← Quay lại trang sách

Chương 3

TRÊN ĐÀI CHỈ HUY, JOHN RICE - VIÊN THIẾU UÝ giữ cờ của Đô đốc Perry, đang tận tụy và cảnh giác chờ đợi và giữ một khoảng cách thích hợp với cấp trên của mình. Bên cạnh anh ta là một chuẩn uý hải quân có vẻ mặt tươi tỉnh đứng chăm chú, người thẳng băng như một chiếc lò so đang căng cứng. Cũng giống như vị chỉ huy oai nghiêm của họ, cả hai người đều đang căng thẳng theo dõi cuộn khói đang cuồn cuộn bốc lên từ một pháo đài trên đỉnh đồi vừa bắn phát súng cảnh cáo lẻ loi. Vẻ mặt của họ cho thấy họ lo âu băn khoăn không hiểu có những phát súng tiếp theo hay không.

Viên thiếu uý đưa mắt nhìn xuống hình dáng oai nghiêm của Đô đốc Perry đang đứng bên lan can. Ông đang dí cái ống kính viễn vọng dài lên tận mắt và quan sát đám khói của phát đạn đang bay tít lên trời cao, nhưng ông vẫn chưa cử động để ra thêm một mệnh lệnh nào và Rice thấy nhẹ người.

Viên thiếu uý giữ cờ thì thầm:

- Tôi cho là đô đốc đã quyết định là không thèm trả lời phát muỗi cắn ấy. Tôi nghĩ là ông sẽ không bị lừa để mắc phải một hành động sơ xuất nào.

Viên thiếu uý giữ cờ vỗ vào vai cậu lính tuổi mười tám đứng cạnh, cậu ta gật đầu tán đồng:

- Thưa ngài, có vẻ là như vậy.

Rice thận trọng liếc nhìn sang phía trụ cột buồm để kiểm tra như thường lệ xem tất cả các mệnh lệnh trước đó có được thi hành không, và mắt anh chợt bắt gặp người thuỷ thủ Nhật Bản bị đắm tàu vào đúng lúc ông ta đang quỳ xuống chân Eden. Hành động kỳ quặc bên cạnh lỗ châu mai khiến viên thiếu uý giữ cờ chú ý và anh tiếp tục quan sát cảnh Eden kéo ông ta dậy và bắt đầu nói chuyện sôi nổi với ông ta. Sau vài giây Rice liếc mắt sang vị đô đốc để xem sự việc đó có khiến ông ta chú ý hay không, nhưng vị đô đốc vẫn đang tiếp tục quan sát các vị trí phòng thủ qua kính viễn vọng. Với một cử chỉ có suy nghĩ, anh rút cuốn sổ ghi chép mà anh thường ghi chép tỉ mỉ các mệnh lệnh của đô đốc. Bên dưới tên của Eden anh bắt đầu viết ngoáy một bức thư không chính thức và gập tờ giấy làm đôi đưa cho viên chuẩn uý, nói khẽ:

- Harris, khi nào có việc xuống dưới boong kia, hãy chuyển thư này cho thiếu uý Eden và nói tôi có lời hỏi thăm. Đây là thư riêng, không phải mệnh lệnh.

- Vâng, thưa ngài.

Viên chuẩn uý nhìn theo hướng nhìn của viên thiếu uý giữ cờ, anh ta đút tờ giấy vào túi áo chẽn rồi hai người cùng nhìn cuộc trao đổi sôi nổi đang xảy ra giữa Eden và người thuỷ thủ Nhật Bản bị đắm tàu, Họ để ý thấy trong khi hai người kia đang nói chuyện, cả hai đều luôn ngước nhìn về phía bờ và đường viền sông động của Núi Fuji.

Viên chuẩn uý lưỡng lự nói:

- Tôi nghe nói rằng Thiếu uý Eden là một người rất dũng cảm. Cấp dưới rất kính trọng ông ta.

Rice trầm tư nói:

- Sự kính trọng ấy là rất xứng đáng. Tôi biết rõ thiếu uý Eden hơn tất cả mọi người bởi vì chúng tôi cùng học với nhau năm thứ nhất ở Annapolis khi Học viện Hải quân mới thành lập. Hồi chiến tranh Mexico chúng tôi cùng tập sự chuẩn uý, nhưng rồi anh ấy xung phong lên bờ cùng với quân đội đổ bộ phá kế hoạch của kẻ thù. Và anh ấy đã tỏ ra đặc biệt dũng cảm.

Viên chuẩn uý nói mắt háo hức nhìn về phía đất liền:

- Tôi hy vọng đến lượt mình tôi cũng sẽ dũng cảm được như thế, thưa ngài. Tôi cần phải học tập rất nhiều điều ở thiếu uý Eden và ở ngài nữa.

Rice lơ đãng nói:

- Tôi cho là loại dũng cảm đó không thể học được, Harris ạ. Rất nhiều năm trước đây, ông tổ của Eden bị người da đỏ Iroquois bắt trong một lần chúng tập kích vào một khu định cư ở miền đông Connecticut. Vài năm sau đó người ta thấy ông dẫn đầu người Iroquois trong một cuộc tập kích khác. Sau đó nhiều năm ông quay lại khu định cư đó đem đi một đứa con trai lai da đỏ. Cậu bé đó sau này trở thành ông nội của thiếu uý Eden...

Ngạc nhiên và thích thú vì câu chuyện của viên thiếu uý giữ cờ này, chàng chuẩn uý trẻ nhìn về phía Eden với sự ngưỡng mộ tăng lên trong ánh mắt.

- Tôi không hề biết điều đó, thưa ngài. Có lẽ điều đó giải thích cho những phẩm chất đặc biệt của trung uý.

Rice nhíu mày và im lặng một lúc:

- Có thể. Nhưng còn hơn thế nữa.

Vẻ mặt của anh cho thấy khi tiết lộ với viên chuẩn uý trẻ anh đã vô tình nói lên ý nghĩ của riêng anh về người đồng sự bí ẩn.

- Mặc dầu lớn lên trong một gia đình thương gia giàu có, anh ấy tỏ rõ là có khuynh hướng nổi loạn giống cụ tổ của mình. Đến năm mười sáu tuổi anh ấy cưới cô bạn gái thời thơ ấu. Cô gái cũng chỉ mới mười sáu tuổi - và đã chết một cách bi thảm. Tôi nghĩ rằng anh ấy vẫn còn lên án mình vì cái chết của vợ...

Viên chuẩn uý nóng ruột chờ Rice nói tiếp, trí tò mò của anh ta hoàn toàn bị đánh thức, nhưng không dám đặt một câu hỏi trực tiếp về người chỉ huy của mình. Cuối cùng anh ta hỏi:

- Nghe thật là buồn quá, thưa ngài.

Rice tiếp tục nói sau một lúc im lặng:

- Phải, chính là thế - đó là do đẻ non. Anh ấy đưa vợ đến bác sĩ trong đêm khuya gió bão. Chiếc xe ngựa của họ bị đổ trong rừng già... Đứa bé sống sót, đó là một thằng bé, nhưng mẹ nó đã chết - Rice lại lưỡng lự một lúc, rõ ràng là miễn cưỡng nói lên thành lời một ý nghĩ khó tin - Tôi chỉ phỏng đoán thôi, nhưng có lẽ lòng dũng cảm của anh ấy là do không đánh giá cao mạng sống của bản thân lắm, vì chuyện đó...

Viên chuẩn uý dè dặt:

- Tôi thấy thiếu uý Eden rất kín đáo, thưa ngài.

Rice gật đầu:

- Có lần anh ấy nói với tôi là đêm đó trong rừng anh ấy đã nguyền rủa Chúa Trời... và đã thề là cho đến chết sẽ không bao giờ cầu nguyện nữa. Sau đó tham gia Hải quân. Và kể từ khi tôi biết anh ấy thì anh ấy luôn luôn xa cách và co lại một mình.

Viên thiếu uý giữ cờ lắc đầu khó hiểu, vẫn tiếp tục nhìn Eden và người thuỷ thủ Nhật Bản đắm tàu.

- Tôi nghĩ vi một vài lý do nào đó anh ấy cảm thấy dễ nói chuyện với người thuỷ thủ bị đắm tàu kia hơn là với chúng ta.

Giọng trầm trầm của Mathew Perry vang lên từ đài chỉ huy:

- Thiếu uý Rice, truyền tín hiệu cho toàn hạm đội.

Rice vội vã quay về vị trí, sẵn sàng sổ ghi chép và bút chì.

Viên Đô đốc quan sát toàn bộ vùng vịnh một lần cuối cùng bằng đôi kính viễn vọng, ông ta dõi theo những chiếc thuyền Nhật Bản nhẹ nhõm lúc này xuất hiện bốn phía xung quanh. Vô sô những chiếc thuyền mành vũ trang lao nhanh ra từ những bến thuyền và những con lạch nhỏ dọc bờ biển đá lởm chởm. Những cánh buồm rạp trước gió cố tiến đến gần mấy con tàu kềnh càng - nhưng không có chiếc nào đuổi kịp tốc độ của con tàu chạy bằng hơi nước và tất cả đều nhanh chóng bị tụt lại đằng sau.

Perry nói:

- Mệnh lệnh mới của ta là: Không được liên lạc với đất liền bằng bất cứ cách nào. Và không cho phép kẻ nào rời bờ. Hãy bắt đầu đánh tín hiệu bằng cờ đăng dây lèo để nhấn mạnh mệnh lệnh này.

- Ầy, được ạ. Được lắm, thưa ngài.

Thiếu uý Rice hô to nhận lệnh. Anh ta cúi chào và lịch sự đưa bản mệnh lệnh viết tay cho viên chuẩn uý rồi nhìn viên sĩ quan trẻ vội vã leo xuống bằng thang sắt và chạy đến chỗ viên sĩ quan tín hiệu.