← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 28

Nellie Shulman dồn anh vào góc thang máy. Áo khoác mặc ở nhà của bà đầy mùi băng phiến và cá ngừ.

“Sao ông không nói tôi biết vụ sẽ chuyển đi? Bữa giờ ông rình mò quanh đây làm gì?”

Karl Rolvaag trả lời: “Tôi sẽ nhận việc mới ở miền bắc.”

“Và sẽ cho lũ Digan thuê lại căn hộ, chắc luôn. Cái lũ lệch lạc và cô độc giống như ông.”

“Tôi rao bán luôn căn hộ mình rồi, Nellie.”

Bà nghiến chặt hàm răng giả màu vàng. “Cho một tên cuồng rắn khác, đúng không? Một kẻ tâm thần nghiện hổ mang hổng chừng.”

“Ai mua thì tôi bán thôi. Luật thị trường mà.”

Cửa thang máy mở ra, thanh tra phóng ngay ra ngoài, nhưng bà Nellie vẫn bám theo sát gót.

“Ông đắc chí quá phải không?” bà nói. “Bởi vì người ta vừa tìm thấy Rumsfeld, nên ông nghĩ mình có thể thoát tội mà rời khỏi đây.”

Rumsfeld là một con poodle cỡ nhỏ, là con thú nuôi thứ ba mất tích ở Sawgrass Grove. Tất nhiên thanh tra mừng hết lớn khi biết quả bóng nhiều lông đái rắt kia chưa trở thành thức ăn cho một trong hai con trăn lang bạt.

“Họ tìm thấy nó ở sau nhà của Albertson,” bà Shulman thông báo giọng ủ ê, “đang ngủ trong một cái thùng đựng rượu. Một đứa ăn mày nào đó đã cho thằng nhỏ ăn bánh quy.”

“Còn Pinchot và gì ấy nhỉ, cái con mèo xiêm ấy?” Rolvaag hỏi. Hai người lúc này đang đứng trước cửa nhà Rolvaag, anh thò tay vào túi quần tìm chìa khóa. Bà Shulman rõ ràng đang muốn cãi nhau một trận ra trò.

Bà nói: “Đừng giả vờ giả vịt với tôi. Tên con bé là Pandora và ông thừa biết số phận nó thế nào. Ông đã dâng nó tận mồm mấy con bò sát độc ác. Pinchot cũng cùng kiếp nạn ấy. Dám Petunia nhà tôi là món tiếp theo trong thực đơn!”

“Đấy là những cáo buộc thật sự nghiêm trọng, Nellie à, mà không có chứng cứ gì hết.”

Bà Shulman tỏ ra thận trọng hơn. “Đâu chỉ mình tôi, tất cả mọi người quanh đây đều nói thế. Hạng người gì mà lại nuôi mấy con anaconda? Họ nói vậy đó. Ông đó bị biến thái hay gì? ”

Rolvaag nói: “Chúng là trăn thưa bà, không phải anaconda chi hết. Và chúng không ăn mèo nhà lẫn mấy con chó nhỏ.” Anh hy vọng vị phó Ban quản lý chung cư Sawgrass Grove không nhìn ra sự thiếu cả quyết trong giọng nói mình.

“Bà biết tôi nghĩ gì không, Nellie? Tôi nghĩ là bà thất vọng vì không thể tự mình đuổi tôi đi được. Tự dưng tôi chuyển đi và bà thấy bực,” cuối cùng thì anh cũng tìm thấy chìa khóa và tra vào ổ.

Nellie dùng những khớp tay xương xẩu bấu chặt vào tay anh. “Ồ, hóa ra tôi là lý do duy nhất khiến ông muốn phắn khỏi nơi này!”

Thanh tra mỉm cười gợi đòn. “Bà sẽ nhớ tôi điên lên, đúng không?”

“Agghh!” Bà Shulman giật lùi, suýt vấp phải đôi tông.

Rolvaag mau chóng bước vào căn hộ và đóng cửa lại. Anh mở máy tính, lên mạng xem thời tiết ở Twin Cities. St. Paul bây giờ đang là 16 độ C, trời nắng to, những ngày xuân tươi đẹp của miền trung tây. Anh tự hỏi không biết vợ cũ có trồng cây lại không? Cô đã từ bỏ sở thích ấy dưới cái nóng khó chịu của miền Nam Florida.

Thanh tra mở tủ lạnh lấy lon nước ngọt, ngồi xuống bếp và trải hết giấy tờ trong cặp tài liệu ra. Trên cùng là hợp đồng thuê chiếc Chevrolet Suburban xanh lá. Ban đầu thằng chủ đại lý đâu có chịu fax đến văn phòng. Nó chỉ đổi ý sau khi Rolvaag nói nếu thằng chả không fax thì để anh tự lái xe tới lấy, sẵn tiện móc cái huy hiệu cảnh sát ra quơ quơ cho mấy khách hàng của nó thấy chơi.

Theo hợp đồng, tiền thuê con Suburban được quẹt từ thẻ tín dụng của Joey Perrone, chỉ ba ngày sau khi cô rơi khỏi tàu Sun Duchess. Rolvaag đặt hợp đồng cạnh một tờ séc bị hủy do chính ngân hàng của cô cung cấp. Chữ ký trên cả hai tờ giống nhau y hệt. Tiếp theo, thanh tra đối chiếu chữ viết tay trên hợp đồng thuê xe với chữ viết trên tờ di chúc do anh trai Joey mang đến. Nghiên cứu nét viết vài phút, anh bỏ hết giấy tờ vào lại cặp tài liệu. Báo tin này cho Chaz Perrone chỉ tổ mất thời gian; thằng này chết chắc rồi, có thuê luật sư giỏi đến mấy đi nữa thì cũng banh xác.

Anh gọi cho đội cứu hộ biển và nhờ nối máy với cô nữ cán bộ Yancy. “Cô còn nhớ cái kiện cần sa Jamaica không? Cái mà chúng ta đã tìm thấy mẫu móng tay ấy?”

“Dạ nhớ chứ, nó vẫn trong kho vật chứng đấy ạ,” Yancy nói. “Đúng như ông yêu cầu.”

“Giờ mang ra và thiêu hủy được rồi đó. Tôi không còn cần tới chứng cớ ấy nữa.”

“Tôi sẽ fax giấy tờ cho ông,” Yancy dừng lại một chút. “Mà họ đã tìm thấy người phụ nữ ấy rồi ư?”

“Chưa cô.”

“Tệ nhỉ.”

“Cũng không hẳn đâu,” thanh tra nói.

Ngay sau khi gác máy, anh bắt đầu dọn đồ đi Minnesota.

Tool quyết định sẽ qua đêm tại nhà điều dưỡng, cạnh giường của Maureen. Bà ngủ trằn trọc, miệng cứ rên rỉ, không rõ vì đau hay gặp ác mộng. Red Hammernut gọi điện muốn cháy máy, ra lệnh cho Tool phải lôi đầu thằng Chaz Perrone về nhà và không rời mắt khỏi thằng lưu manh này. Nhưng Tool vờ như máy của nó hết pin và không nghe rõ Red nói gì cả.

Bởi vì còn lâu nó mới rời khỏi đây, trừ phi Maureen khỏe hơn.

Nó tìm được một kênh TV đang phát nhạc đồng quê và nghe để giết thời gian. Nghe kỹ lời bài hát, nó nhận ra có mấy bài bi thảm dễ sợ, còn mấy bài nghe không hiểu gì. Ca khúc nào cũng có chủ đề na ná nhau: một lũ đàn ông chẳng chịu ở yên một chỗ, cứ bỏ người con gái mình yêu ở nhà. Tool nghĩ phải chi mấy gã này là nông dân thì ngon, bởi vì họ có một ngôi nhà và biết chính xác chỗ nào để về.

Càng về sáng, cái mông của nó càng đau dữ dội, viên đạn của thằng săn trộm quả thực tai hại. Nó phải đứng dậy và đi lại cho đỡ đau. Khi về lại phòng thì Maureen đã thức. Bà nhìn lên và nở một nụ cười yếu ớt. Ánh nắng bình minh chiếu xuyên qua tấm rèm, để lại những vệt vàng sáng trên giường, nhưng đôi mắt xanh của Maureen, đôi mắt tinh anh như những vì sao, giờ đã trở nên đục ngầu và buồn bã. Bà cứ bấm nút gọi điều dưỡng. Sao thế, nó hỏi. Và bả chỉ tay vào chiếc túi chứa dịch giảm đau đã trống rỗng.

“Ta cần thêm thuốc,” bà thì thầm.

“Bà đau ở đâu vậy?”

“Ba ngày rồi ta không được tắm, khó chịu kinh khủng.”

“Để con,” nó cầm cái nút gọi và lấy ngón cái ấn liên hồi. Hai người cứ thế chờ đợi và chờ đợi, nhưng chẳng có ai đến cả.

Maureen nói: “Buổi sáng họ bị quá tải. Nên thường phải chờ lâu một chút.”

“Để con lo liệu.”

“Con đi đâu đó?”

Vừa thấy người đầu tiên vận đồ giống y tá, nó đã lôi ngay vào phòng Maureen. Người đàn bà giật mình và hoang mang thấy rõ.

“Earl à, đó là Natacha,” Maureen giải thích. “Cổ làm trong bếp mà.”

Tool vẫn chưa chịu buông tay Natacha ra. “Mau đi tìm ai đó để cho người này thêm thuốc giảm đau đi. Ý là làm liền.”

“Natacha, tôi xin lỗi cô vì hành xử của cháu tôi nhé. Chỉ tại nó lo cho tôi quá,” Maureen nói.

Natacha gật đầu sợ hãi. Tool buông tay cái là cô làm bếp phi ra khỏi cửa, Maureen phải gọi với theo.

“Món xúp đậu lăng đêm qua ngon quá. Cô chỉ tôi nấu với!”

Tool nói: “Chẳng lẽ nguyên cái trung tâm này mà không có thằng bác sĩ chết bầm nào hết sao?”

Maureen kéo tấm vỏ chăn lên tận ngực. “Cô ấy nấu bắp bò hơi bết, nhưng nấu món đậu lăng thì số dzách.”

“Để con đi tìm người khác.”

“Thôi mà, đừng,” Maureen vẫy một ngón tay. “Nếu con gây sự, người ta sẽ đuổi con đi mất. Cứ ngồi xuống và thư giãn thôi. Ta ổn hơn rồi.”

Tool biết bà chỉ nói cho nó an lòng. Nó nhẹ nhàng lật bà sang một bên và cởi hàng nút trên chiếc áo bệnh nhân.

“Earl, đừng con,” bà nói.

“Nằm yên nào.”

Nó kéo chiếc áo phòng thí nghiệm qua khỏi đầu, thò tay ra phía sau gỡ miếng dán, rồi nó cẩn thận dán miếng thuốc vào giữa hai vai Maureen, ấn xuống thật chắc để nó không tróc ra được.

Sau khi nó quay bà trở lại, bà nói: “Không cần phải làm vậy, nhưng cám ơn con.”

“Miếng đó cũng hơi cũ rồi, nhưng có còn hơn không.”

“Earl, con nghe ta nói nè,” bà chạm tay vào nó, bàn tay bà giờ đã lạnh ngắt. “Một vài người sẽ từ bỏ khi phải rơi vào hoàn cảnh như thế này,” bà nói. “Ta nhìn thấy sự đầu hàng trên gương mặt họ. Và khi bệnh tật càng làm con yếu đi, ý muốn từ bỏ lại càng lớn… Thuốc giảm đau mà họ bơm vào người, ngày qua ngày, tuần qua tuần, cứ trôi đi như một dòng sông lớn ngoài kia. Nhưng con chớ lo, ta đâu chịu thua dễ vậy.”

“Bà không được thua!” Tool chen vào ngay. Tự dưng nó bực mình, không hiểu tại sao như vậy. “Lần cuối bà gặp mấy đứa con gái là bao lâu rồi?”

“Tụi nó khó đi đâu lắm. Tụi nhỏ còn phải đi học mà.”

“Lý do lý trấu.”

Maureen cười nhẹ nhàng: “Ta mà có sức, ta tát cho mấy cái nha Earl.”

Tool bỗng hoang mang: “Bà muốn con tắm cho bà không?”

“Không được!” Bà nhéo cổ tay nó. “Chúa ơi, lẽ ra ta không nên nói vụ đó ra.”

Trước đây, khi bác sĩ báo bệnh tình của mẹ cho Tool biết thì chưa đầy một tháng sau, bà đã qua đời. Lúc ấy là giữa mùa gặt cà chua và nó không kịp quay về Jacksonville để nhìn bà lần cuối. Nó kể cho Maureen nghe niềm hối hận ấy và bà nói: “Đừng dằn vặt nữa. Ta chắc chắn là mẹ con biết rõ con yêu bà như thế nào.”

“Nên mấy đứa con gái bà phải ở đây. Có xa xôi gì đâu,” nó lại bấm nút gọi điều dưỡng, bấm mạnh đến mức cái nút banh luôn. “Chết tiệt!” Nó nói. “Con xin lỗi.”

“Earl, con phải bình tĩnh lại. Ta đâu có ý định sẽ chết vào hôm nay.”

Cuối cùng thì một y tá cũng bước vào với một túi truyền dịch mới trên tay, hai lọ nhỏ thuốc giảm đau và một tã dành cho người lớn. Tool bước qua một bên để Maureen có chút riêng tư. Y tá là một người phụ nữ đậm người, da đen, nói chuyện với Maureen với ngữ âm mà Tool nhận ra ngay là dân Jamaica. Nó nghĩ về đám nông dân người Jamaica mà mình đã quát nạt, đánh đập và trấn lột, rồi tự dưng cảm thấy hối hận. Người y tá đang chăm sóc Maureen có thể là chị em, bà con hay thậm chí là con gái của bất kỳ ai trong số đó. Nụ cười của cô y tá sáng như ánh bình minh và khi nhìn thấy cô ta đặt tay lên trán Maureen để kiểm tra, Tool biết nó sẽ không bao giờ quay lại làm cái nghề đốc công ấy nữa. Bởi vì chỉ cần nhìn vào mắt một trong những đứa lao động đang mướt mồ hôi trên nông trại, nó chắc chắn sẽ nhớ về khoảnh khắc này, nhớ về cái cảm giác chua chát và hối hận của hiện tại. Rõ ràng nó đã phạm sai lầm trong đời, nhưng không quá muộn để sửa sai. Nó đã lún quá sâu vào tội lỗi dưới bàn tay của Red Hammernut. Một tuần trước thôi, Red bảo làm gì nó cũng làm, dù công việc ghê tởm đến đâu, miễn là có tiền tươi thóc thật. Nhưng rồi nó đã gặp Maureen.

“Bà ấy sẽ ổn chứ?” nó hỏi cô ý tá Jamaica.

“Ồ, bà sẽ cảm thấy khỏe hơn sau khi ăn sáng.”

Maureen giới thiệu: “Earl, đây là Evie. Cổ giỏi lắm đó con.”

Cô y tá bật cười. “Một tiếng nữa tôi sẽ quay lại tắm cho bà.”

Ngay sau khi cô ta rời đi, Maureen nói: “Một cô gái sắc bén. Con nên để cô ấy ngó qua một chút, vấn đề của con ấy.”

“Dạ thôi, cám ơn,” Tool chắc chắn sẽ không banh đít cho bất kỳ người phụ nữ xa lạ nào ngó vô. Da trắng, da đen hay da đốm gì cũng thế.

“Trời ơi, Earl, người ta là chuyên viên y tế mà.”

“Bà muốn xem TV một lát không?”

“Hừm, hừm…” Maureen nói.

Tool thấy hơi thở của bà chậm dần và mi mắt bắt đầu sụp xuống. Thuốc giảm đau mà y tá Evie mang đến, cộng với miếng dán xài lại của Tool, rõ ràng đã phát huy tác dụng. Có lẽ giờ Maureen đã có thể ngủ ngon được rồi.

Nó nói: “Con về nha.”

“Cám ơn vì đã ở cạnh ta, Earl.”

“Bất kỳ lúc nào bà muốn.”

“Ta quên mất hỏi con vụ làm vệ sĩ,” bà nói giọng buồn ngủ. “Ông đốc-tờ nổi danh thế nào rồi?”

“Chẳng đâu vào đâu bà à.”

Khi Tool đứng dậy ra về, nó thấy Maureen quay mặt vào trong tường, người co lại như một dấu chấm hỏi.

“Bà không được phép bỏ cuộc,” nó nói.

“Bỏ cuộc thì không phải là ta rồi.”

“Con cực kỳ nghiêm túc đó.”

“Earl ơi.”

Nó không còn nghe rõ tiếng nói của bà nữa, bèn đến sát khung giường, đưa cái mặt to bè của nó vào sát mặt bà.

“Dạ, con nghe nè.”

“Earl, giúp ta một việc với.”

“Dạ, việc gì cũng được.”

“Việc hệ trọng lắm,” Maureen nói.

“Bà cứ nói đi.”

“Con mang ta ra khỏi đây được không?”

Tool mỉm cười: “Trời ơi, sao không nói sớm.”

Chaz Perrone thức dậy trần truồng trong chiếc Hummer màu vàng, đang đậu ngay ngã rẽ của giao lộ 95, đâu đó ở hạt Palm Beach.

Một sáng thứ Sáu.

Giờ cao điểm.

Bàng quang của nó đang trương bự như hồ Okeechobee, còn đầu của nó thì nhức như thể ai đó bổ ra làm đôi. Nó mở cửa phụ để lén tè ra ngoài và thấy rát cứ như đang đái ra thủy tinh vỡ. Đóng cửa, rúm ró chui vô lại ghế tài, nó nhẹ nhõm khi thấy chìa khóa xe vẫn đang ở trong ổ.

Thế là nó lái xe về nhà, cẩn thận không vượt quá tốc độ. Cảnh sát mà chặn xe thì không biết nói sao với cái bộ dạng không mảnh vải che thân này. Hên quá con Hummer gầm cao, nếu không bọn ô tô và xe tải tha hồ nhìn thấy cơ thể trần truồng tả tơi của nó.

Cái quái gì đã xảy ra đêm qua thế nhỉ? Chaz tự hỏi, nheo mắt vì ánh mặt trời chói chang buổi sáng.

Điều cuối cùng nó có thể nhớ được là Rose, mặc cái quần jean ngắn thiệt bốc, dìu nó vào phòng ngủ. Sau đó là tạch luôn và có lúc tự dưng Rose biến hình thành Joey, theo sau đó là một màn thẩm vấn thổ tả.

Joey, mặc đúng cái váy và cái áo như trong cái đêm bị nó xô xuống biển.

Ngay khi Chaz tìm được lối ra khỏi xa lộ để quẹo vào Đồi Cát Tây Boca giai đoạn II, nó đã giải đáp được những nghi vấn. Sở dĩ nó trông gà hóa cuốc, nhìn Rose hóa Joey là vì đã xem cái đoạn video ấy quá nhiều lần, đã vậy còn tọng cả đống rượu vào người. Rồi Rose xài đúng cái mùi nước hoa của Joey mới trùng hợp chớ.

Chaz không nhớ nổi là mình đã bỏ chạy ra khỏi phòng ngủ, chính xác là không nhớ mình đã làm gì sau màn ảo giác ấy. Chắc là phóng ra cửa trước, trèo lên con Hummer và phóng đi mất dạng. Rose dám nghĩ mình mạt lắm.

Chaz liếc xuống nhìn, mém nữa hết nhận ra thằng nhỏ. Niềm tự hào của nó ngày nào giờ rũ ra nhìn phát oải. Nó tự hỏi không biết bao giờ mới được chịch một phát cho đã đời mà không bị vợ cũ hiện về ám.

Chaz cho xe vào lối đi và đậu kế con Grand Marquis của thằng Tool. Nó ngó gương chiếu hậu quan sát hai bên thật kỹ lưỡng mới mở cửa rồi bay vô nhà. Cửa phòng của thằng cô hồn đã khóa, nên Chaz lẻn vào bếp, nuốt bốn viên aspirin và tọng Mountain Dew để giải rượu. Rồi nó đi tắm, tựa người vào tường gạch, mát xa cơ thể cho đến khi nước hết nóng thì thôi.

Vừa rời khỏi nhà tắm thì điện thoại reng.

“Mày đã ở đâu vậy nhóc,” bên kia đầu dây là Red Hammernut. “Tao phải gửi cả chục tin nhắn vào trong hộp thư thoại của mày.”

“Tôi ngủ ở nhà bạn,” Chaz nói.

“Mà không có ông O’Toole?”

“Tôi có việc hệ trọng, Red à.”

“Mày muốn nói về hệ trọng ư? Để tao nói mày nghe: hôm qua, một thứ hệ trọng to tổ bà được gửi thẳng đến chỗ tao qua Federal Express. Một cuộn băng video.”

“Chết mẹ.”

“Sáng mắt mày ra chưa hả nhóc. Mày coi rồi chứ gì?”

“Có. Nó cũng gửi cho tôi một bản mà.”

“Vậy hả?” Red Hammernut lấy hơi như chuẩn bị phun ra một bãi nước bọt. “Tao tưởng mình trải đời dữ lắm, Chaz, nhưng đây là lần đầu tiên tao thấy một thứ như vậy. Và phải thừa nhận với mày là tao bị sốc.”

Giọng của Red nghe như mới sáng sớm đã uống mấy ly cocktail.

“Thôi đừng nói chuyện này qua điện thoại,” lão nói với Chaz.

“Ông muốn tôi lái xe đến văn phòng hả?”

“Không, trời ơi. Tao đang đậu ngay trước cái nhà chết tiệt của mày luôn nè.”

Chaz bước ra cửa sổ và thấy một chiếc Cadillac xám đậu dưới nắng. Nó mặc vội cái quần tây nhăn nhúm rồi bước vội ra ngoài. Cửa phụ bật mở và nó trèo vào xe. Red Hammernut mặc đồ như thể vừa bước xuống từ thuyền đánh cá, một con quỷ lùn cháy nắng diện quần kaki Eddie Bauer. Miệng phì phèo thuốc lá, mũi thì bôi đầy thuốc ô xít kẽm. Lủng lẳng trên cổ áo là một cặp kính mát phản quang. Chai Jack Daniel’s vẫn còn đang mở đặt trên khay ghế sau, nhưng không có cái ly nào cả.

Chaz nói: “Tôi không hề biết thằng đó có quay lại. Khi nhìn thấy cuộn băng, tôi tá hỏa luôn.”

“Con trai à, đấy là một thông tin rất, rất tệ luôn.”

“Phải nói là tệ nhất,” Chaz đồng ý.

“Phải nói cảm giác khi xem cái băng ấy thật sự khủng khiếp. Tao lúc nào cũng thích Joey, tao thật sự thích con bé,” Red nói. “Tao sẽ không hỏi vì sao chú mày làm thế, vì đấy chẳng phải chuyện của tao.”

Chaz thấy hơi cáu. “Nhưng mình nói về chuyện này rồi mà, anh nhớ không? Em lo gần chết đó còn gì? Vì em nghĩ nó biết vụ số liệu.”

Nó thật sự thất vọng vì Red không bình luận gì về hành động quyết liệt và hiệu quả của nó, chưa kể phải có tinh thần thép mới trụ được tới giờ.

“Mình phải dùng tiền trám miệng thằng tống tiền lại, Red. Mình hết cách rồi.”

“Tao đồng ý.”

“Trả hết năm trăm, đúng không anh?”

“Ừ,” Red Hammernut nói. “Trả tất.”

Cảm giác nhẹ nhõm của Chaz Perrone vừa dậy lên thì ngay lập tức phải nhường chỗ cho nỗi hoài nghi. Vì nó chờ đợi một sự kháng cự, hoặc ít nhất là một kế hoạch đỡ thiệt hại hơn. Nó biết rõ với Red, đồng tiền đi liền khúc ruột, ói ra nửa triệu đô, tương đương sáu tháng ăn chơi oanh liệt chứ ít gì.

“Nó muốn tối nay nhận tiền,” Chaz nói, “ở một căn nhà đâu đó giữa vịnh Biscayne. Nó sẽ viết cho mình tọa độ.”

“Ừa, Tool có nói tao rồi.”

“Anh nói chuyện với Tool rồi?”

“Đúng vậy. Tao cũng đưa tiền cho nó giữ,” Red Hammernut cầm chai rượu lên tu một ngụm. “Mày làm gì ngạc nhiên dữ vậy, nhóc? Nó làm việc cho tao mà.”

“Em cũng làm việc cho anh đó,” Chaz nhắc nhở Red.

“Và mày lãnh nhiệm vụ đi mua một cái vali đựng tiền,” Red nói câu này mà không hề pha giọng mỉa mai. “Tao sẽ thuê cho hai đứa một con tàu, dài đâu bảy thước, đậu tại bến du thuyền Bayside. Chỗ đó ở khu đô thị Miami, gần sân vận động bóng rổ. Tool lái tàu ngon, cứ để nó lái.”

“Sao cũng được,” Chaz nói.

Sao nó thấy cảnh này giống đoạn kết phim GoodFellas ghê, khi giới gangster bắt đầu bung bét và nhân vật của Ray Liotta đi gặp nhân vật của Robert De Niro để ăn tối. Hai người ngồi đó, nói về những sự cố thật điềm tĩnh, cũng như Red và nó lúc này. Nhân vật của De Niro nhẹ nhàng bảo nhân vật của Ray Liotta đi xuống Florida làm một việc.

Và ngay lúc đó, nhân vật của Ray Liotta biết mình đã bị gài vào thế.

Red Hammernut nói: “Nè nhóc, tao không muốn bất kỳ sự cố gì xảy ra trên mặt nước. Tao cũng nói Tool y hệt, cứ ném tiền vào mặt thằng tống tiền và rút cho tao, nghe không?”

Y hệt trong phim vậy trời, Chaz nghĩ. Mình từng là đối tác, nay đã thành cục nợ.

Nó hiểu Red Hammernut đang nhìn vào bức tranh rộng lớn hơn. Thằng tống tiền chỉ là mối đe dọa với Red một khi Chaz còn sống. Chiếc Hummer là kết nối duy nhất giữa hai người, nhưng Red hoàn toàn có thể đổ trách nhiệm lên đầu Chaz. Lão có thể nói nhà sinh vật học đã vòi vĩnh cho được một chiếc xe mới. Thậm chí Red hoàn toàn có thể bịa ra vụ Everglades, giả số liệu, hoàn toàn là ý tưởng của Chaz. Chính Chaz là trùm cuối ngay từ đầu.

Và một khi Chaz đã ngỏm rồi, lấy ai mà đối chất?

“Tao muốn hai đứa mày làm xong vụ này thật nhanh, thế thôi,” Red Hammernut. “Dọn dẹp cho xong đi.”

Amen, Chaz nghĩ. Thời khắc này đã đến!