-10-
“Căn cứ địa thu thập thông tin vụ giết người trong dinh thự” của báo Kenmin được đặt tại nhà của biên tập viên Akaishi.
Aizaki chợp mắt khoảng một tiếng. Sau khi anh tốc ký bản thảo để phát hành vào buổi chiều rồi về đến nhà của biên tập viên Akaishi thì cũng đã đến trưa. Không thấy bóng dáng của biên tập viên Akaishi hay các phóng viên đồng nghiệp, chỉ có mỗi phu nhân Asami đang lặng lẽ đứng trong bếp làm cơm nắm. Kazuo - cậu bé mới vào tiểu học năm nay vừa nắm chặt gấu tạp dề của phu nhân vừa cố dùng một tay lấy túi sữa từ trong tủ lạnh ra.
Aizaki lên tiếng nhưng tiếng gọi đó lại bị át đi bởi tiếng ồn của máy bay trực thăng thu thập thông tin đang chao lượn trên không trung ngay lúc ấy. Tomoko cầm túi của siêu thị đi ngang qua hành lang. Cô đưa túi và tiền còn thừa cho phu nhân ở trong bếp rồi vừa xoa đầu Kazuo vừa nháy mắt ra hiệu cho Aizaki. Cô bảo Aizaki ra hiên nhà.
“Cậu ngủ ngon chứ?”.
“Vâng”.
“Có gì mới không?”.
“Hình như Minagawa bên tờ Maiasa đã được phóng thích rồi”.
“Đương nhiên. Tiếp viên Minagawa hoàn toàn trong sạch”.
Nghe lời nói nhẹ tênh ấy, Aizaki tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Tại sao?”.
“Cậu cũng nhìn thấy rồi đó. Khi mở cửa cho anh ta vào dinh thự, phu nhân trưởng nhóm đã tháo lô cuốn tóc. Tuy nhiên, trên đầu của tử thi lại có lô cuốn tóc còn gì”.
“À đúng rồi…”.
Người chết không thể tự mình cài lô cuốn tóc. Tóm lại, khi Minagawa ra về, phu nhân vẫn còn sống và bà bị sát hại sau khi đã cài lại lô cuốn tóc.
Theo phản xạ, Aizaki lên tiếng bằng giọng nghi vấn.
“Tại sao tối qua chị lại không nói về chuyện đó?”.
“Miễn đi. Tôi nghĩ những gã đàn ông định dùng mỹ nam kế để lấy thông tin thì nên ở trong một căn phòng hẹp mà tự kiểm điểm lại bản thân thì hơn”.
Aizaki chỉ gật đầu.
“Tôi cũng muốn thử ‘đi đêm’”.
“Sao cơ?”.
“Thì tại cái ông Kuraishi tối qua ấy. Chúng tôi dường như có điểm gì đó rất ăn ý nhau”.
Aizaki cũng đột nhiên nghĩ, nếu Kuraishi và Tomoko kết hợp với nhau thì những vụ án chưa có lời giải tại Nhật Bản có khi sẽ được giải quyết hết.
“Đi đêm như vậy không ổn chút nào. Người đó được mệnh danh là ‘Crisis’ đấy”.
“Thế tức là sao?”.
“À, ông Kuraishi vướng khá nhiều tin đồn với phụ nữ…”.
“Trời, cậu tin thật à. Tôi không đi đâu. Quan trọng hơn là cậu đã thử nghĩ chưa? Nghĩ trên quan điểm khách quan ấy”.
Bản thân Aizaki cũng đang suy nghĩ nhưng hoàn toàn không nhìn ra được điều gì.
“Tôi đã nghĩ mãi và cũng nhận ra rồi. Việc nhìn nhận bản thân chúng ta một cách khách quan, suy cho cùng chính là nghĩ về vai trò của tôi và cậu”.
“Vai trò… Vai trò gì cơ?”.
“Vai trò trong vụ án này”.
“Chuyện hạt đá hả?”.
“Đương nhiên cũng có cả chuyện đó. Nhưng không chỉ có thế…”.
Câu nói của Tomoko kết thúc lửng lơ.
Không biết là bắt đầu hay kết thúc giờ học, tiếng chuông quen thuộc vang lên dội về trong gió. Một lát sau, hai người nghe thấy tiếng hò reo lảnh lót của bọn trẻ. Tomoko quay mặt về phía những thanh âm đó với mái tóc phấp phới che khuất bờ má.
Aizaki chết lặng.
Đôi mắt Tomoko mở trừng trừng. Chúng không chuyển động mà cứ trừng trừng như thế. Dường như Tomoko vừa nhận ra chuyện nghiêm trọng nào đó, đôi mắt cô run run sợ hãi.
Tiếng chuông trường học. Tiếng reo hò của đám con nít.
Aizaki cũng rùng mình.
Hai người cùng lúc quay về phía nhà bếp. Cậu bé học sinh lớp một Kazuo vẫn đang bám vào tạp dề của phu nhân Asami. Bắp chân sau lớp quần tất của phu nhân phát ra ánh sáng nhè nhẹ.
“Cô cậu vất vả quá!”.
Giọng của biên tập viên Akaishi vang lên sau lưng hai người.
Aizaki và Tomoko không ngoảnh mặt lại.
Họ đã nhìn ra vai trò của bản thân trong vụ án này.