CHƯƠNG 14
Chị gái của Mick Stranahan kết hôn với tay luật sư tên Kipper Garth. Tay này không có bất kỳ một phẩm chất nào liên quan đến nghề nghiệp, ngoại trừ khả năng tâng bốc bản thân. Gã chuyên thầu những vụ liên quan đến bồi thường thương tích và là một trong những thầy cãi đầu tiên lên sóng quảng cáo TV và chường mặt ở biển quảng cáo. Màn tiếp thị này hiệu quả, gã thu hút được cả đống khách hàng đi kèm với phần trăm “lợi nhuận” khủng nếu đòi được tiền. Ngay cả những đồng nghiệp của Kipper Garth cũng phải thừa nhận gã rất giỏi trong việc bình dân hóa nghề luật sư, giúp thiên hạ quen dần với ý niệm là tìm luật sư cũng dễ như tìm thợ sửa ống nước trong Những Trang Vàng .
Stranahan rất phiền muộn khi thấy chị gái Katie của mình dính vào một kẻ bất lương như vậy. Cô vẫn mê muội ở bên thằng chồng dù gã ngoại tình như rươi, dính vào bê bối thuế má, lại còn nghiện cờ bạc nặng. Một lần lang chạ với gái đã có chồng, gã bị đánh ghen đến chấn thương sọ não, buộc phải về hưu non. Nhàn cư vi bất thiện, gã đốt hết tiền dành dụm của gia đình vào món cá cược cricket, dù bản thân chẳng buồn tìm hiểu luật chơi của môn này. Trước thảm cảnh phá sản, gã quay về với cái nghiệp làm thầy cãi, nhờ sự tiếp sức của phương pháp giảm đau tiên tiến cùng một góc nhìn hoàn toàn mới mẻ về marketing. Trên một series quảng cáo TV mới, người xem sẽ nhìn thấy một người đàn ông di chuyển trong thư viện luật trên xe lăn, chính là chiếc xe lăn mà hắn dùng từ hồi còn dưỡng thương. Mục tiêu là đồng nhất cả hai vai trò: luật sư kiêm nạn nhân, để khách hàng nếu không tin tưởng vào chuyên môn thì vẫn dậy lên lòng thương cảm dành cho người tàn tật.
Luôn dẫn đầu xu hướng, Kipper Garth tình cờ đọc được bài báo về một cặp luật sư đã lái xe vòng quanh Nam Florida, rình mấy cái nhà hàng, tiệm tạp hóa và những cao ốc văn phòng xem có lối đi riêng dành cho xe lăn hay không. Nếu chỗ nào không có làn đi cho xe lăn hoặc thang máy, cặp luật sư này sẽ xui một người khuyết tật - thường là bạn bè hay người thân - đâm đơn kiện. Thường thì chủ sở hữu mấy chỗ ấy sẽ xì tiền ngay cho đỡ phiền hà, trước khi vụ kiện được đưa ra xử. Đâu có ai muốn mang cái tiếng bạc đãi hay phân biệt đối xử với người khuyết tật. Vụ này quá hợp với tình cảnh lẫn tài năng của Kipper Garth. Gã mau chóng xông xênh trở lại nhờ đống tiền bồi thường. Gã thuê cả tá “trợ lý” rải đi mọi nơi chỉ để báo cáo về những nơi không có làn đi riêng cho xe lăn.
Mick Stranahan luôn cố né ông anh rể hết mức có thể. Anh chỉ đến thăm Kate mỗi khi Kipper Garth không có nhà. Gặp Mick thì Kate chuyện trò vui lắm, nhưng cấm tiệt em trai bình phẩm về anh rể. Đây là một trong những cuộc hôn nhân mà Stranahan biết mình không cách nào hiểu nổi và anh cũng phải chấp nhận sự thật rằng không cách gì chia cắt vợ chồng họ với nhau. Giờ đây anh không biết mở lời thế nào với Kate khi đang có chuyện đúng “chuyên môn” nhờ anh rể ra tay.
“Xin lỗi, Mick,” Kipper Garth nói. “Vụ này anh không giúp được.”
Stranahan dè dặt kiểm tra chiếc xe lăn được đặt ở góc phòng làm việc nhìn ra vịnh.
“Anh thỉnh thoảng vẫn cần đến nó,” Kipper Garth chặn họng ông em vợ. “Đến kỳ nó lại đau.”
Một cây gậy putter đang dựa vào bánh xe, ba trái banh golf mới tinh được xếp thành hàng trên thảm.
Stranahan ngồi xuống trước bàn làm việc: “Hội Luật sư có biết anh đã đi lại bình thường được chưa? Hay là không có luật cấm người khác ngụy tạo tàn tật trên sóng truyền hình?”
Kipper Garth rít lên: “Cái đó từ chuyên môn người ta gọi là tái hiện kịch tính .”
“ Bóp méo sự thật có vẻ hợp hơn,” Stranahan nói. “Giờ sao đây, anh khỉ đột? Anh giúp tôi hay tôi bốc máy lên gọi một cuộc?”
“Katie sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu.”
“Lần gần nhất thì có đấy.”
Cái cổ của Kipper Garth chuyển sang màu đỏ. Nhiều năm trước đây, Stranahan đã tình nguyện đứng ra làm chứng chống lại anh rể mình trong một phiên tòa bất lợi cho gã. Tưởng như đã bị tước bằng tới nơi thì đột nhiên gã bị một ông chồng ghen tuông đập bôm bốp trái banh lên đầu. Quả banh ấy khiến gã chấn thương nặng, muốn di chuyển cũng không được và thế là Nghiệp đoàn luật sư Florida tránh được bao nhiêu phiền phức liên quan đến giấy tờ.
“Mick à, vụ này không phải chuyên môn của anh,” Kipper Garth vuốt cà vạt, đưa tay gạt xơ vải vô hình ra khỏi cổ áo. “Đây,” gã chồm tới cuốn sổ Filofax. “Để anh giới thiệu cho chú vài đồng nghiệp.”
Stranahan chồm tới, chụp lấy cổ tay gã: “Nó chỉ là văn bản soạn sẵn, khỉ đột à. Sinh viên luật năm nhất nhắm mắt cũng làm được nữa.”
Kipper Garth giật tay lại, nhưng không dám làm quá mạnh bạo. Gã biết quá rõ tính nóng như lửa của đứa em vợ nên không dại gì động thủ. Gã cũng biết cái xe lăn chỉ là một trong rất nhiều trò ma giáo mà Mick đã phát hiện ra.
Stranahan mở một mẩu giấy ghi chú màu vàng và đẩy về phía Kipper, nói: “Tất cả thông tin anh cần đều ở trong này.”
Thông tin có vẻ vô thưởng vô phạt. Kipper Garth biết thư ký của mình sẽ tìm được mẫu đơn phù hợp nhờ mấy cái phần mềm công sở. “Được rồi Mick, anh sẽ giúp chú việc này,” gã nói, rồi hướng ra cửa phòng. “Ra mang cô ấy vào đây.”
“Cô nào?” Stranahan nói.
“Thân chủ chứ ai.”
“Ồ, cổ không có đây.”
Kipper Garth đực ra: “Ủa kỳ vậy?”
“Tại cổ mất tích rồi.”
“Cái gì?”
“Ừ, thì cổ có ở đây nhưng lại không có ở đây,” Stranahan nói.
“Chú đừng nói với tôi là mất tích kiểu Amelia Earhart hay là tù nhân vượt ngục nhen?” Kipper Garth đang bám víu chút hy vọng mong manh là thằng em vợ mình nó giỡn.
“Tình hình phức tạp lắm,” Stranahan nói.
“Nhưng anh phải cần chữ ký mới làm được.”
“Anh cứ để trống chỗ đó là được.”
Ruột Kipper Garth tự dưng quặn lên: “Chữ ký sống, cần có người làm chứng đó ông nội.”
“Tôi tin vào sự trung thành tuyệt đối của đội ngũ thư ký bên anh. À suýt quên nữa, nhớ ghi hồ sơ là đầu tháng Ba nhe.”
“Năm sau hả?”
“Không, năm nay chứ. Tức là bốn tuần trước.”
Giọng thằng anh rể thở dài sườn sượt: “Mick ơi, vụ này ở tù như chơi ấy.”
“Bậy nè, ai lại đi tống giam một người ngồi xe lăn.”
“Anh nghiêm túc đó! Lỡ có chuyện gì là anh chối sạch đó nhen.”
“Làm như tôi không biết ấy,” Stranahan nói.
Kipper Garth cầm tờ ghi chú màu vàng lên phe phẩy: “Mà sao cậu dính vào vụ này vậy hả?”
Mick Stranahan sốt ruột nhìn đồng hồ: “Chúng ta đang lãng phí thời gian quý báu, anh khỉ đột à. Vào việc ngay đi!”
Ngày thứ hai liên tiếp, Charles Perrone gọi đến cơ quan xin nghỉ ốm. Ricca đã đến chỗ nó và mang theo bữa trưa: bánh mì sandwich với thịt nguội, nacho, salad tôm hùm. Chaz giờ đã kệ cha tụi hàng xóm nghĩ gì về người khách khêu gợi cứ tới nhà mình luôn. Còn khối việc quan trọng hơn để lo.
“Có việc gì vậy anh?” Ricca hỏi.
“Em đoán đi.”
“Anh có muốn tâm sự không?”
“Không.”
Nó dẫn Ricca vào phòng ngủ, lột đồ con nhỏ ra. Hai mươi lăm phút sau, con nhỏ mệt mỏi ngồi dậy và mặc lại áo ngực: “Xin lỗi, cục cưng. Giờ em phải đi làm.”
Chaz Perrone nhìn xuống hạ bộ, đang mềm oặt như sợi mì. “Thật đéo tin được!”
“Anh à, đàn ông nào rồi cũng gặp chuyện này hết. Em nói anh rồi mà,” Ricca đi vào phòng tắm, ráng giữ giọng bình tĩnh như không hề thất vọng. Nó chải tóc bước ra với khuôn mặt hình sự: “Mà anh Chaz, nếu anh có con khác thì anh cứ nói với em.”
“Chúa ơi.”
“Em không muốn là người cuối cùng biết chuyện đâu.”
“Em mà còn nói nữa anh sẽ lên Internet tìm dịch vụ cấy cu đấy.”
Con nhỏ xách giỏ lên và hôn lên mũi thằng Chaz. “Anh sẽ ổn thôi, cục cưng à. Anh đang trải qua một cơn khủng hoảng, nhưng rồi mọi thứ sẽ qua.”
“Nữa hả. Làm ơn đừng nói chuyện đó nữa.”
“Sau lễ tưởng niệm, anh sẽ ngon lành như mới,” Ricca nói. “Khi đã thực sự nói lời từ biệt với chị Joey, anh sẽ lại là chính mình.”
Chaz cau có: “Anh đã nói từ biệt rồi.”
“Em nghĩ vẫn chưa đâu. Và đấy mới là vấn đề.”
Vài phút sau khi Ricca rời khỏi, Chaz nghe tiếng thằng Tool ở cửa trước. Thằng giang hồ đưa cái đầu hình cục gạch vào và hỏi một câu chán chường như cũ: “Mọi việc ổn chớ?”
“Ổn, quá ổn.”
“Con nhỏ đó là ai vậy? Lần trước tao đã thấy xe nó một lần rồi.”
“Nhân viên trị liệu tâm lý.”
Tool nhìn mớ quần dài, quần boxer của ông đốc-tờ nằm dúm dó thành một đống bên cạnh giường ngủ và nói: “Hồi mẹ tao mất, họ cử một giáo sĩ của phong trào Ngũ Tuần đến an ủi.”
“Mỗi người có cách vượt qua khó khăn riêng của họ mà. Mày tìm được mấy miếng dán không?”
“Có một miếng thôi, nhưng được cái mới toanh,” Tool xoay lưng lại cho Chaz thấy miếng dán mới trên xương bả vai. “Có lẽ tao phải đánh một giấc.”
Charles Perrone vẫy tay chào nó: “Mộng đẹp.”
Nó chờ đến khi thằng Tool biến mất vào phòng ngủ, rồi thò tay lên đầu giường và móc ra khẩu súng mới mua. Choáng ngợp trước hằng hà sa số mẫu mã ở Wal-Mart, nó bèn đến một tiệm cầm đồ ở Margate. Ở đây, thằng chủ tiệm xăm trổ cuồng Phát xít đã bán cho nó một con Colt.38 thông dụng. Ngồi trên giường, Chaz nâng lên hạ xuống khẩu súng lục mạ xanh, ngẫm nghĩ về lai lịch bất minh của nó. Có lẽ khẩu súng từng được dùng trong một vụ cướp, thậm chí đã từng giết một ai đó. Trong ngăn kéo còn có một hộp đạn, nhưng Chaz ngại ngần nạp đạn vào thứ vũ khí này. Nó từng nghe một bản tin trên CNN là tỉ lệ mấy tay chủ nhà sắm súng để tự vệ tự bắn vào mình hoặc bị bắn nhiều hơn bắn lũ đột nhập đến năm mươi lần. Chaz chưa từng bắn bất kỳ khẩu súng nào ngoài cây BB dùng đi săn, nên nó tra từng viên đạn vô ổ hết sức thận trọng.
Cất khẩu.38 vào lại ngăn kéo, nó chìm vào một suy nghĩ khác. Nếu con Ricca đúng thì sao nhỉ? Nó đã dọn sạch tất cả đồ đạc của vợ ra khỏi nhà, vậy mà thằng nhỏ vẫn tiếp tục biểu tình. Đấy là còn chưa thú nhận cho Ricca biết, lần duy nhất nó thấy hứng tình là khi nghĩ về Joey. Một buổi sáng nọ, trong phòng tắm, đầu nó tự dưng tua đi tua lại từng khoảnh khắc tội ác: mùi của biển, mưa rớt trên mặt, đèn tàu hắt lên boong, tiếng rền trầm và nặng nề của máy tàu.
Và mắt cá của Joey - khúc này là quan trọng nhất đây, vì nó nhớ cái cảm giác mịn màng, ấm áp của cổ chân Joey. Chúa ơi, chân gì đẹp thế!
Lúc ấy, cảm giác giần giật quen thuộc kéo tới, Chaz nhìn xuống thấy thằng nhỏ đã chào cờ tự lúc nào. Nó lại tuốt ngay kẻo lỡ, nhưng sự hì hục ấy rốt cuộc cũng vô ích. Nó tè một bãi, cơn hứng tình cũng theo đó mà biến mất.
Nghĩa là Ricca có thể đúng lắm chứ. Có khi tiềm thức của nó vẫn chưa buông tha cho Joey, dù tình dục là thứ duy nhất nó nhớ trong cuộc hôn phối này. Nếu không thì mình đã cứng như bò đực rồi. Chaz tự trấn an như thế, sau tất cả, nó chỉ làm những gì cần làm. Sớm muộn gì con vợ cũng sẽ phát hiện mình gian dối và trong cơn điên nó sẽ la toáng lên vụ làm giả số liệu Everglades. Như thế mọi thứ sẽ bung bét hết: tiếng thơm của một nhà sinh vật học, mối quan hệ bí mật với Red và cả một tương lai vàng son.
Bởi vì nó biết sự thật. Tất nhiên là nó đã biết rồi. Chẳng phải chính nó đã tận mắt chứng kiến mình giả đống số liệu ấy sao?
Mình chỉ làm những gì cần làm, Chaz tự trấn an và nếu được chọn lại, mình vẫn sẽ làm thế.
Bất thần nó bốc máy gọi ngay cho thằng bạn đánh golf, một đứa hoang đàng có tiếng trong mấy quán bar cuối tuần. “Bạn nè, còn nhớ mấy viên thuốc mà cậu ép tớ uống hôm tiệc độc thân của Richardson không? Tớ có một người bạn muốn dùng thử,” Chaz nói.
“Một người bạn. Được chớ. Chaz.”
“Chúa ơi, không phải cho tớ đâu! Vợ tớ mới mất, không biết cậu đã nghe chưa. Chẳng lẽ cậu nghĩ tớ nhẫn tâm vô tình vậy sao?”
“Ồ, khổ thân bạn, tớ rất tiếc. Thế bạn cậu muốn mấy viên?”
“Tớ không biết nữa. Nhập môn làm mấy viên thì được?” Chaz hỏi. “Sáu được không?”
“Không thành vấn đề.”
“Hình như cậu bảo thuốc này mạnh hơn đơn của bác sĩ?”
“Tất nhiên. Nó thuộc danh sách cấm của FDA đấy.”
“Cậu đang ở đâu? Có thuốc luôn ở đấy chứ?”
“Đang làm mấy gậy ở Boca Pines North, bạn cậu cần gấp hay gì?”
“Đúng rồi. Nó đang có con bồ bén lắm.”
“Gặp nhau ở bar đi, khoảng một tiếng nữa nhé.”
“Hoàn hảo!” Chaz nói. “Tớ nợ cậu lần này rồi.”
“Hey, đừng nói vậy chớ,” rồi bỗng dưng có một khoảng lặng lúng túng. “Bạn mình, chuyện của Joey đau lòng quá, giờ có lẽ cậu khủng hoảng lắm. Cậu ổn chớ?”
“Ừ, cũng lúc này lúc khác mà,” Chaz Perrone đáp.
Rời khỏi văn phòng luật của Kipper Garth, Mick Stranahan về ngay Dinner Key để xem Joey đã trở lại chưa. Nhưng nào có thấy tăm hơi của chiếc kayak lẫn con Suburban thuê.
Stranahan không muốn phải lái xe lên tận Boca, tuy vậy cũng chẳng cam lòng đợi ở Coconut Grove cả buổi chiều. Dạo này anh chỉ dành sự kiên nhẫn của mình cho việc câu cá. Mick rút trong ví ra mảnh giấy ghi lại biển số con Ford màu xanh dương của con bồ tạm thằng Chaz. Chỉ có hai thanh tra ở Văn phòng Luật sư Hoa Kỳ là còn ấn tượng tốt với Stranahan. Nên anh gọi cho một người trong lúc đang lái xe lên mạn bắc. Ngay khi xe vừa rời khỏi đường quê, Stranahan đã có trong tay tên, tuổi, địa chỉ, tình trạng hôn nhân và nghề nghiệp của con nhỏ.
Ricca Jane Spillman có chứng chỉ ngành thẩm mỹ do chính quyền bang Florida cấp, nên Stranahan chỉ việc lần tìm nơi làm việc của con nhỏ. Stranahan dừng xe ở Hallandale để tìm một buồng điện thoại trả tiền, xé một trang địa chỉ các cơ sở thẩm mỹ từ cuốn danh mục. Anh thu hẹp khu vực tìm kiếm xuống vùng miền tây của mạn bắc Broward. Sau 55 phút gọi hú họa thì đã tìm ra chỗ làm của con nhỏ. Nó là thợ chính làm tóc tại một cửa hiệu tên Hair Jordan. May sao con nhỏ vẫn nhận khách đến 5 rưỡi chiều.
Cũng như nhiều cơ sở kinh doanh tốt nhất ở Boca, salon làm đẹp nằm trong một trung tâm thương mại màu san hô. Mick Stranahan đậu con xe gỉ sắt Cordoba ngoài rìa đường, nơi ít bị dòm ngó nhất. Nhưng mấy người hiếu kỳ đã kịp nhìn chằm chằm khi anh hướng về cửa tiệm làm tóc với chiếc áo dính dầu máy, quần kaki bạc thếch và đôi giày da mọi cũ xì. Vô tới tiệm, anh lấy một tờ tạp chí che mặt, trầm ngâm đọc một bài về Eminem, chàng thanh niên sâu sắc nhưng đầy mâu thuẫn nội tâm. Hóa ra tài sản, danh tiếng và tình ái cũng tốt, nhưng hạnh phúc thật sự phải đến từ trong tâm khảm.
“Ông Smith phải không? Chào ông.”
Con nhỏ vừa chào hỏi chính là Ricca. Nó ra hiệu cho Stranahan đi theo: “Ông có thể mang tờ tạp chí theo.”
Anh cảm thấy hơi xấu hổ với mái tóc mình. Nó đang bệt lại vì muối và quật hết sang một bên do gió thổi khi lái tàu dọc vịnh Biscayne. Ricca không bình luận gì về hiện trạng đó, nhưng trong lúc đổ dầu gội vào thì cô nàng tấm tắc khen ngợi nước da rám nắng của anh. Stranahan bảo: mưu sinh mà, phải dang nắng chớ.
“Thế anh làm ở đâu?” con nhỏ hỏi, trong lúc lau tóc cho anh.
“Trên một du thuyền.”
“Ồ.”
Stranahan cẩn thận quan sát biểu hiện của con nhỏ qua gương: “Cô từng du lịch trên du thuyền bao giờ chưa?”
“Trên một du thuyền ư? Chưa,” Ricca hỏi lại, giọng kém hồ hởi hơn một chút.
“Mấy chiếc du thuyền cứ như một thành phố di động ấy, chúng lớn lắm.”
Con nhỏ lấy cái kéo ra từ hộp khử trùng: “Anh muốn ngắn tới đâu, trên tai nhé.”
“Tôi đang nghĩ xem có nên đẩy cao lên nữa không, như Clint Eastwood trong Grenada ấy.”
“Okay.”
“Ý, nói giỡn đó,” Stranahan nói. Anh im lặng để cô nàng làm việc trong vài phút. Nhưng rõ ràng con Ricca đang phân tâm. Anh lại nói: “Cô có bị say sóng không? Nhiều người bị lắm.”
“Thỉnh thoảng,” nó nói. “Chính xác thì anh làm gì trên thuyền? Nghề nghiệp chuyên môn ấy.”
“An ninh.”
“Ồ, wow.”
Stranahan cúi đầu xuống để con nhỏ tỉa dễ hơn: “Như tôi nói, nó như cái thành phố vậy. Mà thành phố thì có người xấu lẫn người tốt.”
“Người xấu có lẽ là lũ say xỉn tè bậy chứ gì? Chứ làm sao ở trên đó mà có tội phạm nghiêm trọng được.”
“Không dám đâu, có hết đó,” anh nói. “Cách đây ít lâu, có gã kia xô vợ xuống biển trong đêm.”
Tiếng lách cách của cây kéo ngừng lại, Stranahan thấy Ricca đang nhìn vào mắt mình ở trong gương.
“Giỡn thế không vui đâu, ông Smith.”
“Tôi nói thật mà,” anh nói. “Nó cầm chân con vợ rồi hất thẳng xuống biển.”
“Chúa ơi!”
Stranahan giả bộ nở một nụ cười hối hận: “Coi tôi kìa, đang nói chuyện về du thuyền thì tự dưng kể chuyện giết người. Xin lỗi cô, thật lòng đấy.”
“Không, tại tôi tò mò thôi mà.”
Tay con Ricca giờ run đến nỗi cầm kéo không nổi, nó bèn cầm một cái lược và chải mái tóc mới cắt được một nửa.
Tự dưng Stranahan thấy tội con nhỏ. Mà thực ra anh cảm thấy tội mọi phụ nữ phải dính vào thằng Charles Perrone.
Con bé nhỏ giọng hỏi: “Rồi người ta làm gì tên sát nhân ấy?”
“Nó thoát khỏi việc ấy, ghê chưa.”
“Thoát, sao thoát được?”
“Thực ra là nó nghĩ nó thoát được.” Stranahan nháy mắt. “Thằng chó đẻ không hề biết là đã có người chứng kiến toàn bộ cảnh ấy. Tôi!”
Đến lúc này thì Ricca chẳng còn sức lực nào để cầm đồ nghề nữa. Stranahan cởi miếng vải quấn quanh cổ mình. Bước lùi ra xa chiếc ghế, Ricca nói: “Anh… anh là ai?” Nó cố giữ giọng thật thấp để ông chủ Jordan không biết trong này đang xảy ra chuyện.
Stranahan lấy ra tờ 20 đô bỏ lên khay, cạnh cái kéo: “Chaz không kể cô nghe chuyện ấy sao?”
Con nhỏ lắc đầu: “Ảnh nói nó chỉ là tai nạn.”
“Không, nó là một vụ mưu sát. Được lên kế hoạch từ trước.”
“Sao ông, sao ông… không cản ảnh?”
“Mọi thứ diễn ra nhanh quá. Mới giây trước còn đứng đó, tòm cái đã làm mồi cho cá mập. Giống vầy nè!” Stranahan búng tay một cái.
Ricca nhảy dựng lên: “Không có. Chaz bảo lúc xảy ra tai nạn ảnh đang ngủ mà.”
“Nó xạo cô đó, Ricca,” Stranahan nói. “Nó là một thằng mạt hạng, một sát nhân máu lạnh, nếu cô muốn biết sự thật. Tôi khuyên cô nên tìm bạn trai mới.”
“Anh là thằng quái nào mới được chứ?”
“Là đối tác kinh doanh tương lai của Chazzie. Cứ nói là tôi ghé qua hỏi thăm cô nhé.”
“Làm sao ông tìm được tôi? Mà ông nên đi ngay đi.”
“Đi chứ,” Stranahan nói. “Nhưng cô nên biết cuộc đời của ngài Tiến sĩ Perrone sắp vào giai đoạn phức tạp rồi. Cô nên té đi là hơn.”
“Đi đi!” Cô thì thầm.
Stranahan ăn tối ở một nhà hàng Thái phía bên kia siêu thị. Chiếc xe Ford màu xanh đã không còn đậu trước salon khi anh ra về. Có thể nó đang đến đối mặt thằng Chaz, hoặc đang bay về nhà, khóa trái cửa, nốc rượu như điên, gặm nhấm sự thật chua chát là mình đang hẹn hò với một tên sát nhân.
Mick mất đến ba mươi phút để đến Khu quy hoạch Đồi cát Tây Boca Giai đoạn II vì lượng xe cộ giờ cao điểm. Đang phát điên với nhân loại khi rẽ vào đường nhà Chaz Perrone, Stranahan mỉm cười phát hiện bóng quen thuộc của xe Suburban và chiếc kayak vàng cũng đang nằm trên bãi. Anh đưa xe đến ngay cạnh chiếc Suburban, bấm hạ kính cửa sổ xuống, chờ Joey làm điều tương tự. Nhưng không có gì xảy ra. Qua lớp kính tráng gương, Stranahan phát hiện chẳng có ai ngồi bên trong. Tim anh nhói lên.
“Chết tiệt,” anh nói và quay lại nhìn vào nhà Perrone. Joey đã lẻn vào trong nữa rồi. Có thể sẽ phiền to vì con Hummer màu vàng của thằng chồng còn đậu trước cửa. Bên cạnh còn là một chiếc sedan tối màu, một con Grand Marquis hay Crown Vic chi đó.
Stranahan rời khỏi xe, di chuyển thật nhanh đến chiếc xe thứ ba đậu sau con Hummer. Một chiếc Toyota trắng thì phải, hoặc là một con Audi, Stranahan không chắc vì trời nhá nhem tối. Anh thò tay vào túi, giả bộ đang đi dạo, nhìn thấy một người phụ nữ tóc đỏ với đôi bông tai như cái chuông gió bước ra khỏi xe.
Khi Stranahan đến gần căn nhà, cửa trước bật mở, Charles Perrone bước ra, trên tay cầm cái gì đó nom như chai rượu. Tay kia nó dìu con nhỏ tóc đỏ vào trong.
Ồ, ra là tiệc tùng, Mick Stranahan nghĩ. Dễ thương ghê.