← Quay lại trang sách

Chương 4 Mái Nhà Thế Giới

Ngay sau biên giới là đường đã dốc lên. Đêm vẫn lạnh dù đã sang tháng năm. Alanna hàm ơn hơi ấm của Liam trong túi ngủ của cô. Thayet là người đầu tiên mặc áo choàng độn lông thú, những người khác nhanh chóng làm theo.

Giờ thì cả Thayet và Buri cũng tham gia lớp huấn luyện buổi sáng của Rồng Liam và học những kỹ thuật chiến đấu tay không của dòng Shang. Alanna ngạc nhiên trước sự khéo léo của bản thân mình. Cứ như thể quá trình đào tạo hiệp sĩ đằng đẵng bao nhiêu năm trời giờ đây mới hiện thành kết quả. Khi cô luyện tập và những cơ bắp thanh thoát chuyển từ cú đá sang một cú chặt cú đấm rồi lại chuyển trở về, cô có cảm giác như cơ thể mình đang trải qua một sự biến chuyển. Ngập tràn cảm giác lạc quan vì cơ thể đã đạt được đỉnh cao, cô ngầm khiêu khích Mái Nhà Thế Giới trong tư tưởng, hãy chỉ ra cho cô những móng vuốt tồi tệ nhất của nó.

Đi càng xa quê hương, Thayet càng bình tĩnh hơn. Công chúa thẳng thắn kể chuyện về tuổi thơ của mình, khiến Alanna càng nặng lòng cảm ơn chú Coram đã dành cho cô và Thom nền giáo dục đầy tình thương, cho dù là có cả cục cằn thẳng tay. Thayet là con gái của một vị tướng vốn cầu con trai, thế nên chỉ duy nhất Kalasin cho cô biết là cô được yêu mến. Kalasin cũng chính là người dạy cho Thayet cách sống của người K’mir, Kalasin cùng gia đình Buri.

“Tôi sẽ không bao giờ trở thành một hoàng hậu tốt như mẹ tôi”, Thayet mỉm cười nói. “Trong khi rõ ràng chuyện đó không còn quan trọng nữa, bởi đằng nào tôi cũng không bao giờ trở thành hoàng hậu.”

“Bạn có thấy tiếc không?”, Alanna hỏi. Thuở trước khi Jonathan ngỏ ý muốn cưới cô làm vợ, cô đã kinh hãi vô hạn với cái suy nghĩ rằng một ngày kia cô sẽ phải trở thành hoàng hậu.

“Có một chút”, Thayet thú nhận. “Tôi thích thay đổi cuộc sống. Ví dụ, phụ nữ Sarain hoàn toàn không có quyền lợi gì. Chỉ những quyền mà người chồng hay người cha ban cho họ. Sở hữu đất đai và mọi tài khoản khác là quyền dành riêng cho đàn ông. Phụ nữ không được thừa kế bất cứ thứ gì.”

“Cái đó là trò mọi rợ!”, Alanna phản đối. “Ở chỗ chúng tôi người phụ nữ nào cũng có thể thừa kế. Không phải là danh tước, nhưng đất đai lãnh địa. Tôi là người thừa kế chính thức của Myles - thật ra đây cũng không phải là chuyện dễ, nhưng là thứ có xảy ra.”

“Tortall phải là một vương quốc tuyệt vời”, Thayet thở dài.

“Khi bạn tới đó, bạn sẽ thấy thôi”, nữ hiệp sĩ hứa hẹn. Ngầm trong lòng cô tự thêm vào: Tất cả chúng ta rồi sẽ thấy thứ này hay thứ khác, một khi ta tới đó.

Vì tuyết bắt đầu tan nên dòng buôn bán lại bắt đầu nhộn nhịp trở lại. Thợ mỏ, những người đặt bẫy và những đoàn thương gia tấp nập đi trên đường. Nhóm người nho nhỏ đó gặp cả những người chăn cừu đang xua cừu xuống những phiên chợ phía nam. Nông dân đẩy những xe đẩy chất đầy nào phô-mai nào vải và gà vịt vẫy về phía họ khi họ phi ngựa ngang qua. Chỉ những thành viên của bộ lạc Doi là tỏ ra xa cách. Họ là một dân tộc giống như người K’mir, cho dù bớt hoang dại hơn anh chị em họ ở miền tây. Họ là những nghệ sĩ tài ba trong môn đấu tranh sống còn vì đã sống nổi ở Mái Nhà Thế Giới, họ cung cấp những người dẫn đường kinh nghiệm nhất, những ngôi làng xa khuất của họ là nơi bán ra những bộ lông tốt nhất.

Nhóm người cưỡi ngựa đi sâu hơn vào dãy núi cao nhất của thế giới. Dọc đường vẫn còn rải rác những đụn tuyết và những mảng đất phủ tuyết. Alanna vật lộn với cảm giác bồn chồn nôn nóng mỗi lúc một dâng cao hơn trong cô. Vì một lý do nào đó, nữ hiệp sĩ có cảm giác cô phải lên đường về nhà. Nhưng bây giờ, khi đã gần đến đích, quay trở về sẽ là hành động thật điên rồi. Alanna nôn nóng muốn tìm thấy con đường núi và vượt qua hẻm núi đó, cho dù phía trước có là thứ gì đang đợi.

Có lần cô sử dụng phép lực để tìm Thom và Jonathan, nhưng cô không thành công. Khoảng cách quá xa. Từ khi rời tu viện cô đã không thể làm cho chú Coram nhìn thấy chị Rispah. Rất có thể một người như Thom sẽ đủ quyền lực để liên hệ xuyên lục địa, nhưng cô thì không.

Tới một lúc nọ trên đường - đã nhiều ngày qua đi kể từ khi họ vượt qua biên giới - cô thúc ngựa vọt lên đi sát chú Coram và ra hiệu cho chú cùng lùi về một quãng. Khi đã ra khỏi tầm nghe của những người còn lại, cô hỏi thẳng: “Chú có liên hệ với Giọng Nói không?” Ý cô muốn nói tới nghi lễ buổi tối của người Bazhir: cứ mỗi hoàng hôn là tất cả các thành viên Bazhir, cho dù sống ở những miền đất nào, lại thực hiện một nghi lễ phép thuật để chuyện trò bằng tâm trí cùng với Giọng Nói Của Các Bộ Lạc. Qua cách này, Giọng Nói biết được tất cả các tin tức mới mẻ, giảng hòa các cuộc cãi cọ, khuyên nhủ những người cần thiết. Kể từ khi bộ lạc Chim Ưng Nhuộm Máu tiếp nhận Alanna và Coram làm thành viên của họ, cả hai chú cháu đều có quyền tham gia cuộc chuyện trò này, nhưng Alanna luôn né tránh. Thứ nhất, cô không thích để ai khác nhìn vào tâm trí mình, cho dù người đó có bị ràng buộc với những trách nhiệm nặng nề như Giọng Nói. Sau này, ngay khi hoàng tử Jonathan trở thành Giọng Nói Của Các Bộ Lạc thì hai người lại sa vào một cuộc cãi vã trầm trọng khiến quan hệ tình yêu của họ tan vỡ. Kể từ đó, Alanna hoàn toàn không muốn Jonathan biết những gì cô nghi và cảm nhận. Nhưng cô biết, chú Coram vẫn tham gia vào nghi lễ này kể từ khi được người Bazhir tiếp nhận.

Chú Coram nhìn cô trân trân. “Từ mùa thu trước, khi lên đường về bến cảng Caynn, chính cháu đã ra lệnh cho chú không được nói tới chuyện này hay kể lể điều gì...”

Máu dồn lên mặt Alanna. “Mọi chuyện giờ khác rồi. Sao?”

“Chú không thực hiện nữa kể từ khi lên đường ở Maren.”

Alanna ngạc nhiên. “Khi ta sống với người Bazhir, chiều nào chú cũng tham gia. Sao bây giờ lại không?”

Coram nhún vai. “Khi người ta không sống chung với bộ lạc nữa thì tình hình khác đi. Những lúc như thế có cảm giác cô đơn lắm. Nhưng mà tuần trước chú vừa thử. Chú biết là cháu lo cho chuyện ở nhà.”

“Sao chú?”, giọng cô đầy hy vọng, cho dù cô gắng che giấu.

“Chú rất tiếc - chắc là quá xa rồi. Chú hoàn toàn không cảm nhận được gì.”

Alanna gắng khoác một nụ cười lên mặt. “Thôi được rồi chú ạ. Chắc cháu lo lắng cũng vô ích thôi.” Cô chủ tâm bỏ qua nét mặt băn khoăn của chú Coram và thúc ngựa tiến lên đi ngang hàng với Liam.

Trong tuần lễ đầu của tháng năm, họ đến tới thung lũng Lumuhu và một ngày phi ngựa tiếp tục dẫn họ tới hai hẻm núi song sinh bên rìa thung lũng phía bắc. Ở đó, nơi hai con đường núi gặp nhau, có một quán trọ vững chãi, được xây bằng gỗ và đá. Phủ trên bãi cỏ sau tòa nhà là một tấm chăn tuyết đã bị gặm lỗ chỗ. Con đường về huớng đông bắc bị tuyết và băng chặn từng đoạn, bản thân hẻm núi thì hoàn toàn đóng kín. Alanna phải nuốt khan khi đua ánh mắt quét qua con hẻm núi thứ hai. Tại sao cô có cảm giác rằng nó phải là hẻm núi Chitral?

Cả ngày hôm đó không gian đã mang một màu xám. Đúng khi họ đưa được ngựa vào chuồng thì trời tối ập. Nhóm người bước chân vào quán trọ đúng lúc trời bắt đầu đổ tuyết.

“Bão tuyết tháng năm không phải đùa đâu”, ông chủ quán vừa nói vừa mang đến cho họ món rượu táo nóng rẫy, cho thời gian họ chờ người ta chuẩn bị phòng. “Đó là cái giá phải trả cho chốn nghỉ ngơi nằm cao ngất nghểu cùa chúng ta ở đây. Tốt nhất là quý vị nên chuẩn bị cho ấm áp và tiện nghi. Cơn bão này sẽ chặn lối thung lũng cả một tuần lễ đấy - có khi lâu hơn.”

“Còn Chitral thì sao?”, Liam hỏi.

Người đàn ông cười lớn. “Cha! Chitral thì phải tới lễ Beltane mới đi được, mà cũng chỉ trong vòng một hay hai tháng. Nếu có ai nói hẻm núi Chitral là một con đường dễ đi, thì chắc chắn anh ta pha trò đấy - tôi chỉ hy vọng quý vị không phải trả tiền cho lời khuyên đó của gã.” Rồi vẫn còn cười, ông ta bước đi.

“Giờ thì ta biết tại sao cho tới nay không ai dám đến lấy viên kim cương”, Buri thở dài. Thayet buồn rầu nhìn trân trân vào lò sưởi, Alanna co người dưới tà áo choàng và lắng nghe tiếng gió mỗi lúc một tru gào lồng lộn hơn.

Liam dừng lại dưới quán ăn, trong khi Alanna lên căn phòng chung của họ để rửa ráy và thay đồ sạch. Khi cô bỏ đồ từ trong túi ra - đằng nào thì trông cũng có vẻ như thể họ phải ở đây một thời gian - cô tìm thấy bộ áo dài màu tím mà cô đã mang bên mình kể từ khi họ rời Corus. “Lần cuối cùng tôi mặc áo dài đã bao lâu rồi?”, cô hỏi Mãi Trung Thành.

Anh bạn mèo ngẩng lên. Lần trước cô nàng mặc cái áo đó là mùa thu, với anh chàng Georg ở bến cảng Caynn.

“Đúng thế.” Cô mỉm cười với hình mình trong gương. “Đây là bộ áo mà anh ấy thích nhất.”

Chỉ có điều hồi trước nó không nhàu đến thế, anh bạn mèo nhận xét.

Alanna lắc chuông gọi cô hầu phòng.

Thayet vỗ tay khi Alanna bước xuống sảnh quán trọ trong bộ váy áo bằng lụa tím (cô hầu phòng đã là phẳng gần hết các vết nhăn). Buri huýt sáo, chú Coram cười.

Liam nhìn từ đầu xuống chân cô với vẻ mặt rất lạ. “Sao?”, cuối cùng Alanna hỏi anh. Phản ứng của những người khác làm cô ngượng. “Anh không thích à?”

“Không tệ”, anh nói. “Nhưng anh thấy nó không tiện lợi.”

Biết đến bao giờ cô mới hiểu nổi anh? “Thứ này cũng đâu cần phải tiện lợi - nó là một chiếc áo dài. Một chiếc áo dài cho người mặc cảm giác đẹp đẽ.”

“Nhưng em sẽ không chiến thắng bởi vì áo dài của em cho cảm giác đẹp đẽ.” Đôi mắt anh lại chuyển màu xám nhạt, không cho cô biết tâm trạng anh ra sao.

“Em hầu như không tin rằng ở đây em sẽ phải chiến đấu với ai đó. Cùng lắm là với anh thôi”, cô phun ra phè phè. “Tại sao em lại không thỉnh thoảng được mặc một thứ gì thiếu tiện lợi chứ?”

“Thích gì thì cứ làm đi”, anh nhún vai. “Chắc là tới đây em còn muốn đeo cả hoa tai, vòng cổ và những thứ lấp lóe khác. Rồi sau đó? Chọn một ông chồng từ đám quý tộc hay từ những kẻ mưu mô trong triều?”

“Em là phụ nữ.” Cô ngượng ngập nhìn chú Coram Thayet và Buri len lén tìm cách lẻn đi. “Tại sao anh nảy ý nghĩ là em muốn bỏ đi tất cả những gì thuộc về bản chất của em, chỉ bởi vì em mặc một cái áo dài?”

“Con đường của chúng ta vất vả, lạnh và bẩn. Nhưng rất có thể em đã tưởng tượng cuộc đời của một hiệp sĩ phiêu bạt có nhiều hào quang hơn.” Lời nhận xét của anh chứa nhiều sự thật đến mức khiến cô đau buốt. Anh chỉ vào tà áo dài của cô. “Rất có thể đây mới là công nương Alanna, người mà em muốn khoe ra với hoàng tử của mình khi em trở về nhà.”

Cô rời phòng. Nếu bây giờ cô nói thêm một lời, chắc chắn cô sẽ khóc, Alanna hiểu rõ như thế. Cô chạy lên phòng và sập mạnh cửa. Quả đúng là cô hoàn toàn không còn tin chắc về đời hiệp sĩ phiêu bạt nữa, nhưng không phải là những lý do mà anh ấy chỉ ra.

Alanna giật tà áo dài ra khỏi cơ thể và ném nó vào góc phòng. Váy lót và tất bay theo sau. Đúng khi cô đang mặc quần và áo sơ mi thì cơn khóc bùng ra xối xả. Chỉ vài giây sau, khăn tay của cô đã ướt sũng.

“Tôi căm thù anh ta!”, cô la lên và đấm liên hồi xuống giường. “Tôi căm thù anh ta! Thật không công bằng, khi một người này có thể làm người khác đau đến thế!”

“Bạn làm anh ấy sợ.” Thayet đóng cửa lại sau lưng cô. “Đúng vào lúc này, nơi anh ấy tưởng là anh ấy hiểu được bạn, thì bạn lại làm một điều mới mẻ. Anh ấy không thể đút bạn vào một ngăn kéo nho nhỏ xinh xắn, như đối với lũ chúng tôi.”

“Toi không hề muốn làm một thứ mới mẻ đối với anh ấy! Alanna giơ tay áo quệt ngang mắt và cài khuy quần. Tôi chẳng bao giờ muốn làm một thứ gì vì anh ấy - đơn giản là nó xảy ra!” 

Thayet cài áo sơ mi cho Alanna. “Tôi có cảm giác rằng, kể cả với anh ấy thì chuyện đó cũng đột ngột xảy ra. Đó mới chính là thứ làm anh ấy sợ. Rồng Liam của chúng ta nằm trong nhóm đàn ông luôn muốn nắm mọi thứ nằm trong vòng kiểm soát của họ - nhất là bản thân họ.”

Alanna nhìn công chúa trân trân. Có phải vì thế mà Liam né tránh pháp thuật? “Chả lẽ đam mê tôi lại là một việc tồi tệ đến thế sao? Và cái áo dài của tôi thì liên quan gì tới chuyện đó?”

Thayet mỉm cười. “Alanna, khi bạn mặc tấm áo dài đó, anh ấy nhìn thấy một cô con gái nhà quý tộc - một người phụ nữ mà dòng họ cao lên đến tận Sách Vàng. Liam vốn xuất thân từ giai tầng dưới.”

“Nếu tôi không thấy khó chịu vì chuyện đó, tại sao anh ta lại thấy khó chịu.”

“Anh ấy rất kiêu hãnh.” Thayet nhúng khăn tay của cô vào chậu rửa rồi lau mặt cho bạn. “Một sô phụ nữ có thể vừa khóc vừa xinh đẹp”, cô nhẹ nhàng nói. “Bạn và tôi không nằm trong số đó.”

“Tôi biết”, Alanna sụt sùi. “Mặt tôi đỏ lên và lốm đốm từng vệt. Thuở trước khi Georg nói với tôi rằng anh ấy - vâng, thì, rằng anh ấy quan tâm đến tôi - lúc ấy tôi đã khó chịu vì chuyện anh ấy là một công dân thường. Tôi thậm chí còn nói ‘người cùng đẳng cấp thích tìm đến nhau’ hay một thứ gì tương tự. Georg chẳng quan tâm tới điều đó. Còn Liam? Tại sao Rồng Shang lại để ý đến sự cách biệt về xã hội.”

Có tiếng gõ cửa khe khẽ. Liam đi vào.

“Tôi cũng đang muốn đi đây”, Thayet nói và nháy mắt với Alanna, nhẹ bước ra ngoài, đóng cửa lại.

Liam đứng bất động và nhìn xuống đất trong khi anh nói. “Lẽ ra em không cần cởi áo ra. Mặc nó trông em rất xinh. Anh tin rằng, nhiều khi người ta dễ quen với người khác chỉ trong một cung cách nhất định.”

Đó là tất cả những gì gọi là lời xin lỗi mà cô có thể mong chờ được, Alanna biết như vậy. Cô gõ vào khoảng giường cạnh cô. “Em thích áo dài”, cô nói khi anh đã ngồi bên. “Nếu anh cùng chúng em về Tortall, anh sẽ có nhiều dịp nhìn thấy em mặc áo dài. Việc em là nữ hiệp sĩ không có nghĩa là em không thích đồ đẹp.” Rồi cô mỉm cười thêm vào: “Thỉnh thoảng em còn vẽ mày vẽ mặt nữa đấy.”

Trước vẻ sững sờ của anh, cô giải thích: “Anh biết đấy, son môi và những thứ tương tự. Liam, em không hề ngượng về chuyện em là phụ nữ.”

Anh chần chừ chạm vào mái tóc cô. “Anh cũng không mong chờ điều đó. Anh không bao giờ quên rằng nữ sư tử của anh là một phụ nữ.” Nụ hôn của anh đầy ắp đam mê. Alanna để anh ôm cô, nhưng tâm trí cô vẫn nghĩ tiếp: Ta sẽ phải bàn luận thật kỹ, tại sao anh ấy lại bực lên như vậy. Mình tin rằng, người ta không thể giải thích được một chuyện như thế trên giường. Nhưng Rồng Liam lần này quả quyết và hướng đích đến mức cô lại thêm một lần nữa gạt những câu hỏi đó sang bên, dự định quay trở lại với chúng vào một dịp khác.

Sau đó, khi họ mặc đồ để đi ăn tối, cô hỏi: “Trong dòng Shang có nữ sư tử không?”

Liam vươn vai và ngẫm nghĩ một lúc. “Không có đã từ 50 năm nay. Phụ nữ trong dòng Shang thích chọn những cái tên mà theo họ là ít khoe khoang hơn - điều đó có nghĩa là hiếm khi có ‘nữ sư tử’ hay ‘nữ rồng’. Mèo Hoang, bậc thầy của bọn anh trong nghệ thuật đá, luôn nói rằng, nếu cánh đàn ông lúc nào cũng thích gây chú ý thì đó là vấn đề của họ.”

“Em cứ tưởng, những con thú huyền thoại về mặt bản chất là đã gây chú ý rồi”, Alanna phản đối. “Hay các anh hoàn toàn không để cho phụ nữ trèo cao đến mức đó?”

“Em cứ thử ngăn cản họ xem!”, anh cười. “Hiện thời có ba con thú huyền thoại: anh, Sư Tử Đầu Chim - cũng là một người đàn ông — và Kỳ Lân, Kylaia al Jmaa. Bà ấy là thực thể đẹp nhất trên nền đất của các thần linh: Bà ấy chỉ được tạo bởi lụa, thép và tia chớp.” Anh véo mũi cô. “Vừa lòng chưa?”

Buổi tối hôm đó cả nhóm cùng ăn trong phòng của Thayet và Buri. Cho tới nay họ vẫn chưa đủ nhàm chán để đi xuống phòng khách chung. Một hỗn hợp kỳ lạ của hào hứng và sợ hãi tràn ngập tâm trí họ, nhưng không một ai muốn nói về chuyện đó. Họ biết làm gì bây giờ? Chờ cho tới khi thời tiết mở đường núi Chitral?

Mình không thể chờ lâu như thế, Alanna nghĩ khi cô chuẩn bị đi ngủ. Mình không rõ lý do, nhưng gần đây mình luôn bị ám ảnh bởi suy nghĩ phải về nhà. Mà là càng nhanh càng tốt. Giá mà có thể liên lạc được với Thom hoặc Jonathan - bất kỳ một người nào đó, cho mình biết chuyện gì đang xảy ra ở Tortall.

Sáng hôm sau họ dành thời gian cho tất cả những nghĩa vụ đã bị lãng quên dọc đường đi. Sau bữa điểm tâm Alanna và chú Coram bỏ ra nhiều tiếng đồng hồ trong chuồng ngựa để chỉnh đốn vá víu lại yên và dây cương. Liam bận rộn với bộ đồ chiến đấu của anh, trong khi Thayet vá mạng quần áo và Buri chùi vũ khí. Cho tới trưa thì cả nhóm đều muốn có một sự thay đổi không khí, thế là họ kéo nhau xuống phòng khách chung, xem còn những ai bị kẹt ở đây vì cơn bão đang lồng lộn ngoài kia.

Có hai nhóm thương gia. Một nhóm đang mang gia vị xuống những thung lũng nằm ở phía bắc Lumuhu và Chitral, nhóm thứ hai muốn đưa lông thú và hàng dệt thủ công xuống phía nam, về thành phố cảng Udayapur.

Ngoài ra còn có bốn người dân bản xứ - hai người chăn cừu, một người thợ rèn móng sắt và một người dẫn đường - bên cạnh với một nhóm năm người Doi. Nhóm người Doi quan tâm đến Alanna và bạn của cô y như Alanna quan tâm đến họ. Suốt thời gian ăn tối, họ trao đổi bằng ánh mắt với cô.

“Liam”, Alanna nói nhỏ, gắng giữ vẻ tự nhiên. “Nguôi phụ nữ Doi gắn viên đá mã não giữa trán là ai vậy?”

Liam nghiêm trang gật đầu sang nhóm người Doi. Họ thoáng giơ tay che mắt để biểu hiện sự kính trọng, theo lời giải thích của Rồng Liam. “Đó là một bà thầy bói”, anh trả lời. “Người Doi kính trọng họ y hệt như bọn em kính trọng tu sĩ. Mỗi thầy bói đều có những phương pháp làm việc riêng. Một số đọc lá trà trong tách, một số tiên đoán tương lai của em theo các vì sao. Anh cũng đã có lần để người ta đoán mạng. Thú vị đấy.”

“Anh không thích pháp thuật mà?”, cô ngạc nhiên.

Liam lắc đầu. “Nó không giống nhau. Không có lửa tóe ra, không có vật gì bay về phía em, không có thứ gì thay đổi. Thầy bói chỉ là người nhìn thấy những thứ gì thật sự tồn tại.”

Một trong những người đàn ông Doi bước sang bàn họ và thoáng đưa tay che mắt, tỏ lòng tôn trọng Liam. “Anh Rồng Shang, chúng tôi là người của bộ lạc Chuột Núi.”

“Tôi biết bộ lạc đó”, Liam trả lời.

“Mi-chi, bà thầy bói của chúng tôi, biết rằng thời gian sẽ ngưng trôi khi ta không cảm thấy gió thổi. Nếu các anh muốn, bà ấy sẽ xem tay cho tất cả các anh.”

“Thật là một vinh dự cho chúng tôi.” Liam đứng dậy. Miệng thì thầm khẽ với những người còn lại. “Từ chối sẽ là nhục mạ họ đấy.”

Thayet ngồi xuống bên Mi-chi khi bà vẫy cô lại. “Tôi xem vân tay”, Mi-chi nói. Giọng bà trầm, đôi mắt đen bí hiểm. “Người ta nói bàn tay kéo dây cung hoặc cầm đũa nấu chỉ ra phần con người bạn, phần mà những người khác cũng nhìn thấy. Bàn tay ít dùng hơn, đó là phần bên trong của bạn.”

“Em thuận tay phải.”

Mi-chi cầm lấy bàn tay trái của công chúa và xoay ngửa nó lên. Không ai nói một lời khi bà vuốt dọc những đường vân trong lòng bàn tay cô. Alanna tò mò dùng phép lực xem xét người đàn bà dòng Doi. Phép lực của bà thầy bói này cũng giống phép lực của Buri, nó bắt nguồn từ đất, chứ không phải từ một nguồn bên trong con người họ.

“Bà nhìn thấy gì ạ?”, Thayet hỏi.

Mi-chi mỉm cười nhìn cô. “Em chỉ vừa đánh rơi xiềng xích mà thôi, công nương cao cả. Hãy đi theo trái tim của mình - nó sẽ dẫn em đến một địa điểm hùng vĩ. Và quên quê hương em đi. Em sẽ không bao giờ nhìn thấy nó một lần nữa.”

Thayet đứng dậy, vừa xoay mặt về phía lò sưởi vừa bước về chỗ. Buri quan sát cô chủ một lúc, trước khi ngồi xuống bên người đàn bà Doi. “Cho dù bà có nói gì, hây nói nhỏ vào tai tôi thôi, được không?”, cô thiếu nữ yêu cầu khi chìa ra bàn tay phải.

Mi-chi đồng ý. Sau đó Buri khăng khăng từ chối không để lộ là người phụ nữ đã tiên đoán những gì. Coram là người tiếp theo, cũng trình bày đúng một nguyện vọng đó. Khi chú đứng dậy, người lính già mỉm cười rạng rỡ - cho dù tương lai có để dành sẵn cho chú điều gì thì rõ ràng nó cũng là thứ chú yêu thích.

Giờ Mi-chi mỉm cười ngẩng về phía Liam. “Anh đã biết số phận của mình, Rồng Shang. Không một thứ gì mà tôi nói ở đây sẽ thay đổi con đường anh đi hoặc những gì anh đã biết.” Bà nhìn sang phía Alanna. “Giờ đến lượt cô.”

Alanna ngồi xuống bên Mi-chi và đưa ra bàn tay trái. Mi-chi cầm cả hai tay cô. Bà chăm chú quan sát hai lòng bàn tay đầy chai của nữ hiệp sĩ. Khi bà cất tiếng, Alanna cảm nhận trong những câu chữ của bà một sức mạnh khác hẳn với pháp thuật Doi mà cô vừa cảm nhận trước đó. Phép thuật này mạnh hơn và hoang dại hơn.

“Ngài đang chờ, cụ tổ Chitral.” Giọng Mi-chi khàn đặc. “Ngài biết em tới để lấy kho báu của ngài. Ngài sẽ không cho, nếu em không xứng đáng.”

Bạn bè của Alanna tụ lại, lắng nghe. “Chẳng lẽ em nghĩ mọi việc sẽ khác đi, nếu em chờ cơn bão kết thúc mới lên đường? Ngài còn nhiều thứ nữa để ném về phía em.”

“Tôi sẽ không đời nào gắng đi qua hẻm núi đó chừng nào cơn bão còn tiếp diễn!”, Alanna phản đối.

“Vậy thì mong muốn của em hoặc những gì đẩy em về đây chưa đủ mạnh.” Trong mắt Mi-chi lấp lánh tia giễu cợt. “Đừng có tưởng lầm, nữ anh hùng từ vùng đồng bằng. Chitral sẽ chiến đấu với em bằng tuyết và gió. Tất cả những người muốn đấu với ngài đều phải chiến đấu theo luật của ngài. Hoặc họ đầu hàng.” Người đàn bà Doi buông tay Alanna và nhìn Liam.

“Anh Rồng, có phải anh mang con mèo con của anh đến chỗ chúng tôi để thử thách nó? Rất có thể sau này anh không còn mong muốn con mèo cái đã trưởng thành.”

“Tôi không đưa Alanna đi đâu cả, hỡi người đàn bà thông thái. Cô ấy tự chọn đường đi cho mình.”

Mi-chi run rẩy nhỏm dậy. Một người cùng nhóm bước đến đỡ cho bà. “Đừng quên điều đó, anh Rồng.” Bà thầy bói khào khào nói vì kiệt lực. “Cũng giống như anh, cô ấy là một người xuất sắc, chỉ có điều bằng một cách khác. Luôn luôn theo một cách khác.” Giờ thì những người Doi khác dẫn bà đi, lên phòng bà.

Alanna chùi hai lòng bàn tay vào quần. Người cô vẫn cồn tê dại râm ran vì phép thuật đã được nói qua miệng Mi-chi. “Những gì bà ấy nói, tôi nghe như là - à mà thôi, tôi không biết. Đằng nào thì tôi cũng không phải là nữ anh hùng gì cả. Chưa đâu.”

Buri quàng một cánh tay ôm lấy vai Alanna. “Rất vui khi nghe như vậy. Đi ra chỗ chuồng ngựa đi, bọn mình luyện đá.”

Điều trầm trọng nhất là Alanna tin vào những gì mà Mi-chi nói, hay đúng hơn là những gì đã được nói lên thông qua bà thầy bói nọ. Làn sóng phép lực kỳ lạ mà cỗ cảm nhận thấy là thứ cô không thể bỏ qua. Mình rất muốn biết, những gì đang chờ mình ở hẻm núi kia, nơi mình sẽ tới để kiếm tìm viên kim cương, cô luôn tự nhủ như thế trong khi cái ngày đó dần kết thúc và ngày tiếp theo bắt đầu ì ạch lê từng bước nhỏ. Ngoài kia cơn bão vẫn tru tréo gầm rú, hoàn toàn không có ý muốn dịu xuống. Rất có thể mình phải đơn giản quên đi cái viên kim cương Chúa Trời ruồng bỏ này mà đi về nhà chăng? Nhưng hễ cô nghĩ tới đây là lại có một thứ gì đó trong nội tâm cô trỗi dậy phản đối. Trong đời cô chắc đã phải có lần cô không đi hết đường và hoàn tất những gì cô bắt đầu; nhưng hiện tại cô không thể nhớ đến một trường hợp nào như thế, mà cũng không muốn nhớ. Việc cuộc kiếm tìm viên kim cương sẽ hằn lại trong trí nhớ cô trong một dạng kỷ niệm như thế, một dạng việc nơi cô đã đầu hàng trước khi về tới đích, là thứ cô hoàn toàn không mong muốn. Hầu như cưỡng lại ý chí của chính mình, Alanna bắt đầu nhớ lại những gì cô đã biết về cuộc chiến sống còn trong băng tuyết, thời còn là một đứa trẻ ở Trebond.

Vào ngày thứ ba trong quán trọ, ngay trước khi hoàng hôn ập xuống, đúng lúc cô đang nhìn qua một kẽ nứt trong cửa chớp ra ngoài, Alanna cảm nhận thấy có nguôi bước đến sau cô. Quầng khí tỏa ra cho cô biết đó là Liam, nên cô không xoay lại. “Em tin rằng bão đã dịu đấy”, cô nói, gắng tự gây hy vọng cho mình.

Liam tóm chặt lấy hai bờ vai cô, ép cô xoay lại. “Anh muốn khuyên em, thậm chí cả nghĩ đến nó cũng không được phép”, anh nói. “Bây giờ em đừng mở lớn mắt ra mà nhìn anh như thế và hỏi rằng, anh muốn nói chuyện gì. Anh không phải là Coram. Mấy cái mánh đó của em không có tác dụng với anh đâu.”

“Rất có thể chú Coram chủ tâm để những mánh lới của em có hiệu quả với chú. Nhưng em thật sự không biết anh nói chuyện gì!”

“Tại sao ông chủ quán kể với anh rằng em đã đi hỏi đồ lội tuyết?”, Rồng Liam vừa nói vừa lắc lắc người cô. “Em tưởng em là người bất tử? Cơn bão tuyết này là thứ giết người! Đã có cả đoàn người chết lạnh cứng ngoài kia, mà là ngay lập tức. Rất có thể cái phép thuật mà em có sẽ che chở được cho em khi gió ở Tortall thổi lên nhè nhẹ. Nhưng nơi đây là Mái Nhà Thế Giới và em sẽ chết. Bản thân anh cũng sẽ không đời nào thử làm điều đó, còn với em thì anh cấm ngặt!”

Nhiều năm trời rèn luyện tính tự chủ đã ngăn được cô không giáng cho anh một bạt tai, mặc dù cô chưa bao giờ thấy thích làm chuyện đó như lúc này. “Anh không biết em có khả năng thế nào đâu, Cánh Tay Sắt.” Giọng Alanna lạnh như băng khi cô giật người ra. “Em không thích khi anh làm ra vẻ là hễ không có anh chỉ dẫn, em sẽ chỉ làm toàn chuyện ngu ngốc!”

“Chả lẽ không phải thế sao?”, anh hỏi. “Nhiều khi em cư xử như thể em chỉ có đúng lí trí của một con mèo con, theo cái tên anh đã đặt cho em!”

Cái đó không công bằng, cả hai biết như vậy. Nhưng Liam không thể xin lỗi, Alanna không thể tha lỗi. Bữa tối diễn ra trong im lặng giá băng. Những người khác nhào ngay về phòng riêng để không phải chứng kiến cuộc cãi cọ. Liam ngồi ở phòng khách chung bên dưới, nói chuyện với những người Doi.

Alanna cùng Mãi Trung Thành đi lên trên.

“Hai đứa chúng tôi sẽ không bao giờ thống nhất được”, cô giải thích với anh bạn mèo khi cởi quần áo và chui lên giường. “Chắc chắn bởi hai đứa quá giống nhau.” Thế rồi cô bắt đầu khóc, bởi cô đau, mặc dù cô hiểu tại sao quan hệ của cô với Liam không thể vững bền. Mãi Trung Thành cuộn người sát vào gò má cô, ầm ừ an ủi. Tới khi Liam lên giường thì Alanna đã ngủ thiếp đi, vì thế mà cô không cảm thấy bàn tay anh dịu dàng vuốt gò má ướt lệ của cô.

Giấc mơ đó rõ ràng đến mức cô thấy sợ.

Jonathan đứng bên cạnh một quan tài, trong đó là hoàng hậu Lianne, mẹ anh.

“Cô ấy không còn sức nữa.” Roger đứng ở bên kia quan tài với nét mặt trơ trơ như đá. “Thời điểm của cô ấy đã tới.”

Đôi mắt Jon mỏi mệt. “Thuở xưa, trước khi anh gửi căn bệnh đổ mồ hôi tới, mẹ tôi đã rất khỏe. Trước khi anh tìm cách dùng pháp thuật giết bà.”

“Đó là trong một cuộc đời khác”, Roger nói. Thom đứng bên cạnh gã như một chiếc bóng. “Tôi bây giờ không còn pháp lực nữa. Tôi không giết mẹ em.”

Jonathan nhìn xuống gương mặt mẹ mình. “Tôi biết.”

Đằng sau Jon, trong bóng tối, Georg đang đứng với ánh mắt dán sát vào Roger.

Alanna giật mình tỉnh dậy. Muộn lắm rồi. Liam đang ngủ, ngọn lửa trong lò sưởi đã lụi xuống, chỉ còn lại than hồng.

Giờ là thời điểm thích hợp, cô cương quyết nhủ thầm khi nhẹ trườn khỏi giường. Mình đa phung phí quá đủ thời gian. Giờ mình đi lấy viên kim cương và về nhà.

Cô nàng có chác không, Mãi Trung Thành hỏi gặng, anh bạn mèo vừa nằm xuống gối của Alanna.

“Điên rồ”, cô thì thầm khi mặc quần áo. Liam ngủ thật yên lành, không nghe thấy những động tác chuẩn bị của cô. “Bà thầy bói đó đã chế nhạo ta.” Cô cầm lấy túi đựng quần áo của cô, rồi trỏ ra phía cửa.

Không, Mãi Trung Thành trả lời. Phải có một người ở đây và lo sao cho anh ta không tỉnh dậy. Khi anh bạn mèo bắt đầu gừ gừ trong cuống họng, có một quầng sáng lóng lánh màu trắng nổi lên, phủ xuống cả anh ta và Liam. Alanna lạnh run lên khi cô đứng ở hành lang và cởi ra những món đồ mà cô đã vội vã khoác lên người lúc trong phòng. Thay vào đó, giờ cô mặc đồ lụa: Sơ mi đàn ông, quần ngang gối và găng tay. Lớp tiếp theo làm bằng len: Quần phủ ngoài, tất, thêm một sơ mi nữa. Cô bắt đầu đổ mồ hôi. Nhưng ngoài kia vạn vật sẽ khác hẳn, Alanna biết thế. Cô để túi quần áo ở lại và cầm lên tay đôi ủng đế mềm. Rón rén trên đầu ngón chân, cô đi vào đoạn hành lang dẫn từ nhà trọ ra khu chuồng ngựa.

Những luồng nước ấm nóng dưới mặt đất khiến nhà trọ có thể mở cửa suốt mùa lạnh. Dãy chuồng ngựa ấm áp - quá ấm áp đối với cách ăn mặc của cô bây giờ. Alanna to tiếng chửi rủa cái nóng cho tói khi phát hiện thấy một cậu chăn ngựa đang ngủ trong một đống cỏ. Khi cậu động đậy, nữ hiệp sĩ chạm vào trán cậu, dùng phép lực ra lệnh cho cậu ngủ tiếp. Ánh Trăng nhảy nhót trên hai chân sau khi nhìn thấy chủ, nhưng Alanna lắc đầu. “Đêm này thì không, em bé của ta.”

Bên cạnh những cửa chuồng ngựa có để ba cái chum lớn, thứ mà ông chủ quán đã miêu tả cho cô biết. Chum được đánh dấu màu đỏ có chứa quần áo mùa đông dày dặn, được may thật rộng và dài. Trong chum màu vàng là quần áo cỡ trung, trong chiếc xanh lục là quần áo cỡ nhỏ. Bây giờ cô mở những cái chum đó, lôi ra những gì cô muốn dùng làm lớp mặc trang phục thứ ba. Tất cả đều là sản phẩm của người Doi: Áo khoác và quần bằng da độn lông cừu, một áo chẽn độn lông ngỗng, một mặt nạ len đan tay, một cặp kính đi tuyết.

Phần che trên đầu là một chiếc khăn Burnus, cho hai bàn tay là đôi găng độn lông cừu của chính cô. Bên thắt lưng treo Tia Chớp và một cây rìu hai lưỡi, một lưỡi chuyên để xử lý băng. Cuối cùng, cô khoác lên một lần áo choàng đệm lông. Alanna đưa ánh mắt lướt qua giá đựng giày đi tuyết, chọn đôi nhỏ nhất và buộc nó vào bên ủng của cô. “Hy vọng mình vẫn còn nhớ là người ta sử dụng những thứ này ra sao!”

Cô đứng dậy và kiểm tra một lần cuối. Cô có quên một thứ gì có thể giúp cho cô? Một món trang phục hay một món đồ phụ trợ?

Nếu có quên chăng nữa, thì hiện thời cô cũng chả nhớ ra. Thận trọng, cô gọi phép lực, gửi nó vào quần áo đang mặc trên người và khóa thứ hơi ấm của khu chuồng ngựa vào từng ngóc ngách giữa các lớp phục trang. Để chắc chắn hơn, cô kết thúc toàn bộ công đoạn chuẩn bị băng một nghi lễ “Cứ như vậy mãi!” Sức nóng bây giờ phủ lên cô như một tấm chăn. Cô lấy hơi thật sâu, mở cánh cửa chuồng ngựa một khe nhỏ và bước ra ngoài. Trước khi khép cửa lại, cô gửi một câu thần chú nho nhỏ về phía cậu chăn ngựa đang ngủ, để năm phút nữa cậu ta có thể tỉnh dậy và cài chặt cửa.

Trong sự chở che của lớp tường cao bao quanh nhà trọ, những ụ tuyết trong sân chỉ cao đến ngang bắp chân cô. Vừa lần tìm cánh cổng và mở nó ra, Alanna vừa gồng mình đón chờ đợt gió không bị che chắn đầu tiên. Nó suýt quật được cô gục xuống. Nữ hiệp sĩ trân mình chống đỡ, đi qua cổng và đóng cổng lại.

Gió siết đến mức cô hầu như không thở được. Cái lạnh như đâm kim vào ngực, cô bắt đầu run. Giá rét, có tiếng nói trong cô than vãn. Mình căm thù giá rét!

Alanna ép một bàn chân lên phía trước. Mình đã có thời có những sáng kiến tốt hơn. Cô gắng sức không nghĩ đến băng và gió. Mặt khác - làm sao Liam lại dám dạy bảo cho mình là cần phải làm những gì? Cuộc đời mình đã suôn sẻ xuất sắc trước khi gặp anh ấy. Cô vất vả nhấc chân kia lên, rồi đặt nó xuống đất. Đó là bước thứ hai. Trông như thể chưa tiến lên được centimet nào. Bây giờ thì mình nhớ rồi - làm sao mình biết rằng đi như thế này là đúng hướng? Chắc là “ông quản gia” của ngài Chitral sẽ xuất hiện và vừa lịch sự cúi chào vừa chỉ hướng cho mình đến đường đèo... cô nhấc một chân lên, rồi hạ xuống, nhắm ngược hướng gió. Quá tam ba bận. Bằng một cách nào đó, cô tiến về phía trước. Cái người đang thống lĩnh hẻm núi này - cho dù đó có là ai - chắc sẽ làm khó cô hết sức. Bám vào suy nghĩ đó, Alanna nghiến răng chiến đấu, húc thẳng đầu vào giữa cơn bão.

Kể từ khi rời bỏ thái ấp Trebond cách đây đã rất nhiều năm, nơi cô hầu như không cởi giày đi tuyết ra suốt mùa đông, đã hiếm khi Alanna dùng trở lại thứ giày này. Thế nên phải một lúc lâu sau, chân và đùi cô mới nhớ lại cách đi với chúng: Những bước dài, nhấc hẳn giày lên cao khỏi mặt tuyết, sau đó mới đặt xuống. Cứ sáu hay bảy bước lại dừng lại để rũ cho sạch tuyết bám phía trên giày. Thật là một công việc nặng nhọc cho những cơ bắp ở đùi, giờ đây đã quen với chuyện cưỡi ngựa, nhưng Alanna hàm ơn vì sự vất vả đó. Cô hàm ơn tất cả những gì khiến cô bớt nghĩ đến cái lạnh. Kể cả phép lực của cô cũng không đủ sức ngăn hoàn toàn cái lạnh, và tới lúc này thì phép lực của cô đã cạn đi nhanh một cách nguy hiểm. Phải đất dưới chân bắt đầu dốc lên hay chỉ là cô tưởng tượng ra?

Không phải là tường tượng. Cô va phải một cột đá cao, đánh dấu điểm cuối của đáy thung lũng, bắt đầu đoạn đường dẫn lên đèo. Alanna đứng một lúc trong khoảng yếu gió của vách núi. Cô hoàn toàn kiệt sức và há mồm lấy hơi.

Trong một ngày lặng gió, mình chỉ cần cho đoạn vừa qua tròn năm phút. Mình lên đường đã bao lâu? Một tiếng chăng? Cô đẩy mình ra khỏi chỗ nấp, lại lao vào gió.

Một cơn gió lốc bất ngờ quật cô khuỵu gối xuống. Alanna nghiến chặt răng, đứng dậy, đi tiếp, húc đầu vào một thân cây. Cô lảo đảo rồi ngã ngửa ra trong tuyết. Sợ sẽ bị tuyết lấp nếu nằm đã quá lâu, cô lại nghiến răng chồm dậy, to mồm chửi rủa đôi giày đi tuyết thô xù. Miệng cô văng ra những câu mà cô hoàn toàn không biết là mình còn nhớ. Cuối cùng cô nảy ra một sáng kiến. Cô tóm lấy một cành cây, dùng rìu chặt nó tạo thành một cây gậy chống. Miache thuở trước không phải vất vả với những thứ này mà vẫn xoáy được viên kim cương, cô cáu kỉnh nghĩ khi vất vả lắc cho tuyết văng khỏi giày rồi dậm chân bước tiếp. Cô ấy đã ăn trộm! Alanna dùng gậy kiểm tra mảnh đất trước mặt trước khi đặt chân xuống, luôn luôn ngược chiều gió. Mình sẽ không ăn cắp, mình tin như thế. Mình sẽ áy náy lương tâm. Giá mà kẻ sở hữu nó là một tay ăn thịt người hay một con rồng - thứ mà mình có thể chiến đấu!

Cô thấy đỡ hơn một chút khi vừa hát vừa nghiến răng nhích từng chút về phía trước. Đầu tiên cô hát những bài học được từ những tu sĩ dòng Mithran hồi trong cung điện. Khi hát hết, cô xoay sang với những bài ca của lính tráng, rồi của dân kẻ trộm và cuối cùng là của các anh chàng chăn ngựa. Sau khi hát được một nửa bài ca “Gã kẻ trộm không mệt mỏi”, bài hát đã suýt đẩy chú Coram vào cảnh khó khăn ở Berat, Alanna bị tắc tiếng. Cô dừng lại một chút. Không biết cô đã đi được bao xa?

Chiếc đồng hồ bên trong cơ thể cho cô biết, cô đã đi được gần hai tiếng đồng hồ. Vậy là phải vài tiếng nữa trời mới sáng. Ông chủ nhà trọ có nói, từ cửa nhà ông cho tới đỉnh đèo là một quãng đường bộ chừng hai tiếng đồng hồ không ngơi nghỉ. Nhưng với thời tiết thế này thì rất có thể cô phải dành cho nó cả một ngày trời, Alanna hiểu rõ.

Liệu mình có cảm nhận được viên kim cương không? Cô thúc tâm trí đi tìm phép lực của mình và kinh hãi giật mình. Trong khi cô tập trung vào chuyện tiến về phía trước, phép lực đã gắng giữ cho cô ấm và phải làm việc quá sức. Nó hạ xuống một mức thấp đến nguy hiểm, chỉ còn cháy chập chờn và đang thiêu đốt những giọt sức cuối cùng trong trận chiến với băng giá giết chóc. Alanna không thể quay trở lại nữa rồi - phép lực của cô sẽ cạn trước khi đến được thân cây kia, đừng nói là đến thung lũng. Alanna đi tiếp. Tự chế nhạo mình, cô nghĩ rằng thật ra không thể giận được Liam lấy một phút về việc anh đã nghiêm cấm cô tham gia bữa tiệc leo núi này.

Nhung cô là một phụ nữ đã trưởng thành. Con người duy nhất có thể quyết định, cô cần phải làm gì và không làm gì, chính là bản thân cô.

Đó là hậu quả mà cô phải gánh chịu cho việc mất bình tĩnh. Thật đáng đời mình, cô tự nhủ. Cô thận trọng điểm lại những khu vực mà pháp thuật hâm nóng đã che chở cho cô trong thời gian qua, hạn chế dần dần, cho tới khi nó chi còn che cho tay, chân và mặt. Cô gắng lờ đi cái lạnh đang thâm độc đâm kim vào tất cả các phần cơ thể khác, và lại cắn răng húc đầu vào gió mà dấn tới.

Khi gió ngưng thổi thì nữ hiệp sĩ phải cần tới năm phút mới nhận ra. Cô đứng lại, ngẩng đầu lên. Cơn bão chì còn là hằng hà sa số bông tuyết trôi lững lờ. Cô đẩy cặp kính bảo vệ mắt lên trên và xoay người, muốn xem những dấu vết cô để lại. Chúng nằm sau cô, dài tít tắp, duỗi thẳng băng đến mức ma quái. Một hơi lạnh không phải của mùa đông bò dọc sống lưng cô, vuốt lên trên. Lẽ ra vết chân của cô trong tuyết phải chạy theo hình chữ chi mới đúng chứ, nhưng trông chúng như thể đã được người ta dùng thước mà kẻ nên. “Mình không biết, liệu bây giờ ngưng gió có phải là chuyện tốt hay không?”, cô lẩm bẩm. “Cho tới nay thì ít nhất mình cũng còn biết phải đi hướng nào.” Sau khi ngoảnh lại nhìn vết chân của mình lần thứ hai, Alanna nhún vai và tiếp tục đi. Bây giờ, khi ngọn lửa phép lực trong cô mỗi lúc một nhỏ lại và nhỏ hơn, điều quan trọng hơn tất cả là cô phải luôn vận động. Cứ đi được vài bước cô lại nhìn ra sau, kiểm tra để chắc chắn là mình còn giữ đúng hướng. Con đèo mở ra trước mặt cô, viền hai bên bởi những bức tường trắng muốt và trơn láng. Đám chăn mây trên trời bị rách ra một khe, để lộ một mặt trăng non mỏng manh nhợt nhạt. Một đêm quá yên lặng; chỉ có tiếng tuyết trượt và tiếng nổ lắc rắc của các triền đá.

Đột ngột trong cô vỡ òa một giọng nói, cho dù có khác nhưng cũng khủng khiếp y hệt giọng của Đức Mẹ Tối Cao. Đó là tiếng núi sập và tiếng gầm rú của hàng ngàn con suối con sông. Cô bất giác ngã quỵ xuống và áp chặt hai tay lên tai, nhưng không có tác dụng gì.

Vậy là ngươi đã lên đến tận đây. Đi khá chậm đó.

Alanna không có câu trả lời.

Hãy nhìn sang trái.

Cô vâng lời. Một dải ánh sáng phủ trên vách đường đèo, phủ trên những tảng đá gãy đổ chống lên nhau và những con hồ nhỏ làm bằng tuyết và băng. Thứ ngươi tìm kiếm nằm cuốỉ con đường này - ta cũng vậy.

Giọng nói đó - chắc phải là giọng của thực thể mà bà Mi-chi gọi là “cụ tổ Chitral” - đột ngột câm bặt. Một hồi, Alanna đờ đẫn lắng nghe, rồi cô sực nhớ ra mối hiểm họa ẩn chứa trong cái lạnh; vậy là cô lại nhỏm dậy, lấy hơi thật sâu và xoay lưng lại với con đường bằng phẳng đang mời mọc phía trước. Cô tăng pháp thuật bảo vệ tay và chân, lấy nó ra khỏi khu vực mặt. Cô cân nhắc, không biết nó còn đủ cho bao lâu nữa. Cô đã rất mệt rồi. Chỉ một thoáng thiếp đi...

Nữ hiệp sĩ rung lắc bạo liệt để đuổi tấm màn phù phép của cái lạnh, và đi về hướng triền núi. Cô chỉ dừng lại để cởi đôi giày đi tuyết, đeo nó lên lưng. Giờ thì cơn thịnh nộ trong cô lại bùng lên - lần này không phải là giận dữ Liam, mà là Chitral. “Ra tôi phải làm trò giải trí cho ông”, cô thét lớn khi trèo lên vách núi. “Ở chỗ của tôi, người trọng danh dự là người giết nạn nhân ngay lập tức, chứ không phải người trước đó còn trêu đùa nó một hồi.”

Không có câu trả lời. Mà cô cũng không muốn nghe câu trả lời. Cô chỉ cần sức nóng của cơn thịnh nộ. Khi một bàn chân cô thọc qua lớp tuyết đóng băng, và bị kẹt giữa hai tảng đá, cô buông ra một tiếng thét lớn, rồi sử dụng lưỡi rìu đặc biệt, thận trọng phá băng để xuống đến nền đất chắc bên dưới. Cái chân cô rung lên khi cô chuyển trọng lượng lên nó, nhưng không khuỵu xuống.

“Ông đã vui chưa, Chitral?” Không có câu trả lời. Cô trèo tiếp.

Thêm vài bước chân, đầu gậy trượt trên một vệt băng ngầm, cô ngã đập gối và cắn rách môi dưới. Cô vốc lên một vốc tuyết, ép lên trên mặt nạ, tại vị trí bờ môi đang chảy máu. Cả vết thương này cũng được cô đổ tội cho Chitral, thế rồi cô lại đứng lên và đi tiếp. Việc cô bị thương liên tiếp như thế rõ ràng là do sức tập trung của cô đã mờ nhòa vì mỏi mệt và mất bình tĩnh. Thứ tốt nhất bây giờ là dừng lại và nghỉ lấy một nửa tiếng đồng hồ, nhưng cô không dám. Thay vào đó, thêm một lần nữa cô bắt đầu bài hát “Người ăn mày không mệt mỏi”. Khi hát hết và đã sang được nửa bài “Người tình mới của nhà vua” thì cô lảo đảo lao vào một cái hang.

Phép lực của cô chấp chới, tắt đi, chỉ để lại một vệt than nhỏ xíu. Cô đã dùng cạn kiệt.

Con đường về nhà sẽ rất thú vị đây, Alanna tự nhủ khi nhìn quanh. Đằng sau khoảng hang nho nhỏ phía ngoài là một đoạn hang lớn hơn. Giờ cô đi vào đó. Khoảng hang rộng rãi với những bức vách tỏa ra một thứ ánh sáng màu vàng, đục lờ đến ma quái, cũng là nơi kết thúc vệt sáng của Chitral. Ở phía bên kia của khoảng hang là một con đường hầm.

“Nào, Chitral!”, cô thét lên khi giật mặt nạ xuống. “Tôi đây!”

Thế thì chuẩn bị chiến đấu đi, câu trả lời vang lên, âm thanh rùng rú khởi thủy thúc vào xương tủy cô. Ngươi đòi một thứ để chiến đấu, ngươi sẽ có.

Không khí trong hang tuy lạnh, nhưng không đến nỗi giá băng. Cô cởi những lớp quần áo ấm bên ngoài lóp bằng len và chất chúng thành một đống trên nền hang. Vừa làm, cô vừa kiểm tra thật cẩn thận tình trạng cơ thể mình. Kết quả chả mấy vui. Cô chưa bao giờ lao đầu vào chiến đấu trong tình trạng tồi tệ như bây giờ.

Chả thay đổi được gì hết, cô nghĩ khi rút Tia Chớp ra khỏi bao và vung vẩy thả lỏng hai cánh tay. Lần sau mình có đi săn lùng một vật gì, hy vọng nó sẽ nằm trong một góc bụi bặm, nơi không ai nhìn thấy và không ai khó chịu khi mình lấy nó. Thứ ở đây là do tự mình chuốc vào thăn.

Có cái gì lao vọt qua con đường hầm, tiến về phía cô. Alanna bước ra giữa hang, vào tư thế.

Khi thứ đó bước vào quầng sáng, ngay lập tức cô biết đó chính là Chitral. Cô không hiểu tại sao cô biết, nhưng cô không mảy may nghi ngờ. Chitral đến trong dạng một con khỉ núi khổng lồ, loài khỉ chỉ sống ở vùng Mái Nhà Thế Giới. Người ta hiếm khi nhìn thấy chúng, bởi chúng rất nhút nhát. Và chúng cũng chẳng bao giờ cầm trong tay một cây kiếm ngắn như con khỉ này. Lưỡi kiếm được làm bằng một thứ kim loại màu đen và trông có vẻ đơn giản. Nhưng chắc chắn nó hữu dụng cho mục đích tạo nên nó, Alanna tin chắc như vậy. Ánh mắt mà con thú ném về cô từ hai con mắt nằm thật sâu để lộ rõ vẻ thông minh cao ngất. Ôi lạy các bậc thần linh, cô nghĩ thầm khi con khỉ vào tư thế chiến đấu. Giờ thì tôi sẽ được một bài học nhớ đời.

Ông ta - hay nó - lấy đà, chém tới và ép cô lùi về. Cô chuyển động thận trọng, với những cơ bắp ban đầu còn có phần trì trệ. Nó lại chém tới; nhưng cô gạt được và cũng xỉa kiếm lại, khiến con khỉ phải nhảy một bước sang bên. Bây giờ không phải lúc chú trọng đến vẻ sang trọng và khéo léo như ví dụ trong cuộc chiến với công tước Gareth. Điều quan trọng bây giờ là sống sót. Ít nhất thì ý thức về cuộc chiến cũng tạm thời tắt đi cơn run rẩy vì kiệt lực. Con khỉ nhào về phía cô và chém cây kiếm ngắn từ trên xuống, tư thế như chém bằng rìu.

Giờ thì cô được lợi từ những giờ tập dài đằng đẵng với Liam. Cô tự động chuồn xuống tránh, khéo léo né sang bên, xoay vút đi, luôn giữ mình ngoài tầm với của con khỉ - chỉ cần một cú vả duy nhất cũng mang lại hiểm họa y hệt như cây kiếm ngắn. Giờ đây, cô dùng Tia Chớp ép đối phương nể trọng mình. Lưỡi kiếm của cô lượn ngoằn ngoèo, đi những đường ngoắt ngoéo, rồi nhanh như chớp đâm tới, để lại trên da khỉ những vệt máu nhỏ.

Khi bên chân bị thương vì cú ngã lúc cô leo núi bất thình lình khuỵu xuống, lưỡi kiếm của con khỉ chém trúng vào cô. Một đường xẻ qua cả len lẫn lụa, từ cổ xuống đến rốn, để lại một vết cắt rớm máu, cho dù không thật sâu. Alanna lảo đảo, đâm kiếm thẳng về phía trước rồi chém ngang cổ đối phương. Con khi gầm lên, bàn tay không cầm vũ khí lao vọt xuống, đập trúng khuỷu tay cô. Alanna ngã sập về phía trước, gắng cuộn tròn né đường tấn công. Trong khi ngã, cô buông Tia Chớp ra vì cánh tay cô đã mất cảm giác. Cô đứng dậy, lảo đảo lùi về, nhưng lúc đó con khỉ đã nhặt cây kiếm của cô từ dưới đất lên và xăm soi những đốm lửa màu xám bập bùng cháy bên dưới lớp da bằng thép bên ngoài. Cái này nhà ngươi làm khéo đây. Cô không dám chống đỡ cơn đau do giọng nói của nó thúc lên trong đầu mình, bởi cô sợ sẽ bị giết trong khi giơ hai tay bịt tai. Cô tự hỏi, làm sao con khỉ biết rằng Tia Chớp vốn được làm từ hai cây kiếm, được cô dùng phép thuật kết hợp lại để tạo nên một lưỡi kiếm nguyên vẹn. Giờ con khỉ ném cây kiếm của cô ra vách hang phía sau. Chắc chắn ngươi chỉ làm điều đó, vì muốn có một cây kiếm hoàn toàn theo lệnh ngươi. Chứ không phải bởi ngươi thích phép thuật ẩn bên trong.

Những gì con khỉ nói thật ra không đúng hẳn, nhưng nó không cho cô cơ hội hả lời và lại bắt đầu tấn công.

Alanna không còn thời gian để suy nghĩ liệu cô có đủ sức cho cuộc chiến này. Cô khom xuống và né đòn. Khi con khỉ để lộ một khoảng hở, cô áp dụng một trong những cú đá bay mà Liam đã dạy, và đá trúng vào vai nó khiến nó gầm lên. Ngay khi nó lấy đà hòng đập cô nát bét ra, Alanna lại nhanh lẹ né sang bên và đi bao quanh đối thủ. Sau đó, khi thoáng thấy một cơ hội khác, cô lại tung mình lên không trung và đá trúng cũng vào bên vai đó. Chính là cánh tay cầm kiếm. Từ đó cô chỉ tập trung vào nó mà thôi, gắng tránh không lại quá gần đối phương. Ở lần thứ tư cô nhắm xuống thấp hơn, nhắm cái cơ cánh tay mà con khỉ đã chặt vào khiến cô phải buông rơi Tia Chớp. Cây kiếm bằng sắt xổn xoảng rơi xuống, Alanna nhào về phía nó.

Hai tay cô cầm chặt cán kiếm. Một cảm giác đau bắn xuyên qua hai bàn tay và hai cánh tay, khiến tất cả các cơ bắp trên người cô co cứng lại. Alanna buông ra một tiếng thét lảnh lót. Chưa bao giờ cô thấy đau đến thế. Nhưng cô không buông kiếm - mà cũng hoàn toàn không thể buông được - cong lưng cuộn người, chĩa kiếm về phía con khỉ đang tiến đến.

Nước mắt chảy giàn giụa vì đau. Cô thét lớn. “Đứng lại! Tôi không muốn giết ông! Cứ giữ lấy viên kim cương!”

Con khỉ dừng lại, cách mũi kiếm chỉ khoảng một bàn chân, và nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ. Alanna có thể cam đoan rằng nó đang mỉm cười, nhưng chắc đây là chuyện không thể xảy ra. Nó chìa tay về phía cô và cầm lấy cây kiếm. Hai bàn tay cô đầy máu.

Ngươi là một bé con kỳ quặc. Lần này giọng nói của nó không làm cô đau như lúc trước. Kỳ thật. Có vẻ như nó đang nghĩ lại, có vẻ như nó không còn muốn lấy mạng cô. Tại sao?

Nó không giải thích. Thay vào đó, giọng nói chỉ vang trong đầu cô tiếp tục cất lên: Ta đoán rằng, ngươi không biết tại sao ngươi không thể làm một việc gì khác là đi tìm viên kim cương này. Alanna đặt hai bàn tay lên ngực mình. Cô quá mệt, không đủ sức đứng dậy. “Để vinh danh Tortall.” Cổ họng cô còn đau rát sau la thét. “Đất nước nào cũng có thể được lợi một khi có viên kim cương đó. Và kể cả hiệp sĩ mang nó về cũng được hưởng vinh dự lớn lao. Nhưng nó là của ông. Nếu bây giờ nghĩ lại, tôi không hiểu tại sao những người hùng nổi danh thuở trước lại có thể lấy cắp được viên kim cương, qua mặt những người canh chừng. Chẳng phải vì họ cao quý như các câu chuyện kể lại. Nếu nhìn cho kỹ thì đó chỉ là trò ăn cắp.”

Con khỉ lắc đầu, lộ vẻ vui thích rõ rệt. Với bàn tay trước đó còn rỗng không, nó chìa sang cô một viên ngọc lớn, được mài rất tinh xảo. Khi Alanna trân trân nhìn viên ngọc, con khỉ đặt nó lên ngực cô.

Ta biết làm gì với một viên làm cương? Bóng dáng con khỉ mờ dần.

“Phải ông là một trong các vị thần?”, cô hỏi trong khi đường nét của hình dáng con khỉ bắt đầu loãng ra. Đột ngột có biết bao nhiêu việc cô muốn biết.

Không. Ta có mặt từ trước đó. Các thần linh cùa ngươi là con cháu của ta và bạn ta.

Alanna hầu như không nhìn thấy con khỉ nữa; không khí xung quanh lạnh hẳn. Cô dồn sức gượng dậy. “Ông là ai?”

Ta là mảnh đất này, là dãy núi này. Ta là một vị thần nguyên thủy, có thể nói như vậy. Giờ thì cả giọng vị thần cũng chầm chậm xa dần.

“Làm sao ngài có được viên kim cương này?” Cô vất vả mặc lại quần áo ngoài. Vất vả lờ đi cảm giác đau trong hai bàn tay, viên kim cương được cô đút vào một túi áo.

Thỉnh thoảng nó lại tìm đường về với ta. Không thường xuyên, nhưng thỉnh thoảng. Ta đã tạo ra nó và ta giữ nó, bởi ta thích có kẻ chuyện trò. Chuyến viếng thăm của ngươi sẽ còn giải trí cho ta nhiều trăm năm nữa, theo lịch của các ngươi. Loài người các ngươi là những thực thể phù du nhưng thú vị.

Khi mặc xong quần áo thì Alanna không còn cảm nhận thấy vị thần nữa. Nhưng có lẽ như vậy mà tốt. Cô không rõ liệu cô có ưa thích cái suy nghĩ làm “vật giải trí” cho một ai đó - cho dù đó là một vị thần nguyên thủy.

Alanna tìm được đường ra cửa hang, bám chặt lấy rìa đá mà nhìn ra ngoài. Trời đã sáng, nhưng cô không còn sức quay trở lại nhà trọ.

“Ông ấy đưa cho mình viên kim cương cũng phải thôi”, cô lẩm bẩm, thả người ngồi xuống đất “Đằng nào thì mình cũng bỏ mạng ở đây.” Lẽ ra suy nghĩ này phải khiến cô kinh hãi, vậy mà không. Hai mí mắt trĩu nặng, cô hầu như không cảm nhận thấy cái lạnh xung quanh. Alanna phủ một phần áo choàng lên mặt và ngủ thiếp đi.

Cô ấm - ở khắp mọi ngóc ngách, chứ không phải chỉ từng khu vực. Có mùi thuốc lá và mùi vải trải giường sạch sẽ. Mình đã ngất đi bao lâu rồi? Cô cân nhắc và ép mình mở mắt ra.

“Không một lần nào nữa.” Giọng cô nghe khàn đặc trong tai cô. “Tôi không muốn qua một mùa đông nào nữa trong cái lạnh này.” Hai mắt giàn giụa ướt khi cô gắng nhìn quanh.

“Thiếu chút nữa thì em biến anh thành thằng ngu.” Tiếng vọng trầm trầm đó là giọng Liam. “Nhìn những g?