Chương 3
Nhạc quốc thiều trên loa phóng thanh vừa dứt, người ta đã thấy chiếc Honda màu xanh cánh trả của cửa hàng trưởng Nguyễn Văn La lao ngang phố huyện. Chủ nhân cho xe giảm tốc độ rồi rẽ ngoặt vào khu vực cơ quan huyện ủy. Anh dừng trước phòng ở của một cán bộ trong ban kiểm tra lúc này vẫn còn đóng kín. Chẳng cần cân nhắc, anh gõ những đầu ngón tay giòn giã vào mặt gỗ khiến cho người ở trong phải hiểu ngay rằng chỉ thân quen mới làm như thế. Tiếng hỏi vọng ra vui vui như tiếng vang của mặt gỗ:
- Nhân à?
Người bên ngoài nói vào:
- Dậy đi! Nhân đâu mà Nhân. Lúc nào cũng mơ tưởng. Em Nhân lấy chồng rồi!
Tiếng nói phía bên trong vang lên cùng tiếng kéo dép lẹp kẹp:
- La rồi. Đến sớm vậy. Có việc gì chăng?
Khách gọi dồn dập:
- Việc hệ trọng. Dậy đi! Bố thì chỉ ngủ là giỏi. Nay mai chết nằm xuống đất tha hồ mà ngủ không ai cấm.
Cửa mở. La tự vào trong phòng và hăng hái nói tiếp:
- Đánh răng rửa mặt đi. Chúng ta sẽ tới thăm mẹ Đốp cuối đường lát đá.
Cả hai cùng cười. Vui sướng. Họ hoàn toàn hiểu ý nhau khi nhắc đến tên một người đàn bà ở cuối đường phố chính của huyện. Thực ra tên chị ta khác kia nhưng vì góa chồng lại còn xuân sắc, lại hay chớp mắt đưa tình và quá giảo hoạt trong giao tiếp với bạn hàng nên họ gọi như thế thành quen. Chính chị ta không hề tự ái. Chị cười nhăn nhở khi thấy mình được gọi như vậy. Chị bán cháo lòng ở cuối huyện và cái phố độc đáo này lát đường toàn đá tảng chẳng khác đường phố cổ nào đó của châu Âu mà ta biết qua màn ảnh. La và anh bạn công tác ở ban kiểm tra huyện ủy tên là Hân mỗi khi vui hay có việc bàn hệ trọng đều kéo nhau ra quán mẹ Đốp. Cửa hàng còn vắng người. Chuyện họ bàn hôm nay chẳng lo bị lộ. Những câu được câu chăng có lọt vào đầu mẹ Đốp bằng tai này thì chỉ đánh loáng cái đã lọt qua tai kia và biến mất. Với chị ta thì trời trên đầu có sập xuống cũng không quan trọng bằng cửa hàng cháo lòng này mất khách. Người ăn ở cửa hàng của chị bao giờ cũng đông bởi cả sự khéo léo nấu nướng và khéo léo giao tiếp. Người ta đồn rằng chỉ bằng cái liếc mắt chị đã hút được bao nhiêu khách ăn về với mình, không thiếu gì các chủ quán cùng nghề điên đảo với chị để rồi cuối cùng cam chịu thất bại chuyển sang nghề khác hoặc giả cũng là hàng ăn nhưng bán thứ khác.
Mẹ Đốp hả hê khi con chim màu xanh đỗ trước cửa hàng của mình:
- Hai anh! Lâu lắm mới thấy mặt. Tưởng là bị các em bé mắt biếc nào thu mất hồn vía rồi!
La trả lời ngay:
- Có một người đàn bà mắt biếc. Là cô đấy. Cô thì còn làm khổ sở nhiều người trong đám đàn ông chúng tôi.
Một cái cười mát da mát thịt:
- Thôi đi anh! Bà xã ở nhà chỉ cần nhướng lông mày lại không rúm tứ túc như bị điện giật em chớ kể làm người. Lạ gì thói anh hùng rơm của các anh.
Cửa hàng trưởng trợn mắt:
- Cô bảo tôi là rơm à? Liệu đấy! Lửa nhóm lên là cô bị cháy khó phương cứu chữa.
Hân chưa nói lời nào. Anh chẳng còn ngái ngủ, mà trong mọi trường hợp đối đáp như thế này, anh đều tin tưởng nhường lời cho bạn. La cũng biết dừng đúng lúc không bao giờ đi quá xa để người bên cạnh lu mờ. Hai người tới chọn chiếc bàn kê tận góc phòng. Đứa con lớn mẹ Đốp mang tới phích nước và bộ ấm xuyến pha trà. Nước rót ra. Trong lòng sứ trắng tinh là một chất lỏng vàng sánh như mật ong và những cọng chè chưa chín hẳn xoay xoay như cánh thuyền mắc cạn. Họ cùng nhấm nháp dạo đầu và chép lưỡi và môi đánh sít. Những điếu Hêrô châm lửa lập lòe và từng sợi khói loăn xoăn hiện ra thành muôn hình dấu hỏi. Họ chẳng vội mà cứ im lặng tận hưởng sự tê mê của khoái lạc. Rồi đồ ăn thức nhắm mang tới. Rượu rót ra cùng với những đĩa lòng lợn bốc hơi nghi ngút, những bát tiết canh mặt rắc đầy lạc rang giã nhỏ. Họ hấp háy mắt reo vui và chạm chén.
Về tuổi đời, họ xấp xỉ nhau. Về tuổi quân, họ hơn nhau chút ít. Về quê quán, họ ở đầu huyện và cuối huyện. Nhưng về tính tình, họ rất giống nhau ở chỗ cùng mong muốn hưởng thụ và cũng rất nhạy cảm với thói quen thời thượng. Họ gặp nhau ở chiến trường vào những ngày sôi động nhất của năm 1972 trên mặt trận đường Chín. Khi nắng mới hoe vàng trên những cánh rừng Quảng Trị và pháo ta mở màn làm rung chuyển tuyến phòng thủ của Mỹ - Thiệu thì họ ở hai đơn vị hành quân gặp nhau bên bờ suối Lăng Cô. Họ nhận ra là đồng hương và từ đó giữ mối liên hệ với nhau. Không khí chung chiến dịch làm trí tưởng tượng của họ lên cao tận chín tầng mây nhưng đến những ngày gian khó giữ đất khi mùa mưa ập xuống thì cái lạc quan ban đầu ấy bỗng dưng lặn chìm tận đáy âm ty địa ngục. La đi học quản lý. Còn Hân lẵng nhẵng bám theo đơn vị và chỉ mong có mảnh đạn không nguy hiểm nào lướt qua làn da hoặc giả có cơn sốt rét lành tính nào làm cho cơ thể run lên thực sự. Cuối năm 1978 khi sư đoàn đang làm nhiệm vụ ở Tây Ninh thì Hân kiếm được cớ lui về phía sau, rồi xuất ngũ với cái mác chiến trường, chẳng mấy lâu anh được kết nạp Đảng, để rồi, với tài múa mép, anh trở thành cán bộ có năng lực được điều lên công tác ở ban kiểm tra huyện ủy. Anh nhúng tay vào khối việc chẳng hay hớm gì nhưng đều thoát cả. La ra quân sau, tìm ngay đến Hân, và nhất là từ khi cuỗm được cái chân chủ nhiệm hợp tác xã tín dụng kiêm trưởng cửa hàng hợp tác xã mua bán, thì bám riết lấy anh bạn công tác ở ban kiểm tra huyện ủy như con rắn cái và con rắn đực quấn chặt lấy nhau.
Hai người nâng cốc. Họ chuyển sang uống rượu bằng cốc chứ không phải bằng chén. Sau khi khà một tiếng sung sướng, cửa hàng trưởng Nguyễn Văn La làm như chợt nhớ ra điều gì vỗ đùi đánh đốp:
- Thôi chết rồi, tôi quên...
Anh cán bộ huyện ủy ngơ ngác.
Hai mắt La long lên và cặp môi chun lại:
- Lẽ ra phải báo trước với ông tin này... quan trọng đấy! Một con người tôi đã nhiều lần nói với ông rằng tôi không ưa nhưng dù sao cũng có khía cạnh phải chịu ơn, một con người mà phẩm chất chúng ta không muốn thừa nhận nhưng lại không sao phủ định được. Một con người đã tự nhiên đi vào phần đời của mình, con người ấy...
Hân cướp lời luôn:
- Trung tá Bùi Danh Tân chứ gì?
La cười hết cỡ miệng:
- Đại tá rồi! Đại tá Bùi Danh Tân chứ đâu còn là trung tá. Ông sĩ quan cao cấp ấy đã về làng.
Hai mắt Hân lồi ra:
- Về làng? Về hẳn hay đi phép?
La đắc ý vì cách vào chuyện của mình đã gây ấn tượng với bạn.
- Về hẳn. Về phép thì nói làm gì. Ông ta sẽ là một người bình thường. Mẹ khỉ! Quan nhất thời dân vạn đại. Có điều ông ta về nhất quyết không chịu làm một người an phận. Ông ta sẽ không do dự mà sẵn sàng chồm lên với tất cả. Ông ta sẽ gầm vang như hùm như sói. Tính ông ta tớ biết!
Hân nói lững lờ:
- Thì cứ mặc ngài đại tá gầm lên như hùm như sói. Chúng ta có phải thỏ đâu! Nếu cần chúng ta cũng có móng có vuốt và biết cào cấu chứ.
La nói nhanh:
- Lẽ tất nhiên chúng ta chẳng phải là thỏ và cũng chẳng phải là nai. Chúng ta là sư tử. Nhưng là một loài sư tử có trí khôn hẳn hoi. Tôi thông báo để ông định liệu trước, không đùa với lửa được đâu.
Cán bộ huyện ủy làm ra vẻ giận dỗi:
- Ai hơi đâu mà đùa. - Rồi anh ta nghiêng người về phía bạn hạ giọng thì thầm - Đụng độ nhau rồi hả?
Cửa hàng trưởng búng một ngón tay và tặc lưỡi:
- Nói đúng ra là chuẩn bị đụng độ. Cái gì tất đến rồi sẽ đến. Mình cảm thấy đang ở giai đoạn vờn nhau. Cả hai bên đều thăm dò đối thủ và đợi thời cơ tung võ. Chúng ta phải phòng vệ cho tốt để sẵn sàng chồm lên phản công bằng những cú đòn áp đảo đè bẹp mọi khả năng đối kháng.
Hân cười lớn:
- Gì mà gớm thế. Ông làm như sắp bị bóp cổ không bằng. Đừng bơm to quá một quả bóng mà dung tích và sức nén của nó không cho phép. Nổ tung đấy.
La cãi phăng:
- Không cần bơm. Nhưng không được để cho ai bơm. Dẹp yên vẫn là hay hơn cả. Song phải đề phòng mọi bất trắc.
Hai người chụm đầu bàn bạc. Họ nói nhỏ đến mức cho dù có ngồi cùng phòng cũng khó mà nghe được. Thì thào. Thì thào. Lúc như tiếng rế rích rích bên khe cửa, lúc nghe tiếng ong hay muỗi vo ve, lúc lại đắc ý bật cười như gà cục tác. Họ bàn đến các kế hoạch thủy lợi với những cai đầu dài đào đất. Họ tấm tắc với nhau do đã gạt trôi được một đơn kiện cửa hàng trưởng Nguyễn Văn La về chuyện phân phối đạm. Họ thận trọng trao đổi về cuộc họp của dân làng Thị. Họ khẳng định với nhau rằng nguy cơ đe dọa họ khi người dân làng Thị đòi xem xét lại đội hình hợp tác xã toàn xã và có thêm chất xúc tác khi xuất hiện viên đại tá về làng. Nhưng họ không sợ. Tất cả đã chẳng còn sao mũ gì nữa thì họ nắm quyền chủ động chứ không phải anh ta. Ngày xưa anh ta là chỉ huy, họ là cấp dưới. Ngày nay anh ta là dân, họ là cán bộ. Ngày xưa anh ta hô, quân lính tiến, còn ngày nay bà con xóm làng đang dùng anh làm viên đạn nạp vào nòng súng để bóp cò.
Bàn bạc đến đây họ bỗng dưng cười rất to làm cho mẹ Đốp đang thái lòng lợn ở phía ngoài cũng vội vàng chạy vào. Đốp lăm lăm con dao như định đi một đường quyền nhưng chẳng biết nên bắt đầu thế nào cho phải thành thử cứ như nhứ nhứ mũi dao sáng loáng về phía trước hăm dọa:
- Các ông anh động cỡn gì thế? Có tiết canh rồi, cần thì cứ gọi.
Cửa hàng trưởng lè nhè:
- Cần... ừ thì cần...
Hai mắt mẹ Đốp sáng rực:
- Nữa hả?
La tặc lưỡi:
- Ừ thì nữa.
Hân đệm vào:
- Thì nữa!
Rồi cả hai cùng đồng thanh:
- Thì nữa!
Họ cười vang. Mẹ Đốp đỏ chín má, vừa cười vừa gắt hỏi:
- Nhưng mà gì? Tiết canh hay lòng lợn?
La không trả lời mà bả lả:
- Em... nữa... với em!
Mặt mẹ Đốp rừng rực như cái bánh nóng:
- Đồ nỡm!
La nhăn nhở:
- Sao lại nỡm! Nữa... với em mà gọi là nỡm à?
Mẹ Đốp nguýt rõ dài rồi phăm phăm tay dao bước ra ngoài. Hai ông khách còn tiếp đà cười một thôi nữa rồi hoan hỉ trở lại câu chuyện đang bàn.
Hân với vẻ quan tâm hỏi:
- Buổi họp làng hôm ấy ai chủ tọa?
- Đại tá Bùi Danh Tân.
- Anh ta lấy tư cách gì làm điều đó?
- Dân bầu. Mọi lần vẫn Nguyễn Văn Thùy làm nhưng lần này người ta cứ vậy.
- Họ bàn cụ thể ra sao?
- Chưa rõ lắm... nhưng chắc chắn có những việc liên quan tới chúng ta. Không yên được đâu ạ. Ông lúc nào cũng chỉ mơ tưởng dùng xe cúp chở em ra Đồ Sơn tắm biển. Chết có ngày!
Hân cười. Cái cười khoái tỷ của con người mãn nguyện:
- Chết thế quái nào được. Sống cốt ở cái vui. Sống mà chỉ có cặm cặm cụi cụi thì cũng nên chết đi cho rảnh.
Nguyễn Văn La sung sướng biết rằng cá đã cắn câu. Anh không mong gì hơn sập bẫy mà trong bẫy lại là anh bạn đồng liêu đồng cốt. Người đã thích thì ta chiều. - La nghĩ - Nghĩa là người hành động theo sự sắp xếp và định hướng của ta.
Giọng La vút lên:
- Có ai đi cùng chưa? Hay là Nhân?
Câu trả lời thõng thượt:
- Nhân chia gì. Cắt rồi!
Cửa hàng trưởng khoan khoái:
- Cắt rồi à? Ế ẩm gớm nhỉ.
- Buồn...
- Việc quái gì phải buồn. Ông biết con Loan chứ?
Anh cán bộ huyện ủy đột nhiên như sống lại:
- Loan nào?
La cất giọng hờ hững:
- Loan bữa trước cùng mấy người mang đơn kiện lên huyện mà chính ông đã tiếp ấy.
Hân ngẩn ngơ suy nghĩ. Anh ta nhớ mang máng. Nhưng rồi ký ức gọi về và bất chợt hình dáng uyển chuyển của người con gái cân đối, khỏe mạnh, trẻ trung hiện ra trước mắt anh. Hôm ấy anh không để ý vì cô xuất hiện quá nhanh và đột ngột, vả lại điều quan trọng bậc nhất là liệu cô có để ý tới miếng mồi của anh tung ra hay không. Cô mặc áo màu hạt dẻ và khuôn mặt tươi trẻ như một vạt nắng hè buổi sớm. Cô muốn hỏi chuyện mà khỉ làm sao lúc ấy Hân lại giả bộ nghiêm túc. Chính cô đã có vẻ thất vọng khi chào Hân ra về. Khỉ thật!
Nhưng vì sao La lại gạ gẫm cô ta cho Hân? Liệu xong không? Làm sao dẫn đến sự quan tâm của bạn, Hân không cần biết nhưng rất lo việc không thành. Phải đi với những người con gái như thế mới đáng. Nhưng anh lo. Nàng đã mang đơn của bà con kiện bạn mình. Nàng là người thế nào? Nàng có làm cho các gã trai như Hân tốn phí thời gian và mọi thứ để rồi nuốt nước bọt chưng hửng không?
Hân tặc lưỡi:
- Được đấy! Nhưng em đang cùng mọi người kiện chúng ta kia mà. Cụ thể là kiện ông.
La cười hóm hỉnh:
- Điều đó không quan trọng. Em kiện mình. Nhưng rồi em sẽ nghe mình.
- Lạ vậy?
- Chẳng lạ gì cả. Loan mang đơn đi kiện bởi người ta bảo em làm thế. Em có thể xuống âm phủ dạo chơi nếu ai đó đem kiệu rước em xuống. Nàng có thể lên trời nếu ở trên đó vui hơn làng Thị. Ông có tiền. Ông có thể bảo em bán cho cả vùng cây đa Cổng Hột em cũng sẵn sàng.
- Có nói phách không đấy?
- Thằng này chưa bao giờ nói phách.
Họ chạm cốc và cười ầm lên. Họ đòi mẹ Đốp ghi nợ rồi mới đứng dậy. Ra ngõ La còn giữ bạn lại dặn dò:
- Tôi sẽ làm mọi việc để ông có em cùng đi Đồ Sơn tuần tới. Nhưng chớ mải chơi mà quên nhiệm vụ. Ông có thể qua Loan mà biết hết từng chi tiết buổi họp làng và mọi cử động của Bùi Danh Tân. Đừng uổng công vô ích đấy nhé.
Hân cười híp cả mắt:
- Còn phải nói! Còn phải nói!
La chào tạm biệt bằng câu nhắc nhở:
- Thận trọng!
Bạn đồng tình:
- Ừ, phải thận trọng.
Họ chia tay nhau.
Tờ mờ sáng, cô gái tên là Loan đã tới cửa hàng hợp tác xã mua bán của xã. Cô nói với bố rằng đi thăm và giúp đỡ bạn tổ chức đám cưới. Cô đến đúng lúc cửa hàng trưởng Nguyễn Văn La dắt xe ra tận đường cái đứng đợi. Họ chạm khẽ môi vào nhau thay cử chỉ bắt tay lịch sự rồi La đạp khẽ cần khởi động. Chiếc cúp nổ giòn. Một sợi khói loăn xoăn màu trắng bốc lên như sợi dây mỏng mảnh vô hình cột chân người con gái vào với chiếc xe.
- Ngồi lên đi! - La nhắc khẽ. Chiếc xe lao vút trên đường nhựa và dừng trước cửa hàng ăn uống phía nam của huyện. Tiếng còi tu... huýt vừa dứt, một cô gái khác trẻ măng, tươi rói như món bít-tết bốc hơi nghi ngút chạy ra. Cô ngồi phía sau Loan. Họ ôm chặt lấy nhau phóng về phía cơ quan huyện. Trời sáng hẳn. Nắng mới hoe vàng, nhảy nhót.
Ngày chủ nhật cơ quan vắng tanh. Tất cả các cán bộ đều đạp về làng từ chiều hôm trước. Anh cán bộ kiểm tra huyện ủy, mặc dầu có xe cúp, mặc dầu về nhà chỉ mươi cây số đường rải nhựa, nhưng đã tin cho vợ rằng chủ nhật này làm việc với đồng chí bí thư không thể về được. Anh ta đón khách bằng nụ cười nở hết tầm cỡ cùng chiếc xe đầy đủ xăng nhớt đỗ ngay trước cửa nhà. Họ bắt tay nhau. Rồi không để mất thời giờ, Hân khóa cửa buồng. Vấn đề là giờ đây ai đi với ai. Hai cô gái đều có đôi má đỏ au và mọi cử chỉ như cố tình sẵn sàng chào đón.
Cửa hàng trưởng nhắc bạn:
- Chọn ai đây?
Loan long lanh hai mắt:
- Nhận đi anh Hân. Em hay là Thủy?
Anh cán bộ huyện ủy cao hứng:
- Nhận cả hai. Anh muốn lấy cả hai.
Cô gái cười rúc rích. Cả bọn khoái trá. Lát sau Loan vui đùa táo tợn:
- Tham quá đấy anh Hân ạ. Liệu anh có kham nổi không? Đó là chưa kể còn chị ấy ở nhà.
Hân rõ ràng không thích ai nhắc tới vợ mình vào lúc này. Anh quyết định chấm dứt câu chuyện bằng cách chỉ vào Loan.
- Em đi với anh.
Loan còn đùa tiếp:
- Không đâu. Chẳng dễ thế được. Em đã đồng ý để anh có quyền ra lệnh đâu.
Anh cán bộ huyện ủy hiểu rằng sự cương còng giả hiệu ấy là gì rồi. Anh nhanh nhẹn bế lấy cô gái đặt lên phía sau ghế đệm xe máy. Cô giãy giụa. Nhưng đó là cử chỉ giãy giụa để càng dính chặt với nhau hơn. Khi đã ngồi trên đệm êm rồi thì cô ngoan ngoãn như chả có khoảng cách nào giữa mình và anh thanh niên ngồi phía trước nữa.
Hai chiếc xe phóng vút trên đường số Năm, qua cầu Phú Lương, qua Lai Khê và chả mấy chốc đã qua Hải Phòng bon nhanh trên con đường Mười bốn về phía Đồ Sơn. Bãi Cờ-la-tô với mặt cát phẳng lỳ và những bọt liếm lên như đùa giỡn mời chào. Họ gửi xe, thuê phao và chuẩn bị xuống tắm. Hai cô gái thích thú được phơi ra trước lồng lộng gió trời tấm thân căng mẩy của mình, còn hai chàng trai thì cực kỳ vui sướng tận hưởng những gì trời phú. Họ để quần áo trên một mỏm đá lớn ven bờ và La khôn ngoan cắm cây cọc, chụp chiếc mũ bò lơ-vít lên làm hiệu để từ xa họ có thể nhận ra đống quần áo của mình còn hay mất.
Sóng bập bềnh. Hân sung sướng và trong đà thắng lợi, ôm thốc Loan đặt lên nằm gọn trong vòng tròn của chiếc phao. Cô gái không cần giữ gìn nữa cứ ngồn ngộn phơi ra kiêu hãnh về các đường nét trên cơ thể mình. Họ chẳng cần nói gì mà chỉ hôn nhau như không muốn rời xa.
Đột ngột Loan kêu lên:
- Kìa anh, ra mãi mất quần áo thì sao?
Câu trả lời liến thoắng:
- Cho mất. Ta cứ thế này về nhà.
Cô gái bĩu môi mời chào:
- Thế ư anh?
Hân ôm ghì lấy cô, nói trong hơi thở nghẹn:
- Thế!
Phao cứ ra xa mãi và chỉ đến khi họ sợ thực sự trước mênh mông của biển mới chịu quay vào bờ. Họ chụp ảnh. Đủ các kiểu. Đứng. Ngồi. Nằm. Cả ôm lấy nhau nữa. Sau đó hai chiếc cúp lại phóng vút tới Pa-gốt-đông vào khách sạn Vạn Hoa giữa mênh mông núi đồi biển cả như cảnh bồng lai tiên Phật. Họ ăn bánh mì kẹp thịt và uống bia chai. Họ trở về bãi giữa và leo lên một đồi thông để từng đôi trải ni lông nằm nghỉ. Xa xa biển trời xanh biếc liền nhau chẳng biết đâu là cùng.
Cán bộ huyện ủy hấp háy mắt nhìn người bạn gái thiu thiu hay giả cách thiu thiu. Anh ngắm nghía nàng. Anh khát khao nàng. Anh âu yếm vuốt ve và lần lần những ngón tay trên đôi má mịn trắng hây hây của nàng. Rồi anh cuống cuồng ôm chặt lấy nàng như đây chỉ là giấc mơ tiên, buông ra là thân thể ngàn vàng này lập tức biến mất. Người con gái nóng hổi và mềm mại trong tay anh. Người con gái ngồn ngộn phơi ra sự chiều chuộng cùng với khát vọng mời chào. Thông reo như tiếng hát ru bên tai họ và xa kia là nghìn trùng sóng biển chạy mãi chân trời.
Họ im lặng ôm chặt lấy nhau trong tiếng ngân bất tận của ngàn vạn cây thông. Một cành khô rơi xuống làm họ giật mình. Một con muỗi vo ve quấy rầy làm họ bừng tỉnh. Người con gái như chợt nhớ ra điều gì nói bâng quơ:
- Sao lại thế này nhỉ? Em chẳng khi nào hình dung ra chúng mình lại như thế này với nhau đâu anh ạ. Lỡ chị ấy biết thì sao? Anh ơi, lỡ chị ấy biết thì sao?
Anh cán bộ huyện ủy phớt lờ:
- Chẳng có gì phải lo lắng cả.
Nhưng cô gái không bằng lòng với câu trả lời như vậy. Cô lay lay anh:
- Trả lời em đi, lỡ chị ấy biết thì sao?
Cán bộ huyện ủy khẳng định:
- Không thể nào biết được!
Cô gái vẫn lay gọi:
- Nhưng lỡ ai nói?
Hân ngồi bật dậy:
- Ai nói?
Loan ngồi lên theo và ngả người vào lòng bạn:
- Gió!
Rồi cô nhắc lại:
- Gió nói anh ạ.
Họ ôm chặt lấy nhau.
Lát sau Hân hỏi:
- Em đã nhận lời ai chưa?
Cô gái áp mặt vào ngực bạn:
- Rồi!
Câu hỏi bật ra:
- Thực à?
Giọng trả lời vừa sung sướng vừa giễu cợt:
- Thực! Em có người yêu rồi. Nói sai em chết!
- Ai nào?
- Đố anh đấy.
- Làm sao anh đoán ra được.
- Thế mà anh biết đấy. Chắc anh không quên thủ trưởng cũ của bạn mình là đại tá Bùi Danh Tân?
Hân ngạc nhiên:
- Ủa, cô yêu ông ta à?
Loan cười rũ rượi:
- Khỉ ạ. Sao anh lại nghĩ thế. Chú Tân là bạn của bố em. Chú hứa giới thiệu em với người lái xe hôm chú về làng.
Hân hiểu ra, giọng buồn buồn:
- Ra thế.
Loan như khiêu khích:
- Sao hả anh?
Hân trả lời cho qua chuyện:
- Chẳng sao cả. Tốt thôi. Cậu ấy trẻ chứ?
- Trẻ.
- Đẹp giai nữa?
- Rất đẹp trai.
- Cùng làng à?
- Không cùng làng nhưng anh ta ở xã bên.
Một sự ghen tuông ngấm ngầm nhen nhóm trong lòng anh cán bộ huyện ủy. Chợt anh nghĩ tới những kiểu ảnh chụp mới rồi và mỉm cười. Anh ta nghĩ về người lính trẻ mình không quen biết với lòng thương hại của kẻ bề trên. Đến lúc này anh ta mới nghĩ đến nhiệm vụ bạn giao cho mình và ngắm nhìn người con gái như món hàng có giá cửa hàng trưởng La gửi tặng.
Nếu không làm sao tự dưng ta có được thân thể tuyệt mỹ như thế này. - Anh nghĩ - Cô nàng, chốn này trở thành nơi bồng lai tiên cảnh mà đời người chả mấy phút giây được hưởng. Bạn đã vì ta mà trao tặng mỹ nữ thì ta cũng phải vì bạn mà làm bất cứ việc gì có thể.
Làng Thị hiện ra với bao gai góc của đời sống hàng ngày. Cánh đồng Mạn Điền mật mỡ. Cánh đồng Mè bùn lầy. Bờ Hồng cấy theo vụ nước xuống. Cánh đồng chùa Mận, chùa Hàn. Con ngòi Ao Phe chảy từ sông Cầu Kết, qua Cầu Đá trong ngang cổng Cầu Sung, cổng Chùa Mới làng Thị, qua Lò Gạch lên tận chùa Dền giáp với cánh đồng Mạn Điền. Hợp tác xã toàn xã ra đời, làng Thị dồn thành hai đội sản xuất và điều quan trọng là tình trạng xáo canh đã xảy ra. Cánh đồng Mạn Điền giao cho một đội sản xuất làng Cao. Nhưng để yên lòng dân làng Thị người ta đã chia luôn cho làng Cao cả cánh đồng Mè ngập nước và xa tắp phải đi qua suốt các cánh đồng của làng Thị mới tới được. Làng Thị thấy vào hợp tác xã toàn xã bị quá nhiều thiệt thòi liền triệt hạ tất cả các cây cối và tát cạn các hồ ao lấy cá trước khi bàn giao thành tài sản chung. Người dân làng Cao sung sướng được đón nhận cánh đồng Mạn Điền thượng đẳng trước con mắt hậm hực của người dân làng Thị và lơ lãng với cánh đồng Mè, vừa xa, vừa bạc. Sau hai năm họ nhận thấy cày cấy trên cánh đồng Mè chẳng béo bở gì liền làm như bỏ quên.
Dân làng Thị đòi dãn đội hình hợp tác xã ngoài sự bất lợi về ruộng đất còn nhiều nguyên nhân khác nữa. Họ muốn một khi đã xé nhỏ đội hình sản xuất tất phải có sự hạch toán các khoản thu, chi và như vậy thì những con sâu đang béo mẫm như La nếu không bị lôi ra phán xét cũng hết đường đục nước béo cò.
Anh cán bộ huyện ủy làm như vô tình hỏi:
- Hôm nọ dân làng Thị họp xin dãn đội hình hợp tác xã toàn xã phải không?
Loan ngồi bật lên ngay ngắn:
- Anh nghe nói hay đã đọc đơn kiện gửi lên huyện?
Hân vui thích vì Loan đã vào kế của mình liền làm như biết tỏng các sự việc. Anh trả lời bừa:
- Mình đã đọc đơn kiện. Chữ ai viết lạ thế nhỉ?
Cô gái ngây thơ:
- Chữ chú Tân. Viết đẹp chứ?
Cán bộ huyện ủy gật đầu:
- Quả là nét chữ đẹp thật. - Rồi anh ta nói tiếp như chắc chắn đã đọc đơn tố cáo ấy - Lập luận chắc chắn ghê.
Cô gái khai tiếp:
- Còn phải nói. Đại tá cơ mà. Với lại những vấn đề quá minh bạch. Người ta cứ kể ra từng việc một và chú Tân chỉ ghi chép lại cho rõ ràng.
Hân thăm dò:
- Nhưng nếu không có vị đại tá về làng ấy thì chắc chắn dân chúng chẳng làm dữ vậy?
Cô gái không hề nghĩ rằng mình đã bị đưa vào tròng.
- Còn phải nói. Chú ấy bây giờ là cột trụ của làng.
Gã trai ôm lấy cô bạn và vuốt ve như ban thưởng. Một lát sau mới buông ra câu hỏi làm cô gái hoàn toàn không nghĩ tới sự đề phòng:
- Kiện cáo làm quái gì lắm thế nhỉ? Đơn rõ dài anh mới liếc qua chẳng nhớ hết được.
Cô gái hồn nhiên đến thương hại:
- Hai đơn. Một đơn xin dãn đội hình hợp tác xã toàn xã. Một tố cáo mấy cán bộ tham ô trong đó có cửa hàng trưởng là bạn của anh - Cô gái giơ nắm đấm lên nhứ nhứ trước mặt Hân như bỡn cợt - Chuyến này cứ chết! Anh La chết là anh cũng chết theo luôn. Em báo trước cho mà liệu.
Hân thực sự quan tâm:
- Sao vậy?
Cô gái mách bảo:
- Vì là bạn nhau. Anh La ăn mười thì anh cũng ăn tám. Chẳng vừa đâu.
Cán bộ huyện ủy im lặng suy nghĩ. Vấn đề chẳng phải là chuyện đùa. Anh ta không lòng dạ nào nghĩ đến người con gái đầy sức hấp dẫn này nữa. Những cử chỉ vuốt ve, những lời nói ngọt ngào âu yếm chỉ là làm cho chiếu lệ. Khi mặt trời đỏ cháy lên ở bên kia sông Văn Úc họ mới thu gói hành trang ra về. Xe bon nhanh. Những người lái im lặng. Những cô gái ngồi sau ngả mình vào người đàn ông phía trước và mặc cho xe bon tới chân trời góc biển nào cũng được. Nhưng xe chỉ qua thị xã Hải Dương mươi mười lăm cây số. Lúc này trời đã tối. Họ chia tay nhau. Riêng hai chủ xe cúp còn chụm đầu lại thì thào:
- Yên tâm nhé?
- Bao giờ cũng yên tâm. Chúng ta chủ động kia mà.
Một cái tặc lưỡi:
- Đúng là phải chủ động. Nhưng đừng tuyên chiến vội.
Giọng như reo cất lên:
- Dại gì. Chủ động có nghĩa sẵn sàng phản kích.
Một cái đầu gật gù:
- Phản kích ư? Điều quan trọng là phải vô hiệu hóa chứng cứ.
- Đúng. Vô hiệu hóa chứng cứ. Hay là hủy bỏ?
- Hủy bỏ, nếu có thể được.
- Vậy phải lập chứng từ khác?
- Đúng là phải lập chứng từ khác.
- Khó không?
- Khó. Nhưng không phải là không làm được. Cũng có thể bên nguyên phát hiện ra rút lui đơn của mình vì không bảo đảm phần thắng chắc chắn. Như vậy chúng ta vẫn có lợi.
- Thế thì phải tiến hành ngay.
- Tất nhiên!
Hai chiếc xe cúp nổ máy phóng vút về hai ngả mất hút vào đêm hè trong vắt.