← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 30

Charles Perrone ngủ trên giường nhà mình, tay ôm vali tiền. Nó thức dậy trước bình minh, nhai nuốt năm viên Maalox vị cherry, nhét bàn chải đánh răng và ba cái quần lót sạch vào một cái giỏ đựng rau củ. Rồi nó ngồi xuống và viết thư tuyệt mệnh.

“Gửi tất cả bạn bè và những người yêu dấu,” nó khởi đầu lá thư.

“Tôi thật sự không thể chịu nổi cuộc sống cô độc này. Tôi nhớ về Joey yêu dấu của mình mỗi bình minh. Tôi đã cố tỏ ra mạnh mẽ, nhưng tôi e mình không chịu nổi nữa. Tôi bám víu vào chút hy vọng nhỏ nhoi, nhưng giờ là lúc phải đối diện với sự thật kinh khủng. Nàng sẽ không trở về nữa và đó là lỗi của tôi - tại sao tôi lại có thể để nàng rời khỏi tầm mắt mình trong cái đêm mưa trên biển ấy?

Tôi tha thiết mong mỏi tất cả sẽ tha thứ cho tôi. Cũng như tôi ước gì có thể tha thứ cho chính mình. Đêm nay tôi sẽ tái ngộ với người vợ yêu dấu của mình, để chúng tôi có thể ôm lấy nhau và cùng nhau đi đến một nơi chốn yên lành hơn, tốt đẹp hơn.

Hãy chuẩn bị cho tôi bộ lông của nàng thiên điểu!

Trong nỗi đau thương,

Tiến sĩ Charles Perrone”

Chaz biết trước kiểu gì nó cũng sẽ bị cảnh sát sờ gáy một khi Joey chính thức tố cáo. Nó hy vọng lá thư tuyệt mệnh lâm li sẽ khuấy động chút nghi ngờ cho câu chuyện và nó sẽ có thêm thời gian tẩu thoát. Những câu văn kia tất nhiên được chôm từ Internet, khi nó tìm những bức thư trăng trối đỉnh nhất. Chaz đặc biệt thích câu cuối cùng, thuổng từ thư tuyệt mệnh của nữ diễn viên ballet Anna Pavlova năm 1931.

Sau khi ghim lá thư lên tủ lạnh, nó hủy hết giấy tờ trong cặp, đặc biệt là những giấy tờ liên quan đến biểu đồ nồng độ phốt pho tối thiểu của nước thải nông trại Red Hammernut. Đồng nghiệp tại sở làm chắc chắn sẽ phát điên khi nhận ra nó điền đủ hết thông số, thậm chí còn ký tên rẹt rẹt trước khi ra thực địa lấy mẫu thử. Chaz đã giữ lại mớ tài liệu này trong trường hợp nó muốn tống tiền, hoặc làm chứng chống lại Red. Nhưng với nửa triệu đô trong tay, phương án tốt nhất lúc này là xóa đi mọi dấu vết. Nó sẽ nhớ chiếc Hummer màu vàng biết bao, chí ít là cho đến khi mua được một chiếc mới.

Nếu hãng này có đại lý ở Costa Rica.

Nó đang chờ tổng đài taxi trả lời thì chuông cửa reng. Nó nhẹ nhàng cúp điện thoại, rồi vọt qua phòng thằng Tool, tìm thấy một khẩu súng rỉ sét ở trong túi đựng đồ tập gym. Rồi nó vội vàng chạy ra cửa trước, chưa đến nơi thì chuông reng lần nữa. Chaz vẫn giữ im lặng cho đến khi có tiếng đập, dường như ai đó đang phang một cây gậy vào cửa.

“Nào, nghe rồi! Ai đó?”

“Ô sin dọn nhà đây.”

“Ricca hả?” Chaz hỏi lại sửng sốt.

“Không mở tao sẽ la cho cả làng biết mày muốn giết tao.”

“Đừng mà,” Chaz nhớ những tiếng la của nó khi làm tình có thể làm vỡ cả pha lê.

Ricca nói: “Mày nghĩ cảnh sát sẽ làm gì với một đứa cố hãm hiếp người tàn tật?”

Chaz ngại ngần giắt khẩu súng lục vào lưng quần và mở cửa cho nó vào. Con nhỏ trừng mắt khi bước qua. Coi cánh cửa kìa, bị cây gậy của nó dộng cho móp từa lưa.

“Chân em sao rồi?” Chaz giở giọng ấm áp.

“Câm mồm.”

“Sao em biết anh đang ở nhà?”

“Tao đã cố gọi mày cả đêm và đúng 6 giờ sáng thì máy không đổ chuông khan nữa mà báo bận.” Ricca lê đôi nạng trên sàn nhà.

“Anh làm việc trên máy tính ấy mà. Ngồi chơi em,” Chaz nói.

Ricca ngồi xuống, thở ra đầy nôn nóng. “Tao đã nghĩ về chiếc xe mới của mình. Không thích Mustang nữa, mày phải mua cho tao một con Thunderbird mui trần.”

“Ngon đấy,” Chaz nói. Rõ ràng con nhỏ đến nhà vào một thời điểm không thể tệ hơn.

“Lời cuối, tiền của tao đâu?”

“Anh đang thu xếp nè. Em có khát không?”

“Chắc nhà mày chẳng có sữa nguyên kem đâu nhỉ?” Con nhỏ nói.

Chaz lui vào nhà bếp, giả vờ tìm trong tủ lạnh, thực ra là câu giờ để ủ mưu. Khi nó đứng dậy thì thấy Ricca đã ở đó, không hiểu con nhỏ làm thế nào mà bước đi êm ru vậy với một cái chân thọt, nhưng gương mặt kia thì rõ ràng là đầy vẻ khinh bỉ. Thì ra trong lúc nó lục lọi giữa đống bia và Mountain Dew thì Ricca đã kịp đọc thư tuyệt mệnh.

“Khá quá chớ,” Ricca nói. “Mày nói dối riết thành ghiền à?”

“Sao em không nghĩ là anh muốn tự sát thật. Anh nghiêm túc đó, cục cưng à, anh trầm cảm muốn chết.”

“Vậy là mày đang dọn đồ cho kiếp sau à?” Con nhỏ chỉ tay về cái Samsonite màu xám, nằm ngay trên hành lang.

“À cái đó hả,” Chaz nói. “Anh có thể giải thích.”

Con nhỏ này chẳng cho nó bất kỳ một lựa chọn nào ngoài việc thủ tiêu, thủ tiêu thiệt sự. Nó móc ra khẩu súng thứ hai.

“Lại nữa hả,” Ricca thở dài.

“Em có xe hơi không?”

Chaz đã phải đi taxi từ Miami về nhà, bởi vì con Hummer đã đậu ở bến tàu, mà chìa khóa thì ở trong túi quần của Tool, mà Tool thì đang ở dưới đáy của Vịnh Biscayne.

“Lần này thì mày đi đâu?” Ricca hỏi.

Chaz dùng súng đẩy con nhỏ vào phòng khách. Xuyên qua màn cửa, nó nhìn thấy một con xe nhỏ gọn màu trắng, logo của hãng thuê xe Alamo đính ngay đầu xe. Bên trong thì có vẻ đủ chỗ cho một chiếc Samsonite và thêm một cái vali đồ, nhưng coi bộ hơi chật nếu chất thêm một cái xác người, với một cái giò vẫn còn bó bột.

Chẳng sao, Chaz tự nhủ. Mình sẽ xử con nhỏ này ở một bụi rậm nào đó, vứt xác rồi lái xe của nó đến sân bay. Vẫn còn nhiều thời gian. American có chuyến bay thẳng đến San Jose lúc 5 giờ chiều.

“Cá của mày chết đói hết rồi,” Ricca liếc vào hồ cá tỏ vẻ quan tâm.

“Kệ mẹ tụi nó,” Chaz nói. Không hiểu con nhỏ này tự dưng quan tâm đến cái hồ cá làm gì.

“Nhìn kìa,” nó cầm một chiếc nhẫn bạch kim nhỏ lên, nhẫn cưới. “Nó bị mắc vô cái cột buồm của con tàu cướp biển.”

Hết bình tĩnh nổi, Chaz ra lệnh cho nó ném chiếc nhẫn vào lại hồ cá. Nhưng Ricca không làm thế, mà nó đọc to dòng chữ khắc bên trong: “Tặng Joey, người con gái trong những giấc mơ của anh. CRP. Eo ôi, lãng mạn chưa kìa.”

Nó bỏ qua màn châm biếm của Ricca. Có lẽ con nhỏ đã biết vợ nó chưa chết và đang tìm cách hủy hoại cuộc đời nó. Có lẽ con nhỏ biết chiếc nhẫn cưới chính là do vợ nó bỏ lại, cốt để chọc điên nó. Hoặc cũng có thể con vợ và con bồ đã toa rập bày kịch bản này. Ricca và Joey, song hùng kỳ hiệp. Tại sao không chứ? Chaz nghĩ. Đến giờ thì đâu thứ gì có thể làm nó sốc hơn được nữa.

Ricca nhét nhẫn thử vào các ngón tay nhưng đều chật cả, thế là nó đeo luôn vào ngón út. “Anh nghĩ sao nà?” Ricca trở giọng nũng nịu.

Chaz kiềm chế không bắn con bồ chết ngay tại chỗ.

“Đứng yên đó,” nó ra lệnh và để cho chắc ăn, nó ném luôn đôi nạng vào phòng nghỉ.

“Tại sao nhẫn cưới của vợ anh lại ở trong bể cá?” Con nhỏ hỏi, nhúc nhích cái ngón út đeo nhẫn. “Chắc chuyện hay dữ lắm ha.”

Trở lại nhà bếp, Chaz chuyển cây súng qua tay trái, vốn vẫn còn đau từ đêm hôm trước, hy vọng Ricca sẽ không thử thêm trò nào ngu ngốc lần này. Nó nhăn mặt nhớ lại cuộc trốn thoát của Ricca tại Loxahatchee. Nó dùng cánh tay còn khỏe mạnh còn lại kéo chiếc vali Samsonite về hướng cửa, ngạc nhiên vì tiền sau khi thấm nước sao mà nặng quá. Nó ném đôi nạng về phía Ricca và ra lệnh: “Nào, cầm nạng đi theo.”

“Em nhuộm lông mu màu xanh vì anh, vậy mà anh cám ơn em vậy đó hả?”

Thật đáng sợ khi đến nước này mà con nhỏ còn đùa được, nó cũng chẳng còn run rẩy sợ hãi hay van xin tha mạng. “Em chở anh đi,” Chaz nói.

“Ủa anh nghĩ em ngu lắm hay gì?”

“Vụ ấy mình sẽ thảo luận sau.”

“Tao đếch đi đâu với mày cả, thằng đầu buồi.”

Sở dĩ Chaz chưa nổ súng là vì sợ cảnh máu me vương vãi lên tường, thế thì hỏng bét cái kịch bản tự sát vì vợ mà nó dày công sắp đặt. Cái thư tuyệt mệnh tốn nhiều chất xám mà, bỏ đi uổng chết.

“Đứng dậy, Ricca. Ngay.”

“Không. Mày cõng tao thì họa may.”

Cho tôi một ngày, một ngày thôi, Chaz nghĩ, một ngày yên bình không bị ai chọc cho tức điên lên bộ khó lắm hay sao?

Bên ngoài, một chiếc xe bấm còi ba lần. Ricca vẫn cứ mỉm cười trơ trơ vậy đó.

“Giờ sao đây?” Chaz bối rối.

“Nói nghe, hồi nãy tao giỡn vụ Thunderbird đó,” con nhỏ thừa nhận, “cả hai mươi lăm nghìn đô tao cũng giỡn luôn.”

“Thế thì anh không hiểu…”

“Tất nhiên, sao mày hiểu được,” Ricca nói.

Bỗng cánh cửa bung ra, ở ngưỡng cửa Earl Edward O’Toole thù lù xuất hiện, cái ngực trần giờ đã băng bó chằng chịt.

Với chất giọng khô ran như tro bụi, Charles Perrone nói: “Trời mẹ ơi, nữa hả?”

Đầu tiên là Joey, sau là Ricca, giờ là thằng người rừng. Giết người khó dữ vậy hả trời? Chaz tự hỏi.

Nó tức giận siết cò, nhưng cái ngón trỏ bầm tím bấm loạn mà cây súng cứ trơ trơ. Và rồi nó ăn nguyên một cú móc trái thẳng hàm. Tool đã ra tay.

Mười hai tiếng đồng hồ sau đó, con Hummer đổ dốc xuống đường L-39. Trên đài, Faith Hill vẫn đang ngọt ngào khoe giọng, Red Hammernut miệng ngậm một chiếc tăm ngà, tay tỉ mỉ gỡ cuộn băng mà lão đã lấy từ đầu VCR của Chaz.

“Có một điều tao không hiểu,” Red nói với Tool. “Sao con nhỏ Ricca biết đường gọi tao? Tao mừng vì nó gọi, nhưng làm cách nào nó biết tên và có cả số phôn của tao?”

Tool đang lái xe và nó cũng mù tịt. “Ông hỏi nó thử coi.”

“Nó bảo một ai đó đã viết lên cái thẻ cầu nguyện và đưa cho nó ở đám tang của Joey Perrone. Mà chuyện đó thật hay không giờ cũng không quan trọng nữa,” Red Hammernut cất cây tăm vào túi và khạc đờm ra ngoài cửa sổ. “Toàn bộ cái giao kèo này đã thúi từ đầu đến cuối. Tao giờ không còn biết đường gỡ đây.”

Tool có thể kể cho Red nghe về chuyện thằng đốc-tờ không chỉ giết hụt Ricca Spillman mà đến cả bà Perrone cũng chưa chết nốt, nhưng giờ nó chẳng có tâm trạng mà trò chuyện. Mỗi lần xe đi qua chỗ lún là nó lại nhớ đến viên đạn mới toanh vừa cắm vào nách. Sự khó chịu lại càng tăng lên gấp bội khi nó chẳng có cách nào giảm đau, miếng dán cuối cùng đã đưa cho Maureen mất rồi.

Tool liếc mắt thấy những phần còn lại của cuộn băng ghi hình trên tàu Sun Duchess được Red tháo ra và ném khỏi cửa sổ chiếc Hummer. Red bảo không thể để cho thằng thanh tra khốn kiếp có cơ hội chạm đến vật chứng này. Trước đó, tại văn phòng mình, Red cũng đã hủy cuộn băng được gửi đến cho mình.

Red nói: “Tao vẫn chưa thể tin được là thằng chó má nó lại dám bắn mày. Mình đã lên một kế hoạch quá ngon rồi.”

Cũng không ngon mấy đâu, Tool nghĩ.

Red đã ra lệnh cho Tool xử Chaz Perrone trước khi tụi nó đến Stiltsville, nhưng Tool bỗng dưng không thể xuống tay. Nó đã suy nghĩ thật nhiều về những gì Maureen khuyên về sự thay đổi: không bao giờ là quá muộn để chọn cho mình một con đường mới, sáng sủa và tích cực hơn. Tool biết nếu xuống tay với thằng Tiến sĩ, kiểu gì Maureen cũng sẽ biết. Nghĩ đến cảnh bà buồn khổ, trong lúc bệnh tình nguy kịch như vậy, nó chịu không nổi. Nên nó quyết định sẽ không giết thằng Perrone nữa, đạp xuống biển cho nó tự bơi vào bờ đã là trừng phạt nặng nề rồi. Tất nhiên trước đó, nó phải dọa thằng kia không bao giờ còn được bén mảng đến Florida.

Vậy mà thằng chó kia lại bắn nó trước.

Còn về cuộc gặp với kẻ tống tiền, Tool định sẽ làm theo lời Red, tức là giao tiền trong êm thấm. Lúc Tool tỏ ra ngạc nhiên vì sao Red ói ra năm trăm ngàn đô dễ vậy, Red đã phá ra cười, cười đến mức chảy cả nước mũi. Lão nói cho Tool nghe về một cái thiết bị giống như trong mấy phim James Bond mà lão mua ở một cái tiệm “dụng cụ gián điệp Cuba” tại Miami. Nó là một máy phát tín hiệu cỡ nhỏ, bé hơn cả gói thuốc lá Winston. Tool sẽ phải gắn nó vào trong cái vali Samsonite trước khi đổ tiền vào. Red chỉ việc xếp một biệt đội cô hồn chực sẵn. Cái vali ấy mà vào đất liền, băng này sẽ truy đến tận nơi, xử đẹp thằng tống tiền, con bạn gái bí ẩn, nói chung có bao nhiêu người biết thì xử bấy nhiêu người.

Nhưng rốt cục, Charles Perrone lại thuổng số tiền ấy trước.

Sau đó, khi Chaz nhảy khỏi thuyền để bơi vô bờ, cái Samsonite sũng nước và “thiết bị gián điệp Cuba” đều đi đời nhà ma. Tool phải ngồi nghe Red sạc cho một trận thê thảm. Đúng lúc ấy điện thoại reng, một người phụ nữ tên Ricca ở bên kia đầu dây gọi đến và báo: “Chaz Perrone đã trở lại Boca, tôi nghĩ ông quan tâm.”

Red bảo Ricca chờ lão tới, dập điện thoại và bảo Tool: “Thôi bỏ qua chuyện cũ. Thằng ngu đã đi thẳng về nhà.”

Giờ thì vali tiền đã an toàn ở phía sau chiếc Hummer, cùng với Charles Perrone, người đang trên đường đến Everglades lần cuối cùng trong đời.

“Thấy chưa, rốt cục đâu lại vào đấy,” Red Hammernut nói.

Có điều Tool chẳng còn hứng thú kết liễu Perrone, dù thằng này đã bắn nó và để mặc cho nó chết ở Stiltsville. Đấy là một cảm giác thật kì dị. Suốt cả ngày, Tool cứ nghĩ cách làm sao thoát khỏi việc này, trong khi Red cứ kè kè sát bên để đảm bảo mọi thứ được xử lý gọn ghẽ.

“Tao thật sự khoái con bé Faith Hill này,” Red nói. “Biết tao khoái ai nữa không? Shania Twain.”

“Ừa, tui cũng mê.”

“Tao có đọc đâu đó là Shania Twain có bà con gì đó với cái ông tác giả tên Twain. Cái ông viết cuốn Huckleberry ấy.”

“Thiệt không?”

“Chuyện kể về một thằng lỏi da trắng tinh ranh chơi chung với một thằng mọi đen. Hai đứa đi dọc sông trên một cái bè.”

“Ừa,” Tool đoán Red Hammernut đã uống kha khá rồi.

“Shania chắc là cháu, gọi Mark Twain là cụ tổ. Bài báo nói vậy hay sao á.”

“Có khi MV tiếp theo của cổ nên quay trên một cái bè,” Tool phụ họa. “Cổ và nguyên ban nhạc luôn.”

“Con trai, cô gái ấy có thể quay MV ở nhà vệ sinh công cộng mà lên hình nó vẫn long lanh như Taj Mahal.” Red quay ra lại kiểm tra băng sau của chiếc Hummer. “Hey, anh bạn của chúng ta cuối cùng cũng im lặng rồi.”

Họ đã trói nhà sinh vật học, lôi nó về lại LaBelle và nhồi vào xe tải đông lạnh chung với với tám trăm kí bắp cải và cần tây. Tool tranh thủ lái xe về nhà để thay cái quần yếm mới, tưới cho cánh đồng cỏ trồng thánh giá sưu tập được trên đường cao tốc. Trong khi Red Hammernut dành cả buổi chiều để tiếp hai vị Thượng nghị sĩ bang. Hai vị này đã đưa ra một kế hoạch đầy hứa hẹn để lật lại hiệp ước NAFTA, qua đó giao chiến với bọn trồng cà chua ở Mexico.

Đợi mọi người rời đi, Tool và Red mới ra xe tải đông lạnh lôi Chaz Perrone ra, lúc này môi nó đã thâm và người run như cầy sấy. Sau đó, sử dụng công nghệ đóng gói nông sản mới nhất, hai người nhét Chaz trong túi nhựa kín mít từ đầu xuống chân. Chàng Tiến sĩ sẽ chết ngạt trước khi đến được Trung tâm Bảo vệ Động vật hoang dã Loxahatchee. Đấy là nơi mà Red sẽ hủy cái xác, một khoảng cách an toàn với Trang trại Hammernut.

“Chắc tao phải săn thêm một thằng khoa học gia mê tiền hơn mê cỏ cưa và cá sình,” Red nói. “Nếu không Chú Sam sẽ bắt tao ói ra một cục tiền để làm mấy cái bộ lọc nước thải. Hàng triệu đô la chứ đâu có phải tiền lẻ, đó là chưa kể tiền cho đám luật sư và chính trị gia. Xiết cho cố rồi hỏi sao nông dân xứ Mỹ này phá sản hết trọi.”

Nhìn mấy ngón tay bóng lưỡng và hàm răng trắng phau của Red, Tool tự hỏi lần cuối cùng người “nông dân” này cầm đến cái xẻng hay cái cuốc là khi nào. Ai mà không biết ông già đẻ ra Red đã xài sạch khí đốt tự nhiên ở Arkansas và Red đã dùng toàn bộ tài sản thừa kế để mua sạch đồn điền khắp Sun Belt.

“Ê, chiếc xe kìa,” Red nói.

Tool dừng xe lại, đậu cạnh một chiếc bán tải Dodge bụi bặm. Chiếc xe này đã đậu sẵn ở triền dốc một tiếng trước. Thằng đệ của Red lái đến đây chờ sẵn, để Red và Tool có phương tiện rời khỏi Loxahatchee. Họ tính bỏ chiếc Hummer lại rìa con kênh đào. Thư tuyệt mệnh của Chaz được dán trên bảng điều khiển xe. Red bảo lá thư ấy là điểm cộng cho toàn bộ kế hoạch, dù lão chẳng hiểu chút nào về cái đoạn liên quan đến bộ lông của nàng thiên điểu.

Lôi tù nhân của mình ra khỏi con Hummer, hai người ngạc nhiên là Chaz vẫn chưa chết. Với bản năng sinh tồn như một con sóc đất, Chaz đã cắn một lỗ trên bao nhựa để từ đó thở hổn hển suốt đường đi. Tiếng thở của nó bây giờ cứ như mật đường bị hút xuống một cái ống thoát nước.

“Mẹ kiếp,” Red nói. Lão chụp lấy khẩu Remington 12 gauge từ băng ghế sau và ra lệnh cho Tool thả thằng con hoang ra.

“Thiệt hả?” Tool hỏi.

“Mau đi.”

Tool lấy con dao bỏ túi cắt cái bao nhựa. Chaz lồm cồm chui ra, quần áo ướt nhẹp, mặt mày đỏ bừng.

“Cám ơn,” nó khò khè.

Red Hammernut nói: “Cám ơn cái chó gì? Tụi tao sẽ lột lông mày, thằng đạo tặc.”

“Red, em thật lòng xin lỗi vì vụ tiền.”

“Tất nhiên rồi.”

“Em sẽ làm bất cứ điều gì anh muốn. Anh chỉ cần nói.”

Thằng Tiến sĩ rúm ró, sợ hãi, mắt lờ đờ van nài, như một kẻ đã thực sự sám hối. Tool chẳng mảy may xúc động, nhưng nó cũng chẳng có hứng bắn xịt não thằng này.

Red nói: “Mày dựng ra toàn bộ màn kịch này, đúng không? Đếch có thằng tống tiền nào cả, chỉ có mày và mấy thằng đệ tham lam chó chết của mày?”

“Không phải như anh nghĩ đâu!” Chaz phản ứng.

“Ngay từ đầu tao đã nghi là mày giết vợ. Rồi càng lúc mọi thứ càng rõ ràng hơn,” Red nói. “Nhưng mà quay video lại cảnh đó, chỉ để moi tiền của tao, thật sự quá bệnh. Nhóc con à, mày quả là phường súc sinh.”

“Nghe nè, Red. Em không có giết Joey, cổ còn sống!”

Red liếc qua Tool, Tool nhún vai hờ hững.

“Vậy ý mày là sao, con nhỏ đó chính là đồng phạm à?”

“Chính xác,” Chaz nói. “Cổ đứng sau lưng màn tống tiền đó.”

“Con vợ quá cố của mày ấy hả?”

“Dạ! Tối hôm qua em mới phát hiện vụ này luôn.”

Red gật đầu: “OK, nhóc, mày chỉ cần trả lời thêm một câu hỏi nữa thôi.”

“Gì ạ?”

“Mày còn định nói dối đến bao giờ nữa?”

“Trời ơi Red, thề với anh là em đang nói thật.”

“Vậy nghe ý kiến của ông O’Toole thử coi.”

Tool đang ngắm nhìn cảnh mặt trời lặn, nghĩ về cái viên đạn nóng hổi, cứng ngắc dưới nách mình. “Đưa cây súng cho tôi,” nó nói.

Red cười toe toét. “Đó, đệ xịn phải vậy.”

Xa xa nghe tiếng vọng lại của một con cá sấu. Tool cầm lấy khẩu Remington, cho viên đạn vào ổ. Nó ra lệnh cho Chaz Perrone đứng lên và quay lưng đi.

Red Hammernut từ từ rút lui: “Tao sẽ đợi mày trong xe.”

Rõ ràng, Tool nghĩ. Sợ máu văng lên bộ đồ vía chứ gì.

“Bước xuống nước,” Tool ra lệnh cho Chaz.

“Làm ơn nói với ổng là tao không có xạo vụ Joey.”

“Mày chơi tao và cuỗm tiền đi.”

“Rồi, tao đã bậy bạ kinh khủng,” Chaz hổn hển nói.

“Rõ ràng. Bây giờ, tao sẽ đếm đến năm.”

“Chúa ơi, đừng ép tao phải xuống nước mà.”

“Mày đã làm điều tương tự với con bồ, đúng không? Chĩa súng vào người nó và dọa nó chết khiếp.”

Thêm một con cá sấu nữa vừa phát ra tiếng động, đâu đó trong vũng lầy.

Mùa giao phối đây mà, Tool phỏng đoán.

Chaz bắt đầu run rẩy mất kiểm soát. Nó lấy tay vỗ vào đùi mình và nói: “Nhìn tao nè! Chỉ cần nhìn thôi!”

Đấy quả là một cảnh tượng thảm hại. Chaz đang mặc áo thun lót, quần lót ca rô, đôi vớ màu nâu sáng. Nó đã bị lôi khỏi nhà trong bộ dạng đó. Cánh tay và cặp giò của nó đầy vết muỗi cắn.

“Muốn nghe lời khuyên không?” Tool nói.

“Muốn chớ,” ngài Tiến sĩ gật đầu liên tục.

“Chạy đi, nhanh vào.”

“Chạy đi đâu? Ra ngoài đó hả?” Chaz sợ hãi nhìn ra sau lưng mình.

“Đúng,” Tool nói. “Bắt đầu nhé. Một… hai… ba…”

Chaz Perrone trượt thẳng chân xuống bờ kè và lao xuống đầm lầy cao đến đầu gối. Quả là một địa thế bất lợi cho cự ly nước rút của Olympic. Nó tháo chạy khỏi con đê, tư thế chênh vênh, bùn văng tung tóe trong sự điên loạn tuyệt vọng, xuyên qua đám cỏ dày.

Viên đạn đầu tiên trượt hơi xa sang trái. Viên thứ hai hơi thấp, rơi xuống mặt đầm lấy khiến nước bắn lên ướt cái quần lót của Chaz. Viên thứ ba thì lại chệch sang phải quá nhiều.

Red Hammernut thò đầu ra khỏi con bán tải, rống lên giận dữ. Tool nheo mắt lại, giả vờ tập trung hết sức.

Viên đạn thứ tư vọt ra khỏi nòng súng, Chaz thét lên rồi ngã xuống.

“Có thế chứ,” Red đắc chí, nhưng ai ngờ thằng Tiến sĩ lại đứng dậy và tiếp tục màn tháo chạy.

Red chụp lấy khẩu Remington trên tay Tool, sốt sắng đưa lên ngắm.

“Nhanh lên nào,” Tool nói với khóe miệng nở một nụ cười, tất nhiên là Red không thấy.

“Câm miệng.”

Red nổ súng, viên cuối cùng trong ổ đạn. Viên này bay thẳng lên trời, xa mục tiêu đến độ nó hết đà rơi tõm xuống mặt nước, vô hại như một viên đá cuội sau lưng Chaz.

“Mẹ nó,” Red tức tối nhảy trên mặt đất đầy giận dữ. “Đi bắt nó đi! Mau.”

Tool từ chối ngay: “Tay đau lắm, ngay chỗ thằng chó nó bắn tôi.” Nó cố tình nhắc cho Red nhớ sự hy sinh của mình khi đang làm nhiệm vụ.

“Nhưng mà trời ơi, nó đang trốn rồi kìa.”

“Vậy thì dí theo đi sếp,” Tool đề nghị. “Để tui bật đèn pha cho sếp thấy đường dí cho tiện.”

Red Hammernut nhìn vào mặt nước đen ngòm, tĩnh lặng, không dám nhúc nhích dù chỉ một li.

“Hay quá, tổ mẹ nó,” lão nói, nhìn khẩu súng trên tay như thể nó bị trục trặc gì đó. “Hết đạn rồi.”

“Đúng rồi,” Tool nói.

Trong sự im lặng và bối rối, hai người đành phải nhìn Tiến sĩ Charles Regis Perrone mất dạng trong ánh vàng au của đầm lầy giấc chạng vạng.