Chương 17 HẸN HÒ
Friedrichshafen, Đức, một năm sau, tháng Năm 1935
Những người bồi bàn trong nhà hàng biết rõ thực khách tối đó, họ đặt cho hai người nhưng chỉ đến một mình. Họ làm ra vẻ chuẩn bị cho một bữa tiệc đêm lãng mạn. Họ nhìn đồng hồ, soi mình vào ly hay vào chiếc thìa để sửa sang lại đầu tóc.
Chẳng ai đến cả.
Phục vụ bàn đề nghị dọn cái đĩa thứ hai đi thì họ từ chối. “Không. Người đó sẽ không đến muộn đâu. Người đó sẽ đến. Người ấy thường xuyên muộn giờ mà!”. Một giờ sau, nhà hàng tặng món khai vị nhẹ gọi là để an ủi. Những người khách xung quanh nhìn vào với đầy nỗi thương cảm.
Tối hôm đó, ở Kurgarten, bàn ăn được bày biện cho hai người bên bờ hồ. Nhà hàng chật kín khách. Hugo Eckener chờ được bốn mươi lăm phút rồi nhưng ông không có vẻ bồn chồn.
Trưởng quầy lễ tân nhận ra ông, chạy qua chạy lại hỏi ông có cần gì không.
Hàng cây nghiêng mình bên mặt nước, cách chỗ ông ngồi ba bước chân. Eckener thấy ánh sáng phát ra từ ngôi làng phía bên kia hồ. Ở các bàn bên cạnh, chỉ có những đôi trai gái chân xoắn lấy nhau dưới lớp khăn trải bàn.
- Một tờ báo chứ, Herr Doktor?
Một người phục vụ chìa cho ông chồng nhật báo.
Eckener lấy tay đẩy ra.
- Không bao giờ.
Cứ giở báo ra là Hugo Eckener lại lập tức gấp vào ngay như thể đó là một cái giỏ đựng rắn. Ở Đức, báo chí không còn được phát ngôn tự do nữa và nếu ngẫu nhiên những thông tin thật được đăng tải, chúng sẽ làm người ta sởn da gà.
Mười tháng trước, tháng Bảy năm 1934, Eckener đã thoát khỏi một đêm kinh hoàng. Trong đêm đó, Hitler ra lệnh ám sát hàng chục nhân vật làm vướng chân hắn: một đêm đẫm máu.
Nhiệm vụ bảo vệ một bộ trưởng đã cứu Hugo Eckener trong gang tấc.
Ngày hôm sau, khi đọc báo, ông không tìm thấy tờ báo nào tố cáo vụ thảm sát đó…
Những tội ác như thế trở thành chuyện thường ngày. Sao phải cố gắng thuyết phục cho mệt trong khi có thể tiêu diệt được? Những năm khủng hoảng đã khiến quá nhiều người thất nghiệp, đến nỗi người ta sẵn sàng tin vào mọi lời hứa được Hitler gào thét, sẵn sàng nhảy bổ vào tất cả những thủ phạm nào bị Hitler chỉ điểm.
Eckener nhìn thấy một con thuyền đang trôi trên hồ trong đêm.
Người bồi bàn mang đến một ly rượu vang đặt trên khay.
- Tôi đã nói là không muốn gì vào lúc này mà, Eckener nói.
- Đây là ông chủ mời ông.
Ông nhìn cái ly đặt trước mặt mình. Ông nghĩ đến vợ. Ông nói với bà là đi ăn tối với một người bạn cũ thời đại học, một tay Moritz nào đó nay đã trở thành nhà tâm lý học ở Munich.
- Hình như cậu ta trụi hết cả tóc rồi thì phải! chỉ huy pha trò trước mặt bà Eckener để cho có vẻ thật hơn.
Người bồi bàn nhón mũi chân lùi xa.
- Cháu lấy làm vui vì bác không đợi cháu đến rồi mới uống.
Eckener đứng dậy. Cô gái trẻ đang ở trước mặt ông. Ông thấy cô rất đẹp. Tất cả thực khách trong nhà hàng đều im bặt và nhìn cặp đôi lạ lùng này.
Họ bắt tay nhau.
- Cháu lớn lên nhiều đấy, Ethel, Hugo Eckener nói.
Đây không phải câu nói lãng mạn nhất để chào đón nữ khách mời trong một nhà hàng kiểu này, nhưng vì ông biết cô từ khi cô mới mười hai tuổi. Bây giờ cô đã gần mười tám. Thật sự, cô không còn là cô bé trước kia nữa.
- Cháu xin lỗi, bác Eckener. Cháu đã làm bác phải chờ.
- Đối với ta đó là niềm vinh hạnh.
- Có hai kẻ bám theo cháu từ hôm qua. Cháu muốn đưa chúng đi dạo chơi trong rừng. Xe hơi của cháu phóng nhanh hơn xe chúng nhiều. Lúc này cháu mới được rảnh rang.
- Cháu nghĩ đã cắt đuôi được chúng à?
Ethel gật đầu.
Những kẻ không hẳn là mật vụ vẫn không rời cô từ khi cô đến Đức. Cuối cùng, cô đi đường rừng với vận tốc một trăm ba mươi lăm ki lô mét một giờ. Chiếc Napier-Railton nhỏ nhắn băng qua những rặng thông. Không thể theo kịp cô được.
Một nghệ sĩ phong cầm bắt đầu chơi nhạc cách họ vài bàn.
- Cháu có nhìn thấy con thuyền đằng kia không? Eckener vừa hỏi vừa giúp cô gái ngồi xuống.
- Có ạ, cháu thấy.
Cô ngửi thấy mùi ngai ngái của nước hồ Constance và cả mùi hoa mẫu đơn trên bàn ăn, giữa mấy cây nến. Cô nhớ đến chuyến dạo chơi bằng thuyền nhiều năm trước, cùng anh trai, trên mặt hồ này, trước khi lên khí cầu. Chính đằng kia, trước khách sạn. Chính xác là đằng kia. Lúc đó, cô còn là một cô bé ủ rũ suốt bốn năm trời, trái tim tan nát sau cái chết của cha mẹ. Cô không chuyện trò gì nữa. Không một lời trong suốt bốn năm.
Chuyến du lịch trên khí cầu đã thay đổi tất cả.
Cô vẫn nhìn những người chèo thuyền, có lẽ họ cũng trông thấy nhà hàng trưng đèn sáng rực bên này sông.
- Tại sao bác hỏi cháu điều đó? Bác muốn đưa cháu đi bơi thuyền hay sao, bác Eckener?
- Những kẻ theo dõi cháu đang ở trên con thuyền đó.
Ethel nhìn chăm chăm vào mặt Eckener, sửng sốt.
- Cháu sẽ không thể cắt đuôi được chúng đâu, ông nói thêm. Những kẻ theo dõi ta còn bám riết ta suốt một năm nay.
- Chúng đâu, những kẻ theo dõi bác ấy?
- Một kẻ đang ngồi ở quầy, phía bên trong. Kẻ kia đang phá hỏng bản nhạc chơi cho phong cầm mà cháu đang nghe đấy.
Ethel quay về phía gã nhạc công đang chăm chăm nhìn họ.
- Thế nên ta mới hẹn cháu tại đây, Ethel thân mến. Ta luôn chọn nơi nào lộ liễu nhất để chúng không nghĩ ta có gì cần giấu giếm.
Ông nhìn thẳng vào cô nói thêm:
- Nhất là khi ta đang ăn tối với một nhân vật cực giống nữ điệp viên người Anh được bao người tơ tưởng.
- Người Scotland chứ ạ.
- Đúng. Người Scotland. Đúng thế. Anh trai cháu thế nào rồi? Vẫn là phi công chứ?
- Vâng. Giờ anh ấy đang có một chiếc máy bay.
- Còn cháu?
- Anh ấy không muốn cho cháu mượn, Ethel nói.
Cô nói những lời ấy như thể mới lên bảy vậy.
- Và cháu cứ để cậu ta đối xử thế sao?
Họ gọi món cho bữa tối. Thời gian trôi qua thật vui vẻ. Họ nói chuyện về cơ học, về mây, về sự khác nhau giữa cải bắp Scotland và cải bắp Đức, và đặc biệt là những kỷ niệm của họ: về chuyến đi vòng quanh trái đất mà họ đã cùng nhau trải qua trên khí cầu.
Ethel miêu tả một vài hành khách. Eckener kinh ngạc khi phát hiện ra trí nhớ chuẩn xác của cô. Mọi khoảnh khắc đều được lưu lại trong ký ức cô. Cô tả chính xác dây đeo quần bằng da của một hành khách, hay bến đỗ Kasimugaura ở Nhật Bản.
Ethel ăn bằng cả bốn người. Cô gái rất đẹp.
Cô mặc chiếc váy mà có lẽ mẹ cô đã từng mặc khi nhảy điệu charleston ở châu Mỹ, sau chiến tranh, nhấc gót giày theo nhịp, từng bước từng bước, hất ra đằng sau, cho đến khi gót giày chạm tay.
Ethel nghe Eckener kể về cuộc thám hiểm về phía cực Bắc ông đã thực hiện. Khí cầu Graf đã hạ cánh lên Bắc Băng Dương, gần đảo Hooker. Ethel rùng mình, cười to đòi nghe kể về những điểm đến ấm áp hơn.
Rồi, ông kể cô nghe về kim tự tháp và Jerusalem.
Ethel tháo cả giày ra.
Thực khách xung quanh thì thào. Họ thấy cô có lẽ hơi lỗi mốt, với chiếc váy của những năm hai mươi. Họ thầm thì cô cười quá to. Nhưng không ai, cả phụ nữ cũng như nam giới có thể rời mắt khỏi cô.
Dường như có virus vẹo cổ vẩn vơ trong không khí.
Hugo Eckener rất vui vẻ.
Thế nhưng ông vẫn nghĩ đến cái tên mà cả ông và cô đều chưa nhắc đến. Đó là bằng chứng cho thấy cả hai người chỉ nghĩ đến cậu.
- Cháu tự hỏi mình một điều, Ethel nói.
Hugo Eckener đặt ly xuống. Thời điểm đã đến.
- Bác có nhớ, cô hỏi, anh ấy… Vango…
Eckener cười. Cô nheo mắt thốt ra cái tên ấy như thể cô không chắc mình có nhầm không, trong khi cô vừa có thể kể vanh vách màu tất của bất kỳ người thợ máy nào trên khí cầu.
Tất cả những điều đó không tự nhiên và đây là lần thứ ba trong vài tháng gần đây Eckener chứng kiến cảnh này.
Đầu tiên có một người Pháp tự xưng là nhà buôn đồ hộp đến gặp ông. Một gã Auguste Boulard nào đó.
Sau khi nói về xúc xích, rau bina đóng hộp và tích cực vận động để được cung cấp hàng cho Khí cầu Graf, sau khi phân giải trận đấu giữa đậu khô và đậu đóng hộp, sau khi miêu tả bằng những từ ngữ thống thiết về nhược điểm của đậu tươi, vừa nhão, vừa không ra gì và lại còn úa vàng sau ba ngày hành trình, cuối cùng gã cũng đặt câu hỏi đó:
- Ngài có nhớ anh chàng đó… Vango…? Ngài có tin tức gì về anh ta không?
Rồi lại có hành khách của chuyến đi đến Lakehurst, gần New York. Một người Nga ông có biết và người này cũng hỏi ông:
- Ngài có nhớ anh chàng đó không…?
Với ai, Hugo Eckener cũng đều trả lời rằng ông nhớ rất rõ, đúng, hoàn toàn nhớ, đúng là một cậu bé đáng yêu, nhưng ông không có tin tức gì từ năm năm nay.
- Ethel thân mến, có phải tình cờ, nhờ câu hỏi cuối cùng này của cháu mà ta có may mắn được ăn cùng cháu tối nay không? Ethel bé nhỏ của ta, có phải trái tim cháu tình cờ nghiêng về anh chàng đó nhiều hơn về phía ta phải không?
Cô gái trẻ ngại ngùng xoay xoay cốc nước.
- Cháu có biết mình không phải là người duy nhất tìm kiếm cậu ta không? Eckener nói.
- Có lẽ còn có một người đàn ông thấp, hơi mập, với một chiếc ô đã đến gặp bác, Ethel nói.
- Đúng, Eckener công nhận, với một chiếc ô.
- Có thể có cả một gã Liên Xô đeo kính nữa, có ria mép và nước da sáp mờ.
- Có thể, ông công nhận, nhưng không có ria.
- Gã Liên Xô đi cùng chúng ta năm 1929 trên khí cầu đúng không ạ?
- Đúng, người đó đấy. Chính xác… Nhưng không có ria.
Chính vì những người đó mà chỉ huy quyết định không nói gì với cô gái trẻ. Họ khiến ông sợ. Trước kia, Eckener có quen biết bố Ethel ở bang Ohio. Để tưởng nhớ người bạn cũ, ông đã mời cô bé mồ côi và cậu anh trai một chuyến du lịch vòng quanh thế giới trên khí cầu, vào tháng Chín năm 1929. Ông cảm thấy có một chút trách nhiệm với cô.
- Nhà ngươi sẽ không thèm mồi của bọ cạp đâu, Eckener nói bằng giọng nghiêm túc.
- Có phải trong Kinh Thánh không ạ?
- Dù gì thì có trong Kinh Thánh là tốt đấy!
Ông không biết nhiều về Kinh Thánh. Ông không tin vào tôn giáo và đã từ chối làm đám cưới tại nhà thờ.
- Nhà ngươi sẽ không thèm mồi của bọ cạp đâu, ông nhắc lại, còn khó hiểu hơn.
- Điều đó có nghĩa là gì ạ? Ethel hỏi.
- Điều đó có nghĩa là khi đi tìm Vango, trước tiên cháu sẽ gặp những kẻ đang truy lùng cậu ấy.
- Cháu không sợ.
- Bọn chúng nguy hiểm đấy.
- Nhưng cháu không sợ mà.
Eckener vuốt râu.
- Anh ấy ở đâu ạ? Ethel dịu dàng nói.
- Ta không biết.
- Cháu chắc chắn anh ấy đã đến đây.
- Cậu ấy đã đến bên bờ hồ này, đúng. Cách đây năm hay sáu năm gì đó. Nhưng cháu cũng biết điều đó còn gì, vì lúc ấy cháu cũng ở đó mà.
Ethel cao giọng.
- Bác không được trả lời cháu như trả lời những người khác, bác Eckener. Bọn chúng muốn tiêu diệt anh ấy, còn cháu…
Cô không thể nói hết câu. Tại sao cô lại đi tìm cậu?
- Cháu biết cậu ấy được phong linh mục ở Paris rồi chứ, Eckener bình thản nói.
- Không!
Cô đặt nắm tay trên bàn. Vango không phải là linh mục. Thực ra, chỉ có ba hay bốn phút thôi, Vango đã không trở thành linh mục.
Eckener nhận thấy không gì ngăn nổi Ethel.
Ông dựa vào lưng ghế.
Rốt cuộc, sao không tiết lộ cho cô sự tồn tại của tu viện vô hình của Zefiro nhỉ? Chắc chắn Vango ở đó từ khi khí cầu thả cậu xuống gần núi lửa Stromboli.
Chỉ ít người trên hành tinh biết bí mật về tu viện này. Ông cũng nằm trong số đó. Bọn họ thà chết chứ không tiết lộ. Nhưng ý chí của Ethel dường như mạnh hơn tất cả.
“Đúng, ông nghĩ, mình sẽ nói cho cô bé biết cậu ấy đang ở đâu. Cô bé sẽ gặp ít nguy hiểm hơn nếu đi nhanh. Và biết đâu cô bé giúp được Vango thì sao.”
Ông nhìn quanh. Những bàn bên cạnh, khách đã về hết. Người ta tắt nến giữa bàn và dọc bờ hồ, chỉ còn một đốm trắng nhỏ hắt ra từ bàn của họ.
Ethel chờ đợi. Eckener cẩn thận gập khăn ăn lại. Ông ý thức rất rõ trách nhiệm của mình. Và mối nguy hiểm đối với ông bạn Zefiro. Nhưng ông cũng muốn bảo vệ cô gái này nữa.
- Cháu biết không, Ethel…
Ai đó tiến về phía Hugo Eckener.
- Thưa ngài, người đó vừa nói vừa cúi xuống gần chỉ huy.
Đó là người bồi bàn.
- Để lát nữa, Eckener lẩm bẩm.
- Nhưng, thưa ngài…
- Tôi nói: để lát nữa mà lại.
Người bồi bàn mạnh dạn nói thêm:
- Frau Eckener muốn gặp ngài…
- Quỷ tha ma bắt! ông nói, vợ tôi ư! Điện thoại đâu?
- Bà ấy không gọi điện, thưa ngài.
- Thế bà ấy đâu?
- Ngay… ngay sau ngài.