← Quay lại trang sách

- 29 - Cuộc chiến vùng đồng bằng

Mỗi Người đều bị Con ma của mình chi phối

Cho tới lúc thời khắc đó đến

Khi Nhân tính của y thức tỉnh

William Blake

Thật vô cùng khó khăn cho Lyra và Will khi phải rời khỏi cái thế giới dịu ngọt mà chúng đã nghỉ lại đêm hôm trước, nhưng nếu có định đi tìm linh thú của mình, chúng biết mình phải bước vào bóng đêm một lần nữa. Còn bây giờ, sau nhiều giờ đồng hồ mòn mỏi bò qua con hầm lờ mờ sáng, Lyra cúi xuống chiếc Chân Kế lần thứ hai mươi, bất giác khẽ buột ra những tiếng kêu khổ sở - những tiếng khóc thút thít và thở gắt nếu mạnh hơn chút nữa sẽ biến thành tiếng nức nở. Will cũng cảm nhận được nỗi đau nơi linh thú của cậu đã từng tồn tại, một vị trí bỏng rát vì quá mỏng manh, nơi mà mỗi hơi thở lại bị xé toạc bằng những cái móc lạnh giá.

Cô vặn các núm xoay mới mệt mỏi làm sao; các suy nghĩ của cô như đang di chuyển trên đôi chân bọc chì. Những nấc thang ý nghĩa bắt nguồn từ toàn bộ ba mươi sáu biểu tượng trên chiếc Chân Kế, xuống nơi cô thường di chuyển rất nhẹ nhàng và tự tin, giờ lại có cảm giác lỏng lẻo và rung lắc. Còn việc duy trì các mối liên kết giữa chúng trong tâm trí… Nó đã từng giống như chạy bộ, ca hát, hay kể chuyện: Một thứ rất tự nhiên. Lúc này cô lại phải làm việc một cách khó nhọc, tay cô cầm cũng không còn chặt, mà cô thì lại không được phép thất bại, vì nếu không tất cả mọi thứ khác cũng tiêu tan theo…

“Không còn xa nữa,” cuối cùng cô nói. “Và đang có đủ mọi loại hiểm nguy - có một trận chiến, có… Nhưng hiện giờ chúng ta gần như đang ở đúng chỗ. Ngay cuối đường hầm này có một tảng đá lớn, nhẵn nhụi, ướt đẫm nước. Cậu cắt qua đó.”

Những hồn ma sẽ tham chiến háo hức đổ dồn về phía trước, cô bé cảm thấy Lee Scoresby đứng ngay sát cạnh mình.

Ông nói: “Lyra, cô nhóc, không lâu nữa đâu. Khi gặp lão gấu già đó, hãy nói với ông ấy Lee đã chiến đấu tới giây phút cuối cùng. Cuộc chiến mà kết thúc thì sẽ có toàn bộ thời gian trên thế giới này để trôi theo chiều gió và tìm những nguyên tử từng thuộc về Hester, về mẹ của ta trên những vùng đất trồng ngải trắng, về những người tình của ta - tất cả bọn họ… Lyra, bé con, cháu phải nghỉ ngơi khi vụ này xong xuôi, nghe chứ? Cuộc đời thật tươi đẹp, còn cái chết thì đã rời xa rồi…”

Giọng ông chìm đi. Cô muốn vòng tay ôm lấy ông, nhưng đương nhiên việc đó là bất khả thi. Vậy nên thay vào đó, cô chỉ nhìn ngắm hình dạng nhợt nhạt của ông, con ma thấy được tình cảm nồng nàn và vẻ rạng rỡ trong đôi mắt cô, và ông như được tiếp thêm sức mạnh từ đó.

Trên vai của Lyra, và trên vai Will, là hai người Gallivespia. Cuộc sống ngắn ngủi của họ đã sắp kết thúc; cả hai đều cảm thấy chân tay cứng lại, còn trái tim đang lạnh dần. Họ sẽ sớm quay trở lại thế giới của người chết, lần này là dưới dạng hồn ma, nhưng họ bắt được ánh mắt của nhau, và nguyện sẽ ở bên Will và Lyra lâu nhất có thể, không hé một lời về việc mình đang sắp chết.

Hai đứa trẻ cứ leo lên, lên mãi. Chúng không nói năng gì. Chúng nghe thấy tiếng thở khó nhọc của người còn lại, nghe thấy tiếng giậm chân, nghe thấy tiếng những hòn đá nhỏ xíu bị bật ra khỏi chỗ bởi bước chân của chúng. Suốt cả chặng đường trước mặt chúng, con nhân điểu nặng nề lê bước, cánh lết đi, móng vuốt loẹt quẹt, im lặng và đay nghiệt.

Rồi một âm thanh mới phát ra: Một tiếng tí tách đều đều, vang vọng trong đường hầm. Sau đó là một tiếng nhỏ giọt gấp gáp hơn, một tiếng nước chảy thành dòng.

“Đây rồi!” Lyra kêu lên, với tới phía trước để chạm vào một phiến đá nằm chắn đường, nhẵn mịn, ướt và lạnh. “Nó đây rồi.”

Cô bé quay sang con nhân điểu.

“Tôi vẫn đang suy nghĩ,” cô nói, “về việc bà đã cứu tôi như thế nào, và việc bà hứa sẽ dẫn đường cho tất cả các hồn ma sau này sẽ bước vào thế giới của người chết tới vùng đất mà chúng ta đã nghỉ lại đêm qua. Tôi đã nghĩ là, nếu bà không có tên thì không được, sẽ không ổn trong tương lai. Nên tôi nghĩ tôi sẽ đặt cho bà một cái tên, giống như Quốc vương Iorek Byrnison đã đặt tên cho tôi là Silvertongue. Tôi sẽ gọi bà là Gracious Wings[9]. Bây giờ nó sẽ là tên bà, và sẽ mãi mãi như vậy: Gracious Wings.”

“Rồi một ngày,” con nhân điểu nói, “ta sẽ gặp lại cô, Lyra Silvertongue ạ.”

“Nếu ngày ấy đến, và tôi biết rằng bà ở đây, tôi sẽ không thấy sợ nữa,” Lyra nói. “Tạm biệt, Gracious Wings, cho tới khi tôi lìa trần.”

Cô ôm lấy con nhân điểu, ghì thật chặt, rồi hôn lên cả hai má ả.

Rồi Hiệp sĩ Tialys nói: “Đây là thế giới của nước cộng hòa của Ngài Asriel à?”

“Phải,” cô đáp, “đó là điều mà Chân Kế đã nói. Nó ở gần pháo đài của ông ấy.”

“Vậy thì để tôi nói chuyện với các hồn ma.”

Cô bé nâng ông lên cao, ông liền nói lớn: “Xin hãy lắng nghe, bởi vì Công nương Salmakia và tôi là những người duy nhất trong số chúng ta đã từng nhìn thấy thế giới này. Có một pháo đài trên đỉnh núi: Đó là thứ mà Ngài Asriel đang bảo vệ. Kẻ thù là ai thì tôi không biết. Bây giờ Lyra và Will chỉ có một nhiệm vụ duy nhất, đó là đi tìm linh thú của mình. Nhiệm vụ của chúng ta là giúp đỡ họ. Tất cả hãy dũng cảm lên và chiến đấu tốt nhé.”

Lyra quay sang Will.

“Được rồi,” cậu nói, “tớ đã sẵn sàng.”

Cậu lấy con dao ra rồi nhìn vào đôi mắt hồn ma của bố mình, người đang đứng gần đó. Họ sẽ không còn được ở bên nhau lâu nữa, và Will nghĩ rằng sẽ thật vui biết bao nếu cậu có thể được thấy mẹ mình bên cạnh nữa, cả ba người bọn họ cùng bên nhau…

“Will,” Lyra lo lắng gọi.

Cậu ngừng lại. Con dao bị mắc trong không khí. Cậu thả tay ra, và nó cứ lơ lửng ở đó, bị đóng chặt trong vật chất của một thế giới vô hình. Cậu thở ra một hơi thật dài.

“Tớ suýt nữa…”

“Tớ có thể thấy điều đó,” cô nói. “Nhìn tớ này, Will.”

Trong ánh sáng ma trơi, cậu nhìn thấy mái tóc sáng màu, đôi môi mím chặt, đôi mắt ngay thẳng của cô: Cậu cảm thấy sự ấm áp từ hơi thở của cô; cậu bắt được hương thơm thân thiện từ da thịt cô.

Con dao rời ra.

“Tớ sẽ thử lại,” cậu nói.

Cậu quay đi. Vừa tập trung cao độ, cậu vừa để cho tâm trí tràn xuống tới mũi dao, chạm vào, rụt lại, tìm kiếm, và rồi cậu tìm thấy nó. Vào, men theo, xuống, rồi trở lại: Những hồn ma xúm lại gần đến mức cơ thể của Will và Lyra cảm nhận thấy những cú giật khẽ vì lạnh chạy dọc từng tế bào thần kinh.

Và cậu thực hiện nhát cắt cuối cùng.

Thứ đầu tiên họ cảm nhận được là tiếng ồn. Ánh sáng xuyên vào chói lọi tới mức cả ma lẫn người đều phải che mắt lại, nên họ chẳng thể nhìn được gì trong vài giây; nhưng tiếng nện thùm thụp, tiếng nổ, tiếng súng lạch tạch, tiếng gào thét đều lập tức rõ rệt và đáng sợ khủng khiếp.

Hồn ma của John Parry, cùng hồn ma của Lee Scoresby, hồi phục các giác quan đầu tiên. Bởi vì cả hai đều đã từng là chiến binh, có kinh nghiệm chiến đấu, nên họ không bị tiếng ồn làm mất phương hướng quá nhiều. Will và Lyra thì chỉ đơn thuần quan sát trong sợ hãi và kinh ngạc.

Những quả tên lửa gây nổ đang bùng lên trong không khí phía trên, trút hàng mảnh đất đá và kim loại lên những con dốc của ngọn núi cách đó không xa; còn trên bầu trời, thiên thần đang giao chiến với thiên thần, cả các phù thủy cũng đang nhào xuống rồi lại vút lên, gào thét những tiếng hô của bộ tộc mình trong lúc bắn tên vào kẻ địch. Họ thấy một người Gallivespia, cưỡi trên lưng con chuồn chuồn, đang lao bổ xuống tấn công một cỗ máy biết bay mà phi công con người của nó cố đánh tay đôi với ông ta. Trong lúc con chuồn chuồn lao vút và lướt đi phía trên, người cưỡi nó nhảy xuống để cắm sâu những cái cựa của mình vào cổ gã phi công; rồi con côn trùng trở lại, sà xuống thấp để cho chủ nhân nhảy lên tấm lưng xanh rực rỡ trong lúc cỗ máy biết bay đâm thẳng vào những tảng đá dưới chân pháo đài.

“Mở rộng ra hơn đi,” Lee Scoresby nói. “Cho chúng tôi ra!”

“Đợi đã, Lee,” John Parry nói. “Có chuyện gì đó đang xảy ra - nhìn đằng kia kìa.”

Will cắt thêm một ô cửa sổ nhỏ nữa theo hướng mà ông chỉ. Khi nhìn ra, họ có thể thấy một sự biến đổi trong tình hình giao chiến. Lực lượng tấn công bắt đầu rút lui: Một toán xe vũ trang đã ngừng tiến về phía trước, dưới làn đạn yểm trợ, chúng khó nhọc quay đi rồi di chuyển ngược trở lại. Một hạm đội máy bay, đang lợi dụng tình hình chiến trận rời rạc cùng với những chiếc xa thăng của Ngài Asriel, lượn vòng trên bầu trời rồi khởi hành về phía tây. Các lực lượng của thiên quốc trên mặt đất - những cột xạ thủ súng trường, những đội quân trang bị máy ném lửa, đại bác phun độc, những loại vũ khí mà chưa có ai trong số những người quan sát từng thấy - bắt đầu tách ra và lùi lại.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Lee hỏi. “Chúng đang rời khỏi chiến trường - nhưng tại sao chứ?”

Dường như chẳng có lí do nào cho điều đó: Quân đồng minh của Ngài Asriel đang bị áp đảo, vũ khí của họ không hiệu lực bằng, và số người gục xuống vì bị thương nhiều hơn rất nhiều.

Rồi Will cảm thấy một chuyển động đột ngột giữa những hồn ma. Họ đang chỉ trỏ vào một thứ gì đó trôi giạt trong không khí.

“Quỷ hút hồn!” John Parry nói. “Đó là lí do.”

Vậy là lần đầu tiên, Will và Lyra nghĩ rằng chúng có thể nhìn thấy những thứ đó, giống như những bức màn làm từ vải gạc lóng lánh, rủ xuống từ bầu trời như nùi bông kế. Nhưng chúng rất mờ nhạt, và khi chạm tới mặt đất, trông chúng còn khó nhìn hơn.

“Chúng đang làm gì vậy?” Lyra hỏi.

“Chúng đang nhắm tới trung đội súng trường đó…”

Biết được chuyện gì sẽ xảy ra, cả Will và Lyra cùng hét lên hoảng hốt: “Chạy đi! Trốn đi!”

Vài người lính, nghe thấy giọng của hai đứa trẻ vọng tới từ gần đó, liền giật mình nhìn quanh. Những người khác, nhìn thấy một con Quỷ hút hồn đang hướng đến phía mình, thật kì lạ, trống rỗng và tham lam, giương súng lên bắn, nhưng đương nhiên là chẳng có tác dụng gì. Và rồi nó tấn công người đầu tiên mà nó với tới.

Đó là một người lính tới từ thế giới của Lyra, một người Phi châu. Linh thú của ông ta là một con mèo hung chân dài có đốm đen, nhe răng ra và sẵn sàng lao tới.

Tất cả bọn họ đều thấy người đàn ông ngắm bắn đầy can đảm, không hề lùi bước - và rồi họ thấy con linh thú bị mắc trong một tấm lưới vô hình, nó gầm ghè và tru lên một cách bất lực, người đàn ông cố gắng với lấy nó, thả súng xuống, hét lên tên nó, rồi bản thân ông cũng sụp xuống và lả đi vì đau đớn và nôn nao tột độ.

“Được rồi, Will,” John Parry nói. “Cho chúng ta ra thôi; chúng ta có thể đánh lại những thứ đó.”

Vậy là Will mở rộng ô cửa rồi chạy ra, dẫn đầu đội quân ma; rồi sau đó cuộc chiến kì lạ nhất mà cậu có thể tưởng tượng ra bắt đầu.

Các hồn ma trèo ra khỏi mặt đất, những hình dáng mờ nhạt trở nên càng nhạt nhòa hơn dưới ánh sáng giữa trưa. Họ không có gì để sợ hãi nữa, họ lao mình vào lũ Quỷ hút hồn vô hình, vật lộn, cấu xé những thứ mà Will và Lyra hoàn toàn không thể nhìn thấy.

Các xạ thủ súng trường và những đồng minh còn sống khác sững người: Họ không thể hiểu nổi cái thứ chiến trận toàn ma với quỷ này. Will lao vào giữa trận đánh rồi vung con dao lên, cậu vẫn nhớ lũ Quỷ hút hồn đã từng tháo chạy khỏi nó như thế nào.

Dù cậu có đi đâu thì Lyra cũng đi theo cùng, ước gì mình cũng có thứ gì đó để chiến đấu giống như Will, nhưng cô bé nhìn xung quanh, quan sát ở tầm rộng hơn. Cô nghĩ cứ thỉnh thoảng mình lại thấy được lũ Quỷ hút hồn, trong một mảng lấp loáng như dầu trong không khí; và chính Lyra cảm nhận được cơn rùng mình vì nguy hiểm đầu tiên.

Với Salmakia trên vai, cô thấy mình đang đứng trên một chỗ hơi nhô lên cao, chỉ là một ụ đất mọc đầy những bụi táo gai, từ đó cô có thể phóng tầm mắt ra khắp đất nước những kẻ xâm lăng đang tàn phá.

Mặt trời đã lên quá đầu. Phía trước, trên đường chân trời phía tây, mây dồn thành từng đống sáng rực rỡ, bị chia cắt bởi những khe nứt sâu đen ngòm, đỉnh của chúng kéo dài ra trong những cơn gió tầng cao. Cả ở hướng kia, trên vùng đồng bằng, các lực lượng mặt đất của kẻ địch đang chờ đợi: những cỗ máy sáng lấp loáng, cờ phướn phấp phới đầy màu sắc, các trung đoàn dàn hàng, chờ đợi.

Đằng sau, phía bên trái cô, là dãy đồi đỉnh nhọn hoắt nhô lên từ pháo đài. Chúng phát ra một màu xám sáng trong ánh xanh nhợt của bầu trời trước cơn bão, còn trên những thành luỹ bằng đá bazan đen ở phía xa, cô thậm chí còn thấy được những hình dáng nhỏ xíu đang đi qua đi lại, sửa chữa những bức tường lỗ châu mai bị phá hủy, mang thêm vũ khí để chống đỡ, hoặc chỉ đơn thuần là quan sát.

Chính vào lúc đó, Lyra nhận thấy cảm giác tròng trành xa xăm đầu tiên của sự nôn nao, cơn đau và nỗi sợ, chính là sự tiếp xúc không thể nhầm lẫn của lũ Quỷ hút hồn.

Ngay lập tức cô bé biết nó là thứ gì, dù cô chưa từng cảm nhận điều đó trước đây. Và nó cho cô biết hai điều: Một là, cô chắc chắn đã đủ trưởng thành để có thể bị Quỷ hút hồn tấn công; và hai là, Pan phải ở đâu đó gần đấy.

“Will - Will…” Cô bé hét lên.

Cậu nghe thấy tiếng cô và liền quay lại, con dao nắm trong tay, đôi mắt hừng hực cháy.

Nhưng trước khi có thể lên tiếng, cậu đột ngột thở dốc, lảo đảo nghẹt thở, rồi ôm chặt lấy ngực. Cô hiểu rằng điều tương tự đang xảy đến với cậu.

“Pan! Pan!” Cô hét lên, rướn người trên mũi bàn chân để nhìn xung quanh.

Will đang cúi gập người, cố gắng để không cảm thấy buồn nôn. Một vài giây sau, cảm giác đó trôi đi, như thể linh thú của chúng đã trốn thoát; nhưng chúng chẳng ở gần thêm chút nào để có thể tìm thấy. Khắp xung quanh, không khí dày đặc những tiếng súng nổ, tiếng hét, tiếng gào thét vì đau đớn hay kinh sợ, tiếng yâu-yâu-yâu xa xăm của lũ quỷ vực đang lượn vòng trên đầu, tiếng vút và phập thi thoảng vang lên từ những mũi tên, và rồi một âm thanh mới: Tiếng gió nổi.

Lyra cảm thấy nó đầu tiên là trên hai má mình, rồi cô thấy cỏ rạp xuống dưới gió, và nghe thấy tiếng gió luồn qua những bụi táo gai. Bầu trời phía trước mặt cuồn cuộn giông bão: Toàn bộ sắc trắng đã biến mất khỏi các đợt sấm sét, chúng lăn vần và cuộn xoáy với những màu vàng của lưu huỳnh, xanh lục của biển cả, xám của khói, đen của dầu, một chuyển động cuồng nộ đến nôn nao cao hàng dặm và rộng khắp đường chân trời.

Đằng sau cô, mặt trời vẫn đang tỏa sáng, khiến cho mọi khu rừng và từng thân cây giữa cô và cơn bão lóe lên rực rỡ và sống động, những thứ nhỏ xíu, mỏng manh, thách thức bóng tối bằng lá, cành non, quả và hoa.

Xuyên qua tất cả những thứ đó là hai đứa trẻ hầu như không còn là trẻ con nữa, giờ đây đã nhìn thấy Quỷ hút hồn gần như rõ nét. Gió đang đập vào mắt Will và quật tóc của Lyra ra ngang mặt, đáng lẽ nó đã có thể thổi bay những con Quỷ hút hồn; nhưng những thứ này lại lướt thẳng qua nó để hướng tới mặt đất. Cậu bé và cô bé, tay trong tay, luồn lách qua những người đã chết và những kẻ bị thương, Lyra gọi tên Pan, còn Will thì căng mọi giác quan lên để tìm linh thú của cậu.

Giờ thì sét đang chằng chịt giăng kín cả bầu trời, rồi tiếng nổ vang trời của sấm dội vào màng nhĩ của chúng như tiếng rìu nện. Lyra lấy tay ôm đầu, còn Will suýt nữa vấp ngã, như thể bị âm thanh đó ấn xuống đất. Chúng níu lấy nhau rồi nhìn lên, và thấy một cảnh tượng mà chưa có ai trong cả hàng triệu thế giới từng nhìn thấy trước đây.

Các phù thủy, bộ tộc của Ruta Skadi, của Reina Miti, và nửa tá các bộ tộc khác, mỗi người đều cầm theo một ngọn đuốc bằng gỗ thông mềm nhúng trong nhựa đường hừng hực cháy, đang đổ dồn tới trên pháo đài từ phía đông, từ mảng trời trong cuối cùng còn sót lại, và bay thẳng vào cơn bão.

Những ai trên mặt đất đều có thể nghe thấy tiếng ầm ầm và lách tách của các hợp chất hydrocarbon dễ bay hơi bùng cháy phía trên cao. Vài con Quỷ hút hồn vẫn còn nán lại trong vùng không khí phía trên, một vài phù thủy đã không nhìn thấy mà lao thẳng vào chúng, họ hét lên rồi bổ nhào xuống đất cùng ngọn đuốc rực cháy; nhưng vào lúc này, hầu hết cái đám nhợt nhạt đó đã xuống tới mặt đất, và phi đội phù thủy khổng lồ tuôn chảy như một con sông bằng lửa vào trong trung tâm của cơn bão.

Một toán thiên thần, được trang bị thương và kiếm, ló ra từ Núi Mây Phủ để đối đầu với các phù thủy. Với gió thổi từ sau lưng, họ lao tới trước còn nhanh hơn cả tên bắn; nhưng các phù thủy cũng không hề kém cạnh, những người tiên phong bay vút lên cao rồi lao thẳng vào hàng ngũ các thiên thần, chém trái quật phải bằng những ngọn đuốc rực cháy. Thiên thần nối tiếp thiên thần, người rực lửa, cánh cháy phừng phừng, vừa gào thét vừa bổ nhào xuống khỏi không trung.

Và rồi những giọt mưa lớn đầu tiên rơi xuống. Nếu viên chỉ huy trong những đám mây giông định dập tắt lửa phù thủy thì hắn đã phải thất vọng; cây gỗ thông mềm và lớp nhựa đường vẫn bùng cháy bất chấp cơn mưa, nước càng bắn vào nhiều thì lửa càng phụt và rít lên dữ dội hơn. Những giọt mưa đập xuống mặt đất như thể được quăng đi với ác ý sâu cùng, vỡ òa ra rồi bắn tóe lên không khí. Chỉ trong một phút, cả Lyra và Will đều ướt rượt đến tận da thịt và run lẩy bẩy vì lạnh, cơn mưa chích vào đầu và tay chúng như những viên đá nhỏ xíu.

Qua tất cả những thứ đó, chúng tập tễnh và vật lộn, vừa gạt nước ra khỏi mắt, vừa gọi lớn: “Pan! Pan!” trong tiếng ồn ào huyên náo.

Cơn bão phía trước giờ đã gần như liên tục, xé toạc, đè nén và đâm bổ như thể đến cả những nguyên tử cũng bị phanh mở. Giữa những tiếng sấm ì oàng và nỗi sợ day dứt, Will và Lyra vừa chạy vừa la hét, cả hai đứa: “Pan! Pantalaimon của tớ! Pan!” và một tiếng thét không lời từ Will, người biết mình đã đánh mất thứ gì, nhưng lại không biết tên của nó.

Đi cùng với chúng khắp mọi nơi là hai người Gallivespia, nhắc nhở chúng nhìn hướng này, đi hướng kia, cảnh giới những tên Quỷ hút hồn mà bọn trẻ vẫn chưa hoàn toàn nhìn thấy được. Nhưng Lyra phải ôm Salmakia trong hai tay, vì công nương không còn nhiều sức lực để bám vào vai cô nữa. Tialys đang rà soát bốn phương tám hướng của bầu trời, tìm kiếm những người họ hàng của mình và hét lên gọi mỗi khi thấy một cái cựa nhọn sáng loáng lao đi trong không khí phía trên. Nhưng giọng của ông đã mất phần lớn sức mạnh, và dù thế nào thì những người Gallivespia khác cũng đều đang tìm kiếm những màu sắc đại diện cho bộ tộc trên hai con chuồn chuồn của họ, màu xanh ánh điện và màu đỏ vàng; nhưng những màu sắc đó đã phai nhạt từ lâu, còn những cơ thể từng tỏa sáng trong chúng đã nằm lại thế giới của người chết.

Và rồi trên bầu trời xuất hiện một chuyển động khác biệt với mọi thứ khác. Khi hai đứa trẻ nhìn lên, che mắt khỏi những hạt mưa quất tới tấp, chúng thấy một chiếc phi cơ không giống với bất kì chiếc nào chúng từng thấy trước đây: vụng về, có sáu chân, tối sầm, và hoàn toàn câm lặng. Nó đang bay thấp, rất thấp, từ phía pháo đài. Nó lướt tới phía trước, không cao hơn một mái nhà phía trên chúng, rồi tiến vào trung tâm của cơn bão.

Nhưng lũ trẻ không có thời gian để thắc mắc về nó, vì một cơn choáng váng, nôn nao đến nhức đầu cho Lyra biết rằng Pan lại đang gặp nguy hiểm, và rồi Will cũng cảm thấy nó. Chúng mù quáng lập bập bước qua những vũng nước, bùn lầy, mớ hỗn độn của những người bị thương và những hồn ma đang giao chiến, bất lực, kinh hoàng, và ghê tởm.