Chương 12 NHỮNG ANH HÙNG GIÀ NUA
Everland, Scotland, cùng lúc đó
Trời mưa.
Ba con ngựa đang nện gót giữa rừng bu lô. Một chàng trai leo lên con đầu tiên và giữ hai con khác bằng đầu dây thừng.
Đó là một bầy dính chặt lấy nhau. Đến mỗi ngã rẽ, người ta còn sợ móng sắt của chúng sẽ giẫm đạp lên nhau, hoặc sợ dây buộc vướng phải đám cành cây.
Ấy vậy mà chàng trai lại đánh cỗ xe ngựa đó đi trong rừng rất dễ dàng. Lũ ngựa tuân theo mệnh lệnh không lời của anh. Chúng thích được gãi sườn bằng vỏ cây gỗ giấy. Mưa hầu như không chạm tới chúng. Chỉ có chàng trai là tóc ướt sũng và thỉnh thoảng, anh chớp chớp mắt để gạt đi những giọt nước làm nhòa mắt.
Cỗ xe lớn đó băng suối, nhảy qua cây đổ. Sau rừng bu lô là một vùng đất đỏ mênh mông như đang tựa lên nền trời ghi xám. Lũ ngựa lại tăng tốc giữa đám thạch thảo để lên đến đỉnh dốc và ở đó, cả ba con cùng đá hậu khi phát hiện ở phía xa, những mái nhà đang róc rách nước mưa của ngôi thánh đường nơi chúng ở, một tòa lâu đài đen và tối tăm, giống như bức tranh bị bỏ quên dưới mưa.
Chàng kỵ sĩ cho lũ ngựa dừng lại vài giây. Rồi chúng lại chạy tiếp ngay tức thì. Chàng trai nhận ra một vệt ngắn màu trắng trước một trong những ngọn tháp. Cái gì đó đã thay đổi kể từ lúc anh rời lâu đài vào sáng tinh mơ để tìm lại hai con ngựa phía bên kia hồ Loch Ness.
Cái vệt trắng nho nhỏ ấy, xuất hiện trên trảng cỏ và vào cái mùa mà màu trắng không tồn tại.
Lũ ngựa giậm chân trước. Anh tháo bộ cương khỏi con ngựa cái và cỗ xe lại tiếp tục bộ ba nện gót đi.
Hai người coi ngựa đi xuống bậc thềm khi trông thấy chàng kỵ sĩ tiến đến gần giữa những bức tường đá nhỏ. Anh không đi về phía họ, mà phi ngựa hướng tới ngọn tháp, nơi nổi rõ một hình thù mới ở phía trước.
Không dừng bước, anh thả nốt hai con ngựa kia và tiếp tục một mình.
Anh lại gần cái thứ trông giống một tấm vải liệm bằng ga trải giường màu trắng. Và vừa kéo con ngựa cái lại gần, anh vừa kéo mạnh tấm ga xuống, để lộ chiếc xe hơi Railton nhỏ xinh bóng loáng.
- Ethel! anh kêu lên lao về phía bậc thềm.
Cô đã về.
- Ethel!
Anh nhảy xuống ngựa, đẩy đám đầy tớ đang nhao về phía mình. Cánh cửa lâu đài mở ra một cách thần kỳ. Anh để lại sau mình, trên nền đá sảnh vào, một con đường đầy đất và cỏ lấm bùn.
- Ngài có muốn đưa áo choàng cho tôi không ạ? người gác cổng hoài công hỏi.
- Cô ấy đâu? Anh vừa hỏi vừa leo lên cầu thang.
- Trong phòng của Ông Bà ạ, người đàn ông trả lời, ông cúi xuống để lượm những cục đất như lượm những báu vật vậy.
Chàng kỵ sĩ trẻ đến hành lang cuối cùng và đẩy cửa vào.
Cô ở đó, quay lưng lại phía anh, đang cài khuy chiếc quần nam rộng thùng thình mặc trên người. Cô khoác trên người chiếc áo sơ mi vàng kẻ sọc. Tóc cô ướt sũng.
- Ethel?
Cô nhìn thấy anh trong gương, chạy đến và nhảy lên ôm cổ anh.
- Paul.
Anh vẫn đứng thẳng, tay thõng xuống, khuôn mặt không tươi cười.
- Em về được hai tiếng rồi, Ethel vừa nói vừa dụi mắt vào cổ anh, em đợi anh đấy.
Lúc này, Paul đứng gần như cong hẳn về phía sau, giữ khoảng cách, cằm hếch lên, như thể cô là một đứa trẻ lấm lem mứt kẹo đang sà vào cánh tay anh vậy.
- Em đợi anh đấy, cô nhắc lại.
- Em đợi anh ư?
- Vâng. Lâu thật đấy.
- Em đợi anh ư? Paul nói mà ngỡ như mình nằm mơ.
Cô hơi nhăn mặt nhưng anh không trông thấy.
Ethel về đến nơi ngay trước khi trời đổ mưa, nhưng cô biết mình không thoát được những giọt giận dữ của Paul.
- Em đợi anh ư? Em nói em đợi anh trong khi em đi mà có thèm báo với anh đâu, mười bảy ngày rồi còn gì?
Anh nhẹ nhàng gỡ đôi bàn tay đang quấn quanh cổ mình và đẩy nó ra xa.
- Em có ý thức được những gì mình làm không, Ethel? Mười bảy ngày trời!
Cô làm ra vẻ ngạc nhiên với con số đó và vô thức đếm lại trên đầu ngón tay.
- Và trong mười bảy ngày đó, anh đã phải đứng bên cửa sổ dõi về phía chân trời, lùng sục các khu rừng, rồi để Scott, Mary và đám đầu bếp an ủi. Anh phải ăn tối một mình ở dưới kia mà không biết liệu em có trở lại không.
- Em trở lại mà. Anh thấy rõ là em luôn trở về mà.
Anh nện gót giày lên sàn nhà và quay lại nhìn.
Cô tiến một bước về phía anh. Cô yêu Paul. Cô luôn tự trách mình khi anh đau khổ.
- Paul…
- Tối qua, Thomas Cameron và bố anh ta đã đến. Cách đây một tháng, em đã mời họ, anh nghĩ thế. Em còn hứa với họ một chuyến du ngoạn bằng xe hơi vào ngày hôm qua đấy.
Ethel lại nhăn mặt ngại ngùng. Quả thật, cô đã nhớ ra điều gì đó.
- Họ bị bỏ rơi ở cuối đường, Paul nói. Anh không biết nói gì với họ khi thấy họ đến.
- Nhà Cameron á? Em nói với họ là “có thể” thôi mà, Ethel lẩm bẩm.
- Mọi việc đều chỉ “có thể” với em thôi, Ethel. Em tên là “có thể” mới phải.
- Em xin lỗi, Paul.
- Anh đã cho họ mượn ngựa để về nhà. Họ không hiểu nổi em ở đâu.
- Em chẳng quan tâm những gì nhà Cameron nghĩ, cô nói.
- Còn anh, anh cảm thấy hổ thẹn đấy. Trên thực tế, anh đâu biết em đang bận nhảy nhót tại phòng rượu ở Edimbourg, Luân Đôn hay ở chỗ khác, hay đang thoi thóp trong một cái hố sau đồi.
- Lần này, em có đi nhảy đâu.
- À, ra thế?
Mái tóc ướt sũng của cô lòa xòa quanh mắt.
- Em ở Paris.
- Anh biết.
- Sao cơ? Ethel giật mình.
- Vì một người Pháp đã gọi cho em đêm qua. Sáng nay cũng có một bức điện của người đó.
Lúc này anh đang quan sát cô.
- Anh biết tên họ người đó không? Ethel sốt sắng hỏi.
Paul không trả lời.
- Bức điện đâu ạ?
- Trong túi anh, anh nói.
- Anh mở ra xem rồi à?
Im lặng.
- Anh tự nhủ sẽ mở ra xem tối nay nếu em không về.
- Đưa cho em đi.
Anh từ tốn nghe theo.
Cô cầm bức điện bằng bàn tay trắng trẻo, run run. Cô đi về phía cửa sổ, lòng bàn tay siết chặt tờ giấy. Cô quay lưng về phía Paul nhưng anh vẫn nhìn thấy cô hít một hơi thật sâu qua chuyển động của đôi vai cô.
Vango, Vango, Vango.
Cô nhắc đi nhắc lại cái tên đó sao cho nó in xanh phía dưới tờ giấy đang gập trong tay cô. Liệu anh ấy có nhớ đến cô không?
Cô bóc bức điện, đọc lướt, và Paul nhìn thấy vai cô đột nhiên chùng xuống.
- Ít ra thì nó cũng đẹp đấy chứ? anh hỏi.
Cô quay lại và nở nụ cười cầu hòa, thất vọng. Cuối cùng anh cũng để cô cầm tay.
- Đó là một ông già với cái đầu chó săn Scotland, cô trả lời. Ông ta tên là cảnh sát trưởng Boulard. Ông ta báo với em mai ông ta đến.
Paul nhìn cô. Chẳng còn gì khiến anh ngạc nhiên. Anh ngắm nhìn cái giường và căn phòng.
Những ô cửa sổ tí tách mưa.
Họ để mặc thời gian trôi qua một lúc.
Quần áo bẩn của Ethel để bừa bãi trên ghế bành da. Ba hay bốn bức chân dung tổ tiên đang kín đáo nhìn họ, ngấn lệ.
- Ở đây chẳng thay đổi gì nhỉ.
- Không, Paul nói. Ngày nào Mary chẳng cắm hoa.
- Bà ấy thậm chí còn thay cả ga mới ấy chứ.
- Bà ấy nói: “Tôi đã dọn dẹp phòng của Ông Bà rồi ạ.” Anh chẳng biết bà ấy dọn gì!
Họ cùng cười.
- Đúng đấy, Ethel nói.
- Và Ông Bà không còn ở đây mười năm nay rồi còn gì. Chẳng ai đến phòng này cả.
Anh nhìn chăm chú Ethel rồi nói thêm:
- Trừ em lúc nào cũng mặc quần áo và dùng những thứ đồ trong tủ của cha.
Họ cùng nhìn vào gương.
Họ chẳng muốn cười nữa. Họ nhìn thấy chính họ hồi cô bốn tuổi còn anh mười hai tuổi, họ vào phòng cha mẹ lúc sáng sớm, nhảy lên mép chiếc giường rộng thênh thang, y như một lũ cướp đường. Mắt nhắm mắt mở, ông bố kêu người đánh xe ngựa giả tưởng đi nhanh lên, ông lấy kiếm bảo vệ người vợ đang trốn dưới gối của mình. Lũ cướp nhí lăn tròn trên thảm.
Vừa lúc đó, Mary, bà hầu phòng, mở ri đô ra, bà nhìn thấy cả gia đình nghịch ngợm ấy đang lăn lộn trên giường, dưới đất, bở hơi tai và dưới tủ quần áo, một cô bé đang xỏ chân vào đôi bốt khổng lồ của cha.
Mary cứ nhắc đi nhắc lại: “Họ điên mất rồi. Lạy Chúa tôi, họ điên mất rồi.”
Nhưng trên giường mình, đêm đêm, bà cầu mong họ cứ như vậy thật lâu.
Ethel và Paul nhẹ nhàng khép cửa phòng cha mẹ lại. Bữa tối đang đợi họ ở dưới. Phòng nào cũng có lửa. Cả hai ngồi xuống, sát bên nhau, gần lò sưởi, bên mép cái bàn rộng thênh thang, phía đầu bàn lẫn cả vào sương mù Scotland.
Ba người đang đứng quanh họ để phục vụ, hai đầy tớ khác đứng ở cửa.
Ánh sáng từ nến kéo dài thêm quầng sáng từ ngọn lửa phòng.
- Anh biết em muốn gặp ai ở Paris rồi, Paul nói.
Cô nhìn xuống.
Trên đĩa của mình, anh cô lấy dao vẽ lên chữ V.
Trên biển Địa Trung Hải, cũng tối hôm đó
Khoảng mười giờ, trên mép khí cầu, ai đó đã để sẵn một đống dây rợ cạnh Vango trong bóng tối. Cậu suýt nữa nhảy dựng lên khi nghe thấy cái giọng hết hơi của chỉ huy Eckener thì thầm:
- Bọn chúng tìm cháu đấy. Lúc nào bác ra ám hiệu, thì cháu đi ra bằng mái trên khí cầu nhé. Cháu cứ tuột xuống đất bằng dây thừng. Chúng ta bay rất thấp mà. Cố lên nhé, Jonas.
“Ám hiệu gì? Đất ư?” Vango định hỏi thì một giọng nói rất gần vang lên trên cầu thang.
- Ngài chỉ huy? Ông đang tìm gì à?
Một chùm ánh sáng chĩa vào mặt chỉ huy. Đó là chiếc bóng đèn điện được gắn với một khối pin to tướng như cái hộp bánh quy. Vẫn là giọng của Max Gründ.
- Ông dạo chơi buổi tối ở những nơi xa xôi, vắng vẻ quá nhỉ…
Sau sự cố với đầu bếp Otto, hai gã Gestapo ngừng tìm kiếm. Chúng thông báo sẽ tiếp tục vào sáng mai và triệu tập mười thành viên phi hành đoàn. Trong vài tiếng đồng hồ, chúng chắc chắn sẽ tìm ra kẻ lén lút.
- Tôi có thể giúp ông chứ? Gründ hỏi.
Hugo Eckener lấy tay che ánh sáng.
- Tôi không tin anh có thể làm gì đó cho tôi.
- Ông có vấn đề gì à?
- Đúng.
- Ai cũng có ít nhiều những bí mật nho nhỏ của riêng mình, ngài chỉ huy ạ. Thậm chí cả những vị anh hùng.
- Tôi không phải là anh hùng, Eckener nói.
- Dù sao ông sẽ không còn là anh hùng trong mắt người dân lâu đâu, tôi có cảm giác…
Từ lúc khởi hành, Gründ linh cảm chỉ huy Eckener có liên quan đến vụ gian lậu này. Tên cảnh sát tự hứa với lòng mình sẽ tóm cả hai thay vì tóm một, bằng cách lột mặt nạ Eckener cùng kẻ mà ông đang bảo vệ.
- Nào, cho tôi xem thứ mà ông phải giấu nào, ngài chỉ huy.
- Tôi không phải anh hùng, Eckener ấp úng.
Giọng ông run run.
Có tiếng thủy tinh vỡ dưới chân ông.
Max Gründ lia ánh sáng xuống thấp.
Một cái chai bị vỡ. Rượu vang chảy lênh láng trên nền và thấm ướt đế giày của Eckener, ông còn đang cầm cổ một chai khác. Dường như ông không còn đứng nổi. Mùi rượu vang bắt đầu lan tỏa.
Gründ làm ra vẻ ghê tởm.
- Họ đẹp đấy chứ, những vị anh hùng già nua…
- Tôi không phải là…
Max Gründ cắt lời ông:
- Ra thế, bí mật của ông là thế đấy. May mắn thay có một nước Đức mới mà thần tượng không phải là những lão già nát rượu trốn chui trốn lủi để nốc!
Hắn quét ánh sáng vào kho rượu vang. Vango ở ngay đằng sau, không thể bị nhìn thấy. Gründ nhổ nước bọt xuống đất và quay đi.
Hắn đi xuống bằng cầu thang, khó chịu vì không tóm được con mồi nhưng hài lòng vì phát hiện của mình. Hồ sơ về Eckener mỗi ngày một nặng thêm.
- Tôi không phải anh hùng, chỉ huy nhắc lại, ông chệnh choạng theo hắn.
Hugo Eckener vừa phải đánh đổi danh dự của mình để lấy lại tự do cho Vango.
Hai tiếng sau, kẻ ẩn náu vẫn ở chỗ đó, chờ đợi ám hiệu bí hiểm. Cậu đã quấn dây thừng quanh mình. Khí cầu yên tĩnh.
Vango không rời nơi ẩn nấp. Người ta thậm chí chẳng nghe thấy tiếng động cơ. Những quả bóng hydro thổi nhẹ vải khí cầu và làm cho những đường may kêu kin kít. Có lẽ đang là giữa đêm.
Bên dưới, sau khi lánh mặt khá lâu, Eckener trở lại phòng khách, nơi một vài hành khách vẫn còn thức mặc dù đêm đã khuya. Đội trưởng Lehmann đứng cạnh ông.
- Thưa chỉ huy, chúng ta đã mất quá nhiều thời gian khi bay vòng qua Pháp. Tôi không hiểu đường vòng mới này.
- Tôi đã nói với anh rồi, đội trưởng, tôi đi vòng như vậy để cảm ơn bác sĩ Andersen đã cứu sống đầu bếp của chúng ta.
- Tôi lấy làm tiếc, Andersen nói, tôi không muốn…
Bác sĩ Andersen là ông già có chòm râu ở cằm, đôi mắt sáng quan sát mọi thứ với sự tập trung cao độ.
- Ông mơ ước được thấy Stromboli mà, ông sẽ được thấy nó!
- Tôi…
- Bác sĩ, ông không mơ được thấy Stromboli à?
- Tất nhiên, ngài chỉ huy, nhưng…
- Anh nghe thấy nhé, đội trưởng, ông ấy mơ ước thế.
Thực ra mà nói, bác sĩ Andersen mơ ước và tò mò mọi thứ: một đời có lẽ không đủ để thỏa mãn tất cả những mơ ước và tò mò đó. Đêm nay, ngay cả nếu có rủ ông đi xem các cực trái đất có bằng phẳng hay không đi chăng nữa, ông vẫn cứ nhận lời.
Đội trưởng Lehmann không còn hiểu nổi ông chủ của mình nữa.
Lúc mười giờ tối, khi khí cầu đáng nhẽ ra phải đổi hướng đi thẳng phía Tây, thẳng đứng với Sardaigne, Hugo Eckener lại quyết định giữ nguyên hướng bay về phía Nam để tiến gần tới ngọn núi lửa Stromboli. Cái kiểu thất thường này chẳng mấy giống với tiến sĩ Eckener, đến nỗi Lehmann phải tự vấn. Ông bắt gặp Eckener, ngay trước đó, đang rửa đế giày. Và còn phảng phất quanh ông, sau khi Eckener đi vào nhà vệ sinh của phi hành đoàn, mùi rượu vang đáng lo ngại.
- Chúng ta sẽ đến Braxin chậm tám tiếng đấy! Viên đội trưởng nài nỉ.
- Lehmann, tôi yêu cầu anh chỉ tuân theo mệnh lệnh.
Khí cầu giữ hướng đi mới đó rất lâu cho đến khi một viên phi công bước vào phòng khách.
- Đến Stromboli rồi, thưa chỉ huy.
Hành khách nào còn thức được phép lên cầu phía trước để xem cảnh tượng.
Người ta gọi đó là ngọn hải đăng của Địa Trung Hải. Từ hàng nghìn năm nay, mỗi giờ nó lại sáng lên một hoặc hai lần. Cao gần nghìn mét, ánh đỏ nhạt của ngọn núi lửa Stromboli hiện rõ từ rất xa trong đêm tối.
Bốn năm trước, ngọn núi lửa này phun trào dữ dội gây chết người, nhưng giờ đây, Stromboli đã lấy lại được vẻ ngây thơ vô tội của mình. Đó là một hòn đảo-núi lửa giữa biển, với một vài ngôi nhà kiên cường của dân chài bên sườn núi.
- Tuyệt quá, bác sĩ Andersen thốt lên khi ánh đỏ cam tan biến.
- Nếu ông muốn, Eckener trả lời.
- Sao cơ?
- Nếu ông muốn, chúng tôi có thể.
- Nếu tôi muốn gì cơ, ngài chỉ huy?
- Bác sĩ muốn tiến lại gần núi lửa hơn, Eckener nói với phi công.
Andersen dường như cứng họng.
Đội trưởng Lehmann không nhịn được nữa.
- Lần này, thưa chỉ huy, đến lúc rẽ phải rồi.
- Chưa, Eckener nói.
- Không nên lại gần núi lửa, chúng ta có rất nhiều khí dễ nổ trên khí cầu.
- Tôi biết rõ hơn anh tất cả những gì chúng ta có trên đây. Anh đi ngủ đi, đội trưởng.
Hai mươi phút sau, Eckener ra lệnh dừng động cơ.
Ông cho thổi tù và ba lần.
Vango bật dậy.
Ám hiệu.
Hành khách trong bộ đồ ngủ ra khỏi phòng. Nhân viên phi hành đoàn từ giường ngủ lao đến. Tất cả mọi người gặp nhau trong hành lang và nháo nhào hỏi xem đã xảy ra chuyện gì. Tuy nhiên, tâm trạng tươi tỉnh của chỉ huy Eckener nhanh chóng làm họ yên tâm. Biến thành hoạt náo viên đường phố, ông vừa vỗ tay vừa kêu lên:
- Tất cả ra cửa sổ mạn trái. Nào! Buổi trình diễn sắp bắt đầu!
Lady Drummond Hay không tìm thấy đôi hài lụa của mình. Chân trần, cô ngồi xổm trên ghế bành trước ô cửa kính.
- Sang mạn trái! Buổi trình diễn sắp bắt đầu!
Ai cũng chăm chú nhìn vào màn đêm không có lấy một chút ánh sáng. Vị thương gia hát lầm rầm một bản nhạc chơi trong rạp xiếc.
Cạnh ông ta, bác sĩ Andersen quá ngượng ngùng vì đã gây ra sự xáo trộn này.
- Nhưng tôi có yêu cầu gì đâu cơ chứ, ông nhắc đi nhắc lại, đôi mắt mở to đằng sau cặp kính.
Đầu bếp Otto, nhiều vết bầm tím trên mặt, đi qua đi lại với giỏ bánh xốp nóng mời khách. Ngay cả khi hấp hối trong giao thông hào năm 1916, có lẽ Otto vẫn cứ làm bánh sữa và bánh nướng cuộn ấy chứ.
Khi đi ngang Lady, anh không muốn bắt gặp ánh mắt của cô. Anh cụp mắt khi chìa giỏ bánh ra cho cô. Mắt anh lại nhìn thấy đôi bàn chân trần bé nhỏ và, khi cảm thấy con tim đập loạn xạ, anh hiểu mình vẫn chưa lành bệnh.
- Anh sẽ thích đấy, Eckener nói khi đi ngang gần Max Gründ, hắn vẫn không rời chiếc áo mưa đen của mình từ lúc khởi hành đến giờ.
Gründ không trả lời. Hắn đang khó chịu. Trong cái mùi hôi thối của căn phòng, hắn chẳng ngủ được.
Đội trưởng Lehmann yên tâm hơn một chút. Rốt cuộc, Eckener cũng cho quả bóng dừng lại cách núi lửa một khoảng cách hợp lý. Không có nguy hiểm tức thì.
Lúc này, động cơ và lửa đã tắt, khí cầu chìm trong im lặng hoàn toàn. Mọi người đang chờ đợi buổi trình diễn. Vài phút trôi qua trong đêm đen, hầu như không bị phá rối bởi những lời bông đùa của vị danh ca béo mập.
Và khi cuối cùng, ngọn núi lửa tỏa sáng, và khi một tiếng Ồồồồồ lớn vang lên khắp khí cầu, lẽ ra mọi người có thể đã nhìn thấy, đứng trên đỉnh quả bóng, trên đó, cùng với bầu trời lấp lánh sao, cái bóng Vango sáng rực màu đỏ.
Lũ nhạn tán loạn bay như những tia sáng xung quanh cậu.
Không khí thật dịu mát.
Vango vừa nhận ra mình đang ở đâu.
Cậu buộc đầu dây thừng vào móc lò xo trên sống lưng quả bóng. Cậu vừa tụt xuống dọc tấm vải căng vừa thả dây thừng ra.
Ở dưới, trong phòng khách, cơ trưởng đến gặp Eckener.
- Khí cầu đang đi xuống. Có một mảnh đất phía dưới chúng ta. Cần phải khởi động lại động cơ, thưa chỉ huy.
- Cứ từ tốn mà làm thôi, không có gì gấp gáp cả.
- Chúng ta đang cách mặt đất chưa đầy trăm mét.
- Cứ để chúng ta xuống đến hai mươi lăm mét, ông nói. Xuống đến hai mươi lăm mét, các anh hãy khởi động lại động cơ.
- Khoảng cách ngắn quá, Lehmann nói.
- Tối nay, tôi thấy chính anh mới ngắn, ngài đội trưởng của tôi ạ.
Khi nói câu ấy, Eckener hơi lảo đảo.
Viên đội trưởng lao đến phía ông nhưng Eckener tự đứng thẳng dậy được.
- Xin lỗi. Hơi mệt một chút thôi. Thứ lỗi cho tôi nhé, đội trưởng, tôi đã thô lỗ với anh.
Thực ra, ông vừa nhìn thấy cái bóng của Vango rơi thẳng đứng trước cửa sổ.
Vango trượt xuống từ bên sườn phải khí cầu. Không ai khác phát hiện ra cậu.
Một phút sau, thợ thăm dò báo khí cầu đang cách đất hai mươi sáu mét. Tiếng vù vù của động cơ lại bắt đầu. Đèn phòng khách được thắp lại. Rượu sâm panh được mang ra phục vụ. Tiếng tù và lại vang lên ở phía trước. Quả bóng theo hướng Gibraltar, trên đường đến châu Mỹ vĩ đại.
Vango lăn tròn trên nền đất cứng.
Cách đó vài ki lô mét, phía Tây Nam bắc qua biển, một người phụ nữ cầm đèn lồng ra khỏi nhà. Cô trùm một chiếc áo choàng trên người. Cô tin mình đã nghe thấy tiếng còi tàu.
Lúc sau, cô chỉ nhìn thấy một tia sáng lờ mờ đang trượt xuống giữa những vì sao phía chân trời.
Cuối con đường, Mazzetta nhìn Cô bước vào nhà. Cô sống một mình ít nhất cũng đã năm năm, từ khi đứa trẻ bỏ đi.
Cơn gió đông thổi khí cầu bay nhanh. Ngày hôm sau, giờ uống trà, khí cầu bay qua đường xích đạo. Ngày hôm sau nữa, giờ điểm tâm sô cô la buổi sáng, khí cầu đã nhìn thấy bờ biển Braxin. Nó bay đến Pernambuco không muộn một phút nào và tiếp tục đến tận Rio de Janeiro. Người ta đưa hành khách đến khách sạn, Copacabana Palace, hơi tách biệt so với trung tâm, trên bãi biển. Vừa bước qua cửa cuốn, Max Gründ lao đến chiếc điện thoại. Hắn gọi cho Berlin.
- Alô…
Đường truyền kém, nhưng hắn nghe rõ tiếng gầm phía bên kia đường dây khi hắn phải thú nhận không tìm thấy ai trên khí cầu. Gründ thề rằng hắn chẳng hiểu gì chuyện này. Hắn biết người mà chúng đang tìm là ưu tiên của chế độ và cuộc tẩu thoát của tên này được một kẻ rất thân cận và rất đáng tin cậy tố cáo. Nhiệm vụ không thể thất bại.
- Không thể thất bại! giọng nói gào lên trong điện thoại.
Max Gründ nhễ nhại mồ hôi trong cái nóng nhiệt đới. Chiếc máy điện thoại chảy nước nhỏ giọt trong tay hắn. Chiếc quạt to tướng đang quay trên trần nhà.
Trong buồng vệ sinh nam, ngay bên cạnh, chàng ca sĩ opera béo bự đang đứng trước gương, khuôn mặt nghiêm trang.
Ông luồn tay vào mái tóc, lột bộ tóc giả che cái sọ trần. Ông lách sâu ngón tay vào miệng và lấy ra cục tẩy làm đầy lợi và má, và làm biến đổi khuôn mặt ông. Rồi ông tháo dây đeo quần, cởi áo sơ mi để rút ra cái túi lớn bằng cao su giúp bụng to lên.
Ông đóng cúc áo lại, xả nước lên đầu.
Khuôn mặt xuất hiện trong gương chính là của diễn viên Walter Frederik, diễn viên ngôi sao của Nhà hát Berlin, người phản đối mãnh liệt chế độ quốc xã, bị đe dọa xử tử từ mười tám tháng nay, ông đang phải nhanh chóng rời Đức để quá cảnh Braxin đến California.
Ông cứ ngỡ cuộc đời nghệ sĩ của mình chấm dứt ở đó. Ông không biết rằng vài năm sau, ông sẽ nổi tiếng ở Hollywood và trở thành người bạn đồng hành của Vango.
Ông bước ra sảnh, theo kiểu tạm biệt sân khấu, ông nhảy vài bước claket đằng sau Max Gründ vừa mới giận dữ dập máy.
Tên tội phạm lẩn trốn mà hắn bắt trượt chính là ông.