← Quay lại trang sách

Chương IX

Thời gian cứ qua đi, thật lãnh đạm và vô tình. Cây trứng cá mà Dương trồng nơi cửa bước lên thang lầu, ngày mới tới mướn căn lầu này, lá đã mọc xum xuê, cành đã đầy trái, là chỗ dụ dỗ con nít tới leo trèo hàng ngày. Cuộc đời mọi người cũng chẳng có gì thay đổi. Chỉ khác một chút là căn lầu này bị chật đi một chút, vì có thêm một chiếc giường lớn. Chiếc giường ấy là giường tân hôn đấy, nhưng chẳng bao giờ được đón tiếp đôi vợ chồng. Thư Hương thì bên nhà Phượng nhiều hơn. Những lúc về sau này, vì cái thai đã lớn, nên Thư Hương đi lại thật khó khăn. Dương có khuyên Thư Hương nên về nhà mẹ, vì ở đó, có đầy đủ tiện nghi, nhất là có mẹ nàng săn sóc cho nàng trong lúc đêm hôm tối trời. Nhưng Thư Hương từ chối. Nàng cho rằng ở đây cũng đã tốt lắm rồi. Có bà chủ nhà lúc nào cũng săn đón hỏi thăm bà Trung úy, ngày nào thì đập chum. Bà chủ nhà, chẳng mấy lúc mà thành bạn thân của Thư Hương, vì tính Thư Hương hiền lành và tốt nhịn. Nghe thấy bà Trung Úy sắp ra trường làm giáo sư, bà chủ nhà lại càng kính trọng. Thằng con lớn, đang ở một trường Trung Học công, cũng biết Thư Hương vì mỗi tuần, Thư Hương có mấy giờ thực tập sư phạm tại lớp nó. Bởi vậy, khi nghe con trai nói chuyện, bà chủ nhà thường lên chơi những lúc Dương vắng nhà, ngồi kể chuyện, rồi sau cùng, nhờ Thư Hương dạy dỗ thêm cho mấy đứa con. Thư Hương vui vẻ nhận lời…

Thư Hương cười rồi bảo với Dương:

– Anh cứ lo công việc của anh, coi như là chưa có mặt em ở đây. Việc của em để em tự lo liệu lấy. Chị Yến, chị Loan, chị Phượng lo cho em là quá đủ rồi…

Có một lần sang nhà Phượng, một cảnh đã làm cho Dương cảm động. Bốn người con gái đang xúm nhau lại, khâu vá rất chăm chỉ. Nhìn trên tay họ, thì thấy những chiếc tã lót, những chiếc áo nhỏ thật xinh. Những hình vẽ thêu bằng chỉ xanh, nổi bật trên những miếng vải trắng.

Những người con gái ấy từ nhỏ cho tới bây giờ, chỉ may quần áo cho búp bê. Bởi vậy, khi sửa soạn cho một đứa bé thật, một con búp bê biết khóc, biết cười, họ rất tận tâm với đường kim, mũi chỉ. Bàn tay của chị Yến thoăn thoắt đưa kim.

Dương hỏi:

– Tại sao không cho lên máy may mà đạp một hồi, có phải lẹ hơn không?

Yến trả lời, mắt không rời những mũi kim:

– Quần áo của con nít, may bằng máy, sợ rằng đường chỉ cứng quá, làm đau nó…

Loan đã khâu xong một chiếc áo. Nàng cầm lên, dơ về phía trước mặt. Chiếc áo chỉ lớn hơn bàn tay có một chút xíu. Loan cười, hỏi Dương:

– Đặt tên cho con là gì, thì nói cho người ta biết để còn thêu tên vào áo.

Dương cười:

– Cái đó, Loan nên hỏi Thư Hương. Đặt tên cho đứa nhỏ là gì, thì là quyền của Thư Hương.

Thư Hương cúi mặt xuống:

– Em định để anh và chị Phượng cái trách nhiệm đó. Coi như một kỷ niệm. Thôi thì mẹ Phượng đặt tên cho con đi.

Dương lúc đó mới nhìn sang Phượng, và nhận thấy Phượng buồn. Hôm nay, Dương định sang báo cho Phượng một tin vui. Chàng vừa được lệnh thuyên chuyển trở lại Phi Đoàn để đi bay lại. Còn phải qua một kỳ tái khám sức khỏe, nhưng Dương biết rằng chàng sẽ qua một cách rất dễ dàng.

Chiến tranh hồi nầy đã đến thời kỳ quyết liệt. Quân chủng của chàng đang thời bành trướng, đang mở nhiều lớp huấn luyện để đào tạo hoa tiêu. Vì vậy người ta không bỏ phí một hoa tiêu nhiều giờ bay như chàng. Dương cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều. Cứ về bay lại, gặp lại những người bạn cũ ngày xưa là cũng đủ mừng rồi.

Hơn nữa, chàng muốn tránh phải ở chung một nhà với Thư Hương. Lên tới Phi Đoàn chàng sẽ sống lại cuộc đời độc thân như ngày nào, bên cạnh những bạn cũ như Tâm, như An, và những người bạn mới mà chàng chắc là sẽ dễ dàng thân thiết. Những người cùng sống với nhau một nghề nguy hiểm rất dễ yêu mến lẫn nhau…

Chàng nhìn thấy đôi mắt của Phượng thật xa vắng mênh mông. Lúc chàng vừa tới, Phượng chỉ ngước mặt lên, nhìn chàng, môi chỉ hơi nhếch mỉm cười để thay cho một câu chào. Dương không hiểu nổi được nỗi buồn của Phượng. Mà Phượng cũng chẳng hiểu được tại sao Phượng buồn. Nàng vẫn có những ngày trống vắng như thế, nhất là sau ngày cưới Thư Hương và Dương.

Nàng thường có những lo sợ vẩn vơ, dù biết rằng Dương vẫn yêu nàng, biết Thư Hương vẫn cam phận coi nàng như một người ơn. Nàng có cảm tưởng như một cánh chim gặp một cơn gió mạnh. Cơn gió ấy có thể đưa cánh chim lên cao mà cũng có thể làm cho chim gãy cánh, rơi xuống đất để gãy nát một cách thê thảm. Thấy Thư Hương hỏi vậy, Phượng cười buồn:

– Nào đã biết là con trai hay con gái mà đặt tên…

Thư Hương vẫn nhí nhảnh:

– Thì chị Phượng cho nó một cái tên. Con trai hay con gái, chỉ khác nhau có một chữ lót ở giữa. Nếu là con trai thì lót bằng chữ “văn”, còn con gái thì lót bằng chữ “thị”.

– Văn với thị, quê một cục…

– Quê hay không quê, thì cũng cứ được đi…

– Nhưng thí dụ đặt tên là Dũng, con gái lại là Thị Dũng được à?

– Cũng được chứ sao không.

Nghe Thư Hương cố cãi lấy được, Dương cũng thấy vui. Thư Hương như người đã đổi xác. Từ một người con gái âm thầm lặng lẽ, Thư Hương đã biến thành một cô gái hay cười hay nói, nhiều khi còn nói nhiều hơn cả Yến, Loan và Phượng. Có lẽ Thư Hương được rời khỏi căn nhà âm u, đầy khói hương trầm, và những người sống như những chiếc bóng.

Về đây, gần những người quấy phá, đùa nghịch như Yến, như Loan, như Phượng, nhất là Phượng, thì Thư Hương không có quyền buồn. Thư Hương như một con sâu, thay lốt bướm. Con sâu thì nằm yên, còn khi đã mọc được đôi cánh sặc sỡ để hóa bướm thì bay nhởn nhơ. Thư Hương không về nhà, có lẽ cũng vì vậy.

Thư Hương nắm lấy tay Phượng đặt lên bụng:

– Nó đạp khỏe quá, chị Phượng có thấy không? Em chắc nó là con trai. Ông tướng này cũng phá ghê gớm lắm…

Phượng đặt tay lên làn vải mỏng, phủ ngoài chiếc bụng lớn của Thư Hương, cũng cảm thấy một mầm sống nhè nhẹ cử động dưới bàn tay mình. Nàng đưa tay về cầm lấy kim, khâu thêm vài ba mũi nữa. Phượng nghĩ tới một ngày nào đó, nàng cũng sẽ có con, đứa con được tạo thành do tình yêu của nàng và Dương.

Không hiểu rằng lúc đó, những người con gái ngồi quanh đây, có còn tụ họp đủ mặt, để bận rộn may áo cho con nàng? Phượng chắc nàng sẽ còn đủ cả. Nếu thiếu, thì chắc là thiếu Loan, vì Loan được học bổng, sắp đi du học. Có lẽ thiếu cả Thư Hương, vì lúc đó, biết đâu Thư Hương không có một cuộc đời khác bận rộn hơn, không thể có mặt được. Chỉ còn lại chị Yến vì chị Yến đã cam chịu là một thứ gái già, lại tình nguyện ở nhà để hầu hạ mẹ và các em. Nhưng rồi lũ em chỉ còn lại chú Vinh, mà chắc đâu Vinh đã ở nhà, để cho chị Yến hầu hạ? Mãi suy nghĩ nàng đã khâu vụng mất vài ba đường chỉ.

Dương hỏi Thư Hương:

– Tới bao giờ thì Thư Hương thi ra trường?

– Còn ba tháng nữa…

Rồi Thư Hương cưòi thật tươi:

– Em có học hành gì đâu mà thi với cử. Nhưng em cũng định lợi dụng mấy tuần lễ nằm ở nhà bảo sanh, mang sách vào coi qua một chút, để còn có một tí chữ nghĩa đi thi. Nhưng nghe nói, mấy bà Sơ ở Saint- Paul khó lắm, không cho mấy bà đẻ được coi báo, đọc sách…

Dương nói với Thư Hương nhưng mắt vẫn nhìn Phượng:

– Anh không đưa Thư Hương đi thi được rồi…

Những lúc về sau nầy, Dương thường đưa Thư Hương đi học, vì thấy bụng Thư Hương đã lớn, không thể đi bộ hay đi một thứ xe nào khác. Ngồi sau Vespa của chàng, Thư Hương thấy thoải mái hơn, nên Dương dù bận còng việc, vẫn đưa Thư Hương tới trường rồi lại tới đón Thư Hương về. Trông bề ngoài thì cặp vợ chồng ấy thật là hạnh phúc nhưng biết đâu họ sống như một đôi anh em. Không ai dám phá bỏ công trình của mình, để làm đau lòng một người con gái khác, mà mình yêu thương. Thấy Dương nói vậy Thư Hương trả lời:

– Lúc đó em khoẻ, có thể đi một mình được rồi. Nhưng anh Dương cũng nên đi cùng với em, để coi em thi đậu hay rớt chứ. Hôm đó, em định rủ cả nhà cả chị Phượng, chị Yến, chị Loan đi để ủng hộ tinh thần cho em..

Loan nói ngay:

– Tôi rất tiếc là tháng sau tôi lên đường rồi.. Nếu còn ở lại, không chừng tôi cũng xin đi dạy học khế ước, cùng trường với Thư Hương cho vui.

Chị Yến hỏi Dương:

– Còn Dương có lẽ vì môt lý do khác?

Dương chậm chậm trả lời:

– Tôi vừa được giấy đổi đi Phi Đoàn, bay lại. Cũng chẳng đâu xa, chỉ cách Saigon có ba chục cây số.. Nhưng như thế cũng là xa rồi. Ở đây với chị Yến, với Loan, Phượng chừng nửa tháng nữa thôi…

Ánh mắt Phượng chợt sáng lên, vui mừng. Nàng nhìn Dương, như muốn nói thầm một lời cám ơn. Dương đã vì nàng mà xin đi khỏi nơi dây, để cho nàng yên chí là Dương vẫn là của nàng, vẫn thuộc về nàng.

Phượng cũng hơi buồn, vì nếu Dương đi, Thư Hương lại phải về nhà, sống lặng lẽ như trước kia, không còn những lúc sum họp như thế nầy nữa. Phượng liếc nhìn sang Thư Hương, thì thấy ngưòi con gái ấy cúi mặt xuống, thoáng một chút ưu tư. Có lẽ Thư Hương đang luyến tiếc những ngày vui qua mau.

Thư Hương nhìn sang Phượng, thì cũng bắt gặp đôi mắt Phượng đang nhìn mình. Cả hai người con gái đều tránh nhau, cúi mặt xuống. Thư Hương có cảm tưởng như trong vụ Dương đòi di xa nầy, có một điều gì mờ ám. Nàng nghi cho Phượng, đã xúi dục Dương, bắt buộc Dương phải xa nàng. Ấy là nàng đã nghi oan cho Phượng, vì Phượng đâu có dính dáng gì đến chuyện nầy.

Dương đã có ý định xin đi bay lại đã từ lâu, từ ngày còn nằm ở nhà thương, sau một tai nạn phi cơ, được lệnh thuvên chuyển về một bàn giấy ở Saigon. Nhiều lúc Dương cũng đã thổ lộ nỗi bực dọc ấy cho Thư Hương biết. Với tính tình phóng khoáng và thích tự do như Dương, văn phòng là một nhà tù. Sống ở đây, Dương như con cọp trong vườn Bách Thú, như con chim bị nhốt trong lồng. Tới bây giờ được trở về với anh em, Dương như cá gặp được nước, sẵn sàng vẫy vùng biển khơi… Tuy rằng biết vậy, nhưng Thư Hương vẫn bất bình. Từ mấy tháng nay, nàng đã sống một cuộc đời thật đẹp, thật vui. Cứ tưởng rằng đời nàng cứ tiếp tục như thế này mãi mãi, nào ngờ chỉ một biến cố nho nhỏ nầy, cũng đưa nàng tới một sự đổi đời. Biết đâu từ đây là sóng gió lại nổi lên rồi.

Thư Hương là một loài chim bé nhỏ. Rất sợ dời đổi.Trước ngày đám cưới, nàng đã hoang mang rất nhiều, cảm thấy như mình được tung ra ngoài trời bão to. Nhưng rồi trời êm, biển vẫn lặng, mà cuộc đời mới lại thích thú hơn cuộc đời cũ… Nàng đã tưởng yên thân, nhưng nếu Dương đổi đi, nàng lại bắt đầu một cuộc đời mới nữa…

Thư Hương hỏi Dương:.

– Anh sẽ trả lại căn lầu cho bà chủ nhà?

– Nhất định như vậy rồi. Không ở đây thì giữ lại căn lầu đó làm gì phí tiền. Thư Hương nên về nhà ở với mẹ. Những thứ gì trong căn lầu đó mà Thư Hương thấy thích, cứ việc lấy mang đi. Còn lại, anh sẽ tặng luôn bà chủ nhà, coi như một món quà… giao duyên văn nghệ.

Phượng xen vào:

– Phượng sẽ dọn về nhà này hết. Anh đừng mang cho. Ít lâu nữa lại phải mua, thì tốn tiền lắm. Phượng dùng thừa đồ dùng của Thư Hương cũng được quá rồi…

Thư Hương bỗng thấy tủi thân. Đối với mọi người, thì nàng là vợ Dương, ấy vậy mà Phượng lại nói đến chuyện tương lai, chuyện chung sống của Phượng và Dương… Thì ra nàng vẫn là kiếp tầm gửi. Người ta dàn xếp tương lai cho nàng vì lòng thương hại, vì người ta nghĩ rằng, nàng là một đứa con gái yếu đuối, không thể an bài được cuộc sống.

Thì nàng cũng đã tự nhận như vậy, vì một thời, nàng không còn nghĩ được phương kế, đành mượn ống thuốc ngủ giải quyết cuộc đời. Những người ở quanh đây, đối với nàng là ân nhân. Nàng không có quyền giận ghét. Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng Thư Hương vẫn thấy lòng sôi nổi, bốc hờn.

Nàng thấp giọng, nói trong tiếng thở:

– Nếu có thể được, anh Dương cho em giữ lại căn lầu ấy. Em thích cái xóm nầy, để gần chị Phượng, chị Loan, chị Yến. Bà chủ nhà đối với em cũng tốt lắm, Em chưa muốn rời nơi đây.

Dương nhìn Thư Hương:

– Em không thể nào ở một mình một nhà như thế. Một người con gái đứng đắn, nếu cha mẹ còn sống, không thể nào ở một mình. Nhất là sắp sửa tới ngày sinh nở. Phải có mẹ trông nom cho em…

– Thì em đã có chị Yến, chị Loan, chị Phượng…

– Cũng không thể nào bằng mẹ được. Anh muốn rằng, anh đi, không có một chuyện gì ân hận. Điều anh lo nhất là Thư Hương, về chuyện sinh nở của em, về chuyện thi cử của em.

Thư Hương vẫn cúi đầu cam phận:

– Em cám ơn anh nhiều lắm. Nhưng nếu em về nhà, em sẽ buồn lắm…

Dương khuyên nhủ Thư Hương, với một giọng của người anh trai, nói với một cô em gái, không phải là lời nói của người chồng nói với người vợ. Cũng êm dịu, cũng âu yếm, nhưng cái êm dịu và âu yếm ấy không nồng nàn, lộ liễu. Dương cũng có mấy cô em gái, mà mỗi lần nghĩ tới thì lại thương chúng nó vô cùng.

Ngày còn đi học ở nhà, chàng và mấy đứa em, mỗi tháng được phát một số tiền nhất định, để chi tiêu cho cả tháng. Số tiền đó, đối với chàng không thấm vào đâu, nhưng lũ em gái lại để dành được. Chàng chỉ dùng số tiền ấy được chừng mười ngày, rồi sau những ngày đó, phải vay mượn của lũ em gái

Vay để không bao giờ trả lại. Những lúc về sau này, các cô em gái không cho vay nữa, thì chàng đã làm một công việc rất xấu là… tự ý cầm tiền trước, rồi thông báo sau. Mấy đứa em gái bị mất tiền, đã khóc, rất đáng thương… Tới khi chàng đi làm, có tiền để có thể trả lại cho em gái, thì lại không còn em gái. Gia đình chàng ở lại ngoài Bắc. Tình thương yêu em gái của những ngày xưa, bây giờ Dương dành cho Thư Hương.

Phượng và Thư Hương đang ngồi cạnh nhau, nhưng chắc rằng cả hai không có cùng một ý nghĩ. Từ khi Thư Hương tập nói nhiều, sống thật vui vẻ hồn nhiên, thì Phượng lại ít nói hẳn đi,, và có vẻ chín chắn, già dặn. Dương không muốn cho Phượng phải như thế. Nhiều lúc, Dương đã trách Phượng làm cho mọi người mất vui vì Phượng, thì Phượng chỉ ngồi im, nhìn về một phía thật mênh mông, đôi mắt thật xa vắng. Hình như những lời nói của Dương không lọt được vào tai Phượng. Từ lúc Dương đến cho tới lúc này, Phượng mới chỉ nói một câu.

Thư Hương cũng cảm thấy cái không khí đang vui, như trầm hẳn xuống. Nàng ngồi thẳng người lên, ngừng tay kim rồi hỏi lại Phượng:

– Chị Phượng vẫn chưa đặt tên cho cháu? Ai cũng muốn giao cho chị Phượng trách nhiệm mà chị Phượng có vẻ sợ trách nhiệm?…

Tiếng Phượng vẫn đều đều phát nản:

– Nào Phượng có sợ gì đâu. Chẳng qua chỉ ngại một chút là mình đặt cho đứa bé một cái tên xấu, rồi nó cứ phải mang cái tên xấu suốt đời. Khi được người lớn kể chuyện lại, không chừng nó sẽ oán trách kẻ đặt tên…

– Chị Phượng cứ nói vậy,..

– Đó là kinh nghiệm bản thân của mình đấy, Thư Hương ạ. Anh Cả của mình có kể chuyện là lúc mới đẻ Phượng, bố mẹ định đặt tên là Phụng. Nhưng ông anh viết giấy khai sanh, sửa lại tên cho mình là Phượng. Mình vẫn cám ơn anh Cả về chuyện này. Vẫn biết rằng Phụng hay Phượng thì cũng thế, nhưng Phượng có vẻ học trò hơn. Nếu tên là Phụng thì tương lai có thể nổi tiếng, vì đã thành một cô đào cải lương…

Phượng cười khi nói câu đó. Thư Hương và Yến, Loan cười theo. Như một bông hoa nở báo hiệu mùa xuân, nụ cười của Phượng làm tan đi cái không khí giá lạnh. Nụ cười của Phượng đã tươi, không còn gượng ép. Trong tâm tư của Dương như được đốt lên một ngọn lửa yêu đời, Dương góp chuyện:

– Thì Thư Hương cứ đưa ra một cái tên, rồi mọi người bàn cãi. Sau cùng lấy biểu quyết…

Thư Hương làm ra cái điều nghiêm trang:

– Em nghĩ được một cái tên rồi. Với cái tên này thì có thể đặt tên cho cả con trai và con gái. Hơn nữa lại có liên quan tới chị Phượng. Em sẽ đặt tên cho nó là Hoàng vì em nghĩ tới khúc nhạc ” Phượng Cầu Hoàng”. Phượng Hoàng, một loài chim đẹp…

Phượng phản đối:

– Tên con gái là Hoàng có vẻ không được êm tai…

– Nếu con gái, thì sẽ kiếm cho nó một chữ đệm lạ tai một chút là xong ngay. Hôn Hoàng chẳng hạn. Lấy thơ trong truyện Kiều của Nguyễn Du đấy, chị Phượng ạ. “Nay hoàng hôn đã lại mai hôn hoàng”…

Trong phòng có bốn người, chẳng ai kịp trả lời Thư Hương. Còn Dương thì đốt một điếu thuốc lá, mỉm cười một mình. Chàng có một thằng bạn nhà văn cũng đặt tên cho con gái, có chữ đệm giống như vậy. Đến lúc học tới những lớp trên, cô con gái ông nhà văn bị lũ bạn bè con trai trêu chọc bằng cách gọi tên thật lớn. Đứa con gái bé nhỏ ấy đã khóc nhiều lần và trách bố.

Thư Hương nhìn Dương và hỏi:

– Anh Dương nghĩ sao về cái tên đó?… Nhất định anh Dương có ý kiến rồi.

Đang mải nghĩ ngợi về thằng bạn nhà văn, Dương giật mình khi nghe câu hỏi của Thư Hương. Chàng đành phải trả lời một cách ồn ào.

– Anh mong cho Thư Hương đẻ con trai…

– Tại sao vậy?

– Vì anh không muốn cho đứa con gái phải mang cái tên Hôn Hoàng…

Thế là Thư Hương thua, thua đậm nữa là đằng khác. Nghĩ được cái tên Hoàng, để cho vần với tên Phượng để mỗi lần nhắc tới Phượng Hoàng, là nhớ tới cả một thời đoàn tụ vui vẻ, mà tất cả mọi người đều như muốn xúm lại bác bỏ. Sự tức tối làm cho Thư Hương đỏ bừng mặt. Thấy vậy, mọi người càng muốn làm cho Thư Hương tức tối thêm. Nhất là Dương, chàng thêm vào một câu:

– Thôi, Thư Hương nghĩ một cái tên nào khác đi…

Thư Hương bướng bỉnh:

– Em nhất định đặt tên con em bằng cái tên đó. Hoàng Hôn hay Hôn Hoàng, có nghĩa là buổi chiều. Những thi sĩ, nhạc sĩ, văn sĩ đều gợi hứng khi chiều xuống. Những bản nhạc tả cảnh chiều như Sérénade, Sérénata, Dạ khúc, Chiều tím, Hình ảnh một buổi chiều, là những bản nhạc hay…

Dương cười vang:

– Thư Hương nhắc tới những bản nhạc hay, những bài hát, lại làm cho anh nhớ tới một nhân vật trong chuyện Số Đỏ của Vũ Trọng Phụng. Cô ta cũng tên là Hoàng Hôn. Sở trường về ca hát của cô ta là bài ” dè đơ là múa”. Tôi có hai tình yêu. Tình yêu chồng tôi và tình yêu người tình của tôi. Vũ Trọng Phụng đã tả rằng cô ta hát bài hát đó một cách rất véo véo, von von. Tên cô ta cũng là Hoàng Hôn đấy.

Thư Hương lại càng bướng bỉnh:

– Về văn thơ thì hình ảnh của Chiều cũng được ghi lại nhiều. Em thích nhất là câu “không khói hoàng hôn cũng nhớ nhà”. Rồi ở trong truyện Kiều như em đã học hồi nãy, để chỉ về thời gian. “Nay hoàng hôn đã lại mai hôn hoàng”. Rồi thì ca dao, một thứ thơ tuyệt diệu. “Chiều chiều lại nhớ chiều chiều, nhớ người áo trắng, khăn điều vắt vai”. Em chịu tên Hoàng. Con em sẽ có tên là Hôn Hoàng…

Thư Hương xoa nhẹ tay vào bụng, chớp mắt ra cái điều mơ mộng:

– Mẹ đặt tên cho con là Hôn Hoàng nhé…

Cử chỉ của Thư Hương đã làm cho mọi người không nhịn đựợc cười. Phượng bĩu môi:

– Đúng là đặt cái cày trước con trâu. Đã đẻ đâu mà bàn cãi đến chuyện đặt tên. Cứ lúc nào cũng nghĩ đến tên con là Hoàng, rồi đẻ con ra thế nào nó cùng vàng như nghệ.

Thư Hương đứng đậy, vươn vai:

– Thì mình là giống da vàng mà… Mỏi lưng quá! Giá mà chị Phượng đấm cho vài phát lên lưng thì tuyệt quá!…

Thư Hương vẫn còn như con nít, thích được bạn bè chiều chuộng, hầu hạ. Nhìn cảnh bốn người con gái vui vẻ, thân mật với nhau như thế này, Dương bỗng cảm thấy bồi hồi. Rồi có được như thế này mãi hay không?…

Chàng không dám vẽ một tương lai quá xa vời. Ngày sinh nở của Thư Hương càng gần tới chừng nào, thì Dương càng cảm thấy sự tan vỡ tiến gần tới chừng ấy… Rồi đây, hai người con gái là Phượng và Thư Hương sẽ phải quyết liệt với nhau vì chàng. Chắc chẳng đến nỗi nào. Những sự linh cảm bén nhậy của chàng, làm cho chàng e ngại. Những lúc về sau này, chàng nhận thấy Thư Hương có vẻ quyến luyến chàng, săn sóc tới chàng hơi kỹ. Nhiều lúc, chàng phải tỏ ra lạnh nhạt, âu yếm Phượng trước mặt Thư Hương, để cho Thư Hương hiểu tới địa vị của nàng, nhưng hình như cô gái ấy cố tình không hiểu. Trên giấy tờ, đối với pháp luật, chàng vẫn là chồng Thư Hương. Cái rắc rối, là ở chỗ đó…

– Hôm nào anh Dương đi Biên Hòa?…

Nghe Thư Hương hỏi tới ngày đi, Dương giật mình:

– Còn chừng mười ngày nữa. Nhưng Thư Hương hỏi như vậy để làm gì?

Thư Hương nhìn Dương:

– Để em với chị Yến, Loan, Phượng, làm một bữa cơm thật ngon, để tiễn anh lên đường.

Dương vội lắc đầu, xua tay:

– Thôi, tôi xin các bà trẻ. Từ Saigon đổi lên Biên Hòa, mà cứ như là đi tới một xứ nào xa lắm. Các bà cho ăn thì xin nhận, vì từ nhỏ tới lớn, cái thằng tôi chưa từ chối cái chuyện ăn. Nhưng nếu lấy cớ là tiễn đưa thì xin miễn…

Thư Hương cúi đầu xuống giọng thật buồn:

– Em định tổ chức bữa ăn đó bên nhà mình. Mời cả bà chủ nhà nữa. Bà ta đối với em rất tốt. Mình chỉ ở nhà bà ta tới cuối tháng này, nên cũng gọi là gây cảm tình một chút. Anh nên bằng lòng đi. Em sẽ nhờ chị Yến, chị Loan, chi Phượng sang giúp một tay…

– Cái đó, tùy ý em.

Dương nói xong câu đó, như một hành động chán nản và cam phận. Chàng không thích việc mời ăn uống ở nhà. Chốn thoải mái của chàng phải là một quán ăn. Ồn ào tiếng nói, tiếng máy phát thanh, đông đảo thực khách. Ăn mà không phải đứng dậy, đi lấy những món cần dùng. Nhìn những người thân với mình phải hầu hạ mình thì ăn cũng đã mất ngon. Nhưng Thư Hương muốn làm như vậy, để tỏ ra thiên hạ biết mình là chủ gia đình. Thư Hương lại hỏi:

– Ngoài anh Tâm ra, anh còn mời ai nữa không?…

– Có lẽ chỉ có vợ chồng thằng Hậu.

Thư Hương reo lên:

– Thế thì mình lại có thêm một tay đầu bếp nữa rồi… Nghe nói chị Hằng làm bếp cũng khá lắm.

Yến chê ngay:

– Mời người ta mà bắt người ta xuống bếp, thì Thư Hương có vẻ hơi lợi dụng đấy nhé. Tôi không đi cho mà xem.

Thư Hương năn nỉ:

– Thôi mà chị Yến….. giúp em một tay….

Rồi Thư Hương quay sang Phượng:

– Chị Phượng cũng phải có mặt chứ

– Cái đó là điều bắt buôc…

Phượng vênh mặt lên khi nói câu đó như một thái độ khiêu khích và kiêu ngạo.

Hình như Phượng cho rằng, bữa tiệc có đầy đủ bạn bè của Dương, thì Phượng phải có mặt, để kìm hãm bớt đi thái độ chủ nhà của Thư Hương. Cuộc chiến tranh ngầm như sắp sửa bắt đầu. Còn mắt môi, còn trái tim đập trong lồng ngực thì người con gái nào cũng vẫn chỉ là người con gái, vẫn có sự ghen tuông như thường lệ.

Phượng bắt đầu thấy những sự khó chịu ngay từ đám cưới của Dương và Thư Hương, thấy hai người sát vai nhau đi từng bàn, chào bà con, bạn bè. Nếu không vì lòng thương hại, thì chỗ đứng của Thư Hương kia phải là chỗ đứng của Phượng. Bước chân của Thư Hương, phải là bước chân Phượng. Tối hôm đó, nàng uống rượu thật say làm cho Hằng phải ngăn cản.

Chưa mất Dương mà nàng đã cảm thấy nỗi đau đớn như dằn vặt thể xác.

Thư Hương hỏi Dương:

– Anh định ngày nào? Chủ nhật này nhé?

– Cũng được!

Dương trả lời xong uể oải đứng đậy. Chiều nay chàng muốn đi khám sức khỏe cho xong.

Buổi sáng nay đo mạch, anh chàng “tu-bíp ” đã cẩn thận khuyến cáo: ” Mạch nhảy tới chín chục. Bớt du hí đi, không có thì nhào đấy, thằng con trai ạ”. Câu nói âu yếm của anh chàng “tu-bíp”, làm cho Dương thêm lo lắng, muốn tu tỉnh con người lại.. Trong mấy tháng nay, chàng đã tìm đến rượu, để lúc trở về nhà là nằm lăn quay ra ngủ không thắc mắc, không bận rộn về sự ở trong nhà lại có thêm một người con gái. Quen như thời còn độc thân, nhìều khi chàng thiếp ngủ khi giày còn mang dưới chân, điếu thuốc còn ngậm trên môi. Dù trong cơn say và buồn ngủ chàng cũng thấy bàn tay dịu dàng gỡ điếu thuốc, nhẹ nhàng tháo đôi giày. Không mở mắt nhìn chàng cũng biết đấy là Thư Hương, người con gái mang danh là vợ chàng chỉ ở trên mặt giấy tờ…

Rồi cũng trong những cơn say ngây ngất ấy, chàng còn cảm thấy, làn vải mùng nhẹ nhàng bò qua mặt, và những tiếng động nhè nhẹ dưới lưng. Thư Hương buông mùng cho chàng và hình như có đứng ngoài giường, nhìn dáng say ngủ của chàng. Dương đã cố để cho thính giác được thức tỉnh, để nghe những bước chân đi nhè nhẹ. Nhưng lần nào cũng vậy chàng thiếp ngủ đi trước khi Thư Hương trở về giường nàng.

Đã nhiều buổi sáng thức đậy, chàng ngượng ngùng xin lỗi:

– Tối hôm qua, anh say quá.

Những lần như vậy, Thư Hương cố gợi lên những câu hỏi để cho chàng phải tâm sự:

– Ngày trước, chưa có em ở trong nhà này, anh có hay uống rượu như thế này không?

Chàng lơ đãng trả lời:

– Rượu là một thứ ma túy. Mới đầu thì vì buồn mà đi uống rượu. Những lúc về sau, không uống thì buồn chịu không nổi…

– Cái gì làm cho anh buồn?

Thư Hương như một quan tòa chất vấn phạm nhân. Nếu Thư Hương là vợ của Dương thực sự, thì những câu hỏi ấy còn đựợc mang một vài ý nghĩa là vợ lo lắng cho chồng. Nhưng Thư Hương chỉ là một thứ vợ hờ, một thứ vợ nhân đạo, tình thương thì có, chứ chưa có được tình yêu. Dương đã làm thinh, không trả lời Thư Hương những lý do đã làm cho mình buồn. Có thể rằng có rất nhiều lý do mà cũng có thể chẳng có lý do nào cả.

Những buổi sáng ấy, chàng đã vào phòng tắm trầm mình vào trong nước lạnh để tìm lại sự tỉnh táo và yêu đời. Từ phòng tắm, chàng đã hát vang nhiều bản nhạc không đầu không cuối, để cho tiếng động âm vang ấy đuổi bớt đi những sầu muộn ám ảnh. Tới khi khám lại sức khỏe nghe anh chàng “tu-bíp” nhắc chàng về chuyện giữ gìn sức khỏe, khuyên chàng bớt uống rượu, chàng mới giật mình tỉnh ngộ. Anh chàng “tu-bíp” còn thêm vài lời diễu cợt:

– Tôi đã để dành sẵn cho bạn một toa thuốc, nếu bạn cứ tiếp tục say sưa. Về già, lá gan của bạn bị cứng lại như hòn đá. Lúc đó thì hết thuốc chữa.

Dương chỉ cười, mặc áo, bắt tay anh chàng “tu-bíp” rồi đi ra cửa.

Trong suốt thời gian khám sức khỏe, chàng không uống một giọt rượu nào, kể cả la-de, một thứ mà chàng và bạn bè coi như một thứ giải khát. Tới hôm nay, chỉ còn vài ba môn khám lẩm cẩm nữa là xong.

Thấy Dương đứng dậy, Phượng hỏi:

– Anh đi dâu bây giờ?

– Anh vào trong trại…

Phượng nhìn Dương bằng một con mắt dò hỏi. Thường thường thì trong khi thuyên chuyển từ một đơn vị này tới một đơn vị khác, những người lính có một thời gian rất an nhàn. Chỉ việc lo ký vài ba thứ giấy từ vụn vặt. Công việc ấy làm một cách rất tà tà, kéo dài cả hàng tuần lễ. Rồi sau khi ký xong mới nạp cái giấy đó, chờ lấy lệnh di chuyển. Thời gian ấy, cũng phải mất cả tuần lễ nữa, đủ để cho người đi xa thăm hết bạn bè, khóc với ngựời yêu cho tới khi hết sạch không còn nước mắt. Chàng giải thích:

– Anh phải khám sức khỏe lại. Buổi sáng ngày hôm qua, phải nhịn ăn để thử máu. Không ăn sáng mà bị hút mấy “xê-xê ” máu, người cứ như lả đi. Chiều nay lại khám tai, mắt, mũi…

– Nếu bị hư một bộ phận nào thì sao?

– Ít khi xảy ra chuyện đó lắm. Đối với tụi anh thì khám sức khỏe chì là một hình thức. Mấy anh thầy lang cũng thường áp dụng chính sách “chín bỏ làm mười”.

Dương chào mọi người rồi đi ra phía cửa. Mọi người ngồi lại, tiếp tục công việc cho một mầm sống sắp sửa chào đời. Chỉ có một mình Phượng theo Dương ra cửa để tiễn đưa. Chàng biết Phượng có một câu chuyện gì muốn nói với chàng. Hai người dừng lại ở chỗ hàng rào sơn trắng, có cây hoa giấy đang nở những bông hoa đỏ mướt, cành lá lên tận cửa sổ căn lầu, chỗ Phượng nằm.

Phượng vẫn yên lặng nhìn chàng và chàng cũng nhìn lại Phượng. Nếu không phải là ở ngoài đường, nơi có nhiều người qua lại, thì chàng hôn lên đôi mắt ấy, đôi mắt như vời vợi buồn, thương và nhớ.

Chàng hỏi Phượng:

– Hình như Phượng muốn nói với anh điều gì?..

Tay Phượng vịn vào thành gỗ, lơ đãng bóc từng miếng sơn loang lở. Rồi nàng nhìn ra con đường tàu sâu thẳm, hun hút, mà Dương tưởng rằng đôi mắt của Phượng còn sâu thẳm hơn con đường tàu. Hai thanh sắt trên con đường tàu kia lúc nào cũng chạy song song với nhau, nhưng chẳng bao giờ lại gặp được nhau.

Nếu thanh sắt ấy mà gặp được nhau, thì thế nào cũng có những vụ chết chóc đổ vỡ. Phượng chớp đôi mắt:

– Phượng muốn nhờ anh một chuyện…

– Chuyện gì, Phượng cứ nói.

– Anh có thể xin được giấy chứng chỉ tại ngũ của anh mà nơi làm việc là Saigon hay không?

– Phượng xin cái đó để làm gì?

Nghe Dương hỏi câu đó, Phượng cúi đầu xuống, ngượng ngập:

– Phượng không xin mảnh giấy đó cho Phượng, mà xin cho Thư Hương. Nghe Thư Hương nói, thì theo luật hành chánh, chồng làm việc ở đâu thì vợ có quyền xin làm việc ngay lại nơi đó. Nếu anh xin được giấy chứng chỉ tại ngũ, đang làm việc tại đây, thì sau, khi tốt nghiệp Thư Hương được ở Saion. Nếu không thì Thư Hương lại phải lên ở chung trên Biên Hòa với anh. Điều đó làm cho em lo ngại quá. Vì rằng bây giờ, dù anh với Thư Hương ở chung với nhau, nhưng em còn có cơ hội ở gần cả hai ngưòi. Lên đến trên đó, thì…

Dương ngắt lời Phượng:

– Em không còn tin anh nữa sao?

Phượng nói trong một sự thảng thốt sững sờ:

– Không, Phượng lúc nào cũng tin anh. Nếu không tin được anh nữa, thì Phượng sống làm sao nổi. Nhưng không hiểu sao, Phượng vẫn cảm thấy cuộc tình duyên của chúng mình như bấp bênh, khó vững. Điều mà Phượng lo là Thư Hương.

– Thư Hương đã nói gì với Phượng?

– Chẳng nói gì cả, nhưng với mắt đàn bà nhìn đàn bà, thì Phượng thấy Thư Hương có vẻ yêu anh rồi…

– Anh không tin như vậy.

Tuy nói rằng không tin như vậy, nhưng Dương thấy thoáng một chút ngỡ ngàng.

Chàng biết rằng chuyện đó có thể xảy ra đựợc lắm. Thư Hương vốn yếu đuối về tình cảm. Những đứa con trai giang hồ như Dương, đối với những người con gái khuê các, có một sức quyến rũ lạ lùng. Thư Hương nhìn vào Dương để thấy một vóc dáng lừng lững, đứng vươn cao lên có thể che lấp được cả mặt ười.

Nhất là từ trước tới nay, những người con trai mà Thư Hương quen biết, chỉ là những anh chàng sinh viên sống với cái vỏ đạo đức bề ngoài. Đâu có thể so sánh được với Dương. Chàng thẫn thờ nói với Phượng:

– Bắt đầu từ bây giờ, anh sẽ để ý tới chuyện đó. Phượng cứ tin ở anh. Sẽ không có chuyện gì đáng tiếc xảy ra đâu.

Chàng đạp máy cho xe nổ rồi phóng xe đi. Phượng nhìn theo Dương khuất đi ở con đường rẽ vào đâu xóm. Nàng tì tay vào hàng rào cửa, nghĩ lại những lời nói của Dương để rồi thấy lòng thật bâng khuâng và lo lắng. Nàng không muốn vào trong nhà, muốn đứng ở ngoài này cho tâm sự thật lắng xuống. Trước mặt nàng, nhiều chiếc xe vẫn chạy ngang qua, để lại đằng sau những đám bụi và những vệt khói xanh mờ. Một cơn gió về chiều bỗng nổi lên, cuốn tung bụi đường, làm bay những mảnh lá chuối khô, những miếng giấy báo cũ còn sót lại của buổi họp chợ hồi sáng. Phượng thở dài, đi vào trong nhà, khép cửa thật nhẹ, rồi ngồi vào chiếc ghế hồi nãy, hãy còn ấm hơi Phượng.

Chị Yến hỏi Phượng:

– Nói chuyện gì ở ngoài đó mà lâu thế?

Ba cặp mắt đều nhìn Phượng, làm cho Phượng đỏ mặt:

– Có chuyện gì đâu. Thì lâu lâu, cũng phải để cho người ta nói chuyện riêng một chút chứ. Các người thật tò mò.

Yến và Loan đều biết rằng, những lúc ấy là lúc Phượng dễ nổi giận. Hồi này, con bé thật khó tính. Dễ giận, dễ hờn. Nhiều lúc nói đùa Yến vẫn nói rằng Phượng như một bà mẹ chồng. Nhưng được cái là những cơn giận ấy chỉ như những cơn mưa bóng mây, chợt đến rồi chợt đi, không để lại dấu tích. Thư Hương muốn đổi hướng câu chuyện:

– Chị Phượng tính coi, chủ nhật này chúng mình mời thiên hạ đớp những món gỉ?…

– Đó là công việc của Thư Hương.

Thư Hương trợn mắt ngạc nhiên, ra cái điều ngây thơ:

– Tại sao lại là công việc của em?… Phải là công việc chung phải chứ. Vai chính ngày hôm đó, phải do chị Phượng diễn xuất.

Phượng lắc đâu:

– Có lẽ Phượng cũng không thể có mặt vào ngày hôm đó. Chủ nhật này, Phượng định để hẳn ra cả buổi sáng để tới nhà thờ, xưng tội và cầu nguyện…

Thư Hương buồn rầu, cúi mặt… Thế là Thư Hương đã làm một điều gì lầm lỗi cho Phượng giận rồi. Không hiểu rằng trong cái đầu bé nhỏ xinh xinh kia của Phượng, đang nghĩ tới những chuyện gì đây. Phượng nhận lời hay từ chối, đều ở trong những giây phút bốc đồng. Tính của Phượng như trời Sài gòn vào những ngày cuối mùa thu. Đang nắng thì chợt mưa đổ xuống ào ào. Hay có khi trời mưa, không ngờ chỉ một lúc sau mặt trời lại hiện ra để chiếu những tia sáng chói chang.

Phượng nghĩ tới những lần trước. Mỗi khi có bạn bè của Dương tới chơi, Thư Hương lại đóng vai một người vợ hiền ầu yếm săn sóc cho chồng. Những cử chỉ âu yếm của Thư Hương với Dương, như những vết gai cứa vào da thịt Phượng, làm cho Phượng nhức nhối. Những lúc đó, có một cái gì như bóp nghẹt lấy tim Phượng, một chút xao xuyến trong lòng làm cho Phượng nao nao, khó chịu. Có nhiều khi, Phượng lại còn cho rằng Thư Hương cố tình làm như vậy, để chọc tức Phượng, vì trên giấy tờ, tờ giấy giá thú có hai người làm chứng hẳn hoi, thì Dương là chồng của Thư Hương. Cơn choáng váng đã làm cho Phượng trở thành câm lặng. Dương thì vẫn vô tình, không biết được những phong ba sôi nổi, đang muốn nổ bùng giữa hai người con gái.

Ngoài nhà có tiếng gõ cửa. Phượng hỏi vọng ra:

– Ai đó?…

Có tiếng hỏi:

– Phượng đấy phải không? Có thằng Dương ở trong này không?…

Tiếng cửa mở rồi tiếng bước chân nhẹ vào nhà. Thư Hương reo lên, mừng rỡ:

– Anh Tâm… Mẹ có nhắc gì đến em không?… Đang định nhắn anh và nhờ anh mời dùm anh chị Hậu với vài ba anh nữa, chủ nhật này về đây ăn cơm.

– Xong rồi!… Thằng Dương đâu?

– Vừa ngồi đây. Có lẽ đi vào trong trại. Nghe nói chiều nay khám sức hhỏe. Anh kiếm anh Dương có chuyện gì vậy?

Tâm lắc đầu:

– Chẳng có chuyện gì cả. Ở trên đó, anh em nhắc tới nó hơi kỹ nên anh về, giục nó lên cho sớm sớm. Thiên hạ đã sửa soạn một chầu tái ngộ. Anh đi kiếm nó đây

Phượng nói với Tâm:

– Anh cứ ngồi đây lát nữa anh Dương thế nào cũng về.

– Không được. Tôi phải vào, đi kèm nó, không có nó phá thối chuyện khám sức khỏe. Ai chứ thằng đó, nó dám chửi nhau với mấy thằng “tu-bíp” để được loại. Hồi này cũng thấy nó ốm yếu quá, sợ rằng nó bước lên cái cân, mà kim không nhúc nhích. Tôi phải vào đó, giúp nó một bàn tay…

Tâm cười vang khi nói đến chuyện giúp một bàn tay. Kẻ nào, dù chưa đủ năm chục ký lô, chỉ cần một bàn tay của Tâm đặt lên vai, ấn xuống, cũng thành ra sáu chục ký lô. Tâm nói vậy là để đùa chơi cho vui, chứ với cái thân xác của Dương, dù rút tất cả phụ tùng, cũng vẫn còn thừa thãi chán. Chàng nhìn vào trong gương của chiếc tủ đứng, sửa lại chiếc nón “dô-kề”:

– Tôi đi nghe mấy bạn…

– Vâng, anh đi. Chiều nhớ về đây nhé…

Tâm lại cười:

– Tôi với thằng Dương mà gặp nhau, thì chưa chắc đâu ạ.

Tâm đi ra ngoài cửa và khép cửa vào thật nhẹ. Chàng vọt xe qua đường tàu, trong lúc ông già gác đường tàu đang chuẩn bị hạ cây càn xuống ngăn đường, sửa soạn cho một chuyến tàu sắp sửa chạy qua.

Từ một lối ngõ gập ghềnh sỏi đá, chàng đã đi ra ngoài con đường chính, thật nhẵn, phẳng lì. “Các bạn ta làm đường hay thật”. Chàng gật gù, nói thầm vài câu khen ngợi.

Mà quả thực, từ ngày người Mỹ qua đây, dân nước nầy mới được xử dụng những con đường thật rộng, thật êm. Nhưng ở chỗ này phẳng lì, thì ở những nơi khác lại lồi lõm, đầy những hố sâu, bom đạn. Tâm vẫn thích cảnh của ngày xưa hơn. Tuy phải đi những con đường không được phẳng cho lắm, nhưng đồng quê, rừng núi, lại không có những hố bom.

Tâm nghĩ tới cảnh bốn người con gái đang quây quần vui vẻ. Thấy Thư Hương khỏe mạnh, cười luôn, Tâm rất mừng. Càng mừng bao nhiêu thì Tâm lại thấy có bổn phận phải tri ân Phượng. Hồi nãy, chàng chưa trả lời câu hỏi của em gái. Thư Hương đã hỏi chàng, ” mẹ có nhắc gì đến em không “. Đã nhiều lần mẹ chàng có nhắn em gái về chơi, nhưng chàng không nói lại với Thư Hương.

Chàng muốn cho em gái xa cái không khí âm thầm tẻ lạnh của căn nhà ấy một ít lâu. Chàng thường nói với mẹ, rằng chỉ ít lâu nữa là Thư Hương lại về đây, sống luôn với mẹ, nân vài tháng xa nhà này, để cho nó được thay đổi lối sống. Mẹ chàng đã quay mặt đi, thở dài.

Vài chiếc xe to lớn kềnh càng chạy qua mặt Tâm, làm chàng phải ép sát hẳn vào lề. Trên những chiếc xe ấy, chở đầy bom đạn, rồi đây sẽ được chàng và các bạn chàng chở đi mang bỏ xuống khắp miền đất quê hương.

Vì chiến tranh, chàng đã phải chọn một cái nghề giết người. Có khác gì môt đao phủ thủ. Còn hơn thế nữa là đằng khác. Người đao phủ thủ, lúc vung đao lên chém một tử tội, chỉ giết có một người. Nhưng khi mà chàng ra tay, thì số người chết phải nhiều hơn Chàng chợt bưồn vì ý nghĩ đó.

Chiến tranh thì phải đưa tới những cảnh đó, Không giết người thì người cũng giết mình.

Hàng ngày, trên trang sau cùng của tờ nhật báo những giòng cáo phó, phân ưu, chia buồn, đều có ghi tên những người chết rất trẻ. Những người đó là bạn chàng, là chiến hữu của chàng. Tâm đành phải an ủi bằng những câu thơ của một người bạn làm thơ. Ngưòi đó không phải là An thi sĩ, vì anh chàng phi công thi sĩ tên An, chỉ thích làm thơ tình ái.

Lý đo mà thi sĩ An đưa ra cũng có thể tha thứ được phần nào. Cả một nửa đời người, ngày nào cũng vậy, đều phải sống với lửa, với máu và gang thép. Lúc làm thơ, phải thoát ra ngoài cuộc sống hàng ngày. Nếu cứ bo bo giữ lấy những lời thơ sắt đá, thì có khác gì con kén, cứ nhả ra những sợi tơ, rồi lại trói lấy mình.

Anh thi sĩ hùng hồn giảng giải về chữ tình ái, trong một bữa say sưa, có nhiều đàn bà. Anh chàng nhà thơ kia, đã bị An đả kích thậm tệ, vì đã làm những câu thơ… tranh đấu:”Kẻ thù ta, không phải là người. Giết người đi, thì ta ở với ai?”. Những câu thơ hay như thế mà bị An thi sĩ mang ra dày vò hiếp dâm thì ai mà chịu cho nổi. Ngày hôm đó, nếu không được bạn bè cản ngăn, thì hai chàng thi sĩ dám giải quyết với nhau về chuyện thi ca bằng tay chân lắm…

Mải suy nghĩ, Tâm đã đi tới cổng trại. Chàng lơ đễnh đến người lính gác cửa dơ tay chào, chàng cũng không chào lại. Tới lúc giật mình nhớ ra, thì chiếc xe đã qua mặt người lính gác một quãng ngắn. Chàng đành phải quay mặt lại, cười một phát thay cho cái chào… Chàng và Dương vốn ghét những trò lễ nghi quân cách. Chỉ vì chàng đã qua cái thời kỳ làm sinh viên sĩ quan, sống ở quân trường, chỉ có việc chào kính không thôi, cũng đủ rách tã người.

Có một lần, chàng và Dương đã bàn tính với nhau khi còn làm huấn luyện viên quân trường Nha Trang. Khi nào có ai chào, hai chàng cứ thản nhiên quay mặt đi, không chào lại, thế là đám sinh viên sĩ quan hay đám khóa sinh, sẽ chán hai chàng không thèm chào kính hai anh chàng sĩ quan ấy nữa. Không ngờ, vẫn cứ bị chào như thường, và lại còn bị trách móc trong một kỳ hội thảo cuối tuần. Bắt đầu từ đấy, chàng mới biết rằng đã ở trong một tập thể, thì muốn sống cho riêng mình cũng khó lắm.

Con đường trong căn cứ không quân này thật tấp nập, đầy đủ các loại xe cộ. Nơi đây như một thành phố mà con người sống rất có tôn ti, trật tự và… hoà bình. Từ ngoài thành phố, đầy chất hỗn loạn, bước vào đây, chàng cảm thấy một chút e dè và tự hào… Nhìn những chiếc xe Mỹ, chạy đúng tốc độ và luật đi đường, chàng lại thấy cảm phục vị sĩ quan trẻ, hiện đang làm Tư lệnh.

Nhờ sự áp dụng kỷ luật một cách chặt chẽ, nên căn cứ này mới còn giữ được một chút chủ quyền mà đã từ lâu, trên mảnh đất này đã bị mất mát khá nhiều.Tâm và các bạn, ai cũng biết câu chuyện một Thiếu Tá người Mỹ, đã bị nhốt hai ngày tại một nơi chỉ định của vị chỉ huy trưởng căn cứ ngưòi Việt, chỉ vì bất tuân kỷ luật. Việc này đã được mọi ngưòi kể lại, coi như một huyền thoại…

Trong căn cứ có những con đường sạch sẽ và ít bụi. Chàng quẹo xe về phía Trung Tâm Giám Định Y Khoa. Đám cây trước cửa bệnh viện, người ta đã trồng khi chàng mới vào lính, bây giờ cành lá xum xuê. Một vài cây đã nở những bông hoa rực rỡ hai màu xanh trắng.

Nhìn thấy xe của Dương còn dựng ở đầu nhà, chàng mừng quá, reo lên:

– A, thằng nhỏ vẫn chưa biến…

Chàng dựng xe cạnh xe Dương, rồi bước đi trên con đường trải nhựa để vào một căn phòng. Những bông hoa rụng nằm rải rác trên lối đi. Buổi chiều, những phòng làm việc phần nhiều trống vắng. Người nữ y tá đã thay chiếc áo blouse bằng chiếc áo dài đầy hình vẽ kỷ hà, ngồi giũa móng tay, chờ giờ tan sở.

Chàng cũng muốn ghé vào, nói đùa chơi năm bảy phát nhưng nhìn vào ngón tay cô y tá, thấy có mang chiếc nhẫn cưới, lại thôi. Kỵ nhất là thứ đàn bà có chồng, nhất là thứ đàn bà làm việc trong căn cứ Không Quân. Lỡ mà trêu chọc phải vợ của bạn mình là có quyền vỡ mặt. Chàng đẩy cửa một văn phòng đi vào, không thèm gõ cửa vì biết đó là phòng đợi.

Vừa đúng lúc đó, Dương cũng ở phòng trong đi ra, trên mình chỉ mang một cái “xì-líp”. Hai người bọn thân gặp nhau chẳng bao giờ thèm bắt tay nhau lấy một cái.

Dương hất hàm hỏi Tâm:

– Mầy về làm gì ở đây?

Tâm dơ tay, ngoáy vào rốn Dương:

– Tao đi kiếm mầy để giục mầy lên cho sớm. Ở trên đó, chúng nó nhớ mầy ghê quá. Nhất là thằng An thi sĩ. Nó làm được mấy bài thơ, không có ai chịu ngồi nghe nó đọc thơ, nên nó lại càng nhớ mầy quá…

Rồi Tâm nhìn làn da trắng của Dương, vỗ vào bụng Dương mấy phát lạch bạch:

– Mày cứ ngồi ở bàn giấy hoài, làm cho con người của mầy hỏng rồi đấy. Trước kia, mầy đâu có cái nước da công tử và cái bụng giám đốc như thế nầy.

Dương chui đầu vào cái áo thung, nói trong cái lùng bùng của vài mỏng:

– Bởi thế nên tao mới phải xin đi… Nhưng đi lên trên đó để mỗi đêm phải nghe thằng An thi sĩ ngâm thơ, thì thà rằng… đào ngũ mẹ nó cho rồi.

Tâm giả vờ ngây thơ con cóc cộ:

– Tại sao vậy?… Ngày trước mầy khoái nghe nó ngâm thơ lắm cơ mà…

– Trước khác, bâv giờ khác. Hồi trước vì tao còn có một triệu bạc máu lịch sự ở trong người. Còn bây giờ, thì lịch sự và kiên nhẫn đã được phép đi chỗ khác chơi.

Dương đưa tay lên mắc, lấy cái áo, mặc vào người. Tâm ngồi trên ghế, chờ Dương. Nhìn qua cửa sổ, thấy nắng đã ngả sang màu úa. Một cô y tá thò đầu ra:

– Trung úy Dương!

– Có tôi.

– Hồ sơ Trung úy xong rồi. Mai không cần trở lại. Trung úy định cầm tay mang đi hay để chúng tôi gửi theo văn thư?…

Dương lắc đầu:

– Thôi, cô cứ gửi đi cho tiện việc chính phủ..

Trong lúc nói chuyện, Dương vẫn không quên gài nút áo và mặc quần. Những nàng y tá thì cũng đã quen với cảnh này quá rồi, nên ít khi ngượng ngùng, mắc cỡ.

Tâm nhìn theo cánh cửa vừa khép lại, rồi tới bên Dương hỏi thì thầm:

– Bây giờ, lại có con gái làm ở phòng khám tổng quát hay sao hở mầy?…

Dương hững hờ:

– Hình như em thay thế vài ngày cho một chàng y tá, nghỉ phép thường niên…

Tâm lại hỏi:

– Thế mầy có phải triển lãm ông cụ trước mặt em không?

Dương đấm nhẹ một phát vào bụng Tâm. Lúc nào nó cũng có thể đùa rỡn được. Những kẻ vô tư như Tâm ấy vậy mà sướng. Cuộc đời của Tâm, thật không có một chút gì là vướng mắc, âu lo. Có lẽ Tâm được sinh ra trong một gia đình giàu sang, trưởng giả, được nuông chiều từ tấm bé. Dương đội chiếc nón lên đầu:

– Đi thôi chứ mầy?

Tâm hỏi lai:

– Đi đâu bây giờ?…

– Thì tao với mầy mà gặp nhau thì còn đi đâu nữa… Mày hỏi câu nầy cứ ngây thơ như con gái nhà lành. Khám sức khỏe ngày hôm nay nữa là xong hết rồi, bởi vậy, chúng mình có quyền đi uống rượu.

Tâm đứng lên:

– Uống thì uống, chứ tao lại sợ mầy sao?…

Hai người đi ra ngoài nắng úa. Buổi chiều ở những căn cứ không quân thật buồn.

Tuy rằng chưa tới giờ tan sở, nhưng những con đường đã vắng, chỉ còn lại vài ba chiếc xe lớn kềnh càng, chạy chậm chạp đến phát nản. Có lẽ Dương và Tâm là hai thân chủ cuối cùng rời khỏi khu bệnh xá. Phía bên kia, vài anh chàng mặc đồ xanh bệnh viện ngồi vắt vẻo trên thành cửa sổ, vẫy tay cười.

Khi Tâm và Dương ra khỏi căn cứ thì thành phố đã lác đác lên đèn. Khu Lăng Cha Cả bắt đầu nhộn nhịp sửa soạn cho cuộc sống về đêm.

Chỉ qua có một cái cổng, ngăn cách căn cứ và thành phố, hai nơi đã diễn ra hai cảnh thật khác. Một phía thì vắng lặng như nghe thấy cả tiếng gió luồn vào đám cỏ, tiếng ếch kêu vọng lại từ xa. Còn một phía thì tấp nập, ồn ào, đầy những sự mời mọc lẳng lơ, dâm đãng. Dương chạy xe qua mặt Tâm, nói trong tiếng gió:

– Phải xa lánh chỗ này cho mau!…

Tâm cười vang đuổi theo.. Hai chiếc xe chạy song song với nhau, rồi Tâm hỏi Dương:

– Uống ở đâu?…

– Tao thèm được ngồi gần sông nước. Có lẽ nên tới cái quán nổi trên bờ sông. Ngồi ở đấy để nhìn thấy thiên hạ tranh sống. Khi một chiếc tàu chạy ngang qua, liệng xuống nước vài ba mảnh ván, một chiếc thùng cây, là ở trong bờ, năm bảy chiếc ghe ào ạt chèo ra. Khi một chiếc tới đích rồi, thì những chiếc kia uể oải quay đầu trở lại… Tao đã ngồi ở đó nhiều lần…

– Mày có nhiều thời giờ đến như vậy sao?…

Dương trả lời, giọng chán nản:

– Thì là dân bàn giấy mà. Buổi chiều, sau khi tan sở mà phải trở về nhà thì có thể chết được. Bởi vậy, tao chỉ ra ngoài đó, cho tới khuya mới về…

Một tiếng còi xe phía sau. Biết là có kẻ đang phiền hà vì lối chạy xe sóng đôi của hai ngườỉ, Tâm vọt lên phía trước. Một chiếc xe hơi bóng loáng chạy qua mặt, trên xe có một đôi trai gái. Đứa con gái nép sát vào bên đứa con trai, nhí nhảnh cười….

Tâm lùi lại ngang hàng với Dương:

– Những thằng con trai thành phố nhà giàu, sướng thật!

– Nếu mà mầy muốn thì chắc mầy cũng như nó. Lỗi tại mầy. Đường thênh thang không chịu, lại cứ tìm “những lối đoạn trường” mà đi.

Tâm cười vang, rú tay ga cho xe vọt mạnh. Nghe Dương nói như vậy, chàng cũng thấy một phần nào hãnh điện. Mẹ chàng vẫn muốn đưa tiền cho chàng mua một chiếc xe hơi, để mỗi lần từ Biên Hòa về Sàigòn đỡ nắng gió, vất vả. Nhưng chàng đã từ chối, đi chiếc xe Vespa cà cộ, mua được bằng tiền do chàng kiếm được. Mẹ Tâm đã phàn nàn rất nhiều về câu chuyện đó.

Con chim phải bay bằng đôi cánh của nó. Câu nói đó được chàng nhắc tới nhiều lần. Mẹ chàng còn than phiền cả Dương. Ngày cưới của Dương với Thư Hương, dù cho mẹ Tâm nài ép, Dương cũng không nhận một đồng nào để lo cho lễ cưới. “Hai cái thằng chúa gàn, thảo nào chúng nó chơi được với nhau”. Tuy rằng buồn và than phiền như vậy, nhưng bà thấy Tâm và Dương vẫn đáng kính phục, và bà có cảm tưởng rằng hai người con trai ấy, khác hẳn với những người con trai mà bà thường gặp ở nhà những bà bạn. Bà cũng thấy hãnh diện một phần nào vì có một người con trai như thế.

Nhìn lại đằng sau, Tâm vẫn thấy Dương theo sát. Hai người đã đi vào con đtrờng chính của thành phố. Buổi chiều là lúc những người ra đường. Từng cặp sóng đôi đi bộ trên vỉa hè, trong những đám lá me rụng bay. Nhìn mặt những người đó, Tâm thấy họ hớn hở, vui sướng đến phát ghét. Bộ quần áo nhà binh của Tâm, của Dương như lạcc lõng giữa dòng người thành phố.

– Trung úy để em coi xe nhé, Trung úy.

Tâm dễ dãi gật đầu:

– Ừ, mầy coi xe cho tao, nhưng lát nữa thì đòi tiền ông Trung úy kia, nghe không?… Nếu có buồn, thì lau cái xe một phát cho vui…

Tâm và Dương ngồi nhìn ra sông nước mênh mông. Thỉnh thoảng, một vài con tàu lại lặng lẽ lướt qua, rồi sóng vỗ mạnh vào kẽ đá. Cảnh nước mênh mông về chiều bao giờ cũng gợi buồn. Tưởng rằng lúc ngồi với nhau, có nhiều chuyện để nói, không ngờ từ lúc ngồi xuống tói bây giờ, mỗi người uống hết hai ly rượu, thì sự câm lặng đột nhiên tới. Gió buổi chiều, từ ngoài sông thổi vào cũng bắt đầu lành lạnh.

– Hình như mầy có chuyện gì buồn?..

Nghe Tâm hỏi, Dương gật mình quay sang Tâm:

– Có thể, nếu gọi được chuyện của tao hiện nay là chuyện buồn. Găp mầy, tao cũng muốn nói nhưng cứ ngập ngừng, nhưng rồi tao nghĩ, chỉ có mầy mới có thể giải quyết được thôi…

Tâm ngạc nhiên, ngồi thẳng lên, nhìn sang Dương:

– Nhưng chuyện gì vậy?

Dương thẫn thờ, ném từng viên đậu phộng xuống lòng nước đục lờ. Sự yên lặng của Dương làm cho Tâm càng thêm ngạc nhiên. Chàng cầm ly uống cạn, gọi bồi lấy thêm ly khác. Lúc đó, Dương mới chậm rãi:

– Chỉ còn gần một tháng nữa là tới ngày sinh nở của Thư Hương…

– À, ra thế!

Dương không nhìn Tâm, trầm giọng kể những nỗi lo âu của Phựợng. Rồi như một đầu sợi chỉ đã được gỡ rối, Dương kể hết cho Tâm nghe những chuyện đã xảy ra từ mấy tháng nay. Tâm là người bạn mà chàng quí nhất. Thư Hương lại là em của Tâm. Người c