← Quay lại trang sách

Chương 2

KHI BÌNH MINH VỪA LÓ, THIẾU UÝ ROBERT EDEN đã cảnh giác đứng bên cạnh một lỗ châu mai trên boong chính của tàu Susquehanna. Một tay nắm chặt băng đạn, tay kia đặt trên báng khẩu Colt 36 tự động kiểu Hải quân. Chàng đang chăm chú nhìn về phía bờ, cố căng mắt tìm bóng dáng đầu tiên của vùng đất Nhật Bản bí mật, nhưng một màn sương dày đặc dăng đến tận chân cột buồm và những lá buồm đã được cuộn lại trên con tàu đô đốc khiến chàng không thể nào nhìn thấy rõ những đường nét của dải bờ biển.

Mặt biển bình yên và phẳng lặng, những làn gió nhẹ ban đêm đã đột nhiên tắt hẳn, giờ đây không hề có lấy một sợi gió. Một sự yên tĩnh kỳ lạ cùng với làn sương sớm bao trùm biển cả tựa như thiên nhiên cũng đoán trước được khoảnh khắc bi kịch sắp đến và cũng đang lo lắng chờ đợi những sự kiện vô song. Trong cái yên tĩnh này thậm chí cả tiếng nổ của động cơ hơi nước và tiếng bánh lái quạt vào nước nghe cũng có vẻ như lặng thinh. Từ trên ống khói cao sừng sững giữa tàu những làn khói đen cuồn cuộn lười biếng bay lên để rồi tan vào màn sương dày đặc.

Giọng một thuỷ thủ trẻ run run đầy lo lắng bên tai Eden:

- Bình minh này trông thật ma quái, thưa ngài. Ngài có nghĩ là sau khi sương tan chúng ta sẽ tìm được bọn thổ dân vũ trang trên bờ biển không?

Eden trả lời khẽ:

- Thuỷ thủ, mọi người đều đang cố đoán điều đó. Tốt nhất là anh hãy giữ kỷ luật và yên lặng.

Dọc theo lan can của tàu đô đốc, các thuỷ thủ Mỹ khác đều đang tỉnh táo và cảnh giác đứng vào vị trí trên trận địa của mình. Trong những bộ đồng phục áo màu xanh dương, quần trắng, mũ chỏm, ngực choàng những dải băng trắng, họ đều nắm chặt những khẩu cacbin đầy đạn và chăm chú nhìn vào phía bờ. Tất cả các khẩu đại liên đều sẵn sàng chờ nhả đạn, các khẩu đại pháo đều đã được nhồi thuốc súng và đẩy ra ngoài. Bên cạnh những khẩu súng là những chồng đạn xếp rất gọn ghẽ và bốn cọc đạn chùm. Súng trường đặt sẵn trên bàn chỉ huy và tất cả các xuồng đều được trang bị đầy đủ súng cacbin, súng lục và đạn. Lính gác đứng chờ ở đầu và đuôi tàu, tại các thang treo, họ tỳ người trên hàng lan can, toàn thân căng thẳng, mắt chăm chú sẵn sàng phát hiện bất cứ một dấu hiệu bất ổn nào.

Trong khi nhìn chăm chú vào màn sương, Eden bắt gặp mình đang nhìn về hướng nơi có ngọn núi Fuji. Chàng băn khoăn không biết ban ngày có còn nhìn thấy ngọn núi lửa đêm qua đã làm mắt chàng no nê tràn trề đến thế? Và liệu nó có thể chứng minh rằng đó cũng là một cảnh tuyệt vời trong ánh sáng ban ngày? Trong khi chàng vẫn còn băn khoăn với những câu hỏi đó, ký ức giấc mơ về ngọn núi lửa đột nhiên ào về trong trí óc tỉnh táo của chàng, và sức mạnh của hồi tưởng đó mạnh đến mức chàng thẩm đăm đăm nhìn nó. Trong nhiều phút, những hình ảnh trong mơ tuyệt đẹp và đẫm ánh sao của đỉnh núi tràn ngập trong tâm trí chàng và đánh bạt tất cả mọi thứ khác. Sự vô cùng sống động và rõ ràng của những hình ảnh đó dường như thoạt tiên được khơi dậy bởi ký ức sống động và đầy đủ, rồi chàng nhớ lại đã nhặt những vì sao đầy ắp trong đêm để cuốn lại quanh mình và chàng đã mỉm cười nhẹ nhõm vì nhận ra rằng mình đã mơ thấy những gì chưa từng xảy ra. Nhưng rồi chàng nhớ lại diễn tiến lạ lùng của giấc mơ, và lại nhìn thấy ngôi đền cùng tấm gương khổng lồ trên đỉnh ngọn núi lửa. Trong tấm gương bàng bạc đó là những hình ảnh của những gương mặt Nhật Bản thay vào chỗ của gương mặt chàng, và sự kết hợp của vẻ đẹp hiếm có đó có một cái gì đó xấu gở và không rõ ràng khiến chàng thật sự rùng mình trong làn hơi nước ẩm ướt của bình minh.

Một thuỷ thủ bên cạnh Eden hít vào, nhìn về phía bờ và nói:

- Thưa ngài, có vẻ như chúng ta sắp thấy cái gì đó.

Đột nhiên nhận thấy mình đã lơ đãng, Eden cũng nhìn và đưa mắt dõi theo hướng anh ta chỉ. Qua màn sương chàng đã có thể nhìn thấy đường nét thoai thoải của một đỉnh núi cao, xuôi xuống bởi những dãy núi chập chùng. Những ký ức về giấc mơ của chàng vừa vui sướng vừa khó chịu đã gặp nhau ở nỗi vui mừng cuối cùng cũng đã nhìn thấy mục tiêu, và những đường nét đầu tiên của bờ biển này khiến tim chàng đập dồn dập. Chàng căng mắt nhìn cố tìm một bóng người có thể làm sống động dải bờ biển nhưng chỉ nhìn thấy những vách đá lởm chởm cùng dãy núi hoang vu.

Một giọng Nhật Bản thì thầm ngay cạnh tay Eden:

- Đây là Mũi Idzu. Bây giờ chúng ta đang đi vào vịnh Yedo.

Nhìn sang bên cạnh, viên sĩ quan Mỹ trông thấy Sentaro, người thuỷ thủ Nhật Bản bị đắm tàu, đã xuất hiện bên chàng từ lúc nào và cũng đang cố nhìn vào làn sương mù. Khi nhìn thấy hình bóng lờ mờ của đất liền, đôi mắt hẹp của ông ta trở nên long lanh sáng rực đầy xúc cảm. Ông ta run run cảm động:

- Ông chủ, gần bốn năm rồi tôi mới được nhìn thấy quê hương. Đã biết bao lần tôi mơ thấy giây phút này - nhưng, như tôi đá nói với ngài, tôi vô cùng lo sợ...

Làn sương nhẹ dọc bờ biển từ từ biến thành mặt biển sáng như gương. Không hề có một chiếc tàu hay thuyền bè hoặc bất cứ một cái gì làm khuây động mặt nước sáng ngời và bờ biển đá lởm chởm hiện ra mỗi lúc một gần hơn cũng im lìm và hoang vắng tận tới hết tầm mắt.

Eden nhẹ nhàng nói và đặt băng đạn vào một khẩu súng ở bên cạnh:

- Trông không có gì tỏ ra đáng lo ngại đến thế đâu. Không hề có lây một bóng dáng nào có vũ trang cả.

Người Nhật Bản trả lời, vẫn đăm đăm nhìn về phíabờ:

- Thưa ông chủ, ở đây không hề có các công sự. Đến gần Yedo hơn ở trong vịnh sẽ có nhiều vị trí phòng thủ. Trên các vách đá... ở khắp nơi... rất nhiều súng. Chưa từng có một tàu ngoại quốc nào dám vượt qua đó.

Xuyên qua màn sương đang tan, ba chiếc tàu khác của hạm đội đang từ từ xếp thành đội hình. Vì lý do an toàn, hai tàu Susquehanna và Mississippi, cả hai đều mang tên những con sông cửa nước Mỹ, kéo các tàu kia đi theo và ánh mặt trời ngày càng sáng rõ đã biến hạm đội thành một hình ảnh rất gây ấn tượng trước mắt đoàn thuỷ thủ cũng như trước những đôi mắt kín đáo quan sát từ trên bờ. Với trọng lượng mỗi con tàu chừng hai ngàn tấn, những con tàu chạy bằng hơi nước là hiện thân cho hai kỷ nguyên lịch sử đối lập bằng sự xuất hiện của nó: Cả hai đều có những cột buồm cao chót vót và mọi dáng vẻ của một chiếc thuyền buồm trong quá khứ, nhưng cả hai cũng đều có những bánh lái khổng lồ lắp ở một bên thân và những ống khói cao ngất như một dự báo cho tương lai. Dễ dàng kéo theo những chiếc thuyền buồm hạng nhẹ, con tàu chạy bằng hơi nước trông thật kỳ diệu và bất khả xâm phạm khi nó lướt đi giữa ánh sáng ban ngày với tốc độ của một chiếc thuyền buồm tám lá kéo hết các buồm và gặp nước triều cường.

Cuối sợi cáp kéo căng từ tàu Susquehanna, nơi mấy phút trước còn trông như không kéo theo gì ngoài đám sương mù dày đặc, giờ đây là chiếc thuyền mười tấn nhìn rõ toàn thân. Gần như thẳng tắp sau đó, cách khoảng một phần tư dặm là con tàu Mississippi cũng nhả làn khói đen giống hệt như thế đang thận trọng giữ đúng khoảng cách, theo sau là chiếc Saratoga lặng lẽ được kéo theo. Eden nhìn rõ trên tất cả bốn con tàu những tốp binh lính và những thuỷ thủ đã rút lên vị trí chiến đấu của họ, và lá cờ hiệu đang được đánh đi từ tàu chỉ huy Susquehanna rõ ràng là đang khẳng định hiệu lệnh đầy kịch tính: "Các tàu chuẩn bị sẵn sàng hành động".

Suốt ba ngày qua Eden và các sĩ quan đồng nghiệp trên tàu đã bắt các pháo thủ chuẩn bị kỹ càng, ôn luyện từng vị trí của họ, dọn dẹp boong tàu sạch sẽ, thử và đẩy thử các khẩu đại bác sáu mươi tư bảng . Hoả lực trên cả bốn con tàu cũng được tăng cường thêm bằng những khẩu Paixhans mười sáu ly mới, loại này điểm hỏa làm vỡ vỏ đạn thành từng tràng điếc tai, và những nhóm nhỏ các tay súng đặc biệt đã được huân luyện để luôn ở tư thế sẵn sàng. Tất cả các thuyền nhỏ của các tàu đều được vũ trang bằng những khẩu đại bác bằng đồng nhỏ đã sẵn sàng nhả đạn. Các trạm quan sát được đặt thêm ở những điểm trên cao ở đằng lái và đằng mũi. Các nhóm đổ bộ được tập luyện thành thục các động tác tháo thuyền và đổ bộ khiến các tay thuyền đều chán ngấy vì phải tập luyện không biết bao nhiêu lần. Từng bó những cây giáo cán dài sắc như nước đứng sẵn sàng chờ khi cần đến để bảo vệ boong tàu đề phòng trường hợp bị người Nhật dùng đến nhiều thuyền nhỏ bơi đến tấn công.

Eo biển dẫn vào vịnh Yedo rộng khoảng chừng tám dặm, nhưng vì không có hải đồ chi tiết, cho nên khi tiến sâu vào vịnh hạm đội Mỹ phải đi chậm lại và tiến lên một cách cảnh giác hơn. Những tàu chiến lớn hơn thường cần chiều sâu mớn nước khoảng ba sải rưỡi dưới thân tàu bằng gỗ bọc đồng, và những tiếng hô đều đặn được xướng lên do một người dấn đường cầm dây dọi đo từ sợi "xích" ở mũi tàu. Với chiếc Susquehanna dẫn đầu, hạm đội dò dẫm đi hết cả buổi sáng, theo một lộ trình khoảng chừng hai dặm dọc bờ phía bắc của vịnh.

Quá trưa, khi bờ biển xa mờ đã tương đôi rõ hơn, Eden mới nhìn thấy bóng dáng đầu tiên của dân cư ở đây: một xóm nhà tranh cheo leo dưới một vách đá. Hầu như cũng một lúc rất nhiều bóng người bắt đầu túa ra từ những ngôi nhà, ngay sau đó bãi biển đá đen đặc đầy những người đàn ông hoa chân múa tay. Ngược lên nữa, có khoảng hơn chục chiếc thuyền mành cùng với mấy chiếc thuyền buồm thân có kẻ sọc lao ra từ một vịnh nhỏ. Vừa nhìn thấy bóng những tàu Mỹ họ bèn quây thành một vòng tròn, tất cả chỉ trong vòng một hai phút, trước khi khoảng một nửa sô thuyền tách ra khỏi số còn lại và lao nhanh về phía Yedo, tựa như để cấp báo.

Hai hoặc ba chiếc thuyền mành đã tới gần và cắt ngang mũi chiếc tàu chiến trước khi đột nhiên nhận thức được tốc độ của chúng. Khi chiếc Susquehanna lách lên vượt qua họ, những người dân đánh cá Nhật Bản hoảng sợ và cuốn buồm. Họ cúi rạp người trên những chiếc bơi chèo dài và hết sức chèo thật nhanh về phía bờ, đi qua gần những chiếc tàu Mỹ đến mức Eden và các binh lính Mỹ nhìn rõ cả vẻ mặt sợ hãi của họ.

Trong khi nhìn theo họ Eden thấy tay áo mình bị giật giật, chàng nhìn xuống và thấy Sentaro đang chỉ về phía bờ. Nhìn theo tay ông ta, Eden thấy một đội tàu nhỏ khoảng hai mươi cái hay hơn gồm những chiếc thuyền hẹp đang phóng ra và lướt một cách rất tài nghệ về phía họ. Trên mỗi thuyền đều có cắm những lá cờ màu trên đó duy nhất chỉ có một tín hiệuNhật Bản, và rõ ràng là nó mang theo một lực lượng phản kháng có tổ chức.

Mặt Sentaro nhăn nhúm trong một nỗi tuyệt vọng và ông ta cứ nhắc đi nhắc lại mãi một từ:

- Shimpai! Taihen shimpai - Tôi lo sợ, thưa ông chủ... tôi lo sợ quá.

Eden nhìn những chiếc thuyền vài giây, rồi quay lại đặt tay lên vai người thuỷ thủ bị đắm tàu an ủi:

- Nhìn xem, chúng đã bị tụt lại đàng sau rồi. Chúng không đủ nhanh để đuổi kịp chúng ta. Thôi đừng tự làm khổ mình nữa.

Eden quay lại nhìn về phía phòng chỉ huy, ở đó cái bóng đồ sộ của Đô đốc Mathew Perry bất động như một cái bóng quả quyết đứng dựa lưng lên lan can. Rực rỡ trong chiếc áo chẽn màu xanh với dây hoa bằng vàng vắt qua ngực và hai hàng khuy vàng, mái tóc sư tử đen loà xoà phủ xuống cổ áo trong khi ông quan sát phía trước bằng chiếc ống nhòm Dollond dài thượt. Buổi trưa nay khi họ đến gần mũi Sagami, hạm đội đã tiến lên theo lệnh của ông và ông đá thổ lộ tình cảm của mình rất rõ ràng với tất cả các sĩ quan trên cả bốn con tàu lúc ông triệu tập họ đến cabin của ông trên tàu đô đốc.

Ông đã nói rằng chỉ có hai con đường để mở cửa Nhật Bản cho thương mại, đó là phô bày sức mạnh hoặc sử dụng sức mạnh đó.

Ông còn nhấn mạnh rằng nếu việc phô bày những con tàu chạy hơi nước hùng mạnh với những súng ống và binh lính vũ trang không đem lại hiệu quả thì ông hoàn toàn chuẩn bị tiến xa hơn và sử dụng những lực lượng đó, ngay cả một khi hạm đội chỉ đem theo tổng cộng hơn một ngàn lính vũ trang và sẽ phải chống lại một số đông vô kể người Nhật Bản. Vì thế táo bạo và quả quyết là tối cần thiết. Ông nhắc lại rằng trong nhiều năm trước đây, một sô tàu thuyền Mỹ từng tới cũng chính cái vịnh này đã bị đưa lên bờ, và các đô đốc của những tàu ấy đã bị làm nhục. Dù ở bất kỳ hoàn cảnh nào thì điều đó cũng sẽ không tái diễn! Và chính vì lý do đó mà ông đã yêu cầu diễn tập nhiều lần để có thể chuẩn bị cho thuỷ thủ và binh lính ở tư thế sẵn sàng nhất. Ông đặc biệt nhắc lại với tất cả hàng ngũ rằng bức thư trang trọng mà ông nhận từ tay Tổng thống Hoa Kỳ để đem tới Hoàng đế Nhật Bản là vô cùng quan trọng. Điều tối cần thiết là bức thư phải được trình cho Hoàng đế một cách đúng thể thức nhất - nhưng nếu cần thiết ông sẽ dùng đến phương kế cuối cùng là uy hiếp và dùng vũ lực tiến đến Yedo để trình bức thư cho riêng Hoàng đế. Và sự uy hiếp đó không phải là không có căn cứ... Nhìn hình ảnh tự hào và cương quyết của người đã ra quyết định đó, Eden gần như cảm nhận được quyết định cứng rắn và không khoan nhượng của ông. Mọi người đều biết là bản thân Perry từ nhiều năm trước đã đề xuất phương án đó, và giờ đây ông tỏ ra rõ ràng đang nôn nóng với tham vọng áp đặt ý muốn của mình lên đất nước bí ẩn mà cuối cùng cũng đang hiện ra trước ống nhòm của ông.

Tiếng nổ bất ngờ của một phát súng bắn từ bờ cắt ngang những ý nghĩ của Eden khiến chàng hướng sự chú ý về phía đài chỉ huy. Nhìn theo thước ngắm hướng về phía Tây, chàng nhìn thấy đám khói đen lớn đầu tiên chậm rãi bay lên từ một vách đá. Chàng đoán đó là một khẩu đại bác hay tên lửa gì đó đã được khai hoả - có thể là với ý định cảnh cáo những chiếc tàu không được tiến lên thêm nữa hoặc là báo hiệu là họ đang đến để bảo vệ vùng vịnh. Thấy thế, chàng quay người lại để kiểm tra phản ứng của Đô đốc Perry đang đứng trên đài chỉ huy. Lá cờ Đô đốc của ông ta đang chờ để phát đi các mệnh lệnh, và các chàng chuẩn uý cũng đang háo hức sẵn sàng chạy khắp các chiến hạm của hạm đội để truyền đi các tin tức và các mệnh lệnh. Nhưng thân hình to lớn của viên Đô đốc vẫn đứng im lìm và bất động. Gần như thờ ơ, ông tiếp tục quan sát làn khói từ phát súng và các pháo đài dọc bờ biển qua ống kính viễn vọng, vần chưa hề có một nhận xét hay ra một mệnh lệnh mới nào được ban ra.

Nhìn quanh một vòng, Eden nhận thấy đội thuỷ thủ và binh lính cũng tỏ ra căng thẳng. Một pháo đài khác hiện ra rõ mồn một trên một vách đá mặc dầu không có thêm phát súng nào được khai hỏa, nhưng khi chàng rút chiếc ống nhòm cá nhân nhỏ dưới áo khoác ra để quan sát trên cao thì chàng có thể nhìn thấy các pháo đài đó đều tua tủa súng. Thêm nhiều những chiếc thuyền mành và thuyền muỗi, trên đuôi cắm những lá cờ đuôi nheo trông có vẻ rất trịnh trọng được đưa ra biển để bơi về phía hạm đội, và từ những vẻ mặt của bọn họ chàng nhận thấy có vài thuỷ thủ xung quanh bắt đầu sợ rằng tàu của chính họ có thể đang đi vào gọng kìm của một cái bẫy.

Sentaro lại xuất hiện bên cạnh, trông ông ta càng lo lắng hơn lúc nãy:

- Ông chủ, tôi thật là xấu hổ, vì đã đem những ý nghĩ cấm kỵ trở về Nhật Bản. Trở về quê hương trên một tàu chiến của bọn rợ nước ngoài, bây giờ tôi đã thấy xem ra rất tồi tệ rồi. Tôi có thể bị hành hình mất.

Eden nói nhỏ trong khi tiếp tục quan sát bờ biển bằng ống nhòm:

- Sentaro, ngươi không bị bắt buộc phải ở lại Nhật Bản. Ngươi có thể ở lại trên tàu này và trở về Mỹ cùng với chúng ta.

Người thuỷ thủ bị đắm tàu kêu lên đáng thương:

- Sao kia? Tôi đã xin được đưa về đây. Bây giờ ai có thể giúp tôi được?

Eden không trả lời ngay. Trong tầm ngắm xuất hiện thêm nhiều pháo đài trên các đỉnh đồi, những bóng đen mang vũ khí ẩn trên các cành cây. Ánh mặt trời buổi chiều cũng tỏa sáng và tạo nên một phong cảnh tuyệt đẹp: Những vách đá dựng đứng được khoác một tấm áo bằng cây cỏ xanh tươi và trải dài mở ra thành một vịnh nhỏ ngang với mặt biển với những dải đất đai phì nhiêu. Những thôn xóm xinh xắn chụm lại quanh những vịnh đó và chàng nhìn thấy cả đám đông dân chúng đang đổ xô ra phía bờ biển để nhìn đoàn tàu chiến Mỹ đi qua.

Cuối cùng Eden nói:

- Ta có thể giúp ngươi, Sentaro. Ta có thể giúp ngươi xin với Đô đốc Perry. Và ở nhà ta ở Long Island có rất nhiều dân đi biển sinh sống. Ta có thể giúp ngươi kiếm một việc làm ở đó và bắt đầu một cuộc sống mới.

Người thuỷ thủ bị đắm tàu tuyệt vọng nói thì thẩm:

- Nếu ông chủ đưa tôi về lại Mỹ tôi xin làm bất cứ việc gì để hầu hạ ông chủ.

Ồng ta quỳ sụp xuống chân Eden và ôm chặt lấy chân chàng. Eden vội vã nói và đẩy người đàn ông Nhật khỏi chân:

- Đứng dậy, Sentaro, và đừng bao giờ làm như vậy nữa! Nếu ta giúp ngươi thì đó là vì ngươi là một người bạn của ta. Ngươi có hiểu không?

- Vâng, thưa ông chủ, tôi hiểu. Tôi vô cùng xin lỗi. Cám ơn ông chủ.

- Sau này chúng ta sẽ nói thêm về chuyện này. Bây giờ hãy cố đừng có sợ hãi.

Eden nhấc ống nhòm lên và lại chú ý nhìn về phía bờ biển để quan sát tầm cao. Những vạt đất phía bên trên các xóm làng bây giờ bắt đầu lốm đốm những thửa ruộng cũng như cánh rừng sẫm màu. Phía xa, một dãy núi thấp nhấp nhô chạy xa vút tầm nhìn, và không chú ý gì đến sự nguy hiểm của hạm đội, Eden chỉ quan sát phong cảnh phía xa với một cảm giác tò mò và thất vọng. Cuối cùng chàng lắc đầu và hỏi:

- Sentaro, tại sao ta không thể nhìn thấy núi Fuji vào ban ngày. Dường như không hề có bóng dáng ngọn núi.

Người thuỷ thủ bị đắm tàu kéo tay áo Eden và hất đầu lên phía trên cao:

- Ông chủ, ông nhìn thấp quá. Ông phải ngước mắt lên cao nữa mới nhìn thấy Fuji-san.

Eden nhăn mặt và nâng cao hướng nhìn - rồi hít vào một hơi thật sâu. Cao hơn trên bầu trời, ở tầm cao dường như không thể là thực, mặt trời đang tắm ánh sáng cho chóp núi trắng xoá. Cũng giống như đêm trước, thoạt nhìn ngọn núi dường như không có trọng lượng và trôi tự do ở phía chân trời. Nhưng nhìn gần hơn chàng nhận ra đó là do mây bao phủ hầu như toàn bộ chân núi. Hình ảnh đó gây ấn tượng mạnh đến nỗi mất đến một hay hai phút Eden chỉ có thể đứng lặng nhìn. Rồi chàng nhắm mắt lại và những hình ảnh trong giấc mơ đêm qua lại trôi về trong tâm trí chàng. Trước khi mở mắt ra chàng hơi ngờ vực không hiểu có phải đó chỉ là do chàng tưởng tượng ra hình ảnh kỳ diệu đó mà thôi không. Nhưng chàng thở phào khi vẫn nhìn thấy đỉnh núi đang duyên dáng một cách kỳ ảo bay vút lên trên bầu trời sớm mai. Thậm chí khi chàng nhìn lên, đỉnh chóp ngọn núi càng rực rỡ và trắng loá qua những làn mây mỏng và khoảng không quanh nó dường như sâu thẳm thành một màu xanh dịu dàng. Bất động trước hình ảnh này, Robert Eden cảm thấy một khát vọng mới mẻ mãnh liệt đang trỗi dậy trong mình.

Chàng quay lại phía người thuỷ thủ bị đắm tàu, nhẹ nhàng hỏi:

- Sentaro, đã bao giờ có người leo lên ngọn núi thiêng liêng của ngươi chưa? Họ có leo lên đến tận đỉnh Iiúi không?

Sentaro sôi nổi trả lời:

- Có, thưa ông chủ. Người ta gọi đó là Bàn thờ Tối cao của Mặt trời. Tất cả những ai tôn thờ những vị thần cổ xưa đều phải leo lên đến đỉnh núi ít nhất một lần trong đời. Suốt hàng trăm năm qua những người hành hương từ khắp mọi miền trên đất nước Nippon đã đến để leo lên Fuji-san.

Eden vội hỏi:

- Vậy người ta tìm thấy gì trên đỉnh núi? Có phải đó là một ngôi đền không?

- Vâng, một ngôi đền thờ Nữ thần Shinto kiều diễm. Rất nhiều người hành hương nói rằng họ đã nhìn thấy nữ thần hiện ra lơ lửng như một đám mây trên miệng núi lửa. Họ đến đó để cầu nguyện trước đền thờ nữ thần và để đón mừng mặt trời mọc từ đỉnh núi... Nhưng điều đó có thể rất nguy hiểm. Người ta nói rằng các thần hộ vệ bà nấp ở những vách đá dựng đứng - và có thể sẽ ném xuống vực bất kỳ người hành hương nào leo lên núi với một trái tim không trong sạch.

Eden thoáng liếc nhìn ra biển, theo dõi những chiếc thuyền mành đang tiến rất nhanh từ bờ về phía Susquehanna. Rồi chàng lại nhìn nhanh về phía núi Fuji một lần nữa:

- Sentaro, một ngày kia ta mong sẽ được leo lên ngọn núi thiêng của ngươi.

Người thuỷ thủ bị đắm tàu kêu lên sợ hãi:

- Nhưng không thể được, thưa ông chủ!

- Tại sao lại không thể?

- Không có một gai-jin nào từng leo lên núi Fuji. Kể cả phụ nữ Nippon cũng bị cấm đặt chân lên ngọn núi thiêng liêng của chúng tôi.

Eden im lặng cân nhắc lời tuyên bố đó, vẫn trầm tư nhìn về phía ngọn núi. Cuối cùng chàng nói:

- Vẻ đẹp nhường kia không thể chỉ dành cho một dân tộc nào. Nó phải thuộc về tất cả mọi người trên thế giới.

Sentaro tuyên bố:

- Nếu ông chủ cố thử leo lên Fuji-san, ông chủ sẽ bị giết chết ngay lập tức. Ông chủ không bao giờ nên thử cả.

Eden nói khẽ:

- Nhưng ta đã leo lên đó.

- Làm sao có thể thế được, thưa ông chủ. Ngài chưa từng đến đây bao giờ.

Eden quay mặt về phía người thuỷ thủ bị đắm tàu lúc này đang đứng ôm lấy khẩu đại bác:

- Ta muốn nói là ta đã khắc sâu Fuji-san vào trái tim. Đêm qua trong một giấc mơ giống hệt như thật ta đã lên tới đỉnh núi. Và ta cảm thấy một cái gì đó vô cùng đẹp và kỳ lạ mà ta không thể diễn tả nổi... Ta vẫn chưa thể quên được cảm giác đó. Điều đó đã khiến ta muốn được leo lên đó hơn mong muốn bất cứ điều gì khác trên đời.

Sau một lúc lâu im lặng, Sentaro sợ hãi nói:

- Tôi hy vọng rằng ngài sẽ không bao giờ làm điều đó. Bởi vì nếu ngài làm như vậy, tôi cam đoan rằng ngài sẽ chết.