← Quay lại trang sách

Chương 22 CÁI BẪY

Paris, bảy ngày sau

Voloï Viktor ngồi trên chiếc ghế thép gắn chặt xuống đất. Hắn nhắm mắt.

Những sợi dây da cột tay và chân hắn vào ghế. Một chiếc thắt lưng rộng bản bằng kim loại giữ không cho nửa thân trước của hắn động đậy.

Hắn có gương mặt điềm tĩnh và tự tin, một khuôn mặt khá điển trai, gần như thờ ơ dưới sức nóng của ánh sáng đang chĩa thẳng vào hắn.

Một cái đèn chiếu treo trên sợi dây ngay trên đầu hắn. Voloï Viktor thở nhẹ nhàng. Chiếc đèn chiếu lắc lư rất nhẹ nhàng trên đầu sợi dây và vẽ nên những cái bóng đáng sợ trên mặt hắn. Phần còn lại của không gian hoàn toàn tối đen.

Cảnh tượng đó đang diễn ra trong tầng hầm trên Quai des Orfèvres.

Trong bóng tối, đằng sau tấm kính, Boulard đang nhìn. Ông trở lại Paris đã được năm ngày nay. Đứng trên đôi chân ngắn cũn của mình, ông đang nhúng lát bánh mì phết bơ vào tách cà phê to như cái bô. Đã đến giờ quà chiều.

Boulard đang đợi Zefiro. Ông biết mối nguy hiểm mình gây ra cho vị thầy tu, người từng kỳ công để đưa Viktor vào tròng. Ông biết trên bến, trước sở cảnh sát, bất kỳ người qua đường nào hay gã bán kem vô hại nhất cũng có thể là người của Voloï Viktor đang đợi Zefiro ra khỏi hang để nhận diện ông rồi tóm luôn.

Sở cảnh sát của Boulard cấp một chiếc xe chống đạn để đưa Zefiro từ cảng Marseille đến Paris, nhưng Zefiro khước từ lời đề nghị này. Ông cho biết sẽ đến bằng phương tiện riêng. Không ai biết ngày, giờ ông sẽ đến: ông cam kết có mặt trước ngày cuối cùng của tháng Bảy.

Tháng Bảy sẽ kết thúc trong vài tiếng nữa.

- Không có tin tức gì của Z à?

Boulard hỏi viên phụ tá đang không thể rời mắt khỏi kẻ được cho là Viktor.

- Không, Avignon trả lời.

- Nếu ông ấy không đến, tôi không biết sẽ phải làm gì.

- Ông nói tin tưởng ngài Z đó còn gì.

Cảnh sát trưởng gật đầu.

- Dù sao chúng ta cũng sẽ không thể giữ Viktor lâu hơn, Boulard nói. Nếu Z không đến để nhận diện hắn, tất cả sẽ kết thúc. Ngày mai hắn sẽ được tự do. Có sức ép rất lớn bắt thả hắn ra.

- Sáng nay bộ trưởng còn cho gọi.

- Tôi biết. Tất cả họ đều sợ Voloï Viktor.

Avignon nói rõ:

- Cố vấn bộ trưởng chỉ nói ông ta biết Gaston Balivert, nhà buôn da hải ly, bị bắt nhầm tại biên giới Pháp và chính quyền Canada yêu cầu chúng ta phải thả công dân của họ ra.

Điên tiết, Boulard suýt nữa thì tắc thở vì lát bánh mì.

- Tên hắn không phải là Balivert! Hắn tên là Viktor. Và Canada có yêu cầu gì đâu. Tôi có bằng chứng chứng minh hộ chiếu của hắn là đồ giả. Gaston Balivert thật chết cách đây mười hai năm do trượt chân trong bồn tắm rồi. Tôi tin chắc rằng gã trước mặt chúng ta là Voloï Viktor. Bộ trưởng cũng chắc chắn điều đó như tôi chứ. Nhưng vì Viktor đã mua mất một nửa lãnh đạo trên thế giới bằng ngọc ngà và ru bi Anvers rồi nên họ đều lo lắng cả. Năm tới rồi họ lại không được đi nghỉ dưỡng nữa đâu…

Voloï Viktor, sau ba lớp kính, không thể nghe thấy cuộc hội thoại này. Tuy nhiên, hắn vẫn giữ nụ cười nhếch mép và nhìn chăm chăm về phía Boulard đang sôi sục trong bóng tối.

Trong phòng chờ lớn tại sở cảnh sát, Ethel ngồi đó, tay để trên đầu gối.

Có quá nhiều người và quá nhiều lộn xộn. Sự có mặt của Voloï Viktor trong tòa nhà buộc người ta phải tiến hành nhiều khâu kiểm soát. Mọi người bực bội. Tất cả các cuộc hẹn đều bị lui lại.

Ethel quan sát.

Có thể trông thấy giữa chốn xô bồ ấy: một phụ nữ và ba đứa con, một luật sư đang mút hạt đào, một nhân viên bấm vé tàu điện ngầm, một người đàn ông tóc hung đỏ đang đọc sách, nút bịt tai để không bị quấy rầy, một thợ nề cầm trong tay tờ giấy triệu tập màu hồng và nhờ mọi người đọc lại giúp mình, những khách du lịch bị mất đồ, những nhà tư sản bị mất trộm, những góa phụ có chồng bị ám sát, những quý ông già lơ ngơ như đợi chờ từ thế kỷ trước và thậm chí có cả một người đàn ông bảnh trai trong bộ com lê chỉnh tề, dưới chân có chiếc vali đề ”Ngày tận thế của lũ chuột, vệ sinh và diệt chuột đây”.

Ethel liếc mắt nhìn đồng hồ. Cô lại báo với gia đình Cameron là cô đi thăm bà cô già trên đảo Cité.

Nhà Cameron thay đổi rất nhiều sau buổi tối ở rạp hát. Họ không trách móc gì về sự biến mất đột nhiên của cô trong thời gian nghỉ chuyển hồi vở Romeo và Juliet. Cô chỉ phải giải thích rằng cô cảm thấy mệt và đi uống một cốc nước chanh nhiều đường ở góc phố.

Khi cô nói mình không khỏe, các bậc cha mẹ nhà Cameron nháy mắt với cậu con trai và nói:

- Đó có thể là xúc động đấy.

Và Tom Cameron tái xanh bên cạnh Ethel, anh ta muốn biến khỏi trái đất này mãi mãi.

Ethel ra hiệu cho bộ phận tiếp đón. Cô biết Boulard đã trở về. Cô được viên cảnh sát ngồi sau quầy tiếp đón khẳng định điều đó.

Và người này vừa gọi một cái tên. Mỗi lần gọi, người đàn ông tóc hung ngồi trước mặt cô lại tự động bỏ nút bịt ra khỏi tai, đứng dậy, úp cuốn sách để mở xuống, để giữ chỗ và giữ trang sách rồi đi về phía viên cảnh sát.

- Anh gọi tên nào đấy?

- Bà Poirette!

- À. Vậy thì không phải tôi rồi. Cảm ơn.

Và ông ta quay lại, ngồi xuống, dùng ngón tay bịt lại cái nút bằng sáp.

Người đàn ông có chiếc vali nhỏ đựng thuốc diệt chuột ngồi ngay cạnh Ethel. Họ cùng cười như trong rạp múa rối trước hoạt cảnh này.

Ông ta không hẳn có vẻ mặt của thợ diệt chuột.

Một viên cảnh sát khác bước vào, đi một vòng quanh căn phòng lớn tìm kiếm ai đó. Anh ta dừng lại ngay trước mặt hàng xóm của Ethel.

- Có phải ông là quý ông Ngày tận thế của lũ chuột không?

- Đúng, chính tôi đây.

- Sẽ có người đến tìm ông trong mười phút nữa. Ngài cảnh sát trưởng không hài lòng. Ông ấy nói giờ không phải lúc và hơn nữa ông ấy không được báo trước. Nhưng tôi thì rất vui khi ông ở đây.

Anh ta cúi xuống thì thầm:

- Như ông biết đấy, chúng cứ lúc nhúc ở dưới. Tất cả lũ chuột trên sông Seine đến nghỉ mát ở chỗ chúng tôi vào mùa hè. Tôi nói với cảnh sát trưởng ông sẽ không gây phiền hà. Đích thân tôi sẽ phụ trách ông.

- Vâng. Tôi chỉ cần chút thời gian thôi. Đây là sản phẩm mới, một phát chết ngay.

Ethel tận dụng cơ hội ra hiệu cho viên cảnh sát.

- Anh có biết liệu ngài Boulard có tiếp khách không? Tôi đã nhờ người nói với ông ấy rằng tôi đang đợi ông ấy. Vậy mà vẫn chưa có câu trả lời.

- Lúc này ông ấy không có trong phòng làm việc. Tôi sẽ báo với cô sau.

Ethel đợi ít nhất cũng phải một tiếng đồng hồ rồi. Viên cảnh sát rời đi.

- Cháu sẽ làm được nhiều hơn là diệt chuột, cô nói với người thợ diệt chuột. Sẽ ổn hơn nhiều.

- Đúng, ta có cảm tưởng ta sẽ được gọi trước con. Ta thật sự lấy làm tiếc.

Người đàn ông thật duyên dáng. Ông có một vẻ lịch thiệp tự nhiên. Chỉ mỗi đôi bàn tay nông dân chứng tỏ cuộc đời ông không hề sung sướng và có lẽ ông đã phải bôn ba rất nhiều trước khi làm công việc diệt chuột.

Một trong ba đứa con của người phụ nữ ở góc phòng, gần cửa sổ, bắt đầu nghịch cái gậy của ông già thấp bé, chúng bắt chước một bộ phim của Charlie Chaplin vừa được chiếu ngoài rạp.

- Thôi trò ngớ ngẩn đi nào.

Mẹ Chariot xách tai cậu bé. Nó trả lại gậy, ngoan ngoãn quay về chùi mũi vào váy mẹ.

Ông hàng xóm của Ethel cũng theo dõi cảnh tượng ấy. Cả hai đều thất vọng vì hoạt cảnh dừng lại.

Ethel lấy chân huých cái hòm nhỏ của ông.

- Nói cháu nghe đi, thật ra ông không phải thợ diệt chuột đúng không?

Ông bật cười nói với cô như một lời tâm sự:

- Không, tất nhiên rồi, con gái, đó là một cách ngụy trang… Nói thật với con nhé, ta là một thầy tu ở ẩn, đi săn lùng những kẻ buôn bán vũ khí!

Họ cùng cười. Cô nhìn ông chăm chăm.

- Đúng là có thể ông không như những gì ông tỏ ra, Ethel thì thào. Ông là ai?

Người đàn ông dường như bối rối.

- Ông là ai? Ethel nhắc lại để đùa. Ông là ai mới được chứ?

Ông im lặng.

Zefiro chú ý tới mọi thứ. Ông cố gắng không lơ đễnh vì tính tò mò của mình. Tuy vậy nhưng tình thế thật lạ lẫm. Ông bước ra ngoài sau mười lăm năm sống trên núi đá ẩn mình giữa Địa Trung Hải.

Nhưng ông đã nói chuyện quá nhiều với cô gái này. Ông phải nghĩ tới mọi chuyện chứ. Cuộc sống của những người vô hình phụ thuộc vào điều đó.

Có lẽ cách tốt nhất là trở lại số 36 Quai des Orfèvres cùng với Vango. Đi hai người, họ sẽ khó bị phát hiện hơn. Thợ diệt chuột và người giúp việc. Có lẽ gián điệp của Viktor tìm người nào đi một mình thôi.

Zefiro hoài công giải thích ở lối vào rằng ông không thể thực hiện được công việc nếu không có phụ tá, viên cảnh sát gác cổng dứt khoát: giúp việc phải ở ngoài.

Cuối cùng, Zefiro bảo Vango đợi ngay bên cạnh, gần chợ chim, trong chiếc xe có in dòng chữ Ngày tàn của lũ chuột màu vàng trên nền đen.

Ông hài lòng khi mang cậu đi theo. Ông không cương quyết được lâu trước những lời năn nỉ của Vango. Sự có mặt của cậu bên cạnh ông là cách duy nhất để báo tin cho tu viện nếu chẳng may có chuyện gì xảy ra. Nếu Viktor tóm được linh mục, cần phải giải tán tu viện vô hình ngay lập tức.

Trên tàu, Zefiro nói với Vango:

- Không ai biết liệu chúng có thể bắt ta khai ra hay không. Ta không biết khả năng chịu đựng của mình thế nào. Có thể cuối cùng ta lại tiết lộ sự tồn tại của Arkudah thì sao.

Đó là lý do tại sao trong phòng chờ ở Sở cảnh sát, Zefiro luôn cố gắng không để mất tập trung.

Đặc biệt, ông cứ nhìn người đàn ông đọc sách bịt nút tai. Ông nghi ngờ gã. Đối với hắn, có thể đó là cách tốt để ở lại trong phòng chờ và theo dõi những gì xảy ra tại đó.

Còn về cô gái trẻ ngồi bên phải, ông không muốn tin cô bé có thể đứng về phía kẻ thù. Ngay cả khi là một thầy tu trung thành với lời nguyện của mình từ ba mươi năm nay, và nén lòng trước vẻ duyên dáng của năm mươi nữ tu trong tu viện Trắng ở Noirmoutier, ông vẫn phải công nhận rằng cô gái trẻ này có sức quyến rũ khôn cưỡng.

Ông còn cảm nhận được khuỷu tay cô chạm vào người mình.

- Cháu tin lần này đến lượt ông đấy, cô nói với ông.

Nhưng lại là đến lượt cô.

- Con thấy không, con gái. Con vào trước ta đấy nhé.

Từ xa, trước khi qua cửa, cô mấp máy môi không thành tiếng nhắc ông “Ông là ai?”. Cô cười.

Zefiro không hiểu họ của cô gái, nhưng ông nghe rất rõ tên cô được viên cảnh sát đọc bằng tiếng Pháp. Ethel.

Thoạt tiên ông hiểu là “Est-elle?” [5] và tự nhủ đó là câu hỏi mà mọi người sẽ đặt ra và tự véo mình mỗi khi cô bước vào một căn phòng nào đó.

- Tôi có rất ít thời gian, Boulard nói khi Ethel ngồi xuống trước mặt ông. Tôi đang đợi một người. Người ta có thể gọi tôi bất kỳ lúc nào.

Ông có vẻ bồn chồn.

- Tôi biết ông lịch sự hơn nhiều mà, ngài cảnh sát trưởng. Hầu phòng của chúng tôi, bà Mary, gửi lời hỏi thăm ông.

Boulard không trả lời.

Ông đang tìm chỗ cho hai cẳng chân dưới gầm bàn.

Mary, cô hầu phòng ông gặp ở Everland viết cho ông những lá thư bằng tiếng Anh. Ông đọc chúng vào ban đêm cùng một chiếc kính lúp và một cuốn từ điển. Ông giấu chúng trong lớp lót ri đô khi mẹ ông dọn phòng.

Thẹn thùng, ông không viết thư trả lời.

Bà Boulard chặn bà Dussac gác cổng lại khi bà này mang thư lên. Họ bàn tán với nhau mấy tiếng đồng hồ trong cầu thang. Khi những lá thư có dấu bưu điện của Anh và thoảng mùi hoa hồng héo đến nơi, Marie-Antoinette Boulard giải thích với bà gác cổng rằng con trai bà có trao đổi thư từ với Scotland Yard, chi nhánh cảnh sát Anh.

Đó chính là những gì Boulard nói với bà để giải thích tần số đến của những bức thư.

Vì thế, bà mẹ và bà gác cổng vừa nhìn phong bì thư một cách kính cẩn vừa nhoài ra bàn tưởng tượng, trong làn khói thuốc, cái dáng đĩnh đạc của Sherlock Holmes đang đóng dấu lên chiếc phong bì đó.

- Một người quan trọng đấy, con trai bà ấy, bà Dussac kết luận.

Và khi có một trái tim nhỏ được vẽ sau phong bì, họ chẳng thấy gì khác ngoài tính cách đa cảm đã thành truyền thuyết của người Anh.

- Cô có tin tức gì cho tôi à? Boulard hỏi Ethel.

- Có, Mary rất khỏe, bà ấy…

- Tôi nói về vụ Vango Romano, cảnh sát trưởng đỏ mặt cắt lời.

- Còn ngài? Ethel hỏi. Ngài có tin tức về vụ đó không?

- Rất ít. Tôi nghĩ lúc này cậu ta đang ở rất xa.

Boulard nhầm. Vango chưa bao giờ ở gần đến như vậy. Cậu vừa nhảy lên mái nhà, cách đầu ông vài mét.

- Đừng nói với tôi rằng một năm điều tra không mang lại cái gì cả, Ethel thở dài.

Boulard xoa má.

- Thú thực với cô, tôi còn có những vụ quan trọng khác vào lúc này.

- Vậy một cậu con trai mười chín tuổi giết một vị linh mục già trước hôm anh ta được phong linh mục, rồi chính anh ta lại bị bắn trước mặt hàng nghìn con người ngay giữa Paris, đó không phải là một vụ quan trọng sao?

- Không, thưa cô, hoàn toàn không, viên cảnh sát trưởng bực mình đứng dậy, vụ việc thật sự không phải như thế! Vụ giết người cũng như cái mũ mới của tôi thôi, tôi cóc quan tâm. Tôi ngồi lên cái vụ giết người đó và cả ba phần tư số vụ án ở Paris. Vụ việc thật sự không nằm ở đó, cô bé của tôi ạ! Vụ việc thật sự là phải biết được anh chàng đó ở đâu ra, anh chàng mà không ai biết gì nhưng lại biết tất cả mọi người.

Ông đi từ đầu phòng đến cuối phòng, tay vung mạnh, vỗ lên đống hồ sơ và bàn ghế.

- Vụ việc thật sự, chính là danh tính của Vango Romano. Điều bí ẩn ấy mới làm tôi quan tâm kìa. Điều bí ẩn ấy là lý do duy nhất khiến tôi không từ bỏ cuộc điều tra cũ kỹ sặc mùi pho mát ấy. Những vụ giết người, ngày nào thành phố này chẳng có đủ để ba mươi sáu cảnh sát trưởng Boulard như tôi phải bận rộn. Cô hiểu chứ, cô bé của tôi? Ba mươi sáu cảnh sát trưởng Boulard! Nhưng những anh chàng Vango Romano, tôi chưa bao giờ gặp cả.

- Tôi không phải là cô bé của ngài, Ethel nói mà chực khóc.

- Thứ lỗi cho tôi, tôi…

Boulard ngã ra ghế và làm bẹp dúm cái mũ của mình.

- Tôi hơi quá lời…, ông tiếp tục. Tôi không muốn…

Cảnh sát trưởng nhìn cô. Dòng nước mắt màu hoa cà vẽ thành những bông hoa hương thảo nơi khóe mắt cô. Ethel đang khóc thật.

- Nếu có ba mươi sáu cảnh sát trưởng Boulard, tôi sẽ lao ra cửa sổ ngay lập tức, cô nức nở nói.

Cả hai im lặng.

Boulard mở ngăn kéo và lấy ra một chiếc khăn mùi soa to, bằng vải sợi bông trắng cực sạch. Ông luôn để sẵn chúng ở đây phòng trường hợp có người dừng lại trong phòng làm việc của ông. Mẹ ông đã ủi chúng từ chiều Chủ nhật.

Bốn mươi năm qua, nhiều người đã khóc trong căn phòng này. Nghề nghiệp của Boulard dựa trên nỗi buồn của người khác.

Đôi khi ông có cảm giác như cuộc đời mình đang bơi qua cái hồ nước mắt rộng lớn đó. Và điều kinh khủng nhất là nếu không có những tấm thảm kịch ấy, những tang tóc ấy, những số phận khố rách áo ôm ấy thì cuộc đời Boulard sẽ khô cằn và ông sẽ cô đơn vùng vẫy trên sàn nhà mà thôi.

Ethel cầm khăn mùi soa.

Đúng lúc đó người ta nghe thấy như có tiếng nổ. Cửa phòng Boulard bật tung dưới cú đá mạnh khủng khiếp.