← Quay lại trang sách

Chương 29 QUÝ BÀ VICTORIA

Đâu đó tại Pháp, một tháng sau, tháng Mười một năm 1935

Một làn hơi trắng len lỏi giữa các khe núi. Con tàu lao nhanh vun vút giữa rừng thông đen bắc qua thác ghềnh và những phiến đá lấp lánh.

Voloï Viktor nhìn qua cái khe hẹp mở ra những phong cảnh nối tiếp nhau.

Đó là con tàu năm toa bọc thép. Không thể biết được tên tù nhân đang ở toa nào.

Mấy đại đội lính ngồi hết phần còn lại của con tàu.

Những chuyến tàu tương tự rời Paris cách nhau có vài phút đồng hồ, cũng với từng ấy số lính nhưng không có tù nhân.

Tất cả đã được cảnh sát trưởng Boulard tính toán.

Tên tù nhân sẽ phải đến một trong ba trại giam lớn đã được chuẩn bị để đón tiếp hắn. Một trại nằm ở dãy Alpes, cheo leo trên đỉnh núi. Một trại giam khác nằm ở ngoài khơi đảo Ré. Trại giam cuối cùng nằm trong khu đầm lầy ở trung tâm nước Pháp. Chỉ mình Boulard biết trại giam nào được chọn vào phút chót.

Mục đích là làm thất bại mọi âm mưu vượt ngục.

Voloï Viktor hít thở không khí miền núi. Gió lạnh làm hắn khoan khoái. Trời thật đẹp. Viktor hầu như không cảm nhận được sự tê cóng của chân tay mình.

Hai nắm tay hắn bị cột cùng nhau vào một khối gang, hai chân gắn chặt xuống đáy lồng. Cái lồng sắt dày cộp này được đặt vào một trong các toa tàu có thành chống đạn mà người ta mượn ở Ngân hàng Pháp. Con tàu được trang bị có thể chịu được sức tấn công của một chiếc xe tăng và hạm đội máy bay.

Boulard đang ở ga La Rochelle. Ông đi cùng anh chàng Avignon trung thành, hai sư đoàn lính cai tù, và một thợ rèn để tháo xiềng xích cho Viktor.

Nhà ga bị lực lượng quân đội phong tỏa.

Tất cả đều có vẻ tốt đẹp. Boulard đút tay trong túi áo măng tô. Ông đội một chiếc mũ mới hiệu Mossant.

Tàu dự định sẽ đến trong vài phút nữa. Nó nhận tín hiệu đi vào ngã đường sắt bên phía Marans.

- Ông có tin tức gì của hai chiếc kia không? Avignon lo lắng hỏi.

Boulard ra hiệu về phía trưởng ga để chuyển câu hỏi đó cho anh ta.

- Có, ông này nói. Không có gì phải lưu ý cả. Các con tàu phải đến ga chính xác trong cùng một giờ. Tốc độ đã được lên phương án với mục đích ấy mà.

Boulard nở nụ cười mãn nguyện.

Ông chuẩn bị ngày này từ lâu rồi. Ông nợ Zefiro. Ông đã hứa bỏ tù Voloï Viktor nốt quãng đời còn lại của hắn. Đó là giải pháp duy nhất để giảm bớt mối đe dọa đè nặng lên vị linh mục và những tu sĩ của ông.

Tiếng còi vang lên. Mắt Boulard sáng rực.

- Đây rồi, Avignon nói.

Đầu tàu chầm chậm vào ga. Năm toa tàu xếp hàng trước bến gần như vắng tanh. Lính bộ binh lập tức vây quanh.

- Đến lượt chúng ta hành động, Boulard nói. Toa số bốn.

Đội quân gọn nhẹ di chuyển về phía đuôi tàu. Avignon vã mồ hôi.

- Ở đây, anh ta nói.

- Mở cái này ra cho tôi! Boulard hô to.

Hai nhân viên bước ra khỏi hàng với một chùm chìa khóa. Họ mở rất nhiều ổ khóa. Boulard cung cấp cho họ mã số gồm năm chữ cái để giải phóng cái khóa cuối cùng. Rồi ông nói:

- Anh có thể vào được rồi, Avignon.

Thợ hàn chuẩn bị đèn xì.

Avignon được ba lính canh giúp đẩy cửa trượt vào. Anh ta liếc ánh mắt bồn chồn nhìn Boulard.

- Vào đi thôi, cảnh sát trưởng nói.

Avignon bước vào. Người ta nghe thấy một tiếng hét. Anh ta lại xuất hiện ở cửa.

- Không có ai cả!

Boulard gào lên:

- Tìm chỗ khác đi chứ, một lũ đần độn.

Họ lục soát bốn toa tàu khác. Chỉ thấy mấy đại đội lính chốt trên đó.

Avignon quay lại chỗ Boulard, đầu gối bủn rủn.

- Hắn không ở đó.

Boulard quay sang phía đồng hồ nhà ga.

- Nào, tôi nghĩ hắn đã đến nơi rồi đấy.

Cảnh sát trưởng đặt tay lên vai Avignon.

- Cậu bé của tôi, thật sự cậu nghĩ tôi sẽ đợi hắn ở đây với ban bệ đón tiếp tại một nhà ga thật hay sao? Cậu coi tôi là ai mới được chứ? Gọi trung úy Rémi đi, ga Bourges.

Avignon vội vàng lao đến quầy ăn nhà ga để gọi điện.

- Xin lỗi, ngài…

Ai đó rụt rè luẩn quẩn bên cảnh sát trưởng, ông đang cố mở hộp kẹo ngậm của mình.

- Ngài cảnh sát trưởng…

- Vâng, Boulard nói.

Đó là người thợ rèn. Anh ta bỗng nhiên cảm thấy mình vô tích sự.

- Tôi có thể đi được chưa? anh ta hỏi.

- Thế anh nghĩ thế nào?

Anh ta không biết mình phải nói gì.

- Tôi… Tôi có thể chứ?

- Nếu không thì anh muốn niêm lại chì cho tôi à? Boulard lớn tiếng.

Trưởng ga kín đáo ra hiệu cho anh ta đi khỏi đây.

Trung úy Avignon lại nhanh chóng xuất hiện, vẫn đẫm mồ hôi như thế.

- Không có, cảnh sát trưởng, hắn không ở đó. Không có ai trong chuyến tàu đến Bourges.

Boulard làm ra vẻ ngạc nhiên.

- Ngạc nhiên quá nhỉ! Thật á? Hắn không ở Bourges à?

Ông tạo dáng giống một diễn viên đóng bi kịch rồi nói:

- Vậy thì hết đời tôi rồi.

Sau khi giả vờ đau khổ vì một cú đau tim, ông lại liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ lớn.

- Gọi Chambéry đi, cậu bé.

Avignon lại chạy đi, lưỡi thè lè cả ra. Đội quân gọn nhẹ nhìn cảnh sát trưởng mà chẳng hiểu gì.

Lần này, Boulard không còn hoàn toàn tưng tửng nữa. Ông căng thẳng ngậm mấy viên kẹo.

Ông vẫn biết chưa có gì chắc chắn cả và đã cảm thấy tiếc cho màn kịch nhỏ của mình. Voloï Viktor không phải là chủ đề hài kịch hay bi kịch. Hắn là một loài dây leo có thể luồn lách khắp nơi giống như lũ ruồi trâu người ta tìm thấy vẫn còn sống nguyên trong những hầm mộ pharaon đóng kín suốt ba nghìn năm.

Đầu tàu đã thôi không nhả hơi nước.

Avignon không trở lại.

Nhà ga hoàn toàn yên ắng.

Để giết thời gian, Boulard thử chỉnh đồng hồ đeo tay theo giờ của nhà ga. Nút đồng hồ vẫn giữ nguyên trên tay ông.

- Đi tìm anh ta cho tôi! cuối cùng ông cũng gào lên.

Người ta tìm thấy Avigon ngất xỉu trong quầy ăn nhà ga.

Ai đó cố làm anh ta tỉnh lại bằng cách lấy bảng chỉ dẫn đường sắt quạt cho anh ta.

- Xê ra nào, Boulard nói.

Cảnh sát trưởng ngồi lên Avignon và tát cho anh ta hai phát.

- Trung úy!

- Đường, phải cho anh ta uống đường, bà chủ quán cà phê đề nghị và mang đến một chai si rô.

- Cảm ơn bà, Boulard lịch sự nói.

- Ngài cần ống hút không?

- Không, cảm ơn.

Boulard giơ cái chai lên rất cao rồi đổ cả lên mặt Avignon.

Cuối cùng anh ta cũng mở được mắt.

- Tàu không đến Chambéry à? cảnh sát trưởng hỏi.

- Có chứ, tất nhiên rồi. Tàu đến rất đúng giờ.

- Rồi sao?

- Viktor không có trên tàu Chambéry.

Voloï Viktor lắng nghe mọi tiếng động. Hắn không biết chính xác mình đang ở đâu. Tàu dừng. Ô cửa sổ bé xíu trông ra một bức tường vàng. Người ta nghe thấy một chút huyên náo, vài giọng nói oang oang quanh toa tàu. Một con chó đang sủa.

Hắn nghĩ đến Zefiro.

Hắn đã luôn nghi ngờ về cái chết của người đàn ông ấy.

Cái chết tự nhiên… Người ta nói với hắn như vậy. Hắn không thích những cái chết tự nhiên. Hắn không tin vào điều đó.

Đó là sự lập dị của kẻ buôn bán vũ khí, hắn không bao giờ bị lừa vì những cái chết tự nhiên. Để cảm thấy dễ chịu, hắn cần được nghe thấy tiếng súng nổ và chiêm ngưỡng những cái xác bất động trước mặt mình.

Con chó lại sủa, gần hơn một chút.

- Tôi yêu cầu anh nói cho tôi biết hắn lên tàu nào!

Boulard mỗi lúc một sôi máu. Ông đang nối máy với Paris.

- Tôi không biết, giọng nói bên kia điện thoại trả lời. Tôi không biết gì cả. Mấy chuyến tàu của ngài giống nhau quá.

- Ra vậy! ông nói. Hắn có lên tàu đầu tiên không? Chuyến đến Bourges ấy?

- Trên chuyến tàu đầu tiên ư? người đàn ông nói. Để tôi hỏi đã… Không. Không phải chuyến đầu tiên.

- Vậy chuyến thứ hai? Chuyến La Rochelle?

- Chờ đã.

Anh ta còn đang nói chuyện với ai đó. Qua đường dây điện thoại, giọng người đàn ông bị bóp méo như tiếng ve sầu.

- Sao rồi? Boulard gào to sau nhiều giây chờ đợi. Hắn có trên chuyến thứ hai không?

- Chuyến thứ hai ư?

- Đúng, đồ cặn bã súc vật ngu xuẩn! cảnh sát trưởng tuôn ra. Trên chuyến thứ hai! Tôi hỏi chuyến thứ hai còn gì. Hai! Hai! Hai!

- À, không, chắc chắn không có trên chuyến thứ hai.

- Vậy hắn ở trên chuyến thứ ba rồi! Boulard gào thét. Nói với tôi là hắn đã lên tàu Chambéry đi chứ!

- Sao cơ?

- Trên chuyến thứ ba! Ba! Ba! Hai cộng một!

- Không, Chambéry, chuyến thứ ba đến Chambéry.

- Ừ, Boulard rên rỉ. Chuyến thứ ba Chambéry!

- Trên chuyến thứ ba ư? Tôi hỏi đã nhé…

- Chuyển máy cho anh ta nói chuyện với tôi, đồng nghiệp của anh ấy, đồ giẻ rách! Chuyển máy cho anh ta nói chuyện với tôi hay là tôi cho anh về Cayenne chấm dứt cuộc đời nhé!

- Alô?

- Alô? Anh là đồng nghiệp của tên giẻ rách à?

- Không, vẫn là tôi đây.

Boulard suýt nữa treo cổ tự vẫn bằng dây điện thoại.

Avignon nhẹ nhàng gỡ dây và điện thoại ra khỏi tay ông.

- Chúng tôi chỉ muốn biết liệu hắn có được đưa lên chuyến thứ ba không, trung úy Avignon hỏi với vẻ bình tĩnh nhất có thể.

Boulard nhìn anh ta, sẵn sàng cắn xé.

- Anh đùa đấy à? Avignon nói sau khi một lúc lắng nghe. Anh… Anh chắc không? Được rồi. Chúng tôi sẽ gọi lại cho anh.

Anh ta dập máy, quay về phía Boulard.

- Họ nói Viktor ở trên chuyến tàu thứ tư.

Mắt cảnh sát trưởng lờ đờ. Lưỡi lè cả ra, ông nói với giọng một đứa trẻ lên năm:

- Chuyến… thứ tư. Được rồi, trung úy. Cảm ơn. Anh có thể đi. Đó là tất cả những gì tôi muốn biết.

Ông dựa vào quầy, gọi đồ giải khát.

- Ông có đồ uống yêu thích không? bà chủ hỏi.

- Có. Cái này…

Bằng động tác tay dứt khoát, ông chỉ, từ đầu này đến đầu kia, hàng đầu tiên toàn chai rượu khai vị.

Không bao giờ có chuyến tàu thứ tư.

Qua ô cửa sổ nhỏ hẹp, Voloï Viktor thoáng nhìn thấy một thác nước lấp lóa chảy từ vách đá xuống. Tàu lại chạy tiếp từ lâu rồi.

Dãy Pyrenees. Gần đến nơi rồi.

Chuyến tàu thứ tư vừa đi qua biên giới giữa Cerbère và Port-Bou, trông ra Địa Trung Hải.

Chuyến tàu không dừng lại ở bất kỳ ga nào và không bị bất kỳ thanh barie nào chặn lại. Nó chỉ cần tiếp than và nước ở đâu đó trong vùng bình địa. Nhưng rồi nó lại khởi hành ngay lập tức vì chó sủa. Chắc hẳn ai đó đang theo sau tàu.

Rồi, Viktor cảm thấy đoàn tàu phanh lại trên một cây cầu rất cao, nhô ra phía trên thung lũng hoang dã. Lúc này, nó im lặng trượt trên đường ray, đi vào đường hầm. Giữa đường hầm ấy, nó chuyển đường ray đi vào một đường hầm khác. Cuối cùng, nó đi vào một khoảng không lớn đào trong núi và được đèn công suất lớn chiếu sáng.

Tàu dừng lại trên bến nơi có khoảng chục người đàn ông đang đứng đợi.

Cửa mở.

Hai người xuất hiện. Họ đeo mặt nạ thợ hàn. Họ không nói lời nào với Voloï Viktor. Trong vài phút, dưới ánh lửa xanh, họ đã giải thoát cho hắn. Viktor đứng dậy bước về phía ánh sáng.

- Đây rồi, hắn nói.

Hắn xuống bến, bị lóa mắt, rồi vươn người.

- Tất cả ổn chứ? một gã hỏi hắn.

- Chúng mày tóm được tên thầy dòng chứ?

- Không.

Viktor ném cho gã đó một cái nhìn chết chóc. Bọn chúng vừa đỡ hắn ngồi xuống một chiếc ghế bành, ngay giữa bến và ba tên khác ân cần vây quanh hắn.

- Vậy là tất cả mọi việc đều rất tồi, Dorgelès. Mày làm thế nào mà lại để hắn thoát vậy?

- Chúng tôi đã theo hắn ở cửa ra sở cảnh sát, đến tận ga Austerlitz.

- Đáng ngưỡng mộ đấy. Mười lăm phút đi tàu điện ngầm! Chúng mày là lũ thiên tài mật thám tầm thường. Rồi sao nữa?

- Chúng tôi thấy hắn vào Vườn Bách thảo.

Viktor bắt đầu vỗ tay.

- Chúc mừng, Dorgelès. Theo dõi một gã đàn ông trong công viên… Mày coi chừng đấy!

Đám đàn ông, đàn bà vây quanh Voloï Viktor cười với hắn khi họ phải cười. Chúng giống như lũ nịnh thần của con quỷ dữ. Chúng cầm trên tay một đống bút chì và tóc giả. Chúng đang hóa trang cho hắn. Người ta đã không còn nhận ra hắn nữa.

- Chúng tôi mất dấu Zefiro trong Bảo tàng Lịch sử tự nhiên, Dorgelès giải thích.

- Thật đáng tiếc…

Không còn vẻ mỉa mai trong giọng nói của Viktor.

- Hắn thông thạo địa bàn, thưa ngài Viktor. Hắn cực kỳ thông thạo địa bàn. Hắn đã bỏ rơi được chúng tôi.

- Người ta chỉ bỏ rơi được những gì họ nắm trong tay, Dorgelès ạ. Mày nằm trong tay hắn! Tại sao hắn biết mày theo dõi hắn, hả? Tại sao chứ, ngài Dorgelès?

- Zefiro cảnh giác.

- Còn mày thì không cảnh giác mấy đâu.

Dorgelès đã lên toàn bộ kế hoạch trốn thoát cho Viktor. Hắn đã chuẩn bị chuyến tàu thứ tư, ngụy trang và trang bị vũ khí cho cả một trung đoàn, mua chuộc nhân viên bẻ ghi, hối lộ mười tên khác, nhưng Viktor không một chút biết ơn hắn.

- Mày không còn gì để nói với tao nữa à? Voloï Viktor hỏi.

Đám thợ hóa trang làm việc miệt mài trên khuôn mặt hắn. Ngay cả giọng nói của hắn cũng thay đổi.

- Mày không còn gì để nói với tao nữa à, Dorgelès?

- Tôi có một manh mối quan trọng. Một bức ảnh chụp ở Austerlitz.

Viktor giằng lấy tấm ảnh từ tay hắn rồi nói:

- Tao hỏi là liệu mày không quên gì đấy chứ, Dorgelès!

Voloï Viktor gạt đám người đang vây quanh hắn ra. Hắn không còn như trước nữa. Ngay cả giọng nói cũng thay đổi.

Dorgelès lùi một bước.

Trước mặt hắn bây giờ là một người phụ nữ bốn mươi lăm tuổi, tóc vàng, như vừa mới trang điểm.

- Tao đã yêu cầu mày việc gì đó, Dorgelès.

Cuối cùng Dorgelès cũng hiểu Viktor chờ đợi gì.

- Vâng. Xin lỗi. Tôi thành thực xin lỗi…, thưa quý bà.

Viktor không trả lời.

Dorgelès bỏ đi. Hắn biết đời mình đang được tính bằng phút.

- Thế còn bức ảnh này? Viktor hỏi.

- Đó là kẻ tìm cách nói chuyện với hắn, ở ga Austerlitz. Hắn đẩy người đó ra, nhưng tôi chắc chắn hắn quen tên đó.

- Thế mày tóm được hắn không, cái tên kia ấy?

- Chúng tôi vừa tìm thấy manh mối của hắn ở Luân Đôn. Hắn đã biến mất trong nhiều tuần. Chúng tôi sẽ không để mất hắn.

- Ai vậy?

- Một tên tội phạm bị ông bạn già Boulard của ngài truy lùng vì tội ám sát một linh mục. Hắn tự cho mình là vô tội và bị những kẻ sát nhân săn đuổi.

- Tóm lấy hắn trước những đứa khác, và bắt hắn khai về Zefiro. Đừng có làm tao thất vọng đấy. Đây là cơ hội chuộc tội duy nhất của mày đấy, Dorgelès.

- Tôi có sẵn mười người đây rồi.

Voloï Viktor còn lại một mình trên bến. Bây giờ hắn tên là Quý bà Victoria. Đây từng là một nhân vật thành công của hắn. Hắn chưa bao giờ bị nhận ra dưới danh tính này.

Không khí lạnh căm ở cái nơi sâu thẳm trong lòng đất. Quý bà Victoria khoác một chiếc áo măng tô bằng vải xa tanh trên vai. Bà xách đôi giày cao gót bằng một tay, tay kia cầm bức ảnh gí sát vào đôi mắt có hàng mi dài.

Bức ảnh được chụp trong làn khói nhà ga.

Trên tấm ảnh, một bên là cha Zefiro đang nhìn chăm chăm vào máy ảnh. Bên kia là chàng thanh niên đang cười tươi bước về phía Zefiro.