← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 15

Joey Perrone đâu có âm mưu gì ghê gớm khi chèo xuồng rời đảo, cô chỉ muốn shopping một chuyến cho thỏa thích. Khi đến Dinner Key, cô kéo chiếc kayak ra khỏi mặt nước rồi cột nó trên nóc con Suburban. Rồi cô lái xe đến Merrick Park. Ở đó, cô mua một cái túi đeo vai, một bộ bikini, bốn đôi giày Ý, một nón lưỡi trai và mấy cặp kính mát khá nhộn của Versace. Đến khi dừng lại ở tiệm bánh Andalusia để mua một cái bánh chanh đặc sản của Key, Joey thở phào: thế này mới giống con người chứ.

Đang vui vậy mà tự dưng lại đâm nhớ chuyện cũ, cái chuyện thằng chồng sát hại mình. Nếu mình không biết bơi, làm sao còn sống để cánh tay trần được tắm nắng, được nghe Norah Jones ru hồn trên radio, được nghe mùi da thuộc thơm từ cái túi mới mua. Vậy mà thằng Chaz rắp tâm đẩy mình vào bao tử cá mập, hay bị lũ cua và cá nhai rỉa thịt.

Thằng khốn nạn, Joey rủa thầm, lái xe thẳng ra cao tốc liên bang. Năm mươi phút sau, cô đã lấy chìa khóa dự phòng trong hộp thức ăn của chim ở sân sau nhà. Cô vào nhà từ cửa hông và tắt hệ thống báo động. Một cơn ớn lạnh ập đến khi cô rảo bước qua những căn phòng quen thuộc, không còn một chút dấu vết nào của cô trong căn nhà của chính mình.

Những lần đột nhập trước, Joey biết Chaz cố tình dọn hết những đồ vật kỷ niệm - hình ảnh, quần áo, CD. Bây giờ, cuộc dọn dẹp đã trở nên triệt để hơn. Tranh vẽ cùng những bức ký họa đã bị lôi ra khỏi tường. Con cá voi pha lê mà cô mua làm quà Valentine đã biến mất khỏi kệ sách. Bốn cái giá nến bằng bạc, quà cưới của anh ruột cô, cũng mất tích trên cái kệ đựng đồ sứ. Hộp trang sức kiểu cổ của cô cũng không thấy tăm hơi.

Đến cả trong bếp, Chaz cũng thủ tiêu mọi dấu vết bằng sạch. Giỏ hoa lan trên khung cửa, tách cà phê, cái nồi nhỏ bằng đồng cô mua chỉ để luộc món mì spaghetti chết tiệt mà nó yêu thích… Tất cả đều mất tăm mất tích, cứ như cô chưa từng sống ở đây, cứ như cô chưa từng hiện hữu.

Joey lấy con dao thái thịt từ ngăn kéo ra, bước vào phòng ngủ với ý định sẽ rạch nát tấm trải giường bằng vải lụa mà thằng chồng mới mua. Mới mua, mà đã có cái mùi như được ngâm trong rượu Sangria thiu. Mẹ nó, với mình thì nó yêu sách nước hoa này nọ, nhưng với đám bồ thì nó mặc kệ cho dùng mấy chai dầu thơm hạ giá.

Cô giơ con dao quá đầu, nhưng ngại ngần không hạ xuống. Mình thật thảm hại và không giống mình chút nào, cô nghĩ. Cô bỏ con dao, ngả lưng xuống giường - phía giường cô hay nằm. Cô nhìn lên trần nhà. Nó vẫn thế, như hàng trăm đêm trước đây, có điều lúc này cô đã trở thành một người xa lạ.

Mà quả là thế thật.

Cô phải nể thằng Chaz. Nó quá xuất sắc trong việc gột rửa hoàn toàn dấu vết của vợ. Vai run lên, đầu gối co lại, cô bắt đầu sụt sùi. Cô đang giận, giận điên lên vì mình vẫn còn dư nước mắt mà khóc vì một gã đàn ông chỉ muốn mình chết.

Nín mau! Cô nói với chính mình. Ngưng ngay cái màn khóc lóc này đi.

Những giọt nước mắt này không phải vì tiếc thằng Chaz. Mà là tiếc cho lòng tự tôn và sĩ diện bản thân và đủ thứ ba láp ba xàm mà mấy gã Tiến sĩ trị liệu vẫn hay luyên thuyên. Tại sao thằng chồng lại thù hận mình đến thế? Mình đã làm gì sai cơ chứ?

“Không làm gì cả,” Joey la to, giữa những tiếng sụt sùi.

“Không làm gì sai luôn.”

Cô đứng dậy, lau nước mắt bằng khăn trải giường.

“Bởi vậy, mày sẽ chết với tao nha Chaz.”

Rồi cô vào phòng tắm, nhìn chính mình trong gương. Mắt đã sưng húp và gò má vẫn long lanh nước. Cô ngồi xuống tè và suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo. Trong ngăn đựng đồ cá nhân có một hộp thuốc Maalox dạng nhai. Hộp thuốc vớt vát tinh thần cô lên chút đỉnh, cầu cho Chaz nó bị loét dạ dày to bằng miếng bánh tortilla.

Chợt có tiếng đóng cửa ô tô. Thường thì thằng Chaz chỉ trở về nhà sau 6 giờ tối, nên Joey nghĩ tiếng động ấy là từ nhà hàng xóm. Nhưng khi chìa khóa lách cách tra vào ổ cửa trước thì cô vội vàng kéo quần jean, bắn ra khỏi phòng tắm, lượm ngay con dao thái thịt trên thảm và chui xuống gầm giường.

Bước chân nghe nặng nề hơn bình thường, đi qua phòng khách, hướng về phía hành lang. Joey nín thở, than thầm: Chết mẹ, quên dội nước rồi. Nó mà phát hiện là coi như đi tong.

Cô chuyển con dao sang tay phải, kiểm tra xem tay nắm đã chắc chưa, trong lúc ấy, tiếng chân người đã đến trước cửa phòng tắm.

Trời ơi, có hàng vạn cách bị bắt quả tang, thì mình rơi vào cái cách bẽ bàng nhất, ấy là đi tè mà không dội nước.

Cuộc đời làm quản lý nông trại thật giản đơn vui sướng biết bao. Cần tiền ư, cứ trấn của lũ nông dân. Tụi nó có tức cũng chẳng dám hé miệng cãi, vì sợ bị lôi lên Bộ Di trú và Nhập tịch. Viễn cảnh bị quăng lên tàu trả về Haiti hay Cộng hòa Dominica, hay cái chốn khỉ ho cò gáy nào đó mà mình sinh ra khiến cả đám ngậm tăm.

Miếng dán fentanyl đã xoa dịu cơn đau của thằng Tool, nhưng làm sao xua được cơn chán chường, lạc lõng đây. Nó nhìn vào vết răng trên mấy khớp ngón tay và thầm nhủ: sao cái thành phố này đáng ghét thế.

Mà một phần là do lão Red, vì chính lão cũng chẳng chịu nhả tiền cho nó. Tool quên mất lão tài phiệt này cũng là một tay ki bo có tiếng. Chỉ cần có mười đô trong túi, thì thằng tài xế lái xe tải chở soda đã không phải vào phòng cấp cứu với cái mặt nát như trái bí đỏ dập.

Tool cáu tiết lắc đầu. Chẳng phải mình đã lịch sự nói chuyện với nó như một quý ông đó sao.

Ê con trai, bán cho bố chai Mountain Dew cái nhể?

Vậy mà thằng tài xế cười khùng khục, bảo hàng giao theo kiện, không thể bán lẻ. Nó còn nói với cái giọng mà thằng Tool nghe rõ rành rành là vô cùng thô lỗ và khinh khỉnh: “Nhưng mà ông già muốn mua với giá bao nhiêu? Biết đâu tui xử được.”

Thằng ranh con này rõ ràng không hiểu nhu cầu giải khát cao độ của một người đang dùng thuốc giảm đau mức độ phải nhập viện. Tool cũng chẳng có nhu cầu tung hứng qua lại nên nó đi thẳng vào vấn đề: Bố sẽ không trả một xu cho chai Dew nào cả, vì có tiền đếch đâu. Nhưng bố hứa lần sau khi xe tải đến giao hàng thì sẽ trả.

Thằng tài xế nghe xong thì cười như điên, đầu nó gục gặc lên xuống y hệt con vẹt. Nhưng Tool không quan tâm. Hồi còn ở nông trại, không một ai dám cười nhạo nó, chỗ nào nó đi qua thì lũ nông dân phải cúi gầm mặt chứ đừng nói chi đến cười giỡn.

Gã tài xế trông còn trẻ, bự con, có ria mép và toàn thân toát lên vẻ tự mãn. Người khác thì sẽ nghĩ ngợi đôi chút trước khi quyết định ra tay, nhưng Tool ngó bộ vó là đã xác định ngay thằng này thuộc nhóm ẻo lả ghiền gym. Chính nụ cười đã tố cáo nó, răng trắng mà đều tăm tắp cứ như gạch ốp. Thằng này còn cúi xuống nói chuyện với Tool đầy coi thường nữa chứ. Nhìn hàm răng hoàn hảo của nó, Tool thầm nghĩ: thằng đĩ này rõ ràng chưa từng ăn đòn một trận ra trò.

Thế là Tool dộng một cú vào giữa mặt thằng nhóc, cho mày hết đường khoe nụ cười minh tinh màn bạc, cho cái mũi của mày lệch qua một bên chơi. Thằng tài xế gục ngay tức thì, Tool bỏ đi sau khi cầm một lốc Mountain Dew nguội ngắt vì chưa được ướp lạnh, loại hai lít khổng lồ mà nó thích. Trên đường lái xe về nhà thằng đốc-tờ, nó đã kịp nốc nguyên một chai vì khát khô cả cổ.

Giờ nó đang đứng tần ngần ở hành lang, không biết nên đi tè, lên giường nằm hay gọi Red một cuộc để xin chút viện trợ. Mấy thằng vệ sĩ của Tổng thống hay ngôi sao điện ảnh đều được phát tiền tiêu vặt. Tool chắc mẩm. Nó đi thẳng vào giường, lột sạch quần áo rồi thượng cái đít trần truồng lên giường.

Điện thoại Red đưa cho nó có cài sẵn số gọi khẩn cấp đến văn phòng ở LaBelle. Lisbeth bảo sếp đang họp, nhưng cô đã rõ thông tin Tool rất cần tiền nên hứa sẽ chuyển lời sớm nhất có thể.

Tool chùi bàn tay dính máu lên tấm nệm. Mình không thuộc về nơi này, nó nghĩ. Mình đéo phải dân thành phố.

Nó bật TV trên đó đang chiếu Oprah, cái mụ da đen có show truyền hình riêng. Có lần, Tool nghe trên đài là Oprah còn giàu hơn một vài người da trắng giàu nhất thế giới, nên Tool thử chăm chú nghe xem bà này làm cái gì trên truyền hình mà giàu dữ vậy. Oprah đang tâm sự với ba nàng diễn viên về cuộc sống mệt mỏi của người nổi tiếng, nào là bị cánh săn ảnh theo sát gót, nào là bị theo đuôi dù đi mua rau hay vào ATM rút tiền. Tool chẳng đồng cảm được chút nào với mụ lẫn ba em kia. Giàu quá mà, sao không xây nguyên cái lô cốt mà ở. Rồi thuê quản gia, thuê vệ sĩ xịn nhất là yên tâm thôi.

Tool chợt thấy mình đang nghĩ về Maureen, bà lão tại Ấp Thiên Đường, cô độc và đang chết dần vì cái bệnh ung thư mả mẹ gì đó. Lũ y tá chết tiệt còn không cho bà rời khỏi giường để tắm táp hay đi vệ sinh một mình. Đó, chắc cú bà Maureen sẽ tha thiết muốn sự phiền toái của ba con diễn viên bánh bèo. Bà sẽ mỉm cười, vẫy tay chào những tay săn ảnh, bà sẽ hạnh phúc biết bao nếu được khỏi bệnh.

Nó tắt TV và lao vào bếp, tống hết đồ trong tủ lạnh ra để nhồi Mountain Dew vào. Chưa kịp làm xong thì thằng đốc-tờ đã về và hỏi Tool đang làm cái quái gì vậy.

“Ủa chứ mày đui sao không thấy?” Tool nói.

“Nhưng tao chuẩn bị tiếp khách,” Charles Perrone lấy một chai rượu trắng ra khỏi túi giấy nâu.

“Vẫn đủ chỗ cho cái chai đó,” Tool nói. Xong nó giơ bàn tay bầm dập chảy máu về phía Chaz: “Ê, coi giùm cái coi, có bị nhiễm trùng không?”

Charles Perrone phản ứng như thể thằng Tool vừa ném vào mặt nó một con nhện độc Phi châu. Nó giật lùi: “Tao đã nói mày rồi, tao không phải dạng đốc-tờ đó.”

“Chứ mày dạng đéo nào,” Tool sấn tới, giật mạnh chai rượu.

“Tao là nhà sinh vật học, chứ đâu có phải bác sĩ thăm khám.” Chaz nói. “Tao nghiên cứu về nước nhiễm bẩn.”

Chaz nhăn nhó khi thằng cô hồn banh bàn tay ra để kiểm tra mấy chỗ chảy máu.

Tool nói: “Có cái thằng kia đưa mỏ của nó vào mu bàn tay tao. Mày coi có bị nhiễm trùng không?”

“Có băng dán và thuốc sát trùng trong ba lô tao. Để tao lấy cho mày.”

“Ờ, cám ơn nha.”

Tool chừa một chỗ trong tủ lạnh để nhét chai rượu vào, nghĩ ngợi xem vì sao một thằng nghiên cứu nước bẩn lại cần vệ sĩ riêng.

Giọng đã dịu lại, Chaz nói: “Lát nữa tao đón bạn tới chơi.”

Tool rụt vai: “Mày thì sướng rồi.”

“Ý tao là, mày làm ơn mặc đồ vào được không.”

Tool nhìn xuống thân hình trụi lủi của nó. “Nhưng mà trần truồng vậy nó mới mát. Thôi để tao vô giường khỏi ra là được.”

“Đội ơn,” thằng đốc-tờ nói. “Đội ơn mày nha.”

Chaz vào phòng tắm, đóng cửa, lôi mấy viên thuốc xanh ra khỏi túi. Thằng bạn đánh golf nói uống một tiếng sau thuốc mới ngấm, còn cẩn thận dặn là lần đầu thì sương sương thôi, còn thăm dò liều dùng phù hợp. Chaz bỏ hai viên vào miệng, nuốt xuống với nước vòi. Nó phát hiện ra thằng Tool đã vào trong này đi đái, bày đặt kéo bồn xuống nhưng quên giật nước.

“Đồ con heo,” Chaz làu bàu. Nó lấy khăn giấy quấn quanh tay rồi nhấn nút xả nước. Thằng ngu làm cái gì trong này vậy không biết? Hay cái toilet ở phòng ngủ cho khách đã tắc tịt vì đám lông lá của nó rồi.

Rồi Chaz vội vàng đi tắm, phôn cho Ricca bảo ả tới ngay đi.

“Anh có bất ngờ cho em nè,” nó nói.

“Em không có hứng.”

“Thôi mà, tới đi.”

“Em không khỏe. Chắc đi ngủ sớm.”

Chaz không giỏi hiểu tâm lý phụ nữ mấy, nhưng nó cũng đoán là Ricca đang giận.

“Mình sẽ nói chuyện khi em tới đây,” nó bảo. “Anh sẽ làm em cảm thấy dễ chịu hơn.”

“Em nói rồi, Chaz. Em ở nhà.”

“Đêm nay thì đừng ở nhà mà. Làm ơn. Đừng làm vậy với anh.”

“Cuối tuần gọi lại nha.”

“Khoan đã, Ricca. Tại vụ hồi trưa đúng không? Mọi thứ bình thường trở lại rồi, cục cưng. Đấy là điều bí mật anh định dành cho em nè. To hơn và ngon hơn bao giờ hết, anh hứa.”

“Anh không chịu nghe em,” con nhỏ nói xẵng. “Em mệt lắm. Hôm nay như cứt vậy và giờ thì chúc anh ngủ ngon.”

Bên kia đã cúp. Chaz Perrone chửi thề ỏm và lao thẳng lên giường. Tại con Ricca mà nó phải mua đống thần dược màu xanh này. Nó muốn chứng tỏ cho con nhỏ (mà thực ra là chính nó) thấy chuyện xìu xìu ển ển chỉ là tạm thời và dễ dàng giải quyết cái một.

Chết mẹ. Thuốc ngấm rồi hay sao mà quần lót nó đang cộm lên, chậm thôi nhưng rõ mồn một, y như một con rắn đang phùng mang. Cơn hứng tình đang tới, nhưng Chaz tuyệt vọng vì con bồ ruột đột nhiên giở chứng. Đồng hồ đang điểm dần tới thời khắc sẵn sàng, vậy mà danh sách gái dự bị hạn chế quá. Không như mấy đứa bạn, Chaz không có bạn tình gọi phát tới ngay. Đàn bà lên giường với nó rồi sẽ mau chóng tuyệt giao sau khi phát hiện ra con người thật của nó, thường là sau hai hoặc ba tháng. Thế nên sổ đen của Chaz chỉ chia ra làm hai loại: đám bồ cũ đã trở mặt và đám bồ hiện tại sẽ sớm trở mặt.

Ricca bất ngờ từ chối rồi, giờ Chaz chỉ còn duy nhất một phương án dự bị. Đó là con bác sĩ bấm huyệt dở dở ương ương tên gọi Medea. Nó gặp ả ở một cuốc golf tại Boca North. Ả rủ Chaz mát xa bấm huyệt ở một quầy nước trái cây giữa sân cỏ số 9 khu phát bóng số 10. Chaz mới ngủ với Medea được ba lần, kết quả khá lẫn lộn. Ả này đủ dâm để làm bạn tình (nó nhoi như một con vượn), nhưng cái nết rên la hơi dị, thỉnh thoảng nó còn… ngân nga vào lúc cao trào. Giai điệu yêu thích của nó là bài Tribal Dream , Medea bảo bài này gã nhạc sĩ Yanni bí mật viết riêng cho mình. Rồi ả còn có thói quen chà dầu hắc hương lên khắp người rồi cọ sát với bạn tình (là thằng Chaz), cái mùi đã bám vào da thì không cách gì xua đi ngay được. Chưa kể gu thời trang của ả cũng quái dị. Chaz nhớ đôi bông tai to như cái dù lượn ả này đeo từng mắc vào và kéo ra cả đống lông ngực của Chaz.

Cuối cùng, là sự tận tâm quái gở dành cho màn bấm huyệt. Con nhỏ lúc nào cũng nhất định thực hành bấm huyệt rồi mới cho chịch. Nó vặn vẹo hết tứ chi lẫn cổ thằng Chaz. Sau mỗi cuộc làm tình như thế, Chaz đều phải uống thuốc giảm đau thay cơm.

Medea là như vậy đó. Giọng con nhỏ vui hết biết khi nghe Chaz mời mọc qua điện thoại. Tất nhiên là nó phi tới liền. Lúc rời khỏi xe, ả thấy Chaz đang chờ ở ngưỡng cửa, với một chai rượu và một thằng nhỏ đẳng cấp thế giới.

Ký ức về gia đình của Joey đã phai mờ theo năm tháng, nhưng có một hình ảnh đã ghim sâu vào tiềm thức: bố mẹ tay trong tay và đang mỉm cười. Trong mọi bức ảnh mà cô giữ lại, họ đều tạo dáng như vậy, quả là một cặp vợ chồng gần gũi và tình cảm. Cô cũng nhớ không gian tràn ngập tiếng cười trong nhà. Đặc biệt là mẹ cô, người gần như luôn tìm thấy niềm vui sống mọi ngày trong đời. Hình ảnh ấy rõ ràng rất hợp để kinh doanh… casino, ngành công nghiệp vận hành trên sự dại dột của nhân loại.

Giờ thì Joey đang tưởng tượng cảnh ba mẹ nhìn xuống từ trên thiên đàng. Ông bà Hank và Lana Wheeler có lẽ sẽ thương cảm vì đời đứa con gái duy nhất đã lao vào ngõ cụt. Quả là một tình cảnh cười ra nước mắt, khi ta trốn dưới gầm giường, phía trên là thằng chồng đang vui vẻ dụ gái.

“Anh có bất ngờ cho em nè,” giọng thằng Chaz nói qua điện thoại.

Dường như cái toilet chưa dội không hề khiến Chaz hoài nghi gì cả. Joey nhìn bàn chân nhợt nhạt, nổi gân xanh của thằng chồng bước trên thảm. Quá dễ dàng để thò dao ra tỉa cái ngón chân cái trên bàn chân trụi lủi kia.

“Xem nào. Mình sẽ nói chuyện khi em tới đây,” Chaz năn nỉ, với cái giọng điếm đàng y hệt như từng nói chuyện với Joey. “Anh sẽ làm em cảm thấy dễ chịu hơn.”

Joey vẫn đang săm soi mấy ngón chân thằng chồng, hy vọng mấy con vi khuẩn cực độc ở đầm lầy Everglades đang làm tổ bí mật bên trong.

“Đêm nay thì đừng ở nhà mà. Làm ơn. Đừng làm vậy với anh,” vẫn giọng thằng Chaz nói qua điện thoại.

Ý! Joey nghĩ. Có đứa bị xù kèo kìa.

“Khoan đã, Ricca. Tại vụ hồi trưa đúng không? Mọi thứ bình thường trở lại rồi, cục cưng. Đấy là điều bí mật anh định dành cho em nè. To hơn và ngon hơn bao giờ hết, anh hứa…”

Giờ thì Joey đã biết tên của con nhỏ bên kia đầu dây. Ricca. Nhớ ra rồi. Chẳng phải nó là con làm tóc đó sao? Bà Charles Perrone bấu chặt ngón tay mình vào cán gỗ con dao.

“Đù má,” Chaz rủa. Rõ ràng con Ricca đã dập máy. Khung giường kêu cót két khi nó ngồi xuống.

Đôi trẻ đang hờn dỗi rồi, Joey phỏng đoán. Rồi cô tiếp tục chuyển sang nghiên cứu mắt cá chân thằng chồng, có vài đường rám nắng nhàn nhạt bên dưới. Một gót chân để lộ ra vết rộp, mang giày golf không đúng cỡ đây mà. Vết rộp trông khá mới và có vẻ đau. Joey miên man trong suy nghĩ, tay sờ nhẹ lên lưỡi dao một cách vô thức.

Đã có thời điểm Joey hoàn toàn có thể trốn ra khỏi nhà an toàn. Khoảng thời gian ấy dài tới 10 phút, khi Chaz vào phòng tắm còn thằng bạn ở cùng nhà với tiếng bước chân to như voi hành quân cũng đã vào phòng ngủ. Joey đã định phắn rồi, chỉ cần trườn ra khỏi gầm giường và nhẹ bước ra cửa sau. Thế là thoát, nhưng rồi cô suy nghĩ lại. Làm sao còn cơ hội nào tốt hơn để chứng kiến thằng chồng sát nhân làm trò đê tiện?

Cô nghe tiếng bíp trên điện thoại. Chaz đang gọi cho một số khác.

“Medea hả em?” Nó nói.

Joey thầm nghĩ: trời đất, cái thằng này lợi hại thiệt.

“Tối nay có kế hoạch gì chưa?” Nó hỏi. “Muốn qua anh nghe tí nhạc không? Đúng rồi… nhà anh.”

Nhà anh ? Joey thấy hàm răng mình đang nghiến lại. Cô nhìn bàn chân của Chaz đang nhịp một cách vô thức. Tổ mẹ, vừa thua me đã gỡ bài cào rồi.

“Anh đọc địa chỉ nè,” thằng chồng nói. “Em có viết chì ở đó không?”

Joey nghe tiếng nó mặc quần áo, chải chuốt đầu tóc. Cô thuộc nằm lòng chuỗi âm thanh khi sửa soạn của thằng oắt con: tiếng nắp chai khử mùi bật lên, tiếng kéo cắt lông mũi túc tắc, tiếng chỉ nha khoa rột rột giữa các kẽ răng, tiếng ùng ục trong cuống họng khi súc miệng.

Trước diễn biến sắp tới, Joey lẽ ra phải cảm thấy tù túng, nếu không muốn nói là hoảng hốt, vì cô chẳng còn tâm trạng nào mà rình mò chồng cũ nhún nhảy trên người một con ghệ khác. Nhưng cô vẫn giữ sự bình tĩnh, minh mẫn đáng khâm phục. Đây xem ra là cơ hội tốt để gửi trả lại nhẫn cưới mà cô vẫn mang theo như một thứ bùa xấu, từ lúc Mick Stranahan gửi lại sau khi vớt cô trên biển. Thời điểm này hẳn nhiên hoàn hảo cho một hành động đầy tính biểu tượng và Joey hy vọng nó sẽ tạo ra một hiệu ứng rất mạnh lên Chaz và con nhỏ sắp tới.

Một con nhỏ tên Medea.

Joey nghe tiếng thằng chồng mở cửa, vài âm thanh trò chuyện trong phòng khách, tiếng nút bần chai rượu được khui. Rồi tới tiếng nhạc, mấy bài dân ca Celt, bằng chứng rõ ràng cho cơn hứng tình đang tới. Nó mất chưa tới 15 phút để dụ được Medea vào phòng ngủ. Nến thơm và trầm hương cũng được đốt lên, Joey phải cố nén ách xì. Trong khi Medea loay hoay chuẩn bị “vào cuộc”, Joey ngầm đánh giá những gì trước mắt: một cái lắc chân bằng vàng với một viên ngọc lam, một hình xăm hoa hồng đơn giản, móng chân sơn màu tím lavender, cặp giò rám nắng khá đều, dù không đẹp mấy.

“Em có mang theo cái này,” Medea nói với Chaz. Rồi trong chốc lát, quần áo của đôi gian phu dâm phụ đã rớt xuống sàn. Joey liếc nhìn mác trên cái đầm nhún bèo, con này mặc size 10, Joey tự hỏi liệu nó có cao như mình không nhỉ.

Khi Chaz lột quần ra, Medea nói: “Ý, chào đàng ấy.”

“Anh đã nói là tụi anh nhớ cưng lắm,” giọng thằng Chaz nghe chừng thỏa mãn quá.

“Nào,” Medea lấy tay vỗ vỗ lên cái giường. “Để em xoa bóp cho nó nào.”

“Khỏi tiết mục này đi em. Anh kích thích lắm rồi.”

“Đừng có cãi với chuyên gia mà.”

Joey che miệng lại, cố nhịn cười.

“Nhưng mà anh lên rồi mà,” giọng Chaz hết kiên nhẫn.

“Và nó sẽ vẫn lên sau màn khởi động,” Medea nói. “Đến lúc ấy thì em cũng lên nốt. Giờ thì hãy ngoan ngoãn nằm xuống kia và để em lấy dầu làm anh nóng lên.”

“Cưng ơi, làm ơn đi. Tấm trải giường này 100% lụa tự nhiên đó.”

“Suỵt, im nào.”

Cái giường lại ọt ẹt khi Chaz nằm xuống, duỗi người ra. Joey hồi hộp quá, không biết con Medea nặng bao nhiêu đây. Bắp chân nó không to lắm, nhưng ai mà biết được. Rồi cái thằng bự con ở phòng kế bên thì sao? Joey khó nghe được Chaz và thằng ấy nói gì ở trong bếp, nhưng không thể loại trừ khả năng thằng chồng đang chuẩn bị cho một cú chơi ba. Nó máu cái màn threesome này lâu rồi, mà chưa có dịp thực hiện.

Thật là một kết thúc ê chề, Joey nghĩ. Mình sẽ chết vì giường sập sau một cuộc truy hoan.

“Ồ.” Cô nghe tiếng Medea.

“Ừa.” Chaz hồi đáp đầy tự hào.

“Ủa vậy có bình thường không anh?”

“Đừng nói là em không thích nha.”

“Không, chỉ là…” giọng Medea đã có hơi e dè. “Em nhớ là đâu có đến nỗi…”

“Sung sướng đến vậy.”

“Đúng rồi, cục cưng.”

Chaz giờ chắc đang sướng đến phát điên, Joey nghĩ. Nó có thể luyên thuyên về thằng nhỏ của mình cả đêm.

Joey nép mình xuống sàn khi Medea rốt cục cũng đã trèo lên giường, may quá không có cơn chấn động nào đáng kể. Cuộc trò chuyện im dần khoảng một, hai phút thì Chaz ré lên trong đau đớn: “Ê, em định giết anh hả!”

“Sao vậy anh?” Medea đáp lại với giọng rủ rỉ của mấy huấn luyện viên yoga. “Cục cưng của em bị gì nè?”

“Cảm giác như em định bẻ gãy chân anh vậy. Mình bỏ qua tiết mục này được không?”

“Nhưng bài khởi động phải làm thật chuẩn. Không có vụ bỏ qua đâu.”

“Không, mấy trò bẻ chân này bỏ qua giùm đi.”

Joey tiếc vì giờ cô đang nằm ngửa, không thể nhìn được tấm gương trên tường để coi tình cảnh trớ trêu trong phòng ngủ.

“Chỉ có một bộ phận trên người anh cần thư giãn,” Chaz nói. “Không thì nó sẽ nổ luôn bây giờ.”

“Rồi, rồi. Thư giãn nào.”

Cuộc hội thoại giữa Chaz và Medea dần tắt, nhường chỗ cho nhịp điệu chống đẩy quen thuộc. Những cơn ghen tuông và tức giận mau chóng biến mất, nhường chỗ cho nỗi lo về an nguy bản thân. Chaz càng lúc càng trở nên điên cuồng, Joey lấy tay và đầu gối ghì chặt thanh chéo của khung giường. Kinh nghiệm bản thân cho thấy màn này sẽ kéo dài đâu đó từ 10 đến 20 phút, tùy thuộc thằng chó đó nó uống bao nhiêu rượu. Joey nhắm mắt lại, ráng không mường tượng những gì đang diễn ra ngay phía trên mình. Kế hoạch của cô đòi hỏi một sự tính toán rành mạch. Cô sẽ chờ khi thằng Chaz chuẩn bị lên đỉnh thì sẽ lao ra, hù một phát cho nó chết khiếp. Mỗi lần chuẩn bị tới nóc, nó đều gầm gừ trong cổ họng.

Rồi đột nhiên, một giai điệu chói tai vang lên trong phòng ngủ. Con Medea đã bắt đầu hát rồi, trên nhạc nền là tiếng rên hì hục của thằng Chaz. Trời ơi, cái này là kinh cầu tình ái quái đản hay là bài nhạc sai nốt bừa bãi?

Rồi đột nhiên, giữa thanh âm hỗn tạp ấy nó nghe tiếng thằng chồng thở hắt: “Chúa ơi, sao anh không cảm thấy gì hết.”

Medea cũng dừng ngân nga: “Sao vậy?”

“Anh đéo cảm thấy gì hết!” Chaz hổn hển bực dọc.

“Vậy sao còn dừng lại. Thôi tiếp đi, cục cưng.”

Lò xo giường lại kêu khi nó tách mình ra khỏi con nhỏ. Joey không thể tưởng tượng nổi vì sao nó lại làm thế. Vì mỗi khi thằng chồng đã lâm trận rồi, chỉ có bom nguyên tử nổ mới có thể khiến nó dừng lại.

“Anh bị tê liệt rồi,” nó nói.

“Thôi nào, không sao đâu. Mình tiếp đi,” Medea nài nỉ.

“Không sao với em thôi.”

“Lại đây cục cưng, để em giúp.”

“Đừng!”

“Ôi giời ơi,” Medea bắt đầu trở giọng cau có.

Joey nghe tiếng thùm thụp, cô liếc nhìn đôi chân trần của Chaz, nó đang bước ra khỏi giường.

“Mùi gì vậy?” Nó hỏi Medea.

“Em không dùng nước hoa. Nó chỉ là dầu thôi, hoặc từ mấy cây nến mùi việt quất.”

“Đéo thể là mùi nến được. Rõ ràng mùi nước hoa,” Chaz khẳng định. “Y chang cái mùi mà vợ anh vẫn xài.”

Một khoảng lặng, rồi Medea hỏi: “Vợ anh?”

“Vợ quá cố,” Chaz vội vàng chỉnh lại.

“Sao anh chưa bao giờ nói cho em biết là anh lấy vợ rồi?”

Joey tự dưng thấy đồng cảm với Medea. Mày dám nói sự thật cho con nhỏ biết không, thằng hèn.

“Đó là một ký ức đau lòng,” nó nói.

“Chị mất khi nào hả anh Chaz?”

Một khoảng lặng nữa, cũng khó chịu như ban nãy. Joey muốn nhìn thấy mặt thằng chồng lúc này quá.

Chaz nói: “Anh chẳng muốn kể lại việc ấy nữa. Buồn lắm.”

“Rõ ràng là không thảm như anh nói rồi,” Medea nhận định một cách cay độc. “Thằng nhỏ của anh nó vẫn phơi phới hân hoan kìa.”

“Ừ, có thể nó mang một tâm trạng riêng.”

Giọng Medea không vui chút nào: “Em không có dùng nước hoa. Cái mùi mà anh nghe có khi anh tưởng tượng ra đó.”

Mùi Chanel xịn của người ta chứ tưởng tượng gì má, Joey suýt nữa buột miệng.

Trước khi rời khỏi đảo, cô đã lơ đãng xoa một ít sau tai. Phải nói mũi Chaz cực thính, giữa một rừng mùi hương mà nó vẫn ngửi ra dầu thơm của vợ.

“OK. Không làm nữa thì em về,” Medea đột ngột nói.

“Đừng. Cho anh thử lại lần nữa nhe.”

“Không khí ở đây bắt đầu xấu đi rồi, Chaz.”

“Chờ anh một chút thôi, được không?”

Giọng Chaz tuyệt vọng quá, cái này là thực chứ không phải diễn. Nghe nó bị khước từ thế này cũng sung sướng như vụ trả lại nhẫn cưới, Joey quyết định sẽ hoãn vụ này lại vì thấy cũng tội cho con Medea. Nó đang thu dọn mớ đèn cầy và dầu mát xa để đi về.

“Em không thể về được. Đừng về mà,” Chaz nói. “Nhìn anh nè.”

“Rất ấn tượng đấy. Anh nên trao huy chương cho thằng nhỏ của anh.”

“Hay mình tắm chung? Mình có thể thử trong phòng tắm.” Nó dồn con nhỏ vào một góc, ngón chân của nó sát ngón chân con nhỏ.

“Chaz, em nói không là không.”

“Coi kìa. Đừng xử vậy với anh mà.”

Rồi Joey nghe một tiếng rên, không phải rên sướng mà rên rỉ vì đau.

“Đừng!” Chaz cuối cùng cũng thốt lên.

“Hình như anh không chịu nghe em nói gì cả.”

“Đau, ui da, đau nha em.”

“Ở mấy trung tâm huấn luyện mát xa, người ta dạy tụi em những bài tập đặc biệt để giúp tay tụi em thật khỏe. Anh biết không?”

“Trời ơi,” Chaz nói.

“Em cá với anh là em có thể bẻ nó gãy đôi như một ổ bánh mì.”

“Anh xin lỗi vì quên nói với em vụ vợ anh. Anh xin lỗi mà.”

“Từ nay, đừng có để em phải nói đi nói lại nha.”

“Em buông ra đi, móng tay của em đâm vô đau quá…”

“Nó dài quá hen?”

“Anh xin em. Anh lạy em mà,” Chaz nói.

Joey sướng không để đâu cho hết. Con nhỏ mát xa này hay thế không biết.

“Em sẽ thả nó ra,” Medea nói. “Nhưng anh mà còn để nó chĩa vào người em trước khi em ra khỏi cửa, thì em hứa sẽ cho nó về hưu non luôn. Đến thủ dâm anh cũng đéo làm được. Thủng chưa?”

“Rồi. Ui da. Thủng rồi!”

Cả hai mặc đồ trong im lặng. Joey có thể mường tượng ánh mắt sợ hãi của thằng chồng. Cô đã từng thấy ánh mắt ấy, khi cô xử đẹp nó vì dám gọi cô bằng một cái tên thô tục.

“Rồi. Bai nha,” Medea nói, bước ra ngưỡng cửa. Joey để ý thấy con nhỏ mang dép xỏ ngón.

“Xin lỗi em, thực lòng đó,” Chaz nói. “Mình còn gặp nhau nữa không?”

“Anh bị ngáo đá hả?”

Rồi Joey nghe tiếng cửa đóng lại đánh “rầm”, cứ như một cái tủ lạnh rớt từ mái nhà xuống. Rồi một tiếng rên chất chứa đau đớn vang lên.

“Chúa ơi,” Chaz nói yếu ớt. “Giờ phải làm gì đây?”

Medea đã đi rồi, còn Chaz thì tìm gì đó trong ngăn kéo đầu giường. Joey Perrone chờ cho tiếng bước chân nó ra ngoài sảnh mới dám chui khỏi gầm giường và nấp vào một góc. Con dao trơn tuột và trông thật kỳ cục trong lòng bàn tay, nhưng cô vẫn chưa dám bỏ nó xuống.

Mick Stranahan nhìn vào trong nhà, lập tức e dè trước cảnh tượng: một gã to như con tịnh, trần như nhộng và đang ừng ực một chai Mountain Dew cỡ đại. Ban đầu, Stranahan cứ nghĩ là gã mặc một cái áo bị xù lông, nhưng nhìn kỹ thì hóa ra là… lông thật, bao phủ thân trên đồ sộ của gã. Gã ngồi một mình, xem mấy video nhạc đồng quê trên TV trong khi chẳng thấy dấu hiệu gì của Charles Perrone, con nhỏ tóc quăn lẫn Joey. Stranahan cúi đầu xuống khỏi cửa sổ, cân nhắc những quyết định ít ỏi mà mình đang có. Một cuộc xung đột với thằng cô hồn là khó tránh khỏi nếu anh muốn vô nhà tìm Joey.

Joey vẫn để chìa khóa dự phòng trong ổ cửa sau, Stranahan chỉ cần vặn khóa là đi vào trong. Anh cẩn thận bước qua nhà bếp trống không, tiến vào hành lang tối thui. Anh dừng lại để nghe ngóng phòng khách, rồi bước vào.

Thằng đười ươi giật mình khi nhìn thấy anh, bọt soda màu xanh nhỏ xuống cằm gã. Stranahan tắt TV “Tao phải rà soát quanh nhà một tí,” anh nói. “Mày sẽ không phiền chớ?”

“Hỏi câu đúng ngu. Tất nhiên là tao phiền.”

Từ phía phòng ngủ của Chaz vang lên những tiếng huỳnh huỵch cùng tiếng rên rỉ quái đản.

“Mày là bạn của ông Perrone à?” Stranahan hỏi thằng lông lá xa lạ.

“Vệ sĩ. Và tao đã chờ nhiều ngày để được gặp mấy đứa như mày nè.”

Nó đứng dậy chạy theo khi Stranahan ra khỏi phòng.

“Ủa mày nghĩ mày đi đâu vậy?” Nó hỏi. “Mà mày đang tìm cái đéo gì thế?”

Stranahan quay lại và trả lời: “Tìm bạn tao. Một người phụ nữ.”

Thằng lông lá gãi háng sồn sột trong lúc nghĩ ngợi.

“Tới đây và múc tao đi,” Stranahan nói. “Có thể tao sẽ ăn vạ như một đứa con nít, nhưng tao sẽ lôi tất cả mọi người ra đây để xem ai là ai.”

Thằng lông lá nói: “Mày bị điên hay gì?”

“Kế hoạch ấy không hay mấy,” Stranahan thừa nhận. “Nhưng trước mắt thì chỉ có thể làm thế.”

Thằng cốt đột túm lấy cổ áo anh và bắt đầu di chuyển về phía cửa sau. Stranahan dùng chính đà của đối phương để lùa nó vào góc, rồi bất thần thúc cùi chỏ vào trái khế nơi cổ đối phương. Gã đười ươi chưa gục ngay, vì thế Stranahan tung thêm một cú móc phải thẳng vào cằm, dồn hết trọng lượng cơ thể vào cú đấm. Thằng kia lảo đảo rồi ngã xuống. Căn nhà rung lên bần bật vì cú tiếp đất của gã.

Stranahan rời khỏi nhà, vòng ra cửa trước, nấp phía sau chiếc Hummer. Bên trong, thằng vệ sĩ đang rống lên man rợ sau khi lấy lại được hơi thở. Con nhỏ tóc xù là đứa đầu tiên rời nhà, đôi dép xỏ ngón của nó lạch bạch trên lối đi trước khi nhấn ga con xe phi mất. Stranahan ngồi chờ động tĩnh tiếp theo suốt hai phút sau đó. Không thấy ai bước ra nữa, anh trở lại lối cũ đến cửa sổ nhà bếp. Chaz Perrone kia rồi, đang đứng trần truồng trước cơ thể cũng trần truồng của thằng đười ươi. Trên tay phải nó đang cầm một khẩu súng và phía dưới “cây súng” còn lại cũng đang sừng sững sẵn sàng lâm trận.

Stranahan nghe tiếng đóng cửa đánh rầm và ít lâu sau là tiếng máy xe khởi động. Tim đập loạn khi anh nhảy qua bụi hoa trang và chạy nhanh xuống đường. Con Suburban của anh đang đi chậm, đèn tắt. Stranahan vẫy tay trong khi chạy phía sau, thầm nghĩ: cô ta đang nhìn gương chiếu hậu để quan sát tình hình. Bất kỳ ai chạy trốn cũng sẽ lo lắng như thế.

Cuối cùng, ở một góc phố, đèn hậu bật sáng và cửa phụ bung ra. Mick Stranahan nhảy vào trong và bảo Joey hãy đạp ga cho mau.

Đi được 10 dặm, chờ cho Mick kết thúc bài diễn văn về sự liều mạng của mình, Joey mới mở miệng: “Cắt tóc đẹp ta.”

“Kệ tôi, ít nhất tôi không thúi như cái cầu tiêu ở Woodstock.”

Joey cười tinh nghịch: “Chaz nó không nghĩ thế đâu.”