← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 27

Chaz Perrone nuốt viên thuốc màu xanh cuối cùng, rồi bấm chuông cửa. Rose nói vọng ra mời vào. Chaz tìm được đường vào nhà bếp và nhìn thấy cô nàng đang đứng bên bếp lò, vừa nói chuyện điện thoại với ai đó, vừa khuấy nước sốt marinara. Mì linguini đang được luộc trong nồi. Cô đang mặc quần jean ngắn bó sát và áo ống, làm Chaz càng hào hứng tợn. Nó đặt chai vang đỏ lên quầy, mở cái ngăn kéo đựng dao nĩa để tìm đồ khui rượu.

Rồi Rose cúp máy và quay qua nói với nó: “Nói thật với anh là sau khi trở về nhà từ buổi tưởng niệm, em đã khóc lóc hết cả tiếng đồng hồ.”

“Anh cũng thế,” Chaz nói, giữ mặt nghiêm túc.

Nó “quên” không kể vụ uống năm chai bia Michelob và bồi thêm mấy ly martini mới trấn tĩnh lại được.

Ricca, cái con phù thủy ấy, nó vẫn còn sống.

Chỉ có Chúa mới biết Red Hammernut đang nghĩ gì.

Thằng tống tiền muốn tối mai phải chồng đủ tiền.

Và khủng khiếp nhất là một cuộn video được đặt trước ngưỡng cửa nhà nó, kiên nhẫn chờ thằng Chaz trở về từ nhà thờ. Đoạn băng bị nhiễu hột và mờ căm, nhưng vẫn đủ để Chaz nhận ra mình đang xem cái gì.

“Chaz, đừng mà! Anh làm gì vậy?”

Nó không nhớ nổi vợ mình đã nói gì vào lúc đó, vụ mưu sát chỉ còn mang máng trong tâm trí. Nhưng cái người trên đoạn băng video kia rõ ràng là Joey chứ ai; gương mặt ấy, giọng nói ấy, cặp giò ấy. Thằng tống tiền đã quay lại được.

Cái váy đó, đôi giày đó, cái đồng hồ đó.

Lần đầu tiên xem băng, Chaz thấy choáng váng. Xem lần hai, nó cảm thấy bị thu hút một cách bệnh hoạn. Đoạn video khởi đầu với một khung hình chớp nhoáng biểu tượng nữ công tước mặt trời huyền thoại, được vẽ trên cổng tò vò của ván cầu. Cảnh tiếp theo quay ngay trên boong, ghi lại hình ảnh của một người đàn ông và một phụ nữ, đứng dưới ánh sáng nhập nhoạng, cạnh lan can. Mặc dù trong đoạn băng quay lén, Chaz quay lưng về phía ống kính, nhưng nó nhận ra ngay chính mình với mái tóc nâu cắt tỉa gọn gàng, áo khoác xanh đậm và quần tây màu đen. Thú vị là, vai của nó có vẻ rộng hơn và cặp mông coi bộ không được mẩy như nó vẫn thấy khi soi gương trong nhà tắm. Dù rất sợ hãi khi xem băng, nó vẫn cảm thấy hài lòng vì tướng tá coi bộ ngon quá.

Mười bảy giây. Nó đếm được nhờ đồng hồ trên VCR. Đoạn băng từ đầu chí cuối chỉ dài có mười bảy giây.

“Chaz, đừng mà! Anh làm gì vậy?”

Nghe tiếng thét hoảng hốt của Joey trong băng, nó đột nhiên thấy mình tỉnh lại. Và càng phải tọng thêm bia vào người đỡ sợ. Giờ thì nó đã hiểu vì sao gã tống tiền lại tự tin đến như vậy, nó thật sự đã nắm thóp được mình. Vì mọi thứ rõ sờ sờ trên cuốn băng bằng chứng.

Sao mà mình đen thế không biết, Chaz cay đắng nghĩ. Thằng này rõ ràng chỉ đi lang thang trên boong, cầm máy quay mấy cảnh làm kỷ niệm, có thể là mấy chòm sao hay đường bờ biển. Vậy mà trời xui đất khiến thế nào nó quay luôn cảnh Joey và mình, và cuối cùng là nhân chứng của một án mạng.

Chìa khóa rớt trên sàn và tôi giả vờ như mình sẽ nhặt nó lên.

Nhưng không, tôi chụp lấy cổ chân của cổ.

“Chaz, đừng mà! Anh làm gì vậy?”

Chỉ một tích tắc, hai chân đã hổng khỏi mặt đất.

Và rồi cô ấy biến mất.

Quá nhanh, Chaz lấy làm lạ. Úm ba la!

Nó rất tò mò về thái độ của mình lúc đấy. Nó nhớ là mình đã rất lạnh lùng và dứt khoát, nhưng đoạn băng kết thúc vào đúng lúc nó định quay mặt lại.

Chaz đã xem đoạn băng tội ác ấy trên VCR trong phòng ngủ tổng cộng sáu lần. Nó cần phải chuyển từ bia sang một thức uống nặng đô hơn. Tọng cả đống cồn vào người mà nó vẫn lái được con Hummer đến nhà của Rose mà không bang vào cái cột điện nào. Quả là một kỳ tích.

Bia rượu là thuốc an thần của nó trong giai đoạn này, nhưng thứ mà Chaz thật sự cần để quét sạch nỗi rối bời trong lòng, phải là sex. Trời ơi, đã hai tuần rồi chứ còn ít ỏi gì. Cuộc làm tình chất lượng cuối cùng của nó là trên tàu, với Joey, dưới vòi sen trong phòng của hai vợ chồng. Kể từ đó, mọi thứ đều trật chìa cả. Kể từ lúc mười sáu tuổi, nó đã nghiện sex nặng, bất kể là có đối tác hay tự xử. Lâu ngày mà không sex là ức chế không chịu nổi. Đầu óc mụ mị, phản xạ thui chột, hormone đông cứng, súng đạn hàng họ cọc cạch nhức nhối và dám cá tuyến tiền liệt vôi hóa luôn chứ đùa…

Nó rót hai ly rượu rồi đưa cho Rose một ly. Quan sát tình hình, nó cảm thấy đêm nay thật sự rất hứa hẹn. Nó đã lẻn đi êm thấm sau khi Tool ra khỏi nhà, có lẽ để tìm thêm mấy miếng dán giảm đau. Thằng cô hồn ấy còn lâu mới biết nó ở đây.

“Kể em nghe về nghề nghiệp của anh đi,” Rose vừa nói vừa xếp đĩa ăn lên bàn.

“Có gì đâu mà kể em. Toàn chuyện kỹ thuật ấy mà.”

“Joey nói anh làm việc cho dự án Everglades, kiểm tra nồng độ nước thải để cứu môi trường.”

“Về cơ bản thì đúng là vậy,” Chaz nói. “Nhưng tụi anh kiểm tra các chất hóa học, chứ không phải các vật gây ô nhiễm nguồn nước. Toàn là những thứ mà em không thể ngửi thấy hay nhìn thấy bằng mắt thường được.” Nó nhìn mê mẩn đôi bàn tay của Rose khi cô múc pasta ra đĩa.

Cô nàng nói: “Chà, nghe ngầu heng. Em đồ là anh phải đọc cuốn River of Grass cả trăm lần rồi ấy nhỉ?”

“Sao em biết hay thế?”

“Bà Douglas là một trong những nữ anh hùng mà em hâm mộ nhất. Một người đàn bà phi thường,” cô nói.

“Một nhân vật độc nhất vô nhị,” ngài Tiến sĩ Charles Perrone đồng ý, dù chưa từng đọc một cuốn sách nào trọn vẹn trong cả chục năm nay. Chỉ là nó đang say rượu nên chém gió bất chấp.

“Còn cuốn Silent Spring anh đọc chưa?”

“Để anh nhớ lại xem.”

“Của Rachel Carson đó.”

“À biết,” Chaz nói. “Bà này lấy Johnny đúng không?”

Rose bật cười. “Joey lúc nào cũng khoe là anh hài hước lắm.”

“Cổ nói vậy hả?” Chaz lại rót đầy ly rượu của hai người. Hoặc là viên thuốc xanh đã bắt đầu có tác dụng, hoặc là vì chân trái của Rose đang đặt lên đùi nó.

“Em có bạn trai chưa?” Nó hỏi, ra chiều việc này hệ trọng lắm.

“Cũng mấy tháng rồi chưa có ai,” Rose nói.

“À.”

“Mọi thứ bắt đầu tích tụ trong lòng. Có quá nhiều thứ bị dồn nén và thôi thúc.”

Chaz nói: “Anh hiểu ý em.”

“Đôi khi con người cần phải thư giãn một chút.”

“Để tâm lý thư giãn.”

“Dạ, chính xác,” Rose nói. “Để xua tan đi những cơn stress và những cơn đau. Em có thử tập yoga rồi mà không ăn thua gì hết trơn.”

“Anh cũng thế.” Chaz nghĩ: con bé này càng nhìn càng thấy ngon ấy nhỉ!

“Anh giúp em một việc với, lấy hộ em phô mai Parmesan,” Rose vừa nói vừa chỉ. “Nó ở trên cái kệ cao kế bên tủ lạnh ấy.”

“Ừa, để anh,” Chaz đứng dậy thận trọng, vẫn che cái khăn trên đùi để giấu thằng nhỏ đang nhiệt liệt chào cờ. Nó không muốn làm cho cô gái chủ nhà hết hồn khi thời điểm chưa chín muồi.

Trong lúc nó xoay người về phía bàn ăn, cô nàng đã kịp bóp vụn viên thuốc và cho vào ly rượu của nó.

“Đời thật là bất công,” cô nói. “Tại sao giữa muôn người, mà vận hạn lại rơi vào đúng Joey cơ chứ?”

Chaz quay lại bàn ăn, chuyền lọ phô mai bào cho cô chủ nhà xinh đẹp. Rồi nó lại uống thêm một ngụm rượu.

“Anh biết điều kỳ lạ là gì không?” Rose nói. “Joey chưa từng nói với bất kỳ ai trong hội đọc sách của tụi em là đang đọc cuốn Madame Bovary . Tại sao vậy nhỉ, trong khi bọn em chia sẻ mọi cuốn sách mình đọc với nhau.”

“Anh chỉ đoán thôi chứ không dám chắc,” một sợi mì còn vướng ở khóe miệng Chaz. Nó hút vào một cách thành thạo rồi nói tiếp. “Có thể vì cuốn sách ấy bỗng trở nên quá riêng tư. Như anh nói trong nhà thờ ấy, có vẻ như vợ anh đã trải qua điều gì đó thật sự nặng nề - trầm cảm hay gì đó - và Joey không hề muốn anh lẫn bạn bè thân thiết của mình biết.”

“Chaz, hãy nói thật cho em nghe đi. Anh có nghĩ là cô ấy tự sát không?”

“Không! Anh không thể… Anh không biết,” nó nói, giả vờ lúng túng. “Anh không muốn tin vào điều đó. Như anh nói đó, lúc nào cổ cũng tỏ ra hạnh phúc, vui vẻ hết.”

Rose đồng ý nhiệt tình. “Đúng vậy, cô ấy quả thực rất vui vẻ. Câu hỏi vừa rồi ngu quá, em xin lỗi anh, Chaz. Tất nhiên là cô ấy không tự sát rồi. Joey của chúng ta không làm thế.”

Chủ đề ấy vậy là bỏ ngang. Và họ tiếp tục nói chuyện rôm rả trong lúc ăn, về âm nhạc, phim ảnh, thể thao. Và Rose bảo mình đang học đánh golf.

Cô nói: “Em thích mấy môn thể thao mà mình ít bị ra mồ hôi ấy. Ủa mà anh sao vậy cưng?”

Chaz bấu lấy thành bàn. “Sao tự nhiên anh thấy khó chịu quá.”

Căn phòng đột nhiên quay mòng mòng trước mắt Chaz như vòng xoay ngựa gỗ ở hội chợ. Dường như có tới hai Rose, đang nhìn nó đầy ái ngại. Cả hai gương mặt đồng thanh nói: “Anh muốn nằm nghỉ không? Em nghĩ anh nên nằm xuống coi sao.”

“Được đó.”

Cô dẫn Chaz vào phòng ngủ, đặt nó lên giường và cởi giày nó ra.

“Cứ nằm đây nghe, nghe lời em,” cô xếp đống gối sau lưng nó. Chaz duỗi người ra và bắt đầu nhắm mắt lại. Chúa ơi, nó nghĩ, lâu rồi mình không xỉn tan nát như vậy.

“Em ra ngoài chút rồi quay lại liền,” nó nghe Rose nói trước khi tắt đèn.

Chaz mỉm cười và thò tay cởi quần. Trong đầu nó đang tưởng tượng cảnh Rose cởi cái quần jean ngắn kia, cởi nốt cái áo ống rồi chui vào trong mền nằm cạnh nó. Nó bèn ráng nhích người sang một bên để chừa chỗ cho ẻm chui vào.

Vấn đề là: sao nó cảm thấy không khỏe chút nào.

Nằm im một lúc thì nó nghe được tiếng động cơ, chắc là quạt trần, nhưng khi Chaz cố mở mắt, lại không thấy được gì nhiều trong bóng đêm. Lượng cồn trong người khiến tiếng quạt trần bị khuếch đại đến mức trở thành tiếng máy bay trực thăng rền rĩ đe dọa, ngay trên đỉnh đầu. Nó cảm thấy một cơn đau lạnh buốt, len lỏi trong người mình như bọ chét dưới đám mền gối của Rose. Trong mớ âm thanh hỗn độn, nó làm sao còn nghe được tiếng leng keng của chìa khóa ô tô và tiếng cánh cửa sau đóng lại.

Sau khi Rose lái xe rời khỏi nhà mình, Mick Stranahan quay sang Joey.

“Em sẵn sàng chưa?”

“Bây giờ, hoặc không bao giờ.”

“Nhớ quy định đó.”

“Không đấm. Không đá. Không vật dụng sắc nhọn. Còn gì nữa không?” Joey hỏi.

“Không khóc nữa.”

“Anh giỡn em hả?” cô nói và hai người cùng bước vào nhà. Joey dừng lại ngay bên ngoài phòng ngủ, xức thêm nước hoa Chanel lên tai.

Stranahan thì thầm: “Anh ở ngay ngoài này, phòng khi em cần anh.”

Cô đã bước vào trong, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Có tiếng sột soạt trong bóng tối và một giọng nói ngọt nghẹt cất lên từ giường ngủ: “Rose hả em?”

Joey ngồi xuống một góc giường.

“Rosie, cục cưng. Lại đây với anh,” Chaz nói.

Joey nằm xuống, cứng ngắc người bên cạnh thằng chồng. Nó tìm cách chui đầu ra khỏi đống gối, mò mẫm đặt đầu mình lên vai cô.

“Em thơm quá. Em đang dùng đúng mùi nước hoa yêu thích của anh.”

“Ừm,” Joey nói. Chaz đang nồng nặc mùi rượu và tỏi. Cô nhận ra cảm giác quen thuộc của thứ gì đó cứng ngắc chạm vào đùi mình và nghĩ: hóa ra suy nghĩ bằng đầu… buồi là có thật.

Chaz nói: “Hình như anh xỉn rồi.”

Và phê thuốc nữa, Joey buồn cười. Rose đã cho mười milligram Diazepam vào rượu của nó.

Chaz thò tay tìm ngực của cô, nhưng cô đẩy tay nó ra.

“Đừng mà,” cô thì thầm.

“Sao tim em đập nhanh vậy. Điều đó có nghĩa gì, hả Rose?”

Giá như mày hiểu!

Nó thò tay mò mẫm bạo liệt hơn.

“Không mà!”

“Làm ơn mà. Anh nhớ cổ quá,” Chaz nói.

Mắt Joey rốt cục cũng đã điều tiết để nhìn thấy mọi thứ trong phòng rõ hơn. Chaz đang xụi lơ, nửa tỉnh nửa mơ, nhưng cô vẫn phải hết sức thận trọng.

“Làm ơn mà Rose. Hãy giúp anh xua tan những nỗi đau này,” nó nói. “Chỉ đêm nay thôi.”

Đột nhiên Joey sụt sùi khóc. Cô không thể tin là mình lại đang khóc và khóc như một đứa trẻ!

Chaz như được tiếp thêm sinh lực bởi tiếng khóc ấy, yếu lòng thì phải cần an ủi chớ.

“Ngoan nào, Rose,” nó nài nỉ, thò tay xuống tuột quần, “sẽ tốt cho cả hai chúng ta mà em.”

“Thật ư, tốt như thế nào?”

“Chúng ta sẽ lạc lối trong nhau.”

Câu này mới nè, Joey nghĩ. Không biết mày chôm ở đâu. Cô hít một hơi thật chậm, trầm ổn, rồi chùi hết nước mắt đi.

“Những cảm xúc này đều rất bình thường em ạ.” Chaz nói. “Joey yêu cả hai chúng ta. Cổ sẽ hiểu cho mình thôi.”

“Không, Chaz, Joey sẽ không hiểu đâu.”

Cô nói lớn bằng giọng bình thường của mình. Nó ngừng rên rỉ mà khẽ ngẩng đầu nhìn lên, cố nhìn cho tạng mặt. Joey nghe một tiếng nuốt khô khan.

“Tao đảm bảo với mày,” cô nói, “là cổ sẽ không bao giờ hiểu nổi vì sao mày lại cố chịch đứa bạn thân nhất của cổ ngay trong cái đêm sau buổi tưởng niệm.”

Chaz gần như tê liệt vì kinh ngạc. Joey thò tay vào trong quần lót của nó, véo một cái thật mạnh vào trứng dái bằng ngón cái và ngón trỏ.

“Buông ra, trời ơi,” nó thét lên. “Chúa ơi, Jesus ơi, làm ơn mà Joey, buông ra!”

Đợi cho nó im miệng rồi, cô mới nói: “Đừng có nhúc nhích, Charles.”

Cô bật đèn lên và nhìn thấy nó đang cuộn mình lại như một con nhím nhợt nhạt, hai tay ôm chặt thằng nhỏ.

“Cô không có thật,” thằng chồng nheo mắt nhìn đầy nghi hoặc. “Cô không thể là thật.” Nó nhe răng và phát ra một tiếng cười quái đản. “Cho tôi xem móng tay cô.”

“Chính xác là anh đã uống bao nhiêu rồi hả?” Cô hỏi.

“Cô chết rồi, Joey. Chính tay tôi đã giết cô mà.” Chaz vẫn nhăn răng như một con tinh tinh. “Tất cả còn được quay lại trên video mà.”

Cô nói: “Mày cần phải tỉnh táo lại. Vì tao muốn hỏi vài câu.”

Nó bắt đầu lắc đầu hết bên này sang bên kia, cái cổ bỗng dưng như biến thành cao su. Nó chớp mắt nặng nhọc.

Joey nói: “Mày không được ngủ.”

“Tao biết mà. Tao bị nhiễm virus Tây sông Nile,” nó gắt gỏng. “Bởi vậy tao mới thấy mày, bệnh này khiến cho nạn nhân bị ảo giác.”

Hình như Rose đã bỏ thuốc hơi quá liều, Joey nói. Nó sẽ sớm ngất thôi.

“Chaz, mày có nghe không?”

Nó gật đầu. “Rất to và rõ.”

“Tại sao mày lại giết tao?”

“Trời ạ, làm ơn đi,” nó khụt khịt.

Joey túm tóc để kéo đầu nó thẳng lên.

“Trả lời mau!”

“Tôi đảm bảo: tôi chẳng phải người duy nhất trên con tàu đó muốn đẩy vợ mình xuống biển đâu. Mấy bà vợ cũng từng nghĩ đến chuyện giết chồng nữa. Tất cả những người có gia đình đều từng nghĩ đến việc ấy vào một lúc nào đó trong đời. Chỉ có điều là tôi không chỉ dám nghĩ mà còn dám làm. Vậy thôi.”

Joey nhìn quanh phòng để xem có vật gì bén và nếu rỉ sét càng tốt. Rồi cô chợt nhớ đến lời dặn của Mick: đừng biến việc này thành một tội ác.

Cô thả tóc Chaz ra, cằm nó rớt cái bịch xuống ngực.

Nó nói: “Tôi nghĩ cô sẽ kiện tôi ra tòa vì vụ bịa thông số nước thải.”

“Tao còn không biết mày đang làm gì thì khai sao được!”

“Vậy có lẽ tôi đã nghĩ hơi quá.”

“Gì cơ?” Joey hỏi.

Chaz đưa tay gãi vết ghẻ to bằng đồng xu trên cổ. “Cô không hiểu đâu. Đụng tới chuyện làm ăn thì Red cực kỳ tàn nhẫn.”

“Nhưng hôm ấy là kỷ niệm ngày cưới mà.”

“Ồ ha, tôi mém quên,” Chaz nhìn lên. “Cám ơn vì cái đồ bịt gậy golf quá đẹp nhen. Xô cô xong tôi mới tìm thấy món quà trong va li.”

“Mày thật sự là một con quái vật,” Joey quát đến khàn giọng.

“Nếu cô là người thật chứ không phải ảo giác, tôi sẽ nói lời xin lỗi.”

“Và tao sẽ đáp lời là đi chết đi,” cô nói. “Tại sao hồi đó mày lại cưới tao?”

Chaz tỏ ra ngạc nhiên thật sự trước câu hỏi. “Vì cô quá sexy chứ sao? Và tụi mình đã có quãng thời gian quá đã bên cạnh nhau.”

“Bởi vì tao sexy hả?” Joey đưa mắt nhìn sợi dây điện nối với đèn ngủ: chắc sẽ chẳng có quan tòa nào ở đất nước này kết tội mình đâu.

Chaz nói: “Giờ tôi buồn ngủ quá! Cảm phiền cô trở lại thiên đường được không, hay bất kỳ nơi đâu mà cô tới ấy.”

“Mày có bao giờ yêu tao không?” Joey tắt đèn, để nó không thấy nếu lỡ cô khóc lần nữa. “Có bao giờ không, hả Chaz?”

“Có, tôi có chứ.”

“Có yêu, rồi sao mà ra nông nỗi này,” cô hỏi tiếp. “Bồ bịch rồi chịch lang chịch chạ bộ chưa đủ hay sao…”

Có tiếng gầm gừ trong bóng tối.

“… mà mày còn đẩy tao xuống biển trong chuyến đi kỷ niệm ngày cưới! Tao thật sự không hiểu nổi,” Joey nói. “Nếu mày muốn bỏ tao đến vậy, mày cứ nói ra thôi. Thế giới có một thứ gọi là ly dị mà.”

Giờ thì cô nghe tiếng hơi thở nặng nề của nó. Năm, mười và mười lăm giây trôi qua. Nó vẫn im lặng.

“Chaz?”

Nó vẫn không trả lời.

Cô kéo cái gối đang kê dưới đầu nó ra và nói: “Tỉnh dậy, mẹ kiếp! Tao chưa hỏi xong.”

Chaz buông ra một tiếng rên rỉ, rồi nói: “Cô không thể hại tôi, Joey. Vì cô chết rồi.”

Bất ngờ nó gom hết sức lực để lao đến chụp cô, nhưng trong bóng tối cái chụp ấy chỉ rơi vào khoảng không. Cô đè nó xuống, ấn xuống nệm.

“Bởi vì tao sexy? Mày giỡn với tao à?” Miệng cô chỉ còn cách lỗ tai nó vài phân.

“Nào, đó là một lời khen mà,” Chaz nói. “Làm ơn buông tôi ra được không? Hàng họ của tui đang cấn đau quá.”

“Lại chơi trò gì đây? Câu ấy lại chôm của Neil Diamond à?”

Lúc này thì cửa mở, một luồng sáng hắt lên giường ngủ.

“Mọi việc vẫn ổn mà anh,” Joey quay lại nói qua vai mình.

“Ai đó?” Chaz hỏi, cố vặn vẹo cơ thể.

Cửa đóng lại.

“Rose hả em?”

Joey nói: “Thư giãn nào, Romeo, hôm nay không xơ múi chi được đâu.”

“Đỡ anh dậy với.”

“Vẫn là tao đây, Chaz. Người vợ yêu dấu đã ra đi của mày.”

“Không thể được.”

“Nhưng tao chưa chết.”

“Chết rồi mà.”

Joey thụi cùi chỏ vào lưng nó. “Sao, có đau không?”

“Chỉ là ác mộng thôi,” nó rên rỉ.

“Muốn cá không?”

“Cứ nhéo trứng dái tôi đi. Làm đi, coi tôi quan tâm không.”

Joey nói: “Chuyện gì xảy ra với mày vậy, Chaz?”

Vai của nó cứng lại. “Mọi người đều thay đổi và không ai có lỗi cả,” nó nói. “Làm ơn cho tôi ngủ đi”

“Không thưa ngài, chưa ngủ được đâu.”

“Nếu cô là thật, Joey à, thì cô đã giết tôi rồi.” Nói xong nó thở thật nặng nhọc, thân hình chùng xuống.

Cô tóm lấy cổ áo nó, kéo thật gần đến nỗi môi gần như chạm vào tai.

“Chaz!” cô gắt. “Chaz, nghe nè. Tao sẽ nói với cảnh sát tất cả. Không chỉ mình lời khai của tao đâu, họ có hết mọi bằng chứng chống lại mày: di chúc, đoạn băng và toàn bộ những số liệu gian dối về Everglades. Bạn Red của mày cũng toang rồi. Tỉnh lại đi, Romeo, mọi thứ tan nát hết cả rồi. Cố ý giết người, lừa đảo, hối lộ. Ngay cả khi thoát khỏi án tử thì mày cũng sẽ tán gia bại sản, thân bại danh liệt với chi phí luật sư không cách gì trả nổi trong phần đời khốn khổ còn lại. Đời mày nát rồi, Chaz.”

Không một hồi đáp nào cả. Thằng Chaz đã ngất rồi.

Joey trèo khỏi giường và gọi Mick. Hai người cùng hợp sức lay thằng Chaz, nhưng nó không cách gì nhúc nhích nổi.

Cô hỏi: “Giờ mình phải làm gì đây anh? Thằng chó đẻ nghĩ là nó đang mê sảng và em không có thật.”

“Thì em có phải là người thật đâu,” Stranahan đáp lời vui vẻ.

“Em nghiêm túc mà, Mick. Rõ ràng nó đã say nát người khi tới đây và Rose đánh thuốc cho nó hôn mê luôn.”

“Anh hy vọng nó đủ tỉnh để lết về nhà. Không thì lái xe đâm đầu xuống kênh hay ngủ quên trên đường xe lửa thì tốt.”

“Đừng nói nữa anh.”

“Nào, những chuyện thế này vẫn xảy ra mà. Báo chí đăng suốt đấy.”

Joey nhìn vào cái cơ thể đang ngáy khò khè trên giường, mồm chảy nước dãi, lòng bỗng cảm thấy trống rỗng và kiệt sức. Lạ lùng thay, cô chẳng còn muốn đấm, muốn bóp cổ, muốn giết hay đơn giản là gào thét cho hả giận nữa. Tất cả những cơn thịnh nộ đã tan biến, chỉ còn lại dư vị của sự ghê tởm.

“Em ổn chứ?” Stranahan nói.

“Anh ơi. Em đã cưới một cục cứt làm chồng.”

“Cũng đâu phải chuyện hiếm trên đời. Giờ thì em có thể xả giận lên nó được rồi.”

Joey lắc đầu. “Mick à, thiệt tình em không còn màng đến nó nữa rồi.”

“Vậy à, nhưng anh thì còn,” Stranahan nói, rồi cúi xuống chụp lấy hai cổ chân của Charles Regis Perrone.