← Quay lại trang sách

Chương 32 CUỘC ĐI SĂN Ở SCOTLAMD

Highlands, Scotland, hôm trước Giáng sinh năm 1935

Những khu rừng nối tiếp cao nguyên trụi cây lá, nhưng mưa, bùn đất, sương mù làm xáo trộn tất cả mọi thứ. Lũ chó rống cật lực. Tù và vang lên từ bên này, rồi lại bên kia, đưa ra những mệnh lệnh trái ngược nhau.

Cuộc đi săn bắt đầu từ bảy tiếng trước. Và, trong bảy tiếng đồng hồ, lũ chó săn chỉ bám theo một con vật duy nhất. Con vật quỷ quái, không thể tóm nổi, đang làm cho ba mươi kỵ sĩ và năm mươi con chó gần như phát điên.

Ethel lọt vào giữa cuộc săn đuổi ấy khi đang đi tìm con cừu mẹ bị lạc để chú cừu non tội nghiệp khóc sướt mướt suốt ba ngày nay.

Mary, sáng hôm đó, vừa lẩm bẩm vừa ôm đến phòng cô một chú cừu non bụ bẫm ba tháng tuổi và cầu xin cô chủ tìm lại mẹ cho nó.

Ethel cưỡi ngựa dưới sương mù, trong địa phận Everland. Không tay thợ săn nào mảy may chú ý đến cô.

Thỉnh thoảng cô trông thấy giữa những lùm cây xuất hiện một nữ kỵ sĩ cưỡi ngựa hai chân bắt tréo một bên, mấy con chim hốt hoảng, một lũ chó phun nước phì phì. Dường như không ai nghe thấy hay trông thấy cô.

Một chốc, cô phi ngựa đến cạnh một gã đàn ông không thể ngồi xuống được nữa… Hắn bật kêu mỗi khi mông chạm vào cái gì đó.

- Ông có nhìn thấy một con cừu không? Ethel hỏi.

Gã nhìn cô như một kẻ thiểu năng. Cuối cùng gã cũng trả lời:

- Không cừu kiếc gì ở đây cả, cô gái! Hắn gầm gừ. Tôi đảm bảo với cô điều đó đấy… Trừ khi đó là một con cừu biết bay, leo cây…, chơi ghi ta bằng bộ não của chúng ta, và chơi kèn túi với… ôi… ôi cái mông của tôi!

Ethel để mặc gã lại trong cơn đau đớn. Cô dong ngựa bỏ đi, băng qua một khu rừng nhỏ. Tiếng chó sủa gần hơn phía bên phải. Hai thợ săn lao ra từ phía bên trái nhưng không nhìn thấy cô. Con ngựa của cô hốt hoảng nhảy lên một loạt cây mục. Nó không quen với sự náo động của lũ chó và tiếng tù và.

Con ngựa và chủ nó cùng cảm thấy tim đập thình thịch như thể họ chính là con mồi của cuộc săn ấy. Nhưng Ethel không còn muốn rời khỏi hiện trường nữa.

Ethel phóng ngựa nước đại băng qua dải đầm lầy theo hướng bầy chó săn đang sủa nhặng xị. Con vật ấy đâu nhỉ? Ethel bị mê hoặc bởi con vật hoang dã dám đương đầu với cả một toán quân từ lúc trời tờ mờ sáng.

Tiếng chó sủa làm cô giảm tốc độ. Đó là một khối đá giữa rừng cây. Người ta gọi khối đá đó là Thời Hỗn Mang. Ethel vẫn nghe nói rằng ở đó thường diễn ra những hiện tượng kỳ lạ vào ban đêm.

Một con chó đang ở đó, đơn độc. Nó ngậm trong mõm một mẩu ga giường màu đen. Nó dường như đang bồn chồn, sùng sục đánh hơi mặt đất, rồi rống lên về phía bầu trời. Cô xuống ngựa.

- Lại đây nào. Đưa cái đó cho ta, cô vừa nói vừa bước về phía con chó.

Ethel giữ bộ cương ngựa. Cô cầm lấy mảnh vải trong mõm con vật.

Khi nhìn thấy nó ướt sũng, hổn hển, sùi bọt mép, cô cầu mong con nai cái Lilly không bỏ đi đâu xa khỏi những khóm cây vô hại trong tòa lâu đài.

Con chó nghếch mũi lên.

Một tiếng còi từ xa gọi nó quay trở lại với đàn chó săn.

Nó biến mất tăm.

Ethel nhét mảnh vải rách vào túi. Một đàn chim bay trên đầu cô. Cô trèo lên ngựa rời khỏi Thời Hỗn Mang.

Cuộc đi săn bắt đầu rối như tơ vò. Mọi dấu vết đều không đúng. Đàn chó săn mỗi con một ngả. Một chốc, Ethel đã đến sát một tay thợ săn đang trèo lên con ngựa ô cái. Họ đi dọc hàng rào cây gai.

- Tôi không hiểu, ông ta tâm sự với cô. Tôi chưa bao giờ chứng kiến điều này. Tôi đi săn đã bốn mươi lăm năm nay rồi. Chưa bao giờ chứng kiến một cuộc đi săn nào như thế này.

- Đôi khi con hươu cũng phải thắng chứ, Ethel thì thào.

Tay kỵ sĩ đeo tù và chéo qua vai. Ông ta leo lên như tay đua thứ thiệt.

- Đó không phải là một con hươu, ông nói.

- Vậy là cái gì ạ?

- Tôi cũng muốn biết lắm chứ.

Ông ta quất roi vào con ngựa cái, băng qua đám cây gai và bỏ lại Ethel.

Cô quyết định làm một vòng cuối cùng trước khi về nhà. Trí tò mò của cô hãy còn lớn lắm nhưng con ngựa thì bắt đầu mệt. Nó không còn thói quen phi nước đại lâu như thế. Không ai còn thường xuyên cưỡi lũ ngựa Everland từ khi Andrew ra đi, vào ngày Thánh Nicolas.

Cậu nói sẽ trở lại vào tháng Tư. Paul chấp nhận sự ra đi này một cách vô lý trong khi Ethel nhắc đi nhắc lại với anh trai mình rằng chỉ cần người coi ngựa vào mùa đông mà thôi. Ngay khi mùa xuân đến, lũ ngựa ra sống ngoài trời. Ethel nghi ngờ anh chàng lang thang người Nga này, quá hiền lành, quá đẹp trai, mỗi năm vắng mặt năm tháng và chơi violon trong ga ra như một thần đồng.

Bỗng nhiên, khi nhảy qua một cái hố, cô chạm lên lớp cát của con đường mòn tạo thành do việc đốn cây. Tiếng còi inh ỏi rúc lên. Con ngựa chồm lên rất cao. Một chiếc xe hơi suýt nữa tông vào cô và con ngựa. Nó phanh ngay đằng sau. Tay lái xe buông ra những tiếng chửi thề.

Mưa rào đổ xuống. Chiếc xe hơi không mái che.

Ethel trấn an con ngựa. Cô vuốt ve cổ nó. Con đường đâu phải để xe cộ đi lại. Không có lý do gì để muốn phóng xe ở nơi này cả.

Một phụ nữ cũng mắng nhiếc cô từ hàng ghế sau.

Ethel cho ngựa đi chậm đến bên chiếc xe hơi đã dừng lại.

Tay lái xe cầm cái ô mở rộng và xăm xoi tỉ mỉ một vết xước trên thùng xe.

- Đúng là đồ…

- Đồ phá hoại! người phụ nữ gào lên. Đồ phá hoại!

- Con ngựa của cô làm xước xe của tôi rồi còn gì.

- Lạy Chúa tôi, Chúa ơi, người phụ nữ nói. Nhìn kìa, Ronald, chính là Ethel kìa.

Ethel vừa nhận ra cả gia đình Cameron. Có lẽ đó là một cái ổ luộm thuộm. Búi tóc của Lady Cameron lẫn dưới mảnh khăn trùm bằng vải kếp. Đôi giày cao cổ của ông bố thì phát ra những tiếng ồng ộc đáng ngờ sau mỗi bước đi.

Tom, ở phía sau, đang trở nên tái nhợt giống màu ghế trong xe. Đó là bộ đồ ngụy trang mà anh ta thích.

- Xin chào, Ethel nói. Mọi người đang đi chơi ạ?

- Không, con gái yêu quý, Ronald Cameron chữa lại. Chúng ta đi săn.

- Các bác đi săn à? cô ngạc nhiên, nhìn hai giỏ đồ pic nic đang chất đầy phía sau rồi mỉm cười.

- Đúng, chúng ta là khách mời của bá tước Galich’h. Đó là một người bạn. Ta thậm chí còn cho bá tước mượn một cánh đồng cho lũ ngựa của ông ấy đua tối nay nữa.

- Đó là một người bạn thân thiết, Lady Cameron nói rõ.

- Chúng tôi đi săn bằng xe hơi. Như thế thể thao hơn, Cameron nói.

Bà mẹ tiếp lời:

- Ta rất vui được gặp cháu, Ethel. Ta chỉ muốn nói với cháu về những dự định của cháu thôi. Câu chuyện này đã kéo dài khá lâu rồi còn gì.

- Không phải tại đây, ông bố nói.

- Im đi, đồ nhát gan, bà mẹ rống lên.

Cho đến lúc đó, cậu con trai không nói gì. Nhưng anh đứng dậy.

- Mày cũng thế, bà mẹ kêu lên trước khi anh ta mở mồm.

Tom mãi mới ấp úng:

- Kìa! Nhìn kìa.

Anh ta chỉ ngón tay về phía chân trời.

Khi Ethel quay lại nhìn về phía sau, cuối con đường, một đám mây bùn đang tung lên. Ba mươi kỵ sĩ và năm mươi con chó đang phi nước đại về phía họ.

- Lạy Chúa tôi, bà mẹ nhà Cameron nói.

- Tôi… Tôi sẽ dẹp sang bên cạnh, có lẽ vậy.

- Có lẽ vậy, đúng đấy, bà vợ nhắc lại.

Tiếng vó ngựa ầm ầm như sấm trên con đường lầy lội.

Ronald Cameron khởi động máy, ngồi vào vô lăng. Ông nhấn vào bộ tăng tốc. Bánh xe quay tròn trong không khí, trượt trên những mảng cát.

- Lạy Chúa tôi, Lady Cameron lại nói.

Đoàn quân chó, ngựa ngày một gần hơn.

Cameron lại nhấn bàn đạp. Bà vợ ông nảy tưng tưng trên hàng ghế sau.

- Ronald, ông đừng làm tôi như vậy chứ… Ông đừng làm tôi như vậy chứ!

- Nếu được phép, Ethel liều, cháu khuyên mọi người để xe lại và tránh sang một bên. Cháu sẽ giúp.

- Không bao giờ! ông chồng rống lên. Tôi không đầu hàng đâu!

- Không bao giờ! bà vợ nhắc lại, ướt sũng, run rẩy như bò chết cóng.

- Tom, Ethel nói, làm ơn đi. Tránh sang bên cạnh với tôi.

Tom liếc mắt nhìn bố mẹ.

- Tom, nếu con bỏ cuộc, mẹ sẽ không nói chuyện với con nữa, bà mẹ nói.

- Thưa bác, Ethel kêu lên, họ đến nơi rồi, họ đến kia rồi kìa!

- Nhà Cameron chúng tôi không như vậy.

- Kiểu gì thì nó cũng sẽ khởi động mà. Chiếc xe này mới mà.

Tom không nhúc nhích.

Phút cuối cùng, Ethel phóng ngựa lên trước.

Năm mươi con chó và ba mươi kỵ sĩ xéo lên gia đình nhà Cameron cùng chiếc xe hơi mới toanh của họ.

Sự việc không kéo dài lâu. Tuy nhiên, rất ít phụ tùng trong chiếc xe thoát khỏi cuộc giày xéo đó.

Tuy vậy, gia đình Cameron lại thoát hiểm khá thành công nên vẫn ương bướng tiếp tục cuộc đi săn bộ của mình.

Một tiếng sau, khi đoàn người từ bỏ cuộc đi săn, người ta đồn rằng con vật rốt cuộc cũng được tìm thấy.

Đám thợ săn và lũ chó tụ tập quanh một nhánh sông cụt, trong đó có một hình thù màu ghi xám đang quẫy đạp. Tom và mẹ anh ta đang đứng trên bờ trong một tình cảnh thảm thương.

- Ông ấy giữ nó kìa! Ông ấy tóm được nó rồi kìa! Lady Cameron kêu lên khi đến gặp một người đàn ông vừa xuống ngựa.

Ethel nhận ra giữa tiếng kêu ăng ẳng của lũ chó săn người đã nói chuyện với cô gần đám cây gai. Người đàn ông cưỡi con ngựa ô cái.

- Thưa bá tước, bá tước thân mến! Lady Cameron rú lên.

- Bà là ai? ông hỏi.

- Tôi là Lady Cameron.

- Tôi không nghĩ mình có quen bà, bá tước Galich’h nói với đôi chút tiếc nuối.

Ông chắc chắn là chưa bao giờ gặp thể loại gì toàn bùn đất thế.

- Tôi cho ngài mượn cánh đồng cho lũ ngựa còn gì?

- Cánh đồng… À, chắc chắn rồi. Người ta đã nói với tôi điều đó. Cảm ơn bà nhiều.

- Nhìn kìa! Thổi kèn báo hiệu đi thôi. Chồng tôi đấy. Ông ấy tay không bắt được con hươu kia kìa.

Và bà ta lại chỉ cái hình thù đang giãy giụa trong nhánh sông cụt.

Một lúc sau, cái hình thù ấy đứng dậy, hoan hỉ và, dưới trận mưa rào, Ethel nhận ra ông Cameron quả thật đang giữ trong tay một con vật còn sống.

- Một con cừu, vị bá tước nheo mắt nhẹ nhàng nói.

- Lạy Chúa tôi! Lady Cameron hét toáng lên. Đó là một con cừu.

“Con cừu của mình!” Ethel nghĩ bụng.

Con cừu cái bị gãy một chân. Nó bị sa vào đầm lầy từ hai ngày trước. Khốn khổ thay nó không phải con vật đã làm đám thợ săn đuổi theo.

- Một ngày kỳ lạ, bá tước nói.

Galich’h quay lưng lại với gia đình Cameron. Thậm chí cả lũ chó cũng đôi chút mủi lòng trước cảnh tượng ấy. Chúng ngừng sủa.

Họ trói chân con vật đang run lẩy bẩy lại. Ethel đặt nó trên lưng ngựa phía trước mình rồi bỏ đi.

Đoàn người giải tán ngay trong sương mù.

Tom Cameron chưa bao giờ xấu hổ đến thế.

Đây là lần đầu tiên Paul không ở nhà vào Giáng sinh. Đại đội của anh đóng quân ở Ấn Độ đến tận mùa mưa.

Buổi tối, Ethel đi nhà thờ làng, Mary lẽo đẽo theo sau. Cô đến đó cũng để chiều lòng vị linh mục mà cô rất quý mến kể từ khi cô bắt gặp anh đang nhặt nấm trong rừng nhà Cameron. Anh cất nấm trong túi dết dưới tấm áo thầy tu của mình.

Nhà thờ chật ních người. Bên trong nóng nực. Những bài thánh ca Giáng sinh vang đến tận cuối làng.

Linh mục nhận ra sự hiện diện của Ethel trên ghế băng cuối phòng. Trên bục, anh dành một lời cho những con chiên lạc lối.

Thỉnh thoảng, Ethel đưa linh mục đi chơi trên chiếc Railton của cô. Cô đặt cho anh những câu hỏi trừu tượng, khi đang lướt với vận tốc một trăm ba mươi ki lô mét một giờ lúc xuống dốc.

- Cha chưa bao giờ muốn mặc quần à?

Linh mục phá lên cười. Ethel cũng cười. Cô không thể xúi bẩy nổi anh.

- Thế sao cha không tự hỏi xem cha sẽ nói gì nếu rốt cuộc tất cả những thứ đó đều không tồn tại?

- Những thứ nào? vị linh mục trẻ kêu lên, tay khum khum hình chiếc kèn đưa lên gần tai.

- Tất cả những thứ đó! Tất cả những câu chuyện của cha? Tất cả những gì cha tin! Trời và những thứ còn lại… Nếu tất cả chúng không tồn tại!

Vị linh mục lại bật cười, nhún vai.

- Đừng hỏi lại điều đó với ai đấy, nhưng điều đó cũng chẳng quan trọng với ta!

- Nhưng tại sao ạ? Ethel gào lên, thiếu chút nữa thì đẩy anh xuống vệ đường.

- Ta sẽ tự hỏi: có phải thật sự ta muốn mình không tin vào những điều đó không?

Cô đưa mắt hỏi anh.

- Điều quan trọng, anh kêu lên giữa những cú xóc nảy, điều quan trọng là ta có thể trả lời được câu hỏi đó. Liệu ta có hạnh phúc hơn nếu ta không tin những điều đó?

Ethel cau mày. Cô im lặng lái xe một lúc để suy nghĩ về tất cả những điều ấy. Rồi, phẫn nộ, cô hét át cả tiếng xe.

- Thế còn cha mẹ con thì sao? Còn cha mẹ con?

Linh mục im bặt. Ethel nhấn mạnh.

- Cha trả lời đi! Trả lời con đi!

Anh quay về phía gương chiếu hậu. Cô dựng cặp kính lái lên gài mái tóc. Anh nhìn những giọt nước mắt bị gió và vận tốc thổi bạt trên má Ethel. Anh không trông thấy gì ngoài cơn gió đang gạt nước mắt đi ấy.

Ở lối ra, trong khi các giáo dân xứ đạo đang chào hỏi nhau trong cái lạnh se sắt, Mary trao đổi vài lời với mẹ một cô gái đã được bà tác động giúp cô được nhận làm thợ giặt đồ thứ ba ở Everland.

Bà lại chỗ Ethel báo với cô rằng bà sẽ ăn tối tại gia đình cô gái được bà đỡ đầu.

- Cô ở một mình không sao chứ? Mary cực kỳ phấn khích nói.

Ethel lắc đầu cười.

- Cô được Justin mời đúng không? Mary nói. Ông ấy đón Noel cùng gia đình đấy.

- Bác đừng lo lắng cho cháu.

- Cô chắc không? Thật sự chắc không? Mary hỏi, bà đã hưng phấn lắm rồi.

- Giáng sinh vui vẻ, Ethel nói với bà.

Cô đi bộ về lâu đài. Bước chân cô nện vang trên con đường.

Cô trông thấy bếp sáng đèn. Có tiếng ồn ào và những bài hát.

Gia đình Justin Scott, ông đầu bếp, đến đầy đủ từ Glasgow, họ xin được đón giao thừa trong gian bếp phụ. Họ có bốn mươi hai người.

Ethel không lộ diện. Cô leo lên phòng, cởi quần áo, và đi ngủ. Mưa tạt vào cửa kính. Tiếng cười vang lên ở dãy bên kia tòa lâu đài.

Cô nhìn thật lâu cái đình màn bằng vải của mình.

Cô đang cô đơn. Cô chưa bao giờ cô đơn đến thế. Cô trở mình vùi đầu vào gối. Vải lanh trắng tinh kêu sào sạo dưới trán cô.

Ethel ước ao một câu chuyện cổ tích Giáng sinh cho đêm nay. Cô đã im lặng, ngượng ngùng cầu xin điều đó trước hàng nến trong nhà thờ. Một câu chuyện cổ tích đêm Giáng sinh. Không gì khác. Điều đó thật buồn cười, cô biết thế. Một nửa trong cô bật cười vì nụ cười đẹp vỡ mộng của cô. Nửa kia phủ lệ lên đôi bàn tay đan chéo và tấm ga trải giường.

Thậm chí cả con cừu cái bị lạc cũng tìm thấy người thân của nó trong chuồng. Còn Ethel thì đang cô đơn.

Cuối cùng, khi giấc ngủ ập đến, cô cảm thấy như bị một cơn ác mộng khủng khiếp tấn công. Tiếng tim đập thình thịch của con thú bị săn cứ trở lại với cô từng cơn. Cô nghe thấy cả những tiếng kêu. Cô có cảm giác mình đang giãy giụa trong bụi rậm. Cô ngỡ mình nghe thấy con ngựa đang hí vang đạp móng sắt vào chuồng. Bỗng nhiên, một con chó bốc khói nghi ngút kéo đến bên cô cái xác của một người đàn ông.

Ethel mở mắt, hơi thở đứt quãng.

Cô bật dậy đi về phía chiếc áo vest treo ở góc phòng.

Cô lôi từ túi áo ra mẩu vải đen bị con chó cắn rách. Cô nhìn nó hồi lâu rồi đưa lên ngửi. Rồi cô mở tủ lấy ra một khẩu súng săn.

Năm phút sau, cô đã ở trên lưng ngựa. Cô mặc thêm quần áo bên ngoài chiếc váy ngủ. Cô không còn biết mình đang làm gì. Con ngựa phi nước đại. Trời đã tạnh mưa.

Cô băng qua những cánh rừng, lạch suối, đồi núi và tới gần khối đá Thời Hỗn Mang. Trời gần như tối đen. Một vài khe hở giữa những ngọn cây để lọt chút ánh sáng yếu ớt của bầu trời. Cô xuống ngựa, buộc nó vào một cành cây. Lũ chim bay theo mạch đập của đêm.

Cô bắt đầu bước đi giữa đám cây cối.

Bàn tay cô lần hết thân cây này đến thân cây khác. Khẩu súng treo trên lưng cô. Cô lại gần khối đá. Đám cành cây đung đưa nhè nhẹ trên đầu cô như thể có cơn gió nhẹ, nhưng cô không cảm nhận được bất kỳ cơn gió nào trên khuôn mặt mình.

Cô chắc chắn điều đó. Có ánh lửa hắt ra từ khe đá.

Cô đưa tay lên vai chộp lấy khẩu súng. Lúc này cô đang ôm nó trước ngực tiến lên từng bước một.

Đám cành cây tiếp tục đung đưa trên đầu cô.

Cô tiến đến gần cái hang. Không có ai.

Chắc hẳn người đó không ở xa. Hắn trông thấy cô.

Ethel không nhầm. Con vật mà toán đi săn vây dồn suốt cả ngày là một người đàn ông. Cô đã nhìn thấy người đó trong cơn ác mộng.

Cô đi vòng quanh khối đá nằm giữa đám cây cối. Cô cảm thấy đôi bốt ngập sâu trong bùn. Cô dừng lại, lùi bước. Ethel rùng mình. Chân cô nặng trĩu.

Rồi cô nghe thấy một tiếng rắc mạnh trong đám cành cây.

Cô ngước mắt lên. Một bóng đen di chuyển rất nhanh trong đám cành lá phía trên cô.

Ethel bỏ chạy. Bóng đen cũng di chuyển theo.

Rừng trở nên dày đặc hơn. Ethel không nhìn thấy chỗ nào để đặt chân xuống. Cô đâm phải thân cây.

Cuối cùng cô ngã sóng soài ra đất.

Bàn tay cô run rẩy đặt lên khẩu súng. Cô chĩa nòng lên trời, nổ phát đầu tiên. Bóng đen dừng lại, nhảy lên khoảng không ngay trên người cô.

- Không! Ethel hét lên.

Cô vô thức bắn phát súng thứ hai.

Bóng đen bật lên tiếng kêu rồi đổ gục nửa người lên cô.

Hổn hển, rên rỉ, Ethel cố gắng xốc cái thân hình quá nặng ấy đang đè lên ngực cô. Cánh tay cô đờ ra. Cô nghe thấy giọng nói kiệt sức thì thào vào tai cô:

- Ethel.

Cô ngỡ mình đã chết, đang bay đến một thế giới khác bởi vì giọng nói đó chính là của Vango.

- Ethel, bọn chúng còn đó không?

- Vango?

- Bọn chúng còn ở đó không?

- Chỉ có em thôi, Vango.

Cô choàng tay ôm lấy cậu, hôn lên trán và mắt cậu.

- Ai bắn vậy? cậu hỏi.

- Là em. Chỉ là em thôi.

Ethel vừa nức nở vừa cười. Cô ôm cậu thật chặt.

- Anh từ đâu rơi xuống vậy, Vango của em? Đêm nay trăng cũng chẳng có mà.

- Bọn chúng sẽ trở lại, cậu nói.

- Không. Em sẽ giữ anh ở bên em.

- Bọn chúng tìm anh. Chúng không ngừng tìm anh.

- Bọn chúng sẽ không tìm được anh ở đây đâu.

- Chúng còn có cả chó mà. Anh mệt quá.

- Đừng sợ.

- Em làm anh bị thương rồi, Vango nói.

- Chính anh mới làm em bị tổn thương. Em đã chờ đợi anh suốt sáu năm nay.

- Anh đến với em đây, Ethel. Anh đi bộ từ Luân Đôn đến đây đấy. Và từ những nơi còn xa hơn thế nhiều…

- Đến đây.

- Bọn chúng không buông tha anh. Bọn chúng đông lắm. Bọn chúng có chó.

- Hãy ở lại với em.

- Không phải anh bị điên đâu, Ethel. Bọn chúng ở khắp nơi, sau lưng anh.

- Em biết anh không điên mà. Em biết bọn chúng muốn anh.

- Ethel…

- Anh đã hứa với em, Vango. Trong khí cầu, anh đã hứa với em…

- Em làm anh bị thương rồi, Ethel.

- Chính em mới đau khổ này. Em yêu anh. Em đây. Em yêu anh.

- Em bắn xuyên cánh tay anh rồi đây này, cậu thì thào.

Cô bật kêu lên. Cô cảm nhận được máu trên tay mình.

- Vango!

Viên đạn thứ nhất bắn trúng cánh tay, ngay phía trên vết thương của cậu ở Luân Đôn. Viên thứ hai, cậu cảm thấy như sượt qua tóc mình.

Khi phải đặt cậu xuống đất để đi tìm con ngựa, cô như cái cây bị bật rễ.

Không gì có thể chia cắt họ nữa, thậm chí cả màn đêm dày đặc và rừng rậm. Sau khi nhẹ nhàng giúp cậu trèo lên, cô cứ ngỡ như mình đang mơ khi thúc gót giày và cảm thấy Vango đang ở sau mình, trên lưng ngựa, tay ôm quanh eo cô.