← Quay lại trang sách

- 4 - Chân Kế-

“Ta hi vọng cháu sẽ ngồi cạnh ta khi ăn tối,” Phu nhân Coulter nói, dành chỗ cho Lyra trên ghế sofa. “Ta không quen với sự xa hoa của một ngôi nhà Hiệu trưởng. Cháu sẽ phải chỉ cho ta biết nên dùng dao và dĩa nào.”

“Bà có phải là một nữ Học giả không?” Lyra hỏi. Cô bé nghĩ về các nữ Học giả với sự miệt thị đặc trưng của Jordan: đúng là có những người như thế, nhưng thật tội nghiệp là họ chẳng bao giờ được coi trọng hơn những con vật ăn mặc tươm tất đóng trong một vở kịch cả. Tuy nhiên, Phu nhân Coulter lại khác bất cứ nữ Học giả nào mà Lyra từng gặp, và hẳn nhiên là không giống hai phụ nữ lớn tuổi nghiêm nghị cũng là khách ngày hôm nay. Thực ra, Lyra hỏi như vậy nhưng lại mong chờ câu phủ định vì Phu nhân Coulter mang một khí chất quyến rũ khiến Lyra mê mẩn. Cô bé gần như không thể rời mắt khỏi bà.

“Không hẳn,” Phu nhân Coulter đáp. “Ta là một thành viên trong học viện của Quý bà Hannah, nhưng phần lớn công việc của ta lại diễn ra bên ngoài Oxford… Kể cho ta nghe về cháu đi, Lyra. Cháu vẫn luôn sống ở Học viện Jordan à?”

Trong vòng năm phút, Lyra đã kể cho bà nghe mọi thứ về cuộc sống nửa hoang dã của mình: lộ trình yêu thích của cô qua những mái nhà, cuộc chiến Claybeds, lần cô và Roger tóm được và nướng một con quạ, ý định cướp một chiếc thuyền dài của dân du mục rồi lái nó tới Abingdon, và cả những chuyện khác nữa. Cô bé thậm chí còn (nhìn quanh và nói nhỏ xuống) kể với bà về trò nghịch ngợm cô và Roger đã làm với đám đầu lâu trong hầm mộ.

“Vậy là những con ma đó đã tới, phải đấy ạ, chúng cứ không đầu như thế mà tới phòng ngủ của cháu! Chúng không thể nói mà tạo ra những tiếng ùng ục, nhưng cháu biết rõ chúng muốn gì. Nên hôm sau cháu đã xuống đó trả các đồng xu lại vị trí cũ. Nếu không chắc bọn chúng đã giết cháu rồi.”

“Cháu không sợ nguy hiểm sao?” Phu nhân Coulter nói đầy thán phục. Lúc này họ đang dùng bữa tối, và đúng như Phu nhân Coulter mong muốn, họ đang ngồi cạnh nhau. Lyra hoàn toàn phớt lờ viên Thủ thư ngồi bên phía còn lại của cô và dành cả bữa tối để nói chuyện với Phu nhân Coulter.

Khi những người phụ nữ đi dùng cà phê, Quý bà Hannah nói: “Nói ta nghe, Lyra - họ có định gửi cháu đi học không?”

Lyra đờ mặt ra. “Không… Cháu không biết ạ,” cô bé đáp. “Có lẽ là không,” cô nói thêm cho an toàn. “Cháu cũng không muốn gây phiền phức cho họ,” cô nói tiếp vẻ ngoan ngoãn. “Hoặc tốn tiền vì cháu. Có lẽ sẽ tốt hơn nếu cháu cứ tiếp tục sống ở Jordan và được các Học giả ở đây chỉ bảo khi họ có chút thời gian rảnh. Vì họ đã ở đây nên có lẽ họ cũng khá rảnh.”

“Còn Ngài Asriel, bác của cháu, có dự định gì cho cháu không?” Một người phụ nữ khác nói. Bà là Học giả thuộc một học viện nữ khác.

“Có ạ,” Lyra đáp. “Cháu mong là vậy. Dù không phải là đến trường. Lần tới bác ấy sẽ đưa cháu lên Phương Bắc.”

“Ta nhớ ông ấy có nói với ta như vậy,” Phu nhân Coulter nói.

Lyra chớp mắt. Hai nữ Học giả hơi nhướn người dậy mặc dù linh thú của họ, có thể là ngoan ngoãn hoặc trì nộn, thì chỉ đưa mắt nhìn nhau.

“Ta gặp ông ấy tại Viện Bắc Cực Hoàng Gia,” Phu nhân Coulter nói tiếp. “Thật ra một phần vì cuộc gặp đó mà ta có mặt ở đây ngày hôm nay.”

“Bà cũng là nhà thám hiểm à?” Lyra hỏi.

“Theo một cách nào đó. Ta đã lên Phương Bắc vài lần rồi. Năm ngoái ta đã dành ba tháng ở Greenland để quan sát Bắc Cực Quang.”

Vậy là thôi, không còn gì và chẳng còn ai khác tồn tại đối với Lyra lúc này nữa. Cô bé nhìn Phu nhân Coulter đầy tôn kính, chăm chú và yên lặng lắng nghe những câu chuyện của bà về việc xây lều tuyết, săn hải cẩu, thương lượng với các phù thủy của Lapland. Hai nữ Học giả chẳng có gì lí thú để kể, bèn ngồi trong im lặng cho đến khi các quý ông bước vào.

Sau đó, khi các vị khách đang sửa soạn ra về, Hiệu trưởng nói: “Ở lại chút đã, Lyra. Ta muốn nói chuyện với cháu vài phút. Đến phòng làm việc của ta đi, bé con; ngồi xuống đó và đợi ta.”

Bối rối và mệt mỏi xen lẫn với hứng khởi, Lyra làm theo những gì được bảo. Nam phục vụ Cousins đưa cô bé vào rồi cố tình để cửa mở để có thể quan sát được cô định làm gì từ ngoài sảnh, nơi cậu ta đang giúp mọi người mặc áo khoác. Lyra đưa mắt tìm Phu nhân Coulter, nhưng bà không nhìn thấy cô, sau đó Hiệu trưởng vào phòng và đóng cửa lại.

Ông nặng nề ngồi xuống chiếc ghế bành bên lò sưởi. Linh thú của ông nhảy lên lưng ghế rồi ngồi xuống cạnh đầu ông, hướng đôi mắt già cỗi với mí mắt nặng trĩu về phía Lyra. Chiếc đèn khẽ rít lên khi Hiệu trưởng nói:

“Nào, Lyra. Cháu đã nói chuyện với Phu nhân Coulter. Cháu có thích nghe những chuyện bà ấy kể không?”

“Có ạ!”

“Bà ấy là một người đáng nể.”

“Bà ấy thật tuyệt. Đó là người tuyệt vời nhất mà cháu từng được gặp.”

Hiệu trưởng thở dài. Trong bộ vest đen và chiếc cravat cùng màu, trông ông giống linh thú của mình hơn bất cứ ai khác, Lyra đột nhiên nghĩ rằng một ngày nào đó không xa, ông sẽ được chôn trong hầm mộ dưới Nhà nguyện, một nghệ sĩ sẽ khắc hình linh thú của ông trên chiếc đĩa bằng đồng trên quan tài, tên của nó sẽ được đặt chung với tên ông.

“Đáng ra ta phải sắp xếp thời gian để nói chuyện với cháu sớm hơn, Lyra ạ,” ông nói sau một lúc. “Ta đã định làm vậy, nhưng dường như thời điểm đó đã bị đẩy lùi nhiều hơn ta nghĩ. Ở đây cháu vẫn đang được an toàn, cháu yêu ạ. Ta nghĩ cháu đang sống hạnh phúc. Cháu không thấy thoải mái lắm khi phải tuân lệnh chúng ta, nhưng chúng ta thì rất yêu quý cháu, và cháu chưa bao giờ là một đứa trẻ hư hỏng cả. Cháu mang trong mình lòng hào hiệp, sự dịu dàng và tính quả quyết to lớn. Cháu sẽ cần tất cả những thứ đó. Ta muốn bảo vệ cháu khỏi những thứ đang diễn ra trong thế giới rộng lớn ngoài kia - bằng cách giữ cháu ở lại Jordan này, ý ta là vậy - nhưng điều đó không còn khả thi nữa rồi.”

Lyra chỉ đăm đăm nhìn ông. Có phải họ sẽ gửi cô đi chỗ khác không?

“Cháu biết là rồi sẽ đến lúc cháu cũng phải đến trường,” Hiệu trưởng nói tiếp. “Chúng ta đã dạy cháu một vài điều ở đây, nhưng nó không thật sự hiệu quả hay có hệ thống. Kiến thức của chúng ta thuộc một phạm trù khác. Cháu cần phải biết những thứ mà các ông già không thể dạy được, đặc biệt là vào lứa tuổi hiện nay của cháu. Cháu hẳn đã nhận ra điều đó. Cháu cũng không phải là con của người phục vụ nên chúng ta không thể gửi cháu đến ở nhờ một gia đình trong thị trấn được. Họ có thể chăm sóc cháu theo một phương diện nào đó, nhưng nhu cầu của cháu không phải như vậy. Cháu thấy đấy điều ta muốn nói với cháu, Lyra ạ, là phần đời gắn với Học viện Jordan của cháu sắp kết thúc.”

“Không,” cô thốt lên, “không, cháu không muốn rời khỏi Jordan. Cháu thích sống ở đây. Cháu muốn ở đây mãi mãi.”

“Khi còn nhỏ, cháu sẽ nghĩ rằng có những điều tồn tại mãi mãi. Nhưng không may là không phải vậy. Lyra, sẽ không lâu đâu - cùng lắm chỉ vài năm thôi - cháu sẽ trở thành một người phụ nữ, không còn là một đứa bé nữa. Một phụ nữ trẻ. Tin ta đi, lúc đó cháu sẽ không còn cho rằng Học viện Jordan là một nơi dễ sống nữa đâu.”

“Nhưng đây là nhà của cháu!”

“Nó đã từng là nhà của cháu. Nhưng giờ cháu cần một thứ khác.”

“Không phải trường học. Cháu không đi học đâu.”

“Cháu cần những người bạn cùng giới. Và sự hướng dẫn từ nữ giới.”

Từ nữ giới chỉ làm Lyra nghĩ tới các nữ Học giả, cô bất giác cau mặt lại. Phải xa rời sự tráng lệ của Jordan, khỏi sự huy hoàng và danh tiếng về học vấn của trường, để tới một nhà trọ bằng gạch dơ dáy của một học viện ở đầu phía bắc của Oxford, cùng với những nữ Học giả thô kệch đầy mùi bắp cải và băng phiến giống như hai người ở bữa tối!

Hiệu trưởng nhìn thấy biểu hiện của cô và thấy đôi mắt chồn nâu của Pantalaimon lóe lên ánh đỏ.

Ông nói: “Nhưng nếu là Phu nhân Coulter thì sao?”

Lập tức Pantalaimon chuyển từ lớp lông nâu thô cứng sang màu trắng mềm mại. Lyra tròn mắt.

“Thật ạ?”

“Bà ấy có quen biết với Ngài Asriel. Bác của cháu hẳn nhiên là rất quan tâm đến hạnh phúc của cháu, và khi Phu nhân Coulter nghe chuyện về cháu, bà ấy đã lập tức đề nghị giúp đỡ. Nhân tiện, không có ông Coulter nào cả; bà ấy là một góa phụ; chồng bà ấy mất trong một tai nạn thảm khốc vài năm trước; nên hãy ghi nhớ điều đó trước khi hỏi.”

Lyra hào hứng gật đầu và nói: “Vậy bà ấy thật sự sẽ… chăm sóc cháu ạ?”

“Cháu có muốn như vậy không?”

“Có ạ!”

Giờ thì cô bé không thể ngồi yên được. Hiệu trưởng mỉm cười. Ông hiếm khi cười đến mức do thiếu thực hành nên bất cứ ai nhìn (Lyra thì không có tâm trí nào để nhận ra) đều sẽ nói rằng ông đang cau mặt vì buồn.

“Vậy, chúng ta nên mời bà ấy vào để trao đổi về việc đó,” ông nói.

Ông rời khỏi phòng, và khi ông quay lại sau đó vài phút cùng với Phu nhân Coulter, Lyra đã đứng lên, quá phấn khích để có thể ngồi. Phu nhân Coulter mỉm cười, linh thú của bà nhe bộ răng trắng ởn ra thành nụ cười giống như của một con tiểu quỷ đang hoan hỉ. Khi đi qua cô bé trên đường tới chiếc ghế bành, Phu nhân Coulter thoáng chạm vào tóc Lyra, khiến một dòng hơi ấm lan tỏa trong người cô bé làm cô đỏ mặt.

Sau khi Hiệu trưởng đã rót chút rượu brantwijn cho mình, Phu nhân Coulter nói: “Vậy, Lyra, có phải ta sắp có một trợ lí không?”

“Vâng,” Lyra đơn thuần đáp. Cô bé sẵn sàng đồng ý với bất cứ thứ gì.

“Ta sẽ cần trợ giúp trong rất nhiều việc đó.”

“Cháu có thể làm được!”

“Chúng ta có thể sẽ phải di chuyển nhiều.”

“Không vấn đề gì. Cháu sẽ đi bất cứ đâu.”

“Nhưng có thể sẽ nguy hiểm đấy. Chúng ta có thể sẽ phải lên Phương Bắc.”

Lyra im bặt. Rồi cô tìm lại được giọng nói của mình: “Sắp chưa ạ?”

Phu nhân Coulter cười rồi nói: “Có thể. Nhưng cháu nên biết là mình sẽ phải làm việc cật lực đó. Cháu sẽ phải học toán, điều hướng, và cả địa lí thiên văn nữa.”

“Bà sẽ dạy cháu chứ?”

“Phải. Ngoài ra cháu còn phải giúp ta ghi chép, sắp xếp tài liệu, làm nhiều phép tính cơ bản khác nhau, cả những việc khác nữa. Và vì chúng ta sắp đi gặp một vài nhân vật quan trọng nên ta cần phải tìm cho cháu vài bộ quần áo tươm tất. Có nhiều thứ cần học đấy, Lyra ạ.”

“Không vấn đề gì. Cháu muốn học tất cả luôn.”

“Hẳn vậy rồi. Khi nào quay trở lại Học viện Jordan, cháu sẽ là một nhà du hành nổi tiếng. Giờ chúng ta sẽ phải đi vào sáng tinh mơ, bằng khí cầu zeppelin xuất phát lúc bình minh, cháu nên về phòng và ngủ ngay đi. Ta sẽ gặp lại cháu vào bữa sáng. Chúc ngủ ngon!”

“Chúc ngủ ngon,” Lyra đáp lại, rồi chợt nhớ ra một vài lễ nghi cần thiết, cô liền quay lại ở cửa và nói: “Chúc ngủ ngon, ngài Hiệu trưởng.”

Ông gật đầu. “Ngủ ngon,” ông đáp.

“Cảm ơn bà,” Lyra nói thêm với Phu nhân Coulter.

•••

Cuối cùng thì cô bé cũng ngủ, mặc dù Pantalaimon thì không chịu nằm yên cho tới khi cô quát lên, nó liền giận dỗi hóa thành một con nhím. Có ai đó lay cô bé dậy lúc trời còn đang tối.

“Lyra - suỵt - đừng giật mình - tỉnh dậy nào, nhóc.”

Đó là bà Lonsdale. Bà đang cầm một cây nến và cúi xuống nói khẽ trong khi giữ Lyra nằm im với bàn tay còn đang rảnh.

“Nghe này. Hiệu trưởng muốn gặp cháu trước khi cháu đến dùng bữa sáng với Phu nhân Coulter. Dậy nhanh lên và chạy ngay tới Nhà Hiệu trưởng đi. Đi vào vườn rồi gõ lên khung cửa sổ kiểu Pháp của phòng làm việc. Hiểu chưa?”

Do đã tỉnh hẳn và đang thực sự bối rối, Lyra gật đầu rồi luồn đôi chân trần vào đôi giày mà bà Lonsdale vừa đặt xuống cho cô.

“Khỏi lo đến việc rửa ráy - để sau cũng được. Đi thẳng xuống dưới đó rồi quay lại ngay. Ta sẽ sửa soạn đồ và kiếm thứ gì cho cháu mặc. Nhanh lên.”

Khoảng sân trong đen ngòm vẫn chứa đầy thứ không khí buổi đêm lạnh giá. Những ngôi sao cuối cùng vẫn đang tỏa sáng, nhưng ánh bình minh từ phía đông đang dần thấm đẫm bầu trời phía trên Đại sảnh. Lyra chạy vào Vườn Thư viện rồi đứng lại một lúc trong im lặng tuyệt đối, ngước nhìn những cột đá của Nhà nguyện, đỉnh vòm màu xanh ngọc trai của Tòa Sheldon, cây đèn sơn trắng của Thư viện. Cô sắp phải rời bỏ những cảnh tượng này, cô tự hỏi liệu mình sẽ nhớ chúng nhiều đến nhường nào.

Có thứ gì đó chuyển động trong cửa sổ phòng làm việc, một đốm sáng lóe lên trong chốc lát. Cô bé nhớ ra mình phải làm gì và gõ lên khung cửa kính. Nó mở ra gần như ngay lập tức.

“Bé ngoan. Vào nhanh lên. Chúng ta không có nhiều thời gian đâu,” Hiệu trưởng nói rồi kéo rèm lại che kín cửa ngay khi cô vừa vào. Ông đã mặc sẵn bộ đồ đen thường ngày của mình.

“Không phải cháu rốt cuộc sẽ được đi sao?” Lyra hỏi.

“Có chứ, ta không thể ngăn cản điều đó,” Hiệu trưởng đáp, Lyra vào lúc đó không nhận ra rằng câu nói đấy thật kì lạ. “Lyra, ta sẽ cho cháu một thứ, cháu phải hứa sẽ giữ bí mật về nó. Cháu hứa được không?”

“Được ạ,” Lyra nói.

Ông bước tới bên bàn rồi lấy ra từ ngăn kéo một gói nhỏ bọc nhung đen. Khi ông tháo lớp vải ra, Lyra nhìn thấy một thứ giống như một chiếc đồng hồ đeo tay lớn hoặc một cái đồng hồ treo tường nhỏ: một cái đĩa dày bằng đồng và pha lê. Nó có thể là một cái la bàn hay cái gì đó đại loại như thế.

“Gì vậy ạ?” Cô bé hỏi.

“Đây là một chiếc Chân Kế. Nó là một trong số sáu cái duy nhất được chế tạo. Lyra, ta nhấn mạnh một lần nữa: giữ bí mật về nó. Sẽ tốt hơn nếu Phu nhân Coulter không biết về nó. Bác của cháu…”

“Nhưng nó để làm gì ạ?”

“Nó chỉ sự thật. Cháu sẽ phải tự tìm hiểu lấy cách đọc nó. Giờ thì đi đi - trời đang sáng dần - về phòng thật nhanh trước khi có ai đó nhìn thấy cháu.”

Ông gói lớp vải nhung lại quanh dụng cụ đó rồi ấn nó vào tay cô bé. Nó nặng một cách đáng kinh ngạc. Rồi ông đặt tay lên hai bên đầu cô và dịu dàng giữ nó trong một lúc.

Cô bé cố gắng nhìn lên phía ông và nói: “Ông định nói gì về Bác Asriel vậy ạ?”

“Bác của cháu đã tặng nó cho Học viện Jordan vài năm trước. Ngài ấy có lẽ…”

Trước khi ông kịp nói hết câu, một tiếng gõ nhẹ đầy khẩn cấp vang lên trên cửa. Cô bé cảm nhận được đôi tay ông run lên một cách vô thức.

“Nhanh lên, bé con,” ông khẽ nói. “Những uy quyền của thế giới này rất khủng khiếp. Đàn ông và phụ nữ bị xô đẩy bởi những cơn sóng triều hung tợn hơn cháu có thể tưởng tượng, và chúng sẽ đẩy tất cả chúng ta lên, hòa vào dòng chảy của chúng. Lên đường cẩn thận nhé, Lyra; Chúa phù hộ cháu, cô bé ạ; chúc may mắn. Đừng để lộ về cái máy.”

“Cảm ơn ông, Hiệu trưởng,” cô bé kính cẩn nói.

Ôm chặt cái bọc trong lòng, cô rời khỏi phòng làm việc theo lối cửa ra vườn, chỉ thoáng quay lại nhìn một lần và thấy linh thú của Hiệu trưởng đang quan sát mình từ bậu cửa sổ. Trời đã sáng hẳn; một luồng không khí tươi mát khẽ bùng lên.

“Cháu có cái gì vậy?” Bà Lonsdale hỏi trong lúc đóng sập chiếc vali nhỏ cũ xì lại.

“Hiệu trưởng cho cháu. Không nhét nó vào vali được ạ?”

“Quá muộn rồi. Dù nó có là cái gì đi nữa thì cháu cũng phải cho vào túi áo khoác thôi. Đi xuống nhà kho nhanh đi; đừng để họ chờ…”

Chỉ sau khi nói lời từ biệt với một vài người phục vụ đã dậy và bà Lonsdale, Lyra mới nhớ ra Roger; cô cảm thấy có lỗi vì đã quên bẵng mất cậu bé kể từ sau cuộc gặp gỡ với Phu nhân Coulter. Mọi việc diễn ra mới chóng vánh làm sao!

Giờ thì cô đang trên đường đến London: ngồi cạnh cửa sổ trên một chiếc zeppelin, ghê gớm chưa. Bộ móng sắc nhỏ xíu của chồn ermine Pantalaimon đang cắm vào đùi cô trong lúc hai chân trước của nó đặt trên tấm kính mà nó đang nhìn qua. Bên phía còn lại của Lyra, Phu nhân Coulter đang ngồi sắp xếp lại giấy tờ, nhưng chẳng bao lâu sau bà đã đặt chúng sang một bên và bắt đầu nói chuyện. Cuộc hội thoại tuyệt vời làm sao! Nó làm Lyra say mê; không chỉ về chuyến đi Phương Bắc lần này mà cả về London, về những nhà hàng và phòng khiêu vũ, buổi dạ hội tại các Tòa đại sứ hay các Bộ, những âm mưu ngầm giữa Nhà Trắng và Wesminster. Lyra gần như bị câu chuyện mê hoặc nhiều hơn cả phong cảnh đang biến đổi phía dưới chiếc khí cầu. Những điều Phu nhân Coulter nói dường như tỏa ra mùi hương của sự trưởng thành, một thứ gây phiền muộn nhưng đồng thời lại đầy cám dỗ: đó là mùi của một sức quyến rũ khó cưỡng.

Chuyến hạ cánh xuống Vườn Falkeshall, cuộc đi thuyền ngang con sông màu nâu rộng lớn, khối nhà biệt thự bề thế trên Đê nơi người gác dan (một kiểu người gác cửa được trao huân chương) cường tráng cung kính chào Phu nhân Coulter và nháy mắt với Lyra, trong khi cô bé dò xét anh ta với không chút biểu cảm…

Và rồi đến căn hộ…

Lyra chỉ có thể há hốc mồm kinh ngạc.

Trong cuộc sống ngắn ngủi của mình, cô bé đã thấy rất nhiều thứ đẹp đẽ, nhưng đó là vẻ đẹp của Học viện Jordan, vẻ đẹp của Oxford - tráng lệ, sắt đá và hào hùng. Tại Học viện Jordan, có rất nhiều thứ hoa lệ, nhưng không có gì xinh đẹp cả. Tại căn hộ của Phu nhân Coulter, mọi thứ đều đẹp đẽ. Căn hộ ngập tràn nắng nhờ những ô cửa sổ rộng hướng về phía nam, các bức tường được dán thứ giấy sọc vàng và trắng tinh xảo. Những bức tranh mê đắm trong khung mạ vàng, một chiếc gương soi theo phong cách cổ điển, các chân đèn mạch xa xỉ với chụp đèn có diềm đăng ten; có cả đăng ten trên nệm, diềm hoa trên thanh ray treo rèm cửa, và một tấm thảm mềm hoa văn lá xanh dưới chân; trong đôi mắt ngây thơ của Lyra, dường như mọi bề mặt đều được trải đầy với hộp sành, những cô gái chăn cừu và các anh hề bé xíu xinh xắn bằng sứ.

Phu nhân Coulter mỉm cười trước sự ngưỡng mộ của cô bé.

“Đúng vậy Lyra ạ,” bà nói, “có quá nhiều thứ cho cháu xem! Cởi áo khoác ra rồi ta sẽ dẫn cháu đến phòng tắm. Cháu có thể tắm qua, sau đó chúng ta sẽ dùng chút bữa trưa rồi đi mua sắm…”

Phòng tắm lại là một kì quan khác. Lyra đã quen với việc tắm bằng xà phòng cục vừa vàng vừa cứng trong cái bồn sứt mẻ, dòng nước khó nhọc ộc ra khỏi vòi cùng lắm chỉ ở mức ấm vừa, và thường lốm đốm gỉ sắt. Nhưng ở đây nước nóng rực, xà phòng hồng thắm và thơm nức, khăn tắm dày và bông xốp như mây. Quanh viền của tấm gương được nhuộm màu có chút ánh hồng lóe lên, nên khi Lyra nhìn vào đó, cô thấy một hình dáng được nhẹ nhàng soi rọi, có gì đó rất khác với Lyra mà cô vẫn biết.

Pantalaimon, lúc này đang bắt chước hình dạng linh thú của Phu nhân Coulter, nép mình trên mép bồn tắm, cau có nhìn cô. Cô bé liền đẩy nó vào bồn nước đầy xà phòng rồi chợt nhớ ra chiếc Chân Kế trong túi áo khoác của mình. Cô đã để áo khoác trên ghế ở phòng khách. Cô đã hứa với Hiệu trưởng sẽ giữ bí mật về nó với Phu nhân Coulter…

Chao ôi, việc này thật là khó hiểu. Phu nhân Coulter rất tốt bụng và uyên bác, trong khi Lyra lại tận mắt chứng kiến Hiệu trưởng cố tình bỏ độc Bác Asriel. Cô phải nghe theo ai trong số họ đây?

Cô bé vội vàng lau người rồi hộc tốc chạy về phòng khách, nơi áo khoác của cô vẫn nằm nguyên vẹn, hẳn nhiên rồi.

“Sẵn sàng chưa?” Phu nhân Coulter hỏi. “Ta nghĩ chúng ta sẽ tới Viện Bắc Cực Hoàng Gia dùng bữa trưa. Ta là một trong số vài thành viên nữ hiếm hoi, có lẽ ta nên sử dụng các đặc quyền của mình.”

Hai mươi phút đi bộ dẫn họ tới một tòa nhà nguy nga với mặt tiền bằng đá. Họ ngồi trong một phòng ăn rộng với khăn trải trắng như tuyết và đồ dùng bằng bạc sáng loáng trên bàn, ăn gan bê và thịt xông khói.

“Gan bê thì không sao,” Phu nhân Coulter nói với cô, “cả gan hải cẩu cũng vậy, nhưng nếu bị cạn kiệt lương thực ở Bắc Cực, cháu nhất định không được ăn gan gấu. Nó chứa đầy độc tố và sẽ giết cháu chỉ trong vài phút.”

Trong khi dùng bữa, Phu nhân Coulter giới thiệu một vài thành viên ở các bàn khác.

“Cháu có thấy quý ông lớn tuổi đeo cravat đỏ không? Đó là Đại tá Carborn. Ông ấy là người đầu tiên thực hiện chuyến bay bằng kinh khí cầu qua Cực Bắc. Còn người đàn ông cao lớn cạnh cửa sổ vừa mới đứng dậy là Tiến sĩ Broken Arrow.”

“Ông ấy là người Skraeling ạ?”

“Phải. Đó là người đã lập bản đồ các dòng hải lưu trong Bắc Đại Dương…”

Lyra nhìn ngắm những người đàn ông vĩ đại này với sự tò mò và nỗi kinh ngạc. Họ là các học giả, không có gì phải bàn cãi, nhưng họ cũng là những nhà thám hiểm nữa. Tiến sĩ Broken Arrow chắc sẽ thông hiểu về gan gấu; Lyra không cho rằng Thủ thư của Học viện Jordan lại biết đến điều này.

Sau bữa trưa, Phu nhân Coulter cho cô xem một vài mẫu vật Bắc Cực quý hiếm trong Thư viện của Viện - cây lao móc đã hạ cá voi khổng lồ Grimssdur; viên đá khắc dòng chữ thuộc một ngôn ngữ chưa từng được biết tới tìm thấy trong bàn tay của nhà thám hiểm Ngài Rukh, người đã chết vì lạnh trong căn lều cô độc của mình; cái đánh lửa được Thuyền trưởng Hudson sử dụng trong chuyến đi biển nổi tiếng tới Vùng đất của Van Tieren. Bà thuật lại câu chuyện của từng mẫu vật, và Lyra thấy trong tim dâng lên một sự ngưỡng mộ với những vị anh hùng xa xôi đầy quả cảm và vĩ đại này.

Sau đó họ lên đường đi mua sắm. Tất cả mọi điều trong cái ngày đặc biệt này đều là trải nghiệm mới mẻ đối với Lyra, nhưng mua sắm là việc khiến cô choáng ngợp nhất. Được vào một tòa nhà rộng mênh mông đầy ắp quần áo lộng lẫy, nơi người ta để cho cô thử đồ, nơi cô bé nhìn thấy mình trong gương… Những bộ quần áo mới xinh đẹp làm sao… Quần áo của Lyra đều do bà Lonsdale mang đến, rất nhiều trong số chúng là đồ được thửa lại và bị chắp vá chằng chịt. Cô bé rất hiếm khi có đồ mới, mà nếu có thì nó cũng được chọn để mặc chứ không phải để ngắm; mà cô lại chưa từng chọn thứ gì cho bản thân cả. Giờ đây khi thấy Phu nhân Coulter gợi ý cái này, khen ngợi cái kia, rồi trả toàn bộ tiền, và hơn thế nữa…

Vào lúc họ kết thúc, người Lyra nóng rực còn mắt thì đỏ au vì mệt. Phu nhân Coulter yêu cầu phần lớn chỗ quần áo được đóng gói và chuyển tới nhà, bà chỉ cầm theo một hai thứ khi cùng Lyra đi bộ trở lại căn hộ.

Sau đó cô bé vào tắm bồn với lớp bọt thơm lừng. Phu nhân Coulter vào phòng tắm để gội đầu cho Lyra. Bà không chà và cạo mạnh như bà Lonsdale, ngược lại rất nhẹ nhàng. Pantalaimon quan sát với sự tò mò mãnh liệt cho tới khi Phu nhân Coulter nhìn nó. Nó hiểu ý bà và quay đi, nhũn nhặn rời mắt khỏi những bí mật của phụ nữ giống như con khỉ vàng đang làm. Nó chưa từng phải tránh nhìn Lyra bao giờ.

Sau khi tắm xong họ uống sữa ấm với thảo dược; khoác lên mình chiếc áo ngủ mới bằng vải nỉ mỏng in hoa có đường viền trang trí kiểu vỏ sò, đi đôi dép lê bọc da cừu nhuộm màu xanh nhạt; rồi lên giường đi ngủ.

Cái giường mới mềm mại làm sao! Ánh đèn mạch trên bàn cạnh giường tỏa ra thật êm ái! Phòng ngủ toát lên vẻ ấm cúng với những tủ tường nhỏ, bàn trang điểm, một tủ có ngăn kéo nơi những bộ của quần áo mới của cô sẽ được cất, tấm thảm trải dài từ bên này sang bên kia phòng, và những tấm rèm lấp lánh đầy sao, trăng và các hành tinh! Lyra nằm cứng người trên giường, quá mệt để ngủ, quá mê mẩn để hỏi bất cứ câu gì.

Sau khi Phu nhân Coulter dịu dàng chúc cô bé ngủ ngon và rời khỏi phòng, Pantalaimon giật tóc cô. Cô bé gạt nó ra, nhưng nó thì thầm: “Vật đó đâu?”

Cô lập tức hiểu nó muốn nói tới vật gì. Chiếc áo khoác cũ mèm của cô đang treo trong tủ quần áo; vài giây sau, cô bé quay trở lại giường và ngồi khoanh chân trong ánh đèn. Pantalaimon chăm chú quan sát trong lúc cô gỡ lớp nhung đen ra rồi nhìn vật mà Hiệu trưởng đã cho.

“Ông ấy gọi nó là cái gì ấy nhỉ?” Cô bé thì thầm.

“Một cái Chân Kế.”

Có hỏi cái tên đó nghĩa là gì cũng vô ích. Nó nằm nặng trĩu trên hai bàn tay cô, mặt pha lê phản chiếu ánh sáng, thân máy bằng đồng được chế tác tinh vi. Trông nó rất giống một cái đồng hồ, hoặc một chiếc la bàn, vì cái máy có những chiếc kim chỉ vào các vị trí quanh mặt đĩa chiếu, nhưng thay vì giờ hay các điểm của la bàn thì ở đó có vài bức hình nhỏ, bức nào bức nấy được vẽ một cách tinh xảo đến kinh ngạc, cứ như người ta vẽ lên ngà voi bằng chiếc bút lông chồn tốt nhất và mảnh nhất vậy. Cô bé xoay mặt đĩa để nhìn kĩ tất cả các bức hình. Có mỏ neo; đồng hồ cát trên đỉnh gắn một chiếc đầu lâu; bò đực, tổ ong… Tổng cộng ba mươi sáu bức, cô thậm chí còn chẳng thể đoán được chúng mang ý nghĩa gì.

“Nhìn kìa, có một cái núm vặn đấy,” Pantalaimon nói. “Thử xem cậu có xoay được nó không.”

Thật ra là có ba chiếc núm vặn cót nổi lên, mỗi chiếc xoay được một trong số ba kim ngắn và làm chúng chạy quanh mặt đĩa trong một loạt tiếng tích tắc nhịp nhàng vui tai. Các kim ngắn có thể được chỉnh để chỉ vào bất cứ bức hình nào, rồi một khi đã vào vị trí, chỉ vào chính giữa của một bức hình kèm theo một tiếng cách, chúng sẽ không di chuyển nữa.

Chiếc kim còn lại dài và mảnh hơn, có vẻ như được làm từ kim loại đục hơn ba chiếc còn lại. Lyra hoàn toàn không thể điều khiển được di chuyển của nó; cái kim quay bất cứ chỗ nào nó muốn, giống như một kim la bàn, chỉ khác là nó không chịu đứng im.

“Kế có nghĩa là đo đạc,” Pantalaimon nói. “Giống như nhiệt kế vậy. Cha tuyên úy đã nói vậy với chúng ta.”

“Phải, nhưng đó là phần dễ,” cô bé thì thầm lại. “Cậu nghĩ nó có tác dụng gì?”

Chẳng đứa nào đoán được. Suốt một lúc lâu, Lyra xoay các kim chỉ vào những biểu tượng khác nhau (thiên thần, mũ sắt, cá heo; quả cầu, đàn lute, compa; nến, tia chớp, ngựa) và quan sát chiếc kim dài quay lung tung không ngừng nghỉ. Mặc dù chẳng hiểu chút gì, cô bé vẫn bị sự phức tạp và chi tiết của cái máy hấp dẫn và kích thích. Pantalaimon biến thành một chú chuột để lại gần cái máy hơn. Nó đặt những cái chân bé tí xíu của mình lên gờ máy, đôi mắt đen như hai cái cúc của nó sáng lên vẻ tò mò khi quan sát cây kim chạy.

“Cậu nghĩ Hiệu trưởng định nói gì về Bác Asriel?” Cô bé hỏi.

“Có lẽ chúng ta phải giữ nó an toàn rồi đưa lại cho bác ấy.”

“Nhưng Hiệu trưởng đã định bỏ độc bác ấy mà! Có lẽ là ngược lại. Có lẽ ông ấy định nói rằng không được đưa nó cho bác ấy.”

“Không phải,” Pantalaimon phản đối, “bà ta mới là người chúng ta cần giữ bí mật về nó…”

Có tiếng gõ nhẹ lên cửa.

Phu nhân Coulter nói: “Lyra, nếu ta là cháu ta sẽ tắt đèn đi. Cháu đã mệt rồi, mà ngày mai chúng ta sẽ phải bận rộn đó.”

Lyra đã nhanh chóng nhét chiếc Chân Kế xuống dưới lớp chăn.

“Vâng, thưa Phu nhân Coulter,” cô đáp.

“Giờ thì ngủ ngon nhé.”

“Chúc bà ngủ ngon.”

Cô bé rúc vào chăn rồi tắt đèn. Trước khi ngủ thiếp đi, cô cẩn thận nhét chiếc Chân Kế xuống dưới gối.