← Quay lại trang sách

Chương 7

Sự kiện trên cánh đồng Mạn Điền nhanh chóng bay vù lên huyện và làm xôn xao các cơ quan huyện. Lời đồn bao giờ cũng được thêm giấm thêm ớt và trong trường hợp này chỉ một loáng con gà đã to bằng con voi. Nào là hai thôn dàn quân đánh nhau chí mạng. Nào là nổ súng và thương vong vô số. Nào là công an huyện về phải dùng súng và gô cổ hàng chục người giam trong nhà kho hợp tác xã.

Anh cán bộ huyện ủy tên là Hân sung sướng chộp lấy cơ hội này. Nước có đục cò mới béo. Không có hồng thủy chướng giật thì làm sao chánh tổng và lý trưởng vơ được của đút. Đôi tai Hân vểnh lên như màn thu sóng rađa tiếp nhận tất cả mọi luồng tin tức và bộ óc mẫn tiệp của anh lập tức sàng lọc những tín hiệu không có lợi với mình làm cho chẳng mấy chốc bộ nhớ trong đầu anh trở nên giàu có và đầy ắp như cót thóc tháng mười.

Hân dậy muộn như thường ngày. Thói quen là nếu không nấu cơm ra quán bánh mì đầu phố làm một cái hoặc ra bà bán xôi lạc gần đó làm một đĩa. Hôm nay là ngày long trọng. Hân không thể không tự thưởng cho mình. Anh kéo Honda ra vuốt ve ngắm nghía rồi đẩy cần khởi động chiếc xe nổ máy giòn giã, nghe đến sướng tai. Hân mỉm cười thưởng thức tiếng kêu đều đều của máy. Anh ngồi lên đệm mút êm êm, vào số, xe rung nhẹ rồi lăn bánh theo sự nới dần của tay ga. Khỏi đầu hồi căn nhà gạch, Hân sang số và chiếc xe cõng anh lao vút ra cổng. Phố huyện còn vắng. Đường chính dài non cây số, đôi bên san sát những căn nhà hai tầng kiểu mới. Những ngôi nhà xây ngày xưa nặng nề, cũ kỹ, ẩn vào sâu phía trong và hiện ra thưa thoáng qua những mảnh vườn hay ngõ hẹp. Ngày xưa lên tới phố huyện này đã là sang lắm, Hân theo cha tới đây chỉ có một lần. Kỷ niệm đầu tiên ấy làm anh nhớ mãi. Con đường lát đá có bề rộng chừng bốn hay năm mét vẫn là của ngày xưa. Những phiến rất lớn ghép sát vào nhau màu xanh nhạt và do mặt bằng của nó kém làm cho xe cứ nhún nhảy như là ngựa phi vậy. Chủ nhân của nó vui sướng tự nhấp nhô thêm bộ mông to bè càng làm cho cặp người ngựa thêm oai phong. Hân không cần tăng ga. Ngựa đi bước một tự nó bộc lộ tư thế nghênh ngang và khoái cảm. Nụ cười đắc chí hiện trên môi anh. Dáng điệu ung dung mãn nguyện càng làm tăng vẻ tự tin ở anh. Anh dừng xe trước quán mẹ Đốp. Thấy mới chỉ có lèo tèo vài ba người và mẹ Đốp xăng xái với công việc chưa nhận ra mình hoặc có thể nhận ra rồi nhưng vờ vĩnh làm như chưa biết, anh cất giọng thân mật kẻ cả:

- Chủ quán đâu rồi! Có món gì hấp dẫn không đấy?

Người đàn bà chạy ra đon đả:

- Chao ôi, cán bộ! Cứ bẵng đi một thời gian mới lại dẫn xác đến. Rõ chán!

Anh cán bộ huyện ủy đắc ý:

- Việc gì phải chán. Nhớ chăng?

Một cái nguýt rõ dài:

- Nhớ thật đấy. Thì sao nào?

Hân vừa ngồi xuống ghế vừa nói, coi như chẳng có mặt ai trong quán cả:

- Chẳng sao. Tốt thôi!

Chủ quán lườm:

- Đừng có làm phách. Bà chị nghe tin vặn hỏi, không sợ rúm lại em chớ kể làm người.

Nói xong câu ấy chị ta tự thưởng cho mình bằng tiếng cười giòn tan cùng với tiếng cười của khách hàng đang ăn cháo lòng. Hân có chột dạ một chút, song anh đã nhanh chóng nhận ra mấy người ngồi ăn chẳng có ai phải để ý đến nên yên trí và phấn chấn gọi đồ nhắm:

- Một suất!

Chủ quán tự tay bày ra bàn một bát tiết canh trên rắc đầy lạc rang giã nhỏ cùng với gan luộc thái miếng, một đĩa lòng lợn bốc hơi nghi ngút, một bát nước chấm được trang điểm bằng những lát ớt cắt mỏng và vài ba tép chanh tròn mọng, một chai rượu sủi tăm để khách tùy ý rót ra chén. Mẹ Đốp kéo ghế ngồi sát bên Hân hỏi như khiêu khích:

- Mình anh thôi à?

Hân trợn mắt:

- Chẳng lẽ còn ai nữa sao?

Mẹ Đốp ấn ngón tay trỏ vào trán Hân một cái:

- Thôi đi! Tưởng gái xề này không biết chắc. Cô Loan đâu?

Anh cán bộ huyện ủy giật mình:

- Loan nào?

Người đàn bà nở nụ cười chiến thắng:

- Loan nào ấy à? Loan cào cào mũm mĩm vùng nam sông Thưa - Đột nhiên chị ta đổi giọng - Này, nghe gái xề này nói đây, muốn sống đừng có chối quanh, giấu ai thì được chứ đừng hòng bịt mắt mụ đàn bà này.

Hân thấy cần phải thận trọng nên hạ thấp giọng:

- Em quá lắm!

Hai mắt người đàn bà xếch lên như hai lưỡi dao vung sáng lóa:

- Quá quắt như thế mà vẫn chóng mặt với sự tráo trở của bọn đàn ông các anh nữa là. Đồ bội bạc. Có mới nới cũ. Già rồi còn muốn chơi trống bỏi. Bọn đàn ông tất tật đều đáng bỏ giỏ trôi sông hết.

Thấy tiếng nói của mình được thế áp đảo, mẹ Đốp khoái trá tiếp tục:

- Em bảo cho mà biết: Ba đồng một mớ đàn ông, mua về ta để vào lồng cho kiến nó tha. Ba trăm một mụ đàn bà, mua về đem giải chiếu hoa cho ngồi.

Hân lẳng lặng uống rượu, mặc kệ cho mẹ Đốp vừa cười vừa bỏ đi nơi khác. Bao nhiêu câu châm chọc của mụ bay sạch vì anh đang vui. Hạnh phúc vừa ập đến tội gì mà không nhấm nháp. Mọi khoái cảm ở trên đời này, chẳng hạn như được khen, thăng chức, có một cô bồ làm kẻ khác thèm rỏ dãi đều bùi bùi ngầy ngậy như miếng lòng lợn hôm nay đáng ngâm nga tận hưởng lắm chứ. Nhắm đối với Hân đâu có phải chỉ là thức ăn tốt đi với rượu ngon, nhắm có thể là sự tăng tiến về danh vọng đối với kẻ hám quyền, là bông hoa xinh tươi đối với kẻ hám sắc, là tiền bạc đối với kẻ hám ăn.

No say, anh cán bộ huyện ủy ung dung bước ra khỏi quán. Gần tới chỗ Honda đậu, anh mới giơ ngón tay làm hiệu chào mẹ Đốp. Chủ quán đang bận nên đáp lại bằng một nụ cười làm duyên. Hân chưa về cơ quan mà rẽ vào huyện công an gặp phó huyện trưởng hôm trước đã có mặt trên cánh đồng Mạn Điền. Anh được mời vào phòng khách. Lát sau một người đàn ông cao lớn bước ra tươi cười chào đón. Chủ và khách bắt tay nhau.

Biết tính phó huyện trưởng công an xởi lởi và không khách khí, Hân vào đề luôn:

- Nghe tin hôm nọ anh có về vùng nam sông Thưa. Tình hình thế nào anh?

Phó huyện trưởng công an chân thành:

- Anh hỏi tình hình về lĩnh vực gì cơ chứ? Chuyện dãn đội hình hợp tác xã nông nghiệp hoặc để hoang ruộng đất không thuộc quyền xem xét của công an. Nếu được phép chúng tôi sẽ phát biểu ý kiến theo nghĩa đóng góp. Việc của chúng tôi là ai đó vi phạm trật tự trị an hay pháp luật...

Hân hỏi chen vào:

- Vậy hôm đó có những ai đã vi phạm trật tự trị an?

Anh công an thận trọng:

- Gọi là có cũng được. Gọi là chưa cũng được. Đã có va chạm nhẹ. Đã có tiếng súng nổ. Nhưng chỉ căn cứ vậy rồi kết luận có hiện tượng vi phạm trật tự trị an e hơi máy móc. Người làm đang muốn đạt hiệu quả lao động cao trên đất đai canh tác của mình. Biện pháp của họ đúng sai ra sao, chúng tôi chưa xem xét kỹ, nhưng động cơ ấy lại cần khuyến khích anh ạ.

Hân chỉ biết qua loa về người đang nói chuyện với mình, anh định bụng sẽ tung những ý kiến thăm dò và thỉnh thoảng bắn ra những tin tức để người nghe hiểu sai lệch có lợi cho mình. Điều quan trọng là phải làm sao phó huyện trưởng công an hiểu rằng ý kiến của mình không phải mang danh nghĩa cá nhân mà nó là lời phát ngôn thay mặt cho lãnh đạo cấp huyện.

Anh làm như vô tình:

- Hôm qua tôi có trao cho đồng chí bí thư huyện ủy một số đơn từ về vụ này. Đồng chí ấy hứa sẽ đọc nhanh và sớm có ý kiến chỉ đạo.

Cán bộ huyện ủy im lặng. Anh chăm chú theo dõi nét mặt của phó huyện trưởng công an. Rõ ràng những lời trên không gây ấn tượng như mong muốn làm cho anh hơi thất vọng. Song Hân lại là con người không bao giờ sờn lòng nản chí, anh có thói quen đạt bằng được mục đích với bất cứ giá nào. Anh chuyển hướng đối thoại:

- Người ta huy động lực lượng tranh giành ruộng đất chẳng lẽ lại chưa phải là vi phạm trật tự trị an? Người ta chẳng những chỉ vung nắm đấm và đe dọa nhau mà còn nổ súng nữa chẳng lẽ không phải là vi phạm pháp luật Nhà nước? Các đồng chí lãnh đạo rất quan tâm tới việc này anh ạ.

Hân im lặng. Anh muốn vấn đề mình nêu ra nhằm vào hai đích. Anh lo lắng với việc ở làng Thị xuất hiện viên đại tá về nghỉ hưu sẽ làm cản trở mọi sự tung hoành của anh cùng người bạn chí thân chí thiết Nguyễn Văn La. Vô hiệu hóa được con người ấy càng nhiều càng tốt. Muốn vậy mọi sự xảy ra ở làng Thị đều phải gán cho anh ta vai trò chủ đạo. Hân còn lạ gì người nổ phát súng trong sự kiện xảy ra trên cánh đồng Mạn Điền. Người đó là Loan, phải thổi phồng sự việc này lên để ngay sau đó xòe cánh ra che chở. Phải làm sao cho Loan hiểu rằng nếu không có người thân làm việc trên cơ quan huyện ủy bao đỡ thì khó mà tránh mọi sự rắc rối. Phải biết khai thác các yếu tố và sự kiện!

Phó huyện trưởng công an không hài lòng về người đối thoại với mình. Nhưng bản tính kiềm chế và lịch sự làm anh không biểu lộ ra ngoài ý nghĩ ấy. Anh trình bày quan điểm của mình:

- Chúng tôi muốn đi vào bản chất của vấn đề chứ không chỉ căn cứ ở hiện tượng, cũng như một án mạng xảy ra, phải xem đương sự cố tình gây tội hay hoàn toàn do lỡ tay phạm vào chỗ hiểm, hay do sự không kiềm chế được. Không bao giờ nên cào bằng!

Như bị giội vào người gầu nước lạnh, song Hân không phải kẻ dễ đầu hàng. Anh cũng biết nén lòng khi cần phải nén. Anh tung ra một loạt đạn mới:

- Tôi muốn xin ý kiến anh là sẽ giải thích như thế nào về sự kiện xảy ra trên cánh đồng Mạn Điền với bí thư huyện ủy.

Câu trả lời làm Hân chưng hửng:

- Anh chẳng cần phải giải thích như thế nào cả vì chúng tôi có nghĩa vụ phải báo cáo.

Hân trở nên trơ trẽn:

- Sao anh chưa báo cáo?

Phó huyện trưởng công an kiềm chế:

- Đó là việc của chúng tôi. Chúng tôi có ý thức về trách nhiệm của mình.

Cán bộ huyện ủy biết rõ câu chuyện đã đến lúc chấm dứt. Anh đứng lên, nhưng còn cố vớt vát bằng câu nói mỹ miều:

- Ai có thể bắt bẻ các anh được. Các anh còn nắm thêm tình hình đánh giá, phân tích rồi mới báo cáo. Nhưng tôi cũng có nhiệm vụ của tôi. Là cán bộ kiểm tra, tôi phải biết những gì xảy ra đối với các tổ chức Đảng. Tôi có nghĩa vụ phải trình bày lãnh đạo. Rất tiếc, hôm đó tôi không có mặt trên cánh đồng Mạn Điền. Chao ôi! - Hân vò đầu gãi tai - Người ta không biết làm thế nào để tận mắt tới mọi xó xỉnh. Tiếc cũng chịu.

Ra khỏi huyện công an. Hân không về cơ quan như đã nói là để báo cáo với bí thư huyện ủy mà cưỡi Honda rong ruổi về vùng nam sông Thưa. Qua cầu Gỗ, anh tăng tốc độ. Con đường rải nhựa êm êm. Phi lao đan thành hàng hai bên đường reo nhẹ. Một vài chiếc kích hoặc MZ vượt lên phía trước. Hân thản nhiên như không có chúng ở trên đời. Vào thời điểm khác, anh quyết không để cho ai phóng vượt qua chiếc cúp của anh. Xe của anh phải bon nhanh nhất. Xe của anh phải nổ máy êm nhất. Đó là điều anh đã xác định cho mình trách nhiệm phải bảo vệ.

Nhưng hôm nay ngoại lệ. Anh không để ý đến những gì diễn ra chung quanh mình nữa. Anh quên béng cả câu chuyện vừa rồi với phó huyện trưởng công an cùng mẹ Đốp ở cửa hàng cháo lòng. Trước mắt anh là vùng nam sông Thưa bát ngát những cánh đồng triều. Phải là cùng nơi chôn rau cắt rốn mới hiểu được nỗi vui sướng của người dân gặp mùa con nước. Ấy là độ tháng chín âm lịch hàng năm. Lúa trên đồng đỏ rực sắp vào mùa gặt. Nước dưới sông rút mau để phơi ra những cánh đồng triều trũng chạy tít chân làng đầy cỏ dại và cây vông vang. Người ta phải nhanh chóng dọn cỏ để chuẩn bị cấy chiêm. Phải làm nhanh kẻo lúa trên đồng chín rộ. Người ta cũng kéo ra sông mò tôm bắt cá. Nước cứ xuôi những con tôm nhảy lách tách trên mặt sóng đục lờ. Bọn trẻ choai choai dòng dậm xếp hàng ba hay hàng bốn cào từ phía thượng nguồn xuống, mỗi đứa buộc theo một cái vịt nổi lềnh bềnh bởi những thanh bẹ chuối kẹp hai bên. Tôm cho vào trong vịt thỉnh thoảng lại nhảy lao xao làm cho những chàng trai đánh dậm khoái trá nhấc lên và ghé mắt nhìn vào xem sắp đầy chưa. Hai bên bờ sông đầy những người bắt hến và dọn triều. Thỉnh thoảng họ lại túm được chú cà da, vui sướng reo lên. Lạ sao, dưới cảnh trời nước sục sôi ấy, lúc nào người ta cũng bắt gặp một vài thân cò lặn lội. Chúng không đi thành đôi hoặc thành đàn, cứ đơn chiếc từng cái chân dài nghêu và từng cái mỏ nhọn hoắt. Người đến gần chúng mới bay, đôi cánh chấp chới như ánh chớp yếu ớt, nhỏ dần, xa mãi như muốn biến hút tận đồng xa cuối chân trời.

Con cò ấy đối với Hân lúc này là Loan: cô bé hiện ra trong sáng ngàn lần cần che chở. Em không viết thư, nhưng thư từ mà làm quái gì thời buổi này. Loan dứt khoát phải là của mình, phải biết ngoan ngoãn chiều chuộng và phải được bảo vệ. Sự kiện ôm súng để cướp cò nổ đánh đoàng thực ra chẳng có gì phải coi là quá đáng. Lão Hinh cũng có kiện tụng gì đâu. Nhưng lời lẽ của lão mới ác, đồn rằng lão cặp kè ấy đã dồn cho vị đại tá về hưu kia đến nơi đến chốn làm cho khối kẻ thèm khát sự hoạt ngôn của lão đến chết mê chết mệt. Nếu lão giở trò thì mình sẽ ra tay. Mình sẽ thuyết phục lão và coi đó là một chiến tích dâng lên cho nàng.

Xe phóng qua cầu Tràng Thưa. Những người dọn triều nhấp nhô hai bên bờ sông. Đồng trên lúa đang chín rộ. Người ta gặt vội vàng. Những chiếc xe trâu chở lúa nghênh ngang và vài chiếc máy kéo bông sen nổ máy phành phạch. Vào lúc lúa đang đứng cái đón heo may rải đồng nơi này mới thực là đẹp, chẳng khác nào tấm lụa mềm trải bát ngát. Giờ đây bước vào mùa gặt. Cả một vùng vàng rực không biết đâu là bến là bờ.

Sẽ gặp em như thế nào đây nhỉ? - Hân suy nghĩ miên man phải làm sao chiếm đoạt được nàng mới trở về huyện. Chao ôi em trắng trẻo! Chao ôi, em phổng phao! Chao ôi, em tươi tắn! Sức sống của em rừng rực như chiếc bánh đầy hơi ấm của lò.

Xe rẽ ngoặt vào nhà của Nguyễn Văn La ngay bên đường Hai mươi. La từ trong nhà chạy ra mắng ngay:

- Trời ơi, sao chậm thế?

Nét mặt Hân tiu nghỉu:

- Chuyện với phó trưởng huyện công an lâu quá. Lão gàn. Lão cố tình lơ đi những vấn đề mình nêu ra.

La trả lời đốp:

- Thì chẳng thèm đôi co nữa có phải không. Ông sa lầy vào đó thì phải chịu thiệt. Loan về rồi! Ai mà ngồi mãi ở đây chờ ông được.

Hân như mèo bị cắt tai. La phì cười và vội cải chính:

- Đùa thế thôi. Cứ ở đây chơi. Lát nữa nàng đến.

Hai mắt Hân sáng lên:

- Chắc không?

La khẳng định:

- Nếu không cứ đem đầu tớ ra chặt.

Hân khoái trá đùa bỡn:

- Thèm vào cái đầu của cậu. Tớ thích Loan kia.

La làm bộ nghiêm nghị:

- A, giỏi nhỉ! Thì ra người ta trắng trợn đến thế là cùng.

Hân đắc ý:

- Còn hơn là đạo đức giả.

La trao đổi:

- Thôi, cứ như đã bàn. Nhớ khóa cổng, khóa cửa nhà, sau khi đã đón nàng vào. Tớ về muộn. Cần đi trước cũng cứ thế mà làm. Gút-bai!

Hân đáp lại:

- Gút-bai!

Chiếc cúp vừa phóng ra khỏi nhà đã lao vun vút lên đường Hai mươi.

Căn nhà của Nguyễn Văn La không lớn nhưng khá đẹp và trang nhã. Mặt trước quay ra đường Hai mươi làm cho nơi đây trở thành một địa điểm lý tưởng. Những thế hệ sinh ra hiện tại không biết gì về con đường nhỏ bé và xem ra tưởng như tàn lụi này. Chỉ có các cụ mới hiểu rằng đã có ông chủ người Tây làm đường sắt như một nhánh của đường số Năm qua nơi đây xuôi về Ninh Giang. Công việc thua lỗ khiến chẳng bao lâu những đường ray và tà vẹt phải dỡ đi.

Hân phấp phỏng chờ. Anh ngắm nghía cơ ngơi của bạn. Một gian buồng và hai gian nhà ngoài khoang đãng quét ve xanh. Mảnh sân nhỏ lát gạch, tiếp đến là mảnh vườn trồng cây lâu năm nối sát với mép đường. Nhà cửa sạch sẽ và ngõ lối đâu ra đấy chứng tỏ chủ nhân là người rất căn cơ. Vợ La chắc chắn phải chăm quét dọn nên từ chuồng gà, chuồng lợn, đầu hồi, ngõ bếp đâu ra đấy. Chị là giáo viên trường làng và hôm nay đi họp khối các xã khu nam bên Đức Xương có liên hoan vào buổi chiều nên chắc chắn tối mới về. Hai đứa trẻ La gửi bà ngoại từ hôm trước. Căn nhà trở thành điểm hẹn tuyệt vời cho cặp uyên ương.

Anh cán bộ huyện ủy hết đứng lại ngồi và run người lên vui sướng khi phát hiện ra vệt sáng của tà áo trắng con gái trên xe đạp rẽ xuống. Loan thật rồi! Mặc dầu tim đập rất gấp nhưng anh cứ ngồi im, vừa để lấy lại bình tĩnh vừa muốn chờ xem thái độ của Loan.

Cô gái mở cánh cổng bằng rào tre dắt xe đạp bước vào. Tiếng líp kêu lên tách tách. Như con chim non ngơ ngác trên sân và có phần nào sợ hãi nữa, hai má cô bỗng đỏ au, đôi mắt mở to long lanh và hai hạt nước cực lớn hiện ra bên khóe. Vì yêu mà Hân không sao kìm lòng được. Anh muốn nhảy tới vồ lấy, song chẳng hiểu sao lại chỉ hiện ra trước khung cửa và cười.

Cô gái bị bất ngờ hoảng sợ như định chạy trốn nhưng trong khoảng khắc định thần lại nhận ra nụ cười của ai thì nàng vùng vẫy giận hờn.

- Khiếp! Em bắt đền. Làm em hết cả hồn. Anh ác lắm.

Hân bước tới cúi xuống nâng chiếc xe lên đưa vào trong nhà. Loan cố đấm thực mạnh. Hân cảm thấy đau nhưng quả là cái đau dễ chịu. Dựng xe vào vách, anh quay lại ôm chầm lấy cô gái. Loan đẩy anh thực mạnh vừa như cảnh cáo lại vừa như thử xem dũng khí của gã đàn ông tới đâu. Hân bị bật nhào vào tường mà không hề tức giận, anh nhoẻn miệng và nói một câu vừa lóe hiện ra trong óc:

- Em khỏe thật đấy. Vật nhau nào!

Cô gái phì cười. Chính nụ cười đầy sức hút ấy đã làm Hân không kìm lòng được và lần thứ hai lao tới ôm ghì lấy con mồi nóng bỏng.

Loan kêu khẽ:

- Kìa, anh, có người.

Hân buông ra và nhìn quanh, chỉ thấy cái cổng tre bỏ ngỏ. Anh lẳng lặng cầm lấy cái khóa mở cửa sẵn bước ra làm theo lời La dặn là khóa cổng lại. Bước vào trong nhà, anh lấy một cái khóa khác, đóng cửa, luồn tay ra ngoài qua lỗ thủng nhỏ, móc khóa vào và bấm đánh tách. Anh quay lại đắc ý nói với bạn:

- Bây giờ, đối với tất cả ai đến gần đây đều thấy ngôi nhà này vắng chủ.

Nói xong Hân tiến lại. Nhưng cô gái xòe bàn tay ra ngăn cản một cách yếu ớt và run lên kêu khẽ:

- Anh. Đừng. Đừng làm thế.

Song sự việc đã diễn ra như đúng nó phải diễn ra khi có đôi trai gái vì tình ý tìm tới nhau trong nhà vắng. Hân nắm lấy tay bạn âu yếm, thong thả vì biết rằng mình đã hoàn toàn làm chủ tình thế. Anh đặt bàn tay mũm mĩm kia lên ngực rồi ôm lấy người con gái nóng rực và đang run bắn lên như bị điện giật. Cả hai người đều như nghẹn thở. Sung sướng khát vọng. Lo sợ. Bàng hoàng. Những cảm giác ấy trà trộn và quay tròn làm cho mỗi người đều thấy như mình đang bay lơ lửng trên không trung. Đôi bàn tay người con gái cố đẩy bạn ra nhưng yếu ớt quá, bất lực quá và có khi nó như cử chỉ khuyến khích vỗ về hơn là xua đuổi. Tới khi những ngón tay người bạn trai run run mở từng cúc áo và cặp vú trắng phau khỏe mạnh lồ lộ hiện ra thì Loan bất lực hoàn toàn. Cô như chỉ còn cảm giác đê mê và không phân biệt được rạch ròi những gì đã xảy ra nữa. Cô thấy mình bỗng dưng bay lên, ấy là phút người bạn tình đã bế bổng cô đưa cô vào trong buồng và cài chốt cửa lại. Cô được đặt trên giường và từ giờ phút này hoàn toàn trở nên ngoan ngoãn, chiều chuộng, mặc cho trái đất có bỗng dưng nổ tung hoặc giả tấm thân con gái nõn nà của cô có bỗng dưng chìm sâu chín suối.

Người con trai hoàn toàn làm chủ thân thể bạn. Ngắm nghĩa sự hiến dâng trọn vẹn kia anh sung sướng và mỉm cười một mình. Quần áo của hai người anh cuộn lại, để lên ô cửa thông với gian nhà ngoài và tận hưởng đến tột cùng tất cả những gì trời phú. Sau bao nhiêu lần sung sướng, đôi trai gái cứ ở trạng thái tự nhiên ấy chìm mãi trong giấc ngủ vô cùng vô tận.

Mặt trời đứng bóng. Họ vẫn nồng say. Cô giáo làng đạp xe vội vã ra khỏi làng Gừa xã Đức Xương cạnh đó chừng dăm cây số. Cô đạp mau cho khỏi nắng. Cuộc họp lẽ ra tiến hành cả ngày nhưng đã được rút gọn lại còn một phần hai thời gian. Kinh phí bữa liên hoan được chia thành từng suất cho phong bì trao tận tay mỗi người. Cô giáo làng mừng vui. Làm thế này là phải. Nghe đâu trên Hà Nội bây giờ họp hành có suất ăn trưa hoặc liên hoan bế mạc họ cho vào phong bì tất. Vừa gọn vừa đỡ cách rách. Một suất ăn trưa ba ngàn có thể mua nửa cân thịt ngon vợ chồng con cái được bữa vui vầy, lại đỡ lãng phí. Cô nghĩ đến ngày mai đưa con về, chúng xoay tròn quanh mâm, nhai những miếng thịt kho tàu thật ngon lành mà sung sướng.

Cô giáo đạp miết. Chẳng mấy lát chiếc phượng hoàng xích hộp đã bon bon trên đường Hai mươi. Con cái gửi bà ngoại. Chồng cô là anh cửa hàng trưởng có thể ở nhà và cũng có thể không. Cô yêu chồng dữ dội như khát vọng lúc nào cũng sục sôi và sẵn sàng điên lên đốt cháy cả ao bèo khi tình yêu ấy có dấu hiệu bị xâm phạm. Với nhạy cảm tuyệt vời của người phụ nữ cô đã phát hiện ra sự trí trá của chồng trong chuyến đi Đồ Sơn cách đây mấy tháng. Cô đã dồn anh vào thế không thể nào không hứa rằng sẽ cạch đến già. Nhưng cô hiểu một gã đàn ông trai lơ đang đầy xuân sức thì chỉ có thiến mới triệt được tính giăng hoa ấy. Nên cô phải cảnh giác về xem sao. Biết đâu lại rủ rê đứa nào về nhà. Bạn bè Đức Xương mời ở lại chơi, cô từ chối hết.

Từ ngoài đường nhìn vào cửa nhà im lìm, cô đoán chắc chồng chưa về. Vậy là ăn ở cửa hàng. Lát nữa phải sang xem sao. Hú hí với con bé nào bên ấy thì hãy liệu thần hồn.

Cô giáo tra khóa vào ổ và mở khẽ. Chẳng hiểu sao tự nhiên cô nhủ mình phải thận trọng. Có vệt xe Honda. Quái! Chồng mình lên huyện chăng? Đi đâu xa mà phải mang xe Honda? Nỗi nghi hoặc làm trống ngực cô đập dồn dập và hành động rón rén để không xảy ra một sự va chạm.

Cô dựng xe rồi bước lên hè. Động tác mở khóa nhà cũng rụt rè như đi ăn trộm. Cô bước vào. Thoạt đầu là ngạc nhiên. Rồi kinh sợ. Rồi hai mắt tối sầm và trời đất quay cuồng không biết đâu là không gian xanh thăm thẳm và đâu là âm ty địa ngục nữa. Cô chết lặng tới dăm phút đồng hồ. Cơn choáng váng vơi dần, hai mắt cô cứ nổ đom đóm quay về bốn phía. Mãi sau cô mới phát hiện ra những cái quần và những cái áo cuộn lại vứt trên bờ cửa sổ thông cửa nhà ngoài và buồng trong. Cô nảy ra kế hoạch hành động nhanh như chớp. Cô vồ lấy khóa khóa cửa buồng lại và thu đống quần áo ôm gọn trong lòng mình. Làm xong những việc không bao giờ tưởng tượng được ấy, cô hoảng hốt ngồi phịch xuống ghế thở hổn hển. Cô sợ! Chẳng hiểu vì sao lại sợ. Cô rã rời! Chẳng hiểu vì sao lại rã rời! Cô đứng lên nhìn qua cửa sổ vào trong buồng và nhắm mắt lại khi chắc chắn hai năm rõ mười rằng đôi trai gái trần như nhộng kia đang ôm nhau. Cảm giác nhục nhã cho cái giường của mình làm cô bủn rủn cả người. Cô giận quá! Mà cũng chẳng cắt nghĩa nổi là giận ai. Bỗng cô dúi bó quần áo xuống gầm ghế xa lông và gào rõ to:

- Anh La ơi.

Vừa gào cô vừa khóc:

- Anh La ơi! Làng nước ơi!

Đôi trai gái tưởng như sét đánh, bật dậy, vơ tìm quần áo, luống cuống vừa ôm nhau lại vừa đẩy nhau, cuối cùng quỳ mọp trên giường vái qua cửa sổ ra ngoài như tế sao. Đáp lại họ là tiếng khóc rên rỉ của vị chủ nhà. Hân biết quần áo đã bị thu giữ bèn vơ luôn cái khăn phủ trên gối quấn quanh háng lao ra mở chen cài cửa. Nhưng phía ngoài đã khóa lại. Anh giật giật làm cho cái khuy kêu lên lách cách. Mãi không ăn thua anh bèn quay lại phía cửa sổ nhẫn nhục cất giọng nằn nì:

- Chị La!

Đáp lại là tiếng khóc.

- Chị La!

Trước mặt anh là mái tóc rũ rượi của cô giáo chủ nhà.

Lần thứ ba anh gọi:

- Chị La ơi!

Tức thì, chủ nhân như bừng tỉnh, gạt nước mắt, đứng dậy, hai mắt đỏ như mắt cá chày. Chị nhìn chằm chằm vào con người tồng ngồng trong buồng nhà mình, không hề mảy may ý thức rằng anh ta có quan hệ bạn bè với chồng, không hề mảy may một chút ngượng ngùng mà chỉ có căm giận và căm giận. Giường hạnh phúc của chị thì chỉ có vợ chồng chị mới được ân ái cùng nhau trên đó mà thôi. Sự xúc phạm quá đỗi thế này làm cho chị đau đớn và tủi hờn.

Tiếng gọi của gã đàn ông rên rỉ:

- Chị La ơi, xin chị!

Cô giáo tròn mắt:

- Sao biết tên tôi?

Gã đàn ông thấy đã được trả lời bèn nhếch mép cười nhăn nhở:

- Miễn thứ cho chúng tôi... xin chị!

Giọng cô giáo tỉnh khô:

- Ai cho anh vào đây?

Hân nằn nì:

- Xin chị. Ngàn lần đội ơn chị. Chúng tôi xin hứa - những ngón tay như của kẻ ăn mày với với - Chị tha cho... quần áo... quần áo... kia kìa! - Gã chỉ vào gầm ghế - Chí ít là chị cũng thấy chúng tôi ở trong tư thế bất tiện.

Câu nói ấy không ngờ có tác dụng ngược trở lại. Cô giáo trợn mắt:

- Sao lại bất tiện? Tiện quá đi chứ. Các người tha hồ quấn quít không bị vướng mắc gì cả.

Gã đàn ông luống cuống:

- Chị có thể chửi rủa sao cũng được, nhưng cho chúng tôi xin lại quần áo. Chị đánh cũng được. Chị phạt tiền cũng được.

Nhưng cô giáo tỉnh táo và kiên quyết:

- Tôi không dám chửi. Tôi không dám đánh. Tôi không có quyền phạt tiền. Các người cứ ở trong ấy để tôi gọi ai đã đưa quỷ vào nhà về cho chứng kiến. Tôi lên ngã tư Trạm mời thợ ảnh về chụp lại cảnh này đã rồi mới để các người mặc quần áo. Còn như muốn bước ra khỏi buồng nhà tôi thì sau mấy việc vừa rồi, phải làm mâm cơm cúng thổ công thổ địa. Vợ chồng tôi mà có xảy ra mọi chuyện xích mích là tại các người. Các người đã có gan ăn cướp ắt phải có gan chịu đòn.

Những lời cảnh cáo ấy làm cho lòng dạ con dê đực trở nên cứng cỏi. Đằng nào cũng chết thì phải chọn cái chết hảo hớn, anh hùng. Gã gầm gừ từ trong cuống họng - Con quỷ cái tai ác kia! Người ta cầu xin mà mụ cũng không biết rung động thì ta đây cóc thèm một lời năn nỉ nữa. Ta đưa gái tới ngủ trên giường hạnh phúc của vợ chồng nhà ngươi đó. Ta rên lên vì sung sướng trong mỗi cơn ân ái chính trên cái giường của vợ chồng nhà ngươi đó. Chồng của ngươi rước chúng ta về kia mà. A ha ha! Ngươi cứ gọi thợ ảnh đến. Chụp ảnh chúng ta trần truồng làm tình với nhau ngay trong căn buồng hạnh phúc của vợ chồng nhà ngươi. Gọi cả làng cả xóm tới cũng được. Đi đi! Hành động đi! Ta cóc sợ. Được một nàng tiên như thế này bên mình nửa ngày là có thể hiến dâng toàn bộ sự sống được rồi.

Cô giáo chủ nhà phát sợ. Cô kinh tởm và không hiểu ra làm sao nữa. Cô đứng trân trân như trời trồng mặc cho gã đàn ông không thèm che đậy, vứt cái khăn quấn quanh người đi, thách thức đến ngang ngược, choàng tay ôm lấy người con gái đang ngồi khép nép và giàn giụa nước mắt trên giường. Cô gái lúc này đã chẳng còn khát vọng gì mà chỉ thấy tủi nhục. Cô đẩy thực mạnh làm gã đàn ông ngã lăn kềnh xuống đất. Cô gạt nước mắt bò về phía cửa gọi nhỏ:

- Chị La. Chị thương em.

Tiếng kêu ấy làm cho lòng dạ cô giáo chủ nhà mềm lại. Cô thương người con gái khốn khổ này. Lòng trắc ẩn đã được lay động mặc dầu bình thường cô không ưa con gái anh Thùy, người làng Thị. Cái sự cô ta lõa lồ trên giường hạnh phúc làm cô điên đầu. Song người ta không thể nhẫn tâm được trước mọi sự cầu xin. Cùng phụ nữ với nhau, người dại ở truồng người khôn xấu hổ.

Giọng chủ nhà bớt căng, nhưng vẫn còn sức hành hạ những người khách không mời mà đến:

- Vậy cô có thương tôi không?

Loan vươn hai tay và nửa thân người tới khung cửa sổ:

- Chị ơi! Em không biết nói thế nào cho chị tin được bây giờ. Em trót dại một lần này. Em xin chừa. Chị tha cho em. Chị cứu vớt em. Chị bắt em ăn cứt cho con chị em cũng sẵn sàng, nhưng hãy tha cho em. Không khi nào em quên ơn chị.

Chủ nhà suy nghĩ nửa giây và quyết định:

- Thôi được! Nhưng với một điều kiện.

Những cặp mắt tù nhân trong căn buồng nhỏ sáng rực. Người con gái làng Thị vội vàng nói ríu cả lưỡi:

- Điều kiện nào cũng được. Em chấp nhận tất cả chị ơi.

Cô giáo lại phía bàn lấy tờ giấy và cây bút bi mang tới.

- Viết đi! Cô cứ khai rằng đã đến đây như thế nào, làm những gì và bị bắt quả tang ra sao. Cuối cùng hứa và ký tên.

Loan ngờ vực:

- Nhưng để làm gì ạ?

Cô giáo khẳng định:

- Làm gì mặc tôi. Việc của cô là viết giấy cam đoan. Tôi hứa sẽ không làm điều gì gây ra tình hình xấu cho cô. Tôi rất quý bác Thùy cũng như bác Ưng và bác Tân - đại tá về hưu.

Hân vội nói chen vào:

- Chị quý những con người ấy à? Họ đang lãnh đạo nhân dân làng Thị nổi dậy đòi ruộng đất và gây chia rẽ trong xã đó. Chị không nên dính vào những việc ấy.

Câu trả lời đánh đốp:

- Tôi có mượn anh lo hộ đâu. Anh là cán bộ huyện có quyền lực còn tôi là cô giáo làng. Anh có suy nghĩ và cách sống của anh. Tôi có suy nghĩ và cách sống của riêng tôi. Tôi không thừa nhận anh là bạn chồng tôi và chưa một lần có ý mời anh tới. Anh cũng phải ký vào tờ cam đoan Loan đang viết kia. Nếu không tôi sẽ hành động theo ý mình và chỉ tai hại cho anh mà thôi.

Hân nhăn nhở và gắng sức lần cuối cùng:

- Nhưng... Để làm gì kia chứ? Chẳng lẽ...

Vợ La dứt khoát:

- Không! Tôi không thương lượng.

Hai người không còn cách nào khác và cùng ký vào tờ cam đoan. Gấp tờ giấy cho vào trong tủ chè khóa lại cô giáo mới vứt trả quần áo cho họ. Họ mặc vội vàng và mặc dầu lòng có căm giận vẫn hí hửng như vớ được vàng. Cửa buồng mở. Họ cùng bước ra. Người con gái làng Thị định bám lấy chủ nhà nói điều gì đó lại im ngay vì hai con mắt hằn học của Hân như muốn nuốt chửng lấy cô giáo bé nhỏ. Rồi anh hạch sách, dọa nạt rằng chồng của cô giáo đang có nhiều đơn kiện và số phận nằm trong tay anh. Mọi biện pháp đều không lay chuyển được cô giáo làng. Hân đang âm mưu giở trò cạy tủ để lấy lại tờ cam đoan. Đúng phút ấy, cửa hàng trưởng phóng Honda vào sân, đằng sau có cả cô nhân viên cửa hàng ăn uống số hai của huyện. Trừ cô giáo, còn bốn người là hai cặp đi Đồ Sơn bữa trước. Ngơ ngác nhìn nhau một giây, họ đã hiểu hết tình thế. Có tới mấy phút đồng hồ không ai mở nổi miệng ra được. Cổ họng họ tắc nghẹn và đắng chát. Nét mặt họ nhăn nhó và đau khổ.

Cô giáo làng ngồi thừ trên ghế xa lông sát với cửa tủ và giữ chặt lấy cánh cửa tủ mặc dù chưa một ai muốn tỏ ra xâm phạm vào chỗ đó. Hân rỉ vào tai La mấy câu và La móc túi lấy ra chùm chìa khóa tiến lại chỗ vợ. Nhưng phản ứng thật quyết liệt, cô giáo làng hai tay ôm chặt lấy một đầu cái tủ sẵn sàng chiến đấu như có ai đó định cạy ra bằng được. Cửa hàng trưởng Nguyễn Văn La sau một hồi rên rỉ những câu vô nghĩa liền giẫm hai chân bành bạch kêu trời:

- Làm thế nào bây giờ? Em định giết tất cả bọn anh hay sao?

Không một ai đáp lời kêu gào ấy. Hai cặp uyên ương hồi hộp chờ đợi, còn cô giáo làng mím chặt môi dường như không thể hé mở thêm được nữa.

Một lần nữa Nguyễn Văn La kêu lên:

- Giết tất cả hay sao?

Người vợ xoay mình lại, lưng áp vào cánh tủ, hai tay vẫn dang ra, nét mặt vẫn lạnh đanh không hề suy chuyển, đôi môi trở nên cứng và một lát sau mới mấp máy cất lời vừa như hờn giận, vừa như trả đũa một cách độc địa:

- Gào nữa lên đi! Anh hãy gào cho cả xã kéo đến. Thử hỏi xem ai đang giết ai đây! Trả lời em đi! Ai đang giết ai đây? Con dao đang ở trong tay ai đây?

Cửa hàng trưởng bất lực. Trước sự ương bướng như đá như đồng của vợ, anh trở nên điên cuồng, co chân đạp thực mạnh một đạp vào cánh cửa ra vào đang mở, gầm lên như con thú bị thương:

- Đi đi! - Anh xua tay chỉ vào cán bộ huyện ủy và hai cô gái đang rên rỉ lên như cơn sốt rét. - Đi đi. Đi ngay cho khuất mắt. Đi đi!

Hân dắt xe Honda ra. Hai cô gái đỡ. Loan chẳng hề nghĩ tới chiếc xe đạp của mình mà cùng bạn ngồi lên phía sau đệm. Hân nổ máy. Anh đạp trượt chân tới bốn lần. Nhưng rồi xe cũng nổ. Vào số. Tăng ga. Xe lao vút ra cửa chở theo chủ nhân và hai người bạn. Khác hẳn lần về huyện để đi Đồ Sơn, lần này hai cô gái cùng ngồi Honda với bạn, nhưng mà là chạy trốn như có ma đuổi đằng sau.