← Quay lại trang sách

-5-

Không có chuyện gì làm anh khó nghĩ hơn thế này.

Ichinose mãi vẫn không trả lời. Đến bản thân anh còn biết mình đang rất bối rối.

“Sao thế? Tự cậu nói muốn tới hiện trường lần này còn gì?”.

“Dạ. Nhưng mà…”.

Đúng là Kuraishi đang nghi ngờ mối quan hệ giữa Ichinose và Yukari. Ông để anh điều tra rồi theo dõi nhất cử nhất động của anh.

“Cậu nhanh bắt đầu đi. Hết ngày bây giờ đấy”.

Không chỉ bị Kuraishi lên tiếng thúc giục, Ichinose còn bị ánh mắt nghi hoặc của Fukuzono chĩa thẳng vào người làm cho đau nhói.

Chỉ còn cách bắt tay vào làm thôi. Nếu không sẽ càng bị nghi ngờ thêm. Ichinose tự nói với bản thân mình như thế. Bụng dạ anh quặn cả lên. Không còn con đường nào khác nữa rồi.

“Tôi xin phép được phụ trách”.

Ichinose tiến lên phía trước, hít một hơi, ngước mắt lên, chậm rãi quan sát toàn bộ căn phòng. Ở bức tường phía cạnh giường là một thiết bị tập thể dục đa năng. Yukari đã mua được nó từ một cửa hàng đồ cũ. Anh đã thấy thiết bị giống vậy trong phòng của đội điều tra dù chưa thử đu lên lần nào cả. Vì thế, ít nhất anh cũng có ký ức giúp nhìn ra đó là thứ gì.

Anh Ichi thử đu lên xem. Thích lắm đấy. Cảm giác như người mình có thể uốn dẻo như cao su ấy.

… Cần phải tập trung.

Ichinose cố hết sức ép mình xua đi tiếng nói của Yukari.

Anh bước tới thiết bị tập thể dục và áp lên một cái thước dây. Tính từ sàn đến chỗ tay nắm xà ngang là hai phẩy hai mét. Trên xà ngang ấy có treo một dây phơi đồ. “Vòng số tám” cỡ một cái đầu người thõng xuống, nhăn nhúm.

Ngón tay Ichinose lần theo sợi dây thừng. Cơ chế cực kỳ đơn giản. Hai đầu dây buộc vào hai đầu tay nắm xà ngang, chập hai bên dây của cái vòng võng xuống ấy, thắt một nút sẽ được vòng tròn bên dưới. Dù là lần đầu được thấy cách buộc này nhưng cơ chế tự tử như thế quá hoàn hảo. Đường kính của vòng tròn bên dưới là hai mươi mốt xen-ti-mét. Độ lớn vừa đủ để đầu người chui qua và treo cổ.

Trên phần sàn phía bên dưới thiết bị tập thể dục đa năng, có thể nhìn thấy một vũng nước hình tròn nhỏ còn đọng lại hơi ẩm. Đưa mặt lại gần sẽ cảm nhận được mùi amoniac ngai ngái xộc lên mũi. Trước vũng nước tầm hai mươi xen-ti-mét, một cái kệ nằm lăn lóc.

Vị trí tiểu tiện mất kiểm soát hay vị trí của bệ đứng không có gì khả nghi.

Ichinose đứng thẳng dậy, quan sát căn phòng thêm lần nữa.

Ngay chính giữa phòng là một chiếc bàn thủy tinh. Phía tường bên tay phải là một loạt kệ con nhiều màu sắc xếp ngang dọc như một bức tranh ghép hình. Bên trong đó để gọn gàng các loại từ tạp chí, CD, gấu bông, cho đến đồ trang sức. Bên trên dãy kệ là điện thoại di động, máy cát xét, tivi. Trong khung ảnh, Yukari đang đứng ôm vợt, miệng cười tươi rói.

“Đây có lẽ là một cô gái tốt”.

Fukuzono nói bằng vẻ mặt tiếc nuối.

“Thế còn bên kia thì sao?”.

Nghe bằng vẻ có chút mỉa mai, Kuraishi ra lệnh cho Ichinose, “Cậu ra khám xét thi thể đi”.

Ichinose quỳ xuống bên cạnh giường.

Cầu nguyện… Làm thôi. Như thường lệ.

Tay anh bắt đầu di chuyển. Ichinose thận trọng nhấc góc chiếc khăn tay như thể đang chạm vào một tờ giấy ướt mỏng manh. Ngón tay anh hơi run rẩy. Mãi anh mới gỡ được chiếc khăn ra. Cuối cùng, đằng sau lớp vải có dính vài sợi lông tơ, khuôn mặt của Yukari hiện ra.

Ichinose vô thức nhắm mắt lại. Anh nghe thấy tiếng nín thở phía sau lưng. Là của Fukuzono.

Chuẩn bị tinh thần, Ichinose mở mắt ra. Cảm giác buồn nôn cứ kéo đến tận hai, ba lần. Không có điểm gì trên khuôn mặt của thi thể trước mặt anh trùng với khuôn mặt tươi cười trong bức hình kia. Khuôn mặt tái nhợt như sáp. Nhãn cầu lồi ra ngoài, lưỡi xoắn lại, thè ra trước cả hàm răng. Cái miệng méo mó như thể muốn phát ra tiếng hét tuyệt vọng. Một khuôn mặt rất tiêu biểu của người treo cổ tự vẫn.

Ichinose nuốt xuống dịch chua đang lan ra trong miệng. Anh cầm đèn pin, đưa lại gần mắt Yukari. Giác mạc vẩn đục, không thể nhìn rõ con ngươi.

Tình trạng co cứng tử thi thì sao nhỉ. Ichinose đặt chiếc đèn xuống, dùng lòng bàn tay ấn từ vai xuống cánh tay cô. Bỗng dưng, Ichinose quên mất việc khám nghiệm, anh dừng tay lại.

Cứng và lạnh.

… Yukari…

“Cậu sao thế? Tiếp tục đi chứ?”.

Giọng của Kuraishi dội thẳng vào ngực Ichinose. Anh vội tiếp tục thao tác. Tử thi co cứng nhiều, cơ thể cứng đơ như cây cột. Tình trạng co cứng lan xuống tận chi dưới, khả năng cử động của các khớp đã mất hoàn toàn.

“Đã bị treo cùng lắm là mười hai, mười ba tiếng đồng hồ”.

Kuraishi lẩm bẩm, trong khi Fukuzono liếc mắt xuống chiếc đồng hồ đeo tay.

“… Vậy là khoảng tầm nửa đêm. Hợp lý nhỉ. Cậu nghiên cứu sinh sống ở phòng bên cạnh cũng nghe tiếng ‘rầm’ vào khoảng giờ đó”.

… Cậu nghiên cứu sinh sống ở phòng bên cạnh…

Lòng Ichinose dậy sóng. Hồi trước, hai người đã từng đụng mặt nhau trước cửa phòng. Dáng dong dỏng cao, nét mặt thời thượng… Trước cửa phòng cậu ta đề tên “Kato”… Người yêu mới của Yukari là người mà Ichinose cũng biết.

Cô từng nói thế. Lúc đó anh không nghĩ ra bất cứ cái tên nào, nhưng đúng vậy, có mối liên kết ở đây. Vì ở chung cư này, Yukari và Kato từ lâu đã là hàng xóm của nhau.

… Để sau vậy.

Ichinose nghĩ lại. Hiện đang là thời gian điều tra. Đến giờ vẫn chưa có bằng chứng cho thấy đây là án mạng. Nếu cứ thế mà đi đến kết luận vụ này là tự sát, tất cả những lo lắng xoay quanh Yukari trong lòng Ichinose sẽ được gỡ bỏ.

… Nhưng còn đốm xuất huyết thì sao?

Trường hợp bị bóp hoặc thít cổ, mí mắt hoặc nhãn cầu sẽ có những chấm xuất huyết như bị kim đâm.

Không có. Hoàn toàn không hề có.

… Còn vết đọng lại của chất bài tiết…

Nếu chết trong tư thế không phải treo cổ thì nước mũi, nước bọt hoặc dịch bài tiết đa phần sẽ chảy ngang, rẽ thành đường kém tự nhiên.

Ở đây cũng không có gì lạ thường. Nước mũi hòa với máu chảy thẳng từ mũi xuống phần môi trên, không chút lem nhem. Nước bọt cũng chảy thẳng xuống từ mép trái môi dưới. Nước tiểu tạo thành bốn vệt trên hai chân, chảy xuống hai bắp đùi, nhưng không có đường chảy nào bị gấp khúc hay gián đoạn.

… Trường hợp máu chảy dồn xuống dưới là…

Sau khi tim ngừng đập, máu bắt đầu chảy xuống những nơi thấp hơn trong cơ thể. Do máu dồn xuống dưới nên qua làn da, sẽ thấy những vết hoen tử thi.

Vậy cũng không có gì bất thường. Vết hoen tử thi màu tím sẫm tập trung chủ yếu ở đầu hai tay và hai chân.

Ichinose nín thở. Theo như sách giáo khoa pháp y, đây chính là những biểu hiện đặc trưng ở người treo cổ tự tử.

Thế nhưng, yếu tố quyết định nằm ở phần cổ. Ichinose rọi đèn vào cổ của Yukari.

Có một vệt đỏ đen cỡ một xen-ti-mét chạy quanh cổ. Vết dây thừng kéo dài từ ngay dưới cằm, chạy chếch lên trên bên trái, đi qua xương hàm và bên dưới tai, vòng qua gáy. Phía bên phải cũng giống như thế. Vết dây thừng hướng lên trên theo góc tương tự, biến mất ở sau gáy đang khuất trong tấm chăn.

Anh giữ vai cô, hơi nhấc thi thể lên để nhìn phần còn lại của vết dây thừng rõ hơn. Mặc dù không có vết của nút thắt nhưng dây thừng gần như đã quấn một vòng quanh cổ, từ dưới cằm chạy thành hai vết đối xứng hoàn hảo sang hai bên. Hơn nữa, rãnh dây ở hàm dưới hằn sâu vào như thể bị khoét ra, cho thấy đó là điểm đã nâng đỡ toàn bộ cơ thể. Bị siết cổ thì khác. Có một thủ đoạn giết người là, kẻ có chiều cao phù hợp cõng nạn nhân lên rồi tròng cổ qua dây thừng, nhưng làm vậy sẽ không thể để lại dấu vết đối xứng chính xác như thế này.

Ngoài rãnh dây thừng, trên cổ không phát hiện ra dấu vết bất thường nào khác. Nạn nhân khi bị tấn công sẽ vùng vẫy. Hòng gỡ sợi dây thừng, họ sẽ hoảng loạn tự cào cổ mình, để lại vết xước mà ta hay biết tới với tên gọi “đường Yoshiwara”. Không có vết này trên cổ Yukari. Đầu ngón tay và móng tay đều sạch sẽ.

Không có bất cứ mâu thuẫn nào trong cách thức làm chết người. Từ cổ họng Yukari tới gót chân cô là một trăm bốn mươi xen-ti-mét, từ phần vòng tròn thấp hơn của thòng lọng đến sàn rơi vào tầm một trăm năm mươi lăm xen-ti-mét, độ chênh lệch khoảng mười lăm xen-ti-mét. Cái kệ khi được dựng nằm ngang cũng cao hai mươi lăm xen-ti-mét, thỏa mãn điều kiện để làm bệ đứng.

Đây là một vụ treo cổ tự sát. Không phải bị giết mà là tự tử. Mọi bằng chứng đều âm thầm dẫn đến kết luận này.

Nếu bác sĩ pháp y Yatabe đến có lẽ cũng sẽ đưa ra kết luận tương tự. Rõ ràng là một vụ tự tử. Không cần chuyển Yukari sang cho bên giải phẫu pháp y của Đại học Y L nữa. Thi thể của cô sẽ được trả luôn cho người mẹ.

Ichinose đứng thẳng dậy. Cảm giác buồn nôn đã biến mất. Thay vào đó, từ tận đáy lòng, anh thấy mình như được tiếp thêm dũng khí. Là cảm giác giải tỏa được muộn phiền…

Đây là một vụ treo cổ tự vẫn. Ichinose toan nói thế trong khi quay người lại thì tiếng của Kuraishi đã vang vọng khắp phòng.

“Thi thể đang rơi nước mắt kìa”.