Chương 21 ROMEO VÀ JULIET
Paris, tháng Bảy năm 1935
- Nàng vẫn yêu ta một chút chứ, dù thế nào đi nữa?
Thomas Cameron ngồi cạnh Ethel trong một lô ghế bọc nhung đỏ. Rạp hát kín chỗ và ồn ào. Trời nóng. Phía dưới, sau khoang nhạc công, quạt phe phẩy.
Một mùa hè nóng nực đang bao trùm cả Paris. Trong phòng, đàn ông xắn tay áo và cởi khuy áo gi lê. Phụ nữ để vai trần. Người ta cứ ngỡ như đang ở dưới rặng liễu bên bờ sông Mame chứ không phải trong cái vẻ uy nghi của nhà hát.
Ethel nhoài người ra ban công để không bỏ sót lời nào trong vở kịch.
Cách đó vài mét, một nhóm người nước ngoài hơi ồn ào. Phía bên kia, trong cái lô đã được khéo léo chọn lựa để có thể quan sát mà không gây phiền hà, ông bà Cameron đang giành nhau cái ống nhòm cố quan sát đôi trai gái.
- Nó đang nói với cô ấy kìa, nhìn mà xem! Cô ấy đã nhận hoa rồi kìa! Lady Cameron nói, đỏ mặt vì phấn khích.
Chỉ mỗi Ethel quan tâm đến những gì đang diễn ra trên sân khấu.
Đó là hồi thứ hai của vở Romeo và Juliet.
Romeo vừa bước vào khu vườn của gia đình kẻ thù, khu vườn nhà Juliet. Người ta chỉ nhìn thấy đôi mắt của chàng Romeo đẹp trai trong bóng tối. Lũ ve sầu kêu rền rĩ trong những chiếc lồng bé xíu treo ngoài hậu trường. Và lần này, Juliet không phải do một diễn viên ba mươi tuổi già câng đóng nữa. Nàng có mái tóc đen buông xõa lên cây hoa nhài bên cửa sổ.
- Dù thế nào đi nữa, em cũng yêu tôi một chút chứ? Thomas hỏi lại vào tai Ethel, đồng thời hơi thay đổi trật tự các từ để ám chỉ điều gì đó.
Ethel đặt ngón tay trước miệng để ra hiệu anh nói nhỏ thôi. Nhưng chàng Tom tội nghiệp đã nói rất bé rồi, bằng một giọng run run.
Anh ta nhắc lại lần nữa, gần như không thể nghe thấy:
- Ethel?
- Vâng, Tom, cô thì thào cho qua chuyện.
Cô cứ nhìn Romeo đang trèo về phía cửa sổ phòng Juliet.
Cô có thể nói gì khác với một người mà cô quá quen thuộc, lớn lên ở Scotland, cách cô chẳng xa xôi gì, ngay cơ ngơi bên cạnh? Cô quý Tom Cameron như tất cả những gì làm nên bức tranh phong cảnh tuổi thơ cô. Cô quý anh như sắc trắng bầu trời Highlands, như kỷ niệm về các trò chơi với Paul, như hình bóng con thuyền trên hồ Loch Ness, hay hương vị món nhồi Mary nấu. Không hơn, không kém.
Cô biết, từ mấy năm nay, Tom mong đợi ở cô nhiều hơn thế.
Đối với Ethel, sự việc này như thể một trong đám sồi rừng cong queo sau lâu đài Everland một buổi sáng bỗng đến gõ cửa nhà cô, hỏi cô làm vợ. Trả lời sao bây giờ? Vâng, cô yêu những cái cây bé nhỏ ấy, dưới bóng mát của chúng, cô vẫn dựng lều, cô yêu chúng dịu dàng… Nhưng chẳng lẽ vì thế mà cô muốn cưới chúng?
Trên sân khấu, người ta nghe thấy tiếng thở than của Juliet với Romeo: “Chàng là ai, chàng là người đến lấy cắp mất bí mật của em trong màn đêm chăng?”
Ethel đã cố nhưng chẳng thể thuộc lòng vở kịch, cô có cảm giác đang khám phá nó.
Ở lô bên cạnh, vài người nước ngoài nói tiếng Nga. Chỉ có duy nhất một người xem kịch, như bị thôi miên. Đó là một người đàn ông cao to, tóc vàng. Những người khác dường như mải thảo luận chuyện làm ăn, những điều nghiêm túc hơn chuyện yêu đương của cô gái Ý ở thành Verona.
Mắt áp sát vào cặp ống nhòm, cha mẹ Cameron cũng chẳng mặn mà với Juliet. Họ săm soi những phản ứng trên khuôn mặt Ethel.
- Trúng rồi, người cha kêu lên. Nó bắn trúng con bé rồi.
Có lẽ sẽ có người tưởng ông đang bình phẩm màn bắn chim bồ câu.
Đúng. Ethel bối rối. Cô đang vặt lấy vặt để những bông cúc tây nhỏ xíu Thomas tặng cô. Nhưng nếu cô khóc, đó là vì trên sân khấu, Juliet nói với Romeo: “Nếu họ thấy chàng, họ sẽ giết chàng mất.”
Ethel thích những mối tình trắc trở.
Ronald và Beth Cameron luôn đinh ninh Ethel sẽ lấy Thomas nhà họ. Đó là sự kết giao lý tưởng giữa hai gia đình, hai vùng đất, hai bờ hồ Loch Ness. Đối với nhà Cameron, cái chết của cha mẹ Ethel và Paul là dấu hiệu của định mệnh. Họ tỏ ra rất cảm thông với hai đứa trẻ mồ côi. Và không có gì giá trị bằng lòng cảm thông để rồi cảm nhận được mình sở hữu những con người đó đôi chút…
Vả lại, họ cũng không đến mức đau buồn như vậy. Nhà Cameron vẫn e ngại bố mẹ Ethel một cách khó hiểu. Họ thấy cha mẹ cô hơi hoang dại. Vì thế họ bằng lòng khi nói với nhau rằng cha mẹ cô sống xa cách, màu mè và thậm chí là “À, ừ, Ronald, chúng ta cứ dùng từ: tự phụ đi”.
Tại lễ an táng cha mẹ Ethel, Lady Cameron đã buột miệng thầm thì vào tai chồng một câu đại loại là “Điều đó cũng phải đến thôi”, như thể những người chết đã vô tình sống quá đẹp, quá hào phóng.
Vì thế, cái chết đột ngột này không làm thay đổi gì kế hoạch xe duyên cho Tom và Ethel của nhà Cameron. Mà ngược lại.
Được thừa kế từ năm mười hai tuổi, Ethel bỗng nhiên trở nên rất giàu có, điều này không phải là nhược điểm trong mắt nhà Cameron.
Trong lô của mình, lúc này, mẹ Tom đang nghĩ đến lũ trẻ con nhà Cameron do đôi trai gái dễ thương này sinh cho bà. Khi nhắm mắt lại, bà nhìn thấy chín hay mười đứa gì đó trong trí tưởng tượng của mình. Chúng đều có gương mặt giống hệt cha. Cả mấy đứa con gái nữa.
Sir Ronald vui mừng vì đã quyết định mời Ethel đến Paris vào tháng Bảy này cùng gia đình. Họ thường đến nghỉ tại những biệt thự mùa hè ở một thành phố khác, Vienne, Madrid hoặc Boston. Năm nay, họ thuê một căn hộ đối diện tháp Eiffel, tận hưởng quang cảnh như tranh vẽ, giữa những cửa hàng lớn, nhà hát opera và trường đua Longchamp.
Đối với Ethel, lời mời này thật đúng lúc. Cô sẽ ở Paris, được nhà Cameron chăm sóc tận tình và vì thế cô có thể tiếp tục tìm kiếm Vango mà vẫn làm yên lòng Paul, anh trai cô.
Paul rất ngạc nhiên trước thái độ hồ hởi của em gái khi rời Scotland, bởi lẽ cô đã bắt đầu giữ khoảng cách với Tom Cameron và công khai ghét cha mẹ anh ta rồi mà.
Ethel không đi cùng những người mời cô. Cô nói muốn có xe hơi riêng, nhưng thực ra cô muốn ghé qua Đức chốc lát để hỏi chuyện Hugo Eckener.
Trong bữa tối trên hồ Constance, Hugo Eckener không tiết lộ gì với cô, không một thông tin nào về nơi Vango đang ở, ngay cả trong thời khắc ngắn ngủi, khi cô phát hiện ra ông biết điều gì đó. Hai ngày sau cô đến Paris.
Rạp hát, bảo tàng, đua ngựa, rốt cuộc Ethel cũng kết thúc tuần thứ ba của mình ở Paris. Cô kéo Thomas đến các sàn khiêu vũ nơi cả buổi tối anh ta chẳng trông thấy cô. Đêm 14 tháng Bảy, cô đi hết Paris mà vẫn không rời tiếng nhạc phong cầm. Mỗi phố đều có một sàn khiêu vũ. Cô gặp lại Thomas vào sáng tinh mơ, ngủ gật trên ghế.
Người ta bắt đầu để ý đến cô, nói về cô trên các tờ báo. Một nhà báo chuyên viết xã luận về giới thượng lưu đã hình thành thói quen kết thúc các bài nhật báo hè của mình bằng những câu như: “Và lúc nào cũng vậy, cô gái trẻ bí ẩn ở trong phòng” hoặc “Nhưng mặc kệ dàn nhạc chơi sai, cô ấy vẫn ở đó”.
Ông bố nhà Cameron, khi đọc báo, đã mập mờ khuyên con trai mình tấn công nhà báo này. Nhưng dường như cậu con trai và bà mẹ không thấy đó là việc khẩn cấp.
Ethel thậm chí chẳng biết những chuyện này. Cô có quá nhiều việc phải làm.
Thậm chí trước lúc rời Highlands, cô đã báo với gia đình Cameron thỉnh thoảng cô sẽ phải vắng mặt để đến thăm một bà cô sống ở trung tâm Paris, trên đảo Cité. Thoạt tiên phật ý, nhưng rồi ông bà Cameron cũng cổ vũ ý tưởng này khi họ biết bà cô này rất giàu có, lại đã già và không có con cái.
Rồi Ethel đi xe buýt và có mặt tại Quai des Orfèvres, cách nhà thờ Đức Bà hai bước chân.
Bà cô già tên là Auguste Boulard.
Ethel muốn hỏi bà tin tức vụ Vango.
Tại nơi làm việc của cảnh sát trưởng, cô chỉ có thể gặp được trung úy Avignon. Boulard vắng mặt.
- Ngày mai ông ấy có ở đây không?
- Không, thưa cô.
Avignon nhận ra Ethel. Anh ta mời cô ngồi trong phòng Boulard, nhưng cô đứng dậy ngay. Cô vừa đi quanh căn phòng vừa nhìn tài liệu, giấy tờ và những bức ảnh dán trên tường.
- Ông ấy đang ở đâu?
- Tôi không thể nói với cô điều đó được.
- Ông ấy đi khi nào?
- Hôm qua.
- Thế ông ấy đi đâu?
- Tôi đã nói là tôi…
Avignon, rụt rè, đặt tay lên gấp tập hồ sơ cô đang định giở ra.
- Cô làm ơn, thưa cô…
- Anh?
Vô ý, ngón tay bé nhỏ của anh ta để lên ngón tay của Ethel. Cô không động đậy. Mặt anh ta bắt đầu đỏ khủng khiếp. Cô rút bàn tay lại trong khi anh ta gần như ngất xỉu vì thẹn.
- Vậy là ông ấy vắng suốt ngày nghỉ, ông Boulard ấy. Tôi tin đã gặp ông ấy mùa đông vừa rồi trong bộ đồ bơi kẻ sọc trên hồ Constance.
- Vẫn là vì công việc thôi, Avignon ấp úng, hai mắt giương to nhớ lại hình ảnh ông sếp trong bộ đồ bơi.
- Vậy nên, anh sẽ nói với tôi ông ấy ở đâu chứ?
- Tôi đã giải thích tôi không thể nói với cô điều đó mà.
- Có chứ, anh đã nói rồi còn gì.
Avignon giật nảy mình. Anh ta đã nói gì nhỉ?
- Tôi đùa đấy, Ethel vừa nói nhỏ vừa rút mấy chiếc đinh ghim một hình vẽ trên tấm panô bằng li e. Chính anh đã chép lại cái đó à?
- Vâng.
- Không tồi đâu.
Đó là bức chân dung kẻ sát nhân được Ethel vẽ mười lăm tháng trước trong phòng Lợn-rừng-hút-thuốc.
- Tôi có thể sớm gặp ông ấy chứ, ngài cảnh sát trưởng ấy?
- Hai tuần nữa.
Bất ngờ, cô làm rơi bức chân dung.
- Hai tuần! Và nếu đó là việc gấp thì sao?
- Cũng vậy. Hãy trở lại trong hai hoặc ba tuần nữa, thưa cô.
Boulard đi tìm nhân chứng duy nhất có thể nhận diện Voloï Viktor một cách chính xác. Đối với ông, không có gì gấp hơn nhiệm vụ này. Ông đi một mình, không muốn tiết lộ điểm đến cho ai cả. Ngay cả Avignon trung thành cũng không.
Ethel nhặt bức vẽ khuôn mặt kẻ sát nhân lên. Nó bị chia thành ba mẩu. Cô nhìn Avignon hỏi.
- Đúng, viên trung úy trả lời, tôi vẽ râu và tóc trên những tờ riêng. Đó là những thay đổi đầu tiên một kẻ bị truy lùng có thể làm. Cắt tóc hoặc cạo râu.
Khá tự hào về bản thân, anh ta lôi ra một cái hộp đựng nhiều kiểu tóc khác nhau, râu cằm hoặc chòm râu má để kết hợp trên chân dung lắp ghép.
- Đấy, cực đơn giản. Tôi luôn luôn làm như thế.
Cô đặt mấy tờ giấy lên bàn làm việc rồi nghịch ngợm thêm vào hoặc lấy ra trong nháy mắt chòm ria mép bé xíu của gã người Nga.
- Anh ma lanh như tất cả mọi người, trung úy của tôi ạ, cô nói.
Anh ta lại đỏ mặt. Cô đi về phía cửa.
- Cô có để lại lời nhắn cho cảnh sát trưởng không? Avignon vừa hỏi vừa đi theo cô.
- Không. Tôi sẽ trở lại. Cảm ơn.
Cô bắt chặt tay anh ta.
Khi Avignon quay trở lại phòng làm việc, anh cười khi phát hiện ra cô đã thêm vào bức chân dung kẻ sát nhân những bím tóc dài kiểu Alsace và chòm râu cằm của một ông già Trung Quốc.
Anh mơ màng mất một lúc. Dường như cô gái này bước ra từ một cuốn tiểu thuyết. Ngay cả mùi hương của cô cũng có vẻ siêu thực.
Khi ngồi vào xe buýt, trên bến Grands-Augustins, cô rút từ túi ra một tập hồ sơ nhỏ màu nâu, rất mỏng mà cô tìm thấy trên giá sách, trong phòng làm việc của Boulard. Một tập hồ sơ, trên đó có hai từ: CÁ NHÁM.
Và ba từ khác phía dưới, được tô đậm bằng mực đỏ: “Ngừng điều tra”.
Đó là hồ sơ duy nhất cô thấy có vẻ thú vị. Vì thật tình cờ, đó lại là hồ sơ của một cô gái rất quan tâm đến Vango.
Cô mở ra. Bên trong không có gì.
Lúc này, tại rạp hát, đã kết thúc hồi ba. Ethel nghe cha của Juliet quả quyết thề với con gái rằng cô sẽ bị ép lấy người do ông lựa chọn. Juliet phản kháng. Trái tim nàng thuộc về Romeo.
Lẩn như trạch, Ethel tránh được bàn tay của Tom muốn cầm lấy tay cô. Cô nhìn Juliet đứng trước mặt cha.
Ông bố nhà Cameron ra hiệu phấn khởi về phía cậu con trai. Thomas Cameron cố cười nhưng anh cứ bám lấy chỗ ngồi để khỏi lao mình xuống dàn nhạc. Cô có yêu anh đâu. Anh sẽ tiếp tục sống sao đây? Anh sẽ ăn nói với cha mẹ thế nào đây?
“Chuẩn bị để thứ Năm tới đến làm lễ cưới ở nhà thờ đấy nhé, nếu không ta sẽ lôi con đến đó!” Trên sân khấu, cha của Juliet gào lên.
Ở lô bên cạnh Ethel và Tom, sự im lặng trở lại. Người đàn ông tóc vàng tiếp tục chú ý theo dõi vở kịch.
Anh ta tên là Sergueï Prokofiev. Mùa hè 1935 này, anh làm một vở nhạc vũ kịch lấy cảm hứng từ vở Romeo và Juliet. Anh đã nghe nói về việc dàn dựng vở này tại Paris. Anh được phép đến xem.
Nhưng anh bị hộ tống nghiêm ngặt và sẽ được đưa về Liên Xô ngay ngày hôm sau.
Tấm màn sân khấu khép lại. Đèn chùm bật sáng trưng. Đây là thời gian nghỉ chuyển hồi.
Ba phần tư nhà hát bỗng dưng bật dậy, như thể họ chỉ đợi có thời khắc đó. Rất nhiều khán giả đi về phía sân khấu trong thời gian chuyển hồi này.
- Em đi uống gì không, Ethel?
- Không ạ. Cảm ơn. Em ở lại đây.
Thomas đứng dậy, run rẩy nghĩ tới những gì anh ta sẽ phải tiết lộ với cha.
Ethel liếc mắt về phía người đàn ông tóc vàng. Anh ta không nhúc nhích. Anh ta nhìn tấm ri đô như thể trông thấy trong đó những bóng người đang đi lại. Ai đó nghiêng người và nói vào tai anh ta. Ethel chỉ nhìn thấy người đàn ông kia từ đằng sau lưng. Khi gã quay lại, cô cảm thấy tim mình đập rất mạnh.
Trước mặt cô là kẻ bắn súng ở nhà thờ Đức Bà.
Hắn đã cạo râu, nhưng bức chân dung cô trông thấy mấy ngày trước tại văn phòng cảnh sát trưởng ở Quai des Orfèvres hãy còn rõ nét trong ký ức Ethel, rõ nét đến nỗi không thể lẫn vào đâu được.
Boris Petrovitch Antonov có lẽ không trông thấy Ethel.
Hắn ở đó để hộ tống đồng chí nhạc sĩ Prokofiev. Còn có hai nhân viên đại sứ quán và đích thân ngài đại sứ Potemkine nữa. Chỉ có bốn nhân viên đảm bảo an ninh cho họ. Đó là nhiệm vụ nặng nề.
Lẽ ra hắn không thể trông thấy Ethel, nhưng đôi mắt của anh chàng soạn nhạc bắt gặp đôi mắt của cô gái trẻ đúng lúc Boris nhìn anh ta. Sự việc diễn ra như trò ném lia thia. Ánh mắt sửng sốt của Ethel khiến ánh mắt nhà soạn nhạc lộ vẻ tò mò. Và khi bị Boris phát hiện, ánh mắt ấy đã khiến hắn quay đầu và nhận ra Ethel, cách hắn vài mét, ngồi trong rạp hát gần như vắng tanh, bó hoa nhỏ cầm trên tay.
Họ nhìn nhau.
Trong thoáng chốc, Ethel nghĩ hắn sẽ chạy trốn. Cô sẵn sàng đuổi theo hắn. Cô thấy tiếc vì đã chọn chiếc váy này bởi nó sẽ cản trở các bước chạy. Đó cũng là một chiếc váy của mẹ cô. Chiếc váy đen mà Ethel mặc trong phòng mình suốt những năm tang tóc, khi chỉ là một cô bé và chiếc váy kéo dài thướt tha buồn bã.
Ethel cởi khuy chiếc áo măng tô nhỏ dài đến hông, gây vướng víu. Cô biết mình sẽ không để gã đàn ông đó thoát thân lần thứ hai. Bỗng nhiên cô đứng yên.
Vai diễn đổi ngược.
Không, gã đàn ông không định bỏ trốn. Boris Petrovitch Antonov nhìn cô chăm chăm. Hắn đo lòng quyết tâm của Ethel. Hắn biết có thể cô luôn theo sau hắn, cản trở hắn ra tay. Vì thế hắn vừa quyết định loại bỏ cô.
- Xin lỗi một lát nhé, đồng chí Prokofiev, hắn nói với nụ cười lịch sự.
Lúc này, trong phòng hoàn toàn vắng vẻ, hắn nói với anh chàng soạn nhạc đang nhìn hắn bước ngay ra khỏi lô.
- Rồi sao?
Hai tầng phía dưới, trong phòng giải lao của nhà hát, giữa đám đông khán giả, Thomas tái xanh trước mặt cha mẹ. Sir Ronald Cameron cầm một chai sâm panh trên tay và rót đầy các ly.
- Chúng ta uống vì cái gì đây, Junior?
Tom ghét cha gọi mình là Junior.
Lady Cameron đỏ bừng vì xúc động, chờ đợi tin vui cậu con trai sắp thông báo.
- Rồi sao? bà nhắc lại.
- Rồi, con nói với cô ấy…
- Và…? người cha tiếp tục, nhăn nhó kiểu phấn khích.
- Và cô ấy nói với con…
Bỗng nhiên đèn tắt phụt. Xung quanh họ, đám đông bật lên những tiếng kêu hoảng hốt.
Ít phút trước, Boris xuất hiện trong lô của Ethel. Cô đứng trước mặt hắn. Hắn kẹp một con dao trong tay, lưỡi dao giấu dưới tay áo vest.
- Cô sỗ sàng quá đấy, cô gái ạ. Cô sẽ không như thế lâu nữa đâu.
Hắn tiến một bước và lúc này, ánh sáng tắt ngấm.
Không để chệch mục tiêu, hắn phi dao với độ chính xác của các chiến binh đường phố.
Mười giây sau, khi đèn sáng trở lại, Boris Antonov bật lên tiếng kêu tức giận lẫn trong tiếng ồn ào ngoài hành lang. Hắn mới chỉ làm rách toạc lớp nhung đỏ bọc ghế. Ethel đã biến mất.
Ở quầy bar rạp hát, tiếng thở phào nhẹ nhõm đón chào sự trở lại của ánh sáng. Ngay tức thì, cốc và ly lại chạm vào nhau leng keng.
Nhà Cameron tiếp tục phần hỏi cung.
- Con đang nói đến đâu ấy nhỉ? Tom nói.
- Cô ấy nói với con…, cả ông bố, bà mẹ đồng thanh nhắc lại.
- Cô ấy nói với con…
Anh ta vừa hít thở thật sâu vừa nhắm mắt lại. Anh ta lại nghĩ đến những ngón tay của Ethel, bất trị, vùng thoát khỏi tay mình.
- Cô ấy nói vâng với con, Tom nói dối. Ethel nói với con là cô ấy đồng ý, nhưng cô ấy cần thêm chút thời gian để thông báo với anh trai. Anh ấy rất cô đơn. Cô ấy không muốn chúng ta nói đến điều đó lúc này, ngay cả với cô ấy.
Ông bố bà mẹ ôm chầm lấy nhau rống lên. Trông thật kinh khủng. Người này vô thức đổ ly sâm panh lên lưng người kia. Họ bật ra những tiếng kêu khe khẽ. Họ nở hết mặt mày vì kiêu hãnh. Họ thậm chí chẳng đoái hoài gì tới cậu con trai của mình.
Đó là chiến thắng của họ.
Ethel nhảy từ lô của mình xuống ban công phía dưới, rồi lao nhanh ra cầu thang. Ai có thể cắt điện vào đúng thời điểm đó nhỉ? Cô chạy hú họa từ hành lang ra, tìm thấy sảnh vào, nhưng Boris Petrovitch đã chặn trước cửa ra lệnh cho đám tay chân. Cô lại vòng ra phía sau, xô ngã mấy nhân viên xếp chỗ trong rạp hát.
Có một cánh cửa được canh gác phía cuối tấm thảm đỏ của ban công sân khấu. Ethel chỉnh trang lại quần áo rồi đánh bạo bước về phía lối ra. Đó là lối đi duy nhất dẫn ra hậu trường.
- Tôi muốn gặp Romeo, cô nói với người gác cửa bằng giọng cực chuẩn.
- Không bao giờ được phép trong lúc chuyển hồi. Cô hãy đến vào cuối buổi diễn. Các diễn viên sẽ tiếp trong lô của họ.
- Tôi từ miền Bắc Scotland đến để gặp Romeo, tôi mang hoa đến cho anh ấy.
Người đàn ông ngó bó cúc tây đáng thương.
- Tôi biết cô đã đi rất xa, anh ta cười khẩy. Hãy quay trở lại khi kết thúc, tôi đã nói với cô rồi mà!
Cô nghe thấy tiếng động đằng sau, trong ban công sân khấu. Những kẻ truy đuổi cô sắp đến.
Tim Ethel đập liên hồi.
Rồi một giọng nói cất lên trong hậu trường:
- Để cô ấy qua đi, tôi biết cô ấy.
Người gác cửa tránh ra. Cô đi qua. Vai dựa tường hành lang, một người đàn ông thấp bé, đầu hói đang nhìn cô.
- Tôi lấy làm tiếc vì không phải là Romeo của cô, thưa cô.
Cô không quen ông ta. Đó là nhà phê bình Albert Desmaisons, người ca tụng cô trên báo chí từ mấy ngày nay.
Cô do dự.
- Nào nhanh lên, lady bé nhỏ. Tôi cảm tưởng cô còn phải gặp ai đó nữa mà. Thời gian chuyển hồi sắp hết rồi.
Ethel đưa cho ông bó hoa rồi thơm vào má trái ông ta.
- Cảm ơn ông. Cảm ơn.
Nghe tiếng gót giày nhẹ nhàng đi xa dần, nhà phê bình rạng rỡ mặt mày, hai mắt sáng long lanh, thậm chí ông chẳng chú ý đến ba gã dữ tợn, sau khi xô ngã người gác cửa, điên tiết vọt đến trước mặt ông, dẫm đạp lên chân và hoa của ông.
Trong những hồi cuối, Boris và tay chân của hắn lùng sục toàn bộ hậu trường. Chúng chẳng tìm thấy gì cả. Hai tiếng sau, khi kết thúc vở diễn, chúng lại đưa nhà soạn nhạc Prokofiev về đại sứ quán, phố Grenelle.
Ethel ở trên mái nhà hát. Màu tro trắng của ánh trăng phủ kín Paris phía dưới chân cô.
Lúc này, Ethel gần như ngủ gật.
Một cô bé mười lăm tuổi giống như thiên thần đậu trên vòm cuốn đang huýt sáo gọi cô trong hậu trường.
- Đằng này cơ! Lại đây!
Cô bé giúp Ethel leo lên các bậc thang rồi tụt vào trong một đường hầm bí mật. Cô gái này đã cứu sống Ethel.
Lúc này, hai cô bé co ro dựa vào nhau giữa hai thành vách bằng kẽm, dưới bầu trời mùa hạ.
- Em là ai? Ethel hỏi.
- Chính em đã cắt điện đấy.
- Chính em á?
- Em theo dõi tên người Nga từ gần một năm nay rồi.
- Em tên gì?
- Cá Nhám.