Chương 6 Trở về nhà
Ngay sau khi cập bến cảng Caynn, nhóm người đó ngay lập tức lên đường. Họ mong muốn đến mục tiêu nhanh như có thể. Nếu họ phi ngựa chậm rãi để làm quen lại với yên cương sau nhiều tuần lễ nghỉ ngơi, thì họ sẽ tới Corus trước đêm nay. Sau khi đồng hồ đổ mười hai tiếng tiếng chuông một chút, họ ngưng lại trong một quán rượu nơi các cận vệ thường dừng chân trên đường về bến cảng Caynn, như Alanna và Raoul hằng nhớ. Món án ngon, khung cảnh yên tĩnh, thích hợp cho một khoảng nghỉ ngơi. Buri và Thayet đã ngủ được một lúc; đám đàn ông chơi cờ. Alanna bế Mãi Trung Thành ra ngồi dưới một tàn cây trong sân, gãi gãi quanh tai anh bạn mèo và lim dim hưởng thụ ánh mặt trời. Đúng lúc sắp thiếp đi thì cô nghe thấy tiếng một người cưỡi ngựa lại gần.
Tay này vội vàng đấy, anh bạn mèo ngái ngủ nhận định. Alanna gật đầu, mắt vẫn nhắm. Tiếng dế kêu nghe như một lời an ủi, sau suốt thời gian dài cô chỉ được nghe tiếng sóng biển và tiếng chim hải âu. Sẽ không bao giờ cô bước chân lên tàu thủy nữa!
Khi ky sĩ nọ tiến vào sân, đầu tiên cô chỉ tò mò hấp háy nhìn qua mi. Thế rồi cô la lên một tiếng lảnh lót và nhảy phắt lên, hất Mãi Trung Thành rơi xuống đất. “Georg!”
Chàng ăn trộm cười rạng rỡ, tóm lấy cô rồi siết cô thật chặt bằng hai cánh tay cuồn cuộn cơ bắp. Cô được nâng bổng lên cao, xoay tít mấy vòng trong không trung và hôn mọi chỗ. Alanna nhìn vào cặp mắt nâu hạt dẻ đang cười hấp háy của anh. “Làm sao anh biết bọn em ở đây?”, cô hỏi, mắt ướt lệ.
“Thôi đừng khóc, bé con”, anh thì thầm. “Bồ câu đưa thư, em còn nhớ không? Em gầy quá. Em không ăn gì hả, nữ anh hùng của anh?”
“Em bị say sóng”, cô cười. “Đó là khả năng duy nhất để về nhà cho sớm. Thế còn anh? Anh có khỏe không? Trông anh mệt mỏi.”
Georg lại hôn cô và rềnh rang tuyên bố rằng sức khỏe của anh rất ổn. Khi anh buông cô ra, có ánh tinh nghịch lấp lóe trong ánh mắt anh. “Giờ thì con Rồng có thể ra đây mà giết anh - anh sẽ chết một cái chết hạnh phúc.”
“Vậy là anh biết chuyện Liam?”
Anh cười khùng khục. “Em cưng, ai cũng biết là Nữ Sư Tử cùng Rồng Shang đi qua vùng Sarain. Riêng tuần lễ này anh nghe có đến hai bài hát về bọn em.”
“Anh đã đếm ngón tay của họ chưa, Georg Cooper?” Liam lại gần. Cặp mắt mang màu pha-lê nhạt.
Georg mỉm cười. “Chào Rồng Shang, tôi chưa bao giờ nghi ngờ rằng anh sẽ lo lắng tử tế cho cô ấy.” Anh chìa tay ra, nhưng không buông Alanna. “Tôi đoán, anh đã quen với việc người ta ca hát về mình.”
Mắt Liam thẫm xuống thành màu xanh dương trộn xám, rồi anh cũng mỉm cười, bắt bàn tay chìa đến. “Tôi đảm bảo với anh là sẽ còn nhiều thứ nữa cho họ ca hát.”
Georg mở lớn mắt nhìn qua mặt Liam. “Thánh ăn trộm linh thiêng!”, anh thì thầm. Thayet và Buri vừa ngáp vừa bước từ quán rượu ra. Alanna hiểu rõ điều gì hút hồn Georg đến thế. Ánh mặt trời buổi chiều đọng trên mái tóc đen như màn đêm của Thayet và nhuộm da cô thành một màu trắng ngọc ngà. Thayet trông lúc nào cũng xinh đẹp, cho dù là ở đâu, cô nghĩ thầm và cảm nhận chút ghen tỵ. Bạn ấy phải lấy chồng đi, để bạn ấy không còn ngáng đường lũ con gái chúng mình. “Công chúa Thayet jian Wilima, cho phép tôi giới thiệu Georg Cooper? Georg, đây là công chúa Thayet vùng Sarain và cận vệ cùa cô ấy, Buriram Tourakom.”
“Đừng cố làm gì vô ích”, Buri lẩm bẩm trong khi Georg buông Alanna, cúi mình hôn tay Thayet. “Đằng nào thì anh ta cũng không nhớ được tên tôi đâu.”
Georg đứng thẳng dậy và nháy mắt với cô gái người K’mir. “Mặc dù tôi đang rất xúc động, Buriram Tourakom, nhưng xúc động tới thế thì cũng không.”
Hầu như trái ngược với mong muốn, Buri bị duyên dáng của Georg phù phép và cũng mỉm cười. “Alanna đã kể cho chúng tôi nghe về anh”, cô bặm trợn đáp. “Chúng tôi đã được cảnh báo trước rồi đấy. Mà ngoài ra, người thân quen gọi tôi là Buri.”
“Tôi đã nói với anh mà, tôi sẽ đưa cô ấy quay trở lại”, giọng của Raoul vang lên.
Georg nhìn Alanna và lại ôm lấy cô. “Tôi sẽ không bao giờ còn nghi ngờ lời anh nữa, anh bạn.”
“Dĩ nhiên cậu phải là người thò mặt ra ở đây”, chú Coram tuyên bố, người đang cùng với Raoul dẫn bọn ngựa lại.
Georg cười vang. “Nếu tôi mà là anh, chắc chắn tôi sẽ cư xử tốt hơn với Vua kẻ trộm và người em họ của vợ tương lai.” Cả hai vỗ vai nhau chào đón.
Georg đổi con ngựa mệt mỏi của anh lấy một con còn khỏe và cùng phi ngựa với họ về Corus. Qua đó, chuyến đi trôi qua như trong nháy mắt: anh khăng khăng không chịu nói những tin mới trong nước Tortall, nhưng lại dễ dàng khêu cho Buri và Thayet kể về chuyến phiêu lưu của họ. Nhưng Alanna không để bị xỏ mũi. Những tháng vừa qua đã bắt Georg của cô trả giá. Anh gầy hẳn đi, vô số nếp nhăn nho nhỏ bao quanh mắt và khuôn miệng rộng. Trong lòng cô nôn nóng được biết chuyện gì đã xảy ra. Triều đình kẻ trộm của anh đâu - Vị Học Giả, Solom, Marek, Rispah và những người khác? Nhưng nếu bây giờ cô hỏi anh về những chuyện đó, chắc chắn anh sẽ cười và đưa ra một loạt câu hỏi mà cô không trả lời được, Alanna biết rõ như vậy.
“Từ xưa đến nay có phải lúc nào anh ấy cũng ương bướng như vậy không?”, cô hỏi Mãi Trung Thành.
Lại chính cô nàng phải hỏi ta điều đó ư, anh bạn mèo vừa nhăn mũi vừa trả lời.
Alanna cười. “Chỉ như thế thì tôi mới được trang bị tốt nhất để nhận ra sự bướng bỉnh mỗi khi gặp anh ấy.”
Khi lên đến đỉnh ngọn đồi nằm giữa bến cảng Caynn và thủ đô, Buri ngừng con ngựa Pony của cô lại. “Lạy các vị thần núi”, cô thì thào với hai con mắt mở lớn ra vì lánh nể. Những người khác cũng dừng lại bên cô.
Đằng trước họ, Corus hiện ra bên bờ dòng sông Oloron với vô vàn những ngọn tháp lóng lánh. Khu nhà của những người giàu trải dài theo dòng sông về hướng đông; còn dân thuộc da, thợ rèn, đánh xe, thợ mộc và những người nghèo thì chen chúc tràn về hướng tây. Thành phố mở ra như một tấm thảm treo tường rực rỡ muôn sắc muôn màu: chiếc cổng lớn của cây cầu Hoàng Gia, mạng lưới đường phố chằng chịt của thành phố dưới, khuôn chợ, những ngôi nhà cao trong khu thương gia cũng như nhà của những người danh tiếng, những khoảng vườn trong khu vực đền thờ, cung điện nổi lên ở khoảnh đất cực nam của thành phố. Đằng sau đó là dải rừng hoàng gia trải dài nhiều dặm đường. Corus không dễ thương ngọt ngào như Berat, không rực rỡ chói sáng như Udayapur, nhưng đây là quê hương Alanna. Cô thọc tay vào chiếc túi đeo bên thắt lưng và chạm vào viên kim cương. Qua đó ít nhất mình cũng trả lại được một phần những gì Tortall đã ban phát cho mình, cô hài lòng nghĩ.
“Em có mừng khi lại trở về nhà không?”, Georg hỏi.
“Có.”
Anh chìa một bàn tay ra, chạm vào má cô. “Đó là một chuyến đi rất dài, đúng không?”, anh thì thầm.
Alanna nhìn anh. Trong cặp mắt màu hạt dẻ của anh là một tình yêu mênh mông, đến mức cô vừa vui vừa sợ.
Ngay trong cổng thành là một nhóm nhỏ người Bazhir đang đứng đợi, cầm đầu là Hakim Fahrar. Họ ngồi trên yên cương cúi mình chào Alanna, cô đáp lại bằng cách tương tự. Hakim thúc ngựa đi bên cạnh chú Coram, những người khác tản ra tạo thành một vòng tròn rộng thoáng bao quanh nhóm người đi xa mới trở về.
“Như thế có cần thiết không?”, Alanna hỏi và đau khổ trao đổi bằng ánh mắt với Thayet. “Chúng tôi không muốn gây ồn ào.”
“Có, cần phải như thế”, Georg nói. “Đằng nào thì đám bọn em cũng không thể không gây chú ý - với anh chàng khổng lồ cuồn cuộn cơ bắp đang đi ở giữa kia.”
Anh gật đầu sang phía Liam, lúc đó đang nói chuyện với một kỵ binh người Bazhir. “Tình hình đã thay đổi và toàn thành Corus biết, em bây giờ là hiệp sĩ của Jonathan. Việc cưỡi ngựa có người canh chừng hai bên không phải là chuyện trầm trọng nhất.”
Cánh cổng ngôi nhà Myles von Olau mở toang. Đám trai chăn ngựa vui vẻ chào đón Alanna, không để lộ sự ngạc nhiên về chuyện cô mang theo nhiều khách tới như vậy. Lại chính Thayet là người âu lo và chần chừ. “Buri và tôi chắc phải tìm một nhà trọ”, cô nói. “Nếu bạn có thể chỉ cho bọn tôi...”
“Tôi biết một nhà trọ”, Liam nói. “Ba chúng ta có thể sống ở đó...
“Đừng trẻ con thế chứ”, Alanna cắt ngang. “Tại sao ta lại phải chia tay nhau?”
“Ông ấy đang chờ các bạn”, Georg giải thích.
“Thế sao?”, Thayet nói. “Làm sao ông ấy được biết về Buri, Liam và tôi?”
“Từ Giọng Nói phải không?”, Alanna hỏi chú Coram.
Người đàn ông vạm vỡ cười sằng sặc. “Cái này thì con phải công nhận, nữ sư tử, rằng Giọng Nói là một người đàn ông rất có ích.” Chú xoay về phía những người khác và giải thích: “Tôi đã liên hệ với Giọng Nói Của Các Bộ Lạc kể từ khi ta đến nguồn nước Maren. Người ta đang chờ đón các bạn, tất cả.”
“Nếu các bạn tìm chỗ khác, Myles sẽ rất giận đấy”, Georg nói. “Ông ấy là người mến khách - mẹ tôi và chị tôi cũng đang ở trong nhà ông. Lẽ ra ông ấy không được phép là người độc thân, khi có một ngôi nhà đẹp và rộng như thế này.”
“Nếu anh chắc chắn như thế.” Thayet nói với một nụ cười rụt rè.
Georg cúi mình. “Tôi đâu có thể nói dối một quý cô đẹp xinh đến thế này.”
Alanna xuống ngựa và đưa dây cương cho cậu trai chuồng ngựa. Mãi Trung Thành nhảy một bước từ chiếc bát da của chàng ta xuống dưới. Đúng khi Eleni Cooper và Rispah bước ra sân, thì anh bạn mèo rút lui vào bóng tối. Alanna chạy vụt đến, ôm siết hai người đàn bà và lại phải gắng để không khóc nức nở. Làm sao cô có thể quên được cảm giác ở nhà? Cô giới thiệu Thayet, Buri và Liam. Mặc dù cô không hiểu tại sao mẹ và chị họ Georg lại sống trong nhà của Myles, nhưng cô rất vui được gặp hai người.
Khi đưa ánh mắt sang phía trái, cô nhìn thấy chú Coram và chị Rispah đang ôm nhau trong một góc khuất. Mỉm cười, cô nhìn đi chỗ khác.
Georg thúc vào sườn Alanna, trỏ vào cánh cửa trước đang mở toang. “Vào chào ông ấy đi. Ông ấy dậy từ khi trời tờ mờ.”
Alanna chạy đến chỗ Myles và ôm thật chặt người cha nuôi. Ngôn từ là thứ không cần thiết cho hai người này; mà cũng cần phải như thế, bởi đằng nào họ cũng không nói thành lời. Myles khóc, không hề cảm thấy ngượng ngùng, nhưng đồng thời cũng cười rạng rỡ và hạnh phúc. Cả ông trông cũng già đi và mệt mỏi, những lọn bạc vuốt dài qua mái tóc. Cha mình không tin là Roger không nguy hiểm, Alanna nhớ ra. Chuyện gì đã xảy ra ở đây kể từ khi mình ra đi?
“Mời vào, mời vào”, Myles nói với những người khác. “Xin chào mừng tất cả các bạn, tất cả các bạn!”
Sau bữa tối, họ tụ tập trong phòng thư viện. Những người khác nói chuyện với nhau, Alanna đa phần chỉ lắng nghe và hưởng thụ niềm hạnh phúc được về nhà. Cô để dành những chủ đề khó chịu và viên kim cương cho ngày hôm sau. Thayet, Buri và Liam hoàn toàn không có cơ hội để cảm thấy mình là người lạ: Ngay sau khi họ được giới thiệu với Myles, ông mang lại cho họ cảm giác họ là những vị khách được mong chờ ở đây. Lời đề nghị tìm nơi ngủ khác của Thayet bị ông từ chối cương quyết, đúng như Alanna đoán trước. Coram không rời chị Rispah nửa bước, và Alanna thấy trong lòng nhói đau khi cô hiểu rõ rằng, những ngày tháng chú làm nhà tư vấn và người bạn đường thông minh trung thành của cô đã kết thúc. Cô ngạc nhiên và vui sướng khi thấy Myles cầm tay Eleni. Georg nhìn theo cô và nháy mắt. Sau này, khi cô buộc tội anh đã làm mai hai người với nhau, thì anh không gắng phủ nhận.
Cuối cùng Alanna ngủ thiếp đi trong ghế bành. Cô chỉ lờ mờ tỉnh dậy khi Liam bế cô lên giường. Anh hôn lên trán cô rồi thì thầm: “Ngủ ngoan nhé, sư tử.”
“Em không thích anh gọi em là sư tử.” Có vẻ như anh không nghe thấy cô nói. Anh dịu dàng đóng cửa và cô lại thiếp đi.
Một hồi sau, cô giật mình tỉnh dậy. Cái gì đã đánh thức cô? Alanna lắng nghe, ngôi nhà yên tĩnh. Khi nhìn quanh, cô phát hiện thấy một đốm sáng màu nâu bên cửa sổ. Nhảy một bước cô đã đến bên cây kiếm treo gần giường, rút nọ ra, trong khi vệt sáng lớn lên và dần dần đặc lại;
“Bỏ kiếm đi”, một giọng quen thuộc ra lệnh. “Anh đâu có làm gì em.”
“Thom?”
Ngay cả khi anh đã hiện hình hoàn toàn, từ bên trong người anh vẫn tỏa ra một luồng sáng mạnh mẽ, khiến cô nhìn thấy cả nét mặt anh. Anh khoanh tay ra trước ngục và nhướn một bên lông mày. “Chả lẽ em không có áo ngủ à?” Liam chỉ cởi ủng và tất cho cô.
Alanna siết mạnh người anh trai song sinh. Thom cũng ôm chặt lấy cô. Vừa làm điều đó, anh vừa gục gương mặt nóng bừng xuống vai cô.
“Thom, anh sao thế? Anh sốt?”, Alanna hỏi bằng giọng ngắt quãng. “Anh - anh cháy như than!”
Anh tóm lấy hai vai cô. “Bình tĩnh đi! Cái nóng là chuyện đương nhiên trong vụ này, em đừng lo.” Anh chạm vào những nếp nhăn quanh khóe mắt cô, vuốt ngón tay dọc những nếp nhăn hằn sâu hơn dưới xương gò má cô, vuốt những nếp nhăn li ti bao quanh bờ miệng. Kể cả trên mặt anh cũng đã hằn lên vô số nếp nhăn, những nếp thuở trước chưa có, và anh thậm chí còn gầy hơn cả cô. Trông anh quá mệt mỏi - hệt như người sắp chết. Bản năng thúc cô giơ tay sờ lên viên ngọc lửa đeo bên cổ.
Chiếc bùa hộ mạng chỉ cho cô thấy, Thom tỏa ra một quầng lửa màu đỏ sậm. Đó là màu của máu khô. “Trông anh thế nào?”, anh thì thào, bởi anh biết tác dụng của viên ngọc.
Cô gắng mỉm cười. “Tốt hơn là anh không nên biết.” Cô nuốt khan, rồi thêm vào: “Như thể - như thể anh đã có một phép lực khác hoặc là phép lực của anh...”
“đã bị hỏng”, Thom nói cho hết câu. “Đủ rồi. Ta có thể nói chuyện với nhau một lần khác về thời gian vừa qua. Trông em mệt như đã hết sức.” Anh vuốt bàn tay run rẩy trên mái tóc cô. “Anh chỉ muốn nhìn thấy em và biết rằng, liệu em có tha lỗi cho anh.”
“Chẳng có gì mà tha thứ cả”, cô trả lời. “Anh thậm chí còn làm cho em một việc tốt. Giờ thì em có thể nói chuyện với ông ta, có thể tự mình kiểm chứng lại liệu thuở đó em có phạm sai lầm hay không, khi mà em - anh biết rồi đó. Liệu ông ta có cơ hội nào đó để rửa lỗi cho mình hay không.”
“Chúc vui vẻ”, anh chế nhạo theo cái kiểu của riêng anh. “Về phần mình thì anh tin rằng, em cũng sẽ sống sót thôi nếu gã ta cứ nằm im dưới mộ.”
“Em nói thật mà”, cô phản đối.
“Em đi ngủ tiếp đi, được chứ?”, anh bắt đầu mờ đi. “Nghỉ ngơi cho khỏe”, anh biến mất.
Cô nhìn trân trân vào khoảng sàn phòng nơi anh vừa đứng. Ngoài mình ra, không ai biết rằng Thom sẽ chết?
Chẳng lẽ họ không cảnh báo được cho mình? Nhưng họ biết cảnh báo thế nào đây - ngoài việc kể rằng anh ấy tỏa sang trong bóng tối?
Lệ dâng ngập mắt. Cô sụt sịt. Liệu Myles còn thức không? Cô đi chân trần rón rén lên căn phòng mà Myles yêu thích nhất, phòng thư viện. Cửa phòng mở. Vì không muốn bị hút vào một cuộc gặp gỡ riêng tư của ai đó, nên cô dừng lại ngoài hành lang.
“Tôi không đến sớm hơn được.” Cái giọng trầm trầm này là của Jonathan. “Hiện thời trong triều đình không có lễ hội, bởi chúng ta đang để tang, nhưng cái gọi là “những giờ chuyện trò ấm áp” vẫn kéo dài nhiều tiếng đồng hồ.”
“Lẽ ra cậu cần phải đợi thêm.” Đó là Georg với cách nói nghe như hát của anh. “Cô bé ngủ gật trong ghế bành, thật tội nghiệp. Cô ấy kiệt sức, y hệt như những người khác.”
“Thế mà về đây, nữ hiệp sĩ củá tôi chắc cũng chẳng có mấy giờ an bình”, Jonathan thở dài.
“Gã ta có biết là cô ấy quay trở về không?”
“Gã ta biết. Nhưng mà tôi... cái gì thế?”
Georg bước thoăn thoắt về phía cửa và nhìn thấy Alanna. Anh cúi xuống bên cô và chỉ vào thư viện. Thế rồi anh đẩy cô vào trong, đóng cửa lại và để cô ở một mình với Jon.
Hoàng tử đứng trước lò sưởi với Mãi Trung Thành trên cánh tay. Cô đã quên là anh cao hơn cô tới cả một cái đầu. Bộ quần áo màu đen tô đậm màu mắt xanh của ngọc sa-phia; mái tóc và râu cằm của anh cũng thẫm màu như làn áo chẽn bằng nhung. Cô ngắm bờ miệng sắc sảo, sống mũi thẳng băng của anh và nghĩ thầm: Jon vẫn luôn là người đàn ông điển trai nhất mà mình gặp xưa nay - kể cả Roger! Kể từ cuộc chia tay của họ trong mâu thuẫn, anh đã thay đổi nhiều: nét mặt anh bây giờ có một vẻ cương quyết và nghiêm trang khiến cô ưa thích. Làm Giọng Nói Của Các Bộ Lạc là rất tốt cho anh ấy, cô nhủ thầm. Giờ thì anh ấy không còn hống hách ra cái vẻ “gã quý tộc kiêu hãnh” như năm trước thời trong sa mạc.
Cô xúc động khuyu gối và cúi đầu. “Thưa chủ nhân, tôi sẵn sàng đợi lệnh người.”
Anh đặt bàn tay lên mái tóc cô. “Em tin chắc chứ, Alanna?”
“Tới cái chết và cả trong kiếp khác, Jonathan”, cô nói, nhìn vào mắt anh.
Anh vất vả nuốt khan. “Ta nhận lòng trung thành cùa em, hiệp sĩ Alanna. Ta nhận nó và nguyện đền đáp lòng trung thành bằng lòng trung thành và danh dự bằng danh dự, cho tới cái chết và cả trong kiếp khác.” Thế rồi anh kéo cô đứng dậy, hôn lên hai má cô. Nét oai vệ trong anh biến mất. “Em không hề biết, lại có em ở đây đối với anh có ý nghĩa như thế nào”, anh nói và đột ngột cặp mắt anh ngập lệ. “Alanna, cha anh đã tự kết liễu đời mình! Ông đã lo lắng sao cho trông nó giống một vụ tai nạn đi săn, nhưng không phải tai nạn. Lạy các thần linh! Tại sao anh lại phải mất cả hai người?” Anh đập hai bàn tay lên mặt và khóc. Alanna ôm lấy anh, an ủi anh và khóc cùng.
Khi Jon bình tĩnh trở lại và Alanna đã lau khô những giọt nước mắt của cả hai người, cô nói: “Rất có thể cả một thời gian tới bọn mình sẽ không có cơ hội ở riêng bên nhau. Em cần làm gì với viên kim cương?”
Jonathan lấy hơi thật sâu. “Vậy là em có nó thật?”
“Nếu anh muốn, em sẽ đi lấy nó ngay.” Cô tìm cách giằng người ra khỏi vòng tay anh, nhưng Jonathan siết cô chặt hơn.
“Chưa đâu. Đã gần một năm nay anh chưa được giữ em trong tay mình, em có nhớ không?” Rồi vừa thốt lên một tiếng thở dài anh vừa buông cô ra. “Tạm thời em hãy giữ cho thật kỹ. Anh phải cân nhắc, làm cách nào để trình bày em - và cả nó nữa - cho thích đáng.” Anh mỉm cười, nhưng chỉ rất ngắn. “Em không biết, việc đó quan trọng với anh tới mức nào, khi có thể nói cho người ta biết rằng chúng ta có Viên Kim Cương Quyền Lực. Rất có thể vụ này sẽ làm tắt những tin đồn rằng anh và triều đại của anh bị nguyền rủa.”
Chỉ một chút sau đó, Georg quay trở lại. “Sao, ổn cả rồi chứ?” Alanna và Jonathan mỉm cười với nhau. “Có thế chứ”, Georg thở dài. “Tôi không bao giờ được an lòng chừng nào hai người còn giận hờn nhau. Bọn anh đang uống trà, Alanna”, anh nói tiếp. “Em cũng uống chứ?” Khi cô gật đầu, anh đi lấy một chiếc tách thứ ba và rót trà từ một chiếc ấm đặt trên đống lửa lò sưởi. Anh rót thêm cho Jonathan và bản thân. “Anh chàng này đến từ những hòn Đảo Đồng và tự xưng danh là “Chim Ưng Màu Đỏ”, anh giải thích với Alanna khi thấy cô nhìn thứ chất lỏng đỏ rực bằng vẻ nghi ngại. “Uống một hồi là người ta quen với vị của nó.”
Jonathan nâng tách của anh lên, giơ về phía họ: “Mừng những người bạn tốt nhất của tôi.”
“Đúng, cần phải thế”, Alanna đáp lời.
“Nghe kìa, nghe kìa”, Georg lên tiếng.
“Ô, xin lỗi”, một giọng phụ nữ trầm thẳm vang lên. Jon xoay ra phía cửa, đờ người ra, hai mắt mở lớn. “Lạy Đức Mẹ nhân từ!”, anh thở hắt ra.
Đó là Thayet đang đứng với mái tóc rối bù, hai tay giữ kín hai mép áo khoác mặc trong nhà dưới cổ. “Mãi Trung Thành đánh thức tôi dậy, sau đó tôi không ngủ lại được.” Anh bạn mèo nhào một cú lên giữa lòng Alanna. Cô giật mình, bởi cô không nhìn thấy chàng ta nhảy tới. Thayet bắt đầu bồn chồn và né ánh mắt Jon, trong khi tìm cách giấu đôi bàn chân trần bên dưới mép áo khoác trong nhà. Alanna giơ tay che một nụ cười.
Georg kéo công chúa vào phòng. “Chúng tôi đang uống trà”, anh giải thích và đóng cửa. “Ở phía kia cạnh lò sưởi, bên cạnh Jon, vẫn còn chỗ ngồi.”
Nhà vua tương lai đưa bàn tay Thayet lên môi. Ánh mắt họ gặp nhau, của Thayet bối rối, của Jon thăm dò. Công chúa nhanh lẹ rút tay về và nói: “Chúng tôi chưa được giới thiệu.”
Alanna buồn cười đến mức không nói nên lời. Ngay bây giờ Thayet đã làm Jon bối rối và ngay bây giờ hai người đã có vẻ yêu nhau. Mình biết mà, cô thích thú tự nhủ. Mình đã biết rằng mang bạn ấy về đây là đúng!
“Thayet Jian Wilima”, Georg vừa nói vừa nhìn nữ hiệp sĩ đang cười. “Cho phép tôi giới thiệu Jonathan von Conté! Cậu bây giờ đã là nhà vua chính thức chưa, Jon, hay phải chờ lễ tấn vương xong đã?”
Jonathan không nghe lời anh nói. “Giới thiệu như vậy liệu đã đủ cho đòi hỏi của Người, thưa công chúa?” Giọng anh cũng đứt quãng như của giọng Thayet lúc trước.
Cô con gái của Tướng Quân khẽ nhún gối, vừa đủ sâu - và không một centimet sâu hơn - như cách chào của một công chúa khi gặp một vị vua. Thay vì khiêm tốn hạ ánh mắt xuống, cô vẫn hướng ánh mắt vào thẳng mặt Jon. “Tôi không còn là công chúa nữa, thưa bệ hạ. Cha tôi đã chết và tôi là một kẻ bị lưu đày. Tôi hy vọng được làm một thần dân trung thành của bệ hạ.” Rồi cô duyên dáng cúi đầu.
Alanna bất giác phải đau đớn thở dài. Không một lần trong đời cô cạnh tranh nổi với sự chắc chắn của Thayet về cách xử sự của các quý bà trong triều. Thayet thoáng nhìn về phía cô. Công chúa biết ý nghĩa của tiếng thở dài đó và cách cư xử khuôn sáo mà cô vất vả gìn giữ cho tới nay đột ngột tan biến.
Cô bắt đầu cười khúc khích, rồi cười thành tiếng. Một tách trà thứ tư được đổ đầy và Thayet ngồi xuống bên Jon.
Sáng hôm sau, Alanna và Liam tiếp tục gặp nhau trong giờ tập hàng ngày. Ngay sau khi họ bắt đầu, có Buri và Thayet tham gia. Cả hai người còn như đang mê ngủ. Im lặng, họ lao động cật lực một tiếng đồng hồ, trước khi lại chia tay nhau cho ngày hôm đó. Alanna tắm, quyết định bỏ qua bữa điểm tâm. Cô quá nôn nao để có thể ngủ hoặc ăn. Bất chấp cái đêm ngắn ngủi và cơn bồi hồi của ngày hôm trước, bây giờ cô tỉnh táo cực kỳ và sẵn sàng làm những gì mà cô đã nghĩ từ mấy tuần qua.
Cô thấy công tước Roger đứng trên một trong những bức tường nhô cao trên cổng thành, khi cô phi ngựa trong một khoảng sân cung điện. Alanna nhìn trân trân một hồi lên chỗ ông ta, rồi cô nhìn về phía bốn người Bazhir vẫn đi cùng cô cho tới nay. Sự bảo vệ của họ, thứ mà thật ra cô không hề nài xin, có thể đảm bảo bao xa?
Hiểu rõ ánh mắt cô, người trưởng nhóm nghiêng mình tiên lưng ngựa. “Chúng tôi chờ ở đây, Người-Đàn-Bà-Cưõi-Ngựa-Như-Đàn-Ông.” Ông ta nhìn lên phía Roger rồi thêm vào. “Chừng nào tôi còn thấy cô rõ ràng.”
Cô gật đầu. Trao con ngựa cái cho đám trai chuồng ngụa, đặt Mãi Trung Thành lên vai. Thế rồi cô bước theo những bậc thang lên trên bờ tường.
Roger đứng tựa vào hàng mép tường hình răng cưa và chờ. Alanna ngạc nhiên thấy mái tóc gã để dài và quần áo lốm đốm vệt thức ăn - thuở trước gã rất đỏm dáng và kiêu ngạo về ngoại hình của mình. Cô lấy hơi và đặt con mèo xuống đất. “Ngoan nhé”, cô nghiêm khắc ra lệnh. Rồi cô tiến đến, cho tới khi chi còn cách Roger một chiều dài vũ khí. Anh chàng mèo, cái đuôi giật lên từng hồi trong nỗi kiềm chế vất vả cơn thù ghét, ngồi xuống bên chân cô.
“Thế đấy”, Roger nói, giọng rít róng như phim thuốc độc. “Ra ngươi đã sống sót. Thật là nhục nhã.”
Alanna bất giác mỉm cười vì nhẹ nhõm. Vậy là cô không cần làm ra vẻ như mọi việc đều ổn cả, không cần làm ra vẻ ưa thích gã đàn ông này. Lời tuyên chiến đã được cất lên rõ ràng. “Xin chào ông, Roger. Trông ông nhợt nhạt quá. Ông không có thời gian đi dạo chơi ngoài trời sao?”
Cặp mắt gã, vốn sáng màu hơn mắt Jon, nheo nhỏ lại. “Nhà ngươi muốn giở trò láo lếu hả? Thời gian qua ngươi có giết ai không?”
“Không. Thật là chán ngán khi quay về nhà và thấy những gì ta đã làm bị đảo ngược trở lại.” Các dây thần kinh cô rung lên, như thể hai người đang có một cuộc chiến tay đôi.
Gã nhếch môi trong một nụ cười độc ác. ‘“Ngươi cũng biết ngươi phải cảm ơn ai vì chuyện này.”
Alanna nhún vai. “Tôi biết. Giờ thử hé lộ cho tôi nghe một điều, được không? Ông có định giết hoàng hậu không? Và nhà vua và Jon?”
Roger giật giật râu cằm. “Có - nếu ngươi nói đến khoảng thời gian trước khi ngươi giết ta. Ngươi nghi ngờ ư? Rồi chắc ngươi đã thầm an ủi mình, một phiên tòa chính thống sẽ giải phóng ngươi khỏi mọi tội lỗi đối với cái chết của ta?” Cô giật mình, nhìn sang bên. “Ngươi không được giải phóng. Nếu không có ngươi, giờ đây ta đã là vua - kế hoạch của ta là như vậy. Dĩ nhiên bây giờ mọi chuyện trông khác hẳn. Ta không liên quan gì tới cái chết của bà ta. Ta đã hứa hẹn sẽ cư xử tử tế. Mà ta cũng không thể cư xử không tử tế - bởi vì phép lực đã không cùng ta quay trở lại cuộc đời.” Gã khoác lên mặt một nụ cười hiểm độc. “Nó ở đó giữ ấm mộ ta, chờ ta quay trở lại.” Alanna rùng mình. “Phải ngươi muốn kiểm tra cho chắc chắn rằng móng vuốt của ta đã quặp lại? Hãy sử dụng quà tặng của ngươi.” Gã trỏ vào viên ngọc lửa. “Ta biết tất cả về nó. Từ Thom.”
Alanna không thích cái vụ Thom kể cho Roger nghe chuyện này. Mặc dù vậy, cô vẫn chạm tay lên viên ngọc lửa và chỉ nhìn thấy một mình Roger, không một chút xíu lửa màu cam. Cô bối rối buông viên ngọc ra. “Mặc dầu vậy ông vẫn là một người nguy hiểm, Roger. Phép lực ngày trước chỉ làm nhẹ việc cho ông thôi.”
Gã tóm lấy cổ tay cô, nhìn sâu vào mắt cô tìm tòi. “Ngươi đã thay đổi, cận vệ Alan. Bây giờ ngươi là một hiệp sĩ dạn dày kinh nghiệm, ta nói có đúng không? Và ngươi không sợ ta nữa - giống như thuở trước.” Gã buông cô ra.
Alanna đút tay vào túi áo. Cô nghĩ một hồi về những gì gã vừa nói. Rồi cô trầm ngâm đáp: “Ông biết điều gì không? Có những cơn bão cát quét bổng cả người lẫn ngựa và chôn vùi họ - tôi đã nhìn thấy chúng. Tôi đã nhìn thấy những đống xương chất cao quá đầu tôi; chúng là kết quả từ sự ngu ngốc của một tay vua tồi tệ và những kẻ muốn chiếm ngai vàng. Tôi đã đi qua một cơn bão tuyết nơi tất cả những thực thể sống khác đóng cứng lại thành đá. So sánh với những thứ đó thì ông chỉ là một con người. Tôi đủ sức đối mặt với ông.”
Trên gương mặt sắc sảo và trong cặp mắt gã thấp thoáng nét chế nhạo. “Cô bạn yêu mến, ta tin chắc là cô đủ sức làm điều đó. Chỉ có điều ta sẽ không cho cô cơ hội - không một lần nữa đâu.”
Gã xoay đi, trèo lên một tầng bờ tường cao hơn.
Alanna nhìn xuống dưới. Cuối cùng cô thở dài, nâng anh bạn mèo đang giận dữ và áp mũi vào làn da mèo ấm áp. “Bình tĩnh nào”, cô thì thầm. “Gã ta không xỏ mũi được tôi đâu, nếu đó là thứ khiến bạn lo.” Cô thấy lạnh. “Gã đang âm mưu một điều gì đó. Tôi dám cá bằng cả thanh danh của mình.”
Raoul chờ cô bên chân cầu thang. Thay cho chiếc sơ-mi vải thô và quần cưỡi ngựa mặc khi đi tàu, trang phục của anh bây giờ mang màu xanh dương và màu bạc của đội cận vệ hoàng gia, ngôi sao bạc của tổng chỉ huy gắn trên ngực. Alanna đứng lại để ngắm nghía ngưỡng mộ anh.
“Em biết chứ, anh có kể với em rằng bây giờ anh ra lệnh cho đội cận vệ”, cô nói khi bước về phía anh. “Nhưng từnghe cho tới nhìn là một sự khác biệt rất lớn.” Họ xoay lưng lại với bờ tường và đi về phía những dãy nhà trong cung. “Đám quân của anh có trễ nải chút nào trong thời gian anh bỏ đi đón em?”
Raoul vừa lắc đầu vừa cười. “Chỉ huy phó của anh là Mahoud Ibn Shaham đã trông chừng họ suốt thời gian đó. Nhưng anh cũng rất mừng lại được trở về đây. Anh không gạt được nỗi lo mỗi khi không tự tay kiểm soát. Mà ngoài ra, anh vừa nhìn thấy em nói chuyện với ai đấy.”
“Rồi sao nữa?”
“Em nghĩ gì về gã ta?”
“Gã điên rồ”, Alanna nói thẳng. “Em không biết có phải nguyên nhân nằm ở chỗ gã đang đi trên mặt đất, trong khi lẽ ra gã phải nằm dưới mộ, hay là cái phép thuật đưa gã quay trở về đây đã trộn nháo nhào óc gã. Mà em cũng chả quan tâm. Gã điên rồ và gã nguy hiểm.” Raoul gật đầu. “Bọn anh cũng thấy thế, Gary và anh, thỉnh thoảng anh cảm thấy thậm chí cả Jon cũng nghĩ vậy. Nhưng bọn anh biết làm gì? Em cũng biết vua Roald ghê tởm những trò nhộn nhạo đến mức nào - lạy thần linh phù hộ cho linh hồn ông. Nhà vua chỉ muốn tha thứ và quên đi - nhất là quên đi. Vậy là ông trả lại cho Roger lãnh địa, danh tước - tất cả. Và giờ thì chúng ta phải cõng trên lưng một tay công tước điên khùng, thêm vào đó là không biết bao người đang thầm nghĩ răng ta đang nằm dưới một lời nguyền, bởi ta không rũ bỏ được gã. Anh em mình có thể nói về một chuyện khác không? Anh muốn phát đau đầu lên đây.”
Alanna mỉm cười. “Đồng ý. Nói cho em biết, anh có thích chỉ huy đội cận vệ hoàng gia?”
“Rất thích”, Raoul nói. Họ đang đi xuyên qua một đoạn đường có mái che dẫn đến sân tập của các hiệp sĩ, cận vệ và tiểu đồng. “Nhưng nó không giống như đi tuần tiễu ở biên giới. Là tổng chỉ huy đội cận vệ người ta phải theo dõi và tố cáo kẻ khác, nhất là khỉ có những kẻ âm mưu giết Jonathan...”
“Sao kia?”, cô thì thầm.
Mặt Raoul đỏ lên. “Thôi, hãy quên những gì anh vừa nói. Chuyện đó xong rồi. Hãy hỏi Jon. Nghe này, anh không muốn nói về mình. Thế còn em, em đã làm gì? Rồng Shang thế nào? Và lạy thần Mithros, em tìm kiếm cái gì ở Mái Nhà Thế Giới?”
“Đó là một câu chuyện dài.” Alanna ngắm nghía những khoảng sân ngoài trời, những dãy kệ cắm kiếm gỗ và chùy gỗ, những hình nhân luyện tập to như người thật, những hàng bia bắn. Vào lúc trời còn sớm như bây giờ trên sân chỉ có vài hiệp sĩ - Gary, Alex, Geoffrey von Meron. Họ chạy đến bao quanh Alanna, vỗ lên lưng cô chào đón và muốn nghe tất cả những cuộc phiêu lưu mà cô đã trải qua. Vừa cười cô vừa từ chối và nói rằng, sau này họ còn không biết bao nhiêu thời gian mà kể chuyện.
Trong thời gian đó, cô nhìn từng gương mặt thân quen. Alex vẫn kín đáo như xưa, chỉ có điều anh ấy như đang vui về một chuyện gì đó. Gary bây giờ cân nhắc trước khi nói, khiến cho anh không còn hay mỉa mai như trước. Myles có kể là Gary đã tiếp nhận vị trí của người cha, và Alanna thấy việc chịu trách nhiệm rất tốt cho bạn cô. Thậm chí Geoffrey cũng gây ấn tượng thông minh hơn, sâu sắc hơn; anh kể cho Alanna nghe rằng anh bận rộn suốt mùa đông qua với lũ cướp người Scanra, dọc biên giới phía bắc.
“Đi nào, Alan - Alanna”, anh sửa lại khi tất cả những người khác cười váng lên. “Thử xem bạn còn nhanh nhẹn không.” Anh ném về phía cô một cây kiếm tập bằng gỗ. “Tất nhiên là cô ấy còn nhanh lẹ”, Gary sắc giọng.
“Tôi dám cuộc rằng cô ấy ít luyện kiếm với Rồng phang”, Alex nhận định. Khi Alanna nhìn về phía anh ta, để xem lời nhân xét vừa rồi có là một sự trâng tráo hay không, thì anh giải thích: “Tôi biết là Cánh Tay sắt thích đấu tay trần hơn là dùng vũ khí.”
Alanna nhấp nhấp cây kiếm luyện tập trong tay, xác định nó nặng đến đâu. “Điều đó không có nghĩa là anh ấy không bao giờ chạm vào vũ khí.”
Gary, Raoul và Alex ngồi lên dãy lan can để quan sát. “Có phải mọi thứ ở Sarain đang nháo nhào thảm thương không?”, Gary kêu lên khi Alanna và Geoffrey vào thế.
“Đúng.” Alanna nhảy sang bên né lưỡi kiếm đâm thẳng tới của Geoffrey, ngoắc kiếm mình vào kiếm bạn rồi xoay kiếm, đầu tiên giật xuống, sau đó giật lên. Geoffrey rút kiếm, lùi về nhanh như chớp. Ánh mắt anh hiện nét tôn trọng. Alanna tập trung tư tưởng. Người ta đang thử xem liệu cô có thay đổi, cô ý thức rõ như thế. Từ những cuộc nói chuyện tối hôm trước, cô biết Jonathan đang cần cô trong tư cách hiệp sĩ, để chỉ cho những người hoài nghi thấy rằng bề tôi của anh mạnh mẽ và chung thủy với anh. Giới tính của cô là một vấn đề, nhưng cô có thể cân bằng nó, bằng cách chứng minh - bây giờ và ở đây - rằng không phải vì thế mà cô làm được ít việc hơn. Lần đầu tiên kể từ nhiều tháng nay, cô lại có cảm giác rằng mình hữu dụng.
Trong cố gắng ép cô chuyển hoàn toàn sang thế tự vệ, Geoffrey bổ một loạt những nhát chém nhanh như cắt. Lần nào cô cũng cúi xuống tránh, nhưng xoay vị trí để bắt đối phương xoay theo. Khi Geoffrey hơi lảo đảo, cô lao tới, cho tới khi mũi kiếm chạm bên cổ anh. Geoffrey hạ vũ khí.
“Tôi quên mất là bạn nhanh như ma”, anh cười.
Gary trèo từ lan can xuống. “Giờ đến lượt anh.” Alanna vào tư thế. Nhìn qua khóe mắt, cô nhận thấy người hầu kẻ hạ và đám quý tộc đang dồn ra sân để xem. Mỉm một nụ cười âm thầm, cô vào việc và ép Gary phải tấn công. Cuối cùng, cô thắng anh bằng một cú chém tước vũ khí, đường kiếm mà cô cũng đã sử dụng với Geoff, khóa lưỡi kiếm của anh và giật nó ra khỏi tay anh.
Raoul không cầm cự được lâu như Gary; mà anh cũng chả cố - và cô nói thẳng với anh điều đó.
“Anh vốn quen bị em đánh bại”, anh chống chế. “Người ta rất khó thay đổi một thói quen xưa. Cứ theo như tình hình bây giờ thì anh chẳng nên cố làm gì. Em luôn là người tốt nhất, có thể ngoại trừ Alex.” Anh gật đầu về phía chàng trai trẻ tóc đen đang ngồi trên lan can. “Nào, Alex. Cho Nữ Sư Tử một cơ hội đi.”
Tóc gáy Alanna dựng lên. Thật kỳ lạ khi cái tên chiến binh của cô được vang lên từ bờ môi một người bạn thân yêu. Điều đó cho cô biết - hơn tất cả những gì cô đã được nhìn hay nghe - cô đã rời xa những hiệp sĩ khác tới mức nào.
Alex lắc đầu. “Tôi chỉ muốn chiến đấu với quý công nương của chúng ta chừng nào cô ấy còn tươi mới.” Trong ánh mắt anh có một nét gì đó mà Alanna không giải nghĩa được. “Hẹn một lần khác, tôi hứa như vậy.”
Một số những người tự nguyện khác, thích thử vài cú đâm thẳng, lần lượt xưng danh. Alanna thực hiện khoảng năm bài tập nữa, sau đó cô chia tay - dần dần cô thấy bức bối. Đám đàn ông và con trai phản đối, nhưng Alanna nhận thấy họ tràn vào sân tập ngay khi cô rời đi. Lẽ ra mình phải kiêu hãnh vì họ hoãn giờ tập để xem mình đấu kiếm, cô nghĩ thầm và cầm lấy một chiếc khăn tay vừa được đưa sang. Cô ngắm nhìn những tay kiếm vào cuộc với nỗi hồ hởi mới. Rất có thể mình cũng kiêu hãnh, ít nhất là một chút. Mặc dầu vậy, cứ như thể mình quay trở lại Trebond và phải nhận ra rằng, nó nhỏ hơn rất nhiều so với những gì mình có trong ký ức.
Gary dang tay ôm lấy bờ vai cô và dẫn cô về phía chuồng ngựa. “Hai người cuối cùng có phải là người Tortall không?”, Alanna hào hển hỏi, sau khi đã lau mồ hôi mặt.
“Không.” Anh chàng Gary vừa cao vừa nặng nhìn cô bằng vẻ hài lòng. “Một người đến từ Galla và người da đen đến từ Carthak. Họ đến để dự lễ phong vương.”
“Khá sớm đấy, anh có thấy không?”
“Tất cả đều muốn biết Jonathan là người thế nào. Điều họ quan tâm hơn cả là cậu ấy sẽ làm vua được bao lâu. Vì thế mà việc em trở lại đây là rất hay. Đa phần đám hiệp sĩ bọn anh không nổi danh ngoài Tortall. Nhưng danh tiếng Nữ Sư Tử thì nổi như cồn và được kính trọng. Một nhà vua mà em thề trung thành phục vụ sẽ xứng đáng được người ta chú ý.”
Cả hai đã đến bên dãy chuồng ngựa.
Alanna lẩm bẩm: “Đúng là chuyện ngớ ngẩn.”
“Đối với em thì là chuyện ngớ ngẩn”, Gary nói. “Nhưng nó quan trọng đối với người nước ngoài. Họ sẽ không dám can thiệp vào chuyện của đất nước chúng ta, trước khi họ biết được nhiều hơn về Jonathan.” Anh vui vẻ đứng nghiêm chào và để cô đứng lại đó, quay trở lại cung điện cùng những nhiệm vụ mới của anh.
Khi Alanna bước vào thì cả dãy chuồng ngựa vắng tanh. Đa phần đám trai chăn ngựa đang ở ngoài sân hoặc trên khu tập hợp ngựa, thật thuận lợi cho cô. Alanna đặt hai ngón tay lên môi, tuôn ra một tiếng huýt sáo xé tai. Một người đàn ông vạm vỡ trượt từ trên đống rạ xuống, không thèm giơ tay phủi những cọng rạ khô bám trên tóc anh.
“Vậy là quý cô đã về”, Stefan nói, cúi mình chào, biểu lộ lòng kính trọng. “Tôi thật sung sướng đến tận linh hồn khi được gặp cô ở đây. Rất có thể sau đó nhà vua của chúng tôi lại vui vẻ trở lại. Thật là một thời kỳ đau khổ, công nương Alanna.”
Nữ hiệp sĩ tựa người vào một cây cọc. “Tại sao anh không kể cho tôi nghe nguyên nhân gây ra những chuyện đau buồn.”
Stefan nghi ngờ nhìn quanh. “Lên đây”, anh mời cô và trèo theo một cây thang dẫn lên tầng chứa rơm. “Và nói khẽ thôi.”
Khi cô trở về thì ngôi nhà của Myles von Olau đầy ăm ắp các cô thợ khâu. “Đó là sáng kiến của Eleni”, Buri giải thích. “Bà bảo rằng, chị và chị Thayet cần đồ mặc. Chúc vui vẻ!” Khi Mãi Trung Thành nhìn thấy hàng đống hàng đống vải cùng những người đàn bà mặt mày nghiêm nghị thì chàng ta chạy trốn cùng với Buri. Đám đàn ông đã trốn trước rồi.
“Ta biết, tối nay con thích làm những việc khác hơn”, bà Eleni nói khi kéo Alanna đến phòng thử đồ. “Nhưng Chúa Thượng muốn tối nay con đưa Thayet vào triều. Đây, bề trên để lại cho con cái này.” Bà đưa sang cho cô một cuộn giấy da được niêm phong. Trong khi mẹ của Georg cởi cho cô dây đeo kiếm, áo chẽn và ủng, Alanna bẻ dấu niêm phong và đọc.
Nữ hiệp sĩ, Jonathan viết, tối hôm nay sẽ là một thời điểm thích hợp để trình bày em với triều đình và giới thiệu công chúa Thayet. Những tư tưởng bảo thủ càng có nhiều thời gian làm quen với em thì sự có mặt của em càng mang lại nhiều lợi ích. Với số lượng lớn nhân chứng sẽ có mặt hôm nay, đây cũng là một cơ hội xuất sắc để trao cho ta món quà mà chúng ta đã nói tới.
Cô đồng ý với chiến lược của Jonathan và gật đầu, trước khi ném lá thư vào lửa. Một lễ giới thiệu chính thức, nơi các nhà ngoại giao từ các quốc gia có mặt bên cạnh giới quý tộc Tortall, là một cơ hội tuyệt vời. Cấp bậc của Thayet khiến cô ấy xứng đáng với một buổi đón tiếp như vậy. Và bản thân cuộc đời cô, Alanna ý thức rõ như thế, cũng sẽ đơn giản hơn nếu Jonathan chính thức bày tỏ trước công luận sự công nhận của anh, cho dù lòng cô mong muốn một buổi chào đón không chính thức. Mà ngoài ra, cô tự nhủ, qua đó người ta có gần sáu mươi ngày trời cho đến lễ phong vương để suy nghĩ kỹ càng về Viên Kim Cương Quyền Lực. Trong thời gian đó tin đồn sẽ lan xa. Sẽ không một kẻ nào vội vàng lật đổ một nhà vua có trong tay một báu vật như vậy.
Vừa buông tiếng thở dài, Alanna vừa cởi áo sơ-mi và quần, khi một chị thợ phụ tiến tới, dùng một đoạn dây có thắt nút đo số người cô. Nữ hiệp sĩ cắn răng nhìn lên trần nhà, trong khi những đoạn dây lòng thòng quấn quanh người cô. Quần áo mới là chuyện cần thiết - tất cả những gì mà hôm nay cô không thể làm được đành phải chờ thôi.
Thế rồi tưởng chừng như mọi thứ đều uổng công trước khi nó bắt đầu: Người cầm đầu nhóm thợ may chỉ cho cô phác thảo những chiếc áo dài. “Tôi sẽ không mặc áo dài. Tối hôm nay thì không”, nữ hiệp sĩ quả quyết khẳng định. “Họ sẽ nghĩ, tôi hèn hạ cụp đuôi lại bò đến chỗ họ!”
“Quý cô đâu có thể cho bệ hạ và cả triều đình xem chân của mình!”, bà thợ may phản đối. “Như thế là thiếu đứng đắn, thiếu tôn trọng và tất cả cánh quý tộc sẽ đàm tiếu về quý cô.”
“Bây giờ họ đã làm rồi”, Alanna trả lời.
Người phụ nữ bướng bỉnh lắc đầu. “Những người đàn bà duy nhất mặc quần ngang đầu gối là những người đã bị dồn xuống đáy xã hội.” Rispah biến nụ cười của chị thành một tràng ho, trong khi bà thợ may ném về phía chị một cái nhìn giận dữ.
“Tôi không phải là đàn bà - tôi là hiệp sĩ”, Alanna gầm gừ. “Và tôi sẽ tỏ lòng kính trọng cả triều đình trong tư cách hiệp sĩ.”
“Công nương Alanna có lý mà chị cũng có lý”, Thayet khéo léo chen vào. Cô giơ lên một bản phác họa mà cô vừa hoàn tất. “Thế này có thể là một sự thỏa hiệp thích hợp không?”
“Với những đường viền mỏng màu bạc và vàng bên mép vải?”, bà Eleni thân thiện thêm vào khi thấy bà thợ may nhăn trán.
Alanna quan sát bản phác họa. Bộ trang phục gồm áo sơ-mi, áo chẽn ngoài và quần cưỡi ngựa rộng mềm thay cho quần ngang gối. Chiếc áo chẽn dài hơn bình thường, nó chấm xuống tận đầu gối cô, nhưng được xẻ hai bên đến ngang eo, cho người mặc tự do chuyển động.
“Được chứ?”, Thayet hỏi.
“Tôi thích nó”, Alanna trà lời.
“Hừm”, bà thợ may vẫn còn nghi ngờ.
Rispah vui vẻ khoác tay lên vai bà ta. “Làm bằng lụa màu xám thẫm, với - à vâng, dĩ nhiên! Tôi cũng rất thông cảm nếu chỗ việc này là quá nhiều đối với chị, nhất là khi còn phải may váy dạ hội cho cả công chúa lẫn bà Cooper. Rất có thể bà Weber với cửa hàng ở bên kia...”
“Chẳng hề quá nhiều đối với tôi!”, bà thợ may phun ra phè phè và giật mình khỏi cánh tay chị Rispah. “Hoàn toàn không! Xưa nay cửa hiệu của tôi vẫn là hàng nhất. Cái bà Weber đó toàn bán vải xấu và những mũi khâu của bà ta đứt tung ra ngay ở cái cúi chào đầu tiên!” Rispah nháy mắt về phía Alanna. Vụ cãi cọ đã được dẹp xuôi và không một ai bị sứt mẻ danh dự.
Alanna thấy trong người nôn nao khi bị bà Eleni chăm chú nhìn từ đầu xuống chân. Cô nhanh lẹ mặc lại đồ.
“Hoa tai!”, người mẹ của Georg reo lên.
Alanna quên phắt đi cảm giác khó chịu và nhìn bà trân trân. Cô hầu như không tin vào tai mình. “Con có thể”, cô thì thào. Bao nhiêu năm trời cho tới nay cô đã ghen tỵ với những người đẹp trong triều vì những đôi hoa tai của họ, mà ghen đến mức cô khăng khăng từ chối đeo một chiếc hoa tai, thứ mà tục lệ cho phép cánh đàn ông. Đơn giản là khác biệt quá xa. Những cái chuông xinh xắn, cô nghĩ, mình sẽ mua cho mình loại hoa tai có rất nhiều những cái chuông xinh xinh, khe khẽ reo khi mình chuyển động. Cho những lúc đi xa thì chúng không tiện lợi, nhưng cho một vũ hội hoặc lúc ở nhà... “Vâng, làm ơn!”
Chỉ trong vòng vài giây đồng hồ, bà Eleni và Thayet đã đẩy cô ngồi lên một chiếc ghế bành. Rispah nung nóng đầu kim. “Chắc không là vấn đề gì”, chị tóc đỏ cười nói. “Em vốn là một nữ hiệp sĩ quen với máu chảy. Ngồi im nào!”
Alanna nghiến chặt hai hàm răng khi đầu kim xuyên qua một dái tai của cô. Cảm giác nôn nao dâng lên trong dạ dày, hai tai ù đặc. “Bạn có biết các con gái của Đức Mẹ nói gì khi tôi được châm lỗ tai?”, Thayet nói khi chị Rispah xuyên chỉ lụa qua lỗ kim. “Ai muốn đẹp thì phải chịu đau.”
“Có phải là lời an ủi không?”, Alanna lí nhí phun ra. Cô nhắm mắt lại, trước khi đầu kim đâm lần thứ hai. Lần này, tiếng rì rào trong tai trào dâng dồn dập. Thế rồi trước mắt cô tối sầm lại.
Có ai đó phẩy phẩy quạt và dí muối thơm xuống sát mũi cô. Alanna hắt hơi một lần, rồi lần thứ hai. “Chuyện gì thế?”, cô hỏi. Rispah không đủ sức nén tiếp một tràng cười rũ rượi, Eleni lấy khăn tay thấm nước mắt. Thậm chí các cô thợ may cũng tủm tỉm. Alanna sầm mặt nhìn Thayet. “Chuyện gì thế, Thayet?”
“Bạn bị ngất đi”, công chúa phun ra rồi cũng thả người vào một tràng cười lanh lảnh.
Trong khi các cô thợ may làm việc, Rispah và Eleni kể cho nhóm người mới tới những chuyện đã xảy ra trong cung điện và trong thành phố. Bức tranh mà họ vẽ nên trước mắt Alanna thật là ảm đạm. Thần dân tương lai của Jonathan đang hỏi nhau, liệu có phải anh bị nguyền rủa. Công tước Gareth thì choáng váng dưới ngọn đòn số phận khi mất cả em gái lẫn em rể, ông đã quyết định về hưu. Mặc dù không ai nghi ngờ khả năng của cậu con trai Gary của ông, người bây giờ đã đảm nhiệm chức thủ tướng, nhưng người ta đã biết đến và kính trọng cha anh từ lâu, trong khi công tước Naxen trẻ hầu như không có danh tiếng gì ở ngoài cung. Rất nhiều nhà quý tộc lớn tuổi, những người bình thường ra một nhà vua có thể tin chắc vào sự ủng hộ của họ, bây giờ từ chối không hậu thuẫn cho Jonathan mà không nêu lý do. Họ biện bạch rằng họ muốn chờ đến lễ phong vương, đó mới chính là thời điểm và địa điểm thích hợp. Nhưng Myles và công tước Gareth cho Jonathan biết rằng, cũng chính những nhà quý tộc đó đã thề thốt sẽ ủng hộ cha anh trước lễ phong vương. Móng Vuốt có vẻ như đã biến mất, nhưng Alanna được Stefan cho biết, tay chân của gã vẫn tiếp tục làm khó đời Georg. Một mùa xuân ẩm ướt và một mùa hè cho tới nay chưa khô ráo hứa hẹn một mùa màng chẳng mấy bội thu - thật là những điềm gở cho năm đầu cai trị của Jonathan.
“Ai cũng chờ xem việc sẽ tiến triển ra sao”, chị Rispah nói, trong khi Alanna chịu đựng những công đoạn thử và ướm đồ. “Hoàn toàn không có lý do. Họ hy vọng vào một người kế ngôi khác, nhưng là ai mới được kia? Công tước von Conté không hề khích lệ họ, cái đó là chắc chắn.”
“Đối với một số người thì riêng chuyện quá nhiều người Bazhir đến đây cũng đã là quá đủ rồi”, Eleni giải thích. “Rất nhiều người phương bắc căm thù họ và bất kỳ nhà vua được dân sa mạc yêu mến cũng sẽ phải đối mặt với không ít khó khăn.”
“Một số người nói rằng, công tước Roger lớn tuổi hơn và nhiều kinh nghiệm hơn Jonathan”, Rispah thêm vào. “Họ nói, những gì xảy ra trước đây hai mùa đông” - chị gật về phía Alanna - “chỉ là một mưu đồ của Jonathan để gạt Roger ra khỏi đường đi.”
“Cứ bình tĩnh nào, bé con”, bà Eleni cảnh báo và đặt một bàn tay lên cánh tay Alanna. “Đó chỉ là chuyện ngồi lê đôi mách. Không kẻ nào làm điều gì - họ thậm chí không nói chuyện chính thức trong công luận. Nhưng Jonathan rõ ràng đang cần một điều kỳ diệu.”
Alanna bất giác phải mỉm cười, cho dù lòng cô cũng tự thấy ngạc nhiên. “Vậy thì ta sẽ mang cho anh ấy một điều kỳ diệu.”
Tới cuối chiều, Alanna tìm thấy Myles trong phòng làm việc của ông, đúng lúc ông đang lim dim ngủ. Khi Myles tỉnh dậy, Alanna ngồi xuống, bàn luận với ông về những việc trong năm. Ông lấp cho cô những lỗ hổng thông tin: Ông biết hơn bất kỳ ai nguyên nhân cho cách ứng xử của đám quý tộc, mà cánh bạn bè thuơng gia thì xưa nay luôn trung thực với ông. “Họ không tin là Jonathan có thể khẳng định mình trên ngai vàng”, ông giải thích thẳng thắn với Alanna. “Cho tới khi cậu ta cung cấp cho họ bằng chứng là cậu ta đủ khả năng, thì họ lui về xem xét và chờ đợi. Không có nhiều người mong chờ Roger gắng chiếm ngôi. Chà, trong số những người trong triều thì không ai mong chờ như thế. Nhưng Tortall là một vương quốc rộng lớn, kể cả trong thời gian tốt nhất thì vẫn thật khó mà quy tụ tất cả về một mối. Nếu Jonathan thất bại trong tư cách người cầm quyền, thì đầu tiên những thái ấp ven biên giới sẽ tách ra và tạo thành một số vương quốc độc lập. Tusain, Galla và Scanra sẽ gặm nhấm vành rìa. Đó là những gì người ta e sợ. Vua Roald đã nới lỏng dây cương và bây giờ lộ rõ những hậu quả của một sự bê trễ thiện ý kéo dài hai mươi năm trời. Như vậy đã trả lời cho câu hỏi của con chưa?” Alanna gật đầu. “Viên kim cương sẽ giúp chúng ta. Sau đó thì tùy thuộc vào Jonathan và cái cách cậu ta sử dụng những người trẻ trung và thông minh như các con.”
Alanna mỉm cười. “Đừng quên rằng, anh ấy cũng có cả ba đứng ở phía mình.”
Myles lặng lẽ mỉm cười. “Mà ngoài ra ta có cái này cho con - Eleni đã kể cho ta nghe về cuộc thi khó khăn mà chiều nay con đã phải chịu đựng. Ta mua cái này, để cho con vui trở lại.” Ông thục tay vào túi áo và đưa sang cho Alanna một hộp nhỏ. “Đừng mở nó ra ở đây. Ta không thích nghe lời cảm ơn.” Ông ngả vào lưng tựa ghế bành và gác hai chân lên bàn. “Bây giờ ta rất muốn ngủ nốt bữa lim dim buổi chiều, nếu con không phản đối.”
Ra đến trước phòng làm việc của người cha nuôi, Alanna mở hộp ra. Nằm trong đó là một đôi hoa tai gắn ngọc trai màu đen.
Cô thiếu nữ nào của vùng Tortall cũng nằm mơ tới cảnh được bước dọc cầu thang trong Phòng Khiêu Vũ Hoàng Hậu trước cặp mắt tất cả mọi người; lúc đó chàng hiệp sĩ trong mơ của cô sẽ chọn cô và đưa cô vào cuộc đời đầy hạnh phúc. Những người hát rong kiếm ăn bằng những bài ca về những cô gái vốn con nhà thường dân, được những bậc bảo trợ bí hiểm và giàu có trong triều đình giới thiệu và đã gặp được bước ngoặt số phận kể trên. Giờ đến lượt Alanna đi dọc những bậc thang đó xuống dưới. Cô hoàn toàn bất ngờ khi thấy cảm giác hoảng hốt dâng lên trong tâm trí, trong khi cô vốn là “cựu chiến binh” trong cung. Alanna đã hàng trăm lần nhìn thấy người khác đi dọc những bậc thang này, rồi đi xuyên qua căn phòng dài, đến khuỵu gối trước mặt nhà vua và hoàng hậu. Trong phòng khiêu vũ cô đã gặp những cô gái từ mọi phương quần tụ về triều đình để kiếm chồng, thêm vào đó là các nhà ngoại giao cùng phu nhân, những thương gia, những chiến binh - một danh sách dài vô tận. Nếu bản thân bọn họ cũng đã từng sợ nhiều như cô sợ bây giờ, thì ít nhất người ta cũng không hề nhận ra. Họ đang đứng chờ trong những căn phòng rộng mênh mang trước cánh cửa lớn của phòng khiêu vũ: Thayet, Buri, Eleni và Liam, những người sẽ được giới thiệu chính thức trong triều đình; Alanna, để được trình bày – “mới lại”, Myles, để khích lệ cho tất cả bọn họ. Viên kim cương nằm trong hộp có vẻ như cũng bị lây tâm trạng bồn chồn của cô: Alanna cảm nhận rõ qua lần găng tay là nó đang âm u hát. “Nhảy lên”, cô ra lệnh cho Mãi Trung Thành và nghiêng đầu về phía vai mình. “Tôi cần cảm giác yên tâm mà bạn mang lại cho tôi.”
Không, anh bạn mèo lắc đầu đáp. Ta sẽ làm nhàu bộ váy áo đẹp đẽ của cô nàng. Cô ngạc nhiên lùi lại - giọng nói nghe như thể anh ta coi đó là chuyện nghiêm túc!
Eleni Cooper mân mê lần đăng-ten màu vàng