CHƯƠNG 18
Joey vò đầu bứt tai vì không biết nên vòi thằng Chaz bao nhiêu tiền đây. Nhưng dày vò thằng chồng chỉ là phụ, cái chính là cô thực sự muốn trả lời hai thắc mắc:
(a) Vì sao mày cưới tao?
(b) Vì sao mày giết tao?
“Em cứ nghĩ ra một con số,” Mick Stranahan nói. “Mình đang dựng nên một vụ tống tiền mà, nhớ không? Bao nhiêu thì có thể khiến thằng kia suy sụp?”
“Em chịu,” Joey quay đi để phóng ánh nhìn ra ngoài cửa sổ ô tô.
Hồng Hạc là tên khu cắm trại câu cá trong công viên quốc gia Everglades, nằm ở bờ biển cực nam của Florida. Chỉ có một lối duy nhất dẫn đến đây là con đường nhựa hai làn xe dài ba mươi tám dặm, hai bên đường toàn bụi rậm, cây bách và cỏ dại. Dù lúc này trời tối đen như mực, Joey vẫn cảm nhận được nhịp đập vô hình của đời sống thiên nhiên xung quanh. Sự tĩnh lặng bên ngoài Miami dễ chịu quá, màn đêm như đưa người ta vào một khoái cảm yên bình, lòng dạ nào mà nghĩ đến chuyện tống tiền. Khi chiếc xe càng tiến sâu vào Everglades, những phiền não và suy nghĩ về Chaz Perrone cũng dần nhỏ lại.
Stranahan đậu con Suburban cạnh một luống cải gần khuôn viên cắm trại, cách biển chỉ một đoạn ngắn đi bộ. Lúc này đã 10 giờ tối, hầu hết dân cắm trại đã chui vào túi ngủ trước cảnh lũ côn trùng xiết chặt vòng vây. Mick thử dò đài, nhưng tín hiệu chập chờn quá.
Joey bảo mình chưa từng ngủ lại công viên này bao giờ: “Chaz chẳng đời nào chịu dẫn em tới đây. Nó bảo tới đây chỉ nghĩ đến công việc. Nhưng có lẽ chỉ vì nó phát khiếp lũ côn trùng thôi.”
“Nó sợ côn trùng á?”
“Đặc biệt là muỗi,” cô nói. “Và nó bị ám ảnh với bọn rắn, lúc nào cũng lo mình sẽ bị một con rắn nước đớp cho. Ở nhà, nó hay lấy mấy trái bưởi ra để tập bơm huyết thanh giải độc.”
“Thằng nhóc này nó chọn sai nghề thật,” Stranahan nhận xét. “Mà em có bao giờ tự hỏi vì sao không? Tại sao một gã như thế lại chọn công việc này?”
Trước giờ, Joey cứ mặc định là do chồng mình chọn sai từ hồi còn đi học.
“À, có việc này anh cũng muốn hỏi em,” Stranahan nói. “Samuel J. Hammernut là ai vậy?”
“Một gã tài phiệt, bạn bè chi đó của Chaz. Em có gặp ổng một lần ở lễ cưới,” Joey nói. “Mà sao? Ổng thì liên quan gì đến chuyện của mình?”
“Anh có hỏi han về gốc gác chiếc Hummer. Đứng tên mua nó là Nông trại của Hammernut.”
Joey hoàn toàn không biết tại sao ông Hammernut lại mua cho Chaz một con SUV mới cáu. “Anh nói em mới biết đấy. Mà anh gọi ai thế?”
“Mấy đứa bạn anh chuyên điều tra giấy tờ ấy mà, dân hành pháp,” Stranahan nói. “Anh đã từng nói với em: vụ này chỉ đơn giản là lòng tham thôi. Anh nghĩ Chaz đã có một vài áp phe mờ ám nào đó với Hammernut và tình cờ em bị cuốn vào.”
“Cuốn vào ư? Em có làm gì đâu?”
Stranahan nói giả thuyết của mình cho Joey nghe. Cô cảm thấy thú vị, nhưng vẫn dè dặt: “Đã từng có nhà sinh vật nào bị hối lộ chưa nhỉ?” cô hỏi.
“Thế đã từng có nhà sinh vật nào có vệ sĩ riêng chưa?” anh vặn lại.
Cô tán thành điểm này. Cô vừa ngạc nhiên lại vừa khoái chí khi biết chồng mình giờ phải thuê cả vệ sĩ mới dám yên tâm ở trong nhà của chính mình.
“Anh đã gặp đủ hạng người xấu xa,” Stranahan nói. “Cảnh sát ăn hối lộ, quan tòa bị mua chuộc, bọn y sĩ lang băm. Em nói thằng chồng em ngây thơ trong sáng làm gì có chuyện bán mình, vậy mà nó dám xô em xuống biển đó.”
Ảnh nói đúng, Joey nghĩ. Rõ ràng cái thằng khốn này chuyện gì nó cũng dám làm. Cô xích lại gần hơn, đặt tay lên đầu gối Mick. Anh quay sang hôn cô một cái lên trán. Cô cảm nhận rõ anh đang căng thẳng. Anh chỉ cô nhà nghỉ trước mặt rồi nói: “Anh đặt phòng cho em rồi, tầng hai. Cứ ở đó cho đến khi thấy tín hiệu đèn pin của anh.”
“Ba lần nhá. Em nhớ rồi.”
Họ nhìn thấy một cặp chồn lẻn vào khu vực cắm trại, ít lâu sau chúng quay ra với một ổ bánh mì và một bịch Doritos.
Stranahan nói: “Kế hoạch là làm cho nó phát hoảng nhỉ?”
“Vâng. Cho nó sợ chết bà.”
“Vậy thì em ngại gì. Đòi nó nửa triệu cho anh.”
Joey bật cười ha hả: “Lạy Chúa lòng lành. Chaz không có nhiều tiền đến thế đâu.”
“Anh cá là nó sẽ biết mượn ở đâu.”
Bọn chúng quyết định lái con Grand Marquis đến chỗ hẹn, vì Tool bảo con Hummer sẽ phát sáng trong đêm. Red nói hai đứa phải hết sức bình tĩnh bất chấp mọi hoàn cảnh. Cứ nghe xem đối phương muốn gì rồi bảo mình sẽ suy nghĩ về việc đó. Đừng cố tỏ ra thông minh, Red cảnh báo Chaz. Và đừng có đả thương ai hết, lão cảnh báo Tool, chưa phải lúc dùng vũ lực. Một khi đã biết thằng khốn nạn kia muốn gì rồi, mình mới bàn cách xử nó.
Kế hoạch của tụi nó là đến Flamingo từ sớm để tìm chỗ cho Tool núp lùm. Nhưng chuyến đi bị trễ vì Tool muốn dừng lại một chút khi xe chuẩn bị qua trạm thu phí. Chaz cũng chẳng buồn hỏi thằng quỷ đi đâu. Nó cứ ngồi trong xe, tập móc khẩu.38 từ lưng quần ra cho thành thục. Còn Tool thì mặc chiếc áo bác sĩ to như cái lều và đi vào trong Ấp Thiên Đường.
Maureen đang ngồi trên giường xem TV. Bà đã chải lại tóc và còn dặm ít phấn trên gò má.
“Ối. Xem ai tới nè,” bà nói. “Lấy cái ghế lại đây. Larry King đang phỏng vấn Julie Andrews. Con bé sao mà xinh thế không biết.”
“Con mang ít đồ ăn tối,” Tool đặt một đĩa thức ăn được đậy kín lên trên khay. “Cũng hơi nguội rồi. Ở đây họ có lò vi ba không hả bà?”
“Bày vẽ chi vậy. Cám ơn con, Earl,” Maureen nâng cái đĩa lên và nói. “Chà. Thơm quá đi. Món gì vậy?”
“À, thịt gà. Thịt gà đầm lầy. Người ta gọi vậy á.”
“Bác sĩ bảo tránh ăn mấy món chiên, nhưng thiệt lòng ta không thấy hại gì mấy. Trước sau gì cũng chết mà heng?” Bà lấy một miếng thịt cá sấu chiên rồi cho vào miệng.
“Ngon ha?” Tool nói.
Maureen vừa gật đầu vừa nhai hào hứng. Nhai, nhai, nhai.
“Đồ ăn ở đây gớm lắm con,” bà thì thầm. “Giờ có miếng thịt gà tươi quả là sang chảnh.”
“Bà thích là con vui lắm. Giờ con phải đi.”
“Sớm vậy? Ở lại chút đi…”
“Con có việc làm ăn rất quan trọng.”
“Vào giờ này ư? Làm ăn gì vậy, ta hỏi được không?”
“Làm vệ sĩ.”
Ánh mắt xanh của Maureen sáng lên: “Thú vị lắm, Earl. Con bảo vệ ai thế? Chức sắc, dân ngoại giao, hay ngôi sao showbiz?”
“Dạ hỏng phải ai trong số đó hết.”
“Ồ,” giọng bà hơi thất vọng.
“Con đang bảo vệ cho một ông đốc-tờ,” Tool nói, muốn công việc mình ngầu hơn một chút.
“Đốc-tờ à, chà, vậy vị này này chắc hơi bị bự heng.”
“Chỉ là ông này không làm việc với người. Ổng kiểu nhà nghiên cứu á.”
Maureen: “Vậy vị này phải là yếu nhân, mới cần vệ sĩ tư chứ.”
“Thôi, đừng để con nói nữa.”
“Ổng có ở đây không? Ta muốn gặp ổng.”
Tool nói: “Ông không phải dạng lịch lãm gì đâu. Ích kỷ vô đối, lũ mọi đen nhặt cà chua cho con còn biết điều hơn…”
Nắm tay xương xẩu của Maureen tộng thẳng vào chỗ trũng nơi xương ức thằng Tool. Nó gập người xuống và thở dốc như máy cày hư lốp.
“Earl! Sao con lại dám!” bà nói. “Đừng bao giờ dùng thứ ngôn ngữ thù hận ấy khi ở gần ta.”
Nó cố vịn vào thành giường, ráng ngồi thẳng dậy.
“Hãy nghĩ về mẹ con,” Maureen lại nói. “Bà sẽ nghĩ sao nếu như nghe con mình nói những lời vừa rồi?”
“Bả… bả… bả dạy con mấy chữ đó chứ ai,” nó vừa nói vừa thở. “Cả bả và ông già con luôn.”
“Vậy thì họ cũng thật đáng hổ thẹn. Nè,” bà đưa cho nó cốc giấy dùng một lần. “Uống đi, sẽ thấy đỡ hơn đó.”
“Chết tiệt,” Tool nói, cố nuốt một ngụm nước. Cái bà già điên này vừa giộng nó một cú quá mạng. Cả đời này nó không giộng người ta thì thôi, chứ có ai giộng nó mà được yên thân đâu. Trước đây chỉ cần đứa nào nhìn đểu là đã bị nó đánh cho liệt giường.
Nhìn Maureen kìa, yếu ớt và mỏng manh như một chiếc lá khô, nó phất tay một cái là chiếc lá về trời liền. Ấy vậy mà lạ lùng làm sao, nó không hề muốn làm thế. Không phải nó đang kiềm chế cơn thịnh nộ, nó thực lòng không muốn làm hại người phụ nữ này, dù bả vừa tộng nó một cú đau muốn chết. Nó cũng không tức giận nốt, quái đản thiệt chứ. Cái nó đang thực sự cảm thấy lúc này đây - dù nó chẳng biết vì sao lại thế - chính là sự hối hận.
Và nó nghe mình vừa cất giọng xin lỗi.
Maureen rướn tới và kéo tay áo của nó: “Ta cũng xin lỗi, Earl, xin lỗi vì đã đánh con. Bình thường ta không thế đâu. Thuốc men của con dạo này thế nào rồi?”
“Dạ ổn, bà ơi. Mấy miếng bà cho con sáng nay có khi dùng được tới cuối tuần.”
“Con biết không, chồng ta từng là cảnh sát Chicago.”
“Cái này bà kể con rồi.”
“Có lần ổng dùng từ mọi đen. Không phải nói với ta mà ta vô tình nghe thấy thôi,” Maureen kể. “Ổng đang nói chuyện điện thoại với lính hay ai đó. Ông bảo: cái thằng mọi đen đã cướp một cửa hàng tạp hóa Hàn Quốc và bọn tôi đuổi nó tới hồ Michigan. Đợi ổng gác máy, ta mới thụi vào vai ổng một cái, mà ổng cũng to con lắm nhe, và nói: Patrick, nếu tôi còn nghe ông dùng cái từ đáng ghét ấy một lần nữa, tôi sẽ dẫn lũ trẻ trở lại Indianapolis để sống với dì Sharon. Và con biết sao không?”
“Ổng không dám nói chữ đó nữa ạ?”
Bà mỉm cười: “Đúng vậy, Earl. Con có tin Chúa tạo ra mỗi chúng ta theo hình ảnh của chính Người không?”
Tool nói: “Dạ, con cũng không chắc.” Nó khoanh tay trước bụng để đề phòng một cú đấm tiếp theo.
“Nói thật với con là cũng có những ngày ta hoài nghi điều đó,” Maureen nói. “Ở đây có một con y tá, Earl. Cứ như người ta đã thuê nó từ địa ngục lên vậy. Nhưng có một việc mà ta luôn tin tưởng, con muốn nghe không? Nghe xong thì ta để con đi.”
“Dạ được mà,” Tool nói.
“Ta luôn tin không bao giờ là quá muộn để thay đổi. Ta đã tám mươi mốt rồi, nhưng ta vẫn nghĩ mình có thể là một người tốt hơn vào ngày mai. Ta sẽ mãi tin vào điều đó, cho đến khi… không còn có ngày mai nữa thì thôi,” bà nói. “À, còn một điều nữa. Con đã hứa với ta là sẽ đi phẫu thuật.”
“Dạ, con nhớ mà.”
“Lấy cái viên đạn ra khỏi cái chỗ ấy.”
“Tại dạo này con hơi bận thôi.”
“Chàng thanh niên ơi, nghe ta nói đây. Đời ngắn kinh khủng, sao phải chịu khổ như vậy hả con?”
“Dạ, con biết rồi.”
“Thôi con đi đi kẻo trễ,” bà nói. “Và nhớ, cẩn thận nhen.”
“Bà đừng lo.”
“Dù có làm cái gì cũng vậy,” Maureen liếc nó. “Con đi đi, Earl.”
Bà đưa bàn tay mỏng như tờ giấy chỉ về cánh cửa, rồi tiếp tục xem TV.
Thằng Tool không nói một tiếng nào mãi cho đến khi đến thành phố Florida. Chaz Perrone cũng chỉ mong có vậy. Trong lúc lái xe, nó không hề nghĩ đến cuộc gặp với kẻ tống tiền mà chỉ mường tượng xem cuộc đời sẽ sung sướng cỡ nào nếu có 13 triệu đô rơi vào đầu, nếu Joey quả thực để lại di chúc cho nó. Nhưng nếu thế thật thì trớ trêu quá. Bởi vì nếu Joey biết vụ nó khai khống dữ liệu Everglades, còn lâu con nhỏ mới chịu nhả ra một xu. Giấy thừa kế được viết mới có vài tuần trước, rõ ràng là con vợ không hề biết cái thỏa thuận đáng khinh giữa Chaz và Red.
Cũng có nghĩa là nó đã xuống tay giết lầm vợ mất rồi.
Chaz suy nghĩ muốn nhũn não. Trừ phi có thêm lý lẽ nào thuyết phục hơn, nó vẫn muốn bám vào giả thuyết cũ: Karl Rolvaag đã làm giả giấy tờ để hù nó.
“Đói quá mợi,” Tool lầm bầm và cua xe vào bãi đậu ở cửa hàng Subway Miami.
“Mua cho tao Coke với khoai tây chiên với,” Chaz nói.
“Tự mua đi mày.”
Chaz bèn giấu khẩu.38 dưới ghế rồi theo Tool vào trong nhà hàng. Chaz đã van xin đổi một thằng vệ sĩ mới rồi đó chứ, nhưng Red Hammernut thẳng thừng từ chối. Lão nói nó là cạ cứng của ổng.
Ừ, cứng đầu nữa, Chaz nghĩ. Hai đứa bây giờ đang ngồi ở bàn ăn, Tool đang xực một miếng bánh mì kẹp gà tây to như quả bóng bầu dục.
“Mày giấu súng đâu rồi?” Thằng Tool hả họng hỏi, miếng rau diếp muốn bay ra ngoài.
Chaz chỉ tay về hướng chiếc xe bên ngoài cửa sổ.
“Nào giờ bắn ai chưa?” Tool hỏi.
“Chưa từng.”
“Vậy có bắn bất kỳ thứ gì chưa?”
“Có bắn chim.”
Hồi còn nhỏ, Chaz quả từng xách một khẩu súng trường BB bắn bọn vẹt và chích chòe vì chúng hót ỏm, làm nó không ngủ được.
Tool nói: “Tốt nhất mày đừng có bắn bậy bạ nếu chưa tập. Mẹ nó, tao bị thằng chó kia bắn ẩu và giờ sống không bằng chết.”
“Không cần phải lo.”
Ngay lối vào công viên quốc gia Everglades, người gác cổng thắc mắc sao hai đứa không mang theo vật dụng câu cá hay cắm trại. Ông cũng chỉ tay vào bảng thông báo cấm mang súng ống vào trong khu vực công viên.
“Bọn tôi đến đây để gặp bạn mà,” Chaz nói. “Gia đình Thornburgs, lái chiếc Airstream mới toanh, biển số xe đăng ký ở Michigan, đi cùng con chó săn giống Ái Nhĩ Lan, hình như tên Mickey. Con chó thường hay ngồi hàng ghế đầu. Chú thấy nhà đó đến chưa nhỉ?”
“Không rõ nữa. Tôi mới đổi ca thôi mà.”
“Ờ. Vậy để tôi tìm họ,” Chaz nói, vẫy tay thân thiện.
Đi thêm một chặp nữa, Tool mới mở miệng: “Mày bịa đâu ra tài thế.”
“Hay đúng không?”
“Airstream là chiếc gì?”
“Nhà xe lưu động, kiểu như mấy chiếc Winnebago, nhưng không rườm rà bằng. Thằng gác cổng tin sái cổ nhể?”
“Vụ chó má là mày cũng thuận mồm bịa ra đúng không?”
“Đúng,” Chaz không biết thằng Tool hỏi vậy là vì hâm mộ hay khinh miệt.
“Tao chưa thấy ai nói xạo nghề như vậy.”
“Nè, thỉnh thoảng mày phải dùng cái đầu để nghĩ chớ,” Chaz nói. “Cái thằng bảo vệ đó nó quan tâm chó gì chuyện người ta đi câu cá hay trong xe có thứ gì. Nhưng tao đâu thể nói vậy thẳng vô mặt nó, nên tao bịa ra một câu chuyện để mình đi cho rồi.”
Tool gật đầu, hai tay ôm vô lăng, nói: “Nói dối ngọt thiệt.”
Trời lúc này nhiều mây nên chẳng thấy sao trăng chi cả. Đèn pha vạch bóng đêm trước mặt thành hình rẻ quạt. Ban đầu Chaz tưởng đang đi dưới cơn mưa rào, nhưng lắng nghe kỹ hơn thì hóa ra lại là tiếng côn trùng đập vào cần gạt nước. Bỗng đâu một con thỏ rừng xuất hiện ngay giữa lối đi. Tool cẩn trọng lách xe tránh con vật. Chaz ra lệnh cho nó dừng lại.
“Mày muốn đi tè hả?” Tool ngưng ga, đạp thắng cho xe dừng bên vệ đường.
“Trở đầu đi,” Chaz nói.
“Chi vậy?”
“Nhanh lên!”
Tool trở đầu xe êm ru, hướng về phía lối cũ cho đến khi con thỏ xuất hiện trở lại. Con vật đứng yên không động đậy. Chaz mò tay xuống ghế lấy khẩu súng. Tool chớp mắt.
Chaz nói: “Mày bảo tao phải tập dùng súng đúng không?”
“Không phải với một con thỏ.”
“Chỉ là một loài gặm nhấm ngoại cỡ,” Chaz trả lời. Quả là một cái tát vào ngành sinh vật. Đồng nghiệp mà biết Chaz xếp thỏ vào nhóm gặm nhấm chắc lăn đùng ra xỉu. Nhưng Tool thì có biết gì đâu. “Chỉ là một con chuột với cặp tai to,” Chaz còn nói thêm, nhẹ nhàng mở cửa xe.
“Nếu mày bắn nó, mày sẽ phải ăn nó trong bữa sáng.”
“Chơi luôn.”
“Đốc-tờ à, tao đéo giỡn đâu. Mẹ tao vẫn thường bảo: giết con gì, chén con ấy. Đừng hạ sát một con vật nếu mày không có ý định thịt nó.”
Chaz không biết có phải vì phê thuốc không mà thằng Tool cứ lải nhải thế. Nhưng tại sao nó phải quan tâm đến một con thỏ? Nó trườn lên mui xe, đưa súng ngắm vào con vật đang bất động trong ánh đèn. Khi khẩu.38 nhả đạn, con thỏ nhảy bắn lên không trung, xoay một vòng rồi tiếp đất. Đôi mắt của nó trừng trừng, mũi vẫn còn run rẩy.
“Mẹ nó, hụt rồi,” Chaz lầm bầm, rồi nổ thêm phát nữa. Lần này con vật đáng thương nằm bẹp xuống vỉa hè, dùng hai tai to che thân mình như thể đang trốn trong bụi cây.
“Thế đủ rồi, Rambo,” Tool nói.
“Phải thêm phát nữa,” Chaz nghĩ: mày bắn cá sấu thì được.
“Tao nói đủ rồi,” giọng Tool đã chuyển sang gay gắt.
“Chưa đâu,” Chaz nhắm một mắt, nhắm con thỏ lần nữa.
“Tao nói thôi.”
Tool đạp ga chỉ một tích tắc trước khi Chaz bấm cò. Nó thấy mình bay lên trên không, kịp thấy bóng con thỏ chạy mất trong bụi cỏ. Nó rớt cái rầm xuống đám sỏi bên dưới rồi lăn hai vòng, nằm im bất động trong vài giây, nhìn trân trối bọn côn trùng bay quanh ánh đèn pha vẫn đang nổ máy. Rồi nó nghe tiếng lạo xạo chân người và cái bóng đen khổng lồ của thằng Tool trùm lên người nó.
“Đỡ tao dậy,” Chaz nói, giọng tuyệt không chút hối hận.
“Mày là thằng lang băm chết tiệt.”
Tool nhặt khẩu.38 lên và đi ngược lại chiếc Grand Marquis.
“Mày bị cái đéo gì thế hả,” Chaz gào lên sau lưng nó. “Muốn giết tao hả?”
Nó đi khập khiễng và cố giũ hết đống đá sỏi ra khỏi quần áo. Khi đã vào xe, Tool chĩa một ngón tay vào ngực nó và nói: “Nếu tao cố giết mày, trai đẹp à, thì bây giờ mày đang được trò chuyện với Thánh Peter rồi.”
Chaz chờ xe đi thêm mười dặm mới dám mở miệng hỏi về khẩu súng.
Tool nói: “Tối nay mày dùng súng vậy là quá đủ.”
“Lỡ lát nữa tao cần đến nó thì sao? Lỡ thằng chó tống tiền chơi cứng thì sao?”
Tool hẳn phải nghĩ câu đó mắc cười lắm. Nó trả lời: “Nhóc, mày cần gì súng, khi đã có tao.”