← Quay lại trang sách

- 8 - Tháp của các Thiên thần

Will nói: “Cái người có con dao là ai vậy?”

Họ đang ở trong chiếc Rolls Royce, lái qua những con phố của Oxford. Ngài Charles ngồi ở phía trước, người hơi xoay lại, còn Will và Lyra ngồi đằng sau, với Pantalaimon dạng chuột đang nằm ngoan ngoãn trong hai bàn tay Lyra.

“Một kẻ không có chút quyền hạn nào với con dao hơn là ta có với Chân Kế,” Ngài Charles nói. “Không may cho tất cả chúng ta, Chân Kế lại ở trong tay ta, còn con dao lại trong tay hắn.”

“Mà làm cách nào ông lại biết về thế giới kia vậy?”

“Ta biết rất nhiều thứ mà cháu không biết. Làm sao có thể khác được chứ? Ta lớn tuổi hơn rất nhiều, và hiểu biết cũng sâu hơn đáng kể. Giữa các thế giới có một số lượng các cửa thông; những người biết vị trí của chúng có thể dễ dàng qua lại. Ở Cittàgazze có một Hội của mấy cái người được gọi là nhà thông thái, họ vẫn làm thế suốt.”

“Ông không hề đến từ thế giới này!” Lyra đột nhiên thốt lên. “Ông đến từ đó đúng không?”

Một lần nữa kí ức của cô lại nhói lên một cách kì lạ. Cô gần như dám chắc mình đã từng gặp ông ta.

“Không, không phải đâu,” ông già đáp.

Will nói: “Nếu phải đi lấy con dao từ người đàn ông đó, chúng tôi cần biết thêm về ông ta. Ông ta sẽ không cứ thế mà đưa cho chúng tôi đúng không?”

“Chắc chắn là không rồi. Đó là thứ duy nhất xua đuổi được lũ Quỷ hút hồn. Không có cách nào dễ dàng đâu.”

“Bọn Quỷ hút hồn sợ con dao đó ư?”

“Rất sợ là đằng khác.”

“Tại sao chúng lại chỉ tấn công người lớn?”

“Hiện giờ các cháu không cần phải biết việc đó. Nó không quan trọng. Lyra,” Ngài Charles gọi, quay sang phía cô, “kể cho ta nghe về người bạn đặc biệt của cháu đi.”

Ý ông ta muốn nhắc đến Pantalaimon. Ngay khi ông già vừa nói vậy, Will nhận ra rằng con rắn cậu nhìn thấy trốn trong ống tay áo của ông cũng là một linh thú, và rằng Ngài Charles chắc hẳn phải đến từ thế giới của Lyra. Ông ta hỏi về Pantalaimon chỉ để đánh lạc hướng hai đứa: có nghĩa là ông ta không biết rằng Will đã nhìn thấy linh thú của chính mình.

Lyra nâng Pantalaimon lên gần ngực hơn, nó liền biến thành một con chuột đen, đuôi quất quanh cổ tay cô và đôi mắt đỏ rực lườm thẳng vào Ngài Charles.

“Đáng ra ông không được phép thấy cậu ấy,” cô bé nói. “Cậu ấy là linh thú của tôi. Ông nghĩ rằng ở thế giới này không có linh thú, nhưng thật ra là có. Con của ông hẳn sẽ là bọ phân.”

Ông già đáp: “Nếu các vị Pharaoh của Ai Cập bằng lòng với việc được đại diện bởi bọ hung thì ta cũng thế. Chà, vậy là cháu còn ở một thế giới khác nữa. Thật là thú vị. Đó có phải khởi nguồn của chiếc chân Kế không, hay cháu đã lấy cắp nó trên đường đi?”

“Tôi được tặng,” Lyra điên tiết kêu lên. “Hiệu trưởng Học viện Jordan ở thành phố Oxford của tôi đã đưa nó cho tôi. Tôi có quyền chính đáng được sở hữu nó. Trong khi ông còn chẳng biết phải làm gì với nó, lão già hôi hám ngu ngốc, cả trăm năm nữa lão cũng chẳng đọc nổi nó đâu. Nó chỉ là một món đồ chơi đối với ông. Nhưng tôi thì cần nó, cả Will cũng vậy. Chúng tôi sẽ lấy lại nó, đừng lo.”

“Cứ để xem,” Ngài Charles nói, “Đây là nơi ta thả cháu. Chúng ta để các cháu xuống ở đây được chứ?”

“Không,” Will đáp, vì cậu có thể thấy một chiếc xe cảnh sát ở xa phía dưới con đường. “Ông không thể vào Ci’gazze vì bọn Quỷ hút hồn, nên ông có biết vị trí cái cửa sổ cũng chẳng sao. Đưa chúng tôi lên thêm chút nữa về phía Đường Vành đai đi.”

“Như cháu muốn,” Ngài Charles đáp, và chiếc xe tiến lên. “Khi nào, hoặc nếu, lấy được con dao, cứ gọi vào số của ta, Allan sẽ tới đón các cháu.”

Họ không nói gì thêm cho tới khi ông tài xế dừng xe lại. Khi hai đứa trẻ bước ra, Ngài Charles hạ cửa kính xuống và nói với Will:

“Nhân tiện, nếu không lấy được con dao thì đừng có quay lại làm gì. Đến nhà ta mà không mang theo nó là ta sẽ gọi cảnh sát ngay. Ta có thể hình dung họ sẽ tới ngay lập tức khi ta nói tên thật của cháu ra. William Parry, đúng chứ? Phải, ta nghĩ vậy đấy. Tấm hình của cháu trên báo ngày hôm nay đẹp lắm.”

Rồi cái xe bỏ đi. Will không nói nổi lời nào.

Lyra lay cánh tay cậu. “Không sao đâu,” cô bé trấn an. “Hắn ta sẽ không nói với ai đâu. Nếu định như thế thì hắn đã làm từ lâu rồi. Đi nào.”

Mười phút sau, chúng đã đứng trong quảng trường nhỏ dưới chân Tháp của các Thiên thần. Will đã kể với Lyra về con linh thú rắn, khiến cô đứng sững lại giữa phố, lại bị dằn vặt bởi kí ức mông lung. Ông già đó là ai? Cô đã thấy ông ta ở đâu? Chẳng ích gì; kí ức đó không chịu hiện rõ lên.

“Tớ không muốn nói với lão ta,” Lyra nói khẽ, “nhưng tớ đã thấy một người đàn ông ở trên đó vào tối qua. Anh ta nhìn xuống khi bọn nhóc đang làm ầm ĩ bên dưới…”

“Trông anh ta như thế nào?”

“Trẻ, tóc xoăn. Không hề già tí nào. Nhưng tớ chỉ thoáng nhìn thấy anh ta thôi, ở tít trên đỉnh, qua cả các lỗ châu mai. Tớ cứ nghĩ anh ta có thể là… Cậu có nhớ Angelica và Paolo không? Chúng từng nói mình có một người anh trai, anh ta cũng đã vào thành phố này, nhưng Angelica lại ngăn Paolo nói với chúng ta, cứ như đó là một bí mật vậy. Ừm, tớ nghĩ đó có thể là anh ta. Có lẽ anh ta cũng đang nhắm tới con dao này. Với cả, tớ đoán là tất cả lũ nhóc đều biết về việc này. Tớ nghĩ đó mới thật sự là lí do khiến chúng quay trở lại.”

“Ừm,” cậu nói rồi nhìn lên. “Có thể.”

Cô nhớ lại những điều bọn trẻ đã nói vào buổi sáng hôm đó: sẽ không có đứa trẻ nào vào tháp cả, chúng nói; có những thứ ghê sợ ở bên trong; rồi cô nhớ lại cảm giác khó chịu của chính mình khi cô và Pantalaimon nhòm qua cánh cửa mở trước khi rời khỏi thành phố. Có lẽ đó là lí do người ta cần một người trưởng thành vào trong đó. Lúc này con linh thú của cô đang bay rập rờn quanh đầu cô dưới dạng bướm đêm trong ánh sáng rực rỡ, thì thầm một cách lo lắng.

“Suỵt,” cô thì thầm lại, “làm gì còn lựa chọn nào khác hả Pan. Đó là lỗi của chúng ta. Chúng ta phải sửa chữa lỗi lầm, và đây là cách duy nhất.”

Will đi về phía bên phải, lần theo bức tường của tòa tháp. Tại góc tường có một con đường hẹp rải sỏi nối dài giữa tòa tháp và tòa nhà bên cạnh. Will bước vào con đường rồi nhìn lên, cố gắng đo đạc nơi này. Lyra bám theo. Cậu dừng lại dưới một ô cửa sổ trên tầng hai rồi nói với Pantalaimon:

“Cậu có thể bay lên đó không? Cậu nhìn vào trong được chứ?”

Con linh thú lập tức biến thành chim sẻ rồi cất cánh bay lên. Nó chỉ với lên vừa đúng chỗ đó; Lyra há hốc mồm rồi khẽ kêu lên khi Pantalaimon lên tới bậu cửa sổ, nó đậu ở đó một vài giây rồi lại lao xuống. Cô bé thở dài rồi hít lấy một hơi thật sâu, giống như người vừa được cứu thoát chết đuối vậy. Will chau mày, tỏ ra khó hiểu.

“Khó chịu lắm,” cô giải thích, “khi linh thú rời xa khỏi mình ấy, đau đớn lắm…”

“Xin lỗi. Cậu có thấy gì không?” Cậu bé hỏi.

“Cầu thang,” Pantalaimon đáp. “Cầu thang và các phòng tối. Trên tường có treo gươm, mác và khiên, như một cái bảo tàng vậy. Tớ cũng thấy người đàn ông đó rồi. Anh ta đang… nhảy múa.”

“Nhảy múa?”

“Đi tới đi lui… tay khua loạn xạ. Hoặc giống như anh ta đang chiến đấu với thứ gì đó vô hình vậy… Tớ chỉ thấy được anh ta qua một cánh cửa mở thôi. Không rõ lắm.”

“Chiến đấu với một con Quỷ hút hồn?” Lyra gợi ý.

Nhưng chúng chẳng thể đoán được thêm gì nên đành đi tiếp. Phía sau tòa tháp, một bức tường đá cao, đỉnh phủ thủy tinh vỡ, bao lấy một khoảnh vườn nhỏ với những luống thảo mộc mọc thẳng thớm quanh đài phun nước (một lần nữa Pantalaimon lại bay để nhìn); và rồi ở phía bên kia là một con hẻm dẫn chúng quay trở lại quảng trường. Những ô cửa sổ quanh tháp vừa nhỏ vừa sâu hoắm như những cái mắt đang chau lại.

“Vậy chúng ta phải vào từ phía trước thôi,” Will nói.

Cậu trèo lên cầu thang và đẩy mở rộng cửa. Ánh nắng rọi vào trong, bản lề cửa kêu lên ken két. Cậu bước vài bước vào bên trong, và bèn đi tiếp sau khi không thấy ai. Lyra bám sát phía sau. Mặt sàn được lát đá phiến đã mòn nhẵn sau hàng thế kỉ, bầu không khí bên trong mát rượi.

Will nhìn một đợt cầu thang dẫn xuống dưới, và đi xuống đủ sâu để thấy rằng nó thông tới một căn phòng rộng trần thấp với một lò luyện lớn đã nguội lạnh ở đầu bên kia, nơi những bức tường trát vữa đen đặc muội than; nhưng chẳng có ai ở đó nên cậu lại leo lên sảnh ra vào và thấy Lyra đang đặt một ngón tay lên môi, mắt ngước nhìn lên trên.

“Tớ có thể nghe thấy tiếng anh ta,” cô bé thì thầm. “Anh ta đang nói chuyện một mình, tớ đoán thế.”

Will căng tai ra và cũng nghe thấy âm thanh đó: tiếng rì rầm ngân nga rất khẽ thỉnh thoảng lại bị ngắt quãng bởi một tiếng cười chói tai hay một tiếng thét ngắn đầy căm tức. Nghe như giọng của một gã điên vậy.

Will thở mạnh để lên tinh thần rồi bước tới cầu thang. Nó được làm từ gỗ sồi đã đen thẫm lại, to rộng với những bậc thang đã mòn chẳng kém gì các phiến đá lát sàn: quá đặc để có thể kêu lên cót két dưới chân. Chúng càng leo thì ánh sáng càng giảm, vì nguồn sáng duy nhất tới từ ô cửa sổ nhỏ khoét sâu tại mỗi đầu cầu thang. Chúng trèo lên một tầng, dừng lại lắng nghe, trèo tiếp tầng nữa, và lúc này giọng nói của người đàn ông đã trộn lẫn với những tiếng bước chân lúc đi lúc nghỉ một cách nhịp nhàng. Nó vọng tới từ căn phòng phía bên kia thềm cầu thang, nơi cánh cửa đang hé mở.

Will nhón chân bước tới đó rồi đẩy cánh cửa thêm ra vài phân để có thể nhòm vào.

Đó là một căn phòng lớn với mạng nhện chăng đầy trên trần. Các giá sách nối tiếp nhau quanh tường chứa những tập sách được bảo quản tồi đến mức bìa mủn vụn ra hay cong queo vì ẩm. Vài cuốn nằm chỏng chơ bên ngoài, mở sẵn trên sàn hay trên những cái bàn rộng bám dày bụi, còn các cuốn khác thì bị nhét lại một cách cẩu thả.

Tại trung tâm căn phòng, một thanh niên đang… nhảy múa. Pantalaimon nói đúng: sự việc trông chính xác là như vậy. Anh ta quay lưng lại với cửa, chân lết từ bên này sang bên kia, trong suốt thời gian đó anh ta huơ bàn tay phải trước mặt như thể đang dọn đường qua vài chướng ngại vật vô hình nào đó. Trong bàn tay đó là một con dao, chẳng có vẻ gì đặc biệt, chỉ là một lưỡi dao cùn dài khoảng tám tấc. Anh ta thọc nó về phía trước, vụt sang bên, dùng nó lần đường, đâm lên đâm xuống, tất cả đều vào không khí trống trơn.

Anh ta di chuyển như đang sắp quay lại, Will liền lùi ra khỏi cửa. Cậu đặt một ngón tay lên môi và ra hiệu cho Lyra, sau đó dẫn cô tới cầu thang để trèo lên tầng tiếp theo.

“Anh ta đang làm gì vậy?” Cô bé thì thào.

Cậu cố gắng diễn tả tốt nhất có thể.

“Nghe có vẻ như anh ta điên rồi,” Lyra nói. “Có phải anh ta gầy và tóc xoăn không?”

“Đúng. Tóc đỏ, giống Angelica. Anh ta thật sự có vẻ bị điên. Tớ không biết nữa, tớ nghĩ chuyện này còn kì quái hơn cả Ngài Charles đã nói. Lên xem thêm phía trên trước khi nói chuyện với anh ta đi.”

Cô bé không thắc mắc thêm mà để cho cậu dẫn đường lên cầu thang tới tầng trên cùng. Ở trên này sáng hơn rất nhiều nhờ một đợt bậc thang sơn trắng dẫn lên mái - hay đúng hơn là lên một kết cấu bằng gỗ và kính giống như một căn nhà kính nhỏ. Ngay cả dưới chân cầu thang, chúng cũng có thể cảm nhận được sức nóng mà kết cấu đó đang hấp thụ.

Hai đứa đang đứng đó thì nghe thấy tiếng rên rỉ từ phía trên.

Cả hai giật bắn người. Chúng cứ đinh ninh là chỉ có một người duy nhất trong tháp. Pantalaimon cũng bị giật mình đến mức lập tức biến từ mèo sang dạng chim rồi bay vào ngực Lyra. Đúng lúc đó Will và Lyra cũng nhận ra rằng chúng đang nắm chặt lấy tay nhau, nên bèn từ từ thả ra.

“Chúng ta nên đi xem,” Will thì thầm. “Tớ sẽ đi trước.”

“Tớ phải đi trước,” cô bé thì thầm đáp lại, “vì đây là lỗi của tớ.”

“Vì đây là lỗi của cậu nên cậu phải làm theo lời tớ.”

Cô bĩu môi, nhưng cũng ngoan ngoãn đi theo phía sau.

Cậu trèo lên, vào vùng nắng ngập tràn. Ánh sáng trong kết cấu bằng kính bừng lên chói lòa, nhiệt độ thì nóng không kém gì nhà kính trồng cây, khiến Will chẳng thể nhìn hay hít thở dễ dàng. Cậu vặn nắm đấm cửa ngay khi vừa tìm thấy nó để bước ra ngoài thật nhanh, tay giơ lên che ánh nắng mặt trời khỏi chiếu vào mắt.

Cậu thấy mình đang đứng trên một mái nhà bằng chì, quây quanh bởi một bức tường chắn đục lỗ chầu mai. Kết cấu bằng kính được đặt ở trung tâm, mái chì xung quanh đó hơi dốc xuống về phía một rãnh nước bên trong tường chắn, với các ô thoát nước hình vuông đục trong đá để giải phóng nước mưa.

Nằm trên lớp chì dưới cái nắng chói chang là một ông già với mái tóc bạc phơ. Gương mặt ông bầm dập và méo mó, một bên mắt đang nhắm lại. Khi tiến đến gần hơn, hai đứa trẻ thấy tay ông đang bị trói phía sau.

Ông nghe thấy tiếng chúng đến gần và lại rên rỉ, cố gắng quay người để che chắn cho bản thân.

“Không sao đâu,” Will nói khẽ, “chúng cháu sẽ không làm hại ông đâu. Có phải người đàn ông có con dao đã làm việc này không?”

“Hừm ừm,” ông già càu nhàu.

“Để cháu tháo dây. Anh ta trói không kĩ lắm đâu…”

Nút thắt được buộc một cách vụng về và vội vã đã nhanh chóng tuột ra sau khi Will tìm được cách tháo, chúng đỡ người đàn ông dậy rồi đưa ông ngồi vào bóng râm của bức tường chắn.

“Ông là ai vậy?” Will hỏi. “Chúng cháu không nghĩ là lại có hai người ở đây. Chúng cháu cứ tưởng chỉ có một người duy nhất.”

“Giacomo Paradisi,” ông già lẩm nhẩm qua bộ răng gãy. “Ta là người nắm giữ. Không ai khác. Tên thanh niên đó đã cướp nó từ tay ta. Vẫn luôn có những gã ngu xuẩn mạo hiểm như thế để có được con dao, nhưng tên này thì tuyệt vọng rồi. Hắn sắp giết ta…”

“Không đâu ạ,” Lyra nói. “Người nắm giữ là sao ạ? Nó có nghĩa là gì?”

“Ta là người nắm giữ con dao kì ảo thay mặt Hội. Hắn ta biến đâu rồi?”

“Anh ta ở dưới tầng,” Will đáp. “Chúng cháu trèo lên qua chỗ anh ta. Anh ta không thấy bọn cháu vì đang mải vung vẩy nó trong không khí…”

“Cố gắng cắt xuyên qua đây mà. Hắn sẽ không thành công đâu. Khi hắn…”

“Cẩn thận,” Lyra kêu lên.

Will quay lại. Người thanh niên đang leo lên căn phòng nhỏ bằng gỗ. Anh ta chưa nhìn thấy họ, nhưng ở đó chẳng có chỗ nào để trốn nên khi họ vừa đứng dậy, anh ta thoáng thấy có chuyển động và liền quay ngoắt lại đối diện với họ.

Ngay lập tức Pantalaimon hóa thành một con gấu rồi chồm lên đứng trên hai chân sau. Chỉ mình Lyra biết rằng nó sẽ không thể chạm vào người kia. Quả vậy, người kia chớp mắt và trân trối nhìn một lúc, nhưng Will thấy rằng anh ta không thật sự nhận thức được. Anh ta điên rồi. Mái tóc xoăn hung đỏ của anh ta rối bù, cằm lấm tấm nước dãi, xung quanh đồng tử chỉ toàn là lòng trắng.

Và anh ta có con dao, trong khi họ thì chẳng hề có vũ khí gì.

Will trèo lên trên lớp chì, bò ra xa khỏi ông già, sẵn sàng nhảy, chiến đấu, hoặc tránh khỏi đường.

Gã thanh niên lao bổ về phía trước rồi dùng dao chém cậu, trái - phải - trái, càng ngày càng gần, khiến Will phải lùi lại cho tới khi bị mắc kẹt trong góc nơi hai phía của tòa tháp giao nhau.

Lyra đang bò về phía người đàn ông từ phía sau, tay nắm sợi dây thừng đã tháo nút. Will đột ngột lao về phía trước, giống như cậu đã làm với gã đàn ông trong nhà mình, với hiệu quả tương tự: đối thủ của cậu bất ngờ ngã nhào về phía sau, lộn qua Lyra rồi đâm sầm xuống lớp chì. Mọi việc diễn ra quá nhanh nên Will không có thời gian để hoảng sợ. Nhưng cậu đã có thì giờ nhìn thấy con dao bay ra từ tay người đàn ông rồi lập tức cắm đầu vào lớp chì cách đó vài mét, nó lún sâu xuống tới tận chuôi rồi dừng khựng lại, ngon lành như lún vào bơ.

Gã thanh niên không chậm trễ một giây, vặn người lại để với lấy con dao, nhưng Will đã nhảy bổ lên lưng và nắm lấy tóc hắn. Cậu đã học cách đánh nhau ở trường: có vô số dịp để luyện tập sau khi những đứa trẻ khác cảm nhận được rằng có chút vấn đề với mẹ cậu. Cậu còn học được rằng mục tiêu của một trận ẩu đả trường học không phải là ghi điểm phong cách mà là ép kẻ thù phải chịu thua, có nghĩa là phải làm hắn đau hơn hắn làm mình đau. Cậu cũng biết rằng người ta cần phải sẵn sàng làm tổn thương kẻ khác, và nhận ra rằng không nhiều người dám làm vậy khi cần thiết; nhưng cậu biết mình thì dám.

Vậy nên việc này không có gì xa lạ với cậu cả, chỉ là cậu chưa đánh lại một người gần trưởng thành có dao trong tay bao giờ. Hắn đã làm rơi dao, và cậu phải bằng mọi giá ngăn hắn nhặt nó lên.

Cậu luồn tay vào mớ tóc dày ẩm ướt của gã thanh niên rồi giật ngược nó lại mạnh nhất có thể. Hắn ta làu bàu rồi quật người sang một bên, nhưng Will còn giữ chắc hơn, khiến đối thủ của cậu gầm lên vì đau đớn và giận dữ. Hắn vùng dậy rồi lùi ngược lại, đè nghiến Will giữa cơ thể mình và bức tường chắn. Việc đó thật quá sức chịu đựng: toàn bộ không khí trong người Will bật ra, và trong cơn sốc hai tay cậu buông rời. Gã đàn ông vùng chạy thoát.

Will gục hai đầu gối vào máng nước, gần như đứt hơi, nhưng cậu không thể ở đó được. Cậu dựng người dậy trên hai đầu gối rồi cố gắng đứng lên - khi làm vậy, cậu sọc thẳng chân qua một trong những cái lỗ thoát nước. Trong một khoảnh khắc kinh hoàng cậu đã nghĩ rằng chẳng có gì phía sau mình cả. Các ngón tay cậu cào một cách tuyệt vọng lên lớp chì ấm nóng. Nhưng chẳng có gì xảy ra; chân trái của cậu đã thọc ra ngoài khoảng không trống rỗng, nhưng phần cơ thể còn lại thì vẫn an toàn.

Cậu kéo chân lại vào trong tường rồi vất vả đứng dậy. Gã đàn ông đã với được con dao, nhưng hắn chưa kịp có thời gian kéo nó ra thì đã bị Lyra lao lên lưng, cô cào cấu, đấm đá, cắn xé như một con mèo rừng; nhưng dù đã cố gắng, cô vẫn không tóm được tóc hắn và bị hắn hất ra. Khi đứng dậy, hắn đã có con dao trong tay.

Lyra bị đẩy ngã sang một bên, với Pantalaimon đứng bên cạnh, lúc này đã biến thành một con mèo rừng, lông dựng đứng, nanh nhe ra. Will đứng trực diện với gã đàn ông và lần đầu tiên thấy rõ hắn ta. Không nghi ngờ gì nữa: hắn chính là anh trai của Angelica, từ hắn tỏa ra đầy ác ý. Toàn bộ tâm trí của hắn dồn vào Will, tay nắm chặt con dao.

Nhưng Will cũng chẳng phải dạng vừa.

Cậu đã lấy được sợi dây Lyra làm rơi và giờ đang quấn nó quanh bàn tay trái để bảo vệ khỏi lưỡi dao. Cậu di chuyển sang ngang, chắn giữa gã thanh niên và mặt trời, để đối thủ phải nheo và chớp mắt. Còn hơn thế nữa, kết cấu bằng kính ném những ánh phản quang chói lòa vào mắt hắn, Will có thể thấy rằng trong một lúc, hắn gần như trở nên đui mù.

Cậu nhảy sang bên trái gã đàn ông, tránh xa khỏi lưỡi dao, giơ cao bàn tay trái lên rồi đá thật lực vào đầu gối hắn. Cậu ngắm rất cẩn thận, chân đạp rất đúng chỗ. Gã đàn ông gầm lên đau đớn rồi gục xuống, vụng về xoay người bỏ chạy.

Will nhảy lao theo hắn, dùng cả hai tay đấm túi bụi và đá tới tấp, đá bất cứ bộ phận nào cậu có thể với tới, đẩy gã đàn ông lùi trở về căn nhà kính. Nếu cậu có thể dồn hắn về đỉnh cầu thang…

Lần này gã đàn ông ngã xuống nặng nề hơn, bàn tay phải cùng với con dao trong đó đập xuống nền chì dưới chân Will. Will lập tức giậm lên nó thật mạnh, nghiến những ngón tay của hắn giữa chuôi dao và lớp chì, rồi cậu cuộn sợi dây thừng quanh tay mình chặt hơn và lại giậm lên lần thứ hai. Gã đàn ông hét lên rồi thả con dao ra. Ngay tức khắc Will đá nó đi, rất may là chân cậu chạm vào chuôi dao, nó xoay tít qua lớp chì rồi dừng lại trong rãnh nước ngay bên cạnh một lỗ thoát. Sợi dây quanh tay cậu lại một lần nữa tuột ra, và dường như có một lượng máu nhiều đến kinh ngạc từ đâu đó tưới lên lớp chì và lên đôi giày của chính cậu. Gã đàn ông đang cố gượng dậy…

“Cẩn thận!” Lyra hét lên, nhưng Will đã sẵn sàng.

Vừa lúc gã thanh niên bị mất thăng bằng, cậu liền lao vào hắn, giộng thật lực vào cơ hoành của hắn. Hắn ta ngã ngửa vào lớp kính khiến nó vỡ tan tành, cả cái khung gỗ mỏng manh cũng chung số phận. Hắn nằm sóng soài giữa đống đổ nát chiếm nửa hốc cầu thang, rồi giơ tay tóm lấy khung cửa, nhưng do không còn gì níu giữ, nó rụng rời ra. Hắn rơi xuống, thủy tinh vỡ rơi lên khắp người hắn.

Will liền chạy trở lại máng nước để nhặt con dao lên, cuộc đấu đã kết thúc. Gã thanh niên, tả tơi và bầm giập, leo lên thang và thấy Will đang đứng sừng sững phía trên với con dao trong tay, nhìn hắn chằm chằm với vẻ phẫn nộ cùng cực rồi quay đầu chạy.

“A,” Will kêu lên rồi ngồi sụp xuống. “A.”

Có thứ gì đó rất tồi tệ đang xảy ra mà cậu không để ý thấy. Cậu thả rơi con dao rồi ôm chặt lấy bàn tay trái. Mớ dây rối đang ướt đẫm máu, và khi cậu kéo nó ra…

“Ngón tay của cậu!” Lyra thở mạnh. “Ôi, Will…”

Ngón út và ngón áp út của cậu rời ra cùng với sợi dây.

Đầu cậu quay cuồng. Máu đang tuôn ra ồng ộc từ gốc những ngón tay, cả quần và giày của cậu đều đã ướt đẫm. Cậu phải nằm xuống nhắm mắt lại trong một lúc. Cơn đau không khủng khiếp đến thế, và một phần tâm trí cậu nhận thức điều đó với sự ngạc nhiên không mấy rõ rệt: nó giống như một cái nện búa sâu và dai dẳng hơn là cơn đau nhói rõ rệt khi người ta tự cứa bản thân một cách hời hợt.

Cậu chưa bao giờ thấy yếu ớt đến thế. Cậu cho rằng mình đã ngủ thiếp đi mất một lúc. Lyra đang làm gì đó với cánh tay của cậu. Cậu ngồi dậy nhìn thiệt hại và cảm thấy nôn nao. Ông già đang ở đâu đó gần đấy nhưng Will không thể thấy được ông ta đang làm gì, trong lúc đó Lyra đang nói chuyện với cậu.

“Giá mà bọn mình có chút rêu cầm máu,” cô bé đang nói, “cái lũ gấu dùng ấy, tớ có thể làm vết thương khá hơn, Will, tớ có thể - xem này, tớ sẽ buộc đoạn dây này quanh cánh tay cậu, để cầm máu, vì tớ không thể buộc ở chỗ các ngón tay được, chẳng có gì để giữ cả - nằm yên nhé…”

Cậu để yên cho cô bé làm, bản thân thì nhìn quanh tìm những ngón tay của mình. Kia rồi, chúng đang cong lại như một dấu ngoặc kép đẫm máu trên nền chì. Cậu phá lên cười.

“Này,” cô bé kêu lên, “thôi đi. Dậy đi nào. Ông Paradisi có thuốc đấy, thuốc mỡ, tớ không biết nó là gì cả. Cậu phải xuống dưới tầng. Tên kia chuồn rồi - chúng tớ đã thấy hắn chạy ra khỏi cửa. Cậu đã đánh bại hắn. Đi nào, Will - nhanh nào…”

Vừa cằn nhằn vừa nịnh nọt, cô thúc cậu xuống thang, rồi chúng bước qua đống thủy tinh vỡ và gỗ vụn để vào một căn phòng nhỏ thoáng mát cách khỏi đầu cầu thang. Bên tường dựng đầy những giá chứa chai lọ, bình, chày cối và cân của những người bán dược phẩm. Dưới ô cửa sổ cáu bẩn là một bồn rửa bằng đá, nơi ông già đang run rẩy đổ một thứ gì đó ra từ chai lớn sang chai nhỏ.

“Ngồi xuống uống cái này đi,” ông nói rồi đổ đầy cái li nhỏ bằng một thứ chất lỏng tối màu.

Will ngồi xuống cầm lấy cái li. Ngụm đầu tiên khiến cổ họng cậu như bị lửa thiêu đốt. Lyra phải đỡ lấy để nó khỏi rơi khi Will thở hổn hển.

“Uống hết đi,” ông già ra lệnh.

“Cái gì thế này?”

“Rượu brandy mận đấy. Uống đi.”

Will nhấp từng hớp một cách dè chừng hơn. Giờ thì tay cậu thật sự bắt đầu đau rồi.

“Ông có thể chữa lành cho cậu ấy không?” Lyra hỏi, giọng đầy tuyệt vọng.

“Ồ, có chứ, chúng ta có thuốc chữa bách bệnh. Cháu, bé gái, mở cái ngăn kéo bàn đó rồi lấy băng gạc ra đây.”

Will nhìn thấy con dao đang nằm trên cái bàn ở chính giữa phòng, nhưng trước khi cậu kịp cầm nó lên thì ông già đã tập tễnh bước tới với một bát nước trong tay.

“Uống tiếp đi,” ông già nói.

Will giữ chặt lấy cái li và nhắm mắt lại trong khi người đàn ông làm gì đó với tay của cậu. Nó nhức khủng khiếp, nhưng rồi cậu cảm thấy sự thô ráp khi một tấm khăn chà lên cổ tay mình, và thứ gì đó lau vết thương nhẹ nhàng hơn. Sau đó là cảm giác mát lạnh trong một lúc, rồi nó lại đau nhói.

“Đây là một loại thuốc mỡ rất quý giá,” ông già giải thích. “Rất khó kiếm. Rất tốt cho các vết thương.”

Đó là một cái tuýp méo mó bám đầy bụi chứa kem khử trùng thông thường, loại mà Will có thể mua tại bất cứ cửa hàng dược phẩm nào ở thế giới của cậu. Ông già đang cầm nó như thể nó được làm từ chất nhựa thơm vậy. Will quay đi.

Trong lúc người đàn ông đang băng bó vết thương, Lyra cảm thấy Pantalaimon đang lặng lẽ gọi mình tới nhìn ra ngoài cửa sổ. Pantalaimon đang trong dạng một con chim cắt đậu trên khung cửa sổ mở, mắt nó đã bắt được chuyển động phía dưới. Cô tới bên con linh thú và thấy một hình bóng quen thuộc: cô bé Angelica đang chạy về phía anh trai Tullio của mình, người đang đứng dựa lưng vào tường ở phía bên kia con phố nhỏ, hai tay khua trong không khí như thể đang cố gắng đuổi một đàn dơi ra khỏi mặt mình. Rồi hắn quay đi và bắt đầu lần tay lên những phiến đá trên tường, xem xét kĩ càng từng phiến, nhẩm đếm chúng, mân mê các viền cạnh, co vai lên như để né thứ gì đó phía sau, đầu lắc lắc.

Angelica cảm thấy tuyệt vọng, cả bé Paolo phía sau nó cũng thế. Chúng với tới anh trai mình, nắm lấy cánh tay hắn và cố gắng kéo hắn ra xa khỏi thứ gì đó đang quấy rầy hắn.

Đến lúc đó Lyra choáng váng hiểu ra vấn đề: người thanh niên đang bị lũ Quỷ hút hồn tấn công. Angelica biết điều đó dù đương nhiên là nó không thể thấy chúng, còn bé Paolo đang gào thét và đấm đá vào khoảng không trống rỗng, cố gắng xua đuổi chúng đi; nhưng điều đó chẳng giúp ích được gì, và Tullio đã thua. Cử động của hắn ngày càng trở nên thờ ơ hơn, chẳng bao lâu sau chúng đã dừng lại hoàn toàn. Angelica bám lấy hắn, lắc tới lắc lui cánh tay hắn, nhưng chẳng có gì đánh thức được hắn dậy; Paolo thì đang gào lên tên anh trai mình không ngừng như thể điều đó sẽ đem hắn quay trở lại vậy.

Rồi dường như cảm nhận được Lyra đang quan sát mình, Angelica nhìn lên. Trong một lúc, mắt chúng chạm nhau. Lyra cảm thấy choáng váng như thể đứa con gái đó vừa mới táng cho cô một cú thật lực, vì nỗi căm hận trong mắt nó quá sôi sục. Paolo thấy chị mình đang nhìn nên cũng ngước lên, rồi giọng cậu nhóc gào lên: “Chúng tao sẽ giết mày! Mày đã làm việc này với anh Tullio! Chúng tao sẽ giết mày, không đùa đâu!”

Hai đứa trẻ quay đầu chạy đi, để lại người anh đã bị hút hồn, còn Lyra, hoảng sợ và tội lỗi, lùi lại vào bên trong phòng và đóng cửa lại. Những người khác không nghe thấy gì. Giacomo Paradisi đang bôi thêm thuốc mỡ lên các vết thương, còn Lyra thì cố gắng gạt bỏ những thứ mình vừa nhìn thấy ra khỏi đầu để tập trung vào Will.

“Ông phải buộc gì đó quanh cánh tay cậu ấy đi,” Lyra nói, “để cầm máu. Nếu không nó sẽ chảy không ngừng đấy.”

“Rồi, rồi, ta biết rồi,” ông già buồn bã nói.

Will nhìn tránh đi chỗ khác khi họ băng bó và nhấp từng ngụm brandy mận. Cậu lập tức cảm thấy người dịu đi và trở nên xa xôi, dù cho bàn tay vẫn đang đau nhức khủng khiếp.

“Giờ,” Giacomo Paradisi nói, “đây, cầm lấy con dao đi, nó là của cháu.”

“Cháu không cần,” Will đáp. “Cháu không muốn dính dáng gì đến nó cả.”

“Cháu không có lựa chọn đâu,” ông già nói. “Giờ cháu đã là người nắm giữ nó rồi.”

“Cháu tưởng ông nói ông mới là người đó chứ?” Lyra hỏi.

“Thời của ta đã qua,” ông đáp. “Con dao biết khi nào phải rời khỏi một bàn tay và đặt mình vào bàn tay khác, ta biết được dấu hiệu đó. Các cháu không tin à? Nhìn này!”

Ông giơ bàn tay trái của chính mình lên. Không có ngón út và ngón áp út, cũng giống như Will.

“Phải,” ông nói, “ta cũng vậy. Ta đã chiến đấu và để mất những ngón tay đó, dấu hiệu của người nắm giữ. Trước khi sự việc xảy ra thì ta cũng không hề biết.”

Lyra ngồi xuống, tròn mắt nhìn. Will giữ lấy cái bàn bụi bặm bằng bàn tay lành lặn của mình. Cậu vất vả để tìm từ thích hợp.

“Nhưng cháu - chúng cháu chỉ đến đây vì - có một kẻ đã cướp một vật của Lyra, ông ta muốn con dao, và ông ta nói nếu chúng cháu đem nó đến, ông ta sẽ…”

“Ta biết gã đàn ông đó. Hắn ta là một kẻ dối trá, một tên bợm. Hắn sẽ không cho các cháu bất cứ thứ gì đâu, chắc chắn luôn. Hắn muốn con dao, và khi có được nó hắn sẽ phản bội các cháu. Hắn sẽ không bao giờ trở thành người nắm giữ được. Con dao thuộc quyền sở hữu của cháu.”

Với sự do dự khủng khiếp, Will quay sang phía con dao. Cậu kéo nó về phía mình. Nó chỉ là một con dao găm trông rất tầm thường, với lưỡi dao mài cả hai bên làm từ thứ kim loại xỉn màu, dài khoảng tám tấc, một thanh ngang cùng chất liệu và một tay cầm từ gỗ hồng sắc. Khi nhìn ngắm nó kĩ hơn, cậu thấy rằng lớp gỗ hồng sắc được khảm những sợi vàng, tạo thành một mẫu thiết kế mà cậu không nhận ra cho đến khi xoay con dao lại và thấy một thiên thần với đôi cánh gập vào. Ở phía còn lại là một thiên thần khác với cánh giương cao. Những sợi vàng nổi lên một chút so với bề mặt, nhờ đó cầm được chắc chắn hơn. Khi cầm nó lên, cậu cảm thấy nó thật nhẹ nhưng lại đầy khỏe khoắn và cân bằng tuyệt vời, và lưỡi dao hóa ra không hề cùn. Trên thực tế, một dòng xoáy những sắc màu đục vẩn dường như đang sống ngay dưới bề mặt lớp kim loại: tím thẫm, xanh nước biển, nâu đất, xám mây, và màu lục sâu thẳm dưới những tán cây dày đặc, những độ tối chồng chất lại tại miệng một nấm mồ khi màn đêm phủ bóng xuống một nghĩa địa bỏ hoang - nếu việc nhuộm màu bóng tối là có thể thì đó chính là lưỡi của con dao kì ảo.

Nhưng các cạnh thì lại khác. Thật ra hai cạnh không hề giống nhau. Một bên là thép sáng bóng, hòa lẫn chút ít vào những sắc màu bóng tối kì ảo kia, nhưng lại là thép sắc lẹm không thứ gì so sánh nổi. Mắt của Will nheo lại khi nhìn nó, trông nó có vẻ cực kì bén. Cạnh còn lại cũng sắc không kém, nhưng màu lại có ánh bạc, Lyra đang nhìn ngắm nó qua vai Will nói:

“Tớ đã từng thấy màu này rồi! Chính là màu lưỡi dao người ta định dùng để cắt rời tớ và Pan - cùng một màu luôn!”

“Cạnh này,” Giacomo Paradisi nói, chạm vào lớp thép bằng cán thìa, “có thể cắt xuyên qua bất cứ vật liệu nào trên thế giới. Nhìn nhé.”

Nói rồi ông ấn cái thìa bạc vào lưỡi dao. Will đang cầm con dao chỉ cảm thấy một lực cản vô cùng nhỏ khi đầu cán thìa rơi xuống bàn, bị cắt ngọt xớt.

“Cạnh kia,” ông già nói tiếp, “lại còn kì diệu hơn nữa. Ta có thể dùng nó để cắt một lỗ hổng ra khỏi thế giới này. Thử đi. Hãy làm như ta nói - cháu là người nắm giữ. Cháu cần phải biết. Không ai có thể dạy cháu ngoài ta, mà ta lại chẳng còn nhiều thời gian. Đứng lên nghe đi này.”

Will đẩy ghế lùi lại rồi đứng dậy, nắm hờ con dao. Cậu cảm thấy chóng mặt, nôn nao, muốn chống đối.

“Cháu không muốn…” Cậu lên tiếng, nhưng Giacomo Paradisi đã lắc đầu.

“Yên lặng! Cháu không muốn - cháu không muốn - cháu không được lựa chọn! Nghe lời ta đi, vì thời gian không có nhiều đâu. Giờ thì giơ con dao ra phía trước đi - như thế. Không chỉ có con dao phải cắt, mà cả tâm trí của cháu nữa. Cháu phải nghĩ về nó. Vậy nên hãy làm thế này: dồn tâm trí lên điểm chót của con dao. Tập trung vào, cậu bé. Đừng nghĩ tới vết thương của mình. Nó sẽ lành thôi. Nghĩ tới mũi dao đi. Đó là nơi cháu đang đứng. Giờ thì dùng nó để cảm nhận, thật nhẹ nhàng. Cháu đang tìm một khe hở nhỏ đến nỗi không bao giờ có thể dùng mắt để thấy, nhưng mũi dao sẽ tìm được nó, nếu cháu tập trung tâm lực vào đó. Lần trên không khí cho tới khi cảm nhận được khe hở nhỏ nhất của thế giới…”

Will cố gắng làm theo. Nhưng đầu cậu đang ong lên, tay trái nhức khủng khiếp, cậu lại nhìn thấy hai ngón tay của mình đang nằm trên mái nhà, rồi cậu nghĩ tới mẹ mình, người mẹ tội nghiệp của mình… Bà sẽ nói gì? Bà sẽ vỗ về cậu như thế nào? Làm sao cậu có thể khiến bà khuây khỏa đây? Vậy là cậu đặt con dao xuống bàn rồi cúi thấp xuống ôm lấy bàn tay bị thương, và khóc. Tất cả những chuyện này thật quá sức chịu đựng. Tiếng nức nở làm cổ họng và ngực cậu rung lên, nước mắt khiến cậu choáng váng, cậu phải khóc cho bà, người thân yêu tội nghiệp hoảng sợ và bất hạnh, cậu đã bỏ lại bà, cậu đã bỏ bà mà đi…

Cậu cảm thấy thật cô độc. Nhưng rồi nhận thấy một điều kì lạ hơn bao giờ hết, cậu lấy cổ tay phải chùi ngang qua mắt và thấy đầu của Pantalaimon đang tựa vào đầu gối mình. Con linh thú, trong hình dạng một con chó săn sói, đang ngước nhìn cậu với đôi mắt thương cảm, sầu não, nó dịu dàng liếm láp bàn tay bị thương của Will rồi lại một lần nữa tựa đầu lên đầu gối Will.

Will không hề biết gì về điều cấm kị ở thế giới của Lyra, một người không được chạm vào linh thú của người khác, và nếu cậu có chưa từng chạm vào Pantalaimon thì đó cũng là do phép lịch sự đã ngăn cậu lại chứ không phải kiến thức. Trên thực tế, bản thân Lyra cũng đang rất sửng sốt. Linh thú của cô đã hoàn toàn tự chủ động làm việc đó, giờ thì nó đã lùi lại rồi bay lên vai cô trong dạng bướm đêm không thể nhỏ hơn. Ông già đang quan sát với sự thích thú nhưng không hề hồ nghi. Bằng cách nào đó ông đã từng thấy linh thú; ông cũng từng đi tới các thế giới khác.

Cử chỉ của Pantalaimon đã có tác dụng. Will nuốt ực một cái rồi lại đứng lên, gạt nước mắt.

“Được rồi,” cậu nói, “cháu sẽ thử lại. Cho cháu biết phải làm gì đi.”

Lần này cậu ép mình phải tập trung làm điều Giacomo Paradisi nói trong lúc nghiến răng; người run lên vì nỗ lực, mồ hôi đầm đìa. Lyra tha thiết muốn được xen vào, vì cô biết rõ quá trình này. Tiến sĩ Malone cũng vậy, cả nhà thơ Keats, dù ông ta có là ai đi nữa, và tất cả bọn họ đều biết người ta không thể đạt được nó bằng cách gượng ép căng thẳng. Nhưng cô đã giữ miệng và siết chặt hai bàn tay.

“Ngừng lại nào,” ông già nhẹ nhàng nói. “Thư giãn đi. Đừng cố ép. Đây là con dao kì ảo, không phải một thanh kiếm nặng nề. Cháu đang cầm nó chặt quá đấy. Nới lỏng các ngón tay ra. Hãy để tâm trí thơ thẩn xuống cánh tay tới cổ tay rồi vào chuôi dao, rồi đi ra dọc theo lưỡi dao, không phải vội, làm nhẹ nhàng thôi, đừng ép nó. Cứ lang thang vơ vẩn thôi. Rồi chạy dọc tới điểm chót, nơi cạnh dao sắc hơn tất thảy, cháu trở thành mũi dao. Giờ cứ làm như vậy đi. Tới đó và cảm nhận nó, rồi quay trở lại.”

Will thử lại. Lyra có thể thấy sự căng thẳng trong cơ thể cậu, thấy hàm cậu cử động, rồi thấy một uy quyền phủ lên nó, điềm tĩnh, thư giãn và thanh lọc. Uy quyền đó là của chính Will - hoặc có lẽ là linh thú của cậu. Cậu ấy hẳn phải muốn có một con linh thú lắm! Sự cô độc mà cậu phải trải qua… Thảo nào mà cậu khóc. Pantalaimon đã đúng khi làm việc vừa xong, mặc dù nó khiến cô cảm thấy kì lạ. Cô bé với lên con linh thú thân yêu của mình, và nó nhẹ nhàng lao vào lòng cô trong dạng chồn ermine.

Chúng cùng nhau quan sát khi cơ thể của Will ngừng run rẩy. Lúc này cậu cũng tập trung dữ dội không kém, chỉ là cách làm khác đi, cả con dao trông cũng khác biệt. Có lẽ là do những sắc màu vẩn đục dọc theo lưỡi dao, hoặc cũng có thể do cách nó nằm rất tự nhiên trong tay Will, nhưng cử động nhỏ mà cậu đang thực hiện với mũi dao lúc này trông có chủ tâm hơn là hành động ngẫu nhiên. Cậu lần theo hướng này, rồi lật con dao lại để lần theo hướng khác, luôn luôn cảm nhận bằng cạnh màu bạc; và rồi dường như cậu đã tìm thấy một đường rạch nhỏ nào đó trong không khí trống trơn.

“Cái gì đây? Có phải nó không?” Cậu kêu lên bằng giọng khản đặc.

“Phải. Đừng cố ép. Quay lại đi, quay lại với bản thân cháu đi.”

Lyra tưởng tượng ra cô có thể thấy linh hồn của Will chảy ngược trở lại, dọc theo lưỡi dao về tới bàn tay, lên cánh tay rồi vào tim cậu. Cậu bé lùi lại, thõng tay xuống và chớp mắt.

“Cháu cảm thấy có thứ gì đó ở đấy,” cậu nói với Giacomo Paradisi. “Ban đầu con dao chỉ lọt qua bầu không khí nhưng rồi cháu cảm nhận được nó…”

“Tốt. Giờ thì làm lại đi. Lần này khi cảm nhận được nó, hãy đẩy dao vào dọc theo nó. Tạo một vết cắt. Đừng ngần ngại. Đừng ngạc nhiên. Đừng làm rơi con dao.”

Will phải cúi xuống hít vài ba hơi thật sâu rồi đặt bàn tay trái xuống dưới cánh tay còn lại trước khi có thể tiếp tục. Nhưng cậu rất quyết tâm; sau một vài giây cậu đứng dậy trở lại, con dao đã được giơ sẵn ra phía trước.

Lần này mọi việc dễ dàng hơn. Nhờ đã cảm nhận được một lần, cậu biết phải tìm lại cái gì. Chỉ sau chưa đầy một phút cậu đã nhận thấy vết thủng nhỏ kì lạ đó. Việc này giống như tìm kiếm một cách công phu khe hở giữa hai mũi khâu bằng dao mổ vậy. Cậu chạm vào, lùi lại, chạm vào lần nữa để chắc chắn, rồi làm theo lời ông già dặn, dùng cạnh màu bạc cắt ngang vết thủng ra.

Thật may là Giacomo Paradisi đã nhắc cậu đừng ngạc nhiên. Cậu không ngừng giữ thật chắc con dao rồi đặt nó xuống bàn trước khi để cho sự kinh ngạc lấn át. Lyra đã đứng dậy, không nói nổi lời nào, bởi vì tại đó ngay giữa căn phòng nhỏ bụi bặm là một ô cửa sổ giống hệt như cái bên dưới hàng cây duyên mộc: một khoảng hở giữa không trung mà người ta có thể nhìn xuyên qua tới một thế giới khác.

Bởi vì đang ở tầng cao trong tòa tháp, họ cũng đang ở trên cao phía bắc của Oxford. Thật ra là trên một nghĩa địa nhìn ngược lại về phía thành phố. Phía trước họ một chút là những cây duyên mộc, rồi các căn nhà, cây cối, đường sá, và ở phía xa là những tòa tháp và chóp nhọn của thành phố.

Nếu chưa từng thấy cái cửa sổ đầu tiên, hẳn chúng sẽ nghĩ rằng đó là một trò đánh lừa thị giác. Có điều nó không chỉ là về thị giác; không khí đang thổi qua đó; chúng có thể ngửi thấy mùi khói từ xe cộ vốn không hề tồn tại ở thế giới của Cittàgazze. Pantalaimon hóa thành chim én và bay qua, thích thú vùng vẫy trong không khí thoáng đãng, nó tợp lấy một con côn trùng trước khi lao trở lại để đậu lên vai Lyra.

Giacomo Paradisi đang quan sát với một nụ cười buồn bã kì lạ. Rồi ông nói: “Học cách khai mở thế đủ rồi. Giờ cháu phải học cách đóng nó lại.”

Lyra lùi lại để dành chỗ cho Will, ông già liền bước tới đứng bên cạnh cậu.

“Để làm việc này cháu cần dùng đến những ngón tay của mình,” ông giải thích. “Một tay là đủ rồi. Khởi đầu là lần tới mép giống như cháu đã làm với con dao. Cháu sẽ không thể tìm thấy nó trừ khi dồn tâm lực vào các đầu ngón tay. Chạm vào thật nhẹ nhàng, lần sờ cho tới khi tìm thấy mép của nó. Sau đó kẹp nó lại. Vậy thôi. Thử đi.”

Nhưng Will đang run rẩy. Cậu không thể đưa tâm trí trở lại sự cân bằng mỏng manh mà cậu biết nó cần, càng lúc cậu càng thấy nản lòng. Lyra có thể thấy chuyện gì đang xảy ra.

Cô bé đứng dậy cầm lấy tay phải của cậu và nói: “Nghe này Will, ngồi xuống nào, tớ sẽ cho cậu biết phải làm thế nào. Cứ ngồi xuống một chút đã, vì tay cậu đang đau và nó khiến cậu mất tập trung. Cái đó là chắc chắn rồi. Nhưng một lúc nữa là sẽ dịu đi thôi.”

Ông già giơ cả hai tay lên rồi đổi ý, nhún vai và ngồi xuống.

Will ngồi xuống nhìn Lyra. “Tớ làm sai chỗ nào?” Cậu hỏi.

Tay cậu đẫm máu, người run lên, ánh mắt hoảng loạn. Thần kinh của cậu đang bị cực kì kích động: cậu nghiến răng, gõ gõ bàn chân, thở gấp.

“Là do vết thương thôi,” cô bé nói. “Cậu không làm gì sai cả. Cậu đang làm đúng, chỉ là bàn tay không chịu để cậu tập trung. Tớ không biết cách nào dễ dàng để giải quyết chuyện này, trừ việc có lẽ nếu cậu đừng cố gắng lờ nó đi…”

“Ý cậu là gì?”

“À, cậu đang cố gắng làm hai việc cùng một lúc với tâm trí của mình. Cậu đang cố phớt lờ cơn đau và đóng cái cửa sổ đó lại. Tớ còn nhớ lần đọc Chân Kế khi đang sợ hãi, có lẽ vào lúc đó tớ đã quen với việc sử dụng nó, không rõ nữa, nhưng lần nào đọc nó tớ cũng vẫn sợ hãi. Cứ thả lỏng tâm trí và chấp nhận rằng cậu biết vết thương đang đau nhức. Đừng cố gắng lờ nó đi làm gì.”

Cậu nhắm mắt lại một lúc. Hơi thở của cậu đã chậm dần lại.

“Được rồi,” cậu nói. “Tớ sẽ thử.”

Lần này dễ dàng hơn rất nhiều. Cậu lần tới cái cạnh, tìm thấy nó trong chưa đầy một phút, rồi làm như Giacomo Paradisi đã dặn: kẹp các cạnh lại với nhau. Đó là việc dễ dàng nhất trên thế giới. Cậu cảm thấy một niềm hân hoan bình lặng và mau chóng, rồi ô cửa biến mất. Thế giới bên kia đã bị đóng lại.

Ông già trao cho cậu một cái bao da, mặt sau đóng sừng cứng, với những nút khóa để giữ con dao nằm yên, vì chỉ cần một cử động lệch nhỏ nhất, lưỡi dao cũng sẽ cắt xuyên qua loại da dày dặn nhất. Will tra dao vào đó rồi buộc nó lại chặt nhất có thể bằng bàn tay vụng về của mình.

“Đây phải là một dịp trang trọng,” Giacomo Paradisi nhận xét. “Nếu chúng ta có nhiều ngày nhiều tuần, ta có thể bắt đầu kể cho cháu nghe câu chuyện về con dao kì ảo, về Hội Torre degli Angeli, và toàn bộ lịch sử đáng buồn của thế giới mục nát và cẩu thả này. Lũ Quỷ hút hồn là do lỗi của chúng ta, của chỉ mình chúng ta thôi. Chúng tới do các tiền nhân của ta, các nhà giả kim, nhà triết học, những người đàn ông uyên bác, đã truy vấn vào bản chất sâu thẳm nhất của sự vật. Họ tò mò về những mối liên kết đang giữ các hạt vật chất nhỏ nhất lại với nhau. Các cháu có biết ta nói mối liên kết là có ý gì không? Những thứ kết nối sự vật lại ấy?

“Nơi đây đã từng là một thành phố buôn bán. Một thành phố của thương nhân và chủ ngân hàng. Chúng ta cho rằng mình biết rõ về các mối liên kết. Chúng ta nghĩ rằng mối liên kết là một thứ có thể thương lượng được, một thứ có thể mua bán, đổi chác hay quy đổi… Nhưng chúng ta đã lầm về những mối liên kết này. Chúng ta tháo gỡ chúng, và để cho bọn Quỷ hút hồn ùa vào.”

Will nói: “Lũ Quỷ hút hồn tới từ đâu vậy? Tại sao người ta lại để mở ô cửa dưới hàng cây đó, cái mà chúng cháu dùng để đi qua ấy? Trên thế giới còn có những ô cửa khác không?”

“Lũ Quỷ hút hồn tới từ đâu vẫn còn là một bí ẩn. Từ một thế giới khác; từ trong bóng tối của vũ trụ; ai biết được? Điều quan trọng là chúng đang ở đây, và chúng đã tàn phá chúng ta. Liệu có những ô cửa khác dẫn vào thế giới này không ấy à? Có, một ít thôi, vì đôi khi người nắm giữ con dao có thể vô ý hoặc hay quên, không có thời gian dừng lại để đóng nó lại như anh ta nên làm. Còn ô cửa mà các cháu đã đi qua, dưới hàng cây duyên mộc… chính ta đã để mở nó trong một khoảnh khắc ngu ngốc không thể tha thứ. Gã đàn ông mà các cháu nhắc đến - ta đã nghĩ tới việc dụ hắn đi qua, vào thành phố này để trở thành nạn nhân cho lũ Quỷ hút hồn. Nhưng ta nghĩ hắn ta quá xảo quyệt cho một trò lừa gạt như thế này. Hắn muốn có con dao. Làm ơn, đừng bao giờ để hắn có được nó.”

Will và Lyra liếc nhìn nhau.

“Dù sao thì,” ông già kết luận, xòe hai bàn tay ra, “tất cả những gì ta có thể làm là trao con dao và chỉ cho cháu cách sử dụng nó, điều mà ta đã làm xong, rồi kể cho cháu nghe các luật lệ của cái Hội cao quý giờ đã thối nát. Đầu tiên, không bao giờ mở ra mà không đóng lại. Thứ hai, không bao giờ được để cho bất cứ ai khác dùng con dao. Nó là của mình cháu thôi. Thứ ba, không bao giờ được dùng con dao cho một mục đích hèn hạ. Thứ tư, giữ bí mật về nó. Nếu có những luật lệ khác nữa thì ta đã quên mất rồi, nhưng ta mà đã quên thì có nghĩa là chúng không quan trọng. Cháu có con dao. Cháu là người nắm giữ. Cháu đáng ra không nên là một đứa trẻ. Nhưng thế giới của chúng ta đang dần sụp đổ, và dấu hiệu của người nắm giữ thì không thể nhầm lẫn. Ta thậm chí còn không biết tên cháu. Giờ thì đi đi. Ta sẽ sớm chết thôi, vì ta biết thuốc độc ở đâu. Chỉ cần không có con dao là lũ Quỷ hút hồn sẽ vào ngay, nhưng ta thì không định đợi chúng. Đi đi.”

“Nhưng, ông Paradisi…” Lyra kêu lên, nhưng ông già đã lắc đầu và nói tiếp:

“Không có thời gian đâu. Các cháu đến đây là có mục đích, có lẽ các cháu không biết mục đích đó là gì, nhưng các thiên thần đã đưa các cháu tới thì có. Đi đi. Cháu rất dũng cảm, còn bạn cháu lại rất khôn ngoan. Các cháu lại có con dao nữa. Đi đi.”

“Ông không thật sự định đánh thuốc độc bản thân đấy chứ?” Lyra đau đớn hỏi.

“Đi nào,” Will giục.

“Mà ông nói tới các thiên thần là ý gì?” Cô hỏi tiếp.

Will kéo tay cô bé.

“Thôi nào,” cậu lại nhắc. “Chúng ta phải đi thôi. Cảm ơn ông, ông Paradisi.”

Cậu chìa bàn tay phải đẫm máu và bám đầy bụi ra, ông già dịu dàng nắm lấy nó. Ông cũng bắt tay Lyra rồi gật đầu với Pantalaimon, nó hạ thấp cái đầu chồn ermine của mình để chào.

Nắm chặt con dao trong cái bao da, Will dẫn đường xuống cái cầu thang rộng và tối để ra ngoài ngọn tháp. Ánh nắng chiếu nóng rực khu quảng trường nhỏ, cùng với sự tĩnh lặng hoàn toàn. Lyra nhìn quanh, cảnh giác hết cỡ, nhưng đường phố không một bóng người. Hơn nữa, tốt hơn hết là không nên làm Will lo lắng về thứ cô đã nhìn thấy; đã có đủ thứ phải lo lắng rồi. Cô dẫn cậu ra xa con phố mà cô đã nhìn thấy hai đứa trẻ, nơi Tullio bị hút hồn vẫn đang đứng như trời trồng.

“Giá mà…” Lyra lên tiếng khi chúng đã gần như rời khỏi quảng trường, đang tạm dừng để ngoái lại nhìn. “Thật là khủng khiếp khi nghĩ đến… hàm răng tội nghiệp của ông ấy gãy vụn hết rồi, ông ấy lại còn gần như chẳng thấy gì… Giờ thì ông ấy sắp uống thuốc độc để chết, giá mà…”

Cô bé sắp không ngăn nổi nước mắt.

“Yên nào,” Will nói. “Nó sẽ không làm ông ấy đau đâu. Ông ấy sẽ chỉ ngủ thiếp đi thôi. Như thế tốt hơn là gặp lũ Quỷ hút hồn, ông ấy nói rồi mà.”

“Ôi, chúng ta sẽ làm gì đây Will?” Cô kêu lên. “Chúng ta phải làm gì? Cậu bị thương quá nặng, còn ông cụ tội nghiệp ấy… Tớ ghét nơi này, thật sự ghét nó, tớ sẽ đốt sạch nó. Giờ chúng ta làm gì đây?”

“À,” cậu đáp, “cái đó dễ thôi. Chúng ta cần lấy Chân Kế về, nên sẽ phải đánh cắp nó. Đó là việc chúng ta sẽ làm.”