← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 8

Chaz đang ngâm mình trong bồn, gột rửa cho sạch vết tích đầm lầy thì bất thình lình, Ricca xuất hiện.

“Em có bị khùng không?” Nó hết hồn.

“Không có khùng, nhưng rất cô đơn,” con nhỏ đã cởi xong đôi cao gót màu nâu đỏ.

“Có ai thấy em lái xe đến đây không? Rồi em đậu xe ở đâu?”

Ricca cởi đôi bông tai, đặt cạnh chai lăn khử mùi của Chaz.

“Anh quạu em vụ gì mới được chớ? Bộ anh hổng vui khi gặp em hả?”

Phải nói con nhỏ cởi đồ nhanh cấp kỳ và giờ ả đang đứng dạng chân đầy mời gọi.

“Khoan nhảy vô nhen, anh chưa ra đâu.” Chaz nói.

“Tất nhiên là bây giờ anh chưa ra rồi.”

Ricca đặt tay lên ngực Chaz rồi đẩy nó trở ngược lại bồn tắm. Chaz lấy hơi thiệt nhanh, nhắm mắt tức thì khi chìm xuống nước. Là một đứa khiếp sợ vi trùng, nó rất ngại phải làm tình trong bồn tắm đầy vi khuẩn. Làm sao biết có bao nhiêu giống loài nhỏ bé nguy hiểm đã quá giang từ Everglades về đây?

Nhưng quá trễ để thay đổi tình hình. Và giờ nó có cảm giác mình vừa bị ném vào máy nghiền cùng với một con sói hoang. Gạch tường trơ trọi càng khuếch đại tiếng rên la hoang dã của Ricca và tiếng rên như càng man dại hơn mỗi khi Chaz nhổm người lên để lấy không khí. Cơ thể Ricca giã ầm ầm vào người nó, như cố tạo ra một màn cộng hưởng. Chaz đâm lo cái màng nhĩ của mình có thể nổ tung dưới nước. Thế là nó dùng hai tay ôm đầu, vừa cố giảm chấn động cho cái màng nhĩ, vừa cố định cái đầu để không đập đùng đùng vào lỗ thoát nước. Mỗi lần Ricca sung thế này là con nhỏ mau “gãy” lắm. Nên nó tự tin sẽ trụ được cho đến khi con nhỏ lên đỉnh, miễn là nó chưa chết đuối.

Biết ngay mà, mới bốn phút con nhỏ đã xụi lơ. Chaz gỡ con nhỏ đang dính như sam và bước khỏi bồn nước, bây giờ gần như đã cạn vì con nhỏ quẫy quá nhiệt tình. Nó quơ tay lấy mấy cái khăn tắm, bắt đầu lau sàn nhà và mấy bức tường.

“Anh quả không phải dạng vừa mà,” Ricca hổn hển.

Con nhỏ nằm sóng soài trong bồn tắm như một con búp bê bị hư, một chân vắt lên đĩa đựng xà bông, chân kia vắt trên vòi nước. Mái tóc đen nhánh rũ xuống che hết nửa khuôn mặt.

“Chúa ơi, Chaz. Cú vừa rồi quả là đỉnh của đỉnh.”

Chaz nói: “Ừ, em suýt giết anh luôn đó!”

“Vậy sao anh chưa xìu? Có vụ gì hả?”

“Không có gì đâu,” nó móc thêm một cái khăn nữa để che cái chỗ còn cứng ngắc lại.

“Sao anh không ra?”

“Anh ra rồi đó chứ,” nó xạo. “Ra tè le cái phòng luôn rồi nè.”

Ricca chỉ vào “thằng nhỏ” vẫn đang chào cờ của Chaz. “Nghĩa là anh đã sẵn sàng làm thêm cú nữa rồi đó hả?”

Chaz rụt vai: “Ăn tối đã.”

“Anh siêu thiệt chớ!” Nó đứng dậy, vuốt lại mái tóc ướt. “Hay giờ em thổi kèn nhen.”

Chaz bỗng nhìn vào háng con nhỏ: “Ủa em vừa làm gì đây?”

“Cỏ ba lá đó. Anh thích không?”

“Cỏ ba lá?” Nãy giờ Chaz không hề để ý.

“Để cầu may mắn đó anh,” Ricca giải thích. “Em muốn làm cỏ bốn lá kìa, nhưng lông chỗ đó làm được ba lá là hết rồi.”

Chaz đang cố nhớ coi con nhỏ này có phải dân Ireland không.

“Em tỉ mẩn tới cả tiếng đồng hồ. Cần tới hai cái gương tỉa mới chuẩn được,” con nhỏ khoe tiếp.

“Rồi bây giờ người ta có dịch vụ nhuộm luôn màu xanh cho giống cỏ không?”

“Có chớ anh!”

“Trời đất. Anh choáng đấy!”

“Vậy mình huề, vì hồi nãy em cũng choáng nè. Thôi lại đây, để em thổi cho phát.”

Chaz hơi lo khi tự dưng thấy mình hết hứng. Nó nhìn xuống thằng nhỏ của mình rồi tự hỏi: thế quái nào mà mèo hôm nay ngán mỡ ta?

“Hình như có tiếng điện thoại,” nó nói, rồi ráng mặc đồ vô cho lẹ.

Mấy phút sau, Ricca thấy thằng bồ đang ngồi thừ ở một góc giường, nom như mất hồn. Một chân trần, chân kia mang cái vớ màu nâu, cái áo sơ mi trên người còn gài lộn nút và mắt nó nhìn thẫn thờ vào cái tủ quần áo đang mở.

“Vụ gì vậy anh?” Nó hỏi, rồi chạm vào vai thằng Chaz.

Chaz gạt con nhỏ ra tức thì.

“Anh yêu, em đang nghĩ,” con nhỏ nói. “Hay là anh làm đám tang cho chị Joey đi? Cũng phải làm chứ.”

“Anh ghét mấy cái đám tang. Với lại xác đâu mà chôn với cất.”

Ricca nói: “Một buổi tưởng niệm cũng được mà. Người ta vẫn làm vậy mấy trường hợp chết do máy bay hay tàu chìm á.”

Chaz nhấn mạnh việc ấy là vớ vẩn: “Người thân duy nhất của Joey là ông anh ở tận bên kia trái đất.”

“Vậy bạn bè chỉ thì sao?”

“Anh sẽ đăng cáo phó lên báo. Tiền phúng điếu họ có thể gửi vào cái quỹ đời sống hoang dã thế giới. Cứu vớt giống bò Tây Tạng đang tuyệt chủng hay đại loại thế.”

Ricca vuốt lại cái váy cho thẳng thớm rồi ngồi cạnh thằng bồ trên giường. “Giờ anh tính sao đây? Em nghĩ anh phải chính thức thông báo về việc chị ấy đã…”

“Chết?”

“Dạ.”

“Chúa ơi, Ricca à, mới có mấy ngày à!”

“Ý em là trước sau gì cũng phải làm việc ấy.”

“Thì có gì đâu mà vội,” Chaz nói.

Cái thằng thanh tra chết tiệt ấy, Rolvaag, sẽ còn sục sạo chán chê một thời gian nữa. Chaz không muốn mọi người nghĩ nó nôn được độc thân đến thế.

“Vậy bao lâu thì được?” Ricca lại hỏi.

“Ủa thông báo hay không thì có gì khác đâu? Anh cũng đâu có động được vào tài sản của cổ.” Chaz nói. “Lũ bò Tây Tạng chờ được mà.”

“Nhưng em không phải bò Tây Tạng. Em không chờ được!”

Chaz vờ như không nghe thấy. Nó tiến đến tủ quần áo, nhìn lại lần nữa cái đầm đen mềm mại. Nó hở cổ và xẻ một đường nhỏ ở bên hông nom rất gợi cảm.

Chaz cầm cái đầm lên và đưa cho Ricca: “Em mang theo hả? Bởi vì Joey có một cái y chang thế này.”

Ricca gắt gỏng: “Không phải của em, Chaz. Trừ phi em cao lên tám phân và giảm năm kí.”

“Bớt giỡn nào!”

“Không phải của em mà!”

“Được rồi, được rồi!”

Nó kéo chiếc đầm ra khỏi cái móc, cuộn lại rồi ném vào góc. “Anh thề với em là hôm qua anh đã dẹp nó đi rồi.”

Ricca đảo mắt nhìn quanh phòng, mặt lộ vẻ e ngại: “Nói thiệt với anh là ở trong này em thấy cũng ghê ghê, ôi căn nhà của một người vợ đã chết.”

“Chứ hồi cổ còn sống thì em dễ chịu hơn à?”

“Không anh. Chỉ là buồn quá thôi, cái cách mà chị ấy chết ấy!” Ricca nói. “Hay mình ra ngoài ăn được không anh?”

Chaz bước đến bàn trang điểm, mở từng ngăn kéo một. Lạ chưa, nó không tìm thấy mớ đồ lót đã cố tình giữ lại cho nhỏ Ricca. Nó tự hỏi: đầu óc mình bị gì thế nhỉ?

“Anh kiếm chiếc vớ còn lại phải không? Nó ngay trên sàn, kế cái đèn ngủ á!”

“Ừ nhỉ,” Chaz giả vờ đáp. “Cám ơn em.”

Ngay khi Ricca vào nhà tắm để trang điểm lại, Chaz phi khỏi nhà bếp và chui vào gara. Mấy cái thùng các tông đựng đồ của Joey vẫn ở đấy, kế bên con Camry. Mớ thùng đâu có vẻ gì là có ai động vào, nên Chaz nghĩ có lẽ nó quên bỏ cái đầm đen của vợ vào đây thật. Còn vụ đồ lót, có khi nó đã cất ở chỗ khác mà quên mất.

Lúc bước vào phòng khách, nó hài lòng khi nhìn thấy lũ cá chết không hiện hồn trong bể nước, vì nó đã quẳng vào toilet và bấm nút giật nước. Chaz rót cho mình một ly và bắt đầu tìm một đĩa CD trên cái kệ được xếp theo tên nghệ sĩ. Phải nghe một bài nhạc thật bốc để xốc lại tinh thần mới được. Nhưng khi lia mắt đến khu vực chữ “T” thì nó lạnh toát hết sống lưng. Bad to the Bone không có trong này, Move it on Over biến mất, thậm chí Anthology cũng vậy.

Ricca bỗng xuất hiện, đẹp quá chừng, nhưng mặt hơi ngượng. Con nhỏ nói: “Chắc anh không rầy em đâu ha, vì em dùng son của Joey.”

Chaz bỗng thấy tóc tai mình dựng ngược: “Đéo thể như vậy được!”

“Tại em để quên cây son trên xe. Cho em xin lỗi.”

“Em không hiểu sao? Anh đã dọn hết son môi của cổ đi rồi!” Chaz nói. “Anh đã rà hết cái phòng tắm, cái mả mẹ gì liên quan đến cổ, anh đều đã dọn hết!”

“Nhưng nó ở ngay đàng kia, chỗ gương trang điểm ấy.”

“Không! Không thể được!”

Chaz thấy lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh. Nó xoay người con Ricca lại, nắm lấy cái cằm, xoay môi con nhỏ ra ánh sáng để kiểm tra màu son.

“Quỷ tha ma bắt!” Nó lầm bầm. Màu son đặc trưng Coral Tease, đúng cây yêu thích của Joey.

Thực ra là màu nó yêu thích mới đúng. Cũng như chiếc đầm màu đen, Joey đã mặc nó đến Mark’s on Las Olas nhân dịp kỷ niệm một năm ngày cưới, cốt chỉ để làm nó vui lòng.

Nó buông tay khỏi mặt Ricca và nói: “Có cái chó gì đó sai sai ở đây!”

“Em nói xạo anh vụ cây son làm gì chứ?” Một tay xoa cằm, Ricca đã chuyển sang giọng giận dữ.

“Em không có xạo. Anh xin lỗi.”

“Giờ mình đi được chưa, đi liền!”

“Ừ, đi liền,” Chaz nói. “Nhưng để anh gọi một cuộc đã.”

“Hay nhỉ. Vậy em vô nhà tắm chút,” con nhỏ đóng cửa cái rầm.

“Ủa cái dao cạo của anh đâu?” Con nhỏ hét lên, nhưng Chaz đang bận nghe điện thoại rồi.

Joey Perrone và Mick Stranahan đang âm thầm theo dõi tình hình từ sân nhà hàng xóm, cách đó một dãy nhà. Joey biết nấp ở đây là yên trí vì hàng xóm của cô đã qua New York. Họ có thể ở đó hàng tháng trời hoặc lâu hơn nữa.

“Họ chạy trốn trát tòa án,” cô giải thích. “Họ có một nhà xưởng nấu rượu di động, chuyên bán rượu trái phép cho người già. Mỗi lần có động là họ sẽ giông đi núi Adirondack.”

“Quả là một đất nước hạnh phúc!”

“Anh đang làm gì đó?”

“Đang tìm cách chạy cái máy phát CD này.”

Để tiện việc theo dõi, Joey đã thuê một chiếc Suburban xanh lá đậm với cửa kính màu.

Cô nói: “Thôi Mick, nhạc nhẽo gì!”

Anh đang suy nghĩ coi nên nghe cái nào trong mớ CD George Thorogood mà Joey đã “tỉa” từ bộ sưu tập của thằng chồng.

“Sao vậy? Không thích nghe tiếng guitar êm ái à?”

“Tôi ghét những ký ức.”

Ghét ký ức, nhưng cô thấy mình đang buột miệng kể chuyện ngày xưa. “Lúc nào lái xe trên đường, cứ nó bật bài Bad to the Bone là tôi biết nó thèm và nó muốn…”

“Hiểu rồi,” Stranahan ném đống CD ra ghế sau. “Ngài Charles Perrone tự cho mình là một người dí dỏm và là một chiếc máy làm tình khởi động nhanh.”

Joey kể lại danh sách “ 10 điều chồng ghét ”, giấu đĩa Thorogood xếp thứ sáu.

“Nó không giết cô vì mấy lý do vớ vẩn ấy đâu. Tin tôi đi,” Stranahan nói.

“Đấy, chính điều đó làm cho tôi muốn bể đầu đây,” cô nói. “Tôi không hiểu tại sao nó phải giết mình.”

“Tôi nghĩ chỉ có thể là tiền thôi.”

“Nhưng tôi nói với anh rồi, nó không nhận được xu nào nếu tôi ngỏm cả.”

Stranahan chuyển sang vặn thử cái đài. Anh nói: “Hầu hết mấy vụ giết người đều đến từ ba lý do: dục vọng, tức giận và lòng tham. Theo những gì bữa giờ tôi nghe, tôi dám cá lý do là lòng tham. Nếu không phải tham tiền của cô, thì sẽ là tiền của đứa khác.”

Joey bảo mình cũng muốn tin điều anh nói. “Tôi không thể chịu nổi nếu như nó ném tôi khỏi cái tàu chỉ vì con nhỏ đó,” cô nói và nhìn về căn nhà.

“Rõ ràng,” Stranahan nói.

“Ước gì anh có thể gặp được Benny, chồng đầu của tôi. Anh ấy rất đáng yêu,” cô nói giọng tự hào. “Tuy không có ưu thế nào vượt trội, nhưng là một người rất chân thành.”

Stranahan hướng ống nhòm về phía cửa sổ căn nhà Perrone. Đèn trong nhà đã bật, nhưng màn cửa vẫn đóng. Hai kẻ đó đã ở trong nhà cả tiếng đồng hồ từ khi người phụ nữ tóc đen đậu chiếc xe Ford xanh cạnh con Hummer của Chaz và đi vào trong.

“Cô không biết nhỏ đó hả?”

“Không biết mới đau. Nó nhiều bồ lắm. Chỉ có gắn định vị thì họa may mới lần ra hết.”

Stranahan cả mừng trong bụng khi thấy Chaz Perrone lập tức gái gú chỉ sau ba ngày góa vợ. Mấy tên ăn chơi bừa bãi kiểu này rất dễ sơ hở và mình có thể bày cả đống trò để chơi khăm nó.

“Hôm nay vậy được rồi,” Stranahan đề nghị.

“Hỏi thật nhen, anh thấy con nhỏ đó ngon không?”

“Ở càng lâu thì càng dễ bị lộ đó.”

“Cảnh sát chìm vẫn lái Suburban đi làm nhiệm vụ mà.”

“Joey, mình đâu có phải cảnh sát chìm. Tôi đã vào danh sách hưu còn cô đã vào danh sách người chết.”

“Mình nên ghi lại biển số xe của con kia.”

“Ghi rồi.” Stranahan sợ quên nên đã ghi số xe trong lòng bàn tay.

“Mười lăm phút nữa thôi rồi mình về.”

“Cám ơn nhen!”

Hồi nãy, ở chỗ thuê xe, dù Stranahan can ngăn cỡ nào đi nữa, Joey vẫn ghé lại một chỗ bán đồ giảm giá. Cô đã ngán mặc đồ khính của đám vợ cũ và bạn gái cũ của anh. Một lý do không thể thuyết phục hơn: đám này toàn mặc áo vú size khủng. Stranahan lê lết phía sau, nhìn Joey xài sơ sơ 2.400 đô la cho một mớ nào quần áo, nào giày dép, nào mỹ phẩm và cơ man những đồ linh tinh khác. Anh phải thừa nhận: Joey là người shopping quyết liệt và hiệu quả nhất mình từng biết. Nhưng việc phải đi theo khiến anh kiệt sức, đến nỗi mấy giác quan lúc này đã gần như tê dại.

Hoặc đó cũng là cảm giác của bất kỳ ai khi đứng trước “Đồi cát Tây Boca Giai đoạn II”.

“Sao anh không hỏi về cái đầm đen?” Joey nói. “Nó có một lịch sử hơi bị ly kỳ đấy!”

“Thôi, để tưởng tượng cho thú vị.”

“Dù tối nay nó có giở trò gì với con bé thì trong đầu nó chỉ có tôi mà thôi. Tôi cá với anh luôn. Và nó sẽ điên lên khi nhìn thấy cây son.”

Stranahan tựa đầu vào kính xe, nhắm mắt lại.

“Nè. Đừng có ngủ gục chớ!” Joey nói.

“Tôi nhớ Đầu Đất quá. Tôi muốn trở lại đảo cho rồi.”

Cô kéo vai anh: “Tụi nó ra ngoài rồi kìa!”

Hai bóng người vừa bước ra khỏi nhà Perrone, một nam một nữ, nom có vẻ vội vã. Trong bóng tối, Stranahan không thể nhìn tạng mặt, nhưng còn ai khác ngoài thằng chồng của Joey và con bồ nhí. Khi cả hai vào trong chiếc Ford, ánh đèn xe làm mặt tụi nó sáng lên một chút. Coi kìa, hai gương mặt nom căng thẳng quá, không có chút gì là thỏa mãn sau cuộc mây mưa cả.

Joey nói: “Thằng khốn cầm lái. Vậy là sao anh biết không?”

“Không. Lái xe mà cũng có ý nghĩa gì nữa hả?”

“Nó chịch con nhỏ rồi!” Joey nói. “Đàn ông không bao giờ lái xe của phụ nữ nếu chưa ngủ với họ ít nhất hai lần. Lý thuyết này là của Rose đó. Nó ngủ đâu đó với 49 thằng rồi nên kinh nghiệm lắm.”

“Nghe có vẻ ai đó đang ‘khô dầu’ nhỉ.”

“Kìa. Anh lái xe bám theo tụi nó đi chứ!”

“Không. Cô cả quyết là nó đã chén con bé kia rồi, vậy theo bài thì tụi nó đi ăn tối rồi tiễn nhau về nhà thôi.”

“Vậy tôi sẽ vào lại nhà một chút.”

“Bậy nha. Đêm nay hù nó vậy là đủ rồi.”

“Cho tôi mười phút thôi. Tôi dùng nhà tắm cái rồi ra liền.”

Joey trèo khỏi con Suburban và bước xuống đường đi bộ. Khi trở lại, bài “Move It on Over” đang bật ầm ĩ trên loa.

Cô cau mày trách Stranahan: “Anh hơi tàn nhẫn đấy!”

“Tôi có bật CD đâu. Đài họ phát đấy!” Anh vặn nhỏ âm thanh xuống. “Mà tôi lại mê rock cổ điển.”

“Giỡn vậy vui không?”

“Có vẻ tôi hết tuổi giỡn rồi thì phải. Thôi đeo dây an toàn vô đi.”

Joey không nói thêm câu nào cho đến khi xe ra cao tốc và hướng về phía Nam.

“Chaz nó thấy cái đầm trong tủ rồi, lúc tôi vào thì nó đã vứt cái đầm đi chỗ khác.”

“Xuất sắc!”

“Nhưng tôi tìm thấy một thứ rất quái đản trong bồn rửa mặt.”

“Cái gì?” Stranahan thầm nghĩ đó là thạch rau câu hoặc kem whipping.

“Lông mu,” Joey nói giọng phẫn nộ. “Lông mu màu xanh lục. Con nhỏ dâm đãng nó cạo lông mu ngay trong phòng tắm của tôi.”

Mick Stranahan chồm qua cầm lấy tay cô, siết chặt: “Tôi biết chuyện này sẽ khó khăn mà.”

Thằng Tool sống trong một xe rơ-moóc ở rìa LaBelle, gần hồ Okeechobee. Hắn mua cái xe này kèm với một miếng đất rộng nửa mẫu Anh mà người chủ trước dùng để trồng cà chua. Tool cực ghét cái màn trồng trọt này từ thời còn làm đốc công. Ngày được tiếp quản miếng đất, hắn gắn thêm động cơ của con Pontiac cũ vào và cày nát cánh đồng cà chua, cho đến khi nó thành đống bùn nhão mới thôi.

Sau khi xóa hết dấu tích của rau củ, Tool bắt đầu trồng một loại “cây” mới, đó là những cây cột tưởng niệm những tài xế đã mất trên cao tốc mà hắn sưu tầm được trong những lần ngược xuôi ở miền Tây Nam Florida. Những chiếc cột làm thủ công này đều được trang trí thêm vòng hoa sặc sỡ mà Tool rất mê. Mỗi lần nhìn thấy một cây cột tưởng niệm như thế được dựng trang nghiêm trên cao tốc, hắn lập tức dừng xe, bứng cây cột ra khỏi mặt đường rồi thảy vào sau thùng xe. Người đi đường tất nhiên thường xuyên chứng kiến việc làm ấy, nhưng chẳng ai buồn xuống xe can thiệp.

Tool cao tới 1,90 mét, nặng 127 kí lô, đầu to và vuông vức như gạch bê tông. Thân trên lông lá như cánh rừng rậm khiến người hắn lúc nào cũng đẫm mồ hôi ngay cả khi trời lạnh. Thành ra hắn ngại mặc áo sơ mi. Gần một năm trước, Tool bị một tên săn trộm bắn ngay giữa thanh thiên bạch nhật, vì tướng hắn nom y hệt con gấu. Trúng đạn rõ rành rành, vậy mà nhìn sơ qua vẫn không thấy lỗ đạn để lại trên người, vì nó đã chui tọt vào cái đít to bè của hắn. Thấy máu chảy ít quá, hắn ỷ y chẳng thèm chạy chữa gì. Vì cái sự chủ quan này mà sau đó hắn phải đau khổ.

Vết thương ngày càng nặng và đau đến mức chịu hết nổi. Hắn đành phải bỏ công việc giám sát nông trại, vì sức khỏe không cho phép hắn tiếp tục trấn áp đám nông dân nhập cư làm mười hai tiếng một ca. Nỗi thống khổ của hắn đã làm động lòng một tên bạn nghiện ngập. Thằng này mới chỉ cho hắn cách giảm đau bằng fentanyl, hiệu lực cực mạnh, một hoạt chất thường được dùng trong phẫu thuật và có cả trong miếng dán ngoài da.

Tool không có tờ kê đơn của bác sĩ, nhưng lại có dụng cụ bẻ khóa thánh thần. Một tuần một lần, hắn lái xe tới Fort Myers, cậy cửa một bệnh viện an dưỡng và tỉ mỉ lột miếng dán fentanyl trên người mấy bệnh nhân ung thư. Rất nhanh chóng, Tool bị nghiện thuốc giảm đau và có xu hướng tăng đô cấp kỳ. Liều dùng của hắn có thể khiến nhiều loại động vật bậc cao lăn đùng ra chết lâm sàng. Thứ duy nhất cản trở phương pháp “chữa bệnh” của hắn chính là đám lông lá rậm rạp. Không loại keo dính truyền thống nào chịu nổi đám lông cứng và đẫm mồ hôi ấy. Thế nên hắn phải cạo tỉa lông hằng ngày. Mà phải cạo kiểu ô vuông như bàn cờ để có thể dán được nhiều miếng thuốc tê ăn trộm.

Red Hammernut tìm đến đúng lúc hắn đang cạo lông khí thế bằng cái dao cạo dùng một lần trong cái bồn tắm rỉ sét, phía sau rơ-moóc.

“Ê,” Tool nói. “Lâu quá không gặp.”

“Tao vừa đi châu Phi săn lũ cá cháo,” Red Hammernut vừa nói vừa lảo đảo ngồi xuống cái ghế tả tơi. “Mới về lại Tampa sáng nay thôi, vẫn đang lệch múi giờ nên nhức đầu muốn nổ não. Mà mày đang làm cái quái gì vậy?”

“Ông có việc làm cho tui hả?”

Red rất thích điểm này ở Tool, thằng cô hồn luôn thích đi thẳng vào vấn đề.

“Cứ thủng thẳng, mày tắm xong đi rồi nói chuyện,” Red nói. “Trong lúc chờ đợi thì mày chỉ chỗ tao tìm ông bạn Daniel của tao coi!”

“Trong phòng ngủ có một chai đấy, tìm thử xem.”

Phòng ngủ thằng Tool là nơi cuối cùng trên trái đất mà Red Hammernut có nhu cầu khám phá. Nên lão bèn lấy một chai bia trong tủ lạnh cho nhanh. Khi Red trở ra, Tool đang xịt nước lên người.

Red chỉ vào đống cọc trắng phía sau con rơ-moóc: “Mày thu hoạch được bao nhiêu cái rồi?”

“Hơn sáu chục, có khi bảy chục rồi,” Tool lắc lư người, giũ nước như một con trâu. “Red, ném tui cái khăn kia với!”

Thứ mà Tool gọi là cái khăn thực ra là một miếng vải nỉ dơ hầy. Red quăng cho Tool. Thằng Tool lấy tấm vải thấy gớm ấy lau đầu.

“Tao vẫn đếch hiểu tại sao mày lại thích sưu tầm cái đám của nợ ấy. Nhìn quái đản kinh, mày không thấy vậy hả?” Red nói.

Tool quay sang chiêm ngưỡng những hàng cột được đặt theo thứ tự. Hắn có quan tâm gì đến những nạn nhân chết vì tai nạn giao thông đâu, nhưng hắn mê cái hiệu ứng đối xứng thị giác mà mình tạo ra. “Nhìn giống mộ liệt sĩ ở Washington chứ bộ. Cái chỗ ấy gọi là cái mẹ gì ấy nhỉ?”

“Arlington hả?”

“Nó đó. Chỗ này của tui kiểu như Arlington thu nhỏ.”

“Lạy Chúa, vậy cũng được luôn.”

“Tất nhiên phải đẹp gấp vạn lần so với đống cà chua thúi.”

“Ừ, mày đúng,” Red cười nói.

Hai gã gặp nhau bốn năm trước khi công ty của Red Hammernut mua lại nông trại mà Tool đang làm giám sát. Chứng kiến lối làm việc đặc biệt hiệu quả của Tool, Red đã thuê hắn làm việc riêng cho mình, những công việc cần cơ bắp nhiều hơn đầu óc. Tool mau chóng cho thấy độ đáng tin cậy ít ai sánh kịp, tuy không ngầu và máu lạnh như người tiền nhiệm Crow Beacham. Chính Crow đã xung phong xử lý thằng thanh niên láo toét người Mexico. Thằng này dám than thở chuyện toilet nghẹt và không có nước sạch ở những khu tập thể dành cho dân nhập cư. Mới 19 tuổi đầu, thằng ranh con miệng còn hôi sữa dám gửi kiến nghị lên thẳng đám luật sư ở phòng pháp chế nông nghiệp. Trong khi đơn thưa chuẩn bị đưa lên thẩm phán Bang thì nguyên đơn mất tích. Phải tới hai năm sau, người ta mới tìm thấy xương khô của thằng nhóc Mexico, nằm trong một bể phốt cách đó cả trăm dặm. Nhưng lúc này, Crow Beacham cũng đã chết queo vì giang mai và sán dây. Tool được cái biết chăm sóc sức khỏe hơn, Red Hammernut ghi nhận, dù cũng không hơn nhiều lắm so với thằng tiền nhiệm.

“Việc gì nói đi,” Tool hỏi. “Bao nhiêu tiền nữa?”

“500 đô một ngày.”

Mặt Tool lộ ngay vẻ sung sướng lẫn nghi ngại. “Tui phải giết ai hả?”

“Không, không đến mức thế.”

“Đừng có xà quần nữa, Red. Tui không có hứng ba xàm với ông, nhất là khi còn nguyên viên đạn trong lỗ đít,” hắn dềnh dàng bước vào trong và trở ra sau vài phút. Lúc này đã mặc quần jean đen lưng cao, tay cầm một miếng pizza đã cứng ngắc. Khi hắn đưa răng cắn miếng bánh, Red nghe cả tiếng răng rắc như khi người ta lên đạn khẩu nòng 22.

Red Hammernut quyết định không tò mò hỏi han về ba miếng dán màu da người mà Tool đã kịp dán lên vùng lông được cạo trên lưng. Lão khắc ghi bài học càng ít tọc mạch vào chuyện riêng người khác thì càng tốt.

“Sao. Cụ thể cái gì nói ra đi!” Tool nói.

“OK. Chuyện là vậy. Tao có thằng lính làm dùm mấy việc. Mấy hôm trước vợ nó chết. Giờ thì nó hơi bị rét. Nên giờ mày giúp tao để mắt tới nó.”

“Con vợ chết sao?” Máu rỉ ra từ mồm thằng Tool vì miếng pizza đông đá đã làm nó rách nứu răng.

“Nó rớt từ tàu du lịch xuống biển.”

“Thiệt hay giỡn? Nó bị khùng hay gì?”

“Không có khùng,” kinh nghiệm của Red mách bảo nó chớ nên làm xoắn não thằng Tool với những thông tin không cần thiết. “Nói chung là thằng lính của tao đang quẫn trí, vừa mất vợ lại vừa bị tụi cớm gọi lên tra hỏi miết. Sáng nay nó gửi cho tao tin nhắn vào hộp thư thoại, than có kẻ đột nhập vô nhà, giấu đồ rồi bày biện này nọ để chọc phá. Nói thiệt là tao nghĩ nó bấn quá nên gặp ảo giác. Bởi vậy bây giờ nó rất cần một thiên thần hộ mệnh và đó chính là mày.”

Tool gật đầu, mồm vẫn nhai khí thế: “Ông bảo nó làm việc ở nông trại hả?”

Red Hammernut đưa tay lên kịp thời để ngăn miếng pepperoni bắn vào mặt: “Không. Nó sống ở Boca Raton.”

“Đụ má, Red.”

“Tao biết kèo này chua. Nhưng phải chua thì mới có giá 500 đô một ngày chớ.”

Tool lại phun pizza lần nữa, lần này là hắn cố tình, trước khi chui ngược vào trong cái rơ-moóc. Hắn trở ra với bịch bò khô.

“Cho tao miếng coi,” Red Hammernut nói, thò tay tới bốc luôn.

“Boca! Đụ má, Boca luôn hả Red.”

“Tao xin lỗi. Khó mới tìm mày chớ!”

“Mà thằng đó nó làm cái gì cho ông?”

“Mày không cần biết, hiểu chưa? Chỉ cần theo dõi và coi có gì khả nghi thì gọi tao liền.”

“Rồi, rồi,” Tool nói.

“Không làm ai bị thương hết,” Red nói. “Trừ phi tao bảo.”

Có lần cảnh sát đến điều tra vụ vu khống (thực ra là hoàn toàn có thật) Red đàn áp nhân lực nông trại như nô lệ. Red cử Tool xuống làm việc nhẹ với đám thợ thuyền dám ngứa miệng đi méc chính quyền. Tool không giết hay gây thương tích gì cả, vậy mà vài đứa thợ đã ra hót như chim, khẳng định “Ngài Hammernut” đích thực là một vị thánh, một người cha hiền đã cứu vớt cuộc đời thiếu thốn của họ và đặt vào tay họ tương lai rực rỡ ngành nông nghiệp hiện đại.

Dựa vào những gì đã chứng kiến ở trại lao động Immokalee và Belle Galde, Red tự tin Tool sẽ xử lý tốt vụ thằng Chaz Perrone ẻo lả, mè nheo.

Red càu nhàu, giãn cơ rồi bảo sẽ về nhà ngủ luôn bốn ngày liền. Tool theo chân Red ra phía đường mòn. Con Cadillac màu xám đang đậu sẵn phía đó. Như thường lệ, tài xế của Red giữ cho động cơ xe nổ máy và nhiệt độ trong xe là 20 độ C.

“Con nhỏ đó đẹp không?” Tool hỏi.

“Ai? À con vợ ấy hả? Có, ngon lành đấy!”

Tool gãi cổ: “Có thể thằng đệ ông giết vợ đó.”

“Tao đếch quan tâm,” Red nói. “Và mày cũng phải như vậy, nghe chưa?”