← Quay lại trang sách

- 26 - Vực thẳm

Mặt Trời đã rời bỏ bóng tối của mình và tìm thấy

một buổi sáng tươi mới hơn,

Còn Mặt Trăng xinh đẹp hân hoan trong đêm đen trong vắt

không một gợn mây.

William Blake

Không gian tối đen như mực, bóng tối bủa vây đè lên mắt Lyra nặng đến nỗi cô bé gần như cảm nhận được trọng lực của hàng ngàn tấn đá phía trên đầu. Ánh sáng duy nhất mà họ có được tới từ cái đuôi phát sáng nơi con chuồn chuồn của Công nương Salmakia, mà kể cả nó cũng đang mờ dần; vì những con côn trùng tội nghiệp này chẳng tìm được chút đồ ăn nào trong thế giới của người chết, nên con của hiệp sĩ đã chết trước đó không lâu.

Vì vậy trong lúc Tialys ngồi trên vai của Will, Lyra giữ con chuồn chuồn của công nương trên hai bàn tay mình trong lúc bà vỗ về và thì thầm với con vật đang run lẩy bẩy, cho nó ăn những mẩu vụn bánh quy rồi tiếp đó là máu của chính bà. Nếu Lyra nhìn thấy việc bà đang làm, cô bé hẳn cũng sẽ hiến máu của mình, vì cô có nhiều hơn; nhưng tất cả những gì cô có thể làm là tập trung vào việc đặt chân xuống an toàn và tránh những khu vực đá thấp ở phía trên.

Con nhân điểu Vô Danh đã dẫn họ vào một hệ thống hang động sẽ đưa họ, ả nói, tới điểm cao nhất thuộc thế giới của người chết mà từ đó họ có thể mở ô cửa sang một thế giới khác. Sau lưng họ là một hàng hồn ma dài bất tận. Đường hầm đầy những tiếng thì thầm, khi kẻ đi đầu khích lệ kẻ phía sau, người dũng cảm thúc giục kẻ nhút nhát, người già truyền hi vọng cho lớp trẻ.

“Còn xa lắm không, Vô Danh?” Lyra hỏi khẽ. “Vì con chuồn chuồn tội nghiệp này đang chết dần, khi đó ánh sáng của nó sẽ tắt mất.”

Con nhân điểu dừng bước rồi quay lại nói:

“Cứ theo ta. Nếu các ngươi không thể thấy thì hãy lắng nghe. Nếu không thể nghe, hãy cảm nhận.”

Đôi mắt ả lóe lên dữ dội trong bóng tối u ám. Lyra gật đầu nói: “Được, tôi sẽ làm theo, nhưng tôi không còn mạnh mẽ như trước đây nữa, mà tôi cũng không quá gan dạ. Làm ơn đừng dừng lại. Tôi sẽ đi theo bà - tất cả chúng tôi sẽ theo. Cứ đi tiếp đi, Vô Danh.”

Con nhân điểu quay đầu lại rồi tiếp tục tiến bước. Cứ mỗi phút trôi qua, ánh sáng của con chuồn chuồn lại trở nên yếu dần, Lyra biết rằng chẳng bao lâu nó sẽ hoàn toàn tắt ngấm.

Nhưng khi cô bé vấp chân lao về phía trước, một giọng nói vang lên ngay bên cạnh cô - một chất giọng quen thuộc.

“Lyra - Lyra, cô nhóc…”

Cô mừng rỡ quay lại.

“Ông Scoresby! Ôi, lại được nghe giọng ông cháu mừng quá! Đúng là ông - cháu có thể nhìn thấy, chỉ là - ôi, giá mà cháu có thể chạm vào ông!”

Trong ánh sáng nhạt nhòa, cô lờ mờ nhìn thấy dáng người gầy gò và nụ cười đầy châm biếm của viên phi công khí cầu người Texas, tay cô tự động vươn về phía trước, trong vô vọng.

“Ta cũng thế, cháu yêu ạ. Nhưng nghe ta nói này - người ta đang gây rắc rối ở ngoài kia, và nó nhắm tới cháu - đừng hỏi ta bằng cách nào. Đây có phải cậu bé có con dao không?”

Will vẫn đang nhìn ông, háo hức khi được gặp người bạn cũ của Lyra; nhưng lúc này ánh mắt cậu đã xuyên thẳng qua Lee để nhìn sang con ma bên cạnh đó. Lyra lập tức nhận ra đó là ai, và kinh ngạc trước hình ảnh trưởng thành này của Will - vẫn cái hàm dô, vẫn cái cách ngẩng cao đầu đó.

Will không thốt nên lời, nhưng bố cậu đã lên tiếng:

“Nghe này - không có thời gian để nói về chuyện này đâu - cứ làm đúng theo như ta nói. Lấy con dao ra rồi tìm chỗ một lọn tóc đã bị cắt khỏi đầu Lyra.”

Giọng ông đầy cấp bách, và Will cũng không tốn thời gian hỏi lí do. Mắt mở to đầy lo sợ, Lyra nâng con chuồn chuồn lên bằng một tay và lần tay còn lại lên tóc.

“Không,” Will nói, “bỏ tay ra - tớ không nhìn được.”

Trong ánh sáng lập lòe, cậu có thể thấy nó: Ngay phía trên thái dương bên trái của cô có một mảng tóc nhỏ ngắn hơn phần còn lại.

“Ai làm việc đó vậy?” Lyra kêu lên. “Mà…”

“Suỵt,” Will nói rồi hỏi hồn ma của bố, “con phải làm gì?”

“Cắt phần tóc ngắn xuống đến da đầu cô bé. Thu thập cẩn thận từng sợi một. Đừng để sót sợi nào. Rồi mở một thế giới khác ra - cái nào cũng được - thả lọn tóc qua đó và đóng nó lại. Làm luôn đi.”

Con nhân điểu đang quan sát; các hồn ma phía sau đang xúm xít lại gần. Lyra có thể thấy những khuôn mặt nhợt nhạt của họ trong ánh sáng tờ mờ. Sợ sệt và hoang mang, cô bé đứng cắn môi trong lúc Will làm theo những gì bố mình bảo, dí sát mặt vào đầu nhọn của con dao trong ánh sáng chuồn chuồn nhạt nhòa. Cậu cắt rỗng một khoảng nhỏ trong tảng đá thuộc một thế giới khác, đặt tất cả số tóc vàng nhỏ xíu vào trong đó, rồi đặt hòn đá trở lại trước khi đóng cửa sổ.

Đúng lúc đó, mặt đất bắt đầu rung lắc. Từ nơi sâu thẳm nào đó phát ra một tiếng rền và nghiến, như thể toàn bộ trung tâm của trái đất đang tự quay giống như một bánh xe cối xay vĩ đại, và những mẩu đá nhỏ bắt đầu rơi xuống từ trần của đường hầm. Mặt đất đột ngột tròng trành nghiêng về một bên. Will tóm lấy tay Lyra, chúng ôm chặt lấy nhau khi đất đá dưới chân bắt đầu dịch chuyển và xô xệch, những mảnh đá rời lăn đến đập thâm tím chân chúng…

Hai đứa trẻ vừa che chắn cho những người Gallivespia, vừa thu người với hai tay đưa lên ôm đầu; rồi trong một khoảnh khắc kinh hoàng của đất lở, chúng thấy mình bị cuốn xuống sâu về bên trái. Chúng bám chặt lấy nhau, thở gấp và bàng hoàng tới mức không kịp cả hét lên. Tai chúng chỉ còn nghe được tiếng gầm rống của hàng nghìn tấn đất đá đang sụp đổ và lăn tròn xuống cùng mình.

Cuối cùng chuyển động của chúng cũng ngừng lại, dù khắp nơi xung quanh đó, những hòn đá nhỏ vẫn đang lăn lộn và nảy bật xuống con dốc mà chỉ một phút trước đó vẫn còn chưa hình thành. Lyra đang nằm trên cánh tay trái của Will. Cậu dùng tay phải lần tìm con dao: Nó vẫn ở nguyên trên thắt lưng của cậu.

“Tialys? Salmakia?” Will run rẩy hỏi.

“Đều ở đây, đều còn sống,” giọng của hiệp sĩ vang lên cạnh tai cậu.

Bụi và thứ mùi thuốc nổ cordite của đám đá bị đập tan choán ngợp lấy không khí. Thở đã khó, nhìn thì càng vô vọng: Con chuồn chuồn đã chết.

“Ông Scoresby?” Lyra gọi. “Chúng cháu không nhìn thấy gì cả… Chuyện gì xảy ra vậy?”

“Ta đây,” Lee đáp, ở gần đó. “Ta nghĩ quả bom đã phát nổ rồi, và ta đoán là nó đã đi trật mục tiêu.”

“Bom ấy ạ?” Lyra hoảng hốt thốt lên; nhưng rồi cô nói: “Roger - cậu có đó không?”

“Có,” tiếng thì thầm nhỏ xíu cất lên. “Ông Parry, ông ấy đã cứu tớ. Tớ suýt ngã thì ông ấy tóm được.”

“Nhìn này,” hồn ma của John Parry nói. “Nhưng nhớ bám chặt vào đá, đừng cử động đó.”

Bụi đang dần tan, từ đâu đó một luồng sáng rọi tới: Một thứ ánh sáng le lói màu vàng kì lạ, giống như một cơn mưa sương mù lấp lánh đang rơi xuống quanh họ. Ngần đó là đủ để khiến tim họ rộn lên vì hoảng sợ, vì nó thắp sáng những thứ nằm bên trái họ, nơi mà nó đang rơi xuống - hoặc chảy xuống, giống như con sông trên đỉnh của một ngọn thác.

Nơi đó là một sự trống rỗng tối tăm vô tận, tựa như lối thông vào bóng tối sâu thẳm nhất. Ánh sáng vàng óng chảy vào đó rồi tắt lịm. Họ có thể nhìn thấy phía bên kia, nhưng nó nằm xa hơn cả tầm ném đá của Will. Phía bên phải họ, một con dốc lởm chởm đá nằm cân bằng một cách lỏng lẻo và bấp bênh, trồi cao lên vào không gian u ám, bụi bặm.

Hai đứa trẻ và các bạn đồng hành của chúng đang bám vào một thứ thậm chí chẳng phải là gờ đá - chỉ là một nơi may mắn đặt được tay và chân - trên mép của cái vực thẳm đó. Chẳng có cách nào thoát ra ngoại trừ tiến lên phía trước, dọc theo con dốc, giữa những hòn đá vỡ vụn và tảng đá mòn nằm bập bênh mà dường như chỉ cần chạm nhẹ vào cũng sẽ khiến nó lao thẳng xuống bên dưới.

Sau lưng họ, khi bụi đã tan đi, càng ngày càng có nhiều hồn ma đăm đăm nhìn vực thẳm trong kinh hoàng. Họ đang co người trên con dốc, quá sợ hãi để có thể di chuyển. Chỉ riêng đám nhân điểu là chẳng sợ sệt gì; chúng cất cánh rồi chao liệng phía trên, rà soát cả trước lẫn sau, bay ngược lại để trấn ai những ai còn ở trong đường hầm, rồi lại bay lên trước tìm đường thoát.

Lyra kiểm tra: Ít nhất thì chiếc Chân Kế vẫn an toàn. Cố nén lại nỗi sợ, cô bé nhìn xung quanh, thấy gương mặt nhỏ thó của Roger, rồi nói:

“Đi tiếp nào, tất cả chúng ta vẫn đang ở đây, không có ai bị thương cả. Mà ít nhất thì giờ chúng ta cũng có thể nhìn thấy được. Nên ta cứ phải đi thôi, cứ tiến lên tiếp nào. Chúng ta không thể đi đường nào khác ngoài vòng qua mép của cái thứ này…” Cô chỉ vào các vực đen ngòm. “Nên cứ phải tiếp tục tiến lên phía trước thôi. Tớ hứa rằng Will và tớ sẽ không dừng lại. Cho nên đừng sợ, đừng bỏ cuộc, đừng tụt lại phía sau. Nói với những người khác nữa. Tớ không thể cứ mãi nhìn lại phía sau vì còn phải chú ý xem mình đang đi đâu nữa, nên tớ phải tin tưởng rằng mọi người sẽ kiên định mà tiến bước theo bọn tớ, được chứ?”

Con ma nhỏ gật đầu. Cứ như vậy, trong sự tĩnh lặng đến sửng sốt, hàng người chết bắt đầu hành trình men theo rìa của vực thẳm. Sẽ mất bao lâu, cả Lyra lẫn Will đều không thể đoán được; chuyến đi đáng sợ và nguy hiểm đến thế nào, chúng sẽ không bao giờ có thể quên được. Màn đêm phía dưới sâu thẳm tới mức dường như nó hút lấy tầm nhìn xuống dưới đó, và một cảm giác choáng váng đến ghê sợ lơ lửng trong tâm trí khi họ nhìn vào nó. Cứ khi nào có thể, họ lại nhìn chăm chú về phía trước, lên hòn đá này, chỗ đứng nọ, mấu lồi này, con dốc tơi đầy sỏi kia, cố gắng không nhìn vào cái hố sâu; nhưng nó hút, nó nhử, và họ không thể không liếc sang nó, để rồi cảm thấy sự cân bằng của mình đang bị nghiêng đi, mắt hoa lên, và một cơn buồn nôn khủng khiếp bấu chặt lấy cổ họng họ.

Cứ thỉnh thoảng những người sống lại ngoái lại nhìn, và thấy hàng người chết vô tận đang rồng rắn đi ra khỏi vết nứt mà họ vừa đi qua: những người mẹ áp mặt con nhỏ vào ngực mình, những người cha già chầm chậm leo, lũ trẻ nhỏ túm lấy váy của người đi trước, thiếu niên, thiếu nữ cùng tuổi Roger cố gắng đi thật vững và cẩn thận, rất rất nhiều người… Tất cả đều đang đi theo Will và Lyra, vậy là họ vẫn còn hi vọng, tới vùng không gian thoáng đãng.

Nhưng một vài người vẫn không tin tưởng chúng. Họ xúm xít lại phía sau, và cả hai đứa trẻ đều cảm nhận được những bàn tay lạnh lẽo trên trái tim và ruột của mình, chúng còn nghe thấy những tiếng thì thầm đầy xấu xa:

“Thế giới bên trên đâu rồi? Còn bao xa nữa?”

“Ở đây chúng tôi sợ quá!”

“Đáng ra chúng ta không bao giờ nên tới đây - ít nhất hồi còn ở thế giới của người chết, chúng ta còn có chút ít ánh sáng và bạn bè - chỗ này tồi tệ hơn nhiều!”

“Các người đã sai lầm khi đến vùng đất của chúng tôi! Đáng ra các người nên ở lại thế giới của mình rồi chờ mà chết trước khi xuống đây quấy nhiễu chúng tôi!”

“Các người có quyền gì mà chỉ đạo chúng tôi? Các người chỉ là trẻ con! Ai cho các người quyền hành đấy?”

Will muốn quay lại phản đối, nhưng Lyra đã nắm lấy tay cậu; họ đang không vui và hoảng sợ, cô nói.

Rồi Công nương Salmakia lên tiếng, chất giọng điềm đạm trong trẻo của bà vang xa vào trong sự trống rỗng vô tận.

“Các bạn, hãy dũng cảm lên! Hãy ở bên nhau và tiếp tục đi nào! Chặng đường rất cam go, nhưng Lyra có thể tìm thấy nó. Hãy kiên nhẫn và vui lên, chúng tôi sẽ dẫn các bạn thoát ra, đừng sợ!”

Lyra cảm thấy được tăng thêm sức mạnh khi nghe những lời này, và đó chính xác là ý định của công nương. Và vậy là dù khó nhọc và đau đớn, họ vẫn nỗ lực tiến lên.

“Will,” vài phút sau Lyra gọi, “cậu có nghe thấy tiếng gió không?”

“Có,” Will đáp. “Nhưng tớ không hề cảm nhận được nó. Cho cậu biết một điều về cái hố dưới kia. Nó giống như khi tớ cắt mở một ô cửa sổ vậy. Cùng một kiểu viền. Có điều gì đấy rất đặc biệt về loại viền đó; một khi đã cảm nhận nó, ta sẽ không bao giờ quên được. Và tớ có thể thấy nó ở đó, ngay chính nơi đất đá rơi vào bóng tối. Nhưng cái khoảng không lớn dưới đó, nó không phải là một thế giới mới giống như những nơi khác. Nó khác lắm. Tớ không thích nó. Tớ ước gì mình có thể đóng nó lại.”

“Cậu chưa đóng hết tất cả các cửa sổ mà mình đã tạo ra.”

“Chưa, bởi vì tớ không thể đóng một vài cái trong số đó. Nhưng tớ biết là mình nên làm vậy. Sẽ rất rắc rối nếu chúng cứ bị bỏ ngỏ như thế. Mà một cái to như thế…” Cậu chỉ xuống dưới, không muốn nhìn. “Thật là sai trái. Một điều tồi tệ rồi sẽ xảy ra.”

Trong lúc chúng nói chuyện với nhau, một cuộc thảo luận khác đang diễn ra ở cách đó không xa: Hiệp sĩ Tialys đang trao đổi khẽ khàng với hồn ma của Lee Scoresby và John Parry.

“Ông đang nói gì vậy, John?” Lee hỏi. “Ông nói chúng ta không được ra ngoài ấy à? Ôi trời, mọi phần cơ thể tôi đang nhức nhối muốn hòa làm một với vũ trụ sống lắm đây!”

“Phải, tôi cũng vậy,” bố của Will nói. “Nhưng tôi tin rằng những người đã quen với chinh chiến như chúng ta có thể kìm bản thân lại, có khi chúng ta lại có thể lao vào cuộc chiến ở phe của Asriel. Nếu xảy ra vào đúng thời điểm, nó có thể tạo ra một sự khác biệt hoàn toàn.”

“Các hồn ma?” Tialys lên tiếng, cố gắng nén lại sự hoài nghi trong giọng nói mình, nhưng vô ích. “Các ông thì chiến đấu kiểu gì cơ?”

“Chúng tôi không thể làm hại đến các sinh vật sống, điều đó thì đúng. Nhưng đội quân của Asriel sẽ phải giao chiến với những loại sinh vật khác nữa.”

“Đám Quỷ hút hồn chẳng hạn,” Lee nói.

“Đúng thứ mà tôi đang nghĩ tới. Chúng nhắm tới linh thú đúng không? Mà linh thú của chúng ta thì đã biến mất từ lâu rồi. Đáng để thử đấy, Lee ạ.”

“Tôi sẽ theo ông, ông bạn ạ.”

“Còn ông, hiệp sĩ ạ,” hồn ma của John Parry nói với Tialys: “Tôi đã nói chuyện với các hồn ma đồng bào của các ông. Các ông sẽ sống đủ lâu để nhìn thấy thế giới thêm một lần nữa, trước khi chết đi và quay lại đây dưới dạng hồn ma chứ?”

“Đúng là cuộc đời của chúng tôi rất ngắn ngủi so với các vị. Tôi còn vài ngày nữa để sống,” Tialys nói, “còn Công nương Salmakia thì có lẽ là lâu hơn chút ít. Nhưng nhờ những việc mà hai đứa trẻ đó đang làm, sự đầy đọa làm ma của chúng tôi sẽ không còn là vĩnh viễn nữa. Tôi rất tự hào được giúp họ.”

Họ tiếp tục lên đường. Cái ngọn thác đáng ghê tởm kia cứ liên tục há ngoác ra, và chỉ một cú trượt nhẹ, một bước chân lên tảng đá bấp bênh, một cái chống tay bất cẩn, sẽ đẩy ta xuống dưới vĩnh viễn, Lyra nghĩ, xuống xa đến mức ta sẽ chết vì đói trước khi có thể chạm đến đáy, và rồi hồn ma đáng thương của ta sẽ cứ rơi mãi, rơi mãi vào một hố sâu vô cùng, chẳng ai giúp đỡ, chẳng có bàn tay nào với xuống để kéo ta lên, mãi mãi tỉnh táo và mãi mãi rơi…

Ôi, như thế thì sẽ tồi tệ hơn nhiều so với thế giới câm lặng màu xám mà họ đang rời khỏi, không phải sao?

Đúng lúc đó, một điều kì lạ xảy đến với tâm trí cô. Nghĩ đến việc rơi khiến cô cảm thấy chóng mặt, người lảo đảo. Will đang đi phía trước, quá xa để với tới, nếu không cô đã có thể cầm lấy tay cậu rồi; nhưng vào lúc đó cô ý thức được rõ hơn về Roger, một cảm giác kiêu ngạo nhỏ nhoi khẽ bùng lên trong tim cô. Đã từng có lần trên mái nhà của Học viện Jordan, chỉ vì muốn khiến cho cậu bé sợ hãi, Lyra đã bất chấp cơn chóng mặt của mình để đi men theo mép của máng nước bằng đá.

Cô bé quay lại nhìn để nhắc nhở cậu về điều đó. Cô là Lyra của Roger, đầy duyên dáng và táo bạo; cô không cần phải bò như một con côn trùng thấp kém.

Nhưng tiếng thì thầm của cậu nhóc lại nói: “Lyra - cẩn thận đấy - nhớ là cậu chưa chết giống như chúng tớ đâu…”

Sự việc xảy ra dường như rất chậm rãi, nhưng chẳng có gì cô bé có thể làm được: Trọng lực của cô bị thay đổi, các hòn đá dịch chuyển dưới chân, và cô bắt đầu trượt đi đầy bất lực. Vào khoảng khắc đầu tiên, cảm giác thật khó chịu, nhưng sau đó nó lại trở nên khôi hài: Cô bé nghĩ thật ngớ ngẩn làm sao! Nhưng khi cô hoàn toàn không thể tóm giữ được thứ gì, khi những hòn đá lăn lộn và đổ nhào bên dưới chân, khi cô trượt xuống về phía mép, càng ngày càng nhanh, sự khiếp đảm mới dội tới. Cô sắp rơi. Chẳng có thứ gì có thể ngăn cô lại. Đã quá muộn rồi.

Người cô co rúm lại vì sợ hãi. Cô không nhận thấy những hồn ma đã lao xuống, cố gắng tóm lấy cô, nhưng lại chỉ thấy cô bé lao qua người mình như một viên đá qua sương mù; cô cũng không biết rằng Will đang hét gọi tên mình lớn tới mức vang vọng cả vực thẳm. Thay vào đó, toàn bộ sự tồn tại của cô trở thành một cơn lốc của nỗi sợ đang gào thét. Cô nhào xuống mỗi lúc một nhanh, mỗi lúc một sâu hơn, khiến vài hồn ma không dám nhìn: Họ che mắt lại và khóc ầm lên.

Will cảm thấy cả người chộn rộn lên vì hoảng sợ. Cậu khổ sở nhìn Lyra trượt đi mỗi lúc một xa, biết rằng mình chẳng thể làm gì, và cũng biết rằng mình phải nhìn theo. Cũng giống như cô bé, cậu chẳng thể nghe thấy tiếng rên rỉ tuyệt vọng mà mình đang phát ra. Thêm hai giây nữa - lại một giây nữa - cô đang ở trên mép, cô không thể dừng lại, cô đang ở đó, cô đang rơi…

Rối từ trong bóng tối sà xuống sinh vật mà trước đó không lâu, móng vuốt của nó đã cào rách da đầu cô, ả nhân điểu Vô Danh, mang khuôn mặt phụ nữ và đôi cánh chim; cũng chính những cái móng đó đang ôm chặt lấy cổ tay cô bé. Cả hai cùng nhau lao xuống, sức nặng phụ thêm này gần như quá sức đối với đôi cánh khỏe khoắn của con nhân điểu, nhưng chúng vẫn đập, đập và đập, móng vuốt vẫn quặp chặt, rồi chầm chậm, nặng nề, chầm chậm, nặng nề, con nhân điểu mang đứa trẻ lên cao, cao nữa, ra khỏi cái hố và đưa cô bé, mềm rũ và lả đi, tới đôi tay đang vươn ra của Will.

Cậu ôm chặt lấy Lyra, ôm cô bé vào ngực, cảm nhận nhịp đập dữ dội của trái tim cô trên lồng ngực mình. Lúc đó, cô không còn là Lyra, và cậu cũng chẳng phải Will; cô không phải một bé gái và cậu cũng không phải một cậu trai. Chúng chỉ là hai con người trong cái hố bất tận của cái chết. Chúng bấu víu lấy nhau, còn các hồn ma túm tụm xung quanh, thì thầm những lời an ủi, cầu phúc cho con nhân điểu. Đứng gần nhất là bố của Will và Lee Scoresby, họ cũng muốn ôm cô đến nhường nào; Tialys và Salmakia đang nói chuyện với Vô Danh, khen ngợi ả, gọi ả là vị cứu tinh của tất cả bọn họ, một kẻ rộng lượng, cầu phúc cho sự tử tế của ả.

Ngay khi có thể cử động, Lyra run rẩy với tới con nhân điểu rồi quàng tay ôm lấy cổ ả, hôn lấy hôn để lên gương mặt đã bị tàn phá của ả. Cô không thể thốt nên lời. Tất cả từ ngữ, tất cả sự tự tin, tất cả tính kiêu ngạo đã bị đánh bật ra khỏi cô.

Họ đứng im trong vài phút. Khi nỗi kinh hoàng đã dần lắng xuống, họ lại khởi hành, Will nắm chặt lấy tay Lyra bằng bàn tay lành lặn của mình, rồi rón rén tiến lên, kiểm tra từng điểm trước khi dồn trọng lực lên đó, một quá trình chậm chạp và mệt mỏi đến mức chúng nghĩ mình sẽ chết vì mệt mất; nhưng chúng không thể nghỉ ngơi, không thể dừng lại. Làm sao có ai lại dám nghỉ trong khi cái hố sâu kinh hoàng kia vẫn ở dưới cơ chứ?

Sau một tiếng vất vả tiến bước, cậu nói với cô:

“Nhìn phía trước kìa. Tớ nghĩ có một lối ra…”

Quả vậy: Con dốc đã trở nên thoải hơn, thậm chí việc trèo lên đôi chút để tránh xa khỏi mép vực cũng đã trở nên khả thi. Còn phía trước: Chẳng phải đó là một cái hốc trên vách núi sao? Liệu đó có thật là lối ra không?

Lyra nhìn vào đôi mắt mạnh mẽ sáng rực của Will và mỉm cười.

Chúng trèo lên tiếp, lên cao, cao nữa, mỗi bước lại rời xa khỏi vực thẳm. Càng leo, chúng càng thấy mặt đất trở nên cứng cáp hơn, những chỗ bám tay chắc chắn hơn, nơi đặt chân cũng ít khả năng bị lăn đi và làm trật cổ chân của chúng.

“Chúng ta chắc hẳn đã leo được một quãng kha khá rồi,” Will nói. “Tớ có thể thử dùng con dao để xem mình tìm được gì.”

“Chưa được,” con nhân điểu nói. “Vẫn còn phải đi xa hơn nữa. Đây không phải vị trí tốt để mở ra đâu. Chỗ tốt hơn ở trên cao nữa kìa.”

Chúng lặng lẽ leo lên tiếp, tay, chân, trọng lực, chuyển động, kiểm tra, tay, chân… Những ngón tay chúng trở nên thô ráp, đầu gối và hông run lên vì gắng gượng, đầu đau nhức và ong lên vì kiệt quệ. Chúng trèo vài mét cuối cùng lên tới chân vách đá, nơi một khe núi hẹp dẫn vào trong bóng râm.

Lyra quan sát bằng đôi mắt đau mỏi trong lúc Will lấy con dao ra và bắt đầu lần tìm trong không khí, chạm vào, rút lại, tìm kiếm, rồi lại chạm vào.

“A,” cậu kêu lên.

“Cậu tìm thấy một khoảng trống à?”

“Tớ nghĩ vậy…”

“Will,” hồn ma bố cậu lên tiếng, “dừng lại chút đã. Nghe ta nói này.”

Will đặt con dao xuống rồi quay lại. Vì phải gồng hết mình lên trong suốt thời gian qua, nên cậu chẳng có lúc nào nghĩ tới bố mình được, nhưng thật tốt khi biết ông vẫn đang ở đó. Đột nhiên cậu nhận ra rằng họ sắp phải chia lìa một lần sau cuối.

“Chuyện gì sẽ xảy ra khi bố bước ra ngoài?” Will hỏi. “Bố sẽ cứ thế biến mất sao?”

“Chưa đâu. Ông Scoresby và ta có một ý tưởng. Vài người trong chúng ta sẽ lưu lại đây trong một thời gian ngắn, rồi chúng ta sẽ cần con để vào được thế giới của Ngài Asriel, vì ông ấy có thể sẽ cần đến sự giúp đỡ của chúng ta. Hơn nữa,” ông nói thêm, vẻ buồn rười rượi, trong lúc nhìn Lyra, “chính các con cũng sẽ phải tới đó, nếu muốn tìm lại linh thú của mình. Bởi vì đó là nơi chúng đã đến.”

“Nhưng bác Parry,” Lyra nói, “làm sao bác biết được linh thú của chúng cháu đã vào thế giới của cha cháu vậy?”

“Khi còn sống, ta là một pháp sư. Ta đã học cách nhìn nhận sự vật. Cứ hỏi Chân Kế của cháu đi - nó sẽ xác nhận điều ta vừa nói. Nhưng hãy nhớ điều này về các linh thú,” ông nói, giọng ông trở nên dữ dội và dứt khoát. “Người đàn ông mà cháu biết dưới cái tên Ngài Charles Latrom cứ định kì lại phải trở về thế giới của mình; ông ta không thể sống vĩnh viễn ở thế giới của ta. Những nhà triết học thuộc Hội Torre degli Angeli, những người du hành giữa các thế giới trong ba trăm năm hoặc hơn, cũng phát hiện ra rằng điều đó là đúng, kết cục là thế giới của họ dần dần trở nên suy yếu và tàn lụi.

“Rồi đến chuyện xảy ra với ta. Ta từng là một người lính; ta là một sĩ quan Hải quân, rồi sau đó ta kiếm sống bằng nghề thám hiểm; ta khỏe mạnh và sung sức không kém bất cứ ai. Rồi ta bước ra khỏi thế giới của mình một cách tình cờ, và không tìm lại được lối về. Ta đã làm nhiều việc, học hỏi được một lượng kiến thức lớn trong thế giới mình đã đến, nhưng mười năm sau khi đến đó, ta đã ốm đến gần chết.

“Đây là lí do cho tất cả những điều trên: Linh thú của một người chỉ có thể sống trọn vẹn trong thế giới mà nó được sinh ra. Ở một nơi khác, rốt cuộc nó sẽ bị bệnh và chết đi. Chúng ta có thể đi lại nếu có những lối thông vào các thế giới khác, nhưng chúng ta chỉ có thể sống trong thế giới của chính mình. Tổ chức vĩ đại của Ngài Asriel cuối cùng cũng sẽ thất bại vì cùng một lí do: Ta phải xây dựng nước cộng hòa thiên đường tại nơi ta sống, vì đối với chúng ta, không có chỗ nào khác cả.

“Will, con trai của ta, con và Lyra có thể đi ngay bây giờ để nghỉ ngơi đôi chút; các con cần điều đó, và các con xứng đáng với nó; nhưng sau đó các con phải quay trở lại bóng tối với ta và ông Scoresby cho một cuộc hành trình cuối cùng.”

Will và Lyra trao đổi ánh nhìn. Cậu cắt lấy một ô cửa sổ, và đó là cảnh tượng êm đềm nhất mà chúng từng được thấy.

Không khí buổi đêm tràn vào phổi chúng, tươi mới, trong lành, và mát lạnh; mắt chúng chứng kiến một vòm trời đầy sao sáng rực rỡ, làn nước lấp lánh đâu đó phía dưới, và đây đó là những khoảnh rừng với cây cối vĩ đại, cao như những tòa lâu đài, điểm xuyết trên trảng cỏ rộng mênh mông.

Will mở rộng ô cửa sổ hết mức có thể, đi ngang qua bãi cỏ từ trái sang phải, làm nó đủ lớn cho sáu, bảy, tám người cùng sóng vai bước qua, ra khỏi vùng đất của người chết.

Những hồn ma đầu tiên run lên vì hi vọng, và sự phấn khích của họ truyền lại hàng người dài phía sau như một gợn sóng lăn tăn, cả trẻ nhỏ lẫn người già đều nhìn lên và ra phía trước với niềm hân hoan pha lẫn kinh ngạc khi những ngôi sao đầu tiên họ từng thấy trong hàng thế kỉ chiếu rọi vào đôi mắt đói khát tội nghiệp của họ.

Hồn ma đầu tiên rời khỏi thế giới của người chết là Roger. Cậu bước tới trước một bước rồi quay lại nhìn Lyra, cậu phá lên cười trong ngạc nhiên khi thấy mình dần hóa thành màn đêm, thành ánh sao, thành không khí… và rồi cậu tan biến, để lại phía sau niềm hạnh phúc vỡ òa, dù nhỏ nhoi nhưng muôn phần mãnh liệt, khiến Will nhớ đến những bong bóng khí trong li champagne.

Các bóng ma khác theo sau cậu bé, còn Will và Lyra kiệt sức nằm vật xuống trên nền cỏ đẫm sương, mọi tế bào thần kinh trong cơ thể chúng đều chúc phúc cho sự ngọt ngào của miền đất tươi tốt, của không khí ban đêm, của những vì sao.