← Quay lại trang sách

- 22 - Những kẻ thì thầm

Dày như Lá Thu vương trên những Dòng Suối

Tại Vallombrosa, nơi bóng đổ từ Etruria

Vòm cao rộng phía trên

John Milton

Việc đầu tiên Will làm là đỡ Lyra ngồi xuống, rồi cậu lấy lọ thuốc mỡ nhỏ từ rêu cầm máu ra và kiểm tra vết thương trên đầu cô. Nó đang chảy máu ồ ạt, những vết thương trên da đầu luôn như vậy, nhưng nó không sâu. Cậu xé lấy một dải từ mép áo của mình rồi lau sạch vết thương, bôi một chút thuốc mỡ lên vết rạch, cố gắng không nghĩ đến tình trạng bẩn thỉu của cái móng đã gây ra nó.

Mắt Lyra đang nhìn đờ đẫn, da cô xám ngoét lại.

“Lyra! Lyra!” Cậu gọi và khẽ lắc người cô. “Cố lên nào, chúng ta phải đi thôi.”

Cô bé giật mình rồi hít lấy một hơi dài run rẩy, rồi đôi mắt cô tập trung vào cậu, chan chứa một nỗi tuyệt vọng khủng khiếp.

“Will - tớ không thể làm việc này nữa - tớ không thể! Tớ không thể nói dối! Tớ cứ nghĩ việc đó dễ lắm - nhưng vô dụng rồi - đó là tất cả những gì tớ có thể làm, nhưng nó không có tác dụng!”

“Đó không phải là tất cả những gì cậu có thể làm. Cậu có thể đọc Chân Kế, không phải sao? Thôi nào, đi xem chúng ta đang ở đâu thôi. Đi tìm Roger thôi.”

Cậu dìu cô bé dậy, và chỉ đến lúc đó chúng mới nhìn quanh quang cảnh vùng đất của những hồn ma.

Chúng thấy mình ở tại một vùng đồng bằng rộng mênh mông trải dài rất xa vào trong màn sương. Ánh sáng mà chúng thấy được là một dạng tự phát sáng lờ mờ dường như tồn tại ở khắp mọi nơi một cách đều đặn, khiến cho không có bóng râm hay nguồn sáng thực sự nào, mọi thứ đều mang một màu sắc xám xịt như nhau.

Đứng trên sàn của khoảng không mênh mông này là người lớn và trẻ nhỏ - những người ma - nhiều đến mức Lyra không thể đoán nổi số lượng. Ít nhất thì hầu hết bọn họ đều đang đứng, mặc dù một số vẫn ngồi và số khác thì nằm lơ đãng hoặc ngái ngủ. Chẳng có ai đi loanh quanh, chạy nhảy hay chơi đùa, mặc dù rất nhiều người quay ra nhìn những người mới đến bằng một sự hiếu kì đầy sợ sệt trong đôi mắt mở to.

“Những hồn ma,” cô bé thì thầm. “Đây là nơi tất cả bọn họ tụ tập, tất cả những người đã chết…”

Rõ ràng là vì không còn có Pantalaimon ở bên, cô bé đành ôm lấy tay Will, và cậu mừng vì cô đã làm vậy. Hai người Gallivespia đã bay đi trước, cậu có thể thấy những bóng hình nhỏ bé rực rỡ của họ đang lao vút đi rồi lướt trên đầu các hồn ma, những người ngước nhìn và dõi theo họ trong kinh ngạc. Nhưng sự im lặng trải dài vô tận và ngột ngạt, ánh sáng xám xịt khiến cho cậu hoảng sợ, và sự hiện diện ấm áp của Lyra ở bên cạnh là thứ duy nhất mang cảm giác về sự sống.

Đằng sau chúng, phía bên ngoài bức tường, tiếng kêu thét của lũ nhân điểu vẫn đang vang vọng trên dưới bờ hồ. Vài người ma hoảng hốt nhìn lên, nhưng phần lớn bọn họ vẫn đang nhìn Will và Lyra, rồi họ bắt đầu túm tụm lại phía trước. Lyra lùi lại; cô vẫn chưa có sức lực để đối mặt với họ như bản thân sẽ muốn làm, và Will là người phải lên tiếng trước.

“Các vị có nói tiếng của chúng tôi không?” Cậu hỏi. “Các vị có thể nói không?”

Vì tất cả những người chết đều đang run rẩy, hoảng hốt và đầy đau khổ nên cậu và Lyra có uy quyền nhiều hơn cả đám bọn họ cộng lại. Những hồn ma đáng thương này có rất ít quyền năng của chính họ, nên khi nghe thấy giọng của Will, giọng nói trong trẻo đầu tiên vang lên tại đó trong suốt kí ức của những người chết, rất nhiều trong số họ bước tới trước, háo hức muốn được đáp lại.

Nhưng họ chỉ có thể thì thào. Một âm thanh yếu ớt mờ nhạt, không lớn hơn một tiếng thở nhẹ, là tất cả những gì họ có thể thốt ra. Khi họ chen lấn nhau, hừng hực tiến về phía trước, những người Gallivespia bay xuống rồi lướt qua lướt lại trước mặt, ngăn không cho họ tụ tập lại quá gần. Đám hồn ma trẻ con ngước nhìn với vẻ khao khát cháy bỏng, và Lyra lập tức nhận ra tại sao: Chúng nghĩ rằng những con chuồn chuồn là linh thú; chúng đang ao ước bằng cả trái tim để có thể lại được ôm lấy linh thú của chính mình.

“Ồ, chúng không phải linh thú đâu,” Lyra buột ra, đầy thương cảm, “mà nếu linh thú của tôi đang ở đây thì tất cả các cậu đều có thể vuốt ve và chạm vào cậu ấy, tôi hứa đấy…”

Nói rồi cô chìa hai tay về phía lũ trẻ. Những hồn ma người lớn lưỡng lự, thờ ơ hoặc sợ sệt, nhưng lũ trẻ đều đang ùn ùn kéo về phía trước. Chúng có thực thể không hơn gì sương mù, tội nghiệp làm sao, nên hai tay của Lyra cứ thế xuyên qua người chúng, cả Will cũng vậy. Chúng xúm về phía trước, nhẹ bẫng và không có sinh lực, để làm ấm bản thân nhờ dòng máu đang chảy và trái tim đập mạnh mẽ của hai lữ khách. Cả Will và Lyra đều nhận thấy một cảm giác lạnh lẽo nhẹ lướt khi những linh hồn xuyên qua cơ thể chúng và làm ấm bản thân trên đường đi. Hai đứa trẻ đang sống cảm thấy rằng từng chút một, chúng cũng đang chết dần; chúng không có một lượng sinh lực và hơi ấm vô tận để cho đi, bản thân vốn lại đang bị lạnh, trong khi những đám đông bất tận đang dồn về phía trước trông như thể sẽ không bao giờ ngừng lại vậy.

Cuối cùng Lyra phải cầu xin chúng dừng lại.

Cô giơ hai tay lên rồi nói: “Làm ơn - giá mà chúng tôi có thể chạm vào tất cả các bạn, nhưng chúng tôi xuống dưới này để tìm người, và tôi cần các bạn chỉ cho biết cậu ấy đang ở đâu và làm thế nào để tìm được cậu ấy. Ôi, Will ơi,” cô bé nói, tựa đầu mình vào đầu cậu, “giá mà tớ biết phải làm gì!”

Những hồn ma đang say sưa nhìn vết máu trên trán Lyra. Nó phát sáng rực rỡ như một quả nhựa ruồi trong ánh sáng tờ mờ, vài đứa thậm chí còn lướt qua đó, khao khát được chạm vào một thứ tràn trề sức sống đến vậy. Một hồn ma bé gái, mà khi còn sống hẳn là vào khoảng chín hay mười tuổi, ngượng ngùng với tay lên thử chạm vào, nhưng rồi lại rụt lại vì sợ hãi. Lyra liền nói: “Đừng sợ - chúng tôi không đến đây để làm hại các bạn đâu - nói chuyện với chúng tôi đi, nếu các bạn có thể!”

Hồn ma đứa con gái lên tiếng, nhưng giọng nói mỏng manh yếu ớt của nó chỉ phát ra như một tiếng thì thầm.

“Có phải lũ nhân điểu đã làm vậy không? Chúng cố tình làm đau cậu à?”

“Phải,” Lyra đáp, “nhưng nếu đó là tất cả những gì chúng có thể làm thì tớ chẳng cần bận tâm.”

“Ôi, không đâu - chúng còn làm những điều tồi tệ hơn…”

“Gì cơ? Chúng làm gì cơ?”

Nhưng lũ trẻ do dự không muốn nói. Chúng lắc đầu rồi giữ im lặng, cho tới khi một thằng bé lên tiếng: “Cũng không quá tồi tệ cho chúng khi đã ở đây hàng trăm năm, vì sau ngần ấy thời gian ai cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi, chúng không thể dọa các cậu quá nhiều…”

“Chúng thích nói chuyện với những người mới nhất,” đứa con gái đầu tiên nói. “Chỉ là… Ôi, cái đó thật sự là đầy căm hờn. Chúng… Tôi không thể nói với các cậu được.”

Giọng của chúng không lớn hơn tiếng lá khô rơi. Và chỉ có đám trẻ con lên tiếng; người lớn dường như đều đang đắm chìm trong một cơn mê cổ xưa đến mức có lẽ họ sẽ không bao giờ cử động hay nói lại nữa.

“Nghe này,” Lyra nói, “làm ơn hãy lắng nghe. Chúng tôi tới đây, tôi và những người bạn của mình, vì chúng tôi cần phải tìm một cậu bé có tên Roger. Cậu ấy ở đây chưa lâu đâu, mới khoảng vài tuần thôi, nên cậu ấy sẽ không quen biết nhiều người, nhưng nếu các cậu biết cậu ấy ở đâu…”

Nhưng ngay cả khi nói vậy, cô bé vẫn biết rằng chúng có thể ở lại đây cho đến già, tìm kiếm mọi nơi, kiểm tra mọi khuôn mặt, nhưng vẫn chẳng thể gặp được nhiều hơn một phần rất nhỏ của những người chết. Cô cảm thấy nỗi tuyệt vọng đang ngồi trên hai vai mình, nặng nề không kém gì chính ả nhân điểu đang đậu trên đó.

Thế nhưng, cô bé nghiến răng, cố gắng giữ cho cằm ngẩng cao. Chúng ta đã tới được đây rồi, cô nghĩ; dù sao đây cũng là một phần của việc đó.

Hồn ma đứa con gái đầu tiên đang nói gì đó bằng thứ giọng thì thào bé xíu của nó.

“Tại sao chúng tôi lại muốn tìm cậu ấy à?” Will nói. “Lyra muốn nói chuyện với cậu ấy. Nhưng có một người khác mà tôi cũng muốn tìm. Tôi muốn tìm bố mình, John Parry. Ông ấy cũng đang ở đâu đó quanh đây, và tôi muốn nói chuyện với ông trước khi trở lại thế giới của mình. Nên nếu có thể, làm ơn hãy yêu cầu, yêu cầu Roger và John Parry tới nói chuyện với Lyra và Will. Nói họ…”

Nhưng đột nhiên tất cả các hồn ma đều quay đầu bỏ chạy kể cả người lớn, như lá khô bị rắc tung bởi một luồng gió mạnh đột ngột thổi. Chỉ trong một thoáng, khoảng không quanh hai đứa trẻ đã trở nên rỗng không, rồi chúng nghe thấy lí do: Những tiếng hét, gào, rít vọng tới từ không khí phía trên, và bầy nhân điểu xuất hiện, cùng những luồng gió hôi thối mục nát, những đôi cánh đập phành phạch, với tiếng gào thét, giễu cợt, nhạo báng, mỉa mai, và tràng cười khanh khách.

Lyra lập tức ngồi sụp xuống đất, che tai lại, còn Will khum người che cho cô, với con dao trong tay. Cậu có thể thấy Tialys và Salmakia đang lướt về phía mình, nhưng họ vẫn còn ở khá xa, nên cậu có một chút thời gian để quan sát lũ nhân điểu lượn vòng và ngụp lặn. Cậu thấy những khuôn mặt con người của chúng tợp lấy tợp để vào không khí như thể đang ăn côn trùng, và nghe thấy những từ ngữ chúng đang hét - những từ ngữ giễu cợt, bẩn thỉu, tất cả đều về mẹ cậu, những ngôn từ khiến tim cậu run lên; nhưng một phần trí não cậu vẫn khá lạnh lẽo và biệt lập, suy nghĩ, tính toán, quan sát. Chẳng ai trong số chúng muốn tới gần con dao thêm chút nào.

Cậu đứng dậy để thấy chuyện gì sẽ xảy đến. Một trong số chúng - có thể là chính Vô Danh - phải vất vả bay chệch khỏi đường, vì ả đang lao xuống thấp, định bụng lướt ngay phía trên đầu cậu. Đôi cánh nặng nề của ả vụng về đập, chỉ vừa đủ để thực hiện cú ngoặt trên không. Cậu đáng lẽ đã có thể vươn người chém đứt đầu ả bằng con dao.

Vào lúc đó, những người Gallivespia đã đến nơi, cả hai người đang định tấn công, nhưng Will liền gọi: “Tialys! Tới đây! Salmakia, đến tay tôi đi!”

Họ đáp lên vai cậu, rồi cậu nói: “Nhìn đi. Quan sát những gì chúng làm. Chúng chỉ tới gào thét thôi. Tôi nghĩ việc đánh trúng Lyra là một sai lầm. Tôi không nghĩ chúng muốn chạm vào chúng ta đâu. Chúng ta có thể lờ chúng đi cũng được.”

Lyra ngước lên nhìn, mắt mở to. Đám sinh vật bay quanh đầu Will, đôi khi chỉ cách chưa đầy nửa mét, nhưng chúng luôn rẽ sang ngang hoặc lên trên vào phút cuối. Cậu có thể cảm thấy hai mật thám đang thiết tha được chiến đấu, cánh của hai con chuồn chuồn rung lên với ham muốn được lao vút qua không khí với các chủ nhân nguy hiểm chết người của mình, nhưng tất cả đều dừng lại: Họ có thể thấy rằng cậu nói đúng.

Điều đó cũng có ảnh hưởng lên các hồn ma nữa: Khi thấy Will đứng đó không sợ hãi và cũng không bị làm hại, họ bắt đầu dạt trở lại về phía các lữ khách. Họ thận trọng quan sát lũ nhân điểu, nhưng so với tất cả những điều đó, sự cuốn hút từ máu thịt ấm áp, những nhịp tim nồng nàn, vẫn quá mạnh mẽ để có thể cưỡng lại.

Lyra đứng dậy bên cạnh Will. Vết thương của cô lại há miệng, khiến máu tươi rỉ xuống cổ, nhưng cô bé chỉ đơn thuần gạt nó đi.

“Will,” cô nói, “tớ rất mừng vì chúng mình đã xuống đây cùng với nhau…”

Cậu nghe thấy một âm điệu trong giọng nói và nhìn thấy biểu hiện trên gương mặt cô, một biểu cảm mà cậu biết và thích hơn bất cứ thứ gì mình từng biết tới: Nó thể hiện rằng cô đang nghĩ tới một điều táo bạo, nhưng vẫn chưa sẵn sàng để nói ra.

Cậu gật đầu để thể hiện rằng mình đã hiểu.

Hồn ma đứa con gái nói: “Lối này - đi với chúng tôi - chúng tôi sẽ tìm ra họ!”

Rồi cả hai đứa nhận thấy một cảm giác cực kì khó tả, như thể những bàn tay ma nhỏ xíu đang với vào bên trong, kéo lấy xương sườn chúng để chúng đi theo.

Vậy là chúng tiến bước qua nền của vùng đất hoang vắng rộng lớn đó. Đám nhân điểu lượn lờ ngày càng cao trên đầu, không ngừng gào thét, nhưng chúng vẫn giữ khoảng cách. Trong lúc đó, những người Gallivespia bay phía trên để cảnh giới.

Trong lúc đi cùng nhau, các hồn ma nói chuyện với chúng.

“Xin lỗi,” một hồn ma con gái lên tiếng, “nhưng linh thú của các cậu đâu rồi? Thứ lỗi cho tôi vì đã hỏi. Nhưng…”

Không có giây phút nào mà Lyra không nghĩ tới Pantalaimon yêu quý đang bị bỏ rơi. Cô không thể nói chuyện thoải mái được nên Will trả lời thay.

“Chúng tôi để linh thú của mình lại bên ngoài,” cậu nói, “nơi họ được an toàn. Chúng tôi sẽ đón họ sau. Cậu có linh thú không?”

“Có,” con ma nói, “tên cậu ấy là Sandling… ôi, tôi yêu cậu ấy lắm…”

“Cậu ấy đã định hình chưa?” Lyra hỏi.

“Chưa, chưa đâu. Cậu ấy thường nghĩ mình sẽ là chim, nhưng tôi hi vọng là không phải thế, vì tôi muốn có cậu ấy bông xù ấm áp trên giường vào buổi đêm cơ. Nhưng càng ngày cậu ấy càng biến thành chim nhiều hơn. Linh thú của cậu tên là gì?”

Lyra nói cho cô bé biết, và đám hồn ma lại hăm hở dồn về phía trước. Tất cả đều muốn nói về linh thú của mình, từng đứa một.

“Linh thú của tôi có tên Matapan…”

“Chúng tôi thường chơi trốn tìm, cậu ấy sẽ biến đổi như một con tắc kè khiến tôi chịu chết không tìm nổi, cậu ấy giỏi món đó lắm…”

“Có lần tôi bị đau mắt nên không thấy gì, cậu ấy đã dẫn đường cho tôi suốt tận khi về đến nhà…”

“Cậu ấy không hề muốn định hình, nhưng tôi lại muốn trưởng thành, nên chúng tôi thường hay tranh cãi…”

“Cậu ấy thường cuộn tròn trong vòng tay tôi và ngủ…”

“Bọn họ liệu có đang ở đâu đó quanh đấy không? Liệu chúng tôi có gặp lại họ không?”

“Không. Khi ta chết đi, linh thú sẽ phụt tắt như một ánh nến vậy. Tôi đã từng thấy chuyện đó xảy ra rồi. Nhưng tôi chưa từng thấy Castor của mình - tôi vẫn chưa nói lời tạm biệt…”

“Họ không thể nào không ở đâu được! Họ phải ở đâu đó! Linh thú của tôi vẫn ở đâu đó quanh đây thôi, tôi biết mà!”

Đám hồn ma đang chen lấn xô đẩy trở nên sôi nổi và háo hức, mắt chúng lấp lánh còn gò má ửng lên như thể đang vay mượn sức sống từ các lữ khách.

Will nói: “Có ai ở đây đến từ thế giới của tôi, nơi không có linh thú không?”

Một hồn ma bé trai gầy gộc cùng tuổi với cậu gật đầu, Will liền quay sang nó.

“Có đây,” câu trả lời vọng tới. “Chúng tôi đã không hiểu linh thú là gì, nhưng chúng tôi biết cảm giác như thế nào khi không có họ. Mọi người ở đây đến từ đủ mọi kiểu thế giới.”

“Tôi biết tử thần của mình,” một đứa con gái nói, “tôi biết ông ấy suốt quãng thời gian trưởng thành. Khi nghe họ nói về các linh thú, tôi cứ nghĩ họ ám chỉ một thứ gì đó giống như tử thần của chúng tôi cơ. Tôi nhớ ông ấy lắm. Tôi sẽ không bao giờ gặp lại được ông ấy. Tôi đã xong nhiệm vụ rồi, đó là điều cuối cùng ông ấy nói với tôi, rồi sau đó bỏ đi mãi mãi. Khi ông ấy còn ở bên tôi, tôi luôn biết rằng có một người mình có thể tin tưởng, một người biết chúng tôi sẽ đi đâu và cần phải làm gì. Nhưng tôi không còn có ông ấy ở bên nữa rồi. Tôi không biết liệu chuyện gì sẽ lại xảy đến nữa.”

“Chẳng có chuyện gì xảy ra hết!” Có ai đó nói. “Chẳng có gì, vĩnh viễn là như vậy!”

“Cậu thì biết gì,” một đứa khác nói. “Họ đã đến, không phải sao? Chẳng ai biết được chuyện đó sẽ xảy ra.”

Cô bé ám chỉ Will và Lyra.

“Đây là điều đầu tiên từng xảy ra ở đây,” một hồn ma con trai nói. “Có khi từ giờ trở đi mọi thứ sẽ thay đổi.”

“Nếu có thể thì cậu muốn làm gì?” Lyra hỏi.

“Đi lên để trở lại thế giới của mình!”

“Kể cả nếu điều đó có nghĩa là cậu chỉ có thể nhìn thấy nó một lần, cậu vẫn sẽ muốn làm thế chứ?”

“Có! Có! Có chứ!”

“Ừ, dù sao thì tôi cũng vẫn phải tìm Roger,” Lyra nói, sôi sục với ý tưởng mới của mình; nhưng Will phải là người được biết đầu tiên.

Trên nền của vùng đất bằng bất tận đang diễn ra một chuyển động chậm chạp nhưng rộng lớn giữa vô vàn những bóng ma. Hai đứa trẻ không nhìn thấy được, nhưng Tialys và Salmakia, đang bay phía trên, quan sát những hình dáng nhỏ bé nhạt nhòa di chuyển không khác gì một cuộc di trú của những bầy chim hay đàn tuần lộc khổng lồ. Ở trung tâm của chuyển động là hai đứa trẻ không phải hồn ma, đang đều đều bước tới; không dẫn đường, cũng không đi theo, nhưng bằng cách nào đó lại tập trung chuyển động đó thành mục đích của toàn bộ đoàn người chết.

Hai mật thám, với suy nghĩ di chuyển còn nhanh nhạy hơn tốc độ của hai con vật cưỡi, liếc mắt nhìn nhau rồi cho hai con chuồn chuồn nghỉ ngơi bên nhau trên một cành cây đã khô héo.

“Chúng ta có linh thú không, Tialys?” Công nương hỏi.

“Kể từ khi bước lên con thuyền đó, tôi cảm thấy như tim mình đã bị xé nát và ném lên bờ trong lúc vẫn còn đập,” ông đáp. “Nhưng không phải như vậy; nó vẫn đang đập trong ngực tôi. Vậy nên có thứ gì đó trong tôi đang ở ngoài đó cùng với con linh thú của cô bé, một thứ gì đó của cả bà nữa, Salmakia ạ, bởi nét mặt bà đang chau lại còn bàn tay thì tái nhợt và căng thẳng. Phải, chúng ta có linh thú, dù cho chúng có là gì đi nữa. Có lẽ những người ở thế giới của Lyra là những sinh vật sống duy nhất biết được rằng mình có linh thú. Có lẽ đó chính là lí do một người trong số họ đã nổi dậy khởi nghĩa.”

Ông tuột xuống khỏi lưng con chuồn chuồn rồi buộc nó lại thật chắc chắn, sau đó lấy chiếc máy cộng hưởng đá nam châm ra. Nhưng khi chỉ vừa chạm vào nó, ông đã dừng lại.

“Không có hồi đáp,” ông ủ rũ nói.

“Vậy là chúng ta đang ở ngoài tầm với à?”

“Ngoài tầm với của nguồn trợ giúp, cái đó là chắc chắn. Nhưng chúng ta đã biết mình sẽ đến vùng đất của người chết mà.”

“Cậu bé sẽ đi cùng cô nhóc đến nơi tận cùng thế giới.”

“Bà có nghĩ con dao của nó mở được ra đường về không?”

“Tôi dám chắc là nó nghĩ thế. Nhưng ôi, Tialys ạ, tôi không biết nữa.”

“Nó còn nhỏ quá. Chậc, cả hai đứa đều còn nhỏ. Bà biết đấy, nếu con bé không sống sót qua được chuyện này, vấn đề liệu nó có lựa chọn đúng đắn khi bị cám dỗ hay không sẽ không xảy ra nữa. Sẽ không còn quan trọng nữa.”

“Ông có nghĩ cô bé đã chọn rồi không? Khi lựa chọn bỏ lại linh thú của mình trên bờ hồ ấy? Đó liệu có phải lựa chọn mà nó phải thực hiện không?”

Vị hiệp sĩ nhìn xuống hàng triệu cá thể đang chầm chậm di chuyển trên nền vùng đất của người chết, tất cả đều dạt theo đốm sáng rực rỡ và sinh động Lyra Silvertongue đó. Ông chỉ lờ mờ nhìn ra mái tóc của cô bé, thứ sáng màu nhất trong không gian u ám, và đầu của thằng bé bên cạnh đó, tóc đen, cứng cáp và mạnh mẽ.

“Không,” ông nói, “chưa đâu. Dù cho có là gì thì nó vẫn còn ở phía trước.”

“Vậy thì chúng ta phải đưa cô bé đến với nó một cách an toàn.”

“Đưa cả hai đứa đến. Giờ chúng đã gắn kết với nhau rồi.”

Công nương Salmakia quất sợi cương nhẹ như tơ nhện, con chuồn chuồn lập tức phóng vọt ra khỏi cành cây và lao xuống về phía hai đứa trẻ còn sống, cùng với hiệp sĩ bám sát theo sau.

Nhưng họ không dừng lại với chúng; sau khi đã lướt xuống thấp để đảm bảo chúng vẫn an toàn, họ bay tiếp lên trước, một phần vì lũ chuồn chuồn đang thấy bồn chồn, còn phần khác là vì họ muốn tìm hiểu xem cái nơi kinh khủng này kéo dài bao xa.

Nhìn thấy họ lóe lên phía trước mặt, Lyra cảm thấy nhói lên sự nhẹ nhõm vì vẫn còn có thứ bay lượn và tỏa sáng đẹp đẽ đến vậy. Rồi, không thể giữ ý tưởng cho riêng mình được nữa, cô bé quay sang Will; nhưng cô phải nói nhỏ. Cô ghé môi vào tai cậu, và trong một luồng hơi ấm ồn ào, cậu nghe thấy cô nói:

“Will, tớ muốn chúng ta đưa tất cả những hồn ma trẻ con tội nghiệp này ra ngoài - cả những người lớn nữa - chúng ta có thể trả tự do cho họ! Chúng ta sẽ tìm Roger và bố cậu, rồi mở đường đến thế giới bên ngoài và trả tự do cho tất cả!”

Cậu bé quay sang mỉm cười rạng rỡ với cô, nụ cười ấm áp và hạnh phúc đến mức cô cảm thấy có thứ gì đó vấp váp và loạng choạng phía trong người; ít nhất thì cảm giác về nó là như vậy, nhưng không có Pantalaimon, cô chẳng thể tự hỏi bản thân điều đó có nghĩa là gì. Đó có thể là một cách mới mà trái tim cô đập. Cảm thấy hết sức ngạc nhiên, cô tự nhủ phải đi thật thẳng và ngừng lảo đảo.

Cứ như vậy, cả đoàn tiến lên. Tiếng thì thầm Roger lan ra nhanh hơn cả tốc độ đi của chúng; những cụm “Roger - Lyra đến rồi - Roger - Lyra đang ở đây” được truyền từ con ma này sang con ma khác như một thông điệp điện từ được một tế bào trong cơ thể truyền sang tế bào bên cạnh.

Còn về Tialys và Salmakia, trong lúc tuần tra trên lưng những con chuồn chuồn không biết mệt mỏi và quan sát khắp xung quanh khi bay, cuối cùng họ cũng để ý thấy một dạng chuyển động mới. Phía trước đó không xa có một hoạt động xoay tròn nho nhỏ. Lướt xuống thấp hơn, họ thấy mình lần đầu tiên bị lờ đi, vì có một thứ thú vị hơn đang nắm giữ tâm trí của toàn bộ các hồn ma. Họ đang hào hứng trao đổi bằng những tiếng thì thầm gần như im lặng của mình, họ đang chỉ trỏ, hối thúc một ai đó tiến lên.

Salmakia bay xuống thấp nhưng không thể hạ cánh: Đám đông quá lớn, mà chẳng có bàn tay hay bờ vai nào hỗ trợ bà, kể cả nếu họ có dám thử đi nữa. Khi thấy một thằng bé ma còn nhỏ với gương mặt chất phác đầy bất hạnh, sững sờ và bối rối trước điều mình đang được bảo, bà liền lên tiếng gọi:

“Roger? Có phải Roger đó không?”

Cậu bé nhìn lên, lúng túng, lo lắng, và gật đầu.

Salmakia bay trở lên về phía người đồng hành của mình, rồi họ cùng nhau phóng về với Lyra. Đó là một chặng đường dài, lại khó định hướng, nhưng nhờ quan sát các hình thái chuyển động, họ cuối cùng cũng tìm được cô bé.

“Cô bé kia rồi,” Tialys thốt lên, rồi gọi: “Lyra! Lyra! Bạn của cô ở đằng kia!”

Lyra nhìn lên rồi vươn tay ra cho con chuồn chuồn. Con côn trùng khổng lồ lập tức đáp xuống, màu đỏ và vàng của nó lóng lánh như tráng men, đôi cánh mỏng vẫn đang sải dài sang hai bên và căng cứng. Tialys giữ thăng bằng khi cô bé đưa ông lên tầm mắt.

“Ở đâu cơ?” Cô hỏi trong lúc thở gấp vì phấn khích. “Cậu ấy có ở xa không?”

“Một tiếng đi bộ,” hiệp sĩ đáp. “Nhưng cậu bé biết là cô đang đến. Những người khác đã báo cho cậu ta, chúng tôi cũng đã chứng thực rằng đó là cậu ta. Cứ tiếp tục đi đi, cô sẽ tìm được cậu bé sớm thôi.”

Tialys thấy Will gắng gượng đứng thẳng dậy và ép bản thân tìm ra thêm chút năng lượng. Lyra thì đã được nạp năng lượng và đang dồn dập hỏi những người Gallivespia: Trông Roger thế nào? Cậu ấy đã nói chuyện với họ chưa? Trông cậu ấy có vui không? Những đứa trẻ khác có biết đến chuyện đang xảy ra không; và họ đang giúp hay đang chỉ đang ngáng đường?

Liên tục như vậy. Tialys cố gắng trả lời mọi thứ một cách thành thật và kiên nhẫn. Từng bước một, cô gái còn sống tiến gần lại với cậu bé mà mình đã đẩy tới cái chết.