Chương VI
Dương đổi về Saigon đã được bốn tháng. Công việc đều đặn đến phát nản. Chàng mướn một căn nhà ở gần nhà Phượng, cũng ở bên cạnh đường tàu. Ở xóm này có một chuyện đặc biệt làm cho Dương ngạc nhiên trong những ngày đầu mới tới trú ngụ. Nơi này có rất nhiều nhà thờ, có nhiều giáo dân, rất sùng đạo và có rất nhiều đĩ. Những người con gái sống bằng nghề bán thịt này, sống chung với dám dân mộ đạo hiền lành. Đó cũng là một điều lạ. Tâm thường đến chơi với chàng luôn, và nhiều khi ở lại, để rồi hai người bạn nói chuyện với nhau suốt một đêm. Dương hỏi thăm về những người ở đơn vị cũ. Chàng rất buồn khi nghe Tâm kể tới những người bạn thân đã dần dần ra đi. Nhìn quanh bạn bè cũ, chẳng còn được mấy người, Tâm buồn rầu kết luận:
– Không biết tới bao giờ thì tới lượt tao, tới lượt mầy.
Dương an ủi:
– Sống chết có số cả. Mầy chẳng nên lo lắng làm gì. Mầy cứ nhìn cái gương của tao đây. Nhảy dù xuống ngay tổ của chúng nó, lang thang ba ngày trong rừng, rồi cuối cùng vẫn về được với chúng mầy… Vậy thì chúng ta cứ nên tin vào số mệnh.
Sự tin vào số mệnh, từ lâu vẫn là nguồn an ủi với những kẻ làm nghề nguy hiểm. Người ta không lấy làm lạ, khi thấy những chàng phi công trẻ, thích hút thuốc lá Lucky. Không phải thứ thuốc lá đó ngon hơn các loại thuốc lá khác, mà chỉ vì tên nó là Lucky.
Để gói thuốc Lucky vào trong túi áo, có nghĩa như đã mang theo cái bùa may mắn ở trong người. Từ ngày về Saigon sống ở nơi bàn giấy yên ổn, Dương vẫn hút thứ thuốc lá đó, để nhớ tới bạn như một thói quen khó quên.
Những chuyện mà Tâm và Dương nói với nhau, thường rất ít. Họ yên lặng ngồi cạnh nhau hút thuốc và nhìn những đợt khói đuổi theo nhau, tan loãng đi trong căn phòng hẹp.
Tâm hỏi Dương:
– Tại sao mầy không ở trong cư xá sĩ quan độc thân?.. Ở ngoài này, vừa thiếu đủ mọi thứ tiện nghi mà lại còn tốn tiền.
– Tao muốn ở gần Phượug. Ở trong đó, mỗi lần Phượng tới chơi, làm thủ tục rắc rối. Rồi còn những thằng nham nhở, thấy mình có gái tới chơi, thường thốt ra những lời không đẹp. Tao muốn tránh cho Phượng cảnh đó.
– Phượng có hay tới đây không?…
– Gần như thường xuyên, ngày nào cũng tới.
Tâm hít một hơi thuốc lá thật đài:
– Tao mong cho mối tình của chúng mầy lúc nào cũng đẹp như bây giờ.
Dương bâng khuâng khi nghĩ tới tình của chàng và Phượng. Đã mấy tháng nay, chàng cũng theo Phượng, mỗi buổi sáng chủ nhật, đi nhà thờ. Căn nhà thờ này, mới xây cất ở đầu đường Trương Tấn Bửu. Lúc tới nhà thờ, chàng và Phượng phải chia tay nhau. Chàng đứng về bên dành cho đàn ông cầu nguyện. Còn Phượng ở bên trái, dành riêng cho đàn bà con gái.
Lừa lúc Phượng đang cầu nguyện chàng lẻn ra một quán cà-phê, uống hết mấy ly cà-phê, để chờ cho tan buổi cầu nguyện, đón Phượng về. Chàng đã bị Phượng trách nhiều lần… Và lần nào chàng cũng xin lỗi, kèm theo một lời nói bông đùa… ” Anh không thể nào lên được Thiên Đường. Nơi đầy hoa, đầy thiện mỹ đó, chỉ để dành cho người như Phượng. Địa ngục mới là chỗ ở của anh”.
Phượng trả lời mà không cười:
– Nếu anh ở địa ngục thì Phượng cũng xin phép được theo anh xuống đó luôn.
Thấy Phượng buồn, Dương cũng thấy mình có lỗi. Từ trước tới nay, Dương vẫn thờ ơ với tôn giáo. Nhưng sau vụ Phượng trở lại và mấy ngày gần với cái chết, chàng thấy yêu tôn giáo, định trở thành một kẻ mộ đạo, nhưng rồi lại không thể làm được. Tính của chàng, không thể quì hàng giờ, nghe một bài giảng, không thể đứng cầu nguyện để cho khuôn mặt trầm lặng một cách “nặng về phần trình diễn”. Chàng chỉ muốn đặt Chúa ở trái tim…
Sáng hôm nay, lại là một ngày chúa nhật. Lúc sáng sớm, Phượng cũng ghé qua đây, nhưng thấy Dương ngủ mê mệt, nên rất ngần ngại trong việc đánh thức Dương thức đậy đi nhà thờ. Dương nghe thấy gót giầy Phượng bước nhẹ từng bậc thang, tiếng gọi của Phượng, tiếng gạt nhẹ cái móc cửa, và tiếng kẹt cửa. Chàng nghe thấy cả bước chân của Phượng, rón rén bước tới cạnh giường rồi ngừng lại… Chàng chỉ mở được hé đôi mắt, để nhìn thấy một màu đen, màu áo Phượng choáng ngập cả tầm mắt.
Những ngày chủ nhật phải đi nhà thờ, Phượng đã thay màu áo đỏ chói mắt vẫn mặc thường ngày, bằng một chiếc áo đen màu tối. Dương vẫn thích Phượng mặc áo đen. Màu da của Phượng trắng, nổi bật hẳn lên. Màu mắt thăm thẳm lẫn vào mầu áo. Thấy Dương mở mắt, Phượng hỏi:.
– Tối hôm qua anh lại uống rượu phải không?
Dương nhẹ gật đầu, Phượng nói tiếp:
– Lát nữa, tan buổi nguyện, Phượng sẽ về. Hôm nay Phượng tha cho anh, không bắt phải đi nhà thờ. Nhưng phải ở nhà chờ Phượng. Chúng mình sẽ ăn cơm ở nhà trưa nay…
Nghe Phượng nói, Dương gần như tỉnh hẳn ngủ. Chàng có bao giờ nấu cơm ở nhà. Trên căn gác nhỏ này, không có một chứng cớ nào để tỏ cho người ngoài biết được, có một chút lửa, một chút khói… Có lẽ chàng phải chạy đi mua những thức ăn ở hiệu, rồi về sửa soạn cho một bữa cơm.
Biết vậy, nên Phượng nói tiếp:
– Anh cứ việc ngủ cho khỏe. Phượng sẽ ghé qua một cửa hàng mua đủ các thức đem về. Hôm nay chúng mình tổ chức một buổi ” picnic ” tại gia…
Dương nói với Phượng, vẫn giọng ngái ngủ:
– Cám ơn, cám ơn Phượng!
Tiếng giày lại đi thật nhẹ từ gian phòng ra ngoài cửa. Từng tiếng gõ nhẹ bực thang. Rồi tiếng giầy ấy xuống đến mặt đường, lẫn vào muôn ngàn gót chân nhộn nhịp.
Phượng đã đi rồi… Dương lại chìm vào một giấc ngủ mơ màng. Nhưng rồi trong một lúc giấc ngủ nửa chừng ấy, Dương chợt nghe thấy một tiếng la hét nổi dậy. Tiếng la hét thê thảm như tiếng kêu của một sinh vật đứng bên lề vực thẳm của thần chết. Chàng bàng hoàng tỉnh giấc, và nhận thấy rằng, cái tiếng ấy không phải ở trong một cơn ác mộng. Chàng mệt mỏi ngồi dậy, đi về lối cửa sau, chậm chạp đếm từng bậc thang, bước xuống dưới nhà để đi về phía nhà tắm
Chàng gặp bà chủ đang ngồi giặt ở đây. Chàng gật đầu chào bà chủ rồi hỏi:
– Ai la hét mà ghê gớm vậy, bà chủ?…
Bà chủ cúi mặt xuống chậu quần áo:
– Con Xuyến nó phá thai, la hét từ đêm hôm. Thế cả đêm qua, ông không nghe thấy gì hết sao?…
Dương lắc đầu:
– Tôi ngủ say quá!…
Xuyến là một cô gái điếm, mướn căn nhà bên cạnh nhà Dương. Từ mấy tháng nay, Xuyến gần như một thứ gái bao của một anh chàng đại úy quân trường. Hình như anh chàng đã bỏ cô nàng, trong lúc cô nàng đang mang trong bụng một giọt máu vô tội.
Xuyến rất dễ thương, nhiều lúc đã lên gác của Dương, xếp dọn đồ đạc cho Dương gọn ghẽ, nói với Dương vài ba câu chuyện về trời mưa, trời nắng. Chiếc hồ nước của nhà chàng, ở sát ngay cửa sổ gian phòng Xuyến. Nhiều lần, Tâm và Dương đã ngồi dậy, rình coi Xuyến đi khách, mà Tâm gọi là coi hát bóng, vừa hấp dẫn, mà lại không tốn tiền.
Bà chủ nhà đã hét lên mấy lần, mà hai chàng vẫn không chừa. Về sau, bà phải đem chuyện này mách với Phượng. Bị Phượng mắng cho một trận, hai anh chàng tinh nghịch này mới thôi, nhưng lâu lâu, vẫn lén lút “coi một tí cho đỡ ghiền”. Tâm thường ở lại, ngủ với Dương, cũng vì mục này.
Dương lại nói:
– Nó phá thai bằng thuốc gì mà dữ dội vậy…
– Ối đào, nó uống thuốc gì tầm bậy tầm bạ, hình như là thuốc ô kim. Tôi cũng khuyên nó đi cái ông Bác sĩ gì đó ở đường Duy Tân mà nó không chịu nghe. Nó la hét đến gỗ đá cũng phải mủi lòng…
Tuy rằng nói đến “gỗ đá cũng phải mủi lòng”, nhưng Dương nhìn mặt bà chủ nhà thấy nét mặt của bà không thay đổi một tí tẹo nào. Nhưng Dương biết bà chủ nhà rất thương Xuyến.
Tình cảm của người Việt Nam ít khi trình diễn ra ngoài mặt. Chàng góp một câu:
– Bà đã chạy sang với cô ta lần nào chưa?
– Ấy, tôi đã chạy qua, chạy lại, từ tối đến giờ mấy lần rồi.
Rồi không quên được cái tật của người đàn bà xứ Bắc, bà chủ nhà kể lể với Dương:
– Con nhỏ trông gầy ốm thế, mà khỏe quá đi. Hôm qua lúc cơn đau của nó lên, nó vớ được cái cọc màn, bẻ một cái mà cọc gẫy làm đôi.
Tiếng hét của Xuyến lại vang lên làm Dương hoäng hốt. Chàng quyết định:
– Không thể để như thế này được. Bà phải mang nó đi ngay nhà thương…
Bà chủ nhà đứng phắt ngay dậy, rửa tay qua loa vào chiếc vòi nước. Bà tất tả chạy sang nhà hàng xóm. Dương cũng vội vã đánh răng, rửa mặt, mặc quần áo, chạy sang nhà Xuyến. Trước mắt Dương, cô gái giang hồ chỉ còn là một đống giẻ rách rã rượi, nằm rên la, nước mắt chảy dài, ướt đẫm xuống hai mớ tóc mai.
Chàng gọi:
– Xuyến! Xuyến! Bác Tư đưa Xuyến đi nhà thương bây giờ đấy!
Xuyến cố gắng gật đầu. Một chiếc xe tắc-xi đậu ngay trước cửa. Bà chủ nhà và Dương khiêng dược Xuyến ra xe. Dương phải cố nắm chặt hai cổ chân Xuyến, để Xuyến khỏi giẫy dụa. Chàng định đi cùng bà chủ nhà tới nhà thương, nhưng chợt nhớ tới cái hẹn của Phượng, nên ở lại. Lũ con nít xúm đông trước cửa nhà.
Những xóm lao động vẫn xảy ra những vụ như vậy. Con nít là một đám hiếu kỳ. Cứ thấy chuyện lạ là lại tụ họp đông đảo bàn tán ồn ào. Khi chiếc xe tắc-xi rời xa, đám đông mới tản mát dần
Cũng lúc đó thì Phượng về. Nhìn dáng điệu mệt mỏi và hoảng hốt của Dương, Phượng hỏi:
– Có chuyện gì vậy?
Dương kể cho Phượng nghe về Xuyến… Vừa lên thang gác, chàng vừa dở những thứ mà Phượng mới mua về. Phượng ngồi trước mặt chàng, không nói gì cả. Phượng đang buồn. Kiếp đàn bà con gái thật khổ. Đã phải làm một cái nghề mạt hạng để kiếm sống như Xuyến, mà vẫn không yên thân. Tự nhiên Phượng thấy một chút ganh ghét với lũ đàn ông. Họ chỉ biết chơi đùa giải trí cho sướng cái thân họ. Còn thì mặc sự đau đớn của lũ đàn bà.
Dương đi kiếm một tờ báo để trải lên bàn. Chiếc bàn này của chàng, vừa là bàn viết, bàn ăn và bàn tiếp khách. Gọi là bàn ăn, nhưng ít khi chàng ăn ở trên bàn ấy. Nếu không ra hiệu ăn ở đầu phố thì chàng và Tâm lại vác rượu về nhà, trải vài tờ báo xuống sàn, bày ngay các thứ đó ra. Ngồi xếp vòng tròn đánh chén ngất ngưởng, chàng và Tâm được hưởng cái thú ăn uống của các cụ ngày xưa, vừa rung đùi vừa uống rượu ngâm thơ tục.
Lâu lâu, vài ba ngày, Tâm từ Biên Hòa về, hai đứa lại sống vời nhau những buổi chiều thật đẹp. Cũng có vài ba phút buồn, nhưng cái buồn ray rứt không lâu. Vì những lúc về sau này, cái buồn đến dồn dập quá. Đúng như lời Tâm nói, những bạn bè thân nhất, cứ dần dần bỏ mình mà đi. Thằng thì chết ngoài biển. Thằng thì chết ở núi rừng. Tất cả những cái chết, không có một cái chết nào giống nhau cả.
Những người còn sống, mỗi khi bay qua vùng mà có người bạn chết, thường thả xuống đấy bao thuốc lá Lucky còn lại. Dương nói với Tâm là những lúc đi bay như thế, Tâm nên mang đi hai gói thuốc. Lúc thả xuống, Tâm nhớ nói rằng “gói thuốc này của thằng Dương tặng cho mầy đây”. Dương nói như vậy với một giọng thật buồn như muốn khóc. Vùng trời trên kia, bây giờ đối với chàng xa lạ quá rồi.
Tâm an ủi chàng vài câu, nhưng Tâm biết rằng dù cho có nói lên ngàn lời, cũng chỉ là vô ích mà thôi.
Phượng cắt đứt luồng tư tưởng của Dương:
– Sao mà anh loay hoay mãi không làm được gì cả như vậy. Thôi để Phượng làm cho.
Dương cười:
– Anh đang nghĩ sao cho chúng mình có đĩa, bát đũa. Anh với thằng Tâm thì ăn bằng tay quen rồi. Để anh chạy xuống mượn bà chủ nhà.
Phượng gạt di:
– Phượng ăn bằng tay, giống như anh cũng được…
Rồi Phượng bày lên trên bàn một con gà quay, vàng óng những mỡ. Phương đã mất công phóng xe “xô-lếch ” lên tận tòa Đô Chính, để mua gà quay. Thêm hai khúc bánh mì, hai hộp bia cho Dương, một lon coca cho Phượng nữa, là đầy đủ một bữa ăn trưa cho cả hai đứa.
– Hôm nay, tại sao Phượng bắt anh ở nhà?…
– Để anh phải nghe một câu chuyện.
Dương ngạc nhiên.
– Chuyện gì mà có vẻ quan trọng quá vậy?
Phượng thẩn thờ:
– Chuyện về Thư Hương.
– Chuyện về Thư Hương?
Tại sao lại có chuyện về Thư Hương? Chiều qua, chàng vừa đi uống rượu với Tâm, đâu có thấy Tâm nói chuyện gì đâu. À phải rồi, Tâm tuy rằng là anh của Thư Hương, nhưng Tâm lại là đàn ông.
Tâm sự của con gái có lẽ chỉ dễ dàng thố lộ với con gái, chứ không tiện nói với đàn ông con trai, dù cho là thân thuộc của mình. Chàng hỏi lại:
– Có chuyện gì về Thư Hương vậy?…
Phượng không trả lời câu hỏi của Dương, mà lại nói sang một câu chuyện khác:
– Hình như cái anh chàng Hoạt, sinh viên, người yêu của Thư Hương là người không được đứng đắn.?…
– Phượng lấy cớ gì mà nói như thế?…
– Một hôm, Phượng đi phố về, tình cờ gặp hắn. Hắn rà chiếc xe lại nhất định mời Phương lên xe để hắn đưa về nhà. Lẽ dĩ nhiên Phượng từ chối rồi, nhưng hắn dai hơn đỉa đói, cố mời cho bằng được, lại còn thốt ra những lời tán tỉnh rẻ tiền. Hắn nói rằng đẹp như Phượng mà phải đi bộ dưới cái nắng Sài gòn thì chẳng mấy lúc mà cháy nám mất cái má hồng.
Dương cười vang:
– Hắn nói như vậy thì đúng quá chứ còn gì nữa…
Phượng giận dỗi:
– Lại cả anh nữa… Phượng thấy hắn nói như vậy thì tức quá, dọa mách lại với Thư Hương. Mặt hắn lại nhâng nhâng nháo nháo, trơ trẽn nói rằng, hắn với Thư Hương bây giờ kể như hết rồi. Thảo nào mà những lúc về sau này, Phượng gặp Thư Hương, thấy Thư Hương có vẻ buồn. Có nhiều lúc, gần như chán đời..
Dương mở lon coca cho Phượng:
– Anh thấy như vậy là may cho Thư Hương. Ngay từ hôm mới gặp, anh và Tâm đã không bằng lòng với cái thái độ của hắn. Nó bỏ là may. Cái buồn của Thư Hương, chắc rồi chỉ kéo dài “trong một tháng, trong một năm”. Với đôi cánh của thời gian, rồi đây nỗi buồn nó sẽ bay đi…
– Nhưng mà Phượng lo quá!…
– Phượng lo lắng chuyện gì?
– Những lúc sau này, Phượng thường tới chơi với Thư Hương. Cô nàng hay hỏi nhiều chuyện lẩm cẩm. Thí dụ như “chị Phượng này, tại sao mà khi hai người yêu nhau, người đàn ông hay đòi hỏi chuyện đó… ” Phượng trả lời rằng, anh Dương đứng đắn, không bao giờ lại có tư tưởng bậy bạ, dù rằng chúng mình có căn phòng này, rất dễ làm cho con người phạm tội.
Dương trả lời thật buồn:
– Rất cảm ơn Phượng. Những điều mà Phượng đã nói tốt về anh, thú thật với Phượng, là nhiều lúc nhìn thấy Phượng đẹp quá anh cũng đã có ý nghĩ rất bậy. Anh đã tự an ủi rằng, rồi thì đằng nào chúng mình cũng sẽ cưới nhau, chuyện đó xảy ra, dù trước hay sau, cũng chẳng có chi quan trọng, nhưng anh cố đè nén lòng sôi nổi của mình xuống…Anh dùng phương thuốc an thần linh nghiệm nhất, là uống thật say để quên và ngủ. Lúc nào mà không giữ nổi được nữa, thì anh lại đi tìm vui bằng cách gần gũi với những cô gái điếm. Phượng tha lỗi cho anh. Còn chuyện của Thư Hương như thế nào, xin Phượng cứ tiếp tục kể..
– Phượng rất cám ơn anh, đã giữ gìn cho Phượng. Còn chuyện mà anh gần mấy có gái điếm, Phượng đâu có thèm để ý. Phượng kể tới đâu rồi nhỉ?… À, tới mấy câu hỏi rất lẩm cẩm của cô nàng Thư Hương. Cô nàng hỏi Phượng những câu vớ vỉn như vậy, rồi tự nhiên thì thầm với Phượng, ” Ước gì anh Hoạt cũng được như anh Dương”. Linh tính của người con gái, dùng để tìm hiểu một người con gái, cho Phượng biết là đã có chuyện gì xảy ra rồi, Phượng đùa cợt hỏi lại rằng “Thư Hương và Hoạt đã xảy ra chuyện gì chưa”, thì cô nàng òa lên khóc…
– Thằng khốn nạn thật! Nhưng mà chuyện đó xảy ra đã lâu chưa?…
Phượng bẻ một mẩu bánh mì:
– Ngay cái hôm mà chúng mình ăn uống ở nhà anh Tâm. Hôm đó, Hoạt đưa Thư Hương lên Thủ Đức…
– Anh biết chỗ đó rồi… Cái khách sạn ở cạnh nhà ga xe lửa…
Phượng nghi ngờ cắt ngang:
– Đúng như vậy! Thì ra các anh cũng chỉ giống nhau. Anh đã làm thịt bao nhiêu người ở đó?
Dương xua tay:
– Phượng định xếp hạng anh ngang hàng với thằng Hoạt sao? Anh đâu đến nỗi đê mạt tới cái mức đó.
Đám mây nghi ngờ tan biến trong lòng Phượng. Dương đâu cần tới chỗ đó. Trong căn phòng này, chỉ có Phượng, có Dương.. Nhiều lúc Phượng cũng thấy mặt nóng bừng, đắm đuối nhìn Dương, nhưng chàng đã ngoảnh mặt đi chỗ khác, cố tránh cái tia nhìn nồng nàn ấy. Đã mấy tháng nay, đã nhiều lần nàng và Dương đã bước qua cái vực thẩm đầy những hãi hùng đen tối. Dương không phải như thế. Phượng âu yếm nhìn Dương, bốn mắt gặp nhau để cảm thấy yêu nhau nhiều hơn.
– Vì vậy, Phượng mới thấy lo cho Thư Hương.
Khi Phượng nói rằng lo cho Thư Hương, Phượng đã nói thật với lòng mình. Từ ngày được quen biết gia đình Tâm thì Dương và Phượng, nhất là Dương, chàng coi Thư Hương như một cô em gái dễ bảo và đáng thương. Đã nhiều lần trong câu chuyện giữa Tâm và chàng, hai người cũng nói về Hoạt và cuộc tình đuyên Thư Hương. Tâm thì có vẻ chán nản, thêm một chút hối hận. Nếu Tâm ở nhà đâu có xảy ra chuyện Hoạt và Thư Hương…
Ít ra, Thư Hương cũng hỏi ý kiến của Tâm, và chàng cũng đưa được vài ba lời khuyên bảo. Dù Thư Hương có nghe lời hay không, thì Tâm cũng không vướng vào những sự hối hận như bây giờ…
Phượng lại nói tiếp:
– Mấy hôm nay, thấy Thư Hương buồn, Phượng có tới rủ Thư Hương đi chơi cho quên. Thư Hương tiếp một cách rất lơ là, nói chuyện mà hình như nghĩ ngợi đâu đâu. Nhiều khi hỏi mà không trả lời. Rồi hôm qua Thư Hương lại trốn Phượng, cho chị người làm ra nói rằng đau, không tiếp được. Phượng đòi vào thăm, nhưng Thư Hương cũng không bằng lòng.
Phượng nói những câu đó với vẻ mặt thật buồn. Nàng là con gái, nên hiểu rõ nỗi buồn con gái. Khi nào Phượng buồn nản đến chán đời, Phượng thường tìm đủ mọi cách để quên. Nhưng Thư Hương thì không thế. Cứ nằm im một chỗ mà suy nghĩ, đau khổ với riêng mình. Cái buồn ấy, cứ thấm sâu vào tim, vào óc, như một vết dao đâm. Phượng thương cho bạn quá. Nàng muốn cầu cứu đến Dương, nhờ Dương làm cách nào để lôi kéo được Thư Hương ra khỏi căn nhà im lặng mênh mông ấy.
Tưởng thấy dáng Thư Hương đang nằm dài trên giường, tóc xòa trên gối, nước mắt lặng lẽ chảy mà Phượng như muốn khóc cùng với Thư Hương. Nàng cắn chặt lấy môi dưới để cố giữ một tiếng nấc nghẹn ngào.
Dương hỏi:
– Đó là câu chuyện mà Phượng muốn nói với anh hôm nay?
Phượng bùi ngùi:
– Đúng thế. Đáng lẽ thì Phượng cũng không nói với anh làm chi, vì chuyện này là chuyện của đàn bà. Nhưng chỉ vì chiều qua, nghe thấy Hoạt tán tỉnh Phượng, lại còn thốt ra rằng, hắn và Thư Hương kể như hết rồi. Đem chuyện mà Thư Hương kể, cộng chung với những câu nói của Hoạt, Phượng thấy đầu óc tối tăm mờ mịt, phải quyết định đem câu chuyện này kể với anh. Tới bây giờ đã kể xong, Phượng thấy người nhẹ nhàng, thoải mái lắm…
Rồi Phượng cười nhẹ, một nụ cười trông còn bi thảm hơn là Phượng khóc. Dương cũng nghĩ rằng nếu nhìn Phượng khóc, chắc còn đỡ thấy lòng xao động hơn. Thì vẫn nói Phượng vốn là một đứa con gái giàu tinh cảm. Cái nghịch ngợm, lém lỉnh chỉ là một thứ bề ngoài, che đậy một tâm hồn căng thẳng nhiều giây tơ. Chỉ một xúc động nhẹ, cũng đủ bật lên những âm thanh thật trầm. Dương uống cạn những giọt bia cuối cùng:
– Phượng không nên buồn quá. Anh sẽ mang chuyện này nói với Tâm, để tìm cách làm cho Thư Hương vui…
– Anh nên làm sao cho khéo!…
– Bắt buộc là phải thế.
Ánh nắng đã bắt đầu xiên đi chênh chếch. Lúc nầy là lúc nóng nhất của một ngày. Chiếc quạt nhỏ đặt ở góc phòng, không đủ sức gió làm giảm đi cái nóng của căn gác nhỏ. Phượng phải vớ lấy một cuốn sách, quạt tiếp cho mát thêm. Dương nhìn Phượng ái ngại:
– Phượng yêu phải một thằng nghèo quá…
Phượng lườm Dương bằng đôi mắt có đuôi:
– Nghèo mà thành thật đứng đắn là được rồi. Phượng không muốn anh mang cái nghèo ra khoe.
Tuy nói vậy, nhưng Phượng cũng thoáng buồn… Có lẽ rồi đây, Phượng phải hạn chế bớt sự tiêu pha của Dương. Những người đàn ông chưa có gia đình chưa biết quý trọng đồng tiền. Có được một chút tiền trong túi là bắt đầu vung vít, phải đốt cho hết, chỉ sợ tiền thành rắn thành rết, từ trong túi bò ra ngoài cắn.
Nhiều lúc Phượng thấy Dương hoang phí một cách vô ích. Ít khi sắm sửa những cái gì lợi cho thân mình. May quần, áo thì tiếc tiền, còn ăn nhậu thì lại hoang phí. Nàng thật lạ cho những tên đàn ông mà chắc là những tên đàn ông như Dương, cũng thấy lạ cho tính nết đàn bà. Khi nàng may thêm một chiếc áo mới, thường nhận được những lời chỉ trích của Dương: “Phượng còn nhiều áo đẹp, may thêm làm gì nữa, để tiền mà nhậu cho sướng…”.
Nhiều lần, Phượng đã giận Dương về câu nói đó, thì Dương chỉ cười. Dương có một quan niệm sống khác với Phượng. Nhưng chắc những mâu thuẫn nho nhỏ ấy, cũng là hạnh phúc.
– Thôi, Phượng về…
– Thức ăn chưa hết. Ăn hết đi rồi hãy về…
– Anh để dành đến chiều mà ăn nữa…
Phượng lấy túi ni-lông, gói nửa con gà còn lại cho Dương. Rồi nàng đi về phía cửa.
Dương nhìn theo tà áo đen, khuất xuống từng bậc căn thang gác. Rồi nhìn qua cửa sổ, Dương thấy Phượng đi vào trong nắng chói chang, lẫn vào đám bụi nhảy múa trên mặt đường. Con tàu xế trưa vừa đi qua, để lại âm thanh rền rền trên con đường sắt, và tiếng còi tàu như vẳng lại từ xa lắm, mãi tận Gò Vấp. Bóng dáng Phượng thật cô đơn, nhất là vào buổi trưa chủ nhật, đường trong ngõ hẻm vắng ngưòi, và hai bên là những cánh cửa khép kín. Bâng khuâng, Dương nhẹ thở dài. Chiếc đầu của bà chủ nhà ló lên ở bực thang sau nhà:
– Con Xuyến nó chết rồi.
Dương sửng sốt:
– Sao mau vậy bà chủ?…
– Lúc đi trên xe tắc-xi, nó đã lả đi vì mất nhiều máu. Khi tới nhà thương bác sĩ lắc đầu. Cái thai lớn quá rồi, mà mổ thì quá muộn vì nó yếu quá. Thằng bé chết ngay từ trong bụng mẹ, còn nó thì vật vã một hồi, rồi cũng lả dần đi.. Thật tội nghiệp!…
Bà chủ nhà kéo vạt áo lên, thấm vài ba giọt nước mắt. Tuy rằng làm cái nghề không được đẹp, nhưng Xuyến không làm phiền tới ai. Nhiều lúc ngồi buồn, Dương cũng ra ngoài hiên, chống tay xuống thành ban-công, nói vọng xuống với Xuyến, vài ba câu chuyện xã giao. Những chuyện đó làm Xuyến cảm động, và thỉnh thoảng lại chạy lên phòng Dương, lăng xăng xếp dọn, trách móc vài ba câu, như một đứa em gái ngoan ngoãn nhất.
Nhiều khi, bất ngờ Phượng tới bắt gặp, nhưng Xuyến, với cái khéo léo của đứa con gái nếm trải bụi đời quá nhiều, đã làm cho Phượng vui vẻ ngay. Về sau, Xuyến lại còn là “thám tử” cho Phượng, báo cáo với Phượng về Dương. Bây giờ, Xuyến không còn nữa. Xuyến đã đi về một phương trời khác, có những kẻ hiền lành thánh thiện, thật thương yêu nhau, không bao giờ lừa lọc nhau.
Thôi nhé, Xuyến hãy an nghỉ… Mở mắt chào đời hay nhắm mắt lìa trần, thì cũng là trở về với cõi nguyên thủy. Dương ngồi lặng đi trên ghế, không nghe thấy cả tiếng chào của bà chủ nhà, khi bước xuống bậc cầu thang.
Trên mảnh đất quê hương tàn tạ này của Dương, có nhiều cách chết. Những người thân cứ lặng lẽ ra đi. Có nhiều cái chết thật ồn ào, và có nhiều cái chết thật âm thầm. Dương không muốn nghĩ tới nữa.
Nhìn qua cửa sổ, bên kia đường là hàng rào kẽm gai, bao bọc một cơ sở quân sự. Người lính gác, hững hờ đứng ôm khẩu súng. Chiến tranh, có lẽ chẳng bao giờ xâm nhập tới đây. Nơi đây là thành phố… Tiếng súng chỉ vọng về từ một phương nào xa lắm, những đêm thật yên lặng, vắng tiếng xe, vắng cả tiếng con tàu và tiếng còi hú đêm khuya… Tự nhiên, Dương thấy mệt mỏi và chán chường…
Dương nằm dài trên giường. Những buổi trưa nắng chói như hôm nay, con người dễ trở nên lười biếng. Buổi sáng, thức dậy để ăn, ăn xong rồi lại ngủ, Dương thấy mình đúng là một thứ giá áo túi cơm. Mình còn ích gì cho xã hội này không? Chưa bao giờ Dương thấy chán đời bằng lúc này. Nếu không có Phượng, chắc là chàng không thiết sống nữa. Chàng đã quên đi, bằng những đêm uống rượu thật say, để rồi sáng hôm sau, thức dậy thấy mình mệt mỏi một cách ghê gớm.
Nhiều lần Phượng đã khóc để cản ngăn Dương, nhưng Dương chỉ giữ gìn được môt ngày, hai ngày. Chất men say đã thấm sâu vào Dương, như một chất ma túy. Đúng như lời một thằng bạn đã nói “mới đầu thì vì buồn đi uống rượu. Rồi về sau, không uống rượu thì buồn không thể nào chịu nổi”. Nhiều lúc, chàng cũng nghĩ rằng, không biết bây giờ được trở về phi đoàn, bay lại với các bạn, chàng còn có đầy đủ sức khỏe nữa hay không.
Chàng đã nắm lấy cổ tay mình, nhìn đồng hồ đếm nhịp mạch nhảy… Hình như mạch nhảy mau hơn và không đều đặn. Đâu chừng tám chục hay chín chục nhịp gì đó, trong một phút. Chàng thở dài… Mình có vẻ đuối quá.
Giấc ngủ trưa mệt nhọc kéo dài đến chiều. Phượng không trở lại. Chắc là Phượng đi nhà thờ buổi chiều. Chàng xuống nhà, dội lên người năm bảy chậu nước lạnh, và thấy người khỏe được hơn một chút.
Trong phòng tắm nhỏ hẹp và tối, chàng thấy như có đôi mắt Xuyến nhìn đăm đăm vào chàng. Thốt nhiên, Dương cảm thấy lành lạnh. Chàng rùng mình. Dương đi lên phòng, trải chiếc ghế vải ra, ngồi tựa lưng hút thuốc chờ buổi chiều xuống chầm chậm, để cho qua đi một ngày chủ nhật thật buồn, thật vô vị. Màu nắng vàng úa còn sót lại, lảng vảng trên ngọn cây cao ngất của một biệt thự gần đó. Làn khói từ nóc bếp dưới nhà, tỏa lên mùi thơm ngào ngạt xào nấu, mà chàng cũng không thấy đói. Dương định không đi ăn chiều nay. Đợi thật tối, mình ăn nốt nửa con gà còn lại, chắc cũng quá đủ no. Khi bóng tối tràn vào căn phòng hẹp, cũng là lúc mà Dương thấy vài ba chú muỗi vo ve bên tai. Chàng lười biếng không muốn ngồi dậy bật đèn, vì chàng cũng chẳng cần gì tới ánh sáng. Trong bóng tối, chỉ có tàn đỏ của thuốc lá lập lòe…
Dương ngồi như vậy, im lìm và bất động. Tiếng chuông nhà thờ vang rền một hồi thu không.
Chàng nhớ tới quê hương những ngày loạn lạc, chạy tản cư về một xóm đạo ven sông. Xóm đạo đó có một cái tên thật thơ mộng. Làng Quỳnh Lang. Mỗi buổi chiều, chàng cũng nghe tiếng chuông thu không rền rền vang vọng tận xa. Dù cho có lang thang đi chơi ở những nơi cách xa làng vài ba cây số, Dương vẫn nhìn thấy hai tháp chuông nổi bật cao ngất, đứng cạnh một con đê dài xa tắp ngút ngàn.
Giòng sông chảy qua Quỳnh Lang thật hiền lành như người xứ ấy. Cả một làng chỉ lọt có gia đình chàng là không theo đạo Thiên Chúa. Bây giờ, vì Phượng, chàng đã phải trở về đạo. Không khí nhà thờ vốn quen thuộc với chàng từ hồi nhỏ, nên chàng không bỡ ngỡ, khi theo Phượng bước chân vào nhà thờ.
Nhưng những lời giảng, những bài kinh đều đều buồn nản, không đủ sức quyến rũ nổi chàng để cho chàng ngồi được hết một buổi lễ. Chiều nay, ngồi nghe tiếng chuông thu không từ một ngôi nhà thờ gần đây, chàng bỗng thấy nhớ nhung một cách xa lạ. Chàng đốt liên tiếp từng điếu thuốc. Tàn thuốc đựng trong chiếc gạt tàn dần dần dâng cao. Nhìn vào khói thuốc và cái tối sâu thẳm trước mặt, Dương như nhìn thấy quê hương, hiện nay đang ở cách hàng ngàn dặm.
Những rặng nhãn đầy trái, chạy dài dọc theo ven đê, mà năm nào có những chùm nặng chĩu, là năm đó nước dâng lên thật cao. Dương nghĩ tới những năm nước lụt. Tiếng trống ngũ liên, đánh từng hồi dồn dập những tiếng thúc dục người lo chuyện phòng nạn nước. Từng hàng tre được ngã xuống để đắp lại những quãng đường đê bị lỡ, bị sạt. Trai tráng của làng mạc, hình như đã tụ họp hết trên mặt đê. Tiếng la, tiếng hét, tiếng phèng la, tiếng trống hòa lẫn với tiếng sóng vỗ và tiếng mưa gió ào ạt, tạo thành một âm thanh hỗn độn chỉ có ở những vùng quê miền Bắc những mùa nước lớn.
Chợt có tiếng gõ cửa làm cho Dương bừng tỉnh. Thôi, hãy quên đi những chuyện về quá khứ xa vời. Chàng hỏi vọng ra cửa mà con người lười biếng, vẫn không thèm ngồi dậy:
– Ai đó?…
– Tao đây!…
Nhận ra tiếng nói của Tâm, chàng thoáng mừng. Những lúc trống vắng như thế này, chàng rất cần tới bạn, nhưng cái lười biếng giữ chàng ngồi lại nơi ghế. Chàng lại hỏi
– Mầy có mang theo căn cước bọc nhựa hay không?
Tiếng của Tâm hằn học:
– Mày định kiêm thêm nghề “phú – lít” nữa chăng?..
Dương cười:
– Không có. Nếu mầy mang theo cái căn cước bọc nhựa, thì lấy ra, đút lọt qua khe cửa, hất nhẹ cho cái móc sút ra. Tao ngại ngồi dậy quá!
Tiếng Tâm chửi thề một câu ngọt lịm, rồi tiếng lục đục ở ngoài cửa. Tiếng lách cách khô khan, và tiếng móc cửa rớt xuống, một âm thanh reo vui. Tâm chưa quen mở cửa theo lối này, nên còn lúng túng, trái lại, Phượng mở rất thành thạo.
Những buổi sáng như hôm nay, Phượng đã vào nhà không một tiếng động. Nhiều khi, vừa cắm cúi làm một việc gì, lúc ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy Phượng xuất hiện, thật êm và đột ngột, lặng lẽ. Dương đã giật mình nhiều lần. Tâm vừa vào đến đã la lên:
– Mày sợ ánh sáng hay sao mà không dám bật đèn…?
– Không phải!Tao không muốn xê dịch ra chỗ “công tắc” đèn.
Một tiếng động nhẹ, rồi ánh sáng của chiếc đèn “nê-ông” tràn ngập gian phòng. Nhìn Tâm, chàng thấy mặt bạn hiện rõ những nét nhọc mệt và chán chường. Hinh như Tâm già đi nhiều.
– Mày định rủ tao đi đâu vậy?…
– Không, hôm nay nằm nhà. Tao có mang theo chai rượu.
Lúc đó, Dương mới để ý thấy Tâm có mang theo một chai rượu đã vơi gần một nửa. Chàng nói:
– Mày tới thật may. Tao còn nửa con gà, còn lại từ buổi sáng, ăn với Phượng. Ở trong cái túi ni-lông trên bàn viết. Mày có thể lấy rồi bày ra đây…
Tâm cũng ngã ra một chiếc ghế vải. Phượng đã mua tặng Dương hai chiếc ghế vải này, để những buổi chiều trống rỗng, hai người kê hai chiếc ghế này ra ngoài hành lang hẹp, nhìn trời, nói những chuyện bâng quơ về trời mưa, trời nắng. Có nhiều khi, hai kẻ không cần nói chuyện, chỉ nắm tay nhau, để cảm thấy không thể sống thiếu nhau. Chiếc ghế vải, Tâm đang nằm đây, còn vương chút mùi hương tóc của Phượng. Nhìn vẻ mặt Tâm có vẻ đau khổ, Dương linh cảm thấy chuyện của Hoạt và Thư Hương, không cần phải kể nữa. Có lẽ Tâm cũng đã biết rồi… Thì quả nhiên, chàng nghe Tâm nói:
– Thằng Hoạt là một thằng chó đểu.
– Tao cũng vừa nghe Phượng kể.
– Phượng kể những chuyện gì?.
Dương chậm rãi kể cho Tâm nghe chuyện mà chàng và Phượng mới nói tới sáng hôm nay. Chàng kể thật rõ câu chuyện mà Hoạt tán tỉnh Phượng. Giọng kể đều đều của Dương, trầm buồn như những lời kinh ở dưới nhà, gia đình bà chủ nhà đọc vọng lên. Chàng kết luận:
– Phượng muốn tao nói chuyện này với mầy để tim cách an ủi Thư Hương. Nói được hết chuyện đó với tao, Phượng có vẻ thoải mái lắm. Mầy cũng nên nghĩ cách nào an ủi Thư Hương.
– Hết còn an ủi được nữa rồi…
– Tại sao vậy?
Tâm chán nản trả lời:.
– Nó vừa tự tử… Phải đưa vào nhà thương. Bây giờ thì khỏe rồi… không còn lo gì nữa. Nhưng lại lo về cái khác. Không hiểu rằng còn giữ được nó nữa không?…
Dù rằng có tiếng súng nổ ở bên cạnh, cũng không làm cho Dương giật mình như vậy. Thư Hương tự tử?… Sao lại có chuyện vô lý đến như thế được. Chàng bàng hoàng trong một phút, như rơi vào sự hẫng hụt bất ngờ. Khi mà con người tự ý tìm cái chết, thì sự đau khổ chắc phải to lớn lắm. Chàng không thể tưởng rằng, con người lại tự diệt đi sự sống của mình. Tiếng của Tâm vẫn âm thầm vẳng tới bên tai Dương:
– Nó đã có thai được ba tháng…
Lại thêm một tin nữa làm cho Dương bàng hoàng. Tại sao lại xảy ra dồn dập trong một ngày, một cuốn phim tình mà những tình tiết éo le đã được sắp đặt sẵn, chỉ diễn ra trong hai giờ đồng hồ trong rạp chiếu bóng. Tình trạng của Thư Hương đã không giải quyết được nữa rồi… Người yếu đuối như Thư Hương, thì chỉ còn cách chết để thoát ra khỏi khoảng bế tắc ấy. Dương thở một hơi dài:
– Thằng Hoạt, cần phải đập cho chết…
– Đập nó thì có giải quyết được gì đâu?…
Tâm nói câu nầy mà nước mắt rưng rưng. Cả ngày hôm nay, nhà chàng như phủ một màu tang chế. Cái không khí lạnh lẽo của căn nhà ấy, sau chuyện của Thư Hương, lại càng lạnh thêm. Mẹ chàng đã khóc, như bao nhiêu nước mắt trong người bà đều tuôn ra hết. Rồi sau khi biết Thư Hương đã có thai, bố chàng đã tuyệt vọng đến cùng cực.
Cả danh giá của gia đình thuộc bậc đại khoa, không chừng vì câu chuyện này mà buông trôi hết. Ông đã nói với Tâm những lời cay đắng: ” Từ giờ, còn dám ngửa mặt lên mà nhìn ai nữa “. Tâm ngồi lặng đi trong một tư thế chịu đựng tuyệt đối. Từng phút, từng phút, tin tức của Thư Hương từ nhà thương được chị người làm đưa về. Nếu mà Thư Hương chết luôn, thì bố mẹ Tâm cũng bị nỗi thương tiếc dày vò, nhưng chỉ trong một thời gian rồi thôi.
Nhưng Thư Hương đã được cứu sống. Lúc chàng nhìn thấy mặt Thư Hương trong nhà thương, chàng lại thấy thương em gái vô cùng. Dầu sao thì ở gia đình chỉ có hai anh em. Hình như lúc đó, mẹ chàng có nói một câu gì đó, nên chàng nghe thấy Thư Hương ôm lấy mặt nức nở:
– Mẹ có thể giết được con không? Nhứt định là không rồi. Như thế thì con làm sao giết được đứa con của con, trừ khi con chết cùng với nó.
Chàng không dám nghe thêm nữa, vùng chạy ra ngoài cửa phóng xe như bay về nhà. Chàng thấy ông bố đang ngồi nhìn như ngây dại về khoảng trống trước mặt. Khi chàng đến bên cạnh, chàng nghe thấy ông nói một mình:
– Tên nó là Thư Hương. Tao đã đặt tên nó là Thư Hương, để mong nó giữ lấy nếp nhà…
Chàng rót cho ông một ly rượu. Không nhìn vào ly, ông uống một hơi… Chàng rót thêm một ly nữa.
Ông cụ lại uống hết. Một mình ông uống gần hết một nửa chai, rồi Tâm phải dìu ông cụ lên giường nằm. Lấy gối kê cho ông, đắp lên người ông một chiếc mền mỏng, sau khi dặn dò chị người làm mấy câu, chàng mang chai rượu, chạy tới gặp Dương.
Kể xong câu chuyện đó cho Dương, mắt Tâm như bị bao phủ một làn sương mỏng. Tâm đã khóc, thương cho cha, cho mẹ, cho em gái, cho danh dự gia đình. Tất cả là vì ai?
Chỉ vì Hoạt, một tên sinh viên khốn nạn, nhởn nhơ sống giữa thành phố, lừa gạt những nàng tiểu thư khuê các như Thư Hương. Những đứa đó cứ sống và rất có hy vọng sống rất đai. Còn những người như chàng, như Dương thì cứ phải lăn mình vào những chỗ nguy hiểm, mang mạng mình ra đùa cợt với cái chết, để bảo vệ cho lũ sâu bọ đó. Chàng muốn gào lên những tiếng thật phẫn nộ. Nếu bây giờ, chàng được la hét, được đập phá, chắc là sẽ sung sướng lắm.
Nhìn sang Dương, thấy xương quai hàm của bạn bạnh ra, đôi cặp mắt như bốc lửa. Chàng nghẹn ngào hỏi bạn:
– Làm thế nào bây giờ hở Dương?.
Dương không thể trả lời. Những lúc như lúc này, chàng mới nhận thấy kém hẳn Phượng. Nếu có Phượng, câu chuyện sẽ thoát ra khỏi được bế tắc. Phượng vốn thông minh, giải quyết những công việc khó khăn một cách thật dễ dàng và mau lẹ. Nhiều lúc Dương đã nói đùa với Phượng, là trong đầu Phượng, chắc có rất nhiều ngăn kéo.
Gặp một việc gì cần giải đáp, Phượng chỉ cần rút lời giải trong một ngăn kéo của bộ óc ra là có ngay. Nhưng bây giờ không có Phượng. Nhà Phượng chỉ cách đây một quãng ngắn. Nếu cần, chàng có thể nhờ con của bà chủ nhà tới gọi Phượng.
– Mai mầy có lên phi đoàn không?.
– Có lẽ không! Còn hơi sức đâu nữa mà bay. Tao nhờ mầy, sáng có đi làm, gọi điện thoại lên Biên Hòa xin phép dùm tao. Uống đi mầy!…
Từ nãy tới giờ, chàng chưa uống hết một ly mà chai rượu đã vơi đi nhiều. Tâm uống rất nhiều và rất mau. Chàng biết rằng bạn đang bối rối lắm.
– Có lẽ tao nhờ thằng bé, con ông bà chủ nhà sang gọi Phượng, để ba đứa chúng mình bàn tính. Cần phải nhờ Phượng vào nhà thương, trông nom cho Thư Hương, để bà cụ về nhà nghỉ, làm bạn với cụ ông. Để cụ ông một mình ở nhà, tao chẳng an tâm chút nào…
Tâm gạt đi:
– Thôi khuya rồi. Sáng mai mầy ghé qua, nói chuyện với Phượng, đưa Phượng vào nhà thương rồi đi làm sau. Tao cần sự yên lặng nghỉ ngơi…
Trong lòng Dương đã có một quyết định… Sáng mai, sau khi đưa Phượng vào nhà thương thăm Thư Hương, chàng sẽ đi tìm Hoạt. Chàng sẽ dùng lối “tiên lễ hậu binh”.
Chàng sẽ cố thuyết phục Hoạt, nếu cần sẽ năn nỉ Hoạt, xin hãy thương lấy danh dự gia đình một người bạn chàng, những bậc già cả mà chàng trọng như cha mẹ, không được sống quãng đời còn lại một cách thảnh thơi, bằng cách làm đám cưới với Thư Hương. Chàng cũng biết rằng sự thuyết phục của chàng rất khó thành công. Với những đứa đàn ông khốn nạn như Hoạt, lời lẽ của chàng chắc sẽ không lọt được vào đôi tai ấy.
Chàng đưa tay về phía Tâm:
– Rót thêm rượu cho tao.
Dương hỏi tới hai lần mà không thấy Tâm trả lời, vội quay sang nhìn bạn. Tâm đã nhắm mắt trên ghế vải. Ly rượu cầm hững hờ trên tay, gần muốn tuột ra, rơi xuống đất. Chàng ngồi dậy đỡ nhẹ ly rượu làm Tâm choàng tỉnh.
– Tao mệt quá! Nằm nói chuyện với mầy ngủ thiếp đi mất một lúc. Tao cần ngủ bây giờ.
Dương đỡ bạn dậy:
– Mầy đi ngủ trước. Tao còn ngồi đây thêm một lát nữa.
Chàng đưa Tâm tới chiếc giường, buông màn xuống, sửa lại cái gối cho ngay ngắn, để Tâm nằm xuống. Trời hãy còn sớm lắm, mới hơn chín giờ. Tiếng cầu kinh từ dưới nhà, từ những căn nhà hàng xóm, vang vang âm âm vọng lên căn gác của chàng. Trừ căn nhà của Xuyến, đèn tắt tối om. Cũng may cho Dương, hôm nay, có Tâm tới ngủ ở đây. Nếu không chàng sẽ nghĩ tới Xuyến, tới cái chết của Xuyến rồi sợ hãi đến không ngủ được. Chàng ngắm nhìn Tâm mà lòng tràn ngập một sự thương xót…
Nhất định ngày mai, chàng phải nói chuyện với Hoạt. Nếu cần, phải nói chuyện bằng chân tay. Khuôn mặt Tâm, nhìn nghiêng với những nét khắc khổ, tưởng chừng như so với hôm qua, Tâm già đi mấy tuổi. Đã mấy tháng nay, chàng coi gia đinh nhà bạn như gia đình chàng. Cuộc đời về già của cha mẹ Tâm thật không còn một chút nào yên ổn. Hết lo lắng về chuyện con trai, tới bây giờ phải buồn về cái bất hạnh của con gái. Cũng không thể trách gì được Thư Hương.
Nàng con gái khuê các, sống với bốn bức tường, với sách vở học trò, đâu có thể tránh được móng vuốt những bàn tay khốn nạn của một kẻ như Hoạt. Chàng uống nốt ly rưọru của Tâm còn lại.
Chàng nghĩ đến công việc ngày mai. Buổi sáng, thức dậy, chàng sẽ tới gõ cửa nhà Phượng. Chắc Phượng sẽ ngạc nhiên, không hiểu vì sao, Dương lại tới sớm như thế. Chàng sẽ kể câu chuyện tự tử của Thư Hương. Khuôn mặt củạ Phượng sẽ ngạc nhiên đến hoảng hốt, như ngày nào được Tâm báo tin chàng gặp tai nạn.
Phượng sẽ cuống cuồng lên, trang điểm thật mau… Chàng sẽ đưa Phượng đi ăn sáng, rồi trong lúc ăn sáng, chàng sẽ nói đến những công việc mà Phượng phải làm, khi vào tới bệnh viện gặp Thư Hương. Chàng sẽ xin phép mẹ Phượng để cho Phượng ở lại trong bệnh viện làm bạn với Thư Hương. Chắc mẹ Phượng sẽ bằng lòng, vì mẹ Phượng tin ở Dương. Đã từ lâu, Dương như một người con rể của gia đình ấy rồi.
– Không biết có nên nói tới chuyện mà mình sẽ đối xử với Hoạt?…
Chàng tự hỏi như vậy và thấy rằng không nên. Đàn bà, con gái, vốn không thích những lối giải quyết nặng chất đàn ông. Chuyện đấm đá, đàn bà vừa nghe thấy cũng đã đủ hoảng sợ rồi. Nhất định là Phượng sẽ can ngăn, mà không chừng còn bám chặt Dương cả ngày mai, để cho chàng không thi hành được ý định. Chàng tắt ngọn đèn lớn, cho Tâm dễ ngủ. Ngồi trong bóng tối, chàng nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm những ngôi sao lấp lánh trên những chòm cây của ngôi biệt thự gần đó.
Một ngôi sao đổi ngôi chạy dài trên nền trời tím thẫm. Hồi nhỏ, chàng được nghe người lớn kể chuyện, khi một ngôi sao vụt tắt trên nền trời, là có một linh hồn đã bỏ nơi đây mà đi. Vậy ngôi sao vừa tắt, là Xuyến, hay có thể là Thư Hương?.. Chàng rùng mình, và dù cho buổi tối Saigon thật nóng, chàng vẫn cảm thấy gây gây lạnh.
Tiếng thở của Tâm đều đều, làm Dương biết bạn đã ngủ say. Chàng cũng mừng rằng bạn ngủ được. Với một biến cố ghê gớm của gia đình, ngủ đi được một giấc là thoải mái. Chàng chỉ sợ Tâm thao thức, để rồi cả đêm, chàng phải nghe những tiếng thở dài. Không có gì não nuột bằng những tiếng thở dài.
Nhất là tiếng thở dài vào ban đêm, mà bốn bề tịch mịch, tiếng thở dài hòa lẫn vào tiếng gió ngoài hè, lẫn vào tiếng tắc lưỡi của lũ thằn lằn nằm cô đơn trên trần nhà. Chuyến xe lửa cuối cùng trong ngày vừa ầm ầm chạy qua. Tâm cựa mình thức giấc, rồi lại tiếp tục ngủ.
Dương chui vào trong mùng thật nhẹ.
Trong bóng tối mờ mờ, chàng nhìn thấy Tâm nằm co quắp, lối nằm mà chàng và các bạn thường gọi là một lối “cút-sê con tôm”. Dương nằm nhìn lên đình mùng, mắt mở lớn nhìn vào cái mênh mông để suy nghĩ liên miên. Giấc ngủ mãi không chịu đến. Chàng thao thức nghe thấy hết cả những tiếng động đêm khuya, cho tới lúc ánh nắng đầu tiên chiếu qua khung cửa sổ. Lại bắt đầu một ngày.