← Quay lại trang sách

- 11 - Vọng lâu

Tại căn biệt thự trắng đồ sộ trong công viên, Will ngủ chập chờn không yên, bị quấy nhiễu bởi những giấc mơ tràn ngập lo toan nhưng lại không kém phần ngọt ngào, khiến cậu vật lộn muốn thức dậy nhưng lại thèm được ngủ lại. Khi mắt đã mở hoàn toàn, cậu cảm thấy uể oải đến mức gần như chẳng thể cử động nổi, sau đó cậu ngồi dậy, thấy lớp gạc đã bị tuột ra còn giường cậu thì đỏ thẫm.

Cậu khó nhọc bước ra khỏi giường rồi đi qua những vạt nắng mù mịt bụi và sự tĩnh lặng của căn nhà vĩ đại để xuống bếp. Cậu và Lyra không cảm thấy được chào đón bởi những chiếc giường bốn cọc[11] oai nghiêm trong các phòng lớn dưới tầng nên đã ngủ trong các phòng của người phục vụ dưới gác mái, mà chúng thì mất rất lâu để loạng choạng lết tới đây.

“Will…” Cô bé lập tức lên tiếng, giọng đầy lo âu, rồi cô rời khỏi bếp để giúp cậu ngồi xuống ghế.

Cậu thấy choáng váng. Chắc hẳn cậu đã mất rất nhiều máu; ờ mà cũng chẳng cần phải đoán, chứng cứ ở khắp trên người cậu mà. Kể cả các vết thương cũng vẫn đang rỉ máu.

“Tớ vừa mới pha chút cà phê,” cô nói. “Cậu có muốn uống trước không, hay là để tớ quấn băng mới đã? Tớ có thể làm bất cứ điều gì cậu muốn. Ở trong ngăn lạnh có trứng nữa, nhưng tớ không tìm được chút đậu hầm nào cả.”

“Nhà to thế này thì làm gì có mấy món như đậu hầm. Quấn băng cho tớ trước đã. Vòi có nước nóng không? Tớ muốn tắm rửa. Tớ ghét bị mấy thứ này bám đầy người lắm…”

Lyra xả nước nóng ra trong lúc Will cởi đồ, chỉ để lại quần lót. Cậu quá uể oải và chóng mặt để có thể cảm thấy xấu hổ, nhưng Lyra thấy ngượng thay cho cậu nên đã đi ra. Cậu rửa ráy kĩ nhất có thể rồi lau người vào khăn lau bát treo thành hàng bên bếp nấu.

Khi quay lại, Lyra mang theo ít quần áo tìm được cho cậu, chỉ có một chiếc áo và cái quần vải bạt kèm theo đai lưng. Cậu mặc đồ lên còn Lyra thì xé một cái khăn lau bát mới thành từng dải để băng bó lại thật chặt cho cậu. Cô bé đang cực kì lo lắng cho bàn tay cậu: các vết thương không những vẫn đang chảy máu không ngừng, mà phần còn lại của bàn tay còn sưng phồng và đỏ tấy. Nhưng cậu bé chẳng mảy may nhắc đến nó, và cô cũng vậy.

Sau đó cô bé pha chút cà phê và nướng vài lát bánh mì đã cũ, rồi chúng đem đồ ăn vào phòng lớn nhìn xuống thành phố ở phía trước căn nhà. Sau khi đã ăn uống đầy đủ, cậu bé cảm thấy khỏe lên một chút.

“Cậu nên hỏi Chân Kế xem phải làm gì tiếp theo,” cậu nói. “Cậu đã hỏi gì nó chưa vậy?”

“Chưa,” cô bé đáp. “Từ giờ trở đi tớ sẽ chỉ làm những gì cậu yêu cầu. Đêm qua tớ đã nghĩ tới việc làm điều đó, nhưng tớ không làm. Tớ cũng sẽ không làm trừ khi cậu yêu cầu.”

“Ừ, vậy giờ cậu làm đi,” cậu bé nói. “Lúc này ở đây cũng nguy hiểm không kém gì ở thế giới của tớ. Ví dụ đầu tiên là anh trai của Angelica. Và nếu…”

Cậu dừng lại vì thấy cô định nói gì đó, nhưng cô bé cũng dừng lại ngay sau đó. Rồi cô bình tĩnh lại và nói tiếp:

“Will, có một chuyện xảy ra ngày hôm qua mà tớ không nói với cậu. Đáng ra tớ phải nói, nhưng có quá nhiều thứ khác xảy ra. Tớ xin lỗi…”

Rồi cô bé kể cho cậu tất cả những gì mình thấy qua khung cửa sổ trên tháp trong lúc Giacomo Paradisi chăm sóc vết thương cho cậu: Tullio bị lũ Quỷ hút hồn bao vây, Angelica thấy cô đứng bên cửa sổ, ánh nhìn căm hận của con bé và lời đe dọa của Paolo.

“Cậu còn nhớ không,” cô bé nói tiếp, “lần đầu tiên nó nói chuyện với chúng ta ấy? Em trai nó có nói gì đó về việc tất cả bọn chúng đang làm. Thằng bé nói ‘Anh ấy sẽ lấy…’ nhưng chị gái không để cho nó nói hết mà đánh nó, nhớ không? Tớ dám cá nó định nói rằng Tullio đang nhắm đến con dao, và đó là lí do tất cả lũ trẻ tới đây. Vì nếu có con dao, chúng có thể làm bất cứ việc gì, chúng thậm chí còn có thể lớn lên mà không phải sợ hãi lũ Quỷ hút hồn.”

“Sự việc trông như thế nào khi hắn ta bị tấn công?” Will hỏi. Trước sự ngạc nhiên của cô bé, cậu đang rướn người tới trước, ánh mắt đòi hỏi và khẩn nài.

“Hắn ta…” Cô cố gắng nhớ lại chính xác: “Hắn ta bắt đầu đếm các hòn đá trên tường, kiểu như sờ nắn từng viên một vậy… Nhưng việc đó không kéo dài lâu, hắn cuối cùng cũng mất hứng và dừng lại. Sau đó hắn chỉ đứng im như phỗng,” cô kết thúc, nhưng khi thấy biểu hiện của Will, cô hỏi: “Sao thế?”

“Bởi vì… Tớ nghĩ xét cho cùng thì bọn Quỷ hút hồn có lẽ đến từ thế giới của tớ. Nếu chúng khiến người ta hành xử như vậy thì tớ sẽ không hề ngạc nhiên nếu chúng tới từ thế giới của tớ. Rồi khi những người của Hội mở ô cửa đầu tiên, nếu nó dẫn tới thế giới của tớ thì lũ Quỷ hút hồn có thể đã tràn vào từ lúc đó.”

“Nhưng ở thế giới của cậu làm gì có Quỷ hút hồn! Cậu chưa từng nghe nói tới chúng đúng không?”

“Có lẽ chúng không được gọi là Quỷ hút hồn. Có lẽ chúng tớ gọi chúng bằng tên khác.”

Lyra không chắc ý cậu là gì, nhưng cô không muốn ép cậu. Hai má cậu đang ửng đỏ còn đôi mắt thì cay xè.

“Dù sao thì,” cô nói tiếp trong lúc quay đi, “điều quan trọng là Angelica đã thấy tớ đứng ở cửa sổ. Giờ khi đã biết là chúng ta lấy được con dao, nó sẽ đi kể với tất cả bọn chúng. Nó sẽ nghĩ rằng tại chúng ta mà anh trai nó bị Quỷ hút hồn tấn công. Tớ xin lỗi, Will ạ. Đáng ra tớ phải kể với cậu sớm hơn. Nhưng chỉ là có quá nhiều thứ khác…”

“À,” cậu nói, “tớ không nghĩ làm thế thì sẽ có gì khác cả. Hắn đã tra tấn ông già, chỉ cần biết được cách sử dụng con dao, hắn có thể đã giết cả hai chúng ta rồi. Chúng ta phải đánh lại hắn.”

“Chỉ là tớ thấy tội lỗi thôi, Will à. Ý tớ là, hắn ta là anh trai của cô bé. Tớ dám cá nếu mình là chúng, chúng ta cũng sẽ muốn có con dao.”

“Phải,” cậu nói, “nhưng chúng ta không thể quay ngược thời gian và thay đổi điều đã xảy ra được. Chúng ta phải lấy con dao để lấy lại Chân Kế, và nếu có thể có được nó mà không cần chiến đấu, chúng ta sẽ làm.”

“Đúng vậy,” cô nói.

Giống như Iorek Byrnison, Will là một chiến binh thực thụ, nên cô bé sẵn sàng đồng ý với cậu khi cậu nói rằng không chiến đấu sẽ tốt hơn: cô biết rằng đó không phải là tiếng nói của sự hèn nhát, mà là của chiến thuật. Giờ cậu đã bình tĩnh hơn, đôi má cũng đã đỡ đỏ. Cậu đang nhìn ra xa xăm và ngẫm nghĩ.

Rồi cậu nói: “Có lẽ bây giờ việc quan trọng hơn là nghĩ tới Ngài Charles và những gì ông ta sẽ làm, hoặc là Phu nhân Coulter. Nếu bà ta có những vệ sĩ đặc biệt mà họ đã nhắc tới, những binh sĩ bị cắt lìa linh thú ấy, có lẽ Ngài Charles đoán đúng, họ có thể không thu hút lũ Quỷ hút hồn. Cậu biết tớ nghĩ gì không? Tớ nghĩ bọn Quỷ hút hồn đó ăn linh thú của người.”

“Nhưng trẻ con cũng có linh thú mà. Mà chúng lại không tấn công trẻ con. Không thể như vậy được.”

“Thế thì hẳn là có sự khác biệt giữa linh thú của trẻ con và người trưởng thành,” Will nói. “Có khác biệt đúng không? Cậu kể với tớ rằng linh thú của người trưởng thành không thay đổi hình dạng. Chắc hẳn là có liên quan gì đến việc đó. Nếu những binh sĩ của bà ta không có linh thú, chắc tác dụng cũng giống nhau…”

“Đúng rồi!” Cô thốt lên. “Có thể lắm. Dù sao thì bà ta cũng chẳng sợ lũ Quỷ hút hồn đâu. Bà ta chẳng sợ gì hết. Bà ta lại rất thông minh, Will ạ, thật lòng đấy, rất nhẫn tâm và tàn ác, bà ta có thể chỉ huy chúng, tớ dám cá là bà ta có thể. Bà ta có thể ra lệnh cho chúng như ra lệnh với người và chúng sẽ tuân theo, chắc chắn luôn. Ngài Boreal uy quyền và thông minh, nhưng chẳng mấy chốc bà ta sẽ khiến ông ấy phải làm việc mình muốn thôi. Ôi, Will, tớ lại thấy sợ rồi, cứ nghĩ đến việc bà ta có thể sẽ làm… Tớ sẽ hỏi Chân Kế như cậu nói. Tạ ơn chúa chúng ta đã lấy lại được nó.”

Cô bé cởi cái bọc vải nhung rồi trìu mến vuốt ve lớp vàng nặng trịch.

“Tớ sẽ hỏi về bố cậu,” cô nói, “và cách tìm ra ông ấy. Xem này, tớ cho các kim chỉ vào…”

“Không. Hỏi về mẹ tớ trước. Tớ muốn biết bà ấy có ổn không.”

Lyra gật đầu, vặn các cây kim rồi đặt chiếc Chân Kế vào lòng, vén tóc ra sau tai để nhìn xuống và tập trung. Will quan sát cái kim dài quay một cách có chủ đích xung quanh, lao đi rồi dừng lại rồi lại lao đi nhanh như một con chim nhạn đang cho ăn, rồi cậu nhìn sang mắt Lyra, xanh thẳm, dữ dội và tràn ngập sự thông hiểu.

Rồi cô bé chớp mắt và nhìn lên.

“Bà ấy vẫn an toàn,” cô nói. “Người bạn đang trông nom mẹ cậu, bà ấy tốt bụng lắm. Không ai biết mẹ cậu ở đâu, mà người bạn đó thì sẽ không bán đứng bà ấy đâu.”

Will không hề nhận ra mình đã lo lắng đến nhường nào. Nghe tin tốt lành, cậu cảm thấy toàn thân thư thái, và khi chút ít căng thẳng đó rời khỏi cơ thể, cơn đau từ vết thương của cậu lại trở nên nhức nhối hơn.

“Cảm ơn cậu,” cậu bé nói. “Được rồi, giờ thì hỏi về bố tớ đi…”

Nhưng trước cả khi cô kịp bắt đầu, hai đứa nghe thấy một tiếng hét từ bên ngoài.

Chúng lập tức nhìn ra. Tại rìa bên dưới của công viên trước mặt những căn nhà đầu tiên của thành phố là một vành đai bằng cây, có thứ gì đang khuấy động ở đó. Pantalaimon lập tức biến thành một con linh miêu rồi chạy về phía cánh cửa mở, nhìn xuống dưới một cách dữ tợn.

“Là bọn nhóc đấy,” nó kêu lên.

Cả hai cùng đứng bật dậy. Lũ trẻ đang bước ra từ đám cây, từng đứa một, phải đến bốn mươi, năm mươi đứa. Nhiều đứa trong số chúng mang theo gậy gộc. Dẫn đầu đoàn là một thằng bé mặc áo phông kẻ sọc, trong tay nó không phải một cây gậy mà là một khẩu súng lục.

“Angelica kìa,” Lyra thì thầm, chỉ vào con bé.

Angelica đang đi cạnh thằng bé dẫn đoàn, kéo tay nó, thúc nó tiến lên. Ngay phía sau chúng, đứa em trai Paolo đang hét lên đầy phấn khích, những đứa trẻ khác cũng đang hô lớn, nắm đấm vung lên trong không khí. Hai trong số chúng đang lôi theo những khẩu súng trường nặng nề. Will từng thấy trẻ con trong tâm trạng này, nhưng chưa bao giờ thấy nhiều như vậy, và những đứa trẻ ở thị trấn của cậu không mang theo súng.

Chúng đang gào thét, Will có thể nhận ra giọng của Angelica cao vút lấn át tất cả: “Chúng mày giết anh tao và lấy cắp con dao! Lũ giết người! Chúng mày làm cho bọn Quỷ hút hồn tóm được anh ấy! Chúng mày đã giết anh ấy nên bọn tao sẽ giết chúng mày! Đừng hòng trốn thoát! Bọn tao sẽ giết chúng mày giống như chúng mày đã giết anh ấy!”

“Will, cậu có thể cắt một ô cửa!” Lyra khẩn thiết kêu lên, tóm chặt lấy cánh tay lành lặn của cậu. “Chúng ta có thể thoát, dễ dàng…”

“Ừ, rồi chúng ta sẽ ở đâu? Oxford, cách nhà Ngài Charles vài mét, giữa ban ngày ban mặt. Có khi là trong một con phố chính trước mặt một cái xe buýt. Tớ không thể cứ cắt xuyên qua bất cứ đâu rồi mong chờ được an toàn - trước tiên tớ phải nhìn xem chúng ta ở đâu, và việc đó sẽ tốn thời gian. Phía sau căn nhà này có một khu rừng, nếu có thể tới đó trốn vào trong đám cây, chúng ta sẽ được an toàn hơn.”

Lyra nhìn ra ngoài cửa sổ, giận dữ. “Đáng ra tớ phải giết con bé đó từ hôm qua!” Cô kêu lên. “Nó cũng tồi tệ chẳng kém gì ông anh. Tớ muốn…”

“Đừng nói nữa và đi thôi,” Will nói.

Cậu đảm bảo con dao đã được buộc vào đai lưng, còn Lyra thì đeo cái balô nhỏ chứa Chân Kế và những bức thư của bố Will lên. Chúng chạy qua khu sảnh âm vang, dọc theo hành lang vào bếp, qua buồng rửa bát đĩa rồi vào khoảng sân rải sỏi đằng sau nó. Một cánh cổng trên tường dẫn vào một khu vườn bếp, nơi những luống rau và thảo dược nằm cháy khô dưới ánh nắng buổi sáng.

Bìa rừng nằm cách đó vài trăm mét, trên một con dốc trơ ra toàn đất. Trên gò đất nhỏ phía bên trái, gần hơn đám cây, là một tòa nhà nhỏ có cấu trúc hình tròn giống như một ngôi chùa với tầng trên mở ra như ban công vọng cảnh thành phố.

“Chạy thôi,” Will kêu lên, dù cậu muốn nằm xuống nhắm mắt hơn là chạy đi.

Với Pantalaimon bay phía trên để cảnh giới, chúng băng qua bãi cỏ. Nhưng cỏ quá dày và cao đến mắt cá chân khiến Will mới chỉ chạy được vài bước đã thấy chóng mặt đến mức không thể tiếp tục nổi. Cậu đi chậm dần lại.

Lyra ngoái lại nhìn. Lũ trẻ con chưa thấy hai đứa; chúng vẫn đang ở phía trước nhà; có lẽ sẽ mất một lúc để kiểm tra tất cả các phòng…

Đúng lúc đó Pantalaimon rúc lên cảnh báo. Có một thằng bé đang đứng bên ô cửa sổ mở trên tầng hai tòa biệt thự, chỉ vào chúng. Chúng nghe thấy một tiếng hét.

“Đi nào, Will,” Lyra giục.

Cô kéo cánh tay lành lặn của cậu, vừa dìu vừa nhấc cậu lên. Cậu bé cố gắng phản ứng lại, nhưng cậu không còn đủ sức. Cậu chỉ có thể lết đi.

“Được rồi,” cậu nói, “chúng ta không thể đến chỗ đám cây được. Quá xa. Nên chúng ta sẽ tới chỗ cái chùa kia. Nếu đóng cửa lại, có lẽ chúng ta sẽ giữ chúng ở ngoài được đủ lâu để cắt xuyên qua…”

Pantalaimon lao về phía trước, Lyra kinh hoàng gọi theo khiến nó dừng lại. Will gần như có thể thấy mối ràng buộc giữa chúng, con linh thú kéo đi và cô gái phản ứng lại. Cậu loạng choạng đi qua lớp cỏ dày trong lúc Lyra chạy trước để kiểm tra, quay lại giúp rồi lại chạy lên phía trước, cho tới khi chúng lên tới bậc thềm đá quanh ngôi chùa.

Cánh cửa dưới cái cổng nhỏ đã được mở khóa, chúng chạy vào và thấy mình đang ở trong một căn phòng tròn trống không, chỉ có vài bức tượng nữ thần đặt trong các hốc quanh tường. Ở ngay chính giữa là một cầu thang xoắn bằng sắt rèn dẫn qua một khoảng mở để lên tầng trên. Không có chìa để khóa cửa lại, chúng bèn leo lên thang tới sàn của tầng trên. Đó thật ra là một điểm ngắm cảnh, nơi mọi người có thể đến hít thở không khí và ngắm nhìn thành phố; vì ở đó không có cửa sổ hay tường chắn mà chỉ đơn thuần là một loạt khung vòm mở chạy quanh để đỡ mái. Tại mỗi mái vòm, một ngưỡng cửa sổ cao đến thắt lưng đủ rộng để tựa vào, bên dưới chúng là lớp mái cong nghiêng xuống thoai thoải cho tới máng thoát nước.

Nhìn ra ngoài, chúng có thể thấy khoảng rừng ở phía sau, gần đến mức trêu ngươi; cả tòa biệt thự phía dưới, công viên thoáng đãng phía xa rồi đến những lớp mái đỏ nâu của thành phố, với Tháp mọc lên bên trái. Lũ quạ ăn xác thối đang lượn vòng trên không trung phía trên bức tường xám đục lỗ châu mai, Will đột ngột cảm thấy nôn nao khi nhận ra điều gì đã lôi kéo chúng đến đó.

Nhưng không có thời gian để vãn cảnh nữa; đầu tiên chúng phải giải quyết đám trẻ con đang lao về phía ngôi chùa, gào thét trong thịnh nộ và phấn khích. Thằng bé đầu đoàn đi chậm lại rồi giơ khẩu súng lục lên, bắn điên cuồng vài ba phát về phía ngôi chùa rồi chúng lại chạy tiếp, thét lên:

“Quân ăn cướp!”

“Lũ giết người!”

“Chúng tao sẽ giết mày!”

“Bọn mày lấy dao của chúng tao!”

“Chúng mày không đến từ đây!”

“Chuẩn bị chết đi!”

Will không buồn bận tâm. Cậu đã lôi sẵn con dao ra và lanh lẹ cắt một ô cửa sổ nhỏ để xem chúng đang ở đâu - nhưng đành phải lùi lại tức khắc. Lyra cũng nhìn qua rồi thất vọng lùi về. Chúng đang lơ lửng cách mặt đất tầm hai chục mét, phía trên một con đường chính tấp nập xe cộ.

“Đương nhiên rồi,” Will chua chát nói, “bọn mình đã leo lên một con dốc… Chà, ta mắc kẹt rồi. Ta sẽ phải ngăn cho chúng đến đây, vậy thôi.”

Thêm vài giây nữa và những đứa trẻ đầu tiên ùa vào qua cửa. Tiếng chúng hò hét vang vọng trong chùa, càng làm tăng thêm sự điên cuồng của chúng; rồi một tiếng súng vang lên đinh tai nhức óc, thêm một tiếng nữa, tiếng hò hét chuyển sang một tông khác, và cầu thang bắt đầu rung chuyển khi những đứa đầu tiên leo lên.

Lyra đang đờ đẫn thu mình lại bên tường, nhưng Will vẫn nắm chắc con dao trong tay. Cậu bò tới khoảng trống trên sàn rồi với xuống cắt tấm sắt ở bậc trên cùng như thể cắt qua giấy. Không còn gì níu giữ, cầu thang bắt đầu oằn xuống dưới sức nặng của đám trẻ con túm tụm trên đó, nó lắc lư rồi sụp xuống đánh rầm một cái. Thêm nhiều tiếng hét, thêm hỗn loạn; và một lần nữa súng lại nổ, nhưng có vẻ như lần này là do vô tình, vì ai đó đã bị bắn trúng, và tiếng hét là do đau đớn. Will nhìn xuống và thấy một đám hỗn độn những cơ thể đang quằn quại, phủ đầy vữa trát, bụi bặm và máu me.

Chúng không phải là những đứa trẻ đơn lẻ, mà là một khối thống nhất, giống như một đợt triều dâng. Chúng trào lên phía bên dưới, cuồng nộ nhảy nhô, vồ lấy, đe doạ, gào thét, khạc nhổ, nhưng chẳng thể với tới.

Rồi có ai đó gọi, khiến chúng nhìn ra cửa, rồi những đứa có thể cử động được bắt đầu dồn về phía đó, để lại vài đứa bị đè dưới cây cầu thang sắt, hoảng hốt đến ngây người và đang vật lộn để đứng dậy khỏi sàn nhà ngổn ngang gạch đá.

Will sớm nhận ra lí do vì sao chúng bỏ chạy. Có tiếng lạo rạo phát ra từ phía mái nhà bên ngoài những khung vòm, cậu liền chạy tới bên ngưỡng cửa sổ và thấy đôi tay đầu tiên tóm lấy mép ngói và kéo lên. Có ai đó đang đẩy phía sau, rồi một cái đầu và một đôi tay nữa thò lên khi chúng trèo qua vai và lưng của những đứa bên dưới để bò lên mái như kiến vỡ tổ.

Nhưng sống của những miếng ngói khiến việc đi lại rất khó khăn, những đứa đầu tiên bò lên bằng tay và đầu gối, cặp mắt điên dại của chúng không rời khỏi mặt Will. Lyra đến bên cậu bé, còn Pantalaimon thì gầm ghè trong dạng báo đốm, bàn chân đặt trên ngưỡng cửa, khiến những đứa đi tiên phong ngập ngừng. Nhưng chúng vẫn tiến lên, càng ngày càng đông.

Một đứa nào đó đang gào lên “Giết! Giết! Giết!” và rồi những đứa khác hùa theo, âm thanh ngày càng lớn hơn, những đứa trên mái nhà bắt đầu giậm chân uỳnh uỳnh theo nhịp trên lớp ngói, nhưng chúng không dám lại gần khi phải đối mặt với con linh thú đang gầm gừ. Đột nhiên một miếng ngói vỡ ra, khiến thằng bé đang đứng trên đấy trượt chân ngã, những đứa bên cạnh liền nhặt lấy mảnh vỡ và liệng về phía Lyra.

Cô chúi người xuống, mảnh ngói bể tan tành trên cái cột bên cạnh và rắc lên người cô một cơn mưa những mảnh vỡ. Will để ý thấy tay vịn cầu thang quanh mép của khoảng hở trên sàn, cậu cắt lấy hai miếng dài tầm cây kiếm rồi đưa một miếng cho Lyra. Cô bé quăng thật lực vào má đầu thằng bé đầu tiên, nó ngã ngay lập tức, nhưng rồi một đứa khác lại đến, và đó là Angelica, tóc đỏ, mặt trắng dã, ánh mắt điên loạn; con bé trèo lên ngưỡng cửa sổ, nhưng Lyra đã đâm mạnh thanh tay vịn vào người và khiến nó ngã ngửa trở lại.

Will cũng đang làm y hệt. Con dao đang cắm trong bao trên đai lưng, cậu dùng thanh sắt phang, vụt, đâm, nhưng trong lúc vài đứa ngã xuống, những đứa khác cứ liên tục thay thế chúng, và ngày càng thêm những đứa đang trèo lên mái từ phía dưới.

Rồi thằng bé mặc áo phông kẻ sọc xuất hiện, nhưng nó đã làm mất khẩu súng, hay có lẽ đã hết đạn. Tuy nhiên, khi mắt nó chạm mắt Will, cả hai đứa đều biết chuyện gì sắp xảy đến: chúng sẽ giao đấu, cuộc chiến sẽ rất tàn bạo và chết chóc.

“Lên nào,” Will nói, hăng hái muốn giao chiến, “tới đây đi…” Chỉ một giây nữa là chúng sẽ lao vào nhau.

Nhưng rồi chuyện kì quặc nhất xảy đến: một con ngỗng tuyết trắng muốt vĩ đại sà xuống thấp, đôi cánh dang rộng, nó gọi lớn đến mức cả những đứa trẻ trên mái nhà cũng nghe thấy qua tiếng ồn ào hỗn loạn và quay lại nhìn.

“Kaisa!” Lyra mừng rỡ reo lên, vì đó chính là linh thú của Serafina Pekkala.

Con ngỗng tuyết lại gọi, một tiếng kêu lanh lảnh choán cả bầu trời, rồi nó vòng lại và lượn cách thằng bé mặc áo phông kẻ sọc chỉ vài phân. Thằng bé sợ hãi ngã lăn chỏng ra rồi trượt xuống qua rìa mái. Những đứa khác cũng bắt đầu hét lên báo động, vì có thứ gì đó khác đang bay trên trời. Về phần Lyra, khi nhìn thấy những hình dáng màu đen nhỏ xíu không hiểu từ đâu bay ra, cô reo vang và hét lên sung sướng:

“Serafina Pekkala! Ở đây! Giúp chúng cháu! Chúng cháu ở đây! Trong chùa…”

Không khí rít lên một tiếng rồi vô số mũi tên, thêm nhiều tên nữa nhanh chóng nối tiếp, rồi cả chục mũi khác nữa lại được phóng ra nhanh đến nỗi tất cả đều cùng lúc bay trong không khí, bắn vào mái chùa bên trên phòng trưng bày và cắm xuống với âm thanh rền vang như búa nện. Kinh ngạc và hoang mang, những đứa trẻ trên mái nhà cảm thấy như trong một khoảnh khắc, toàn bộ sự hiếu chiến đã rời bỏ chúng, để cho nỗi kinh hoàng ùa vào choán chỗ: những người phụ nữ vận đồ đen đang ồ ạt tấn công chúng từ trên không là gì? Làm sao chuyện này xảy ra được? Họ là ma quỷ sao? Có phải một loại Quỷ hút hồn mới không?

Vậy là chúng vừa rên rỉ, khóc lóc, vừa nhảy xuống khỏi mái chùa, có đứa thì rơi xuống một cách vụng về rồi tập tễnh lết đi trong khi những đứa khác lăn xuống dốc và lao đi an toàn, nhưng chúng không còn là một đám đông mà chỉ là rất nhiều trẻ con tủi nhục và sợ hãi. Một phút sau khi con ngỗng tuyết xuất hiện, đứa trẻ cuối cùng đã rời khỏi ngôi chùa và âm thanh duy nhất còn lại là tiếng gió lùa qua những cành cây của các phù thủy đang lượn vòng phía trên.

Will nhìn lên trong kinh ngạc, quá sửng sốt để lên tiếng, nhưng Lyra lại đang nhảy cẫng lên và vui sướng gọi lớn:

“Serafina Pekkala! Làm thế nào cô tìm được chúng cháu vậy? Cảm ơn cô, cảm ơn cô! Chúng định giết bọn cháu! Hãy xuống đây và đáp…”

Nhưng Serafina và những người khác lắc đầu rồi lại bay lên thành vòng thật cao phía trên. Con linh thú ngỗng tuyết lượn ngược lại rồi bay xuống phía mái chùa, đôi cánh đồ sộ đập hướng vào trong để giảm tốc, rồi lạch cạch đáp xuống trên những phiến ngói bên dưới ngưỡng cửa.

“Xin chào, Lyra,” nó cất tiếng. “Serafina Pekkala không thể xuống đất được, cả những người khác cũng thế. Nơi này tràn ngập Quỷ hút hồn - phải đến một trăm con hoặc hơn đang bao vây tòa nhà, thêm nhiều nữa đang trồi lên trên cỏ. Cô không nhìn thấy chúng sao?”

“Không! Chúng tôi không thể nhìn thấy chúng!”

“Chúng tôi đã mất một phù thủy rồi. Không thể mạo hiểm thêm nữa được. Hai người có thể xuống khỏi tòa nhà này không?”

“Nếu chúng tôi nhảy xuống khỏi mái như bọn chúng đã làm. Nhưng làm thế nào mọi người tìm được chúng tôi? Với cả…”

“Đủ rồi. Có nhiều phiền toái to lớn hơn đang đến. Cố gắng trèo xuống nhanh nhất có thể rồi đi về phía rừng cây đi.”

Chúng trèo qua ngưỡng cửa sổ rồi đi ngang xuống qua lớp ngói vỡ vụn để tới máng nước. Nó không cao lắm, bên dưới lại là cỏ, với một con dốc thoải dẫn ra khỏi tòa nhà. Lyra nhảy trước rồi Will theo sau, lăn tròn lại cố gắng bảo vệ bàn tay đang chảy máu không ngừng và nhức nhối khủng khiếp của mình.

Băng đeo của cậu lại bị tuột ra và đang kéo thành dải phía sau, trong lúc cậu đang cố gắng cuộn nó lại, con linh thú ngỗng tuyết đáp xuống bãi cỏ bên cạnh cậu.

“Lyra, ai đây?” Kaisa hỏi.

“Đó là Will. Cậu ấy sẽ đi cùng với chúng ta…”

“Tại sao lũ Quỷ hút hồn lại né tránh cậu?” Con linh thú ngỗng nói trực tiếp với Will.

Vào lúc này Will đã gần như không còn ngạc nhiên về bất cứ điều gì nữa rồi, cậu đáp: “Tôi không biết. Chúng tôi không thể thấy chúng. Không, đợi đã!” Rồi cậu đứng dậy, một suy nghĩ đột ngột dội tới. “Bây giờ chúng đang ở đâu?” Cậu hỏi. “Con gần nhất đang ở đâu?”

“Cách đây mười bước, dưới con dốc,” con linh thú đáp. “Rõ ràng là chúng không muốn đến gần hơn.”

Will rút con dao ra rồi nhìn về hướng đó, cậu nghe thấy con linh thú rít lên vì ngạc nhiên.

Nhưng Will không làm được việc mình định làm, vì cùng lúc đó một phù thủy đã đáp cành thông mây lên bãi cỏ bên cạnh cậu. Cậu không sững sờ về việc cô bay lượn nhiều bằng dáng vẻ yêu kiều đến đáng kinh ngạc của cô, về ánh nhìn trong trẻo đáng yêu nhưng lại lạnh lùng dữ dội cũng như đôi tay chân trần trắng ngần của cô, thật trẻ trung, nhưng lại không còn trẻ chút nào.

“Tên cháu là Will?” Cô lên tiếng.

“Vâng, nhưng…”

“Tại sao lũ Quỷ hút hồn lại sợ cháu?”

“Vì con dao. Con gần nhất ở đâu? Cho cháu biết đi! Cháu muốn giết nó!”

Nhưng Lyra đã lao tới trước khi cô phù thủy kịp trả lời.

“Serafina Pekkala!” Cô bé gào lên rồi vòng tay quanh Serafina, ôm chặt đến mức khiến cô phù thủy phá lên cười lớn và hôn lên đỉnh đầu cô. “Ôi, Serafina, cô từ đâu mà đến như thế vậy? Chúng cháu - những đứa trẻ đó - chúng chỉ là trẻ con mà đã định giết bọn cháu - cô có thấy chúng không? Bọn cháu cứ nghĩ mình sắp chết rồi cơ, và - ôi, thật mừng vì cô đã đến! Cháu cứ nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại được cô nữa!”

Serafina Pekkala nhìn qua đầu Lyra tới nơi lũ Quỷ hút hồn rõ ràng đang túm tụm lại cách đó không xa, rồi quay sang nhìn Will.

“Giờ thì nghe này,” cô nói, “có một cái hang trong khu rừng này, không xa đâu. Trèo lên dốc rồi men theo đỉnh về phía bên trái. Chúng ta có thể mang Lyra đi cùng một đoạn ngắn, nhưng cháu thì quá lớn: các cháu sẽ phải đi bộ thôi. Lũ Quỷ hút hồn sẽ không đi theo đâu - chúng không thấy được khi chúng ta ở trên không trung, mà chúng thì lại sợ cháu. Chúng ta sẽ gặp hai cháu ở đó - đi bộ sẽ mất tầm nửa tiếng.”

Nói rồi cô lại vọt lên không trung. Will che mắt để quan sát cô và những hình dáng tả tơi thanh lịch khác lượn vòng trong không khí rồi lao đi qua những ngọn cây.

“Ôi, Will, giờ thì chúng ta an toàn rồi! Có Serafina Pekkala ở đây là ổn rồi!” Lyra kêu lên. “Tớ không bao giờ nghĩ mình lại có thể gặp lại cô ấy - cô ấy đến đúng lúc quá phải không? Giống hệt như trước đây, ở Bolvangar…”

Vừa ríu rít nói chuyện một cách vui vẻ như thể đã quên bẵng mất cuộc chiến, cô vừa dẫn đường lên con dốc về phía khu rừng. Will chỉ lặng lẽ đi theo. Bàn tay cậu đang nhức nhối dữ dội, và cứ mỗi lần nhói lên, cậu lại mất một chút máu. Cậu ôm nó lên ngang ngực và cố gắng không nghĩ về nó.

Quãng đường tốn không phải nửa tiếng mà là một tiếng bốn mươi lăm phút, vì Will phải dừng lại nghỉ vài lần. Khi tới được hang động, chúng thấy một đống lửa, một con thỏ đang được quay nướng, và Serafina Pekkala đang quấy thứ gì đó trong một ấm sắt nhỏ.

“Cho ta xem vết thương của cháu nào,” là điều đầu tiên cô nói với Will, cậu không nói không rằng mà chìa tay ra.

Pantalaimon trong hình dạng mèo chăm chú nhìn một cách hiếu kì, nhưng Will thì quay mặt đi. Cậu không muốn nhìn những ngón tay bị cắt lìa của mình.

Các phù thủy khẽ trao đổi với nhau, rồi Serafina Pekkala nói: “Thứ vũ khí gì đã gây ra vết thương này vậy?”

Will với lấy con dao rồi lặng lẽ đưa nó cho cô. Những người đồng hành của cô nhìn nó đầy kinh ngạc và ngờ vực, vì họ chưa từng thấy một con dao nào với cái lưỡi như thế.

“Cái này sẽ cần nhiều hơn là thảo dược để có thể chữa lành được. Nó cần một câu thần chú,” Serafina Pekkala nói. “Được rồi, chúng ta sẽ chuẩn bị một câu. Nó sẽ sẵn sàng khi mặt trăng mọc. Trong lúc đó, cháu nên ngủ một chút.”

Cô phù thủy đưa cho cậu cái cốc nhỏ bằng sừng, chứa một thứ thuốc nóng hổi có vị đắng đã được trung hòa nhờ mật ong, chẳng mấy chốc cậu đã nằm xuống và chìm sâu vào giấc ngủ. Cô phù thủy đắp lá lên người cậu rồi quay sang Lyra lúc này vẫn đang gặm thịt thỏ.

“Nào, Lyra,” cô nói, “kể cho ta nghe cậu bé này là ai, và cháu biết gì về thế giới này, cả về con dao của cậu ta nữa.”

Lyra hít một hơi sâu rồi bắt đầu.