← Quay lại trang sách

Chương 7 Thời kỳ của buồn đau

Sáng hôm sau Jonathan cho gọi những tư vấn thân cận nhất của anh đến họp: Myles, Gary, ông chánh án, công tước Gareth, công tước Baird, Raoul và Alanna. Nữ hiệp sĩ thấy băn khoăn trong lòng, nhưng cô vẫn tới. Cô không rõ cô giữ vị trí nào trong một cuộc họp như thế. Cô là hiệp sĩ; tất cả những người khác đều mang những trọng trách lớn lao hoặc thông thái như Myles. Cô thậm chí còn chưa có lấy một thái ấp vào loại khá.

Cô đến sớm và gặp nhà vua tương lai trong phòng tư vấn nho nhỏ của anh. Anh đứng dậy và hôn má cô. “Cảm ơn là em đã tới”, anh nói. “Anh căm thù cái cảnh phải chất ngay mọi việc lên đầu em, đúng lúc em vừa mới về nhà - nhưng ta có rất nhiều việc phải làm.” Khi cô ngồi xuống một vị trí cách anh một đoạn bên bàn lớn, anh hỏi: “Đã có bao giờ em nghĩ, em muốn giữ một vị trí như thế nào trong thời gian anh cầm quyền?”

Alanna sửng sốt. “Vị trí nào?”, cô nhắc lại. “Thật ra thì chưa bao giờ em tưởng tượng đến cảnh sẽ giữ một vị trí nào cả. Mặc dù nếu em có một nhiệm vụ để làm thì sẽ rất hay. Em chỉ thích đơn giản đi đây đi đó, nhưng chắc em sẽ thích hơn nếu em có một mục tiêu. Rất có thể Liam sẽ sung sướng khi anh ấy lang thang từ đất này sang đất khác như ngọn gió. Em thì cảm thấy bản thân mình cũng như khả năng của mình giống một thứ vũ khí, cần một người sử dụng, nếu không nó sẽ nằm yên và bị rỉ sét ra.” Đột ngột trở thành ngượng ngùng, cô cười. “Anh thử nghe mà xem. Chỉ còn thiếu một chút nữa là nghe giọng em giống hệt ông thầy dạy triết học của bọn mình thời xưa.”

Jonathan rên lên. “Cái ông thầy nhàm chán!”

Gary đút đầu qua khe cửa. “Đây có phải là một cuộc gặp riêng tư hay ai cũng vào được?” Anh ngồi xuống ghế, đập lên mặt bàn cả một chồng giấy dày. Khi nhận ra ánh mắt kinh hoàng của Alanna, anh thân thiện nói: “Đừng lo mà - không phải toàn bộ chỗ này là dành cho cuộc họp hôm nay đâu. Đây chỉ là những thứ mà anh luôn phải xử lý, vì thế mà anh vác chúng nó bên mình để không phí thời gian.”

“Kinh khủng quá, Gary!”, cô kêu lên.

“Ngớ ngẩn”, Gary đáp. “Trước đây anh hoàn toàn không biết những chuyện xảy ra trong một vương quốc có thể thú vị tới mức nào. Nếu người ta nhìn ra mối quan hệ giữa các con số, ví dụ như lượng mưa hàng năm, số nông dân rời trang trại, và giá đồ sắt, và nếu người ta nhìn thấy chúng ảnh hưởng lẫn nhau như thế nào...”

“Nếu em cho phép anh ấy, anh ấy sẽ nói như thế suốt một ngày liền”, Raoul vừa ngắt lời Gary vừa thả mình xuống một chiếc ghế khác. Ông chánh án, người mà Alanna mới chỉ nhìn thấy từ xa, ngồi xuống bên cạnh vị tổng chỉ huy cao to lực lưỡng của đội cận vệ và gật đầu thay cho lời chào. Alanna cũng gật đầu. Raoul nói tiếp: “Bản thân anh thì hoàn toàn không có năng khiếu hành chính. Một con ngựa tử tế và một đoàn quân tuần tiễu sẽ làm anh thích hơn trăm lần.”

“Cậu đánh giá bản thân quá thấp đấy, Raoul”, Jon nói. “Người Bazhir yêu cậu ấy”, anh giải thích với Alanna. “Mà ngoài ra, cậu ấy cũng gây ấn tượng rất tốt với dân miền bắc cũng như đám lính người nước ngoài đang làm việc trong đội cận vệ.”

Alanna ném cho anh bạn mình một nụ cười chói sáng. “Từ ngày xưa em đã biết là anh sẽ mang lại vinh quang cho chúng ta”, cô trêu chọc.

Khi phát hiện thấy công tước Gareth bên khuôn cửa, nữ hiệp sĩ đứng dậy để chào ông, cố gắng che giấu nỗi kinh hoàng. Thuở trước công tước đã là người mảnh mai, nhưng bây giờ thì ông chỉ còn da bọc xương. Những sợi bạc đã nhuộm mái tóc ông thành một màu vàng nâu thảm hại. Mình chưa bao giờ có thể tin rằng ngài công tước là anh trai của hoàng hậu, cô nghĩ thầm, khuỵu gối xuống và hôn bàn tay ông. Rất có thể nguyên nhân nằm ở chỗ bà quá xinh đẹp, còn ông thì có ngoại hình bình thường. Chắc cái chết của bà đã khiến ông đau khổ quá mức.

Người cha của Gary nhìn Alanna chăm chú, trong khi cô nhỏm đứng dậy, ông vẫn còn cầm tay cô. Cuối cùng ông mỉm cười. “Con đã thực hiện đứng những gì con hứa hẹn”, ông nói khẽ. “Tất cả chúng ta đều rất tự hào về Nữ Sư Tử của Tortall. Xin chào mừng con trở về nhà.”

Bởi công tước Gareth là người hầu như không bao giờ cất lời khen ngợi ai, nên đây là vinh dự lớn nhất mà Alanna có thể được hưởng. “Cảm ơn, thưa tướng công”, cô thì thầm và chớp mắt, cố ngăn lệ. “Tướng công quá thương con. Con chỉ cố gắng làm đúng những lời răn dạy của tướng công.” Thế rồi cô cúi chào và quay trở lại với chiếc ghế của mình, trong khi công tước ngồi xuống bên Gary. Trong thời gian qua những người khác đều chăm chăm nhìn xuống giấy tờ của mình, hoặc làm như thể họ không nhìn mà cũng không nghe thấy gì.

Alanna bình tĩnh trở lại. Giờ thì cả Myles và công tước Baird cũng đã bước vào, ông thầy thuốc chào cô thật vui vè Trong bữa tiệc trọng thể tối hôm trước, ông đã khen công việc chữa bệnh của cô trong thời gian cô ở bên người Bazhir. Myles nháy mắt về phía cô rồi ngồi xuống chỗ của ông.

Alanna băn khoăn ngọ nguậy trên ghế, trong khi gia nhân mang tới nước, giấy, mực và hoa trái. Không biết mình còn phải ngồi ở đây bao lâu nữa, trước khi được cưỡi ngựa đi dạo một đoạn, cô tự hỏi. Mình đâu có liên quan gì đến những cuộc họp tư vấn như thế này! 

Sau một tiếng hắng giọng của Jonathan, tất cả cùng im lặng. “Xin cảm ơn là các bạn đã tới. Tôi biết, lễ phong vương trong sáu mươi ngày nữa có vẻ như còn xa xôi, nhưng chúng ta có nhiều việc phải làm.” Sau khi nhìn về phía công tước Gareth, anh thêm vào: “Tôi đã suy nghĩ về việc tấn phong một chiến binh của nhà vua.” Khuôn miệng của Alanna chợt khô rang. “Bác Gareth ngày trước là chiến binh của cha tôi. Có vẻ như đây là một công việc dễ dàng đối với bác.”

“Ơn các thánh thần”, công tước đáp bằng vẻ sắc sảo. “Người ta không thể nói như vậy về những nhiệm vụ khác của tôi.”

Jonathan cùng cười với những người khác, sau đó mới nói tiếp. “Ngoại trừ việc tham gia vào lễ tấn phong của cha tôi, bác tôi chưa bao giờ bị yêu cầu phải đại diện cho ngai vàng hay bảo vệ ngai vàng. Tôi tin rằng, nhiều người đã thậm chí quên phắt đi rằng trong triều có chức vụ này. Bác tôi không muốn giữ nó nữa.” Công tước Gareth gật đầu. “Chúng tôi cùng cho rằng, nhiệm vụ này phải được trao cho một người trẻ hơn. Dĩ nhiên là một chiến sĩ có kinh nghiệm chiến đấu - một người mà cả dân chúng của chúng ta lẫn các quốc gia hàng xóm đều biết tên.”

Alanna bây giờ đã nhìn thấy rõ câu chuyện này sẽ dẫn tới đâu. “Raoul”, cô nói bằng giọng khàn khàn và nhìn sang phía vị tổng chỉ huy của đội quân cận vệ. Chàng này vừa lắc đầu vừa cười. “Hay là Gary.” Gary giơ tay giật râu cằm để che nụ cười của anh. “Hai người đều là những chiến sĩ giỏi giang, khỏe mạnh, được dân chúng yêu mến...”

“Không”, Jonathan chắc giọng nói. Mọi người trong phòng vất vả kiềm chế cơn vui thích. “Tôi muốn họ ở lại với những chức vụ hiện nay của họ - Raoul là tổng chỉ huy đội cận vệ của tôi, Gary là thủ tướng.”

“Geoffrey.” Alanna giơ tay quệt hàng mồ hôi đọng trên bờ môi. “Cậu ấy là người quý tộc và rõ ràng là đáng tôn trọng hơn tôi rất nhiều...”

“Tôi đã quyết định rồi.” Giờ khi Jonathan khẳng định thì cả ông chánh án cũng phải mỉm cười. Ngoài ông ra, tất cả những người ngồi đây đều đã từng chứng kiến những trận đối đầu dạng này giữa hoàng tử và cậu cận vệ cứng đầu của chàng.

“Anh sẽ chuốc thêm kẻ thù”, Alanna phản đối. “Trong lịch sử chưa bao giờ có một chiến binh nhà vua là nữ, thậm chí kể cả những thời phụ nữ được phép là chiến sĩ. Chưa bao giờ có trong Tortall!”

“Điều đó đúng”, Myles nói. “Mà cũng dễ hiểu khi con lo lắng về vị thế của mình trong con mắt của thần dân. Con đã đi xa quá lâu.”

“Cho dù cô có thích điều đó hay là không - sau khi cô đã giành được biển hiệp sĩ của mình và sống với người Bazhir thì cô đã trở thành huyền thoại”, ông chánh án nói theo kiểu cách thẳng thắn của ông. “Đám con gái bây giờ chơi trò “Nữ Sư Tử”. Tôi vừa nhìn thấy một đứa, nó huơ gậy đuổi thằng em trai chạy dọc phố và la lên rằng, công tước von Conté phải cúi người trước kiếm của nó.”

Đám đàn ông cười váng lên. Mặt Alanna đỏ lựng, nhưng cô vẫn lắc đầu.

“Chúng ta có cần gọi một người hát rong tới đây và bảo anh ta hát tất cả những bài ca về Nữ Sư Tử?”, công tước Baird nói với ánh mắt thân thiện. “Trong những bài ca mới nhất, người ta kể rằng Nữ Sư Tử và Rồng Shang đã đập tan hàng đàn lính đánh thuê vùng Sarain. Ta rất thích bài hát đó, mặc dù bây giờ khi nhìn lại, ta mới hiểu rằng thật sự con cao chưa được mười bàn chân.”

“Người Bazhir cũng yêu em”, Raoul thêm vào. “Em là Người-Đàn-Bà-Cưỡi-Ngựa-Như-Đàn-Ông, ngoài ra em đã giúp hoàng tử giải phóng Thành Phố Đen khỏi ách thống trị ma quỷ. Người đi cùng em ngày đó bây giờ trở thành vua. Những thành viên của bộ lạc em sẽ là những người đầu tiên nói rằng em có quyền được đứng cạnh Jon.”

Jonathan bây giờ nhìn cô, ánh mắt hiện rõ vẻ ấm áp, nhưng cả nét quả quyết. “Và chúng ta không nên quên rằng, chuyến đi của em đã kéo dài tới tận thế giới huyền thoại, nơi em đã mang vè cho chúng ta viên kim cương.” Anh lấy nó ra từ chiếc túi đeo bên thắt lưng và đặt nó lên bàn, viên kim cương tỏa ra xung quanh một luồng ánh sáng lóng lánh. “Chỉ riêng chuyện này đã đảm bảo chắc chắn cho em một vị trí vượt trội, không cần nói đến tất cả những hành động khác. Thế nên hãy nói ‘cảm ơn’, Alanna.”

“Jonathan”, cô thì thầm, mặc dù cô biết là làm vậy không được ích chi.

“Nói ‘cảm ơn’, Alanna”, Myles ra lệnh bằng giọng dịu dàng.

Cô nhìn sang phía những người khác, nhưng họ không nhìn cô. Họ đang quan sát viên kim cương, đặt ra những giả thuyết, ngạc nhiên, mỗi người theo một cách riêng. Chính trong giây phút này cô hiểu ra rằng, những người ở đây có cùng ý kiến với Jonathan. Giờ Jon nhìn vào mắt Alanna, ánh mắt anh không cho cô đường né tránh. Cô đã chiến đấu để xứng đáng với vinh dự này. Có phải cô muốn thật sự từ chối?

“Chính em nói, em muốn là người có ích”, Jon nhận định.

Alanna bất giác mỉm cười. Ra toàn bộ trò này là do tự mình chuốc vào người, cô nghĩ thầm. “Cảm ơn, Jonathan”, cô thì thầm.

Anh cười rạng rỡ. “Em sẽ không hối tiếc đâu - hay ít nhất thì anh cũng không hối tiếc.” Rồi anh xoay sang với nhũng người khác. “Bây giờ chúng ta muốn nói về tình hình của Tortall, điều tôi quan tâm nhất là cái lời đồn thú vị rằng triều đại của tôi bị nguyền rủa và người ta sẽ lật đổ tôi.”

“Theo tình hình cho tới nay thì ta không có được một tình thế rõ ràng”, ông chánh án gầm gừ. Rồi bực bội thọc những ngón tay vuốt qua mái tóc, ông giải thích: “Chỉ toàn là lời đồn và những ám chỉ. Không ở đâu thấy một băng đảng mưu phản thật sự - ít nhất là tôi cũng không hề được biết tới một thứ như thế. Đáng tiếc là Ralon von Malven vẫn còn tự do ngoài kia và vẫn còn kẻ đi theo. Chừng nào tôi tóm được gã, tôi cũng sẽ biết tên lũ chúng.’’

“Còn Roger von Conté?”, công tước Baird hỏi.

“Ngoan ngoãn vô tội như một con cừu”, Gary nói bằng giọng ghê tởm. “Chúng ta biết rất rõ gã đang làm gì, mà là trong từng giây đồng hồ. Hoặc là ông ta nghiên cứu các bản thảo và các cuộn giấy cổ với huân tước Thom hoặc là ông ta đi lại trước con mắt của toàn thể triều đình.”

“Alex von Tirragen có bị theo dõi không?”, Alanna muốn biết. “Anh ấy ngày trước là cận vệ của Roger.”

Ông chánh án, Raoul và Gary nhìn nhau. “Chúng ta không biết gì về Alex”, Gary thú nhận. “Cậu ta thường khóa cửa ở lì trong phòng suốt thời gian dài...”

“Cậu ta sống tại một trong những dãy nhà cổ mà bản vẽ xây dựng đã bị đánh mất”, ông chánh án giải thích. “Rất có thể ở đó có những lối ra và lối vào mà ta hoàn toàn không biết đến. Nhung dĩ nhiên là ta không có một bằng chứng gì cả. Chừng nào Chúa Thượng chưa ra lệnh chính thức, chúng tôi không thể lục soát những căn phòng của Sir Alexander, bởi chúng tôi hoàn toàn không có căn cứ cho bất kỳ một sự sai phạm nào.”

“Tôi sẽ không bao giờ ra một lệnh như vậy”, Jon nói. “Một khi tôi làm như thế chỉ dựa trên những lời đồn và phỏng đoán, thì lần sau tôi cũng sẽ viết mà chỉ cần ít nguyên nhân hơn. Nếu tôi tấn công vào phòng của Alex, nằm trong chính cung điện của tôi - thì điều gì sẽ ngăn tôi làm chính điều đó với các bạn? Trong toàn dân tộc này thì tôi là người phải chú trọng tuân thủ luật pháp nghiêm túc nhất.”

“Ta hãy thử chờ điều gì sẽ xảy ra trong những tuần tới, khi người ta đã biết là hoàng tử có viên kim cương”, Myles đề nghị. “Hãy cử sứ giả đi loan tin này, cho tới khi đứa trẻ nào cũng biết là chúng ta có nó. Hy vọng điều này sẽ mang lại lòng tin vào triều đại của vị vua tương lai của chúng ta.”

“Và chúng ta sẽ mở lớn mắt để nhìn”, Gary hứa hẹn. “Tôi sẽ bực đến chết mất, nếu sáu mươi ngày nữa tôi buộc phải nhận ra rằng, đằng sau toàn bộ những luồng khói này thật sự có một đống lửa.”

Họ chuyển sang những đề tài khác - và phải tới trưa thì cuộc họp mới kết thúc. Jonathan ra hiệu cho Alanna ở lại, trong khi anh tiễn những người khác ra về. Cô tuân lệnh và ngồi suy nghĩ về tất cả những gì cô đã biết kể từ khi Raoul xuất hiện tại Udayapur.

Jonathan đóng cánh cửa lại sau lưng Gary và quay trở về bên bàn với Alanna. “Anh mong em đừng nghĩ rằng, em bị trói buộc trong một phương diện nào đó chỉ bởi vì em là chiến binh của anh”, hoàng tử nói với một chút âu lo. “Những thời kỳ nơi một chiến binh phải bảo vệ luật lệ của nhà vua bằng cây kiếm của mình đã qua đi từ lâu rồi. Anh đoán rằng, kể cả trong tương lai em cũng có thể lang thang đây đó tùy ý em thích.”

Alanna mỉm cười. “Hay lắm. Không phải em không thích ở nhà. Chỉ có điều có những mảnh đất mà em còn chưa biết đến. Nhưng khi anh cần, em sẽ luôn ở bên anh.”

“Anh rất mừng khi nghe như vậy.” Một sự im lặng ngượng ngùng phủ xuống, cho tới khi cô hỏi thẳng: “Anh vẫn còn theo đuổi cái cô công chúa mà em được nghe kể chứ? Công chúa Josiane, người mà hôm qua em mới nhìn thấy lần đầu?”

Mặt Jonathan đỏ lựng lên, anh lắc đầu. “Cô ấy quá hãnh diện với vai trò công chúa của mình. Ngoài ra cô ấy là người độc ác. Cô ấy che giấu rất tốt, nhưng cô ấy là người như vậy.” Anh táy máy nghịch mấy tờ giấy đặt trước mặt mình. “Em có ghen không?”, anh hỏi. Giọng anh sắc lên. “Anh cũng nhận ra rằng, em đã để phí nhiều thời gian, cho tới khi tìm được người thay anh. Không phải là một, mà là những hai người, nếu người ta đếm cả Georg lẫn Liam Cánh Tay Sắt.”

Giờ đến lượt Alanna đỏ mặt. “Em không ghen”, cuối cùng cô nói. “Em chỉ ngỡ là anh có một khiếu thẩm mỹ tốt hơn - “

Jonathan nhìn trân trân xuống mặt bàn. “Lời cầu hôn của anh vẫn còn hiệu lực, nếu em muốn.”

Cô nhìn anh. Một phần trong cố muốn nói “Vâng”, nhưng chỉ là một phần nhỏ rất nhỏ. “Em không biết liệu anh đã nhận ra điều đó chưa, Jon, nhung giờ đây hai ta đã trở thành hai con người khác hẳn nhau. Khác đến mức nào thì phải qua cuộc họp vừa rồi em mới hoàn toàn rõ.”

“Kỳ thật”, anh trầm ngâm. đáp. “Anh nhìn em và thấy em đã đến những mảnh đất mà anh sẽ không bao giờ tới.” Anh mỉm cười vẻ u hoài. “Chỉ cần anh không chú ý một chút thôi là em đã thay đổi, trở thành một nữ anh hùng.”

“Đừng có nói như thế. Em vẫn là em thôi.” Alanna đi sang phía đối diện và ngồi lên mặt bàn, trước mặt anh. Thế rồi cô cầm lấy tay anh và quan sát nó thật kỹ. Vừa nhìn cô vừa nghĩ: Anh ấy xứng đáng với một thứ tốt hơn là một người vợ coi vụ cưới anh ấy là tự nguyện chui vào cảnh sống giam cầm trong cũi. Còn mình thì muốn một người đàn ông không đồng thời cưới cả một vương quốc làm vợ. Chúng ta đã hiểu nhau rất tốt thời mình còn là cận vệ - rất có thể ta sẽ hiểu nhau còn tốt hơn trong vai trò nhà vua và chiến binh. Giờ cô thấy trong người thoải mái hơn. “Jon, một quan hệ vợ chồng giữa hai đứa chúng mình sẽ là một thảm họa - cái đó anh biết cũng rõ như em.”

Giờ đến lượt anh nhìn cô. “Anh không muốn lấy lại những lời đã thốt lên với em”, anh giải thích. Cô đọc thấy trong mắt anh những gì đang xảy ra trong nội tâm anh và vượt xa câu nói đó. “Suy cho cùng thuở ấy chính anh đã cầu hôn em...”

Cảm giác nhẹ nhõm rõ rệt của anh làm cô đau, mặc dầu vậy cô vẫn tin chắc là cô làm đúng. “Và em trả lời là không. Không, cảm ơn. Em yêu anh, Jon. Ta đã cùng nhau làm biết bao nhiêu việc. Nhưng những gì mà mỗi đứa trong chúng ta chờ đợi trong cuộc đời - “ cô chỉ xuống đống giấy. “Anh thích công việc quản lý và hành chính này. Còn em là một người phụ nữ của hành động. Em muốn nói ra những gì em nghĩ.” Cô nhìn thấy một bức phác họa nằm khuất một nửa bên dưới sập giấy tờ và kéo nó ra ngoài.

“Đừng”, Jon nói, nhưng đã muộn rồi. Alanna vẫy vẫy bức tranh vẽ Thayet trước mặt anh và cười. “Anh thật vẫn còn muốn cưới em hả, Chúa Thượng? Hay anh chỉ muốn kiểm tra để chắc chắn rằng, liệu anh có được quyền tự do?”

Jon đỏ lựng lên vì ngượng. “Đừng có giễu anh. Em biết là anh sẽ cưới em, nếu em đồng ý.”

“Ơn các bậc thánh thần là ít nhất trong hai đứa ta còn có một đứa biết suy nghĩ tử tế.” Cô xem kỹ bức tranh. “Anh tiến bộ đấy. Thuở trước anh vẽ Delia trông như con bò.” Cô dẩu môi lên và thêm vào trong vẻ trầm ngâm: “Nếu bây giờ cân nhắc cho thật kỹ, thì người mẫu của anh thuở ấy có khi là bò thật.”

Jon cười ngất, đến mức trào nước mắt. Đến lúc bình tĩnh được một chút, anh nói: “Anh cần có em ở đây, cho dù chỉ để thỉnh thoảng em làm cho anh cười.”

“Em không chắc liệu đó có phải là một lời khen không”, cô sắc giọng nói và trả lại cho anh bức họa.

Jonathan cầm chắc lấy tay cô. Ánh mắt anh nghiêm trang. “Anh cũng yêu em, Alanna. Em là một phần của anh - là cánh tay cầm kiếm của anh.”

Cô hôn lên trán anh. “Hay lắm. Em thích như vậy. Nhưng anh cũng cần cả một hoàng hậu nữa. Thayet sẽ là một hoàng hậu tốt.”

“Em có chắc không?”, anh hỏi. “Em có tin chắc là hai đứa chúng ta sẽ không thành một đôi tốt đẹp?” Cô đáp lại ánh mắt anh bằng một vẻ nghiêm trang ngang xứng. Anh thở dài. “Em có lý. Mặc dầu vậy, nếu như thế sẽ là một chuyện thú vị.”

Với một cái đầu kêu vo vo trĩu nặng những sự kiện của ba ngày vừa qua, Alanna dần dần quay trở lại với hiện thực. Người ta hầu như không nhìn thấy cô trong các sự kiện xã hội; Jonathan vốn hiểu rằng cô cần nhiều thời gian để suy nghĩ và để cho cô được yên. Thay vào đó, mỗi khi tới nhà Myles von Olau anh thường hỏi tới Thayet và đưa cô vào cung hay cùng cô cưỡi ngựa đi dạo. Anh cũng mời cả Buri tham gia những chuyến đi chơi đó, mặc dù trong lòng anh phỏng đoán rất đúng đắn rằng, cô bé K’mir thà chết nhiều cái chết liên tiếp còn hơn là tham gia những cuộc chuyện trò kiểu cách của giới quý tộc. Thayet dù có đe dọa đến bao nhiêu, Buri vẫn khăng khăng không chịu làm cái đuôi đi kèm để bảo vệ danh tiết cho công chúa. Cô thích đi theo Alanna khi nữ hiệp sĩ dần làm quen trở lại với Corus và các dãy nhà trong cung.

Alanna giới thiệu Buri với phần còn lại trong triều đình của Georg cùng những bạn bè của cô trong hàng ngũ đám trai chuồng ngựa và gia nhân trong cung. Bên cạnh đó, mỗi ngày họ tập nhiều giờ đồng hồ với Liam và thực hiện những cuộc thi đấu luyện tập. Georg đưa hai chị em dạo chơi bên sông và thăm thú tìm hiểu khu hầm mộ của thành phố. Ngoài ra, hai cô còn dạy cho đám trẻ đường phố, con trai cũng như con gái, những trò chơi bằng gậy và kiếm, rồi chạy thi với bọn trẻ con. Alanna cũng đưa Buri cùng đến tham gia giờ luyện tập buổi sáng trong cung, nơi cô gái K’mir làm quen với Raoul, Gary và các hiệp sĩ cũng như cận vệ khác. Nhiều chàng trai quý tộc, nhất là những người không biết rõ về Alanna, thoạt đầu không biết cần phải hiểu ra sao khi đột nhiên có hai người phụ nữ - trong số đó là một người xa lạ không danh tiếng - tham gia vào giờ tập của họ. Nhưng chỉ một thời gian rất ngắn sau họ đã học được cách tôn trọng Buri và kính nể Alanna.

Alanna không biết khả năng của cô đã tốt lên được bao nhiêu phần kể từ khi cô học Liam. Mỗi khi chiến thắng những người bạn cũ của mình - điều thường xuyên xảy ra - cô tự nhủ chỉ bởi vì những người này thời gian qua đã cưỡi ghế quá nhiều thay vì cưỡi ngựa. Cô không bao giờ thách đấu với Alex; đấu dao thì Georg vẫn là người tốt nhất và Liam lần nào cũng vẫn thắng cô.

“Ít nhất thì qua đó cháu cũng không trở thành một đứa kiêu ngạo”, có lần cô rầu rĩ giải thích như thế với chú Coram sau một giờ tập với Liam. Chú Coram cười phá lên và giơ tay vò tóc cô.

Ngài công tước von Conté, người thường có mặt mỗi khi cô đến thăm Thom, là kẻ được cô chú ý canh chừng nhất. Chỉ vài ánh mắt ngắn ngủi là đủ để cô tin chắc thêm rằng, cô nghi ngờ gã còn trầm trọng hơn cả thời trước. Gặp bất kỳ một người nào có một vị trí nhất định trong triều cô cũng nói thẳng ra mối nghi ngờ của mình; càng nhiều người quan sát Roger càng tốt. Gã đàn ông tiếp tục cư xử một cách vô tội tới mức kỳ quái, nhưng điều này không hề làm giảm nỗi e sợ của cô, mà chỉ khiến nó mạnh mẽ hơn. 

Ngày lại ngày nối đuôi nhau bay như cơn gió. Người ta cắt may cho cô những bộ quần áo thoải mái, dành cho những buổi tối êm ả tại gia đình hoặc trong những chuyến dạo chơi với Georg hoặc bạn bè trong cung. Mùa hè bắt đầu với ngày lễ Beltane trong tháng sáu. Bởi đây là khoảng thời gian mà cánh con trai lại gần những cô gái mà họ đã thầm chọn (văn hóa dân gian cung cấp cho họ một cái cớ tuyệt đẹp là tục lệ trai gái cầm tay nhau nhảy qua lửa để cầu xin một vụ mùa bội thu), nên trong lòng cô cứ thầm mong Georg sẽ tán tỉnh cô trở lại. Chắc chắn giờ anh đã thấy là quan hệ của cô với Liam cũng xa vời vợi như quan hệ của cô với mặt trăng! Georg vẫn giữ thái độ thân thiện, nhưng kể từ cú chào đón sôi sục hăm hở thời cô quay trở lại, anh không để lộ một dấu hiệu nào cho thấy một tình cảm sâu nặng hơn.

“Tôi đã bị kết án phải sống đời gái già”, cô than van với Mãi Trung Thành khi ngắm mình trong gương vào buổi sáng của ngày lễ Beltane.

Đã có thời cô nàng mong muốn chính điều đó, anh bạn mèo nhắc nhở rồi điềm nhiên ngồi liếm bộ lông đen nhánh. Cô nàng muốn trở thành một nữ chiến binh, hoàn toàn không một quan hệ ràng buộc nào.

“Thôi đi nào, im đi”, cô giận dữ nói. “Chả lẽ bạn phải dí vào mặt tôi tất cả những gì tôi đã có lúc nói ra thời còn con gái?”

Thuở ấy ta có cảm giác là cô nàng nhà mình rất quyết tâm, anh bạn mèo láo lếu giễu cợt.

Một cô hầu phòng thò đầu vào. “Xin quý cô tha lỗi, nhưng Chúa Thượng cho hỏi, nếu quý cô dậy rồi thì liệu quý cô có xuống dưới không. Người đang ở trong thư viện.”

Alanna giơ tay sửa váy và tận hưởng tiếng loạt soạt dìu dịu của lần lụa màu tím, trong khi đưa một chiếc lược tròn chải tóc. Vừa bước xuống dưới cô vừa đi giày và suýt chút nữa ngã gãy cổ, khi nhảy lò cò với một chân, rồi sau đó với chân kia trên những bậc thang. Mặc dầu Jon là người dậy sớm, nhưng hiếm khi anh rời cung điện giờ này. Chắc chắn anh phải đến đây vì những chuyện quan trọng.

“Chào em”, anh nói khi cô vội vã bước vào thư viện. “Váy đẹp đấy. Em có mặc nó cho một người nào đặc biệt không?”

“Có”, cô phun ra phè phè. “Cho em.”

“Cảm ơn em từ cả trái tim anh. Hôm nay lại là một ngày em cực kỳ dễ thương. Lẽ ra em phải cư xử tử tế hơn với nhà vua của mình chứ, chiến binh của ta.”

“Không, em không cần”, Alanna đáp trả. “Công tước Gareth có nói, một chiến binh phải là người luôn luôn trung thực, ngay cả khi những người khác không đủ lòng dũng cảm làm chuyện đó.”

Jon rầu rĩ mỉm cười. “Anh đành phải công nhận rằng, từ xưa đến nay em chưa bao giờ thiếu lòng dũng cảm để nói ra ý kiến của mình.”

Cô nhìn anh lo âu. “Anh có chú ý đến thân mình tử tế không đấy - anh có ăn đủ không, có ngủ đủ không? Anh không được phép ốm vào đúng ngày lễ phong vương của mình đấy.”

“Anh ổn cả. Tuần vừa qua anh đi ngủ muộn, vì anh làm việc với viên kim cương.”

“Tình hình thế nào?”

Jonathan mỉm cười. “Tốt lắm. Thom giúp anh rất nhiều, cậu ta tìm cho anh các câu thần chú hoặc viết cho anh các câu thần chú mới. Khi biết được cần phải làm việc với viên đá ra sao, thì quyền lực của nó thật vô biên.” Anh thở dài. “Đó cũng là một sự quyến rũ mà anh phải luôn vật lộn chống lại. Chừng nào anh chỉ còn trông cậy vào viên kim cương để cai trị đất nước mình, đó là lúc anh sẽ gọi điều bất hạnh tới đây. Không có gì thay thế được cho sự đóng góp của con người.”

“Lúc nào anh cũng nghĩ tới những việc như thế sao?”, cô hỏi. “Hay cũng có lúc anh nghỉ ngơi một chút và nghĩ những chuyện bình thường giống như bọn em đây?” Cô không thể miêu tả cho anh hiểu, anh khiến cô rụt rè và kính nể tới mức nào mỗi khi anh nói như vậy. Nếu có ai đó được sinh ra để làm vua, thì người đó là Jon, cô nghĩ.

“Dĩ nhiên”, anh sắc giọng đáp. “Có rất nhiều việc bình thường mà anh cần phải suy nghĩ - tương lai, tình yêu và...” anh ngưng ngang.

“Tình hình giữa anh và Thayet thế nào?”, Alanna quan tâm.

Jonathan giơ tay cọ mặt. “Bối rối lắm.” Anh thở dài. “Anh không biết liệu cô ấy phi ngựa đi chơi với anh là vì lịch sự hay cô ấy thích ở bên anh...”

“Rất tốt”, nữ chiến binh của anh nhận xét. “Đằng nào anh cũng quá tự tin về chuyện phụ nữ. Sẽ chỉ có lợi nếu thỉnh thoảng anh phải cố gắng chút đỉnh.”

Jon bế anh bạn mèo Mãi Trung Thành lên, giơ tay vuốt lông mèo. “Cảm ơn, Alanna yêu dấu nhất đời. Anh vốn biết rõ, anh có thể tin tưởng vào em, rằng em sẽ dựng dậy được lòng kiêu hãnh bị tổn thương của anh.”

“Về lòng kiêu hãnh của anh thì cho tới nay anh luôn luôn tự chăm chút được”, cô giải thích. “Chưa bao giờ anh cần em cho việc đó. Mà ngoài ra - sáng hôm nay anh muốn bàn việc gì với em? Hay anh đến đây chỉ để chuyện trò thôi?”

Anh lắc đầu. “Anh đến đây vì muốn nói một chuyện với Georg - nhưng anh ấy chưa tới. Anh nghĩ, có em ở đây thì sẽ dễ bình tĩnh hơn.”

“Anh không giận anh ấy chứ, đúng không?”, cô lo lắng.

“Hoàn toàn ngược lại.”

Với quần áo lọ lem và đẫm mồ hôi, người mà họ vừa nói tới thong thả bước vào trong. “Tôi rất tiếc đã tới muộn”, anh nói với Jonathan và buông người xuống một chiếc ghế bành rộng. “Tôi có một chút chuyện đôi co với mấy đứa bộp chộp. Chả có gì nghiêm trọng cả, nhưng nó giữ chân tôi.” Alanna rót cho Georg một cốc nước hoa quả mà gia nhân vừa đặt lên bàn làm việc của Myles. Anh cầm lấy cốc, lẩm bẩm cảm ơn rồi uống một hơi hết cạn. Cô rót lần nữa, vừa rót vừa lén đưa mắt tìm vết thương.

Vậy mà anh vẫn nhận ra. “Anh còn nguyên vẹn, bé con à”, anh mỉm cười nói. “Đừng có nói là em lo cho anh đấy.”

Alanna bực bội về giọng trêu chọc của anh, làm bộ sầm mặt xuống. “Không hề”, cô đáp.

Georg nháy mắt với cô. “Thế là đúng!”

Jonathan mở một cặp tài liệu trên mặt bàn trước mặt, rút ra hai cuộn giấy. Cả hai đều có dấu niêm phong nặng trĩu và được buộc bằng dải lụa màu xanh dương của nhà vua. “Thôi, hai người đừng cãi cọ nữa.” Anh đưa cuộn giấy thứ nhất cho Georg. Alanna nhìn thấy trên đó là những dòng chữ hoa mỹ của một thư ký triều đình, chứ không phải nét chữ chính xác và gãy gọn của Jonathan.

Georg chỉ đọc một lúc, anh đứng dậy và ném tờ giấy da lên bàn. Mặt anh trắng nhợt, làn môi mím chặt. “Lệnh ân xá của nhà vua! Anh cho tôi là người như thế nào?”, hai bàn tay to bè của anh siết lại thành nắm đấm. “Cậu đã chơi đùa một hồi với đám tiện dân, và thưởng công cho tôi bằng thứ rẻ tiền này? Tôi không cần lòng nhân từ của cậu, Jonathan!”

Alanna ép mình ngồi yên. Cô không được phép can thiệp.

Jonathan giữ nguyên nét bình tĩnh. “Tôi đâu có nhân từ”, anh tỉnh táo đáp. “Cha tôi là người nhân từ. Và bây giờ thì hậu quả của vài lần cư xử nhân từ của ông đang đe dọa toàn vương quốc. Tôi cứ mong muốn cha mình đã cư xử công bằng hơn, và bớt hiền lành đi một chút.”

Anh ngả người ra lưng ghế. “Anh là người thầy giáo tốt nhất mà tôi từng có. Tôi có cần phải kể ra tất cả những gì anh đã dạy cho tôi? Những mánh lới của con người có thể đi xa tới đâu. Làm cách nào để thuyết phục những người khác, kể cả những người nghi ngờ tôi, đi theo tôi và đến những nơi tôi dẫn họ. Giới hạn lòng tham của con người. Ý thức về những thứ mà người ta không mua nổi. Rằng sự cứng rắn là cần thiết. Khả năng nhận biết lòng trung thành và tin tưởng vào nó.” Jon mỉm cười trong vẻ cứng rắn. “Tôi thường tự hỏi, liệu tôi có sống sót qua cuộc thử thách để trở thành Giọng Nói Của Các Bộ Lạc, nếu trước đó anh không che chở dạy dỗ cho tôi.”

Anh gõ lên tờ lệnh ân xá. “Người thầy giáo xứng đáng với đồng lương của mình”, anh trích lời người xưa. “Nhưng không phải chỉ có vậy. Tờ giấy này sẽ ngăn cái cảnh một ngày kia tôi phải ký tên vào lệnh tử hình anh.”

Georg đi sang phía dãy kệ sách và đứng nhìn chúng trân trân. “Cậu không cần phải đi xa đến như vậy. Tôi không thích làm vua kẻ trộm nữa. Tôi sẽ rời bỏ Tortall và hạ cánh ở một nơi nào đó.”

Khi Alanna muốn nhảy dậy thì Jon tóm lấy cánh tay cô. “Anh có cần phải rời bỏ tôi ngay bây giờ, đúng lúc tôi cần anh?”, anh hỏi vua kẻ trộm. “Nghe này: Bản thân tôi sẽ không bao giờ còn được tự do đi lại. Còn nữ hiệp sĩ của chúng ta thì sẽ bị kẻ khác nhận ra từ xa, qua đó sự tự do của cô ấy cũng bị hạn chế.” Vừa mỉm cười anh vừa buông Alanna ra. Cô căng thẳng ngồi lại trên ghế.

Jon nói tiếp: “Tôi cần một người khác hẳn tất cả những người khác và làm việc cho tôi trong tư cách đại diện toàn quyền đặc biệt, trong những nhiệm vụ mật. Đó phải là người mà tôi có thể tin tưởng tuyệt đối. Đó phải là người thông minh và độc đáo, không theo thông lệ thường, và phải là người hòa trộn dịu dàng vào mọi giai tầng trong xã hội.”

Georg nhìn Jon, nét mặt kín bưng. “Còn tờ thứ hai ghi gì?”

“Đó là lệnh phong anh lên hàng ngũ quý tộc - chính xác là chức nam tước; bản miêu tả các lãnh địa và các nguồn thu nhập, xưa nay được định sẵn là thuộc về thái ấp Chiến Lợi Phẩm Hải Tặc. Nó nằm khoảng một ngày cưỡi ngựa về phía nam cảng Caynn.”

“Tôi biết khu đất đó”, Georg sẵng giọng. “Tại sao? Tại sao anh phải biến tôi thành một người đàn ông danh dự?”

“Một đại điện toàn quyền đặc biệt cần một nơi ở và cần các nguồn thu”, câu trả lời thật đơn giản. “Không thể để xảy ra chuyện ngồi lê đôi mách - nhất là trong triều đình - về chuyện đi và tới của anh ta, và điều đó có nghĩa anh ta phải là một nhà quý tộc.”

“Tôi muốn đi, Jon. Tôi muốn rong ruổi thật xa trước khi tôi thành người già và chẳng biết điều gì khác ngoài cái triều đình kẻ trộm.”

Jonathan mỉm cười. “Chả lẽ cuộc đời ở đây nhàm chán đến mức cả hai người không thể nghĩ đến một thứ gì khác ngoài chuyện lang thang đây đó? Thôi, tùy. Tôi muốn anh đi đây đi đó. Tôi cũng phải biết mọi thứ bên ngoài biên giới của tôi trông ra sao.” Anh để cho Georg suy nghĩ một chút, rồi khe khẽ thêm vào: “Một mình tôi không làm nổi. Hãy nói là anh đồng ý đi.”

Cả hai, Alanna và Georg, nghe rõ nét nài nỉ trong giọng nhà vua tương lai, khi anh thêm vào: “Làm ơn.”

Georg cầm tờ lệnh ân xá và đọc thêm một lần nữa. Anh gõ lên dấu niêm phong cực lớn bằng nến màu bạc. “Lạy thần Mỉthros, làm sao anh có thể khiến được ông chánh án ký được tên vào đây?”

“Anh sẽ ngạc nhiên cho coi. Ông ấy là một người đàn ông đáng kính nể.” Giọng Jonathan vừa hài hước vừa ngưỡng mộ, khiến Alanna phải thầm cân nhắc, không biết ông chánh án đã làm điều gì để xứng đáng với thái độ đó.

Georg thở dài và cuộn tờ giấy lại. “Khi có quá nhiều nguyên nhân tử tế để mà chấp nhận đến như thế, chắc tôi sẽ phải là đứa điên nếu từ chối.” Rồi vừa nhếch mép cười, anh vừa nói với Alanna: “Cậu ta trưởng thành lên trông thấy. Anh đang tự hỏi, hai chúng mình nên vui hay nên buồn vì chuyện này!”

Khi mặt trời dần xuống với những dãy đồi ven biển thì Alanna phi ngựa vào cung, tới thăm Thom như mọi ngày khác. Khi ra về, cô cũng lo âu và bồn chồn như mọi ngày khác. Trông anh không hề khá hơn so với ngày cô mới trở lại đây, nếu không muốn nói là tệ hơn, và cô sợ. Cô cũng nhận thấy Mãi Trung Thành giữ khoảng cách với Thom. Còn Thom, về phía anh thì chủ đích né tránh anh bạn mèo. Đối với Alanna, đây là bằng chứng tốt nhất cho thấy có việc hoàn toàn không ổn, nhưng khi cô hỏi Mãi Trung Thành thì anh bạn mèo khăng khăng không trả lời.

Thay vì phi ngựa về nhà hoặc tìm đến bạn bè, cô cùng Mãi Trung Thành đi vẩn vơ qua các đoạn đường trong cung. Đám gia nhân hoảng sợ khi nhìn thấy họ và chào hỏi thật vội vàng, nhưng tâm trí Alanna đang ở nơi khác. Cô đang nghĩ tới lễ phong vương. Không thể nào tin được, nhưng chỉ còn ba tuần nữa. Những bước chân cuối cùng dẫn cô đến Phòng Vương Miện, căn phòng chỉ dành riêng cho một mục đích duy nhất: nơi người ta đưa những người cai trị xứ Tortall lên ngai. Trong tất cả các thời gian khác, căn phòng được đóng kín và các khuôn cửa sổ được phủ những tấm màn nhung trĩu nặng.

Khi họ đi vào, không gian sặc mùi sáp cọ sàn nhà, mùi gia vị và mùi hương. Cánh gia nhân đã làm việc thật cực nhọc, họ đã làm sạch những bức tranh treo tường đầy bụi, đã đánh bóng gỗ và kim loại cho tới khi sáng óng, đã lau sạch những khuông cửa sổ ghép bằng vô vàn mảnh kính màu nhỏ xíu. Hằng hà sa số những cây nến bé tí xíu cháy trên bàn thờ, nơi một tu sĩ dòng Mithran và một người con gái của Đức Mẹ sẽ dùng phép lực để gắn kết Jonathan với vương miện và đất nước.

Tiếng chân Alanna vang vọng tới trần phòng trong khi đôi bạn đi đi lại lại. Đây là những hàng ghế dài bằng gỗ dành cho dân quý tộc. Cô trèo dọc những bậc cầu thang bằng đá lên trên, đây là nơi mà các thương gia, các thợ cả và gia đình của họ sẽ ngồi. Thật cao trên này là những cánh cửa nhìn xuống thành phố, cao bằng năm người đàn ông, rộng như bảy sải tay. Chúng sẽ được mở toang khi tiến hành lễ phong vương. Rồi dân chúng sẽ tràn vào đây, lấp đầy từng vị trí, từng ngóc ngách nhỏ đằng sau chỗ ngồi của những người giàu và những công dân quyền thế, và họ sẽ to tiếng nói vọng ra cho những người kém may mắn phải đứng ở bên ngoài cùng biết được mọi chuyện xảy ra phía bên trong.

Nghi lễ đã định sẵn là sau lễ phong vương, Jonathan sẽ trèo lên con ngựa Bóng Đêm của anh và cưỡi ngựa đi qua những đường phố của thủ đô, đầy ắp dân chúng đang chen lấn để chào đón, và Alanna sẽ đi theo sau anh, chỉ cách một bước chân.

Ơn Đức Mẹ, Ánh Trăng của mình không phải là một tay tân binh rụt rè, thứ ngựa mà người ta rất khó kiểm soát trong đám đông, cô nghĩ. Mặc dầu vậy, ngày hôm đó vẫn có những việc khác mà mình thích làm hơn là chỉ đi theo Jon.

Cô ngồi xuống một bậc thềm và suýt nữa thì đè lên Mãi Trung Thành. “Thôi, thôi đi nào”, cô lẩm bẩm khi anh bạn buông ra một tiếng thét gắt gỏng. “Đâu đã việc gì đâu.” Tựa khuỷu tay lên đầu gối, đặt cằm vào hai lòng bàn tay, cô nhìn về phía bục thờ xa xa. “Mình đã trưởng thành thật rồi”, cô thì thầm. “Lẽ ra mình phải rất hồi hộp vì chuyện lễ phong vương này. Giá mà mình có thể tin chắc rằng không có chuyện gì xảy ra với anh ấy!”

Thuở trước cô nàng muốn thành anh hùng, Mãi Trung Thành nói. Những người hùng bao giờ cũng nhiều trách nhiệm.

“Bây giờ tôi không còn tin chắc, liệu tôi có muốn làm người hùng nữa không?”, Alanna thở dài.

Vậy là cô nàng tự đưa mình vào thế kẹt. Đó là thứ duy nhất mà cô nàng sẽ không bao giờ thay đổi được.

“Tôi biết chứ. Nhưng tôi đang nghĩ đến chuyện lấy chồng - nếu vụ lấy chồng này vẫn cho tôi đi thăm nhìn thế giới. Cũng không đến nỗi tệ đâu - nếu đó là một người mà tôi thích và yêu. Một người có thể cùng cười với tôi.”

Cô nàng vừa muốn làm chiến binh vừa muốn làm phụ nữ. Vừa muốn đi đây đi đó vừa muốn phục vụ cho Jonathan. Chả lẽ cô nàng không thể quyết định được hay sao? Anh bạn mèo cằn nhằn.

“Có ai nói là tôi không thể đồng thời làm tất cả những chuyện đó?”, Alanna hỏi. Khi ý thức rõ mình vừa nói điều gì, gương mặt cô sáng lên. “Đúng thế - tại sao lại không chứ? Cho tới nay thì tôi đã làm rất tốt đó thôi, ít nhất thì tôi cũng tin như vậy!”

Chắc thế, anh bạn mèo đồng tình. Cho một con người thì như vậy là khá rồi. Nhưng mà cẩn thận khi chọn lựa - nhất là khi cô bạn thật sự muốn lấy chồng. Alanna, bạn thật sự cần một người có tâm trí và quan niệm không hẳn cao cả như bạn. Nếu không bạn sẽ luôn cho mình là người quá quan trọng. Có phải lúc nào tôi cũng ở bên mà chỉ bảo được cho bạn đâu.

“Tâm trí tôi đâu có cao cả gì!”

Có đấy. Cô bạn che giấu điều đó rất tốt, nhưng không phải ai cũng hiểu rõ bạn như tôi. Bạn nghĩ rằng bạn có thể sửa chữa tất cả những gì không ổn trong thế giới này. Bạn cần một người khích lệ, mỗi khi bạn không làm được điều đó.

Alanna đột ngột hắt hơi bốn lần liền. Cô đứng dậy và nhấp nháy mắt. Trên bục thờ đang có một cái gì đó hiện hình lên, một thứ đủ chất liệu để làm tối đi những cây nến nhỏ. Đó là Đức Mẹ. Làn da trắng và đôi mắt màu ngọc lục bảo lóng lánh trong bóng tối, dáng hình vĩ đại. Đức Mẹ mỉm cười với Alanna. Dĩ nhiên là Người ở đây, Alanna kính cẩn nghĩ. Hôm nay là lễ Beltane. Tối nay cặp trai gái nào cũng sẽ nài xin Người phù trợ cho vụ hè tới. Chỉ có điều - tại sao Người đến với tôi? Tôi chỉ có một mình, không có bạn tình, và tôi đang lo lắng cho lễ phong vương nhiều hơn cho mùa màng.

Giọng nói mặc dầu vậy vẫn khiến Alanna bất giác khuỵu gối xuống. Cô phải huy động toàn bộ ý chí để không đưa hai tay lên bịt tai. Giọng nói đó vẫn mãi là giọng của nữ thợ săn, của hàng đàn hàng đàn chó săn đang sủa trộn lẫn tiếng gầm của bão táp. Trong đại sảnh phong vương, cả tiếng thì thào của Đức Mẹ nghe cũng ầm vang như tiếng sóng. “Giờ ta lại gặp nhau, con gái ta. Kể từ lần trước cho tới nay con đã qua một đoạn đường dài. Chắc bây giờ con đã hài lòng. Công việc mà con đạt được trong những năm qua - ở đây cũng như trên Mái Nhà Thế Giới - đã mang lại kết quả. Jonathan của con rồi sẽ được phong vương và cậu ta đang giữ Viên Kim Cương Quyền Lực.”

Alanna chăm chú nhìn lên. “Vậy là anh ấy thật sự sẽ thành vua? Làm ơn - liệu Người có thể cho con một dấu hiệu, một lời chỉ dẫn, rồi chuyện gì sẽ xảy ra? Con cảm nhận thấy trước mặt chúng con là vô vàn khó khăn, nhưng mà - còn anh trai con? Chuyện gì đang xảy ra với Thom?”

Nữ thần lắc đầu. “Ta không thể trả lời những câu hỏi này. Các thần linh không được phép hé lộ tất cả. Nếu không thì đâu còn là quyền của con người để quyết định số phận của bản thân mình? Đâu còn là quyền lựa chọn của con?”

“Con tin rằng con đã lựa chọn tốt”, Alanna nói và đúng lên. “Con có thể cảm ơn sự phù hộ của Người bằng cách nào?”

“Cuộc đời của con là lời cảm ơn dành cho ta. Ta đã dẫn dắt con hết sức mình, nhưng chuyện đó bây giờ kết thúc. Con đã lớn lên cùng với khả năng của con, Alanna. Tương lai bây giờ nằm hoàn toàn trong tay con. Lễ phong vương sẽ là một ngã ba quyết định cho thời cuộc sắp tới. Hãy tạo dựng nó theo mong muốn của con - chừng nào con còn lòng dũng cảm!”

Cơ thể Alanna rởn lên trong một luồng sóng vui mừng trước thách thức này, nhưng lí trí tỉnh táo thì nài nỉ: “Chỉ một lời mách bảo thôi?” 

Nữ thần mỉm cười lắc đầu. Không gian xung quanh bà bây giờ sáng hơn lên; Alanna nhìn thấy những hình dáng khác trước bục thờ. Chiến binh sáng loáng kia chỉ có thể là thần Mithros, vị tướng nhà trời. Ở phía bên kia của Đức Mẹ là em trai người, khoác áo choàng và chụp mũ đang đứng chờ, Thần Bóng Tối. Alanna nhận ra thần và cúi mình chào, vị thần gật đầu đáp.

Đằng sau họ là một loạt các thần linh khác mà Alanna chỉ biết một số: thần ăn trộm có nụ cười tinh quái như nụ cười của Georg; thần thợ rèn, thần biển. Danh sách các thần linh dài vô tận và vì một lý do nào đó, cô nhìn rõ từng gương mặt Thành kính và sợ hãi, cô giơ tay che trên mày theo cách của người Doi.

Dần dần, bức tranh hoành tráng nhạt xuống. Khi Alanna lại mở được mắt ra thì chỉ còn lại mình cô với Mãi Trung Thành. Nữ hiệp sĩ ngồi lại nơi đó cả một lúc lâu, nghĩ về những gì cô vừa nhìn thấy. Cuối cùng cô lắc đầu. “Nói gì đi chứ.”

Bao giờ cũng vậy, Mãi Trung Thành giảng giải. Một thần linh có thể dẫn dắt, bảo vệ và che chở, dạy bảo một người thường. Nhưng rồi sẻ tới lúc vị thần phải buông cho học trò đi tiếp và những việc không thể tránh khỏi sẽ xảy ra.

“Tại sao?”, Alanna tò mò.

Vũ trụ được tạo dựng như thế, Mãi Trung Thành đáp. Có những thời điểm chỉ một con người mới có khả năng ảnh hưởng đến dòng sự kiện.

Cô bế anh bạn mèo, đặt anh lên vai trái, sát bên vành tai mình. “Có phải bạn muốn nói rằng, họ không biết chuyện gì rồi sẽ xảy ra?”

Những con người như bạn là những điểm bản lề cho tương lai xoay quanh. Mãi Trung Thành ngửi ngửi vành tai cô. Thế nên cô nàng đừng có làm hỏng cơ hội. Ta có một danh tiếng phải được giữ gìn đấy.

Khi họ bước ra từ Phòng Vương Miện, Alanna ngạc nhiên thấy Delia von Eldorn và công chúa Josiane đứng sừng sững trước mặt mình. Cả hai đều mặc những bộ váy áo sẫm màu đơn giản, phủ khăn voan trên tóc. Rõ là bọn họ cũng ngạc nhiên như cô.

Delia tỉnh dậy thật nhanh. “Kìa, lại thế nữa, đó có phải là hiệp sĩ Alanna không nhỉ”, cô ta chế nhạo bằng cặp mắt màu lục sáng lóe. “Người-Đàn-Bà-Cưỡi-Ngựa- Như-Đàn-Ông!”

Alanna tóm lấy lời nhận xét của Delia và cúi chào kiểu đàn ông. “Công chúa Josiane. Công nương Delia.”

“Chị luôn phải nhảy với nó, cái thời mà nó làm ra vẻ con trai”, Delia kể với cô nàng tóc vàng cao lớn. “Từ thuở đó chị đã cảm có chuyện không ổn.”

“Kỳ thật”, Alanna trầm ngâm nói. “Theo những gì mà tôi còn nhớ được, thì chính công nương mới là người đuổi theo tôi. Chính cô tìm cách tán tỉnh tôi, bởi bọn đàn ông nói rằng tôi là người chẳng mấy để ý đến đám phụ nữ, và bởi cô muốn tôi đâm ra mê mẩn cô.”

“Đồ nói láo!”, Delia rít lên.

Alanna nhún vai. “Thì tùy ý cô. Người ta đã dạy cho tôi là không được tỏ ý nghi ngờ lời lẽ của một quý cô.”

“Người ta nói với tôi rằng, cô đã có thời là người tình của Jonathan”, Josiane bắn thẳng vào hồng tâm và cụp làn mi xuống che rợp đôi mắt xanh. “Có phải vì thế mà anh ấy đã phong cho cô làm chiến binh?”

Bất ngờ trước đòn tấn công từ hướng này, Alanna lùi về một bước. Cô siết tay thành nắm đấm, gắng không mất bình tĩnh. “Người ta nói với tôi rằng, cô đã thế chỗ tôi trong trái tim anh ấy - ít nhất là cho một khoảng thời gian ngắn”, cô thân thiện đáp. “Tại sao anh ấy không phong cho cô làm thủ tướng?”

Con thịnh nộ bóp khuôn mặt xinh đẹp của Josiane thành chiếc mặt nạ xấu xí. “Đừng có tưởng là có thể làm ta đau đớn bằng kiểu nói năng đó”, cô ả rít lên.

“Có phải cô cũng định trở thành chiến binh của nhà vua không?”, Alanna hỏi. “Cô đâu có được thụ hưởng một nền đào tạo thích hợp.”

Khi Delia tóm lấy cánh tay Josiane, Alanna thấy rõ những móng tay sơn màu đỏ máu cắm ngập vào thịt da người kia. “Tôi không phí thời gian nói chuyện với lũ tiện nhân, Josiane”, Delia phun ra như rắn. “Và em cũng nên làm như vậy.” Cô ta thô bạo kéo giật cô công chúa đi theo.

“Cô nàng đó có thể gây chuyện tồi tệ”, Alanna nói với Liam và Myles trong buổi tối hôm ấy, khi họ ngồi uống rượu. Từ phía ngoài vẳng vào tiếng ồn của lễ hội Beltane. “Em không phải là chuyên gia, nhưng cô nàng Josiane rõ là điên.”

“Chảy trong huyết quản của những nhà vua trên Đảo Đồng là một dòng máu đục”, Liam chậm rãi nói, hai mí mắt mỏi mệt. “Thế hệ nào họ cũng sinh ra một người điên - chú của Josiane đang bị giam trong một ngọn tháp nào đó. Chắc có lẽ nguyên nhân vì đây là một vương quốc đảo - có quá nhiều chuyện loạn luân.”

“Em cho rằng sẽ là một sáng kiến tốt nếu những tay mật thám của ông chánh án để ý đến cô ta”, Alanna nói. “Em không tin cô ta.”

“Ông ấy đã cho theo dõi cô ta rồi”, Myles trấn an cô. “Trong những khoảng thời gian như hiện thời, người quý tộc nước ngoài nào cũng đáng nghi.”

Alanna bối rối ngọ nguậy trong ghế bành. “Con luôn mong là lễ phong vương qua rồi. Trò chờ đợi này làm con muốn phát điên.”

“Chừng nào cậu ta đã được gắn kết với vương miện và vương quốc, việc tranh chấp vị trí với cậu ấy sẽ trở thành khó khăn”, Liam vừa ngáp vừa nói. “Lại càng khó khăn hơn, nếu viên kim cương thật sự có nhiều phép lực như người ta nói.”

“Ta vẫn chưa tìm ra bất kỳ một dấu hiệu nào về một âm mưu phản loạn”, Myles nói. “Và bây giờ, khi bắt đầu có người tụ về dự lễ, sẽ thật khó mà phát hiện ra được những kẻ mang vũ khí đến đây để dấy loạn.”

“Ngày nào Georg và tôi cũng cưỡi ngựa đi qua thành phố.” Liam đột ngột nói. “Cũng như ngài chánh án và công tước Gareth. Bốn chúng tôi đủ khả năng để nhận ra từng nhóm chiến binh. Quân của ngài chánh án cũng luôn sẵn sàng hành động.” Anh thấy là Alanna đang nhìn anh trân trân và bất giác bật cười. “Em nghĩ thế nào, em tưởng có thể ngăn anh tham gia vào những chuyện đang khiến em lo lắng? Anh vẫn luôn là bạn em - anh sẽ không ngồi yên, cho dù khả năng xảy ra chiến đấu chỉ rất nhỏ.”

Alanna mỉm cười với Rồng Shang trong vẻ hàm ơn. “Bây giờ, khi đã biết anh cũng chú ý đến mọi chuyện, em thật là cất được một gánh nặng.”

Georg thò đầu vào. “À ha, ra các bạn ở đây. Myles, ở đây có thêm một vị khách mà tôi muốn đẩy vào sự xử lý thô bạo của ngài.” Duyên dáng nghiêng mình, anh dẫn vị khách vào trong.

“Đại sư Si-cham”, Alanna kêu lên và nhảy dậy. Người đàn ông già nua bé xíu trong bộ quần áo màu cam của dòng đại sư Mithran mỉm cười, đưa bàn tay xương xẩu về phía cô. Nữ hiệp sĩ kính cẩn hôn tay ông.

“Và Liam Cánh Tay Sắt nữa”, đại sư vui thú gật đầu với Rồng Shang đang cúi mình chào ông. “Có tới hai chiến binh hùng mạnh trang điểm cho ngôi nhà của ngài, Myles!”

Alanna hết nhìn Si-cham lại nhìn sang Liam và cha nuôi của cô. “Đại sư cũng biết Liam?”, cô hỏi. Anh chàng tóc đỏ nháy mắt. “Cả Myles nữa?”

“Thuở còn trẻ ta thường đi đây đi đó”, Myles giải thích. “Si-cham, mời ông ngồi. Georg, cảm ơn anh đã đua ông ấy về đây - ông ấy vừa ở đâu thế?”

“Có mấy thằng nhóc thô lỗ gây sự với ông ấy bên Cổng Nước. Lũ ngu say rượu bắt ông ấy phải nhảy mừng Đức Mẹ”, tay kẻ trộm vừa nói vừa rót trà cho vị tu sĩ của dòng Mithran. “Ngày hôm nay chúng nó thật chẳng còn biết tôn trọng người già.”

“Thời tôi còn trẻ, thật sự là tôi cũng đã nhảy múa mừng Đức Mẹ”, Si-cham mỉm cười. “Nhưng sau một cuộc đi dài đến như thế thì không.” Ông uống trà. “Tôi rất tiếc về chuyện đã tốn quá nhiều thời gian cho tới khi nghe theo được lời mời của anh, Georg Cooper. Khi những người ở Thành Phố Của Các Thánh Thần biết tôi sẽ đi xa, thì đột ngột họ thấy còn cả ngàn công việc mà tôi cần giải thích. Ngoài ra, bây giờ tôi đi cũng không còn nhanh như trước. Tôi phải để người ta cáng tôi - đúng là một bước sa sút đáng buồn, ngày xưa tôi là một kỵ binh không tồi.”

“Ngài đến đây để làm gì?”, Alanna hỏi.

Si-cham đặt tách trà sang bên. Nét mặt ông thật mỏi mệt. “Georg cho tôi biết rằng anh trai của cô bị ốm - rất có thể là bệnh nặng. Cậu ấy yêu cầu tôi đến đây để giúp pháp sư Thom.”

“Bây giờ chúng ta chỉ còn phải thuyết phục Thom là cậu ấy cần được giúp đỡ”, Georg vừa thở dài vừa nói.

Đầu tiên Thom từ chối ngay cả việc nghĩ đến khả năng nói chuyện với người thầy cũ. Cơn thịnh nộ nổ ra trong anh khi biết được nguyên nhân dẫn đại sư Si-cham đến thủ đô khiến Alanna sợ hãi. Chẳng phải vì cô e ngại sự giận dữ của người anh trai, mà bởi vì cô thấy rõ nét tuyệt vọng và kinh hoảng trong giọng anh khi gào hét. Giờ thì cô tin chắc, nhất thiết phải làm sao để đại sư Si-cham gặp anh mình. Thom trông giống hệt một bộ xương di động, da anh khô và nứt nẻ vì cái nóng nạo ruỗng anh từ bên trong.

Khoảng hai tuần trước lễ phong vương thì anh trai cô nhượng bộ. Thậm chí Thom không cho phép Roger tham gia cuộc gặp mặt đó, một lệnh cấm mà ngài công tuớc vui vẻ chấp thuận. Alanna ngồi chờ bên ngoài, đề phòng trường hợp được gọi vào. Tới khi Thom và Si-cham ra lệnh cho gia nhân mang đồ ăn vào phòng Thom thì Alanna quyết định rời cung. Cô tin chắc họ sẽ cho người đi tìm, một khi cần tới cô.

Trong vài ngày còn lại cho tới lễ phong vương, Alanna còn có quá nhiều việc phải làm. Cô đến gặp đám thư ký của cung điện và