← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 11

Tool chỉnh máy lạnh lên hết cỡ rồi, vậy mà cái xe vẫn nóng như phòng xông hơi. Xe Mỹ với cả xe mẽo, thiệt không biết xấu hổ. Đã thò chân đến Florida, tốt nhất đừng ham rẻ thuê mấy chiếc xe có dàn lạnh dỏm.

Chưa tới 9 giờ sáng mà người thằng Tool đã ướt sũng, làm trôi cả miếng dán giảm đau. Để đỡ nóng, trước tiên nó cởi giày, rồi cởi cả quần yếm ra, nốc cả lít Mountain Dew mua ở Circle K trên Powerline. Nó vặn bừa radio, may sao dò được một kênh nhạc đồng quê khá ngon. Shania Twain đang ngợi ca làm phụ nữ thật tuyệt, về điểm này thì Tool không đồng tình mấy, bởi vì tất thảy đàn bà nó biết, khởi đầu là bà mẹ ruột, đều có vẻ thù hằn với nhân loại. Hoặc có thể do mình chỉ biết mấy mụ như thế cũng nên, Tool nghĩ.

9 giờ rưỡi, cái người nó nhận nhiệm vụ bảo kê mở cửa nhà, bước nhanh qua đường và đến thẳng chiếc minivan của nó. Giờ Tool mới có dịp nhìn gần đối tượng, sáng láng và sạch sẽ quá chớ, còn trẻ mà đã góa vợ, Tool có vẻ mủi lòng. Bữa giờ nó cứ tự hỏi chuyện gì đã xảy ra với người phụ nữ ấy.

Charles Perrone ra hiệu nó kéo cửa kính xuống.

“Mày có thấy ai lạ lùng lởn vởn quanh đây không?”

“Nếu nói về lạ thì cả cái vùng này đều lạ lắm luôn ấy,” Tool trả lời. “Nhưng người thì không thấy ai đáng nghi cả.”

“Mày chắc không? Vì tao nghĩ tụi nó vừa đột nhập nhà tao lần nữa.”

“Không thể có chuyện đó trong khi tao đang ở đây.”

Nhìn mặt thằng Tool giống cái đứa đã thức nguyên đêm thật.

“Có ai đó đã giở trò với bức ảnh yêu thích của tao,” Chaz nói.

Tool tỏ ra ngờ vực: “Nếu mày muốn, tao theo mày đến chỗ làm, thậm chí bảo vệ sát sườn luôn.”

Charles Perrone bảo hôm nay nó không đi làm. “Mà sao mày trần như nhộng vậy?” Nó hỏi Tool.

“Bởi vì trong xe nóng hơn bãi cứt voi ấy. Ủa mà Red bảo mày là ông đốc-tờ hả?”

Charles Perrone có vẻ hài lòng khi nghe câu hỏi ấy. “Đúng rồi.”

Tool xoay cái tấm thân bồ tượng của nó về phía Chaz, lộ tấm lưng vẫn còn hai miếng thuốc dán. “Mày có thể lấy dùm tao mấy miếng giống vầy không?” Nó hỏi.

Ông đốc-tờ có vẻ chán nản khi thấy tảng thịt trước mặt.

“Mấy miếng dán này,” Tool nói, “là thuốc đấy.”

“Tao biết, nhưng mà…”

“Duragesic, hiệu này nha. Mày viết cho tao cái đơn được không?”

“Tao e là không,” Charles Perrone nói.

“Tao chỉ dùng những khi đau chịu không nổi,” Tool giải thích. “Có một viên đạn vẫn còn yên vị dưới đít tao. Tao thề với mày đó.”

Charles Perrone tái nhợt, lùi ra xa chiếc xe tải. “Xin lỗi mày, nhưng tao không kê toa được.”

“Ê, đợi chút đã.”

“Tao không phải kiểu đốc-tờ đó,” nó đã quay lưng trở về nhà khẩn trương.

Tool nghiến răng. Bác sĩ gì mà có cái đơn cũng viết không được, rõ là phường lang băm.

Cách đó hai căn hộ, một phụ nữ trung niên mặc chiếc đầm lanh màu vàng bước ra ngoài, sau lưng là hai con vật bị cột dây. Hình như là chó, dù Tool chưa từng thấy hai con chó nào như tụi này. Gương mặt tròn ủng nhăn nheo của tụi nó dẹp lép, cứ như vừa lao đầu vào xe tải. Bà chủ của chúng diện mục cũng chẳng thân thiện hơn là bao. Cái mồm mụ gớm ghiếc, bóng lưỡng và dài thoòng loòng như đang đeo một cái mặt nạ Halloween quá nhỏ so với đầu. Tool được dịp nhìn cận cảnh cả người lẫn chó khi mụ dẫn hai con chó mặt dẹp xuống vỉa hè. Rõ ràng mụ không nhìn thấy Tool, nên mới bình thản để hai con chó tự do trút bầu tâm sự vào bánh trước xe nó.

Thằng Tool phản ứng cấp kỳ, lấy tay giộng thẳng vào cửa kính. Kính vụn rơi xuống đôi xăng-đan của mụ như mưa. Mụ sợ cứng người khi thằng cô hồn thò đầu ra khỏi ô cửa vỡ và ra lệnh cho mụ dọn dẹp cái đống ấy.

“Cái gì?” Mụ vặn lại trong khi kéo lũ chó ra xa chiếc xe rồi ôm chúng vào lòng. “Ông nghĩ ông là ai vậy?”

“Tôi là thằng sẽ thông lỗ hai con chó của mụ nếu mụ không dọn sạch đống nước đái trên bánh xe.”

Rồi nó mở cửa xe, vừa đủ để mụ nhìn thấy thứ cần thấy. Gần như ngay lập tức, mụ quỳ gối xuống, lấy cái khăn màu hồng lật đật lau cái bánh xe ướt nhẹp, kế bên là hai con vật run rẩy. Mụ lau xong rồi mà thằng Tool vẫn chưa chịu tha: “Ủa sao chưa xin lỗi?”

Mụ phát ra một âm thanh hằn học, gương mặt đã đổi sang màu đỏ, nhưng biểu cảm thì vẫn như vậy. Làn da từ trán đến cằm căng và láng đến mức làm Tool liên tưởng đến một miếng xoài chín rục sắp nứt đôi.

“Biến đi,” nó nói và tất nhiên là mụ làm thế, tiếng dép xăng-đan lạch bạch xa dần. Hai con chó mặt dẹp cũng lẽo đẽo theo sau.

Chỉ vài phút sau, ông đốc-tờ tái xuất.

“Mày vừa làm gì bà Raguso vậy?” Nó hỏi.

“Mụ để mấy con chó đẻ đái lên xe tao,” Tool cự lại. “Ủa tao tưởng khu này sang trọng lắm, khu phố văn hóa hay gì mà. Ý là tao sống trong rơ-mooc nhưng cũng không bao giờ để chó đái lên xe người khác.”

Charles Perrone: “Mày nên biến ngay khỏi chỗ này. Bà Carmen Raguso có lẽ đang gọi cảnh sát rồi.”

“Gọi làm đéo gì? Bả gây sự mà.”

“Mày dí cái ấy vào mặt bả! Tao từ phòng khách nhìn ra còn thấy nè,” Charles Perrone đã nóng máu. “Tao quá mệt với tụi cảnh sát rồi, mày hiểu không? Phắn đi, trước khi bả kịp ghi số xe mày lại.”

“Nhưng rồi ai canh chừng nhà cho mày?”

“Cứ phắn đi. Đừng quay lại chừng nào mày nghe Hammernut ra chỉ thị tiếp theo.”

“Mẹ nó,” Tool nói và bắt đầu đánh xe xuống đường. Ở một góc cua, nó đánh tay lái, đạp ga rời khỏi khu Quy hoạch “Đồi cát Tây Boca Giai đoạn II”. Phải hơn một tiếng sau đó, Tool mới nhận được cuộc điện thoại. Nhưng lúc này, nó đã kịp bổ sung thêm hai cái cọc tưởng niệm vào bộ sưu tập, nhổ trên bãi cỏ dọc Sawgrass Expressway. Hoa đính trên cột đã héo rũ cạnh dây ruy-băng, được cái cả hai cây cột đều còn mới tinh. Thành ra khi Red Hammernut gọi đến, tâm trạng nó đã khá hơn lúc rời đi.

“Ủa. Ba cái vụ bảo kê này phải làm kín đáo chớ mày,” Red nói.

“Tui không giỏi ba cái trò lén lút.”

“Rồi, để tao coi có cách nào khác không.”

“Nhân tiện, tui đổi con tải nhỏ được không,” Tool nói.

“Được.”

“Lấy cho tui con nào có máy lạnh ngon ngon tí.”

“Rồi.”

“À, mà cái thằng mà ông muốn bảo vệ đó, nó đéo giống đốc-tờ gì cả.”

Red Hammernut tặc lưỡi: “Mày chớ có sủa vụ đó với ai đó.”

Mick Stranahan và Joey Perrone đều bất ngờ khi thấy con Hummer màu vàng của thằng Chaz vẫn còn đậu trước nhà vào lúc 10 rưỡi sáng.

“Ồ, có người cáo ốm nghỉ làm kìa,” Joey nói.

Stranahan đậu con Suburban trên đường, chỗ mà các nhân viên tiếp thị tại nhà vẫn hay đậu, y hệt lần trước. Ít lâu sau, một con xe tải có biển hiệu chạy ngang qua nhà Perrone, phanh lại, rồi de ngay cạnh con Hummer. Hai bên xe tải có sơn chữ đỏ: Hãng khóa Mặt trời mọc.

“Thôi chết. Thằng khốn nó đổi ổ khóa,” Stranahan nói.

“Thì sao?”

“Thì chìa khóa ở chỗ đồ ăn cho chim không còn xài được chứ sao.”

Joey nhướn mày: “Chờ xem.”

Rồi một chiếc xe tải khác lại đến. Chiếc này nhỏ hơn, màu trắng, mặt bên hông có hình nam châm và hàng chữ: Hệ thống bảo vệ Bờ Biển Vàng.

“Gì nữa đây?” Stranahan lầm bầm.

“Nó lắp lại chuông báo động.”

“Chết tiệt.”

“Anh đừng có lo nữa được không?” Joey nói.

“Nói cho cô biết: tôi không thích cái màn Đ. N. đâu nhé.”

“Là cái gì?”

“Là ĐỘT NHẬP đó. Phiền lắm,” Stranahan nói. “Lỡ cảnh sát phát hiện thì mình cũng chẳng biết ăn nói thế nào. Cửa sổ nhà cô có gắn báo động không?”

“Không, nhưng có bộ cảm ứng ở hành lang và các phòng ngủ. Tôi nghĩ Chaz nó sẽ gắn thêm nhiều, còn tùy coi lần gần nhất nó hoảng tới đâu.”

“Tôi dám cá là đái ra quần.” Stranahan nói. “Nhìn cái cách nó xây lô cốt kìa.”

“Tại cuộc gọi của anh đó, Mick. Cái trò mạo danh đó làm nó rét.”

“Ồ, chứ không phải tại tấm hình dưới gối hả?”

“Ừa hen,” Joey thiết tha muốn được nhìn thấy gương mặt thằng chồng khi nó phát hiện bức ảnh.

Đến trưa thì cả đội sửa khóa lẫn báo động đều xong việc và rời đi, nhưng Charles Perrone vẫn ở lỳ trong nhà. Joey bắt đầu sốt ruột, người nhấp nhổm như kiến bò chảo nóng. Cô đã cột tóc gọn giấu dưới nón lưỡi trai Marlins, vận quần dài và áo sơ mi rộng rãi. Thay vì cầm Kinh Thánh, giờ cô cầm một hộp đồ nghề. Nếu có ai nhìn thấy, họ sẽ lầm tưởng cô là một người đàn ông vì cô khá cao và sải những bước rất mạnh mẽ.

“Lỡ nó bệnh thật thì sao nhỉ,” cô nói.

Stranahan đang dùng ống nhòm quan sát toàn cảnh. “Cứ chờ thêm một tiếng nữa đi.”

Và kìa, một chiếc xe hơi màu xanh đang chuẩn bị tiến vào khu vực nhà Perrone. Một chiếc Ford, của cái con lông mu màu xanh chứ còn ai nữa.

Joey nghiến răng: “Mẹ, nó lại rước gái vào nhà.”

“Ê ê, bình tĩnh.”

“Bình tĩnh gì, anh thấy không, còn chưa tới giờ trưa mà nó đã nứng sảng rồi.”

Stranahan: “Từ từ, hình như ả không có vô.”

Sau hai tiếng còi, cửa trước nhà bật mở. Charles Perrone bước ra, xách theo một cái túi giấy màu nâu.

“Anh thấy cái áo golf nó đang mặc không? Quà sinh nhật của tôi đấy,” Joey nói. “Tặng kèm cả một set gậy mới.”

Chaz ngồi bên ghế phụ, con xe màu xanh lăn bánh. Joey để ý thấy con “lông mu xanh” đang đeo cái kính bản rộng kiểu Jackie Onassis.

“Chắc sợ bị nhận ra từ mấy clip sex rò rỉ đấy.”

Stranahan khuyên Joey chỉ nên tập trung vào thằng chồng thôi. “Vậy giờ cô định làm gì đây?”

“Tôi muốn vô nhà, nhà của tôi mà.”

“Nhưng cách nào?”

“Anh cứ chờ ở đây,” cô nói. “Thấy cái vòi xịt vườn tự động phun nước là biết tôi đã vào được nhà.”

Stranahan chạm vào cổ tay cô. “Chuông báo động thứ hai reng là tôi sẽ đánh xe đi. Đừng ra từ cửa sau, cứ bước ra cửa trước, bình tĩnh bước ra ngoài đường như không có gì.”

“Mick, anh mà bỏ chạy một mình là hèn lắm đó.”

“Ồ, nói về vụ bỏ chạy thì cô đang dẫn tôi 1-0 đó.”

“Lại vụ chôm thuyền hả?” Joey thở dài trong lúc nhảy khỏi chiếc Suburban. “Tôi đã xin lỗi anh bao nhiêu lần rồi? Đủ một chục chưa?”

Stranahan vẫn luôn đánh giá thấp phụ nữ trong suốt 40 năm cuộc đời, vì thế anh không ngạc nhiên khi nhìn thấy vòi phun nước trong vườn nhà Joey Perrone hoạt động. Anh những muốn chúc mừng cô vì đã vô hiệu hóa thành công những ổ khóa mới lẫn hệ thống an ninh mà thằng chồng cô mất cả buổi sáng để lắp.

Vậy mà khi gặp lại cô ở cửa trước, anh chỉ hỏi: “Kiếp trước cô là ăn trộm à?”

“Không, chỉ làm vợ là đủ,” Joey nói. “Chaz vẫn giấu chìa khóa mới ở đúng chỗ cũ, tôi đoán y chóc.”

“Sao cô đoán được?”

“Vì giấu chìa khóa ở đó là chủ ý của nó. Nó lúc nào cũng tự mãn, luôn nghĩ mình thông minh siêu đẳng lắm. Nó biết là chỉ có tôi và nó biết chỗ giấu chìa khóa…”

“Mà cô thì đã chết rồi…”

“Chính xác. Vậy tại sao phải giấu chìa khóa chỗ khác làm gì?” Cô nói. “Có lẽ nó nghĩ kẻ đột nhập vào nhà đã đánh được chìa khóa từ chỗ giặt ủi hoặc từ người dọn bể cá cho chúng tôi.”

“Hay đấy, nhưng làm sao cô vô hiệu hóa chuông báo động?”

“Mick à, anh động não đi chứ.”

Anh cười toe: “Đừng nói thằng đần ấy vẫn dùng mật mã cũ nhen.”

“Chứ sao,” Joey nói. “Hai, hai mươi mốt, bảy mươi hai.”

“Nghe giống ngày sinh nhật.”

“Y chóc. Tôi thừa biết nó chúa lười, còn lâu mới chịu nghĩ ra mật mã mới.”

“Biết thế, nhưng đấy vẫn là một canh bạc,” Stranahan nói.

“Không đâu. Sao anh rành nó như tôi được.”

Họ cùng ngồi trong phòng ăn, trên bàn là cái ba lô đầy bùn đất của Chaz. Joey từng mua cho nó một cặp tài liệu bằng da rất đẹp, nhưng nó bảo không hợp để làm việc trong đầm lầy. Stranahan mở hết mấy cái khóa và dây kéo, trút hết đồ ra ngoài. Trong đó có một tập giấy và biểu đồ, nhiều bút chì loại bấm, hai chai xịt côn trùng, một bộ cấp cứu chuyên dụng cho vết thương rắn cắn, băng keo và gạc y tế, cặp vớ loại dày, găng tay vải, găng tay cao su, viên clo khử trùng, thuốc mỡ kháng khuẩn, một cuộn báo khiêu dâm Đan Mạch, một bịch bánh vòng socola, khoảng nửa kí trái cây, hạt khô ăn vặt và một lọ thuốc Maalox.

“Bụng dạ chồng cô có vấn đề, thông tin này sẽ hữu dụng,” Stranahan nói.

Joey lướt qua đống giấy tờ: “Cái này cùng loại với đống số má mà hôm tôi hỏi, nó đã nổi điên lên.”

“Đúng rồi. Đây là biểu đồ mẫu nước,” Stranahan lấy một biểu mẫu còn trống, gấp lại rồi nhét vào bìa sơ mi Công ty điện lực và chiếu sáng Florida.

“Chỉ lấy vậy thôi sao?” Cô hỏi.

“Cho đến lúc này thì thế thôi.”

Anh cẩn thận bỏ từng món đồ trở lại cái ba lô. “Đấy là một chiến lợi phẩm nho nhỏ. Bây giờ thì cho tôi biết: Ông chủ Perrone giấu sổ ngân hàng ở đâu?”

“Tôi quay lại liền,” Joey biến mất sau hành lang, khi trở lại thì trên tay đã có một đôi giày thể thao cũ mòn dính đầy bùn. “Nó chẳng thèm giặt luôn,” cô nói với thái độ ghê tởm.

Chiêu này hay phết, Stranahan phải thừa nhận. Ngay cả những đứa ăn trộm vã nhất cũng không bao giờ động đến đôi giày thúi như vậy. Joey lật giày ngược lại, sổ tiết kiệm lập tức rơi ra. Stranahan kiểm tra từng trang một, không thấy mục nào khác thường. Khoản tiền duy nhất Chaz Perrone nhận được mỗi hai tháng một lần là từ chính quyền Florida.

“Cô nói vụ chiếc Hummer xảy ra lúc nào nhỉ?” Stranahan hỏi Joey.

“Giữa tháng Giêng.”

“Không thấy khoản đấy trong đây, khoản vay trả góp cũng không có.”

“Có khi nó còn một tài khoản khác mà tôi không biết,” cô nói.

Hoặc có khi cái xe đó không phải nó mua, Stranahan nghĩ. “Nó có tiền để dành hay đầu tư gì chứ?” Anh hỏi.

Joey lắc đầu yếu đuối: “Ý anh là cổ phiếu hay trái phiếu gì ấy hả?”

“Ừ, nếu có thì kiểu gì cũng phải có thông báo qua thư từ.”

Joey bảo mình chưa từng thấy thư từ gì như thế. Stranahan đứng dậy, bảo đến lúc phải đi rồi, trước khi Chaz và con bồ đánh xe về nhà.

“Khoan. Để tôi tặng cho nó thêm một bất ngờ nữa,” Joey me một trong mấy cái dù của Chaz đang dựng ở góc nhà.

“Thôi, đừng mà,” Stranahan nói.

“Mick, làm ơn.”

“Thần kinh của nó cũng căng dữ lắm rồi, tôi hứa với cô luôn.”

Joey nhăn nhó, nhưng vẫn theo anh ra cửa. “Thôi mình để vòi nước tự động phun hoài, khỏi tắt được không?”

“Bên ngoài sân có công tắc hẹn giờ chứ?”

Joey gật đầu. “Trên tường, ngay bên ngoài phòng giặt. Nó sẽ không nghĩ là mình đã chui được vào nhà đâu”

“Vậy thì được,” Stranahan miễn cưỡng nói. “Trời đất ơi, cô phải làm vậy mới thấy thoải mái hả?”

“Đúng rồi, hiện giờ là vậy.” Joey nói và chỉnh lại cái hẹn giờ.

Ricca bảo Chaz nhìn thê thảm quá.

“Anh không ngủ được,” nó lầm bầm.

“Là bởi vì không có em kế bên ôm anh đó.”

“Sáng nay mới bảnh mắt đã có một thằng điên gọi điện cho anh.”

“Tụi bán hàng đúng không?” Ricca nói. “Tụi nó cũng gọi em suốt.”

“Không, chỉ là một thằng điên,” Nhắc lại cú điện thoại bí ẩn ấy, Chaz thấy tay mình vã mồ hôi.

Ricca hỏi nó đã suy nghĩ thêm về việc tổ chức lễ tưởng niệm cho Joey hay chưa.

“Em ăn trúng cái gì vậy?” Nó cáu kỉnh. “Anh đã nói với em là anh thù ghét mấy cái đám ma. Nếu em thấy cần thì đốt mẹ một cây đèn cầy hay làm gì đó đi.”

Ricca nói: “Đâu có cần tổ chức rình rang gì đâu anh. Mình thuê một nhà thờ, nhờ một cha xứ nói vài lời. Một vài người bạn của Joey có thể chia sẻ này nọ nữa.”

Chaz nhìn ra cửa sổ.

“Chuyện này cần làm mà anh yêu,” con bé nói. “Phải khép lại mọi thứ chứ.”

Chaz thở ra khinh khỉnh, thổi ra những vòng tròn khói vô hình.

“Một chương trong đời của anh đã khép lại,” Ricca vẫn nhây. “Và một chương mới thì vừa bắt đầu.”

Chúa ơi, Chaz nghĩ. Con nhỏ này nó dai như chứng thoát vị bẹn.

“Đó là chưa kể, nếu anh không tưởng nhớ gì thì người ta sẽ đàm tiếu. Họ sẽ bảo thứ chồng gì mà chẳng để tâm đến cái chết của vợ.”

À, cái này thì Ricca có lý. Đúng là nó phải làm gì đó để tránh thị phi chứ. Nó ngạc nhiên là tại sao thanh tra Rolvaag không nói với nó điều tương tự. Cái thằng chó đẻ gọi điện tống tiền sáng nay, chính là thằng thanh tra chứ không ai khác.

“Chaz, anh có nghe em không?” Ricca nói.

“Anh có lựa chọn nào khác không?”

Con nhỏ sụt sịt: “Anh yêu, em chỉ cố ở cạnh anh lúc này thôi.”

Đúng rồi, Chaz nghĩ. Lúc này, lúc khác và mọi nơi!

Rồi nó nói: “Có thể mình sẽ tổ chức một lễ tưởng niệm, nhưng phải vài tuần nữa.” Nó nghĩ: sau khi mình thoát khỏi cái đống gánh nặng này.

Ricca vẫn ở lại trong xe khi nó đi vào nhà băng. Một lát sau, khi đang ăn trưa, con nhỏ lân la hỏi cái gì ở trong túi giấy.

“Nữ trang thôi,” Chaz nói. “Anh đặt nó trong két sắt ngân hàng.”

“Nữ trang của vợ anh hả?”

“Không, của Liz Taylor. Bả nhờ anh cầm dùm.”

“Anh đâu cần phải gắt gỏng với em,” Ricca nói.

Chaz đành nặn ra một lời xin lỗi: “Em à, anh có cả tỉ tỉ thứ phải nghĩ trong đầu đây nè.”

“Anh có muốn ghé qua chỗ em không, em làm show thời trang cho anh khuây khỏa nhé. Em mới tậu cả đống quần lọt khe từ Rio nè.”

“Hôm khác đi cưng. Anh còn phải mang một đống rác ra bãi rác của quận.”

Ricca đứng hình, nguyên cái nĩa ngập mỳ Ý chưa kịp nhét vào miệng, “Ủa anh nói giỡn hay gì? Anh thà đi đổ rác còn hơn ở nhà chịch em hả?”

Chaz nói: “Coi kìa, chuyện không đơn giản như em nghĩ đâu.”

Ít ra nó cũng hy vọng là vậy.