← Quay lại trang sách

Chương 27 TRẢ THÙ

Salina, miệng núi lửa Pollara, đêm hôm sau

Vango trốn trong bụi cây dương mai, súng áp ngực. Hang của Mazzetta cách đó năm mươi mét. Thậm chí cả con lừa cũng không nhìn thấy cậu đang lại gần. Đêm tối đen. Không mây, không gió, không trăng.

Thời gian ngừng trôi bởi cái đêm cuối cùng của mùa hè ấy.

Vango không muốn đến gặp Cô để nghe cô xác nhận những gì Pippo Troisi nói. Cậu sẽ gặp cô sau.

Cô biết tất cả ngay từ đầu. Cô chưa bao giờ hé lộ dù chỉ một cái tên. Cô không can dự đến những gì cậu sẽ làm.

Đó là chuyện của cậu. Trả thù.

Cậu thậm chí chẳng hổ thẹn vì cái từ ấy. Trả thù.

Người ta đã dạy cậu chìa má trái ra khi bị tát vào má phải. Nhưng lần này, người ta không tát cậu. Hai trái tim vô tội bị đạn găm lỗ chỗ.

Vấn đề đặt ra là sống và chết. Một quy luật cơ học thuần túy. Vango tin rằng với hành động này, cậu sẽ mang lại hơi thở cuộc sống cho cha mẹ mình.

Rồi, cậu chỉ còn phải tìm ra thủ phạm cuối cùng. Mazzetta.

Hắn hiện hữu trong những ký ức tuổi thơ xa xôi nhất của cậu.

Cũng cái hình dáng ấy trên chỏm núi, cũng cái bóng ấy trong căn nhà tồi tàn, cũng cái khối dung nham lạnh lùng ấy, cách nhà hai cô cháu vài bước chân. Chưa bao giờ hỏi han suốt bao nhiêu năm trời. Nhưng Vango biết Mazzetta vẫn hằng ngày chăm lo cho cuộc sống của hai cô cháu ở Pollara.

Đồng bạc nhỏ nuôi sống hai cô cháu mỗi độ trăng mới là của hắn. Giàn nho được dựng lại một cách kỳ diệu sau cơn bão, chính là nhờ hắn. Một con bọ cạp bị giết cách mặt Vango mười xăng ti mét khi cậu lên năm và đang ngủ trưa dưới cây sung Barbarie. Những cây nho duy nhất trên đảo không đổ bệnh, cũng chính là nhờ hắn. Và thậm chí cả lớp cói trên mũ của Cô cũng được lót mới khi trở về sau một đêm cô để quên nó bên ngoài. Hành động nào cũng được tiến hành một cách âm thầm. Đồng bạc, con bọ cạp, giàn nho, chiếc mũ được sửa mới và nhiều thứ nữa… Những vị thần bản mệnh không để lại dấu vết.

Nhưng Vango luôn nhận ra bóng dáng của Mazzetta.

Vậy mà ba phút nữa thôi, cậu sẽ cầm súng xông đến trước mặt anh ta.

Vango tiến lên, lom khom, đến tận bức tường đá bít cái hang nơi Mazzetta sống từ gần hai mươi năm nay. Cậu nhìn thấy một cây đèn đang cháy. Đang mùa đông, chắc hẳn lão già đã đưa lừa về nhà rồi.

- Ra ngoài, Mazzetta.

Vango không muốn làm hắn bất ngờ.

- Là tôi, Vango đây. Ra ngoài đi, Mazzetta!

Cậu nghe thấy có gì đó đang động đậy trong bóng tối lờ mờ.

- Tôi biết ông đang ở đây. Lại đây. Tôi cũng biết hết những chuyện còn lại. Xuất hiện đi.

Nhiều phút trôi qua.

Vẫn có tiếng động nhè nhẹ trong hang. Những tiếng cạo đất và những tiếng thở dài.

- Tôi biết những gì ông đã làm, Mazzetta.

Vango quyết định bước vào. Cậu đi đến tận lỗ cửa, cúi thấp người xuống nhìn quanh.

Thoạt tiên, cậu nhìn thấy xác con lừa trên đất. Chiếc vòng cổ to tướng bằng da thuộc của nó đen màu máu. Rồi cậu nhìn thấy Mazzetta hai tay bắt tréo, đầu gục lên mông con vật. Hắn đang hấp hối. Vango lao xuống đất cạnh hắn.

- Ma’az…

Anh ta lắp bắp gì đó.

- Cô ấy… Ma’az…cô ấy…

Vango ghé sát tai vào hắn.

- Ma’azelle [8] .

Cậu lao ra ngoài cùng khẩu súng.

Cô.

Cậu chạy về phía ngôi nhà.

Gai xé nát chân cậu. Cậu chẳng có cảm giác gì.

Cậu đến bên mặt tiền nhỏ phía Tây có hai ô cửa sổ. Cửa sổ thứ nhất mở vào phòng chính. Cậu không chần chừ, lên đạn súng, thò đầu qua cửa kính trước. Cậu lăn tròn trên sàn nhà xanh, vào bên trong, rồi bật dậy ngay, cầm súng xoay người.

Sự im lặng và trống vắng thật kinh khủng.

Chiếc đèn ngủ tắt ngóm gần bếp lò. Chiếc tách vĩnh cửu, trên bàn, bị vỡ, tan tành và chỉ còn lại một đống trắng tinh.

Vango chạy lại buồng ngủ. Không có gì.

Cậu kêu lên:

- Cô ơi!

Cậu ra ngoài hiên, trong đêm tối.

- Cô ơi!

Tiếng vọng dội lại từ đáy miệng núi lửa. Cậu sục sạo một ngôi nhà nhỏ khác, nấp sau cây ô liu. Rồi cậu lại chạy về phía Mazzetta hãy còn đang thở.

Cậu gí nòng súng lên trán kẻ hấp hối.

- Cô ấy đâu?

- Những… kẻ…

Mazzetta động đậy ngón tay, gập ngón cái vào gan bàn tay để chỉ số bốn.

- Bốn? Vango hỏi. Bốn gã đàn ông?

Đôi mắt Mazzetta nói ừ bằng tất cả sức lực.

- Chúng đã giết cô ấy?

- Không.

- Mang đi?

Hắn gật đầu và một cơn co giật xốc người hắn lên. Hắn phẫn uất. Hắn với tay bám vào vòng cổ của con lừa. Vango gỡ ngón tay ra khỏi chiếc xích bằng da.

- Đi đâu? Bọn chúng mang cô đi đâu?

Lần này, Mazzetta chỉ mấp máy môi. Vango thu súng lại, áp tai mình vào miệng hắn. Cậu bắt hắn nhắc lại ba lần.

Con lừa của tôi. Hắn nói: con lừa của tôi.

Người đàn ông chết ngay sau đó trên đầu gối Vango đang bật khóc.

Vài giờ trước, khi trời hãy còn sáng, thầy dòng John Mulligan cởi mũ chỏm hồng y phương Nam xuống, ông nhìn thấy chiếc thuyền động cơ gắn ngoài ấy lại đi ngang qua nhưng theo hướng khác. Tuy nhiên, lần này, trong thấu kính viễn vọng của mình, ông phát hiện một người phụ nữ đứng ở phía sau không ngừng ngoái lại nhìn Salina. Quan sát khuôn mặt của người phụ nữ, ông thấy mái tóc bạc của bà ôm lấy khuôn mặt và có mấy khẩu súng đang chĩa về phía bà, ông hiểu đang xảy ra chuyện gì đó.

Trước khi đêm tàn, Vango đào hai cái hố sâu trên vách đá.

Cậu chôn Mazzetta vào cái hố đầu tiên, và con lừa của hắn vào cái hố còn lại.

Cậu không tài nào tháo được chiếc vòng cổ ra khỏi con lừa. Vì thế cậu chôn nó cùng con lừa luôn.

Cậu vẽ lên đất hai chữ thập bằng hoa thìa là dại.

Vango đứng trên vách đá rất lâu trước những đống đất mới. Cậu biết Mazzetta chết vì bảo vệ Cô.

Lòng căm hận của Vango không vì thế mà nguôi ngoai.

Cậu chỉ tìm lại được sự tôn trọng mang tính bản năng trước thi thể của những kẻ quá cố, sự tôn trọng kỳ lạ ấy dường như được mọi nền văn minh thể hiện đối với con người, với điều kiện người đó không còn thở nữa.

Trước kia, ở tu viện dòng Cácmen, cha Jean từng nói với Vango rằng nếu trong lịch sử nhân loại, tồn tại một lãnh thổ, một lãnh thổ duy nhất, ở đó, người sống được tôn trọng như người đã khuất thì cuộc sống thật dễ chịu!

Sáng sớm, Vango quay trở lại nhà Cô.

Được ánh sáng bình minh giúp đỡ, cậu lục lọi tìm kiếm dấu vết bọn bắt cóc để lại. Cậu không tìm thấy gì. Lên trên một chút, tại nhà Mazzetta, cả những viên đạn giết chết con lừa và chủ nó cũng bay hơi mất tiêu. Một công việc hoàn hảo.

Vango đóng cửa nhà như thể để đi nghỉ. Ổ khóa không chắc lắm. Cô không bao giờ sử dụng nó. Cậu giấu chìa khóa vào cái hốc trên cây ô liu. Cậu luồn tay vào đám cành lá để cảm nhận được sự sum suê của ô liu.

Rồi, dưới đất, sát rễ, cậu nhìn thấy một viên tròn nhỏ bằng lụa xanh. Cậu nhặt lên. Và trên tay cậu trải ra chiếc khăn mùi soa thời thơ ấu của cậu. Chiếc khăn mùi soa xanh biết tất cả mọi chuyện nhưng chẳng nói gì, không gì khác ngoài câu chuyện về những xứ sở bí ẩn.

Vango nhìn thấy ngôi sao. Nó được thêu phía trên viền dốc lên của chữ V lớn. Ngày hôm trước nó đâu có trên đó. Tác phẩm dường như còn dở dang. Cánh thứ năm của ngôi sao chưa thêu xong. Sợi chỉ màu vàng nghệ hãy còn lòng thòng.

Cô muốn khắc ghi lên chiếc khăn lụa kỷ niệm về mẹ của Vango: Nell.

Cô phải dừng tay vì sự xuất hiện của đám người. Chiếc khăn rơi xuống đất, giữa đám rễ loằng ngoằng.

Vango leo lên con đường hình chữ chi và đi từ phía bên kia lại, phía những ruộng nho lâu đời nhất của Malfa. Cậu trông thấy ở phía chân trời xuất hiện làn khói đen từ Stromboli, đảo Panarea, bóng dáng của Filicudi, và xa hơn nữa, trên đỉnh một tảng đá cuội khổng lồ, sự hiện diện vô hình của tu viện. Cậu chưa trở lại đấy ngay.

Cậu đến cảng lúc những người đánh cá trở về. Cậu lách giữa đống lưới chăng, giữa những người đến xem và đám thủy thủ. Cậu đi thẳng về phía túp lều nhỏ bằng tôn gỉ.

Vango gõ tay lên tấm ván như thể cậu đang gõ cửa một ngôi nhà tranh.

Một người phụ nữ rách rưới đang nghiền vỏ trứng.

- Làm như thế này để tạo miếng trong món xúp đấy, cô ta nói. Thành thế này rồi đấy. Như thế tạo cảm giác cưng cứng dưới răng.

- Cô là Giuseppina?

- Bà Pippo Troisi chứ, bà ta chữa lại.

- Cháu quen chồng cô, cách đây lâu rồi. Đó là một người tốt.

- Đúng đấy.

Cô ta trả lời cực kỳ dịu dàng. Cô ta hỏi:

- Còn tôi, tôi có quen cậu không nhỉ?

- Không ạ, Vango hấp tấp nói để cô ta không hỏi han nữa. Cháu vừa đến thôi và sẽ lại đi trong chuyến tàu tới.

- Trong bốn phút nữa! Giuseppina thuộc hết giờ giấc của những chuyến tàu có khả năng trả lại tình yêu cho mình.

Vì Vango không nói gì, cô ta chữa lại:

- Trong ba phút bốn mươi lăm giây nữa.

Cô ta đeo quanh cổ một chiếc đồng hồ thật đẹp mà vị bác sĩ tặng.

- Cháu muốn nói với cô về một câu chuyện xưa lắm rồi, Vango nói.

- Cậu tìm đúng người đấy.

- Tại sao ạ?

- Tôi chỉ thích những câu chuyện xa xưa.

- Chắc hẳn cô nhớ đầu thu năm 1918.

- Đúng, người phụ nữ nói. Có vài cơn bão thật tuyệt.

- Một người đàn ông bị giết vào thời điểm đó.

- Bartolomeo Viaggi, hai mươi chín tuổi. Ba con gái. Chỉ còn lại một đứa. Vợ anh ta cũng bị chết, rất nhanh sau đó.

- Buồn nhỉ.

- Đúng. Thật buồn, mọi người đều ra đi.

- Người ta nói cô biết chuyện về Bartolomeo.

- Ai? Ai nói với cậu điều đó?

Mắt Giuseppina long lanh. Cô chỉ nói điều đó với một người duy nhất.

- Cháu muốn biết ai đã giết ông ấy, Vango nói.

- Ai nói với cậu điều đó?

- Cô trả lời cháu đi, cháu xin cô đấy.

Cô ta nhìn Vango rất chăm chú.

- Tôi sẽ trả lời cậu về Bartolomeo. Không phải Mazzetta giết anh ta, mặc dù gã cũng tham gia vào vụ đó. Kẻ khác cơ, tên thứ ba.

- Tên họ hắn…

- Ai đã nói với cậu về tôi? Tôi biết cậu, cậu…

- Nói với cháu tên kẻ thứ ba đi.

- Hắn tên là Cafarello, Giovanni Cafarello. Hắn đến châu Mỹ rồi, ở New York. Hắn bỏ lại một người cha trên kia kìa, trên núi. Một người cha cô đơn chết vào mùa xuân năm ngoái, thọ một trăm tuổi.

Giovanni Cafarello. Cái tên khắc sâu mãi mãi trong tâm trí Vango.

Cậu nhìn người phụ nữ đang vươn ra phía cậu. Cậu cảm ơn cô ta.

- Đừng đi, cô ta nói. Nói với tôi xem cậu là ai. Hãy nói với tôi rằng cậu đã gặp Pippo Troisi, cách đây không lâu đi.

Vango bước đi. Con tàu đang ở kia rồi. Đám đông chen chúc dọc bến tàu. Giuseppina quỳ gối trên đất giống như một người đàn bà trên sa mạc đang quỳ gối trước túp lều của mình. Bà van xin:

- Tôi xin cậu đấy. Nói cho tôi biết điều đó đi. Pippo vẫn còn sống phải không? Tôi nhận ra cậu. Tôi biết cậu là ai. Vango!

Vango dừng bước. Cậu quay lại phía cô ta nhẹ nhàng nói:

- Chú ấy còn sống.

Rồi, cô ta khóc thực sự vì sung sướng.

Vango nhảy lên tàu.

Một người đàn ông giúp cô ta đứng dậy.

- Bám vào tôi, Pina. Bình tĩnh nào…

Ông vừa xuống từ chính con tàu ấy. Ông đến từ đảo Lipari.

Ông cười.

Hôm đó là thứ Hai. Hạnh phúc. Ngày đẹp nhất trong tuần. Ông làm đỏm với chiếc cà vạt đỏ. Ông đang nhún nhảy.

Bác sĩ Basilio đến ăn trưa tại nhà Cô.

Ông hỏi:

- Nói tôi nghe… Có điều gì đó không ổn à, Pina?

- Pippo hãy còn sống, cô ta thì thào.

Bác sĩ cười. Người phụ nữ này, Pina Troisi, là người duy nhất ông hiểu hết tâm can. Cả hai người đều chọn một tình yêu không thể đạt tới. Bà yêu một người mất tích. Ông yêu một người vô danh.

- Ai nói với cô chú ấy còn sống?

- Chính Vango, cậu bé hoang dã của Pollara.

- Cậu ấy đâu? bác sĩ bật đứng dậy nói.

- Cậu ấy đi rồi.

Bác sĩ Basilio tốt bụng chạy lên bờ đê chắn sóng bằng đá đen.

Con tàu đã đi xa.

Ông nhìn thấy Vango trên boong tàu. Và Vango cũng nhìn thấy ông.

Không ai trong hai người thể hiện động thái gì.

Một lúc sau, bác sĩ thấy cửa nhà Cô khóa.

Niềm hy vọng tan biến.