Chương 18
Trưa thứ sáu, Thái Vân đến tìm tôi ở sở làm.
Tôi chở nó đi ăn và đến ngân hàng lấy tiền cho nó mượn. Khi giao tiền cho nó, tôi nói:
– Thái Vân à, đây là số tiền lớn so với lương ba cọc, ba đồng trong cuộc đời công chức của tao. Mầy phải làm gì xứng đáng với nó. Tiền nầy cũng không phải của tao, tao lấy tiền dưỡng già của ba tao cho mầy mượn đó. Tao đã giấu ổng, mầy mà làm gì thất thoát số tiền nầy thì tao sẽ là kẻ ăn cắp tiền của ổng đó.
Thái Vân vui vẻ:
– Mầy đừng lo. Trong vòng nửa năm tao sẽ trả lại hết cho mầy. Thôi tao về nghen. Hẹn sẽ gặp lại mầy sau.
Tôi cười cười, rồi xoay qua chuyện khác:
– Mầy sét-xy nồng nàn. Còn Xuân Hà đầy đặn cân đối. Tụi bây mặc áo đầm thì áo đầm phải cảm ơn tụi bây. Tụi bây mặc áo dài, áo dài phải cảm tạ tụi bây. Mầy phải giúp tao ăn mặc, uốn tóc cách nào cho hơi đặc biệt một chút coi.
Thái Vân đang buồn cũng bật cười:
– Mầy bị tên Đông Nhựt chê không ăn diện rồi phải không? Bộ mầy không còn nghĩ rằng, Trời sanh mầy ra sao thì mầy để vậy, không thèm so bì với ai khác nữa à?
Nó nhìn tôi như chọc quê, như dò hỏi. Nói tiếp:
– Được rồi, để tao làm cố vấn cách phục sức cho mầy, để tên Đông Nhựt Đực Nhong đó chẳng những mê sa trầm lặng mầy mà còn ghen tương điêu đứng vì mầy.
Thái Vân ra về. Hôm sau nó đem lại tấm ảnh cô kiểu mẫu cắt trong báo Tây cho tôi coi. Cô gái có khuôn mặt thanh tú na ná giống tôi. Không biết cô ta có lai không? Bởi cô là người Tây phương nhưng có vẻ đẹp Á Đông. Cô có mái tóc cắt bum bê trước trán, hai bên buông dài, nhưng chưa chấm vai, tóc lại cong quớt lên. Cô ta mặc áo màu hồng phấn cổ tròn như áo cổ bà ba, tay ngắn sát nách. Chiếc váy màu sô-cô-la dài quá đầu gối. Cô mang vớ cao, màu nhạt hơn màu váy. Cô đeo xâu ngọc trai nhỏ hột sát cổ, đôi bông ngọc trai cỡ hột tiêu. Cườm tay mặt đeo bộ vòng sơ-men nhuyễn, tròn. Tay trái đeo đồng hồ. Trông cô trang nhã, thơ mộng, rất giống nữ sinh.
Tôi vốn bám hình ảnh nữ sinh, nên gật đầu chịu liền. Vậy là Thái Vân đưa tôi đến tiệm Kinh Đô nó đang làm để uốn tóc, đến tiệm Mỹ Hoàng để may áo đầm.
Xuân Hà thấy tôi diện đầm, khen liền:
– Chị ăn mặc như vầy trong trẻ hơn mười tuổi.
Thái Vân bảo:
– Nếu tên Đông Nhựt Đực Nhong của mầy không biết khen, thì mầy phải vả hắn sưng cái mặt như cái sịa phơi chuối khô cho tao.
Hôn phu tôi không chớp mắt khi ngắm tôi lột xác trong cách phục sức mới, kiểu tóc lạ dễ thương. Chàng tươi nét mặt, miệng điểm nụ cười hài lòng:
– Em mặc như vầy, chỉ khi nào đi ra ngoài với anh thôi nghen.
Tôi cũng mỉm cười, hỏi:
– Tại sao?
Chàng nheo mắt, bẹo má tôi:
– Tại vì, đi bên anh, người ta mới thấy em đẹp!
Tôi bật cười thành tiếng. Hôn phu tôi chỉ nói như vậy thôi, cũng đủ lắm rồi. Chàng đã ướp mật ngọt vào lòng tôi hơn vạn lời khen.
Đông đi công tác về việc làm ăn của chàng ở Hậu Giang. Cuối tuần không chuyện gì bận rộn, trước khi về, tôi quay điện thoại hẹn với Xuân Hà chiều về đi ăn cơm Tàu và đi xem phim “Hải Âu Phi Xứ” phóng tác theo tiểu thuyết của nữ sĩ Quỳnh Dao. Phim đã chiếu hai tuần rồi mà đến nay vẫn chưa dễ dàng mua được vé. Tôi phải nhờ cô thư ký có người anh bán vé hát trong rạp đó mua dùm:
– Alô! Xuân Hà đó hả? Thể Hà đây, ngày mai bồ có bận chi không? Mình vừa mua được hai vé hát của phim “Hải Âu Phi Xứ” định rủ bồ ngày mai sau giờ làm việc đi ăn rồi đi xem. Không bận gì chớ?
Bên kia đầu dây điện thoại, giọng trầm lạnh của Xuân Hà:
– Không bận, mình cũng định hẹn với chị đây. Vậy ngày mai sau giờ làm việc nghen, mình sẽ đến đón chị.
– Vậy thì tốt quá, hẹn ngày mai sẽ gặp. Thôi chào nghen.
Tôi về nhà gặp ba và cô tôi, họ vẫn như thường lệ, cô Hai tôi bảo:
– Ba cháu và cô ăn xong rồi, cháu có muốn ăn thêm thì đồ ăn còn trong kệ đó lấy ra mà ăn. Còn không ăn thì có chè sâm bổ lượng trong tủ lạnh cháu ăn cho mát.
Tôi vâng dạ rồi đi tắm. Tôi cảm thấy có tội lớn với ba tôi là đã lấy tiền của ông cho Thái Vân mượn. Từ ngày ba và cô Hai lên Sài Gòn sống chung với tôi thì tiền bạc của họ đều gởi vào ngân hàng và người được quyền ký lãnh tiền nầy ra ngoài họ chỉ có tôi thôi. Sổ sách ngân hàng của ai người đó giữ nhưng xuất nhập của họ chỉ có tôi lo và tôi biết tiền ở ngân hàng còn chính xác hơn họ. Tôi tự hỏi: Số tiền lớn như vậy tại sao không cho ba biết trước khi cho nó mượn? Rồi tự trả lời với mình: Có gì đâu mà lo, khi Thái Vân trả lại mình sẽ gởi vào ngân hàng cho ông chớ có mất mát chi đâu. Sao mình cứ nghĩ ngợi mãi? Chuyện gì dù có đến thì mình cũng đã cho nó mượn tiền rồi, nó chắc chắn sẽ trả, lo chi cho nhức cái đầu, đau cái bụng và thắt thẻo trái tim.
Sau khi ăn chiều, Xuân Hà đèo tôi ra xéo xéo góc đường Phan Đình Phùng và Cao Thắng. Gần nhà, nhưng tôi không biết ở nhà đó có bán chè và đồ ngọt khác. Mấy hôm trước đây, cũng có cô bạn cùng sở giới thiệu, nhà bà quả phụ Thiếu tá Hoàng có bán đồ ăn ngọt. Khách đến thưởng thức những món chè, da-ua, hột gà nấu trà với đường phèn… Các thứ nước uống như sinh tố của nhiều loại trái cây. Các loại trà, cà-phê tươi ngon, nổi tiếng trồng từ vùng Cao nguyên chở vào, hoặc nhập cảng từ các nước ở Âu, Mỹ.
Căn nhà ngang nằm sau nhà lầu hai tầng. Nơi đây, có đặt sáu cái bàn nhỏ mỗi bàn có hai chỗ ngồi. Khung cảnh trang nhã thanh lịch, có ánh đèn không mờ không tỏ, có nhạc êm dịu. Đây là nơi lý tưởng để khách ngồi uống nước, tâm sự, nói chuyện riêng tư. Khách đến nơi nầy không ào ạt đông đảo cùng một lúc, nhưng lai rai có hoài. Đa số là sinh viên, học sinh, những công tư chức trẻ tuổi thích không khí yên tĩnh. Nhứt là các anh chàng thanh niên sinh viên còn độc thân. Bởi những người bưng nước, bưng chè là ba cô con gái xấp xỉ nhau ở lứa tuổi đôi mươi đang học cấp hai cấp ba Trung học Gia Long. Các cô rất xinh xắn, nhã nhặn, dễ thương là con gái của bà Hoàng.
Tôi và Xuân Hà mỗi đứa gọi một ly cà-phê phin. Xuân Hà nói với tôi:
– Lúc trước, em có đến đây đôi lần, có khi với mấy cô bạn học, có khi đi với anh Nhựt. Các cô con gái bà Hoàng mấy năm trước còn bé tí teo. Ba năm qua rồi. Hôm nay em trở lại, nghe nói cô gái lớn đã lấy chồng, còn hai cô em trổ mã đẹp quá! Ở đây nước uống thì được, nhưng các món chè không đặc sắc cho lắm, tuy nhiên cũng không tệ. Chị không gọi chè à?
Tôi gật đầu tán đồng:
– Không, mình còn no quá. Khung cảnh nầy cũng không gì khác lạ, hoặc đặc biệt hơn những hàng quán khác. Nhưng ngồi nơi đây, mình cảm thấy êm đềm, ấm cúng, dễ chịu, có không khí gia đình hơn. Động lực mạnh vẫn là nhờ các cô bưng hàng dễ thương, xinh quá là xinh và ân cần nầy.
Xuân Hà trầm giọng:
– Chị Thể Hà à, em đã quyết định rời Việt Nam mùa hè năm tới vì lớp sẽ bắt đầu vào mùa thu. Tất cả thủ tục đã xong cả rồi. Em chỉ chờ ngày lên đường thôi.
Lòng tôi se thắt rưng rưng khi cô cho biết sẽ lên đường. Mặc dù qua bên đó du học để tiến thân, nhưng đối với một sinh viên khác, một hoàn cảnh khác. Còn đối với cô đi là để trốn chạy cảnh cũ vắng người xưa. Và linh cảm cho tôi biết rằng, chuyến đi nầy cô sẽ không hẹn ngày trở lại. Tôi tức mình, đầu óc như đang bị đè nặng, bởi một vật gì làm họng tôi chai cứng. Tôi đành ngậm căm, không nói được lời nào, để khuyến khích hoặc an ủi cô mà chỉ biết thở dài. Xuân Hà chợt hỏi tôi:
– Anh chị có định chừng nào làm đám cưới chưa?
Tôi lí nhí trong miệng:
– Mình chưa nghe vú và anh Đông nói gì cả. Nhưng có lẽ là sang năm. Mình sẽ bàn lại với anh Đông đám cưới trước ngày Hà rời nước.
Hà mỉm cười, nói:
– Không cần thiết vậy đâu. Có em cũng vậy không có cũng không sao, chị đừng có ngại.
Tôi mau miệng:
– Cần thiết, cần thiết có cô lắm chớ. Bên nội anh Đông chỉ còn cô là ruột thịt mà thôi. Cô có biết là ảnh và vú yêu thương cô lắm không? Họ xem cô như con gái và em gái ruột của mình. Vú thì lớn tuổi bà cứ nhờ tôi khuyên cô, vì bà bảo tuổi trẻ dễ thông cảm hơn bà già. Trong lòng bà thương xót cô lắm nhưng khi gặp cô bà không biết khuyên bảo thế nào để cô vui. Còn anh Đông thì cô biết đó, lòng dạ ảnh cũng như vú, ảnh lo cho cô rất nhiều. Nhưng đàn ông mà, ít khi nói ra miệng như bọn gái chúng mình.
Xuân Hà vẫn trầm ngâm, nhếch miệng mỉm cười, bảo:
– Em biết chớ! Anh Đông thương chiều em mọi thứ từ khi em còn nhỏ, còn bác Hai gái thì quý mến em lắm. Nhờ vậy em mới vui sống trở lại mà cố gắng học hành, sau ngày ba em qua đời.
Đang nói, Xuân Hà mở cạt-táp lôi ra bao thư dầy để trước mặt tôi, nhỏ nhẹ:
– Cái nầy em tặng anh chị để làm quà kết hôn. Chị mở ra xem đi.
Tôi ngần ngừ ngại ngùng từ từ làm theo lời cô, mở bao thư ra đọc. Tôi đọc đi đọc lại tưởng mình đọc sai! Chớp chớp mắt nhìn Xuân Hà dò xét, tay tôi vẫn còn cầm xấp giấy chữ to chữ nhỏ chi chít. Tôi đọc lại giấy tờ từ trên xuống dưới, từ trang nầy sang trang kia, cuống quít:
– Không được, không được Xuân Hà, tôi không dám nhận món quà quá lớn nầy.
Vừa nói tôi vừa để tất cả các giấy tờ vào phong thư giao trả lại Xuân Hà. Mặt cô vẫn điềm nhiên, không thay đổi sắc:
– Chị làm ơn nhận dùm em. Em không muốn nó nữa. Từ khi anh Hưng qua đời đến nay em chưa bao giờ trở lại vì nơi đó chúng em có quá nhiều kỷ niệm. Những kỷ niệm đã dập vùi tâm hồn em, mà em tưởng chừng không sao ngóc đầu lên nổi như hôm nay.
Tôi vẫn lắc đầu nguầy nguậy đẩy bao thư qua cho Xuân Hà. Xuân Hà lấy tay đẩy ngược bao thư về phía tôi:
– Chị làm ơn đi mà. Chỉ có anh chị mới xứng đáng và đủ tư cách nhận nó. Khi em đi xa rồi thì lấy ai chăm sóc nó. Và em cũng đâu cần thiết dùng nó để lấy tiền đem theo làm lộ phí, có phải không?
Tôi không biết tính sao vì chuyện quá đột ngột về món quà quá lớn nầy, nên dùng kế hoãn binh:
– Quà nầy lớn quá, mình không quyết định được. Thôi thì Xuân Hà giữ lại đi, đợi anh Đông đi công tác về rồi hẵng hay.
Xuân Hà nhăn mặt:
– Thì chị giữ cả đi, đẩy qua đẩy lại làm gì. Chừng nào anh Nhựt về thì hai người bàn lại với nhau. Nhưng em báo cho biết nó đã là của chị từ tuần trước rồi. Dù chị muốn hay không cũng là của hai người. Thôi đừng có thối thoát nữa.
Tôi đành phải nhận lấy nó để vào xách tay. Về đến nhà, tôi đem bao thư thảy vô va-li trống không trên đầu tủ áo quần trong phòng tôi.
Một ý nghĩ kỳ cục bỗng đến trong đầu óc tôi. Ngôi biệt thự chưa có đặt tên, tôi sẽ nói với Đông làm tấm bảng đồng khắc “Biệt thự Xuân Hà” sẽ là chứng tích đợi nhỏ trở về. Tôi sẽ cho sơn lại ngôi biệt thự màu xanh da trời giữa vùng cây kiểng xinh đẹp: trúc đào màu đỏ, trúc đào hường, ngọc lan, nguyệt quới, trắc bách diệp, hoa sứ trắng, huỳnh anh, những khóm bông trang, bông lài, lựu hoa đỏ, thông thiên hoa vàng, dạ lý hương…
Tôi cũng không sao quên được, trong biệt thự có những tấm tranh lụa của Tú Duyên treo ở phòng khách. Những tủ kiếng đựng sách bìa da. Những chồng dĩa nhạc, băng cassette có những bản nhạc xưa hay mà nhỏ Xuân Hà chịu khó sưu tầm. Ngoài ra phòng ngủ sơn màu tím hường của nhỏ, còn có treo bức họa truyền thần vẽ chân dung của nhỏ bằng màu tươi sáng. Ngôi nhà đó, khuôn viên đó sẽ nhắc nhỏ trở về sau thời gian du học, dù dài xa lâu lắc.
Hôm sau, tôi thuật vài cái linh tinh của tôi cho cô Hai tôi nghe. Cô châu mày:
– Thời cuộc thay đổi không ngừng. Bọn dân ngu khu đen như mình biết sao mà lường trước được? Ba cháu vói cô bàn, là nên đem tiền đổi vàng để dành hộ thân.
Đông đi Hậu Giang về, anh mua lủ khủ trái cây, chim quay từ Bắc Mỹ Thuận. Chúng tôi hẹn với Xuân Hà qua bên nhà vú ăn. Sau bữa ăn, chúng tôi uống nước trà nói chuyện. Đông hỏi nhiều về việc Xuân Hà sắp đi du học như: trường ốc, môn học, khí hậu vùng cô sắp đến ở… Vú chợt mếu máo:
– Anh em bây bàn chuyện với nhau bác không có ý kiến, nhưng cháu Xuân Hà đi xa quá làm bác Hai lo ngại. Ở bên đó rủi cháu bịnh hoạn thì ai lo thuốc thang cơm nước cho cháu đây?
Xuân Hà nhỏ nhẹ:
– Cảm ơn bác thương cháu. Cháu lớn rồi biết tự săn sóc. Xin bác đừng lo.
Tôi ngồi dựa vào Đông để nghe hai anh em nói chuyện. Vú cũng ngồi nghe một hồi rồi lẹp xẹp đi xuống nhà dưới. Ngồi đây cũng không góp ý gì được, nên bà vào trong, vặn đài radio nghe chương trình “Gia Đình Bác Tám” của bà.
Chúng tôi nói chuyện rất lâu. Chuyện tương lai qua Mỹ học của Xuân Hà, chuyện nhà, chuyện sở vui có buồn có. Chuyện mới nhứt là Đông đi Hậu Giang được những ông chủ lớn khoản đãi và đưa đi gặp người đẹp để làm mai cho anh. Nói đến đây Đông nhướng nhướng mắt nhìn tôi cười ha hả, có vẻ khoái chí và hả hê lắm. Tối biết tâm địa của chàng muốn trêu ghẹo tôi nên nguýt dài rồi đứng lên định bỏ đi. Chàng với tay kéo tôi ngồi xuống. Xuân Hà la:
– Bộ hết chuyện rồi sao, mà anh muốn làm trời long đất lở bằng cách chọc ghẹo chị Thể Hà giận để mua vui hả?
Tôi ngồi xuống, ngã đầu vào vai chàng:
– Anh thì lúc nào chẳng vậy cô. Tôi có bực bội thì ảnh mới ăn ngon ngủ yên mà!
Đông thuận tay vuốt tóc tôi và nói với Xuân Hà:
– Bọn anh không muốn nhận quà cưới của em tặng đâu. Nhưng thôi, anh chị sẽ giữ ở đây, chừng nào em về sẽ hoàn lại em. Và bọn anh sẽ thành hôn trước khi em rời Việt Nam
Xuân Hà đang trầm buồn, bỗng trở giọng cười vui, nói với chúng tôi:
– Ờ, thì anh chị tính sao cũng được. Nhưng em muốn anh chị hứa với em một điều.
Nghe Hà nói, tôi ngồi hẳn dậy:
– Đừng nói chi một điều mà mười điều chúng tôi cũng bằng lòng.
Đông nôn nóng:
– Điều gì em nói đi?
Xuân Hà cười chúm chím:
– Sau nầy đứa con đầu lòng của anh chị, không cần biết cháu trai hay gái em cũng làm mẹ đở đầu cho nó.
Tôi và Đông không hẹn mà cả hai cười vui, trả lời một lượt:
– Được, tốt lắm!
Chúng tôi đều vui vẻ chia tay. Đông đưa tôi về còn Xuân Hà lái xe về một mình. Trước khi đi tôi còn dặn Xuân Hà lựa đặt hai cái tên một cho con trai, và một cho con gái.
Thay vì chạy xe đưa tôi về thẳng nhà, Đông chạy ra các con đường gần bờ sông. Xe chạy chầm chậm. Gió từ giữa sông thoảng tới bờ mát rượi. Đông nói:
– Đêm nay mười bảy ta. Trăng lên hơi trễ, không tròn như trăng rằm. Nhưng khi nhìn ở phương đông, em thấy thế nào?
Tôi chắc lưỡi hít hà, mắt sáng rỡ trước cảnh hiện thực ít khi được ngắm nhìn, từ dạo tôi về sống ở Sài Gòn cho đến nay. Bị ngoại cảnh chi phối, tôi chừng như quên Đông đang ngồi bên cạnh, mà nghe lòng mình bâng khuâng, man mác: Trăng vừa mới nhú, vầng trăng không tròn nhưng thanh thoát, cao ngạo, rực rỡ, như rải kim tuyến óng ánh nơi nào trăng trải. Bầy chim đen, xoải cánh lướt qua hàng phượng vĩ bên kia bờ. Trên mặt sông xa xa có vài cánh buồm ẩn hiện xuôi theo dòng nước. Bức tranh thiên nhiên diễm tuyệt! Thật diễm tuyệt… Tiếng nói của Đông kéo tôi về thực tại:
– Em đang nghĩ gì? Em có thích cảnh nầy không? Em có vẻ một nàng thi sĩ đang tìm nguồn hứng?
Tôi cười nhẹ:
– Có, em thích lắm. Lúc còn trung học, em hay viết tùy bút, làm thơ, đăng trong đặc san trường, thỉnh thoảng em có gởi cho một vài nguyệt san đăng cho vui. Anh biết không? Từ dạo có gã thanh niên bá vơ bị thương, chạy nhào vô nhà em, làm nàng thơ sợ quá, nên biến mất rồi. Còn anh, anh có thích cảnh nầy không?
Chàng nhìn tôi mắt long lanh, cảm động:
– Em thích thì đủ rồi, anh thích nữa thì người khác lấy gì để mà thích đây?
Tôi không nói gì, ngả đầu vào vai chàng. Chàng hôn lên tóc tôi. Xe lướt nhanh bỏ lại sau lưng vầng trăng mười bảy sáng tỏ trên sông dài và rẽ vào lối nhỏ về nhà tôi.
Sau ngày mượn của tôi hai mươi ngàn đồng để mua nhà, đã hai tháng rồi, chẳng biết vụ nhà cửa của Thái Vân ra sao, mà nó lặn mất tiêu, không nghe thấy tăm hơi của con quỷ đó đâu cả. Chiều hôm nay Thái Vân đón tôi ở cửa sở, mặt mày nó héo úa, quần áo không được tươm tất như mọi khi. Nó cho biết anh Bá bị thương. Đơn vị ảnh đánh điện tín vào cho biết. Nó muốn ra thăm, nhưng không có tiền vì mới mua nhà. Tôi lại lùi cho nó mượn thêm năm ngàn đồng nữa để đi thăm anh ta.
Khoảng nửa tháng sau nó đến nhà tôi như cái xác không hồn. Ba và cô tôi giật mình hỏi tại sao? Nó trấn an cho họ an lòng,bảo:
– Con đi từ chỗ làm về nhà, xe bị lật nên mình mẩy xây xát.
Ba tôi tìm thuốc cho nó uống, bảo nó ở lại đây chừng nào khỏe mới về. Cô Hai tôi nấu cháo tôm thịt cho nó ăn. Tôi lấy dầu thoa bóp cho nó. Nó nói nhỏ với tôi, là khi ra thăm người yêu nó xe bị lật tưởng bỏ mạng ngoài ấy, không về trong nầy được. Tôi khuyên nó đừng buồn. Rồi chuyện gì cũng sẽ đâu vào đấy cả. Tôi cũng bảo nó ở lại đây chừng nào khỏe rồi hãy về. Nhưng nó nói nó không sao, nó còn phải đi làm, vì cuối tháng còn bao nhiêu thứ tiền phải trả v.v… Thái Vân ở lại chơi hôm sau mới đi. Ba và cô Hai tôi nhét cho nó chút tiền để nó tiêu xài trong lúc dưỡng bịnh. Nó từ chối không lấy vì tôi đã cho nó ba ngàn rồi.
Đông điện thoại vào sở làm cho tôi biết, vì chuyện làm ăn, anh phải đi liền ra miền Trung, có lẽ tuần sau mới về. Khi ra đến ngoài đó, anh sẽ gọi điện thoại về cho tôi biết.
Mỗi ngày như mọi ngày, anh Đông đưa rước tôi hai buổi đi làm, trừ những khi anh đi xa thì tôi đi xe đạp hoặc chạy chiếc xe Vélo Solex già nua của mình. Chiếc xe cũ lâu đời đó là quà quý báu lúc tôi đậu phần hai. Nói già chớ thật ra xe còn mới và còn chạy ngon lành lắm. Tôi ít khi dùng đến, bởi máy xe nặng, dặt bên tay lái nơi bánh trước, khi chạy dễ lắc, dù cẩn thận đến đâu, chỉ cán phải cục đá nhỏ thì xe sẽ mất thăng bằng ngay, nên rất dễ dàng bị lật té. Mấy lần ba tôi bảo nếu tôi không cần thì bán nó đi. Nhưng tôi không muốn bán, vì thật sự tôi không cần tiền để chi dụng cho bất cứ việc gì, và đó là vật kỷ niệm của ba và cô Hai mua cho.
Sáng nay, trời khô ráo, mới sáu giờ mà ánh nắng chói chang. Bỗng dưng có hứng thú, tôi lôi con trâu già Vélo Solex để đi làm. Đang chạy bon bon ngon trớn trên đường, theo làn sóng xe vào trọng điểm của những người đi làm ngày. Tới Bùng Binh, tự nhiên nó trở chứng tắt máy, làm những xe cộ phía sau tôi đùn cục lại. Kẻ gấp đi la ó, người muốn về nhà sớm xài xể, chửi rủa tôi um sùm. Tôi vừa sợ, vừa mắc cỡ, đẩy xe vào lề lộ muốn khóc, bởi không biết làm sao? Bỗng bóng hồng thấp thoáng, cô thư ký Hường làm chung sở, dừng lại với một thanh niên trước mặt tôi như vị cứu tinh, cô hỏi:
– Xe sao vậy, cô Thể Hà?
– Tôi không biết, xe đang chạy ngon trớn bỗng chết máy. Tôi không biết làm sao nữa? Còn sớm quá, nhìn bốn phía chưa có chỗ sửa xe nào mở cửa hết.
Cô Hường lanh lẹ:
– Nếu cô muốn, tôi sẽ chở cô đến sở làm. Cô đưa xe nầy cho anh tôi đây đem về bên ga-ra sửa chữa xe xì-cút-tơ của ảnh. Chiều tan sở, tôi chở cô qua bên đó lấy xe về. Cô thấy có tiện không?
Tôi mừng quá, cảm ơn rối rít:
– Cảm ơn cô Hường rất nhiều. Cảm ơn anh trước. Được anh giúp thì tốt quá, anh làm ơn sửa xe cho. Nếu anh thấy nên thay đổi những món phụ tùng cần thiết thì anh cứ làm. Chiều nay tôi sẽ đến tính tiền và đem xe về. Cảm ơn anh.
Anh cô Hường vui vẻ, nói:
– Dạ không có chi đâu cô, đó là nghề của tôi mà. Tôi cũng bận rộn lắm. Nếu không gấp thì chiều mốt cô đến lấy xe được không? Vì tôi muốn chính mình xem coi nó hỏng từ đâu. Tôi không muốn giao cho thợ, sợ họ không kỹ lưỡng thì cô đem về vài ngày lại bị hư nữa.
Tôi cười nhẹ:
– Nhờ anh giúp cho, chiều ngày mốt tôi sẽ đến lấy xe. Cảm ơn anh.
Anh cô Hường đẩy xe đi, còn tôi thì được cô cho quá giang vô sở làm.
Đông đi hai ngày rồi không tin tức gì về. Tôi cũng có hơi mong, nhưng cũng thôi không nghĩ ngợi nhiều, và tự bảo với mình rằng: ảnh đi xa lần nầy đâu phải lần đầu tiên nên lo làm chi.
Sáng, trước khi đi làm, tôi nói với cô Hai có lẽ chiều nay về trễ vì phải qua bên Thị Nghè lấy xe. Thị Nghè không xa nhà tôi cho lắm, nhưng ít khi nào tôi qua. Thứ nhứt là chúng tôi không quen ai bên đó. Thứ hai, nơi ấy cũng không có gì đặc biệt như thắng cảnh, trường học tốt, quán ăn ngon, hay rạp chiếu phim hay. Cho nên ở Sài Gòn khá lâu, vậy mà tôi qua ngang vùng Thị Nghè không quá bốn lần. Và lần nầy thì đi lấy xe.
Xuân Hà chở đưa tôi qua tiệm Vinh Phát chuyên sửa xe hơi, xe gắn máy và mua bán xe gắn máy cũ rồi cô chạy xe về. Chủ tiệm là anh của cô Hường. Thấy tôi, anh vui vẻ chào hỏi và tự giới thiệu mình tên Vinh. Anh Vinh nói với tôi:
– Xe của cô lâu ngày không dùng đến nên máy bị đóng bụi và nghẹt ống dẫn xăng chớ không có hư chi hết. Cô đem về đi, tôi không ăn tiền.
Tôi không yên tâm, kèo nài:
– Cảm ơn anh nhiều lắm, nhưng anh phải lấy chút đỉnh uống cà-phê cà pháo chớ.
Anh cười nói:
– Cô đừng ngại, tôi có sửa xe cô đâu mà nhận tiền? Cô hãy đem về đi, nếu có lần sau thì tôi sẽ lấy bù lại lần nầy.
Tôi cảm ơn anh, rồi lúi húi dắt xe ra đạp máy nổ chạy về nhà. Xe tôi chạy khoảng hai trăm thước, thì thấy chiếc xe mui trần ngược chiều. Tôi giật mình đánh độp, làm chiếc xe đang chạy mất thăng bằng thiếu điều ngã chúi xuống đất. Bởi chiếc xe ngược chiều đó là của anh Đông. Anh đi miền Trung mấy ngày rồi, về hồi nào mà tôi không hay biết vậy cà? Tôi kịp dừng lại bên đường, chống chân xuống đất hướng mắt nhìn theo. Xe chạy chầm chậm và rẽ vào tiệm sửa xe của anh Vinh. Tôi lật đật quay đầu xe chạy theo. Đứng khuất sau thân cây me già gốc to bên kia lộ, nhìn qua.
Quả thật đó là Đông! Anh lái xe chở một cô gái rất đẹp. Tôi bàng hoàng muốn khóc! Tôi không đi trên tàu, không uống rượu mà như bị say sóng, ngất ngư, dật dờ…. Bao nhiêu câu hỏi, làm đầu óc tôi rối loạn muốn nổ tung. Nước mắt tôi ràn rụa, chảy dài xuống má. Hôn phu tôi đó, với cô gái đẹp phơi phới, cả hai nói nói, cười cười… Cô gái đẹp tình tứ liếc háy anh chàng! Họ hớn hở bên nhau đi dạo thành phố, đi ăn cơm chiều, hoặc đi nghe nhạc hay đi xem phim…? Rồi đưa nhau đi đâu nữa? Ai mà biết! Thà cho tôi điếc, tôi câm, tôi điên… chớ nghe thấy, tỉnh táo, khôn lanh làm chi để chứng kiến cảnh nầy!
Tôi đau buồn nhức nhối tâm can! Lần đầu tiên tôi biết thế nào là ghen vì tình. Tôi ghen vì tôi đã đặt tròn niềm tinh yêu vào chàng. Bởi thế, trái tim tôi làm sao khỏi bầm, khỏi dập. Nếu trái tim không bầm dập là trái tim chai sượng, trái tim đóng băng, trái tim hóa đá, trái tim điên, trái tim đần độn, trái tim suy khờ, trái tim khùng ít điên nhiều… Tôi khóc hồi nào không hay biết! Càng nghĩ đến đâu, nước mắt tôi đầm đìa đến đó. Tôi cảm thấy chán chường, mệt mõi như thở không ra hơi, nói không ra lời, cầm trái cam không nổi, xé tờ giấy cũng không rách.
Hai người họ cười nói, tươi vui có vẻ tâm đầu ý hiệp lắm. Anh Đông tắt máy xe, xách chìa khóa vào nói chuyện gì với anh Vinh (vì đứng xa tôi không nghe rõ). Anh Đông đi ra. Anh Vinh theo sau họ chỉ trỏ ở đầu máy xe. Anh Vinh mở đầu xe đổ xăng hay dầu gì vô máy. Cô gái đẹp, tóc hớt sát ót mở cửa xe bước ra ngoài, Đông và cô kề sát tai nói gì rồi cả hai cùng cười. Cô gái có vẻ đẹp Tây phương, mặc áo sát nách màu xanh lá mạ, quần tây ống loa màu nâu. Đường cong nét uốn thân mình đẹp của cô lồ lộ dưới làn áo mỏng. Họ đang vui cười nói chuyện, tựa đầu với nhau. Họ lên xe lướt nhanh như cơn gió chiều vừa thổi qua, để lại những chiếc lá vàng hờ hửng, lao chao rơi xuống mặt đường… Hồn tôi như tê dại! Luồng hơi lạnh chạy khắp châu thân. Trời ơi, tôi phải làm gì đây?
Tôi như kẻ mất hồn, xe chạy về đến nhà mà không hay. Tôi vội đi tắm. Nước mát sẽ làm lòng tôi dễ chịu và tĩnh táo hơn? Vô hiệu! Tôi cảm thấy bồn chồn, chán nản, ngực như bị đá đè nặng, làm tôi khó thở. Bất cứ tôi làm gì, ở đâu, đứng, ngồi, nằm, đi… Tôi cảm thấy không an tâm chút nào.
Không ai để cho tôi tâm sự, để tôi bày tỏ nỗi lòng nầy. Trong đầu tôi, trăm ngàn câu hỏi không có giải đáp: Cô ta là ai? Từ đâu đến? Dòng họ bên nội chàng chăng?… Tôi chưa hề nghe chàng nhắc đến bao giờ. Bồ cũ chàng chăng? Nghe đâu cô ta có chồng ở Pháp mấy năm trước rồi mà? Vậy đây là ai? Hay một trong mấy cô được ông chủ nào đó giới thiệu? Vô lý, mới quen mà thân mật vậy sao? Chắc là không chớ? Cô ta với Đông xem chừng như rất thân ái. Vậy cô ta là ai? Hay là mình đi hỏi Đông xem sao? Không được, tự ái không cho phép mình làm điều đó. Đông đã nói chàng đi công tác ở Miền Trung? Tại sao chàng phải dối mình? Sau thời gian gần ba năm quen biết, cả hai trải qua đoạn đường dài tìm hiểu cũng trần ai khổ nhọc lắm, mới cùng nhau chấp nhận đính hôn. Sao vô cớ chàng lại gạt gẫm mình như vậy? Giờ chàng đã phản bội mình? Tại sao vậy? Trời ơi, tại sao?
Nếu trường hợp nầy xẩy ra ở một phụ nữ khác, thì cô ta sẽ chạy nhanh đi tìm hôn phu mình để hỏi cho ra lẽ, hoặc cãi vả với nhau một trận kịch liệt long trời lỡ đất ngay chiều hôm nay, để chuyện đến đâu thì đến. Nhưng tôi thì không làm vậy được, tôi chỉ âm thầm đau đớn, nhức nhối, xót xa, quằn quại, cô đọng trong cái thâm nghiêm của mình. Tôi có dại dột lắm không? Tại sao tôi không tìm đến Xuân Hà, Thái Vân để tâm sự? Biết đâu ý kiến của người ngoài cuộc may ra sáng suốt, tìm được giải pháp ổn thỏa hơn mình?
Tôi không làm được, tôi khác với họ là ở chỗ đó! Những chuyện gì của riêng mình, ít khi tôi thố lộ cho người khác biết, kể cả ba và cô Hai là hai người thương yêu tôi và tôi kính trọng nhứt trên đời. Cho nên, khó khăn lắm, đến tuổi nầy tôi chỉ yêu có một mình Đông, chỉ một mình anh thôi, cho dù chung quanh tôi có những thanh niên xứng đáng hơn anh nhiều. Tôi sinh ra và lớn lên trong thời đại mới, nhưng trong vấn đề tình yêu đôi lứa, thật sự tôi rất bảo thủ. Biết ý con mình, ba tôi thường khuyên, thường nhắc nhở tôi không nên cố chấp như vậy. Ba tôi khuyên cũng đúng, nhưng trời sinh ra mỗi con người có tánh riêng biệt, không ai giống ai. Tôi rất bằng lòng và cảm ơn Thượng Đế đã ban cho tôi tánh tình nầy.
Cả ngày nay tôi không làm được việc gì cả, tâm hồn rối loạn như kẻ mất hồn. Ai hỏi tại sao tôi có vẻ mệt mỏi phờ phạc thì tôi trả lời là bị cúm. Tan sở, tôi cho xe lang thang qua các con đường, không muốn về nhà, nhưng cũng không biết sẽ đi đâu? Tôi chạy xe qua đường Pasteur thấy nhà Xuân Hà có chiếc xe hơi lạ đậu trước sân. Tôi nghĩ chắc Xuân Hà ở nhà, nên ghé thăm cô ta cho đỡ buồn và biết đâu sẽ tìm ra manh mối để hóa giải nỗi khổ đau nầy. Tắt máy, dựng xe trong cổng rào đi vào, tôi gõ cửa nhà. Người ra mở cửa không phải là Xuân Hà. Tôi chới với, vì đúng là cô gái Đông chở đi hôm qua mà tôi đã gặp. Tôi còn đang ngơ ngác thì cô ta nhã nhặn hỏi:
– Xin lỗi chị tìm ai?
Tôi cũng lịch sự:
– Thưa, tôi tìm cô Xuân Hà.
Cô ta cười cởi mở:
– Tôi cũng đang tìm Xuân Hà, nhưng bà quản gia nói cổ đi ra phố mua sắm vài thứ lặt vặt rồi sẽ về ngay nên tôi ngồi đợi. Chị có muốn đợi không thì xin mời vào cùng đợi?
Tôi dạn dĩ bước vào, vén tà áo dài khép nép nhẹ nhàng ngồi xuống ghế. Cô ta thân thiện, làm quen:
– Tôi ở xa mới về nên ghé qua thăm Xuẩn Hà. Lâu lắm rồi, tính ra cũng năm sáu năm, chúng tôi không gặp nhau.
Tôi chợt hỏi:
– Cô từ ngoại quốc về?
Cô ta trả lời:
– Vâng, tôi về từ Pháp. Còn chị ở thành phố nầy à?
– Thưa phải, tôi ở đây.
Cô ta vui vẻ:
– Tên tôi là Nguyễn Quốc Thiên Hương, chị gọi tôi Thiên Hương được rồi. Còn chị tên gì? Chị là bạn của Xuân Hà à?
Nguyễn Quốc Thiên Hương, cái tên đã đẹp mà người còn đẹp hơn. Cô có nước da trắng mịn màng, mắt phụng nằm xếch ngược lên vầng trán vuông, rộng, thông minh. Nếu đôi mắt nầy ở khuôn mật khác thì trông dữ, nhưng đi với những đường nét thanh tú của khuôn mật không tròn, không dài cùng với mũi cao, môi mọng đỏ, cằm chẻ của cô, nên trông cô sắc sảo tươi sáng, mặn mà thêm. Tôi giữ được thái độ ung dung:
– Dạ, tôi là bạn học cùng khóa chuyên nghiệp với Xuân Hà, tên tôi là Thể Hà.
Cô ta có vẻ ngờ ngợ nhìn tôi không chớp mắt. Bỗng vợ ông quản gia từ nhà dưới đi lên. Thấy tôi bà đon đã lễ phép chào:
– Dạ chào mợ Hai, mợ mới đi làm về ghé qua? Mợ ăn cơm chưa, tôi dọn cơm mợ ăn nghen?
Tôi nhanh miệng nói với bà:
– Cảm ơn bà, tôi ăn rồi. Mấy ngày rày cậu Hai có ghé qua đây không?
Bà trả lời tôi:
– Dạ thưa, cậu Hai mấy ngày rồi không có về đây. Dạ, để tôi đi rót nước cho mợ.
– Khỏi rót, chắc tôi cũng phải về thôi.
Bà quản gia đi vào trong. Thiên Hương nhìn tôi chăm bẳm như đang cố nhớ, cố tìm kiếm chuyện gì đó. Bỗng cô nhỏ giọng, hỏi tôi:
– Xin lỗi, chị có phải hôn thê của anh Vũ Đông Nhựt không?
Tôi xác định:
– Dạ phải, tôi là hôn thê của anh Nhựt.
Mặt cô ta đanh lại. Cô ta không còn dè dặt tự nhiên như trước nữa. Cô đến gần tôi, đưa tay ra để bắt:
– Hân hạnh được biết cô. Tôi cũng cho cô biết tôi là người yêu của anh Nhựt.
Không ngờ người con gái xinh đẹp như vậy mà sỗ sàng không biết mắc cỡ, tôi vẫn điềm đạm:
– Vậy à? Cô là người xưa của hôn phu tôi?
Cô ta càng cong cớn hơn:
– Người yêu xưa và người yêu bây giờ cũng không có gì thay đổi.
Tôi cũng chẳng vừa:
– Vậy sao? Cô đã biết chúng tôi đính hôn rồi. Cô nói như vậy là ý cô muốn gì?
Cô ta xả láng, hạ độc thủ:
– Tôi muốn cho cô biết anh Nhựt không bao giờ kết hôn với cô. Bằng chứng là từ khi tôi trở về đây ảnh không rời xa tôi nửa bước. Tôi không biết tại sao anh Nhựt tài hoa như vậy mà đi cưới một người nhà quê như cô? Nhưng cũng không trách ảnh được, bởi tôi không có ở đây. Nay, tôi trở về rồi thì ảnh sẽ trở lại với tôi, chắc như vậy. Ảnh chỉ yêu có mình tôi và ảnh là của tôi.
Thượng Đế ơi! Thế gian ơi! Trên cõi đời ô trọc nầy sao có người con gái trơ trẽn như vậy? Nếu ai kể cho tôi nghe cô ta vừa nói, thì chắc chắn tôi sẽ cho là họ nói xạo, vì làm gì có ngưòi mặt chai mày đá như thế? Tôi không biết thể diện cô để đâu, mà không biết mắc cỡ mà thốt ra những lời ngang ngược và hết sức vô liêm sĩ đó? Thật không thể ngờ, tôi giận muốn á khẩu! Cơn giận làm cho giọng nói tôi lập bập như gõ nhịp chày đôi, chữ nầy va vào chữ kia. Bỗng cánh cửa bật mở, Xuân Hà bước vào, cô ta cảm nhận ngay không khí trong nhà ngập mùi thuốc nổ, Xuân Hà lên tiếng:
– Chị Thể Hà đến chơi? Chị Thiên Hương cũng có mặt. Bộ hai người hẹn ở đây hả?
Tôi hiểu ngay Xuân Hà biết cô ta đã về mà giấu tôi. Tôi có cảm giác chán chường, tâm hồn hụt hẩng, cô đơn vì bị phản bội! Thật khó chịu vô cùng, nhưng tôi cố giữ giọng bình tĩnh:
– Đi ngang qua đây bất ngờ ghé thăm Hà, nhưng cô có khách. Thôi tôi xin phép về.
Xuân Hà ngầm phân bua cho tôi, đừng hiểu lầm:
– Không, chị ở chơi. Em cũng mới biết chị Thiên Hương đến đây khi bước vào nhà.
Thiên Hương như con thú dữ, mở to mắt như muốn nuốt chững lấy tôi. Cô ta đứng chận ngang cửa không cho tôi bước ra, hét:
– Cô không được đi. Chuyện của chúng ta hôm nay phải nói cho rõ, và giải quyết cho xomg.
Giận đến cực điểm tôi đâm ra lì, tỉnh bơ hỏi cô ta:
– Chuyện của chúng ta? Chúng ta là ai và chuyện gì vậy?
Cô ta hậm hực như muốn xé tôi ra từng mảnh:
– Chuyện giữa anh Nhựt, tôi và cô.
Xuân Hà ngạc nhiên, trố mắt nhìn Thiên Hương rồi nhìn tôi như dò hỏi? Tôi chậm rãi châm biếm:
– Vậy sao? Chuyện giữa cô và anh Nhựt thì tôi không biết gì ráo và cũng không muốn biết. Còn chuyện của hôn phu tôi và tôi, thì đó là chuyện riêng của chúng tôi, tôi không cần phải nói cho cô nghe. Cô cho tôi là người nhà quê, thật cô nhận xét đúng lắm đó, chẳng sai chút nào cả. Người nhà quê như tôi ăn chắc mặc dầy, ăn một chén nói một lời. Còn cô, cô là người thành thị, tinh thông lịch lãm, uyên bác chuyện đời, cô đã đi năm non bảy núi, hưởng thụ nếp sống tự do, cô có thừa kinh nghiệm… Tôi nghĩ chắc cô đã hiểu ý tôi muốn nói gì rồi chớ?
Cô ta lồng lộng lên:
– Tôi không cần hiểu cô muốn nói gì hết. Tôi cho cô biết anh Nhựt là của tôi. Chúng tôi yêu nhau từ khi còn đi học, chúng tôi đã có thời gian dài sống chết bên nhau. Nhưng vì hoàn cảnh bắt buộc tôi phải xa ảnh. Bây giờ tôi trở về thì ảnh mãi mãi là của tôi! Ảnh là của tôi cô biết không? Từ rày cô phải xa ảnh, nếu không thì cô đừng trách tôi.
Không nhịn được nữa, tôi sừng mặt lại:
– Nãy giờ, tôi chỉ nghe có một mình cô nói, hôn phu tôi yêu cô và cô yêu hôn phu tôi. Cô tưởng tôi sợ cô hả? Xin lỗi, cô lầm rồi, tôi không phải là người gặp ai hù cũng sợ đâu. Nếu không tin cô thử xem!
Cô ta càng lúc càng điên khùng:
– Cô có tư cách gì mà tranh giành anh Nhựt với tôi? Hãy rút lui đi cô ơi, để khỏi mang họa vào thân.
Tôi giận lắm, cười gằn:
– Cô hăm dọa tôi đó à? Câu hỏi của cô theo lẽ để tôi hỏi cô thì đúng hơn. Tôi không tranh giành với ai cả. Nhưng tôi cũng cho cô biết, gia đình ảnh đã đem tam lễ, lục lễ đến nhà tôi xin đính hôn cho tôi và ảnh. Theo danh chánh ngôn thuận và trên danh phận tôi là hôn thê của ảnh rồi. Cô phải cẩn thận và rút lại lời nói của mình đi, đừng tưởng bở và ăn hiếp người quá đáng! Tôi biết tôi thua cô ở chỗ: cô sanh trưởng nơi thành thị, cô giàu, cô sang trọng, cô đẹp như tiên, cô ra nước ngoài mặc dù không biết đi để làm gì? Tôi thua cô vì cô có người cha vĩ đại có thế lực, có quyền gom mây đổi gió, để cô dựa hơi mà tác oai, tác quái và lòe thiên hạ. Tôi thua ở chỗ cô tự tung, tự tác, tự đại, kiêu căng, lộng hành, ngang ngược muốn làm gì thì làm, không coi ai ra gì cả.
Tôi ngừng lại, thấp giọng:
– Cô Thiên Hương à! Tôi còn biết tôi thua cô rất nhiều, rất nhiều thứ lắm.. Nhứt là tôi chưa có một lần làm vợ người ta như cô.
Miệng lưỡi bén nhạy, lời lẽ sắt thép như dao cắt của tôi ngoài sức tưởng tượng của Xuân Hà. Cô như chết đứng không nói được lời nào, há hốc mồm mở to mắt nhìn, lắng nghe tôi và Thiên Hương đấu khẩu. Còn Thiên Hương thì cứng họng, ngậm câm miệng như hến, và tức muốn phun ra khói ói ra lửa. Tôi thẳng giọng, chém ngọt luôn từng nhát, từng nhát một:
– Cô tưởng cô hăm là tôi sợ à? Cô nghĩ như vậy có quá sớm không? Cô đã nói tôi tranh giành anh Nhựt với cô, và anh Nhựt chỉ yêu một mình cô thôi phải không? Đó là lời nói phiến diện! Muốn chứng minh rằng lời cô đúng, vậy thì cô có gan thử bảo với anh Nhựt đến trước mặt tôi, mà nói rằng ảnh không hề yêu tôi đi. Trước mặt tôi, anh Nhựt nói câu đó, tôi hứa với cô, tôi sẽ quên anh ta ngay lập tức, quên một cách gọn gàng dứt khoát. Và tôi sẽ rút êm có trật tự ra khỏi hai người, không một chút đắn đo hối tiếc.
Giận quá mất khôn chăng? Cô ta run giọng, hỏi:
– Còn nếu anh Nhựt nói yêu cả hai thì cô nghĩ sao?
Mặt tôi đanh lại. Tôi cười gằn, thách thức:
– Cô nghĩ sao? Chuyện dễ hiểu quá! Đó là chiến tranh giữa hai người đàn bà! Tôi quyết sẽ phấn đấu với cô tới cùng. Hãy chờ xem đi!
Tôi gay gắt hơn:
– Thưa cô Thiên Hương! Những lời nói của tôi vừa qua chắc đã thỏa đáng cho cô rồi chớ? Bây giờ tôi đi đây. Chào cô.
Cô ta đứng chết trân không kịp phản ứng. Thuận tay tôi đẩy vẹt cô ta sang một bên, bước ra cửa.
Tôi bàng hoàng. Khi người phụ nữ ghen thì phải biết! Lúc còn học ở trung học, khi học về Truyện Kiều của Nguyễn Du, đến đoạn Hoạn Thư ghen. Tôi nghĩ: Gặp người chồng bội bạc thì bỏ nó đi. Ghen làm chi cho mệt.
Hôm nay tôi mới thấy mình đanh đá dữ dằn chẳng kém ai đâu. Có bao nhiêu móng vuốt tôi giương ra hết. Có bao nhiêu mật gấu, ớt hiểm, chanh giấy… tôi đưa vào lời nói tôi cả. Bỗng dưng tôi sực nhớ đến tuồng cải lương Vợ Và Tình của Nguyễn Thành Châu (Tức nghệ sĩ Năm Châu). Tuồng hát nầy Thanh Tú đóng vai người chồng. Thanh Nga vai người vợ. Thanh Thanh Hoa vai người tình. Người vợ hiền, nhưng trước hạnh phúc sắp đổ vỡ nàng cũng hằn học, trả treo cũng như tôi cãi lộn với con Thiên Hương lúc nãy. Còn cô tình nhân Thanh Thanh Hoa cất giọng đôi co xon xỏn rất bén nhọn, rất khôn ngoan, nhưng vẫn giữ được lời lẽ tao nhã, lịch sự. Chớ đâu có ai ăn nói mất dạy, hỗn ẩu như con Thiên Hương chằn ăn, trăn quấn kia.
Tôi chép miệng, thở dài ngao ngán. Cuộc đời sao nhiều phiền toái quá! Tự ái của tôi đã bị cô ta xé tan xé nát, trái tim tôi bị cô ta cào xước rướm máu, thần trí của tôi bị cô ta vò nát như chiếc khăn mu-soa trong tay cô. Tôi phải làm sao đây trong những ngày sắp tới?