← Quay lại trang sách

- 9 - Kẻ trộm

Đầu tiên hai đứa trẻ trở về quán cà phê để nghỉ ngơi, hồi phục sức khỏe và thay đồ.

Dễ thấy là Will không thể cứ đi khắp nơi trong tình trạng bê bết máu, mà thời kì cảm thấy tội lỗi vì lấy đồ từ các cửa hàng đã qua rồi; vậy là cậu thu thập nguyên một bộ quần áo và giày mới, còn Lyra, đòi được giúp đỡ và canh chừng những đứa trẻ khác từ mọi hướng, thì mang chúng trở lại quán cà phê.

Lyra đặt nước lên đun, sau đó Will mang nước đấy lên phòng tắm rồi cởi đồ để tắm rửa từ đầu đến chân. Cơn đau cứ âm ỉ không ngừng, nhưng ít nhất thì những vết cắt cũng không bị nham nhở. Sau khi đã thấy những việc con dao có thể làm, cậu biết rằng chẳng có vết cắt nào có thể ngọt hơn thế; nhưng những cái gốc nơi đã từng là ngón tay của cậu vẫn đang chảy máu đầm đìa. Cậu cảm thấy choáng váng khi nhìn chúng, tim cậu đập dữ dội hơn, và điều đó dường như lại khiến cho máu ứa ra càng nhiều. Cậu ngồi trên thành bồn tắm, nhắm mắt lại và hít thở sâu vài lần.

Ngay lập tức cậu cảm thấy bình tĩnh hơn nên bắt đầu tắm rửa. Cậu cố gắng hết sức có thể, lau người vào những tấm khăn đang nhuốm máu ngày càng nhiều, rồi khoác lên bộ quần áo mới trong lúc cố gắng không để nó cũng bị dính máu.

“Cậu sẽ phải thắt lại băng cho tớ đấy,” cậu nói với Lyra. “Tớ không quan tâm cậu thắt chặt thế nào, miễn là máu ngừng chảy.”

Cô bé xé một tấm khăn phủ rồi quấn vòng quanh, vít chặt hết mức có thể lên trên những vết thương. Cậu nghiến chặt răng nhưng vẫn không thể ngăn nổi nước mắt ứa ra. Cậu không nói không rằng gạt nó đi, và cô bé cũng không nói gì.

Khi cô làm xong, cậu nói: “Cảm ơn.” Rồi nói tiếp: “Nghe này. Tớ muốn cậu cho một thứ vào trong balô giùm tớ, phòng trường hợp chúng ta không thể quay lại đây. Chỉ là những bức thư thôi. Cậu có thể đọc chúng nếu muốn.”

Cậu lấy cái kẹp tài liệu bằng da màu xanh lục ra rồi đưa cho cô những mẩu giấy viết thư máy bay.

“Tớ sẽ không đọc trừ khi…”

“Không sao đâu. Nếu không tớ đã chẳng nói vậy.”

Cô bé gập những lá thư lại, còn cậu thì nằm lên giường, đẩy con mèo sang một bên, rồi ngủ thiếp đi.

Rất lâu sau đó vào buổi tối, Will và Lyra khom người đi qua con đường chạy dọc bên cạnh hàng cây bụi rợp bóng trong vườn nhà Ngài Charles. Ở phía bên Cittàgazze, chúng đang ở trong một công viên phủ đầy cỏ bao quanh một biệt thự kiểu cổ điển lấp lánh màu trắng dưới ánh trăng. Hai đứa tốn khá nhiều thời gian mới tới được dinh thự của Ngài Charles do di chuyển chủ yếu ở phía Cittàgazze, thường xuyên dừng lại để cắt không gian và kiểm tra vị trí của mình tại thế giới của Will, rồi lại đóng cửa sổ lại ngay khi xác định được mình đang ở đâu.

Mặc dù không đi cùng, nhưng phía sau hai đứa trẻ không xa là con mèo mướp. Nó ngủ miết kể từ khi được chúng cứu thoát khỏi lũ trẻ ném đá, và giờ khi đã tỉnh lại, nó lưỡng lự không muốn rời khỏi chúng, cứ như nó cho rằng chỗ nào có chúng là nó được an toàn. Will không hề cảm thấy chắc chắn về việc đó, nhưng không cần con mèo thì cậu đã có đủ thứ phải suy nghĩ rồi, vì vậy cậu lờ nó đi. Càng lúc cậu càng trở nên quen thuộc với con dao, cách cậu điều khiển nó cũng đã chắc chắn hơn; nhưng vết thương của cậu thì đang nhức nhối hơn bao giờ hết, nó cứ nhói lên không ngừng, và lớp băng gạc mà Lyra mới quấn sau khi cậu tỉnh dậy đã ướt đẫm.

Cậu cắt một ô cửa sổ trong không khí gần với tòa biệt thự lấp lánh màu trắng, rồi chúng bước qua, sang con hẻm tĩnh lặng ở Headington để tìm ra chính xác cách tới phòng làm việc nơi Ngài Charles đã đặt chiếc Chân Kế. Có hai cái đèn cao áp chiếu sáng khu vườn của ông ta, đèn đang bật trong những ô cửa sổ mặt tiền của căn nhà, nhưng trong phòng làm việc thì không. Chỉ có ánh trăng chiếu rọi phía hông nhà, còn cửa sổ phòng làm việc thì vẫn tối om.

Con hẻm nhỏ chạy xuyên qua những hàng cây tới một con đường khác không được thắp sáng ở đầu bên kia. Sẽ thật dễ dàng để cho một tên trộm bình thường lẻn vào đám cây bụi rồi sau đó vào vườn mà không bị phát hiện, thế nhưng ở đó lại có một hàng rào sắt chắc chắn cao gấp đôi Will, trên đỉnh có gai tua tủa, chạy suốt chiều dài mảnh đất của Ngài Charles. Tuy nhiên, đây lại chẳng phải là rào cản đối với con dao kì ảo.

“Giữ lấy chấn song này trong lúc tớ cắt nó,” Will thì thầm. “Khi nào nó rơi ra thì phải tóm lấy đấy.”

Lyra làm theo lời cậu. Cậu bé cắt liền qua bốn chấn song, đủ cho chúng đi qua mà không gặp khó khăn gì. Lyra đặt từng thanh một lên bãi cỏ, rồi chúng luồn qua và di chuyển giữa những bụi cây.

Khi đã thấy rõ hông nhà cùng với ô cửa sổ rợp bóng cây leo của phòng làm việc đang đối mặt với mình qua thảm cỏ bằng phẳng, Will nói khẽ:

“Tớ sẽ cắt vào Ci’gazze ở đây và cứ để nó mở, tớ sẽ di chuyển trong Ci’gazze tới vị trí tớ nghĩ là của phòng làm việc, rồi cắt trở lại thế giới này. Sau đó tớ sẽ lấy Chân Kế ra khỏi cái tủ đó rồi đóng ô cửa đấy và trở lại cái này. Cậu ở lại đây trong thế giới này để canh chừng. Ngay khi nghe thấy tiếng tớ gọi, cậu đi qua ô cửa này vào Ci’gazze và tớ sẽ đóng nó lại. Được chứ?

“Ừ,” cô bé thì thầm. “Cả tớ và Pan sẽ cùng canh chừng.”

Linh thú của cô đang là một con cú nhỏ màu hung, gần như vô hình trong bóng tối loang lổ dưới tán cây. Đôi mắt to nhạt màu của nó thu nhận mọi cử động.

Will lùi lại rồi giơ con dao ra, tìm kiếm, chạm vào không khí bằng những cử động khéo léo nhất, cậu tìm thấy một điểm có thể cắt được chỉ khoảng một phút sau đó. Cậu làm rất lẹ, mở một ô cửa sổ vào khu công viên ngập tràn ánh trăng của Ci’gazze, rồi lùi lại, ước lượng số bước chân cần dùng trong thế giới này để tới được phòng làm việc, và ghi nhớ khoảng cách.

Rồi không nói một lời, cậu bước qua và biến mất.

Lyra thu người ở cạnh đó. Pantalaimon đã đậu lên một cành cây trên đầu cô, đầu quay bên này ngoảnh bên kia trong im lặng. Cô bé có thể nghe thấy tiếng xe cộ từ Headington phía sau, và những tiếng bước chân lặng lẽ của ai đó đi dọc theo con đường ở cuối ngõ hẻm, thậm chí cả cử động nhẹ như lông hồng của lũ côn trùng giữa đám cành lá dưới chân cô.

Một phút trôi qua, rồi lại một phút nữa. Lúc này Will đang ở đâu? Cô rướn người nhìn qua cửa sổ phòng làm việc, nhưng nó chỉ là một ô vuông có song sắt tối thẫm chìa ra cùng với cây leo. Ngài Charles đã ngồi trong phòng, trên bậu cửa sổ vào buổi sáng hôm đó rồi vắt chân và phủi phẳng những nếp gấp trên quần của mình. So với cửa sổ thì cái tủ đồ ở đâu? Liệu Will có thể vào trong mà không làm phiền đến bất cứ ai trong nhà không? Lyra có thể nghe thấy tim cô cũng đang đập thình thịch.

Rồi Pantalaimon kêu lên một tiếng khe khẽ, cũng đúng lúc đó một âm thanh khác vọng tới từ phía trước tòa nhà, bên trái của Lyra. Cô không thể nhìn ra phía trước, nhưng cô thấy được một luồng sáng quét qua các thân cây và nghe ra tiếng nghiến rất trầm: âm thanh của bánh xe trên sỏi. Cô không hề nghe thấy tiếng động cơ xe.

Cô nhìn lên tìm Pantalaimon, nhưng nó đã lặng lẽ lướt về phía trước, cách xa nhất có thể khỏi cô bé. Nó quay lại trong bóng tối rồi lao về đậu trên nắm tay cô.

“Ngài Charles về rồi,” nó thì thầm. “Có một người khác đi cùng ông ta.”

Nó lại cất cánh bay đi, lần này Lyra bám theo, nhón chân đi trên nền đất mềm một cách hết sức cẩn thận, cúi người phía sau những khóm cây bụi, cuối cùng là đi bằng tay và đầu gối để nhòm ra giữa những lớp lá nguyệt quế.

Chiếc Rolls Royce đỗ lại trước cửa dinh thự, người tài xế đi vòng sang phía ghế hành khách để mở cửa. Ngài Charles mỉm cười đứng đợi rồi chìa tay cho người phụ nữ đang bước ra. Khi bà ta hiện ra, Lyra cảm thấy tim mình bị táng một cú thật lực, cú đánh tồi tệ nhất kể từ khi trốn thoát khỏi Bolvangar, bởi vì vị khách của Ngài Charles chính là mẹ cô, Phu nhân Coulter.

Will cẩn trọng bước qua bãi cỏ ngập ánh trăng tại Cittàgazze, đếm từng bước chân, ghi nhớ vị trí phòng làm việc rõ ràng hết sức có thể và cố gắng xác định nó dựa vào mối quan hệ với căn biệt thự màu trắng vữa đứng trong một khu vườn trang nghiêm với những bức tượng và đài phun gần đó. Cậu cũng ý thức được bản thân lộ liễu đến mức nào trong khoảnh đất công viên ngập tràn ánh trăng này.

Khi cho rằng mình đã đến đúng chỗ, cậu ngừng đi và lại giơ con dao ra, cẩn thận dò dẫm phía trước. Những khe hở vô hình nhỏ xíu này có thể ở bất cứ đâu, nhưng không phải là mọi nơi, nếu vậy thì mọi đường dao rạch đều có thể mở được một ô cửa sổ.

Cậu cắt một lối thông nhỏ trước, không lớn hơn bàn tay, và nhìn qua. Chẳng có gì ngoài bóng tối ở phía bên kia: cậu không thể nhìn ra nổi mình đang ở đâu. Cậu đóng nó lại, quay chín mươi độ rồi mở một cái khác. Lần này cậu thấy vải vóc ở trước mặt - những tấm vải nhung xanh ngọc nặng trịch: rèm cửa phòng làm việc. Nhưng chúng ở đâu so với cái tủ? Cậu phải đóng ô cửa đó lại, quay sang hướng khác và thử lại. Thời gian đang trôi qua.

Lần thứ ba đã khá hơn: cậu có thể thấy toàn bộ phòng làm việc trong ánh sáng mờ ảo lọt qua khung cửa mở ra hành lang. Ở đó có bàn làm việc, ghế sofa, cái tủ! Cậu có thể thấy ánh sáng lóe lên yếu ớt dọc theo cạnh một cái kính hiển vi bằng đồng. Không có ai trong phòng, còn căn nhà thì lặng như tờ. Cơ hội không thể tốt hơn được.

Cậu cẩn thận ước lượng khoảng cách, đóng cái cửa sổ đó lại, bước tới trước bốn bước, rồi lại giơ con dao lên. Nếu tính toán đúng, cậu sẽ ở vị trí chính xác để với tay qua, cắt xuyên lớp kính tủ, lấy chiếc Chân Kế ra rồi đóng cửa sổ lại phía sau mình.

Cậu cắt một ô cửa ở đúng tầm cao. Lớp kính của cửa tủ chỉ cách đó một bàn tay. Cậu rướn mặt lại gần, chăm chú nhìn hết giá này đến giá kia, từ đỉnh xuống dưới đáy.

Chiếc Chân Kế không có ở đó.

Ban đầu Will cho rằng mình chọn nhầm tủ. Có bốn cái trong phòng - cậu đã đếm và ghi nhớ vị trí của chúng vào sáng hôm đó - những cái tủ vuông vắn cao ráo làm từ gỗ sậm màu, phía trước và hai bên hông lắp kính với các giá phủ vải nhung, dùng để trưng bày những đồ vật quý giá bằng gốm, ngà voi hay vàng. Có phải chỉ đơn giản là cậu đã mở cửa sổ sang trước một cái tủ khác không? Nhưng tại giá trên cùng là thứ thiết bị đồ sộ với những cái vòng bằng đồng đó: cậu đã đặc biệt chú ý đến chi tiết đấy. Ngoài ra, trên cái giá ở giữa, nơi Ngài Charles đã đặt Chân Kế, có một khoảng trống, chính là cái tủ đó, nhưng chiếc Chân Kế thì không ở đây.

Will lùi lại một lúc và hít một hơi thật sâu.

Cậu sẽ phải bước qua hẳn hoi để kiểm tra xung quanh. Cứ ngẫu nhiên mở hết chỗ này đến chỗ khác sẽ tốn cả đêm mất. Cậu đóng ô cửa phía trước tủ lại, mở một cái khác để quan sát phần còn lại của căn phòng. Sau khi đã kiểm tra cẩn thận, cậu đóng ô cửa lại rồi mở một cái lớn hơn phía sau ghế sofa, qua đó cậu có thể dễ dàng và nhanh chóng thoát ra nếu cần thiết.

Vào lúc này bàn tay cậu đang nhức nhối dữ dội, còn lớp gạc đã lỏng rời ra. Cậu cố gắng quấn lại chắc nhất có thể rồi nhét phần đuôi vào, xong xuôi cậu liền bước qua ô cửa vào hẳn trong dinh thự của Ngài Charles rồi thu mình phía sau chiếc sofa bọc da, tay phải cầm sẵn con dao, tai căng lên lắng nghe.

Sau khi không nghe thấy gì, cậu chậm rãi đứng dậy nhìn quanh phòng. Cánh cửa thông ra hành lang đang hé mở, để lọt vào đủ ánh sáng để nhìn. Những cái tủ, giá sách, tranh ảnh đều ở đó, y hệt như buổi sáng, không hề xáo trộn.

Cậu nhẹ nhàng bước lên lớp thảm và lần lượt nhìn vào từng cái tủ. Chân Kế không có ở đó. Nó không nằm trên bàn giữa những chồng sách vở, giấy tờ xếp gọn gàng, không ở trên bệ lò sưởi giữa những tấm thiệp mời tới dự buổi khai trương này hay lễ tiếp nhận kia, cũng chẳng ở trên bậu cửa sổ bọc đệm hay trên chiếc bàn bát giác đằng sau cánh cửa.

Cậu trở lại bàn làm việc, định bụng thử các ngăn kéo, nhưng bản thân cậu cũng không trông chờ vào thành công. Đúng lúc đó, cậu lờ mờ nghe thấy tiếng bánh xe lạo xạo trên sỏi lát đường. Không gian tĩnh lặng đến nỗi cậu gần như đã cho rằng mình tưởng tượng ra, nhưng cậu vẫn đứng im lìm, căng tai lên nghe ngóng. Tiếng động ngừng lại.

Rồi cậu nghe thấy tiếng cửa trước mở ra.

Lập tức, cậu quay về ghế sofa rồi cúi xuống phía sau nó, gần ô cửa sổ thông ra bãi cỏ lấp lánh ánh trăng bạc ở Cittàgazze. Vừa mới tới đó thì cậu nghe thấy có tiếng bước chân ở thế giới bên kia đang chạy rất nhẹ trên cỏ, cậu nhìn qua và thấy Lyra đang lao về phía mình. Cậu vừa kịp vẫy tay và đặt một ngón tay lên môi, cô bé liền chạy chậm lại, nhận ra rằng cậu đã biết việc Ngài Charles trở về.

“Tớ chưa lấy được,” cậu thì thầm khi cô tới gần. “Nó không có ở đó. Có lẽ hắn ta mang nó đi cùng rồi. Tớ sẽ đi nghe ngóng xem hắn có để nó lại không. Ở đây nhé.”

“Không! Còn tệ hơn thế cơ!” Cô bé kêu lên, gần như thật sự hoảng loạn. “Bà ta đang ở cùng hắn - Phu nhân Coulter - mẹ tớ - tớ không biết làm thế nào bà ta đến được đây, nhưng nếu bị bà ta phát hiện thì tớ chết mất, Will, tớ không biết phải làm gì - mà giờ tớ đã biết hắn ta là ai rồi! Tớ đã nhớ ra mình từng thấy hắn ở đâu! Will, hắn được gọi là Ngài Boreal! Tớ đã thấy hắn tại tiệc cocktail của Phu nhân Coulter lúc sắp chạy trốn! Chắc chắn hắn cũng đã biết tớ là ai suốt thời gian qua…”

“Suỵt. Đừng có ở đây nếu cậu định làm ồn.”

Cô bé kiểm chế bản thân, nuốt ực một cái thật mạnh rồi lắc đầu.

“Xin lỗi. Tớ muốn ở lại với cậu,” cô thì thầm. “Tớ muốn nghe thấy họ nói gì.”

“Giờ thì yên nào…”

Bởi vì cậu có thể nghe thấy tiếng nói trong hành lang. Hai đứa bọn chúng đang ở đủ gần để chạm được vào nhau, cậu bé trong thế giới của mình còn cô bé ở Cittàgazze. Thấy lớp gạc của Will đang rời ra, Lyra gõ vào tay cậu rồi làm điệu bộ buộc nó lại. Cậu chìa tay ra cho cô làm, trong lúc đó cúi người với đầu nghiêng sang một bên, chăm chú lắng nghe.

Một luồng sáng lọt vào phòng. Cậu nghe thấy Ngài Charles nói với người hầu, cho ông ta lui, rồi bước vào phòng làm việc, đóng cửa lại.

“Ta mời em một li Tokay được chứ?” Hắn nói.

Một giọng phụ nữ, trầm và ngọt ngào, đáp lại: “Anh thật tử tế, Carlo ạ. Đã nhiều năm rồi em chưa được nếm lại Tokay.”

“Ngồi vào chiếc ghế bên lò sưởi đi.”

Tiếng òng ọc khe khẽ của rượu được rót vang lên, tiếng leng keng của bình chạm vào viền cốc, tiếng rì rầm cảm ơn, và rồi Ngài Charles ngồi lên ghế sofa, chỉ cách Will vài tấc.

“Vì sức khỏe của em, Marisa,” hắn nói rồi nhấp rượu. “Giờ thì nói cho ta nghe em muốn gì đi.”

“Em muốn biết anh lấy được chiếc Chân Kế ở đâu.”

“Vì sao?”

“Vì Lyra giữ nó, mà em thì muốn tìm con bé.”

“Ta chẳng thể tưởng tượng nổi sao em lại muốn vậy. Nó chỉ là một con nhóc đáng ghê tởm.”

“Em phải nhắc anh rằng nó là con gái em.”

“Vậy thì nó càng đáng ghê tởm hơn, vì nó chắc chắn đã cố tình cưỡng lại uy quyền đầy quyến rũ của em. Không ai có thể làm việc đó một cách ngẫu nhiên cả.”

“Con bé đang ở đâu?”

“Ta sẽ nói, ta hứa đấy. Nhưng em phải cho ta biết một việc trước đã.”

“Nếu em có thể,” bà ta nói bằng một giọng khác, khiến Will nghĩ rằng đó có thể là một lời cảnh cáo. Giọng nói của bà ta đầy ma lực: êm ái, dịu ngọt, du dương, lại trẻ trung nữa. Cậu bé khao khát được biết bà ta trông như thế nào, vì Lyra chưa từng mô tả bà, và khuôn mặt đi cùng với giọng nói này hẳn phải đẹp xuất sắc. “Anh muốn biết điều gì?”

“Asriel đang mưu tính gì vậy?”

Một sự im lặng bao trùm, như thể người đàn bà đang tính toán xem nên nói điều gì. Will ngoái lại nhìn Lyra qua ô cửa, ánh trăng đang chiếu rọi gương mặt cô, mắt mở to vì sợ hãi, môi bặm chặt để giữ yên lặng, còn tai cũng căng lên để nghe giống như cậu.

Cuối cùng Phu nhân Coulter nói: “Được rồi, em sẽ nói cho anh biết. Ngài Asriel đang tập hợp một đội quân với mục đích hoàn thành cuộc chiến trên thiên đường cách đây hàng niên kỉ.”

“Cổ xưa quá. Nhưng, dường như ông ta sở hữu một vài quyền lực rất hiện đại. Ông ta đã làm gì với cực từ vậy?”

“Ông ấy đã tìm ra cách phá vỡ rào cản giữa thế giới của chúng ta và các thế giới khác. Điều này đã gây ra những xáo trộn sâu sắc với từ trường trái đất, và hẳn nó cũng làm chấn động đến thế giới này… Nhưng làm cách nào anh biết được về chuyện đó? Carlo, em nghĩ anh nên trả lời một vài câu hỏi của em. Thế giới này là gì vậy? Và anh đã đưa em tới đây bằng cách nào?”

“Nó chỉ là một trong số hàng triệu thế giới. Giữa chúng có những lối thông, nhưng không dễ để tìm được. Ta biết khoảng hơn chục cái, nhưng những nơi mà chúng nối tới đã bị dịch chuyển, nguyên nhân chắc hẳn là từ những việc mà Asriel đã làm. Có vẻ như bây giờ chúng ta có thể đi thẳng từ thế giới này sang thế giới của chúng ta, có lẽ tới cả nhiều thế giới khác nữa. Trước đây có một thế giới đóng vai trò như một giao lộ, và tất cả các cánh cửa đều thông tới đó. Vậy nên em có thể hiểu được hôm nay sau khi đi qua lối thông, ta đã ngạc nhiên thế nào khi thấy em, và ta vui mừng ra sao khi có thể đưa em tới thẳng đây mà không phải liều mạng đi qua Cittàgazze.”

“Cittàgazze? Đó là cái gì vậy?”

“Một giao điểm. Một thế giới khiến ta rất hứng thú, Marisa yêu quý ạ. Nhưng lúc này thì nó lại quá nguy hiểm để chúng ta có thể ghé qua.”

“Tại sao nó lại nguy hiểm?”

“Nguy hiểm đối với người lớn. Trẻ con có thể tới đó thoải mái.”

“Sao cơ? Em cần phải biết về điều này, Carlo ạ,” người phụ nữ thốt lên, qua đó Will có thể thấy được sự nôn nóng tột độ của bà ta. “Sự khác biệt này giữa trẻ con và người lớn chính là căn nguyên của vạn vật! Nó bao hàm toàn bộ sự bí ẩn về Bụi! Đó là lí do em chắc chắn phải tìm ra con bé. Đám phù thủy có một cái tên cho nó - em đã gần như moi được, chỉ một chút nữa thôi, từ chính một phù thủy, nhưng ả ta chết quá nhanh. Em phải tìm đứa trẻ. Nó biết câu trả lời bằng cách nào đó, và em phải có được nó…”

“Em sẽ làm được thôi. Thiết bị này sẽ đem con bé đến với ta - không phải lo. Một khi con bé đã đưa cho ta cái mà ta muốn, em có thể có nó. Nhưng hãy kể cho ta nghe về vệ sĩ khác thường của em đi, Marisa. Ta chưa từng thấy những chiến binh nào như thế. Họ là ai vậy?”

“Người, chỉ vậy thôi. Nhưng… họ đã bị phẫu thuật cắt đứt. Họ không có linh thú, nên cũng không có nỗi sợ, trí tưởng tượng hay ý muốn độc lập, họ sẽ chiến đấu cho tới khi bị xé xác tan tành.”

“Không có linh thú… Chà, thú vị thật. Không biết liệu ta có nên gợi ý một thí nghiệm nho nhỏ nếu em có thể dành ra một trong số họ? Ta muốn xem liệu lũ Quỷ hút hồn có hứng thú với họ không. Nếu không, chúng ta có lẽ cuối cùng cũng có thể đi lại được trong Cittàgazze.”

“Quỷ hút hồn à? Chúng là gì vậy?”

“Ta sẽ giải thích sau, em yêu. Chúng là lí do khiến người lớn không thể vào thế giới đó. Bụi - trẻ con - Quỷ hút hồn - linh thú - phẫu thuật cắt đứt… Phải, có thể có hiệu quả đấy. Em dùng thêm chút rượu nhé.”

“Em muốn biết mọi thứ,” bà nói trên nền tiếng rượu đang được rót ra. “Và em yêu cầu anh giữ lời hứa. Giờ thì cho em biết: anh đang làm gì ở thế giới này? Đây có phải nơi anh đến khi mọi người nghĩ rằng anh đang ở Brasil hay Đông Ấn không?”

“Ta tìm được đường tới đây từ rất lâu về trước. Nó là một bí mật quá tuyệt vời để có thể bật mí, kể cả với em, Marisa ạ. Như em có thể thấy, ta sống rất thoải mái ở đây. Là một phần của Hội đồng Bang tại nhà đã giúp ta dễ dàng thấy được ở đây quyền lực nằm ở chỗ nào.

“Trên thực tế, ta đã trở thành một gián điệp, nhưng ta chưa bao giờ nói toàn bộ những điều mình biết cho các ông chủ. Ngành an ninh của thế giới này đã bị náo động trong nhiều năm bởi Liên bang Xô Viết - chúng ta biết tới nó dưới tên Muscovy. Mặc dù mối đe dọa đã lùi dần, vẫn có những trạm nghe trộm và máy móc được chế tạo theo hướng đó, và ta vẫn giữ liên lạc với những người đang hoạt động tình báo.

“Rồi gần đây ta nghe được về sự xáo trộn sâu sắc trong từ trường trái đất. Hệ thống an ninh đã được báo động. Tất cả các quốc gia nghiên cứu vật lí cơ bản - cái mà chúng ta gọi là thần học thực nghiệm - đang thúc giục các nhà khoa học của mình tìm hiểu chuyện đang diễn ra. Vì họ biết rằng có chuyện gì đó đang xảy ra, và nghi ngờ rằng nó có dính dáng đến những thế giới khác.

“Thật ra họ cũng nắm được một chút manh mối trong việc này. Người ta đang nghiên cứu về Bụi. Ồ, phải, ở đây người ta cũng biết về nó. Có một đội ở chính thành phố này đang tìm hiểu nó. Thêm nữa: có một người đàn ông đã biến mất vào mười hay mười hai năm trước trên phía bắc, lực lượng an ninh cho rằng ông ta sở hữu thứ kiến thức mà họ khao khát có được - cụ thể là vị trí của cánh cửa nối giữa các thế giới, như cái em đã đi qua vào ngày hôm nay. Cánh cửa ông ta tìm thấy là cái duy nhất người ta biết tới: em có thể hình dung là ta chưa nói với họ những điều mình biết. Khi sự xáo trộn mới này bắt đầu, họ liền lên đường tìm kiếm người đàn ông kia.

“Và lẽ dĩ nhiên, Marisa ạ, bản thân ta cũng rất tò mò. Ta rất thiết tha được mở rộng kiến thức.”

Will ngồi im như tượng, tim cậu nện mạnh đến mức cậu lo hai người lớn có thể nghe thấy. Ngài Charles đang nói tới chính bố của cậu! Hóa ra đó là chân tướng của những gã đàn ông kia và điều chúng đang tìm kiếm!

Nhưng suốt cả thời gian đó, cậu ý thức được về một thứ khác cũng đang ở trong phòng bên cạnh tiếng nói của Ngài Charles và người phụ nữ. Có một cái bóng đang di chuyển ngang qua sàn nhà, hay là một phần của nó mà cậu có thể thấy phía sau một đầu của ghế sofa và qua những cái chân của chiếc bàn bát giác nhỏ. Nhưng cả Ngài Charles lẫn người phụ nữ đều không hề di chuyển. Cái bóng đang lao đi vơ vẩn khắp nơi, khiến Will lo lắng không yên. Ánh sáng duy nhất trong phòng tới từ một cây đèn tiêu chuẩn bên cạnh lò sưởi, nhờ vậy cái bóng hiện lên rất rõ, nhưng nó không chịu dừng lại đủ lâu để Will đoán ra được nó là gì.

Rồi hai việc xảy đến. Đầu tiên, Ngài Charles nhắc tới chiếc Chân Kế.

“Lấy ví dụ,” hắn nói tiếp câu chuyện đang dang dở, “ta rất tò mò về thiết bị này. Chắc là em có thể cho ta biết nó hoạt động như thế nào.”

Nói rồi hắn đặt Chân Kế lên chiếc bàn bát giác ở một đầu sofa. Will có thể thấy cái máy rất rõ; cậu gần như có thể với tới được nó.

Việc thứ hai xảy ra là cái bóng trở nên bất động. Sinh vật tạo ra cái bóng hẳn đã đậu lên lưng ghế của Phu nhân Coulter, vì ánh sáng chiếu lên nó hắt một cái bóng rõ rệt lên tường. Vào thời điểm sinh vật ấy dừng lại, cậu nhận ra đó là linh thú của người phụ nữ: một con khỉ đang khom người, đầu quay hết bên này đến bên kia, tìm kiếm thứ gì đó.

Will nghe thấy một tiếng hít mạnh từ Lyra đang ở phía sau cậu khi cô bé cũng nhìn thấy nó. Cậu khẽ khàng quay lại và thì thầm:

“Quay lại ô cửa kia rồi đi qua đó vào vườn của hắn. Kiếm lấy vài hòn đá ném lên phòng làm việc để họ quay đi một lúc, như thế tớ có thể lấy được Chân Kế. Rồi chạy trở về ô cửa đó đợi tớ.”

Cô bé gật đầu rồi quay người chạy thật khẽ trên bãi cỏ. Will quay lại.

Người phụ nữ đang nói: “… Hiệu trưởng Học viện Jordan là một ông già lẩm cẩm. Em không thể hiểu tại sao ông ta lại đưa cái máy cho con bé; người ta cần vài năm nghiên cứu chuyên sâu mới có thể hiểu được chút ít về nó. Mà anh vẫn còn nợ em vài thông tin đấy, Carlo. Làm sao anh tìm được nó? Và đứa trẻ đang ở đâu?”

“Ta thấy con bé dùng cái máy trong một bảo tàng của thành phố. Ta nhận ra nó, đương nhiên rồi, sau khi đã thấy nó ở tiệc cocktail của em hồi đó, và nhận ra rằng chắc hẳn con bé đã tìm thấy một cánh cửa. Rồi ta cũng nhận thấy mình có thể lợi dụng nó cho mục đích riêng của bản thân. Vì vậy khi bắt gặp con bé lần thứ hai, ta đã đánh cắp cái máy.”

“Anh thật là thẳng thắn quá.”

“Khỏi cần phải làm bộ làm tịch; hai ta đều là người trưởng thành rồi.”

“Vậy giờ nó đang ở đâu? Nó đã làm gì khi phát hiện ra cái máy biến mất?”

“Nó đến tìm ta, quả là táo gan.”

“Gan thì nó không có thiếu đâu. Vậy anh định làm gì với cái máy? Mục đích đó của anh là gì?”

“Ta nói với con bé rằng nó có thể nhận lại cái máy, nếu nó lấy một thứ cho ta - một thứ mà tự ta thì không thể lấy được.”

“Đó là gì vậy?”

“Ta không biết liệu em…”

Đúng lúc đó thì hòn đá đầu tiên đập vào cửa sổ phòng làm việc.

Tiếng kính vỡ loảng xoảng vang lên đầy thỏa mãn. Không chậm trễ một giây, cái bóng con khỉ nhảy ra khỏi lưng ghế trong lúc hai người lớn đang há hốc mồm kinh ngạc. Một tiếng xoảng khác vang lên, rồi một tiếng nữa, Will cảm thấy cái ghế sofa bị dịch chuyển khi Ngài Charles đứng dậy.

Will nhoài người tới chộp lấy Chân Kế khỏi chiếc bàn nhỏ, nhét nó vào túi rồi lao qua ô cửa sổ. Ngay khi đặt chân lên nền cỏ ở Cittàgazze, cậu lần rờ trong không khí tìm những gờ mép lẩn quất, bình tâm lại, chậm rãi hít thở, luôn luôn ý thức được rằng nguy hiểm chết người chỉ đang ở cách đó vài mét.

Đột nhiên có tiếng rít lên, không phải của con người cũng chẳng phải loài vật, mà còn kinh khủng hơn cả hai, cậu liền biết rằng đó chính là con khỉ đáng ghê tởm. Vào lúc đó cậu đã đóng được gần kín ô cửa, nhưng vẫn còn một khe hở nhỏ ở ngang ngực - rồi cậu bật ngược trở lại, vì qua khe hở đó, một bàn tay nhỏ lún phún lông vàng với những cái móng đen xì đang thò ra, rồi tới một gương mặt: một gương mặt của ác mộng. Bộ răng của con khỉ vàng đang nhe ra, mắt lóe lên hằn học, từ nó tỏa ra luồng ác tâm nồng nặc khiến Will cảm thấy nó gần như một lưỡi mác nhọn hoắt.

Chỉ một giây nữa thôi là con khỉ có thể lọt qua, và thế là hết; nhưng Will vẫn đang cầm con dao, cậu lập tức giơ nó lên rồi chém trái phải, ngang mặt con khỉ - hoặc nơi đã từng là mặt nó nếu con khỉ không thụt lại kịp thời. Nhờ vậy Will đã có thời gian cần thiết để giữ lấy mép ô cửa và ép nó đóng lại.

Thế giới của bản thân đã tan biến, cậu đứng đó đơn độc trong khu công viên sáng ánh trăng của Cittàgazze, thở dốc, run rẩy và sợ hãi đến hồn bay phách lạc.

Nhưng giờ cậu cần phải cứu Lyra. Cậu chạy trở lại ô cửa đầu tiên, cái mà cậu đã mở sang đám cây bụi, rồi nhìn xung quanh. Những cái lá tối thẫm của nguyệt quế và nhựa ruồi chắn ngang tầm nhìn, cậu phải với qua và gạt chúng sang một bên để nhìn được rõ hông nhà, với khung cửa sổ vỡ vụn của phòng làm việc hiện lên sắc nét dưới ánh trăng.

Đúng lúc đó, cậu thấy con khỉ nhảy vòng qua góc của dinh thự, lao vút đi trên nền cỏ với tốc độ của loài mèo, rồi cậu thấy Ngài Charles và người phụ nữ đang bám sát phía sau. Ngài Charles mang theo một khẩu súng lục. Còn người phụ nữ thì hiện lên thật xinh đẹp - Will choáng váng khi nhìn thấy điều đó - yêu kiều dưới ánh trăng, đôi mắt sẫm màu tuyệt đẹp của bà mở to đầy mê đắm, dáng người mảnh khảnh, nhẹ nhàng và thanh nhã; nhưng bà ta vừa búng ngón tay thì con khỉ lập tức dừng lại và nhảy vào vòng tay bà, và cậu thấy được rằng người đàn bà có gương mặt ngọt ngào và con khỉ xấu xa là một thể thống nhất.

Nhưng Lyra biến đâu mất rồi?

Hai người lớn đang nhìn quanh. Người phụ nữ đặt con khỉ xuống và nó bắt đầu quay hướng này liếc hướng kia trên bãi cỏ như thể đang đánh hơi hay tìm dấu chân vậy. Sự tĩnh mịch bao trùm lấy tứ phía. Nếu Lyra đang ở trong đám cây bụi, cô sẽ không thể di chuyển mà không gây ra tiếng động khiến mình bị bại lộ ngay lập tức.

Ngài Charles điều chỉnh gì đó trên khẩu súng của mình với một tiếng cách rất khẽ: chốt an toàn. Hắn ta nhòm vào bụi cây, dường như đang nhìn thẳng vào Will, nhưng rồi ánh mắt hắn lại lướt qua cậu.

Rồi cả hai người lớn quay sang bên trái nhìn, vì con khỉ đã nghe thấy tiếng gì đó. Trong một tích tắc, nó nhảy bổ về phía Lyra hẳn đang trốn, chẳng bao lâu nữa nó sẽ tìm ra cô bé mất thôi…

Nhưng đúng lúc đó con mèo mướp lao ra khỏi bụi rậm và đáp lên cỏ, nó rít lên cảnh cáo.

Con khỉ nghe thấy, vặn người trong không trung như đang bị bất ngờ; dù nó chẳng thể kinh ngạc được bằng chính bản thân Will. Con khỉ đáp xuống, đối diện với con mèo, còn con mèo cong lưng, đuôi giương cao, nó đứng lệch sang một bên, vừa rít lên thách thức vừa phun phì phì.

Con khỉ liền nhảy vào nó. Con mèo chồm lên, vụt trái vụt phải bằng đôi chân xòe móng nhanh tới mức không thể quan sát nổi, và rồi Lyra đã ở bên cạnh Will, đổ nhào qua ô cửa cùng với Pantalaimon bên cạnh. Con mèo rít lên, rồi đến lượt con khỉ cũng rống lên khi bộ móng của con mèo cào lên mặt nó; nó quay đầu rồi nhảy vào vòng tay Phu nhân Coulter, con mèo liền lao biến đi vào đám cây bụi trong thế giới của bản thân và mất tăm.

Lúc đó Will và Lyra đã lọt qua ô cửa. Không chậm trễ, Will lần tìm các mép gần như vô hình trong không khí và nhanh chóng ép chúng lại với nhau, khép cái cửa lại dọc theo chiều dài của nó trong lúc tiếng bước chân giẫm đạp lên những cành cây gãy răng rắc lọt qua khe hở đang thu nhỏ dần.

Cái lỗ khép lại chỉ còn bằng cỡ bàn tay Will, rồi nó được đóng kín, và cả thế giới lại chìm trong im lặng. Cậu bé sụp xuống đầu gối trên nền cỏ đẫm sương rồi dò dẫm tìm chiếc Chân Kế.

“Đây,” cậu nói với Lyra.

Cô bé nhận lấy cái máy. Với bàn tay run rẩy, cậu đẩy con dao vào lại trong bao. Rồi cậu nằm xuống, tứ chi run lẩy bẩy, mắt nhắm lại, cảm nhận ánh trăng đang tưới tắm mình trong ánh sáng bạc của nó, và thấy Lyra đang tháo băng trên tay mình ra rồi buộc nó lại bằng những động tác nhẹ nhàng, khéo léo.

“Ôi, Will,” cậu nghe thấy cô thốt lên, “cảm ơn vì những gì cậu đã làm, vì tất cả những điều đó…”

“Hi vọng con mèo vẫn ổn,” cậu lầm bầm. “Nó giống như Moxie của tớ vậy. Chắc giờ nó đã về nhà rồi. Trở lại thế giới của chính nó. Giờ nó sẽ ổn thôi.”

“Cậu biết tớ nghĩ gì không? Trong một giây tớ đã nghĩ rằng nó là linh thú của cậu. Xét cho cùng thì nó cũng đã làm được việc mà một con linh thú giỏi giang sẽ làm. Chúng ta cứu nó, rồi nó lại cứu sống chúng ta. Đi nào, Will, đừng nằm trên cỏ, ướt lắm. Cậu phải nằm lên một cái giường hẳn hoi nếu không sẽ bị ốm mất. Chúng ta sẽ vào căn nhà lớn ở phía kia. Chắc chắn sẽ có giường, đồ ăn và nhiều thứ khác. Đi nào, tớ sẽ thay băng mới cho cậu, tớ sẽ đặt cà phê lên đun, tớ sẽ làm trứng tráng, bất cứ việc gì cậu muốn, rồi chúng ta sẽ ngủ… Bây giờ khi đã có lại Chân Kế, chúng ta sẽ được an toàn, rồi cậu sẽ thấy. Từ giờ tớ sẽ không làm bất cứ gì khác ngoài giúp cậu tìm lại bố mình, hứa đấy…”

Cô bé đỡ cậu dậy, rồi chúng chậm rãi bước qua khu vườn về phía căn nhà đồ sộ màu trắng lấp lánh dưới ánh trăng.