← Quay lại trang sách

Chương 18 BA KẺ TẮM HỒ

Quả thật, Johanna Eckener đang khuất trong bóng tối nhìn Hugo với vẻ thích thú.

- Tôi lấy làm tiếc, bà nói. Thứ lỗi cho tôi, cô gái. Tôi có tin rất khẩn cho chồng mình.

Eckener hoàn toàn tê liệt.

- Chào Hugo.

Ông không tài nào thốt nên lời.

- Nói cho em biết, có phải chính cô ấy là bạn đồng môn Moritz, mù, nhà tâm lý học… và hói của anh không?

Ethel mở to đôi mắt.

Hugo Eckener chẳng mấy quen với thể loại kịch vui này, đến nỗi suýt nữa ông khẳng định và công nhận rằng quả thực, Moritz đã thay đổi quá nhiều, rằng thú thực mà nói ông cũng không nhận ra bạn mình ngay… Nhưng rồi tự nhiên ông lại thông minh đột xuất và muốn giải thích:

- Johanna…

Bà cố tình im lặng để mặc ông lúng túng.

- Johanna, anh không biết tại sao…

Trên thực tế, ông biết rõ tại sao mình nói dối vợ.

Bởi vì đã bảy, tám năm rồi ông không ăn tối riêng với bà tại nhà hàng, bởi vì không phải ông không biết bà vẫn ước ao điều đó, bởi vì cuộc sống của ông là khí cầu và phi hành đoàn, và bởi vì ông không muốn nói với bà rằng ông sẽ ăn tối với một cô gái trẻ, người chỉ cần gửi cho ông vài dòng thôi là ông đã vội vàng đặt cái bàn đẹp nhất, lung linh ánh nến trong nhà hàng sang trọng nhất.

- Anh thề với em rằng…

Johanna cười buồn. Bà biết cái lòng chung thủy lẻo khẻo của ông và bà không nghĩ ông là thủ phạm của điều gì khác ngoài bữa tối này. Nhưng bữa tối này đủ là một trọng tội còn gì.

Vẫn nghĩ mình đã tương đối đủ độ chín chắn cùng với thời gian, vậy mà bà vẫn phải tự thú nhận bà đang ghen. Không phải bà ghen với Ethel, nhưng bà ghen vì thời khắc ấy, vì những ngôi sao, vì những bông mẫu đơn đặt giữa hai người, vì thứ sáp ong trắng tinh trên khăn trải bàn.

Giá như bà có thể hy sinh nhiều thứ để giữ Hugo lại bên mình một buổi tối, buổi tối duy nhất, bên bờ hồ, chân chạm đất, mắt trong mắt.

- Bỏ qua cho tôi nhé, cô gái, tôi biết cô chẳng có tội tình gì, bà nói với Ethel, giọng hơi đanh lại. Đây là chuyện giữa chồng tôi và tôi. Tôi xin cô thứ lỗi vì đã để cô phải chứng kiến cảnh này.

- Không, chính cháu chứ, Ethel vừa trả lời vừa đứng dậy. Cháu không nghĩ…

- Cô cứ ngồi xuống đi, tôi xin cô đấy. Tôi chỉ ở lại một lát thôi mà.

Bà quay sang Eckener nói nhỏ:

- Hugo, em đến chỉ để nói với anh có người qua nhà mình. Người ấy cần gặp anh khẩn cấp và bí mật.

- Ai vậy?

- Em không biết.

Bà do dự, liếc mắt nhìn Ethel.

- Em có thể nói trước mặt cô ấy.

- Người ấy có nêu tên Violette…

Cái tên đó đánh trúng người Eckener như một luồng điện phóng ra.

- Người đó đang ở đâu?

- Em bảo người ta đợi anh trước trạm giám sát bãi, trước đảo.

- Thế còn những kẻ kia, anh làm gì với họ bây giờ?

Ông chỉ ba, bốn bóng đen đang chờ trên ghế băng, sẵn sàng theo dõi ngay khi họ nhúc nhích. Chúng tàng hình y như lũ vịt trong phòng trà vậy.

- Cháu sẽ lo chúng cho, Ethel nói.

- Em cũng thế, Johanna nói.

Eckener có vẻ không chắc chắn.

- Anh lấy xe của em mà đi, Johanna ra lệnh. Cô bé, cô đưa tôi về chứ?

- Rất hân hạnh.

Và Johanna cầm tay cô gái.

Eckener tự hỏi không biết hai người phụ nữ này chuẩn bị gì cho ông đây. Nhưng ông biết tính họ. Ông muốn tin họ.

Họ giả vờ cùng nhau bước ra khỏi nhà hàng, chào nhân viên lễ tân. Eckener bảo một nhân viên gửi cho ông hóa đơn bữa tối vào ngày hôm sau.

Còn lại vài chiếc xe hơi trong sân. Eckener vào xe của mình, còn vợ ông chui vào ngồi cạnh Ethel trong chiếc Raiton nhỏ xinh đỗ dọc tường. Họ trao đổi dăm câu ba điều. Hai chiếc ô tô khác cũng nổ máy xình xịch và sẵn sàng bám sát họ.

- Bác đi trước đi ạ, Ethel kêu to với Eckener giữa tiếng nổ máy khởi động.

Trong chiếc xe hòm màu đen của mình, chỉ huy ra hiệu bằng tay.

Để ra khỏi sân, giữa hai khóm đỗ quyên um tùm đang nở hoa, phải vượt qua lối đi chỉ duy nhất một chiếc ô tô chui lọt.

Vì thế Eckener đi lên đầu. Ethel và Frau Eckener bám theo sau.

- Đợi đã…

Giữa lối đi chật hẹp, Johanna Eckener bắt xe dừng lại.

- Ôi! Nhìn giúp tôi cái này này…

Bà đi ra và hái một bông hoa to màu hoa cà trên hàng rào. Ethel tắt động cơ xuống cùng với bà. Hai người bắt đầu hàn huyên về chuyện làm vườn, phân bón và cành giâm. Sau họ, mấy chiếc xe hơi gầm rú, kẹt cứng.

Rồi có tiếng còi xe và những tiếng la ó.

- Đẹp quá nhỉ, Ethel vừa nói vừa ngây ngô vuốt ve mấy cánh hoa như thể cô chưa bao giờ trông thấy chúng.

Đèn xe tiến sĩ Eckener đã ở phía xa.

Cửa xe sập điên cuồng phía sau hai người phụ nữ.

- Cô có biết cây đỗ quyên hoàn toàn chiết được không, Johanna nói với Ethel.

- Không ạ.

Cô làm ra vẻ bàng hoàng như thể người ta vừa báo với cô mặt trời đã vĩnh viễn biến mất.

- Nhưng mà thế đấy.

Một gã đàn ông xuất hiện giữa hai người.

- Thế còn thục quỳ thì sao? Ethel vồn vã hỏi.

- À! Thục quỳ à! Đừng nói với tôi về chúng! Mùa xuân này, đám thục quỳ của tôi không được tươi tốt lắm…

- Hai người có đưa xe ra khỏi đây không hả? gã đàn ông giận sôi ra lệnh.

- Không, đối với tôi, Johanna nói, thục quỳ đúng là một mối lo.

- Dẹp gọn lối đi nào!

- Tuy nhiên, tôi lại rắc phân hữu cơ vào gốc để chúng khỏe khoắn trở lại…

Bà vẫn nói về những bông hoa của mình, nhưng gã đàn ông lại nhìn vào chân bà.

- Để chúng tôi còn đi chứ! một gã khác vừa gào thét vừa chạy đến.

- Xin lỗi?

Hai người phụ nữ làm ra vẻ mới phát hiện ra hai gã đàn ông đó.

- Có lẽ các anh đang vội phải không? Ethel bẽn lẽn làm duyên.

Cô tỏ vẻ ngẫm nghĩ và chỉ ngón trỏ về phía gã.

- Nhưng có phải các anh chính là những người tôi đã thấy cứ lang thang mơ mộng suốt cả tối bên bờ hồ đúng không?

Cô nói tiếng Đức bằng giọng du dương.

- Cho xe của cô ra khỏi đây, gã đàn ông nói, hay để tôi nghiền nát nó.

- Lúc đó quá xúc động đi, cuộc dạo chơi lãng mạn dưới trăng với mấy tay bồ nhí. Tôi muốn tung cả hoa hồng cho các anh ấy chứ.

- Lại đây, cô gái, Johanna Eckener vừa nói vừa kéo tay cô. Anh ta nói đúng đấy. Chiếc xe để chướng quá.

Ethel để mặc bị kéo đi.

Nhiệm vụ đã hoàn thành.

Không nên lạm dụng những khoảnh khắc thuận lợi.

Hugo Eckener đỗ xe dọc con đường, bên bờ hồ. Trời gần như tối đen. Bãi vắng tanh. Ông không tìm thấy một ai trước trạm. Đó là một túp lều con màu trắng giống như trên các bãi biển Đại Tây Dương, có cột thấp và một cầu thang nhỏ. Ông đợi lúc lâu trên bậc cầu thang. Ông châm xì gà. Một làn gió nhẹ thổi đến.

Cuối cùng, Eckener tiến vài bước về phía có tiếng khuấy nước trên hồ. Ông dừng lại.

Ông vừa nhận ra cái gì đó.

Chỉ huy cởi quần dài, áo vest và tất cả trang phục ra. Ông chỉ còn mặc một chiếc quần lót bằng vải bông màu trắng. Ông lội xuống hồ.

Một người đang đợi ông, nước ngập đến vai.

- Cậu chỉ có một mình thôi à? Eckener hỏi.

Ông vẫn ngậm điếu xì gà trên môi.

- Không, người kia trả lời, tôi đến cùng người vô hình.

Eckener nhận ra đó là Esquirol, bác sĩ nổi tiếng người Paris.

Chỉ huy lớn hơn anh ta đến hai mươi lăm tuổi nhưng ông cư xử với anh thân mật như với những người bạn cùng ký túc xá hay cùng trung đoàn ngày xưa. Họ cùng cảm thấy tiếc vì gặp nhau ít quá và lại toàn trong những tình huống gay cấn.

Bỗng nhiên, Eckener cảm thấy có ai đó đưa tay giật mất điếu xì gà của mình.

- Quỷ thật!

Đốm đỏ bé tẹo của điếu xì gà bay phía trên họ và tắt lịm trong nước, cách họ tầm bốn hay năm mét gì đó.

- Ai kia nhỉ?

Eckener, bị bất ngờ, suýt nữa mất thăng bằng. Mọi việc diễn ra mà Esquirol vẫn không nhúc nhích.

- Tôi đã báo với ngài tôi đến cùng người vô hình mà lại! bác sĩ nói.

Quả thực, một tiếng cười khẽ cất lên trong khung cảnh mờ tối và Hugo Eckener cảm thấy một bàn tay đặt lên vai mình.

- Xin chào, Doktor Eckener.

Đó là Joseph Jacques Puppet, một người đàn ông thấp nhỏ không thể phát hiện được trong bóng đêm. Ông ta khoác trên tấm thân da đen của mình một chiếc áo bơi cùng màu da, mốt áo bơi nam mới nhất của Monte-Carlo.

Ông sinh ra ở Grand-Bassam, phía Tây châu Phi, từng suýt chết tại Verdun trong chiến tranh, rồi trên sàn đấu quyền Anh Velodrome hay Holbom Stadium, nơi ông là võ sĩ hạng nhẹ và được gọi là J.J. Puppet. Ông dừng thi đấu quyền Anh ngay trước khi chiến tranh xảy ra và giờ đây ông là Joseph, thợ cắt tóc ở Monaco, những nhát kéo của ông được hâm mộ suốt dải Côte d’Azur.

Mặc dù tay bắt mặt mừng khi gặp lại bạn bè, Eckener vẫn có dự cảm tình hình đang gay go. Họ đến một đất nước nguy hiểm trong khi đã nhận lệnh không được gặp nhau.

Chỉ ba người, không bao giờ kèm theo nhân chứng.

Đây chắc chắn là một việc nghiêm trọng.

Họ bơi ra xa.

- Kể tôi nghe đi, Eckener nói.

- Họ cần Zefiro, Esquirol vừa trả lời vừa kiểm tra xung quanh.

- Tại sao?

- Tại thằng Viktor.

- Viktor?

- Cảnh sát Paris cho rằng đã tìm ra Voloï Viktor. Họ cần Zefiro đến nhận diện.

Eckener bơi ngửa.

Ông nhẹ cả người. Vậy mà ông bất chợt lại tưởng họ sẽ nói về Vango. Ông hỏi, sau đó một lúc:

- Làm sao mà họ tìm thấy Viktor?

- Ngẫu nhiên thôi, trong một lần kiểm tra tại biên giới Tây Ban Nha.

- Không thể thế được, Eckener nói.

Làm sao có thể tin rằng một trong những kẻ nguy hiểm và khó tóm nhất châu Âu lại bị bắt một cách ngẫu nhiên đến thế?

- Họ gần như đoán chắc đó là hắn. Nhưng nếu không có ai chắc chắn nhận ra hắn, họ sẽ thả hắn ra. Có sức ép từ trên xuống mà.

- Còn các anh muốn liều mạng sống của Zefiro vì trò đùa này sao?

- Đúng.

- Bản thân ông ấy cũng phải liều mạng lắm rồi. Để ông ấy yên đi.

- Chúng tôi chỉ cần ông ấy lần cuối cùng này thôi. Sau đó, sẽ chấm dứt, nhưng ông ấy là người duy nhất có thể nhận ra Viktor. Phải hỏi ông ấy. Cho chúng tôi biết ông ấy đang ở đâu đi.

Cả ba người bất động, im lặng nổi bồng bềnh trên mặt nước.

Joseph Puppet, người rất kiệm lời, nói với Hugo Eckener:

- Chúng ta đang ở năm 1935, chiến tranh kết thúc từ mười bảy năm nay rồi nhưng nó cũng có thể nổ ra ngày một ngày hai. Ông biết thế giới sẽ ra sao, Doktor Eckener. Ông quá rõ điều đó mà.

- Tôi sẽ không nói cho hai người biết tu viện của Zefiro ở đâu.

Họ im lặng. Một chiếc xe hơi đi ngang qua. Chờ cho tiếng ồn của động cơ xa dần, Eckener mới nhắc lại:

- Tôi sẽ không nói gì với hai người.

Esquirol thì thầm:

- Lúc nào cũng vậy, Eckener.

- Cậu muốn nói gì?

- Thôi đi, Esquirol! Joseph nói chen vào.

- Tôi muốn nói, Esquirol tiếp tục, ông chẳng bao giờ làm gì để thay đổi mọi thứ.

- Tôi không biết cậu đang nói gì, Eckener nói, cổ họng nghẹn lại.

Cả ba người đều biết Esquirol nói gì.

Trước khi Hitler lên cầm quyền, rất nhiều tiếng nói từ cánh tả và phe trung lập trên chính trường Đức đề nghị Hugo Eckener ra ứng cử. Ông đã từ chối để không làm mất lòng vị thống chế già Hindenburg cũng ra ứng cử.

Thống chế thắng cử. Ông ta không thể ngăn cản bọn quốc xã bành trướng.

Hindenburg chết vào tháng Tám năm ngoái và Hitler nhảy vào ghế của ông ta.

Điều ấy có lẽ là mối ân hận lớn nhất của Hugo Eckener.

Trong bóng tối, ông nghe thấy giọng nói của anh bạn Esquirol:

- Tôi hiểu rõ hơn tại sao khí cầu của ông lại mang màu sắc quốc xã rồi…

Eckener gạt nước nhảy bổ vào vị bác sĩ, nhưng Joseph chặn lại. Mặc dù ông ta khá nhỏ bé nhưng chẳng ai muốn thách thức một võ sĩ quyền Anh-thợ cắt tóc ở Monaco cả.

- Thôi đi!

Cả ba cùng nhìn nhau.

Tờ mờ sáng, trở về nhà, Hugo Eckener, ướt sũng, gặp lại vợ, bà vẫn chưa ngủ.

- Anh tắm đấy à, Hugo? bà vừa hỏi vừa lấy khăn mặt lau cho ông.

Gần đây, chồng bà cư xử như một cậu thiếu niên đang khủng hoảng…

- Ethel đâu? ông hỏi, môi tím ngắt.

- Em bảo cô ấy nghỉ lại nhưng cô ấy lại đi rồi. Em quý cô bé ấy lắm.

- Ừ, Eckener nói, anh cũng thế.

Ông mặc bộ pyjama vào rồi đi nằm.

Ông nhắm mắt lại nhưng không ngủ ngay được.

Ông tiếc những gì đã làm. Suốt từ đó đến sáng, ông nghĩ đến Zefiro và Vango. Số phận bí ẩn đã vô tình gắn kết hai mảnh đời bị săn đuổi trên cùng một hòn đảo.

Eckener vừa nói cho hai người bạn biết địa điểm chính xác của đảo Arkudah.