- 12 - Ngôn ngữ màn hình
“Bà nói lại xem nào,” Tiến sĩ Oliver Payne nói trong phòng thí nghiệm nhỏ nhìn ra công viên. “Hoặc là tôi không nghe rõ hoặc là bà đang nói chuyện tầm xàm. Một đứa trẻ từ thế giới khác ư?”
“Đó là điều cô bé nói. Được rồi, nó ngớ ngẩn thật, nhưng hãy nghe này, Oliver, được chứ?” Tiến sĩ Mary Malone nói. “Cô bé biết về Bóng. Cô bé gọi chúng - nó - cô bé gọi đó là Bụi, nhưng chỉ là cùng một thứ thôi. Đó là những hạt Bóng của chúng ta. Mà tôi nói ông nghe, khi cô bé đeo các cực điện kết nối với Động, màn hình đã hiển thị những thứ cực kì phi thường: các hình ảnh, biểu tượng… Cô bé cũng có một thiết bị, một vật dạng như la bàn làm bằng vàng, với các biểu tượng khác nhau quanh viền. Cô bé nói mình có thể đọc vật đó theo cùng một cách, và nó cũng biết tĩnh tâm nữa, biết rất sâu sắc.”
Lúc đó đang là giữa buổi sáng. Vị học giả Tiến sĩ Malone của Lyra đang đỏ mắt vì thiếu ngủ, còn người đồng nghiệp vừa mới trở về từ Geneva của bà thì nôn nóng muốn được nghe nhiều hơn, ông vừa nghi ngờ vừa thấy lo lắng.
“Vấn đề là, Oliver ạ, cô bé đã giao tiếp với chúng. Chúng có ý thức. Và chúng có thể phản hồi lại. Ông có nhớ những cái sọ của mình không? Cô bé nói với tôi về vài cái sọ trong Bảo tàng Sông Pitt - nhờ cái vật như la bàn, cô bé phát hiện ra rằng chúng lâu đời hơn rất nhiều so với những gì Bảo tàng nói, còn có các hạt Bóng…”
“Đợi chút đã. Cho tôi một chút kết cấu đi đã. Bà đang nói cái gì vậy? Bà nói rằng cô bé khẳng định lại những thứ chúng ta đã biết, hay rằng nó cho chúng ta biết điều gì đó mới mẻ?”
“Cả hai. Tôi không biết nữa. Nhưng giả sử như có điều gì đó đã xảy ra vào ba mươi, bốn mươi nghìn năm trước. Trước cả lúc đó đã tồn tại các hạt Bóng, điều đó thì rõ rồi - chúng đã xuất hiện kể từ vụ nổ Big Bang - nhưng không có cách tự nhiên nào để khuếch đại ảnh hưởng của chúng tại cấp độ của chúng ta, cấp độ của loài người. Và rồi một điều gì đó đã xảy ra, tôi không thể hình dung ra nổi nó là cái gì, nhưng nó có liên quan đến sự tiến hóa. Do đó dẫn đến những cái sọ của ông - nhớ chứ? Không có Bóng trước thời gian đó, sau đó thì rất nhiều? Rồi những cái sọ mà đứa bé tìm thấy trong Bảo tàng, những cái mà nó kiểm tra bằng dụng cụ giống la bàn của mình. Nó cũng nói với tôi như vậy. Ý tôi muốn nói là vào khoảng thời gian đó, bộ não con người đã trở thành phương tiện lí tưởng cho quá trình khuếch đại đó. Đột nhiên chúng ta trở nên có ý thức.”
Tiến sĩ Payne nghiêng chiếc cốc nhựa của mình rồi uống nốt chỗ cà phê.
“Sao nó lại phải xảy ra đúng vào thời gian đó?” Ông hỏi. “Sao đột nhiên lại là ba mươi lăm nghìn năm trước?”
“Ồ, ai mà biết được chứ? Chúng ta đâu phải những nhà cổ sinh vật học. Tôi không biết, Oliver ạ, tôi chỉ suy đoán thôi. Ông không cho rằng ít nhất thì nó cũng có khả năng sao?”
“Còn viên cảnh sát này nữa. Kể cho tôi về ông ta đi.”
Tiến sĩ Malone dịu mắt. “Tên ông ta là Walters,” bà nói. “Ông ta tự nhận mình tới từ chi nhánh Đặc biệt. Tôi nghĩ đó là chính trị hay gì đó?”
“Khủng bố, đảo chính, tình báo… Tất cả những thứ đó. Cứ nói tiếp đi. Ông ta muốn gì? Tại sao ông ta lại đến đây?”
“Vì cô bé kia. Ông ta nói đang tìm kiếm một cậu bé khoảng tầm cùng tuổi, nhưng không nói lí do, và người ta đã thấy cậu bé này đi cùng với cô bé đã tới đây. Nhưng ông ta cũng đang toan tính một việc khác, Oliver ạ, ông ta biết về nghiên cứu của chúng ta, thậm chí còn hỏi…”
Chuông điện thoại reo vang. Bà dừng bặt lại và nhún vai, Tiến sĩ Payne nhấc máy trả lời. Ông nói ngắn gọn rồi đặt nó xuống và nói: “Chúng ta có khách.”
“Ai vậy?”
“Không phải một cái tên mà tôi biết. Ngài Ai đó Gì đấy. Nghe này, Mary, tôi sắp nghỉ rồi, bà nhận ra điều đó phải không?”
“Người ta đã đề nghị ông một công việc.”
“Phải. Tôi phải nhận nó. Hẳn là bà hiểu điều đó.”
“Chà, vậy thì chuyện này kết thúc rồi.”
Ông xòe hai tay ra một cách bất lực và nói: “Nói thẳng nhé… Tôi chẳng thể thấy chút ý nghĩa nào trong cái thứ mà bà vừa mới đề cập đến. Những đứa trẻ từ thế giới khác và các hạt Bóng hóa thạch… Toàn bộ chuyện này thật điên rồ. Tôi không thể dính dáng vào được. Tôi có sự nghiệp của mình, Mary ạ.”
“Còn những cái sọ ông đã kiểm tra thì sao? Cả những hạt Bóng quanh bức tượng bằng ngà nữa?”
Ông lắc đầu rồi quay lưng lại. Trước khi ông kịp trả lời thì có tiếng gõ lên cửa, ông gần như tỏ ra nhẹ nhõm khi mở cửa.
Ngài Charles cất tiếng: “Chúc một ngày tốt lành. Tiến sĩ Payne? Tiến sĩ Malone? Tên tôi là Charles Latrom. Các vị thật tử tế khi đồng ý gặp tôi một cách đường đột thế này.”
“Xin mời vào,” Tiến sĩ Malone mệt mỏi nói, bà đang rất bối rối. “Có phải Oliver đã nói là Ngài Charles không? Chúng tôi có thể giúp gì được cho ông?”
“Có thể là tôi làm được gì đó giúp cho các vị,” ông ta nói. “Tôi hiểu rằng các vị đang chờ đợi kết quả đơn xin cấp vốn của mình.”
“Làm sao ông biết được việc đó?” Tiến sĩ Payne ngạc nhiên.
“Tôi đã từng là một viên chức nhà nước. Lẽ đương nhiên tôi quan tâm đến việc chỉ đạo chính sách về khoa học. Tôi vẫn còn giữ một vài mối trong ngành, và tôi nghe nói rằng… Tôi ngồi xuống được chứ?”
“Ồ, vâng,” Tiến sĩ Malone nói. Bà kéo một cái ghế ra rồi ông ta ngồi xuống như thể đang điều hành một cuộc họp vậy.
“Cảm ơn bà. Tôi nghe qua một người bạn - tốt hơn hết tôi không nên nhắc đến tên ông ấy; Luật Bảo mật Chính quyền bao gồm đủ các thứ xuẩn ngốc - tôi được biết rằng đơn xin của các vị đang được xem xét, và những gì tôi nghe được về nó cuốn hút đến mức tôi phải thú nhận rằng mình đã yêu cầu được xem một phần công trình của các vị. Tôi biết là mình chẳng có liên quan gì, ngoại trừ việc tôi vẫn hoạt động như một dạng cố vấn không chính thức, nên tôi dùng nó làm cái cớ. Quả thật những gì đã thấy khiến tôi mê mẩn.”
“Có phải ông cho rằng chúng tôi sẽ thành công không?” Tiến sĩ Malone nói, ngả người về trước, háo hức muốn tin ông ta.
“Đáng tiếc là không. Tôi phải nói thẳng. Họ không sẵn lòng nối lại trợ cấp cho các vị đâu.”
Tiến sĩ Malone sụp vai xuống. Tiến sĩ Payne đang quan sát người đàn ông với sự hiếu kì và cảnh giác.
“Vậy vì sao ông lại tới đây?” Ông tiến sĩ hỏi.
“À, các vị thấy đấy, người ta vẫn chưa chính thức đưa ra quyết định. Xem chừng không có vẻ hứa hẹn lắm, mà tôi phải thực lòng với các vị: họ không thấy chút tương lai nào trong việc chi trả cho một công trình như thế này. Tuy nhiên, khả năng là nếu có ai đó biện hộ cho trường hợp của các vị, họ sẽ nhìn nó theo cách khác đi.”
“Một người biện hộ ư? Ý ông là chính ông sao? Tôi không hề biết nó hoạt động như vậy,” Tiến sĩ Malone đứng dậy nói. “Tôi cứ nghĩ người ta tiến thành bình duyệt và nhiều thứ khác nữa…”
“Về nguyên tắc thì là như vậy, đương nhiên rồi,” Ngài Charles nói, “nhưng cũng rất hữu ích khi biết được rằng những ủy ban này làm việc dựa trên thực tiễn nữa. Và biết được ai ở phía họ. Vâng, tôi đây. Tôi cực kì hứng thú với công trình của các vị, tôi cho rằng nó có thể rất giá trị, và hẳn nhiên là cần được tiếp tục. Các vị sẽ cho phép tôi thay mặt các vị thực hiện thuyết trình chứ?”
Tiến sĩ Malone cảm thấy như một thủy thủ đang sắp chết đuối thì vớ được đai cứu sinh. “Chao ôi… Vâng! Trời ạ, đương nhiên rồi! Cảm ơn ông… Ý tôi là, ông có thực sự cho rằng điều đó sẽ tạo ra sự khác biệt không? Tôi không có ý giả định rằng… Tôi không biết mình định nói gì nữa. Vâng, đương nhiên rồi!”
“Chúng tôi sẽ phải làm gì?” Tiến sĩ Payne hỏi.
Tiến sĩ Malone ngạc nhiên nhìn ông. Chẳng phải Oliver vừa nói ông sắp đến Geneva làm việc sao? Nhưng dường như ông hiểu Ngài Charles rõ hơn là bà, vì một vẻ đồng loã lóe lên giữa họ, và Oliver cũng ngồi xuống.
“Tôi mừng là các vị đồng ý với ý kiến của tôi,” ông già nói. “Các vị nói đúng. Có một hướng mà tôi sẽ đặc biệt vui mừng được thấy các vị đi theo. Và trong trường hợp chúng ta đồng thuận, tôi thậm chí có thể tìm cho các vị thêm một chút tiền từ một nguồn hoàn toàn khác.”
“Khoan, khoan,” Tiến sĩ Malone nói, “đợi một chút đã. Tiến trình của nghiên cứu này là một việc quan trọng đối với chúng tôi. Tôi hoàn toàn sẵn lòng thảo luận về các kết quả, nhưng không phải là hướng đi. Chắc hẳn ông có thấy…”
Ngài Charles xòe hai bàn tay ra vẻ tiếc nuối rồi đứng dậy. Oliver Payne cũng đứng lên, lo lắng.
“Không, xin ông, Ngài Charles,” ông nói, “tôi đảm bảo Tiến sĩ Malone sẽ nghe ông nói. Mary, vì chúa, lắng nghe một chút có mất gì đâu. Việc đó lại có thể tạo ra khác biệt hoàn toàn.”
“Tôi tưởng ông sắp đi Geneva?” Bà thắc mắc.
“Geneva?” Ngài Charles thốt lên. “Một nơi ưu tú. Rất nhiều cơ hội ở đó. Rất nhiều tiền nữa. Đừng để tôi giữ chân ông.”
“Không, không, việc đó chưa được quyết định,” Tiến sĩ Payne vội vàng nói. “Vẫn còn nhiều thứ cần phải thảo luận - tất cả vẫn còn có thể thay đổi. Ngài Charles, xin mời ngồi. Tôi lấy cho ông chút cà phê được chứ?”
“Ông thật tử tế,” Ngài Charles nói rồi ngồi xuống trở lại, với không khí của một con mèo đang mãn nguyện.
Lần đầu tiên Tiến sĩ Malone nhìn rõ ông ta. Bà thấy một người đàn ông đang ở cuối những năm sáu mươi tuổi, thành đạt, tự tin, ăn mặc đẹp, quen với mọi thứ ở tầm tốt nhất, quen với việc đi lại giữa những con người quyền lực và thì thầm vào những đôi tai quan trọng. Oliver nói đúng: ông ta có muốn một thứ gì đó. Và họ sẽ không có được sự trợ giúp của ông ta nếu không làm ông ta thỏa mãn.
Bà khoanh tay lại.
Tiến sĩ Payne đưa cho ông già một cái cốc rồi nói: “Xin thứ lỗi, nó khá tầm thường…”
“Không đâu. Tôi nói tiếp được chứ?”
“Vâng, xin mời ông,” Tiến sĩ Payne đáp.
“À, tôi hiểu rằng các vị đã có những khám phá tuyệt vời trong lĩnh vực ý thức. Phải, tôi biết, các vị vẫn chưa công bố điều gì cả, và xem chừng vẫn còn một chặng đường dài từ cái có vẻ như là đối tượng nghiên cứu của các vị. Dù vậy, tiếng lành vẫn đồn xa. Tôi đặc biệt có hứng thú với điều đó. Tôi sẽ rất hài lòng nếu, giả như, các vị tập trung nghiên cứu của mình về việc chi phối ý thức. Thứ hai, giải thiết đa thế giới - Everett, các vị nhớ chứ, năm 1957 hay khoảng đó; tôi tin rằng các vị đang trên đường đạt tới một thứ có thể đẩy học thuyết đó đi xa hơn rất nhiều. Ngoài ra, lĩnh vực nghiên cứu đó thậm chí có thể còn thu hút được vốn phòng vệ, thứ mà có lẽ các vị đều biết là cho đến giờ vẫn còn rất dồi dào, và chắc chắn là không phải trải qua những quá trình xin xỏ mệt mỏi này.
“Đừng mong tôi nói ra những nguồn thông tin của mình,” ông nói tiếp, bàn tay giơ lên khi Tiến sĩ Malone ngả người về trước, định nói gì đó. “Tôi đã nhắc tới Luật Bảo mật Chính quyền; một điều luật tẻ nhạt nhưng lại không thể không tuân theo. Tôi tự tin kì vọng vào những bước tiến trong lĩnh vực đa thế giới. Tôi cho rằng các vị là những người sẽ làm được điều đó. Và thứ ba, có một vấn đề đặc biệt gắn với một cá nhân. Một đứa bé.”
Ông ta dừng lại ở đó rồi hớp một ngụm cà phê. Tiến sĩ Malone không nói nổi. Bà tái nhợt đi dù bản thân không nhận ra, nhưng bà biết rằng mình cảm thấy muốn ngất.
“Vì nhiều lí do khác nhau,” Ngài Charles tiếp tục. “Tôi đang giữ liên lạc với cục tình báo. Họ quan tâm đến một đứa trẻ, một bé gái, sở hữu một dụng cụ phi thường, một thiết bị khoa học cổ xưa, chắc chắn là bị lấy trộm, nó nên được những bàn tay đáng tin cậy nắm giữ. Còn có một thằng bé tầm cùng tuổi - mười hai hay gì đó - đang bị truy nã vì có dính líu đến tội danh giết người. Đương nhiên người ta sẽ tranh cãi về việc liệu một đứa trẻ ở tuổi đó có thể giết người được hay không, nhưng chắc chắn nó đã giết ai đó. Mà người ta đã nhìn thấy thằng bé đi với đứa con gái.
“Vậy, Tiến sĩ Malone, có thể bà đã bắt gặp một trong số chúng. Cũng có thể là bà đang nghiêng về hướng kể lại với cảnh sát những điều mình biết. Nhưng bà sẽ giúp ích rất nhiều nếu nói riêng cho tôi. Tôi có thể đảm bảo cho những người có thẩm quyền thích hợp lo chuyện này một cách hiệu quả và nhanh chóng, không có mấy vụ công khai ngớ ngẩn trên báo khổ nhỏ. Tôi biết là Thanh tra Walters đã tới gặp bà vào ngày hôm qua, và tôi cũng biết rằng đứa con gái đã xuất hiện - bà thấy đấy, tôi biết mình đang nói cái gì. Tôi sẽ biết, ngay lập tức, nếu bà gặp lại nó; nếu bà không nói với tôi, tôi cũng sẽ biết. Sẽ rất khôn ngoan nếu bà suy nghĩ thật kĩ càng về điều đó, và nhớ lại thật rõ những điều cô bé nói và làm lúc ở đây. Đây là một vấn đề thuộc an ninh quốc gia. Bà hiểu ý tôi rồi đấy.
“Tôi sẽ dừng ở đây. Đây là danh thiếp của tôi để mọi người có thể liên lạc. Tôi sẽ không để việc này quá lâu; như hai người đã biết, hội đồng cấp vốn sẽ họp vào ngày mai. Nhưng mọi người có thể liên lạc với tôi bằng số điện thoại này bất cứ lúc nào.”
Ông ta đưa danh thiếp cho Oliver Payne rồi thấy rằng Tiến sĩ Malone vẫn đang khoanh tay nên bèn đặt một tấm lên trường kỉ cho bà. Tiến sĩ Payne giữ cửa để ông ta đi ra. Ngài Charles đặt chiếc mũ Panama lên đầu, vỗ nhẹ lên nó, mỉm cười rạng rỡ với cả hai người rồi đi ra.
Sau khi đã đóng cửa lại, Tiến sĩ Payne kêu lên: “Mary, bà điên rồi sao? Cư xử như thế là sao chứ?”
“Ông nói sao cơ? Ông không bị cái lão già ghê sợ đó lừa phỉnh đấy chứ?”
“Bà không thể từ chối những lời đề nghị như vậy được! Bà có muốn dự án này sống sót không đó?”
“Đó không phải là một đề nghị,” bà nóng nảy nói, “đó là tối hậu thư. Làm theo lời ông ta, hoặc là dẹp hết. Mà vì Chúa, Oliver ạ, tất cả những lời đe dọa và ẩn ý không quá tinh vi về an ninh quốc gia và những thứ khác - ông không thấy nó sẽ dẫn đến đâu sao?”
“Trời, tôi nghĩ tôi có thể thấy rõ hơn bà đó. Nếu bà nói từ chối, người ta sẽ không đóng cửa chỗ này. Họ sẽ chiếm luôn nó. Nếu họ có hứng thú như ông ta nói, họ sẽ muốn nó được tiếp tục tiến hành. Nhưng chỉ khi tuân theo điều kiện của họ.”
“Nhưng những điều kiện của họ sẽ là… Vì chúa, là phòng vệ đấy - người ta muốn tìm những phương thức mới để giết người. Ông nghe ông ta nói gì về ý thức rồi đấy: ông ta muốn chi phối nó. Tôi sẽ không dính líu gì vào đó đâu, Oliver ạ, không bao giờ.”
“Đằng nào thì họ cũng sẽ làm thế thôi, còn bà thì sẽ mất việc. Nếu ở lại, có khi bà lại tác động được lên nó theo hướng tốt hơn. Mà bà lại vẫn được trực tiếp nghiên cứu! Bà vẫn sẽ được tham gia!”
“Nhưng nói cho cùng thì việc đó có liên quan gì đến ông chứ?” Bà thắc mắc. “Tôi cứ nghĩ vụ Geneva xong xuôi hết rồi?”
Ông đưa tay lên vuốt tóc và nói: “À, vẫn chưa xong. Chưa có gì được kí cả. Việc đó ở một góc độ hoàn toàn khác, còn tôi thì sẽ rất tiếc nếu phải rời khỏi đây vì giờ tôi nghĩ chúng ta thực sự đã khám phá ra một điều quan trọng…”
“Ông đang nói gì vậy?”
“Ý tôi không phải là…”
“Ông đang ám chỉ điều gì đó. Ý ông là sao?”
“À thì…” Ông tiến sĩ đi loanh quanh trong phòng thí nghiệm, xòe hai bàn tay, nhún vai, rồi lại lắc đầu. “Nói chung, nếu bà không liên lạc với ông ấy thì tôi sẽ làm,” cuối cùng ông chốt lại.
Tiến sĩ Malone im lặng. Rồi bà nói: “Ồ, tôi hiểu rồi.”
“Mary, tôi phải nghĩ đến…”
“Đương nhiên ông phải làm vậy rồi.”
“Không phải như…”
“Không, không.”
“Bà không hiểu…”
“Tôi hiểu chứ. Rất đơn giản. Ông hứa sẽ làm theo những gì ông ta nói, ông được cấp tiền, tôi bỏ đi, ông tiếp quản vị trí Giám đốc. Không khó để hiểu. Ông sẽ có ngân sách dồi dào hơn. Nhiều máy móc mới hiện đại. Thêm nửa tá Tiến sĩ thực tập dưới trướng ông. Ý tưởng hay đấy. Ông làm đi, Oliver ạ. Cứ thoải mái. Nhưng với tôi thì đủ rồi, tôi đi đây. Thứ này bốc mùi quá.”
“Bà vẫn chưa…”
Nhưng biểu cảm của bà đã khiến ông im bặt. Bà cởi chiếc áo choàng trắng rồi treo nó lên cửa, tập hợp một ít giấy tờ vào túi, và bỏ đi không nói một lời. Ngay khi bà đi khỏi, ông tiến sĩ liền lấy danh thiếp của Ngài Charles và cầm điện thoại lên.
Vài giờ sau, thật ra là ngay trước nửa đêm, Tiến sĩ Malone đỗ xe bên ngoài tòa nhà khoa học rồi đi vào qua cửa phụ. Nhưng ngay khi bà vừa rẽ để leo lên cầu thang, một người đàn ông bước ra từ một hành lang khác, khiến bà giật mình đến mức suýt nữa đánh rơi cặp sách. Người đàn ông này mặc đồng phục.
“Bà đi đâu vậy?” Ông ta lên tiếng.
Ông ta đứng chắn đường, to lừng lững, đôi mắt gần như bị che khuất dưới vành mũ kéo thấp.
“Tôi tới phòng thí nghiệm của mình. Tôi làm việc ở đây. Ông là ai?” Bà nói, hơi bực mình xen lẫn chút hoảng sợ.
“Nhân viên an ninh. Bà có mang thẻ căn cước không?”
“An ninh gì? Tôi rời khỏi tòa nhà này lúc ba giờ chiều nay và khi đó chỉ có một người gác cửa đang trực như mọi khi. Đáng ra tôi mới cần phải hỏi thẻ căn cước của ông. Ai bổ nhiệm ông? Và vì sao?”
“Thẻ của tôi đây,” người đàn ông nói rồi cho bà xem một tấm thẻ, quá nhanh để bà có thể đọc được. “Của bà đâu?”
Bà nhận ra ông ta có một chiếc điện thoại di động trong cái bao giắt ở hông. Hay đó là một khẩu súng? Không, chắc chắn là không rồi, bà đang hoang tưởng thôi. Ông ta vẫn chưa trả lời câu hỏi của bà. Nhưng nếu cứ cố ép, bà sẽ khiến người đàn ông nghi ngờ, mà việc quan trọng lúc này là vào được phòng thí nghiệm: xoa dịu ông ta như làm với một con chó, bà nghĩ. Bà lần tìm trong túi và thấy chiếc ví.
“Cái này có được không?” Bà nói, chìa cho ông ta xem tấm thẻ dùng để điều khiển thanh chắn trong bãi đậu xe.
Ông ta nhìn qua.
“Bà làm gì ở đây vào đêm hôm khuya khoắt thế này?” Ông ta hỏi.
“Tôi đang tiến hành một thí nghiệm. Tôi phải kiểm tra máy tính đều đặn.”
Ông ta dường như đang tìm kiếm một lí do để ngăn cấm bà, hoặc có lẽ chỉ đang thực thi quyền lực của mình mà thôi. Cuối cùng ông gật đầu rồi đứng sang một bên. Bà bước qua, mỉm cười với ông, nhưng gương mặt ông vẫn không lộ chút cảm xúc.
Khi đã tới được phòng thí nghiệm, bà vẫn đang run lẩy bẩy. Chưa bao giờ có nhiều “an ninh” trong tòa nhà này hơn là một ổ khóa trên cửa cùng một người gác cửa già, và bà biết tại sao lại có sự thay đổi này. Nhưng điều đó có nghĩa là bà có rất ít thời gian: bà sẽ phải sắp xếp mọi việc ổn thỏa ngay lập tức, vì một khi họ đã phát hiện ra điều bà đang làm, bà sẽ không thể quay lại nữa.
Bà khóa cửa lại phía sau rồi hạ rèm xuống. Bà bật máy dò lên, lấy một chiếc đĩa mềm từ trong túi áo ra rồi đẩy nó vào cái máy tính dùng để điều khiển Động, chỉ trong một phút bà đã bắt đầu thao tác các chữ số trên màn hình, nửa bằng logic, nửa bằng cách đoán mò, và nửa bằng chương trình bà đã chạy cả buổi tối ở nhà; mức độ phức tạp trong nhiệm vụ của bà cũng nan giải không kém gì lấy ba nửa để tạo thành một chỉnh thể.
Cuối cùng bà gạt tóc khỏi mắt rồi gắn các điện cực lên đầu, sau đó bà cong các ngón tay lại và bắt đầu gõ. Bà cảm thấy cực kì bối rối.
Xin chào. Tôi không chắc mình đang làm gì nữa.
Có lẽ chuyện này thật điên rồ.
Những chữ cái tự sắp xếp ở bên trái màn hình, đó là điều ngạc nhiên đầu tiên. Bà không hề sử dụng bất cứ chương trình chạy chữ nào - trên thực tế, bà đang bỏ qua phần lớn hệ thống vận hành - nên dù là thứ dạng thức gì đang tự áp đặt lên các con chữ thì nó cũng không phải là của bà. Bà cảm thấy tóc bắt đầu dựng lên ở phía sau gáy, và bà trở nên ý thức được về toàn bộ tòa nhà xung quanh mình, những khu hành lang tối đen, máy móc để không, đủ loại thí nghiệm tự động chạy, máy tính giám sát các cuộc thử nghiệm và ghi chép kết quả, điều hòa lấy mẫu không khí rồi điều chỉnh độ ẩm và nhiệt độ, toàn bộ hệ thống ống dẫn và dây cáp hợp thành những động mạch và dây thần kinh của tòa nhà đang trong trạng thái tỉnh táo… trên thực tế, chúng gần như là có ý thức.
Bà thử lại.
Tôi đang thử với từ ngữ những gì tôi đã làm trước đây
bằng cách tĩnh tâm, nhưng
Trước khi bà kịp hoàn thành câu nói, con trỏ chuột đã chạy ngang qua màn hình sang phía bên phải và hiện ra:
Hỏi một câu đi.
Việc đó gần như xảy ra tức thời.
Bà cảm thấy như mình vừa bước lên một khoảng không gian không hề tồn tại. Cả cơ thể bà lảo đảo vì sốc. Phải mất một lúc bà mới đủ bình tĩnh để thử lại. Khi làm vậy, câu trả lời tự động lao qua phía lề phải của màn hình gần như trước cả khi bà kịp nói xong.
Ngươi là Bóng à? Phải.
Ngươi có phải cùng loại với Phải.
Bụi của Lyra không?
Vậy đó là vật chất tối à? Phải.
Vật chất tối có ý thức sao? Hiển nhiên rồi.
Những gì tôi nói với Oliver Chính xác. Nhưng bà
sáng nay, ý tưởng của tôi về cần phải hỏi thêm nhiều
sự tiến hóa của loài người, nó có câu nữa.
Bà ngừng lại, hít một hơi sâu, đẩy ghế về sau, gập các ngón tay lại. Bà có thể cảm nhận thấy tim mình đang đập dồn dập. Mọi thứ về điều đang diễn ra đều rất vô lí: toàn bộ nền giáo dục bà nhận được, toàn bộ tâm tính, toàn bộ cảm quan của bản thân với tư cách một nhà khoa học đều đang lặng lẽ rít lên với bà: việc này không đúng! Nó không thể xảy ra! Bà đang mơ! Thế nhưng chúng lại đang ở đó, trên màn hình: những câu hỏi của bà, và câu trả lời từ một trí óc nào đó khác.
Bà trấn tĩnh lại rồi gõ tiếp, những câu trả lời lại vụt hiện lên không ngừng nghỉ.
Trí óc đang trả lời những Không phải. Nhưng
câu hỏi này không phải con người vẫn luôn biết tới
con người đúng không? chúng tôi.
Chúng tôi? Ngươi có nhiều hơn Hàng tỉ tỉ, không đếm nổi.
một à?
Nhưng các ngươi là ai? Các thiên thần.
Đầu Mary Malone ong lên. Bà đã được nuôi dạy như một tín đồ Cơ Đốc giáo. Hơn thế nữa: như Lyra đã khám phá ra, bà từng là một nữ tu. Giờ này thì trong bà không còn sót lại chút lòng tin nào, nhưng bà biết về các thiên thần. Thánh Augustine đã nói: “Thiên thần là tên của chức vụ, không phải bản chất của họ. Nếu ngươi tìm tên gọi bản chất của họ, đó là linh hồn; nếu ngươi tìm tên gọi chức vụ của họ, đó là thiên thần; từ bản chất của họ: linh hồn, từ việc làm của họ: thiên thần.”
Trong cơn choáng váng và run rẩy, bà lại gõ:
Thiên thần là những sinh vật Những kết cấu. Những
của vật chất Bóng? Của Bụi? phức hóa. Phải.
Và vật chất Bóng là thứ mà Từ bản chất của chúng tôi,
chúng tôi vẫn gọi là linh hồn? linh hồn; từ việc làm của
chúng tôi, vật chất. Vật
chất và linh hồn là một.
Bà rùng mình. Chúng đang lắng nghe suy nghĩ của bà.
Có phải các ngươi đã can thiệp vào Phải.
sự tiến hóa của loài người không?
Vì sao? Trả thù.
Trả thù cho - ồ! Các thiên thần Tìm đứa con gái và đứa
phản nghịch! Sau cuộc chiến trên con trai đi. Đừng phí thời
Thiên Đường - Satan và Vườn gian nữa. Bà phải đóng
Địa Đàng - nhưng nó đâu có thật vai con rắn.
đúng không? Đó có phải là điều
mà các ngươi - nhưng tại sao chứ?
Bà rời tay khỏi bàn phím rồi dịu mắt. Khi nhìn lại, những từ ngữ vẫn ở đó.
Ở đâu Đến một con đường
mang tên Đại lộ
Sunderland và tìm
một cái lều. Lừa người canh
gác rồi đi qua. Lấy đồ dự
trữ cho một cuộc hành
trình dài. Bà sẽ được
bảo vệ. Lũ Quỷ hút hồn
sẽ không động tới bà.
Nhưng tôi Trước khi đi, hãy phá
hủy thiết bị này.
Tôi không hiểu - tại sao Bà đã được chuẩn bị
lại là tôi? Cuộc hành trình này cho điều này ngay từ khi
là sao? Còn sinh ra. Công việc của
bà ở đây đã kết thúc.
Việc cuối cùng bà phải
làm ở thế giới này là
ngăn chặn kẻ thù nắm
quyền kiểm soát nó. Phá
hủy thiết bị này. Làm
luôn rồi đi ngay đi.
Mary Malone đẩy cái ghế lại rồi đứng lên, cả người run cầm cập. Bà ấn ngón tay lên hai thái dương và nhận ra các cực từ vẫn đang gắn trên da mình. Bà tháo chúng ra một cách lơ đãng. Bà có thể đã ngờ vực điều mình vừa làm, và những thứ vẫn đang hiện rõ trên màn hình, nhưng trong khoảng nửa giờ vừa qua bà đã vượt lên trên cả hồ nghi lẫn tin tưởng. Một điều gì đó đã xảy ra, và bà bị kích động.
Bà tắt máy dò và bộ khuếch đại. Sau đó bà bỏ qua tất cả những quy tắc an toàn để xóa sạch dữ liệu trong ổ cứng máy tính; rồi bà gỡ bỏ tấm card mạng, được thiết kế đặc biệt với giao diện đặt trên nó, ở giữa máy dò và bộ khuếch đại. Bà đặt tấm card lên trường kỉ và nghiến nát nó bằng gót giày, vì ở đây không có thứ nào khác đủ nặng để xài. Tiếp theo bà ngắt kết nối dây giữa chắn điện từ và máy dò, tìm thấy sơ đồ nối dây trong ngăn kéo tủ để tài liệu và châm lửa đốt. Còn việc gì bà có thể làm không nhỉ? Bà không thể tác động được gì vào kiến thức của Oliver Payne về chương trình này, nhưng phần cứng đặc biệt đã bị phá hỏng triệt để.
Bà nhét vài tờ giấy trong một ngăn kéo vào cặp sách của mình, rồi cuối cùng là dỡ tấm áp phích với biểu tượng lục giác của Kinh Dịch, gập nó lại rồi cho vào túi áo. Sau đó bà tắt điện và đi ra.
Người nhân viên an ninh đang đứng ở chân cầu thang nói chuyện điện thoại. Ông ta cất nó đi khi bà bước xuống rồi lặng lẽ hộ tống bà ra tới cửa phụ, nhìn qua cánh cửa bằng kính trong lúc bà lái xe đi.
Một tiếng rưỡi sau, bà đỗ xe lại trong một con phố gần Đại lộ Sunderland. Bà đã phải kiếm nó trên một tấm bản đồ Oxford; bà không biết rõ về phía này của thành phố. Cho tới tận giờ phút đó bà đã di chuyển nhờ sự kích động bị kìm nén, nhưng khi bước ra khỏi xe trong bóng tối của thời khắc quá nửa đêm, thấy đêm khuya mát mẻ, thanh vắng khắp xung quanh, bà cảm thấy nỗi sợ hãi rõ rệt đang dâng lên. Giả dụ bà đang mơ thì sao? Giả sử tất cả chỉ là một trò đùa tinh vi thì thế nào?
Thế nhưng đã quá muộn để lo lắng về điều đó. Bà đã dính líu vào rồi. Bà nhấc ra cái balô thường mang theo trong những chuyến cắm trại ở Scotland và dãy Alps, rồi nhận định rằng ít nhất thì bà cũng biết cách sống sót ngoài trời; giả sử điều tồi tệ nhất có xảy ra thì bà luôn có thể bỏ chạy, hướng về phía những ngọn đồi…
Thật nực cười.
Nghĩ vậy nhưng bà vẫn khoác balô lên lưng, ra khỏi xe và rẽ vào Đường Banbury, đi bộ khoảng hai hay ba trăm mét tới nơi Đại lộ Sunderland chạy sang bên trái từ bùng binh. Cả đời bà chưa bao giờ cảm thấy ngu xuẩn đến thế.
Nhưng khi rẽ qua góc phố và thấy những cái cây kì quặc như cây non mà Will đã thấy, bà biết rằng ít nhất thì cũng có thứ đúng sự thật trong toàn bộ chuyện này. Trên thảm cỏ dưới hàng cây ở phía xa bên kia đường có một cái lều vuông nhỏ bằng vải nylon đỏ trắng, loại mà các kĩ sư điện thường dựng lên để trú mưa trong lúc làm việc, đỗ gần đó là một chiếc xe tải chở hàng màu trắng không nhãn hiệu với kính cửa sổ tối màu.
Tốt nhất là không nên do dự. Bà băng qua đường tới thẳng chỗ căn lều. Khi bà gần tới nơi, cửa hậu của chiếc xe tải bật mở và một viên cảnh sát bước ra. Không có mũ bảo hiểm trông anh ta thật trẻ trung, ánh đèn đường bên dưới tán lá xanh dày đặc phía trên chiếu rọi toàn bộ gương mặt anh.
“Tôi có thể hỏi bà đang đi đâu không, thưa bà?” Anh ta lên tiếng.
“Vào trong lều.”
“Tôi e rằng không được đâu, thưa bà. Tôi đã nhận lệnh không để cho bất kì ai lại gần nó.”
“Tốt,” bà nói, “rất mừng là người ta đã cho bảo vệ nơi này. Nhưng tôi tới từ Ban Khoa học Vật lí - Ngài Charles Latrom yêu cầu chúng tôi thực hiện một cuộc khảo sát sơ bộ rồi báo cáo về trước khi người ta kiểm tra nó kĩ lưỡng. Việc tiến hành vào lúc vắng người như bây giờ là rất quan trọng - chắc chắn anh hiểu lí do cho việc đó.”
“À, vâng,” anh ta đáp. “Nhưng bà có thứ gì để chứng minh mình là ai không?”
“Ồ, chắc chắn rồi,” bà đáp rồi hạ balô xuống khỏi lưng để lấy ví. Trong số những đồ vật bà lấy trong ngăn kéo ở phòng thí nghiệm là tấm thẻ thư viện đã hết hạn của Oliver Payne. Sau mười lăm phút thao tác tại bàn bếp của mình, tấm ảnh từ hộ chiếu của bà đã tạo ra một thứ mà bà hi vọng trông sẽ đủ giống thật. Viên cảnh sát cầm lấy tấm thẻ cán mỏng rồi cẩn thận kiểm tra.
“Tiến sĩ Oliver Payne,” anh ta đọc. “Bà có tình cờ quen biết Tiến sĩ Mary Malone không?”
“À có. Bà ấy là cộng sự của tôi.”
“Bà có biết bà ấy giờ đang ở đâu không?”
“Ở nhà trên giường, nếu đầu óc bà ấy vẫn bình thường. Sao thế?”
“À, tôi hiểu được rằng vị trí của bà ấy trong tổ chức của các vị đã bị đình chỉ, và bà ấy sẽ không được phép đi qua đây. Thật ra chúng tôi nhận được lệnh ngăn cản nếu bà ấy định cố vào. Khi thấy một phụ nữ, tôi đã nghiễm nhiên nghĩ rằng bà có thể là bà ấy, nếu bà hiểu ý tôi. Xin thứ lỗi cho tôi, Tiến sĩ Payne.”
“À, ra là vậy,” Mary Malone nói.
Viên cảnh sát nhìn tấm thẻ thêm một lần nữa.
“Dù sao thì cái này có vẻ không có vấn đề gì,” anh ta nói rồi trả nó lại. Vừa lo lắng vừa muốn nói chuyện, anh ta tiếp tục: “Bà có biết trong cái lều đó có thứ gì không?”
“Bản thân tôi thì không,” bà nói. “Đó là lí do tôi ở đây lúc này”
“Chắc vậy rồi. Được rồi, Tiến sĩ Payne.”
Anh ta đứng lùi lại và để cho bà tháo dây trên vạt lều. Bà cầu mong anh ta không nhận ra đôi tay đang run rẩy của mình. Ghì chặt lấy cái balô trước ngực, bà bước qua. Lừa người canh gác - phải, bà đã làm vậy; nhưng bà không biết tí gì về thứ mình sẽ tìm thấy bên trong căn lều. Bà đã chuẩn bị tinh thần cho một cuộc khai quật khảo cổ; cho xác người chết; cho thiên thạch; nhưng chẳng có gì trong cuộc đời hay cả những giấc mơ của bà giúp bà chuẩn bị tinh thần cho một mét vuông hay gì đó đang lơ lửng giữa không trung, hay cho thành phố âm thầm ngủ yên bên bờ biển mà bà thấy sau khi bước qua.