← Quay lại trang sách

Chương VIII

Tấm thiệp cưới màu hồng in thật đẹp. Những hàng chữ bay bướm in nổi lên mảnh giấy dày nhẵn bóng. Những người bạn thân sống ở Phi Đoàn, bà con thân thuộc, đã nhận được cái tấm thiệp cưới ấy của Dương và Thư Hương…

Những bạn bè sống chung ở Phi Đoàn thì không lấy làm lạ. Thằng Dương mà lấy em gái thằng Tâm, thì chuyện đó, đúng quá còn gì.

Tình bạn của Tâm và Dương, thiên hạ đã biết hết rồi. Chẳng thế mà hai thằng được gắn là đôi vợ chồng. Bây giờ, thằng này lấy em gái thằng kia, chuyện đó thường tình. Khi tấm thiệp cưới tới tay từng người, thì ai cũng chỉ lơ đãng nhìn ngày cưới, nhìn nơi đãi tiệc, rồi gấp lại, thốt ra một câu:

– À, thì ra thằng Dương lấy vợ..

Nhưng có một người, lại tỏ vẻ ngạc nhiên… Người đó là Hằng… Một buổi trưa, nắng thật chói, làm nứt vỏ trái cao su, rớt xuống mái tôn lộp độp. Hậu vừa đi làm về, chưa thay quần áo, đã quẳng lên bàn tấm thiệp cưới:

– Đám cưới thằng Dương.

Hằng cầm lấy tấm thiệp cưới reo lên:

– Lại sắp sửa vui rồi.

Hậu mặc cho Hằng ngồi đó, ra đằng sau, múc đầy một chậu thau nước lạnh, nhúng cả cái mặt mình vào trong đó. Hâu mệt mỏi sau một buổi sáng làm việc, lại càng mệt mỏi hơn, khi được tin một thằng bạn cưới vợ. Cuộc sống kiếm ăn hàng ngày làm cho nhiều lúc Hậu thấy ân hận rằng, mình đã lập gia đình. Nhiều lúc, Hậu có một ý nghĩ lẩn thẩn rằng, nếu bây giờ không có vợ, có con, thì chắc rằng cuộc đời mình thật thoải mái.

Nhìn thấy Hằng lam lũ, vừa bồng con, vừa đi chợ, Hậu đã nổi dậy trong lòng nhiều xót xa, chán nản. Chàng đã làm khổ cho một người con gái mà đáng lẽ cuộc đời sẽ sung sướng, nếu đừng kết hôn với chàng, một anh quản tàu bay.

Tiếng chân chạy vội vàng xuống nhà dưới, rồi tiếng Hằng la lên:

– Tại sao lại thế này?

Hậu ngửng đầu lên, mắt nhắm nghiền, mặt còn ướt sũng nước, hỏi lại một cách hốt hoảng:

– Cái gì vậy?…

– Tại sao lại có thiệp cưới này?

Hậu chán nản:

– Thì thằng Dương nó mời tụi mình đi ăn cưới ghĩa là lại sắp sửa tốn tiền. Nghĩa là lại phải đồng lõa vào một vụ đánh đấm, chém giết nhau trong đêm tối.

Nói xong, Hậu lại tiếp tục rửa mặt… Nước thật lạnh và mát. Chàng kéo chiếc khăn mặt xuống, lau mặt ướt, mở mắt nhìn Hằng. Ô hay, sao khuôn mặt Hằng lại có vẻ tức bực, cái mặt mà Hậu gọi là mặt táo bón. Thấy vậy, Hậu an ủi:

– Thôi, cũng đừng buồn… cả đời chúng nó mới có một lần. Chịu khó vay tiền, mừng cho chúng nó khá vào một chút. Đừng có tiếc…

Hằng mắng át đi:

– Đâu có phải chuyện đó. Em chỉ bực mình, không hiểu sao tên cô dâu lại là Thư Hương.

– Ừ, cô Thư Hương là em gái thằng Tâm. Cái đó thì có chi lạ. Chơi với bạn thì lấy em gái bạn cũng được chứ.

Nhìn cái mặt của Hậu, rất thản nhiên, Hằng lại càng tức bực. Nàng muốn làm một cái gì cho hả cơn giận.

Tội nghiệp cho con chó, không biết rằng chủ đang nổi cơn, tỏ vẻ âu yếm, cứ cọ sát vào chân Hằng. Tiện tay cầm đũa bếp, nàng đập lên đầu con chó một phát thật lực. Con chó kêu “oẳng” một phát, oằn lưng, cong đuôi chạy vội ra cửa bếp. Nàng đặt đĩa thức ăn lên mâm và bới cơm ra một tô lớn. Bàn tay nàng run run, đã làm vỡ mất một chiếc chén. Thì ra, nàng vẫn chưa vơi được cơn hờn giận.

Bưng mâm cơm lên nhà, nàng thấy Hậu đang ôm con, lơ đãng đọc tờ báo cũ. Nàng đặt mâm cơm xuống bàn hơi mạnh tay làm Hậu giật mình:

– Hôm nay, em làm sao vậy?

Hằng đặt phịch người xuống ghế:

– Em đang tức mình vì cái thiệp cưới.

– Thì thằng Dương lấy vợ…

Hằng gắt nhặng lên:

– Nhưng mà tại sao lại lấy Thư Hương?

– Cái đó thì em phải hỏi thằng Dương.

Hằng lặng êm, ngồi xới cơm ra chén. Hậu bỏ tờ báo xuống, cầm lấy chén cơm. Bữa ăn bắt đầu lặng lẽ. Hồi lâu, Hằng mới lên liếng:

– Tại sao Phượng lại không lấy Dương nhỉ?

– Cái đó thì em lại phải hỏi Phượng.

Hằng đặt mạnh đôi đũa xuống mâm cơm:

– Nói chuyện với anh thật tức. Hỏi anh, thì thà hỏi đầu gối còn hơn. Chán thấy mẹ.

Hậu cười dễ dãi:

– Tại vì em hỏi những câu mà anh không thể nào trả lời được. Tại sao Dương lấy Thư Hương?… Tại sao Phượng lại không lấy Dương?… Những câu hỏi ấy thì đến bố anh có sống lại, cũng không thể nào trả lời được nữa là anh…

Hằng quả quyết:

– Mai em sẽ về Saigon, hỏi Phượng cho ra lẽ, chứ không như thế này thì tức lắm…

Sự tức bực của Hằng thật chính đáng. Chỉ có sự chất vấn Hậu là vô lý mà thôi. Hằng đã mất công rất nhiều trong việc làm lành cho Phượng và Dương mà Hằng gọi là công tác tái hồi Kim Trọng. Nàng cứ nghĩ rằng, chỉ ít lâu nữa, Dương và Phượng sẽ làm đám cưới, rồi dọn nhà lên xứ Bưởi này, sống ở đây, để nàng có thêm bạn, có thể chạy lên, chạy xuống, tới chơi, kể lể tâm sự. Không ngờ, Dương lại lấy Thư Hương. Nàng cũng có gặp Thư Hương vài ba lần, cũng mến cô em gái của Tâm, nhưng làm sao mà so được với tình thân giữa nàng và Phượng.

Nhất định ngày mai Hằng sẽ về Saigon gặp Phượng.

Nàng cầm đôi đũa lên, tay lại dở cái thiệp cưới ra đọc lại. Nàng nói một mình:

– Còn năm ngày nữa là đám cưới rồi.

Hậu cũng góp chuyện:

– Thời đại phản lực có khác. Chúng nó như vượt tường âm thanh. Từ đám hỏi đến đám cưới thời gian cách nhau có một tuần lễ.

Hằng vẫn nhìn những giòng chữ in trên thiệp cưới không trả lời. Bữa ăn trưa, trôi đi thật chậm. Hậu đã ăn xong, nằm lên giường ngay cạnh bàn ăn, ôm con ngủ thật ngon lành. Hằng vẫn ngồi trước mâm cơm.

Nàng không hiểu chuyện gì xảy ra giữa Phượng và Dương. Hai đứa thật là con nít. Lần trước đã giận nhau, xa nhau đến cả năm sáu năm ười, rồi tới bây giờ, như thế này là kể như dứt hẳn.

Nhìn Hậu ôm con ngủ một cách ngon lành trên giường, Hằng muốn đánh thức Hậu dậy bắt Hậu phải trả lời câu hỏi lẩm cẩm của nàng, nhưng nghĩ tới buổi chiều nay, Hậu phải đi làm, nàng lại thôi. Thu dọn chén bát trên mâm, nàng mang ra đằng sau nhà, ngâm vào một chậu nước, rồi cảm thấy lười biếng, không muốn nhúng tay xuống chậu nước đầy chất mỡ. Lên nhà trên nàng lại ngồi xuống ghế, nghĩ ngợi liên miên cho tới lúc hai giờ.

Ở trong Trại Gia Binh từ lâu, nàng đã quen tiếng kèn của lính. Tiếng kèn buổi trưa này, mới đầu làm cho nàng khó chịu, nhưng rồi sau cũng quen đi. Nhiều buổi trưa nàng đã ngủ quên không biết tiếng kèn thổi vào lúc nào. Hậu đã quen giấc như một chiếc đồng hồ. Đúng giờ đó là thức đậy. Nếu thấy Hằng còn ngủ, chàng rón rén mặc quần áo, lặng lẽ đi giầy, đi ra mở cửa và khép cửa thật nhẹ.

Nhưng buổi trưa hôm nay, vừa mở mắt ra, chàng vẫn còn thấy Hằng ngồi ở bàn ăn, tay chống vào cằm với dáng suy tư của một triết nhân. Hậu hỏi:

– Buổi trưa hôm nay, em không ngủ?…

Hằng không trả lời Hậu, mà lại nói sang câu chuyện khác:

– Ngày mai em về Saigon.

– Em đã nói một lần rồi. Ngày mai, anh lại ăn cơm ở Câu Lạc Bộ. Em đừng lo rằng không có em, anh sẽ đói. Ăn cơm ở Câu Lạc Bộ, ít có thằng nào để cho anh phải trả tiền lắm.

Lúc ấy, Hằng lại thấy thương Hậu. Lúc nào, anh chàng cũng thắc mắc về chuyện tiền. Đã hơn ba năm nay, chưa lúc nào có được chút tiền để dành. Riêng vụ trả tiền làm đám cưới, thời gian cũng đã kéo dài vừa đúng hai năm. Hết được vụ nợ đó, là lại phải vay tiền để trả cho nhà hộ sinh, khi đẻ đứa con đầu lòng. Rồi từ dó, là công nợ liên miên.

Hằng tính sơ qua, cũng biết rằng, những món nợ phải trang trải, cũng kéo dài ít ra sáu tháng nữa, với điều kiện là trong sáu tháng, cả nhà không có đau ốm và không có chuyện gì bất ngờ phải cần đến tiền.

Hậu đã mặc xong quần áo đi xuống nhà rửa mặt. Chàng ngừng lại bên cạnh Hằng:

– Em định về Sàigòn gặp Phượng?…

– Đúng vậy, em phải hỏi cho ra lẽ…

Hậu cười buồn:

– Tại sao em cứ thích lo đến chuyện của người khác?… Theo như anh nghĩ, thì em nên phó mặc chuyện thiên hạ. Không phải rằng mình ích kỷ, nhưng dù cho em có lo lắng, câu chuyện cũng vẫn thế. Người nào có cuộc đời của người ấy. Anh không hiểu chuyện gì đã xảy ra cho Phượng và Dương, nhưng cũng đoán biết là hiện nay, Phượng đang buồn lắm. Em có về gặp Phượng để an ủi thì anh đồng ý, còn đâm sầm vào đờì tư của người ta thì không nên…

Mấy lúc này, Hậu ít nói, mà không hiểu sao hôm nay, Hậu lại diễn thuyết một bài dài đến thế. Hằng như chợt tỉnh ra khỏi cơn mê. Lời Hậu nói rất đúng lý. Dù cho có biết được chuyện Phượng và Dương, thì Hằng còn giúp ích được gì nữa dâu? Thiệp cưới đã in ra rồi, đã phân phát tới tận tay mọi người, đâu còn làm gì được nữa. Hằng đứng dậy:

– Trưa nay anh có uống cà-phê không

Giọng Hằng thật dịu dàng, thật ngoan.. Hậu ngồi xuống ghế:

– Anh cũng định hỏi xin em một ly cà-phê, uống cho tỉnh ngủ, nhưng thấy em ngồi trầm tư, nên lại thôi…

– Anh nói tiếng “xin” với em hơi nặng đấy nhé!..

– Vậy thì pha cho anh ly cà-phê…

Hậu nhìn theo Hằng đi tới chiếc tủ “com-mốt” sửa soạn chiếc “phin”. Có lẽ lấy vợ, chỉ sung sướng ở những lúc được hầu hạ như thế này, còn thì chỉ là một quãng thời gian dài khồ sở. Nhìn đứa con nằm ngủ trên giường, Hậu lại thở dài.

Khuôn mặt trẻ thơ, lúc ngủ say trông thật dễ thương. Đôi mắt có cặp lông mi dài, sụp xuống như đôi cánh bướm đậu im trên cành hoa. Hậu cứ ngồi jm lặng. Buổi chiều phải đi làm việc thì nản nhất. Cái nắng của phi trường, chiếu xuống mái tôn, như thấm vào làn da, thớ thịt, tạo thành một sự ngây ngất khó thở. Nhưng lại được một điều an ủi là buổi chiều, sự kiểm soát giờ làm việc cũng không khắt khe gì cho lắm. Có thể đi muộn chừng nửa giờ, một giờ.

Hằng đặt ly cà-phê xuống trước mặt Hậu. Từng giọt nước mắt đen, nhỏ xuống như những giọt sầu.

– Hôm nay em pha cà-phê ngon hơn mọi hôm…

– Đấy là cà-phê của anh Luận, mua từ Bảo Lộc về cho.

Hậu cho vào ly cà-phê hai muỗng đtrờng:

– Mai em đi Saigon, thấy cái gì thì mua về, tặng lại cho vợ chồng nó, coi như trả nợ. Vợ chồng nó cũng nghèo.

Trong trại gia binh này, chỉ có vợ chồng Hậu và vợ chồng Luận được coi như thân thiết nhất. Luận học sau Hậu một khóa. Những lúc uống rượu say, hai thằng thường kể cho nhau nghe những kỷ niệm ở bên Tây, cả những kỷ niệm xấu và và kỷ niệm tốt. Hai người vợ ngồi nghe và cùng vui với chồng. Những ngày của kỷ niệm thật xa vời. Chỉ còn lại bây giờ là hai thằng người đó, sống trong một xã hội đây rẫy đóị khổ bất công. Tất cả là vì chiến tranh…

Hậu uống cạn hết ly cà-phê rồi đứng dậy, cầm lấy cái mũ “dô-kề”, bước ra khỏi cửa. Hằng pha thêm nước sôi vào chiếc phin cà-phê thứ hai còn lại của chồng. Nàng nghĩ tới ngày mai.

Đường từ Biên Hòa về Saigon không xa lắm. Nhiều lúc Hằng tưởng rằng Biên Hòa cũng là đất của Saigon, nếu không có ba chiếc cầu làm gập ghềnh bến xe đò, xe lô. Những ngày mới lấy nhau, con đường này rất quen thuộc đối với Hằng, vì ngày nào, hai vợ chồng cũng lên xuống tới hai lần.

Buổi sáng đi, rồi chiều lại về. Tới lúc có con, hai vợ chồng đâm ra lười di chuyển. Có nhiều khi, hàng hai ba tháng mới về một lần. Sống ở đâu cũng làm phiền phức tới người khác, nhất là đứa trẻ nhỏ, nên Hậu và Hằng ở Biên Hòa, sống trong nhà mình cho tiện.

Lần này về Saigon, Hằng tới thẳng nhà Phượng. Không hiểu sao hôm nay, nhà Phượng lại đông đủ tất cả, làm cho Hằng thấy vui lây với cái ồn ào và đùa nghịch ở đây.

Chú Vinh thì vẫn khoái thằng nhỏ, con của Hằng, nên đưa cháu ra đầu ngõ, chơi với cháu bằng đủ mọi thứ, mà thằng nhỏ có thể ăn được, chơi được. Phượng ướm thử một chiếc áo gấm nội hóa màu xanh lam lên người, rồi hỏi Hằng:

– Áo này có đẹp không?…

– Mày đổi tính hay sao lại mặc áo màu này? Mọi khi mầy chỉ mặc có hai màu đỏ và đen. Bây giờ, sao lại mặc màu xanh?

Phượng cười:

– Áo đi phù đâu mà…

– Đám cưới đứa nào thế?

Phượng vẫn giữ nụ cười:

– Đám cưới của Thư Hương. Thế anh Dương không mời vợ chồng mầy à?… Tao tưởng rằng, thiệp cưới đã gửi lâu rồi mà. Chính tay tao đề bao thư để gửi đi. Mày chưa nhận được sao?.

Hằng tức bực:

– Chính vì cái thiệp cưới ấy hôm nay tao mới phải về để gặp mầy đây…

Phượng trợn mắt lên một cách ngây thơ:

– Tại sao vậy?…

– Vì Dương cưới Thư Hương…

Phượng treo áo lên mắc. Lúc này, Phượng quay mặt vào tường, nên Hằng không nhìn thấy một chút biến đổi trên mặt Phượng. Nhưng rồi những thớ thịt trên mặt Phượng lại dãn ra ngay, Phượng trở về với nét mặt bình thản như thường.

Hằng lại nói tiếp:

– Mới đầu nhận được thiệp cưới của Dương, tao mừng quá, tưởng rằng đám cưới đó là Dương với mầy. Không ngờ lúc dở ra đọc, tên cô dâu lại là Thư Hương. Cả đêm hôm qua tao không ngủ được, định để tới sáng nay, về đây hỏi mầy cho ra lẽ…

Phượng thản nhiên:

– Người ta lấy nhau là chuyện của người ta, mầy thắc mắc làm chi. Mày không thấy tao may áo mới để đi phù dâu hay sao? Mày có định đi ăn đám cưới không?… Đi, mầy! Hôm đó, chúng mình lấy một bàn, ngồi chung với nhau rồi phá cô dâu, chú rể chơi…

Càng nói chuyện với Phượng, Hằng càng như lọt vào một thế giới mù mịt, đầy những bóng ma ảo ảnh. Ngồi xe trên đường đi tới nhà Phượng, nàng đã tưởng rằng, sẽ gặp một cô Phượng đầy chất u buồn, gặp nàng sẽ òa lên khóc, để cho nàng phải an ủi, vuốt ve, nói những lời âu yếm như nói với một cô em gái nhỏ.

Không ngờ lại gặp Phượng cũng vẫn như cũ, nhí nhảnh như dạo nào. Nhìn mặt Hằng ngẩn ngơ như chú mán rừng, Phượng phá lên cười:

– Mày nên soi gương nhìn lại mặt mầy. Ngẩn ngẩn ngơ ngơ cứ như đứa mất hồn.

Hằng tức bực:

– Chưa mất hồn đâu, nhưng rồi đây, tao sợ rằng kẻ mất hồn không là tao, mà lại chính là mầy.

Phượng bĩu môi rồi nhún vai rất điệu:

– Sức mấy mà tao mất được hồn. Chứng cớ là tao đâu có ngẩn ngơ mán xá như mầy…

Rồi Phượng với tay lấy cái mắc áo, đi lên trên lầu. Hai tà áo xanh của chiếc áo phù dâu, ve vẩy quấn vào chân Phượng, như chế diễu Hằng. Bước chân của Phượng nện thình thịch trên sàn gác làm bằng ván cây. Yến hét lên:

– Con quỉ sứ, đi đứng nhẹ chân một chút. Bụi hết cả mâm cơm bây giờ…

Bước chân Phượng nhẹ hơn một chút. Rồi Hằng nghe thấy tiếng hát của Phượng từ trên lầu vọng xuống. “Vắng con tàu sân ga buồn héo hắt, vắng anh lòng em thấy quạnh hiu”. Hằng cảm thấy như trong vụ này có một điều gì bất ổn. Nàng càng cố phân tích tâm sự của Phượng, thì lại cảm thấy u mê đến choáng váng, nàng cầu cứu đến Yến và Loan:

– Tụi mầy có hiểu chuyện này không?

Yến đang nhẹ nhàng gắp từng con cá kho để ra đĩa, nghe Hằng hỏi thì giật mình làm gãy một khúc cá:

– Mày hỏi gì?

– Tao hỏi mầy với con Loan, chúng mầy là chị em trong nhà, chúng mầy có biết chuyện gì xẩy ra với con Phượng không? Tao thấy lạ lùng quá…

Loan đặt quyển sách xuống bàn:

– Chị Yến thì không biết sao, chứ riêng tao, thì tao cũng mù mịt như mầy. Hôm qua, Dương với con Phượng ngồi ở bàn này, thì thầm với nhau suốt cả một buổi sáng… Cứ hễ có tiếng chân người từ trên lầu bước xuống, thì hai đứa lại im bặt, ngồi nhìn nhau. Tụi tao cũng tức bực lắm, nhưng rồi cũng mặc xác họ với nhau. Chỉ cười mà nói rằng, có bàn tính nhau đi ăn cưới, nếu đựợc nhiều tiền thì nhớ chia cho tụi tao một ít…

– Dương cũng vẫn lại đây?

– Như thường… có nghĩa là vẫn như thường. Chẳng có gì thay đổi hơn lúc ưước. Đáng lý ra một tên đàn ông, bỏ ngựời yêu của mình mà đi lấy vợ khác, thì đối với nhau “còn tình chi nữa mà thù đấy thôi “. Nhưng đằng này, hai đứa vẫn nhởn nhơ như không có chuyện gì xảy ra. Anh chàng Dương lại còn vác thiệp cưới tới nhà, cho con Phượng viết dùm bao thư. Mà con Phượng lại sốt sắng như là… đám cưới của nó.

Hằng quay sang Yến:

– Còn mầy, mầy biết được chuyện gì không?…

Yến lắc đầu, chán nản:

– Tao thì mặc xác chúng nó từ khuya. Tao còn lạ gì tính con Phượng. Chuyện gì mà khoe được, thì nó khoe ngay. Còn chuyện gì nó muốn đấu, thì có dùng “xà beng” mà cậy răng nó ra, nó cũng chẳng thèm vén cái môi lên mà nói nửa lời. Nhưng cô nàng dấu cái gì trong bụng thì ấm ức lắm, vì bụng cô nàng đâu có còn chỗ trống…

Yến nói vậy mà tay không ngừng gắp thịt múc canh, sửa soạn mâm cơm. Có tiếng máy xe Vespa ngoài cửa rồi ngừng. Dương đi vào, rực rỡ như một con gà trống, lạc vào giữa đàn gà mái. Chàng cúi đầu chào tất cả rồi cúi xuống gần mâm cơm:

– Chà, cá kho này mà ăn với rau muống chẻ thì tuyệt. Hơi ít riềng mẻ một chút, nên không được dậy mùi. Nồi canh chua này, có cái đầu cá hơi lớn đấy nhé…

Tiếng của Phượng vọng xuống từ trên gác:

– Anh Dương đợi Phượng một chút nhé. Phượng sắp sửa hoàn tất việc quét vôi lên mặt rồi đây… Chỉ một phút nữa thôi.

Dương nói vọng lên:

– Cứ việc từ từ… Anh còn đòi chị Yến cho ăn cơm. Cá kho ngon lắm…

Yến nheo mắt:

– Bạn cứ làm như lần đầu tiên bạn ăn cơm ở đây không bằng… Nhưng bạn nên nhớ rằng những món ăn hôm nay mà tôi phải lăn lưng vào bếp là để mời Hằng, bạn muốn ăn ké thì cứ việc ngồi lại.

Lúc này, Dương mới nhìn thấy Hằng… Chàng tỏ vẻ vui mừng một cách rất ồn ào.”Phải rằng nắng quáng, đèn loà, người ngôi đó là bà Hằng đó sao”. Cái ồn của Dương làm Hằng khó chịu một cách lạ. Nàng định rằng gặp Phượng, gặp Dương, để hiểu rõ tâm sự của cả hai người. Nhưng khi gặp cả hai người ở đây, Hằng lại không muốn hỏi nữa, vì cho rằng làm công việc đó là mình đã làm một hành động vô ích. Nàng chỉ hỏi:

– Hai người định rủ nhau đi đâu vậy?…

Dương bốc một miếng củ cải:

– Đi đến nhà cô dâu, rủ đi thử áo cưới. Phảỉ có Phượng đi cùng thì cô dâu mới dám đi.

– Tại sao vậy?

– Vì rằng Phượng là thứ siêu…

Dương định nói, Phượng là một thứ “siêu cô dâu”, một thứ cô dâu trên cả cô dâu. Phượng đã xuống dưới nhà lừ mắt nhìn Dương. Chàng đành bỏ lửng câu nói.

Ngồi xuống ghế ở bàn ăn, chàng nghĩ càng thương Thư Hương. Người con gái, vui mừng nhất là ngày đám cưới nhưng Thư Hương chỉ còn là một xác người biết đi. Ai đặt đâu thì ngồi đó. Bắt làm việc gì thì ngoan ngoãn làm theo. Thư Hương thấy nặng mặc cảm tội lỗi. Chàng đã khuyên Thư Hương, phải cố đóng kịch, vui vẻ lên cho thiên hạ đừng hiểu lầm, để rồi hỏng cả mưu kế của Phượng. Khi nói đến tên Phượng, Thư Hương mới vui vẻ được lên một chút, và từ đấy, bất cứ đi đâu hay mua sắm một thứ gì, Thư Hương cũng đòi phải có Phượng đi cùng. Nàng bảo với Phượng:

– Chị Phượng cứ làm theo ý chị Phượng. Vì đây là đám cưới của chị mà. Em chỉ là một thứ “ốc mượn hồn” mà thôi.

Phượng đi chọn màu áo cưới cho Thư Hương, đưa Thư Hương tới nhà may. Chiếc áo màu kim tuyến lóng lánh, khoác lên người Thư Hương, càng làm tăng thêm vẻ mặt xanh xao, vàng úa của người con gái sớm u buồn. Phượng đã cười đùa thật nhiều để cho Thư Hương cười theo.

Phượng mời mọi người:

– Xin quí vị ngồi vào bàn ăn dùm cho. Chúng tôi cần ăn bây giờ, vì còn nhiều công tác.

Hằng hỏi lại:

– Đi thử áo cưới cho người khác, là một công tác sao?

Phượng vênh mặt:

– Chứ sao!

Nhìn cái vui của Phượng, không hiểu sao Hằng vẫn thấy như là vui gượng. Mặt Dương thoáng một chút buồn. Tuy chưa biết sự tình, nhưng Hằng biết rằng bên trong chắc có chuyện gi sầu thảm lắm. Loan ngồi vào bàn trước nhất:

– Thằng Cu Vinh đâu rồi?

– Nó dẫn con của Hằng đi chơi. Cứ kệ nó, lúc nào nó về thì nó ăn lúc đó. Không có thằng nhỏ, chắc Hằng ăn ngon hơn…

Tới lúc này, thì tất cả mọi câu chuyện đều như muốn chìm xuống. Bầu trời như bị bao phủ một đám mây đen. Dương muốn ra khỏi nơi đây. Chén cơm chàng cầm trên tay thật hững hờ. Mới hồi nãy, chàng khen những món cá canh chua, sao bây giờ lại thấy lạt lẽo. Nhìn sang Phượng, thì thấy mắt Phượng thật xa xôi. Cặp mắt ấy như rơi vào trong một hố thẳm u buồn. Dương đứng đậy:

– Xin mời các ngài. Tôi xin đủ.

Chàng đứng dậy đi ra nhà ngoài, ngồi trên ghế xa-lông hút một điếu thuốc, để chờ Phượng. Không có chàng, trong nhà ồn ào hẳn lên. Hình như thế giới đàn bà, con gái, có những câu chuyện riêng biệt. Có thêm một người đàn ông, dù là một người đàn ông quen thuộc, cũng làm cho câu chuyện giữa đàn bà, con gái với nhau, bớt đi phần nào tự nhiên. Tiếng ồn ào ở phòng trong, tuy rằng oang oang, nhưng lúc nầy không làm cho Dương để ý. Chàng nghĩ tới những lúc gặp Thư Hương.

Chàng thấy rằng vẫn giữ được cái thân mật giữa một ngtrời anh và một cô em gái. Thư Hương cũng vậy, vì biết rằng mối tình của Dương và Phượng đã thật cao, thật đẹp. Đám cưới của người con gái bé nhỏ ấy, chỉ là cái bề ngoài để đánh lừa những con người sống trong cái xã hội nầy, thích mang lễ giáo ra làm khổ con người.

Căn phòng của Dương mướn đã được ngăn chia làm đôi. Phòng trong để dành cho Thư Hương, và phòng ngoài để dành cho chàng. Liệu có giữ gìn được trong một khoảng không gian chật hẹp ấy không?

Chàng tin rằng sẽ giữ được lòng mình… nhưng làm sao mà biết được những chuyện gì sẽ xảy ra, khi chỉ có hai con người, một giống đực và một giống cái, ở chung với nhau trong một căn phòng hẹp. Hơn nữa, đối với thiên hạ, lại có danh nghĩa là hai vợ chồng với đầy đủ lễ nghi cưới hỏi?… Dương thấy trách nhiệm của mình thật nặng nề. Đã có một lần, chàng nói lên ý nghĩ đó với Phượng, thì thấy Phượng vẫn như thường:

– Đấy cũng là một cuộc thử thách đối với anh…

Dương đã nộp đơn xin về Phi Đoàn, bay lại. Chàng cố giữ gìn sức khỏe, không uống rượu, không thức khuya để qua được kỳ tái khám. Không lúc nào, chàng mong được về Phi Đoàn bằng lúc này. Có cớ để xa Thư Hương. Chàng sẽ ở lì trên Biên Hòa, chỉ về đây những ngày chủ nhật. Những ngày chủ nhật đó, chàng sẽ đi chơi với Phượng. Cũng thương cho Thư Hương vò võ một mình, “có chồng mà cũng như không”. Có lẽ chàng sẽ rủ Thư Hương cùng đi chơi để thành một bộ ba.

Phượng đi ra nhà ngoài đứng bên cạnh Dương. Chàng dụi điếu thuốc lá vào chiếc gạt tàn:

– Chúng mình đi thôi chứ.

– Đồng ý…

– Anh có phải vào chào mọi người không?…

– Thôi, anh ạ!…

Rồi Phượng nói vọng vào trong nhà:

– Chúng tôi đi nghe mấy bà trẻ…

Tiếng ồn ào mắng từ trong nhà, như tiễn đưa hai đứa. Dương ra trước, đến bên chiếc xe Vespa. Còn Phượng thì đóng cửa thật mạnh, che lấp tiếng nói của Yến, Loan và Hằng. Nếu không có Dương tới mà cứ bị Hằng hỏi mãi, không chừng Phượng sẽ nói hết cả những chuyện về Dương, về Phượng, về Thư Hương. Lúc đó thì sự hy sinh của nàng, đâu còn ý nghĩa nữa.

Dương phóng xe đi. Lúc qua nhà Dương chàng bị Phượng đập mạnh lên vai:

– Em muốn lên thăm nhà anh.

Dương ngừng xe ngay cạnh chiếc cửa nhỏ đi lên lầu. Chàng nhường Phượng lên trước. Khi mở khoá, Phượng đẩy cửa nhìn vào thấy một khung cảnh rực rỡ, đổi mới. Chiếc giường của Dương nằm được mang ra tận phía ngoài, ngay sát cửa. Còn chiếc giường cưới, với tấm nệm dày,với chiếc khăn trải giường sặc sỡ được đặt ở sát tận cuối phòng. Phượng thở dài… Đáng lẽ những thứ nầy, những cảnh này là để dành cho Phượng. Tấm bình phong bằng sơn mài, còn xếp lại để ở giữa nhà… Phượng sờ tay lên mặt sơn nhẵn bóng.

– Anh dựng lên cho Phượng coi…

Chiều Phượng, chàng phải dựng lên… Căn phòng sáng, tô điểm bằng một bức bình phong sơn mài, đã làm cho căn phòng thêm dẹp, thêm sang. Những bức vẽ được ghép lại, là hình những cánh chim, như chim phụng hoàng, chim thiên nga, chim bằng, chim công… Cánh chim nào cũng vươn đôi cánh mạnh. Phượng trách nhẹ Dương:

– Anh mua những thứ nầy phí tiền quá…

Dương cười:

– Anh đâu có phải mua. Một thằng bạn, lúc nầy đã giải ngũ, làm chủ một hiệu sơn mài, nó tặng anh khi nghe tin anh cưới vợ.

Giọng Phượng trầm hẳn xuống, thật buồn:

– Không hiểu tới lần thứ hai của anh, có còn được bạn bè mừng như lần nầy không?

– Thì Phượng coi như những thứ đồ mừng nầy là mừng cho Phượng và anh. Thư Hương cũng chẳng nói như vậy là gì. Mà cần gì những thứ đồ mừng. Cái mừng nhất của chúng mình, là làm cho cha mẹ Tâm và Tâm nung sướng, và cứu vãn được cả cuộc đời một người con gái.

Phượng biết như vậy lắm, nhưng nhìn thấy Dương và Thư Hương sửa soạn cho đám cưới, cũng thấy lòng mình nao nao và tê tái… Người con gái, mỗi lần thấy một chiếc xe hoa đi qua cửa, đều muốn chạy tới gần để nhìn mặt cô dâu và chú rể. Nhìn mặt hai đứa rạng rỡ trông thật ghét. Đã nhiều lần, ba chị em nhà Phượng chạy ra ngoài cửa xem đám cưới, phê bình với nhau om sòm làm cho mẹ phải mắng… Mẹ thường nói rằng, cứ nhìn thấy ba đứa con gái lớn tồng ngồng là sốt cả ruột. Chỉ mong cho có ai đến rước đi cho.

Bởi vậy Dương đã được mẹ chiều đãi một cách đặc biệt. Đến khi nghe tin Dương lấy vợ, mà lại lấy Thư Hương mẹ đã buồn mất mấy ngày. Nhìn thấy mẹ buồn, Phượng đã theo mẹ đi suốt một ngày, kể cho mẹ nghe tất cả mọi chuyện. Phượng dặn mẹ giữ kín, dù rằng cả với Yến với Loan. Nghe xong câu chuyện, mẹ đã nhìn Dương và Phượng bằng một con mắt khác…

Nhưng bây giờ, nhìn căn phòng sửa soạn cho đám cưới, Phượng lại thấy như muốn nghẹn ngào… Con người chỉ có thể tỏ ra mình cao thượng, trong một lúc bốc đồng nào đó mà thôi, còn thì lại trở thành một thứ người, rất người. Phượng cũng chỉ là một con người.

Nàng nói với Dương, giọng pha nhiều chất cay đắng:

– Anh có vẻ hí hửng, như anh chàng sắp cưới vợ…

Không hiểu một trận phong ba vừa làm đổ nát trong lòng Phượng, anh chàng lại còn đùa:

– Thì anh chẳng sắp sửa cưới vợ?…

Phượng quay mặt đi, bước ra cửa. Nếu còn đứng lại đây, không chừng Phượng sẽ bật khóc. Ấy, Phượng vô lý như thế đấy. Dương khóa cửa lại, theo Phượng bước xuống cầu thang, rồi chiếc xe Vespa của Dương lại đưa hai người đi từ ngoại ô về phía Saigon…

Những con đường Saigon vào lúc xế trưa, là con đường đầy bóng nắng. Bụi tung mù sau bánh xe, và những hàng xe nối đuôi nhau chạy không ngừng.. Phượng và Dương đi vào cái nắng và bụi ấy. Hơi nhựa mặt đường, bốc lên một mùi nồng. Hôm nay Phượng không mặc áo dài. Mặc chiếc quần và một chiếc áo ngắn và rộng, Phượng thấy như gió nóng luồn vào từng thớ thịt, từng mảnh da. Nàng thấy ngây ngây một cơn say nhè nhẹ, và khó chịu cứ thấm dần. Phượng nhắm mắt lại để rồi như muốn ngủ thiếp đi sau lưng Dương.

Dương nói bâng quơ:

– Sắp sửa đến mùa mưa.

Câu nói của Dương làm cho Phượng chợt nhớ lại những ngày xưa. Ngày xưa. Ngày đầu hai đứa yêu nhau, là một ngày vào đầu mùa mưa, có một cơn mưa bất chợt, ào ào đổ xuống thành phố. Mái hiên của một hàng ăn dưới Chợ Lớn, là chỗ hai đứa núp, để rồi nắm tay nhau, khoác chung một chiếc áo mưa, chạy ra ngoài xe. Chiếc hôn đầu tiên trao nhau, nơi nệm sau chiếc xe taxi, đã kết hợp đời hai đứa với nhau.

Để rồi tới bây giờ. Chỉ còn vài ngày nữa là đám cưới, nhưng lại là đám cưới của Dương với người khác. Phượng lắc đầu thật mạnh, để xua đuổi nỗi sợ vu vơ. Nàng thì thầm:

– Phượng lo sợ quá…

– Phựợng sợ cái gì?…

Tiếng Phượng thật tha thiết:

– Không hiểu sao, Phượng linh cảm thấy có một điều gì báo trước rằng cuộc tình duyên của chúng mình khó mà thành. Linh tính của Phượng từ trước tới nay vẫn “trung hậu ” lắm, ít khi phản lại Phượng. Nhiều đêm, Phượng muốn khóc…

Thì ra Phượng đã hối hận rồi sao Phượng?… chính cái ý kiến để Dương kết hôn với Thư Hương là của Phượng. Nhiều người đã ca tụng Phượng. Người bạn thân của chúng mình là Tâm, đã đứng nghiêm chỉnh chào Phượng theo lối nhà binh, mặt thật nghiêm trang, như những lúc chào cờ. “Phượng là một bà thánh, sống chung với người”. Lời nói đó của Tâm làm cho Phượng sung sướng, cảm thấy sự hy sinh của mình không còn là một chuyện điên khùng. Còn mẹ Tâm thì nước mắt chảy dài xuống gò má. “Bác không dám nói cám ơn Phựợng, vì ơn của Phượng lớn quá “.

Những giọt nước mắt chảy ra lần này, Phượng biết không phải là những giọt nước mắt bi thương. Còn cha Tâm thì cúi đầu vào những trang sách một thời gian rất lâu, không thấy lật qua được trang nào.

Trước kia, ông ít có cảm tình với Phượng, vì cho rằng cái đẹp của Phượng lộ ra ngoài nhiều quá, Phượng không đúng mẫu ngườ con gái Đông Phương.

Nhưng lần này, Phượng đã được ông nhìn bằng một con mắt trìu mến. “Phượng đã làm cho bác cảm thấy như đã chết mà được sống lại”.

Ông đã bùi ngùi nói với Phượng như thế. Phượng thấy người Phượng như không còn sức nặng, chỉ cần vươn mình là đã có thể bay bổng lên tới chín từng mây…

Nhưng hôm nay, nhìn căn nhà ấm cúng của Dương, sửa soạn cho đám cưới, Phượng lại thấy nao nao rồi như muốn bật khóc. Phượng chỉ là một con người, hơn nữa, Phượng lại chỉ là một đứa con gái út được mẹ cưng chiều, bị con kiến cắn cũng la ầm lên là “đau đến chết đi được”. Dương an ủi Phượng:

– Anh đã làm đơn xin lên Phi Đoàn. Nếu không được, anh sẽ xin đổi đi xa, thật xa. Lúc đó, anh sẽ có cớ trả lại căn nhà đó cho bà chủ nhà. Thư Hương lại về nhà Thư Hương, sống như lúc chưa có chuyện gì xảy ra.. Lâu lâu, anh sẽ về Sài gòn, tới thăm Phượng. Mình phải tạo ra những thời gian xa nhau, để mà nhớ nhau..

– Lỡ Thư Hương đòi theo anh đi xa?…

Nghe Phượng hỏi như vậy. Dương mới chợt hiểu nỗi buồn của Phượng. Từ mấy ngàv nay, chàng thấy tính tình của Phượng thật bất thường. Đang lúc vui vẻ cười đùa, tự nhiên mặt trầm hẳn xuống, lặng lẽ như một cái bóng. Lúc đang lặng lẽ như vậy, lại chợt cười vang, như vừa bất chợt bắt gặp một điều gì vui thích.

Chàng tưởng rằng vì phải lo lắng cho Thư Hương, nên Phượng mệt mỏi.

Nhưng hôm nay, nói chuyện chỉ vài câu trao đổi, Dương đã biết được thắc mắc của Phượng. Chàng bỏ một tay, rời khỏi tay lái, nắm lấy bàn tay Phượng:

– Anh chắc rằng Thư Hương chẳng bao giờ lại đòi đi theo. Phượng tưởng rằng anh với Thư Hương là vợ chồng thật hay sao?

Phượng áp má vào lưng Dương:

– Thế ra vợ chồng, cũng phải chia ra vợ chồng thật, vơ chồng giả… Theo như Phượng, thì đã là vợ chồng thì là… vợ chồng. Chuyện đời, nhiều cái éo le quá…

Dương quẹo vào một con đường hẻm rộng. Chàng không còn gì để nói với Phượng. Sắp sửa tới nhà Thư Hương, chiếc cổng sắt đóng kín. Phượng bấm chuông và người ra mở cửa là Thư Hương.

– Em chờ anh Dương với chị Phượng từ sáng tới giờ.

Dương cười:

– Nếu không có anh tới đánh thức, thì có lẽ tới bây giờ, Phượng còn ngủ. Phượng có một đức tính đáng được ghi vào bảng vàng bia đá, là có thể ngủ được suốt ngày.

Phượng đấm vào lưng Dương vài ba phát. Trước mặt Thư Hương, Phượng phải tỏ ra thân mật, âu yếm vói Dương, để cho Thư Hương biết rằng, Dương vẫn là của nàng. Đám cưới sắp sửa xảy ra một ngày gần đây, chỉ là nàng cho mượn Dương đấy thôi. Ý nghĩ ấy ám ảnh Phượng trong mấy ngày gần đây. Cứ càng gần tới ngày cưới thì cái ám ảnh cứ lớn dần trong đầu.

Nhiều đêm, thao thức không ngủ, Phượng thấy cái ám ảnh ấy như choáng ngợp cả không gian, đè chặt lấy Phượng, làm cho Phượng nghẹt thở. Nhà Phượng lại ở gần chợ của một xóm di cư.

Những câu ca dao, tục ngữ cứ lọt vài tai Phượng hàng ngày. “Của chua ai thấy chẳng thèm, em cho chị mượn chồng em vài ngày”. Tiếng ru buồn của hàng xóm một buổi trưa, đã làm cho Phượng bâng khuâng. Mình cho mượn anh Dương đâu có vài ngày, mà cả năm trời. Không biết có phải là của chua hay không?

Thư Hương nắm tay Phượng:

– Hai anh chị định đứng ở ngoài sân mãi sao? Vào nhà đi chứ.

Phượng và Dương theo Thư Hương vào nhà. Bà Phủ ngồi trên một chiếc “đi-văng”, gật đầu chào trả lại hai người rồi cười:

– Trưa nay, chờ hai đứa tới ăn cơm. Hai mẹ con bác vừa mới ăn cơm xong đấy.

Phượng ngồi xuống bên cạnh bà Phủ. Những lúc về sau này, nàng và Dương đối với gia đình này thật thân mật. Nàng cảm thấy bà Phủ cũng như mẹ nàng, nhưng mẹ nàng thì vất vả hơn, vì thân đàn bà góa phải nuôi một lũ con.

Nhưng gia đình nàng lại hơn gia đình Tâm và Thư Hương ở chỗ gia đình được đoàn tụ. Các anh nàng vẫn đưa cháu về thăm mẹ. Lũ cháu của nàng thật ngoan. Mẹ Phượng, mỗi lần các cháu tới chơi, dù bận việc thế nào chăng nữa, cũng ở nhà để chơi với các cháu. Bà cụ cho đó là phần thường của bao năm vất vả nuôi con.

Còn bà Phủ, mẹ của Tâm và Thư Hương, cũng vào tuổi của mẹ Phượng, nhưng sự cô đơn của tuổi già, trông thật đáng thương. Vài hôm nữa, Thư Hương lại đi nữa, thì căn nhà lại càng thêm trống vắng mênh mông.

Phượng sờ tay lên cái mõ, quyển kinh:

– Thư Hương đi lấy chồng, thì cháu sẽ lên đây ở luôn với Bác. Bác có bằng lòng không?

Bà Phủ nheo đôi mắt

– Nếu được thế thì còn gì hơn nữa…

– Cháu sẽ theo bác đi lễ chùa… Đi nhà thờ mãi cũng chán, có lẽ đi chùa cho đổi không khí. Cháu sẽ bắt chước như cô Giáng Hương nào đó bẻ một cành mẫu đơn, rồi bị trói vào gốc cây. Rồi có một chàng trai trẻ đi qua, mang tiền ra đền cành mẩu đơn, thế là về nhà ốm tương tư…

Dương góp chuyện:

– Ở trên Đà lạt, có một khu vườn, được đặt tên là Vườn Bích Câu. Muốn có cuộc “kỳ ngộ”, thì lên trên đó, mà bẻ cành mẫu đơn. Tiếc rằng, Phượng không phải là tiên…

Phượug la lên:

– Phượng là tiên mà!… Anh đã dấu đôi cánh của Phượng, để cho Phượng không bay được về thượng giới. Hỡi tên con trai trần tục kia! Hãy trả lại đôi cánh cho ta!…

Bà Phủ thấy vui hẳn lên. Căn nhà này rộng quá, vắng quá. Ông Phủ đi vắng suốt ngày, hình như đi bàn những chuyện gì bí mật lắm với vài ba người bạn cách mạng, ngày xưa. Nhà chỉ còn có hai mẹ con.

Nhiều khi, cả ngày không nói vói nhau một câu nào vì chẳng có chuyện gi để nói. Chiều thứ bảy và chủ nhật, Tâm có về nhà, thì câu chuyện mới đậm đà thêm được một chút.

Hồi này, có lẽ phải trực hành quân nhiều, nên Tâm cũng ít về nhà. May có Phượng và Dương tới chơi, như những làn hơi nóng phá tan lớp băng tuyết lạnh lẽo, phủ lên mặt bà Phủ và Thư Hương. Cứ khi nào Phượng tới, là bà Phủ phải sửa soạn sẵn một nụ cười. “Nhìn mặt con bé Phượng mà bác nín cười không được”. Thấy bà Phủ cười, Phượng cũng cười theo:

– Cháu sẽ lại đây, tìm trò cho bác coi. Cháu thì nhiều trò lắm, chưa biểu diễn được hết.

Thư Hương ở trong nhà, đi ra. Trong chiếc áo dài màu đen trông cô con gái bé nhỏ ấy lại như bé nhỏ thêm. Ấy thế mà cuối năm nay, nàng phải ra trường, đi dạy những đứa con trai lớn bằng nàng, lớn hơn nàng. Thật như một con nai lạc vào bày dã thú. Phượng đứng bật đậy:

– Yêu cầu cô giáo đi thay áo dài khác. Ta đây không bằng lòng cho cô giáo mặc áo dài đen, vì màu đen là độc quyền của một người con gái tên Phượng.

Thư Hương nghe Phượng la lên như vậy, vội ngừng lại, đứng giữa phòng, nói với Phượng bằng một giọng năn nỉ:

– Chị Phượng cho em mặc một ngày hôm nay nữa thôi. Ngày mai em sẽ làm một cái lễ đốt hết áo đen…

– Phượng không thích Thư Hương mặc áo dài đen, vì khi Thư Hương mặc áo đen, trông thê thảm lắm. Khuôn mặt và màu da của Thư Hương, phải mặc những áo màu sáng, có nhiều hoa…

– Em sẽ nghe lời chị Phượng.

Thư Hương nói câu đó bằng một giọng cam chịu. Từ hơn một tháng này, nàng đã sống với sự chịu đựng. Ai nói gi cũng nghe. Khi thấy anh Tâm nói đến ý kiến của Phượng, cả gia đình đã nhìn nàng, chờ mong nàng phản đối, hay trả lời bằng một cái gật

Nhưng nàng đã nhìn vào cõi mênh mông trước mặt. Tới khi bị Tâm hỏi tới vài ba lần, nàng mới trả lời một cách chán chường:

– Thân em, còn là của em nữa đâu. Tùy bố me, tùy anh. Em chỉ biết có vâng lời. Em đã làm cho bao nhiêu người khổ, không có lý gì mà còn hành hạ mọi người thêm nữa.

Thư Hương bây giờ tự coi như người đã chết rồi. Nàng hành động như một cái máy. Bởi vậy, Tâm phải giao cho Phượng có trách nhiệm điều khiển Thư Hương.

Mới đầu thấy Thư Hương vâng lời mình môt cách tuyệt đối, Phựợng thấy khoan khoái lắm. Nhưng rồi Phượng thấy đi bên cạnh Thư Hương, như đi cạnh một người máy, Phượng lại đâm chán. Phượng muốn Thư Hương phải cãi lại vài ba câu. Hôm nay khi Phượng ra lệnh cho Thư Hương phải thay chiếc áo màu đen đang mặc trên người, nhưng Thư Hương từ chối, tuy bằng một giọng năn nỉ, nhưng Phượng lại thích, vì thấy Thư Hương như vậy là đã tiến bộ. Phượng nắm lấy tay Thư Hương:

– Thôi, chúng mình đi!…

Thư Hương hỏi lại:

– Thế anh Dương không đi với chúng mình sao?…

– Không, bạn ta phải ở đây. Việc thử áo, ngắm tới ngắm lui, không phải là việc của đàn ông. Vậy anh Dương nên ở lại nhà, nói chuyện với bác. Chúng ta lên đường!

Hai người con gái đã đi để lại gian nhà rộng nầy một chút mùi hương thoảng qua. Dương đốt một điếu thuốc lá. Hai người con gái, liên hệ rất nhiều tới cuộc đời chàng. Tấm lịch treo trên tường, với ngày tháng in màu đỏ chói, đập vào mắt chàng, để cho chàng nhớ, chỉ còn vài ba ngày nữa là tới đám cưới, một đám cưới bất đắc dĩ, không ai coi đó là một ngày vui.

– Cháu nghĩ gì thế?…

Tiếng bà Phủ hỏi làm Dương giật mình. Chàng lắc đầu.

– Cháu xin lỗi bác, vì cháu buồn ngủ. Từ ngày về làm việc ở bàn giấy, cháu đâm ra lười biếng. Buổi trưa mà không ngủ thì người bần thần khó chịu…

– Thì nằm xuống ghế dài ấy mà ngủ…

Chàng đâu dám hỗn hào như vậy… Chàng vẫn ngồi trên ghế đốt từng điếu thuốc lá. Chỉ một lát sau, đống tàn thuốc vô định đựng chiếc gạt tàn đã cao có ngọn. Bà Phủ cũng vẫn còn ngồi trên “đi-văng”, trách nhẹ:

– Cháu hút thuốc nhiều quá… Bác sợ có hại cho sức khỏe của cháu. Cháu hút ít đi…

– Cháu xin nghe lời bác…

Căn nhà rộng lại im lặng. Một lúc sau, tiếng bà Phủ ngập ngừng:

– Đám cưới của cháu với Thư Hương, nếu cháu có thiếu tiền, cứ hỏi bác. Vì đây là công việc của gia đình bác. Đã nhiều lần, bác muốn nói với cháu chuyện này, nhưng bác cứ ngập ngừng mãi. Thư Hương là con gái bác. Bác không dám nói cháu là con rể bác, nhưng…

– Thì bác cứ coi cháu như Tâm, coi như bác có thêm một đứa con trai.

Ngừng lại một chút, nhìn theo nhũng đợt khói thuốc lá bay mờ nhạt loảng trên trần nhà, Dương nói tiếp:

– Còn về chuyện tiền bạc, cháu đã lo đầy đủ. Tiền mừng của bạn bè cùng quá đủ cho một bữa tiệc nhỏ, tổ chức tại nhà hàng. Cháu tin rằng đám cưới này sẽ là một đám cưới vui…

Bà Phủ cười buồn:

– Thế mà không được ăn đời ở kiếp với nhau. Ông trời thật khắt khe. Nhưng được như thế này, thì là ông trời cũng đã thương gia đình bác nhiều rồi. Bác chỉ sợ Phượng nó buồn.

– Không, Phượng nó không buồn đâu bác. Bác không thấy nó cười luôn hay sao?

– Cười, chưa chắc đã phải là vui…

Bà Phủ đã nói đúng… Phượng cười đấy, nhtrng chưa chắc Phượng đã vui, mà có vui chăng nữa, chỉ là một cái vui bề ngoài. Tim Phượng như bị bóp nghẹt từng cơn, và đôi mắt của Phượng, lâu lâu lại có một chút thoáng mờ u tối.

Phượng hay nỗi những cơn buồn bất chợt. Thời gian cứ qua đi qua cách hững hờ. Từng tờ lịch trên tường rơi xuống, để cho Phượng thấy mình như cây trước cửa nhà, mỗi lần một chiếc lá khô rơi xuống, lại thấy thân mình trần trụi. Những cành cây khô, dễ gợi lên những ý nghĩa buồn của mùa đông, tuy rằng ở đây chẳng bao giờ có được một chút gió heo may. Chỉ còn ba tờ lịch nữa rơi xuống là ngày đám cưới của Dương và Thư Hương. Làm sao mà níu kéo thời gian ngưng lại?… Dương và Phượng, trong những ngày sau cùng đã ngồi im bên cạnh nhau, không nói gi với nhau vì sợ khua động thời gian, rồi thời gian sẽ bước đi những bước chân hối hả. Nhưng thời gian, dù đi chậm đến thế nào chăng nữa, rồi cũng phải qua đi…

Buổi tối trước ngày cưới, Phượng đã ở lại một đêm với Thư Hương. Hai người con gái với một đêm không ngủ, đã nói chuyện với nhau thật nhiều. Phượng muốn ở lại với Thư Hương.. để ngày mai Phượng cũng thức dậy sửa soạn trang điểm cùng với Thư Hương, rồi khi xe đón dâu tới nhà, Phượng cùng Thư Hương bước lên xe hoa, để cho Phượng có được cái ảo tưởng, đây là đám cưới Phượng. Lúc Thư Hương thay áo, Phượng đã trộm ngắm thân thể Thư Hương. Cái bụng đã có một chút gò cao, Thư Hương đã đặt tay Phựợng lên bụng để thấy đứa nhỏ trong bụng chuyển động, báo tin một mầm sống sắp hoàn thành. Phượng nhớ tới câu chuyện khôi hài của bố. Ngày Phượng còn nhỏ nàng được nghe bố kể câu chuyện đám cưới một ông chú họ xa.

Bà mẹ ông chú, mà bố Phượng phải gọi bằng cô, đã nài nỉ, nhờ bố Phượng trải dùm giường chiếu tân hôn cho đôi vợ chồng mới cưới. “Anh có gia đình đề huề, trai gái đầy đủ, các cháu ngoan ngoãn, xin anh trải dùm giường chiếu để các em nó cũng đựợc như anh”.

Bố Phượng thấy bà cô nài nỉ như vậy thì không từ chối, trải dùm cái chiếu cạp điều.. sắp xếp lại ngay ngắn đôi gối uyên ương. Không ngờ trải chiếu lúc chín giờ tối, thì tới nửa đêm, cô dâu chuyển bụng đẻ. May mắn đến thế là cùng. Bố Phượng kể chuyện đó với những tiếng cười lớn. Y phục của ngày xưa ấy vậy mà tiện lợi, che dấu được cái bụng chửa thè lè của cô dâu. Khi Thư Hương đi may áo cưới, Phượng cũng lựa cho Thư Hương một kiểu áo cô đâu ngày xưa, rộng rãi, có tay thụng để che dấu cái bụng. Mầm sống trong người Thư Hương chỉ vừa mới thành hình… Mới có bốn tháng nên khó ai nhận ra được … Phượng chỉ nói với Thư Hương rằng, nàng thích nhìn cô dâu với lối ăn mặc cổ điển, mặc áo thụng với khăn vành giây, trông như hoàng hậu. Nàng không dám nói tới câu chuyện mà bố đã kể cho nghe, sợ rằng Thư Hương nghĩ là những lời mỉa mai cay đắng. Buổi tối hôm ấy, thấy Phượng ngủ lại, Thư Hương vui mừng:

– Chị Phượng tốt với em quá. Ngày mai, nếu không có chị Phượng, chắc em chẳng còn đầu óc đâu mà nghĩ đến chuyện trang điểm…

Thư Hương nằm úp mặt lên chiếc gối… Ngày mai, nàng sẽ phải rời bỏ căn phòng này, căn phòng quen thuộc mà nàng đã sống từ hồi bắt đầu biết làm đẹp cho một người con gái, cho tới bây giờ, cuộc đời con gái kể như đã chín… Nàng đã thành một người đàn bà trước khi rời căn phòng con gái.

Căn nhòng thật đẹp với những thứ trang hoàng nhỏ nhắn, từ những con búp bê bằng ngón tay út, cho tới những bức tranh ngộ nghĩnh mà nàng cắt trong những tờ báo ngoại quốc. Khiếu thẩm mỹ của con gái, bao giờ cũng nhẹ nhàng tế nhị. Cả căn phòng, như đươc trùm lên một không khí dịu dàng, êm nhẹ.

Bên cạnh phòng Thư Hương, là căn phòng dành cho Tâm. Từ căn phòng của Thư Hương bước sang căn phòng của Tâm, thiên hạ có cảm tưởng như bước từ một nơi hòa bình, để tới một xứ chiến tranh, đầy những xô bồ, hỗn độn. Thư Hương đã nhiều lần ngạc nhiên khi tới phòng anh nàng.

Không hiểu sao Tâm lại có thể sống trong một gian phòng đầy tàn thuốc lá, mùng màn xô lệch, ngổn ngang đủ mọi thứ như quần áo, giày dép, súng ống. Tâm quăng bừa bãi xuống nền nhà, coi nền nhà như một thùng rác. Nàng đã phải mất công dọn dẹp cho Tâm, mỗi buổi sáng thứ hai, khi anh Tâm đi Biên Hòa…

Phượng nhìn Thư Hương nằm thu gọn trên chiếc giường lớn. Trông Thư Hương thật nhỏ bé, đáng thương. Nàng nói với Thư Hương:

– Thư Hương quên rằng ngày mai là đám cưới?…

Thư Hương nằm nghiêng mặt và mắt ngước lên nhìn Phượng. Đôi mắt ngơ ngác, thẫn thờ:

– Thế nào là một đám cưới hả chị Phương?… Đám cưới đâu có phải là cứ có xe kết hoa, có chú rể, có cô đâu, là đã thành một đám cưới. Như ngày mai của em. Tất cả mọi người đều thì thầm, nói rằng, đám cưới Thư Hương đấy, nhưng riêng em, thì em thấy rằng không phải. Chắc chị Phượng cũng nghĩ như em.

Phượng thở dài:

– Phượng chẳng nghĩ gì cả.

Tuy Phượng nói như vậy, nhưng lòng Phượng thật ngổn ngang trăm mối. Buổi sáng hôm nay, Dương đã dẫn Phượng đi thăm căn phòng cưới, được mướn tại một nhà cưới để đón dâu. Cũng lại những cảnh làm Phượng xao xuyến.

Chiếc nệm thật trắng, đặt đôi gối song song, lọ hoa đặt trên bàn ngủ, với những cánh hồng nhung đỏ thẫm, đẹp như môi một nàng con gái. Phượng đã ngồi lên tấm nệm thật dầy, thật êm. Đêm mai, Dương và Thư Hương sẽ về đây.

Họ đối xử với nhau làm sao khi đối với thiên hạ, họ đã có danh nghĩa vợ chồng, với một khung cảnh đầy quyến rũ như thế này. Nhìn đôi mắt thoáng buồn của Phượng, Dương đã hiểu ngay Phượng đang nghĩ gì. Cái tài của Dương là ở chỗ đó. Chỉ cần nhìn vào mắt Phượng là Dương đã đoán biết ý nghĩ của Phượng. Chàng nói ngay:

– Anh sẽ dấu đi hai chai rượu. Tối mai, lúc cưới xong anh giữ lại một bàn. Anh, Phượng và mấy bạn hữu thân thuộc sẽ ở lại, uống rượu cho say tới sáng.

Phượng cắn chặt lấy môi dưới, vầng trán thanh tú thoáng một hai nếp nhăn.Phượng lại sắp sửa có một ý kiến gì nữa đây. Dương im lặng nhìn Phượng chờ đợi…

– Phượng đề nghị với anh chuyện này…

– Phượng cứ nói…

– Anh cứ để cho Thư Hương về đây một mình?..

– Đành vậy, chứ biết làm sao. Nhưng nếu Thư Hương muốn chung vui với tụi mình, Thư Hương vẫn có thể ở lại với chúng mình. Anh tin là Thư Hương sẽ ở lại.

Nét mặt nghiêm trang của Phượng như tươi hẳn lên:

– Anh nhờ chủ nhà cưới mang lên phòng này một cái bàn và mượn độ mười cái ghế. Tối nay, anh mang rượu và thức ăn về đây. Chúng mình kéo hết cả đến đây, sống như một đêm trong dịp tết. Ăn xong chúng ta sẽ đánh bài cho tới sáng. Như vậy Thư Hương vui hơn…

– Anh đồng ý như vậy.

Khi mà Phượng đã nói lên ý kiến gì là Dương sẵn sàng đồng ý. Với lại, ý kiến ấy, đối với Dương là một cách giải quyết đẹp nhất. Không còn gì đẹp hơn. Chàng bấm chuông gọi người bồi phòng và thực hành ngay. Phượng mượn khăn, trải lên bàn ăn, ngắt một hai bông hồng, bứt từng cánh hồng rắc lên bàn. Căn phòng tuy hẹp thêm, nhưng lại ấm cúng hơn.

Phượng dấu câu chuyện này không muốn kể với Thư Hương, vì biết rằng kể chuyện đó với Thư Hương, cũng chẳng lợi ích gì, mà lại làm cho Thư Hương buồn thêm. Nàng cầm chiếc bàn ủi vào chỗ cắm điện, rồi hỏi Thư Hương:

– Quần áo mặc ngày cưới đâu?… Đưa đây cho Phượng.

Thấy Phượng làm công việc đó, Thư Hương ngồi bật dậy:

– Để em gọi chị người làm ủi quần áo. Chị Phượng đừng làm cho em ân hận.

– Có cái gì mà phải ân hận. Phượng thích làm công việc này để qua đi một chút thời giờ. Còn quần áo của Phượng nữa chứ. Sợ chị người làm không khéo tay, làm cháy áo…

Buổi tối hôm đó, Phượng đã săn sóc tới Thư Hương hơi kỹ. Nàng ủi từng chiếc áo, chiếc quần cho Thư Hương mặc vào ngày mai. Nàng chải lại đôi giày nhung cho sạch bụi. Rồi nàng bắt Thư Hương tới ngồi trước gương để nàng cuốn lại tóc. Mái tóc của Thư Hương thật đẹp, thật mướt, dài xõa xuống đôi vai. Thư Hương cảm dộng, đôi mắt sâu thẳm nhìn vào bóng mình trong gương và bàn tay Phượng khéo léo cuốn từng lọn tóc, Thư Hương chớp mắt:

– Em chỉ muốn hai chị em mình sống mãi như thế này…

Phượng ngậm năm sáu cái kẹp tóc trong mồm, nên không trả lời Thư Hương. Nàng cũng cảm động lắm. Từ lâu nàng cũng muốn có một đứa em gái để săn sóc và trang điểm cho em, như lúc này, đang săn sóc và trang điểm cho Thư Hương. Vì vậy, hồi Vinh còn nhỏ, nàng và các chị Yến, Loan đã bắt Vinh làm con gái. Từ ngày Vinh lớn, đã biết thẹn thò mắc cỡ thì cái trò đó đã bị Vinh phản đối.

So với tình cảnh của Phượng, thì Thư Hương lại cô đơn hơn. Bố mẹ chỉ có hai anh em. Từ ngày Tâm lớn, ít khi Thư Hương được gặp anh, nói chuyện với anh một ngày. Hai anh em cũng thân mật với nhau đấy nhưng nàng vẫn mong ước có một người chị. Giá mà anh Tâm chịu lấy vợ, nàng có một người chị dâu chắc rằng cuộc đời sẽ vui hơn.

Nàng đã tự nguyện với mình, dù chị dâu khó chịu tới đâu, nàng cũng cố chịu đựng. Thấy Phượng săn sóc cho mình, Thư Hương cảm động gần như muốn bật khóc.

Mới có mười giờ đêm, mà con đường này đã thật yên lặng. Nhìn qua cửa sổ, Phượng thấy ánh đèn đường chiếu vàng vọt lên những mảng tường loang lổ. Chiếc chao đèn lắc lư theo từng cơn gió đu đưa…

Ngõ hẻm này thật khác xa với cái ngõ hẻm của nhà nàng. Tiếng động ồn ào, vang dậy tận nửa khuya. Đấy là không kể tới tiếng động ầm ầm của những con tàu xình xịch chạy qua, trong những đêm khuya. Những buổi sáng sớm, nhiều lần còn nhìn thấy mặt trăng nằm