Chương 1
MATSUMURA TOKIWA BƯỚC RA KHỎI BỒN tắm khi ngoài kia, bên kia tấm rèm cửa làm bằng giấy shoji cơn hoảng loạn lớn nhất bắt đầu tràn đến thành phố. Nàng mê mải nhìn đám sương mù mịt gồm vô vàn hạt nước đọng lại như những viên ngọc trai nhỏ li ti và sáng lấp lánh trên đôi tay và đôi vai trần. Trong ánh sáng dịu dàng mờ mờ của ngọn đèn lồng, nàng thầm nghĩ, trông chúng giống như vô số những giọt nước mắt phản chiếu trên làn da óng ánh vàng. Nàng lơ đãng nhìn xuôi xuống hai bầu vú trẻ trung thẳng đứng, đến hai bên hông và đường cong mềm mại của bụng dưới và nhận thấy ở đó có rất nhiều những hạt ẩm ướt đọng lại như những giọt nước mắt. Nàng băn khoăn phải chăng đó là linh hồn nàng luôn lặng lẽ ứa nước mắt? Phải chăng tinh thần nàng luôn im lặng thổn thức trong những lúc nàng mỉm nụ cười rạng rỡ lành nghề, đọc thuộc lòng những bài haiku, hoặc lướt tay trên cây đàn ba dây samisen sầu thảm?
Với những ý nghĩ sầu muộn ấy, nàng duyên dáng đi ngang qua gian phòng trải những tấm tatami để tới chỗ đặt tấm áo kimono ưa thích bằng lụa màu xanh da trời rất thẫm. Chỉ mặc trong những đêm đặc biệt, chiếc kimono này được trang điểm bằng những ngôi sao bằng bạc sáng lấp lánh suốt chiều dài tà áo. Mặc dầu vẫn chưa sẵn sàng mặc quần áo vào nhưng nàng vẫn giơ tay sờ chất vải óng ánh, tận hưởng cảm giác quen thuộc mềm mại của nó. Chính vào khoảnh khắc đó nàng mới lần đầu tiên nhận thức thây tiếng ồn ào la hét và những bước chân chạy rầm rập vang lên bên ngoài bức rèm làm bằng gỗ và giấy shoji ngăn cách căn phòng với ban công nhìn xuống con phố hẹp lát đá ngoài kia.
Những tiếng động ồn ào náo nhiệt vào ban đêm ở Yoshiwara - khu vực cách biệt dành cho vui chơi và giải trí của Yedo - không hề xa lạ đối với đôi tai và đã tàn phá màu da trẻ trung tươi mát trên đôi má nàng. Mặc dầu chưa đến hai mươi tuổi, nàng đã sống ở đây ba năm để mua vui cho những khách chơi hạng sang của nhà geisha Golden Pavilion. Cảm giác chán chường đối với địa vị hiện nay ở Yoshiwara luôn được giấu kín sau những nụ cười nhà nghề mê hồn, bởi vì nàng bước chân vào Golden Pavilion một cách tự nguyện để có thể trả được món tiền lớn mà người cha trụy lạc đã để lại, đó là cách duy nhất mà sắc đẹp của nàng có thể làm được. Vốn từng là một samurai, ông trở thành thương gia rồi đã dại dột nướng hết mọi vận may trong cái sòng bạc ở Yoshiwara, và Tokiwa đã tình nguyện hy sinh để có thể một mình cứu được sự sụp đổ của gia đình. Từ lâu nàng đã học được cách bịt tai lại trước những tiếng động chói tai và lè nhè đêm đêm đầy ắp ngoài đường phố, nhưng chưa bao giờ nàng nghe thấy một cái gì dữ dội như cái thứ tiếng ồn ào hoảng loạn đang dội về phía ban công lúc này.
Vẫn trần truồng nàng thận trọng vén một lá tấm shoji gần nhất và chăm chú nhìn xuống phố. Giữa đám đông náo loạn thoạt tiên nàng nhìn thấy một người đàn ông đang cõng một bà già tóc bạc trắng trên lưng. Sự sợ hãi in đậm trên gương mặt bà cụ, Tokiwa đoán đó là bà mẹ. Người đàn ông lảo đảo đi về phía trước, thỉnh thoảng bà ta lại ngoái lại nhìn về phía sau tựa như đang bị một bầy quỷ dữ đuổi theo sau lưng. Tokiwa còn thấy những người đàn bà trẻ tuổi đang hốt hoảng chạy, tay bế những đứa bé và khiếp sợ ngoái lại đàng sau. Trẻ con kêu khóc đeo trên tay cha, và rất nhiều gia đình chen lấn tuyệt vọng cố lôi theo mớ đồ đạc tồi tàn trong đám đông nhốn nháo. Từ khắp các ngôi đền trong thành phố tiếng chuông vang lên khẩn thiết một cách lạ lẫm, đàn ông đàn bà gào thét báo động cho nhau trong khi vẫn tiếp tục xô đẩy nhau mà chạy. Cố gắng để có thể nghe được xem họ nói gì, Tokiwa áp tay che ngực và ló nửa người ra khỏi ban công. Một người đàn bà hét to với người bên cạnh trong khi họ chạy qua phía bên dưới:
- Bọn mọi rợ đang mang tới những ngọn núi lửa nổi trên nước để huỷ diệt chúng ta! Người ta đã nhìn thấy chúng ở mũi Idzu rồi... Nhả ra rất nhiều khói đen ngòm...
Người kia hét lên:
- Hơn hai mươi ngàn samurai đã sẵn sàng... Nhưng tất cả họ sẽ chết thôi.
Một giọng đàn ông khác kêu lên tuyệt vọng:
- Hàng trăm tên mọi rợ đầy lông lá đi theo núi lửa.
Một người đàn bà khác sợ hãi kêu la:
- Chúng sẽ đốt phá, cưỡng hiếp cả thành phố mất thôi. Không ai có thể cứu được chúng ta đâu.
Tokiwa rùng mình chợt hiểu và vội ngước nhìn lên phía mái nhà để tìm những đám khói phun từ những ngọn núi lửa nổi trên biển đó. Nhưng chỉ thấy những ngôi sao im lìm trên bầu trời thành phố, tỏa sáng hiền lành giống như mọi đêm tháng Bảy khác. Không hề có dấu vết gì của sự nguy hiểm ở bất cứ chỗ nào và trong cái bao la của bầu trời những ngôi sao trông như những viên ngọc quý huyền ảo. Ánh sáng của chúng đột nhiên làm Tokiwa nhớ tới điều đã khiến nàng trải tấm áo kimono ra nửa giờ trước đây, sau khi nhận được một bức thư mật nhắn rằng Hoàng thân Tanaka Yoshio của thị tộc Kago ở miền Nam đã bất ngờ từ Tokyo đến.
Bức thư đó cũng nói rằng chàng đã cưỡi ngựa một mạch từ Kinh đô không hề đừng lại để đến thẳng Yedo, và khoảng đêm nay sẽ bí mật đến Golden Pavilion một lúc. Nhìn xuống đám đông hoảng loạn dưới kia nàng tự hỏi không hiểu chàng có đến nữa không khi mà lúc này cả thành phố đang điên loạn lên thế kia.
Đau đớn và do dự, nàng quay đầu lại và thận trọng lắng nghe. Phía sau lưng, dãy hành lang của Golden Pavilion vẫn im ắng như tờ. Nàng chợt nhói đau nhận ra rằng trong khi nàng tắm hẳn tất cả các geisha và những người hầu gái khác đã chạy trốn khỏi ngôi nhà. Nàng bồi hồi nhìn xuống phố cố tìm bóng dáng thân thuộc, kiêu hãnh của Hoàng thân Tanaka với đôi kiếm samurai nhấp nhô sau thắt lưng. Nhưng giữa những người đàn ông đang nhốn nháo kia không hề có bóng chàng. Nàng nhận thấy thậm chí không một ai buồn dừng bước trước cánh cửa treo đôi đèn lồng đầy mời mọc của Golden Pavilion - trừ bóng một lão ăn mày rách rưới trong bộ quần áo nâu, lưng còng gập. Có cái gì đó không tự nhiên trong dáng dấp của ông ta khiến nàng nhìn kỹ hơn và đúng lúc đó lão ăn mày cũng ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt nàng.
Nghẹn ngào rên lên một tiếng hoảng hốt, Tokiwa vội vã quay vào phòng và nhanh nhẹn trùm lên thân thể trần trụi một tâm áo kimono lót dài bằng lụa trong suốt. Nàng bắt đầu vội vã chải tóc trước gương, cài trảm và dắt lược đê giữ cho búi tóc được thẳng đứng. Nhưng trước khi nàng hoàn thành mọi việc thì tấm rèm shoji sau lưng nàng đã im lặng tách ra và lão ăn mày lưng còng đãxuất hiện trước tấm gương nàng đang soi.
Một tiếng kêu sợ hãi bật ra trên môi, nhưng nàng vẫn không động đậy. Nàng luồn tay dưới tấm kimono mặc lót và vừa quay người vừa rút một vật ra, rồi quay phắt lại đối mặt với lão ăn mày, tay chĩa thẳng một lưỡi dao găm ngắn nhọn hoắt. Trong nhiều giây hắn cũng đứng im, mặt vẫn khuất sau chiếc mũ trùm. Rồi đột nhiên tay phải hắn vung ra từ dưới vạt áo bê bết bùn, lăm lăm một thanh kiếm cong. Sau khi rút kiếm ra, lão ăn mày nâng lên ngang mặt tựa như làm một động tác chào trịnh trọng. Tay kia giơ ra, thế là toàn bộ bề ngoài còng gập biến mất, và nàng thấy mình đang kinh ngạc nhìn chòng chọc vào khuôn mặt nghiêm nghị của Hoàng tử Tanaka Yoshio. Gương mặt đẹp trai, nhanh nhẹn của chàng vẫn thản nhiên ngắm nghía Tokiwa, sau đó chàng cúi chào và hạ thanh kiếm xu ông, khen ngợi:
- Tokiwa-san, sự dũng cảm khiến nàng có một sắc đẹp thật hiếm hoi. Ta đã học được cách chiêm ngưỡng nàng khi nàng đọc haiku hoặc khi chơi đàn samisen. Nhưng vẻ đẹp mới mẻ này thì ta chưa bao giờ được thấy.
Tokiwa đặt lưỡi dao sang bên và quay lại, rồi quì sụp xuống. Nàng nói nhỏ và cung kính cúi đầu về phía chàng:
- Không phải chỉ một mình chúa công ngạc nhiên đâu. Em cũng không nhận ra ngài dưới bộ dạng lão ăn mày còng lưng kia.
Sau khi yên lặng ngắm nàng thêm, Tanaka thôi vẻ trịnh trọng, thanh kiếm sáng ngời vẫn đặt bên cạnh. Nhận thấy thế, Tokiwa vẫn cúi đầu.
Chàng nói, cố giấu vẻ thích thú cực độ trong giọng nói:
- Có lẽ ta nên cải trang để đến đây thường xuyên hơn. Mắt ta không hề từ chối được nhìn thấy nàng sơ sài chưa hề chuẩn bị thế này.
Dưới tấm áo kimono trong suốt thân hình vàng óng của nàng hoàn toàn không che đậy, và cả hai đứng im trong khi chàng nhìn nàng chăm chú. Lưng nàng nhỏ và dài, nhưng đôi hông mặc dù thon thon vẫn hoàn toàn tròn trĩnh và đôi vú với hai núm vú hơi thẫm màu vẫn đầy đặn và trẻ trung phập phồng dưới lần vải. Chàng đưa mắt mơn trớn một hồi lâu ở chỗ lõm mờ mờ nơi thắt lưng, rồi quay lại dò xét từng đường cong hoàn mỹ nơi cái cổ mảnh dẻ.
Tokiwa lo lắng hỏi, đầu vẫn cúi:
- Ở lại đây có an toàn không? Có phải là đêm nay những ngọn núi lửa nổi trên mặt nước của bọn rợ sẽ tàn phá thành phố này không?
Thay vì trả lời, Tanaka dùng mũi kiếm gẩy con dao găm ra góc phòng khỏi tầm với của nàng. Rồi chàng chậm rãi nâng lưỡi kiếm về phía cái gáy để trần và chạm nhẹ mũi kiếm vào búi tóc đen. Chỉ hơi cử động khẽ cổ tay chàng đã gỡ chiếc lược ngà voi và hai cây trâm ra khỏi búi tóc, chúng rơi xuống tấm tatami trải dưới sàn không một tiếng động. Chàng ngắm mái tóc dài đổ xuống đôi vai, sau đó đưa mũi kiếm xuống dây lưng của tấm áo lót và gỡ nó ra. Với một sự thích thú vô cùng, chàng dùng mũi kiếm vẽ một đường mở toang phía trước của tấm áo lót và đôi vú hiện ra hoàn toàn trước cái nhìn của chàng.
- Sự nguy hiểm của đất nước chúng ta là một nguy hiểm chết người và vô cùng khẩn cấp.
Chàng thì thầm và đột nhiên dùng mũi kiếm vòng qua người nàng để hất nốt phần dưới của chiếc kimono. Chàng lại lặng lẽ ngắm hồi lâu cặp đùi và phần bụng dưới của nàng, rồi hít vào một hơi thật sâu:
- Có lẽ nàng cũng biết rồi, nàng cũng là một người bị nguy hiểm, bởi vì nàng có liên hệ với ta!
Lần đầu tiên nàng ngẩng đầu lên và tỏ ra hốt hoảng:
- Vậy thì thưa chúa công, bây giờ chúng ta có nên trốn đi không?
Chàng không trả lời mà khẽ dời mũi kiếm cho đến khi chạm vào một bên vú để trần của nàng. Sau khi dừng lại ở đó một giây chàng tiếp tục đưa mũi kiếm ngược lên, nàng rùng mình cảm thấy mũi kiếm nhọn vạch một đường mảnh vào da thịt. Khi mũi kiếm chạm đến cổ áo kimono chàng nhấc phần áo rách toác để lộ toàn bộ cánh tay và bên vai phải. Mắt sáng rực thèm muốn, chàng bèn để mũi kiếm dừng lại trên vai nàng để chiêm ngưỡng. Rồi chàng nói khô khan:
- Mặc dù sự nguy hiểm là rất lớn, nhưng nó không đơn giản như bề ngoài sự việc. Sự sợ hãi của dân chúng Yedo phần nào có hơi phóng đại...
Ngoài phố tiếng kêu la sợ hãi càng tăng lên. Tiếng chân chạy rầm rập và những tiếng la hét báo gọi nhau càng trở lên hỗn độn. Vẫn nhận thức rõ lưỡi kiếm đang đặt trên vai, Tokiwa cố kiềm chế hơi thở:
- Nhưng những núi lửa do biển cả sinh ra sẽ đem chết chóc đến cho rất nhiều người dân Nippon ! Nhất định là sự sợ hãi của họ không phải là ngu ngốc.
- Những tin đồn đó không đúng đâu. Bọn rợ không hề đưa các núi lửa đến để chống lại chúng ta - chàng dùng mũi kiếm khẽ gỡ mây sợi tóc rối và vuốt cho chúng trải dài dọc sống lưng cong cong - đó là khói của con tàu của chúng, trên boong tàu của chúng có những cỗ máy bằng sắt. Cái máy đó có thể đốt cháy than đá trong lòng nó và bằng cách nào đó đã giúp cho tàu đi được ngược gió. Những con tàu đó rất khoẻ, chúng có thể dễ dàng kéo theo sau nó cả một chiếc thuyền buồm.
Cảm thấy lưỡi thép lạnh bây giờ kê dọc sống lưng-, Tokiwa vô tình rùng mình:
- Nhưng chúng muốn gì ở đây, thưa chúa công? Chúng đến đây để làm gì?
- Chúng đến để làm nhục dân tộc chúng ta - có lẽ để đô hộ và biến chúng ta thành nô lệ. Ít nhất chúng cũng muốn thử buộc chúng ta phải chào đón chúng vào đây buôn bán, ngược với ý muốn của chúng ta.
Vừa nói những lời nảy lửa đó, Tanaka vừa làm một cử động khác bằng mũi kiếm để hất nốt chiếc áo lót rơi xuống tấm tatami bên cạnh. Chưa xác định được điều gì sẽ xảy ra, Tokiwa tránh ánh mắt của chàng và im lặng chờ đợi. Mặc dù không nhìn thấy biểu lộ của chàng nhưng nàng có thể cảm thấy rằng thân thể hoàn toàn trần trụi của nàng đã khiến sự khao khát của chàng lên đến một đỉnh cao mới, và nàng không hề ngạc nhiên khi một lúc sau mũi kiếm trên lưng như rung lên. Mũi kiếm cô tình hạ xuống và dừng lại trên đầu gối để trần, rồi xuôi xuống giữa hai đùi cho tận tới khi chạm phải tấm thảm mới lật ngược trở lại và nàng tách hai đùi ra với một hơi thở hít vào thật mạnh trong khi Tanaka bắt đầu chậm chạp một cách cô ý đưa mũi kiếm về phía điểm nhạy cảm nhất trong cơ thể nàng.
- Tại sao em lại bị nguy hiểm vì có liên hệ đến chàng, thưa chúa công? - Tokiwa tuyệt vọng hỏi, mắt nàng vẫn gắn vào mũi kiếm đang chuyển động – Vàtại sao việc bọn rợ sắp đến lại khiến chàng trở nên bị đe doạ?
- Bởi vì việc chúng sắp đến gây ra xung đột lớn trong các phe phái cầm quyền của chúng ta. Chúng ta đã chia rẽ rất sâu sắc trong quan điểm phải trả lời chúng ra sao!
- Chúa công, em không hiểu...
- Có lẽ nàng hiểu nhiều hơn như là nàng thừa nhận. Tokiwa-san! Và có lẽ nàng biết rõ kẻ thù của ta! Thậm chí có lẽ chúng đã trả tiền nàng và đưa cho nàng con dao găm kia để giúp chúng hại ta - có phải là vậy không?
Chàng tiếp tục nâng mũi kiếm lên một cách vững vàng, buộc nàng phải xoạc thật rộng hai đùi để tránh mũi kiếm vô tình đến chết người. Thử liều nhìn vào mặt chàng, nàng nhìn thấy trong đôi mắt nóng bỏng một sự pha trộn khủng khiếp giữa nghi ngờ và khao khát. Nàng băn khoăn một cách tuyệt vọng không biết có nên thử đứng dậy để tự vệ hay không, nhưng một trực giác sâu thẳm níu chặt chân nàng vào nền nhà. Nàng biết luật lệ Bushido cổ xưa bắt buộc một chiến sĩ samurai hành động ngay lập tức không lưỡng lự khi có một trực giác là phải giết - và luật lệ của đất nước cho phép họ làm như vậy. Mọi geisha khi mua vui cho các samurai đều biết rõ điều đó, do đó luôn cư xử vô cùng thận trọng mỗi khi gặp các chiến binh. Rất nhớ điều đó, Tokiwa lại khiêm tốn cúi đầu đúng như đã được huấn luyện cũng như bằng kinh nghiệm đã khiến cho nàng luôn nhận được sự tán thưởng của tất cả đàn ông Nippon. Hơi quay đi khỏi chàng, nàng chậm rãi rũ mái tóc dài bằng một bàn tay để có thể phô bày toàn hoàn đường cong gợi cảm của cái cổ trần. Nàng ngoái lại dịu dàng nói:
- Thưa chúa công, xin chàng tin em. Em không hề mong muốn điều gì có hại cho chàng. Em đã vô cùng vinh hạnh với những lần chàng đến thăm trước đây. Những lần ấy luôn đem lại cho em niềm vui sướng lớn nhất. Hôm nay đơn giản em chỉ chuẩn bị để tự vệ cho mình trước những kẻ không mời mà đến. Em không hề biết gì về sự nguy hiểm của chàng cũng như sự chia rẽ trong các phe phái cầm quyền.
Lưỡi gươm đã tiến sâu vào tới khoảng một in-sơ làm thành một vòng cung tôi tối giữa hai đùi nàng, và nó vẫn tiếp tục tiến tới. Nhưng mặc dù mong muốn một cách tuyệt vọng có thể lùi lại khỏi nó, nhưng nàng vẫn quyết định sẽ không để lộ là mình đang sợ hãi, và vẫn không nhúc nhích khỏi tấm chiếu tatami. Không dám thở, nàng nhìn theo lưỡi gươm đang tiến đến gần bằng một vẻ mặt bình thản, không xúc động.
Không ai nói một lời nào, nên tiếng động từ ngoài phô vọng vào có vẻ như to hơn. Trong tiếng chuông gióng giả giục giả vẳng đến từ mọi ngôi đền trong thành phố, tiếng những người đàn ông vang lên rấtto trong lúc tiến đến gần ngôi nhà. Lúc này lưỡi gươm đã gần chạm vào đến điểm cao nhất và nàng đoán rằng bây giờ chàng dừng lại để lắng nghe sự hỗn loạn bên ngoài. Nhưng nàng thấy mình sẽ không dám ngẩng đầu để xem chàng bị kích động thêm theo cách nào đó mà nàng không thể đoán trước được.
Đột nhiên Tanaka thì thầm bằng một giọng nghiêm khắc:
- Chúng ta, những người ở miền Nam và thân cận với Hoàng đế tin rằng sẽ thông minh hơn nếu chúng ta thử tìm hiểu những bí mật của bọn rợ này. Thủ lĩnh của các bộ tộc lớn nhất ở Satsuma và Chohshu đã đồng ý với cha ta và những thủ lĩnh khác cầm đầu các bộ tộc nhỏ hơn. Chúng ta tin rằng nhất định cần phải tìm hiểu xem điều gì đã khiến bọn rợ nước ngoài hùng mạnh đến như vậy. Chỉ như vậy chúng ta mới có thể làm cho mình mạnh lên và cứu được dân tộc.
Tokiwa cắt lời, cảm thấy cơ hội của mình đang tới:
- Và ai là kẻ chống lại chàng?
- Rất nhiều thủ lĩnh các bộ tộc ở miền Bắc này đều muốn chống lại chúng ngay lập tức. Họ tin rằng đó là cách duy nhất để đuổi chúng ra khỏi bờ cõi thiêng liêng của chúng ta, một lần và mãi mãi. Những người như Quận công Daizo của bộ lạc Haifu và nhiều người ủng hộ ông ta đã quyết định đối mặt một cách phiêu lưu với số phận, không cần biết có thể họ sẽ hy sinh biết bao mạng người.
Với sự tức giận, Tanaka đã đưa mũi gươm đến gần hơn một chút và nàng đã phải thu hết can đảm để ngồi im.
Tokiwa vội vã nói:
- Ý định của chàng rõ ràng là thông minh nhất, và em không thể là người phản đối chàng. Em không hề bao giờ có lý do nào để phản bội chàng. Em cam đoan với chàng là lúc nào em cũng sẽ hầu hạ chàng.
Nàng nhấc một bàn tay lên khỏi tấm thảm và nhẹ nhàng lướt tay lên lưỡi kiếm sáng loáng. Tim đập hồi hộp, nàng quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt chàng khẩn thiết thì thầm:
- Chúa công, xin chàng hãy rút lưỡi kiếm xinh đẹp của chàng đi, và hãy thay vào đó cái mà em khao khát nhất - chính chàng cơ.
Khẽ quay người trên tấm thảm nàng cong hết nửa người trên quanh thanh kiếm một cách mời gọi. Giơ cả hai tay lên, nàng dâng về phía chàng với cử chỉ cầu khẩn. Một hồi lâu chàng đứng sững nhìn nàng chằm chằm, hơi thở dồn dập, bàn tay nắm chặt đốc kiếm. Rồi chàng dịu lại và mũi kiếm thôi không tiến tới nữa. Tokiwa nhìn thấy ngọn lửa bừng cháy trong đôi mắt chàng và lồng ngực phập phồng. Tanaka nói:
- Khi phóng ngựa đến đây ta đã nhiệt thành cầuxin với kami rằng nàng sẽ chứng tỏ lòng trung thành của mình, O Tokiwa-san [2] - Nhưng ta không thể thay đổi gì nữa. Ta không còn cách nào khác. Ta phải kiểm tra tình cảm thật của nàng bằng lưỡi kiếm. Ta hy vọng nàng sẽ hiểu.
[2]O Tokiwa-san: Tiếng xưng hô chỉ sự tôn quý.
Tokiwa thì thầm, rùng mình cô giấu cảm giác nhẹ nhõm:
- Em hiểu, thưa chúa công. Em hoàn toàn hiểu.
- Tốt... Đoán trước những điều sẽ tới, ta đã thu xếp một chỗ ẩn nấp kín đáo cho nàng, ở đó nàng sẽ được an toàn khỏi cả bọn rợ ngoại quốc lẫn khỏi các kẻ thù của ta.
- Chỗ ấy ở đâu, thưa chúa công?
- Đó là một quán trọ nhỏ ở nông thôn, có thể nhìn thấy núi Fuji, cách Yedo khoảng hai mươi dặm gì đó. Người hầu và lính gác đi theo ta từ miền Nam lên đây đang chờ ở gần đây để đưa nàng đến đó ngay bây giờ.
- Em thật biết ơn lòng tốt của chúa công.
Tokiwa cúi đầu lẩm bẩm nói những lời bày tỏ lòng biết ơn đúng theo nghi lễ. Rồi biết rõ rằng mình còn cần phải cũng cố thêm chiến thắng, nàng nhìn lên và lại giơ tay về phía chàng:
- Nhưng nhất định chúa công cũng đang muốn điềumà em đang khao khát? Hãy chia sẻ khoảnh khắc ngắn ngủi của tình yêu trước khi em và chàng phải chia tay...?
Vẫn nhìn nàng đăm đăm, chàng rời mũi kiếm khỏi sống lưng nàng. Sau khi trở lưỡi kiếm lại chàng tra mũi kiếm vào chiếc bao bằng sơn mài giấu dưới cái áo ăn mày và đóng lại bằng một động tác nhẹ nhàng. Chàng để thanh kiếm ở một chỗ dễ với lấy trên tâm tatami rồi nhanh nhẹn cởi bỏ bộ quần áo đầy bùn đất, lộ trần bộ ngực vạm vỡ. Chàng sụp xuống bên nàng, tháo vội thắt lưng của tấm áo hakama dài lụng thụng rồi rên lên một tiếng và ôm chặt nàng bằng cả hai cánh tay.
Tokiwa nhắm chặt mắt trong khi chuẩn bị uốn cong người theo cơn thèm muốn của chàng. Như nàng đã đoán trước, chàng vồ lấy thân hình trần trụi của nàng một cách ích kỷ, không hề cần tới những cử chỉ khuấy động lên trong nàng niềm khao khát đáp ứng. Bằng sự ngoan ngoãn thành thục nàng để mặc cho thân mình bị đè ngửa xuống thô bạo, trong lúc đó kêu lên khe khẽ những tiếng vui sướng hoà nhịp với tiếng rên rỉ khoái lạc của chàng. Rồi nàng căng thẳng chờ đợi những bắp thịt mạnh mẽ, co rút liên hồi của thắt lưng chàng. Nhưng trước khi điều đó xảy ra, vòng tay của chàng bỗng lạnh giá và chàng ngẩng đầu lên để nghe ngóng.
Những giọng nói the thé nổi lên trong cơn hỗn loạnngoài đường phô bên ngoài Golden Pavilion. Một tiếng rắc dội lên bên dưới rồi tiếng những bước chân vang lên trên cầu thang. Tanaka nhỏm phắt dậy, thắt lại thắt lưng áo hakama, vồ lấy kiếm và lăm lăm trên tay. Sau khi tuyệt vọng liếc quanh gian phòng, chàng nhảy đến chỗ tấm shoji ngăn cách với ban công nhỏ. Chàng vạch tấm rèm và vội vã cúi đầu về phía chiếc thang nhỏ dẫn xuống sân sau tối đen của Golden Pavilion. Chàng giơ tay về phía nàng:
- Mau lên, theo ta. Nếu ở lại bọn chúng sẽ giết nàng mất.
Đã nghe thấy tiếng chân chạy rầm rập ở cầu thang trong nhà, và Tokiwa nhảy khỏi tấm tatami với đôi mắt lo sợ. Nhưng sau khi chạy vài bước theo hướng chàng vừa chạy, nàng lưỡng lự vì chợt nhận ra mình vẫn trần truồng. Nàng chạy bổ qua căn phòng về phía tấm áo kimono màu xanh lúc nửa đêm mà nàng đã trải ra lúc nãy, cuộn tấm áo và chạy đến ban công.
Bên ngoài, chàng vẫy gọi nàng và chạy về phía bậc thềm. Vừa chạy, Tokiwa chỉ có thể vừa ấp tấm kimono lên che ngực. Một phút sau họ đã bị cuốn vào dòng người đang chạy thục mạng và trong đám đông hỗn loạn, chỉ nhờ những ngôi sao bạc lấp lánh trên vạt chiếc áo phấp phới sau nàng mới nhận ra đường đi của họ.