← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 20

Cả đời mình, Karl Rolvaag chưa từng bị mắng là “thanh tra bẩn thỉu”, nên giờ anh đang thức trắng đêm để suy nghĩ về những lời lẽ ấy. Anh trăn trở nhiều hơn là bực bội, bởi vì làm gì có chuyện một tên lưu manh chính hiệu như Charles Perrone làm anh suy sụp. Nó đã cáo buộc anh là một tên tống tiền, đấy quả là một bước ngoặt lớn trong cuộc điều tra. Thậm chí, manh mối này cũng quan trọng không kém mẫu móng tay tìm thấy trên kiện cần sa sũng nước.

Rolvaag đứng dưới dòng nước lạnh của vòi sen phải gần hai mươi phút, nhẩm đi nhẩm lại đoạn hội thoại bất thường với chồng Joey Perrone. Rõ ràng gã đã bị dồn vào đường cùng, nhưng bởi ai mới được chứ? Và kẻ ấy đã dùng thông tin gì để làm vũ khí tấn công?

Perrone đã buột miệng ra cụm từ “nhân chứng tưởng tượng”, như vậy có khả năng là vụ này có một nhân chứng thực. Nếu thế, tên mê tiền này phải máu lạnh không kém gì Perrone. Bởi vì nó đã có mặt tại hiện trường và đứng nhìn một người phụ nữ bị hạ sát mà không hề có hành động ngăn cản. Nó cũng chẳng buồn nghĩ đến việc trình báo cảnh sát mà quay sang trực tiếp tống tiền hung thủ.

Dựa vào tỷ lệ tội phạm ngày một leo thang ở miền Nam Florida, việc tình cờ có một kẻ độc ác nhìn thấy hành vi của Perrone hoàn toàn có thể xảy ra. Nhưng Rolvaag đang nghĩ đến một khả năng khác: kẻ tống tiền thực ra không có mặt trên chiếc du thuyền ấy mà chỉ thu nhặt thông tin về vụ mất tích của Joey Perrone trên các tờ báo. Nhưng dù là khả năng nào đi nữa, viên thanh tra cũng cảm thấy dễ chịu khi Perrone đang bị đẩy vào tình trạng quẫn trí, đến độ nghĩ một nhân viên hành pháp chính là kẻ chủ mưu. Những tên tội phạm khi bấn loạn thường hành xử bất cẩn và Rolvaag thật sự hy vọng tên giết vợ máu lạnh kia sẽ tiếp tục đi theo con đường tự diệt.

Khó nhằn nhất là mối liên hệ giữa Perrone và Samuel Johnson Hammernut. Làm sao có thể tin được câu chuyện quá sức hời hợt của Perrone về chiếc Hummer trị giá sáu chục ngàn đô, mà nó bảo là quà của vợ, với sự giúp đỡ vô tư của Hammernut. Rolvaag tin là chiếc Hummer - ai biết còn thứ gì khác? - chính là quà lại quả cho Chaz. Theo quan sát của Rolvaag, Red Hammernut rõ ràng không phải típ Mạnh Thường Quân, có thể hào phóng giúp người mà không đòi lại quyền lợi gì.

Một nhà sinh vật học lười biếng và không có trình độ như Perrone có thể giúp gì cho lão chủ trang trại?

Viên thanh tra có một linh tính.

Bàn đến vụ di chúc và thừa kế của bà Perrone, tình tiết này đã kích động cả một người vốn thờ ơ như sếp Gallo. Nếu di chúc là giả mạo, thì kẻ ngụy tạo rất có thể là tên tống tiền. Còn cách nào để khiến Perrone bấn loạn hơn là trực tiếp gửi đến cảnh sát động cơ giết người, những 13 triệu đô chứ đùa!

Tuy nhiên, lỡ di chúc là hàng thật thì sao…

Thanh tra tắt vòi, mặc nước trên người nhỏ tong tỏng và tiếp tục suy nghĩ. Đến giờ, chưa ai biết di chúc ấy là thật hay giả. Một chuyên gia đọc chữ viết tay khẳng định chữ ký trông có vẻ chính chủ, nhưng một người khác thì lại bảo là hàng nhái loại một. Nhân viên chịu trách nhiệm quản lý tài sản của Joey Perrone tất nhiên có tài liệu mang chữ ký gốc, nhưng họ chỉ chịu trao ra nếu có giấy chứng tử.

Nhưng ý Rolvaag đã quyết, dù tài liệu được gửi nặc danh đến tay mình là thật hay giả, thì anh cũng sẽ làm mọi cách để Perrone không thể chạm đến một xu từ tài sản của người vợ quá cố. Cách tốt nhất là cho nó nhìn cả phần đời còn lại qua chấn song. Nhiệm vụ này khiến anh hào hứng đến mức tạm hoãn việc thu xếp đồ đạc để chuyển đi Minnesota.

Thanh tra lau người, tròng chiếc quần jean vào. Trên đường vô nhà bếp, anh nhìn thấy một mảnh giấy nữa được đẩy vào dưới ngạch cửa, có lẽ là của bà già Shulman hoặc một trong những người chung chiến tuyến. Anh đã định ùn thảm chận khe cửa, nhưng nghĩ mình kiểu gì cũng sớm dọn đi, anh đành mặc kệ.

Rolvaag nhặt tờ giấy lên. Đấy là một tờ rơi, in một bức ảnh màu của con chó già yếu ớt, mắt chảy xệ.

TÌM CHÓ LẠC. Tên Pinchot, chó đực giống Phốc sóc, mười một tuổi (Đã thiến).

Hiện đang bị: Đục thủy tinh thể, viêm túi thừa, gút.

Nếu tìm thấy, xin vui lòng không tìm cách tiếp cận hay bắt lại.

Xin liên hệ Bert hoặc Addie Miller tại Grove 9-L Sawgrass.

Tiền thưởng 250 đô la.

Rolvaag chợt thấy não nề. Dù ban quản lý chung cư đã bao lần cảnh báo nhà Miller đừng để con chó già xổng dây xích, anh vẫn cảm thấy mình phải chịu trách nhiệm cho số phận hẩm hiu của nó. Con Pinchot cà thọt, thong manh, vô dụng rõ ràng là con mồi quá thơm cho một con trăn đói. Rolvaag quyết định sẽ tận dụng phần còn lại của ngày thứ Bảy để truy tìm hai con thú cưng. Một trong hai con coi bộ sẽ di chuyển rất khó khăn, với cái bụng vừa y để nhét một con Phốc sóc. Gia đình Miller sẽ được anh chia buồn và đền bù xứng đáng.

Nhưng khoan, vẫn phải làm nốt một nhiệm vụ đã.

Viên thanh tra thò tay vào chỗ khóa kéo vali để hở, lục tìm tờ giấy ghi số phôn của Corbett Wheeler tại New Zealand. Anh đang để lại một tin nhắn dài qua hộp thư thoại thì anh trai của Joey bốc máy. Đầu dây bên kia bán cầu nói:

“Nói luôn dùm đi, tôi đang buồn ngủ gần chết.”

Rolvaag xin lỗi và hỏi ngay: “Em gái của ông có để lại di chúc không?”

“Có chứ, nhưng để tôi đoán nha. Một bộ di chúc mới trồi lên hả?”

“Có lẽ vậy. Và di chúc này để lại toàn bộ tài sản cho người chồng.”

Corbett Wheeler cười phá lên. “Tôi đã bảo anh nó là thằng vô lại mà, đúng không? Nó nghĩ là nó thoát khỏi chuyện này được sao?”

“Thưa ông Wheeler, vấn đề ở đây là tôi không nghĩ Charles Perrone ngụy tạo di chúc, trong trường hợp di chúc là giả.”

“Joey không đời nào để lại tiền cho thằng chịch lang đó, dù là tiền đi xe bus…”

Một loạt âm thanh báo nhiễu sóng chen vào đoạn bình luận cộc lốc của Corbett Wheeler.

“Tôi hy vọng ông có bản sao của di chúc gốc,” Rolvaag chen vào.

“Tất nhiên là tôi có. Nhưng quay trở lại với thằng Chaz, vì sao ông nghĩ nó không bịa ra di chúc mới?”

“Bởi vì chính di chúc ấy sẽ khiến ông ta trở thành nghi can số một trong vụ mất tích của em gái ông. Di chúc ấy là động cơ gây án và chúng tôi thì đang đi tìm động cơ ấy.” Thực ra chỉ là một trong rất nhiều động cơ, nhưng thanh tra chưa muốn nói vội. “Và thành thật mà nói,” Rolvaag tiếp tục. “Tôi không nghĩ Chaz nó ngu đến thế, hoặc tham lam đến thế, vì ngụy tạo di chúc là quá sức mạo hiểm.”

Corbett Wheeler rú lên: “Tôi thì lại nghĩ nó thực lòng muốn ông nghĩ vậy. Nào thanh tra, động não xem, ai lại đi mạo hiểm đặt bẫy thằng chó ấy?”

“Đấy chính là điều mà tôi đang cố tìm hiểu đây,” Rolvaag không nói cho Corbett Wheeler trên tàu Sun Duchess đêm ấy có thể đã có một nhân chứng. Anh luôn thận trọng để không gieo hy vọng cho người thân nạn nhân.

“Tôi nghĩ sẽ có ích cho điều tra nếu được ngó qua chúc thư thật,” Rolvaag nói.

“Không vấn đề,” tín hiệu lại bị nhiễu, “… nó ở trong một ngăn tủ bảo mật tại Auckland.”

“Ông gửi FedEx một bản sao cho chúng tôi được không?”

“Nếu tận tay tôi mang sang cho ông thì sao?” Anh trai Joey nói.

Thanh tra cố không để lộ sự hồ hởi trong giọng nói. “Vậy càng tốt. Nhưng tôi cứ nghĩ là ông sẽ không bao giờ trở lại nước Mỹ.”

“Đúng, lẽ ra là thế, Karl. Nhưng tình thế đã thay đổi, phải không?”

Rolvaag nghe bên kia đầu dây tiếng bật nắp chai. Thanh tra tự dưng thèm một chai Foster ướp lạnh.

Corbett Wheeler nói: “Có vẻ như em tôi cần có người trông coi tài sản của mình. À, tiện thể cũng tiết lộ, con bé cũng chẳng để lại gì cho tôi cả, kẻo anh lại nghi ngờ động cơ của tôi.”

Thanh tra trấn an ngay là mình không có ý đó. “Thế ông định bao giờ khởi hành?” Anh hỏi.

“Ngày mốt. Vì thứ Năm tới là làm lễ rồi.”

Một lần nữa Rolvaag lại cảm thấy bất ngờ. “Lễ gì vậy ông?”

“Lễ tưởng niệm của Joey, tôi thu xếp mà,” Corbett Wheeler đáp với một tiếng ợ. “Ông biết có nhà thờ nào tốt tốt không Karl? Công giáo, Luther, Giám lý đều được cả, miễn là có chỗ cho ca đoàn.”

Red Hammernut ngồi nghe câu chuyện của Chaz Perrone, ngẫm nghĩ thấy cuộc đời mình ngập tràn may mắn mà cũng lắm nỗi gian truân. Điều hành một tổ hợp nông trại với quy mô lớn như vậy đâu phải chuyện đơn giản. Ngoài thì phải bức tử môi trường, trong thì phải bạc đãi người lao động. Rồi phải đổ mồ hôi, sôi nước mắt để không bị chính phủ liên bang sờ gáy, phải đóng thuế đều đặn và vung tiền vào những khoản cho vay không hẹn ngày lấy lại. Hàng trăm nghìn đô la đã được đổ vào những chiến dịch vận động tranh cử, hàng ngàn Mỹ kim đổ vào quà cáp, gái gú, du thuyền, những canh bạc thâu đêm và những cuộc thết đãi ám muội khác. Cuối cùng, là cả thanh xuân chỉ để nịnh bợ, chịu đựng đám chính trị gia đầu bò, vì tình bạn và lòng trung thành giữa chúng được mua bằng tiền.

Thấy chưa, đời đâu như là mơ. Red Hammernut vẫn nổi điên mỗi khi mấy tên dân chủ đánh đồng các chính sách nông nghiệp với phúc lợi tập đoàn. Nói vậy hóa ra Red ngồi mát ăn bát vàng sao. Bọn nó không biết Red cũng phải đầu tắt mặt tối mới giữ cho tiền vẫn chảy về mà không gặp rắc rối. Và bây giờ, mọi thứ có thể sẽ phải tan tành chỉ vì một người đàn ông.

“Trả tiền cho nó đi, tui năn nỉ đấy,” Chaz Perrone tóm gọn đầy quả quyết. “Tui biết con số ấy là rất lớn, nhưng mình còn làm gì được đâu?”

Hai người đang ngồi trong văn phòng của Red, nhìn ra một hồ nước tĩnh lặng tuy bị nhiễm hóa chất. Chaz và Tool đã lái thẳng từ Flamingo đến LaBelle, tới nơi lúc 4 giờ sáng, đứa nào đứa nấy gà gật như lũ nghiện thuốc. Lỗ mũi thằng Chaz vẫn đang ăn trầu và mặt nó nát bét vì vết côn trùng cắn. Red Hammernut cứ nhìn trân trân vào gương mặt nó, cứ như là ảnh chụp minh họa người trúng độc trong mấy quyển sách y khoa.

“Nó đã nắm thóp bọn mình rồi,” Chaz nói về kẻ tống tiền. “Thiệt tình tui thấy mình không có chọn lựa nào khác.”

Red Hammernut bảo trên đời luôn có nhiều hơn một lựa chọn cho bất kỳ vấn đề nào. “Nhưng mày phải để tao hiểu thấu đáo vấn đề đã. Mày kể nhanh như cái máy ấy. Thế tên cảnh sát thì sao? Cái tên mà ban đầu chú mày nghĩ là đột nhập nhà và nói chuyện trên phôn như Moses ấy?”

“Tui nhầm thôi. Không phải nó,” Chaz đáp liền. “Nó không liên quan gì đến chuyện này.”

“Nghĩa là rốt cục cũng có một tin mém tốt, đúng không?”

“Dạ. Trừ việc nó phát hiện ra việc ông đã mua cho tui con Hummer.”

“Ừa, má nó,” Red Hammernut nói.

“Nên tui bảo với nó rằng ông với Joey là chỗ bạn bè. Hồi sinh nhật tui, ông dùng quan hệ giúp cổ mua con Hummer với giá tốt. Và cổ sẽ trả lại ông sau.”

“Mày chỉ nghĩ được có vậy sao, Chúa lòng lành ơi,” Red Hammernut quay sang nhìn Tool, đang đực mặt ra. “Mày ổn không?”

“Hơi mệt mỏi.”

“Nằm xuống nghỉ đi.”

“Đúng dồi . Ý hay á sếp.”

Tool nói rồi đá cái ghế ngồi ra xa, cuộn mình như con gấu khổng lồ trên tấm thảm phía trước bàn làm việc. Red Hammernut lắc đầu ngao ngán.

Chaz nói: “Vậy nếu như gã thanh tra hỏi ông về chiếc Hummer…”

“Chú mày đừng lo. Tao sẽ hót y chang bài chú mày vừa kể,” Red Hammernut nói. “Giờ nói về thằng tống tiền. Nó muốn nửa triệu đô và tự dưng mày muốn anh phải ói ra.”

“Red, tui làm sao có số tiền nhiều vậy.”

“Câu hỏi đặt ra: nếu mày không trả thì nó làm cái gì? Tình huống xấu nhất là gì? Nó méc cảnh sát là mày đã xô Joey tội nghiệp xuống biển hả?”

Chaz nói giọng trách: “Ủa vậy chưa đủ kinh khủng hả?”

“Muốn làm việc ấy, nó phải chứng minh mình ở trên tàu.”

“Nó có mà, có chắc luôn.”

“Rồi tiếp theo nó phải ra tòa làm chứng tố cáo mày,” Red Hammernut đang suy nghĩ về việc truyền thông sẽ bâu vào lời cáo buộc này như ruồi bâu mật. Nhìn thằng Chaz là biết dạng yếu mềm công tử bột rồi. Mang thêm cái mác tình nghi giết vợ thì dám suy sụp luôn. Nếu nó thực sự giết vợ, cảnh sát tra hỏi một hồi là nó khai sạch. Và đó sẽ là dấu chấm hết thảm thiết cho tập đoàn nông trại Hammernut, đặc biệt là cá nhân Red.

“Thằng chó đẻ nó biết hết,” Chaz nói.

Red Hammernut nghiến răng: “Rồi, mày nói rồi.”

“Biết về chiếc Hummer, biết tui bịa thông số nước thải - đừng hỏi tui sao nó biết, tui chỉ biết là nó biết hết.”

“Xui vãi,” Red Hammernut nói.

Xui thật ấy chứ. Y tưởng mua con xe ấy là của Red. Bởi vì lão đã quá mệt mỏi với những lời than vãn mè nheo của Chaz. Theo suy đoán của Red, tên tống tiền đã thuê một người sục sạo đống giấy tờ của Chaz. Tìm một hồi sẽ thấy cái hóa đơn mua con Hummer thôi. Khi tên Red hiện ra, đâu có cần làm thám tử thiên tài mới kết nối được nông trại với nhà sinh vật học chuyên đi thử nước thải.

“Chuyện gay go thật, tao công nhận,” Red Hammernut nói với Chaz. “Nhưng nửa triệu không phải lá me lá mít.”

“Joey nó để lại gia tài cho tui, Red à. Giải ngân được tui trả ông liền.”

Red Hammernut nhẩm tính mấy năm qua đã chuyển cho Chaz hai mấy, ba mấy ngàn đô. Tất cả đều đổ vào sân golf và gái gú.

“Bình tĩnh nào, chú bé. Cứ động não thêm đã.”

Lão mở ngăn kéo cuối cùng của bàn làm việc, lấy ra một chai Jack Daniel’s và đổ đầy ba chiếc cốc. Tool nốc sạch ly của mình trong tư thế nằm ngửa.

“Thằng ấy nó cho thời hạn bao lâu?” Red Hammernut hỏi.

“Sáng thứ Hai nó sẽ gọi lại,” Chaz nói.

“Và nó không chỉ có một mình, đúng không? Mày bảo nó có con bồ.”

Từ sàn nhà, rốt cục Tool cũng mở miệng: “Con bồ tên Anna hay gì đó. Nó cũng không biết gì nhiều.”

“Tốt,” Red Hammernut nói, dù không tin tưởng mấy vào nhận xét của Tool. “Con nhỏ không bị mày hù hết hồn đó chứ?”

Tool lầm bẩm: “Hình như nó không sợ mấy.”

“Mày không thấy lạ sao?”

“Sếp à, tui đã không còn muốn tìm hiểu phụ nữ từ lâu rồi.”

“Amen,” Chaz Perrone chen ngang.

“Thôi được. Giờ cứ giả dụ như con nhỏ biết hết những thứ thằng tống tiền biết,” Red Hammernut nói, “từ đó mình sẽ tính tiếp. Đứa nào muốn làm ly nữa?”

Tool đưa ly lên. “Chừng nào tui mới được về, Red?”

“Khi tất cả đống lộn xộn này được xử xong. Sẽ không lâu đâu, tao hứa.”

“Tui nhớ cái sân của tui, tràn ngập những cây thánh giá màu trắng thiệt đẹp.”

“Tụi thánh giá chờ mày được, con trai,” Red Hammernut nói. “Còn hiện tại mày đang làm một công việc đẳng cấp thế giới.”

Chaz Perrone tằng hắng một cái. “Thành thực mà nói nha anh Red, cũng chưa đẳng cấp lắm đâu. Không có ý xúc phạm, nhưng anh xem thế nào cải tổ lại đi.”

Red Hammernut hy vọng Chaz biết điều không rủa thằng Tool ngay trước mặt thằng Tool, ai ngờ lão đã lầm.

“Thí dụ đêm qua đi nha,” Chaz bắt đầu nhấn mạnh. “Tui đã phải đi một mình với thằng tống tiền tâm thần, giữa Everglades chết tiệt. Trên một cái xuồng. ”

“Và mày vẫn sống nhăn nè, đúng không,” Tool nói.

Red Hammernut không nhìn thấy gì phía bên kia bàn, nhưng nghe thì giống như Tool vừa nói vừa gãi sồn sột.

“Đúng, còn sống. Không phải là nhờ mày nhe,” Chaz độp lại, rồi quay sang Red: “Thằng chó điên kia nó lấy mái chèo phang thẳng lên đầu tôi. Và coi nó làm gì với cái mũi tôi nè!”

Red Hammernut cố tỏ ra cảm thông. “Thằng ấy nó ác thiệt.”

Chaz kêu ca: “Ủa tui tưởng có vệ sĩ là để nó bảo vệ tui khỏi những chuyện này chứ.”

Tool ngẩng đầu lên, ra chiều cự tuyệt: “Cái xuồng ấy đâu có đủ chỗ cho ba người mày.”

“Vậy chứ đêm hôm trước trong nhà tao thì sao?” Chaz chất vấn. “Mày để cho một thằng quất xụi lơ.”

“Ủa giờ lôi chuyện đó ra nói nữa hả?” Tool nói.

“Thôi, chuyện cũ bỏ qua,” Red Hammernut đồng ý.

“Thằng ấy bét nhất phải năm chục,” Chaz nói. “Vậy mà nó đánh mày suýt chết!”

Giọng Tool đanh lại: “Nào, mày đừng có dựng chuyện nữa, nhóc con.”

Red Hammernut đã hết kiên nhẫn. “Im miệng tụi bây hết đi. Chỗ này đéo phải nhà trẻ.”

Chaz cựa quậy. Red nhấp thêm một ngụm rượu. Tool quay lại giấc ngủ bị gián đoạn và bắt đầu ngáy.

Sau một vài phút bứt rứt, Chaz chịu hết nổi: “Giờ tính sao Red, có trả tiền cho thằng kia không?”

“Tao thấy mày cũng gan cùng mình đấy, nếu không thì cả đám đâu có rơi vào tình huống này.”

Chaz nhìn đầy tổn thương: “Tại sao? Tui đã làm gì?”

Red thầm nghĩ: Đấy là một câu hỏi trị giá nửa triệu đô.

“Chuyện này thực sự nghiêm trọng,” Chaz nói. “Dù cho gã này là ai đi nữa, nó cũng có thể khiến cả đám xuống bùn.”

Chuyện đó thì đâu có gì phải bàn cãi nữa. “Ra ngoài chờ đi, con trai. Tao cần nói vài lời với ông O’Toole đây.”

“Ý hay đó,” Chaz tự tin bước ra cửa. “Có lẽ nó sẽ nghe theo ông.”

Red Hammernut bước vòng sang bên kia chiếc bàn làm việc, lấy chiếc giày da đà điểu khều vào mạn sườn Tool. Gã đàn ông to béo nhìn lên, mắt còn đang chớp mơ màng.

“Red, làm ơn đừng bảo tui quay lại cái chỗ Boca Raton trời đánh ấy.”

“Nếu tao tăng giá lên gấp đôi, thành một ngàn đô một ngày thì sao.”

Tool ngồi dậy. “Thằng đốc-tờ đã giết vợ nó.”

“Ừa, có lẽ mày đúng,” Red Hammernut nói.

“Nó có gái bên ngoài nữa, tui nói với ông chưa? Góa vợ chưa được một tuần mà nó đã chịch lang rồi.”

“Nếu nó là Đức Giáo hoàng La Mã,” Red nói. “thì tao đâu có nhờ mày giúp.”

Tool vẫn còn ngứa, nó gỡ dây áo để đút tay vào sâu hơn. “Sếp à, tui không hợp đi bảo vệ ai hết.”

“Từ giờ, nhiệm vụ của mày không còn là bảo vệ nữa.”

Samuel Johnson Hammernut nháy mắt, đập cái phong bì dày cộp tiền mặt lên bàn. Mặt Tool sáng lên thấy rõ.

“Cho tui ly nữa coi,” nó nói.

Red đẩy cái chai về phía nó.