← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 21

Đang phơi mình tắm nắng trên bờ biển thì Joey nhìn thấy một chiếc máy bay ngang qua bầu trời. Cô mỉm cười nhớ về ba mẹ, mường tượng cảnh con gấu phê thuốc ngồi ở ghế phụ khi chiếc trực thăng rớt xuống dòng Gulf Stream. Ba Hank và mẹ Lana đã sống liệt oanh và chết cũng oanh liệt, mình không cách chi theo kịp. Đang cảm khái, cô cởi luôn phần trên của bộ bikini và ném lên vũng cạn. Mảnh bikini ấy đáp lên mũi con Doberman của Mick, làm nó tỉnh giấc cùng một cái khịt mũi.

Bỗng ngoài xa vọng lại tiếng hoan hô ầm ĩ, rồi đến tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Joey nhìn quanh và bất giác đỏ mặt khi thấy hai gã thanh niên đang trờ ngang qua đảo trên chiếc xuồng máy màu xanh đậm, cách bờ biển chưa tới 50 mét. Hai đứa chưa đầy ba chục tuổi, vận áo sơ mi rộng màu pastel, theo xì-tai đương thời trên mấy cuốn tạp chí thời trang cao cấp. Đầu Đất đã nhìn thấy chúng, lắc mạnh cho mảnh bikini rơi xuống và bắt đầu sủa ỏm. Hai thằng quỷ hú lên khi thấy Joey lấy tay che vú. Rồi cô nằm xuống, nhắm mắt lại, hy vọng chúng thấy hết vui mà bỏ đi. Cô đã bắt đầu tận hưởng niềm vui tách biệt trên đảo, chán ghét mấy vị khách không mời mà tới y hệt như Mick.

Đầu Đất sủa càng lúc càng hăng, tiếng sủa mang đầy sự thịnh nộ để răn đe bọn người khả ố nên biết điều. Nhưng nhìn thấy người phụ nữ bán khỏa thân, hai gã đàn ông trên chiếc xuồng máy màu xanh… biết điều hết nổi. Joey ngóng tai nghe tiếng xuồng máy càng lúc càng gần.

Mấy cái thằng ngu này, cô rủa thầm.

Joey ngán ngẩm: giữa vịnh Biscayne mà cũng không thoát khỏi mấy hành vi bản năng xấu xa của lũ đàn ông. Cơn gió biển thổi vô làm tiếng cười rúc rích và mấy lời bình phẩm dâm dục nghe rõ mồn một. Một đứa đang khen cặp giò quá bén, đứa còn lại khấp khởi hy vọng thấy một hình xăm. Joey thầm mong tiếng sủa điên loạn của Đầu Đất sẽ át đi những lời lẽ thấp hèn ấy. Nhưng ngẩng đầu nhìn lên, Joey thấy cái xuồng chỉ còn cách chỗ cô có mười tám, hai mươi mét.

“Nè cục cưng,” một đứa nói. “Cho tụi anh ngó lại cặp ti một tí.”

Nhìn nó, Joey tưởng tượng cảnh Chaz đứng trên xuồng cũng giở trò ve vãn người lạ y hệt. Rồi cô bình tĩnh đứng dậy, đi về phía nhà kho để lấy bộ đồ nghề câu cá của Mick. Anh từng dạy cô cách ném lưỡi câu, giờ là lúc tập luyện chứ còn gì nữa. Thấy cặp vú của Joey lộ ra trở lại, hai thằng quỷ thô lố mắt dòm, quên để ý Joey đang cột một con cá nhựa lên đầu dây. Đấy là bộ móc dạng khủng câu cá nước sâu đi kèm mấy bộ lưỡi câu ba tiêu chuyên dụng.

Đầu Đất chạy vòng quanh điên loạn khi Joey tiến ra bờ biển, hướng về cuối bến tàu, vũ khí trên tay. Cái đứa đứng ở mũi xuồng đang mút chuột khí thế, có lẽ để tán dương thân hình tuyệt vời của Joey, khi cô ngửa người ra sau vào thế quăng câu. Cặp mắt nó dán chặt vào ngực cô, nên đâu còn thấy một mồi câu sáng rực đang lao xuống giữa bầu trời chói chang. Hơi xa nên Joey không nhìn rõ cái móc câu đã ghim vào cái áo sơ mi hay cắm vào thịt trên cổ, nhưng cô cứ thế giật mạnh, làm những âm thanh thô tục kia rơi tòm xuống nước.

Khi Joey kéo “con mồi” được nửa đường vào bờ, Đầu Đất - theo bản năng - đã lao ra và xực luôn cái đùi của tên khiếm nhã. Đứa còn lại rống cổ cảnh báo, nhưng không hề có ý định sẽ xả thân cứu bạn. Nó cài số de cho con xuồng lùi ra xa.

Vụ câu cá máu me này vẫn nguyên hiện trạng khi Mick Stranahan trở về chỉ vài phút sau đó. Trên con Whaler lúc này đã có thêm Rose, cô bạn thân chung hội đọc sách với Joey. Đầu Đất tha cho cái đùi của tên đánh cá và bơi đầy khó khăn về phía chủ. Phải nhờ Rose phụ, Mick mới lôi con chó vụng về ướt sũng của mình lên được thuyền. Không thèm tháo cái móc ra khỏi người thằng lỏi, anh cắn đứt dây câu rồi ra hiệu cho thằng còn lại vào lôi đồng bọn về. Con cá giả to như quả dưa chuột vẫn còn đính trên áo nó như trâm cài. Trong lúc thằng này chật vật leo lên xuồng, Joey thấy chỗ đùi nó giờ đã có một cái lỗ rách bươm, chút kỷ niệm của Đầu Đất. Nó vừa trèo lên được thì con xuồng lập tức chạy hết tốc lực.

Vừa đặt chân đến đảo, Rose đã được đãi ngay một màn hành động hoang dã. Nhảy khỏi con Whaler, cô bay tới ôm chầm lấy Joey và xuýt xoa: “Em là xác chết sexy nhất mà chị từng gặp đấy!”

Joey phát hiện Rose đã nhuộm mái tóc chấm ngang vai của mình một màu vàng rực, hẳn chị em nhà Gabor cũng phải ghen tỵ. Rose đang mặc một cái áo thun, quần ôm màu đen và giày sneaker cổ cao màu trắng - hẳn là đang trên đường đến phòng tập thì bị Mick kéo về đây.

Mick chỉ tay về chiếc xuồng xanh đang lao về đất liền và chỉ còn thấp thoáng ngoài xa: “Mấy thằng quỷ đó quậy em hả?”

“Tụi nó có thử,” Joey nói. “Nhưng Đầu Đất và em đã kịp dạy chúng một bài học.”

Mick kéo cô lại gần, hôn một cái lên cổ rồi thì thầm: “Thôi mặc áo vô chứ cháy da anh xót.”

Trong lúc Rose và Joey tâm sự chị chị em em, Mick dọn bàn ăn trưa với món xúp nghêu, salad bưởi, bánh mì cá hồi và sangria. Trời mát mẻ nên họ cứ tà tà tận hưởng. Rose thỉnh thoảng ngắt câu chuyện giữa chừng để chửi thằng Chaz cho đã miệng.

“Thằng chó đẻ thiệt,” cô nói ít nhất là lần thứ năm rồi. “Chị đếch tin được là nó dám xô em xuống biển.”

Joey: “Em vẫn không hiểu sao mà mình chưa gãy cổ.”

“Và em vẫn chưa báo cảnh sát luôn?”

“Em đang tìm công lý theo cách của mình. Cách này mới giải đáp hết thắc mắc cho em.”

“À, nói về vụ thắc mắc thì…” Rose nói, thò tay lục lọi trong túi xách. “Chị nghĩ là em cần cái này. Chị tìm thấy nó trong thư viện.”

Cô mang ra tập hồ sơ đựng các mẩu báo. Stranahan cười toe khi đọc ngay hàng tít đầu tiên: NÔNG TRẠI ĐỊA PHƯƠNG LÀ SÁT THỦ MÔI TRƯỜNG.

“Ngạc nhiên chưa!” Joey nói.

Rose nhai ngấu nghiến một thanh cà rốt. “Rồi. Giờ nói chị nghe coi Samuel Hammernut là thằng cha nào và lão với chồng em dính líu sao?”

“Lão sử dụng nó,” Mick chen vào, “đến thời điểm này là vậy.”

Joey nói cho Rose nghe về vụ kiểm tra nước thải mà Chaz đang làm tại Everglades, kể về con Hummer mà gã tài phiệt mua cho Chaz. Rose ôm lấy Joey an ủi và nói: “Em đừng tự ái, nhưng ngay từ đầu chị đã biết nó là thằng điếm thúi. Vậy giờ mình làm gì đây?”

“Anh trai em sẽ bay đến Lauderdale thứ Hai tới.”

Rose tò mò hỏi lại: “À, cái người anh từ Úc mà chưa ai thấy mặt mũi đó hả?”

“New Zealand chứ không phải Úc,” Joey nói. “Chị và Corbett là hai người duy nhất biết em còn sống. À, nếu như không kể tới Mick.”

“À, anh Mick đây, ảnh vẫn nhất định không kể chị nghe tụi em gặp nhau thế nào?”

Joey nhìn Mick theo kiểu “thiệt luôn á hả” rồi nói với Rose: “Ảnh là ân nhân cứu mạng em. Ảnh đã kéo em ra khỏi đại dương.”

Rose với tay lấy cái bình sangria. “Lãng mạn chưa kìa. Ân nhân cứu mạng? Cứu em khỏi chết đuối à?”

“Cứu khỏi lũ cá mập nữa,” Mick chêm vào tỉnh bơ. “Và lũ bạch tuộc đột biến khổng lồ.”

Joey kéo tai anh. Cô cảm thấy mừng vì anh đã bớt giận sau cái đêm ở Flamingo. Bữa ấy Mick đã nổi điên khi biết cô tự ý rời khách sạn và còn nói chuyện với tên vệ sĩ của Chaz.

Rose nói: “Anh trai em qua đây chi? Để đập thằng Chaz Perrone một trận à?”

“Ảnh muốn lắm đó, nhưng không,” Joey nói. “Ảnh đến tổ chức lễ tưởng niệm cho em tại một nhà thờ nào đó ở Boca. Sẽ có tin cáo phó trên báo.”

Rose nhìn Stranahan rồi nhìn Joey. “Mấy người quá đáng lắm luôn á.”

“Có là gì đâu so với thằng Chaz,” Mick nói.

Rose bỏ ly rượu xuống và xoa tay háo hức. “Rồi, giờ mình giúp được gì đây?”

Joey nói: “Chị phải đến buổi lễ đó.”

“Tất nhiên.”

“Rồi tán thằng chồng em.”

Rose ngưng lại một nhịp. “Chị có cần phải chịch nó không?”

“Tốt nhất là không,” Joey nói.

Nói về kinh nghiệm dỗ ngọt chị em thì Charles Regis Perrone là bậc thầy. Lần này với Ricca, nó trổ toàn bộ tuyệt kỹ. Mười hai nhành hồng thân dài, chocolate Gopa và chai rượu Dom sành điệu, tất cả đều được chuyển đến căn hộ của Ricca vào chiều thứ Bảy. Vậy mà con nhỏ vẫn không chịu bốc máy. Sự lạnh lùng của Ricca làm Chaz tức điên nhưng cũng kích thích vô cùng. Lần đầu tiên Ricca trèo lên giữ vị thế kèo trên. Nhưng Chaz tự tin là chỉ cần con nhỏ chịu gặp, nó sẽ xoay chuyển tình thế tức thì với vẻ lịch thiệp lành nghề, lòng chân thành giả tạo và những màn mây mưa miễn chê. Sau khi bấm chuông căn hộ Ricca đến lần thứ ba, Chaz mở túi áo kiểm tra viên thần dược màu xanh. Mấy màn năn nỉ mà bất thành thì ta sẽ dùng đến tuyệt chiêu cuối.

“Cút đi,” Ricca nói, vẫn chưa chịu mở cửa.

“Em yêu à, làm ơn đi.”

“Con mẹ anh, Chaz.”

“Cục cưng, đừng có bất công với anh.”

Khi Chaz nghe tiếng then cửa bật mở, lòng nó nhẹ nhõm vô cùng. Ricca mở cửa và hơi hết hồn: “Anh bị cái chó gì vậy?”

“Muỗi chích anh đó.”

“Tai anh sưng như hai trái ổi ấy.”

“Cám ơn em đã quan tâm. Anh vô được không?”

“Anh có năm phút.”

Chaz bước vào trong. Nó ráng ôm một cái nhưng con nhỏ lảng nhanh cấp kỳ.

“Bông hồng anh tặng em đâu?” Chaz hỏi.

“Trong thùng rác,” Ricca đáp.

Chaz nhăn mặt, tiền không chứ giỡn à.

“Còn rượu sâm banh tui đổ vô toilet rồi,” con nhỏ nói thêm.

“Rồi. Vậy còn chocolate?”

“Cái đó thì tui giữ,” Ricca nói, “trừ mấy viên nougat. Anh còn bốn phút.”

Con nhỏ đang đứng ngay lối ra, tay vẫn còn để trên nắm cửa. Nó đang mặc một chiếc áo khoác nhăn nhúm, không trang điểm và coi bộ mệt mỏi.

“Chuyện gì đã xảy ra? Sao em tránh mặt anh,” Chaz hỏi.

“Bởi vì anh đã giết vợ.”

“Ai nói em thế?”

“Cái gã đã chứng kiến việc ấy.”

Chaz cảm thấy như máu không kịp lên não. Nó lui lại về phía cái ghế và ngồi phịch xuống.

Ricca nói: “Gã nói anh đã xô Joey xuống biển. Nói chính xác anh đã làm việc ấy thế nào luôn.”

“Và em tin nó,” giọng Chaz run run như Slim Whitman.

“Anh đã chụp lấy cổ chân của cổ rồi hất xuống biển,” con nhỏ nói. “Chúa ơi, tôi đã mất ngủ hai đêm rồi đó.”

“Thằng chó nó bịa ra việc ấy. Nó chỉ đọc thấy tin về Joey trên báo và…”

“Chaz, lần đầu của tôi luôn đó. Lần đầu hẹn hò với sát nhân giết vợ.”

“Coi kìa. Sao em lại đi tin lời người lạ, một thằng mạt hạng…”

“Anh còn nói với thanh tra tôi là ô sin của anh,” giọng Ricca chuyển sang giá lạnh. “Ô sin dọn nhà?”

Chaz tự rủa mình. Nó nhớ ngay đến cuộc nói chuyện với Rolvaag ở quầy điện thoại trong sảnh khách sạn Marriott. Lúc đó gã thanh tra đâu có mở sổ, nên nó ỉ i bịa đại. Thằng cớm này nhớ dai phải biết.

“Rolvaag mò tới chỗ em rồi à?”

Ricca gật đầu nặng nề. “Và ném cho tui một lô câu hỏi.”

Chaz thấy cổ họng đắng nghét. “Ricca à, em nghĩ anh nên nói sao với gã? Tôi đang gọi cho người yêu à? Để gã hốt anh luôn hay gì.”

“Rồi có giải quyết được gì không? Ổng vẫn làm mọi cách để truy ra cuộc gọi ấy.”

“Anh xin lỗi, anh thực lòng xin lỗi,” Chaz nói. “Em không biết thời gian qua anh cảm thấy tồi tệ thế nào đâu.”

Ricca vẫn ráo hoảnh. “Vậy chứ tui hỏi anh: tại sao ổng không tin anh?”

“Tên cớm ấy hả? Trời ơi,” Chaz cười khinh miệt. “Nó chỉ cố để nổi tiếng chứ sao, ép được một Tiến sĩ nhận tội mưu sát.”

Ricca quắc mắt nhìn nó như muốn nói: chớ có Tiến sĩ này Tiến sĩ nọ lần nữa.

“Mình đi kiếm gì ăn nha.”

“Tui không đói,” con nhỏ đáp, “và cũng đã hết giờ rồi.”

Chaz sững sờ nhìn con nhỏ mở cửa và đợi nó bước ra. “Đừng mà em,” nó nói. “Đừng bỏ anh dễ dàng vậy. Anh van xin em mà, Ricca.”

“Tụi mình xong rồi,” Ricca nói, không tin nổi là thằng Chaz đang quỵ lụy mình.

“Một ly thôi. Hãy cho anh cơ hội giải thích với em.”

“Không nha Chaz.”

“Một ly sương sương thôi. Em sẽ không hối hận đâu.”

“OK. Nhưng không uống trong nhà. Vì kiểu gì anh cũng lôi tui lên giường.”

Chaz cảm thấy nhẹ nhõm. “Em cứ chọn quán đi,” nó nói.

Ricca chọn một quán bar ở sát sàn chơi bowling, thế là khỏi có màn ngồi sát rạt thân mật. Thứ Bảy là ngày tổ chức giải, nên nó ồn đến độ đứng ngay trạm bắn tên lửa ở Baghdad nói chuyện nghe còn rõ hơn. Đợi Ricca đi toilet, nó lôi cái lọ đựng mấy viên màu xanh ra. Rút kinh nghiệm thương đau từ vụ con Medea, nó chỉ lấy một viên, nuốt khan và nhìn đồng hồ. Thuốc tiên sẽ có công hiệu trong khoảng một tiếng tới, hy vọng đến lúc đó nó đã xoa dịu được con tim Ricca.

Khi con nhỏ trở lại, Chaz véo nhẹ nơi cùi chỏ con nhỏ, nào ngờ Ricca né ra như sợ bị lây ghẻ. Chaz sửng sốt trước sự giận dỗi khó lay chuyển của Ricca. Ý thức của con nhỏ hôm nay cũng cao ngất ngưởng. Chaz nốc cạn ba ly martini mà Ricca mới chỉ uống nửa lon Miller Lite. Trong tiếng đổ rào rào của những con ki bowling, nó đã liên tục xin lỗi vì lỡ gọi con nhỏ là ô sin. Chaz tin đây mới là vấn đề mấu chốt, chứ đâu phải vụ giết vợ.

Vậy mà, Ricca vẫn tuyệt không dao động.

“Về thôi,” con nhỏ nói.

“Chưa mà. Anh đã nói xong đâu.”

Chaz xưa nay vẫn tự phụ mình là bậc thầy chém gió, nhưng mấy ly vodka rẻ tiền có vẻ đã làm ảnh hưởng đến tuyệt kỹ trời cho. Rồi nó buột miệng: “Rolvaag có nói em vụ di chúc của Joey không?”

“Không,” Ricca nói. “Chẳng phải anh nói cổ sẽ quyên hết tiền cho lũ động vật sao? Bò núi và gấu trúc gì đó.”

“Thì cổ nói với anh vậy. Nhưng hôm qua thằng cớm mang đến một di chúc mới và hỏi anh có biết gì không. Anh nhìn thấy chữ ký của Joey thật, được ký khoảng một tháng trước!”

“Thì mặc kệ anh chứ, Chaz.”

“Cục cưng à, cổ để lại tất cả cho anh.”

“Tại sao bả lại làm chuyện dại dột vậy?”

Chaz tiến lại gần và hạ giọng: “Mười ba triệu đô!”

“Tiền ấy tha hồ mà mua thuốc lá ở trong tù. Anh nên học hút là vừa.”

“Ha ha,” Chaz bên ngoài cười nụ, bên trong khóc thầm. Thật không thể ngờ là cái tin về gia tài lại không làm cho Ricca động lòng một chút nào. Chuyện gì đã xảy ra với con bồ phóng đãng, ham vui của nó thế này, con nhỏ sẵn sàng vì nó mà rị mọ tỉa lông mu rồi nhuộm xanh cho nó thành cỏ ba lá đâu rồi?

“Em không hiểu nó có ý nghĩa gì sao?” nó cố nhẫn nại. “Hãy nghĩ coi em có thể làm gì với 13 triệu đô, ta có thể đi đến mọi chỗ tuyệt vời, có thể mua mọi món đồ em thích.”

“Và để có đống tiền ấy, anh đã mưu sát vợ.”

“Sao em lại nỡ nói anh như thế?”

“Chở tui về,” Ricca nói, “về liền.”

Khi ra đến bãi đỗ xe, con nhỏ để ý cái tướng đi quái đản của Chaz và cất tiếng hỏi.

“Anh bị trật đầu gối thôi,” Chaz lầm bầm.

“Làm gì mà bị trật đầu gối, tuột xuống ghế quầy bar hay gì? Quay lại cho tui xem.”

“Không mà.”

“Chaz, quay lại mau.”

Đâu có cách nào thoái thác. Giữa tình huống ngặt nghèo này, Chaz vẫn hy vọng thằng nhỏ đang chào cờ khí thế trong quần có thể sẽ khiến Ricca lung lay. Nhưng không, con nhỏ vẫn ráo hoảnh, không chút hân hoan hay háo hức.

Nó chỉ nói: “Thiệt luôn đó hả?”

Chaz giở ngay bài tủ: “Anh đâu có muốn đâu, cục cưng. Hãy coi em đã làm gì với nó?”

“Wow. Có muốn tui giúp không?”

Chaz ừ trong tiếng rên háo hức. Nhưng sau khi ăn nguyên cái lên gối của Ricca, tiếng rên ấy chuyển sang tông đau đớn.

Con nhỏ nói: “Tui muốn về nhà. Anh có hiểu không hả?”

Chaz lái xe trong im lặng, nhưng tâm tư thì xáo động dữ dội. Ricca rõ ràng là một mối nguy, một quả bom nổ chậm. Tất nhiên Ricca chẳng dính líu trực tiếp gì tới vụ mất tích của Joey, nhưng ả là một mắt xích trọng yếu - một cô bồ xinh đẹp, đi kèm với cái gia tài kếch xù. Dựa vào phản ứng nãy giờ, con nhỏ chắc chắn sẽ ra tòa làm chứng theo nghĩa vụ công dân. Mồi cho vài câu là nó khai bằng sạch, từ vụ cặp bồ cho đến những nhận xét về đạo đức tồi tệ của ngài Tiến sĩ Charles Perrone. Nói chung con nhỏ mà vác mặt đến tòa thì quả là đại họa.

Chaz nói: “Nói thật lòng nào, em nghĩ anh xô Joey xuống biển thật à?”

“Đúng.”

“Em chọn tin một kẻ hoàn toàn xa lạ, một tên cặn bã tự nhiên ló mặt tới quán làm tóc và bịa ra một câu chuyện sặc mùi hư cấu.”

Ricca nói: “Tui biết rõ khi nào lũ đàn ông các anh nói sự thật. Cũng hiếm khi, nhưng cứ người nào nói thật là tui biết liền. Và nói thêm cho anh rõ, người đàn ông ấy không ra vẻ gì là cặn bã.”

“Em đùa ư, gã ấy là một tên súc vật khốn nạn! Nó suýt nữa dùng mái chèo đập anh bất tỉnh.”

“Tui tin vào nhận định của mình.”

“Em ngó cái mũi anh coi!” Chaz sửng sốt khi thấy con bồ đứng hẳn về phe gã tống tiền. Đột nhiên nó nhớ đến tiết lộ đáng lưu ý của thằng Tool: thằng tống tiền đi cùng một con bồ.

Ôi Chúa ơi, Chaz nghĩ. Thì ra là vậy. Thằng chó đẻ nó đã theo Ricca, cố bơm vào đầu con nhỏ những điều tồi tệ về mình. Con nhỏ không tin, trừ phi có chứng cớ xác thực. Và điểm đến tiếp theo chính là Flamingo.

Ricca rõ ràng là con nhỏ mà Tool đã thấy ở bến thuyền. Đúng, nó đồng lõa với thằng tống tiền!

“Em nói với gã đó nhiều chưa?” Chaz thận trọng thăm dò.

“Gã nào, cảnh sát hay tên tống tiền?”

“Tên tống tiền.”

“Không nói câu nào, Chaz. Tui chỉ ngồi nghe thôi.”

“Ờ, hẳn rồi.”

Ricca liếc nó: “Bà mẹ anh.”

“Rồi em hót gì với Rolvaag? Em nói gì với nó?”

“Tui nói tui không phải người ở của anh. Tui cần phải làm rõ sự nhầm lẫn nhỏ ấy.”

“À,” Chaz nói. “Vậy là nó đã biết về tụi mình.”

“Không nói thì ổng cũng điều tra ra thôi.”

“Cũng đúng.”

Ricca chợt giật mình: “Ê, bộ anh đi lạc đường hả?”

Tao còn đường nào nữa đâu, Chaz tự hỏi.

“Anh đi đâu vậy? Quay lại đi chứ,” Ricca yêu cầu.

Chaz mò dưới ghế ngồi tìm khẩu Colt.38, trước khi rời khỏi nhà nó đã cẩn thận nạp đạn đầy đủ. Nó chĩa cây súng vào Ricca và nói: “Tụi mình sẽ không về nhà.”

“Cái gì… anh định hiếp tui hả?”

“Bớt ảo tưởng sức mạnh đi.”

Nó tiếp tục đánh xe về hướng tây 20 phút sau đó, theo lối kênh đào Hillsboro hướng ra Loxahatchee - một khu bảo tồn động vật hoang dã nằm ở rìa phía đông Everglades. Ricca ngồi im lặng trong khi Chaz lấy tay trái chĩa khẩu súng lục vào ngực trái, chỗ trái tim con nhỏ. Nó ngạc nhiên vì sự bình tĩnh và thông suốt của mình. Vừa thoáng thấy Ricca ráng mở chốt cửa xe, Chaz chĩa ngay nòng con.38 lên thẳng thái dương, tay súng thẳng, chắc chắn. Trong ánh sáng phản chiếu của đồng hồ cây số, nó có thể thấy Ricca đang trừng mắt nhìn mình. Đến giờ, con nhỏ mới thật sự sợ hãi.

Chaz rẽ tắt vào một con đường bùn lầy dẫn đến một cánh cổng kim loại lớn đang khóa. Vừa huýt sáo, nó vừa chỉnh đèn chiếu từ cốt sang pha, đưa con Hummer xuống một kè dốc và thả xe chạy dọc con mương cạn cho đến khi vượt qua rào chắn. Rồi nó cho xe leo ngược lên dốc đến một con đê nhỏ hẹp, trước mặt chẳng có gì ngoài thiên nhiên đen ngòm và hoang vu.

“Chúa ơi,” Ricca thốt lên.

Chaz vẫn im lặng. Sự tập trung vào lúc này rất cần thiết. Sau khi giết Joey, nó chưa từng đánh mất sự tập trung, chưa từng rời xa kịch bản, không bao giờ chệch khỏi kế hoạch.

Ricca nói: “Anh mua súng hồi nào vậy? Tui tưởng anh ghét súng mà.”

Chaz lấy nòng súng mạ xanh ấn vào nút play trên đầu CD. Thế là con Hummer bỗng tràn ngập tiếng nhạc của George T. & the Delaware Destroyers. Tiếng guitar chát chúa át đi tiếng rên của con Ricca và nó thấy mình nhún nhảy theo bài hát, rõ ràng là phê hơn chơi thuốc.

Nó tiếp tục lái xe dọc con đê thêm mười lăm phút nữa rồi dừng lại và bảo Ricca bước ra ngoài. Con nhỏ đứng giữa ánh đèn xe, cố đuổi đám côn trùng đang kéo tới và cố không suy sụp. Chaz bỗng thấy bụng mình quặn lên một cái. Rõ ràng nó thích một màn ra tay êm thấm, như từng làm với Joey, nhưng Ricca đã không cho nó bất kỳ lựa chọn nào khác.

“Rõ ràng là mày đã giết vợ,” con nhỏ nói, giọng đanh lại.

“Ừa, anh e là vậy.”

“Chaz, sao mày có thể làm vậy với tao?”

“Cũng như anh làm với vợ thôi.” Nó ngồi lên mui chiếc Hummer, nhắm vào thân thể đang ở giữa ánh đèn pha. Lát nữa khi xong việc, Tool sẽ đến phi tang chiếc xe của Ricca và dọn sạch sẽ căn hộ. Mọi người sẽ nghĩ con nhỏ sợ quá nên đã té gấp.

“Mày không thể giết tao được, Chaz. Không được,” Ricca nói. “Joey đâu có nhìn vào mắt mày như tao đang làm. Bả không biết chuyện gì sẽ xảy ra.”

Chaz than thầm, cái màn rên rỉ này là chán nhất đây. Nó nói: “Anh không hiểu, nếu cưng lo cho vợ anh vậy, sao cưng lại ngủ với anh?”

Ricca bỗng co người lại.

“Sao nào,” Chaz lại hỏi.

“Vì tao là một con ngu.”

“Tiếp đi.”

“Và ích kỷ nữa,” con nhỏ giọng đã khàn đặc.

“Đấy, thế mới là trò chuyện chứ. Giờ nói anh nghe về thằng tống tiền nào,” nó nói. “Cái này là chuyện làm ăn, hay em cũng ngủ với nó rồi.”

Ricca gào lên: “Chúa ơi, mày điên rồi.” Con nhỏ khum bàn tay lại, che lên chân mày để nhìn thấy Chaz rõ hơn. “Coi tay mày run kìa.”

“Còn lâu.”

“Nhìn đi, Chaz.”

“Câm miệng.”

“Và thằng nhỏ thì vẫn cứng ngắc. Mày bị cái gì vậy?”

Chaz đã cầu mong là con nhỏ sẽ không để ý. Mấy viên thuốc này nhạy kinh khủng.

“Mày chĩa súng vào tao bộ chưa đủ tồi tệ hay sao,” Ricca nói, “mà còn chĩa thêm thằng nhỏ nữa?”

Chaz ước lượng, con nhỏ cách mình chưa tới mười mét, bắn hụt còn khó hơn bắn trúng. “Quay đi,” nó ra lệnh.

“Tao không quay.”

Cái đầm lầy sau lưng nó là chỗ tá túc của đám cá sấu khổng lồ. Ngoài tầm ánh đèn pha, Chaz đếm sơ sơ phải nửa tá cặp mắt đang phát sáng như than hồng. Xác của Ricca sẽ sạch boong trước khi mặt trời lên. Những gì lũ cá sấu chừa lại, đám rùa và gấu mèo sẽ xử nốt.

Con nhỏ nhắc lại: “Tao không quay đi đâu hết.”

“Vậy cứ đứng yên,” Chaz nhìn xuống lỗ ngắm, giữ khẩu.38 bằng hai tay như các nhân vật trên TV vẫn làm.

Chúa ơi, con nhỏ nói đúng, tay mình đang run như cầy sấy nè.

“Chaz, mày không biết mình đang làm gì đâu.”

“Đứng im, nghe không?”

“Đây là một sai lầm nghiêm trọng. Sai lầm của mọi sai lầm.”

Nó nhín thở rồi bóp cò. Ricca thét lên nhưng không ngã xuống.

“Thằng chó đẻ bỉ ổi!” con nhỏ vừa khóc vừa nhảy tưng tưng. “Không có vui đâu nhe!”

Mẹ, Chaz nghĩ, con nhỏ nó nghĩ mình cố tình bắn hụt, hoặc đúng là mình đã bắn chỉ thiên.

Nó gồng người và nhắm lần nữa, tự hỏi: làm thế nào mà mình bắn hụt được nhỉ? Con nhỏ nó to gấp một trăm lần con thỏ hôm nọ.

Phát súng thứ hai găm viên đạn vào đùi trái của Ricca và làm con nhỏ xoay đúng một vòng. Nhưng ngạc nhiên chưa, Ricca vẫn chưa ngã xuống.

“Coi mày làm gì kìa,” con nhỏ thò tay bịt chỗ thủng trên đùi. “Mày điên con mẹ nó rồi hả?”

Không tin nổi, Chaz nghĩ. Lẽ ra mình phải mang theo một khẩu súng bắn bò tót.

Một con muỗi đang đậu lên gò má nó. Cú vung tay quá mạnh khiến nó tuột khỏi mui con Hummer. Ricca lợi dụng ngay sự xao nhãng ấy mà lao thẳng vào bóng tối. Chaz liền nhổm dậy đuổi theo, sải những bước chân dài theo bóng xám mờ phía trước. Nó dần thu hẹp khoảng cách, rồi trước sự ngạc nhiên tột độ của nó, Ricca thình lình lách khỏi mặt đường và lao thẳng xuống đầm lầy.

Chaz dừng cuộc truy đuổi ngay tức thì. Với nó, còn gì hãi hùng hơn việc lao vào cái đầm lầy ấm nóng của Everglades ngay giữa lòng tăm tối - ngạt thở vì rong rêu, tướm máu vì cỏ cứa, chưa kể đám đỉa hút máu không ngừng.

Mình sẽ không xuống đó, Tiến sĩ Charles Perrone nghĩ thầm. Xin cám ơn.

Khi Ricca cố bơi ra xa, nó đứng trên bờ kè, tiếp tục nhả đạn khẩu súng lục cho đến khi con nhỏ lộn người rồi chìm xuống cùng với tiếng thở hổn hển. Ít lâu sau, nó không còn nghe thêm thanh âm nào nữa, đêm đen đã trở lại sự tĩnh lặng vốn có. Chaz cố nhìn vào chỗ Ricca chìm xuống, không thấy gì cả, ngoài một đôi bọ cánh cứng đang bay qua bay lại dưới ánh sao trời. Tiếng nước đánh tùm phía xa vang lên tại khu vực đầm lầy dày đặc hoa súng. Có thể là một con sâm cầm hay cá kìm, tại sao phải đùa với vận may của mình chứ. Chỗ này toàn là cá sấu, trong khi súng đã hết đạn.

Nó rảo bộ ngược lại chiếc Hummer, đánh một vòng 180 độ rồi trở về thành phố. Trái tim nó thình thịch trong ngực như một chú sẻ non đập cánh. Nhưng nó cảm thấy nhẹ nhàng và thoải mái. Thậm chí còn có tí khoái trá, vì cái đầm lầy chết tiệt đã trở thành đồng lõa của nó trong vụ mưu sát này.