← Quay lại trang sách

- 15 - Rèn

Tôi bước đi giữa những đống lửa địa ngục,

vui mừng với sự hân hoan của Thần

William Blake

Vào lúc đó, những người Gallivespia đang trao đổi về con dao. Sau khi đã thỏa thuận một hòa ước đáng ngờ với Iorek Byrnison, họ trèo trở lại gờ tường để tránh mặt. Trong tiếng lách tách của lưỡi lửa đang dần dâng lên cùng tiếng lửa cháy ầm ì choán ngợp không khí, Tialys nói: “Chúng ta không bao giờ được rời khỏi cậu ta. Ngay sau khi con dao được sửa, chúng ta sẽ phải bám sát hơn cả một cái bóng.”

“Thằng bé quá cảnh giác. Nó rà soát khắp nơi để tìm chúng ta,” Salmakia nói. “Đứa con gái thì dễ tin hơn. Tôi nghĩ chúng ta có thể chiếm được lòng nó. Nó ngây thơ và rất dễ yêu thương. Chúng ta có thể tác động tới nó. Tôi nghĩ chúng ta nên làm điều đó, Tialys ạ.”

“Nhưng thằng bé có con dao. Nó mới là đứa có thể sử dụng được thứ đó.”

“Nó sẽ không đi đâu mà không có con bé đâu.”

“Nhưng nếu thằng bé có con dao thì con bé sẽ phải đi theo nó. Hơn nữa tôi nghĩ rằng ngay sau khi con dao trở lại nguyên vẹn, chúng sẽ dùng nó để lẩn vào một thế giới khác hòng chạy thoát khỏi chúng ta. Bà có thấy cái cách mà thằng bé khiến đứa con gái ngưng bặt khi nó định nói thêm điều gì đó không? Chúng có một chủ đích bí mật nào đó, và điều đó rất khác với điều mà chúng ta muốn chúng làm.”

“Cứ để xem thế nào. Nhưng ông nói đúng, Tialys ạ, tôi nghĩ vậy. Bằng mọi giá chúng ta sẽ phải bám sát lấy thằng bé.”

Cả hai đều nhìn với đôi chút hoài nghi khi Iorek Byrnison rải các dụng cụ ra trong xưởng rèn vừa được ứng biến mà thành. Những người thợ to lớn trong các nhà máy quân sự đặt dưới pháo đài của Ngài Asriel, với những cái lò cao và máy cán kim loại, lò rèn mạch và máy ép chạy sức nước, hẳn sẽ cười vào đống lửa không được che chắn gì, cây búa bằng đá, và cái đe làm từ một mảnh giáp của Iorek. Dù sao thì con gấu cũng đã đánh giá được mức độ của nhiệm vụ này, và qua những chuyển động đầy dứt khoát của nó, các mật thám tí hon bắt đầu thấy được những phẩm chất khiến họ ngừng bặt không dám coi thường nữa.

Khi Lyra và Will bước vào cùng với bụi cây, Iorek hướng dẫn chúng đặt các cành cây thật cẩn thận lên đống lửa. Nó nhìn từng cành một, lật sang hết bên này lại tới bên kia, sau đó bảo Will và Lyra đặt theo góc này góc nọ, hoặc bẻ ra thành từng đoạn rồi xếp riêng biệt vào bên mép. Kết cục là một ngọn lửa cháy dữ dội phi thường, với toàn bộ năng lượng tập trung về một phía.

Vào lúc này nhiệt độ trong hang đã trở nên nóng hừng hực. Iorek tiếp tục chất củi vào lửa, khiến bọn trẻ phải làm thêm hai chuyến nữa xuống dưới lối đi để đảm bảo rằng có đủ nhiên liệu cho toàn bộ quá trình.

Sau đó con gấu lật một hòn đá nhỏ trên sàn lên rồi bảo Lyra tìm thêm vài hòn đá cùng loại như thế. Nó nói rằng những hòn đá đó khi bị nung lên sẽ thải ra một loại khí bao bọc lấy lưỡi dao và giữ cho không khí không lọt vào trong, vì nếu thứ kim loại nóng đỏ tiếp xúc với không khí, nó sẽ hấp thu phần nào và do đó bị suy yếu đi.

Lyra bắt đầu tìm kiếm. Nhờ sự trợ giúp từ đôi mắt cú của Pantalaimon, cô đã sớm thu thập được một chục hoặc hơn những hòn đá như thế. Iorek nói cho cô cách thức và vị trí đặt chúng, rồi chỉ cho cô chính xác loại gió lò mà cô cần tạo ra bằng một cành cây dày lá, để đảm bảo khí gas được thổi một cách đều đặn lên vật thao tác.

Will được giao nhiệm vụ trông coi ngọn lửa. Iorek dành vài phút để hướng dẫn cậu và đảm bảo rằng cậu hiểu được những nguyên lí cần dùng đến. Phần lớn là phụ thuộc vào việc đặt để một cách chính xác, mà Iorek thì không thể cứ lần nào cũng dừng lại mà chỉnh cho cậu được: Will phải hiểu, và rồi cậu sẽ làm được đúng.

Hơn nữa, cậu không được kì vọng rằng con dao sẽ trông y hệt như cũ sau khi sửa xong. Nó sẽ ngắn hơn vì mỗi mẩu dao sẽ phải đè lên mẩu khác một chút để chúng có thể được rèn nối lại với nhau; bề mặt sẽ bị oxy hóa đôi chút dù có khí gas từ những viên đá đi nữa, vì vậy phần nào màu sắc óng ánh của nó sẽ bị mất đi; còn chuôi dao thì chắc chắn sẽ bị cháy xém rồi. Nhưng lưỡi dao sẽ vẫn bén như thế, và nó sẽ lại hoạt động bình thường.

Vậy là Will quan sát khi các lưỡi lửa bùng lên giữa những cành nhựa non. Với đôi mắt ầng ậc nước và đôi tay sạm đen, cậu điều chỉnh từng cành cây tươi cho tới khi nhiệt độ được tập trung theo ý của Iorek.

Trong lúc đó bản thân Iorek thì mài và nện một hòn đá cỡ một nắm tay, phải sau khi đã loại bỏ vài viên nó mới tìm được một viên có khối lượng thích hợp. Bằng những cú nện trời giáng, nó tạo hình rồi làm nhẵn viên đá, mùi thuốc nổ cordite từ những tảng đá bị vỡ hòa quện vào làn khói trong lỗ mũi của hai mật thám đang quan sát từ trên cao. Đến cả Pantalaimon cũng tích cực hỗ trợ, nó biến thành một con quạ để có thể đập cánh giúp cho lửa cháy nhanh hơn.

Cái búa cuối cùng cũng được tạo hình hợp ý Iorek, nó liền đặt hai mảnh đầu tiên của con dao kì ảo vào giữa đống củi đang cháy rừng rực ở chính giữa ngọn lửa, rồi bảo Lyra bắt đầu quạt nhè nhẹ cho khí gas từ đá phủ lên chúng. Con gấu quan sát, khuôn mặt trắng dài của nó tái nhợt đi trong ánh sáng chói lòa. Will thấy bề mặt của lớp kim loại bắt đầu ửng đỏ lên, rồi chuyển sang vàng và trắng.

Iorek đang theo dõi sát sao, bàn tay nó giơ lên sẵn sàng để chộp ra những mảnh dao. Ít lâu sau, lớp kim loại lại thay đổi, bề mặt trở nên sáng bóng lấp lánh, còn những tia lửa bắn ra từ đó trông chẳng khác gì pháo hoa.

Rồi Iorek di chuyển. Bàn tay phải của nó xọc vào gắp lấy miếng đầu tiên, rồi đến miếng còn lại, giữ chúng giữa điểm chót của những cái móng khổng lồ rồi đặt lên một tấm sắt chính là tấm giáp lưng của con gấu. Will có thể ngửi thấy mùi những cái móng bị đốt cháy, nhưng Iorek không bận tâm gì đến điều đó. Di chuyển với tốc độ thần kì, con gấu điều chỉnh góc độ sao cho hai miếng chồng lên nhau, sau đó nó giơ bàn tay trái lên cao và nện xuống bằng cái búa đá.

Dưới cú nện trời giáng, đầu mũi dao nảy bật lên trên nền đá. Will đang nghĩ rằng toàn bộ cuộc đời còn lại của cậu tuỳ thuộc vào những gì xảy ra trong cái miếng kim loại hình tam giác bé xíu đó, cái mũi dao lần tìm ra khe hở bên trong các nguyên tử. Tất cả các tế bào thần kinh của cậu run lên, cảm nhận thấy từng chuyển động rung rinh của từng lưỡi lửa và sự nới lỏng của từng nguyên tử trong lưới kim loại. Trước khi việc này bắt đầu, cậu vẫn cho rằng chỉ có một lò luyện nguyên cỡ với những công cụ và thiết bị hàng đầu mới có thể thao tác trên lưỡi dao đó; nhưng giờ thì cậu đã thấy rằng đây là những công cụ tân tiến nhất, và rằng tài nghệ của Iorek đã dựng nên một lò luyện đỉnh cao nhất có thể có được.

Iorek rống lên át tiếng đập chan chát: “Giữ chặt lấy nó trong đầu đi! Cậu cũng phải rèn nó đấy! Cậu góp phần trong nhiệm vụ này cũng không kém gì tôi đâu!”

Will cảm thấy toàn bộ cơ thể mình rung lên bần bật dưới những cú nện của cái búa đá trong nắm tay của con gấu. Mảnh thứ hai của lưỡi dao cũng đang được nung nóng, cành cây dày lá của Lyra đẩy luồng khí nóng tới bao trọn lấy hai mảnh dao trên đường thổi của mình và ngăn không cho không khí ăn mòn sắt xâm nhập. Will ý thức được tất cả, cảm thấy các nguyên tử kim loại đang liên kết với nhau qua vết gãy, hình thành lại những tinh thể mới, tự củng cố và xếp ngay ngắn trong mạng lưới vô hình khi mối nối liền lại.

“Lưỡi dao!” Iorek gầm lên. “Giữ lưỡi dao thẳng vào!”

Ý con gấu là trong đầu cậu, Will lập tức làm theo, cảm nhận vết gãy tinh vi và rồi sự dễ chịu rất nhỏ khi hai mép xếp thẳng một cách hoàn hảo. Rồi khi mối nối đó được hoàn thành, Iorek chuyển sang mảnh tiếp theo.

“Hòn đá mới,” con gấu gọi Lyra, cô liền đẩy hòn đá đầu tiên sang một bên và đặt hòn thứ hai vào chỗ để nung.

Will kiểm tra nhiên liệu rồi bẻ đôi một cành cây để điều hướng ngọn lửa dễ dàng hơn, trong khi đó Iorek lại bắt đầu thao tác với cái búa. Will cảm thấy một tầng lớp phức tạp mới được bổ sung vào nhiệm vụ của mình, vì cậu phải giữ cho mảnh dao mới trong một mối tương quan chính xác với cả hai mảnh trước đó, và cậu hiểu rằng chỉ bằng cách thực hiện điều đó một cách chuẩn xác, cậu mới giúp Iorek sửa nó được.

Cứ như vậy công việc tiếp tục. Cậu không biết nó kéo dài bao lâu; về phần mình, Lyra thấy hai cánh tay đau nhức, mắt nhòa đi vì nước, da nóng đỏ, toàn bộ xương khớp nhức nhối vì mệt mỏi; thế nhưng cô vẫn đặt từng viên đá đúng như Iorek đã dặn, còn Pantalaimon dù đang rã rời vẫn giơ cánh lên sẵn sàng và đập chúng phía trên ngọn lửa.

Khi làm tới mối nối cuối cùng, đầu Will đã ong lên, cậu bị kiệt sức bởi nỗ lực vận dụng trí óc đến mức gần như không nhấc nổi cành cây tiếp theo lên để cho vào lửa. Cậu phải thấu hiểu mọi mối liên kết, nếu không con dao sẽ không gắn liền lại với nhau; khi tới phần phức tạp nhất, mảnh cuối cùng, thứ sẽ cố định lưỡi dao sắp hoàn thành lên phần nhỏ còn sót lại trên chuôi cầm - nếu cậu không thể giữ nó trong trạng thái hoàn toàn tỉnh táo với tất cả các mảnh khác, con dao sẽ cứ thế mà rụng rời ra như thể Iorek chưa từng làm gì cả.

Con gấu cũng ý thức được điều đó, nên đã dừng lại trước khi bắt đầu nung nóng mảnh cuối cùng. Nó nhìn sang Will, Will chẳng thể nhìn thấy gì trong đôi mắt con gấu, không cảm xúc, chỉ là một màu đen rực rỡ vô cùng vô tận. Dù vậy cậu vẫn hiểu: Đây là công việc, và nó rất khó khăn, nhưng tất cả bọn họ đều ngang hàng nhau trong việc này.

Như vậy là đủ với Will, cậu quay lại phía ngọn lửa, đẩy sức tưởng tượng của mình về đầu bị gãy của nửa cuối con dao rồi dồn hết sức cho phần cuối cùng, cam go nhất của nhiệm vụ.

Vậy là con dao được rèn giữa cậu, Iorek và Lyra. Cậu không biết mối nối cuối cùng sẽ tốn mất bao lâu, nhưng khi Iorek nện xuống cú quyết định, còn Will cảm nhận được sự lắng đọng rất nhỏ cuối cùng khi các nguyên tử liên kết lại qua vết nứt, cậu liền sụp xuống nền hang động và để mặc cho sự kiệt quệ xâm chiếm lấy mình. Lyra ở cạnh đó cũng cùng chung tình trạng, đôi mắt cô đờ đẫn, viền đỏ ngầu lên, tóc đầy bồ hóng và khói bám; bản thân Iorek thì đang đứng gục đầu xuống, bộ lông bị xém mất vài chỗ, những vệt muội than đen ngòm bám trên lớp lông dày màu trắng sữa.

Tialys và Salmakia đang thay nhau ngủ, luôn luôn có một người tỉnh táo. Lúc này bà đang thức còn ông đang ngủ, nhưng khi lưỡi dao nguội đi, từ đỏ chuyển sang xám rồi cuối cùng thành màu bạc, và khi Will với lấy chuôi cầm, bà đặt một tay lên vai người cộng sự của mình để đánh thức ông dậy. Ông ta bật tỉnh ngay lập tức.

Nhưng Will không chạm vào con dao: Cậu giữ lòng bàn tay ở gần đó, nhiệt độ vẫn còn quá cao để chạm vào. Hai mật thám thư giãn trên cái giá bằng đá trong lúc Iorek nói với Will:

“Đi ra ngoài nào.”

Rồi ông nói với Lyra: “Cô ở đây nhé, đừng động vào con dao đấy.”

Lyra ngồi sát vào cái đe, nơi con dao đang nằm hạ nhiệt, rồi Iorek dặn cô chất thêm củi vào, không để cho lửa tắt: vẫn còn một thao tác cuối cùng nữa cần làm.

Will đi theo con gấu khổng lồ ra ngoài sườn núi tối thui. Vừa thoát khỏi hỏa ngục hừng hực trong động thì cái lạnh thấu xương lập tức ập đến.

“Người ta đáng ra không nên tạo ra con dao đó,” Iorek nói sau khi họ đã đi xa được một đoạn. “Có lẽ đáng ra tôi không nên sửa nó. Tôi đang rất phiền não, mà trước đây tôi chưa từng cảm thấy như vậy, chưa từng nghi ngờ điều gì. Giờ thì đầu tôi đầy những nghi hoặc. Nghi hoặc là thứ của con người chứ không phải của loài gấu. Nếu tôi đang hóa thành người thì phải có thứ gì đó không đúng, thứ gì đó rất tồi tệ. Và chính tôi đã khiến nó trở nên tồi tệ hơn.”

“Nhưng khi con gấu đầu tiên chế tạo ra mảnh giáp đầu tiên, chẳng phải nó cũng tồi tệ theo cùng một cách này sao?”

Iorek lặng thinh. Cả hai bước tiếp cho tới khi họ tới một đống tuyết lớn, Iorek đầm mình vào đó rồi lăn hết bên này lại sang bên kia, khiến những đợt tuyết bắn tung lên không gian tối đen, trông như thể bản thân con gấu được làm từ tuyết, nó chính là hiện thân của toàn bộ tuyết trắng trên thế giới này vậy.

Sau khi đã vầy chán, nó lăn lại rồi đứng lên, lắc người thật lực. Sau đó, khi thấy Will vẫn đang chờ đợi một câu trả lời cho câu hỏi của mình, nó nói:

“Phải, tôi nghĩ cũng có thể là như vậy. Nhưng trước con gấu mặc giáp đầu tiên đó thì không có ai khác cả. Chúng tôi không biết gì trước đó hết. Đó là khi tục lệ bắt đầu. Chúng tôi biết các tục lệ của mình, chúng bền vững và chắc chắn, chúng tôi vẫn tuân theo chúng mà không thay đổi gì. Bản chất loài gấu trở nên yếu ớt khi không có tục lệ, giống như da thịt của gấu sẽ không được bảo vệ nếu không có giáp sắt.

“Nhưng tôi nghĩ mình đã vượt ra ngoài bản tính của loài gấu khi sửa con dao này. Tôi nghĩ mình đã ngu ngốc chẳng khác gì Iofur Raknison. Thời gian sẽ trả lời. Nhưng tôi thấy rất mông lung và hoài nghi. Giờ cậu phải nói cho tôi biết: Tại sao con dao lại bị gãy?”

Will xoa cái đầu đang đau nhức của mình bằng cả hai tay.

“Người phụ nữ đó nhìn tôi và tôi đã nghĩ bà ta có gương mặt của mẹ mình,” cậu nói, cố gắng hồi tưởng lại trải nghiệm đó một cách chân thật nhất có thể. “Rồi con dao chạm phải một thứ gì đó mà nó không thể cắt nổi, và bởi vì tâm trí tôi lại vừa đẩy nó qua vừa lôi nó lại vào cùng một lúc nên nó đã bị gãy. Tôi nghĩ vậy. Người phụ nữ đó biết mình đang làm gì, tôi đảm bảo đấy. Bà ta rất khôn ngoan.”

“Khi nói về con dao, cậu cũng nói về mẹ và bố mình nữa.”

“Thật à? Phải… Tôi nghĩ là vậy.”

“Cậu tính làm gì với nó?”

“Tôi không biết nữa.”

Đột nhiên Iorek bổ nhào vào Will rồi dùng bàn tay trái bạt thật mạnh vào cậu: mạnh đến mức khiến Will ngã vào đống tuyết, gần như bất tỉnh, rồi lộn tùng phèo rất nhiều vòng cho tới khi cậu dừng lại dưới con dốc cách đó một đoạn, đầu ong lên.

Iorek chậm rãi bước xuống nơi Will đang chật vật đứng dậy rồi nói: “Trả lời thành thật đi.”

Will đã rất muốn nói: “Ông còn lâu mới làm được thế nếu tôi có con dao trong tay.” Nhưng cậu biết rằng Iorek biết điều đó, và biết rằng cậu biết điều đó, hơn nữa nói như vậy thật thô lỗ và ngu ngốc; nhưng dù sao cậu cũng cực kì muốn nói ra.

Cậu giữ miệng cho tới khi đứng được thẳng dậy, đối diện trực tiếp với Iorek.

“Tôi đã nói là tôi không biết,” cậu nói, cố gắng hết sức để giữ cho giọng mình bình tĩnh, “vì tôi vẫn chưa xem xét kĩ càng về việc mà mình định làm. Về ý nghĩa của nó. Nó khiến tôi sợ hãi. Nó cũng khiến Lyra sợ nữa. Nhưng dù sao thì tôi cũng đã đồng ý ngay khi nghe điều cậu ấy nói.”

“Đó là gì vậy?”

“Chúng tôi muốn đi tới vùng đất của người chết để nói chuyện với linh hồn người bạn Roger của Lyra, người đã bị giết tại Svalbard. Và nếu thực sự có một thế giới của người chết thì bố của tôi cũng sẽ ở đó. Nếu chúng tôi có thể nói chuyện với các hồn ma, tôi cũng muốn nói chuyện với ông ấy.

“Nhưng tôi đang bị phân chia, bị cắt rời, vì tôi cũng muốn trở về chăm sóc mẹ mình, bởi vì tôi có thể. Mà cũng bởi vì bố tôi và thiên thần Balthamos đã nói rằng tôi nên tới chỗ Ngài Asriel và giao con dao cho ông ta, tôi cũng nghĩ có lẽ họ nói đúng…”

“Thiên thần bỏ chạy rồi,” con gấu nói.

“Ông ấy không phải là một chiến binh. Ông ấy đã làm nhiều nhất có thể, rồi sau đó không thể cố thêm được nữa. Ông ấy không phải là người duy nhất run sợ; tôi cũng sợ nữa. Vì vậy tôi phải suy nghĩ thấu đáo. Có lẽ đôi khi chúng ta không làm điều đúng bởi vì điều sai lầm trông có vẻ nguy hiểm hơn, mà chúng ta lại không muốn tỏ ra sợ sệt nên đã cứ thế làm điều sai lầm chỉ bởi vì nó nguy hiểm, chúng ta quan tâm đến việc không tỏ ra sợ sệt hơn là phán đoán đúng. Việc này rất khó khăn. Đó là lí do tôi không trả lời ông.”

“Ra vậy” con gấu nói.

Họ đứng im lặng trong một lúc cảm tưởng như rất lâu, đặc biệt là với Will, người gần như không có gì bảo vệ khỏi cái lạnh giá buốt. Nhưng Iorek vẫn chưa nói xong, còn Will thì vẫn còn yếu và choáng váng sau cú tát, cậu vẫn chưa tin tưởng đôi chân của mình lắm, nên họ đứng nguyên tại chỗ.

“Tôi đã tự thỏa hiệp theo rất nhiều cách,” vua gấu nói. “Có thể rằng do giúp đỡ cậu, tôi đã đem sự hủy diệt không thể cứu vãn đến cho vương quốc của mình. Cũng có thể là không phải mà dù thế nào thì sự hủy diệt đó cũng sẽ đến; có lẽ tôi đã ngăn cản được nó. Vì vậy tôi đang rất phiền não vì phải làm những việc chẳng hề giống gấu, phải suy đoán và hoài nghi như một con người.

“Tôi sẽ nói cho cậu một điều. Cậu đã biết sẵn rồi, nhưng lại không muốn thừa nhận, vậy nên tôi mới phải nói thẳng với cậu để cậu không mắc sai lầm. Nếu muốn thành công trong nhiệm vụ này, cậu buộc phải ngừng nghĩ đến mẹ mình. Cậu phải gạt bà ấy sang một bên. Nếu tâm trí của cậu bị chia cắt, con dao sẽ gãy.

“Giờ tôi sẽ nói lời từ biệt với Lyra. Cậu phải đợi trong hang động; hai mật thám đó sẽ không để cậu rời khỏi tầm nhìn của họ đâu, mà tôi thì không muốn họ lắng nghe khi đang nói chuyện với cô bé.”

Will không tìm được lời nào để nói, dù cho lồng ngực và cổ họng cậu lại chan chứa nỗi niềm. Cậu nói: “Cảm ơn ông, Iorek Byrnison,” nhưng đó là tất cả những gì cậu thốt ra được.

Cậu cùng với Iorek leo lên dốc về phía hang động, nơi ánh lửa vẫn đang tỏa sáng ấm áp trong màn đêm mênh mông vây hãm.

Tại đó Iorek thực hiện bước cuối cùng trong việc sửa lại con dao kì ảo. Nó đặt con dao giữa những viên than cháy rực nhất cho đến khi lưỡi dao sáng lên, rồi Will và Lyra thấy cả trăm sắc màu cuộn xoắn trong lòng lớp kim loại ám khói. Khi nhận định rằng thời điểm đã đến, Iorek bảo Will cầm lấy con dao rồi xọc thẳng vào lớp tuyết đang chất đống bên ngoài.

Chuôi dao bằng gỗ hồng mộc đã bị cháy xém, nhưng Will quấn bàn tay mình trong vài lớp gập của một cái áo rồi làm như Iorek bảo. Trong tiếng rít và ánh sáng rực rỡ của hơi nước tỏa ra, cậu cảm thấy các nguyên tử cuối cùng cũng gắn chặt lại với nhau, và cậu biết rằng con dao đã lại sắc bén như xưa, mũi dao lại trở nên nhọn vô cùng.

Nhưng trông con dao đúng là không còn như trước. Nó ngắn hơn, kém thanh nhã hơn rất nhiều, ngoài ra còn có một lớp bạc mờ xỉn phủ lên mỗi mối nối. Con dao giờ trông thật xấu xí; nhìn đúng như bản chất của nó: bị thương.

Khi con dao đã đủ nguội, cậu cất nó vào balô rồi ngồi xuống, mặc kệ những mật thám, đợi Lyra trở về.

Iorek đã đưa cô bé lên vị trí cao hơn một chút trên con dốc, tới một điểm ngoài tầm nhìn của hang động, ở đó nó để cho cô ngồi lọt trong vòng tay bảo vệ vĩ đại của mình, cùng với Pantalaimon trong dạng chuột rúc vào ngực cô. Iorek cúi đầu xuống rồi sục mõm vào đôi tay đen sạm và ám khói của cô bé. Không nói không rằng, nó bắt đầu liếm sạch chúng; lưỡi nó thật dễ chịu trên những vết bỏng, và cô cảm thấy mình chưa từng bao giờ được an toàn đến thế.

Nhưng khi tay cô đã sạch bồ hóng và bụi bẩn, Iorek lên tiếng. Cô cảm thấy giọng của nó chấn động trên lưng mình.

“Lyra Silvertongue, kế hoạch tới thăm người chết này là sao vậy?”

“Nó đến với tôi trong một giấc mơ, Iorek ạ. Tôi đã thấy hồn ma của Roger, và tôi biết cậu ấy đang gọi mình… Ông nhớ Roger chứ; à, sau khi chúng tôi chia tay ông, cậu ấy đã bị giết, đó là lỗi của tôi, ít nhất thì tôi cũng cảm thấy như vậy. Vì thế tôi nghĩ mình nên kết thúc điều mình đã bắt đầu, vậy thôi: Tôi nên đi nói lời xin lỗi, và nếu có thể, tôi nên cứu cậu ấy khỏi đó. Nếu Will có thể mở một con đường đến thế giới của người chết thì chúng tôi phải làm điều đó.”

“Có thể không đồng nghĩa với buộc phải.”

“Nhưng nếu vừa phải làm, lại vừa có thể, thì không có lí do gì để chống chế cả.”

“Trong lúc còn đang sống thì việc của cô là với người sống.”

“Không, Iorek ạ,” cô bé nhẹ nhàng nói, “việc của chúng tôi là giữ lời hứa dù cho chúng có khó khăn đến mấy. Ông biết không, dù không nói ra nhưng tôi sợ chết khiếp đi được. Tôi ước giá mà mình chưa từng thấy giấc mơ đó, và tôi ước giá mà Will chưa từng nghĩ tới việc sử dụng con dao để tới đó. Nhưng chúng tôi đã làm vậy và giờ thì không thể thoát ra nữa rồi.”

Cảm thấy Pantalaimon đang run rẩy, Lyra vuốt ve nó bằng đôi tay đau nhức của mình.

“Nhưng chúng tôi không biết làm cách nào để tới đó,” cô nói tiếp. “Chúng tôi sẽ không biết được điều gì cho tới khi làm thử. Ông định làm gì, hả Iorek?”

“Tôi sẽ quay về Phương Bắc cùng với người dân của mình. Chúng tôi không thể sống trên núi được. Đến cả tuyết cũng khác biệt. Tôi cứ nghĩ chúng tôi có thể sống ở đây, nhưng chúng tôi sẽ sống dễ dàng hơn trên biển, kể cả nó có ấm đi chăng nữa. Để học được điều đó cũng đáng. Hơn nữa, tôi nghĩ chúng tôi sẽ trở nên cần thiết. Tôi có thể cảm thấy chiến tranh, Lyra Silvertongue ạ; tôi có thể ngửi thấy, có thể nghe thấy nó. Tôi đã nói chuyện với Serafina Pekkala trước khi đi đến đây, cô ấy nói sẽ đến chỗ Ngài Faa và những người du mục. Nếu chiến tranh nổ ra, người ta sẽ cần đến chúng tôi.”

Lyra ngồi dậy, phấn khởi khi nghe thấy tên của những người bạn cũ. Nhưng Iorek vẫn chưa nói hết. Nó tiếp tục:

“Nếu cô không thể tìm được đường ra khỏi thế giới của người chết, chúng ta sẽ không gặp lại nữa, vì tôi không có linh hồn. Cơ thể tôi sẽ lưu lại trên trái đất và rồi trở thành một phần của nó. Nhưng nếu cả cô và tôi đều sống sót, cô sẽ luôn là một vị khách danh dự và được chào đón ở Svalbard; cả Will cũng vậy. Cậu bé đã kể cho cô nghe về chuyện xảy ra khi chúng tôi gặp nhau chưa?”

“Chưa,” Lyra nói, “ngoại trừ nó diễn ra ở bên một con sông.”

“Cậu ta đã đối đầu với tôi. Tôi cứ nghĩ không kẻ nào có thể làm được điều đó, nhưng cậu bé đang lớn này lại quá táo bạo đối với tôi, và quá khôn ngoan. Tôi không hài lòng vì cố phải làm theo kế hoạch đặt ra, nhưng sẽ không có ai khiến tôi tin tưởng để đi cùng cô trừ cậu bé đó. Hai người rất thích hợp với nhau. Lên đường cẩn thận nhé, Lyra Silvertongue, người bạn yêu quý.”

Cô bé với lên ôm lấy cổ con gấu và vùi mặt vào bộ lông của nó, không nói nổi nên lời.

Một phút sau nó nhẹ nhàng đứng dậy gỡ tay cô bé ra, rồi quay đi và lặng lẽ bước vào màn đêm. Lyra nghĩ rằng hình bóng của con gấu gần như biến mất ngay tức khắc trong màu sắc nhợt nhạt của mặt đất tuyết phủ, nhưng cũng có thể là do mắt cô đang đầy ậc nước.

Khi nghe thấy tiếng bước chân của Lyra trên lối mòn, Will nhìn sang hai mật thám và nói: “Đừng có cử động. Nhìn này - con dao đang ở đây - tôi không dùng đến nó đâu. Ở lại đây đi.”

Cậu bước ra ngoài và thấy Lyra đang đứng im, nức nở khóc, cùng với Pantalaimon trong dạng sói ngẩng mặt lên nền trời đen. Cô bé gần như không phát ra tiếng động nào. Nguồn sáng duy nhất tới từ ánh phản chiếu yếu ớt trên gờ tuyết quanh tàn tích của đống lửa, bản thân nó phản chiếu lên đôi má ướt của cô bé, rồi những giọt nước mắt của cô lại tìm thấy bóng hình mình trong đôi mắt của Will, cứ như vậy những hạt photon này đan kết cả hai lại trong một mạng lưới thầm lặng.

“Tớ yêu mến ông ấy lắm, Will ạ!” Cuối cùng cô cũng run rẩy thốt lên được. “Ông ấy trông già quá! Trông ông ấy vừa đói vừa già và đau buồn… Có phải bây giờ mọi việc đều dồn lên chúng ta không, Will? Giờ chúng ta không thể dựa dẫm vào ai khác, không phải sao… Chỉ có mỗi hai ta. Nhưng chúng ta vẫn chưa đủ lớn. Chúng ta vẫn còn nhỏ… Vẫn còn quá nhỏ… Nếu ông Scoresby tội nghiệp đã chết còn Iorek thì già cỗi… Tất cả sẽ dồn lên chúng ta, những việc cần phải hoàn thành.”

“Chúng ta có thể làm mà,” cậu nói. “Tớ sẽ không bàn lùi nữa đâu. Chúng ta làm được. Nhưng giờ thì chúng ta phải đi ngủ đã. Mà nếu chúng ta ở lại thế giới này, mấy cái thứ xa thăng kia có thể sẽ kéo tới, cái đám mà các mật thám kia gọi đến… Bây giờ tớ sẽ cắt xuyên và chúng ta sẽ tìm một thế giới khác để nghỉ ngơi. Nếu hai mật thám kia đi cùng thì không hay chút nào, chúng ta sẽ phải tống khứ họ đi thêm một lần nữa.”

“Ừ,” cô bé nói, sụt sịt rồi quẹt mu bàn tay ngang qua mũi, dụi mắt bằng cả hai lòng bàn tay. “Làm vậy đi. Cậu chắc con dao sẽ hoạt động được chứ? Cậu đã kiểm tra rồi à?”

“Tớ biết nó sẽ làm được.”

Có Pantalaimon trong dạng hổ để ngăn cản các mật thám, chúng hi vọng, Will và Lyra quay trở lại lấy đồ đạc của mình.

“Hai người định làm gì?” Salmakia hỏi.

“Vào một thế giới khác,” Will nói trong lúc lấy con dao ra. Nó có cảm giác như đã hoàn toàn lành lặn; cậu không hề nhận ra mình đã yêu quý nó đến nhường nào.

“Nhưng hai người phải đợi đoàn xa thăng của Ngài Asriel,” Tialys nói, giọng đanh lại.

“Chúng tôi không làm vậy đâu,” Will nói. “Nếu dám đến gần con dao, tôi sẽ giết các người. Nếu cần thiết thì cứ đi qua cùng với chúng tôi, nhưng các người không bắt chúng tôi phải ở lại được đâu. Chúng tôi đi đây.”

“Cậu nói dối!”

“Không,” Lyra nói, “là tôi đã nói dối. Will thì không. Các người đã không nghĩ tới điều đó.”

“Nhưng hai người định đi đâu?”

Will không trả lời. Cậu lần tìm phía trước trong khoảng không lờ mờ rồi cắt lấy một lối thông.

Salmakia nói: “Đây là một sai lầm. Cậu nên nhận ra điều đó và nghe lời chúng tôi. Cậu không nghĩ…”

“Có đấy,” Will nói, “chúng tôi đã suy nghĩ rất kĩ, chúng tôi sẽ kể cho các người nghe điều mình đã nghĩ vào ngày mai. Các người có thể đến nơi chúng tôi tới hoặc có thể trở về với Ngài Asriel.”

Ô cửa sổ mở ra thế giới mà cậu đã chạy trốn cùng với Baruch và Balthamos, là nơi mà cậu đã ngủ một cách an toàn: bãi biển ấm áp trải dài vô tận với những thân cây như dương xỉ đằng sau những cồn cát. Cậu nói:

“Đây - chúng ta sẽ ngủ ở đây - chỗ này được đấy.”

Cậu để cho họ đi qua rồi đóng lại ngay lập tức. Trong lúc cậu và Lyra nằm xuống, hoàn toàn kiệt sức, Công nương Salmakia canh chừng còn vị hiệp sĩ thì mở chiếc máy cộng hưởng đá nam châm ra và bắt đầu gửi một thông điệp vào màn đêm.