CHƯƠNG 29
Joey và anh trai mang thức ăn thừa từ bữa tối ra đê biển cho cá ăn. Stranahan vẫn ngồi tại bàn, lau chùi khẩu súng. Anh thấy thật nhẹ nhõm khi được về nhà, tránh xa sự điên loạn của đất liền. Đầu Đất nằm dưới chân anh, chẳng buồn nhúc nhích, ngay cả khi có một đàn hải âu bay qua. Suốt cả buổi chiều con chó cứ quấn lấy chân anh, linh cảm sắp có chuyện chi hệ trọng lắm. Giá mà con người cũng tinh tế như thế, Stranahan nghĩ.
Anh đứng dậy mang khẩu Ruger ra thuyền, con Đầu Đất bám theo sát gót. Joey thấy anh quấn súng trong vải dầu và cất nó vào cái hộc ở mũi thuyền.
“Mick, anh biết gì chưa,” Joey nói. “Anh trai em để ý đến ghệ của chồng em.”
Corbett Wheeler phất tay phản đối: “Bớt giỡn, anh chỉ nói nhìn cổ không có giống dạng gái lẳng lơ.”
“Sống với động vật riết nên khả năng đánh giá con người của anh bị cùn rồi,” Joey nói. “Em khuyên anh chớ nên hẹn hò với bất kỳ ai gặp ở lễ tang. Hổng tin, anh hỏi thằng Chaz ấy.”
Stranahan ngồi xuống cạnh cô trên đê biển, con Doberman chen vào giữa họ, khụt khịt mũi. Joey siết chặt lấy tay anh, cứ như hai người đang ngồi trên trực thăng ở độ cao hơn 10.000m giữa lốc xoáy. Rõ ràng là cô rất hồi hộp trước cuộc gặp dứt điểm vụ tống tiền, người bình thường nào cũng vậy.
Corbett hỏi: “Khả năng mình sẽ lấy trọn số tiền yêu cầu là bao nhiêu?”
“Không cao mấy,” Stranahan thừa nhận.
Anh đoán Samuel Johnson Hammernut sẽ dùng năm trăm ngàn đô tiền mặt như mồi nhử. Thằng người rừng trông trẻ sẽ kè kè theo Chaz đến chỗ hẹn. Rồi nó đưa vali tiền cho Stranahan, bảo kiểm tra xem đủ chưa. Và chỉ cần anh sơ sẩy, nó lập tức thủ tiêu liền. Sau đó, trên đường lái tàu về lại đất liền, nó sẽ lựa thời cơ khử luôn thằng Chaz.
Có khoảng một chục kịch bản có thể diễn ra và Stranahan đã dự trù đủ cả. Ban đầu anh định đến điểm hẹn một mình, nhưng Joey và Corbett khăng khăng muốn đi theo. Stranahan tất nhiên hiểu động cơ cá nhân của họ. Anh cũng mừng vì như thế phe ta sẽ vượt trội về quân số. Con tinh tinh của Hammernut chắc chắn phải hiểu là nó không thể xử một lúc ba mạng, anh mong nó sẽ không cố thử. Nhìn tạng là biết nó dạng cục súc võ biền, chứ súng ống thì xách dép.
Joey nói: “Nếu tụi nó thật sự chung tiền, mình sẽ quyên cho một cái quỹ của Everglades.”
“Và giấu tên, đúng không?” Anh trai cô nói.
Stranahan thèm một ly rượu mạnh quá, nhưng anh kiềm chế. Bởi vì chỉ một lát nữa thôi, khả năng cao anh sẽ phải dùng súng phơ một ai đó.
Corbett Wheeler nói: “Tôi rất thích hòn đảo của anh, Mick, nhưng vẫn gần ánh đèn đô thị quá.”
“Suỵt! Tôi đang cố thuyết phục em gái anh đây là thiên đường.”
“Em gái ảnh đã bị thuyết phục rồi,” Joey chen vào, ngọ nguậy ngón chân trong nước.
Corbett lại tán dương New Zealand. “Tới một lần thử đi, đảm bảo hai đứa hết muốn về.”
“Tụi em sẽ tới sớm thôi, nếu chuyện tối nay bể,” Stranahan nói, “mà cũng để coi luật dẫn độ ở bển sao.”
Joey thúc vào be sườn anh. “Nào. Anh suy nghĩ tích cực lên coi.”
Từ đàng tây, một áng mây màu tím đang từ từ che khuất mặt trời. Trời đứng gió và cả vịnh trở nên tĩnh lặng. Stranahan vội vàng chạy vào nhà thuyền, lấy ra ba chiếc áo đi mưa màu vàng. Hai lỗ tai của Đầu Đất vểnh lên, nghe tiếng sấm đàng xa.
“Qua đi, không lúc nào chán luôn,” Corbett nói.
Joey cho hay: “Mưa là tin tốt, vì Chaz rất ghét mưa.”
Stranahan quan tâm đến vụ sấm sét hơn. Tất nhiên có nhiều chỗ an toàn để giao dịch hơn trên một con thuyền, giữa sóng nước mênh mông, trong một cơn bão nhiệt đới. Theo lẽ an toàn thì nên báo hủy cuộc hẹn, nhưng không kịp nữa rồi.
“Đi thôi,” anh nói, “trước khi lốc kéo tới.”
Chaz Perrone khóa mình trong phòng tắm với một đống tạp chí khiêu dâm, cùng tấm hình của Joey lấy từ nhà thờ St. Conan’s. Cứ mỗi lần lo âu, sợ hãi điều gì nó đều dùng thủ dâm đại pháp. Nhưng ngay cả bức ảnh của vợ thời trẻ, đặt giữa đống hình ảnh dâm đãng rẻ tiền, cũng chỉ mang lại một cơn hứng tình thoáng qua. Những động tác nóng nảy ai oán của nó dừng lại khi nghe tiếng đập cửa.
“Cây súng chết tiệt đâu rồi?” Tool hỏi.
“Tao vứt rồi,” Chaz nói dối, vì nó đã giấu vào trong cái quần lót.
“Cho tao vô.”
“Đang ỉa vô gì!”
“Mày đừng có xạo,” Tool đá banh cái cửa và ghê tởm nhìn đống tranh ảnh đang nằm trên sàn.
“Ôi Chúa ơi,” nó nói.
Chaz chụp tấm ảnh của Joey, giấu nó dưới cánh tay mình, rồi quỳ gối xuống thu dọn đám tạp chí, nói: “Mày không hiểu đâu. Tao đang căng thẳng đến phát điên đây, nên phải làm gì đó giải tỏa chớ.”
Tool nhìn nó như một tên biến thái học đường.
“Súng đâu, nhóc con?”
Chaz nói: “Nói rồi mà. Tao vứt rồi.”
“Red đã dặn kỹ là tuyệt đối không giở trò lúc giao dịch trên biển.”
“Tao biết rồi.”
“Mày xong việc ở đây chưa?” Tool nhìn cạnh khóe vào cái toilet. “Vì đã đến lúc khởi hành rồi đó.”
“Để tao thay đồ đã. Xong tao ra sau,” Chaz nói.
Khẩu.38 mạ xanh được giấu dưới đáy của giỏ đồ giặt. Nó bỏ súng cùng với điện thoại di động vào trong một túi có khóa zip đựng áo mưa, xếp cẩn thận rồi mang ra chiếc Hummer. Lúc nó ra thì Tool đã ngồi sau bánh lái, nhai miếng bò khô và ngón tay đang gõ gõ theo nhịp một bài hát đồng quê.
Chaz nói: “Mày đang làm gì đó?”
“Chứ mày nghĩ tao làm gì?”
“Ai cho mày lái xe tao?”
“Red cho đó. Trèo lên đi đốc-tờ.”
Chaz phát bực: “Vậy còn vali tiền?”
Nó đã mua một chiếc Samsonite, vỏ cứng màu xám với bánh xe có thể xếp lại.
Tool tự tay cho tiền vào vali, xếp thành từng chồng toàn những tờ 100 đô. Tool cấm tiệt nó lại gần trong lúc xếp tiền, nhưng chỉ nhìn thoáng từ xa cũng đủ làm Chaz say đứ đừ.
Tool hất ngón tay cái: “Để nó phía sau xe.”
Chaz trèo lên ghế phụ. Để nhắc nhở Tool ai mới là chủ thật sự của con xe này, nó đưa tay xoay nút chỉnh nhạc. Tool chụp tay nó lại rồi đập mạnh lên bảng điều khiển. Cánh tay Chaz lập tức tê dại.
“Không thấy tao đang nghe à. Patsy Cline đó,” Tool nói cộc lốc.
“Chúa ơi, suýt nữa là gãy cổ tay!”
“Không được động vào điều khiển khi Patsy Cline đang hát.”
Tổ mẹ cái thằng tâm thần, Chaz rủa thầm. Tuy tay chưa gãy, nhưng đau quá, dám rách cơ, bong gân hay bầm mẹ nó rồi.
Tool giữ thái độ im lặng xa cách suốt đường đi tới Miami, dù phải, nói nó là một thằng lái xe rất khá. Chaz ngồi yên, vẫn giữ được sự bình tĩnh cho đến khi nghe tiếng sét đầu tiên và thấy một rừng mây đen trước mặt.
“Thời tiết vầy lỡ người ta không cho thuê tàu thì sao?” Nó hỏi.
Tool tỏ ra buồn cười trước câu hỏi: “Mày khỏi lo, Red thu xếp cả rồi.”
Chaz mở cái phong bì và đọc hướng dẫn của thằng tống tiền. “Mày có chắc là biết cách dùng một cái GPS không đó?” Chaz hỏi.
Tool nói việc ấy dễ ẹc. “Một vụ mùa nọ tao gặp chút rắc rối ở Immokalee, thế là tao phải xuống Ramrod Key, đi theo một cái thuyền câu tôm. Nó đang đấu thầu nhập khẩu, nên cả đám phải ở trên đảo để tránh bị dòm ngó. Gió mưa bão bùng mà tụi tao vẫn di chuyển tới lui Cay Sal như thường.”
“So với cơn bão này thì sao?” Chaz nói.
“Nhằm nhò gì.”
Khi hai đứa đến được bến du thuyền Bayside thì trời đã mưa như trút nước. Con thuyền mà Red bố trí cho tụi nó dài bảy mét, động cơ Yamaha bốn kỳ và có bạt dù phía trên. Trên bảng điều khiển có hộp định vị GPS.
Tool đặt cái vali nặng trịch tiền lên đầu máy. Chaz ngọ nguậy khó chịu trong cái áo mưa kín mít, cây súng cứ chĩa vào xương sườn. Nó kéo nón che mưa lên, liếc nhìn bầu trời mù mịt. Cổ tay trái vẫn còn đau quá.
Tìm thấy một cái đèn pin cầm tay, Tool cắm thử vào ổ sạc. Nó ngạc nhiên vì thấy cái đèn vẫn còn sáng tốt. Tool nổ máy, tháo dây giữ thuyền và từ từ cho thuyền rời bến. Khi con thuyền đã ra khơi rồi, nó bảo Chaz ngồi xuống đẩy cần điều khiển về trước. Ngay lúc Tool đẩy tay ga, trên đầu sấm rền vang làm Chaz hết hồn.
Điên mẹ nó rồi, Chaz rủa thầm.
Kế hoạch hành động của nó vốn đã khó khăn trùng trùng ngay cả trong điều kiện quang đãng lý tưởng; giờ mưa gió thế này mà manh động thì khác chi tự sát. Cứ mỗi lần có tia sét nào lóe lên, người nó đều rúm ró cả lại. Tool thì vẫn hết sức bình thản, một tay cầm bánh lái, tay kia cầm đèn pin soi đường - dù cái quần yếm của nó đã ướt sũng và chảy xệ xuống. Cơn mưa dội xuống những lọn tóc đen và đám lông dày đặc trên người, khiến nó trông siêu thực trong ánh sáng nhá nhem.
Ít lâu sau, tụi nó đã đi qua gầm cầu Rickenbacker, nơi ấy Chaz thường xuyên đi qua khi còn là thực tập sinh ở trường Rosenstiel. Cảnh tượng cũ làm nó nhớ lại vụ nghiên cứu rận biển năm nào. Lỡ thằng Tool mà làm lật thuyền, đám rận đói khát đang lởn vởn xung quanh sẽ lao đến mần thịt nó. Mà nào chỉ có lũ rận bé nhỏ, còn có bọn cá mập đói khát và to lớn hơn nhiều. Vịnh Biscayne chưa từng ghi nhận bất kỳ vụ cá mập tấn công nào. Hoặc là nó đã quên béng mất thông tin này, hoặc mấy năm học hành nghiên cứu hải dương nó đâu có để chữ nào vào đầu. Con quái vật cá sấu hai đầu mà Chaz nhìn thấy trong những cơn ác mộng gần đây hoàn toàn có thể biến thành một con cá mập đầu búa ở ngoài đời lắm chứ, một sự kết hợp tuyệt vời giữa sự hèn nhát, nỗi hoang tưởng và kiến thức lõm bõm về giống loài.
May thay, tiếng sấm thưa dần và mưa cũng bắt đầu ngớt, mặc dù gió lạnh vẫn thổi suốt trên đường đến Mũi Florida. Hành trình này tiếp tục đào sâu sự căm ghét của Chaz với thiên nhiên. Bấu chặt bàn tay chưa bị thương vào thành tàu, nó cứ nghĩ đến cái cảnh sóng biển đánh nó văng xuống sàn tàu, đủ mạnh để cây súng trong người cướp cò. Viên đạn nếu không làm người nó lủng một lỗ chết queo thì cũng làm nó lên cơn trụy tim vì sợ quéo.
Nhờ vào khả năng định vị tuyệt vời của vệ tinh, Tool đã tìm thấy những gì còn lại của Stiltsville, khu vực nhà gỗ công cộng được xây trên bãi cạn. Bão Andrew đã san phẳng nơi này, một số ít công trình còn lại giờ do Công viên Quốc gia tiếp quản. Những ngôi nhà trống không, tối tăm nhìn không khác bộ xương dưới ánh sáng xanh của tia sét.
Tool tắt động cơ, để thuyền nương theo dòng chảy mà trôi dọc con kênh. Nó lầm bầm, mặt cau có thấy rõ trước ánh sáng xanh phản chiếu từ màn hình GPS.
“Chuyện gì vậy?” Chaz hỏi.
“Đây chính xác là chỗ nó hẹn gặp,” Tool nói, “nhưng tao không thích chỗ này chút nào.”
Khi con thuyền trôi đến căn nhà nổi cuối cùng, Tool đi về phía mũi tàu và quăng neo. Sợi dây căng ra và chìm xuống đáy, con thuyền dừng lại ngay lập tức, mũi tàu hơi nghiêng trước sức nặng của nó. Tool quay trở lại bàn điều khiển, ngồi xuống với vẻ mặt khó chịu.
“Giờ mình chờ thôi,” nó nói, lấy tay xoa mông.
Chaz ngó đồng hồ, tụi nó tới sớm nửa tiếng so với giờ hẹn. Nó mở điện thoại di động lên theo chỉ thị của gã tống tiền. Từ đất liền lại có tiếng sấm rền, trên bầu trời, những tia sét lại bắt đầu lóe lên đây đó.
“Cơn bão ấy vẫn cách đây xa lắm,” Tool nói. “Nếu thằng kia đúng giờ thì khi bão tới tụi mình đã phắn khỏi đây rồi.”
Chỉ một trong hai đứa thôi chứ ở đâu mà “tụi mình”, Chaz nghĩ. Nó chắc chắn là Red Hammernut đã hạ lệnh cho Tool thủ tiêu nó rồi tạo hiện trường như một vụ tự sát - một kẻ góa vợ không chịu nổi sự mất mát, bèn gieo mình xuống biển để ở cạnh nàng mãi mãi.
Nhưng Chaz Perrone có 13 triệu lý do để sống tiếp và một kế hoạch của riêng mình.
“Cái thùng đá chết tiệt đâu rồi?” Tool hỏi. “Tao khát quá.”
“Chắc tao để quên trên con Hummer.”
“Mày nói giỡn đúng không?”
“Xin lỗi.” Cái tay không đau của Chaz rút khẩu súng trong túi áo khoác ra, chĩa vào cái bóng to bè trước mặt. Tool hoàn toàn không nhìn thấy khẩu súng, nhưng một tia sét làm ánh kim loại sáng lên. Chaz không thể nhìn thấy phản ứng của thằng cô hồn, nhưng nó nghe rõ tiếng đe dọa: “Tao sẽ không làm thế đâu nhóc.”
“Không, mày sẽ làm thế,” Chaz nói và siết cò hai lần.
Viên đạn đầu tiên đi xuyên qua miếng bạt che phía trên thuyền. Viên thứ hai đã hất văng Tool xuống biển, nước văng lên tung tóe, cứ như là có ai đó vừa ném cả một tủ trữ đông thịt xuống hồ bơi vậy. Chaz bắn hết những viên đạn còn lại trong khẩu.38 vào vùng nước đang sủi bọt bên dưới và chờ xem liệu cái xác có nổi lên liền hay không, mấy show về cảnh sát trên TV đều thế cả. Chaz hy vọng cái thảm lông dày trên người sẽ khiến xác thằng Tool nổi lên, nhưng không thấy chút tăm hơi nào của người chết trên mặt nước.
Khi Chaz nhét khẩu súng lại vào túi thì điện thoại nó đổ chuông.
“Chuyện quái gì đang xảy ra đó?” Gã tống tiền hỏi với giọng nghiêm túc và cảnh giác, chứ không còn màn nhại Jerry Lewis nữa rồi.
“Tao bắn bọn rùa biển thôi,” Chaz nói. “Mày đâu rồi?”
Chaz cứ ngỡ mình còn nhiều thời gian tính toán, nào ngờ kẻ thù đến còn sớm hơn. Nó đã nghe tiếng súng nổ và nghe giọng coi bộ hơi hoảng.
“Rùa ư?” Gã tống tiền hỏi.
Chaz cười giả lả: “Ngồi không chán quá mà. Mày đang ở gần đây à? Hãy làm thật nhanh trước khi bão kéo tới.”
“Thằng người rừng đâu?”
“Ồ, nó đâu có đi cùng.”
Gã tống tiền cúp máy.
“Bà mẹ,” Chaz nói. Nó mò xung quanh sàn tàu cho đến khi tìm được cái đèn pin. Nó soi ánh tới lui hồi lâu mà không hề thấy tăm hơi một con thuyền nào khác.
Chỉ một lát sau, điện thoại lại đổ chuông.
“Mày đang ở đâu?” Chaz hỏi.
“Ở đây!” Một giọng khác vang lên.
Giọng phụ nữ, vừa nghe là Chaz tê liệt liền.
“Hủy khẩu súng đi,” cô nói. “Ném xuống biển.”
Chaz lấy đèn pin quét lên quét xuống khu vực nhà nổi. Ngồi ngay rìa mái nhà kia rõ ràng là vợ nó, còn sống sờ sờ. Cô ta đang chĩa một khẩu súng trường cỡ bự vào đầu nó.
“Joey, là em thật ư?” Chaz thì thầm vào điện thoại.
Mũi súng trường lóe lên một màu cam, kính chắn gió trên thuyền Chaz vỡ tung tóe trước ánh mắt kinh hoàng của Chaz.
“Trả lời vậy được chưa?” Cô hét.
Nó ngoan ngoãn rút khẩu.38 từ trong áo khoác ra rồi ném xuống vịnh.
Những tiếng súng đầu tiên làm Mick Stranahan hết sức ngạc nhiên.
“Tôi nghĩ thằng chó đẻ đã giết vệ sĩ của nó rồi,” anh thông báo cho Joey Perrone và Corbett Wheeler.
Ba người bọn họ đang nằm trên mái nhà, để Chaz không thể nhìn thấy từ thuyền của nó được.
“Vậy giờ sao đây anh?” Joey thì thầm.
“Anh cũng chưa biết.”
“Đưa khẩu súng em xem,” cô nói.
Stranahan liếc nhìn Corbett, anh gật đầu đồng ý. “Con bé cần giải quyết xong nỗi uất hận của nó.”
“Cẩn thận nhé,” Stranahan nói khi Joey cầm khẩu Ruger. Anh đã để cho cô dùng thử một lần trước đây, mục tiêu là mấy trái dừa trên đảo. Súng giật khá mạnh, nhưng Joey kiểm soát rất tốt.
Stranahan gọi cho Chaz Perrone để tìm hiểu xem chuyện gì xảy ra trên thuyền. Anh cúp ngay sau vài câu hỏi han. “Đúng như anh đoán,” anh nói. “Nó quyết định xử lý một mình.”
Joey nghiến răng: “Thằng ác độc.”
“Nếu như nó giết thằng vệ sĩ, nghĩa là nó cũng đã tính chuyện xử luôn Hammernut,” Stranahan suy đoán.
“Và con bồ nữa,” Corbett nhẹ nhàng thêm vào.
“Ricca. Cứ nói tên con bé ra đi,” Joey nói. “Giờ tụi mình tính sao, Mick?”
“Một khi Chaz thấy khẩu Ruger, nó sẽ rét, dù ngay lúc này nó đang nghĩ mình là Vin Diesel.” Stranahan gọi cho Chaz và đưa cô nghe máy: “Bảo nó ném súng đi không thì ăn đạn,” anh nói.
“Mày đang ở đâu?” Chaz hỏi bên kia đầu dây.
“Ở đây!” Joey trả lời.
Corbett và Mick trèo xuống từ mái nhà và nhẹ nhàng vòng ra sau lưng, nơi họ cột con Whaler. Stranahan tính hai người sẽ nhẹ nhàng bơi đến thuyền và đánh úp Chaz. Họ đang cởi quần áo thì nghe tiếng súng trường nổ, theo sau là tiếng thét của Joey: “Trả lời vậy được chưa?”
“Đừng bắn nữa!” Thằng chồng thét lại.
“Cho tao mười lý do để không làm thế đi!”
Người yêu mình ngầu thật, Stranahan nghĩ.
Corbett lay tay anh. “Mick, tôi nghe có tiếng gì nữa.”
“Đâu?”
“Gần lắm, nghe đi.”
Giờ thì Stranahan cũng nghe rồi. “Ối chà chà.”
Xong phim, lòng anh vô cùng nhẹ nhõm. Nhờ vào kỹ năng sát thủ hạng bét của Chaz Perrone, giờ họ có thể tự do làm điều mà Darwin vẫn bảo: cứ để mỡ nó rán nó. Lòng tham không đáy của thằng Chaz sẽ quay lại kết liễu nó.
“Đấy, anh lại vừa nghe âm thanh ấy,” Corbett nói, vẫn chăm chú nghe.
Stranahan gật đầu. “Như tiếng nhạc bên tai.”
Một cơn gió thổi qua khiến cái nhà sàn cũ kêu cót két ngay trên đầu họ. Những đám mây sáng lên trong tia sét và qua mớ cỏ, Stranahan có thể nhìn thấy hình dáng con thuyền cũng như Charles Perrone đang cầm đèn pin đứng ở mũi tàu.
“Nhanh nào,” Stranahan bò xuống lối đi dẫn đến nơi phát ra tiếng rên và nhìn thấy một cái bao màu xám tổ bố cứ như con lợn biển mắc cạn.
“Nhưng còn Joey thì sao?” Corbett hỏi.
“Nào, cứ để cổ vui tí đi,” Stranahan nói. “Giờ phụ tôi lôi cái thằng con hoang tội nghiệp này lên nào.”
Joey nhảy khỏi mái nhà và xuất hiện trở lại ở cuối bến tàu, cách con thuyền đang thả neo chưa tới ba mươi thước. Cô mặc một cái áo mưa tròng đầu quá cỡ màu vàng, mái tóc đuôi ngựa thổi tung trong gió. Chaz cố hết sức để giữ chắc đèn pin, nhưng cái thuyền thì đang chòng chành và tay nó thì run bần bật. Con vợ không những còn sống mà còn chĩa một khẩu súng trường đầy đạn vào người nó.
Hóa ra chuyện đêm qua là thật, nó điếng người nhận ra.
“Sao vậy, anh yêu,” Joey hét lên chua chát.
Nó đang giơ tay, ra hiệu đầu hàng.
“Sao vậy - vẫn chưa hiểu à?” Cô nói. “Đơn giản mà. Mày ném tao xuống biển, nhưng tao chưa chết chìm.”
“Sao chuyện đó có thể?”
“Có một thuật ngữ gọi là bơi đó, Chaz. Tiền đâu?”
Chaz quay đầu nhìn ra phía sau, nơi cái vali Samsonite nằm trên một cây đà ngang. Từ bến thuyền, Joey không thể nhìn thấy. Gió đang nổi lên, Chaz không còn nghe gì nữa cho đến khi gió lặng đôi chút.
Cô thét lên: “Tao vẫn đang chờ mười lý do để không bắn nát đầu mày.”
“Nói gì?”
Một giọt mưa rơi trên mũi Chaz và nó chậm rãi nhìn lại mọi việc. Cái đầm đen treo trong tủ áo, bức ảnh bị cắt nhét dưới gối, đội cứu hộ biển không tìm thấy bất cứ thứ gì ngoài móng tay… tất nhiên là thế rồi. Joey vẫn sống. Và mọi thứ đã liên kết lại với nhau.
“Chaz?”
“Cho anh một giây, anh đang cố suy nghĩ,” nó hét lại.
Cây súng trong tay Joey lại nhả đạn, cái đèn pin trong tay Chaz vỡ tan. Tiếng thủy tinh và nhựa rơi xuống sàn thuyền kêu leng keng.
“Okay, anh nghĩ ra rồi,” nó gào lên hoảng hốt. “Anh đã bị rối loạn tâm thần.”
“Cái gì?”
“Lý do số một để em không bắn anh, là do anh có bệnh thần kinh. Em yêu à, anh cần giúp đỡ!”
“Lý do tốt nhất mà mày có thể nghĩ ra đó hả?” Joey hỏi.
Thật không may là đúng vậy thật. Chaz Perrone nghĩ bể đầu cũng không ra một lý do nào để con vợ không bắn bay đầu nó. Nó bèn chuyển đề tài cầu may.
“Hai tuần qua em ở đâu?”
“Ở gần lắm, để coi mày diễn trò.”
“Joey…”
“Nằm dưới gầm giường, khi mày cố chịch một con hộ pháp có cái hình xăm hoa hồng trên mắt cá. Thảm dữ không biết.”
Chaz cảm thấy đau đớn vì nhục nhã. Medea, ôi cái con nghiện mát xa rên to như người rừng. Nó run rẩy khi nghĩ đến cảnh Joey đã nghe hết, thấy hết cái màn kẹt đạn không bắn nổi của mình.
Và nó một lần nữa cố chuyển hướng câu chuyện sang trách móc Joey. “Em làm cho tất cả mọi người đau khổ. Tụi anh tổ chức lễ tưởng niệm nhà thờ và ai cũng đau buồn!”
“Ôi cảm động quá,” Joey la to. “Lo mà dọn đồ vô tù mà hót, vì tao sẽ gọi cảnh sát và tao sẽ đưa cái băng video cho họ.”
“Em yêu, đừng mà.”
“Trong tù người ta không cho đánh golf đâu Chaz. Cũng không có mấy con thợ làm tóc dâm đãng nữa.”
Mưa đã bắt đầu rơi trên mặt biển, Chaz nghe như những tiếng vỗ tay độc ác.
“Còn bản di chúc kia là sao?” Chaz nghe giọng mình run rẩy. “Nó có thật không?”
“Quả nhiên là mày bị thần kinh thật,” Joey nói.
Thế đấy, Chaz ảm đạm nghĩ. Cũng không có 13 triệu đô nốt. Gió đã ngưng thổi, sự bình lặng trước cơn bão.
“Giờ thì anh không còn hiểu gì nữa rồi,” Chaz lắp bắp. “Vậy gã đàn ông đã dàn xếp cuộc gặp này đâu rồi? Cái thằng chó đẻ đã lôi anh lên canô và cho bọn muỗi ăn buffet trên người anh?”
“Ồ, ảnh đang ở đây, Chaz, chờ thử coi mày có làm gì ngu ngốc không?”
“Nghĩa là em cũng là đồng phạm với nó?”
Joey huýt sáo: “Ngay từ ngày đầu, anh yêu à.”
“Nhưng tại sao? Em đâu có cần số tiền chết tiệt đó!”
“Đâu phải là chuyện tiền,” cô nói. “Sao mày đầu đất dữ vậy?”
Một câu hỏi đúng, Chaz phải thừa nhận. Nó đã sai trong toàn bộ mọi thứ, khởi đầu với hướng chảy của dòng Gulf Stream, sai trong cách ứng xử và nhìn nhận mọi người, từ Rolvaag đến Red Hammernut đến Ricca. Sự tái xuất hiện của con vợ ngỡ như đã chết khiến nó gần như tuyệt vọng. Thứ duy nhất có vẻ thật lúc này là cái vali chứa nửa triệu đô. Chaz tất nhiên phải nghĩ cách chiếm đoạt nó, để coi nó có thể mang mình về đâu.
“Mày ném hết đồ đạc của tao,” Joey nói. “Tất cả quần áo, tranh ảnh, sách vở và cả mấy giỏ lan nữa.”
“Đâu có. Nữ trang của em anh vẫn để ở một nơi an toàn trong nhà băng,” Chaz nói. “Anh sẽ đưa chìa khóa cho em.”
“Khốn nạn!”
“Giờ anh nói xin lỗi được không? Vì anh thật lòng hối hận,” Chaz van xin. “Anh đã phạm sai lầm nghiêm trọng rồi, Joey. Từ lúc em đi, mọi thứ đều thay đổi.”
“Ủa chứ không phải mày muốn vậy sao?”
Một tia sét nữa đánh thẳng vào một trong mấy cái nhà sàn, tiếng sấm mạnh đến mức làm Chaz sợ hãi ôm đầu. Khi lấy lại bình tĩnh nhìn lên, nó nhìn thấy bên cạnh vợ giờ đã có thêm một bóng người. Chính là gã tống tiền, đang ở trần. Người này đặt một tay vòng qua eo của Joey và thì thầm gì đó vào tai cô ấy.
“Đừng có lo. Tao có mang tiền cho mày,” Chaz nói giọng âu lo.
“Giữ lấy mà dùng!” Gã nói lại.
“Gì cơ?”
“Giữ lấy đi, Chazzie.”
Joey giơ tay làm động tác tạm biệt đầy châm biếm. “Mày nghe rồi đó. Biến mau, trước khi tao đổi ý.”
Chaz lật đật kéo dây neo. Khi Joey đặt khẩu súng trường lên vai vào tư thế ngắm, nó lập tức hụp xuống nấp dưới bảng điều khiển tàu. Tiếng súng vang lên trùng với tiếng sấm nổ trên đầu, viên đạn sượt qua đuôi tàu. Chaz nín thở, nhưng không nín đái nổi, một dòng nước ấm nóng đã chảy lênh láng hai bên đùi.
“Anh còn không thèm chào tạm biệt em luôn hả?” Joey hét. Một loạt những tiếng súng sau đó vang lên, tất cả đều chỉ thiên. Thủy triều và gió to cuối mạn đã đẩy con thuyền ra khơi, mũi thuyền quay nương theo dòng chảy của mặt nước. Mưa ngày một nặng hạt, sấm chớp ì đùng làm màn đêm như vỡ vụn ra thành từng mảnh. Nhưng Chaz thấy lòng nhẹ nhõm lạ thường khi nghe tiếng sóng vỗ lên mạn thuyền. Nó vẫn chưa hiểu vì sao Joey và gã tống tiền lại thả cho mình đi, cũng không hiểu được sao hai người lại có vẻ thân thiết thế khi đứng cạnh nhau trên bến tàu. Nhìn hai người giống một cặp tình nhân hơn là đối tác làm ăn và Chaz đột nhiên lên cơn ghen sảng: không biết vợ mình có ngủ với thằng nghệ sĩ tống tiền đó chưa nhỉ?
Con thuyền trôi càng xa căn nhà sàn, Chaz Perrone càng bớt lo hơn về khẩu súng trường trên tay Joey. Một lúc sau nó cũng đủ dũng khí để bật công tắc, nhưng vụng về thế nào mà làm gãy luôn chìa khóa trong ổ. Không biết cách nổ máy bằng tay, Chaz hết hy vọng biến khỏi nơi này càng nhanh càng tốt. Lúc này, nước đã vào trong tàu được hai phân và không thấy bóng dáng của máy bơm đâu. Nó bèn mò xuống đuôi tàu, tìm cái vali và ngồi lên nó. Lỡ thuyền chìm, thì cái vali này sẽ nổi, tiền và tất nhiên là nó cũng nổi.
Chỉ hai tiếng nữa thôi nó sẽ trôi xuống Mũi Florida. Ở đó nó sẽ dùng điện thoại và gọi taxi.
“Mick ơi, em sợ quá.”
“Anh tự hào vì em đã không bắn nó,” Stranahan đỡ lấy khẩu Ruger từ tay cô.
Cô nói: “Em không làm được ấy chứ. Và đừng hỏi em vì sao.”
“Anh không hỏi, miễn lý do không phải là em còn yêu nó. Chứ em mà còn thì anh đi trầm mình tự sát đấy.”
“Yêu ư! Thằng ấy quả thực là phường chó má,” Joey nói chua chát. “Nhưng em cứ nghĩ đến chuyện anh kể em, về việc cảm giác của mình sau khi giết người ấy, em cứ sợ những cơn ác mộng sẽ ám ảnh em.”
“Trừ phi em muốn sống một mình trên đảo. Joey à, em đã làm đúng,” Stranahan nói.
“Nếu em bắn giỏi hơn thì ít nhất cũng xin nó được tí huyết.”
“Em bắn trúng cái đèn pin là đã xuất sắc lắm rồi. Giờ thì anh muốn em gặp một người.”
Earl Edward O’Toole ngồi thẳng lưng, như một tảng thịt lấp lánh nước đang dựa vào thùng khí gas ở phía xa bến tàu. Quỳ kế bên là Corbett Wheeler.
“Ông O’Toole đây bị một viên đạn ghim vào vùng nách tay phải,” anh thông báo, “và anh ta không muốn vào bệnh viện.”
Chiếc quần yếm sành điệu của Tool đã sờn rách, cánh tay đầy lông giờ bê bết máu do ôm lấy mấy cái cọc sàn khi rơi xuống biển. Corbett và Mick đã tìm thấy nó, rên rỉ và sắp chìm tới nơi. Họ đã phải vận dụng hết sức bình sinh mới có thể lôi nó ra khỏi mặt nước.
Nó đang chớp mắt nhìn Joey: “Tôi có biết cô.”
“Anastasia từ Flamingo,” cô nói, cúi đầu. “Vui vì gặp lại anh lần nữa.”
“Nhưng thực chất cô là người chết, đúng không?”
“Đúng. Tôi đây. Một người đã chết.”
“Nhưng tôi không hiểu,” Tool nói. “Red bảo có nguyên đoạn băng video quay lại cảnh cô đã chết mà.”
Corbett chen vào: “Có đoạn băng ấy thật đó. Chúng tôi quay mà. Mick đội tóc giả màu nâu và đóng vai thằng chồng sát nhân, Joey đóng vai chính mình còn tôi cầm máy quay.” Phần nguy hiểm nhất là hất cô em gái khỏi boong tàu. Họ đã chọn cái boong chỗ treo nhiều xuồng cứu hộ.
Tool tỏ ra vui vẻ. “Vậy tất cả những chuyện này là gì?”
“Một tình huống hôn nhân đau lòng,” Stranahan nói.
Joey thở dài sốt ruột. “Thôi đủ rồi. Người này cần đi bác sĩ.”
Tool nhăn mặt, cố sắp xếp lại mọi chuyện. “Cô à, chồng cô nó khốn nạn lắm ấy.”
“Cám ơn vì đã cảnh báo.”
“Vali tiền đâu rồi?”
“Trên thuyền,” Joey nói, “cùng với Chaz.”
“Vậy giờ nó ở đâu?”
Stranahan chỉ về phía cơn bão đang trượt ra khỏi vịnh, hướng về Đại Tây Dương.
“Nó lấy tiền đó. Tiền của Red,” Tool nói.
“Nó là người của ổng mà,” Corbett vừa nói vừa cố kiểm tra vết đạn, nhưng Tool giật tay ra.
“Tại sao nó lại bắn ông?” Joey hỏi.
“Có thể vì nó sợ tôi sẽ bắn nó trước.”
“Vậy ông có định làm thế không?”
“Có chứ, nhưng sau đó tôi đổi ý. Và thế là nó phơ tui luôn,” Tool nói giọng chua chát. “Tôi đã cố làm theo lời khuyên của Chúa, tôi đã chừa đường sống cho nó. Rồi sao? Nó muốn tôi chết!”
Stranahan mặc lại quần áo và cả áo mưa. Corbett đưa cho anh khẩu Beretta chín ly mà anh lấy từ túi yếm của Tool.
Stranahan tháo hết đạn ra khỏi súng, khóa cò rồi trả lại Tool. Nó ném luôn khẩu súng xuống biển.
“Thôi cho nó đi luôn,” nó nói. “Mà mọi người có thấy thằng nhãi đâu đó ngoài kia không?”
Joey lắc đầu. Cô chống nạnh và nhìn vào màn đêm. Sấm chớp đã ngừng, không còn thấy được tàu thuyền gì trước mắt nữa.
Cô nói: “Mick, em hy vọng anh đúng.”
“Đừng lo nữa em. Nó đã là quá khứ.”
Tool duỗi chân ra nghỉ ngơi. “Mang tao vào đất liền, coi như huề vụ mày múc tao ở nhà thằng đốc-tờ.”
“Tất nhiên tôi sẽ làm thế,” Stranahan đồng ý.
Anh và Corbett giúp Earl Edward O’Toole lên thuyền. Chiếc thuyền chòng chành dưới sức nặng. Joey lưỡng lự nhưng rồi cũng theo lên, cũng chẳng còn cách nào khác để rời khỏi Stiltsville.
Corbett đưa áo phao cho mọi người. Chẳng có cái nào vừa Tool.
“Thôi khỏi mặc nhé quý ông.”
Dù trời tối đen, Joey vẫn thấy được dòng máu chảy ra từ dưới tay nó. Cô khuyên Tool đi bệnh viện liền, nó đáp lời bằng một tiếng cười lớn.
Chiếc thuyền nặng quá tải, một con sóng đủ mạnh sẽ nhấn chìm tất cả. Không ai dám nhúc nhích gì trong lúc Stranahan lái cẩn thận hướng ra phía bờ tây của bãi biển Key Biscayne. Chuyến đi ướt đẫm, chòng chành nhưng vẫn cập bến an toàn ở Kênh Pines. Họ thả Tool xuống sân sau nhà một triệu phú, cách Đại lộ Crandon vài phút đi bộ.
“Đi xử viên đạn ấy đi,” Corbett nói.
Tool mỉm cười buồn, như vừa nghe một câu châm chọc. “Tui vẫn không hiểu rốt cục mấy người muốn cái gì,” nó nói, “mấy người muốn gì trong vụ thương lượng chết tiệt này?”
“Hỏi tụi nó á,” Corbett chỉ vào em gái mình và người tình.
“Trách nhiệm,” Mick Stranahan nói.
“Một cái kết,” Joey nói. “Và đôi chút bình an trong tâm hồn.”
Tool vỗ bàn tay ướt nhẹp của mình lên trán. “Trời ơi! Cuộc sống không vận hành theo cách đó đâu!”
“Đôi khi thì có đấy,” Stranahan đáp.