CHƯƠNG 10
Mãi đến tối thứ Ba, Chaz mới phát hiện vụ tấm hình. Bởi vì cả đêm thứ Hai nó ở lại căn hộ của Ricca để trị liệu tâm lý bằng tình dục tới sáng. Cái cú trong bồn tắm ở nhà, Chaz còn đổ thừa cho mùi hương của Joey vẫn còn vương vấn đâu đây. Nhưng giờ đã ở một chỗ khác, tình hình cũng không khá hơn. Mùi hoa nhài trong phòng ngủ của Ricca có thơm mấy cũng không xua nổi hình ảnh chiếc đầm đen bỗng dưng lù lù xuất hiện trong tủ. Đâu chỉ là một chiếc đầm, đó còn là kỷ niệm êm đềm với người vợ đã về nơi chín suối.
Ricca đã trổ hết tuyệt kỹ giường chiếu, vậy mà tình hình cũng không có gì cải thiện. Lần đầu tiên trong mối quan hệ này - chính xác là lần đầu tiên trong đời - Chaz phải nghe một câu an ủi thảm hại:
“Hỏng sao đâu, cưng, thỉnh thoảng cũng phải có tai nạn chớ!”
Trong cơn hoảng loạn, nó lôi Ricca ra cửa hàng băng đĩa gần nhất để mua lại đĩa Những bài hit của George Thorogood . Nhưng giờ thì thanh âm nào cũng vô dụng. Ngay cả bản Bad to the Bone được phối lại kỹ thuật số cũng không thể kéo nó quay về với những cơn hứng tình quen thuộc. Chaz ôm nỗi sầu muộn ấy đến tận ngày hôm sau, khi lái xe đi làm ngang qua con đê Everglades về nhà. Sự xuất hiện của Rolvaag quả thực có làm cho nỗi buồn tạm qua, dẫu chỉ để nhường chỗ cho… sự lo âu.
Tối hôm ấy chui vào giường, Chaz hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý cho một cú sốc dị hợm nữa. Nó nhìn chằm chằm và lơ đễnh thọc ngón tay vào cái chỗ trống lẽ ra phải là cái mặt của vợ nó, đã bị ai đó lấy kéo cắt đi.
Ký ức trong bức ảnh theo đó mà ùa về. Đó là đêm Giao thừa năm ngoái, ở khu nhà nghỉ trượt tuyết Steamboat Springs. Nó và Joey vừa mới rời phòng sau một tiếng mười bảy phút làm tình không nghỉ. Đó là lần duy nhất Chaz đầu hàng trước vợ và nó đã hổn hển lấy tay làm dấu hình chữ T, nhại theo mấy tiền vệ bóng bầu dục. Nó và Joey vẫn cười miết về vụ đó sau khi đưa máy ảnh nhờ đứa bartender chụp hộ.
Bây giờ, cầm bức ảnh trên tay, lẽ ra Chaz phải bấn lên mới phải. Có đứa nào đã đột nhập vào nhà, lôi tấm hình ra và còn lấy kéo cắt đầu vợ nó ra khỏi đó. Lẽ ra nó phải đặt ngay câu hỏi cái đứa đùa nhây ấy là ai và sao nó có thể ngang nhiên vào nhà mà không cần cạy cửa chính lẫn đập cửa sổ. Lẽ ra nó phải gọi ngay cho thằng bảo kê lông lá đần độn, tay sai của Red, để hỏi ngay những đối tượng tình nghi bữa giờ lởn vởn quanh khu nhà nó.
Ấy vậy mà Charles Regis Perrone thấy mình đang trôi vào dòng ký ức của bốn tháng trước, cái đêm ở Colorado, nhớ về màn ái ân cuồng nhiệt với người mà nó gọi là “quái vật tóc vàng”. Khi nghĩ về chuyện ấy, Chaz sướng rơn khi thấy thằng nhỏ đã chào cờ từ lúc nào. Thế là nó phi ngay vào bồn tắm, tuốt ngay kẻo lỡ. Nó tuốt lươn cật lực, mặt đỏ phừng phừng, đến khi một rồi cả hai tay thiếu điều muốn bị chuột rút. Phải tranh thủ chớ, có khi cơn hứng tình sẽ một đi không trở lại.
Chaz nhìn xuống thằng nhỏ và thầm rủa bản thân. Nó chưa bao giờ là một kẻ chung thủy kể cả khi Joey còn sống, sao tự dưng bây giờ lại nứng sảng khi nghĩ về người vợ đã chết? Thật là bẽ bàng khi tiếng nói lương tri yếu ớt của nó đã lên tiếng theo cái cách hết sức mỉa mai này.
“Tao đâu có muốn giết cổ!” Nó gào lên với cái dương vật đang đỏ tấy lên vì ma sát quá nhiều. “Là tại cổ ép tao thôi!”
Chaz xé nát bức ảnh rồi vứt cả vào bồn toilet. Sau khi kiểm tra tất cả cửa chính lẫn cửa sổ, nó tộng nửa tá Maalox vào mồm, không trở về giường nữa mà gục luôn ở sofa phòng khách. Ngày mai nó sẽ thay khóa, gọi thợ đến sửa hệ thống báo động, ném hết nữ trang vào két sắt trong ngân hàng. Chưa hết, nó sẽ dọn nhà thật kỹ một lần nữa, đảm bảo một sơi lông mi của Joey cũng không còn để khuấy động tâm can nó.
Sau đó, trên đường về nhà, nó sẽ ghé ngang Wal-Mart và mua một khẩu súng.
“Chắc là đào không ra trà thảo dược ở đây nhỉ?”
“Đúng rồi. Tôi chỉ có cà phê thôi,” Karl Rolvaag nói.
“Thuốc độc thì có,” Rose Jewell càm ràm. “Thôi khỏi!”
Đây là người phụ nữ tuy đã vào tuổi tứ tuần, nhưng còn hấp dẫn kinh khủng. Nguyên văn phòng cảnh sát đã đứng hết dậy khi thấy cô nàng bước vào với chiếc áo thun trắng, quần jean bạc bó sát và giày cao gót. Tóc nàng mang màu vàng rực đầy ma lực, khác hẳn những phụ nữ khác ở Minnesota, nơi được mệnh danh là vùng đất của những cô nàng tóc vàng. Chính Rolvaag còn thấy hơi khớp nữa là.
“Tui là bạn thân nhứt của Joey. Từng là bạn thân thì đúng hơn!” Rose nói. “Và tui muốn mấy ông biết: không đời nào bạn tui tự sát. Nếu đó là một trong những giả thuyết của các ông thì gạch ngay đi!”
“Vẫn còn sớm để đưa ra bất kỳ giả thuyết nào,” Rolvaag nói và đó là một câu nói xạo. Vì đến lúc này anh đã tin chắc là Charles Perrone xô vợ mình khỏi tàu Sun Duchess. Nhưng anh cũng biết chắc một điều khác: khỏi rớ được tới Chaz nếu như không có xác chết, vật chứng hoặc nhân chứng.
Sếp Gallo cảm thấy thú vị khi móng tay của bà Perrone được tìm thấy trên một kiện cần sa, nhưng như thế cũng chỉ đủ chứng minh là cô ta còn sống sau cú tiếp nước, chứ chưa thể kết luận đấy là một vụ mưu sát. Chồng cô ta khai man giờ rời phòng của vợ mình thì cũng khả nghi đấy, nhưng vẫn chưa đủ để đảo ngược hồ sơ vụ án.
“Và bạn tui cũng không bao giờ say xỉn đến mức té khỏi tàu,” Rose nói tiếp. “Tui thấy báo chí viết là cô ấy đã say rượu này nọ. Tào lao! Đời tui chưa bao giờ thấy Joey xỉn hết, ngà ngà còn không có nữa. Nó cạch rượu bia từ thời bị ăn cái án phạt giao thông.”
“Hôn nhân của cổ thế nào?”
“Chaz Perrone là thằng đĩ đực. Ta nói nó ngủ từ làng trên xuống xóm dưới.”
“Ông ta có thử tán tỉnh cô không?” Rolvaag nói, giật mình trước câu hỏi bạo dạn. Có lẽ sự thẳng đuột của Rose có tính lây lan.
Cô mỉm cười, bắt chéo đôi chân gợi cảm khiến viên thanh tra cảm thấy mình vụng về y hệt một đứa dậy thì. “Nếu Chaz mà động vào người tui á?” Cô nói giọng mơn trớn. “Tui sẽ đá cho nó dập dái. Nhưng hên cho nó là tui chưa từng gặp nó lần nào.”
Những lời bình luận kiểu kiểu như thế này, theo quan điểm của sếp Gallo, cũng không đủ biến Charles Perrone thành nghi phạm. Nhưng chỉ ba tuần nữa là Rolvaag sẽ trở về Minnesota, anh không cam tâm để tên giết người máu lạnh thoát khỏi sự trừng phạt của công lý, trong vụ án cuối cùng của mình ở Florida. Mà ông đội trưởng thì đã đưa ra chỉ thị quá rõ ràng: cần phải khép ngay vụ Perrone lại, không để tốn thêm thời gian lẫn nhân lực nữa.
Rolvaag thường xuyên tưởng tượng cảnh bà Perrone lênh đênh trên biển một mình, cố bám víu lấy sự sống dưới hình hài của cái kiện cần sa, đến mức từng chiếc móng tay đều tróc ra hết cả. Những tưởng tượng ấy trở thành nỗi ám ảnh, khi thằng Chaz đưa bức ảnh vợ mình cho cảnh sát và đội Tuần duyên nhằm phục vụ mục đích tìm kiếm. Trong bức ảnh được chụp từ một bờ biển nào đó, Joey vẫn còn ướt nhẹp vì mới từ dưới biển lên. Thằng chồng có thể quên mối liên hệ oái ăm giữa bức ảnh và những gì vừa xảy ra, nhưng thanh tra thì không. Và trong đầu anh đã ghim lấy hình ảnh ấy: mái tóc vàng của cô vuốt ngược ra sau, những giọt nước vẫn còn lấp lánh hai bên gò má khi cô cố nhoài người lên sau cú ngã dài và đau đớn.
Nhưng trong bức ảnh đó, Joey Perrone đang cười. Có lẽ cô ta không cười nổi sau khi bị chồng hất khỏi tàu.
Rolvaag nói: “Vậy chứ cô nghĩ chuyện gì đã diễn ra trên con tàu ấy, thưa cô Jewell?”
“Tui chỉ biết những gì đã không diễn ra. Bạn tui không nhảy và cũng không té,” Rose đứng dậy, vung chiếc túi xách qua vai. “Tui chỉ muốn mấy ông biết điều đó, vậy thôi. Tui muốn chi tiết này được viết vô hồ sơ.”
“Tui sẽ viết, tui hứa.”
Rose chạm vào tay viên thanh tra. “Làm ơn đừng đóng hồ sơ vụ này lại,” cô nói. “Vì Joey!”
Rolvaag không có đủ dũng khí để nói cho cô biết một sự thật: muốn chộp thằng Charles Perrone thì phải cần đến một phép màu.
Trên đường lái xe về nhà, viên thanh tra dừng lại ở một thư viện nhỏ để đọc tài liệu về Everglades. Càng nghĩ càng thấy kỳ lạ khi một kẻ luôn tỏ ra ghét bỏ thiên nhiên lại chọn ngành sinh vật học rồi sau đó nhận làm việc tại khu đầm lầy nóng nực, ẩm ướt. Cái gã Perrone ấy còn ngu đến độ không biết hướng chảy của dòng Gulf Stream. Chuyên môn kém, mà đạo đức nghề nghiệp cũng chẳng khá hơn. Rolvaag đặc biệt khó chịu khi thằng Chaz thản nhiên kể chuyện lấy con SUV cán chết mấy con rắn, ghét cả thái độ cợt nhả khi nhắc đến việc phân loại rác. Người như thằng này thì quan tâm quái gì đến số phận của Trái đất?
Nhưng tại sao một kẻ ích kỷ chỉ biết đến bản thân như nó lại theo đuổi sự nghiệp liên quan đến nghiên cứu đời sống sinh vật? Tuy nhiên, câu chuyện buồn bã và phức tạp của vùng Everglades không hé lộ bất kỳ manh mối nào. Mối liên hệ giữa Perrone với thiên nhiên hoang dã vẫn là một đề tài hóc búa, nhưng thời gian cho vụ án đang cạn dần.
Trong lúc lái xe về nhà, Rolvaag thử nhớ lại vụ hôn nhân thất bại của mình. Nhưng ngay cả khi chán ghét người vợ cũ đến mấy đi nữa thì ý nghĩ giết người cũng không bao giờ nảy ra trong đầu. Thanh tra phải thừa nhận mình thật khiếm khuyết trước mấy tình huống phân tích diễn biến tâm lý kiểu này. Anh mang những đặc tính thâm căn của dân Na Uy, chỉ biết u sầu ủ rũ chứ không bùng nổ những cảm xúc dữ dội có thể đẩy người ta tới ngưỡng phải giết người. Mà đâu chỉ án mạng gia đình, phần lớn mấy vụ án trước giờ Rolvaag cũng đâu có hiểu được tâm lý của mấy đứa tội phạm. Móc súng bắn chết một người bán cà-rem chỉ vì ba mươi bốn đô và mớ tiền lẻ cũng khó hiểu đâu kém gì xô một người vợ xinh đẹp (và chung thủy trên mọi phương diện) xuống biển!
Mà tại sao nó xô cơ chứ? Không phải là tiền rồi, vì nó sẽ chẳng nhận được một xu bảo hiểm nào, tiền thừa kế cũng không nốt. Không phải vì tình luôn - nếu muốn bỏ vợ để đến sống với nhân tình thì ly dị vừa dễ dàng vừa ít đau thương hơn nhiều. Florida nổi tiếng với những vụ “thuận tình ly hôn” qua loa dễ dàng cho những cặp vợ chồng chưa có con cái. Chưa kể bà Perrone quá giàu, có khi còn chẳng thèm nhận trợ cấp ấy chứ.
Có lẽ sếp Gallo đúng, Rolvaag nghĩ. Rõ ràng mình luôn bị tắc ở động cơ gây án!
Về tới nhà, Rolvaag nhìn thấy một mẩu báo được nhét dưới khe cửa. Đó là bài viết về một người ở St. Louis suýt nữa bị con trăn nuốt sống vì mấy tháng trời ông quên cho nó ăn. Bữa tiệc của con trăn đã phải ngưng giữa chừng vì một hàng xóm lao qua cứu viện. Đội cấp cứu với kìm chuyên dụng đã kéo được nạn nhân ngược trở ra, nhưng cũng đồng thời giết chết con vật. Phía trên hàng tít của tờ báo có một dòng chữ loằng ngoằng quen thuộc được viết bằng mực tím: “Rồi ông sẽ bị y chang.”
Rolvaag tặc lưỡi nghĩ: vậy là có tới hai người vui mừng khi mình rời khỏi đây, Chaz Perrone và Nellie Shulman.
Hai con trăn của Rolvaag đang cuộn lấy nhau trong cái bể thủy tinh ở góc phòng khách. Chúng không phải dạng bạch xà, mà hơi ngả sang màu kem với vân cam. Màu nổi thế thì khi ra đường là hai em đi đời nhà ma ngay, chỉ riêng trong căn hộ của Rolvaag thì chúng tuyệt đối an toàn. Hai con trăn chẳng có vẻ gì là mang ơn người đã cưu mang mình. Lâu lâu chúng mới chịu nhúc nhích một chút để xực bọn chuột hay để lấy ánh sáng. Nhưng Rolvaag vẫn mê mẩn nhìn chúng. Những tạo vật nguyên thủy và hoàn hảo, Rolvaag nghĩ, vậy mà thằng Chaz nỡ nào lấy xe cán ngang. Viên thanh tra ngạc nhiên khi thấy mình tức giận đến vậy.
Anh quăng chỗ lasagna đông lạnh vào lò vi sóng, lục đống giấy tờ trong vali để lấy ra mẩu giấy đang cần. Viên thanh tra gọi đến văn phòng Hertz ở Boca Raton. Người quản lý ca đêm tiếp chuyện anh với thái độ hợp tác ngoài mong đợi. Gác máy, Rolvaag đã biết danh tính thằng cô hồn rậm lông đi xe bán tải rình mò bên ngoài nhà Perrone. Đã thế còn biết luôn cái công ty trả tiền thuê xe.
Cơ sở thu mua cà chua của Red, hoặc cái gì tương tự như thế.
Joey Perrone lay Stranahan dậy: “Mick, tôi vừa nhớ ra một việc!” Anh ngồi dậy trên ghế dài, xoa tay dụi mắt: “Mấy giờ rồi?”
“6 giờ kém 15.”
“Vậy cái chuyện mà cô mới nghĩ ra chắc phải hay lắm.” Anh thò tay định bật đèn, nhưng cô chụp tay anh lại.
“Đừng. Tôi chưa thay đồ,” cô nói.
Trong bóng tối, Stranahan có thể lờ mờ nhìn thấy mọi thứ xung quanh. Joey đang mặc áo thun trắng lửng và một chiếc quần lót kiểu bikini. Tự dưng anh thấy mình dịu lại ngay tức thì.
“Rồi, vậy nói tôi nghe coi cô nhớ cái gì!”
“Hai tháng trước tôi và thằng Chaz có cãi nhau. Tôi định bay đi L.A. dự đám cưới nhưng thời tiết tệ quá, bèn lái xe từ sân bay ngược về nhà. Tôi là vậy đó, trời chỉ cần có một áng mây thôi là tôi không đời nào trèo lên máy bay.”
Joey kể khi vào tới bàn ăn thì nhìn thấy Chaz đang ghi mấy con số vào một cái biểu mẫu. “Tôi nhìn qua vai nó, chỉ hỏi đúng một câu: sao anh nhớ được hết mấy con số này? Tôi hỏi thế vì chẳng thấy nó ghi chú gì cả, cứ viết hết số này đến số khác. Nên tôi mới ngạc nhiên chứ. Câu hỏi rất thân thiện và vô tư, kiểu: sao anh nhớ hết giỏi vậy? Vậy mà nó nổi điên thiếu điều muốn bay khỏi ghế.”
“Cô chỉ nói thế thôi sao?”
“Đúng. Vậy mới điên chứ. Nó nghe mỗi câu ấy thôi là gào thét om sòm, dậm chân khắp nhà, vung tay loạn xạ. Nó bảo tôi đừng có rình mò nữa, đừng có tọc mạch công việc của nó. Y chang cái lần tôi hỏi nó về chiếc Hummer mới mua. Đó là lần duy nhất nó gọi tôi là con đĩ. Nên tôi đập nó luôn.”
“Ngầu dữ!”
“Giộng thẳng vô hàm. Nó yếu nhớt hà!”
“Nhưng tại sao nó phát điên vì mấy con số ấy? Cô biết nó có ý nghĩa gì không?”
“Nó chẳng đời nào nói. Nhưng dường như công việc của nó yêu cầu phải đo lường chất lượng nước ở một vài khu vực nhất định, để kiểm tra mức độ ô nhiễm ấy,” Joey nói.
“Mà cô đập nó thiệt hả?” Stranahan hỏi.
“Lẽ ra tôi không nên làm thế. Nhưng chẳng lẽ chỉ vì vậy sao, Mick?”
“Ý cô là vì bị đập nên nó quyết định giết cô hả?”
“Có thể chứ, sĩ diện đàn ông mà.”
Stranahan bảo cô đừng có hiểu lầm giữa tự ái và lòng kiêu hãnh của đàn ông. “Một đứa như Chaz có thể lấy lại sĩ diện trong một nốt nhạc.”
“Nhưng tôi chưa từng thấy nó điên tiết đến như thế!”
“Thông tin này quan trọng. Tôi mừng vì cô đã nói ra.”
“Ủa cái này hàng chính hãng của Fruit of the Looms phải không?” Cô vừa nói vừa chồm người tới và nắm lấy dây nịt anh.
Stranahan quơ lấy cái gối che đùi mình, có vẻ như quý cô Perrone đã vượt qua sự e thẹn của mình.
Cô nói: “Mặt trời gần lên rồi. Đi bơi không?”
“Haha.”
“Ba vòng quanh đảo. Tôi nghiêm túc đấy!”
“Ủa chứ hết sợ cá mập rồi sao?”
“Có hai đứa thì không sợ.”
“À. Nó sẽ thịt cái đứa vừa già vừa chậm. Cô thông minh đấy!”
“Thôi mà, đừng có õng ẹo!”
“Cái gì cơ?”
Nhưng cô đã chạy ra bờ biển, chân trần, mặc nguyên đồ lót. Stranahan nghe tiếng cửa đóng sầm và tiếng nước đánh tùm. Khi anh ra đến bến tàu, đâu còn lựa chọn nào khác ngoài việc nhảy xuống và bơi đua. Con Đầu Đất dõi theo đầy tò mò, nhưng nó tuyệt không có ý định bơi chung.
Bơi được nửa vòng quanh đảo, Joey nói: “Già rồi mà bơi được như anh là còn ngon đấy!”
Stranahan đột nhiên ngưng sải, đứng nước.
“Có chuyện gì thế?” Cô hỏi.
Stranahan thất thần chỉ vào con sóng sau lưng cô. Joey quay lại, thấy ba cái vây lưng màu xám trên mặt nước đang tiến về phía mình. La hét ầm ỹ, cô đạp chân bơi ngược về phía sau, rơi thẳng vào vòng tay của Mick.
“Đừng có đập tôi nha,” anh thì thầm vào tai cô sau vài giây. “Tại vì tụi nó chỉ là cá heo thôi.”
Giờ thì Joey mới thở ra từ từ, chớp đôi mắt đang cay vì muối. “Thì ra đây là thủ đoạn tán gái của anh,” cô nói.
“Tôi hoàn toàn vô hại. Cô có thể hỏi tụi nó!”
Lũ cá heo quay đầu bơi đi, cho đến khi Stranahan không còn thấy chúng dưới ánh mặt trời nữa. Joey vẫn giữ tay mình quanh cổ anh. Anh ngạc nhiên vì cô làm vậy.
“Cảnh ở đây đẹp quá, hoang dã nữa,” cô nói. “Hơn đứt mấy cái bể nhân tạo.”
“Tôi hay ra đây nhìn chúng chơi đùa. Cô có muốn tiếp tục không?”
“Tiếp tục bơi hay tiếp tục sờ soạng?”
“Tôi không có sờ!” Stranahan nói. “Tôi chỉ cố giữ cho chúng ta nổi thôi.”
“Tay anh đang giữ mông tôi đấy!”
“Về giải phẫu học thì chỗ đó là đùi, là chỗ dễ nhất để bám.”
“Ồ, dễ thương đấy,” cô nói. “Anh nghĩ tôi nặng bao nhiêu?”
“Tôi không đời nào dám trả lời câu ấy, trừ phi bị chĩa súng vào đầu,” anh lách khỏi vòng tay cô rồi đẩy cô ra xa.
“Năm mươi chín ký rưỡi,” Joey khai, vuốt lại mái tóc ướt. “Nhưng chiều cao cũng được nhen, một mét bảy mươi bảy.”
“Cô trông rất được,” anh nói. “Nên im lặng mà bơi tiếp đi. Cái trò bơi đua này ai nghĩ ra, nhớ không?”
Bốn mươi lăm phút sau, họ đã khô ráo trong bộ đồ mới. Anh đang hì hục làm bánh waffle trong khi cô pha cà phê, còn con chó thì sủa nhặng xị về phía cái tàu đang chở đầy ngư dân câu cá hồng đi ngang đảo.
“Nói tôi nghe thêm về kế hoạch tống tiền kia đi,” Joey nói.
“Ồ, nói mới nhớ.” Anh rời khỏi nhà bếp một phút rồi quay trở lại cùng cái điện thoại di động. Anh đưa nó cho cô.
“Bấm số nhà cô đi!”
“Dẹp!”
“Cô không cần phải alo. Cứ bấm số rồi đưa điện thoại cho tôi.”
“Nó có đăng ký dịch vụ hiện tên người gọi. Anh mà gọi nó biết anh liền.”
“Bấm *67 thì ông nội nó biết!”
“Mick, anh định nói gì?”
“Cứ bấm đi, ơ kìa!”
“Tuân lệnh sếp!”
Stranahan kẹp điện thoại giữa vai và đầu vì hai tay vẫn bận rộn làm waffle. Anh nói với âm vực rất lạ khiến Joey cố nén cười rúc rích.
“Ông là Charles Perrone phải không? Chaz, tôi và ông không hề biết nhau. Nhưng sớm thôi, ông sẽ đưa tôi một món tiền lớn khủng khiếp… Không không, tôi không làm bên truyền hình cáp. Tôi là người chứng kiến ông xô cô vợ của mình xuống khỏi tàu Sun Duchess đêm thứ Sáu tuần trước… Chính xác luôn. Y boong 11 giờ đêm, dưới một cơn mưa phùn, ông nắm chân cổ, ngay mắt cá, rồi hất cổ xuống biển. Chaz, ông còn đó không? Cha-az?”
Joey vỗ tay nhiệt liệt sau khi Mick gác máy. “Anh nhại giọng Charlton Heston đúng không? Hồi còn ở đại học, bọn tôi phê thuốc rồi xem liền tù tì hai phim *Mười điều răn* và *Hành tinh khỉ*.”
Stranahan nói: “Tôi tin là mình vừa hủy hoại buổi sáng của chồng cô.”
“Nó nói gì vậy?”
“Ban đầu nó tưởng tôi dụ nó mua dịch vụ truyền hình trả tiền. Rồi nó bảo tôi là thằng Rolvad hay Rolvag nào đấy đang cố bẫy nó. Càng về sau thì tôi nghe giọng nó cứ ùng ục như vừa uống thuốc tẩy ấy.”
“Cuộc gọi vừa rồi, nó hợp pháp không đấy?” Joey hỏi.
“Hình như là không. Lần tới vào đất liền tôi sẽ phải đến Cha Rourke để xưng tội.”
“Anh có vẻ khoái trò này?”
“Chaz nó đáng bị đốt lửa vào đít.”
“Tôi thích phong cách vừa rồi của anh!”
“Giờ thì kể tôi nghe lại đi,” Stranahan nói. “Vì sao cô lại lấy một thằng nhãi ranh như nó?”
Nụ cười trên môi Joey vụt tắt: “Anh sẽ chẳng bao giờ hiểu đâu.”
“Tôi thừa nhận cũng chẳng phải chuyện của tôi.”
“Nào, để tôi kể anh nghe tại sao. Bởi vì tôi đã bị đá ba lần liên tiếp. Ba thằng bồ đều bỏ tôi theo con khác, anh tưởng tượng được không? Rồi bởi vì suốt hai tuần sau bữa hẹn đầu tiên, thằng Chaz ngày nào cũng gửi đến nhà một cành hoa hồng thân dài. Bởi vì nó viết thư sến rện, bởi vì nó luôn gọi điện như đã hứa và bởi vì nó luôn bày ra những bữa tối lãng mạn. Lúc ấy tôi cô đơn quá, mà nó lại là bậc thầy tán gái,” Joey nói. “Nó hỏi cưới đến lần thứ hai là tôi ưng liền, vì nói thiệt là tôi sợ bị đá lần nữa. Trời ơi, nói chuyện này ra thiệt là nhục nhã!”
Stranahan nói: “Trời ơi thôi nào, cô không phải là người phụ nữ đầu tiên bị lừa đâu. Nhưng sau khi cưới thì phải nhận ra mình đã lầm chứ…”
“Mick à, hôn nhân mới có hai năm thôi,” cô nói. “Và thực lòng thì không phải mọi thứ đều tồi tệ. Để tôi cố giải thích sao cho anh không nghĩ tôi là con đầu đất. Chaz nó rất giỏi khoản giường chiếu và tôi thừa nhận là mình thường xuyên bỏ qua những phẩm chất tồi tệ của nó chỉ vì cái này.”
“Tôi hoàn toàn hiểu,” Stranahan nói. “Mẹ nó. Đấy cũng là câu chuyện của đời tôi.”
Anh chất ba miếng waffle lên đĩa của cô, rồi nói tiếp:
“Rất nhiều cuộc hôn nhân của tôi đã tan nát, chỉ vì tình dục u mê chứ không gì khác. Cô đói chớ?”
Joey gật đầu.
“Tôi cũng đói,” Stranahan nói. “Siro cây thích hay bơ, hay cả hai?”
“Cả hai đi!”
“Phải vậy chứ.”
Hai người đang nói chuyện thì nghe tiếng con Đầu Đất rên ư ử vì đau đớn. Stranahan phi nhanh ra ngoài, Joey cũng lập tức theo sau. Con chó đang nằm cuối bãi đậu tàu, trên mũi đã có một vết thương. Joey ngồi xuống, ôm con chó đang rên rỉ đặt lên đùi mình.
Ở ngoài biển, cách đâu đó có ba chục mét, là con thuyền chở đám ngư dân câu cá hồng. Tổng cộng bốn tên, giả vờ không biết gì, vẫn quăng mồi câu. Stranahan đã nhìn thấy một mảnh chì to như quả trứng trên bãi, từ từ cúi xuống nhặt nó lên.
“Cái gì vậy anh?” Joey hỏi.
“Một cái neo, loại 60 gram.”
“Trời ơi!”
Stranahan hét to với đám trên thuyền: “Tụi bay dùng cái này ném con chó của tao phải không?”
Đám bắt cá liếc mắt vào bờ, lầm bầm với nhau gì đó. Cuối cùng thì thằng to con nhất cũng đáp lại:
“Con ôn nó không chịu ngậm miệng lại, người anh em à!”
Người anh em? Vậy ra giờ mình phải xử lý với những người anh em này rồi. “Vô đây tao bảo!” Anh nói.
“Vô con cặc,” một đứa khác la lên, đứa này nhỏ con hơn. “Cả mày lẫn con điếm của mày.”
Để tỏ rõ sự thách thức, nó vung cần ra sau rồi ném thẳng về phía trước. Cái mũi câu màu vàng đáp cách bờ chút xíu, tạo ra một tiếng tòm nhỏ trên mặt nước.
Stranahan quay sang nói với Joey: “Ôm con Đầu Đất vô nhà đi!”
“Chi vậy? Anh định làm gì đó?”
“Cứ vô đi!”
“Tôi không bao giờ bỏ anh một mình với cái lũ điên đó!”
“Ai nói tôi một mình?”
Stranahan đếm ba cái tội mà lũ đánh cá cần phải bị trừng phạt. Đầu tiên: xâm phạm sự riêng tư của anh khi cho tàu đậu quá gần đảo. Thứ hai: tấn công một con vật ngây thơ đang cố làm tốt việc của mình. Thứ ba: xúc phạm Joey Perrone, dù nàng chẳng liên quan gì.
Đi vào trong nhà, Joey nhìn qua cửa sổ nhà bếp và thấy con tàu của tụi đánh cá đang chạy thẳng vào đảo. Cả bốn thằng cô hồn đã thủ thế chuẩn bị đánh. Stranahan bỏ đi vào kho. Khi quay ra thì trên tay anh đã là một khẩu Ruger Mini-14, loại súng trường bán tự động với khẩu nòng lớn.
Con tàu đánh cá gây chuyện kia chạy bằng động cơ Mercury chín mươi sức ngựa. Stranahan bắn thẳng ba phát vào đấy cho mày khỏi chạy. Bốn thằng cô hồn lập tức giơ tay đầu hàng, cửa sổ đóng rồi mà Joey vẫn nghe tiếng tụi nó năn nỉ trong sợ hãi. Cô không nghe Stranahan ra lệnh gì, chỉ thấy cả đám quỳ gối rồi nằm mọp xuống tàu, phải chèo ra biển bằng tay. Cảnh tượng ấy làm cô liên tưởng đến một con rết đang bị quăng vào bồn cầu.
Joey cột Đầu Đất vào chân bàn bếp, chạy vội ra ngoài. Stranahan vẫn đặt khẩu súng trên vai, ngó con tàu đang được quẫy chèo điên cuồng hướng về đất liền.
“Ra đó là cây súng của anh,” Joey nói.
“Vâng, thưa quý cô.”
“Tôi ấn tượng đấy.”
“Tụi kia chắc cũng nghĩ vậy.”
“Mà việc này… hợp pháp không vậy?”
Mick Stranahan quay lại, nhìn cô. “Lần sau làm ơn đổi câu hỏi!”