← Quay lại trang sách

Chương 14 HAI LÒNG ĐỎ TRONG MỘT QUẢ TRỨNG

Lần này, ông đã chạm đến cô. Phương pháp Aristophane đang phát huy hiệu quả.

Cô ngồi phịch xuống ghế gần lò sưởi.

Rất nhiều thời gian trôi qua. Ethel biết phủ nhận chẳng ích gì. Nếu Vango đã cung cấp tên cô thì cô không thể phản đối được rồi.

Từ đáy lòng mình, cô cũng cảm thấy vui khi nghĩ đến việc tên mình được phát ra từ miệng Vango.

Ethel.

“Hãy hỏi Ethel.”

Chắc anh ấy nói như vậy.

Boulard, giả vờ dửng dưng, chơi công bát bằng gọng ô.

- Liệu tôi có thể gặp anh ấy được không? cuối cùng Ethel cũng thốt lên.

- Ai cơ?

- Anh ấy.

Boulard vừa nhún vai vừa khẽ bĩu môi tiếc nuối, ý muốn nói: “Điều đó phụ thuộc vào những gì cô nói với tôi.”

Ethel lấy chân đẩy một thanh củi đang muốn trốn khỏi ngọn lửa.

- Tôi chỉ biết anh ấy sơ sơ thôi. Chỉ có vài ngày thôi. Hồi đó chúng tôi rất trẻ.

Đến lượt cảnh sát trưởng ngồi xuống. Cô khiến ông thích thú. Ở cái tuổi vừa qua mười sáu một chút, cô diễn đạt như một quý bà lớn tuổi đáng kính đang nói về một mối tình thời trẻ.

- Tôi đi du lịch với anh trai tôi, Paul. Anh ấy ở đó. Chúng tôi trở thành bạn bè.

- Cách đây lâu chưa?

- Ồ…

Cô khoát tay qua vai như thể đang nói về một thời xa xăm, cái thời viên cảnh sát trưởng già không thể biết đến.

- Bố mẹ cô để anh em cô du lịch như vậy à?

Ethel cười.

- Bố mẹ chúng tôi để chúng tôi hơi quá tự do là đằng khác, thưa ngài cảnh sát trưởng. Bố mẹ chúng tôi không thật sự…

- Gắn bó? Boulard mạnh dạn.

- Đúng… Không phải là có từ đó sao? Gắn bó?

Ông lại nhún vai lần nữa.

- Ừ thì, bố mẹ chúng tôi, cô nhắc lại, không hề gắn bó chút nào.

Đôi mắt ngấn nước, nhưng cô cố cười và tiếp tục nói.

- Vừa nãy tôi nói mình đi du lịch với anh trai và anh ấy ở đó, chỉ có thế thôi.

- Cô có biết gì không? Vango có nói gì với cô về cậu ta không?

- Ít lắm. Anh ấy nói với tôi ít lắm.

Ít ra thì cô cũng tránh cụm từ không gì cả được dùng làm điệp khúc mỗi khi người ta nói về Vango.

- Rồi sao? Boulard nói.

- Tôi biết anh ấy lớn lên trên một hòn đảo. Hoặc một vài hòn đảo gì đó.

- Ở đâu?

- Tôi không biết. Anh ấy thường nói “trên những hòn đảo của tôi”. Vì anh ấy nói tiếng Nga rất tốt, nên tôi thường tưởng tượng đến những hòn đảo trên mặt biển đóng băng hay trên sông Tình yêu.

Sông Tình yêu. Suýt nữa thì cô nhắc lại.

- Tôi… Cuối cùng…

Cô có vẻ tiếc cái tên quá ư lãng mạn đó đã tuột khỏi mình.

- Cậu ta nói tiếng Nga à? Boulard cắt ngang.

Ông chau mày.

Ở Paris, một thầy tu người Đức cũng tự cho là rất thân với Vango vì Vango nói tiếng Đức thạo như anh ta. Còn phụ tá giám mục Bastide nói cậu ta biết tiếng Ý. Liệu có phải họ cùng nói về một cậu bé không nhỉ?

- Đúng, anh ấy nói tiếng Nga, anh ấy nói chuyện với…

Cái gì đó bừng sáng trên gương mặt Ethel. Cô có vẻ bối rối.

- Với? Boulard hỏi, ông vẫn không buông tha cô.

- Với một người Nga cùng đi với chúng tôi.

Ethel im lặng một lúc.

Người Nga.

Khuôn mặt người đàn ông đó vừa hiện về trong tâm trí cô và chính hắn là người cô tìm kiếm từ nhiều ngày nay, là người rút vũ khí trên sân trước nhà thờ Đức Bà. Người đàn ông với khuôn mặt trắng như sáp, người cô biết mình đã gặp, quả thật cô đã gặp hắn năm 1929 trong chuyến bay dài cùng Vango. Cô không muốn nói gì thêm.

Boulard bật đứng dậy.

- Nhưng tại sao cậu ta lại nói tiếng Nga? Còn tôi, có phải tôi đang nói tiếng Nga không? Cậu ta có phải là người Nga không?

- Không, cô nói, tôi nghĩ bố hoặc mẹ anh ấy là người Anh hoặc người Mỹ gì đó.

- Tại sao?

- Tại vì anh ấy nói cực chuẩn ngôn ngữ của tôi.

Boulard chẳng còn hiểu gì nữa. Ông vò tai như đang túng quẫn. Cả tuần nay, ông đã quen với ý nghĩ về một Vango rỗng tuếch, đôi chút mờ nhạt, không có lấy một chút gồ ghề và bỗng dưng, ông có cảm giác như đang đuổi theo một con tắc kè bôn ba khắp thế giới, đang lè cái lưỡi đa màu sắc về phía ông.

- Mẹ kiếp, nhưng kiểu gì tôi cũng tóm được hắn cho mà xem!

Ethel quay về phía ông. Ông nhận ra quá muộn mình đang nói gì.

Lúc này, đôi mắt của cô gái trẻ xanh biếc và lấp lánh như mạ đồng.

- Ngài vẫn chưa bắt được anh ấy…, cô lắp bắp. Ngài chỉ muốn khai thác tôi.

Boulard cắn môi.

- Tôi sẽ nói với cô, cô gái…

Cô đứng dậy.

- Không. Ngài sẽ không nói gì với tôi cả. Ngài được mời ở lại đây, ngài cảnh sát trưởng. Hãy ở lại ít nhất cho đến ngày mai.

Cô nói liên tục, bằng một giọng đanh thép.

- Mary sẽ chỉ phòng cho ngài. Bữa trưa đang đợi ngài trong đó. Và cả quần áo nữa vì tôi thấy ngài hình như chẳng có gì cả. Chiều nay, ngài hãy cứ dạo chơi. Tôi có thể chỉ cho ngài xem phong cảnh ngọn đồi phía trên. Tối nay chúng ta sẽ ăn muộn. Anh Paul sẽ ăn cùng chúng ta, anh ấy vắng nhà đến tận chín giờ cơ. Buổi tối sẽ vui đây, cả ba chúng ta đều có quá nhiều thứ để kể.

Giọng cô run run, nghiêm trang và buồn buồn khi nói thêm:

- Nhưng còn về những chủ đề mà chúng ta vừa đề cập, về Vango và những chuyện còn lại, tôi không muốn một lời nào nữa. Ngài hiểu chứ? Không một lời nào nữa, hoặc không tôi sẽ quẳng ngài ra ngoài, thậm chí giữa đêm khuya, mặc cho Lilly và lũ thú hoang rình mò khắp nơi ở vùng Highlands này. Hẹn lát nữa nhé, ngài cảnh sát trưởng. Không một lời nào nữa đâu đấy.

Ethel hơi cúi chào và bước đi một cách trang nghiêm.

Một ngày đáng nhớ của Boulard.

Ông ở trong một căn phòng cỡ bằng sảnh nhà ga của một thành phố lớn. Mary, người hầu gái, si tình ông ngay lập tức và trong nhà bếp, bà chỉ nói về người khách với cụm từ “anh chàng người Pháp đẹp trai”, một khái niệm mà tất cả mọi người đều khó có thể nghĩ đó là viên cảnh sát trưởng nhỏ con.

Boulard dạo chơi một lúc trên những sườn đồi, vận một chiếc quần quý ông Scotland, gấu quần đã được Mary khâu vội khi ông đang tắm.

Buổi tối, bữa ăn vui vẻ đúng như dự đoán. Paul chẳng hiểu người đàn ông đó làm gì bên bàn ăn nhà mình, nhưng anh vẫn tiếp đón ông như một người bạn già. Nửa đêm, Mary cầm nến dẫn cảnh sát trưởng đến tận phòng.

Trước khi đẩy cửa và định để Mary ở lại hành lang, Boulard hỏi:

- Nói tôi biết, cô em thân mến, bố mẹ của những thanh niên này, hiện nay họ đang ở đâu? Họ ở có xa không?

- Ô không! Không bao giờ xa, thưa ngài Poularde. Không thể thế được! Cả bốn người, họ yêu nhau biết bao…

Bà kéo ông về phía cửa sổ hành lang, chỉ cho ông thấy những ánh sáng lờ mờ cách đó chưa đầy trăm mét.

- Ngay kia kìa, hãy nhìn xem, nghĩa trang nhỏ dưới cây đó.

Cảnh sát trưởng suýt nữa ngã lăn đùng.

- À, nhất trí, đúng… Bà làm tôi yên tâm rồi đấy. Thế họ ở đó từ bao giờ?

- Mười năm. Bốn ngày nữa là tròn mười năm.

Ngày hôm sau, Ethel đề nghị được đưa Boulard ra ga Inverness. Trong một chiếc túi, Mary đã nhét đầy đồ lưu niệm cho chàng người Pháp đẹp trai. Ông xin lỗi vì không mang được cái đầu hươu bà tặng.

Có lẽ bà nghĩ ông sống trong lâu đài Versailles hay Chambord gì đó. Còn ông, ông lại nghĩ đến cái đầu của mẹ ông khi phát hiện ra cái đầu con hươu to tướng lúc mở cửa căn hộ ba phòng trên phố Jacob của ông.

- Lạy Chúa tôi, Auguste!

Ông đã từng giấu bộ sưu tập lính tí hon của mình dưới đệm vì, theo bà Boulard, đó là một cái ổ bụi…

- Ngài cảnh sát trưởng quá nhiều đồ rồi, Ethel nói với Mary. Chúng ta sẽ gửi cho ông ấy sau.

Cả hai lách người chui vào chiếc Railton mười hai phân khối của cô gái. Con xe siêu tốc này không được thiết kế cho hai người, nhưng Ethel rất mảnh khảnh. Boulard nép bụng vào.

Họ trông thật buồn cười, cô gái trẻ và cảnh sát trưởng, ép sát vào nhau như hai lòng đỏ trong một quả trứng, lại còn thêm cả va li nữa.

Chiếc xe hơi xa dần tòa lâu đài. Nó quặt trái rồi rú lên, biến mất về phía chân trời.

Mary quay vào, buồn nhớ, cái đầu hươu trên tay.

Cảnh sát trưởng hoàn toàn mất phương hướng, dính chặt vào cô gái, vận tốc một trăm hai mươi ki lô mét một giờ trên con đường gồ ghề.

- Nó đạt tốc độ hai trăm sáu mươi trên đường đua Brooklands, Ethel nói to.

- Tôi tin lời cô mà.

- Sao cơ?

- Tôi nói là cô không cần phải thể hiện cho tôi thấy đâu!

- Sao cơ?

- Chậm thôi! cảnh sát trưởng rống lên.

Và Ethel nở nụ cười tươi rói mà ông chưa bao giờ nhìn thấy trên gương mặt cô.

Đến một khúc ngoặt, cô muốn dừng lại để ông ngắm phong cảnh. Lốp xe nghiến xuống mặt đất và rít lên.

Boulard bước đi sau cô, giữa đám cỏ, chân ông hãy còn run.

Hai người nhìn thấy hồ Loch Ness phía xa.

- Đẹp thế, Boulard công nhận.

Cô ngồi lên một phiến đá, im lặng.

Ông vẫn đứng. Cảnh vật gợi cho ông nhớ tới Aubrac quê hương ông. Vùng cao nguyên nơi ông lớn lên nằm giữa Aveyron, Lozère và Cantal, hằng năm tuyết rơi dưới chân đến năm tháng trời.

- Có biết bao xứ sở không biết đến chúng ta, Ethel thầm thì.

Boulard chau mày.

Cô nhắm mắt lại.

Bầu trời loang dần màu đen về phía Tây. Ethel giải thích:

- Đó là một câu được viết trên mảnh vải anh ấy luôn giữ bên mình: “Có biết bao xứ sở không biết đến chúng ta.”

Lấy lại tinh thần, cô nói thêm bằng một kiểu giọng khác:

- Tôi nói với ngài điều đó bởi vì nó chẳng giúp ích gì cho ngài cả.

- Cảm ơn, Boulard mỉa mai.

Đó là kiểu câu đối trong trò chơi truy tìm dấu vết chẳng có tác dụng gì ngoài việc tạo nét chấm phá cho những câu truyện trinh thám.

- Đó là một câu trong Tư tưởng của Blaise Pascal, Boulard nói, ông không chỉ đọc mỗi truyện trinh thám.

Ông hỏi:

- Nào hãy nói cho tôi biết liệu cái tên Cá Nhám có gợi cho cô điều gì không?

Cô im lặng.

- Đó là manh mối duy nhất mà tôi tìm thấy, cảnh sát trưởng thú nhận. Duy nhất. Ai đó đã đến tìm Vango Romano tại tu viện sau ngày cậu ta bỏ trốn. Một cô bé mười bốn tuổi. Cô bé nhờ người gác cổng báo cho Vango biết Cá Nhám đang đợi cậu ta. Khi tôi cùng hai nhân viên của mình đến thì cô bé không còn ở đó nữa.

- Cá Nhám là gì vậy?

Boulard mô phỏng thật nhanh.

Cô nhìn ông, mủi lòng.

- Vậy thì, ông nói, cái tên đó có gợi cô nhớ ra điều gì không?

- Đến giờ rồi, ngài cảnh sát trưởng. Nếu ông cứ tiếp tục quấy rầy tôi, tôi mặc kệ ông ở đây đấy.

Cô chạy về phía chiếc xe hơi.

Ý nghĩ về một cô gái khác đang tìm kiếm Vango khiến cô thấy không vui.

Hai mươi phút sau, họ đến ga. Tàu đã ở đó, sẵn sàng khởi hành và chẳng có ai khác trên sân ga ngoài cảnh sát trưởng và cô gái.

- Tôi chưa bao giờ nghe thấy cái tên ngài nói, cô miễn cưỡng nói khi bắt tay ông. Nhưng ngài hãy báo cho tôi nếu tìm thấy cô gái ấy nhé.

Hai chân ông đã bước lên bậc tàu.

- Cô nói về Cá Nhám ư? ông hỏi.

Cô gật đầu. Một thanh niên đội mũ cát két rời nhà ga và vội vã bước lên đúng lúc tàu khởi hành. Hai tiếng còi phá tan cái lạnh của buổi sáng tháng Năm hôm ấy.

Khi tàu đi rồi, cô gái trẻ Ethel, một mình trên sân ga, nghĩ rằng mình đã mơ ước được nói về Vango suốt đêm, được kể những gì cô biết, nghĩa là không gì khác ngoài những gì cô đã chứng kiến trên khí cầu.

Vango. Cái cách anh mở và nhắm mắt, cách đi bộ, kể chuyện và phát âm một số từ như “Braxin”, cách anh gọt khoai tây thành tám mặt cực đều, cách anh ngắm nhìn những con sóng, tít phía dưới, cách anh ngâm những bài thơ ngắn bằng nhiều ngôn ngữ xa lạ, cách anh làm bánh trứng nướng lúc hai giờ sáng trên Thái Bình Dương khiến người ta ngỡ như đang cắn ngập răng vào một ký ức nào đó.

Cô sẽ chẳng thể nói gì ngoài những thứ cỏn con ấy bởi vì với Vango, trong có vài tuần, cô chỉ biết đến hiện tại và cái ngày cô đau khổ nghĩ đến quá khứ và nhất là đến tương lai, cái ngày đó, quá muộn rồi.

Cảnh sát trưởng, khi nhìn cô gái nhỏ dần trên bến tàu, cảm thấy hài lòng một cách bí hiểm về chuyến đi của mình. Ông đã có được điều ông muốn, manh mối ông chưa có cho đến lúc này.

Ông thoải mái ngồi xuống ghế.

Sáng nay, lúc ăn sáng, khi Mary mang trà tới, ông đã hỏi được những thông tin ông muốn, nhờ hai lời ca tụng món bánh ngọt nhân dâu.

Chuyến du lịch với biết bao kỷ niệm của Ethel và Paul diễn ra từ ngày 10 tháng Tám đến mùng 9 tháng Chín năm 1929.

- Vâng, thưa ngài Poularde, cả hai đều đi, những đứa trẻ tội nghiệp. Tôi còn nhớ rất rõ. Lúc đó tâm trạng Ethel tồi tệ lắm. Cô bé trở nên quá mong manh kể từ sau cái chết của cha mẹ. Vậy mà khi trở về, cô ấy lại biến thành một con người hoàn toàn khác.

- Tốt hơn?

- Bình phục, thưa ngài Poularde! Bình phục ấy chứ!

Mary hỉ mũi. Cảnh sát trưởng lắng nghe.

- Đó là khi ở trên khí cầu, cách đây năm năm. Ngài có biết không? Chuyến chu du thế giới năm 1929! Chúng còn lên cả báo nữa chứ. Những đứa trẻ tội nghiệp…

- Những đứa trẻ tội nghiệp, Boulard vui mừng nhắc lại.

Chính quả khí cầu ấy đã bay qua nhà thờ Đức Bà Paris sau ngày xảy ra vụ giết người, trong cuộc tẩu thoát của Vango.

Điều này cũng khá trùng hợp. Nhưng đối với Boulard, kiểu trùng hợp này giống như sự khởi đầu của một giải pháp vậy.