- 31 - Cái kết của Đấng Quyền Năng
Vì Đế chế không còn, giờ Sư tử và Sói sẽ ngưng bước.
William Blake
Phu nhân Coulter thì thầm với cái bóng bên cạnh mình:
“Xem ông ta trốn thế nào kìa, Metatron! Lén lút qua màn đêm như một con chuột…”
Họ đứng trên một gờ đá dựng cao trong hang động vĩ đại, quan sát Ngài Asriel và con báo tuyết thận trọng bước xuống, cách đó một đoạn xa ở bên dưới.
“Ta có thể hạ hắn ngay bây giờ,” cái bóng thì thầm.
“Vâng, đương nhiên là ngài có thể,” bà thì thầm đáp lại trong lúc dựa sát vào, “nhưng tôi muốn thấy mặt ông ta, Metatron thân mến ạ; tôi muốn ông ta biết tôi đã phản bội ông ta. Đi nào, cùng theo sau rồi tóm cổ ông ta thôi…”
Dòng thác Bụi tỏa sáng như một cái cột khổng lồ bằng ánh sáng mờ ảo, tuôn chảy mượt mà và bất tận vào trong cái hố. Phu nhân Coulter không còn tâm trí nào để mà bận tâm tới nó, vì cái bóng bên cạnh bà đang run rẩy vì dục vọng, và bà phải giữ cho hắn ta ở bên mình, dưới mức độ điều khiển mà bà có thể tạo ra.
Họ đi xuống, lặng lẽ, theo sau Ngài Asriel. Càng trèo xuống sâu, bà càng cảm thấy một sự mệt mỏi khủng khiếp bao trùm lên cơ thể.
“Sao? Gì thế?” Cái bóng thì thầm khi nhận thấy những cảm xúc của bà và lập tức thấy nghi ngờ.
“Tôi đang nghĩ,” bà nói với một ác ý đầy ngọt ngào, “thật mừng làm sao khi đứa trẻ đó sẽ không bao giờ trưởng thành để yêu và được yêu. Tôi cứ nghĩ mình yêu nó khi nó còn là một đứa bé sơ sinh; nhưng giờ thì…”
“Có sự tiếc nuối,” cái bóng nói, “trong trái tim ngươi có sự tiếc nuối rằng mình sẽ không thể chứng kiến nó trưởng thành.”
“Ôi, Metatron, ngài không còn là con người đã bao lâu rồi! Thật sự ngài không thể thấy được tôi đang tiếc nuối điều gì sao? Không phải là con bé đến tuổi lớn, mà là tôi. Thật cay đắng làm sao khi tôi không biết đến ngài trong thời con gái của chính mình; tôi hẳn sẽ dâng hiến bản thân cho ngài một cách nồng nhiệt biết bao…”
Bà ngả tới cái bóng, như không thể kiềm chế nổi sự thôi thúc từ chính cơ thể mình, cái bóng liền ngấu nghiến hít ngửi và dường như nuốt nước miếng trước hương thơm từ da thịt bà.
Họ nhọc nhằn di chuyển trên những tảng đá lổn nhổn và vỡ nát về phía chân dốc. Họ càng đi xuống dưới, thứ ánh sáng Bụi càng phả lên mọi thứ vầng hào quang bằng sương vàng lóng lánh. Phu nhân Coulter liên tục với tới vị trí có thể là tay hắn, nếu cái bóng là một đồng sự con người, nhưng rồi dường như bà chợt nhận ra và thì thầm:
“Xin hãy đi sau tôi, Metatron - hãy đợi ở đây - Asriel đang nghi ngờ - hãy để tôi xoa dịu ông ta trước. Khi ông ta mất cảnh giác, tôi sẽ gọi ngài. Nhưng hãy đến dưới dạng bóng, trong hình dáng nhỏ bé này, để ông ta không nhìn thấy được - nếu không ông ta sẽ để cho linh thú của đứa trẻ bay đi mất.”
Nhiếp chính là một nhân vật mà trí tuệ thâm sâu của hắn đã có hàng ngàn năm trau dồi và củng cố, còn kiến thức của hắn trải rộng qua cả triệu vũ trụ. Dẫu vậy, vào thời khắc đó, hắn lại mù quáng bởi hai nỗi ám ảnh song hành: tiêu diệt Lyra và sở hữu mẹ cô bé. Hắn gật đầu rồi ở nguyên vị trí, trong lúc người phụ nữ và con khỉ tiến về phía trước nhẹ nhàng hết sức có thể.
Ngài Asriel đang đợi đằng sau một khối đá granite khổng lồ, khuất tầm nhìn của Nhiếp chính. Con báo tuyết nghe thấy họ bước tới, và Ngài Asriel đứng dậy khi Phu nhân Coulter rẽ vào góc. Mọi thứ, mọi bề mặt, mọi centimét khối không khí, đều phủ kín những hạt Bụi rơi, thứ tạo ra sự rõ nét nhẹ nhàng lên mọi chi tiết nhỏ nhặt nhất; cũng trong ánh sáng Bụi, Ngài Asriel thấy rằng gương mặt bà đang ướt đẫm nước mắt, và rằng bà đang nghiến răng để không bật ra nức nở.
Ông ôm chầm lấy bà, còn con khỉ vàng ôm lấy cổ con báo tuyết và vùi khuôn mặt đen trũi của nó vào bộ lông con báo.
“Lyra có an toàn không? Nó đã tìm thấy linh thú của mình chưa?” Bà thì thầm.
“Hồn ma ông bố của thằng bé đang bảo vệ cho cả hai đứa.”
“Bụi đẹp quá… Em không hề biết.”
“Em đã nói gì với hắn?”
“Em cứ nói dối, nói dối mãi, Asriel ạ… Đừng chờ đợi quá lâu, em không chịu nổi nữa rồi… Chúng ta sẽ không sống nổi, đúng không? Chúng ta sẽ không sống sót như những hồn ma?”
“Không, nếu chúng ta rơi vào vực thẳm đó. Chúng ta tới đây để cho Lyra thời gian tìm linh thú của mình, sau đó là thời gian để sống và khôn lớn. Nếu chúng ta đẩy Metatron đến chỗ tuyệt diệt, Marisa ạ, con bé sẽ có thời gian đó, kể cả ta có đi theo hắn thì cũng chẳng sao.”
“Và Lyra sẽ được an toàn chứ?”
“Phải, phải,” ông dịu dàng nói.
Ông hôn bà. Bà cảm thấy nhẹ nhàng và êm đềm trong vòng tay ông hệt như khi Lyra được thai nghén mười ba năm về trước.
Bà đang khẽ nức nở khóc. Khi có thể nói thành lời, bà thì thầm:
“Em nói với hắn em sẽ phản bội anh, phản bội Lyra, và hắn tin em vì em là một kẻ mục ruỗng và đầy hiểm độc; hắn nhìn xoáy vào sâu tới mức em cảm thấy chắc chắn rằng hắn đã thấy sự thật. Nhưng em nói dối quá tài tình. Em nói dối bằng mọi dây thần kinh và sợi cơ, bằng mọi thứ em đã từng làm… Em muốn hắn không tìm ra được một điểm tốt nào trong em, và hắn không tìm thấy thật. Chẳng có điểm tốt nào hết. Nhưng em yêu Lyra. Cái thứ tình yêu này tới từ đâu vậy? Em không biết nữa; nó đến với em như một tên trộm trong đêm tối, và giờ thì em yêu thương nó tới mức tim như vỡ òa ra vì cảm xúc đó. Tất cả những gì em có thể hi vọng là những tội ác của mình quá gớm ghiếc, tới mức tình yêu không lớn hơn một hạt giống mù tạt trong bóng tối của chúng, và em ước mình sẽ phạm phải những tội ác còn khủng khiếp hơn để che giấu nó được sâu hơn nữa… Nhưng hạt giống mù tạt đã đâm rễ và đang lớn dần, chồi non nhỏ bé xanh mơn mởn đang xé toạc trái tim em, em rất sợ rằng hắn sẽ thấy…”
Bà phải dừng lại để tự trấn tĩnh. Ông vuốt ve mái tóc óng ả phủ đầy thứ Bụi vàng của bà và chờ đợi.
“Hắn có thể sẽ mất kiên nhẫn bất cứ lúc nào,” bà thì thầm. “Em đã bảo hắn thu nhỏ người lại. Nhưng dù sao thì hắn cũng chỉ là một thiên thần, kể cả có từng là con người đi nữa. Nên chúng ta có thể vật lộn với hắn rồi đem hắn tới mép vực, và cả hai ta sẽ lao xuống cùng với hắn…”
Ông hôn bà rồi nói: “Phải. Lyra sẽ được an toàn, và thiên quốc sẽ không còn quyền lực gì trước nó. Gọi hắn luôn đi, Marisa, tình yêu của ta.”
Bà hít một hơi thật sâu rồi thả ra thành một hơi thở dài thượt đến rùng cả mình. Sau đó bà phủi phẳng váy xuống quá đùi rồi vén tóc ra sau hai tai.
“Metatron,” bà khẽ gọi. “Đến lúc rồi.”
Hình dạng phủ bóng của Metatron ló ra từ bầu không khí vàng lấp lánh, hắn lập tức hiểu được chuyện gì đang diễn ra: hai con linh thú, thu người đầy cảnh giác, người phụ nữ với vầng hào quang Bụi, và Ngài Asriel…
Ông lập tức lao vào hắn, siết chặt lấy eo hắn, và cố gắng ném hắn xuống đất. Thế nhưng đôi tay của thiên thần vẫn đang tự do, với nắm đấm, mu bàn tay, cùi chỏ, khớp đốt, bắp tay, hắn đập liên hồi vào đầu và cơ thể của Ngài Asriel: Những cú táng dữ dội khủng khiếp khiến không khí bật ra khỏi phổi ông rồi nảy lên từ lồng ngực, làm nứt hộp sọ và chấn động các giác quan của ông.
Tuy nhiên, hai tay ông kẹp chặt đôi cánh của thiên thần, bó chúng vào hông hắn. Rồi một lúc sau, Phu nhân Coulter nhảy vào giữa đôi cánh bị trói chặt đó và tóm lấy tóc của Metatron. Sức mạnh của hắn thật khủng khiếp: Cảm giác cứ như tóm lấy bờm của một con ngựa đang phi nước đại vậy. Trong lúc hắn cuồng nộ lắc đầu, bà bị quật hướng này, liệng hướng kia, và bà cảm thấy sức mạnh từ đôi cánh gập khổng lồ khi chúng căng ra và cố nâng lên trong vòng tay người đàn ông đang khóa chặt xung quanh.
Hai con linh thú cũng ghì chặt lấy hắn. Stelmaria cắm chắc bộ răng của nó vào chân hắn ta, còn con khỉ vàng thì đang giằng xé một bên rìa của cái cánh gần nhất, giật lông, bẻ cánh, nhưng điều đó chỉ khiến tên thiên thần càng thêm cuồng nộ. Với một nỗ lực đột ngột khủng khiếp, hắn hất người sang một bên, giải phóng một bên cánh và đẩy Phu nhân Coulter vào một tảng đá.
Phu nhân Coulter bị choáng váng trong giây lát, hai tay bà rời ra. Lập tức, thiên thần lại chồm lên, đập bên cánh tự do thật lực để hất con khỉ vàng đi; nhưng vòng tay của Ngài Asriel vẫn kẹp chặt quanh người hắn, trên thực tế, ông còn siết được mạnh hơn do không còn có quá nhiều thứ để bao lấy nữa. Ngài Asriel quyết tâm siết Metatron đến tắc thở, ép các xương sườn của hắn lại với nhau, và cố gắng lờ đi những cú thụi tàn độc đang dội lên hộp sọ và cổ ông.
Nhưng những cú đòn đó bắt đầu có hiệu quả. Và trong lúc Ngài Asriel cố gắng đứng vững trên nền đá vỡ vụn, có thứ gì đó tan vỡ phía sau đầu ông. Khi hất người sang một bên, Metatron đã vớ lấy một viên đá to cỡ nắm đấm tay rồi giáng nó xuống đỉnh hộp sọ của Ngài Asriel bằng một lực tàn bạo. Người đàn ông cảm thấy xương đầu mình đang va đập vào nhau, và biết rằng chỉ cần một cú đòn như thế nữa là ông sẽ mất mạng ngay lập tức. Choáng váng vì đau - cơn đau còn tồi tệ hơn do áp lực đầu ông phải chịu khi ép vào hông của thiên thần - ông vẫn bám chắc lấy, các ngón của bàn tay bên phải nghiến lên xương của bàn tay bên trái, loạng choạng tìm một chỗ đứng giữa những tảng đá nứt vỡ.
Đúng lúc Metatron giơ cao hòn đá đẫm máu, một hình dạng phủ lông vàng nhảy lên như ngọn lửa lao tới ngọn cây, và con khỉ cắm ngập răng vào bàn tay của thiên thần. Hòn đá rời ra rồi lạch cạch rơi xuống về phía mép hố, còn Metatron quạt tay sang trái rồi sang phải, cố gắng đánh bật con linh thú ra; nhưng con khỉ vàng bám lấy bằng răng, móng, và đuôi, và rồi Phu nhân Coulter ôm lấy cái cánh trắng đồ sộ đang quẫy đập vào người và ghìm cử động của nó lại.
Metatron bị cản trở, nhưng hắn vẫn không hề bị thương. Mà hắn cũng chẳng hề ở gần mép của vực thẳm.
Vào lúc đó, Ngài Asriel đã yếu dần. Ông đang cố bấu víu lấy thứ ý thức ướt sũng máu của mình, nhưng cứ với mỗi cử động lại có một chút bị mất đi. Ông có thể cảm thấy viền của các mảnh xương đang đè vào nhau trong hộp sọ của mình; ông có thể nghe thấy tiếng chúng. Các giác quan của ông hỗn loạn: Tất cả những gì ông biết là giữ chặt và kéo xuống.
Rồi Phu nhân Coulter thấy khuôn mặt của thiên thần nằm dưới bàn tay mình, bà liền thọc sâu các ngón tay vào hai mắt hắn.
Metatron hét lên. Từ xa phía bên kia hang động mênh mông, những tiếng vọng đáp lại, giọng của hắn nảy lên từ vách này sang vách khác, gấp đôi lên rồi lại giảm xuống, khiến những hồn ma ở đằng xa dừng lại trong đoàn diễu hành bất tận của mình để nhìn lên.
Còn con linh thú báo tuyết Stelmaria, ý thức đang nhòa dần cùng với Ngài Asriel, gắng gượng một lần cuối cùng và lao tới cổ họng của tên thiên thần.
Metatron quỳ sụp xuống. Phu nhân Coulter, cũng sụp xuống cùng với hắn, nhìn thấy đôi mắt ứa máu của Ngài Asriel đang nhìn mình đăm đăm. Bà liền trèo lên, tay này nối sau tay kia, ép cái cánh đang đập sang một bên, rồi níu lấy tóc thiên thần để giật ngược đầu hắn lại, để lộ cổ họng hắn cho hàm răng của con báo tuyết.
Lúc này Ngài Asriel đang kéo, lôi hắn lại phía sau, chân vấp và đá rơi, còn con khỉ vàng đang nhảy xuống cùng với họ, bẻ, cào, xé, và rồi họ đã gần tới đó, gần tới mép hố; nhưng Metatron lại gồng mình bay lên, bằng một nỗ lực cuối cùng, hắn sải rộng cả hai bên cánh - một mái vòm trắng khổng lồ đang đập xuống, xuống, và xuống, liên tục, liên tục, liên tục, và rồi Phu nhân Coulter rời ra, còn Metatron đang đứng thẳng, đôi cánh đập ngày càng mạnh hơn, hắn bay lên - hắn đang rời khỏi mặt đất, với Ngài Asriel vẫn đang bám chặt lấy, nhưng yếu đi rất nhanh. Những ngón tay của con khỉ vàng đang quấn trong tóc của thiên thần, nó sẽ không bao giờ thả ra…
Họ đang lơ lửng trên mép vực thẳm. Họ đang dâng lên. Nhưng nếu họ bay lên cao hơn, Ngài Asriel sẽ rơi, và Metatron sẽ thoát được.
“Marisa! Marisa!”
Tiếng hét xé toạc ra từ Ngài Asriel. Cùng với con báo tuyết bên cạnh, với một tiếng gầm trong tai, mẹ của Lyra đứng dậy, tìm được điểm tựa và nhảy lên bằng toàn bộ sức lực, lao mình vào thiên thần cùng con linh thú và người tình đang hấp hối của bà. Bà tóm lấy những cái cánh đang đập, rồi lôi tất cả xuống vực sâu thăm thẳm. Nghe thấy tiếng kêu hoảng loạn của Lyra, lũ quỷ vực đồng loạt xoay cái đầu phẳng dẹt của chúng lại.
Will nhảy lên phía trước rồi chém dao vào con quỷ gần nhất. Cậu cảm thấy một cú đạp nhẹ trên vai khi Tialys nhảy khỏi đó rồi đáp lên má của con to nhất, tóm lấy tóc nó rồi đạp thật lực bên dưới hàm trước khi nó có thể hất ông ra. Con vật tru lên rồi quẫy đạp trong lúc rơi xuống bùn, con còn lại nhìn một cách ngu độn vào cánh tay cụt của mình, và rồi kinh hoàng nhìn mắt cá chân của mình, nơi bàn tay bị chém đứt của nó đã tóm lấy trong lúc rơi xuống. Một giây sau, con dao đã cắm ngập trong lồng ngực nó: Will cảm thấy chuôi dao nảy lên ba hay bốn lần cùng với nhịp tim đập đang yếu dần, rồi kéo nó ra trước khi con quỷ vực có thể làm méo nó khi ngã xuống.
Cậu nghe thấy tiếng những con khác gào thét và rú rít trong căm phẫn khi tháo chạy, và biết rằng Lyra vẫn lành lặn bên cạnh mình; nhưng cậu lao xuống bùn với một suy nghĩ duy nhất trong đầu.
“Tialys! Tialys!” Cậu hét lên, vừa né bộ răng đang tớp lấy tớp để, cậu lôi cái đầu của con quỷ vực lớn nhất sang một bên. Tialys đã chết, những cái cựa của ông cắm sâu trong cổ nó. Con vật vẫn đang quẫy đạp và cắn đớp, nên cậu cắt rời đầu nó rồi đạp nó lăn đi trước khi nâng mật thám người Gallivespia đã chết ra khỏi cái cổ bọc da.
“Will,” Lyra nói từ sau lưng cậu, “Will, nhìn cái này nè…”
Cô bé đang nhìn chăm chú vào chiếc kiệu pha lê. Nó không bị vỡ, dù cho lớp pha lê đã bị dính bẩn, lấm tấm đầy bùn đất và máu từ thứ mà lũ quỷ vực đã ăn trước khi tìm thấy nó. Nó nằm nghiêng ngả một cách điên rồ giữa những tảng đá, và bên trong đó…
“Ôi, Will, ông ta vẫn còn sống! Nhưng - tội nghiệp quá…”
Will thấy đôi tay cô tì lên lớp pha lê; cố gắng với tới thiên thần và vỗ về ông ta; vì ông ta quá già nua, lại đang kinh sợ, khóc lóc như một đứa trẻ sơ sinh và co rúm người lại trong góc thấp nhất.
“Ông ta hẳn đã già quá rồi - tớ chưa từng thấy ai khổ sở như thế - ôi, Will, chúng ta để ông ấy ra được không?”
Chỉ bằng một nhát, Will cắt xuyên qua lớp pha lê rồi với tay vào trong để đỡ thiên thần bước ra. Loạn trí và bất lực, sinh vật già cỗi chỉ có thể khóc lóc và lầm rầm trong sợ hãi, đau đớn và khổ sở, ông chùn lại trước thứ dường như lại là một mối đe dọa khác.
“Không sao đâu,” Will nói, “ít nhất thì chúng tôi cũng có thể giúp ông ẩn trốn. Đi nào, chúng tôi không làm đau ông đâu.”
Bàn tay run lẩy bẩy tóm lấy tay cậu một cách yếu ớt. Ông già cứ liên tục phát ra những tiếng rên rỉ, lầm bầm không nên lời, ông nghiến răng, dùng bàn tay còn rảnh tự bấu bản thân một cách dữ dội; nhưng khi Lyra cũng vươn tay vào để giúp ông bước ra, ông cố gắng nở một nụ cười, và cúi chào, đôi mắt già cỗi sâu hoắm trong những nếp nhăn chớp mắt nhìn cô với sự ngạc nhiên đầy ngây thơ.
Cùng nhau, chúng giúp đấng thượng cổ ra khỏi xà lim pha lê của mình; việc đó không có gì khó khăn, vì ông ta nhẹ như một tờ giấy, và ông sẽ theo chúng đi bất cứ đâu, do không có chút ý chí nào của bản thân, và đáp lại sự tử tế bình dị như một bông hoa trước vầng thái dương. Nhưng trong bầu không khí rộng mở, chẳng thứ gì có thể ngăn được cơn gió làm tổn hại đến ông, và trước sự đau buồn của chúng, hình hài ông bắt đầu phân rã và tan đi. Chỉ một lúc sau, ông đã hoàn toàn biến mất. Ấn tượng cuối cùng của chúng là về đôi mắt đó, chớp chớp đầy ngạc nhiên, và một tiếng thở dài vì nhẹ nhõm sâu sắc và kiệt quệ.
Rồi ông ta tan biến: Một điều bí ẩn tan biến trong bí ẩn. Toàn bộ sự việc xảy ra trong vòng chưa đầy một phút. Will lập tức quay lại chỗ vị hiệp sĩ đã hi sinh. Cậu nâng cơ thể nhỏ bé lên, đặt nó nằm trong hai lòng bàn tay, và thấy nước mắt mình đang tuôn trào.
Nhưng Lyra đang nói gì đó rất khẩn thiết.
“Will - chúng ta phải đi thôi - chúng ta phải đi - công nương có thể nghe thấy tiếng đám ngựa đó đang tới…”
Từ trong bầu trời nhuộm màu chàm, một con diều hâu xanh thẫm lướt xuống thấp, khiến Lyra hét lên rồi né người; nhưng Salmakia dồn toàn bộ sức lực để kêu lên: “Không, Lyra! Không! Đứng thẳng lên, giơ nắm đấm ra!”
Vậy là Lyra đứng im, đỡ một tay vào tay còn lại, con diều hâu xanh lượn vòng, quay lại và lại chúi xuống, bấu lấy những khớp tay của cô trong bộ móng sắc nhọn.
Trên lưng con diều hâu là một quý bà tóc xám, gương mặt có đôi mắt trong vắt của bà nhìn qua Lyra đầu tiên, rồi sau đó sang Salmakia đang bám lấy cổ áo cô.
“Thưa bà…” Salmakia yếu ớt nói, “chúng tôi đã làm…”
“Các vị đã làm tất cả những việc cần làm. Giờ chúng tôi đã ở đây rồi,” Bà Oxentiel nói rồi giật dây cương.
Ngay lập tức, con diều hâu rít lên ba lần, to đến mức khiến đầu Lyra ong lên. Để đáp lại, từ bầu trời lao xuống người đầu tiên, thêm hai, ba và nhiều người nữa, rồi hàng trăm chiến binh rực rỡ cưỡi chuồn chuồn, tất cả đều lướt đi nhanh tới mức tưởng như họ chắc chắn sẽ lao vào nhau; nhưng phản xạ của đám côn trùng và kĩ năng của những người cưỡi chúng sắc bén tới mức thay vào đó, họ dường như đang dệt phía trên và xung quanh hai đứa trẻ một tấm thảm tường bằng màu sắc sáng như kim, mau lẹ và câm lặng.
“Lyra,” quý bà trên con diều hâu nói, “cả Will nữa: đi theo chúng tôi, chúng tôi sẽ đưa cô cậu tới chỗ linh thú của mình.”
Trong lúc con diều hâu sải cánh và nâng người lên khỏi một bàn tay, Lyra cảm nhận được sức nặng nhỏ nhoi của Salmakia dồn vào bên còn lại, và không mất nhiều thời gian để hiểu ra rằng chỉ có sức mạnh ý chí của công nương mới giúp cho bà sống lâu được đến vậy. Cô bé ôm cơ thể của bà lại gần, rồi chạy cùng với Will dưới đám mây chuồn chuồn, sảy chân và vấp ngã nhiều hơn một lần, nhưng vẫn luôn dịu dàng giữ công nương gần trái tim mình.
“Trái! Trái!” Giọng nói từ con diều hâu xanh kêu lên, và chúng rẽ theo hướng đó trong không gian u ám bị xé toạc bởi sấm sét; bên tay phải của chúng, Will thấy một nhóm người mặc áo giáp xám sáng, đội mũ sắt, bịt mặt, những con linh thú sói xám của họ rảo bước bên cạnh. Một dòng chuồn chuồn lập tức lao tới phía họ, khiến đám người chùn bước: Súng ống của họ chẳng có tác dụng gì, rồi chỉ trong một thoáng, những người Gallivespia đã xen giữa bọn họ, từng chiến binh một nhảy bật ra khỏi lưng con côn trùng của mình, tìm một bàn tay, một cánh tay, một cái cổ trần, rồi cắm cựa vào trước khi nhảy trở về con côn trùng khi nó vòng lại và lướt qua chỗ họ. Họ nhanh tới mức gần như không thể theo kịp. Những người lính quay đi và bỏ chạy trong hoảng sợ, chẳng màng đến kỉ luật quân đội.
Nhưng rồi những tiếng vó ngựa rền vang như sấm vọng tới từ phía sau, khiến hai đứa trẻ hoảng hốt quay lại: Đám người ngựa kia đang phi nước đại về phía chúng, một hay hai tên đã cầm sẵn lưới trong tay, quay chúng vòng quanh trên đầu và đánh bẫy lũ chuồn chuồn, quật những cái lưới như roi rồi hất đám côn trùng bị thương sang một bên.
“Hướng này!” Giọng của quý bà vang lên, rồi bà nói: “Né đi - cúi xuống thấp!”
Chúng làm theo, và thấy mặt đất rung chuyển dưới chân mình. Liệu đó có thể là do vó ngựa không? Lyra ngẩng đầu lên, gạt mớ tóc ướt ra khỏi mắt và thấy một thứ khá khác biệt với những con ngựa.
“Iorek!” Cô hét lên, nỗi mừng rỡ nhảy nhót trong lồng ngực. “Ôi, Iorek!”
Will lập tức kéo cô xuống trở lại, vì không chỉ Iorek Byrnison mà cả một trung đoàn gấu đang lao thẳng tới chỗ chúng. Lyra chúi đầu xuống vừa kịp lúc, và rồi Iorek nhảy qua người chúng, gầm lên ra lệnh cho bầy gấu của mình sang trái, sang phải, nghiền nát quân thù giữa chúng.
Thật nhẹ nhàng, tưởng như bộ giáp cũng chẳng nặng nề gì hơn bộ lông của mình, vua gấu xoay người lại đối diện với Will và Lyra trong lúc chúng vất vả đứng thẳng dậy.
“Iorek - đằng sau ông - chúng có lưới đấy!” Will hét lên, vì đám người cưỡi ngựa đã gần như lên tới chỗ chúng.
Trước khi con gấu kịp cử động, tấm lưới của kị sĩ đã rít lên trong không khí, ngay lập tức Iorek bị bao bọc trong một lớp mạng khỏe như thép. Nó gầm rú, chồm lên cao, chém tới tấp những bàn chân khổng lồ vào kị sĩ. Nhưng tấm lưới quá khoẻ, và mặc dù con ngựa hí lên rồi sợ hãi lùi lại, Iorek cũng không thể thoát ra khỏi sự kìm hãm.
“Iorek!” Will hét lên. “Đứng yên! Đừng cử động!”
Cậu bò tới qua những vũng nước và trên những bụi cỏ trong lúc kị sĩ cố gắng kiểm soát con ngựa. Cậu tới được chỗ Iorek vừa lúc một kị sĩ thứ hai tới và một tấm lưới khác lại vút qua không khí.
Nhưng Will vẫn giữ bình tĩnh: Thay vì chém loạn xạ để rồi bị rối nặng hơn, cậu quan sát chiều hướng của tấm lưới rồi cắt xuyên qua nó chỉ trong giây lát. Cái lưới thứ hai rơi xuống đất một cách vô dụng, sau đó Will nhảy về phía Iorek, lần sờ bằng tay trái, cắt bằng tay phải. Con gấu khổng lồ đứng bất động trong lúc cậu bé lao đi khắp nơi trên cơ thể to lớn của nó, cắt, thả, dọn sạch đường.
“Giờ thì đi đi!” Will hét lên rồi nhảy tránh đường. Iorek dường như bùng lên, lao thẳng vào ngực con ngựa gần nhất.
Kị sĩ đã giơ mã tấu lên để chép xuống cổ con gấu, nhưng Iorek Byrnison trong bộ giáp của mình nặng gần hai tấn, và chẳng có gì trong phạm vi đó có thể chống lại nó. Cả người lẫn ngựa đều bị đập nát, ngã sang một bên, vô hại. Iorek lấy lại thăng bằng, nhìn quanh quất để kiểm tra địa hình, rồi gầm lên với hai đứa trẻ:
“Lên lưng tôi! Ngay!”
Lyra nhảy bật lên, Will liền theo sau. Kẹp lớp sắt lạnh giữa hai chân, chúng cảm nhận sức mạnh vĩ đại tuôn trào khi Iorek bắt đầu di chuyển.
Phía sau lưng chúng, số gấu còn lại đang giao chiến với đội kị binh kì lạ, được trợ lực bởi những người Gallivespia, cú chích của họ khiến lũ ngựa lồng lên. Quý bà trên con diều hâu xanh lướt xuống thấp và gọi: “Giờ thì thẳng tới trước! Giữa đám cây trong thung lũng!”
Iorek lên tới đỉnh của một ụ đất nhỏ rồi dừng lại. Trước mặt họ, mặt đất nứt nẻ dốc xuống về phía một khoảnh rừng cách khoảng một phần tư dặm. Đâu đó phía bên kia khoảnh rừng, một khẩu đội đại bác đang liên tiếp nã đạn lên cao trên đầu. Có ai đó cũng đang bắn pháo sáng, nó nổ ngay dưới tầng mây rồi rơi xuống về phía đám cây, khiến chúng rực lên trong ánh sáng màu lục lạnh lẽo như một mục tiêu thích hợp cho những khẩu súng.
Còn chiến đấu để giành quyền kiểm soát khu rừng là khoảng hai chục hoặc hơn những con Quỷ hút hồn, đang bị ngáng đường bởi một bầy ma rời rạc. Ngay khi thấy đám cây, Lyra và Will đều biết rằng linh thú của chúng đang ở trong đó, và rằng nếu hai đứa không sớm tới bên chúng, chúng sẽ chết. Cứ mỗi phút lại thêm nhiều Quỷ hút hồn hơn kéo đến, phất phơ trên dãy đồi từ phía bên phải. Giờ đây Will và Lyra có thể thấy chúng rất rõ ràng.
Một vụ nổ ngay trên dãy đồi làm chấn động mặt đất, ném tung đá và đất cục lên cao tít trên không. Lyra hét lên, còn Will phải túm chặt lấy ngực.
“Bám chặt vào,” Iorek gầm lên rồi bắt đầu lao đi.
Một quả pháo sáng nổ tung phía trên cao, rồi một quả khác và một quả khác, chầm chậm rơi xuống với ánh sáng rực rỡ từ magie. Một quả đạn nữa bắn ra, lần này thì gần hơn. Họ cảm nhận được chấn động trong không khí, rồi sau đó một hoặc hai giây là cảm giác đau nhói khi đất đá đập lên mặt. Iorek không hề chùn bước, nhưng lũ trẻ cảm thấy khó mà giữ vững được: Chúng không thể thọc ngón tay vào lông của nó - chúng phải kẹp lấy lớp áo giáp giữa hai đầu gối, mà lưng của nó lại rộng tới mức cả hai cứ liên tục bị trượt đi.
“Nhìn kìa!” Lyra hét lên, chỉ lên một quả đạn pháo nữa đang phát nổ gần đó.
Một tá phù thủy đang lao về phía pháo hiệu, mang theo những cành cây rậm rạp, dày lá, và dùng chúng để gạt những quả pháo sáng chói lọi sang một bên, ném chúng vào bầu trời phía xa. Bóng tối lại bao phủ lấy rừng cây, che dấu nó khỏi những khẩu súng.
Và giờ, khi đám cây chỉ còn cách vài mét, cả Will và Lyra đều cảm thấy bản thể bị mất của mình đang ở gần - một cơn kích động, một niềm hi vọng dữ dội bị lụi đi vì sợ hãi: Vì lũ Quỷ hút hồn đang bu dày đặc quanh đám cây, hai đứa sẽ phải đi thẳng vào giữa chúng, mà chỉ cần thoáng thấy chúng là đủ để gợi lên sự yếu đuối kinh tởm trong tim.
“Chúng sợ con dao,” một giọng nói bên cạnh chúng cất lên, khiến vua gấu dừng khựng lại, làm Will và Lyra ngã bổ nhào ra khỏi lưng.
“Lee!” Iorek kêu lên. “Lee, ông đồng chí, tôi chưa từng thấy chuyện gì như thế này. Ông chết rồi mà - tôi đang nói chuyện với thứ gì đây?”
“Iorek, ông bạn yêu mến, ông không biết đến nửa câu chuyện đâu. Giờ đến lượt chúng tôi tiếp quản - Quỷ hút hồn không sợ loài gấu. Lyra, Will - đi đường này, nhớ giơ con dao đó lên…”
Con diều hâu xanh lại sà xuống nắm tay của Lyra một lần nữa, rồi quý bà tóc xám nói: “Đừng lãng phí một giây nào cả - tiến vào tìm linh thú của hai người rồi chạy trốn đi! Càng ngày càng có thêm nguy hiểm ập đến đó.”
“Cảm ơn bà! Cảm ơn tất cả mọi người!” Lyra nói, và con diều hâu cất cánh.
Will có thể lờ mờ thấy hồn ma của Lee Scoresby bên cạnh, thúc giục chúng vào trong rừng, nhưng chúng phải nói lời từ biệt với Iorek Byrnison.
“Iorek thân mến, chẳng có từ ngữ nào - trời phù hộ cho ông!”
“Cảm ơn ông, Quốc vương Iorek,” Will nói.
“Không có thời gian đâu. Đi. Đi ngay!”
Nó đẩy chúng đi bằng cái đầu bọc giáp của mình.
Will lao theo sau hồn ma của Lee Scoresby vào tầng cây thấp, dùng con dao chém trái chém phải. Ánh sáng ở đây chập chờn và tắt lịm, còn bóng tối thì dày đặc, chằng chịt và gây mất phương hướng.
“Đi gần lại đây,” cậu gọi Lyra, rồi sau đó hét lên khi bị một bụi gai sượt qua má.
Khắp xung quanh chúng là chuyển động, tiếng ồn, và đấu tranh. Những cái bóng đi tới đi lui như cành cây trong gió lộng. Chúng có thể là những hồn ma; cả hai đứa trẻ đều cảm thấy sự tiếp xúc lạnh lẽo mà chúng đã biết quá rõ, và chúng nghe thấy tiếng nói khắp nơi xung quanh:
“Đường này!”
“Ở đây!”
“Đi tiếp đi - chúng tôi đang cầm chân chúng!”
“Không còn xa nữa!”
Và rồi vọng tới một tiếng kêu mà Lyra đã biết và yêu mến hơn bất kì giọng nói nào khác:
“Ôi, tới nhanh đi! Nhanh lên, Lyra!”
“Pan, Pan yêu quý - tớ đây…”
Cô bé lao người vào bóng tối, nức nở khóc, người run lên, còn Will thì giật quang những cành cây và dây thường xuân, chém đứt những bụi mâm xôi và cây tầm ma, trong lúc khắp xung quanh chúng, những tiếng nói của hồn ma dâng lên thành tiếng hò hét cổ động và cảnh báo.
Nhưng lũ Quỷ hút hồn cũng đã tìm được mục tiêu của mình, chúng lách qua mớ hỗn độn nào là bụi rậm, cây tầm xuân, rễ rồi lại cành, chẳng khác nào đi qua một làn khói. Một tá, hai chục con ác ma xanh xao dường như túa vào về phía trung tâm khu rừng, nơi hồn ma của John Parry điều phối những người khác đánh trả lại chúng.
Cả Will và Lyra đều đang run rẩy và yếu ớt vì sợ hãi, kiệt sức, buồn nôn, và đau đớn, nhưng bỏ cuộc là điều không thể tưởng tượng nổi. Lyra dùng đôi bàn tay trần giật tung những bụi gai, Will rạch rồi chém trái chém phải, bởi xung quanh, cuộc chiến của những sinh vật mờ ảo đang ngày một ác liệt.
“Ở đó!” Lee hét lên. “Thấy chúng chưa? Cạnh tảng đá lớn kìa…”
Một con mèo rừng, hai con mèo rừng, đang phun phì phì, rít lên và cào cấu. Cả hai đều là linh thú, và Will cảm thấy rằng nếu có thời gian, cậu sẽ dễ dàng đoán được con nào là Pantalaimon; nhưng thời gian thì chẳng còn, vì một con Quỷ hút hồn đang dần thò ra đầy gớm ghiếc từ mảng bóng tối gần nhất và lướt về phía chúng.
Will nhảy qua chướng ngại vật cuối cùng, một thân cây đổ, rồi khua dao vào khối ánh sáng lung linh không chống cự trong không khí. Cậu cảm thấy cánh tay tê đi, nhưng cậu nghiến răng như đang siết chặt những ngón tay quanh cán dao, và hình dạng nhợt nhạt kia dường như bốc hơi đi và tan chảy trở lại bóng tối.
Gần đến rồi; hai con linh thú đang lồng lên vì sợ hãi, vì đang có thêm nhiều, nhiều hơn nữa những con Quỷ hút hồn luồn lách qua đám cây, mà chỉ có những hồn ma can đảm cầm chân chúng.
“Con cắt qua được không?” Hồn ma John Parry nói.
Will giơ con dao lên, nhưng lại phải dừng lại khi một cơn buồn nôn hành hạ bao trùm khắp cơ thể. Trong bụng cậu chẳng còn gì, khiến cho cơn nôn khan trở nên đau đớn khôn cùng. Lyra bên cạnh cậu cũng vướng vào tình trạng tương tự. Hồn ma của Lee, thấy được lí do, liền lao tới chỗ hai con linh thú và vật lộn với cái thứ nhợt nhạt đang luồn qua tảng đá phía sau chúng.
“Will - làm ơn…” Lyra nói trong lúc thở hổn hển.
Con dao xuyên vào, chạy dọc, xuống, trở lại. Hồn ma của Lee Scoresby nhìn qua và thấy một đồng cỏ tĩnh lặng rộng bát ngát dưới ánh trăng vằng vặc, giống mảnh đất quê hương ông đến nỗi ông nghĩ mình thật sự may mắn.
Will nhảy qua khoảng trống và tóm lấy con linh thú gần nhất trong lúc Lyra bế thốc con còn lại lên.
Ngay cả trong tình huống cấp bách khủng khiếp, ngay cả tại khoảnh khắc hiểm nghèo tột cùng đó, mỗi đứa đều cảm thấy một cú sốc nhẹ đầy kích thích: Vì Lyra đang ôm linh thú của Will, con mèo rừng vô danh, còn Will lại đang bê Pantalaimon.
Chúng miễn cưỡng rời ánh nhìn khỏi mắt nhau.
“Tạm biệt, ông Scoresby!” Lyra hét lên, nhìn quanh để kiếm ông. “Giá mà - ôi, cảm ơn ông, cảm ơn ông - tạm biệt!”
“Tạm biệt, cháu gái yêu quý của ta - tạm biệt, Will - mạnh giỏi nhé!”
Lyra trèo qua, nhưng Will vẫn đứng im và nhìn vào đôi mắt hồn ma của bố mình, lấp lánh sáng trong bóng tối. Trước khi rời khỏi ông, có một điều cậu cần phải nói.
Will nói với hồn ma của bố: “Bố nói con là một chiến binh. Bố bảo rằng đó là bản chất của con, và con không nên tranh cãi với nó. Bố ạ, bố đã nhầm rồi. Con chiến đấu bởi vì con buộc phải làm thế. Con không thể lựa chọn bản chất của mình, nhưng con có thể lựa chọn việc mình làm. Và con sẽ chọn, vì giờ đây con đã tự do.”
Nụ cười của bố cậu tràn đầy tự hào và âu yếm. “Làm tốt lắm, con trai của ta. Thật sự rất tốt,” ông nói.
Will không thể nhìn thấy ông được nữa. Cậu quay đi rồi trèo theo sau Lyra.
Giờ đây khi mục đích đã đạt được, khi lũ trẻ đã tìm thấy linh thú của mình và trốn thoát, sau cùng, các chiếc binh đã khuất cũng cho phép những nguyên tử trong mình thả lỏng và trôi đi.
Ra khỏi khu rừng nhỏ, rời xa khỏi lũ Quỷ hút hồn hỗn loạn, ra khỏi thung lũng, vượt qua thân hình đồ sộ của người bạn gấu mặc giáp yêu quý, mẩu ý thức nhỏ nhoi cuối cùng đã từng là viên phi công Lee Scoresby lơ lửng bay lên, hệt như chiếc khí cầu khổng lồ của ông đã làm rất nhiều lần. Chẳng màng đến những quả pháo chói lòa và những viên đạn bung xòe, làm ngơ với tiếng nổ, tiếng la hét, gào thét vì giận dữ, cảnh báo và đau đớn, chỉ chú tâm đến chuyển động hướng lên của mình, phần sau cùng của Lee Scoresby xuyên qua những khối mây nặng nề rồi lộ ra dưới những ngôi sao rực rỡ, nơi những nguyên tử của con linh thú Hester mà ông hết mực yêu thương đang chờ đón.