- 12 - Gãy
Trong lúc chạy trốn, mắt y vẫn liếc nhìn trở lại
Như thể nỗi sợ vẫn đang đuổi bám phía sau.
Edmund Spenser
Khi bóng tối ập xuống, đây là cách mà mọi thứ hiện ra.
Trong tòa tháp đá kim cương của mình, Ngài Asriel đang đi tới đi lui. Sự chú ý của ông dồn cả vào bóng dáng nhỏ bé bên cạnh chiếc máy cộng hưởng đá nam châm, tất cả các báo cáo khác đều bị gạt đi, mọi phần của tâm trí ông đều hướng vào tin tức truyền đến khối đá vuông nhỏ nhắn đặt dưới ánh đèn bàn.
Quốc vương Ogunwe ngồi trong buồng riêng trên xa thăng của mình, gấp rút vạch ra một kế hoạch để chống lại dã tâm của Tòa án Công giáo mà ông vừa mới biết được nhờ người Gallivespia trong chiếc phi cơ của chính mình. Viên hoa tiêu đang nguệch ngoạc vẽ ra vài hình thù trên một mẩu giấy vụn rồi đưa cho phi công. Điều cốt yếu là tốc độ: việc đưa quân của mình xuống mặt đất trước sẽ tạo nên mọi sự khác biệt. Xa thăng bay nhanh hơn zeppelin, nhưng họ vẫn còn ở khá xa phía sau.
Trên những chiếc zeppelin của Tòa án Công giáo, đội Vệ binh Thụy Sĩ đang chăm chút cho tư trang vật dụng của mình. Cung nỏ của họ là vũ khí chết người trong phạm vi gần năm trăm mét, và một cung thủ có thể lắp và phóng mười lăm mũi tên trong một phút. Phần sườn xoắn, làm từ chất sừng, tạo cho mũi tên một lực xoáy và khiến thứ vũ khí này chuẩn xác không kém gì súng trường. Và hẳn nhiên, nó còn không tạo ra tiếng động nữa, điều này có thể là một lợi thế cực lớn.
Phu nhân Coulter nằm thao thức nơi cửa động. Con khỉ vàng đang bực bội không yên: Lũ dơi đã rời khỏi động khi bóng tối ập đến, chẳng còn gì cho nó hành hạ nữa. Nó lởn vởn bên túi ngủ của Phu nhân Coulter, dùng một ngón tay nhỏ cứng quèo cọ cọ vào đám đom đóm đang lập lòe đậu trên thành động, phả ánh sáng của chúng lên mặt đá.
Lyra nằm đó, người nóng bừng và vẫn bứt rứt như trước, chỉ khác là cô đã chìm sâu, thật sâu vào giấc ngủ, bị khóa chặt trong sự lãng quên bởi liều thuốc mà bà mẹ đã ép cô uống trước đó chỉ một giờ. Có một giấc mơ cứ bám riết lấy cô từ rất lâu rồi, và giờ nó lại trở lại, khiến những tiếng khóc thút thít vì thương xót và giận dữ cùng sự quyết tâm rất Lyra làm lồng ngực và cổ họng cô rung lên bần bật, khiến Pantalaimon nghiến hàm răng chồn nâu của mình trong thương cảm.
Cách đó không xa, dưới hàng cây bị gió quật tơi tả trên lối mòn trong rừng, Will và Ama đang tiến về phía hang động. Will đã cố gắng giải thích với Ama việc mình định làm, nhưng con linh thú của cô bé không hiểu được chút gì, rồi khi cậu cắt một ô cửa sổ và cho cô xem, cô đã kinh hãi đến mức suýt ngất xỉu. Cậu phải đi thật bình tĩnh và nói thật nhỏ để giữ cô ở bên cạnh, vì cô bé từ chối để cậu lấy thứ bột kia khỏi mình, hay thậm chí là cho cậu biết cách sử dụng nó. Cuối cùng cậu phải nói đơn giản: “Giữ thật yên lặng và đi theo anh,” rồi hi vọng cô bé sẽ làm theo.
Iorek, trong bộ giáp của mình, ở đâu đó quanh đấy, đang chờ đợi để kìm chân đám binh lính từ những chiếc zeppelin để cho Will có đủ thời gian hành động. Điều mà không một ai trong chúng biết là việc lực lượng của Ngài Asriel cũng đang áp sát: Thi thoảng gió lại đẩy tới tai của Iorek tiếng lách cách xa xăm, nhưng trong khi biết rõ tiếng động cơ zeppelin kêu như thế nào, con gấu lại chưa từng nghe thấy tiếng xa thăng nên chẳng thể thu được thông tin gì từ đó.
Balthamos có lẽ đã có thể nói cho họ biết, nhưng ông ta lại đang khiến Will lo lắng. Giờ khi họ đã tìm thấy Lyra, vị thiên thần lại bắt đầu chìm vào nỗi sầu khổ của mình: Ông ta trở nên im lặng, lơ đãng, và ủ rũ. Và điều đó cũng khiến việc trao đổi với Ama trở nên khó khăn hơn.
Khi họ dừng lại trên con đường, Will nói vọng lên không trung: “Balthamos? Ông có đó không?”
“Có,” thiên thần đáp bằng một giọng đều đều.
“Balthamos, hãy ở lại với tôi. Ở sát bên tôi và cảnh báo cho tôi về những hiểm hoạ. Tôi cần ông.”
“Ta đâu đã bỏ rơi cậu,” thiên thần đáp.
Will có cố gắng đến mấy thì cũng chỉ khiến ông ta phản ứng được đến vậy.
Cao tít trên tầng trung lưu lộng gió, Tialys và Salmakia đang chao liệng trên khu thung lũng, cố gắng nhìn xuống phía hang động. Lũ chuồn chuồn sẽ làm theo đúng như những gì họ yêu cầu, nhưng cơ thể của chúng không dễ dàng thích ứng với cái lạnh, hơn nữa chúng còn đang bị quật tới tấp trong luồng gió dữ dội. Hai người chỉ đạo cho chúng hạ độ cao xuống ẩn náu giữa những tán cây, rồi chuyền từ cành này sang cành kia, xác định phương hướng trong bóng tối dần ập xuống.
Trong ánh trăng bị gió lay động, Will và Ama bò lên tới điểm gần nhất mà chúng có thể tiếp cận mà vẫn ngoài tầm nhìn từ cửa động. Nơi đấy tình cờ lại nằm phía sau một bụi cây rậm rạp ngay bên ngoài lối mòn, ở đó cậu cắt mở một ô cửa sổ trong không khí.
Thế giới duy nhất mà cậu có thể tìm thấy có cùng cấu tạo địa hình là một nơi trống trải lởm chởm đá, nơi mặt trăng chiếu rọi từ bầu trời ngập tràn sao sáng lên mặt đất bị tẩy trắng như xương, nơi lũ côn trùng tí hon bò qua bò lại, kêu lên ken két, rinh rích trong khoảng không mênh mông tĩnh lặng.
Ama đi qua theo cậu, các ngón tay điên cuồng khua khoắng để bảo vệ bản thân khỏi những thứ ma quỷ hẳn đang ám lấy cái nơi ghê sợ này; còn linh thú của cô bé thích nghi ngay lập tức, biến thành thằn lằn rồi nhanh nhẩu chạy vụt đi trên những mỏm đá.
Will nhìn thấy một vấn đề. Ánh trăng rực rỡ trên những tảng đá màu xương ở nơi này sẽ sáng như đèn lồng ngay khi cậu mở ô cửa sổ vào động của Phu nhân Coulter. Cậu sẽ phải mở ra thật nhanh, kéo Lyra qua, rồi đóng lại ngay lập tức. Chúng có thể đánh thức cô bé dậy ở thế giới này, như vậy sẽ an toàn hơn.
Cậu dừng lại trên con dốc sáng lòa rồi nói với Ama: “Chúng ta phải thật nhanh chóng và hoàn toàn im lặng. Không một tiếng động, thậm chí không cả thì thầm nữa.”
Cô bé hiểu, dù đang rất sợ hãi. Gói bột nhỏ đang ở trong ngực áo cô: Cô đã kiểm tra nó đến cả chục lần, và cùng với con linh thú diễn tập công việc này thường xuyên đến mức cô bé dám chắc chúng có thể thực hiện được trong bóng tối hoàn toàn.
Chúng tiếp tục trèo lên những tảng đá trắng nhợt, Will cẩn thận đo khoảng cách cho tới khi ước lượng được rằng chúng đã vào hẳn trong động.
Lúc đó cậu lấy con dao ra rồi cắt lấy một ô cửa nhỏ nhất có thể để nhìn qua, không lớn hơn vòng tròn mà cậu tạo ra được từ ngón cái và ngón trỏ.
Cậu vội vàng dí mắt vào đó để ngăn ánh trăng lọt vào, rồi nhìn qua. Tất cả đều ở đây: Cậu đã tính toán rất chuẩn. Cậu có thể thấy cửa động ở phía trước, những tảng đá đen ngòm hiện trên bầu trời đêm; cậu có thể thấy bóng dáng của Phu nhân Coulter, đang say ngủ, cùng với con khỉ vàng ở bên cạnh; cậu thậm chí còn thấy được đuôi của con khỉ đang lơ đễnh duỗi ra trên chiếc túi ngủ.
Sau khi đổi góc và nhìn kĩ hơn, cậu thấy tảng đá mà Lyra đang nằm phía sau. Dù vậy, cậu không thấy cô bé đâu. Cậu đến gần quá rồi sao? Cậu đóng cửa sổ đó lại, lùi một hoặc hai bước, rồi lại mở ra.
Cô bé không có ở đó.
“Nghe này,” cậu nói với Ama và linh thú của cô bé, “người đàn bà đó đã di chuyển cậu ấy, anh không thấy cậu ấy đâu cả. Anh sẽ phải đi qua để nhìn quanh động tìm cậu ấy, rồi sẽ cắt qua đây ngay sau khi xong việc. Nên em phải lùi lại đi - tránh ra để anh không chẳng may cắt vào em khi quay trở lại. Nếu anh bị kẹt vì lí do gì đó, em quay lại chờ bên ô cửa sổ chúng ta đã vào nhé.”
“Cả hai chúng ta đều nên đi qua,” Ama nói, “vì em biết cách đánh thức chị ấy mà anh thì không, em lại biết rõ hang động hơn anh nữa.”
Gương mặt cô tỏ vẻ bướng bỉnh, đôi môi mím lại, nắm tay nghiến chặt. Con linh thú thằn lằn của cô phồng cái khoang cổ xếp nếp lên rồi chầm chậm nâng nó quanh cổ.
Will đáp: “Ôi, thôi được rồi. Nhưng chúng ta sẽ đi qua thật nhanh và trong im lặng hoàn toàn, em sẽ làm đúng theo những gì anh nói, ngay lập tức, hiểu chưa?”
Cô bé gật đầu rồi lại vỗ vào túi một lần nữa để kiểm tra bọc thuốc.
Will tạo một lối thông nhỏ, ở thấp phía dưới, nhìn qua, nhanh chóng mở rộng nó rồi chui qua bằng tay và đầu gối chỉ trong chớp nhoáng. Ama bám sát phía sau, rồi ô cửa sổ được mở ra hoàn toàn trong chưa đầy mười giây.
Chúng thu mình trên sàn động phía sau một tảng đá lớn, bên cạnh là Balthamos dưới dạng chim, phải mất một lúc mắt chúng mới điều tiết được từ khung cảnh rực rỡ ngập ánh trăng của thế giới bên kia. Ở trong động tối hơn rất nhiều, âm thanh cũng rộn ràng hơn hẳn: chủ yếu là tiếng gió luồn qua các thân cây, nhưng ẩn sau đấy còn một âm thanh nữa. Đó là tiếng gầm của động cơ zeppelin, nó không còn ở quá xa.
Với con dao cầm sẵn trên bàn tay phải, Will cẩn thận lấy thăng bằng rồi nhìn quanh.
Ama cũng đang làm như vậy, còn con linh thú có đôi mắt cú của cô đang nhòm hết bên này đến bên kia; nhưng Lyra không có ở đầu bên này của hang động. Rõ ràng là như vậy.
Will nghển đầu lên khỏi tảng đá rồi chăm chú nhìn xuống phía cửa động trong một lúc lâu, Phu nhân Coulter và linh thú của bà đang nằm say sưa ngủ.
Và rồi tim cậu se lại. Đang nằm đó là Lyra, duỗi người trong giấc ngủ sâu, ngay bên cạnh Phu nhân Coulter. Những đường nét của họ hòa vào nhau trong bóng tối; thảo nào mà cậu đã không phát hiện ra cô.
Will chạm vào tay của Ama và chỉ.
“Chúng ta sẽ phải làm rất cẩn thận,” cậu thì thầm.
Có chuyện gì đó đang xảy ra bên ngoài. Tiếng gầm của những chiếc zeppelin giờ đã lấn át cả tiếng gió lùa, các luồng sáng cũng đang quét khắp nơi, rọi xuống qua các cành cây từ phía trên cao. Chúng phải đưa Lyra ra càng nhanh càng tốt, và điều đó có nghĩa là ngay bây giờ phải lao xuống dưới đó trước khi Phu nhân Coulter tỉnh dậy, cắt qua, kéo cô bé vào nơi an toàn rồi đóng lại.
Cậu thì thầm điều đó với Ama. Cô bé gật đầu.
Rồi, đúng lúc cậu chuẩn bị di chuyển, Phu nhân Coulter tỉnh dậy.
Bà cựa quậy rồi nói gì đó, ngay lập tức con khỉ vàng bật đứng dậy. Will có thể thấy bóng của nó ở cửa động, người thu lại, chăm chú nhìn, và rồi chính Phu nhân Coulter cũng ngồi dậy, tay che lấy mắt trước ánh sáng bên ngoài.
Bàn tay trái của Will tóm chặt lấy cổ tay của Ama. Phu nhân Coulter đứng dậy, quần áo đã chỉnh tề, dáng vẻ uyển chuyển, nhanh nhẹn, hoàn toàn không giống như vừa mới ngủ dậy. Có lẽ suốt thời gian qua bà vẫn thức. Bà và con khỉ vàng đang cúi người bên trong cửa động, quan sát và lắng nghe, trong lúc ánh sáng từ đội zeppelin xoay từ bên này sang bên kia trên những ngọn cây còn các động cơ thì gầm rú, lại thêm tiếng hét, tiếng đàn ông cảnh báo hay ra mệnh lệnh, nói rõ rằng họ cần phải di chuyển nhanh chóng, thật nhanh chóng.
Will siết chặt lấy cổ tay Ama rồi lao về phía trước, vừa cúi người chạy thật nhanh vừa để ý mặt đất để không bị vấp ngã.
Rồi cậu đã ở bên Lyra, cô bé vẫn đang ngủ say sưa với Pantalaimon cuộn tròn quanh cổ; Will liền giơ con dao lên và cẩn thận cảm nhận, chỉ một giây sau đã có thể có một lối thông để kéo Lyra đến nơi an toàn…
Nhưng cậu lại nhìn lên. Cậu nhìn Phu nhân Coulter. Bà ta đã lặng lẽ quay lại, ánh sáng chói lọi từ trên bầu trời phản chiếu lên vách động ẩm ướt, chiếu sáng gương mặt bà, và trong một thoáng nó hoàn toàn không còn là gương mặt bà nữa; nó trở thành gương mặt người mẹ của chính cậu, đang trách mắng cậu, khiến cậu nao núng vì đau buồn; rồi khi đẩy con dao, tâm trí cậu rời khỏi điểm tập trung, với một cú vặn mạnh và nứt, con dao rơi xuống nền đất, tan thành thành từng mảnh.
Con dao gãy mất rồi.
Giờ thì cậu không thể cắt đường thoát nữa.
Cậu nói với Ama: “Đánh thức cậu ấy dậy. Làm ngay đi.”
Rồi cậu đứng dậy, sẵn sàng chiến đấu. Cậu sẽ bóp cổ con khỉ đó trước. Cả người cậu đang căng ra chờ đón cú vồ của nó, cậu nhận ra mình vẫn đang cầm chuôi dao trên tay: ít nhất cậu cũng có thể dùng nó để đánh con khỉ.
Nhưng chẳng có sự tấn công nào cả từ phía con khỉ vàng hay từ Phu nhân Coulter. Bà ta chỉ đơn thuần di chuyển một chút để ánh sáng từ bên ngoài làm lộ khẩu súng lục trên tay. Do làm vậy, bà đã để lọt một chút ánh sáng chiếu lên hành động của Ama: cô bé đang rắc bột lên môi trên của Lyra, quan sát Lyra hít vào rồi giúp chỗ bột chui vào mũi cô bằng cách dùng đuôi con linh thú của mình như một cái chổi.
Will nghe thấy những âm thanh bên ngoài đang thay đổi: Lúc này bên cạnh tiếng gầm rống của đám zeppelin còn có một nốt khác. Âm thanh này nghe rất quen, như thể xâm nhập tới từ thế giới của chính cậu vậy. Và rồi cậu nhận ra tiếng phành phạch của cánh quạt trực thăng. Thêm một cái nữa, rồi lại một cái nữa, càng ngày càng có nhiều luồng sáng quét ngang qua những thân cây lay động không ngừng bên ngoài, trong vô vàn những mảng sáng xanh rực rỡ bị hất tung khắp bốn bề.
Phu nhân Coulter quay đi trong một thoáng khi âm thanh mới đến tai mình, nhưng khoảng thời gian đó quá ngắn để Will có thể nhảy tới giành lấy khẩu súng. Còn về con linh thú khỉ, nó nhìn Will chằm chằm không hề chớp mắt, người co lại sẵn sàng lao tới.
Lyra đang cử động và lẩm nhẩm nói. Will cúi xuống siết chặt tay cô bé, còn con linh thú kia thì huých Pantalaimon, nâng cái đầu nặng nề của nó lên, thì thầm với nó.
Bên ngoài vang lên một tiếng hét, một người đàn ông rơi xuống từ trên trời và đáp đất bằng một tiếng va đập kinh khủng, cách cửa động không đầy năm mét. Phu nhân Coulter không hề nao núng; bà ta lãnh đạm nhìn hắn rồi quay lại phía Will. Không lâu sau, một tiếng súng trường lại vang lên ở phía trên, rồi ngay giây tiếp theo một cơn bão bắn phá nổ ra, cả bầu trời đầy ngập những vụ nổ, tiếng lửa cháy tanh tách, tiếng súng nổ ì oàng.
Lyra đang vật lộn để tỉnh táo lại, cô bé hớp lấy không khí, thở dài, rên rỉ, vực người dậy chỉ để rồi lại vật xuống một cách yếu ớt, còn Pantalaimon thì đang ngáp, vươn mình, táp lấy con linh thú kia, vụng về đổ sụp sang một bên do cơ bắp không hoạt động nổi.
Về phần Will, cậu đang cực kì cẩn thận dò tìm những mảnh dao gãy trên nền hang động. Không có thời gian để thắc mắc sao chuyện đó lại xảy ra, hay liệu có thể sửa được nó không; nhưng cậu là người nắm giữ con dao, cậu phải thu thập lại nó một cách an toàn. Mỗi khi tìm thấy một mảnh, cậu lại cẩn thận nhấc lên, từng dây thần kinh trong cơ thể đều ý thức được về những ngón tay bị cắt lìa của mình, rồi thả vào trong bao đựng. Cậu có thể nhìn thấy các mảnh vỡ khá dễ dàng nhờ ánh sáng từ bên ngoài phản chiếu lên lớp kim loại: có bảy mảnh tất cả, mảnh nhỏ nhất chính là mũi dao. Cậu nhặt hết lên rồi quay lại, cố gắng tìm hiểu về trận chiến bên ngoài.
Đâu đó phía trên những ngọn cây, đám zeppelin đang lượn lờ, người từ đó đang trượt xuống những sợi dây thừng, nhưng gió khiến phi công khó mà giữ cho chiếc phi cơ đứng yên được. Trong lúc đó, những chiếc xa thăng đầu tiên đã đến phía trên vách đá. Khoảng không chỉ đủ cho chúng đáp xuống từng cái một, và rồi các tay súng trường người Phi châu sẽ phải trèo xuống trên mặt đá. Một trong số họ đã bị bắn hạ bởi một phát súng ăn may từ những chiếc zeppelin đang đung đưa trên trời.
Vào lúc này, cả hai bên đều đã cho đổ bộ vài đội quân. Một số đã bị giết ở khoảng giữa trời và đất; một số khác bị thương, đang nằm trên vách đá hay giữa những thân cây. Nhưng chưa có đội quân nào tới được hang động, và quyền lực ở đó vẫn nằm trong tay Phu nhân Coulter.
Will nói át lấy tiếng ồn:
“Bà định làm gì?”
“Giam giữ mấy đứa.”
“Hả, làm con tin á? Bọn chúng đếm xỉa đến việc đó làm gì chứ? Đằng nào chúng chẳng muốn giết tất cả chúng ta.”
“Một bên thì như vậy, chắc chắn rồi,” bà nói, “nhưng ta không dám chắc về bên còn lại. Chúng ta phải hi vọng những người Phi châu sẽ thắng.”
Nghe giọng bà có vẻ vui. Trong ánh sáng chói lòa phả vào từ bên ngoài, Will thấy gương mặt bà đầy tràn niềm vui, sức sống và năng lượng.
“Bà đã làm gãy con dao rồi,” cậu nói.
“Không phải ta. Ta muốn nó nguyên vẹn để chúng ta có thể trốn thoát, cháu mới là người làm gãy nó.”
Giọng Lyra vọng tới một cách khẩn cấp: “Will?” Cô thì thầm. “Có phải Will không?”
“Lyra!” Cậu bé thốt lên rồi vội quỳ xuống bên cạnh cô. Ama đang giúp cô bé ngồi dậy.
“Chuyện gì vậy?” Lyra hỏi. “Chúng ta đang ở đâu đây? Ôi, Will, tớ đã mơ thấy giấc mơ này…”
“Chúng ta đang ở trong một hang động. Đừng cử động nhanh quá, cậu sẽ bị chóng mặt đấy. Cẩn thận nào. Lấy lại sức lực của mình đã. Cậu đã ngủ rất nhiều ngày rồi.”
Mắt cô bé vẫn còn nặng trĩu, cô lại đang bị những cơn ngáp sâu hành hạ, nhưng cô muốn tỉnh dậy ghê gớm. Cậu bé giúp cô đứng dậy, quàng tay cô lên vai mình và đỡ lấy phần lớn sức nặng của cô. Ama rụt rè quan sát, vì giờ đây khi đã tỉnh dậy, cô gái kì lạ kia lại khiến Ama thấy căng thẳng. Will hít lấy mùi hương từ cơ thể đang ngái ngủ của Lyra một cách thỏa mãn và vui sướng: Cậu ấy đang ở đây, cậu ấy là thật.
Chúng ngồi trên một tảng đá. Lyra cầm tay cậu và dụi mắt.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy, Will?” Cô bé thì thầm.
“Cô bé Ama này có thứ bột khiến cậu tỉnh lại,” cậu nói rất khẽ, Lyra liền quay sang cô bé, bây giờ mới nhìn thấy cô, rồi đặt tay mình lên vai của Ama để cảm ơn. “Tớ đã đến sớm nhất có thể,” Will nói tiếp, “nhưng có vài binh lính khác cũng làm như vậy. Tớ không biết chúng là ai. Chúng ta sẽ thoát ra ngay khi có thể.”
Bên ngoài, tiếng ồn và sự hỗn loạn đã lên đến đỉnh điểm; một trong những chiếc xa thăng đã ăn trọn loạt liên thanh từ khẩu súng máy trên một chiếc zeppelin trong lúc các tay súng đang nhảy xuống đỉnh vách núi, rồi cháy bùng lên, không chỉ giết chết toàn bộ phi hành đoàn mà còn ngăn không cho những chiếc xa thăng khác đáp xuống.
Trong lúc đó, một chiếc zeppelin khác đã tìm thấy một khoảng không quang đãng ở dưới xa phía dưới thung lũng, những cung thủ bắn nỏ đổ bộ xuống từ đó lúc này đang chạy lên lối mòn để tăng viện cho các binh sĩ đang hành động. Từ cửa động, Phu nhân Coulter cố gắng theo dõi sát sao nhất có thể, giờ bà đã nâng khẩu súng lục lên, đỡ lấy nó bằng cả hai tay, và ngắm thật cẩn thận trước khi bắn. Will nhìn thấy ánh sáng lóe ra từ họng súng, nhưng không nghe thấy gì do những tiếng nổ và bắn phá bên ngoài.
Nếu bà ta lặp lại điều đó, cậu nghĩ, mình sẽ lao tới quật ngã bà ta. Nghĩ vậy cậu liền quay lại thì thầm điều đó với Balthamos, nhưng lại chẳng thấy thiên thần ở gần. Thay vào đó, Will tuyệt vọng nhìn thấy rằng ông ta đang ngồi co rúm lại bên thành động, đã trở lại hình dạng thiên thần, đang run rẩy và khóc thút thít.
“Balthamos!” Will khẩn khoản. “Thôi nào, chúng không thể làm đau ông đâu! Ông phải giúp chúng tôi mà! Ông có thể chiến đấu - ông biết điều đó - ông không phải một tên hèn nhát - chúng tôi cần ông…”
Nhưng trước khi thiên thần có thể trả lời, một việc khác đã xảy đến.
Phu nhân Coulter hét lên rồi với xuống mắt cá chân mình, cùng lúc đó con khỉ vàng chộp lấy thứ gì đó giữa không trung, nó gừ lên một tiếng đầy hân hoan.
Một giọng nói - một giọng phụ nữ - nhưng lại rất nhỏ - phát ra từ cái thứ nằm trong tay con khỉ:
“Tialys! Tialys!”
Đó là một phụ nữ tí hon, không lớn hơn bàn tay của Lyra. Con khỉ đang giằng một cánh tay của bà ta ra khiến bà ta hét lên đau đớn. Ama biết rằng nó sẽ không chịu dừng lại cho đến khi ngắt đứt được cánh tay ra, nhưng Will đã nhảy tới phía trước khi thấy khẩu súng rơi khỏi tay Phu nhân Coulter.
Cậu bắt được khẩu súng - nhưng rồi khi thấy Phu nhân Coulter ngã xuống bất động, Will mới nhận ra một sự bế tắc kì lạ.
Cả con khỉ vàng và Phu nhân Coulter đều đang hoàn toàn bất động. Gương mặt bà ta méo mó vì đau đớn và giận dữ, nhưng bà lại không dám cử động, vì đứng trên vai bà là một người đàn ông tí hon đang ấn gót chân vào cổ bà, hai bàn tay quấn lấy tóc bà; còn Will, trong nỗi kinh ngạc, nhìn thấy trên gót chân đó là một cái cựa bằng sừng sáng loáng. Cậu liền hiểu ra thứ gì đã khiến bà phải hét lên lúc trước. Ông ta hẳn đã chích vào mắt cá chân bà.
Nhưng người đàn ông tí hon không thể làm đau Phu nhân Coulter hơn được nữa, do mối nguy hiểm mà cộng sự của ông đang gặp phải trong bàn tay của con khỉ; con khỉ cũng không thể làm hại bà, phòng trường hợp người đàn ông tí hon chọc cái cựa chứa nọc độc của mình vào động mạch cổ của Phu nhân Coulter. Không ai trong số họ có thể cử động.
Vừa hít thở sâu và nuốt mạnh nước miếng để kiềm chế cơn đau, Phu nhân Coulter đưa đôi mắt ngấn lệ của mình sang nhìn Will và điềm tĩnh nói: “Chà, cậu Will, cậu nghĩ bây giờ chúng ta nên làm gì?”