← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 19

Stranahan đã an tọa giữa biển khi chiếc Grand Marquis trờ tới bến du thuyền. Tên người rừng chậm chạp bước xuống xe, còn Chaz Perrone thì gần như nhảy bắn khỏi ghế phụ, hai tay vỗ liên hoàn vào mặt và cổ. Hai người rảo lên rảo xuống con dốc, lựa một nhà thuyền còn trống và mở cửa. Thằng người rừng nhảy tọt vào trong, còn Chaz quay trở lại bãi thuyền, vấp phải sợi dây thừng. Lát sau nó bắt đầu tản bộ trong bóng tối, vẫn không ngừng quơ tay loạn xạ để đuổi côn trùng. Tầm nửa đêm thì Stranahan cất tiếng gọi Chaz. Nghe tên mình, nó bất giác chuyển sang thế thủ, bắt chước từ mấy bộ phim của Thành Long.

Stranahan vẫy: “Đây nè, thiểu năng!”

Chaz ngần ngại bước tới, tay vẫn thủ thế như thể ta đây là kỳ tài võ học. Nó tỏ ra hết sức cảnh giác khi nhìn thấy kẻ tống tiền đang ngồi trên chiếc xuồng nhỏ.

“Lên đi,” Stranahan ra lệnh trong lúc trờ con xuồng vào bến tàu.

“Còn lâu.”

“Ủa thằng nào đòi gặp, Chazzie?”

“Tao đòi gặp, nhưng không phải ở đây,” Chaz nói. “Cũng không phải trên chiếc xuồng chết tiệt đó.”

Stranahan đặt mái chèo ngang đùi, im lặng để cho thằng Chaz bình tĩnh lại. Lúc sau anh mới nói: “Nếu mày muốn nghe đề nghị thì đặt cái đít lên đây.”

Chaz tần ngần nhìn về con dốc chỗ nhà thuyền.

Stranahan nói: “À. Còn vụ đó nữa. Chẳng phải tao đã bảo mày để thằng đệ ở nhà với Tiến sĩ Leakey sao?”

“Mày nói cái gì vậy?”

“Mày giả ngu hả? Chắc tao phải nâng giá lên gấp ba.”

Chaz nhón chân bước lên xuồng: “Tao ngồi đâu đây?”

“Ngồi con khỉ,” Stranahan nói. “Quỳ cho tao.”

Với những sải chèo dài, anh lái xuồng xuôi dòng kênh Buttonwood hướng về phía vịnh Whitewater.

“Cho tao mượn chai xịt côn trùng với,” Chaz căng thẳng chỉ vào chai xịt Cutter ở đáy xuồng. Stranahan cầm lấy ném cho nó.

“Mình đang đi đâu đây?” Chaz vừa xịt vừa hỏi.

“Nếu mày không loi nhoi làm lật úp cái thuyền, thì đâu có gì phải sợ.”

“Khỏi lo, tao không nhúc nhích luôn.” Chaz bỏ chai xịt xuống, rồi lấy hai tay bấu chặt vào thành xuồng.

“Kênh Rắn Nước. Chúng ta đang đi tới đó,” Stranahan nói. Đấy là một cái tên anh thuận miệng bịa ra. Nhưng rõ ràng nó đã tạo ra hiệu ứng mong muốn.

“Bà mẹ,” anh nghe giọng rên rỉ của Chaz Perrone.

“Chắc lũ rắn nước to nhất đầm lầy đều tụ cả về ấy nên mới có tên như vậy,” Stranahan tiếp tục bịa và tiếng rên từ phía đối diện càng thảm thiết. Gặp mặt rồi mới thấy, thằng chồng của Joey hệt như những gì anh mường tượng, yếu đuối và bị hù là nhũn như con chi chi.

“Mà nào chỉ rắn nước, cá sấu với cá mập cũng đủ cả, thưa ngài,” Stranahan nói, trong phút chốc đã chuyển sang nhại giọng Jerry Lewis. “Thế nên tôi mới khuyên ngài là đừng loi choi mà lật úp xuồng của chúng ta.”

Giờ thì Chaz sợ đến mức hết rên nổi. Khi chiếc xuồng đến được Whitewater, Stranahan ngưng chèo, ra lệnh cho Chaz quay lại. Thằng chồng của Joey sợ sệt làm theo. Bị Stranahan chiếu đèn pin vào mặt, nó nheo mắt lại và cố quay đi chỗ khác.

Stranahan nói: “Ơ, dỗi à? Mày tưởng tao đang trêu đùa hả?”

Hành hạ một kẻ hoàn toàn lép vế như vậy không mã thượng tí nào, nhưng Stranahan phải đấu tranh dữ lắm mới không lao tới và nện cho thằng này một trận nhừ tử. Cái ngày ấy rồi sẽ tới thôi, nhưng hiện tại thì anh tạm hài lòng khi nhìn thấy đám muỗi bu đen hai cái lỗ tai của Charles Perrone. Cái màn thay thuốc xịt muỗi bằng nước lã là sáng kiến của Joey đó chớ.

“Sao mày vô nhà tao được?” Chaz hỏi.

“Bí mật nhà nghề.”

“Cũng chính mày cắt mặt vợ tao ra khỏi bức ảnh và bỏ dưới gối?”

“Không phải, chắc là bà tiên ảnh đấy.”

“Rốt cục mày là thằng chó nào? Và mày muốn cái gì?” Chaz lấy tay đập vào hai bên đầu mình.

“Trước hết là muốn tiền.”

“Nghĩa là mày còn muốn những thứ khác?” Chaz rặn ra một tiếng cười chua chát.

“Tao muốn mày trả lời thêm vài câu hỏi đơn giản. Vậy thôi.”

“Vài câu hỏi gì mới được? Mày đang đe dọa tao vì một thứ mà tao không hề làm.”

“Vậy à? Nếu mày không làm thì không cần đưa tiền cho tao,” Stranahan nói. “Hãy để tòa án phát xét lời cáo buộc của tao, À, mày đã bao giờ nghe đến Tổ chức cải huấn Raiford ở Florida bao giờ chưa?”

Chaz chửi thề, tay vẫn không ngừng đập lên đầu mình.

“Đập hay đấy,” Stranahan tắt đèn pin. “Tao nghĩ cách duy nhất để chứng minh tao không nói xạo là kể lại chính xác những gì đã xảy ra trên Sun Duchess. Dỏng lỗ tai lên nghe nhé.”

“Mày nói đi,” Chaz nghiến răng.

“Đêm ấy cách đây một tuần rồi,” Stranahan nói. “Mày và vợ lên boong lúc gần 11 giờ đêm và đi về phía đuôi tàu. Lúc đấy chẳng có ai cả vì trời đang mưa. À, suýt quên: mày mặc một cái áo khoác xanh đậm và quần tây màu đen than, cổ thì mặc váy màu kem, xăng đan trắng và hình như trên tay có đeo một cái đồng hồ vàng.”

Joey có kể cho Stranahan nghe cả màu áo sơ mi cô mặc, nhưng anh đã quên mất. Kể xong, anh lại bật đèn pin chiếu vào mặt Chaz. Gương mặt ấy giờ đang run rẩy, sợ hãi.

“Mày muốn nghe thêm không?”

“Mày cứ kể tiếp nếu muốn,” Chaz càu nhàu.

“Hai người đứng ngay thanh chắn trên boong. Cổ còn đang nhìn vào mặt biển thì mày bất ngờ ra tay,” Stranahan nói. “Mày ma giáo móc túi và đánh rơi gì đó. Một đồng xu hoặc chìa khóa, nói chung là đủ để tạo ra một âm thanh sắc lạnh. Rồi mày giả vờ quỳ xuống nhặt nó lên, nhớ không?”

Từ bên kia của chiếc xuồng, chỉ có sự im lặng.

“Nhưng mày không nhặt gì cả, mày chỉ chụp lấy hai chân của vợ mày rồi hất xuống biển. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, cổ còn không kịp phản ứng gì. Mày vẫn đang nghe chứ hả?”

Khi Stranahan dùng đèn pin soi vẻ mặt của thằng chồng Joey lần nữa, anh nhìn thấy một cặp mắt đang mở to, nhưng vô hồn, trống rỗng. Stranahan từng thấy biểu hiện này trong mấy xưởng nhồi bông thú.

“Nhìn mày bết quá,” anh nói. “Mày đã tiêm vắc xin chống virus Nile chưa?”

Chaz ho dữ dội. “Có vắc xin đó à?”

Nếu là bất kỳ một người nào khác, có lẽ Stranahan đã cảm thấy xót thương.

“Tại sao mày lại làm vậy hả Chaz?”

“Tao đéo có làm.”

“À, ý mày là tao xạo? Chà!”

Chaz nói: “Cứ nói cho tao biết mày muốn bao nhiêu.”

“Nửa triệu đô.”

“Mày điên mẹ nó rồi!”

“Tiền mặt,” kẻ tống tiền nói. “Mệnh giá trăm đô thì tốt.”

Một cơn gió nhẹ thổi đến từ hướng đông nam, đẩy chiếc xuồng khẽ trôi về phía vịnh đen kịt. Dập dềnh trên mặt nước, Stranahan cảm thấy dễ chịu quá, nhưng thằng chồng của Joey Perrone rõ ràng đang cảm thấy ngược lại.

Nói hỏi: “Mày nghĩ tao đào đâu ra năm trăm ngàn đô?”

“Để tao bày cho,” Stranahan thầm nghĩ: mình chuẩn bị bắn một con cá đã nằm trong rọ. “Sao mày không thử hỏi bạn hiền Hammernut á!”

Không cần chiếu đèn pin, anh cũng biết được phản ứng của ngài Tiến sĩ Charles Perrone. Tiếng nôn mửa rên rỉ của nó ghê đến mức làm kích động một con cò đực đang lội nước cách đó phải 400 mét.

Mick và Chaz vừa lên xuồng được 20 phút là Joey quyết định thay đổi kế hoạch. Mặc quần vải cotton ống rộng, nhét tóc vào trong chiếc mũ Marlins, cô rời phòng trọ và đi thẳng xuống bãi thuyền. Khi đi ngang qua bãi giữ xe, cô nhìn thấy một chiếc sedan to màu đen, y hệt chiếc chiếc xe đã đậu trước nhà Chaz đêm hôm trước. Dựa lưng vào xe là một gã đàn ông cao lớn, mặc quần yếm sẫm màu bên ngoài một chiếc áo sơ mi đã sờn cũ. Tiến gần hơn một chút, Joey mới nhận ra đấy không phải áo sơ mi mà chỉ là thảm lông rậm rì của nó.

Nó đã trông thấy cô, bèn gọi: “Ê cu, lại đây biểu.”

Joey bước tới, đứng dưới một trong những cột đèn, hy vọng gã không nghĩ mình là một mối đe dọa.

Gã ấy lại nói: “Mày điếc hay gì? Tao bảo tới đây.”

“Anh là người vệ sĩ, phải không?” Joey hỏi.

Gã không trả lời mà đã động thủ. Một cú đập thật mạnh vào lưng khiến cô sụm xuống. Gã xoắn cổ áo, lôi cô khỏi mặt đường và trấn vào ca-pô chiếc sedan.

“Ủa mày không phải là cu,” nó nói. “Mày là… con gái.”

Joey cố kéo chiếc áo bị xốc lên tận ngực xuống cho ngay ngắn, thấy máu đã chảy trong miệng mình.

“Nè, đừng có hoảng. Tôi đi cùng với người tống tiền.”

“Thiệt hả?” Nó hỏi lại tò mò.

“Ảnh là bạn trai của tôi.”

Nó ra chiều suy nghĩ. Joey cũng để im.

Thế rồi thằng cô hồn túm lấy ót của cô và nói: “Tui có thể giết cô ngay lúc này rồi ném xác cho lũ cá sấu ăn. Tới sáng mai là cô đã tan xác, đến xương cũng khỏi còn.”

Thằng quỷ xiết mạnh quá, Joey sợ mình sẽ ngất đi. Thằng này dư sức dùng ngón tay xiết cổ cô tới chết.

“Nhưng mà giết tôi để… để làm gì?” Cô nói.

Sau một giây lát suy nghĩ, thằng cô hồn buông tay ra: “Ừa heng, cái này là chuyện của thằng bồ cô mà.”

Joey lấy tay xoa cổ: “Không phải tôi muốn dạy đời, nhưng nếu bồ tui có chuyện gì, cảnh sát sẽ biết hết tất cả những gì mà thân chủ của ông muốn giấu.”

“Thân chủ?”

“Thì cái người mà ông bảo vệ, Charles Perrone chứ ai,” Joey nói. “Tôi biết tên ông được không?”

“Họ gọi tui là Tool.”

“Tôi là Anastasia.” Ngay từ khi còn là một cô bé, Joey đã thích mình có cái tên này. Nghe nó nữ tính và thanh lịch hơn nhiều so với cái tên Joey.

Gã đàn ông tên Tool nói: “Bồ của cô muốn cái gì vậy?”

Joey bảo mình không biết: “Tôi chỉ đứng ngoài này canh chừng. Ảnh tự lo việc của ảnh.”

Thằng Tool quay nửa người lại và nhìn về phía bên tàu: “Con kênh này sẽ dẫn tới đâu?”

“Sao tôi biết được. Mà có cái gì dính trên lưng ông phải không?”

“Không có gì.”

Joey bước lên, đặt hai bàn tay lên cánh tay gã. Chưa bao giờ cô thấy ai rậm lông đến vậy.

“Quay lưng lại,” cô nói. “Để tôi xem nào, ông Tool.”

Xoay lưng gã về phía có ánh sáng, cô nhìn thấy những dấu cạo thô bạo chạy dọc từ vai xuống. Nhiều miếng dán được đính vào cơ thể không theo một hình thù gì.

“Chúng là miếng dán thuốc,” Tool giải thích.

“Để làm gì?”

“Giảm đau.”

“Ôi. Ông bị bệnh à?” Joey hỏi.

“Tui bị đạn bắn vô chỗ hiểm lắm.”

Một chiếc xe đang chạy vào bãi, đấy là một chiếc bán tải với đèn hiệu màu xanh của cảnh sát trên mui.

“Xe tuần tra của khu này thôi,” Joey thì thầm.

Hai người nhìn chiếc xe lăn bánh chậm rãi ngang qua khu vực bến thuyền. Khi chiếc xe đã đi rồi, Tool nói: “Chiếc xuồng nhỏ đâu mất biệt rồi? Nãy giờ cũng lâu quá còn gì.”

“Ừa, hai chàng trai ấy có nhiều chuyện cần bàn mà.”

Tool vỗ nhẹ lên mấy cái túi trước của cái quần yếm. “Chết mẹ,” nó nói. “Điện thoại của tui. Chờ tí, tui đi về liền.”

Nó nhảy xuống bến cảng và biến mất bên trong một cái nhà thuyền tối. Khi trở lại thì trên tay đã có điện thoại và miệng thì chửi thề ỏm.

“Ở dưới này không có sóng,” nó than phiền.

“Ông gọi ai vậy?” Joey hỏi.

“Gọi ai hỏi chi?”

“Ai thuê ông làm việc này vậy? Chaz Perrone là không phải rồi đó.”

Tool xách áo của cô lên, dí sát mặt cô vào mặt mình: “Bớt hỏi lại, nghe chưa?”

Hơi thở của nó nồng nặc mùi hành tây, trộn với cái mùi mồ hôi chua loét.

“Tui thấy không ổn lắm,” Tool nói.

“Có thể do tác dụng của thuốc đó. Để tôi lấy cho ông một lon Coke nhen.”

“Cô im giùm là được.”

“OK, im thì im.” Joey nói.

Tool ngồi trên miếng chắn bùn của chiếc xe, giờ đang xệ xuống dưới sức nặng của nó. Mười phút đồng hồ trôi qua trong im lặng, nó thì điên cuồng bấm điện thoại trong khi Joey dựa vào một cây cọc, lãng đãng ngắm nhìn một đàn cá mồi điện bơi qua bơi lại trong bóng tối. Cô nghĩ về chiếc xuồng nhỏ đang neo lại đâu đó ngoài kia, tự hỏi không biết Mick có bám sát kế hoạch không, hay anh sẽ để cơn giận bùng phát và cho thằng chồng của mình một trận.

“Đụ mẹ. Tao thua,” cuối cùng Tool cũng phá tan sự im lặng, nhét cái điện thoại vào túi.

“Giờ tôi nói được chưa?” Joey hỏi tinh nghịch.

“Hát hay nhảy múa gì cũng được.”

“Ông đã cưới vợ bao giờ chưa?”

“Có. Bình thường mà,” Tool nói. “Được sáu năm. À không, bảy.”

“Rồi sao?”

“Nó về nhà ở Valdosta đi đám ma rồi không quay lại nữa. Nghe bảo đã đi theo thằng nhà đòn.”

Joey nói: “Ông có biết ông Perrone đã xô vợ mình xuống biển không?”

“Tui cũng nghi phải có chuyện gì kiểu thế.”

“Ông có dám làm điều đó với người khác không?”

“Còn tùy thuộc người khác là ai nữa,” Tool nói. “Tui bụp cũng nhiều người, nhưng không bao giờ tấn công phụ nữ, trừ khi người ta bụp tui trước. Có thể con vợ của nó ra tay trước, nên nó buộc phải tự vệ.”

“Ổng có bao giờ nói về vợ mình không?”

“Không đời nào. Khi tui hỏi, nó chỉ bảo nhỏ vợ đẹp và thông minh này nọ thôi. Chứ nó không bao giờ kể chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết nhỏ đó đã chết. Mà thực ra đó cũng không phải việc của tui.”

“Ổng có nói tại sao ổng làm vậy không?”

“Ủa nãy giờ cô có thèm nghe không vậy,” Tool nhảy ra khỏi chiếc xe, như thể chuẩn bị bóp cổ cô lần nữa. Joey bất giác lùi lại một bước. Xinh đẹp và thông minh. Hóa ra đây là điều Chaz nói về mình sau khi đã xuống tay.

“Tôi tự hỏi không biết ổng có còn yêu vợ không,” cô nói thầm.

Tool bật cười: “Cô nói gì? Yêu á?”

“Phải. Tôi cứ thắc mắc chuyện đó hoài,” Joey tin là Tool là nói sự thật, chuyện nó gần như chẳng biết gì.

“Theo những gì quan sát,” nó nói, “cái thằng này nó chỉ yêu duy nhất bản thân nó. Nó không phải là kiểu người biết khóc thương gì đâu.”

Thương thì không chứ khóc thì có, Joey nghĩ, Mick Stranahan có lẽ đang hù Chaz ra bã.

Cô nói: “Ông tin là ổng đã giết vợ, đúng không?”

“Cũng không phải chuyện của tui luôn.”

“Kinh nghiệm từng trải như ông, chỉ cần nhìn vào mắt đối phương là biết họ có xạo hay không. Ông Perrone làm sao qua mắt ông được.”

Tool là kẻ gần như miễn nhiễm trước sự tán dương của nữ giới. Joey phải thừa nhận thằng cô hồn này là của hiếm trên đời, nên cô bèn thử một cách khác.

“Ông làm vệ sĩ tư được bao lâu rồi?”

“Đây là lần đầu.”

“Hèn chi ông nhấp nhỏm quá,” Joey nói. “Đừng có lo. Chaz sẽ trở về bình an vô sự, miễn là ổng đừng làm gì ngu ngốc.”

“Nó không ngu ai ngu,” Tool nói. “Tui đang cố suy nghĩ coi thằng bồ cô tại sao lại dính vào vụ này? Sao nó lại tống tiền thằng đốc-tờ?”

“Ảnh chỉ đơn giản là ở đúng nơi vào đúng thời điểm. Vậy thôi.”

“Nó cũng chính là thằng đã lao vào nhà đêm qua đúng không? Nếu đúng thì tui với nó có ân oán phải xử. Trung niên, da rám nắng, ngó bộ vó cái thằng trên xuồng thì giống đó, nhưng chưa thể khẳng định. Trời tối quá, mà cửa sổ của nhà thuyền thì mờ căm vì muối.”

“Phải, là ảnh đó,” Joey khai luôn, vì rõ ràng Tool cũng sẽ biết khi Mick trở lại với Chaz.

“Nó đủ tuổi làm ba cô mà, bồ bịch gì ghê vậy?”

“Nè, đâu đến mức đó,” cô phản ứng liền.

“Nhưng mà nó khỏe như trâu. Tui phải công nhận nó dữ. Đánh đau bỏ mẹ,” Tool bất giác lấy tay xoa cổ họng.

“Ở tuổi ảnh mà vậy là ngon thật,” Joey tán thành. “À, vợ ông tên gì?”

“Jean. Jeannie Suzanne là tên mọi người vẫn gọi.”

“Ông có nhớ cổ không?” Joey hỏi.

“Hết rồi. Cái gì mà thời gian chữa lành mọi thứ đó.”

“Vậy ông nghĩ ông Perrone có nhớ vợ không?”

Tool nói: “Cô nghĩ nó nhớ không? Nó lột hết chanh ảnh của vợ nó, trong nhà không còn một tấm.”

“Nhưng mà ổng nói với ông là cổ đẹp mà.”

“Thì nó nói vậy chứ ai biết, lỡ con nhỏ y hệt như cá tra thì sao,” Tool rụt vai. “Mà đã nói rồi, không phải chuyện của tui.”

Joey nói: “Giờ tui phải đi đây. Cám ơn vì đã nói chuyện nha.”

Tool nhìn thất vọng: “Sao hỏng ở lại chơi chờ tụi nó về?”

Cô lắc đầu: “Không được. Tôi có nhiệm vụ phải làm.”

“Tui cũng vậy chứ bộ,” Tool nói, giọng hờn mát thấy rõ.

Rõ ràng đây là đêm tồi tệ nhất trong đời Charles Perrone.

“Xong chưa?” kẻ tống tiền hỏi.

Chaz chùi miệng, phun nước miếng cho trôi bớt mùi tanh của thức ăn. Nó chịu chết, không đoán nổi vì sao kẻ đối diện lại biết về Red Hammernut. Đây thật sự là thảm họa thứ hai từ lúc nó trèo lên chiếc xuồng. Thảm họa thứ nhất là kẻ tống tiền đã thật sự nhìn thấy cuộc mưu sát Joey.

“Mày ngạc nhiên vì tao đã điều tra quá rốt ráo chứ gì,” kẻ tống tiền nói. “Tao còn biết về Ricca nữa.”

Lại còn biết về Ricca nữa, Chaz thảm não nghĩ. Đúng là thập phần ác mộng.

Nó đập đầu liên tục, như muốn xua tan tiếng vo ve tứ bề. Ôi cái thanh âm khó chịu ấy như đã đi xuyên qua tâm nhĩ, đến thẳng não bộ. Mà nào chỉ có tiếng vo ve nhức óc, trong đêm còn vang vọng tiếng đập nước hung hãn, tiếng bọn chim chóc gào rú.

Mình đã vào địa ngục thật rồi, Chaz tự nhủ.

“Bạn hiền Hammernut cũng khá, có nhiều trang trại phía nam hồ lớn,” kẻ tống tiền tiếp tục tra tấn. “Tao đồ rằng mày bịa đám số liệu để nước thải từ nông trại này trở thành sạch sẽ hơn. Những con số ấy sẽ tiết kiệm cho lão cả một gia tài. Vậy lão trả mày bao nhiêu cho việc ấy, ngoài việc tặng mày một con Hummer mới cáu?”

Chaz quay lưng, cố né ánh đèn pin chĩa vào mặt. “Mày không biết mình đang nói gì đâu,” nó nhấn mạnh, giọng đã khàn đi.

“Không, tao biết chứ, biết rõ nữa là. Và mày cũng thế.”

Chaz không thể nhìn tạng mặt kẻ tống tiền, ngoại trừ hàm răng trắng đang nở một nụ cười.

“Và thêm một cảnh báo cho mày nữa đây, nhóc con. Karl Rolvaag không liên quan gì đến vụ này. Tao chưa từng gặp ổng trong đời, mà tốt nhất là mày nên cầu nguyện cho tao đừng gặp.”

Chaz cố gắng nén một cơn nôn khan khác. Nó buông thõng đầu, chờ cho cơn co thắt qua đi.

“Còn vụ di chúc giả mạo thì sao?” Chaz lầm bầm với cái đầu gối.

“Di chúc gì?”

“Chúa ơi.”

“Nè, mày mà ói lên xuồng là tao cho mày bơi về đó.”

Chaz nói: “Từ từ, sắp hết rồi, chờ tao chút.”

Giữa sóng nước mênh mông đen ngòm, nó nào biết bơi về hướng nào. Bầu trời trên đầu không một chút mây và những vì sao đang lấp lánh kia cũng không cho nó một manh mối nào. Bởi vì Tiến sĩ Charles Perrone dốt về thiên văn học y như mặt đất học.

“Di chúc của ai,” kẻ tống tiền gặng hỏi. “Của vợ mày à?”

“Quên đi.”

Hóa ra di chúc là thật, Chaz nghĩ, Rolvaag đã không bịa. Mười ba triệu đô la với tên mình ở phần thừa kế. Mình sẽ hốt trọn, miễn là không bị tử hình.

“Cứ coi như tao sẽ gom góp đủ tiền cho mày đi,” Chaz nói.

“Rồi, coi như thế,” kẻ tống tiền cười to. “Bỏ tiền vào va li nhé. Giờ đến phần hỏi đáp.”

“Trời ơi, bỏ qua được không?” Chaz nói.

“Tao chỉ hỏi đúng hai câu. Một, tại sao mày cưới cổ?”

Xuất sắc, Chaz nghĩ. Giờ là show của Montel Williams.

“Bởi vì tao thật sự thích cổ,” nó sốt ruột trả lời. “Cổ rất vui tính, ưa nhìn và sắc sảo nữa. Tao nghĩ cũng đã đến lúc ổn định.”

Bất thần kẻ tống tiền lấy mái chèo phang luôn vào đầu thằng Chaz. Trong bóng tối, nó vẫn mờ mờ thấy đường chém từ trên cao xuống. Ăn đòn đau, Chaz rên rỉ và nhích lên phía trước một chút. Chiếc xuồng tròng trành nhưng chưa lật.

“Mày đâu có cần vợ,” kẻ tống tiền nói. “Mày chỉ cần một con ghệ để ôm ấp, Chazzie. Một con nhỏ nổi bật để đám bạn của mày xuýt xoa, mày coi vợ không hơn gì một chiếc Rolex mới mua. Mày không sẵn sàng ổn định, mày chỉ muốn trang sức cho cuộc đời mày.”

Chaz từ tít nhổm người dậy từ đáy xuồng, tiếp tục trở lại tư thế quỳ gối. Nó sờ tay lên đầu, giờ đã u một cục. Trong khi đó kẻ tống tiền đang quơ mái chèo cho xuồng đi tiếp, như thể không có chuyện gì xảy ra. Nhìn kỹ thì người này rám nắng và lực lưỡng, rõ ràng đứng tuổi hơn hẳn Chaz. Thành thử nó rất ngạc nhiên vì kẻ ấy vừa có một phản ứng khá trẻ trâu.

“Đã vậy tình cờ sao con vợ ấy còn giàu nữa, đúng không?” Kẻ tống tiền nói.

“Tao chưa bao giờ mở miệng xin cổ một đồng,” Chaz phản ứng.

“Đấy là lý do dẫn đến câu hỏi thứ hai: tại sao mày ném cổ xuống biển?”

Chaz nuốt nước bọt, phát ra âm thanh như một con ễnh ương hấp hối. Nó ngàn lần không muốn thừa nhận tội ác.

“Không nói thì mày sẽ phải ngủ lại đây đó,” kẻ tống tiền dọa. “Tất nhiên là ngủ một mình.”

“Tao mà có chuyện gì thì mày khỏi lấy được đồng nào.”

Tiếng cười của kẻ tống tiền làm Chaz giật mình. “Mày chưa hiểu sao con trai, tao làm việc này đâu phải chỉ vì tiền bạc, mà vì mày làm tao phát bực.”

“Nhưng mày đâu có biết cổ!”

“Ờ, vậy mà thấy như thân quen mới kỳ,” anh vừa nói vừa nhẹ nhàng kéo mái chèo khỏi mặt nước và dộng luôn vào mặt Chaz một cái. Không đủ mạnh để hất văng nó xuống thuyền, nhưng đủ làm lỗ mũi ăn trầu.

“Bà mẹ nó,” Chaz rống lên, một dòng chất lỏng nóng ấm chảy xuống mấy ngón tay.

Kẻ tống tiền lại nói: “Mày thấy đó, tao xử lý vụ này cứ như đây là chuyện của tao. Nên mày khôn hồn khai thiệt đi, rồi tao chở mày về bến.”

“Tao không nói được.”

“Chazzie, tao biết tỏng chuyện gì đã xảy ra. Giờ tao chỉ hỏi sao mày làm thế thôi.”

Gã này có lý, Chaz nghĩ. Gã đã biết tất cả mọi chuyện và mình thì không muốn ăn thêm một cái mái chèo nào nữa.

“Lỡ mày đeo máy ghi âm thì sao?” Chaz đang bóp chặt lỗ mũi để máu không chảy ra. Giọng nó nghe như bọn sóc chuột trong phim hoạt hình.

Kẻ tống tiền lại chĩa đèn pin vào mặt nó.

“Mày đúng là thằng vô lại,” anh nói, kéo chiếc chiếc áo thun ra khỏi đầu, rồi lại chĩa đèn pin vào cánh tay và vào bộ ngực. Muỗi lập tức bu vào ngực anh đen kịt.

“Thấy chưa? Không có dây nhợ máy móc gì nhé,” anh nói với Chaz. “Vừa lòng mày chưa?”

“Cũng được.”

“Vậy trả lời đi.”

“Vì tao tưởng Joey đã phát hiện ra mọi chuyện,” Chaz nghe giọng mình nói. “Tao nghĩ cổ biết vụ tao bịa thông số.”

“Chỉ có vậy mà mày xô người ta xuống biển? Ngay giữa dòng Gulf Stream?”

“Mày không hiểu gì cả,” Chaz nói. “Nếu cổ mà khai ra liên hệ giữa tao và ông Hammernut… mày chẳng hiểu hết những mắc mứu trong chuyện này đâu. Thật sự là tao không còn cách nào khác. Giá mà cổ…”

“Cổ sao, Chaz?”

Giá mà cổ cho tao lý do để không xô, Chaz nghĩ. Kiểu như cho mình biết về cái di chúc.

“Không có gì,” nó nói.

Kẻ tống tiền bắt đầu tăng nhịp chèo. Chaz ngạc nhiên khi thấy chiếc xuồng có thể lướt nhanh đến vậy. Vốn ghét mấy trò vận động thân thể, nó chưa từng thấy gì hay ho ở một chiếc xuồng. Một con mô tô nước Mercury 200 ngựa mới gọi là phương tiện lý tưởng chớ.

“Cái mũi mày sao rồi?” Kẻ tống tiền hỏi.

“Đau chứ sao,” mũi Chaz giờ đã sưng to như một quả ớt chuông.

Ít lâu sau hai người đã đến con kênh dài dẫn đường vào vịnh. Nó thấy nhẹ nhõm như được nhấc tảng đá ra khỏi ngực. Kẻ tống tiền giữ đúng lời hứa, đưa nó về lại Flamingo. Nhưng đột nhiên kẻ tống tiền dừng tay chèo, ngả người ra sau lưng. Nó có thể thấy mồ hôi lấp lánh trên người đối phương và nghe tiếng côn trùng vo ve quanh mặt và ngực.

“Cần thuốc xịt không?” Chaz hỏi.

“Không, cảm ơn,” anh cười thầm và đưa cây chèo về phía Chaz. “Tới mày đó, sát nhân.”

“Hả?”

“Ừa, tao chèo đuối rồi.”

Chaz cầm lấy tay chèo, săm soi như thể nó là một dụng cụ tinh vi phức tạp.

“Đừng nói với tao là mày chưa từng chèo xuồng,” kẻ tống tiền nói.

“Tất nhiên là có chèo qua rồi.”

Nó cố vặn óc nhớ lại lần cuối chèo thuyền, chính là ở trường đại học, trên một cái hồ tởm lợm ở Bắc Carolina. Nó cùng với một sinh viên khác đang hỗ trợ một vị giáo sư theo dõi sự phân hủy của phân chuột xạ trong trầm tích dưới đáy hồ. Hôm đó xong việc, hai lòng bàn tay nó phồng rộp phát gớm. Một tháng sau vẫn chưa cầm lại được cây gậy golf.

“Nhanh lên Chazzie, sóng biển kéo mình quay trở lại Whitewater giờ.”

“Xin lỗi, nhưng chắc tao không chèo nổi. Đầu tao như muốn bể đây.”

“Mày sẽ chèo được thôi.”

“Nhưng Chúa ơi, tao còn đang chảy máu nè.”

“Coi phim Giải cứu chưa? Nhớ chuyện gì xảy ra với thằng mập trong phim đó không?”

Nghe đến đó, Chaz bắt đầu chèo.