← Quay lại trang sách

Chương X

Tâm có ý định, tới sau ngày sinh nở của Thư Hương, sẽ nói với Thư Hương về câu chuvện Phượng và Dương. Nhưng rồi Tâm cứ suy tính mãi, không biết sẽ nói với Thư Hương như thế nào… Từ trước tới nay, chàng chỉ có thể nói để người ta tức giận, nói để người ta cười, nói những câu chuyện gió bay lên trời.. chứ không thể nói những lời khuyên răn. Cứ tưởng đến sự phải bắt chước giọng nói của một ông giáo già, cũng đã đủ làm cho Tâm phát nản. Đã nhiều lần suy nghĩ, chàng đã dựng lên một màn đối thoại giữa chàng và em gái.

Chàng khéo léo để mở đầu… “Thư Hương thấy Phượng đối với Thư Hương như thế nào?..” Tất nhiên là Thư Hương sẽ trả lời rằng chị Phượng rất tốt, chị Phượng là ân nhân của Thư Hương, của gia đình mình. Lúc đó chàng sẽ cố tạo lấy một bộ mặt thật nghiêm trang, để đúng vói những câu nói mà một người anh, khuyên bảo một cô em gái: “Chị Phượng đã hy sinh cho em, hy sinh một mối tình đầu đẹp đẽ, để che cái tiếng xấu cho em, để cứu vãn danh dự của gia đình mình, em cần phải cư xử làm sao cho phải đạo. Bây giờ, em đã sinh nở, mẹ tròn con vuông rồi, em hãy thực hiện lời hứa khi xưa…”

Chỉ dễ dàng như thế, mà sao chàng lại ngần ngại. Những cái khó khăn có lẽ chỉ là lúc mở đầu…

Chàng đã định nhờ tới mẹ. Bà Phủ với Thư Hương, dù sao thì là đàn bà, con gái, hai mẹ con nói chuyện với nhau vẫn tiện hơn. Cả bốn người, mẹ chàng, Thư Hương, Phượng và Dương, đối với chàng, đều có một vị trí dặc biệt trong tim. Mỗi người có một ngăn kéo yêu thương, nếu trái tim của chàng được chia thành nhiều ngăn..

Nhiều lúc chàng thấy thương mẹ, thương em gái hơn và cũng có nhiều lúc chàng thấy thương Dương, thương Phượng hơn… Mà có lẽ cả bốn người ấy, chàng không thể thiếu được một ai… Chỉ cần mất một người, thì cuộc đời của chàng hầu như có một khoảng nào trống vắng…

Một hôm chàng đã ngồi với mẹ, cố gắng lấy can đảm, để nói chuyện với mẹ về Thư Hương và Phượng. Mẹ chàng đã lặng lẽ ngồi nghe. Rồi sau cùng, mẹ chàng nói một câu làm cho chàng có cảm tưởng như trời đất sụp đổ:

– Hay là mầy lấy con Phượng đi.

Chàng nổi giận, gắt lên:

– Ai lại làm như thế. Thằng Dương với con như thế thì làm sao còn nhìn được mặt nhau. Với lại chắc gì Phượng đã bằng lòng lấy con, nhất là trong lúc mà con Thư Hương như thế.

Bà Phủ thở dài:

– Mẹ chẳng biết nói thế nào cả. Chuyện của chúng mầy, thì chúng mầy lo.

– Con chỉ cần mẹ khuyên bảo Thư Hương.

– Mẹ cũng muốn lắm. Nhưng rồi mẹ lại sợ nhìn cái mặt nó buồn thiu. Mẹ đã sợ một lần rồi…

Bà Phủ nói vậy vì mấy tháng nay, lúc trở về nhà, Thư Hương như được đổi lốt. Từ một cô gái lặng lẽ, ít nói nàng thành một cô gái nhí nhảnh, vui tươi ca hát suốt ngày. Nhiều lúc bà Phủ phải can ngăn Thư Hương, khi thấy Thư Hương đùa rỡn quá, sợ động tới cái thai. Tới bây giờ, bà mới được con gái săn sóc, hầu hạ, để cho nhà vui vẻ, có được những tiếng cười hồn nhiên, yêu đời. Cảnh đó mất đi thì ai mà chẳng tiếc, nhất là bà Phủ đã già, chỉ còn một đoạn chót của cuộc đời.

Tâm vẫn băn khoăn:

– Nhiều lúc, con thấy ân hận quá. Nếu mẹ giúp con, nhắc lại cho Thư Hương nó nhớ tới hạnh phúc của đời Phượng, thì đỡ mệt cho con quá.

Bà Phủ trầm ngâm:

– Thôi thì con thương nó, cứ để chờ nó sinh nở xong xuôi đã. Nó cần giữ gìn sức khoẻ.

Ai cũng chờ ngày Thư Hương cho một mầm sống ra chào đời. Bà Phủ, Tâm, Dương và Phượng. Nhất là Phượng. Nàng thấy thời gian như gậm nhấm từng chút một.

Có nhiều lúc, Phượng có cảm tưởng như đứa nhỏ chỉ thích nằm lì trong bụng Thư Hương, vì không muốn ra ngoài để chịu nắng, chịu gió và để làm buồn cho mẹ nó.

Ai cũng mong tới ngày Thư Hương sinh nở. Chỉ có Thư Hương là cứ nhởn nhơ… Nàng ca, nàng hát vang cả nhà. Nhiều khi, nàng còn đùa rỡn với cả chị người làm, xuống dưới bếp giúp chị người làm sửa soạn bữa cơm, điều mà từ trước tới giờ, ít khi nào xảy ra. Mẹ nàng thường nhìn thái độ phá phách của nàng với cặp mắt đầy bao đung. Nhưng rồi bà lại chợt buồn:

– Không hiểu rằng nó vui được bao lâu?…

Tâm và Dương lại sống cuộc đời như ngày xưa, cái ngày mà mỗi buổi sáng, ngồi ngoài đầu hè Phòng Hành Quân, nhin dáng còm cõi của người trung sĩ Bưu tín viên, hờ hững bỏ từng lá thư vào hộc. Nhưng có lẽ chỉ có Tâm là còn giữ được tâm trạng, tính tình ngày xưa. Còn Dương đã thấy đời mình hơi đổi khác rồi…

Những ngày nghỉ, Tâm rủ chàng về nhà chơi. Khi tới vùng Bà Chiểu, thì hai người chia tay. Dương muốn về thăm Phượng, trước khi về nhà Tâm gặp Thư Hương. Những lúc thấy Tâm về một mình như thế, Thư Hương lại hỏi săn, hỏi đón về Dương. Mặt Thư Hương thoáng một chút hờn giận, khi nghe Tâm nói rằng Dương về Phú Nhuận. Tâm cũng muốn nhân cơ hội này nói với Thư Hương về câu chuyện mà Dương đã nhờ chàng buổi tối ngồi uống rượu trên mặt sông lấp loáng ánh đen. Nhưng nhìn cái bụng lê thê của em gái. chàng không nỡ, chỉ nói đùa:

– Cứ làm như chồng thật của mình? Săn sóc kỹ thế!

Thư Hương cãi lại:

– Thì em cũng săn sóc anh như thế. Khi nào mà thấy anh Dương về một mình, thì em cũng hỏi thăm về anh chứ bộ không sao? Anh hay anh Dương thì cũng vậy.

Thư Hương, ngoài miệng nói như thế, nhưng Tâm hiểu rằng không nên tin ở Thư Hương. Từ ngày được biết là Thư Hương có vẻ yêu Dương, chàng thường để ý tới hành động của em gái. Lúc trước, quần áo của Tâm và Dương thay ra, hai người đã dặn chị người làm mang đưa ra thợ giặt.

Lúc về sau, lấy cớ rằng tốn tiền, những bộ quần áo ấy để ở nhà giặt lấy. Chàng vẫn tin tưởng rằng, công việc giặt quần áo như thế, là công việc chị người làm, không ngờ một hôm chàng bắt gặp Thư Hương giặt và ủi quần áo cho Dương, đúng như một người vợ hiền. Chàng thấy lòng rưng rưng và xót thương cho cô em gái. Nó thèm có một hạnh phúc. Những ngày vừa qua, cảnh sống vợ chồng như hằn sâu vào trong trí, để rồi làm cho nó mê muội, chụp vội lấy cái ảo ảnh hạnh phúc. Chàng không muốn kể cho Dương nghe câu chuyện đó.

Dù muốn cho thời gian qua mau, hay không muốn cho thời gian bước đi, thì thời gian cũng vẫn qua. Trời đất vẫn một ngày hai lần sáng tối. Những tờ lịch trên tường cứ rụng dần. Và rồi cũng phải tới ngày Thư Hương nở nhụy khai hoa.

Người con gái ấy chưa có một kinh nghiệm nào về sinh nở. Được một người bạn có chồng con như Hằng, thì cái bà nội Hằng ấy, chẳng có coi việc gì là quan trọng. Theo như Hằng nói, thì việc sinh đẻ cũng như việc đi cầu. Chỉ hơi táo bón một tí. Mấy người con gái cười vang, cho là Hằng nói phịa, nhưng kẹt một nỗi là trong đám đó, chỉ có một mình Hằng là đã được biết thế nào là cái bàn đẻ. Còn mấy cô kia thì mù tịt. Chỉ có Thư Hương là sắp sửa khai mạc một cuộc đời.

Hằng đã dặn Thư Hương:

– Đừng có sợ, đừng có để ý tới cái bụng của mình nữa, thì đẻ mới không đau. Thư Hương đừng lo lắng quá. Chỉ cần đi thăm thai cho đều đặn.

Thư Hương nghe lời Hằng, yên chí rằng cứ đủ ngày, đủ tháng, là nó phải tụt ra. Ấy thế là Thư Hương phây phây đùa nghịch. Vác cái bụng vào trường Đại Học Sư Phạm, chẳng có một tí tẹo nào mặc cảm. Nhiều cô bạn học cùng lớp đã khen Thư Hương là độ nầy có da có thịt, lúc cười thì cả đôi mắt cũng cười theo. Mà Thư Hương cũng nhận thấy, sau này, về nhà ở với mẹ, nàng ăn khỏe và ngủ khỏe thật…

Thư Hương đi nhà hộ sinh vào một ngày chủ nhật. Buổi trưa hôm đó, nàng thấy một cơn đau khác lạ trong bụng. Nàng cũng tưởng rằng, chỉ là một cơn đau bụng thường, và cho là buổi sáng, nàng đã xơi hơi nhiều món bún ốc của bà ba Bủng. Chỉ có một lát sau, cơn đau bụng qua đi, nàng lại vẫn có thể ngồi vào bàn ăn, ngồi cho tới lúc mọi người đã đứng lên hết. Nàng lại còn nói đùa với Tâm được vài ba câu khi thấy Tâm ngồi cứ như ỳ ra, không muốn nói chuyện, và nói trêu rằng chắc anh Tâm nhớ vợ Dương. Hôm nay, Dương phải trực nên Tâm về có một mình.

Nhưng lúc về phòng, Thư Hương lại nổi cơn đau bụng. Đợi cho cơn đau vừa bớt, nàng dò dẫm ra ngoài nhà với mẹ. Bà Phủ vẫn điềm tĩnh, sau câu nói “tới ngày rồi đấy”, là bà kêu chị người làm nấu cho Thư Hương một nồi nước nóng để Thư Hương gội đầu và tắm rửa sạch sẽ. Phải nằm cả tháng không được tắm, nên phải tắm trước đi… Thư Hương ngoan ngoãn nghe lời mẹ. Thấy Tâm bỏ giấc ngủ trưa, ra nhà ngoài nghe chuyện, nàng nói với Tâm:

– Anh báo tin cho anh Dương dùm em…

Tâm chớp đôi mắt ngái ngủ:

– Để làm gì?…

– Để anh Dương đi khai dùm em cái giấy khai sinh…

Đấy chỉ là cái cớ để cho Dương về vì Thư Hương cần có mặt của Dương. Ngày sinh đẻ của người vợ, có được mặt người chồng cũng vẫn hơn, dù người chồng ấy chỉ là người chồng hờ… Mẹ Tâm đi xếp quần áo và tã lót vào trong rnột cái va-li, để cho Thư Hương vào nhà hộ sinh.

Tâm đi vào phòng mình, hối hả mặc quần áo. Thấy chàng đi ra cửa, Thư Hương hỏi:

– Anh đi đâu vậy?…

– Anh đi gọi điện thoại cho thằng Dương…

Thư Hương dặn tiếp:

– Anh nhớ gọi điện thoại tới nhà hộ sinh, giữ phòng cho em nữa đấy nhé. Anh tìm số điện thoại của nhà hộ sinh trong điện thoại niên giám. Mau mau lên, không có em đẻ ra nhà là anh phải làm bà mụ đấy.

Tâm vội vã đi tới phòng điện thoại công cộng ở đầu đường. Con đường đầu ngõ hẻm nhà Tâm, không thiếu gì những nhà xuất nhập cảng, hay những cửa hàng lớn có điện thoại, nhưng Tâm không muốn nhờ vả ai. Ngay bên cạnh nhà chàng, là nhà một ông lớn mà Tâm chắc rằng phải có tới hai ba cái máy nói, ấy vậy mà Tâm vẫn đi tới phòng điện thoại công cộng. Tính của Tâm là như thế. Chàng không muốn làm phiền tới ai.

Ngày trước, bố Tâm cũng định mắc một cái điện thoại ở trong nhà cho tiện việc giao thiệp, nhưng Tâm và Thư Hương đã tận tình phản đối. Người phản đối nhiều nhất là Tâm. Ngồi ở phòng Hành Quân Phi Đoàn, đã khổ sở gần như muốn điên cái đầu vì đủ các thứ điện thoại, nay về đến nhà nghỉ ngơi lại còn bị phá phách vì những tiếng vô duyên ấy, thì thật không còn gì khổ hơn. Bởi vậy, bố Tâm đành chịu thua và ông cứ tiếp tục đi chơi lang thang, rất ít khi ở nhà.

Tâm đi chừng gần nửa giờ đã trở về nhà. Đẩy cổng bước vào, chàng thấy ở trong nhà cũng chẳng có gì khác lạ. Chàng nhè nhẹ xoay nắm cửa. Vẫn thấy Thư Hương còn ngồi ở ghế, nhưng mặt tái đi nhiều. Thấy Tâm vào nhà, nàng gượng cựời:

– Xong rồi chứ anh?

– Ừ xong rồi. Đã gọi cho thằng Dương. Nó về ngay bây giờ. Nhà hộ sinh cũng dành phòng sẵn cho Thư Hương. May cho cô là có một bà đẻ vừa về nhà. Cô chưa đi sao?

– Em còn chờ mẹ.

Bà Phủ từ phòng Thư Hương chậm rãi bước ra. Vẻ thản nhiên của mẹ làm cho Tâm ngạc nhiên. Chàng thấy rằng chàng còn thua xa mẹ. Trường hợp mà Thư Hương đau như thế, nếu chỉ có chàng ở nhà, có lẽ chàng đã lúng túng nhiều lắm. Chàng hỏi mẹ:

– Mẹ chưa đưa em Thư Hương đi?

Bà Phủ đưa tay lấy hộp trầu:

– Cứ thong thả, có cái gì mà vội vã. Đừng có làm vậy mà em nó sợ. Thư Hương chưa đau lắm. Mới có một giờ một lần. Khi nào đau cứ năm phút một lần, đưa đi nhà hộ sinh cũng vẫn đủ thời giờ. Nói chuyện cho em nó quên đi…

Thư Hương lại nổi cơn dau. Nàng nắm chặt lấy ghế, cong người lên. Chiếc quạt máy quay tít, trong nhà mát lạnh, mà Tâm thấy trán Thư Hương lấm tấm vài giọt mồ hôi. Chàng thấy lòng dâng lên nỗi xót thương tất cả những kiếp sống của đàn bà, phải đau đớn khi dâng cho đời một mầm sống.

Cơn đau chợt đến rồi chợt đi cũng mau. Thư Hương thở một hơi dài khoan khoái. Từ hơn một tháng nay, nàng đã phải tới nhà hộ sinh tập thở, tập những động tác khi lên bàn đẻ. Chất tái trên mặt Thư Hương vẫn còn phảng phất. Bà Phủ lại nói:

– Càng ở nhà lâu, càng tốt. Tới nhà hộ sinh Thư Hương sẽ chứng kiến những cảnh đẻ khó, tiếng kêu la, tiếng khóc của con nít, chẳng có lợi ích gì. Theo mẹ thấy, thì Thư Hương sinh nở cũng dễ, không kkó lắm đâu. Nhưng cũng nên đi là vừa.

Rồi bà gọi chị người làm nhờ kêu dùm chiếc tắc-xi và mang dùm chiếc va-li của Thư Hương ra cổng. Giọng của bà Phủ nói với chị người làm vẫn từ tốn, ung đung, đầy chất sang cả quí phái. Thư Hương lại hỏi Tâm:

– Anh có chắc anh Dương về không?…

Tâm lơ đãng:

– Nó phải về chứ…

Chàng tránh không nhìn vào đôi mắt khắc khoải của Thư Hương. Những giây phút này chàng thấy hình như em gái chàng chỉ còn nhớ tới Dương, nhắc tới Dương luôn luôn. Chị người làm đã vào đứng bên cạnh bà Phủ:

– Xin mời bà và cô…

Thư Hương theo mẹ ra khỏi nhà. Căn nhà thật vắng lặng, khi chỉ còn lại có một mình Tâm.

Tâm không theo mẹ và em gái tới Nhà Hộ Sinh. Người đàn ông chỉ có thể đưa vợ đi đẻ. Đưa em gái đi, trông kỳ cục lắm. Để mẹ chàng theo Thư Hương là đủ rồi. Hơn nữa, chàng còn ở lại nhà để chờ Dương.

Không hiểu thằng Dương đã về chưa?… Tâm thắc mắc như vậy. Lúc chàng gọi điện thoại lên Biên Hòa, vì phải qua đến hai ba hệ thống tổng đài, nên chàng nghe được tiếng còn, tiếng mất. Có lẽ Dương cũng vậy. Hai kẻ ở hai đầu giây nói, cách nhau hàng chục cây số, đã vận dụng hết gân cổ để la vào cái máy. Nhưng chắc Dương đã nghe thấy đủ câu mà chàng muốn nói rồi..

Thật tình thì Dương cũng đã nghe được hết. Dương ngồi ở đây, trong Phòng Hành Quân, chỉ nghe tiếng máy lạnh chạy rì rầm và tiếng chuông điện thoại. Đủ tất cả các loại chuông điện thoại. Đủ tất cả các loại chuông. Có tiếng kêu lóc cóc như gõ mõ. Có tiếng rền vang như đồng hồ báo thức. Có tiếng rì rầm như tiếng dế kêu trong đám cỏ. Ngồi ở đây thật buồn. Ngồi cạnh Dương lại là thằng An thi sĩ, thì thật không còn cái gì có thể nản hơn được nữa.

Lần chuông điện thoại mà Tâm gọi reo vang, là lúc chàng định đứng dậy, đi ra hành lang để đón một chút gió chiều nơi phi trường. Vào lúc này, trời thương nổi những cơn gió mạnh, tuy rằng nóng bức, nhưng vẫn còn hơn là lúc im gió buổi trưa. Vừa đứng lên thì chuông điện thoại reo, cầm lên, chàng nghe thấy một tiếng mở đầu thật nhỏ, như từ nơi nào xa lắm vọng tới. Chàng phải bịt chặt lấy một bên tai và hét vào trong máy:

– Ai đó?…

Mặt chàng chợt tươi lên:

– À, Tâm đó hả?… Có chuyện gì vậy mầy?…

Trong lúc Dương lắng nghe tiếng Tâm nói từ đầu giây bên kia, thì An thi sĩ cáu kỉnh:

– Mới xa nhau từ chiều hôm qua mà đã bày đặt gọi điện thoại. Vác xe chạy mẹ lên đây có được không?

Dương nhìn An thi sĩ, xua tay:

– Thôi mầy, để tao nghe… Không, tao nói với thằng An. Cứ tiếp tục đi mầy..

Tâm chỉ nói với Dương vài câu vắn tắt. Như vậy quá đủ rồi. Lúc chàng đặt điện thoại xuống thì An thi sĩ hỏi:

– Chuyện gì vậy?

Dương thở dài:

– Vợ đẻ.

An thi sĩ reo lên:

– Thế thì nhất rồi còn gì. Mày có thể về nhà ngay bây giờ. Để tao “gồng” cho. Cũng còn có vài ba giờ nữa thì có đứa lên thay rồi. Về đi mầy!…

– Cảm ơn mầy nhiều lắm!

Dương nói với thằng An bằng một giọng thản nhiên. Không hiểu sao chàng lại có thể khách sáo với bạn bè như thế. Chậm chạp, chàng xếp lại vài ba cuốn sổ trực, lấy cuốn truyện kiếm hiệp, rồi mở cửa phòng:

– Mày để ý dùm tao…

An cười vang, đi theo Dương ra ngoài:

– Kể như xong… Mày nên về sớm. Nhưng nhớ đừng theo vợ tới nhà hộ sinh đấy nhé!

– Tại sao vậy?…

– Mày không nhớ câu chuyện thằng Hậu nó kể à?… Lúc vợ nó đẻ, nó ngồi ngoài chờ. Khi thấy vợ ở trong phòng sanh, rặn đẻ, ở ngoài nó cũng bắt chước vợ. Nhưng vợ nó còn có đứa con ở trong bụng để lòi ra, chứ nó thì làm sao mà có được. Kết quả là thiên hạ đều phải bịt mũi và cười đến đau cả bụng…

Dương đi ra đến xe rồi mà vẫn còn nghe thấy tiếng cười của An. Nhờ câu chuyện mà An kể, chàng mới nhớ tới vợ chồng Hậu và Hằng. Có lẽ cũng nên ghé qua, báo tin cho vợ chồng nó biết. Chàng đạp máy xe rồi lái về phía trại gia binh. Nắng về xế chiều, chiếu vào lưng áo như muốn làm phỏng da. Chàng phải đi lối tắt để núp dưới bóng mát của những tàng cây cao su xanh mướt.

Chàng gặp Hằng đang ngồi trên ghế đọc một tờ tuần báo. Khi được Dương báo tin về Thư Hương, thì Hằng lại cuống quít hốt hoảng hơn cả mọi ngưòi.

Nàng đặt ngay tờ báo xuống, lay vai Hậu đang nằm ngủ say trên chiếc giường gần đó:

– Dậy đi anh… Chúng mình về Sài gòn.

Hậu xoay mình nằm quay mặt vào tường, lại tiếp tục ngủ, Hằng bực mình quá, lay mạnh hơn:

– Dậy đi!…

Hậu mở hé một mắt:

– Làm gì mà ồn ào thế…

Nhìn thấy Dương đứng sừng sững ở giữa nhà, chàng chống tay uể oải ngồi dậy:

– Cả một tuần lễ, chỉ được có một buổi trưa chủ nhật để ngủ bù lại cho cả bảy ngày mà cũng không yên. Có chuyện gì vậy Dương?…

Hằng nói luôn:

– Thư Hương đi sanh…

– Có vậy mà cũng phải làm ồn ào… Thì mang cái bụng chửa chán rồi là sanh đẻ chứ có cái gì mà phải rối lên. Cô cứ làm như cô có thể đẻ dùm được cho người ta.

Hằng đặt nặng người xuống ghế.

– Thì mình cũng phải về, coi xem có thể giúp được gì không? Dầu sao thì mình cũng kinh nghiệm hơn.

– Thôi, tôi xin cô. Đấy chỉ là một cớ để cho cô về Sài gòn. Muốn về chơi thì cứ về, lại còn bày đặt.

Nghe Hậu nói vậy, Dương mới chợt hiểu. Biên Hòa cách Sài gòn chỉ có ba chục cây số. Những ngày nghỉ, nếu không về Sài gòn chơi, thì hình như thấy thiếu thốn. Cả một tuần lễ ấy gần như không còn nghĩa lý.

Những lúc về sau này, vì muốn tiết kiệm tới mức tối đa, nên vợ chồng Hậu và Hằng ở lại Biên Hòa cả những ngày chủ nhật. Hậu thì vì cả một tuần lễ mệt nhọc, có thể làm cho ngày đó qua đi bằng cách ngủ liên miên, nhưng Hằng, cứ nhìn thấy ở chung quanh trống vắng, thiên hạ đã bỏ đi hết, nàng lại thấy buồn một cách lạ lùng. Nàng cũng muốn về Sài gòn. Chuyện đẻ của Thư Hương cũng làm cho nàng sốt ruột, nhưng đó cũng là một cái cớ để mà đi khỏi nơi đây, trong những lúc thật buồn như buổi chiều hôm nay.

Dương thấy lúc này, chàng phải xen vào câu chuyện:

– Thôi, tụi mầy để mai hãy về. Có lẽ ngày mai, tui nó sẽ về thăm đông lắm. Thằng An nó có xe hơi, chúng mầy có thể quá giang.

Nhìn Dương vẫn đứng ớ giữa nhà, Hằng hơi thẹn vội nói:

– Từ nãy tới giờ vẫn quên, chưa mời anh Dương ngồi. Thì ngồi xuống một chút đã.

– Thôi, xin phép chị. Tôi phải đi bây giờ.

Hậu đã tỉnh ngủ hẳn. Chàng bước xuống giường, tới bắt tay Dương rồi nói:

– Ừ, thì mầy đi về… Nhớ cho chúng tao gởi lời thăm. Ngày mai, tụi tao về.

Nhìn thấy Hậu, Dương lại nhớ tới câu chuyện mà An kể cho chàng nghe hồi nãy. Chàng ghé tai Hậu nói thầm:

– Tao không vào nhà hộ sanh với Thư Hương đâu. Tao sợ sẽ giống mầy rồi lấy quần đâu mà thay…

Nghe Dương nhắc lại câu chuyện ấy Hậu mỉm cười. Những tên đàn ông dẫn vợ tới nhà hộ sinh, thật là phải chịu đựng tất cả mọi tâm trạng. Nào là vui, buồn, lo sợ. Tiếng người đàn bà la hét trong cơn đẻ khó, làm cho lòng người chồng se lại và tràn ngập nỗi xót thương. Khi tiếng khóc của đứa trẻ còn non nớt vang lên vài tiếng, cũng là tiếng reo vui trong lòng người chồng.

Nhìn vợ nằm trên chiếc bàn có bốn bánh xe, người phủ vải trắng, được đẩy về phòng, người đàn ông đi theo mà có cảm tưởng như đi sau một người chết, dù rằng đây là bắt đầu một mầm sống chào đời. ” Trai nuôi vợ đẻ gầy mòn, gái nuôi chồng bệnh, béo tròn cối xay”. Lời các cụ đã nói, quả thật không sai.

Hậu tiễn Dương ra ngoài cửa:

– Có chuyện gì, sinh trai hay sinh gái, mầy nhớ nhắn thằng Tâm nói lại cho chúng tao nghe.

Đường từ Biên Hòa vầ Saigon có hai lối. Một lối chạy theo xa lộ, con đường thật nhẵn, thật êm. Nhưng Dương vẫn thích con đường cũ hơn. Hai chiếc cầu bắc ngang sông Đồng Nai, đối với Dương và bạn bè vốn có nhiều kỷ niệm. Những người lính gác cầu hình như cũng quen mặt. Nhìn thấy Dương, họ vẫn mỉm cười, gật đầu chào. Chàng thích nhất những khúc đường chạy song song với đường xe lửa. Nhiều khi, chàng chạy đua với xe lửa, để nhìn những khuôn mặt ló ra ngoài cửa sổ. Sinh hoạt trên con đường cũ, vẫn không có gì thay đổi vì đi đi, về về, hàng ngày có nhiều chuyến xe lô, xe đò.

Đã vài lần, chàng thử đi về theo nẻo xa lộ. Không khí cũng có mùi khác lạ. Không thơ mộng như con đường cũ, có làng mạc, có nhà cửa ngay ven đường. Chàng không được nhìn thấy bóng mình ngã dài trên đường, không được đi vào cái mát lạnh của vườn cao su Thủ Đức, không nghe được những tiếng đồng quê vọng về từ đồng ruộng. Ở xa lộ chỉ thấy những sự vội vã, hối hả. Còn đây là con đường của riêng chàng. Buổi chiều, lúc trở về, chàng còn thấy cả những con nhện giăng mau màng lưới trên những cột đèn. Và sự chờ đợi dưới chân mấy cây cầu, đối với chàng, là lúc nghỉ ngơi, thảnh thơi và vui thú.

Từ nhà Hậu ra, chàng chạy xe chầm chậm, vì Dương thấy rằng không có gì làm cho chàng phải vội vã. Dù Thư Hương chưa vượt cạn hay đã xong xuôi rồi, thì sự có mặt của chàng cũng chỉ thế thôi. Chàng chẳng giúp ích gì cho Thư Hương. Hơn nữa, ở nhà đã có mẹ Tâm, đã có Tâm, như thế cũng đã là quá đủ. Qua hai cái cầu rồi, chàng mới chợt nhớ ra rằng, đã không dặn anh chàng An thi sĩ xin phép cho chàng nghỉ vài ngày.

Nhưng chàng chắc rằng anh chàng An thi sĩ sẽ không quên khoe câu chuyện “vợ thằng Dương” đẻ, để rồi cả lũ kéo về thăm, rồi tới ngày đầy tháng, thế nào cũng đòi ăn, đòi uống. Cái gì chứ việc đòi ăn uống, thì lũ bạn bè chàng vẫn coi như đó là điều bắt buộc

Chàng mỉm cười, nhìn lũ trẻ chăn trâu đứng nô đùa trong ngôi mộ Chú Hỏa, để cảm thấy thật vui vẻ và yêu đời.

Bánh xe của chàng vẫn lăn đều như suốt con đường. Vùng suối Lồ-ồ, vùng Linh Xuân thôn đã vượt qua. Bưổi chiều thật êm và thật mát. Chàng bỏ chiếc mũ “dô-kề” vào túi treo ở dưới chân, cho làn gió chiều thổi bay tung mái tóc, để hưởng hết hương vị của nắng của gió. Từ Thủ Đức chạy về cầu Bình Lợi, con đường thơ mộng hơn, với một con ngòi chạy dọc theo đường, có những căn nhà tranh với những hàng cau thẳng vút.

Nhiều khi, chàng và Tâm đã ngừng xe ở đây, qua chiếc cầu nhỏ đi bộ đọc theo con đường mòn mọc đầy những cây dừa nước, hay ngồi nhìn những con cá nhỏ, tung tăng lội ngược dòng. Tâm thường nói với chàng rằng dòng “tiểu khê” này chỉ thiếu có vài ba cành liễu thướt tha nữa, thì đúng là nơi mà Thúy Kiều gặp Kim Trọng. Gần con ngòi đó, cũng có vài ba ngôi mộ, để hoang phế, không người săn sóc mà Tâm cho rằng trong đó, thế nào cũng có một ngôi mộ của nàng Đạm Tiên, một em đĩ chết vì bệnh lậu hay giang mai.

Có một buổi chiều, nhìn thấy hai cô gái thấp thoáng ở một chiếc nhà tranh, Tâm đã xông tới định đóng một vở tuồng Kim Trọng gặp Thúy Kiều, Thúy Vân. Nhưng hỡi ôi, Thúy Kiều, Thúy Vân của chàng Kim Trọng Tâm, nhìn xa thì tưởng là xấu, tới gần thì xấu thật, mà nhìn kỹ thì xấu quá. Ấy thế mà Tâm cũng nói được vài ba câu rất ư là văn hoa, làm cho Dương phải ôm bụng mà cười.

Cứ nghĩ đến Tâm, thì Dương lại thấy vui. Và chàng lại không thấy hối hận về chuyện Thư Hương. Nghĩ tới đây, chàng lại thấy nao nao, nghĩ rằng bây giờ chắc Hương đang nằm trên bàn sanh, đau đớn trong cơn sinh đẻ. Chàng thương Thư Hương quá, nhưng cái thương ấy là thương một cô em gái.

Chỗ này, con đường chạy song song với đường tàu. Tiếng còi hú đằng sau lưng, rồi con tàu xình xịch chạy qua mặt chàng, bánh sắt quay nhiều vòng ngay ngang tầm mắt.

Đoàn tàu chạy qua, để lại trong không gian vương vương một chút khói than. Đầu cầu bị chặn lại. Xe cộ đậu nối đuôi, đứng chờ qua cầu. Tiếng rao hàng lảnh lót của cô nàng bán mía ghim. Tiếng ly chạm nhau vội vã, dáng hối hả của những chú nhỏ bán nước trà cho khách hàng ngồi trên xe lộ, xe đò, vẫn không khác gì những ngày cách đây vài năm, chàng mới đổi lên Biên Hòa kỳ trước, hay đi về Saigon bằng xe đò.

Chàng vượt qua đoàn xe, đậu lên hàng đầu cùng với những xe hai bánh.

Qua khỏi chiếc cầu là đã vào vùng Gia Định. Lát nữa đây, chàng sẽ tới ngã ba Bà Chiểu. Chàng phân vân không biết là mình nên quẹo trái hay quẹo phải. Rẽ về phía trái là về hướng nhà Thư Hương. Quẹo phía phải là đi về Phú Nhuận, nơi nhà Phượng. Chàng quyết định sẽ tới nhà Phượng trước, báo tin cho Phượng biết là Thư Hương đã được đưa tới nhà hộ sinh. Chàng cũng biết rằng như thế là không phải với Tâm và Thư Hương. Tâm đã gọi chàng về, có nghĩa là cần tới sự có mặt của chàng.

Nhưng rồi chàng lại an ủi rằng, chàng sẽ mang Phượng vào nhà hộ sinh, trông nom cho Thư Hương có bạn bè nói chuyện, đỡ cho mẹ Tâm phải thức khuya mệt nhọc, trông nom cho con gái. Chàng lái xe đi về ngã Phú Nhuận.

Lần nào cũng vậy, mỗi khi trở về Xóm Đạo nơi mà chàng sống cả một năm ở đó, chàng lại bâng khuâng. Con đường vẫn không đổi khác. Chàng chỉ thấy con đường hình như hẹp hơn, vì nhà nào cũng cố lấn ra ngoài một chút hành lang nơi trước cửa.

Con đường tàu, có vẻ nhiều rác rưởi hơn, và vẫn có những đứa con nít nô đùa nhởn nhơ ngay giữa đường tàu, coi thường nguy hiểm. Chàng đi qua căn nhà cũ. Trong nhà, vọng ra những tiếng cầu kinh rì rầm. May không gặp bà chủ đứng trước cửa, nếu không chàng cũng mất đi chút thì giờ để trả lời những câu hỏi xã giao.

Chàng gõ cửa nhà Phượng, và được Phượng ra mở cửa. Đôi mắt Phượng sáng lên ánh vui mừng:

– Hôm nay anh mới về? Phượng chờ anh cả một buổi chiều hôm qua…

– Chiều qua và hôm nay, anh phải trực hành quân. Anh quên không cho Phượng biết.

Rồi Dương nhìn vào trong nhà:

– Thiên hạ đi đâu hết cả rồi?

Phuợng mở tung hai cánh cửa sổ:

– Tất cả đi nhà thờ dự lễ nguyện chiều chúa nhật. Chỉ có Phượng ở nhà. Nhờ thế mà Phượng được ngủ một giấc dài, đến bây giờ mới thức dậy.

Dương đi vào nhà, ngồi xuống ghế xa-lông nơi phòng khách. Dương vẫn giữ ý như vậy. Khi nhà chỉ có một mình Phượng, chàng không vào trong nhà và chỉ nói chuyện với Phượng nơi phòng khách. Phượng dẹp vội mấy cuốn báo trên mặt bàn, xếp xuống ngăn dưới của chiếc bàn, rồi bảo Dương:

– Chờ Phượng một chút!

Dương mỉm cười, khẽ gật nhẹ đầu, rồi đốt một điếu thuốc lá. Chàng nhìn xuống tấm kính đặt trên mặt bàn, nhìn thấy mờ mờ khuôn mặt mình với làn da sạm đen và đôi mắt mệt nhọc. Chàng tựa lưng vào chiếc ghế, duỗi thẳng hai chân, thở ra những làn khói dài trên trần nhà. Phượng vào trong nhà, rửa mặt và chải sơ qua lại mái tóc. Nàng đi ra, ngồi xuống trước mặt Dương, bàn tay đỡ lấy má, đăm chiêu nhìn Dương:

– Hồi này anh hơi gầy đi.

– Nhưng mà khỏe, Phượng đừng lo. Phượng để đành những sự lo lắng ấy cho ngày sau. Chỉ chừng vài ba tháng nữa là Phượng phải lo cho anh thật nhiều.

Phượng cúi đầu xuống để cho mớ tóc xõa xuống, che lấp hẳn cả khuôn mặt:

– Không biết còn bao nhiêu lâu nữa?

Dương ngồi thẳng dậy:

– Sắp sửa rồi. Anh báo cho Phượng biết một tin mừng. Thư Hương đi đẻ sáng hôm nay…

Như một bầu trời tăm tối loé lên ánh bình minh, như một khu rừng im vắng, bỗng vang lên tiếng hót của một loài linh điểu, khuôn mặt Phượng vương nhiều nét u sầu vụt như hoan hỉ. Nàng đứng ngay lên:

– Thế thì Phượng phải vào ngay nhà hộ sinh với Thư Hương.

– Ai coi nhà cho Phượng?

– Để mặc đấy! Khóa cửa lại, gửi chìa khóa cho bà hàng xóm. Anh chờ Phượng năm phút, để cho Phượng sửa soạn lại một tí dung nhan.

Phượng đưa vội bàn chân xuống tìm kiếm đôi dép. Nàng có thói quen ngồi ghế xa-lông là đưa cả hai chân lên, hai tay ôm lấy đầu gối. Trong lúc vội vã, Phượng xỏ lầm cả dép, chân nọ lẫn vào chân kia.

Nhưng khi nàng vừa đứng lên, Dương đã gọi Phượng, giọng thật dịu dàng:

– Phượng!

– Gì vậy anh?

– Phượng ngồi xuống đã. Theo anh thì Phượng chẳng cần phải hấp tấp như thế. Lúc Tâm gọi điện thoại cho anh là lúc xế trưa. Anh phóng xe chạy về ngay. Có lẽ bây giờ, Thư Hương chỉ mới vừa tới nhà hộ sinh. Mai Phượng vào tới Thư Hương cũng vừa.

Phượng vẫn đứng, chưa chịu ngồi xuống ghế. Cái náo nức của nàng bị Dương làm cho xẹp xuống. Nàng tần ngần nhìn xuống chân, rồi cái vẻ yêu đời vừa mới thoáng hiện hồi nãy, lại chợt biến đi, như một ánh nắng hiếm của mùa đông, Phượng uể oải lê từng bước chân nhẹ vào nhà:

– Để Phượng pha cho anh ly nước.

– Không cần, Phượng ạ. Phượng hãy ngồi xuống đây.

Phượng lại trở về chỗ ghế cũ, ngồi xuống, rồi vẫn với cái tư thế đặc biệt, ngồi mà hai tay ôm lấy đầu gối, Phượng hỏi Dương:

– Tại sao anh lại không muốn cho Phượng vào với Thư Hương lúc nầy?…

Dương nhìn bâng khuâng vào bức tranh treo trên ttrờng:

– Anh muốn tránh cho Phượng một xúc động. Hồi anh còn nhỏ, thường nghe mẹ anh nói, con gái không nên tới chỗ đàn bà đang đau đẻ. Vì như thế sẽ sợ hãi, rồi về sau này, có chồng, sự sinh nở sẽ khó khăn vì sự sợ hãi nó ám ảnh. Anh không biết rằng mẹ anh nói có đúng không nhưng tránh thì vẫn hơn.

– Phượng cám ơn anh.

Câu cám ơn của Phượng, Dương nghe sao mà nhạt nhẽo và khách sáo. Chàng có cảm tưởng như lưỡi dao sắc chạm vào một chất nhám. Rồi hai người ngồi im lặng, không nói gì, mà cũng không nhìn nhau. Hồi lâu Dương mới hỏi:

– Hồi nầy, Phượng khỏe không? Anh trông Phượng có vẻ hơi gầy đi và ít nói hơn. Không hiểu rằng Phượng có điều gì muốn dấu anh?

Phượng chỉ chịu đựng được có thế. Sao bây giờ anh mới hỏi Phượng điều nầy? Anh có biết bao nhiêu đêm nay, Phượng không ngủ được không?

Nỗi lo âu, thắc mắc lúc nào cũng như dày vò Phượng thường trực, theo đuổi Phượng những lúc thức, lúc ngủ, lúc ăn, ngay cả những lúc đưa những bước chân thẫn thờ đi trên hè phố. Phượng muốn dấu anh, đúng như vậy, vì có cho anh biết, cũng không ích lợi gì. Mà những điều thắc mắc của Phượng, chẳng cần nói thì anh cũng biết rồi. Nỗi lo lắng thường trực của Phượng, chắc anh cũng chẳng lạ gì, Phượng sợ mất anh. Phượng chỉ sợ một điều là mất anh.

Phượng đăm đăm nhìn Dương như muốn thu lấy hết tất cả hình ảnh của Dương, cái nhìn thật khắc khoải đến thê thảm. Rồi Phượng oà lên khóc.

Hai bàn tay Phượng ôm lấy mặt, đôi vai run lên theo từng nhịp những tiếng nức nở. Rồi Phượng thốt lên.

– Em khổ quá, Dương ơi!

Chẳng bao giờ, Phượng xưng em với Dương, nhưng tới lúc nầy, Phượng mới lại thấy mình nhỏ bé quá, yếu đuối quá… Vì nhiều lúc, nàng hay suy nghĩ để tìm ra những thí dụ lẩm cẩm.

Thí dụ như Thư Hương, sinh nở xong rồi mẹ tròn con vuông, nhất định không chịu ly dị với Dương. Thì cũng phải đành chịu chứ biết làm sao. Rồi tới một lúc nào đó, Phượng phải cắt đứt mối tình với Dương. “Chớ lấy vợ, chồng người” đó là một trong mười điều răn của Chúa. Dù sao thì Dương cũng là chồng Thư Hương, bởi thế Phượng không thể nào làm trái với lời răn của Chúa. Nghe tiếng em của Phượng, Dương cũng thấy như muốn lặng người đi, phải quay mặt ra đường để tránh nhìn cảnh Phượng ngồi khóc. Chàng nói với Phượng:

– Chúng mình sẽ chờ một thời gian cho Thư Hương mạnh khỏe, nói về chuyện đó với Thư Hương. Anh chắc rằng Thư Hương cũng là người biết điều. Nhất là có thêm lời của bác Phủ, của Tâm.

Lại phải chờ đợi, lúc nào cũng chỉ nói đến chờ với đợi. Lúc trước thì chờ tới ngày Thư Hương sinh nở, bây giờ lại phải chờ tới ngày Thư Hương khỏe mạnh. Phượng muốn gào lên rằng, Phượng không thể chờ đợi được nữa. Mối tình của Phượng và Dương, kể từ lúc bắt đầu, cho tới bây giờ, là sáu năm. Trong sáu năm trời ấy thì buồn nhiều hơn là vui, xa cách nhiều hơn là gần gũi, chờ đợi nữa, thì chờ đợi cho tới bao giờ…

Dương thoáng thấy bóng áo dài của Yến, và Loan đi về từ đầu phố. Chắc là buổi lễ nguyện đã chấm dứt. Hai người con gái ấy, tay cắp một cuốn kinh, đang lững thững bước về nhà với những bước chân thật nhẹ nhàng, bình thản. Dương nhắc Phượng:

– Chị Yến với Loan về…

Hình như Phượng không nghe thấy câu nói của Dương, vẫn gục đầu trên gối. Chị Yến và Loan đã bước vào nhà. Nhìn thấy cảnh đó, Loan la lên:

– Buổi chiều chủ nhật mà ngồi khóc, thì chẳng có sự vô lý nào bằng. Có chuyện gì vậy anh Dương?

– Hôm nay, Thư Hương đến nhà hộ sinh.

Yến reo lên:

– Con trai hay con gái đấy Dương?

– Tôi cũng chưa biết vì chưa ghé qua nhà. Được Tâm gọi điện thoại, là chạy về đây ngay.

Yến hỏi thăm Dương về chuyện, ở nhà hộ sinh nào, số phòng bao nhiêu.

Điều này thì Dương cũng mù tịt, vì chàng cũng có biết gì đâu. Yến bĩu môi chê ngay Dương là một ông chồng hạng bét. Phượng đứng lên đi vào trong nhà và cả Yến, Loan cũng vào theo. Nơi phòng khách chỉ còn trơ lại có một mình Dương. Chàng nói vọng vào trong nhà:

– Tôi đi đây!….

Tiếng của Yến nói ra từ trong phòng tắm:

– Sáng mai nhớ tới cho biết tin tình trạng sức khỏe của Thư Hương. Con trai hay con gái? Nằm ở đâu, phòng số mấy? Thư Hương cần mua những cái gì mà chỉ đàn bà mới đi mua cho nhau được. Chỉ có ngần ấy thôi. Nhớ kỹ lấy!

Dương đi về nhà Tâm. Nắng đã tắt hẳn trong thành phố, nhưng trời vẫn còn sáng. Chàng đi vào trong bụi và khói ngột ngạt của đô thành. Trên đường tấp nập đủ các loại xe.

Vì đã quá quen thuộc với nơi đây, nên chàng chẳng bấm chuông hay gọi cửa. Ngôi nhà thật vắng lặng và mênh mông. Vào nhà chàng thấy Tâm đang nằm trên chiếc ghế dài, lấy một chiếc nệm tựa lưng kê lên đầu, im lặng hút thuốc.

Chiếc gạt tàn, để trên bàn, tàn thuốc đã đầy. Chàng chắc rằng Tâm nằm như thế đã lâu lắm. Lần đầu tiên, chàng nhìn thấy khuôn mặt Tâm có những nét trầm tư.

Tâm hỏi mà không ngồi dậy:

– Sao tới bây giờ mầy mới về?…

– Tao ghé lại nhà Phượng.

Dương nhìn quanh nhà, rồi hỏi tiếp:

– Đi hết cả rồi sao?…

– Ừ, chị người làm cũng vừa xin phép tao đi vào nhà hộ sinh, coi Hương làm sao. Tao cũng đã dặn là có chuyện gì thì chạy về báo tin ngay. Mày cũng ở nhà chứ?

Dương gật đầu:

– Vào trong đó cũng chẳng ích lợi gì. Bây giờ mà mua một chai rượu với lại một ít đồ ăn mang về đây, tao với mầy cởi trần ra mà uống thì tuyệt quá.

– Tao cũng nghĩ thế.

Dương đi vào trong nhà, thay quần áo rồi vào phòng tắm vặn nước chảy ào ào cho trôi đi lớp bụi đường. Nghĩ tới những ngày sống ở căn gác cạnh đường xe lửa, nhớ tới những ngày ăn chung với Phượng những bữa ăn buổi trưa chủ nhật. Rồi hiện lên ở đâu đây, đôi mắt của Phượng, thật khắc khoải trong sự đợi chờ. Chàng ngửa mặt lên cho nước từ bông hoa sen tưới lên mặt, và cảm thấy chất mát lạnh của nước như luồn vào từng thớ thịt da.

Nhưng rồi khi mở mắt ra, chàng lại nhìn thấy, trên miếng kính đặt dưới tấm gương rửa mặt, có vài ba thứ đồ dùng của Thư Hương. Chàng lại nghĩ tới Thư Hương, chắc rằng lúc này đang trong cơn đau đớn. Chàng cầm lấy bánh xà bông “săng-tan”, thứ xà bông thơm tròn trĩnh mà Thư Hương hay dùng, thấy như còn dính vào đó vài ba sợi tóc dài. Bánh xà bông vẫn còn ướt. Chắc Thư Hương đã gội đầu và tắm xong mới đi tới nhà hộ sinh. Chàng nhìn bóng mình trong gương, thì thấy mình cũng đã đen và già dặn đi nhiều. Trong có vài tháng nay, người nào cũng như thấy cuộc đời mình đổi khác.

Nghĩ tới câu chuyện nói với Phượng lúc ban chiều, chàng lại thấy thoáng một chút ưu tư. Giá mà bây giờ Thư Hương chết đi, thì tất cả mọi sự đều được giải quyết êm đẹp. Chàng lắc đầu thật mạnh để xua đuổi cái ý nghĩ hắc ám ấy nhưng rồi nó cứ lẩn quẩn mãi trong đầu óc. Ừ, sự sinh nở, khó khăn rất có thể làm cho Thư Hương kiệt sức. Thư Hương sẽ buông xuôi hai tay, nhắm mắt vĩnh viễn lìa bỏ cõi đời, sau khi trăn trối vài lời với Phượng, với Dương. Em để cháu lại cho anh chị, xin anh chị thương em, thương cháu, nuôi cho nó nên người.

Chàng và Phượng sẽ nắm chặt lấy tay Thư Hương, rồi hứa hẹn. Thư Hương sẽ mỉm cười… Nhưng không, không thể nào xảy ra chuyện đó được. Những nhà hộ sinh ở đây, có đầy đủ phương tiện để cứu sống người. Dù cho người mẹ có kiệt sức, đứa con sinh ra chỉ là một mớ thịt da dúm dó, gầy còm. Hơn nữa. sau mỗi lần đi khám bác sĩ chàng được Thư Hương cho biết cái thai rất tốt và Thư Hương sẽ sinh nở một cách rất bình thường…

Chàng ra khỏi nhà tắm, tuy đã trút được sạch lớp bụi đường, mà vẫn thấy tâm hồn nặng chĩu. Chàng khoác chiếc khăn tắm lên lưng, ngồi đưa cả hai chân lên ghế, đối diện với Tâm, lúc này vẫn liên miên hút thuốc lá. Tâm nói với chàng:

– Đợi chừng nửa giờ nữa. Nếu người làm không về thì tao với mầy phải đi ăn, hay đi mua thứ gì về đây ăn…

– Đợi một giờ đi!… Tao chưa thấy đói.

– Cái đó tùy ý.

Hai người trao đổi với nhau những câu nói gần như lơ đãng. Dương cũng đốt một điếu thuốc lá, để nhìn thấy bóng tối như dần bao phủ, chụp lấy cảnh vật chung quanh.

Trong bóng tối, chỉ còn hai đốm lửa thuốc lá lập loè. Cả hai người đều lười biếng, không ai muốn đứng dậy bật đèn. Mà ánh sáng lúc này, cũng chẳng cần thiết. Tâm nghe được cả tiếng thời gian đi chầm chậm, và chiếc đồng hồ treo trên tường, thỉnh thoảng lại gõ một vài tiếng chuông trầm ngâm. Dương hỏi:

– Mày đã đói chưa?…

– Cũng chưa thấy cần ăn lắm.

Trả lời xong câu đó, Tâm chống tay ngồi dậy:

– Hồi nãy, mầy tới nhà Phượng, nói những chuyện gì?

Dương duỗi chân gác lên mặt bàn cho người thoải mái. Chàng muốn nói câu chuyện hồi chiều với Tâm, mà không biết mở đầu như thế nào. May mà được Tâm hỏi trước. Nhưng rồi tới lúc này, chàng lại ngập ngừng. Biết tính bạn vốn nóng nảy, không để được câu chuyện gì nằm yên trong bụng. Nói ra những thắc mắc của Phượng là Tâm sẽ nói ngay cho Thư Hương biết.

Người đàn bà vừa sinh nở, nhất là sinh nở đứa con đầu lòng, vốn yếu ớt, làm sao mà chịu đựng được sự phũ phàng với câu nói của Tâm. Chàng ngập ngừng chưa muốn nói, vì thấy tội nghiệp cho Thư Hương. Mà có lẽ cũng chẳng có thể dấu được Tâm, thì thà nói phứt đi cho rồi. Chàng kéo mạnh một hai thuốc lá:

– Phượng nói đến những chuyện mà chúng mình đã xếp đặt từ trước, sau khi Thư Hương sinh nở.

Tâm thở dài:

– Cái đó là điều bắt buộc.

Tuy nói vậy, Tâm cũng thấy việc này thật khó khăn. Dương thì chưa biết cuộc nói chuyện giữa nàng và mẹ. Dương kể lể:

– Ngày mai, Phượng sẽ vào với Thư Hương, nói câu chuyện đó với Thư Hương. Nhưng tao cản Phượng, bảo Phượng hãy chờ cho Thư Hương cứng cáp đã. Tụi tao đã chờ nhau lâu quá rồi, thêm lên hay bớt đi một vài tháng thì cũng thế.

Tâm lại thở dài. Vì trời tối nên không ai nhìn thấy đôi mắt Tâm chớp thật nhiều lần. Chàng cảm động:

– Mày nghĩ như thế cũng phải.

Tới đây, hai người bạn lại im lặng để nhìn đóm lửa lập loè, sáng lên trong bóng tối. Cả hai người đều nghĩ tới hai người con gái mang tên Phượng và Thư Hương. Cả hai người con gái ấy đều đáng thương, như những cánh chim non, ngơ ngác trong vòng trời bão tố. Dương nhắm mắt lại, chàng có cảm tưởng rằng, bây giờ mà ngủ được một giấc không mộng mị, chắc là sung sướng lắm.

Có tiếng lách cách mở chốt ở ngoài cổng, rồi tiếng nặng nề của chiếc cổng mở hé, bước chân đi nhẹ vào cửa. Tâm hỏi:

– Ai đó?…

Có tiếng chị người làm:

– Cháu đây! Sao cậu không mở đèn?…

Rồi tiếng động nhẹ. Ánh sáng dịu dàng tỏa khắp căn phòng. Thấy Dương ngồi đó, chị người làm reo lên:

– Cô Thư Hương chỉ sợ cậu chưa về. Cô cháu hỏi là cậu làm giấy khai sinh, hay là để nhà hộ sinh họ làm?…

Tâm lại hỏi:

– Nhưng mà cô đã sinh chưa?

Khuôn mặt chị người làm chợt tươi lên. Chị hấp tấp kể như sợ người khác tranh mất lời:

– Dạ, cô sinh rồi. Vào được chừng một giờ thì cô nổi cơn đau bụng. Đưa xuống phòng sanh để đo, thì đã mở đựợc sáu phân. Bà cũng chưa cho nằm ở phòng sanh, nên cháu lại đưa cô về phòng. Chừng một giờ sau, thấy cô nhăn nhó nhiều quá, bà mới kêu cô đỡ, đẩy xe tới đưa cô đi. Cô đau có hai cơn. Em trai cậu ạ. Em xinh lắm, vừa đẻ ra đã khóc ầm ỹ. Tiếng khóc của em, lớn hơn hết mấy đứa trẻ khác. Cô đang nằm nghỉ. Em nặng ba ký.

Trên môi Dương thoáng một nụ cười… Thư Hương đẻ con trai, thật là may mắn. May nhất là có một đứa con gái không phải mang tên Hôn Hoàng. Dù sao con trai tên Hoàng, cũng hơi yếu một chút nhưng cũng được. Phượng Hoàng… Loài chim ấy thật đẹp, thật hùng mà cũng thật đa tình. Chị người làm lại nhắc:

– Thưa cậu…

Dương ngắt lời:

– Tôi đi làm giấy khai sinh.

Chàng muốn trong giấy khai sinh của đứa nhỏ, phải có đủ tên của những người thân. Tên cha là chàng, tên mẹ là Thư Hương. Hai người làm chứng sẽ là Tâm và Phượng.. Để cho nhà hộ sinh, tên hai người chứng sẽ là hai bà mụ, chẳng có liên hệ gì tới người có mang tên trong giấy khai sinh. Chàng sung sướng được làm bố, dù chỉ là một thứ bố hờ.

Khi nghe thấy chị người làm cho biết là Thư Hương sinh con trai, Tâm cũng cảm thấy náo nức, vui mừng. Chàng vẫn có tiếng là yêu con nít.

Bây giờ, lại có một đứa cháu, con của cô em gái, nghĩa là cũng một phần liên hệ với chàng, tất nhiên là chàng sẽ yêu thương hơn những đứa trẻ khác. Chàng vùng la lên với Dương:

– Thay quần áo cho lẹ. Chúng mình cần phải uống mừng cho một nhi đồng mới vừa được hưởng ánh sáng mặt trời.

Dương cũng đứng dậy:

– Cái gì chứ ăn với uống thì có ta ngay.

Thấy hai anh chàng vui vẻ một cách rất ồn ào, chị người làm vội can một câu:

– Hai cậu ở nhà dùng cơm. Cháu đã làm sẵn đồ ăn. Chỉ cần nấu nồi cơm nữa. Chừng nửa giờ nữa thôi.

Tâm cười vang:

– Cứ ăn mãi những thứ đồ ăn của chị thì có phen lại trở thành cậu ấm con quan. Chỉ những thịt rim cá kho, nếu không thì lại giò, chả. Chẳng bao giờ thấy chị cho ăn những món như cá nướng trui, lươn, ếch xào lăn, cua lột… Cần phải cho chị đi học một lớp về làm bếp để sửa soạn các món nhậu.

Chị người làm buồn buồn trả lời:

– Cháu cũng biết làm những món đó chứ. Nhưng cả nhà chẳng ai thích. Có một lần làm món đầu cá hấp mà chẳng ai đụng đũa…

Chị người làm đi xuống nhà dưới. Một lát, chị trở lên thì hai anh chàng đó đã đi mất. Chị thở dài nhìn cái gạt tàn thuốc đầy tới ngọn, một chiếc tàn thuốc còn cháy dở nghi ngút khói. Chị dọn dẹp lại cho ngăn nắp bàn ghế trong phòng khách, đổ tàn thuốc lá vào thùng rác. Chị thấy căn nhà như rộng mênh mông hơn. Chị làm ở đây đã lâu, nên đã coi đây là gia đình. Chị thấy rằng, mỗi người trong nhà là một thế giới riêng, phức tạp chẳng ai giống ai. Nhưng tất cả đều hiền lành phúc đức.

Nếu không có chuyện gì xảy ra, thì chị có thể ở đây cho tới lúc hết đời. Chị đã nói với Thư Hương như vậy. Chị theo gia đình bà Phủ, di cư vào đây, săn sóc cho Thư Hương từ lúc cô còn bé tí xíu, học trường Tiểu học, rồi tới bây giờ, lại bắt đầu trông nom cho em Hoàng. Khi Thư Hương sinh nở, chị là người bế bé Hoàng trước nhất, khi bà mụ trao cho. Chỉ nhìn thoáng qua, chị cũng thấy chú bé giống mẹ một cách lạ. Cũng đôi mắt to, đen láy. Cũng cái miệng ấy, có cái môi dưới bĩu ra, như sẵn sàng trêu chọc người khác. Thấy chỉ có một mình ở nhà, chị cũng chẳng muốn nấu cơm làm gì, vì chị không thấy đói.

Chị là một thứ người làm đã được coi như con cháu trong nhà, chẳng thế mà cả nhà bỏ đi hết, để mặc cho chị một mình một giang sơn. Ông Phủ đã đi ra miền Trung một tháng nay vừa đi họp Đảng, vừa đi thăm vài ba di tích của cố đô với vài ba ông bạn già. Chị nhìn những cổ vật được xếp đặt trong nhà, rồi nhớ tiếc thời kỳ vàng son ở ngoài Bắc. Những ông Chánh tổng, Lý trưởng mỗi lần vào nhà là lấm la lấm lét, sợ từ con chó sợ đi, và đối với chị một niềm kính cẩn lễ phép

Làm quan sướng như vậy mà không hiểu sao cậu Tâm cứ sợ trở thành một thứ cậu ấm con quan… Điều nầy, thì chị không thể nào hiểu được.

Chị cặm cụi làm việc từ chập tối cho tới mãi tận khuya. Chị dọn dẹp căn phòng Thư Hương kỹ nhất. Để vài hôm nữa, cô ở nhà hộ sinh về, sẽ reo lên khi nhìn thấy cái nóc tủ gọn gàng, những đôi giày được xếp lại có thứ tự, không phải mỗi nơi một chiếc.

Chị lựa ra những chiếc áo dài mà Thư Hương mặc khi còn con gái, ủi thật thẳng. Không còn cái bụng nữa, thì mặc những cái áo này được rồi. Còn những cái áo có bụng thùng thình, chị gấp lại, cất kỹ ở một ngăn tủ. “Cứ để dành đấy cho lần sau”. Và chị nghĩ rằng cái lần sau ấy, có lẽ cũng chẳng lâu gì. Không chừng chỉ bằng giờ sang năm là có đứa nữa. Các cụ chẳng nói “đầy năm mẹ thì đầy tháng con” là gì.

Chị người làm nhìn một vòng căn phòng của Thư Hương. Chị tìm chỗ để đặt chiếc nôi cho em bé. Chị cong lưng kéo chiếc tủ về một góc, để có một khoảng trống nơi gần cửa sổ. Từ ngày chị về tới nhà này, tới bây giờ, lần đầu tiên có tiếng khóc của trẻ con. Theo như chị, thì một căn nhà, đêm đêm phải có tiếng ho của người già, tiếng khóc của con nít, tiếng máy khâu, tiếng học bài mới đúng một ngôi nhà, của xã hội này.

Chị thấy những người ở trong nhà này sống im lặng quá. Cũng may là trong vài tháng nay, có Tâm, có Dương nên cũng bớt âm u, tẻ lạnh. Nhất là có cô Thư Hương, tuy rằng cũng có nhiều lúc làm cho chị bực mình, nhưng cô đã tạo ra những sự vui vẻ nhiều hơn. Chị thấy thương mến tất cả mọi người trong nhà, và chị nguyện sẽ hết lòng trông nom cho em bé.

Mãi tới nửa đêm, hai anh chàng Tâm và Dương mới về. Lúc nãy, họ để xe ở nhà. Chị nghe tiếng họ hát vang lên ở đầu ngõ. Những người trẻ tuổi, có cái vui thật ồn ào. Hình như con đường hẻm này, không hợp với Tâm vì chung quanh đây phần nhiều là những quan lại của thời xưa, có con cái làm lớn. Tiếng hát của Tâm và Dương đã đánh thức những con chó “bẹc-giê” của mấy căn nhà hàng xóm.

Tiếng chó sủa ong ỏng hòa với âm thanh lè nhè của hai chàng say, làm cho chị người làm muốn bật cười. Tâm đẩy nhẹ tấm cửa sắt. Trong nhà vẫn còn đèn sáng và cổng sắt vẫn chưa khóa. Tâm bá cổ Dương, và Dương ôm ngang lưng Tâm như một đôi tình nhân âu yếm nhau nhất đời. Chị người làm mở cửa rộng:

– Hai cậu say rồi l…

Tâm cười vang:

– Say gì mà say. Vui thì có. Chị có vui không? Nhà này lại sắp sửa thêm một người. Dù rằng người này không biết nói, không biết chạy mà chỉ biết khóc nhè, ăn và ngủ. Lại còn tè bậy tùm lum. Ấy thế mà cũng vẫn vui. Chị chưa đi ngủ sao?

– Cháu dọn phòng cô Thư Hương, dọn dẹp lấy một chỗ cho em bé. Cậu chưa nhìn thấy nôi em bé. Nếu nhìn thấy rồi chắc là cậu sẽ vui hơn.

Tâm đặt mình xuống ghế:

– Mai sẽ được thấy. Vội gì….

Chàng uể oải ngả lưng xuống tấm ghế dài nơi phòng khách:

– Đêm nay, tôi nằm đây.

Chị người làm vội can:

– Thôi, cậu vào trong phòng. Say rượu mà nằm ở dưới quạt thì không nên. Cậu mà nằm đây, sáng mai bà về thấy được, cháu lại bị mắng. Cậu vào phòng đi!

Dương đã vào phòng để thay quần áo. Đi ra ngoài nghe được chuyện của Tâm và chị người làm, chàng xen vào:

– Chị đừng can nó. Cứ để một lát nữa bị muỗi cắn, nó sẽ tự động vào trong phòng. Còn nếu mà chị cứ cản ngăn nó lại càng nhõng nhẽo làm gan.

Chị người làm cũng cười, đi xuống nhà dưới. Cậu chủ của chị, tuy rằng đã gần ba chục tuổi rồi, nhưng tính còn con nít, chị thích người như thế.

Những người giữ được tính tình con nít từ lúc trẻ cho tới già, là những người tốt. Ngày trước, cậu Tâm còn ở nhà đâu có như thế. Cậu cũng khó tính trong việc ăn uống, nghỉ ngơi. Không ngờ chỉ có mấy năm vào lính, đã thay đổi hẳn con người. Theo như chị biết, thì các có tiểu thư hàng xóm cũng có mấy cô hỏi thăm chị về ông Trung úy lái tàu bay, con của cụ Phủ. Chị cũng muốn cho cậu Tâm lấy vợ để vui cửa, vui nhà. Nhưng nếu vậy, thì chị lại mất cô Thư Hương và cậu Dương, vì không có lý gì mà hai cặp đó sống chung một nhà. Thêm cặp vợ chồng già là ông bà Phủ nữa là ba. Nghĩ tới đó, chị mỉm cười.

Chị ra khóa cổng và lấy miếng vải ny-lông lớn, trùm lên hai cái xe của hai cậu chủ. Lúc trở vào, chị lạ thấy cái gạt tàn thuốc mà chị mới đổ đi hồi chiều một đống đầy ắp, bắt đầu nghi ngút khói. Chị muốn can cậu chủ nhà một câu, nhưng biết rằng vô ích. Chắc hai người có chuyện gì đang cần suy nghĩ. Chị nghe thấy tiếng Tâm hỏi Dương:

– Mày bảo tao phải làm gì bây giờ?…

Dương ngạc nhiên, hỏi lại:

– Mày định nói chuyện gì.

Tâm nhìn lên, lơ đãng ngắm mấy con thằn lằn đang bò trên trần nhà trắng toát. Chàng thở ra một hơi thuốc lá:

– Thì chuyện của mầy, của Phượng, của Thư Hương. Mày cần tao phải làm gì bây giờ?

Thấy bạn cứ thắc mắc hoài về câu chuyện hồi chiều, Dương thoáng một chút ngậm ngùi thương bạn. Trong cái tối mờ mờ của ngọn đèn được che, hắt lên trần, chàng nhìn thấy khuôn mặt nghiêng của Tâm thật đẹp. Chàng cười buồn:

– Tao chỉ cần mầy ngủ. Mầy nên nhớ rằng sáng mai mầy phải lên Biên Hòa sớm.

– Ngày mai tao nghỉ…

Dương trầm ngâm:

– Ừ, tao cũng định nói với mầy nghỉ ngày mai, để đưa chúng nó vào thăm Thư Hương. Một mình tao vào nhà hộ sinh, cũn