-4-
Cả khu vực đã được bố trí cho ra một hiện trường.
Phía cảnh sát đã chăng dây bảo vệ hiện trường từ cột điện phía bên trái tòa nhà Heights Takayama cho đến bãi sỏi ven đường. Những người mặc cảnh phục trẻ tuổi đang đăm đăm nhìn vào khoảng không. Bên trong xe wagon có hai chiếc mũ của đội điều tra hiện trường. Ngay cạnh đó, đèn đỏ của chiếc xe sedan liên tục nhấp nháy càng thêm phần nói bật.
Kuraishi bước xuống xe, vươn vai rồi đưa mắt quan sát xung quanh. Ichinose vẫn vờ tỏ ra hết sức bình thản. Cánh cửa màu trắng của phòng 103 đã xuất hiện trong tầm nhìn của anh.
“Cảm ơn các anh, vất vả quá”.
Một giọng nói tràn đầy sức sống vang lên, một người có dáng vẻ và khuôn mặt đầy đặn tiến lại gần. Cả tên của người này cũng tròn trịa. Đó là đội trưởng Đội hình sự Đồn Chuo Kenzaki, Fukuzono Morito [2] .
Ichinose tặc lưỡi. Trông thế thôi chứ anh ta là người nổi tiếng với năng lực điều tra tốt. Nếu anh ta cùng tham gia điều tra hiện trường thì sẽ là một mối nguy. Ichinose có cảm giác Fukuzono phớt lờ anh.
“Được ngài hiệu trưởng cất công tới tận hiện trường thế này thật là vinh dự quá”.
“Đừng đùa nữa, Fuku Bánh Bao”.
“Hiệu trưởng thật là, chưa gì đã lớn tiếng gọi tôi là bánh bao rồi”.
“Thi thể bị hạ xuống, thế mà đã đắc ý coi là nạn nhân tự vẫn, tôi muốn cho cả cái khu này biết cậu là thằng ngốc đấy”.
“Đúng là hiệu trưởng vẫn khó tính như ngày nào”.
Rất nhiều người gọi Kuraishi là “hiệu trưởng”. Vì bản thân họ đều là học sinh của “Trường học thầy Kuraishi”.
“Nhưng tôi nghĩ đánh giá vụ này là tự tử cũng không sai đâu”.
Fukuzono nói nhẹ tênh rồi quay về phía sau xe sedan. Ở hàng ghế sau, một người đang chấm khăn tay lên gương mặt, mái đầu nhỏ bạc trắng thoáng run rẩy.
“Phát hiện ra thi thể là mẹ của người đã khuất khi bà đến thăm con gái. Bà cùng với chủ nhà đã hạ thi thể cô ấy xuống. Tuy rất hiểu tâm lý của người nhà nhưng mà…”.
“À, ra vậy” - vừa thờ ơ đáp, Kuraishi vừa lấy bao ni lông bọc giày lại.
“Không có thư tuyệt mệnh. Nhưng theo lời mẹ nạn nhân thì…”.
“Nói chừng đó là đủ rồi”.
Kuraishi ngắt lời. Việc đưa ra nhận định trước là không cần thiết. “Đầu tiên là thi thể” - ông nói.
“Vậy cứ đi xem hiện trường trước đã nhỉ”.
“Chú Yatabe tới chưa?”.
“Chắc sẽ tới trễ một chút. Mà đằng nào thì người đến cũng là cậu bác sĩ trẻ thôi”.
Yatabe Atsushi là một bác sĩ tự mở phòng mạch. Từ xưa ông đã làm việc cho bộ phận pháp y thuộc Đồn Chuo Kenzaki, nhưng vì mắc bệnh gan nên khoảng hai năm trở lại đây, ông đã giao phó hết công việc cho người con trai kế tục mình là Katsunori.
“Vậy chúng ta chờ cậu ta tới hay thế nào?”.
“Thôi cứ bắt đầu đi. Không thì giảm ‘độ tươi’ mất”.
Kuraishi nói chuyện pháp y cứ như đi câu cá. Fukuzono tiếp bước theo sau. Về phần Ichinose, anh hơi giữ khoảng cách một chút rồi mới đi theo hai người bọn họ. Anh sắp đối mặt với Aizawa Yukari, người đã trở thành một cái xác. Ichinose không thể tưởng tượng nổi mình đang giấu cảm xúc của bản thân sau lưng hai người ấy.
Phòng 103. Đeo bao tay vào, Kuraishi đưa tay xoay rồi kéo nắm cửa. Ầm, cánh cửa kêu lên một tiếng nhưng không chịu mở ra. Nghĩ ổ khóa có vấn đề nên Kuraishi lại dùng lực mạnh hơn kéo cửa lần nữa. Ầm.
“Không phải đẩy vào hay sao ạ?”.
“Đừng linh tinh”.
Vừa nói Kuraishi vừa đẩy cửa vào, cánh cửa nhẹ nhàng mở ra. Trước mắt mọi người là chỗ cởi giày nhỏ hẹp.
“Cái căn hộ vớ vẩn thật. Cửa như thế thì chỗ cởi giày này làm sao dùng được?”.
“Đúng thế’.
Nghe đoạn đối thoại giữa hai người mà Ichinose thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng. Lần đầu tiên đến căn phòng này, Ichinose cũng không để ý đến chuyện đẩy cửa vào trong mà cứ thế kéo ra ngoài, tạo ra tiếng sập cửa khá lớn. Nhưng nếu hôm nay là người vào phòng đầu tiên, anh sẽ đẩy cửa không chút do dự. Vì đã biết trước nên điều đó sẽ trở thành cái bẫy cho chính anh. Anh đã khắc cốt ghi tâm. Trong căn phòng này, anh tuyệt đối không được hành động trước hai người kia…
Kuraishi, Fukuzono, Ichinose, theo thứ tự như trên, cả ba người lần lượt bước vào phòng. Vừa lên nhà, họ đã thấy ngay phía bên tay trái là một gian vừa đủ để làm căn bếp. Bước thêm vài bước là đến phòng tắm nằm nhô ra. Ngay bên cạnh phòng tắm là hành lang hẹp dẫn đến phòng riêng. Căn phòng được ngăn cách với hành lang bằng một cánh cửa kéo hiện đang để mở.
“Có vẻ như phòng này đã đóng suốt, cho đến khi người mẹ tới”.
Họ bước vào bên trong. Đây là một phòng rộng tám chiếu [3] . Tất cả các cửa sổ đều bị kéo rèm dày, khiến căn phòng mờ tối. Kuraishi với tay bật công tắc ở trên tường. Cặp đèn ống huỳnh quang được bao bằng lớp bọc mềm phát ra âm thanh lạch tạch chói tai, một ống sáng chậm hơn chút đỉnh. Vẫn như ngày nào.
“Đèn này thì sao?”.
“Hình như tắt”.
Kuraishi đưa mắt quan sát khắp phòng. Thoạt nhìn, không có dấu hiệu vật lộn hoặc đồ đạc bị xê dịch mạnh - ông gật đầu nhẹ rồi nói.
Thi thể… Bước vào phòng sẽ thấy ngay ở trong góc trái là thi thể của Aizawa Yukari đang nằm trên chiếc giường thấp, trông giống một chiếc nệm được trải trên sàn. Các giám định viên được gọi vào, họ lia những chiếc máy ảnh gắn đèn flash để chụp lại dấu tích. Yukari mặc một chiếc váy liền màu vàng, trên mặt phủ khăn tay màu trắng. Giống với loại mẹ cô dùng lúc nãy.
Ichinose không đành lòng nhìn thẳng. Tim anh đập nhanh hơn. Cả việc thở cũng trở nên khó khăn. Anh giấu mặt mình sau cuốn sổ tay, muốn trốn khỏi nơi này càng nhanh càng tốt. Trong đầu Ichinose lúc bấy giờ chỉ có thế.
Kuraishi ra lệnh như nhìn thấu suy nghĩ của anh:
“Ichi… cậu phụ trách hiện trường lần này đi”.