- 13 - Tialys và Salmakia
Đêm khuya khắc nghiệt
Trên hoang mạc sáng
Hãy để trăng lên
Khi ta nhắm mắt.
William Blake
Vừa cầm khẩu súng nặng trịch, Will vừa gạt tay sang bên, hất con khỉ vàng ra khỏi chỗ ngồi khiến nó choáng váng. Phu nhân Coulter rên lên còn con khỉ vàng thì nới lỏng tay đủ để cho người phụ nữ tí hon vùng thoát ra.
Vào giây phút bà nhảy lên những tảng đá, người đàn ông cũng bật ra khỏi Phu nhân Coulter, cả hai đều di chuyển lanh lẹ như những con châu chấu. Ba đứa trẻ không có thời gian để ngạc nhiên. Người đàn ông đang lo lắng: Ông nhẹ nhàng sờ nắn vai và cánh tay của người bạn đồng hành rồi ôm bà một cái thật nhanh trước khi lên tiếng gọi Will.
“Này! Cậu bé!” Ông nói, giọng ông ta mặc dù có âm lượng nhỏ nhưng lại trầm sâu như giọng một người trưởng thành. “Cậu có con dao không?”
“Đương nhiên là tôi có,” Will nói. Nếu họ không biết nó đã bị gãy thì cậu cũng sẽ không nói cho họ hay.
“Cậu và cô bé phải đi theo chúng tôi. Đứa trẻ còn lại là ai thế?”
“Ama, dân làng,” Will đáp.
“Bảo nó quay về đi. Đi nào, trước khi đám Thụy Sĩ đến.”
Will không hề do dự. Dù cho hai người này có ý định gì thì cậu và Lyra cũng vẫn có thể trốn thoát qua ô cửa sổ đã mở sẵn phía sau bụi rậm trên con đường phía trước.
Vậy là cậu giúp cô bé đứng dậy rồi tò mò nhìn hai thân hình nhỏ bé nhảy lên - cái gì? Chim à? Không phải, là chuồn chuồn, dài gần bằng cẳng tay của cậu, chúng đang đợi sẵn trong bóng tối. Chúng lao về phía cửa động, nơi Phu nhân Coulter đang nằm. Bà ta đang hơi choáng vì đau và uể oải do cú chích của hiệp sĩ, nhưng khi chúng đi qua, bà ta liền với tay và hét lên:
“Lyra! Lyra, con gái của ta, con yêu của ta! Lyra, đừng đi! Đừng đi!”
Lyra đau đớn nhìn xuống bà; nhưng rồi cô bé bước qua người mẹ của mình và gỡ vòng tay yếu ớt của bà ra khỏi mắt cá chân. Người phụ nữ lúc này bật khóc nức nở; Will thấy nước mắt lấp lánh trên hai má bà.
Nép mình ngay bên cạnh cửa động, ba đứa trẻ đợi cho tới khi có một khoảng dừng ngắn giữa những đợt bắn, rồi chạy theo những con chuồn chuồn khi chúng lao xuống lối đi. Ánh sáng đã thay đổi: ngoài ánh sáng mạch lạnh lẽo từ đèn pha của những chiếc zeppelin còn có một màu cam của lửa đang nhảy nhót.
Will lập tức quay lại nhìn. Trong ánh sáng chói lòa, gương mặt Phu nhân Coulter hiện lên như một chiếc mặt nạ đầy cảm xúc bi kịch, con linh thú bám chặt lấy bà một cách thảm thương trong khi bà quỳ gối, chìa hai cánh tay ra và khóc:
“Lyra! Lyra tình yêu của ta! Báu vật của lòng ta, con gái bé bỏng, con gái duy nhất của ta! Ôi Lyra, Lyra, đừng đi, đừng bỏ ta lại! Con gái yêu mến của ta - con đang xé nát cõi lòng ta…”
Chính bản thân Lyra cũng bị một tiếng nức nở thật lớn và dữ dội khiến cả người rung lên, vì xét cho cùng Phu nhân Coulter cũng là người mẹ duy nhất cô từng có, và Will nhìn thấy hai dòng thác nước mắt tuôn xuống trên má cô.
Nhưng cậu buộc phải nhẫn tâm. Cậu kéo tay Lyra. Khi mật thám cưỡi chuồn chuồn bay sát về phía đầu cậu, giục bọn trẻ phải nhanh chân lên, cậu dẫn cô vừa chạy vừa cúi thấp người xuống lối mòn, rời xa khỏi hang động. Trong bàn tay trái lại đang chảy máu vì cú giáng lên người con khỉ của Will là khẩu súng lục của Phu nhân Coulter.
“Lên đỉnh vách núi đi,” mật thám cưỡi chuồn chuồn nói, “và đầu hàng quân Phi châu. Họ là hi vọng tốt nhất của các cậu đó.”
Will không nói gì để đề phòng những cái cựa sắc lẹm kia, dù cho cậu không hề có chút ý định nghe theo dù là nhỏ nhất. Chỉ có một nơi duy nhất cậu đang hướng tới, đó là ô cửa sổ phía sau bụi rậm; vì vậy cậu cứ thế chạy thật nhanh trong lúc cúi gằm đầu, Lyra và Ama bám theo sau.
“Dừng lại!”
Có một người đàn ông, ba người, đang đứng chắn lối đi phía trước - mặc đồng phục - những người da trắng cầm nỏ cùng với lũ linh thú chó lai sói gầm gừ - đội Vệ binh Thụy Sĩ.
“Iorek!” Will lập tức hét lên. “Iorek Byrnison!” Cậu có thể nghe thấy tiếng con gấu đập phá và gầm rống cách đó không xa, cùng tiếng hò hét, kêu gào của những binh sĩ không may gặp phải nó.
Nhưng có một nhân vật khác không hiểu từ đâu lao đến giúp chúng: Balthamos, trong hình dạng mờ ảo tuyệt vọng, quăng mình vào giữa đám trẻ và các binh sĩ. Đám đàn ông lùi lại, kinh ngạc, khi bóng ma lập lờ hiện ra phía trước mặt.
Nhưng họ đều là những chiến binh được tôi luyện, chỉ một lát sau linh thú của họ đã lao bổ vào vị thiên thần, bộ răng man rợ lóe lên trắng ởn trong ánh sáng u ám - điều đó khiến Balthamos do dự: Ông ta hét lên trong sợ hãi, tủi hổ và co rúm lại. Rồi ông vụt bay lên, đôi cánh đập điên cuồng. Will tuyệt vọng nhìn bóng dáng người dẫn đường và cũng là người bạn của mình vút lên cao rồi biến mất giữa những ngọn cây.
Lyra đang theo dõi toàn bộ sự việc với đôi mắt vẫn còn bàng hoàng. Chỉ trong vòng hai hay ba giây nhưng ngần đó là đủ cho quân Thụy Sĩ tập hợp lại, và giờ thì viên chỉ huy đã giương nỏ lên. Will không còn lựa chọn nào khác: cậu giơ cao khẩu súng, kẹp chặt bàn tay phải vào đế rồi bóp cò, cú nổ chấn động tới tận xương tủy cậu, nhưng viên đạn đã tìm thấy trái tim của người đàn ông kia.
Người lính ngã vật ra như thể vừa bị một con ngựa đá. Ngay tức khắc, hai mật thám tí hon liền xông vào hai người còn lại, từ trên lưng chuồn chuồn nhảy lên những nạn nhân của mình trước khi Will kịp chớp mắt. Người phụ nữ tìm được cần cổ, người đàn ông là cổ tay, mỗi người đều thực hiện một cú đâm ngược rất lẹ bằng gót chân mình. Bằng một cú thở hắt đầy đau đớn, hai người Thụy Sĩ lăn ra chết, linh thú của họ tan biến khi đang tru dở.
Will nhảy qua hai cái xác, Lyra đi cùng với cậu, gắng sức chạy hết cỡ cùng với Pantalaimon trong dạng mèo rừng bám sát gót. Ama đâu rồi? Will nghĩ, rồi thấy cô bé cùng lúc đó đang lắt léo chạy xuống theo một lối đi khác. Giờ thì cô bé sẽ được an toàn, cậu nghĩ, và một giây sau cậu nhìn thấy ánh sáng lờ mờ từ ô cửa sổ nằm ẩn sâu phía sau những bụi cây. Cậu tóm lấy tay Lyra rồi kéo cô về phía nó. Mặt chúng bị cào xước, quần áo rách toạc, cổ chân bẻ ngoặt đi trên rễ cây và đá sỏi. Nhưng chúng đã tìm thấy ô cửa sổ và vội vã lao qua vào thế giới bên kia, lên nền đá trắng như xương dưới ánh trăng chói lòa, nơi chỉ có tiếng côn trùng rả rích phá vỡ sự im lặng mênh mang.
Việc đầu tiên Will làm là ôm bụng nôn thốc nôn tháo, hổn hển trong nỗi kinh hoàng tột độ. Đến giờ cậu đã giết hai người rồi, đó là còn chưa kể đến người thanh niên trong Tòa tháp của các Thiên thần… Will không muốn điều này. Cơ thể cậu ghê tởm điều mà bản năng đã buộc cậu phải làm, và kết quả là một thứ bùa ngải khô khốc, chua loét và đau đớn khiến cậu phải quỳ gối và nôn oẹ cho tới khi cả dạ dày và trái tim đều trống rỗng.
Lyra đứng gần đó chỉ có thể bất lực quan sát trong lúc bồng Pan, đu đưa nó trong lòng.
Cuối cùng Will cũng hồi phục lại một chút và nhìn quanh. Ngay lập tức cậu nhận thấy rằng không chỉ có mình chúng ở thế giới này, vì còn có cả hai mật thám tí hon với những túi đồ đặt trên mặt đất gần đó nữa. Những con chuồn chuồn của họ đang là đà bay trên nền đá sỏi, vừa bay vừa tợp bướm đêm. Người đàn ông đang xoa bóp vai cho người phụ nữ, cả hai bọn họ đều nhìn lũ trẻ với vẻ nghiêm khắc. Đôi mắt họ sáng rực còn những đường nét cơ thể rõ rệt đến mức không có gì phải nghi ngờ về cảm xúc của họ, và Will biết rằng dù có là ai đi nữa, họ cũng là một cặp đáng gờm.
Cậu nói với Lyra: “Chân Kế đang ở trong balô của tớ, đó.”
“Ôi, Will - tớ đã rất hi vọng cậu sẽ tìm thấy nó - chuyện gì đã xảy ra vậy? Cậu tìm thấy bố chưa? Trong giấc mơ của tớ, Will ạ - thật không thể tin tưởng nổi, việc chúng ta phải làm, ôi, tớ không dám nghĩ về nó nữa… Nó vẫn an toàn! Cậu đã vượt qua cả chặng đường dài để mang nó đến với tớ nguyên vẹn…”
Những từ ngữ vội vàng tuôn ra một cách khẩn thiết đến mức bản thân cô cũng không kì vọng vào câu trả lời nào. Cô bé lật đi lật lại chiếc Chân Kế, những ngón tay cô vuốt ve lớp vàng nặng trịch, mặt pha lê phẳng mịn và những núm xoay mà chúng đã biết quá rõ.
Will nghĩ: Nó sẽ cho chúng ta biết cách sửa con dao!
Nhưng trước tiên cậu nói: “Cậu ổn chứ? Cậu có đói hay khát không?”
“Tớ không biết nữa… có. Nhưng không quá nhiều. Dù sao thì…”
“Chúng ta nên tránh xa khỏi cái cửa sổ này,” Will nói, “phòng trường hợp người ta tìm được nó và đi qua.”
“Ừ, phải,” cô bé đáp, rồi chúng leo lên dốc, Will đeo balô của mình còn Lyra thì sung sướng mang chiếc túi nhỏ mà cô dùng để đựng Chân Kế. Từ khóe mắt, Will có thể thấy hai mật thám tí hon vẫn đang theo sau, nhưng họ giữ khoảng cách và không hề tỏ ra đe doạ.
Bên trên đỉnh của gò đất có một vỉa đá tạo ra một chỗ trú ẩn hẹp, hai đứa trẻ ngồi xuống bên dưới sau khi đã kiểm tra kĩ lưỡng xem có rắn hay không, rồi chia sẻ với nhau ít hoa quả khô và nước từ bi đông của Will.
Will khẽ nói: “Con dao gãy rồi. Tớ không biết chuyện đó xảy ra như thế nào. Phu nhân Coulter đã làm gì đó, hay nói gì đó, khiến tớ nghĩ tới mẹ mình và điều đấy khiến cho con dao bị vặn, hoặc bị mắc, hay - tớ không biết chuyện gì đã xảy ra nữa. Nhưng cho tới khi nó được sửa thì chúng ta sẽ bị kẹt. Tớ không muốn hai người tí hon kia biết, vì chừng nào họ còn nghĩ là tớ có thể sử dụng nó, tớ vẫn có ưu thế. Tớ nghĩ cậu có thể hỏi Chân Kế, có lẽ vậy, và…”
“Được!” Cô bé lập tức nói. “Được chứ, tớ sẽ làm.”
Trong một loáng cô bé đã lấy chiếc máy bằng vàng ra rồi dịch người vào ánh trăng để có thể nhìn rõ mặt la bàn. Sau khi gạt tóc ra sau tai, giống như Will đã nhìn thấy mẹ cô làm, cô bé bắt đầu vặn núm xoay theo cái cách cũ quen thuộc ấy, trong lúc Pantalaimon, dưới dạng chuột, ngồi trên đầu gối cô. Nhưng việc đó không dễ như cô tưởng; có lẽ ánh trăng đã làm cho cô nhầm lẫn. Cô phải xoay vài lần rồi chớp chớp mắt thì những biểu tượng mới hiện lên rõ ràng, và khi đó cô lại nắm được nó.
Cô bé vừa mới bắt đầu thì đã há hốc miệng vì phấn khích. Cô ngước nhìn Will với đôi mắt sáng lấp lánh trong lúc cây kim xoay. Nhưng nó vẫn chưa chỉ dẫn xong, cô quay lại nhìn, chau mày, cho tới khi cái máy đứng yên.
Cô cất nó đi rồi nói: “Iorek? Ông ấy có ở gần đây không, Will? Tớ nghĩ tớ đã nghe thấy cậu gọi ông ấy, nhưng rồi tớ lại cho rằng mình chỉ đang thầm ước điều đó thôi. Ông ấy thật sự ở gần đây chứ?”
“Ừ. Ông ấy sửa được con dao à? Đó là điều Chân Kế đã nói sao?”
“Ồ, ông ấy có thể làm bất cứ việc gì với kim loại, Will ạ! Không chỉ áo giáp đâu - ông ấy còn có thể chế tạo ra những thứ nhỏ bé tinh xảo nữa…” Cô bé kể cho cậu nghe về cái hộp thiếc nhỏ mà Iorek đã làm cho cô để nhốt con bọ gián điệp vào. “Nhưng ông ấy đâu rồi?”
“Gần đây. Ông ấy hẳn đã đến lúc tớ gọi, nhưng lúc đó rõ ràng là ông ấy đang chiến đấu… Còn Balthamos! Ôi, ông ấy hẳn là sợ hãi lắm…”
“Ai cơ?”
Cậu giải thích ngắn gọn, cảm thấy hai má ửng lên vì nỗi tủi hổ mà vị thiên thần chắc hẳn đang cảm thấy.
“Nhưng tớ sẽ kể với cậu thêm về ông ấy sau,” cậu nói. “Kì lạ lắm… Ông ấy đã cho tớ biết rất nhiều việc, và tớ nghĩ mình cũng hiểu được chúng…” Cậu đưa tay vuốt tóc rồi dụi mắt.
“Cậu phải kể với tớ mọi việc,” cô bé kiên quyết nói. “Mọi việc cậu đã làm kể từ khi bà ấy bắt được tớ. Ôi, Will, không phải cậu vẫn chảy máu đó chứ? Bàn tay tội nghiệp của cậu…”
“Không. Bố tớ đã chữa lành cho tớ rồi. Chỉ là tớ làm hở vết thương khi đánh con khỉ vàng, nhưng giờ đỡ rồi. Bố đã cho tớ một ít thuốc mỡ mà ông làm…”
“Cậu tìm thấy bố mình rồi à?”
“Phải, trên núi, đêm hôm đó…”
Cậu để cô bé lau vết thương cho mình rồi đắp chút thuốc mỡ mới từ chiếc hộp nhỏ bằng sừng trong lúc kể cho cô nghe vài chuyện đã xảy ra: cuộc chiến với kẻ lạ mặt, sự sáng tỏ đến với cả hai chỉ một giây trước khi mũi tên của cô phù thủy bắn trúng đích, cuộc gặp gỡ với các thiên thần, hành trình tới hang động và cuộc gặp gỡ với Iorek.
“Tất cả những chuyện đó xảy ra trong khi tớ thì ngủ tít,” cô bé kinh ngạc. “Cậu có biết không, tớ nghĩ là bà ấy rất tử tế với mình, Will ạ - tớ nghĩ bà ấy thực sự thế - tớ không nghĩ có bao giờ bà ấy lại muốn làm hại tớ… Bà ấy đã làm những việc tồi tệ như vậy, nhưng…”
Cô bé dụi mắt.
“À, nhưng giấc mơ của tớ, Will ạ - tớ không thể diễn tả được nó kì quặc đến thế nào! Nó giống như khi tớ đọc Chân Kế, toàn bộ những sự thông suốt và thấu hiểu tiến sâu tới mức không nhìn thấy đáy, nhưng lại sáng tỏ tới tận cùng.
“Nó… Còn nhớ tớ đã kể với cậu về người bạn Roger của tớ, về việc Những Kẻ háu ăn đã bắt được cậu ấy, sau đó tớ cố cứu cậu ấy nhưng lại phạm sai lầm và Ngài Asriel đã giết cậu ấy không?
“Ờm, tớ đã thấy cậu ấy. Tớ gặp lại cậu ấy trong giấc mơ, chỉ có điều là cậu ấy đã chết, cậu ấy là một bóng ma, cậu ấy kiểu như đang ra hiệu cho tớ, gọi tớ, nhưng tớ không thể nghe được. Cậu ấy không muốn tớ chết, không phải vậy. Cậu ấy muốn nói chuyện với tớ.
“Và… Chính tớ đã dẫn cậu ấy tới đó, tới Svalbard, nơi cậu ấy bị giết, cậu ấy chết là do lỗi của tớ. Rồi tớ nhớ lại thời chúng tớ thường chơi đùa ở Học viện Jordan, Roger và tớ, trên mái nhà, qua khắp cả thị trấn, trong các khu chợ, bên bờ sông và xuống tới Claybeds… Tớ và Roger với tất cả những đứa khác… Tớ đã tới Bolvangar để đưa cậu ấy về nhà an toàn, nhưng tớ chỉ khiến cho mọi việc tồi tệ hơn, nếu tớ không nói lời xin lỗi thì không ổn chút nào, chỉ là sự phí phạm thời gian khủng khiếp. Tớ phải làm việc đó, Will ạ, cậu thấy đấy. Tớ phải tới vùng đất của người chết và tìm cậu ấy rồi… rồi nói xin lỗi. Tớ không quan tâm chuyện gì sẽ xảy ra sau đó. Rồi chúng ta có thể… Tớ có thể… Sau đó thì sao cũng được.”
Will nói: “Cái nơi người chết ở. Nó có phải một thế giới giống như nơi này, giống như của tớ hay của cậu hay của những người khác không? Có phải một thế giới mà tớ có thể đến được nhờ con dao không?”
Cô quay sang nhìn cậu, giật mình bởi ý tưởng đó.
“Cậu có thể hỏi,” cậu nói tiếp. “Làm luôn đi. Hỏi xem nó ở đâu, và chúng ta làm thế nào để tới đó.”
Cô cúi xuống chiếc Chân Kế, lại phải dụi mắt và nhòm vào thật sát, rồi những ngón tay của cô lanh lẹ di chuyển, chỉ một phút sau, cô đã có câu trả lời.
“Được,” cô nói, “nhưng đó là một nơi lạ thường, Will ạ… Thực sự lạ thường… Chúng ta làm được thật không? Chúng ta liệu có tới được vùng đất của người chết thật không? Nhưng - phần nào của chúng ta sẽ làm điều đó? Bởi vì linh thú sẽ tan biến khi chúng ta chết đi - tớ đã chứng kiến rồi - còn cơ thể của chúng ta, thì, chỉ nằm trong mộ mà thối rữa thôi, không phải sao?”
“Vậy thì chắc chắn phải có một phần thứ ba. Một phần khác biệt.”
“Cậu biết không,” cô nói, giọng đầy phấn khích, “tớ nghĩ điều đó chắc là đúng đấy! Bởi vì tớ có thể nghĩ về cơ thể của mình và có thể nghĩ về linh thú của mình - vì vậy hẳn phải có một phần khác, để làm cái công việc suy nghĩ đó!”
“Phải. Và đó là hồn ma.”
Mắt Lyra sáng rực lên. Cô bé nói: “Có khi chúng ta có thể đưa hồn ma của Roger ra. Có khi chúng ta có thể cứu cậu ấy.”
“Có lẽ vậy. Chúng ta có thể thử.”
“Phải, chúng ta sẽ làm điều đó!” Cô lập tức nói. “Chúng ta sẽ cùng đi! Đó chính xác là việc chúng ta sẽ làm!”
Nhưng nếu không sửa được con dao, Will nghĩ, chúng sẽ hoàn toàn chẳng làm được gì hết.
Ngay khi đầu óc đã tỉnh táo lại và bụng cũng đỡ đau, cậu ngồi dậy gọi các mật thám tí hon lại. Họ đang bận rộn với một cái máy nhỏ bé nào đó ở gần đấy.
“Các vị là ai?” Cậu hỏi. “Các vị thuộc phe nào?”
Người đàn ông kết thúc việc mình đang làm rồi đóng một cái hộp gỗ lại, trông nó giống như hộp đựng đàn violin không dài hơn một quả óc chó. Người phụ nữ lên tiếng trước.
“Chúng tôi là những người Gallivespia,” bà đáp. “Tôi là Công nương Salmakia, còn bạn đồng hành của tôi là Hiệp sĩ Tialys. Chúng tôi là mật thám cho Ngài Asriel.”
Bà đang đứng trên một tảng đá cách Will và Lyra chừng ba hay bốn bước chân, rõ nét và sáng bừng dưới ánh trăng. Giọng nói nhỏ xíu của bà trầm và trong trẻo một cách hoàn hảo, biểu hiện đầy tự tin. Bà mặc bộ váy rộng làm từ một chất liệu bạc nào đó và chiếc áo không tay màu xanh lục, hai bàn chân có cựa của bà để trần, giống như người đàn ông còn lại. Trang phục của ông ta cũng có màu tương tự, nhưng ống tay áo của ông dài còn cái quần rộng kéo đến nửa bắp chân. Cả hai bọn họ trông đều mạnh mẽ, tài giỏi, tàn nhẫn và kiêu hãnh.
“Các vị đến từ thế giới nào vậy?” Lyra hỏi. “Tôi chưa bao giờ thấy người nào như các vị.”
“Thế giới của chúng tôi cũng có những vấn đề giống như thế giới của cô,” Tialys nói. “Chúng tôi là những kẻ ngoại đạo. Lãnh đạo của chúng tôi, Ngài Roke, nghe nói đến cuộc nổi dậy của Ngài Asriel, và đã hứa cử chúng tôi đến hỗ trợ.”
“Vậy các vị muốn làm gì tôi?”
“Đưa cô đến chỗ cha mình,” Công nương Salmakia nói. “Ngài Asriel đã cử một lực lượng dưới trướng của Quốc vương Ogunwe để giải cứu cho cô và cậu bé, rồi đưa cả hai đến pháo đài của mình. Chúng tôi ở đây để giúp đỡ.”
“À, nhưng giả sử tôi không muốn tới chỗ cha mình thì sao? Giả sử tôi không tin ông ấy?”
“Tôi rất tiếc phải nghe thấy điều đó,” bà nói, “nhưng đó là mệnh lệnh của chúng tôi: Phải đưa cô tới chỗ ông ấy.”
Lyra không thể kiềm chế nổi: Cô phá lên cười lớn trước ý niệm về việc những con người tí hon này sẽ ép cô làm bất cứ điều gì. Nhưng đó là một sai lầm. Người phụ nữ đột ngột di chuyển và tóm lấy Pantalaimon, kẹp chặt cơ thể chuột của nó rồi chạm một đầu cựa vào chân nó. Lyra thở gấp: Cú sốc đó giống hệt như khi đám người ở Bolvangar tóm được con linh thú. Không ai được phép chạm vào linh thú của người khác - như thế là phạm luật.
Nhưng rồi cô nhìn thấy Will đã nhanh tay tóm được người đàn ông bằng bàn tay phải của mình, siết thật chặt quanh hai chân để ông ta không thể dùng được cựa, rồi giơ lên cao.
“Lại vào thế bí rồi,” vị công nương điềm tĩnh nói. “Đặt hiệp sĩ xuống đi, cậu nhóc.”
“Thả linh thú của Lyra ra trước đã,” Will nói. “Tôi không có tâm trạng nào để tranh cãi đâu.”
Lyra rùng mình lạnh người khi thấy rằng Will hoàn toàn sẵn sàng đập đầu người Gallivespia vào đá. Và cả hai người tí hon đều biết điều đó.
Salmakia nhấc cựa ra khỏi chân của Pantalaimon, nó lập tức vùng thoát ra rồi biến thành một con mèo rừng, miệng rít lên dữ tợn, lông dựng đứng, đuôi quất tới tấp. Bộ răng nhe ra của nó chỉ cách mặt vị công nương một khoảng bằng chiều rộng bàn tay, nhưng bà lại nhìn nó với vẻ hoàn toàn bình tĩnh. Một lúc sau nó quay đi rồi lao vào lòng Lyra, trong dạng chồn ermine, và Will cẩn thận đặt Tialys xuống lại tảng đá bên cạnh bạn đồng hành của mình.
“Cô nên tỏ ra biết tôn trọng hơn,” hiệp sĩ nói với Lyra. “Cô là một đứa trẻ xấc xược, thiếu chín chắn, tối nay vài người đàn ông dũng cảm đã hi sinh để cho cô được an toàn đấy. Vậy nên tốt hơn hết là cô tỏ ra lễ độ đi.”
“Vâng,” cô bé khúm núm đáp. “Tôi xin lỗi, tôi sẽ làm vậy. Thật đấy.”
“Còn cậu…” Ông ta nói tiếp trong lúc quay về phía Will.
Nhưng Will đã ngắt lời: “Còn tôi, tôi sẽ không để mình bị nói bằng cái giọng như thế đâu, nên đừng có cố. Tôn trọng cần đến từ cả hai phía. Giờ thì nghe cho rõ này. Các người không phải chỉ huy ở đây mà là chúng tôi. Nếu các người muốn ở lại giúp thì phải làm như chúng tôi bảo. Còn không thì về với Ngài Asriel ngay đi. Không có tranh cãi gì về việc này hết.”
Lyra có thể thấy hai người kia căng lên vì giận dữ, nhưng Tialys đang nhìn bàn tay đặt trên bao đựng dao ở thắt lưng của Will, và cô biết ông ta nghĩ rằng chừng nào Will còn có con dao, cậu vẫn mạnh hơn họ. Vậy thì bằng mọi cách phải không cho họ biết rằng nó đã bị gãy.
“Hiểu rồi,” hiệp sĩ nói. “Chúng tôi sẽ giúp cậu, vì đó là nhiệm vụ chúng tôi đã được giao. Nhưng cậu phải nói cho chúng tôi biết mình định làm gì.”
“Được thôi,” Will đáp. “Tôi sẽ cho ông biết. Chúng tôi sẽ trở lại thế giới của Lyra ngay sau khi được nghỉ ngơi, và chúng tôi sẽ đi tìm một người bạn của mình, một con gấu. Ông ấy không ở xa đâu.”
“Con gấu mặc giáp ấy à? Hiểu rồi,” Salmakia nói. “Chúng tôi đã thấy ông ta chiến đấu. Chúng tôi sẽ giúp các cậu làm việc đó. Nhưng sau đó các cậu phải đi cùng chúng tôi tới chỗ Ngài Asriel.”
“Vâng,” Lyra đáp, nói dối một cách nghiêm túc, “à vâng, lúc đó chúng tôi chắc chắn sẽ làm vậy.”
Lúc này Pantalaimon đã bình tĩnh lại, và trở nên tò mò. Cô bé để cho nó trèo lên vai mình và biến hình. Nó hóa thành một con chuồn chuồn, to không kém gì hai con đang bay là đà trong không khí khi họ nói chuyện, rồi bay vụt tới nhập bọn với chúng.
“Thứ chất độc đó,” Lyra quay lại phía những người Gallivespia và nói, “ý tôi là thứ trong cựa của các vị, nó có nguy hiểm chết người không? Vì các vị đã chích mẹ của tôi, Phu nhân Coulter, đúng không nào? Bà ấy liệu có chết không?”
“Đó chỉ là một cú chích nhẹ thôi,” Tialys đáp. “Một liều trọn vẹn sẽ giết chết bà ta, phải, nhưng một vết cào nhỏ sẽ chỉ khiến bà ta trở nên yếu ớt và uể oải trong nửa ngày gì đó thôi.”
Cộng thêm cơn đau đến điên dại nữa, ông ta biết nhưng không nói với cô bé điều đó.
“Tôi cần phải nói chuyện riêng với Lyra,” Will nói. “Chúng tôi sẽ chỉ đi một phút thôi.”
“Với con dao đó,” hiệp sĩ nói, “cậu có thể cắt từ thế giới này thông sang thế giới khác, không phải sao?”
“Ông không tin tôi à?”
“Không.”
“Được rồi, vậy thì tôi sẽ để nó lại đây. Nếu không có nó thì tôi sẽ không sử dụng được.”
Cậu mở khóa bao đựng rồi đặt nó lên nền đá, sau đó cậu và Lyra bước đi và ngồi xuống một chỗ mà chúng có thể nhìn thấy hai người Gallivespia. Tialys đang chăm chú nhìn chuôi dao, nhưng không hề động vào nó.
“Chúng ta chỉ cần phải chịu đựng bọn họ thôi,” Will nói. “Ngay khi con dao được sửa xong, chúng ta sẽ chạy trốn.”
“Họ quá nhanh, Will ạ,” cô nói. “Họ cũng sẽ không quan tâm, họ sẽ giết cậu.”
“Tớ chỉ hi vọng Iorek có thể sửa được nó. Tớ đã không nhận ra chúng ta cần nó đến nhường nào.”
“Ông ấy sẽ làm được,” cô bé tự tin đáp.
Cô đang quan sát Pantalaimon là là bay rồi lao vụt qua không khí, chộp lấy những con bướm đêm nhỏ xíu giống như những con chuồn chuồn còn lại. Nó không thể bay xa được như chúng, nhưng không hề kém phần nhanh nhẹn, thậm chí còn tỏ ra hoạt bát hơn nữa. Cô bé nâng bàn tay lên để nó đậu trên đó, đôi cánh dài trong suốt rung rinh.
“Cậu có nghĩ chúng ta có thể tin tưởng họ lúc đi ngủ không?” Will hỏi.
“Có. Bọn họ dữ tợn nhưng tớ nghĩ họ trung thực.”
Hai đứa trẻ trở lại bên tảng đá, Will nói với những người Gallivespia: “Bây giờ tôi sẽ đi ngủ. Chúng ta sẽ tiếp tục lên đường khi trời sáng.”
Hiệp sĩ gật đầu. Will lập tức cuộn tròn người lại rồi ngủ thiếp đi.
Lyra ngồi xuống bên cạnh cậu, với Pantalaimon trong dạng mèo, tỏa hơi ấm trong lòng cô. Will thật may mắn làm sao khi lúc này cô bé đã tỉnh lại để chăm lo cho cậu! Cậu thực sự là một kẻ bạo gan, và cô ngưỡng mộ điều đó không tả xiết; nhưng cậu không giỏi nói dối, phản bội và lừa lọc, trong khi tất cả những thứ đó lại đến với cô một cách tự nhiên như việc hít thở vậy. Khi nghĩ về điều đó cô bé cảm thấy ấm áp và đầy đức hạnh, vì cô làm điều đó cho Will chứ không hề là cho bản thân mình.
Cô đã định xem Chân Kế một lần nữa, nhưng trước sự ngạc nhiên hết đỗi của chính bản thân, cô thấy mình mệt rã rời như thể suốt thời gian qua đã phải thức chứ không phải là bất tỉnh. Cô liền nằm xuống cạnh đó rồi nhắm mắt lại, chỉ chợp mắt một tí thôi, cô tự nhủ như vậy trước khi thiếp đi.